1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim ngọc lương duyên, tuyệt thế Hàn vương phi - Cô Sơn Dã Hạc (90.2/176c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 132.1: đầu chữ sắc có cây đao

      Editor: Tử Sắc Y

      Trận lửa lớn bất ngờ xảy ra khiến Lam Ngọc chết cháy, chủ yếu là bởi vì phòng giam Lam Ngọc cách rất xa với phòng giam Lam Linh, cho nên cũng bị thiêu chết, nhưng Lam Ngọc cũng khá hơn bao nhiêu, bị tên tử tù giày vò đến chỉ còn lại hơi.

      Dù sao Lam Ngọc cũng là nhi tử duy nhất của Lam gia, Lam Xảo Phượng thấy nhận được dạy dỗ, liền đẩy toàn bộ chuyện phóng hoả lên đầu Lam Ngọc, giải ra đại lao.

      Mà Thu Diệp cũng bị diệt khẩu, Lam Xảo Phượng cho người tạo ra vật chứng giả là nàng sợ tội tự sát, hơn nữa còn tạo chứng cứ giả như nàng hối hận, qua lá thư, trong đó ý gì khác ngoài chuyện nàng là người giết Lam Kim Châu rồi cho người phóng hoả nhằm hãm hại Lam Linh, còn Lam Linh là người trong sạch.

      Việc đến nước này, Yến Minh Hiên biết thời biết thế ra lệnh xuống cả triều truy nã đuổi bắt người phóng hỏa.

      Bởi vì Mộ Dung Tiếu Trần lén lút làm việc, ngày thứ hai chuyện Hàn vương phi táng thân dưới biển lửa bị truyền tới tấp, dân chúng đều rối rít bàn tán, ai nấy đều khỏi cảm thán vận mệnh Hàn vương phi nhiều trắc trở, đầu tiên là bị bắt, hết bị tỷ tỷ mình vu cáo, nay lại bị nha hoàn của mình hãm hại, cuối cùng bị chết cháy!

      tiên nữ chết tựa như lại rất oan uổng, rất nhiều phụ nhân nghe đến chuyện này khỏi rơi lệ lã chã, cảm thấy Hàn vương phi rất đáng thương, gả cho Hàn vương gia chưa đến tháng, liền hương tiêu ngọc vẫn, hơn nữa còn chết cách thảm thiết như vậy, ông trời công bằng!

      Vừa nghĩ tới Hàn vương gia như tiên thiên sau này cũng bao giờ có thể dắt tay vương phi thong thả bước chậm đường cái, dân chúng đều đồng loạt thở dài cũng như hận chết người ra tay phóng hỏa, hi vọng Đại Lý tự sớm đưa hung thủ ra ngoài công lý, trả công đạo cho Hàn vương phi.

      Lam Hân Nhi ở trong Lam tướng phủ đương nhiên cũng nghe nhà lao Đại Lý tự bị cháy, tối hôm qua lá thư lúc trước Ngụy Đình đưa cho nàng bị mất, Lam Hân Nhi cho là Ngụy Đình trộm được, tức giận cả đêm ngủ, trong nội tâm nghĩ rằng trong tay nàng nắm điểm yếu của Ngụy Đình, tất nhiên cũng nghe lời nàng bảo, lại càng phóng hoả phòng giam của Lam Linh, giao Lam Linh cho nàng.

      Chưa từng nghĩ, nhà lao Đại Lý tự bị người phóng hoả, chuyện Lam Linh táng thân nơi biển lửa phải là kết quả nàng muốn, Lam Linh vẫn còn có tác dụng với nàng, nàng muốn nàng ta chết nhanh như vậy, nếu nàng ta chết, vậy những kế hoạch nàng nghĩ ra đều như lâu đài xây cát, vốn khả năng thực , vì thế, Lam Hân Nhi hy vọng Lam Linh chết như vậy.

      Lam Hân Nhi thầm thăm dò ý của cha nàng, phát phụ thân nàng cũng biết thi thể bị thiêu cháy kia có phải là Lam Linh hay , nếu có thể chứng minh là Lam Linh chưa chết, vậy nhất định phải đợi nàng ta xuất ở trước mặt mọi người.

      Nếu cả đời nàng ta xuất , lẽ muốn nàng cả đời phải chờ đợi hay sao?

      Tất nhiên là Lam Hân Nhi muốn, thầm suy nghĩ kế hoạch khác.

      Cách kinh thành trăm dặm là trạch viện bình thường được dựng trong núi sâu, trong gian phòng, Lam Linh ngồi dựa ghế, hai tay bị trói chặt sau lưng, lúc này trong phòng cũng có ai khác.

      Lăng Sương Lăng Lộ lén lút chạy vào sân , Lăng Sương để Lăng Lộ trông ngoài phòng, rồi tự mình nhanh chóng vào phòng, ánh mắt mang theo ý cười đối mặt với Lam Linh.

      "Tiểu thư, sao ngươi lại ủy khuất mình như thế? Bắt người đó lại rồi cạy miệng được sao?" Đôi mắt đẹp thanh tú của Lăng Sương nhíu chặt lại, nhìn hai tay mềm mại như ngọc của Lam Linh bị trói dựa ghế, hận thể chặt tay người kia!

      "Ủy khuất mình?" Lam Linh cười nhíu mày, "Cho tới bây giờ ta hề ủy khuất bản thân, câu này ta gọi là thả dây dài câu cá lớn hiểu ? Người dẫn ta đến nơi này chỉ là kẻ lâu la ( kẻ tầm thường), cho dù có cạy miệng , nhất định cũng tìm được bao nhiêu tin tức có giá trị, nếu có người xếp đặt cho ta kết cục lớn như vậy, nếu ta phối hợp với , chẳng phải là lãng phí phần tâm huyết của sao?"

      "Tiểu thư, lúc ngài phối hợp với , ngài cũng biết tin tức ngài táng thân dưới biển lửa bị truyền rất nhanh, những người muốn hại ngài khỏi phải rất cao hứng đấy."

      Lăng Sương cảm thấy lấy thực lực của Vô Ưu cung vốn cần Lam Linh phải tự mình mạo hiểm, nàng cho rằng thế lực người sau màn kia lợi hại, cho dù có lợi hại hơn nữa, còn có thể lợi hại hơn Vô Ưu cung hay sao?

      Nàng và Lăng Lộ hai người đường theo Lam Linh đến nơi này, nếu phải bị Lam Linh cản, các nàng sớm ra tay, còn có thể đến phiên kẻ lâu la có thể làm càn?

      "Bọn họ cao hứng cũng chỉ cao hứng hụt trận thôi, chuyện này có cái gì cần để ý? Chỉ cần cho rằng ta chết là được." Lam Linh cười , nàng tin tưởng lấy cơ trí của Yến Kinh Hàn, chắc chắn là biết nàng còn sống.

      "Đương nhiên là vương gia nhìn ra chân tướng, cũng phái người thầm tìm ngài, hơn nữa tối hôm qua còn phát ra quả tín hiệu, nhất định là muốn hỏi nô tỳ chuyện này, mà nô tỳ yên tâm để mình Lăng Lộ theo ngài, cho nên trả lời." Lăng Sương giải thích câu, trong nội tâm cũng thầm sốt ruột, nàng có cách nào có thể dự đoán được chuyện xảy ra kế tiếp, nàng lại có cách nào tưởng tượng sau này còn xảy ra chuyện gì nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, khẳng định là được, nhưng thời gian chưa đến, nàng thể , hơn nữa có cũng có hiệu quả lớn.

      "Vì sao ngươi để những người trong Vô Ưu cung tiếng với ?" Lam Linh thoáng nghi hoặc, phải là Vô Ưu cung rất có thế lực sao? Dù cho Lăng Sương rảnh để phân thân, nàng có thể phái người khác mà.

      Lăng Sương mấp máy môi thầm kêu tốt, lập tức vội vàng : "Cung chủ chỉ phái hai người nô tỳ và Lăng Lộ chịu trách nhiệm bảo vệ tiểu thư, những người khác được nhúng tay vào chuyện này."

      "Phải ?" Khoé miệng Lam Linh nhếch lên ý cười, nhìn xem Lăng Sương, cảm nhận, cảm nhận là trong lời Lăng Sương có vấn đề, nhưng rốt cuộc là vấn đề gì? Lam Linh cũng thể hiểu .

      "Phải!" Lăng Sương đáp chút do dự.

      Đôi mi thanh tú của Lam Linh khẽ chau lại, tạm thời nàng rối rắm đến mấy chuyện này nữa, để Lăng Sương cởi bỏ nút buộc tay mình, nàng cầm đầu dây ở trong lòng bàn tay, sau đó nghe thấy Lăng Lộ giọng ở ngoài cửa, "Tỷ, có người đến!"

      Nghe vậy, Lăng Sương nhanh chân nấp trong phòng, Lăng Lộ cũng nhanh chóng tìm chỗ trốn.

      lát sau, hai nam tử nhanh chóng bước vào sân , nam tử trong đó đằng trước mặt đeo mặt nạ màu bạc, y phục xanh lam đậm, còn nam tử phía sau lại chính là người mang Lam Linh ra khỏi phòng giam.

      Hai người tới trước cửa phòng trói Lam Linh, nam tử đeo mặt nạ bước vào gian phòng, nhưng nam tử phía sau vào theo, mà chỉ canh giữ ngoài cửa phòng.

      Lam Linh ngước mắt nhìn nam tử bước vào, cũng lên tiếng trước, mà chờ mở miệng trước.

      "Hàn vương phi dũng cảm quả thực là danh bất hư truyền, giờ phút này vậy mà phần sợ hãi." Nam tử đeo mặt nạ bạc dừng bước cách Lam Linh ba thước, giọng trầm thấp khàn khàn.

      Lam Linh cười nhàn nhạt, "Đây là các hạ khen ngợi ta, hay là ở nịnh nọt ta, hoặc là phản ứng của ta để các hạ thất vọng?"

      "Nếu Hàn vương phi giống như nữ tử bình thường mà sợ hãi run lẩy bẩy, ta hết sức thất vọng đấy." Nam tử đeo mặt nạ bạc xong rồi kéo cái ghế ngồi đối diện với Lam Linh, rất có dáng điệu như muốn chuyện phiếm với Lam Linh.

      Nhưng Lam Linh lại muốn nhảm nhiều với , Yến Kinh Hàn còn chờ nàng ở trong phủ chờ, nàng nhất định phải nhanh chóng biết mục đích, thu thập , rồi nhanh về.

      "Các hạ, ngươi trói ta đến chỗ này, có mục đích gì cứ việc thẳng ." Hai tay sau lưng Lam Linh cầm đầu dây, thản nhiên mở miệng.

      Nam tử đeo mặt nạ cũng vội vàng lên tiếng, mà chỉ yên lặng nhìn Lam Linh lát, lúc này mới mở miệng : "Hàn vương phi lớn lên quốc sắc thiên hương, nếu chết như vậy, tựa hồ đáng tiếc." Trong giọng giấu sát khí ràng, nhưng lại còn thoáng mùi vị dâm dục.

      nấp ở trong viện Lăng Lộ vừa nghe thấy lời này liền vội vàng đưa tay rút đại đao sau lưng muốn xông vào chặt chém nam tử đeo mặt nạ, nhưng lại bị Lăng Sương kịp thời cản lại, nàng quyết định trước tiên nhịn chút, chờ sau khi ra mục đích rồi chém cũng muộn.

      "Tiếp tục." khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của Lam Linh chút tức giận, trong giọng thản nhiên còn mang theo ý cười.

      "Cho nên, ta muốn ngươi trở thành nữ nhân của ta!" Nam tử đeo mặt nạ thẳng, trong giọng khỏi ràng rằng giờ phút Lam Linh như thịt cá thớt, muốn làm thế nào như thế nấy.

      "Trái lại các hạ thẳng thắn." Lam Linh cười, "Nhưng mà, ngươi cảm thấy có khả năng sao?"

      "Vì sao lại thể?" Nam tử đeo mặt nạ tràn đầy tự tin, "Ở trong vùng núi sâu này, cho dù ngươi có kêu gào vỡ cổ họng, cũng có người tới cứu ngươi đâu, ngươi cũng đừng trông cậy vào thái hậu , phu quân vương gia, hay thậm chí là Tả tướng đại nhân thủ thân như ngọc suốt ba năm vì ngươi, cho dù bọn họ có bản lĩnh lớn hơn trời, bây giờ cũng tìm được nơi này, ngươi nên chết tâm ."

      "Ngược lại ngươi rất tự tin." Lam Linh lại cười tiếng, lập tức lại ra câu, "Thường thường tự tin quá chính là tự phụ, mà từ trước đến nay người tự phụ đều chết sớm, các hạ, chẳng lẽ ngươi biết đạo lý này?"

      Nghe vậy, nam tử đeo mặt nạ lập tức lên tiếng, mà lại chỉ yên lặng nhìn Lam Linh lát, rồi đột nhiên cười ha ha tiếng, "Hàn vương phi quả nhiên như lời đồn, nhanh mồm nhanh miệng, công phu múa mép khua môi hù dọa người quả phải người bình thường có thể làm được, nhưng Hàn vương phi, ngươi nghĩ rằng ta bị hù dọa rồi sao? Ngươi vẫn nên sớm thu lại suy nghĩ tầm thường kia , nếu ngươi ngoan ngoãn theo ta, ta còn thương hương tiếc ngọc, nếu nghe lời ..." Nam tử đeo mặt nạ hết, tin là Lam Linh có thể nghe ý của .

      "Nếu nghe lời, thế nào? dám , hay là sợ ta gậy ông đập lưng ông?" Lam Linh khẽ cong môi cái, trong mắt nhanh lóe lên ý cười thị huyết, nàng thích nhất chính là gậy ông đập lưng ông, hơn nữa còn trả lại gấp mười lần!

      Trong nội viện lửa giận trong lòng Lăng Sương và Lăng Lộ sớm bốc cháy đến ngút trời, bây giờ bọn họ hận thể vào lóc từng miếng thịt của tên hỗn đản kia, nhưng nghe ý của Lam Linh, dường như bây giờ vẫn cần các nàng ra tay, trước tiên cứ từ từ mà .

      Nam tử đeo mặt nạ nghĩ Lam Linh có thể trả lời như vậy, lập tức thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng đứng lên, vừa từ từ đến trước mặt Lam Linh, vừa : "Hàn vương phi, sao có thể bằng trực tiếp hành động, vẫn để ta trực tiếp hành động cho ngươi xem mới phải."

      "Được!" Lam Linh xong liền thả lỏng đầu dây trong tay, giật hai cái.

      Nam tử đeo mặt nạ đến trước mặt Lam Linh, vừa muốn vươn tay vuốt ve gương mặt của Lam Linh, Lam Linh lập tức nhanh chóng nhấc chân, đá cước đá vào bụng của nam tử đeo mặt nạ, nam tử đeo mặt nạ đề phòng, vừa vặn bị đạp, nhanh chóng lui về sau hai bước.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 132.2: đầu chữ sắc có cây đao

      Editor: Yosa_Truong
      Betaer: Tử Sắc Y

      “Ngươi biết võ công?” Nam tử mặt nạ bạc kinh hô ra tiếng.

      tại biết e là quá muộn rồi.” Lam Linh nhanh chóng đứng lên, từ từ về phía . Cùng lúc đó, Lăng Sương Lăng Lộ lập tức thân, chưa đến hai chiêu nhanh chóng giải quyết gã canh cửa, sau đó vào gian phòng.

      Lúc này nam tử mặt bạc mới nhận ra mình trúng kế, nhưng bây giờ cửa phòng bị Lăng Sương Lăng Lộ chặn, tựa hồ bây giờ muốn ra chỉ sợ là hi vọng xa vời.

      “Hàn Vương phi quả nhiên là thâm tàng bất lộ, chuyện này thái hậu của ngươi có biết ?” Nam tử trừng mắt nhìn Lam Linh, vốn tưởng nàng là thiên kim tiểu thư trói gà chặt, hề nghĩ rằng nàng là người luyện võ, thậm chí còn có trợ thủ theo sau. Xem ra từ lúc ở Đại Lý tự, nàng bày sẵn cái bẫy để chui vào rồi, thực đáng hận!

      “Các hạ chết đến nơi rồi mà còn suy nghĩ thanh thản nhỉ? Chắc các hạ thích kiểu chết thế này chăng?” Lam Linh cười .

      Nhìn nụ cười của nàng như hoa túc, xinh đẹp nhưng lại mang theo độc trí mạng, nam tử đeo mặt nạ đột nhiên lạnh run cả người.

      “Hàn vương phi cũng quá tự phụ rồi” Nam tử vừa , cánh tay nhanh chóng tấn công về phía Lam Linh, ra chiêu ngoan độc.

      Lam Linh nhanh chóng tránh chiêu thức của nam tử mặt nạ, đồng thời xoay cổ tay cái, lại nhanh chóng ra tay, mười ba Cửu Huyền châm cùng lúc bay về phía người nam tử mặt nạ, đâm thẳng vào các yếu huyệt của .

      Nam tử mặt nạ ra sức cản, tránh đòn nhưng lại tránh khỏi châm, trong chớp mắt Cửu Huyền châm đâm vào yếu huyệt của . Lúc này thể cử động, giống hệt như bị điểm huyệt.

      “Các hạ vẫn cảm thấy ta tự phụ sao?” Lam Linh cười câu, để ý tới tên nam tử mặt nạ kia, tìm những cây châm rơi đất. Sau đó dùng khí công đánh vào mặt nạ của nam tử kia.

      Cửu Huyền châm này là do Yến Kinh Hàn sai người làm cho nàng, đối với nàng chúng chính là bảo bối, cây cũng thể bỏ được.

      Lăng Lộ thấy thế hé miệng cười, sau đó cúi xuống cùng Lăng Sương tìm giúp. Lam Linh lấy khăn lụa lau sạch từng châm. Nàng quyết định sau khi thu thập bọn người này xong, về nhà phải khử trùng (châm) sạch mới được.

      Nam tử mặt nạ nhìn hành động của Lam Linh, cùng với ánh mắt chán ghét của nàng lúc nào cũng nhìn , lập tức tức giận đến hộc máu, bị nàng phóng châm, thế mà nàng lại sợ làm dơ châm của nàng, là buồn cười!

      “Muốn chém muốn giết tùy ngươi, ra tay nhanh !” Nam tử tức giận mở miệng, dáng vẻ như thấy chết sợ.

      “Ồ, rất có khí khái của nam nhân nha, ngươi sợ chết đúng ?” Lam Linh vòng quanh nam tử mặt nạ vòng, cười đùa mở miệng, lập tức đổi lời, “Nhưng nếu ngươi muốn chết, ta để cho ngươi chết chắc? Ngươi cảm thấy chúng ta dễ dãi như vậy sao?”

      Các ngươi muốn thế nào? Nam tử mặt nạ khỏi cất cao giọng, nhưng theo Lăng Lộ thấy gã này sợ đến run run rồi.

      “Thế nào? Để ta suy nghĩ cái .” Lăng Lộ đứng lại trước mặt nam tử nọ, lập tức rút đại đao sau lưng ra, do dự chém , lúc này nam tử mặt nạ kêu to lên, “Ngươi làm cái gì đó?”

      Thanh của vừa ra, mặt nạ cũng nhanh chóng bị chém làm đôi rơi xuống đất, lúc này trán của đều là mồ hôi lạnh.

      “Hóa ra sợ chết đến như vậy hả?” Lăng Lộ nhếch mép cười tiếng, tra đại đạo vào vỏ ở sau lưng, nhìn gương mặt nam tử nọ bình thường đến thể bình thường hơn, mới bừng tỉnh : “Hóa ra đeo mặt nạ chỉ để thu hút chú ý của người khác, cũng khó trách, gương mặt này của ngươi, ném vào trong đám đông chỉ sợ là cũng nhận ra nổi.”

      Nam tử nghe vậy lại lần nữa tức giận đến hộc máu, khuôn mặt trắng nõn lập tức đen xì.

      Lăng Sương chỉ lạnh lùng quét nam tử cái, cũng nhìn nữa, nàng sớm nghĩ xong, chờ Lam Linh thẩm tra tên hỗn đản này xong, đầu tiên nàng phải đập nát miệng của để thể những lời dơ bẩn kia nữa!

      Sau khi Lam Linh lau xong những Cửu Huyền châm cuối cùng mới gấp lại cất vào trong người, lúc này nàng mới nhìn về phía nam tử : “ mau, chủ tử của ngươi là ai?”

      ‘’Ta chết cũng , ngươi nên chết tâm !’’ Lúc này nam tử lấy lại dáng vẻ hùng khí khái

      “Này, suýt nữa là ngươi bị ta dọa tè ra quần rồi. Bây giờ lại còn tranh ra vẻ hùng, ngươi có phải là nam nhân hay ? Ngươi có biết xấu hổ hay ? Cũng sợ bôi tro trét trấu vào mặt tổ tông nhà ngươi à?” Lăng Sương lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt đầy chán ghét, dùng chiêu công phu độc miệng của mình.

      “Tỷ, hạng người này vừa nhìn biết phải là nam nhân rồi, ngươi hỏi làm gì? Chuyện bị dọa đến tè ra quần với chắc là diễn ra thường ngày thôi, nên cũng đừng lấy làm lạ.” Trong nháy mắt, Lăng Lộ liền tiếp lời Lăng Sương, hai tỷ muội phối hợp vô cùng ăn ý, khiến cho gương mặt nam tử cũng dần tái mét .

      Lam Linh cười cười, nhìn bộ dáng gã này, thêm vào những lời đả kích của tỷ muội Lăng Sương Lăng Lộ, chỉ sợ bọn nàng chưa kịp ra tay tức chết rồi.

      “Cho ngươi thêm cơ hội cuối, hay ?” Lam Linh muốn phí thời gian tám chuyện với gã này, giọng lập tức trầm xuống.

      Nghe thế, nội tâm của tên nam tử chấn động mạnh cái, đồng thời cảm thấy có luồng uy áp ập vào mặt mình, thậm chí còn mang theo cảm giác thể hít thở, trong lòng sinh ra khủng hoảng hiểu lý do.

      Nhưng vẫn khuất phục, mạnh miệng , “Ta rồi, muốn chém giết róc xương róc thịt cứ tự nhiên, điều các ngươi muốn biết, ta chữ cũng .”

      “Phải ? Vậy ngươi cứ từ từ nhìn cho kỹ.” Lam Linh xong liền cầm châm đâm vào trong huyệt vị của , nam tử lập tức cảm thấy như có hàng vạn con trùng cắn xé thân thể của mình, đau đớn, ghê tởm, khủng hoảng như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, mồ hôi lạnh bắt đầu xuống, trong đầu như có ảo giác, nhìn thấy hàng vạn con sâu xâu xé thân thể mình.

      Sau thời gian nén nhang, tia ý chí cuối cùng của nam tử cũng sụp đổ, mở miệng.

      Vốn dĩ gã này là người của Ưng Nhãn, ba ngày trước có người đem đến cho bang chủ bọn họ nghìn lượng hoàng kim, bảo ba ngày sau đến Đại Lý tự giết người, nhưng cũng giết ai, chỉ cầu bọn họ chuẩn bị kỹ càng, mãi đến chiều hôm qua, bọn họ mới biết được người bọn họ phải giết là Lam Linh.

      Ưng Nhãn quả nhiên là vì làm giao dịch này mà chuẩn bị trước đầy đủ, đầu tiên là lưới bắt hết những người của Yến Kinh Hàn, Lam Xảo Phượng, Mộ Dung Tiếu Trần nấp trong ngục, ngay sau đó lại châm mồi lửa, có ý đồ phá hủy trường dàn cảnh Lam Linh chết cháy, mà người nam tử này chịu trách nhiệm chính là làm “Lam Linh” chết cháy.

      Song ở thời điểm chứng kiến dung mạo của Lam Linh, đột nhiên nảy ra ý nghĩ, cảm thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy chết quả là đáng tiếc, liền xé mảng y phục của nàng, gọi thủ hạ thay tử tù chết cháy cho Lam Linh, bởi như vậy, có thể thần biết quỷ hay ôm mỹ nữ về nhà, dù cuối cùng có thể bị bại lộ, cũng có thể đẩy chuyện này lên đầu thủ hạ, nhưng dù sao cũng phải tuyệt đối hết sức cẩn thận.

      Nhưng mà đầu chữ sắc có cây đao, thời điểm hiểu được quá muộn.

      Nghe nam tử xong, Lam Linh lập tức nhanh chóng hỏi: "Nam nhân giao dịch với Ưng Nhãn là ai?" Lam Linh cảm thấy đây mới là chỗ mấu chốt của mọi chuyện, Ưng Nhãn cùng lắm chỉ là bị mượn đao giết người, người cầm đao mới chính là người mà nàng cần tìm.

      biết, Ưng Nhãn làm việc trước giờ hỏi thăm thân phận của người mua, ngươi muốn hỏi hỏi bang chủ của ta , cũng trả lời y như ta thôi.” Nam tử đáp

      biết?” Lăng Lộ hé mắt, tiếp tục rút đao quơ quơ trước mặt nam tử.

      “Đúng là biết.”

      Lúc này mặt nam tử có gì là sợ hãi, Lăng Lộ lập tức cất đao về.

      "Dáng vẻ của nam nhân kia ra sao, có gì đăc biệt ?" Lam Linh suy tư lát, nhìn về phía nam tử hỏi.

      "Tên kia mang theo mặt nạ, chúng ta biết lớn lên thế nào, nhưng, lại khiến ta cảm thấy là bị gù ở lưng." Nam tử cố gắng nhớ lại, cảm thấy người nam nhân kia có điểm có thể xem là ràng.

      Nam nhân có lưng gù? Lam Linh thầm ghi vào trong lòng.

      Điều nên hỏi đều hỏi xong, Lam linh đến bên cạnh nam tử, rút châm khỏi huyệt vị thể cử động của , nam tử cảm thấy mình có thể di chuyển, nhân lúc Lam Linh ở trước mắt, trong nháy mắt liền phóng chưởng về phía Lam Linh, vừa mắng: "Nữ nhân đáng chết, dám uy hiếp lão tử, lão tử cho ngươi gặp diêm vương!"

      Nhưng mà tay của còn chưa đụng đến Lam Linh, trong nháy mắt liền trợn to hai mắt, ngã dưới đất.

      "Quên cho ngươi biết, mặc dù ngươi có thể cử động, nhưng ngươi vẫn còn kinh mạch bị Cửu Huyền châm cản, nếu ngươi vận công hẳn là ngươi muốn chết rồi." Lam Linh hảo tâm giải thích ràng cho nam tử thành quỷ, tránh cho xuống tào địa phủ mà ngay cả chuyện mình chết thế nào cũng ràng.

      "Còn dám mắng tiểu thư, muốn chết!" Lăng Lộ vừa mạnh mẽ lên đạp hai chân nam tử.

      Lam Linh lập tức rút Cửu Huyền châm còn lại ở người nam tử, rồi chuẩn bị dẫn Lăng Sương Lăng Lộ nhanh chóng trở về kinh, nghĩ mới vừa khỏi cửa phòng, nghe thấy có vài tiếng tiếng chim kêu lên chấn kinh, Lam Linh lập tức nghĩ đến khả năng là có người tìm nàng, liền kéo Lăng Sương Lăng Lộ ba người nấp cùng góc.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 133.1: Dịu dàng gọi nàng tiếng, Linh Nhi

      Editor: Tử Sắc Y(DDLQĐ)

      Sau khi ba người Lam Linh nhanh chóng nấp xong, trong thời gian khắc (15 phút), chỉ thấy có mấy bóng người phi thân vào sân , Lam Linh vừa nhìn hoa văn thêu tùng trúc quen thuộc đến thể quen thuộc hơn, trong nội tâm nàng lập tức vui mừng, nàng nghĩ Yến Kinh Hàn thế nhưng lại có thể nhanh chóng tìm đến chỗ này, muốn thân, chỉ thấy Lưu Vân nhanh chóng lên, bên tai Yến Kinh Hàn vài câu, Yến Kinh Hàn lập tức vung tay lên, mấy người bên cạnh nhanh chóng tản ra nấp, mà cũng lập tức tung người bay lên cây đại thụ.

      Nhìn xem hành động của Yến Kinh Hàn, đôi mi thanh tú của Lam Linh thoáng cau lại chút, đoán chừng chắc là có người đến phía này, nàng quyết định thân để Yến Kinh Hàn phát , cứ đứng đây xem chút là ai đến đây rồi .

      Rất nhanh, Lam Linh chỉ thấy Mộ Dung Tiếu Trần mang theo mấy người nhanh chóng chạy vào sân , nhất thời Lam Linh nhức đầu trận, nàng nhanh chóng ra hiệu cho Lăng Sương Lăng Lộ bên cạnh, ba người cùng nhau nín thở.

      Lam Linh biết võ nghệ của Mộ Dung Tiếu Trần phải là chỉ cao bằng mức bình thường, người có võ nghệ cao cường có thể cảm giác được hơi thở xung quanh trong phạm vi nhất định, nếu Mộ Dung Tiếu Trần đến đây, khẳng định là muốn tìm nàng, còn nàng điểm cũng muốn bị phát , dùng lời lẽ cay độc cự tuyệt cũng chút tác dụng, tựa hồ như chuyện nàng có thể làm cũng chỉ là cố gắng tận lực tránh né .

      Mộ Dung Tiếu Trần bước vào gian phòng, rất nhanh lại quay về trong viện, ánh mắt tĩnh mịch khẽ lướt qua vòng quanh sân , rồi nhấc chân về phía chỗ ba người Lam Linh.

      Nghe tiếng bước chân của Mộ Dung Tiếu Trần, Lăng Lộ lập tức trợn to hai mắt, nhìn Lam Linh tựa như hỏi, phải làm sao bây giờ? phát ra chúng ta?

      Mà Lăng Sương lại ra hiệu với Lam Linh, ý là để nàng ra ngoài cản .

      Lam Linh lắc đầu, nếu bây giờ Lăng Sương ra ngoài, thể nghi ngờ chính là giấu đầu lòi đuôi, nhất định là Mộ Dung Tiếu Trần có thể suy đoán nàng ở nơi này, hành động này cũng giống với việc nàng trực tiếp bước ra ngoài.

      Ba người Lam Linh nấp ở trong đống cỏ khô lớn, cả người đều phủ cỏ khô, nhìn từ xa bị phát , nhưng nếu đến gần nhìn cẩn thận, có thể nhìn ra được manh mối, Lam Linh muốn Mộ Dung Tiếu Trần đến chỗ đống cỏ này của các nàng, nhưng [d/je'n,đà;nL^Ê#Q>uý,đ0n tựa hồ lại có cách nào để ngăn cản, trong nội tâm nghĩ tới chuyện bị Mộ Dung Tiếu Trần phát chỉ sợ còn cách nào tránh khỏi.

      Nhưng càng khiến Lam Linh buồn bực chính là, Yến Kinh Hàn cây đại thụ kia, nếu để thấy được Mộ Dung Tiếu Trần dây dưa với nàng, có lộn xộn ăn dấm chua bữa hay ? Lam Linh nghĩ đến liền nhức đầu.

      Đúng lúc này, lại có mấy bóng người nhanh chóng đột ngột phi vào sân , sau khi Lam Linh định thần nhìn lại, lập tức vui mừng nhướng mày, Nhạc Tư Ngữ đến đây!

      Lam Linh thể bội phục bản lĩnh bám người và chấp nhất với Mộ Dung Tiếu Trần của Nhạc Tư Ngữ, tựa hồ mỗi lần Mộ Dung Tiếu Trần tới chỗ nào, nàng đều có thể nhanh chóng tìm thấy , dùng mặt nóng dán mông lạnh, đây phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được.

      Nếu Nhạc Tư Ngữ đến đây, Lam Linh cũng yên tâm hơn , dù cho bị Mộ Dung Tiếu Trần phát , có Nhạc Tư Ngữ ở đây, đoán chừng người bị dây dưa phải là Mộ Dung Tiếu Trần .

      Vì thế, Lam Linh quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến, chừng còn có thể xem màn kịch miễn phí.

      Nhạc Tư Ngữ vẫn là vận y phục màu đen, tóc dài buộc lên cao cao, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vui vẻ, tùy ý, bộc trực!

      "Mộ Dung Tiếu Trần, ngươi chạy nhanh như vậy, tựa như cũng có tác dụng gì, Lam Linh đâu? Ngươi tìm được Lam Linh sao?" Hai tay Nhạc Tư Ngữ vòng quanh trước ngực, nhìn Mộ Dung Tiếu Trần, trong giọng mang theo trào phúng ràng.

      "Liên quan gì tới ngươi? Nhạc đại tiểu thư, ngươi vẫn nên bớt can thiệp chuyện nhàn rỗi của ta !" Mộ Dung Tiếu Trần dừng bước, xoay người nhìn về phía Nhạc Tư Ngữ, ánh mắt tĩnh mịch lạnh như băng cũng giống như lời của !

      "Ngươi là nam nhân của ta, với ta chuyện của ngươi phải là chuyện nhàn rỗi, muốn dẫn Lam Linh cao chạy xa bay, ngươi được đồng ý của ta rồi sao?" Trong lời Nhạc Tư Ngữ mang theo ngang ngược như nam nhân, hề có chút thẹn thùng e lệ của nương gia, tựa hồ như điều đó là đương nhiên!

      Nghe vậy, trong mắt phượng Yến Kinh Hàn nấp đại thụ lập tức lên hàn băng, mặc dù biết Mộ Dung Tiếu Trần thích Lam Linh, hơn nữa còn lưu luyến quên Lam Linh, nhưng ngờ tới ta thế nhưng lại muốn dẫn vương phi của cao bay xa chạy, (MDTT) xem là người chết hay sao?!

      Môi mỏng Yến Kinh Hàn mím chặt, mặc dù từ trước đến nay đều phân công tư ràng, nhưng nếu ta dám cướp Linh Nhi của , cũng tha thứ cho Mộ Dung Tiếu Trần !

      Linh Nhi của ?

      Trong nội tâm Yến Kinh Hàn đột nhiên thẫn thờ hồi, cho tới bây giờ gọi tên Lam Linh, lại càng hề gọi nàng là "Linh Nhi", bình thường đều gọi nàng là vương phi, lúc vui, lúc khách sáo, thậm chí là lúc trêu tức, vẫn duy trì khoảng cách, chưa từng nghĩ đến, giờ phút này, trong lòng lại khống chế được gọi nàng, tựa như sớm quen đến ngàn vạn lần!

      Yến Kinh Hàn lập tức khẽ cong môi cái, cảm thấy gọi nàng là Linh Nhi càng thuận miệng hơn lúc gọi nàng là vương phi, quyết định sau này gọi nàng như vậy.

      Nghe Nhạc Tư Ngữ như vậy, ánh mắt Mộ Dung Tiếu Trần nhìn về phía Nhạc Tư Ngữ sắc bén như lưỡi đao, từ khi nào trở thành nam nhân của nàng? dẫn Lam Linh cao bay xa chạy liên quan gì đến nàng? !

      "Ngươi lặp lại lần nữa!" Trong con ngươi đen tĩnh mịch của Mộ Dung Tiếu Trần nay lại nổi lên mây đen cuồn cuộn sấm sét vang dội, từ từ nhấc chân đến trước mặt Nhạc Tư Ngữ, mỗi bước đều phát ra tiếng động ngột ngạt, dung nhan tuấn tú chỉ là mảnh trầm, cả người thoạt nhìn giống như sứ giả đến từ bóng tối.

      Nhìn thấy Mộ Dung Tiếu Trần như thế, lòng Nhạc Tư Ngữ khỏi run lên cái, phải là nàng thừa nhận lúc này thoạt nhìn Mộ Dung Tiếu Trần đúng là có chút đáng sợ, nhưng nàng là Nhạc đại tiểu thư sợ trời sợ đất, đương nhiên nàng sợ !

      Nhạc Tư Ngữ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình chút, mới cười : "Được, ngươi nghe cho kỹ, ta ngươi là nam nhân của ta, ta tuyệt đối cho phép ngươi dẫn theo nữ nhân khác cao bay xa chạy, mà nữ nhân có thể đứng ở bên cạnh ngươi chỉ có thể là ta Nhạc - - Tư - - Ngữ!" Lời cuối cùng Nhạc Tư Ngữ cất cao giọng, khí thế tuyệt đối cao như cầu vồng trời!

      Lăng Lộ lặng lẽ giơ ngón tay cái, thực muốn bội phục Nhạc Tư Ngữ sát đất, nữ nhân có thể ra lời như vậy phải cần bao nhiêu sức lực và dũng khí?

      Nghĩ tới đây, Lăng Lộ xem xét Lam Linh, thoáng mím mím môi.

      Lam Linh nhìn thấy vẻ mặt Lăng Lộ, đôi mi thanh tú thoáng cau lại, nàng cảm thấy nha đầu này có chút kỳ quái, nàng ấy bội phục Nhạc Tư Ngữ, vậy nàng ấy nhìn nàng như vậy làm gì, giống như nàng cũng ngang ngược như Nhạc Tư Ngữ?

      Lăng Sương nhanh chóng trừng Lăng Lộ cái, Lăng Lộ vội vàng le lưỡi, dám nhìn Lam Linh lần nữa.

      Lam Linh lại nghi ngờ, nàng cảm thấy hai tỷ muội này nhất định là có chuyện gì muốn gạt nàng, chờ tìm cơ hội, nàng nhất định phải hỏi các nàng trận mới được.

      Nghe vậy, cuồng phong trong mắt Mộ Dung Tiếu Trần như muốn gào thét, nghĩ nhiều, Mộ Dung Tiếu Trần phi thân, d/je'n,đà;nL^Ê#Q>uý,đ0,N nhanh chóng đưa tay muốn vươn bắt lấy cổ trắng ngọc của Nhạc Tư Ngữ, mang theo khí thế sét đánh lôi đình!

      "Tiểu thư, cẩn thận!" Những người Nhạc Tư Ngữ mang đến đều nhất thời kêu to, rối rít chạy lên bảo vệ Nhạc Tư Ngữ.

      "Tránh ra!" Nhạc Tư Ngữ cảm kích , "Hôm nay vừa vặn bổn tiểu thư cũng ngứa tay, coi như là luyện tay với trận." Nhạc Tư Ngữ xong lập tức phi thân, đón nhận chiêu chưởng của Mộ Dung Tiếu Trần.

      Trong nháy mắt hai người liền đánh nhau ở trong sân.

      Mộ Dung Tiếu Trần sử dụng nhiều chiêu ngoan tuyệt, Nhạc Tư Ngữ cũng chút yếu thế, hai người đánh đến khó phân thắng bại.

      Lăng Lộ nhìn đến hăng say, mà đôi mi thanh tú của Lăng Sương lại càng lúc càng nhíu chặt, cảm thấy hai người này đánh nhau cũng quá biết lựa chọn nơi, nếu bọn họ ngừng “chơi đùa”, ngừng đánh đến đây, lẽ các nàng phải nấp đâu? Nàng hề thích làm người xem chút nào.

      Lam Linh giương mắt nhìn Yến Kinh Hàn nấp cây đại thụ, cảm thấy tám phần Yến Kinh Hàn nhanh chóng xuất , bởi vì hôm nay ràng là Nhạc Tư Ngữ địch lại cơn nổi giận của Mộ Dung Tiếu Trần, nhất là khi Mộ Dung Tiếu Trần sử dụng nhiều chiêu ngoan lệ, rất có thể chặt Nhạc Tư Ngữ thành tám khối, nếu cứ tiếp tục như vậy, đoán chừng chưa đến mấy chiêu Nhạc Tư Ngữ có thể bị Mộ Dung Tiếu Trần đả thương.

      Quan hệ của Yến Kinh Hàn với Nhạc gia giống như nhà đế vương với quan bình thường, mà Nhạc Tư Ngữ lại xem Yến Kinh Hàn như huynh trưởng, Lam Linh cảm thấy chắc chắn Yến Kinh Hàn ngồi yên ra tay, nếu nhúng tay, vậy cần nàng phải ra ngoài, nàng nên tiếp tục nấp là được.

      Quả nhiên, lát sau, lúc Nhạc Tư Ngữ bị chưởng phong của Mộ Dung Tiếu Trần đả thương, Yến Kinh Hàn phi thân xuống đại thụ, đồng thời vung ra chưởng, hóa giải chưởng phong của Mộ Dung Tiếu Trần.

      "Tả tướng, dù thế nào Tư Ngữ cũng là nữ tử, ngươi đối với nàng như thế, khỏi quá mức rồi!" Yến Kinh Hàn lạnh lùng mở miệng.

      "Vương gia, thần biết là thần quá mức chỗ nào, vừa rồi theo như lời của Nhạc đại tiểu thư, chẳng lẽ vương gia nghe được?" Mộ Dung Tiếu Trần thu lại chiêu thức, đứng trước mặt Yến Kinh Hàn hề có chút yếu thế, mà trong lòng lại mang theo ít khó chịu!

      Đương nhiên Mộ Dung Tiếu Trần biết Yến Kinh Hàn đến đây làm gì, tới tìm Lam Linh!

      Khiến Mộ Dung Tiếu Trần phiền muộn chính là, Yến Kinh Hàn thế nhưng lại đến trước bước, điều này làm cho lòng tràn đầy tự tin trong thời gian qua nay lại nếm được mùi vị thất bại, nhưng may mắn là, tựa hồ như ta cũng tìm thấy được Lam Linh, đây là, còn có cơ hội.

      "Bản vương đương nhiên là nghe được." Yến Kinh Hàn khẽ lướt nhìn qua Nhạc Tư Ngữ, sau đó ngược lại: "Tả tướng thân là nam nhân nên rộng lòng bao dung, nên hao phí tâm cơ cướp lấy thứ thuộc về ngươi!" Trong giọng thuần hậu mang theo ngang ngược lẫm liệt mà ai có thể khinh thường!

      Nhạc Tư Ngữ nhìn Mộ Dung Tiếu Trần, lại quay nhìn Yến Kinh Hàn, mấp máy môi, cuối cùng vẫn lên tiếng, lẳng lặng thu lại chiêu thức đứng sang bên.

      Mộ Dung Tiếu Trần đương nhiên nghe thâm ý trong giọng của Yến Kinh Hàn, đột nhiên khẽ mỉm cười, "Vương gia, với Nhạc đại tiểu thư, thần tự nhận mình chút rộng lòng bao dung nào, nhưng nếu đổi lại là người khác, thần dung túng tất cả! Lại , thần cho rằng thứ có thể bị đoạt nhất định phải là thứ thuộc về người khác, nếu nhất định thuộc về người khác, dù cho thần có hao sức phí tổn tâm cơ cũng đoạt được."

      "Mộ Dung Tiếu Trần! Ngươi nên quá phận!" Nhạc Tư Ngữ lập tức gầm lên, hiển nhiên là lại dám khiêu khích Yến Kinh Hàn, muốn sống sao?!

      "Nhạc đại tiểu thư, hẳn là ngươi mình sao?" Ngay cả ánh mắt Mộ Dung Tiếu Trần cũng muốn nhìn Nhạc Tư Ngữ, trong lời lạnh lẽo lại mang theo chán ghét vô cùng.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 133.2

      Editor: Tử Sắc Y

      "Xem ra Tả tướng đạt được mục đích là bỏ qua!" Trong nháy mắt ánh mắt sâu xa của Yến Kinh Hàn trở nên sắc bén, " như vậy, bản vương mỏi mắt mong chờ!"

      thể nghi ngờ lời Yến Kinh Hàn vừa chính là chấp nhận khiêu khích của Mộ Dung Tiếu Trần, muốn nhìn xem Mộ Dung Tiếu Trần có bao nhiêu khả năng có thể đoạt được Lam Linh từ tay !

      Nhạc Tư Ngữ trừng mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Tiếu Trần, những câu lạnh nhạt của với nàng nàng sớm tập mãi thành quen, mà chuyện nàng để ý chính là hậu quả muốn khiêu khích Yến Kinh Hàn.

      Theo Nhạc Tư Ngữ, Yến Kinh Hàn chính là nam nhân lạnh lùng vô tình sâu đến lường được, dạng nam nhân này ra tay thôi, vừa ra tay tất nhiên để kẻ địch của có chỗ để xoay người! Mộ Dung Tiếu Trần phải là công khai muốn tìm cái chết sao?

      Nấp dưới đống cỏ khô Lam Linh nghe đối thoại giữa Yến Kinh Hàn và Mộ Dung Tiếu Trần, trong nội tâm vừa mừng vừa lo, mừng chính là, trong lời Yến Kinh Hàn chứng tỏ có chút để ý đến nàng, trong lòng có nàng; mà lo chính là, bị Mộ Dung Tiếu Trần dây dưa ngừng nghỉ, quả chính là chuyện phiền lớn, tình cảm giữa hai người có sâu đậm cũng chịu được người thứ ba ngày ngày quấy rối, lại , tình cảm giữa nàng với Yến Kinh Hàn vẫn còn ở thời kì đầu hoà hợp, vốn sâu đậm đến nỗi thể phá vỡ.

      Trước đó, sở dĩ Mộ Dung Tiếu Trần đến chỗ đống cỏ khô nơi ba người Lam Linh thân, đó là bởi vì cảm thấy có hơi thở, cho rằng Lam Linh vẫn còn ở trong viện, nghĩ tới lại gặp Yến Kinh Hàn, kể từ đó, Mộ Dung Tiếu Trần liền cho rằng Lam Linh rời khỏi.

      Vì thế, Mộ Dung Tiếu Trần hề dừng lại, dẫn theo người của mình nhanh chóng bước ra khỏi sân , lại , vô cùng chán ghét chuyện Nhạc Tư Ngữ mãi dây dưa buông, muốn nhìn thấy nàng, lại càng muốn đứng chung chỗ với nàng.

      Đối Mộ Dung Tiếu Trần mà , Nhạc Tư Ngữ chính là da trâu, hơn nữa còn là miếng da trâu muốn ném cũng được!

      Thấy Mộ Dung Tiếu Trần rời , Nhạc Tư Ngữ cũng do dự, sau khi lên tiếng chào hỏi Yến Kinh Hàn liền dẫn người của mình đuổi theo khỏi sân , lúc này Thanh Phong Lưu Vân khỏi bội phục tinh thần bất khuất theo đuổi nam nhân của Nhạc Tư Ngữ!

      Người nên đều , đột nhiên Yến Kinh Hàn dời ánh mắt về phía đống cỏ khô nơi ba người Lam Linh nấp, lập tức Lam Linh giật mình, phát ra nàng rồi?

      thể nào? Sao có thể phát ra nàng được? Lam Linh quyết định trước tiên cần vội ra ngoài, nhìn Yến Kinh Hàn có phải phát ra nàng hay .

      Lăng Lộ chớp mắt to hai cái, tựa như , ta cũng muốn biết!

      Lăng Sương nhìn Lam Linh và Lăng Lộ, mặc dù cảm thấy hành động này rất nhàm chán, nhưng nàng cũng rất muốn biết.

      Ánh mắt Yến Kinh Hàn vẫn lẳng lặng rơi vào đống cỏ khô, giống như tùy ý lại giống như chờ đợi, trong nội tâm Lam Linh khỏi sinh ra mấy phần mong đợi, tiếp tục núp!

      Thanh Phong Lưu Vân nhìn thoáng qua, ràng tại sao gia nhà mình vẫn nhìn chằm chằm đống cỏ khô, lẽ là vương phi ở trong? Dường như rất có thể, nếu làm sao gia vội tìm vương phi?

      Cuối cùng, đoán chừng qua hết hai nén hương, mày kiếm Yến Kinh Hàn từ từ nhíu lại, nhịn được mở miệng : "Còn chịu ra? Muốn ta lên đón ngươi sao?"

      Trong giọng dễ nghe của Yến Kinh Hàn lại mang theo chút vui, qua thời gian dài như thế, vậy mà nàng chủ động ra nhào vào trong lòng , còn muốn so kiên nhẫn với ? Nhất định là nàng muốn "Trừng phạt" nàng tốt! Yến Kinh Hàn lập tức tìm được lý do danh chính ngôn thuận để "Trừng phạt" Lam Linh.

      Lam Linh mở miệng khẽ cười, nhanh chóng đứng lên, kéo xuống cỏ khô người, rồi phi thân cái đến trước mặt Yến Kinh Hàn.

      Lăng Sương Lăng Lộ và Thanh Phong Lưu Vân đều là người có nhãn lực, hẹn cùng nhau nhanh chóng lui ra ngoài viện.

      "Phu quân, sao ngươi phát ra ta?" Thấy các bóng đèn tự động biến mất, Lam Linh nhanh chóng ôm hông Yến Kinh Hàn, khuôn mặt nhắn ngước lên nhìn Yến Kinh Hàn cười hỏi.

      "Cảm giác." Yến Kinh Hàn đưa tay gạt xuống vài cọng cỏ khô còn sót đầu Lam Linh, lúc này mới đưa tay ôm chặt Lam Linh vào lòng, ngửi mùi thơm ngát ngấm sâu vào lòng từ cơ thể Lam Linh, lúc này mới cảm giác được bất an từ d0đ0l0q0d0 trong nội tâm cuối cùng tiêu tan.

      Lam Linh đưa mặt kề sát trước ngực Yến Kinh Hàn, cười hai tiếng, cũng lên tiếng , nàng thích lúc hai người chỉ lẳng lặng ôm nhau, vì lúc đó, nàng có thể cảm nhận được tim của nàng và tim kề sát nhau, nàng có thể nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của , mà trong nhịp tim đập đó có bóng dáng của nàng.

      "Ngươi , ta nên làm sao để trừng phạt ngươi?" Yến Kinh Hàn đột nhiên câu, sau đó nhanh chóng cắn cái lên vành tai như ngọc của Lam Linh.

      Cả khuôn mặt Lam Linh lập tức ửng hồng, nàng cảm thấy, cảm thấy hai chữ “Trừng phạt” Yến Kinh Hàn vừa hương vị mê người, lập tức lẩm bẩm câu, "Ngươi muốn trừng phạt ta thế nào, ta cũng ý kiến."

      Nghe vậy, ánh mắt Yến Kinh Hàn lóe lên cái, lập tức nghiêm mặt : "Ngươi đừng tưởng rằng như vậy, ta tha thứ cho ngươi, ngươi muốn lừa dối vượt qua kiểm tra sao, có cửa đâu!"

      Vừa nghe, trong nội tâm Lam Linh thầm kêu tốt, khẳng định là nhìn ra nàng dùng chiêu tương kế tựu kế, mà bây giờ lại muốn gom lại lúc rồi tính sổ thể với nàng.

      "Phu quân, phải là ta muốn bắt được kẻ giật dây đằng sau sao? Lại , lúc này ta hoàn hảo đứng ở trước mặt ngươi, bình yên vô , ngươi nên tức giận, có được hay ?" Lam Linh xong nhanh hôn lên mặt Yến Kinh Hàn cái, trong cặp mắt cắt nước thu xinh đẹp tràn đầy ý cười nịnh nọt.

      "Ngươi có biết hành động ngươi vừa làm có bao nhiêu nguy hiểm?" Câu Lam Linh làm Yến Kinh Hàn nguôi giận, trái lại còn thêm tức giận , "Ngươi biết phần thế lực của người giật dây mà còn lấy thân mạo hiểm, đây thể nghi ngờ chính là tự đặt mình dưới lưỡi dao người ta, ngươi có hiểu hay ? !"

      Nhìn thấy mày kiếm Yến Kinh Hàn khóa chặt, nhìn xem mây đen cuồn cuộn trong mắt phượng xinh đẹp của , trong lòng Lam Linh đầy ngọt ngào, để ý nàng, hơn nữa còn hết sức để ý!

      "Phu quân, ta biết lỗi sai rồi, sau này..." Lam Linh vùi mặt cọ cọ trước ngực Yến Kinh Hàn, ra vẻ nịnh nọt, lên lời thề son sắt đảm bảo.

      Nhưng nhanh chóng bị giọng tức giận tràn ngập nguy hiểm của Yến Kinh Hàn cắt đứt, "Ngươi còn muốn có lần nữa?"

      " có lần nữa, tuyệt đối có lần nữa!" Lam Linh vội vàng ‘lái thuyền theo gió’, sau đó lại dùng nhu tình ‘tiến công’, "Được rồi, nên tức giận nữa, lông mày nhíu lại rất dễ có nếp nhăn, nếp nhăn nhiều quá nhanh biến thành lão già đó, ta cũng hy vọng phu quân tuấn tú minh thần võ biết dùng người thần công phẫn nộ nhanh như vậy già , ta muốn ngươi cùng ta từ từ già ." Lam Linh xong duỗi tay khẽ vuốt vuốt mày kiếm Yến Kinh Hàn.

      Trong mắt phượng Yến Kinh Hàn nhanh lướt qua ý cười sủng ái, cơn giận trong lòng cũng dần dần vơi , sau đó nhanh chóng siết chặt cánh tay, cúi đầu hôn xuống đôi môi vô cùng mê người.

      Lam Linh duỗi hai cánh tay ôm cổ Yến Kinh Hàn, nhàng nhắm mắt, chủ động hùa theo môi mỏng cuồng nhiệt của Yến Kinh Hàn.

      Lam Linh phủ nhận, nàng thích Yến Kinh Hàn hôn nàng, mặc dù mỗi lần cuồng nhiệt đến nỗi khiến nàng bị thiêu đốt còn gì, nhưng Lam Linh có thể cảm nhận được trong cuồng nhiệt của Yến Kinh Hàn mang đến có chút nhu tình, trân ái, sủng ái, cho nàng biết để nàng ở trong lòng.

      Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, ngẫu nhiên chỉ có vài tiếng ngâm khẽ nho .

      Trong tiếng thở gấp, rốt cuộc Yến Kinh Hàn chưa thỏa mãn buông tha cho đôi môi xinh đẹp bị hôn đến ướt át kia, ngắm nhìn lông mi khẽ chớp nhàng như cánh chim của người trong ngực, ngắm nhìn gương mặt nhắn đỏ bừng, trong mắt phượng lạnh như băng sớm bị nhu tình lấp đầy, duỗi tay khẽ vuốt ve gò má Lam Linh.

      Lam Linh cũng mở mắt, mà đưa tay nắm lấy bàn tay Yến Kinh Hàn, đầu chuyển động, vùi mặt vào trong lòng bàn tay của Yến Kinh Hàn.

      Nhìn vẻ mặt dễ thương của bảo bối trong lòng, cuối cùng Yến Kinh Hàn nhịn được mà kêu tiếng, "Linh Nhi..." Trong giọng điệu mang theo tia nhu tình.

      tiếng gọi nhàng của Yến Kinh Hàn truyền vào trong tai Lam Linh lại là tiếng chiêng trống vang trời, mang theo tràn ngập ngạc nhiên mừng rỡ!

      Thành hôn với Yến Kinh Hàn đến nay, Lam Linh chưa từng nghe Yến Kinh Hàn gọi tên nàng, càng hề xưng hô thân mật với nàng, mặc dù sớm da thịt thân mật với , nhưng Lam Linh biết tim Yến Kinh Hàn vốn luôn duy trì khoảng cách với nàng.

      Kể từ khi thích , mỗi lần nghe được gọi mình là vương phi, trong nội tâm Lam Linh vẫn có chút thất vọng, nhưng nàng bộc lộ ngoài mặt, nàng tin tưởng cuối cùng có ngày khi chính thức chấp nhận nàng, nhất định xưng hô thân mật với nàng.

      nghĩ đến, ngạc nhiên mừng rỡ lại đến nhanh như thế, nhanh đến mức làm Lam Linh chưa kịp chuẩn bị sẵn tâm lý.

      Nàng nhanh chóng mở mắt, ngây ngốc nhìn Yến Kinh Hàn hồi, rất nhanh khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười rực rỡ, ngước mặt lên, nhìn Yến Kinh Hàn, giọng : "Gọi lại lần nữa."
      Nhìn thấy trong tròng mắt cắt nước thu vô cùng xinh đẹp kia tràn đầy mong đợi, Yến Kinh Hàn lập tức cảm thấy đau lòng, dường như trao nàng quá ít.

      "Linh Nhi..." Yến Kinh Hàn lại giọng gọi tiếng, "Thích ta gọi ngươi như vậy sao?"

      Lam Linh nhàng "ừ" tiếng, lại vùi mặt vào trước ngực Yến Kinh Hàn, "Sau này được gọi ta là vương phi, ta thích nghe ngươi gọi tên ta."

      "Được." Tất nhiên Yến Kinh Hàn từ chối, lúc đứng tàng cây cũng nghĩ kỹ, bắt đầu từ hôm nay gọi nàng như vậy, hơn nữa gọi tên quả thực thuận miệng hơn danh xưng vương phi.

      Qua lúc lâu, Lam Linh chậm rãi ngẩng mặt khỏi lồng ngực của Yến Kinh Hàn, kéo tay Yến Kinh Hàn , "Phu quân, chúng ta quay về thôi." Mặc dù Lam Linh rất hưởng thụ giây phút ngọt ngào này, nhưng thời gian tại d0d0l0q0d0 đúng, địa điểm sai, lại , trong kinh thành còn rất nhiều chuyện chờ bọn họ, nhất định bọn họ phải nhanh chóng chạy về.

      Nhưng ngoài dự liệu của Lam Linh, dường như Yến Kinh Hàn cũng muốn quay về gấp, mà chỉ mở miệng : "Chúng ta cần vội quay về, vừa vặn ngoài thành ta có sơn trang, ta dẫn ngươi qua đó ở lại mấy ngày."

      "Tại sao phải ở lại nơi đó?" Lam Linh nghi hoặc, lúc này trong kinh thành gió nổi mây phun, phải biết, nhưng lại dẫn nàng đến sơn trang? Cái này gọi là nghỉ sao?

      " rồi ngươi biết." Mắt phượng Yến Kinh Hàn nhanh lóe lên, nhanh chóng nắm tay Lam Linh ra sân .

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 134.1: Ngoan nào, nhắm mắt lại ngủ

      Editor: Tử Sắc Y

      Ngoài thành đường trong núi, đoàn người cưỡi ngựa từ từ, dẫn đầu là con ngựa tuấn mã màu trắng, dáng thể cao lớn, cả thân trừ cổ và đuôi có vài đốm đen, màu lông còn lại đều là trắng thuần như tuyết, chỉ thấy nó chậm chạp về phía trước, thỉnh thoảng còn cúi cổ gặm cỏ xanh hai cái bên đường, hoàn toàn chính là "Nhất tâm nhị dụng" ( chủ ý hai tác dụng).

      Hai người ngồi người nó, nữ tử khuynh thành, nam tử tuấn mỹ, nam tử dùng áo choàng màu đỏ tía người mình quấn chặt lấy nữ tử vào trong ngực, mà gương mặt e lệ của nữ tử lại tràn đầy ý cười hạnh phúc.

      Thanh Phong và Lưu Vân cưỡi ngựa theo sau, vẫn luôn duy trì khoảng cách phù hơp, cũng quá xa, phòng ngừa xảy ra chuyện bất ngờ, thể chạy đến kịp thời, nhưng cũng được gần quá, tránh ảnh hưởng đến khí ngọt ngào giữa gia nhà mình và vương phi.

      Lăng Sương và Lăng Lộ cũng theo Lam Linh, mà chỉ lên tiếng chào hỏi Lam Linh, rồi nhanh chóng quay về kinh thành, các nàng quay về kinh thành làm gì, Lam Linh cũng hỏi, tuỳ ý các nàng.

      Thấy đám thủ hạ có nhãn lực, đương nhiên Yến Kinh Hàn vô cùng hài lòng, ôm Lam Linh cưỡi Truy Phong (tên con ngựa), để Truy Phong chạy chầm chậm, như du ngoạn bên ngoài, dường như sớm quên lúc này bốn phía trong kinh thành đều gió nổi mây phun, sóng ngầm bắt đầu di chuyển.

      "Phu quân, với tốc độ này, hôm nay chúng ta có thể tới được Ngọc Quỳnh sơn trang sao?" Lam Linh nắm lấy bàn tay Yến Kinh Hàn ôm trước bụng nàng, quay đầu hờn dỗi với Yến Kinh Hàn câu, hỏi.
      Yến Kinh Hàn cho Lam Linh, tên sơn trang của là Ngọc Quỳnh, giữa vùng núi xanh này đoán chừng lộ trình phải tương đương năm mươi dặm.

      Lấy tốc độ Truy Phong, năm mươi dặm vốn tính là gì, nhưng nếu như vẫn liên tục tản bộ như vậy, Lam Linh cảm thấy chỉ sợ bọn họ đến kịp trước khi trời tối.

      "Thế nào? Sốt ruột rồi? thích như thế này?" Yến Kinh Hàn thổi hơi nóng bên tai Lam Linh, bàn tay rộng khẽ di chuyện, trong giọng mang theo hương vị mờ ám.

      Nghe vậy, gương mặt nhắn của Lam Linh lập tức đỏ bừng, nhanh nắm chặt bàn tay của Yến Kinh Hàn, để cho chúng có cơ hội lộn xộn, : "Ta đứng đắn của ngươi đâu rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, đêm nay chúng ta phải ngủ dã ngoại ngoài trời."

      "Ngủ dã ngoại ngoài trời sao? Ngươi thích?" Cổ tay Yến Kinh Hàn vừa chuyển động, bàn tay bé của Lam Linh bị nắm chặt trong lòng bàn tay , trong mắt phượng nhanh chóng lên ý cười.

      "Đương nhiên là thích." Lam Linh cảm thấy câu hỏi này của Yến Kinh Hàn khá kỳ lạ, bọn họ đâu tham gia huấn luyện sinh tồn giữa dã ngoại, là có nơi ở thoải mái, tại sao phải tá túc trong núi hoang? đến chuyện dã thú xuất , vừa nghĩ đến vấn đề lều, chăn mền, chừng còn có thể bị nhiễm phong hàn, chuyện này thế nào cũng xem như bất lợi.

      "Nếu Linh Nhi thích, vậy chúng ta nhanh thôi." Yến Kinh Hàn xong, kéo dây cương Truy Phong, "Giá" tiếng, Truy Phong nhanh chóng tăng tốc độ chạy như bay về phía trước.

      Lời Yến Kinh Hàn càng khiến Lam Linh cảm thấy có mùi vị kỳ lạ, nghe tiếng gió gào thét bên tai, Lam Linh lại biết rốt cuộc là kỳ lạ chỗ nào.

      lúc lâu, Yến Kinh Hàn dẫn Lam Linh tới trước ngọn núi xinh đẹp, mà dưới chân ngọn núi này chính là Ngọc Quỳnh sơn trang.

      "Ngọn núi này có tên là Ngọc Quỳnh, cho nên tên gọi sơn trang cũng từ đó mà ra." Yến Kinh Hàn giải thích câu với Lam Linh, rồi xoay người xuống ngựa, sau đó đưa hai bàn tay đến trước người Lam Linh.

      "Ta có thể tự mình xuống được." Lam Linh nhanh chóng quay đầu nhìn thoáng qua đám người Thanh Phong Lưu Vân chạy đến, giọng câu.

      "Đương nhiên ta biết ngươi có thể tự xuống được, nhưng nếu ngươi muốn ta ôm ngươi vào, ta cũng ý kiến." Yến Kinh Hàn thu tay về, mà chỉ nhìn Lam Linh câu đầy ý.

      Lam Linh nghiến răng, người này uy hiếp nàng, tựa như nàng chỉ có thể bị uy hiếp.

      Lam Linh hờn dỗi nhìn Yến Kinh Hàn cái, nhanh chóng cúi người, vòng tay qua cổ Yến Kinh Hàn, để cho nhanh chóng ôm nàng xuống.

      "Như vậy mới ngoan." Yến Kinh Hàn kề sát tai Lam Linh câu, rồi thả Lam Linh xuống, ngay sau đó lại thêm câu, "Sau này cho phép từ chối!"

      Lam Linh quay đầu, chỉ thấy ánh mắt nồng nhiệt của Thanh Phong Lưu Vân nhìn sang, nàng lập tức trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn cái, rồi mới nhanh chóng đến cửa chính sơn trang.

      Yến Kinh Hàn khẽ cong môi, quay đầu lạnh lùng lướt qua Thanh Phong Lưu Vân vòng, thấy hai người nhất thời đều dời ánh mắt sang chỗ khác, mới hài lòng đuổi kịp bước chân Lam Linh.

      Ngọc Quỳnh sơn trang xây dựng đứng theo núi, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, hai cánh cổng cửa chính màu đen to lớn, mang theo khí thế ngang ngược, khiến cho người ta cảm thấy giống như Yến Kinh Hàn.

      Lúc này, trước sơn trang có hơn mười tên hạ nhân đứng, lúc bọn họ nhìn thấy Lam Linh và Yến Kinh Hàn đến gần, liền cúi người hành lễ, mở miệng : "Cung nghênh vương gia vương phi quay về sơn trang!"

      Yến Kinh Hàn khẽ gật đầu, Lam Linh cũng chỉ thản nhiên cười, lúc này nam tử cầm đầu vung tay lên phân phó mọi người tản , sau đó mới bước lên trước hai bước, với Yến Kinh Hàn: "Vương gia, chuyện ngài an bài, nô tài chuẩn bị xong xuôi."

      Yến Kinh Hàn nhàng "Ừ" tiếng, nhìn về phía Lam Linh : "Linh Nhi, là quản gia sơn trang Bạch Phúc, ngươi có chuyện gì cứ việc tìm ."

      "Vương phi có chuyện gì xin cứ việc phân phó nô tài." Bạch Phúc tiếp tục mở miệng .

      "Được." Lam Linh cười cười, tạm thời bỏ xuống nghi ngờ trong lòng, mặc cho Yến Kinh Hàn dắt tay vào sơn trang.

      Vào sơn trang, Lam Linh mới phát Ngọc Quỳnh sơn trang rất khác với Hàn vương phủ, trong Hàn vương phủ khắp nơi đều là tùng bách trúc xanh biếc, mà trong Ngọc Quỳnh sơn trang nơi nơi đều là cảnh xuân tươi đẹp hoa khoe đua sắc, đủ các loại giống hoa nàng chưa từng thấy, cả Ngọc Quỳnh sơn trang giống như biển hoa đủ sắc.

      "Phu quân, nhìn ra, ngươi cũng là người hoa?" Lam Linh cười trêu ghẹo Yến Kinh Hàn câu, nhưng nàng thấy thế nào, làm sao cũng thấy giống.

      "Ngọc Quỳnh sơn trang là nơi mẫu phi để lại cho ta, là nơi mẫu phi ở trước khi gả cho phụ hoàng, mẫu phi là người rất hoa." Yến Kinh Hàn nhàng giải thích câu, ánh mắt xa xăm nhìn đoá mẫu đơn diễm lệ ở cách đó xa.

      "Thực xin lỗi, ta cố ý." Lam Linh nhìn vẻ mặt Yến Kinh Hàn đoán là nhất định nàng đụng đến nỗi đau trong lòng , vội vàng lên tiếng xin lỗi.

      Đối với mẫu phi Yến Kinh Hàn, Lam Linh cũng có nghe , lúc mẫu phi bị hại là lúc chỉ mới ba tuổi, trơ mắt nhìn mẫu phi mình ngã xuống chết , tiểu hài tử trải qua chuyện như vậy, Lam Linh biết chuyện này để lại trong lòng vết thương sâu đến cỡ nào, qua nhiều năm, biết còn có thể cảm thấy bi thương .

      Đương nhiên Yến Kinh Hàn hiểu được vì sao Lam Linh lời xin lỗi , lập tức dừng bước, xoay người ôm eo Lam Linh, tựa cằm vai nàng, mở miệng : " qua nhiều năm rồi, chuyện đó ta sớm quên, ngươi cần xin lỗi, chỉ cần ngươi nhớ kỹ lời ngươi ."

      "Ta với người nhiều lời như thế, làm sao ta có thể nhớ mỗi câu được chứ?" Lam Linh cảm thấy cầu này của Yến Kinh Hàn như kiểm tra trí nhớ mình, dù cho trí nhớ nàng có tốt cũng thể nhớ hết mỗi lời .

      "Ta cũng bảo ngươi nhớ kỹ mỗi lời ngươi , ta chỉ muốn ngươi nhớ kỹ hai chữ ngươi ." Yến Kinh Hàn xong buông Lam Linh ra, trong tròng mắt thâm thúy lên luồng ánh sáng nhu hòa, yên lặng nhìn gương mặt nhắn tuyệt mỹ của Lam Linh.

      Lam Linh nhíu lại đôi mi thanh tú kia cái, nàng nhớ nàng hai chữ nào? Lập tức lên tiếng hỏi: "Vậy hai chữ đó?"

      "Cùng ." Yến Kinh Hàn khẽ ra hai chữ, hai chữ này Lam Linh ra trong cơn say, vẫn luôn nằm lòng trong tâm , hy vọng nàng có thể như nàng , vẫn mãi luôn cạnh .

      "Vậy '' là chỉ ngươi sao? Ta lúc nào?" Lam Linh lại nghi ngờ, nàng vốn nhớ bản thân gì trong lúc say rượu ngày đó.

      Yến Kinh Hàn khẽ gật đầu, cũng giấu giếm, mở miệng : "Là lúc ngươi khi say rượu."

      Nghe vậy, Lam Linh lập tức hiểu ra, nhìn Yến Kinh Hàn, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi, "Phu quân, ta mà, làm sao ngày đó ngươi lại dễ chuyện như vậy, ra là ngươi muốn chuốc say ta, sau đó mới lấy được mục đích ta vào phủ, có đúng ? Mau thành khai báo!"

      "Lúc ấy quả ta nghĩ như vậy." Yến Kinh Hàn đưa tay vòng qua ôm Lam Linh trong ngực, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của nàng, trong mắt phượng sớm lên ý cười sủng ái, cảm thấy lúc này Lam Linh vô cùng đáng .

      "Trái lại ngươi rất thẳng thắn nha, nhưng giờ ta tức giận rồi, ngươi xem mà làm ." Lam Linh xong đưa tay đẩy Yến Kinh Hàn, rồi nhanh chóng xoay người, lén lút che miệng cười.

      "Thực tức giận?" Yến Kinh Hàn tất nhiên là tin, trong chớp mắt nàng xoay người, thấy được khóe miệng nàng cong lên.

      "Tức giận còn có thể giả bộ à?" Lam Linh đến mặt đỏ tim đập, giấu ý cười trong lòng, nàng muốn xem Yến Kinh Hàn có biết dỗ dành nữ tử hay .

      "Nếu Linh Nhi giận rồi, vậy tối nay coi như xong, vốn là ta còn muốn..." Yến Kinh Hàn nhìn bóng lưng Lam Linh câu ý, nhưng cũng hết.

      Lam Linh nghiến răng, tên Yến Kinh Hàn này cố ý gợi lên hứng thú của nàng, nhưng nàng mới thèm mắc mưu.

      "Ta mệt rồi, ta ngủ đây." Lam Linh cố dằn xuống lòng hiếu kỳ, bước nhanh lên phía trước, nhìn thấy trước đó xa có vài gian sương phòng, nhìn mức độ tinh xảo của sương phòng nàng cũng biết đó là phòng của Yến Kinh Hàn.

      "Linh Nhi, phải là ngươi tức giận sao? Tức giận còn có thể cảm thấy mệt?"

      Tiếng cười của Yến Kinh Hàn vang lên từ sau lưng, Lam Linh lập tức ảo não đỡ trán, nàng vậy mà bị mê hoặc, quên mất chuyện tức giận, còn để chê cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :