1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim ngọc lương duyên, tuyệt thế Hàn vương phi - Cô Sơn Dã Hạc (90.2/176c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 126.2
      Editor: Yosa

      Kể từ sau khi trở về từ Linh Vân Sơn , mỗi lần dùng xong đồ ăn sáng, Yến Kinh Hàn liền kéo Lam Linh thư phòng cùng với mình, để cho nàng tùy ý lật xem sách của mình, Yến Kinh Hàn mặc dù , nhưng Lam Linh biết Yến Kinh Hàn bắt đầu từ từ để xuống phòng bị đối với mình , bắt đầu từ từ tin tưởng nàng.

      Đối với việc này , Lam Linh đương nhiên cao hứng, nàng ràng cảm thấy Yến Kinh Hàn dần dần đem nàng để ở trong lòng, nàng tin tưởng cần khoảng thời gian quá dài, nhất định ra ba chữ nàng muốn nghe nhất .

      Lam Linh ngước mắt nhìn gò má góc cạnh cương nghị ràng của Yến Kinh Hàn, len lén hé miệng cười, định thu hồi ánh mắt, nghĩ liền nghe đến Yến Kinh Hàn đột nhiên mở miệng : "Vương phi, nàng nhìn lén bản vương sao?" Yến Kinh Hàn , quay đầu nhìn về phía Lam Linh.

      Nhìn xem mắt phượng Yến Kinh Hàn mang theo nụ cười thản nhiên, Lam Linh đột nhiên phát giác biết từ lúc nào bắt đầu mắt hề lạnh như băng nữa, có khi thậm chí mang theo tia vui vẻ, giống hệt như lúc này vậy.

      "Vương gia, ngài những lời này đúng rồi, ngài là phu quân của ta, ta muốn nhìn ngài còn cần trộm xem sao? Trực tiếp quang minh chính đại nhìn, ai cũng dám câu phải a, vương gia, ngài đúng ?" Lam Linh xong cúi đầu nở nụ cười hai tiếng.

      "Đến." đôi mắt của Yến Kinh Hàn nhanh chóng đặt lên thoáng cái sủng ái, Lam Linh trong lời mặc dù đa phần là giỡn, nhưng Yến Kinh Hàn rất thích nghe, thích với nàng, càng thích ôm nàng với nàng.

      Lam Linh hờn dỗi Yến Kinh Hàn cái, vẫn là đem sách bỏ vào bên, đứng lên, về phía trước Yến Kinh Hàn.

      Nhưng Lam Linh còn chưa đến trước mặt Yến Kinh Hàn, liền nghe được thanh Hạo Nguyệt có chút dồn dập ở bên ngoài vang lên, "Gia, thuộc hạ có việc gấp bẩm báo!"

      Hạo Nguyệt từ trước đến nay trầm ổn, nhưng lúc này đây Yến Kinh Hàn trong thanh của nghe được ràng vội vàng, lập tức biến sắc, "Tiến đến!"

      Thấy thế, Lam Linh đoán rằng Hạo Nguyệt có thể có chuyện trọng yếu gì muốn với Yến Kinh Hàn, liền mở miệng : "Phu quân, ta trở về phòng trước."

      Yến Kinh Hàn khẽ ừ tiếng, Hạo Nguyệt sau khi vào, Lam Linh liền nhanh chóng ra thư phòng.

      Hạo Nguyệt nhìn thoáng qua Lam Linh bóng lưng, liền nhìn về phía Yến Kinh Hàn nhanh chóng mở miệng : "Gia, trước đây lâu Thu Diệp vào đại lý tự trong lao giết Lam Kim Châu bằng thuốc độc, bị bắt được tại chỗ, thú nhận là bị vương phi sai sử!"

      Nghe vậy, Yến Kinh Hàn ánh mắt lập tức trầm xuống, trong nội tâm mơ hồ cảm thấy hồi bão táp phải đến đây! Mà vương phi của lại lần nữa bị đặt ở nơi đầu sóng ngọn gió!

      " cụ thể chút! Ta phải là cho ngươi phái người nhìn chằm chằm thu diệp sao? Nàng như thế nào có thể vào đến đại lý tự trong lao ?" Yến Kinh Hàn trầm giọng hỏi.

      Tạm đến việc ngăn Thu Diệp lại, nhưng đại lí tự phải là nơi tiểu nha đầu như Thu Diệp có thể tự tiện vào, nếu như Y ến Kinh Hàn đoán lầm, Thu Diệp này nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn rồi.

      "Vâng!" Hạo Nguyệt chặn lại : "Thu diệp hôm qua có xin phép Hướng quản gia hôm nay muốn mua cho vương phi phù dung bánh ngọt mà vương phi thích ăn, hôm qua quản gia thừa dịp thu diệp có ở bên cạnh vương phi cố ý hỏi vương phi, vương phi là thu diệp chủ động đề cập, nàng liền đồng ý, quản gia liền cáo tố việc này cho thuộc hạ, thuộc hạ biết thu diệp có mục đích khác hay , nhưng vẫn muốn nhìn xem thu diệp phen, về sau, thu diệp ra phủ, mua phù dung bánh ngọt, đường trở về mấy người bọn họ đột nhiên bị vài người thân phận chặn lại, thu diệp nhân cơ hội đại lý tự, về sau nghe nàng là mượn tên của vương phi, lại kín đáo đưa cho người giữ cửa chút bạc, mới gặp được Lam Kim Châu."

      "Lam Kim Châu này ba ngày đối trong lao thức ăn liên tục cách nào nuốt trôi, gặp thu diệp dẫn theo phù dung bánh ngọt thăm nàng, căn bản chút do dự nào liền ăn nhiều phù dung bánh ngọt, bao lâu liền ngã xuống đất bỏ mình, thu diệp cũng bị ngục tốt tại chỗ bắt được, đại lý tự thiếu khanh Ngụy đại nhân hỏi nàng vì sao phải giết Lam Kim Châu bằng thuốc độc, nàng là bị vương phi sai sử, bởi vì Lam Kim Châu ở trước công chúng vu hãm vương phi, vương phi đối với nàng hận nàng tận xương, liền làm cho nàng giết nàng , hơn nữa vương phi trả lại cho nàng số lớn ngân lượng, chỉ cần nàng đem Lam Kim Châu giết, nàng có thể mang theo này số lớn ngân lượng cao bay xa chạy, mà Ngụy đại nhân cũng quả người thu diệp tìm ra vạn lượng ngân phiếu."

      Hạo Nguyệt đem tin tức có được cặn kẽ lần, Yến Kinh Hàn sau khi nghe xong mày kiếm càng nhíu chặt!

      Lời của Thu diệp tuy nghe trăm ngàn chỗ hở, nhưng chỉ cần nàng mực chắc chắn là Lam Linh sai sử nàng giết Lam Kim Châu, lại có vạn lượng ngân phiếu vật chứng, Lam Linh chẳng những có miệng thể , hơn nữa Yến Minh Hiên khẳng định mượn cơ hội này mà tiến tới.

      Thu diệp là thị nữ bên người Lam Linh, mà Lam Kim Châu công khai ở vu hãm Lam Linh đường cái là chuyện mà mọi người đều biết, Thu Diệp giết Lam Kim Châu bằng thuốc độc, dù cho Thu Diệp chỉ ra và xác nhận Lam Linh, rất nhiều người cũng khỏi nghĩ đến người phía sau màn sai sử nhất định là Lam Linh, bởi vì vào lúc này, tự hồ chỉ có Lam Linh mới có cái động cơ giết người này.

      Mà Thu Diệp đến cùng là người nào, nàng bị ai sai sử hãm hại Lam Linh thành mấu chốt trông chuyện này!

      Yến Kinh Hàn đương nhiên tin Lam Linh làm điều ngu xuẩn đến mức sai thu diệp giết Lam Kim Châu, nàng nếu muốn giết Lam Kim Châu có rất nhiều phương pháp thần biết quỷ hay, nhưng đây chỉ là tin tưởng, đại lý tự cần chính là chứng cớ, mà đem miệng Thu Diệp cạy ra tựa hồ là phương pháp mau lẹ nhất chứng minh Lam Linh trong sạch.

      "Sai Ngụy Đình đem miệng Thu Diệp cạy ra, hỏi ra chủ tử sau màn là ai?" Yến Kinh Hàn đối Hạo Nguyệt phân phó câu, thiếu khanh Ngụy Đình vốn chính là người của , sai làm chuyện này cũng khó.

      "Vâng!" Hạo Nguyệt vội vàng đáp tiếng, nhanh chóng ra thư phòng.

      Sau lúc lâu, Yến Kinh Hàn liền nhận được tin Thanh Tuyền công công bên cạnh Yến Minh Hiên dẫn vài tên ngự tiền thị vệ xuất cung, Yến Kinh Hàn biết Yến Minh Hiên bắt đầu xuất thủ.

      Lam Linh còn chưa có trở lại Tùng Trúc Viện, chỉ thấy Lăng Sương Lăng Lộ hai người đột nhiên đến trước mặt nàng, hai người mặt đều hẹn mà cùng tia vội vàng.

      "Làm sao vậy?" Lam Linh nhìn xem hai tỷ muội cười cười, nhìn xem thần sắc hai người, cũng biết các nàng nhất định có chuyện gì gấp tìm mình.

      "Tiểu thư, thu diệp đến đại lý tự giết Lam Kim Châu bằng thuốc độc, hãm hại là ngài sai sử nàng , Hoàng thượng hạ chỉ, làm cho đại lý tự đem ngài tróc nã quy án." Lăng Lộ vội vàng mở miệng, bây giờ từng chuyện từng chuyện vượt ra khỏi dự liệu của các nàng, sóng trước chưa bình, sóng sau lại tới, Lăng Lộ chỉ có thể ở trong nội tâm thầm sốt ruột.

      "Tiểu thư, đại lý tự nhân rất nhanh đến đây, ngài có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh trong sạch của mình, chỉ có thể theo chân bọn họ ." Lăng Sương trong nội tâm lại là thầm tự trách, chủ tử sớm hoài nghi thu diệp có vấn đề, bảo nàng chú ý giám sát nàng ta, nghĩ nàng ta hôm nay tí sơ sẩy liền làm ra loại chuyện như vậy, nàng khó chối tội này!

      Nghe Lăng Sương Lăng Lộ vừa như vậy, Lam Linh trong nháy mắt liền ấn chứng suy đoán của mình, thu diệp quả nhiên có vấn đề! Nàng là có người cố ý sắp xếp làm con cờ bên người nàng, tìm được thời cơ thích hợp, đánh nàng đến trở tay kịp!

      Ở trong lòng Lam Linh, nàng vẫn cho rằng Thu Diệp là nha đầu thông minh tỉ mỉ đối với nàng vô cùng tốt, ai lại muốn đưa nàng cái "Đại lễ" lớn như thế! Lam Linh trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.

      "Tiểu thư, làm sao bây giờ? Ngài chuyện , chờ chút đại lý tự nhân đến đây!" Lăng Lộ thấy Lam Linh chậm chạp lên tiếng, lại sốt ruột , đại lý tự đến, các nàng liền cách nào như như vậy .

      "Lăng Lộ, ngươi con cờ hoàn thành sứ mạng, kết cục là cái gì?" Lam Linh nhìn về phía Lăng Lộ hỏi, trong giọng có có tia sốt ruột hương vị.

      Lăng Lộ lập tức ngây người lúc, lập tức đáp: "Đương nhiên là bị ngoại trừ ." xong, Lăng Lộ giờ mới hiểu được Lam Linh ý tứ, lại chặn lại : "Tiểu thư, ngài là thu diệp nhất định bị người giật dây giết người diệt khẩu?"

      Lam Linh gật đầu , "Lăng Sương Lăng Lộ, ta muốn để các ngươi bảo vệ thu diệp, nếu có thể bắt được người giật dây tốt, tóm ra cũng quan hệ, chỉ cần thu diệp sống sót, ta có thể làm cho nàng ta !"

      "Vâng!" Lăng Sương Lăng Lộ cùng nhau đáp tiếng, Lăng Lộ lại vội vàng hỏi: "Tiểu thư kia ngài? Ngài muốn đại lý tự?" Lăng Lộ trăm lần cũng muốn Lam Linh đại lý tự, đại lý tự trong lao giam giữ đều là tử tù, tiểu thư là bị oan uổng, tiến vào chỗ đó, là quá biệt khuất.

      "Chuyến này là tránh khỏi." Đại lý tự rất nhanh đến đây, nàng nhất thời căn bản khả năng cầm ra chứng cứ chứng minh trong sạch của mình, có chứng cớ chỉ có thể tuân ý chỉ của Yến Minh Hiên.

      "Nhưng là..." Lăng Lộ quệt mồm, mặt mày ủ rũ.

      " có có cái gì hết, các ngươi coi ta như đổi chỗ ở vài ngày mà thôi." Lam Linh cười cười, nàng biết Lam Xảo Phượng chắc chắn bỏ mặc chuyện này, người giật dây nghĩ diệt trừ nàng, còn phải qua được cửa ải kia của Lam Xảo Phượng mới được.

      Gặp Lam Linh như thế , Lăng Sương Lăng Lộ cùng nhau đáp tiếng, liền nhanh chóng dựa theo Lam Linh phân phó làm.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 127.1: Nàng là thê tử của ta

      Editor : An Kin

      Nhìn bóng dáng Lăng Sương, Lăng Lộ nhanh chóng biến mất, lúc này Lam Linh mới ngẩng đầu nhìn bầu trời.

      Lúc này ánh nắng tươi sáng, trời xanh mây, hai con phi yến ở trời truy đuổi chơi đùa, trận gió mát thổi vào mặt, mang đến trận trận hương hoa.

      Hết thảy tựa hồ rất tốt đẹp, nhưng Lam Linh biết nàng lại lần nữa bị đặt ở vị trí vật hi sinh, thế lực khắp nơi tranh giành cũng lại lần nữa kéo ra màn che!

      Lam Linh khỏi có chút bật cười, nàng thế nhưng hết tới hai, hết hai tới ba lần bị trở thành vật hi sinh, nàng dễ bị khi dễ như vậy sao?

      Đương nhiên phải!

      Mặc dù nàng có thế lực của mình, nàng cũng phải là người cho người khác tùy ý trêu đùa.

      Coi nàng như vật hi sinh, nàng liền xem chút đến cuối cùng ai mới là vật hi sinh.

      Tiếng bước chân quen thuộc từ xa truyền tới gần, Lam Linh hơi cong môi, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác.

      Yến Kinh Hàn bước nhanh đến, bước chân dồn dập khiến vạt áo quấn vào nhau, môi mỏng khẽ nhếch, mày kiếm hơi nhíu, ánh mắt thâm thúy yên lặng rơi vào bóng hình xinh đẹp màu lam, giấu vẻ lo lắng.

      Lam Linh tiến lên hai bước, nghênh đón Yến Kinh Hàn, lên tiếng, mà là nắm lấy bàn tay lạnh như băng của .

      Yến Kinh Hàn nhìn sâu vào Lam Linh, nắm chặt bàn tay bé, nhanh chóng kéo nàng vào Tùng Trúc Viện.

      Vào phòng, lúc này Yến Kinh Hàn mới nhìn về phía Lam Linh hỏi: "Sợ hãi sao?" Yến Kinh Hàn biết Lăng Sương, Lăng Lộ tin tức cho Lam Linh, hơn nữa chuyện Lam Linh bị giải vào ngục thể tránh khỏi.

      Lam Linh cười cười, hai tay đặt eo Yến Kinh Hàn, tựa mặt vào trước ngực ,"Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, nên sợ hãi hẳn là người giật dây kia, vì sao ta phải sợ hãi chứ?"

      "Như thế nào?" Yến Kinh Hàn thích nhất chính là vào lúc đối mặt với bất cứ nguy cơ gì Lam Linh cũng có thể vân đạm phong khinh, cười cười, lấy tư thái vương giả mà nhìn xuống tất cả.

      "Bởi vì hãm hại ta, chọc giận ta, ta muốn tìm gây phiền toái!" Lam Linh cười .

      Lam Linh tuyệt cho rằng mình là người tốt khoan hồng độ lượng, ngược lại, nàng bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, ai muốn đưa nàng vào chỗ chết, nàng khiến người đó sống bằng chết.

      có người coi nàng như vật hi sinh, nàng đương nhiên chùn tay, nàng cho thấy được thủ đoạn của nàng.

      Con mắt Yến Kinh Hàn nhanh chóng xẹt qua tia sủng ái vui vẻ, cánh tay nắm chặt, "Ta mau chóng trả lại trong sạch cho nàng, cũng cho người thầm bảo vệ, nhưng, nàng phải cẩn thận chút." Yến Kinh Hàn tự nhiên biết Lam Linh phải là yếu đuối trói gà chặt, nhưng lúc này trong lao Đại Lý tự nhất định là sóng ngầm mãnh liệt, chuyện tưởng được có thể xuất bất cứ lúc nào, nhất định phải nhắc nhở nàng đề phòng, muốn thấy nàng có chút sơ xuất nào.

      "Phu quân, vì sao lại tốt với ta như vậy? Ngươi quên ta là người của Lam Xảo Phượng sao?" Lam Linh ngước mắt nhìn Yến Kinh Hàn, ánh mắt mênh mông như hồ nước thu tràn đầy mong đợi.

      có nữ nhân nào thích nghe nam nhân mình thích dỗ ngon dỗ ngọt với mình, thề non hẹn biển, Lam Linh tự nhiên cũng ngoại lệ.

      Mặc dù nàng cũng biết lúc này tỷ lệ Yến Kinh Hàn lời tâm tình với nàng rất ít, nhưng nàng muốn nghe, chính là muốn trước khi nàng đến Đại Lý, muốn nghe câu dỗ ngon dỗ ngọt với mình.

      Đương nhiên Yến Kinh Hàn quên thân phận của Lam Linh, nhưng sớm thêm hai chữ " từng" ở phía trước, Lam Linh từng là người của Lam Xảo Phượng, mà bây giờ, sớm tin tưởng nàng làm việc cho Lam Xảo Phượng.

      Về phần tại sao lại tốt với nàng như vậy, Yến Kinh Hàn cũng , chỉ biết là hy vọng nàng có thể cả đời ở bên cạnh , nằm ở trong ngực , chuyện với , hy vọng nàng chịu bất cứ thương tổn gì, càng hi vọng nàng là vật hi sinh vô tội trong lúc Yến Minh Hiên và Lam Xảo Phượng tranh đấu.

      "Nàng khác bọn họ." Yến Kinh Hàn nhàng câu, lại tiếp: "Ta hy vọng nàng phải chịu chút tổn thương nào, nàng là thê tử của ta!"

      Mặc dù so với những lời mình muốn nghe khác nhau ít, nhưng khi nghe Yến Kinh Hàn hai chữ "Thê tử", khóe miệng Lam Linh từ từ quyến rũ lên, đột nhiên cảm thấy hai chữ bình thường nhất này lại thắng được ngàn vạn câu dỗ ngon dỗ ngọt khác! Nàng vô cùng thích nghe.

      Lam Linh khẽ tựa mặt vào trước ngực Yến Kinh Hàn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, lên tiếng, giờ khắc này, chỉ câu kia của là đủ rồi.

      Yến Kinh Hàn ôm chặt Lam Linh vào trong ngực, lát sau, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, khẽ đẩy Lam Linh ra, bước nhanh vào nội thất, mở ngăn tủ, rồi từ trong ngăn tủ lấy ra cái hộp gấm, để lên bàn.

      Lam Linh đứng bên cạnh Yến Kinh Hàn, thấy Yến Kinh Hàn mở ra hộp gấm, chỉ thấy trong hộp gấm đựng rất nhiều bình sứ cái bao bố, Yến Kinh Hàn lấy bình sứ và túi vải ra, giao cho Lam Linh, lúc này mới : "Trong bình sứ này là bột thuốc Nhuyễn cốt tán, trong bao vải này là chín huyền châm ta cố ý làm cho nàng, uy lực mạnh hơn nhiều so với kim may, nàng cứ mang theo , chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, hơn nữa ta lặng lẽ truyền báo, người nào dám lục soát thân thể của nàng, đại khái nàng có thể yên tâm."

      "Cám ơn phu quân!" Lam Linh nhanh chóng hôn cái gương mặt Yến Kinh Hàn, để bình sứ qua bên, mở túi vải ra, lập tức hàn quang của chín cây huyền châm lóe ở trước mắt.

      Kiếp trước châm pháp Kiều gia sử dụng được chế tác chuyên môn, đương nhiên cũng phải là kim may bình thường, kim may bình thường mặc dù cũng có thể trở thành vũ khí, nhưng uy lực giảm ít, Lam Linh nghĩ tới Yến Kinh Hàn thế nhưng lại nhìn ra điểm này, còn cố ý vì mình làm những vật này, trong nội tâm sớm cảm động thôi.

      Lam Linh nhanh chóng cất kỹ bình sứ và chín cây huyền châm, lại lần nữa ôm eo Yến Kinh Hàn, ngước đầu nhìn , "Phu quân, chờ ta trở lại, tin tưởng ta, ta nhất định có việc gì!"

      "Ta biết ." Yến Kinh Hàn nhàng câu, chỉ chưa , chỉ cần có ở đây, nhất định để cho nàng có chút sơ xuất.

      Sau đó hai người nữa, lẳng lặng ôm nhau, lát sau, thanh Tạ An vang lên ở trong phòng ngoài, "Vương gia, Vương phi, Ngụy đại nhân ở Đại Lý tự đến đây, nô tài mời chờ ở tiền thính."

      Nghe vậy, Yến Kinh Hàn buông Lam Linh ra, đối với Tạ An phân phó: "Thỉnh thư phòng, ta có lời với ."

      "Dạ" Tạ An lập tức lên tiếng rời .

      "Nàng nghỉ ngơi trước ở trong phòng lát, chờ ta chuyện với Ngụy Đình, nàng lại với ." Yến Kinh Hàn biết mặc dù Ngụy Đình là người mình, nhưng ngoài sáng là Thiếu Khanh Đại Lý tự, nhất định phải nghe theo ý chỉ của Yến Minh Hiên, cho nên hôm nay đến đây để bắt Lam Linh.

      "Được." Lam Linh có ý kiến, nàng vừa vặn cũng muốn chuẩn bị tốt chút, đến Đại Lý tự nhất định là tránh được hồi mưa máu gió tanh.

      Yến Kinh Hàn nhanh chóng vào thư phòng, Ngụy Đình chờ tại thư phòng, thấy Yến Kinh Hàn tiến vào, nhanh chóng chắp tay, "Vương gia."

      Ngụy Đình xuất thân Hàn môn, ba năm trước đây là Thám hoa tân khoa, thăng chức sau Mộ Dung Tiếu Trần, tiên hoàng liền cho tiếp chức Thiếu Khanh Đại Lý tự.

      Ngụy Đình cương trực ghét a dua nịnh nọt, rất được tiên hoàng thích, Yến Kinh Hàn cũng rất thưởng thức , cho nên hai năm trước liền thu về phe của mình.

      Hôm nay, Ngụy Đình mặc quan phục tứ phẩm, kiếm mi lãng mục, dáng người ngay thẳng, thấy Yến Kinh Hàn cũng kiêu nịnh.

      "Ngồi ." Yến Kinh Hàn rồi vào ngồi xuống ghế phía sau bàn.

      "Vâng." Ngụy Đình phất vạt áo ngồi lên chiếc ghế dựa phía trước bàn.

      Tạ An nhanh chóng dâng nước trà, rồi lui ra.

      Yến Kinh Hàn mở nắp chén, nhìn hơi nước từ từ toả ra, chậm rãi giương mắt nhìn về phía Ngụy Đình : "Chuyện hôm nay, ngươi định xử lý như thế nào?"


      Ngụy Đình tự nhiên hiểu được chuyện Yến Kinh Hàn hỏi chính là chuyện kia, suy nghĩ liền : "Vương gia, thứ cho vi thần thẳng, chuyện này vương gia nên sống chết mặc bây."

      Ngụy Đình lời ít ý nhiều, Yến Kinh Hàn đương nhiên hiểu được ý tứ của , cầm nắp chén nhàng gạt nước trà, ra hai chữ, "Vì sao?"


      "Vương gia, bất kể Vương phi thế nào đều là người của Thái hậu, theo vi thần, người đứng đằng sau chuyện này nhằm vào Thái hậu, mà phải Vương gia, Thái hậu tự nhiên cũng ngồi yên để ý đến, chuyện này tất dẫn đến hồi thầm đọ sức, nhưng quản xem bọn họ làm gì, ai thua ai thắng, Vương gia cũng có nửa điểm tổn thất, hơn nữa còn có thể ngư ông đắc lợi, kể từ đó, Vương gia ở bên nhìn xem là tốt rồi, cần gì tự mình nhúng tay chuyện này?" Ngụy Đình từ chỗ Hạo Nguyệt biết Yến Kinh Hàn nhúng tay chuyện này, vốn dĩ thấy, Lam Linh chính là tai hoạ ngầm Thái hậu đặt ở bên cạnh Yến Kinh Hàn, có người muốn giúp Yến Kinh Hàn loại trừ tai hoạ ngầm này, Yến Kinh Hàn nên nhúng tay ngăn trở, mà nên biết thời biết thế.

      Nghe xong những lời này của Ngụy Đình, mày kiếm Yến Kinh Hàn nhíu chặt!

      có nửa chút tổn thất? Nếu để người giật dây thực được hoặc là Yến Minh Hiên thực được như lời , người mất chính là Lam Linh!


      Vừa nghĩ tới Lam Linh còn đối xử với như vậy nữa, giận dỗi với , cười với , còn người tự mình làm cao lương mỹ vị đưa cho ăn, cũng có người tự tay tết vòng hoa đeo lên cổ của rồi với rằng ta thích ngươi, trong nội tâm Yến Kinh Hàn lập tức cảm thấy hoảng hốt hồi.

      Đứng ở góc độ Ngụy Đình, biết tình huống của Lam Linh, sai, đón lợi tránh hại là chuyện thường tình.


      Nhưng trải qua nhiều ngày như vậy, trải qua tất cả chuyện lớn , Yến Kinh Hàn sớm phân giới hạn giữa Lam Linh và Lam Xảo Phượng, Lam Linh phải là tai hoạ ngầm bên cạnh , mà là thê tử của , là nữ nhân muốn làm bạn cả đời!


      "Vương phi phải như ngươi nghĩ." Yến Kinh Hàn nhanh chóng bình phục tâm tình, nhàng câu, sau đó nâng chung trà lên nhấp ngụm, hy vọng người của hiểu lầm Lam Linh, liên tục dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng.


      "Theo ý tứ Vương gia, Vương phi làm chuyện gây bất lợi cho ngài?" Ngụy Đình nhìn về phía Yến Kinh Hàn hỏi, trong lòng có tia nghi hoặc.


      Yến Kinh Hàn khẽ gật đầu cái.


      "Vương gia, vi thần cả gan hỏi, vì sao ngài khẳng định như vậy? Vương phi là nữ tử Thái hậu nuôi dưỡng ba năm, Vương gia dựa vào cái gì tin tưởng nàng như thế?"


      Ngụy Đình biết Lam Linh chẳng những là người Lam Xảo Phượng nuôi dưỡng ba năm, còn là cháu ruột, nữ nhân như vậy có thể bị Vương gia thu phục đơn giản như thế sao? Ngụy Đình cảm thấy khả năng này rất hiếm.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 127.2 Nàng là thê tử của ta


      Editor: Tử Sắc Y


      Vì sao? Dựa vào cái gì? Yến Kinh Hàn thực ràng, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt cắt nước thu trong suốt nhiễm trần thế của Lam Linh, nghe lời nàng kiên định như thế, trong nội tâm Yến Kinh Hàn sớm còn hoài nghi, tin tưởng nàng , cũng tin tưởng tình cảm nàng đối với !


      " có vì sao hết, chỉ là ta tin tưởng nàng thôi." Giọng Yến Kinh Hàn trầm xuống, "Cho nên, ta muốn ngươi lặng lẽ bảo vệ nàng, nếu nàng có thiếu sợi tóc, ta hỏi tội ngươi!"


      Nghe vậy, trong nội tâm Ngụy Đình khỏi cả kinh, thể nghi ngờ lời này của Yến Kinh Hàn chính là muốn tỏ vị trí của Lam Linh trong lòng , hơn nữa cho người khác nghi ngờ !


      "Vâng!" Mặc dù trong nội tâm Ngụy Đình có rất nhiều nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng đáp tiếng.


      Sau đó, Yến Kinh Hàn và Ngụy Đình ngồi thương lượng chuyện này hồi, rồi mới để Ngụy Đình dẫn Lam Linh đến Đại Lý tự.


      Phượng tường cung


      Chuyện Thu Diệp thú nhận Lam Linh sai sử mình đầu độc giết Lam Kim Châu, Lam Xảo Phượng có tin tức từ lâu, nàng phái người lặng lẽ truyền tin cho người Đại Lý tự, đồng thời truyền Lam Trí Thân vào cung.


      Lam Xảo Phượng ngây ngốc ở hậu cung gần hai mươi năm, Lam Trí Thân chìm nổi ở chốn quan trường hai mươi năm, chuyện này xảy ra bọn họ biết có người bắt đầu ra tay đối địch với mình, nhưng đáng hận chính là, người đó thế nhưng lại lấy chuyện Lam Kim Châu vu hãm Lam Linh mà đại tác văn chương, muốn để người Lam gia tự giết lẫn nhau hòng phá hỏng kế hoạch bọn họ bố trí nhiều năm!


      "Thái hậu, Hoàng thượng hạ chỉ, chúng ta còn cách nào có thể tránh cho Linh nhi bị giải vào Đại Lý tự, với lại đây cũng chỉ là chuyện quan trọng, cái ta lo lắng chính là, có thể có người ở Đại Lý tự ra tay với Linh nhi!" Lam Trí Thân ngồi ghế gần đó, cau mày, phân tích thế cuộc trước mắt.


      "Điểm này, ai gia đương nhiên là biết , dù sao Đại Lý tự cũng phải là Lam tướng phủ, càng phải là Hàn vương phủ, trong đó ngư long hỗn tạp, dạng người nào cũng có, Linh nhi ở đó, nhất định là gặp nguy hiểm, nhưng ngươi cứ yên tâm, ai gia an bài tất cả, có thể bảo đảm được tính mạng của Linh nhi, ai gia muốn nhìn chút là ai dám to gan lớn mật đối nghịch với ai gia!" Lam Xảo Phượng vuốt ve móng tay dài của mình, trong mắt nhanh chóng lướt qua tia ngoan!


      Nghe Lam Xảo Phượng như vậy, Lam Trí Thân nhanh chóng hỏi: "Thái hậu, chẳng lẽ ngươi khẳng định chuyện này phải là Hoàng thượng và Hàn vương làm?"


      Theo Lam Trí Thân, tại phe cánh ở trong triều chia làm ba phần, thái hậu, Hoàng thượng và Hàn vương, dám đối nghịch với thái hậu cũng chỉ có hoàng thượng và Hàn vương, nhưng nghe ý của thái hậu, Lam Trí Thân có chút nghi hoặc, nếu chuyện này phải là Hoàng thượng và Hàn vương, vậy là ai?


      "Nhìn từ phản ứng của hai người bọn họ, ai gia có thể khẳng định phải là bọn họ, Yến Kinh Hàn lặng lẽ phái người bảo vệ Linh nhi, còn Yến Minh Hiên mượn lúc này mà công khai chèn ép Lam tướng phủ và Hàn vương phủ, nhưng rốt cục là ai, ai gia còn chưa điều tra ra." Lam Xảo Phượng dường như có chút lo lắng, từ chuyện lần trước Lam Linh gặp chuyện bị bắt cóc đường cái đến chuyện bị hãm hại hôm nay, Lam Xảo Phượng cảm thấy dường như có người sau lưng bọn họ thao túng tất cả, hơn nữa tồn tại của người này cùng với thế lực thể so sánh tầm thường!


      "Thái hậu, ta cảm thấy chuyện này đều kỳ lạ, Thu Diệp là người chúng ta sắp xếp ở bên cạnh Linh nhi, làm sao đột nhiên nàng lại phản bội chúng ta? Chẳng lẽ ngay từ đầu nàng chính là con cờ được người khác cố ý đặt bên người chúng ta, mà vừa vặn chúng ta lại để nàng ở bên cạnh Linh nhi?" Lam Trí Thân đến đây, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình lạnh run phen, nếu theo như lời , vậy người này là đáng sợ!


      "Rất có thể!" Lam Xảo Phượng hít sâu hơi, " thể nghĩ được vậy mà chúng ta lại làm xiêm y cho người khác, thực đáng hận!"



      "Thái hậu, theo ta thấy, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là mau chóng đưa Linh nhi ra khỏi Đại Lý tự, miễn cho đêm dài lắm mộng, bỗng nhiên có chuyện đâm ngang." Đương nhiên là Lam Trí Thân biết Đại Lý tự là nơi nào, ở đó dù có lặng lẽ lên hành động nhưng đề phòng vẫn hơn, Lam Linh là con cờ quan trọng trong kế hoạch của thái hậu, thể xảy ra chút sai lầm nào.


      "Điểm này, ai gia tự nhiên biết , ai gia phái người làm, nhiều lắm là Linh nhi phải ở trong Đại Lý tự buổi tối hôm nay, ngày mai có thể trở về Hàn vương phủ."


      Sở dĩ Lam Xảo Phượng có thể ở hậu cung hô phong hoán vũ, địa vị chặt chẽ như vậy, xử lý những loại chuyện đó, Lam Xảo Phượng cũng cần tốn quá nhiều công phu, lúc phái người truyền Lam Trí Thân vào cung nàng có kế sách ứng đối cũng như lời dặn dò.


      Nghe Lam Xảo Phượng như thế, Lam Trí Thân cũng cảm thấy an tâm bao nhiêu, ngược lại còn có dự cảm xấu, lo lắng đêm nay có thể có chuyện tồi tệ xảy ra, nhưng cũng ra.


      "Ai gia truyền ngươi đến đây, là vì còn có chuyện muốn với ngươi, thi thể Lam Kim Châu được phép chôn cất trong phần mộ tổ tiên Lam gia!" xong lời cuối cùng, giọng điệu Lam Xảo Phượng mang theo tức giận ràng.


      Lam Kim Châu chút cống hiến với Lam gia , còn khắp nơi làm Lam gia mất mặt, dù cho bị người đầu độc chết, nhưng nghĩ đến những chuyện này, Lam Xảo Phượng liền hối hận thôi, nếu sớm biết rằng có thể như vậy, nàng phái người loại trừ nàng ta, tránh để nàng gieo họa cho Lam gia!


      Lúc Lam Kim Châu còn sống trong khuê phòng, bây giờ chết, vốn muốn chôn vào phần mộ tổ tiên Lam gia, nhưng Lam Xảo Phượng muốn, nàng cảm thấy Lam Kim Châu chính là mầm hoạ cho Lam gia, dù cho chết cũng thể khiến nàng gieo họa cho liệt tổ liệt tông được.


      "Ta biết , ta phái người tìm chỗ chôn cho nàng." Từ lâu Lam Trí Thân chán ghét nữ nhi này đến cực điểm, theo ý , nàng hoàn toàn chính là loại người làm hỏng chuyện nhiều hơn là thành chuyện, bây giờ mặc dù chết, nhưng cũng chưa hết tội! Trong nội tâm vốn chút thương tiếc với nữ nhi này.


      "Biết là tốt rồi."


      Sau đó, Lam Xảo Phượng dặn dò Lam Trí Thân phen.




      Có lời Yến Kinh Hàn phân phó, Ngụy Đình và vài tên nha dịch đều làm khó Lam Linh, để Lam Linh ngồi xe ngựa đến Đại Lý tự.


      Vào nhà lao Đại Lý tự, mùi nấm mốc xen lẫn với mùi hôi thối liền xộc thẳng vào mặt, tiếng gào, tiếng khóc, tiếng mắng chửi dứt ở bên tai, đôi mi thanh tú của Lam Linh cau lại, bỏ qua ánh mắt kinh diễm, kinh ngạc và bỉ ổi của đám tù nhân theo Ngụy Đình. .


      Vào phòng.


      Lam Linh nhanh chóng nhìn quanh vòng, chỉ thấy gian phòng đó mặc dù rất , ngoại trừ tấm ván gỗ bị rách lộ ra với cái bô bên ngoài, cái gì cũng có, nhưng thoạt nhìn căn phòng này cũng rất sạch , ánh sáng mặt trời dịu chiếu vào từ cái lỗ tường, ràng giống với nhà lao u mùi hôi xộc thẳng vào mặt mà nàng vừa mới thấy.


      "Vương phi, ngài ở căn phòng này , căn phòng này là nhà lao tốt nhất trong Đại Lý tự."


      Giọng Ngụy Đình vang lên sau lưng Lam Linh, Lam Linh xoay người nhìn về phía Ngụy Đình, cười cười, "Ngụy đại nhân cho ta ở nhà lao tốt như vậy, cũng sợ có người đến chỗ thượng cấp ngươi tố cáo sao? ngươi làm việc hiềm nghi thiên tư thiên vị nịnh bợ người?"


      Thấy bóng dáng nữ tử trước mắt thanh nhã như phong lan trong u cốc, cho dù có bị giam trong lao ngục, cũng có nửa điểm bất an, ngược lại cười , Dường như Ngụy Đình đột nhiên hiểu được vì sao Mộ Dung Tiếu Trần lại đợi nàng ba năm, vì sao Yến Kinh Hàn lại bảo phải bảo vệ nàng cho tốt.


      Quốc sắc thiên hương, thanh nhã xuất trần, bình tĩnh lạc quan, phúc hắc giảo hoạt như lời đồn, nữ tử như vậy, hề nghi ngờ là hấp dẫn tất cả nam nhân ưu tú trong thiên hạ phải dừng chân vì nàng!


      Sở dĩ với Ngụy Đình mà , tin đồn Lam Linh phúc hắc chỉ là tin đồn, là bởi vì ngày đại hôn giữa Yến Kinh Hàn và Lam Linh, Ngụy Đình ở vùng khác phá án, sau đó mới nghe người khác kể về chuyện hôn lễ, nhưng vẫn chưa tận mắt được chứng kiến.


      "Vương phi quá lo lắng rồi, mặc dù chỗ này tốt hơn so với các nhà lao bên ngoài, rốt cuộc vẫn là nhà lao, lại , mặc dù hoàng thượng hạ chỉ nhốt vương phi vào đại lao, nhưng cũng định ra tội danh của vương phi, lại càng phế bỏ phong hào của vương phi, địa vị vương phi còn ở đó, ở trong nhà lao như vậy, người khác cũng tìm ra được lỗi sai." Quả là Ngụy Đình có gì cảm thấy ổn, dù cho Yến Kinh Hàn dặn dò đúng, cũng để Lam Linh ở trong nhà lao này.


      "Mặc dù có thế nào, ta vẫn muốn cám ơn Ngụy đại nhân." Từ trong lời của Yến Kinh Hàn, Lam Linh đoán được Ngụy Đình này là người của , Yến Kinh Hàn phái lặng lẽ bảo vệ nàng.


      "Vương phi khách khí rồi." Ngụy Đình tán gẫu câu, lại : "Vương phi ngài nghỉ ngơi , có cần gì, lên cửa phòng hai cái, người của ta đến tìm ngài."


      "Được."


      Sau đó, Ngụy Đình nhanh chóng rời khỏi nhà lao nhốt Lam Linh.


      Lam Linh dạo vòng quanh phòng rồi ngồi xuống dọc theo tấm ván, lặng lẽ suy nghĩ những chuyện có thể xảy ra kế tiếp.


      Ước chừng qua nửa canh giờ, xa xa bên ngoài phòng truyền đến hồi tiếng bước chân đến gần.


      Mặc dù gian nhà lao này sạch , nhưng quả cũng rất đơn sơ, đương nhiên là hiệu quả cách rất kém, tiếng phía ngoài dường như cũng có thể truyền vào ràng, nghe tiếng bước chân này, đôi mi đẹp thanh tú của Lam Linh cau lại, nếu như nàng đoán sai, có người đến đây tìm phiền toái.


      lát sau, tiếng bước chân dừng ở ngoài cửa phòng, giọng của nam tử vang lên, "Công tử, phòng giam của Hàn vương phi ở nơi này."


      "Mở cửa ra, bổn công tử muốn vào an ủi vương phi muội muội vài câu." Ngay sau đó tiếng Lam Ngọc truyền vào gian phòng.


      Nghe vậy, trong con mắt Lam Linh nhanh chóng lướt qua luồng hàn quang, tám phần là Lam Ngọc muốn đưa tới cửa chịu chết!


      "Dạ, công tử, ngài đừng nán lại quá lâu, nếu để cho thượng cấp biết, tiểu nhân cũng biết khai báo ra sao." Nam tử vội vàng .


      "Yên tâm, bổn công tử nán quá lâu đâu."


      Lam Ngọc vừa dứt lời, Lam Linh liền nghe thấy tiếng “két” cánh cửa phòng bị bên ngoài đẩy vào, Lam Ngọc dẫn thêm vài tên tùy tùng nhanh chóng bước vào.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 128.1: Muốn chết

      Editor: Yosa_Truong
      Betaer: Tử Sắc Y

      Lam Ngọc mặc cẩm y hoa phục, ánh mắt nhìn về phía Lam Linh mang theo ý cười vui sướng khi thấy người gặp hoạ, khóe miệng khẽ nhếch, tùy ý nhìn Lam Linh.

      Phía sau Lam Ngọc có năm đại hán theo, dáng người cao lớn thô kệch, mặt mũi dữ tợn, ánh mắt nhìn chằm chằm như dã thú nhìn con mồi.

      Lai giả bất thiện!

      Trong lòng Lam Linh cười lạnh tiếng, nàng nghĩ hôm nay nên để Lam Ngọc sớm chầu diêm vương hay giữ lại mạng chó của , khiến sống bằng chết?

      Về vấn đề này nàng thiên về phương án thứ 2 nhiều hơn, để chết sớm như vậy, có lợi cho quá rồi.


      Ngục tốt đưa đầu nhìn Lam Linh cái, sau đó nhanh chóng khép cửa phòng lại.

      Lúc này Lam Ngọc mới thong thả đến trước mặt Lam Linh, “Vương phi muội muội, ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, mùi vị nhà tù thế nào? À, ta suýt quên mất, vương phi muội muội vừa mới tới đây lâu, cũng chưa nếm trải đủ mùi vị lao tù, cho nên chắc e là cảm nhận được ràng, các ngươi xem bổn công tử có đúng ?’’ Lam Ngọc xong liền đưa mắt quét qua mấy người sau lưng cái, đây là những người lựa chọn cực kỳ kĩ lưỡng nhằm đến đây 'hầu hạ' Lam Linh, toàn bộ đều là người thô lỗ vũ lực.

      "Công tử rất đúng, thuộc hạ cảm thấy lâu sau vương phi được nếm trải tất cả mùi vị trong lao tù.’’ nam tử nhanh chóng tiếp lời Lam Ngọc, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Lam Ngọc hề che dấu, nhưng lúc nhìn đến Lam Linh lại lên dáng vẻ bỉ ổi đến cùng cực.

      "Phải ?" Lam Linh cười nhạt tiếng, từ từ đứng lên, "Xem ra, là ca ca nhớ mùi vị trong lao tù, muốn tự mình đến trải nghiệm hồi."

      Nhìn ánh mắt của năm nam tử dáng vẻ thô kệch đứng ở sau lưng Lam Ngọc, Lam Linh sớm đoán được Lam Ngọc muốn đánh chủ ý gì lên người nàng, nhưng Lam Ngọc là dòng độc đinh duy nhất của Lam tướng phủ, sau này thừa kế tất cả trong Lam tướng phủ, chẳng lẽ biết kế hoạch của Lam Xảo Phượng và Lam Trí Thân ư? tại đối phó với nàng thể nghi ngờ gì hơn chính là ăn cây táo, rào cây sung đối nghịch với Lam Xảo Phượng và Lam Trí Thân, bị cừu hận che mắt muốn liều lĩnh báo thù, hơn nữa có thể chắc chắn rằng mình có thể thần biết qủy hay để Lam Xảo Phượng có thể phát ra chút manh mối nào? Nhưng những chuyện này đều quan trọng với Lam Linh, nếu đưa tới cửa, đương nhiên nàng muốn phải "Chào hỏi" tốt!

      Cười tiếng khuynh thành!

      Năm người sau lưng Lam Ngọc nhìn thấy khuôn mặt nhắn xinh đẹp tuyệt mỹ của Lam Linh, trong mắt nhanh lên vẻ mặt thể chờ đợi được, trong nội tâm thầm nghĩ đến, chờ tí nữa thưởng qua tư vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương này, cho dù có đao giết chết bọn họ, bọn họ cũng hề oán hận, hoàn toàn chịu chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!

      Nhìn Lam Linh, trong mắt Lam Ngọc nhanh thoáng lướt qua tia cam lòng, thể nghi ngờ sớm biết đêm hôm đó hề đụng đến nàng, mà thời, chỗ kia của vẫn chút phản ứng, cho dù có đè nàng dưới người mình cũng thể làm gì nàng, chỉ có thể tiện nghi cho mấy tên thủ hạ này. Cho dù cam lòng, Lam Ngọc cũng hề nhân từ nương tay phân nào, muốn phá hủy nàng, lúc đó mới có thể giải được mối hận trong lòng !

      Lam Ngọc liên tục phái người thăm dò tin tức của cung chủ Vô Ưu, hy vọng nàng có thể dùng diệu thủ hồi xuân (bàn tay thần kỳ) trị giúp chỗ đó, hôm đó cung chủ Vô Ưu đột nhiên xuất , Lam Ngọc vốn muốn gọi nàng lại, nhưng lúc đó thời gian đúng, địa điểm hợp, muốn bất kỳ kẻ nào phát ra bất thường này, cho nên cũng chỉ có thể kiềm lại nóng vội trong lòng, tạm nghĩ dù sao cung chủ Vô Ưu đến kinh thành, muốn tìm ra nàng hẳn cũng quá khó.

      Nhưng khiến Lam Ngọc thất vọng chính là, ngày hôm đó sau khi cung chủ xuất , liền biến mất có chút tung tích, Lam Ngọc hối hận thôi, trong lòng lửa đốt ngừng.

      lo lắng thời gian càng kéo dài, khả năng có thể chữa trị khỏi nơi đó của càng thấp, nhìn từng mỹ nhân như hoa như ngọc được đưa đến trước cửa, cũng chỉ có thể nhìn thể ăn, Lam Ngọc càng thêm oán hận Lam Linh đến tận xương tủy, nhưng nhất thời vẫn chưa tìm ra được kế sách tốt để báo thù.

      ngờ tới, hôm nay nghe được tin Lam Linh bị hoàng thượng truyền thánh chỉ nhốt vào đại lao, tin chắc đây là cơ hội báo thù duy nhất và cũng là tốt nhất của mình, dù chuyện này hơi nguy hiểm, nhưng với việc là con trai duy nhất của Lam gia, cũng chính là người duy nhất có thể thừa kế hương khói của Lam gia, tin rằng cha và thái hậu vì Lam Linh trừng phạt , nhiều lắm là cấm cửa vài ngày, hơn nữa sau khi mọi chuyện xong rồi, Lam Linh có thể vì nhục nhã mà tự vẫn, đến lúc đó có muốn thêu dệt câu chuyện thế nào cũng là quyền của .

      Lam Ngọc tưởng tượng ra những chuyện tốt đẹp, lúc này nên tận dụng thời cơ, nếu bỏ lỡ cơ hội này, nhất định thể bỏ qua cơ hội trả thù tốt như vậy.

      “Vương phi muội muội, ngươi chết đến nơi mà còn dám lý sao? Dù cho bây giờ người có cầu xin ta, ta cũng bỏ qua cho ngươi !’’Trong mắt Lam Ngọc xẹt qua tia ngoan, xong, ngoắc tay với năm người phía sau, rồi nhanh chóng đứng qua bên, định tránh , ngược lại còn muốn tận mắt chứng kiến bi kịch của nàng, chỉ có như thế mới hả giận được.

      Được đồng ý của Lam Ngọc, năm nam tử thô kệch hề chần chừ lên, thậm chí còn tranh nhau xem ai lên đầu tiên, họ cảm thấy người đầu tiên là người được hưởng lợi nhiều nhất, còn những người kia đều dùng đồ thừa mà thôi.

      Nhìn những đôi mắt như dã thú, quanh người Lam Linh sớm toả ra khí lạnh đến đông người, tuy vậy, giọng vẫn thanh thúy dễ nghe, còn mang theo giọng điệu bất cần: “Các chư vị, chư vị có biết chữ này ? Có biết chữ ‘chết’ được viết như thế nào ?’’

      Khóe miệng Lam Linh khẽ câu lên, như cười lại như , trong đôi mắt cắt nước thu trong vắt gợn sóng rực rỡ như ngôi sao, nhưng lời ra lại khiến cho trong lòng năm người kia phải chấn động.

      Năm người này phải là tùy tùng thông thường, bọn họ là sát thủ Lam Ngọc lặng lẽ nuôi dưỡng, là người chứng kiến qua đao kiếm đổ máu, mùi vị cái chết với bọn họ hề xa lạ chút nào.

      Nhìn khóe miệng quyến rũ của Lam Linh, năm người khỏi giật mình nhìn nhau, đều nhìn thấy được hoảng sợ và do dự trong mắt nhau, Hàn vương phi nữ tử yếu đuối trói gà chặt sao? Vì sao bọn họ lại nhìn thấy hoảng sợ mặt nàng, mà chính là thị huyết và sát khí? Phối thêm nụ cười gương mặt mang theo nồng nặc mùi vị từ địa ngục.

      Năm người hẹn cùng dừng bước, mặc dù bọn họ là sát thủ, nhưng bọn họ cũng là người, bọn họ cũng sợ chết.

      "Các ngươi ngây ngốc ở đó làm cái gì? Sao còn chưa ra tay!" Lam Ngọc quát khẽ tiếng, trừng mắt nhìn chằm chằm năm người, nghĩ tới mấy người nam nhân bọn họ lại bị câu của tiểu tiện nhân kia dọa sợ, thực đám phế vật vô dụng!

      “Ca ca, để ta cho ngươi biết bọn họ ngây ngốc ở đó làm cái gì, bọn họ à, hẳn là nghĩ có nên lên trước bước hay lui về sau, nếu như lui về sau, kiếp sau có thể được đầu thai làm người, nhưng nếu được như vậy có thể tìm được chủ tử tốt, có ăn có mặc đầy đủ, thậm chí còn có thể tiếp tục làm ‘nam nhân’’’.

      Đương nhiên, giờ phút này năm người đó vốn thể nghĩ được nhiều như vậy, đây chỉ là chiến thuật trong lòng Lam Linh, bọn họ nghĩ nhiều lắm cũng chỉ là làm sao Lam Linh có thể có sát khí đến vậy , có khi nào thừa dịp lúc bọn họ chưa chuẩn bị nàng liền ra tay hay , nhưng nghe Lam Linh vừa như vậy, trong lòng năm người đột nhiên lo lắng vô hạn, trở thành kinh sợ rất ràng, mặc dù bọn họ là sát thủ, nhưng bọn họ muốn chết, càng muốn nghĩ kiếp sau ra sao, bọn họ chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống tại tốt!

      Nhìn xem thần sắc của năm người, trong lòng Lam Linh nổi lên tiếng cười lạnh, chịu nổi kích! Lam Ngọc là kẻ tinh trùng lên não đến vậy, nhưng thủ hạ cũng đến mức nào!

      "Nếu các ngươi còn dám ngẩn người ở đó, bổn công tử khiến các ngươi mất đầu!" Lam Ngọc oán hận thôi, nghĩ tới những người tỉ mỉ lựa chọn lại vô dụng như vậy, chỉ nghe ả tiểu tiện nhân này hai ba câu liền sợ hãi!

      Nghe vậy, năm người dám trì hoãn, mạng bọn họ đều nằm trong tay công tử, sai bọn họ làm cái gì, bọn họ đều phải làm!

      "Hàn vương phi, ngươi cần hù dọa bọn ta, chúng ta hề sợ ngươi đâu." nam tử nhanh chóng cởi thắt lưng, nhìn Lam Linh, nở nụ cười bỉ ổi , hơn nữa cảm thấy dù cho Lam Linh phải là nữ tử yếu đuối tay trói gà chặt, nhưng chỉ bằng năm người bọn họ, còn cần phải sợ nàng hay sao? Nhất định là nàng muốn hù dọa bọn họ thôi.

      Lam Linh cười cười, nhìn về phía còn lại, "Sao các ngươi còn chưa cởi quần? Muốn đến cùng đến , do dự chỉ làm tốn thời gian."

      Lời của Lam Linh càng khiến năm người vứt sợ hãi lên chín tầng mây, rục rịch trong thân thể, cũng bắt đầu gấp gáp thể chờ, nhanh chóng cởi y phục, nhưng bọn họ biết là, ý Lam Linh chính là giết từng người quá lãng phí thời gian của nàng, nàng muốn đưa tất cả bọn họ gặp diêm vương trong lần!

      Nghe lời Lam Linh , chân mày của Lam Ngọc nhíu lại, cảm thấy, cảm thấy lời này của Lam Linh chứa đầy hàm ý, nhưng rốt cuộc nàng có ý gì? Nhất thời Lam Ngọc đoán ra.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 128.2. Muốn chết

      Editor: An Kin
      Betaer: Tử Sắc Y

      Trong chớp mắt, năm người đều cởi hết chỉ còn lại cái khố, sau đó, liền tranh nhau lao về phía Lam Linh. Lam Linh thấy thế, hơi cong môi cái, đồng thời cũng nhanh chóng giơ tay, nhuyễn cốt tán lập tức rơi xuống, ai trong số năm người có thể may mắn tránh thoát, qua lát liền ngã xuống đất.


      Lúc này, rốt cuộc năm người mới cảm thấy sợ hãi, cảm giác sợ hãi mặc người chém giết! Nhưng cả người bọn họ đều vô lực, lời truyền ra chỉ như ruồi muỗi, muốn để người ở bên ngoài nghe được tiếng kêu cứu cũng là hy vọng xa vời.


      sợ hãi trước cái chết đến như dời núi lấp biển khiến hai mắt của năm người trợn trừng, nhưng trong lòng vẫn luôn hy vọng, hy vọng rằng chủ tử có thể cứu bọn họ mạng.


      Nhưng Lam Ngọc vì mấy tên thủ hạ kia mà xem thường an nguy của mình, thấy tình hình thay đổi đột ngột, chút do dự cướp đường chạy nhanh, muốn chạy khỏi lao tù, nhưng làm sao Lam Linh có thể cho hành động được? Ngay lúc xoay người, với tốc độ nhanh như chớp châm Cửu Huyền phong bế những yếu huyệt người Lam Ngọc. Trong nháy mắt Lam Ngọc lập tứcngã xuống.


      Sau đó, Lam Linh tìm thấy môt chủy thủ ở người Lam Ngọc, nàng giơ tay hạ xuống, nhanh chóng tiễn năm tên kinh sợ gặp Diêm Vương, đồng thời khiến máu bọn họ văng tung toé người Lam Ngọc, làm xong tất cả, Lam Linh lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến bên này, lúc này mới đặt chuỷ thủ vào trong tay Lam Ngọc, rồi nhanh chóng rút Cửu Huyền châm trong người Lam Ngọc, giấu kỹ.


      Tên ngục tốt dẫn Lam Ngọc vào sau khi nghe thấy những lời Lam Linh liền lén lút chạy mất, lúc Ngụy Đình dẫn Mộ Dung Tiếu Trần đến trước cửa phòng giam Lam Linh, cũng nhìn thấy tên ngục tốt đó, lập tức phân phó với nha dịch phía sau: "Nhanh tìm người đó cho ta, nghiêm trị tha!"

      "Dạ!" Nha dịch nhanh chóng rời .


      ra Ngụy Đình nhận được bẩm báo, nghe tên ngục tốt dẫn Lam Ngọc và vài người vào phòng giam Lam Linh, trong lòng thầm kêu tốt, vì Yến Kinh Hàn phân phó nhất định phải đề phòng Lam Ngọc, mặc dù Lam Ngọc là ca ca Lam Linh, nhưng từ trong lời của Yến Kinh Hàn, Ngụy Đình cảm thấy nhất định giữa bọn họ có mâu thuẫn, như vậy hạ nhân của Lam Ngọc có thể đả kiếp thành hoả (làm chuyện xấu) với Lam Linh, vì thế, sau khi trở lại lập tức phân phó thủ hạ để ý từng động tĩnh của Lam Ngọc, nghĩ đến, Lam Ngọc đến đây.

      Lúc Ngụy Đình chuẩn bị đến nhà tù, Mộ Dung Tiếu Trần cũng vừa tới, mặc dù bây giờ Mộ Dung Tiếu Trần đứng đầu quan lại, nhưng trước đây cũng từng nhậm chức Đại lý tự Thiếu Khanh, hơn nữa lúc đó còn là cấp của Ngụy Đình. Vì vậy Ngụy Đình rất kính trọng , nghe muốn gặp Lam Linh, Ngụy Đình cũng ngăn cản, mà dẫn Mộ Dung Tiếu Trần .

      Đẩy cửa phòng ra, nhìn tình hình trước mắt, trong con mắt tĩnh mịch của Mộ Dung Tiếu Trần phủ đầy mây đen, cuồng phong (gió lớn) gào thét!

      Năm người đàn ông ở, trần, chỉ mặc cái khố, cần hỏi, cũng biết bọn họ muốn làm gì, mặc dù bọn họ chết, Lam Linh bình yên vô đứng ở trước mặt , nhưng Mộ Dung Tiếu Trần vẫn nhịn được suy nghĩ muốn nghiền nát xương bọn họ thành tro!

      Nhìn Lam Ngọc từ từ đứng lên dưới đất, trong tay áo bàn tay Mộ Dung Tiếu Trần nắm thành quyền, ánh mắt nhìn Lam Ngọc tràn đầy sát khí.


      Mặc kệ là ai, dám cả gan động đến Linh Nhi, để ta chết chỗ chôn!


      Ngụy Đình cũng cả kinh, trong lòng cũng đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng vạn lần ngờ là ca ca lại có thể xuống tay ngoan độc với muội muội của mình, đây là cừu hận đến nhường nào?


      Lam Ngọc cảm thấy đầu óc hỗn loạn, sau khi đứng lên lúc lâu mới phát Mộ Dung Tiếu Trần và Ngụy Đình đứng ở phía trước nhìn mình, đầu óc lập tức thanh tỉnh lại chút, nhìn sang bên kia, chỉ thấy cả người năm thủ hạ đều là máu, chết, mùi máu tươi nồng nặc khiến trong lòng đột nhiên sinh ra khủng hoảng, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Lam Linh, "Ngươi, là ngươi giết bọn họ!"


      "Ca ca, là ngươi giết bọn họ." Lam Linh cười nhạt tiếng, "Ca ca, tay với y phục ngươi dính đầy máu bọn họ, mà tay của ta ngay cả giọt máu cũng , ngươi , rốt cuộc là ai giết bọn họ?"

      Lam Linh xong liền đưa tay ra ngoài, bàn tay bé trắng như ngọc, dính hạt bụi, lại càng giọt máu.


      "Ngụy đại nhân, nàng hoàn toàn là ngậm máu phun người, bọn họ là người của ta, làm sao ta có thể giết bọn họ?" Lam Ngọc nhìn tay mình đầy máu tươi và từng mảng vết máu lớn y phục, cố gắng kìm lại bối rối trong lòng, lập tức quay đầu nhìn về phía Ngụy Đình.


      "Điều này đơn giản sao? Bởi vì ngươi muốn bọn họ làm nhục ta, nghĩ tới người ta lại mang theo nhuyễn cốt tán, khiến bọn họ đều ngã dưới đất, ngươi thấy mưu kế thành, sợ khi chuyện để lộ, liền giết người diệt khẩu, hơn nữa lúc chuyện bại lộ, ngươi lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu bọn họ, bọn họ dám to gan muốn làm nhục ta, ngươi muốn cứu ta mới giết hết bọn họ, kể từ đó, chẳng những ngươi có thể bảo vệ danh tiếng muội muội hơn nữa còn có thể thoát khỏi mọi liên quan, ca ca, ngươi nghĩ như vậy sao?"


      Lam Linh đợi Ngụy Đình mở miệng liền chậm rãi , Lam Ngọc tức giận đến hộc máu, lời nào là đổi trắng thay đen, lời nào là đánh lừa dư luận, nàng ta còn dám lời bịa đặt ở trước mặt Mộ Dung Tiếu Trần và Ngụy Đình, lẽ nàng ta nghĩ bọn họ đều là người mù sao?


      "Hàn vương phi thực giỏi chuyện, ngươi cho rằng người khác tin tưởng lời bịa đặt của ngươi sao?" Lam Ngọc kiềm được giận dữ, vốn muốn phá huỷ nàng nghĩ tới bọn họ hết bị nàng giết lại đến hành, thế mà nàng còn chính là hung thủ, buồn cười!


      "Ca ca, ta nhắc nhở ngươi, ở Đại lý tự rất xem trọng chứng cớ, nhưng tựa hồ chứng cớ giết người người ca ca cũng ít, trong phòng giam này chỉ có hai người chúng ta là còn sống, dường như phải là ngươi giết bọn họ chính là ta giết , nhưng nếu ta giết, chứng cớ ngươi đâu." Lam Linh cười nhạt tiếng, nàng đổi trắng thay đen vu hãm giết người thế nào? dám để người vũ nhục nàng, vậy phải gánh chịu tất cả hậu quả, hơn nữa đây chỉ là mới bắt đầu!


      Giọng Lam Linh thanh thúy dễ nghe, như trân châu rơi xuống khay ngọc, nhưng truyền vào trong tai Lam Ngọc lại như từ địa ngục, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát hồi, tức giận trong lòng cũng từ từ biến mất, để lại nỗi sợ hãi vô biên vô hạn.


      Lam Ngọc vốn muốn để bọn họ phá hủy Lam Linh, muốn Lam Linh còn mặt mũi để sống, rồi tự mình lựa chọn cách tự tử, đến lúc nàng chết , lại trừ khử hết năm người, chuyện này cũng xem như xong, cho dù phụ thân và thái hậu có truy cứu, nhưng dù sao người cũng chết rồi, mà lại chính là con trai duy nhất của Lam gia, bọn họ thể giết chỉ vì người chết, cùng lắm là chỉ trừng phạt hồi mà thôi.


      Nhưng mơ tưởng luôn đẹp, thực tế lại phũ phàng, ngờ chuyện phát triển theo định, ngược lại còn bị Lam Linh trả đũa lại, khiến cũng khó cãi.


      Lam Ngọc biết nếu Lam Linh chuyện này với thái hậu , báo được thù, hơn nữa nhất định còn bị lột lớp da.


      Lam Ngọc rất hiểu thái hậu , thái hậu nuôi dưỡng Lam Linh ba năm chính là muốn nàng ta giúp nàng làm việc, nàng thấy Lam Linh có chuyện gì, nhất định ngoan độc hỏi tội , dùng chuyện này dụ Lam Linh vui vẻ rồi ra sức làm việc cho nàng, mặc dù giết , nhưng Lam Ngọc vừa nghĩ tới thủ đoạn trừng phạt của thái hậu , lập tức liền cảm thấy sợ hãi.


      "Ngụy đại nhân, lúc ca ca đến còn biết rốt cuộc trong phòng giam có mùi gì, bây giờ nhìn lại, chỉ sợ là ca ca muốn tự trải nghiệm thời gian." Lam Linh nhìn Ngụy Đình , nàng cảm thấy Ngụy Đình thể làm người xem hoài nha, đến lúc nên chuyện rồi.


      "Người đâu! Giải Lam Ngọc vào đại lao, bổn quan đích thân dâng tấu lên Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng xử lý!"


      Ngụy Đình gầm lên tiếng, hai nha dịch trái phải nhanh chóng đến bắt giữ Lam Ngọc, Lam Ngọc giãy giụa vài cái, tức giận : "Ngụy Đình, ngươi biết bổn công tử là ai ? Ngươi dám giải bổn công tử vào đại lao à, hay ngươi muốn sống nữa?"


      Lam Ngọc vốn chính là người chuyên ngang (tương tự như người ngang ngược) trong kinh thành, có bao giờ chịu phải đãi ngộ như vậy đâu? Lập tức liền nổi giận.


      "Vương tử phạm tội cũng như thứ dân! Lam Ngọc, bổn quan nhắc nhở ngươi, chỗ này là Đại Lý tự, phải là Lam tướng phủ!" Ngụy Đình lạnh lùng nhìn Lam Ngọc cái, với hai nha dịch: "Giải !"

      "Ngụy Đình, ngươi chờ đấy, bổn công tử bỏ qua cho ngươi!" Lam Ngọc kêu gào, bị áp giải ra khỏi phòng giam Lam Linh.

      Trong lòng Ngụy Đình hừ lạnh tiếng, chết đến nơi còn biết, đầu óc cũng thông minh hơn Lam Kim Châu chút!

      Sau đó, Ngụy Đình phái người khiêng năm thi thể ra ngoài, lau dọn vết máu, lúc này mới lui ra ngoài.


      Đương nhiên là Mộ Dung Tiếu Trần ra, ánh mắt ôn nhu nhìn Lam Linh, trong lòng như có thiên ngôn vạn ngữ, lại biết mở miệng từ đâu.


      "Ngươi cũng về , ta có việc gì." Bị Mộ Dung Tiếu Trần nhìn chằm chằm như vậy, Lam Linh cảm thấy cả người khó chịu, cuối cùng nhịn được liền mở miệng.


      "Linh nhi, theo ta ."Rốt cuộc Mộ Dung Tiếu Trần lên tiếng, giọng điệu rất , nhưng trong giọng lại mang theo niềm thương tiếc và thâm tình vô tận, muốn nàng trở thành con cờ giờ phút nào cũng ở trong vòng đao quang kiếm ảnh (bóng đao ánh kiếm), lại càng muốn nàng bị tổn thương phần.


      Thấy lúc này trong đôi mắt đen tĩnh mịch tràn đầy nhu tình khuôn mặt tuấn lãng của Mộ Dung Tiếu Trần, trong nội tâm Lam Linh khẽ than tiếng, nàng hoài nghi tình cảm của là giả, nhưng nàng chỉ có thể phụ!


      Lúc ở Vọng Lạc sơn, nàng lựa chọn, nàng thích Yến Kinh Hàn, mặc dù dọc đường đều là bụi gai sóng ngầm mãnh liệt, nhưng nàng luôn luôn theo, cho đến khi chấm dứt sinh mạng.


      Lam Linh nhấc chân vào, ngồi xuống, ánh mắt nhìn Mộ Dung Tiếu Trần vô cùng trấn định, "Ta , với ngươi, ngươi đừng lãng phí thời gian người ta."


      "Vì sao?" Mộ Dung Tiếu Trần bước nhanh đến trước mặt Lam Linh, giọng điệu dồn dập, "Linh nhi, nàng rất ràng tình hình bây giờ, người muốn đưa nàng vào chỗ chết chỉ có Lam Ngọc, nếu nàng tiếp tục ở lại đây chính là tự để mình ở dưới lưỡi đao của người khác, nay nàng có thể tránh lần, vậy ngày mai? Nàng có dám bảo đảm mình nhất định có thể tránh được? lẽ nàng cứ muốn sống mãi dưới đao thương bóng kiếm hay sao?"


      "Linh nhi, những gì Lam tướng phủ có thể cho nàng, thậm chí những gì Yến Kinh Hàn có thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng, hơn nữa ta có thể bảo đảm đời thế này ta chỉ có nữ nhân, chỉ mình nàng." Mộ Dung Tiếu Trần ngồi xuống bên cạnh Lam Linh , đưa tay muốn nắm lấy tay Lam Linh, nhưng lại bị Lam Linh linh hoạt tránh khỏi.


      "Ngươi nghĩ rằng ta muốn là vì ta ham những vinh hoa phú quý kia sao?" Lam Linh cười cười, "Địa vị cũng được, vinh hoa phú quý cũng được, đều phải những việc ta quan tâm, kỳ có hay đều chỉ là râu ria."


      Nghe vậy, bàn tay để đầu gối của Mộ Dung Tiếu Trần dần dần nắm chặt, đứng lên, lý do Lam Linh muốn với rất ràng!


      "Tiếu Trần, ta thích , với ngươi, ta chỉ có thể câu xin lỗi." Lam Linh biết nhất định những lời nàng đả thương Mộ Dung Tiếu Trần, nhưng khi là chuyện tình cảm, đau dài bằng đau ngắn, đau đến cực điểm cũng chỉ có thể buông xuôi.


      Nghe từ miệng Lam Linh ba chữ "Ta thích ", đột nhiên tim Mộ Dung Tiếu Trần lại nhói đau, ngay sau đó nỗi cam lòng nhanh chóng tràn đầy toàn trái tim, Mộ Dung Tiếu Trần nghĩ nhiều, chỉ ôm Lam Linh vào lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :