1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim ngọc lương duyên, tuyệt thế Hàn vương phi - Cô Sơn Dã Hạc (90.2/176c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 124.1: Ngươi thấy tấm chân tình của ta sao?

      Editor: An Kin

      "Làm sao nàng biết?" Yến Kinh Hàn nhìn lông mày cong cong khuôn mặt nhắn Lam Linh, trong lòng chợt rung động, câu rồi đưa tay, kéo Lam Linh ngồi xuống đùi mình.

      "Ta chuyện đứng đắn với người mà." Lam Linh đẩy Yến Kinh Hàn, câu.

      "Bản vương đứng đắn chỗ nào, hử?" Yến Kinh Hàn buông tay mà ngược lại buộc chặt cánh tay, nhìn về phía Lam Linh đáy mắt mang theo vẻ cưng chiều.

      "Biết còn cố hỏi." Lam Linh lẩm bẩm câu, vẫn là đem mặt dán chặt trước ngực Yến Kinh Hàn, kỳ , nàng vô cùng thích Yến Kinh Hàn ôm nàng vào lòng, ôm ấp ấm áp làm cho nàng có cảm giác được sủng ái, nàng tham lam loại cảm giác này, hy vọng cảm giác này có thể kéo dài vĩnh viễn sánh cùng trời đất.

      Sâu thẳm trong mắt phượng Yến Kinh Hàn nhanh chóng xẹt qua đạo vui vẻ, phủ nhận, thích ôm nàng, thích ngửi mùi thơm say lòng người người nàng, mỗi lần như vậy, trong lòng đều có cảm giác bị lấp đầy, hề là mảnh mờ mịt, mà là tràn đầy nồng đậm ấm áp.

      "Phu quân, người cũng nên nhận ra nữ tử mang mạng che mặt màu trắng chính là Lăng Sương, mà nữ tử mang mũ che mặt thực tế là muội muội của Lăng Sương - Lăng Lộ." Lam Linh hai tay vòng qua cổ Yến Kinh Hàn, áp vào bên tai Yến Kinh Hàn .

      Lúc nãy, qua ánh mắt của Lăng Sương, Lam Linh liền nhận ra nàng. Mặc dù Lăng Lộ lộ mắt, nhưng ngón tay của nàng có vết sẹo mà lúc Lam Linh ở Vọng Lạc Sơn nhìn thấy, vì thế, từ lúc Lăng Sương, Lăng Lộ đến trước mặt mình, Lam Linh nhận ra các nàng.

      "Thiếp quên cho người biết, Lăng Lộ là muội muội của Lăng Sương, thiếp chính là theo nàng lên Vọng Lạc Sơn , hơn nữa tin tức thiếp ở Vọng Lạc Sơn chính là nàng cho Lăng Sương, Lăng Sương cho người biết ." Lam Linh nhanh chóng bổ sung câu.

      Nghe Lam Linh như vậy, nghi hoặc trước kia của Yến Kinh Hàn lại lần nữa nổi lên trong lòng, Vô Ưu Cung này chẳng những giúp đỡ Lam Linh khắp nơi, hơn nữa tựa hồ còn đối với nhất cử nhất động của Lam Linh như lòng bàn tay, các nàng đến cùng muốn làm gì? Cung chủ của các nàng là ai?

      Yến Kinh Hàn rơi vào trầm tư, biết vừa mới phái mấy người theo Lăng Sương tỷ muội chỉ sợ là thăm dò ra tin tức muốn biết.

      Thấy Yến Kinh Hàn chậm chạp có lên tiếng, Lam Linh đột nhiên hôn cái gương mặt Yến Kinh Hàn, lập tức hé miệng cười, lại đem mặt tựa vào trước ngực Yến Kinh Hàn.

      "Vương phi vừa mới Bản vương đứng đắn, nhưng Bản vương thấy, Vương phi mới đứng đắn!"


      Cuối cùng Yến Kinh Hàn lên tiếng, nhưng thanh cũng phải giọng như trước, Triêu Dương trước xe ngựa tự nhiên nghe được ràng, làm hại Triêu Dương kém chút nhịn được cười phun ra ngoài.


      Trong đầu Triêu Dương sớm bởi vì những lời này của gia nhà mình nảy sinh ý nghĩ kỳ quái, nhưng trong lòng lại là cao hứng, vì lúc này, có thể tinh tường cảm giác được gia nhà mình vui vẻ, cảm thấy có gì quan trọng hơn việc gia nhà mình vui vẻ, cái gì tính kế, thân phận gì cũng có thể để qua bên.


      Nghe lời Yến Kinh Hàn, Lam Linh ngơ ngác chút, lập tức nằm ở trước ngực Yến Kinh Hàn nở nụ cười , vì để cho mình cười lớn tiếng đưa tới chú ý của người khác, thân thể Lam Linh làm ổ trong lòng Yến Kinh Hàn càng ngừng lay động, cố nén cười ý.

      "Buồn cười như vậy?" mày kiếm Yến Kinh Hàn nhíu lại, mắt phượng nhanh chóng xẹt qua đạo vui vẻ.

      Lam Linh lên tiếng, nhưng thanh ngừng run run cho Yến Kinh Hàn biết câu kia quả thực rất khôi hài, thế cho nên, nàng cười đến dừng lại được.

      Mày kiếm Yến Kinh Hàn càng nhăn càng sâu, cúi đầu nhìn xem người trong ngực, có lên tiếng nữa.

      Sau lúc lâu, Lam Linh cuối cùng có thể dừng cười, ngẩng đầu nhìn, đối mặt với đôi mắt phượng thâm thúy của Yến Kinh Hàn, nhìn lại mày kiếm khóa chặt của Yến Kinh Hàn, tim Lam Linh lập tức lỡ nhịp đập, thầm kêu tốt!

      "Phu quân..." Lam Linh ôn nhu kêu tiếng, đưa tay xoa lên mày kiếm Yến Kinh Hàn.

      "Nàng vừa mới cười nhạo Bản vương." Yến Kinh Hàn rồi buộc chặt cánh tay, ánh mắt yên lặng rơi vào khuôn mặt nhắn phiếm hồng của Lam Linh.

      "Ta cười nhạo người, chỉ là nhất thời nhịn được, liền bật cười." Lam Linh xong lại cúi đầu nở nụ cười, hai tay vòng lên cổ Yến Kinh Hàn.

      Đối với việc Lam Linh chủ động, Yến Kinh Hàn rất hài lòng, nhưng có ý định cứ như vậy buông tha nàng, lập tức nhàng phun ra hai chữ, "Ngụy biện."

      Lam Linh hờn dỗi liếc Yến Kinh Hàn cái, nhanh chóng ấn lên môi Yến Kinh Hàn cái, , "Như vậy được rồi chứ?"

      Lam Linh sớm biết chuyện Yến Kinh Hàn thích nhất chính là mượn đề tài để chuyện của mình, sau đó tìm cơ hội "Bắt nạt" nàng, bất kể thế nào nàng xác thực chê cười , chính mình liền chủ động chút vẫn tốt hơn.

      Nhưng mà nụ hôn chuồn chuồn lướt nước đối Yến Kinh Hàn mà căn bản là ít ỏi, đương nhiên hài lòng, tùy tiện : "Đương nhiên được!" xong môi mỏng nhanh chóng đè xuống.

      Thượng Quan Vân Thụy cùng Ánh Hà theo Lăng Sương, Lăng Lộ tới ngoài thành, thân hình lập tức nhanh chóng cản đường phía trước hai người.

      Lăng Sương nhìn màu đỏ làm nàng chói mắt, đôi mi thanh tú sớm khẽ nhăn lại, nàng nghĩ tới Thượng Quan Vân Thụy cùng Ánh Hà võ nghệ cao như thế, các nàng bỏ rơi mọi người, lại thủy chung bỏ rơi được bọn họ, Thượng Quan Vân Thụy này đến cùng muốn làm gì?

      "Cung chủ, Bản cung có ác ý. Bản cung chỉ muốn mượn kim chuông sáo ngọc tay Cung chủ." Ánh mắt Thượng Quan Vân Thụy lại lần nữa rơi vào kim chuông lấp lánh tay Lăng Lộ, mặt có dáng tươi cười câu nệ như bình thường, mà mang theo thoáng nghiêm nghị.

      Thấy đôi mắt Thượng Quan Vân Thụy thủy chung nhìn chằm chằm kim chuông sáo ngọc trong tay mình, Lăng Lộ hề nghĩ ngợi liền đem sáo ngọc giấu đến sau lưng, đồng thời cự tuyệt : " được!"

      Kim chuông sáo ngọc này là vật chủ tử mến, nàng sao có thể tùy tiện cho người khác xem? Nàng cầm nó ra ngoài được cho phép của chủ tử, nhưng đây là bất đắc dĩ, nhưng dựa vào cái gì Thượng Quan Vân Thụy muốn nhìn, nàng phải để cho xem? Nàng cùng chủ tử chút cũng được.

      "Ngươi phải là Vô Ưu Cung cung chủ!" con mắt Thượng Quan Vân Thụy lập tức nheo lại, từ cử động cùng thanh biến hóa của Lăng Lộ, Thượng Quan Vân Thụy hoàn toàn có thể khẳng định.

      "Thái tử điện hạ, ngươi quản cũng quá rộng ? Nàng có phải cung chủ hay cùng ngươi có quan hệ!" Lăng Sương lạnh lùng mở miệng, thầm trừng Lăng Lộ cái, nha đầu Lăng Lộ kia quá thiếu kiên nhẫn, bị Thượng Quan Vân Thụy người này nhìn ra sơ hở.

      "Giống như chuyện liên quan Bản cung, bất quá các ngươi vừa vặn lừa gạt Hoàng đế, các đại thần, còn có nhiều dân chúng như vậy, nếu để cho bọn họ biết, ngươi cảm thấy bọn họ đối đãi với người của Vô Ưu Cung như thế nào? Hoàng đế của các ngươi có thể trị ngươi tội khi quân hay ?" Thượng Quan Vân Thụy nhanh chóng thay đổi bộ dáng nghiêm chỉnh, mặt lại lên chiêu bài dáng tươi cười.

      "Thái tử điện hạ đây là uy hiếp chúng ta?" Lăng Sương hừ lạnh tiếng, "Nếu như vậy, ta khuyên thái tử điện hạ còn là sớm chết tâm tư này! Vô Ưu Cung chúng ta chưa bao giờ e ngại uy hiếp của bất luận kẻ nào, ngươi muốn cứ việc , Vô Ưu Cung như thế nào, cung chủ như thế nào, trong lòng dân chúng tự nhiên có câu trả lời! Thái tử điện hạ nếu là thích giống như nữ nhân bàn chuyện thị phi, xin mời ngươi cứ ."

      Đồng dạng với nữ nhân? Thượng Quan Vân Thụy nghiến nghiến răng, đương nhiên nghe được ràng, nha đầu kia đem so với Lam Kim Châu dại dột bất trị!

      đường đường là thái tử quốc gia, ngọc thụ lâm phong, cơ trí vô song, có thể nào cùng nữ nhân Lam Kim Châu đánh đồng với nhau như vậy, đây cũng quá vũ nhục thân phận của !

      Thượng Quan Vân Thụy hít sâu hơi, quyết định chấp nhặt với nha đầu kia, huống chi còn có việc cầu xin người ta, càng thể cùng các nàng phát hỏa khí.

      "Nhị vị nương, Bản cung chỉ là đùa chút, Bản cung cũng có nhiều thời giờ quản những thứ này như vậy, yên tâm , Bản cung ra." Thượng Quan Vân Thụy vẻ mặt vui vẻ bảo đảm.

      "Thái tử điện hạ giống như đặc biệt thích giỡn, nếu ta nhớ lầm, thái tử điện hạ trong hôn lễ Hàn vương gia cũng cười giỡn, hơn nữa còn bị chó của Hàn vương gia đuổi theo, xem ra, trí nhớ của thái tử điện hạ cũng khá chút nào!" Lăng Sương lại lạnh lùng câu.

      Thượng Quan Vân Thụy lập tức nghẹn lời, trong lòng nghĩ tới người của Vô Ưu Cung chẳng những võ nghệ cao, ngay cả công phu khua môi múa mép cũng đều là nhất, hơn nữa còn chuyên chọn điểm mà đâm.

      Ánh Hà đứng ở bên thờ ơ lạnh nhạt, căn bản cũng có dự định giúp Thượng Quan Vân Thụy tý.

      Thượng Quan Vân Thụy bắt đầu vui, nhanh chóng nhìn về phía Ánh Hà, "Ánh Hà, ngươi thấy được chủ tử ngươi bị người khi dễ sao? Ngươi cũng biết giúp ta tý?"

      Ánh Hà đem mặt nghiêng bên, mặc kệ Thượng Quan Vân Thụy.


      "A, xem ra nhân duyên của Thái tử điện hạ thực ra gì, chẳng những bị chó của Hàn vương gia đuổi theo, ngay cả thị nữ bên người mình cũng nguyện giúp người, ta , Thái tử điện hạ, luân lạc tới hoàn cảnh như thế, ngươi thấy khổ sở sao?" Lăng Lộ thấy Thượng Quan Vân Thụy biết nàng phải là Cung chủ, dứt khoát cũng giả bộ, đem Thượng Quan Vân Thụy cười nhạo phen.


      "Người Vô Ưu Cung lá gan là lớn, các ngươi cười nhạo Bản cung như vậy, sợ Bản cung trị ngươi tội bất kính?" Thượng Quan Vân Thụy mặc dù thấy dung mạo Lăng Sương Lăng Lộ lắm, nhưng nghe thanh của các nàng cũng biết là hai con nhóc, đường đường thái tử quốc gia lại bị hai con nhóc cười nhạo, cũng quá mất mặt .


      "Thái tử điện hạ, người nhưng là Thái tử Bắc Ninh ? Ngươi tại đứng nhưng lạ là đất của Đông sở, người nghĩ trị chúng ta tội bất kính, người cảm thấy người có thể trị được sao?" Lăng Lộ xong quên cầm kim chuông tay lắc hai cái, ý tứ cần cũng biết.


      Thấy thế, Thượng Quan Vân Thụy lập tức nở nụ cười, " là dưới tay tướng mạnh có binh hèn, nhìn hai vị nương xem, cũng biết Cung chủ ngươi lợi hại cỡ nào, được rồi, Bản cung thừa nhận lại các ngươi, nhưng Bản cung đối với các ngươi cũng có ác ý, chỉ là muốn nhìn chút kim chuông trong tay nương, chỉ cần liếc mắt nhìn là được."


      "Đây là của Cung chủ, thể tùy tiện cho người khác nhìn." Lăng Lộ thấy ánh mắt Thượng Quan Vân Thụy lại rơi vào kim chuông tay mình, nhanh nhanh chóng đem tay để phía sau lưng.


      " nương, ngươi xem như vậy được …" Thượng Quan Vân Thụy lập tức nghĩ ra phương pháp, "Ngươi đem kim chuông cầm ở tay cho ta xem, ta bảo đảm đưa tay chạm vào nó, vậy được chưa?"


      "Vì sao ngươi nhất định phải xem kim chuông của Cung chủ?" Lăng Sương lạnh giọng hỏi, nàng cảm thấy Thượng Quan Vân Thụy chắc chắn có mục đích.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 124.2: Ngươi thấy tấm chân tình của ta sao?


      Editor: Tử Sắc Y(ddlqd)


      "Bởi vì nhiều năm trước bản cung làm thất lạc cái chuông vàng, bản cung chỉ muốn nhìn chút xem đó có phải là của bản cung hay ." Trong nháy mắt Thượng Quan Vân Thụy tìm được lý do.


      " đùa gì vậy? Vật đó của cung chủ sao có thể là của ngươi được?" Lăng Lộ lập tức vui, càng thêm cảnh giác với Thượng Quan Vân Thụy, phảng phất như Thượng Quan Vân Thụy đoạt lấy mất chuông vàng tay nàng.


      Chữa lợn lành thành lợ què!


      Trong lòng Thượng Quan Vân Thụy ngầm buồn bực hồi, vội vàng : "Đại nương có thể yên tâm, cho dù chuông vàng này là diendanlqd do bản cung đánh rơi, bản cung cũng lấy vật của cung chủ các ngươi về đâu, bản cung chỉ muốn xem rốt cuộc có phải nó hay , hơn."


      Lăng Sương thấy dáng vẻ Thượng Quan Vân Thụy được nhìn thề bỏ qua, liền phân phó với Lăng Lộ: "Mở ra đưa xem."


      "Tỷ..." Lăng Lộ nhìn Lăng Sương, rất muốn rằng nàng lo lắng Thượng Quan Vân Thụy giữ lời, mà thực đoạt lấy chuông vàng của cung chủ bỏ chạy.


      " sao, Thụy thái tử phải là loại người tư lợi bội ước." Lăng Sương ít nhiều cũng có chút hiểu Thượng Quan Vân Thụy, mặc dù thoạt nhìn phong, lưu, nhưng cũng phải là loại tiểu nhân hèn hạ.


      " nương rốt cuộc cũng câu mà bản cung thích nghe." Thượng Quan Vân Thụy cười .


      Thấy tỷ tỷ mình như thế, Lăng Lộ cầm chặt chuông vàng ở tay đưa cho Thượng Quan Vân Thụy xem, Thượng Quan Vân Thụy đưa đầu qua rất nhanh thấy được dòng chữ khắc màu đỏ ở bên trong chuông, đồng tử bỗng co lại, lại nhìn kỹ lần nữa, tusacyleequy;don sau khi xác nhận mình lầm, trong giọng khó nén ngạc nhiên mừng rỡ, "Hai vị nương, chuông vàng này là vật tuỳ thân của cung chủ các ngươi sao?"


      "Ngươi hỏi chuyện này để làm gì? Chuông vàng này phải là vật ngươi đánh rơi chứ?" Lăng Lộ nhanh chóng rụt tay về, "Ngươi cho dù đó vốn là vật của ngươi, ngươi cũng lấy về, ngươi thể tư lợi bội ước như thế!"


      " nương, ngươi hiểu lầm rồi, bản cung đó là vật của bản cung, lại càng muốn lấy về, bản cung chỉ muốn biết thời gian cái chuông này theo cung chủ các ngươi dài bao lâu." Thượng Quan Vân Thụy vội vàng giải thích, xem ra nếu dối có thể bị vạch trần bất cứ lúc nào mà.


      "Thời gian rất lâu." Lăng Sương lạnh lùng đáp câu, rồi kéo Lăng Lộ nhanh chóng rời khỏi, nàng cảm thấy Thượng Quan Vân Thụy này rất kỳ quái, vì sao lại có hứng thú với chuông vàng của cung chủ, còn hỏi những câu hỏi rất kỳ quái, hẳn là có mục đích gì khác ?


      Nghĩ như thế, Lăng Sương muốn thêm nhiều chuyện với Thượng Quan Vân Thụy nữa, càng nhiều, càng tiết lộ nhiều tin tức, nếu như Thượng Quan Vân Thụy có đánh chủ ý xấu, có thể gây bất lợi cho cung chủ.


      Lúc này, Thượng Quan Vân Thụy tiếp tục chạy đuổi theo hai tỷ muội Lăng Sương Lăng Lộ nữa, mà thoáng suy tư lát, rồi đưa tay bắn quả pháo tín hiệu, sau lúc lâu, người mặc hắc y xuất ở trước mặt Thượng Quan Vân Thụy, Thượng Quan Vân Thụy phân phó với hắc y nhân kia vài câu, lập tức hắc y nhân nhanh chóng rời .


      Sau đó Thượng Quan Vân Thụy nhìn về phía Ánh Hà, cười hỏi: "Ánh Hà, sao ngươi hỏi ta vì sao lại có hứng thú với chuông vàng như vậy? Ngươi chút cũng hiếu kỳ sao?"


      Thượng Quan Vân Thụy có chút buồn bực, Ánh Hà cũng chỉ hai mươi tám tuổi, độ tuổi như hoa, nhưng ở trước mặt lại như lão bà bà trải qua tang thương, bất kỳ chuyện gì dường như đều khiến lòng nàng gợn sóng, Thượng Quan Vân Thụy rất muốn nhìn xem suy nghĩ trong lòng nàng, nên làm thế nào, mới có thể khiến nàng mở lòng vì ?


      "Tại sao ta phải hỏi? Rất nhiều người đều bị hại chết bởi lòng hiếu kỳ của mình!" Ánh Hà lạnh lùng đáp lại câu, xoay người về.


      "Ánh Hà, ngươi cho ta biết, ta nên làm thế nào, ngươi mới có thể bỏ ta ra khỏi tim ngươi?" Thượng Quan Vân Thụy đột nhiên ngờ bị Ánh Hà đối xử lạnh lùng như thế, nhanh chóng phi thân lên, chắn ở trước mặt Ánh Hà, trong đôi mắt đào hoa nghiệt kia lại lên nghiêm túc chưa bao giờ có.


      "Thượng Quan Vân Thụy, chúng ta vốn phải là người cùng đường, chờ ta thực xong lời hứa của mình, ta rời khỏi, trong lòng ta nghĩ như thế nào, chút cũng quan trọng với ngươi, ngươi cần gì phải lo sợ đâu?"Ánh mắt lạnh lùng của Ánh Hà rơi vào khuôn mặt của Thượng Quan Vân Thuỵ, trong giọng càng mang theo chút tình cảm!


      Nghe vậy, tia chua sót khó tả xông vào tim, trong giọng của Thượng Quan Vân Thụy khỏi mang theo tia u oán, "Ánh Hà, máu của ngươi lạnh lẽo sao? Thời gian lâu như vậy, ta đối xử ngươi như thế nào, ngươi chút cũng nhìn ra sao? Ngươi nhìn ra tấm chân tình ta đối với ngươi sao?! Ngươi nhất định muốn ta móc ra tim tusacylqd cho ngươi xem, ngươi mới có thể hiểu được à?!" xong lời cuối cùng, Thượng Quan Vân Thụy đột nhiên trở nên kích động, giọng điệu giống như con dã thú bị thương phẫn nộ!


      Ánh Hà chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế của Thượng Quan Vân Thụy, ở trong mắt Ánh Hà, Thượng Quan Vân Thụy chính là người vô cùng phong, lưu, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, bên trong phủ của nam nhân hoa tâm đó có vô số mỹ nhân, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng thái tử điện hạ đánh đâu thắng đó ở trong đám nữ nhân lại với nàng hồi như vậy, giống như nàng phụ mảnh chân tình của .


      Ánh Hà run sợ hồi, mới mấp máy môi , "Cả đời này ta lập gia đình, càng gả cho ngươi, ngươi nên huỷ bỏ suy nghĩ đó ." Ánh Hà xong vòng qua Thượng Quan Vân Thụy muốn về phía trước, ngờ lại bị Thượng Quan Vân Thụy nắm chặt lấy cổ tay.


      "Ánh Hà, ngươi cho ta, vì sao cả đời ngươi lại lập gia đình?" Thượng Quan Vân Thụy dùng sức siết chặt lấy cổ tay của Ánh Hà, trong giọng mang theo nóng nảy ràng.


      "Buông tay!" cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho sắc mặt của Ánh Hà lập tức trầm xuống, trong giọng mang theo tức giận nhàn nhạt.


      "Ngươi ràng, ta buông tay!" Thượng Quan Vân Thụy xong nhanh kéo tay Ánh Hà về phía trước, rất muốn đưa tay ôm lấy eo thon của Ánh Hà, nhưng khi nhìn thấy lửa giận cháy hừng hựt trong tròng mắt đối phương, cuối cùng Thượng Quan Vân Thụy cũng vươn ra cánh tay còn lại.


      "Thượng Quan Vân Thụy, nếu như ngươi muốn bức ta, vậy cam kết của ngươi và ta kết thúc ngay lúc này!" Ánh Hà giãy giụa, nàng chỉ nhìn Thượng Quan Vân Thụy lạnh lùng câu.


      Trong lòng Thượng Quan Vân Thụy than tiếng, chỉ có thể buông ra cổ tay của Ánh Hà, Ánh Hà lập tức nhanh chóng lướt qua Thượng Quan Vân Thụy tiếp tục về phía trước.


      Thượng Quan Vân Thụy nhìn nhìn lòng bàn tay của mình, trong lòng bàn tay tựa hồ như còn lưu lại nhiệt độ cổ tay của Ánh Hà, đột nhiên có cảm giác như, cảm thấy Ánh Hà là người mà ông trời phái xuống trừng phạt , nhưng ngay cả bị trừng phạt, cũng vui vẻ chịu đựng!

      ...

      Yến Minh Hiên dẫn theo đoàn trọng thần (quan lớn có chức trách quan trọng) chậm rãi lên núi Linh Vân chùa Linh Vân cầu phúc vì dân vì nước, thắp hương dập đầu, làm xong các trình tự bắt buộc, Yến Minh Hiên dẫn theo ngự tiền thị vệ đến thiện phòng của đại leqquyd0n sư Vân Nhất, còn những người khác có thể tự du lãm núi Linh Vân, chờ đến xế chiều giờ thân rồi cùng nhau trở về thành.


      Núi Linh Vân trải dài mười mấy dặm, đỉnh núi mây che sương phủ, phóng mắt nhìn núi non trập trùng, khắp nơi đều xanh um tươi tốt, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần.


      Yến Kinh Hàn đứng ở vách núi đen, chắp tay, lẳng lặng nhìn ngọn núi xa xa, ánh mắt thâm thúy, biết nghĩ gì.


      cơn gió thổi qua, làm góc cẩm bào cong lên, tung bay phần phật, mang theo khí thế lẫm liệt, mang theo khí phách ngang ngược!


      Lam Linh ngồi tảng đá lớn cách đó xa, lẳng lặng nhìn xem bóng lưng cương nghị của Yến Kinh Hàn, ánh mắt ôn nhu.


      Lại sau lúc lâu, Yến Kinh Hàn từ từ xoay người lại, sau khi chạm đến ánh mắt ôn nhu như nước của Lam Linh, trong lòng Yến Kinh Hàn khỏi giật mình, nhấc chân đến bên cạnh Lam Linh ngồi xuống.


      Lam Linh mỉm miệng cười, hai tay ôm lấy cánh tay của Yến Kinh Hàn, tựa đầu vai , lẳng lặng hưởng thụ khí yên tĩnh lúc này.


      Yến Kinh Hàn lên tiếng, chỉ dùng tay nắm lấy bàn tay bé của Lam Linh.


      Mặc dù bàn tay của Yến Kinh Hàn vẫn lạnh như băng, nhưng lòng Lam Linh rất ấm áp, nàng có thể cảm nhận rằng Yến Kinh Hàn từ từ tiếp nhận nàng, trong lòng hề lạnh lẽo như băng.


      đỉnh núi gió thổi vù vù, nhưng vào giờ phút này đó lại ấm áp tốt đẹp như thế.


      "Lão nạp quấy rầy đến hai vị thí chủ chứ?"


      giọng đột nhiên xuất ở sau lưng Yến Kinh Hàn và Lam Linh, Lam Linh nhanh chóng buông cánh tay Yến Kinh Hàn xoay người nhìn lại, chỉ thấy lão hoà thượng râu bạc đứng ở phía sau cách bọn họ xa mà cười mỉm nhìn hai người, mặt cũng chút áy náy khi quấy rầy đến người khác.


      Lam Linh nghiến răng, cảm thấy nhất định là lão hòa thượng này cố ý, thấy ràng là bọn họ ở chỗ này, lại còn lên tiếng, phải là cố ý là cái gì? Nếu muốn quấy rầy đến bọn họ, vậy vì sao lại lén tránh ?


      "Đại sư Vân Nhất." Yến Kinh Hàn nhanh chóng đứng lên, chắp tay với lão hòa thượng.


      Nghe vậy, Lam Linh lập tức nghĩ tới câu : Con người thể nhìn bề ngoài, nước biển thể đo lường được độ sâu!


      Lam Linh làm sao cũng nghĩ đến lão hoà thượng có vẻ mặt cười mỉm cố ý làm bóng đèn này chính là đại sư Vân Nhất được đồn đại hết sức thần kỳ, nhân vật được đồn giống như thần phải khiến người ta vừa nhìn thấy kính nể sao? Nhưng nàng nhìn ra đại sư Vân Nhất này có chút dáng vẻ như thế nào để khiến người ta cảm thấy kính nể.


      Nhưng Lam Linh vẫn đứng theo sau Yến Kinh Hàn, gọi tiếng, "Đại sư Vân Nhất."


      Đại sư Vân Nhất cười ha ha, "Lam thí chủ lâu gặp, có còn nhớ lão nạp ?"


      Nghe vậy, trong lòng Lam Linh lập tức xáo trộn, chẳng lẽ đại sư Vân Nhất biết nguyên chủ của thân thể này sao? có thể tính ra được kiếp trước kiếp này, có khi nào biết nàng phải là ‘nàng’ hay ? Có phải coi nàng như ma quỷ quái đây?


      Nhìn thấy ý cười trong con mắt đại sư Vân Nhất, Lam Linh tựa hồ như thấy được hào quang cơ trí ở trong đó, trong lòng nàng thầm kêu tốt!


      Nàng nhanh chóng nhìn thoáng qua Yến Kinh Hàn ở bên, nếu nàng bị đại sư Vân Nhất ma quỷ quái, cũng có gì quan trọng, nhưng chuyện Lam Linh để ý chính là, thái độ của Yến Kinh Hàn với nàng sau khi biết chuyện này, Lam Linh dám tưởng tượng rằng có thể tiếp nhận được những chuyện như vậy hay , nếu thể, đối xử với nàng như thế nào.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 125.1: Ta thích ngươi
      Edit: Yosa


      Vân nhất đại sư thân tăng bàomàu xám tro, hình dáng gầy, mặt mũi hiền lành, vài sợi râu bạc trắng tung bayở dưới hàm, từ từ đến trước mặt Yến Kinh Hàn , chắp tay trước ngực : "Vương gia."


      "Đại sư, ngài nghe tin hoàng thượng triệu ngài thiện phòng sao?" Yến Kinh Hàn nhìn vân nhất đại sư hỏi, đương nhiên biết Yến Minh Hiên tìm vân nhất đại sư làm cái gì, nhưng nghĩ tới vân nhất đại sư lại xuất ở trước mặt của bọn họ.


      "Vương gia, Hoàng thượng cũng phải là người hữu duyên của lão nạp , nếu vô duyên, cần gì phải gặp nhau?" Vân nhất đại sư cười , mặt gạt áy náy qua bên .


      Lam Linh trong nội tâm cười cười, cảm thấy vân nhất đại sư này lá gan khả là lớn , cứ như vậy đem Yến Minh Hiên gạt ở bên rồi, cho dù là người xuất gia, Yến Minh Hiên muốntrị tội của , thậm chí chém đầu của , cũng phải là có khả năng .


      Yến Kinh Hàn đối với lời của vân nhất đại sư thể làm ngơ, nhìn vân nhất đại sư hỏi: "Đại sư, ngài là cố ý tìm chúng ta mà đến?"


      "Chính thế." Vân nhất đại sư , nhìn về phía Lam Linh, rồi tiếp: "Lại xác thực mà , lão nạp là vì tìm lam thí chủ mà đến."


      "Chẳng lẽ đại sư là muốn bói cho ta quẻ? Nếu là như vậy , ta cảm thấy đại sư vẫn là nên đemcơ hội năm chỉ có lần để dành cho người khác ." Lam Linh cười cười, nàng mặc dù quá tin tưởng vân nhất đại sưnày có thể tính ra nhân kiếp trước kiếp này của nàng, nhưng sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nàng thể mạo hiểm.


      Nghe Lam Linh vừa như vậy, Yến Kinh Hàn trong nháy mắt liền nhìn về phía Lam Linh, mày kiếm khẽ cau, nghĩ người mong Vân nhất đại sư bói nhiều như cá trong sông, mà tuyệt đại đa số những người đó ngay cả mặt của vân nhất đại sư đều thấy được, Yến Kinh Hàn hiểu Lam Linh vì sao hề nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt, chẳng lẽ nàng sợ bị vân nhất đại sư nhìn ra cái gì?


      Tiếp xúc với ánh mắt Yến Kinh Hàn thâm thúy mang theo tia xuy xét , trong nội tâm Lam Linh thầm kêu khổ, nàng cũng phải là muốn cho biết nàng hết thảy, chỉ là loại chuyện đó quá thể tưởng tượng nổi, nàng lo lắng tiếp nhận được, hơn nữa tại nàng ở trong lòng có chiếm bao nhiêu vị trí, tại cho biết, nàng cảm thấy thời cơ vẫn chưa đến.


      "Lam thí chủ hiểu lầm." Vân nhất đại sư cười : "Mười sáu năm trước, lão nạp cũng vì lam thí chủ bói qua quẻ, cần bói lại , hôm nay, lão nạp tới đây, chỉ là muốn với lam thí chủ câu ."


      Mười sáu năm trước bói qua quẻ? trong lòng Lam Linh có chút kinh ngạc, nhưng là cái gì, nàng chút cũng biết .


      Đối với lời từ miệng vân nhất đại sư , Yến Kinh Hàn cũng rất nghi hoặc, chiếu theo ý tứ vân nhất đại sư , ở thời điểmLam Linh mới vừa vừa sinh ra liền bói cho nàng quẻ, vì sao phải bói toán cho nàng ? Nhưng Yến Kinh Hàn cũng có hỏi tiếp.


      "Đại sư mời ." Lam Linh cảm thấy ở trước mặtvân nhất đại sư , nàng nên là bị mất trí nhớ các loại, đỡ phải biến lợn lành thành lợ què.


      "Trong mệnh có khi cuối cùng tu hữu, trong mệnh lúc chớ cưỡng cầu." Vân nhất đại sư chắp tay trước ngực, liễm nụ cười mặt, cuối cùng còn câu, "A di đà phật."


      "Đại sư, thứ cho Lam Linh ngu dốt, hiểu ý tứ trong lời đại sư ." Lam Linh vội vàng hỏi, trong nội tâm hiểu sinh ra tia bất an.


      "Lam thí chủ sau này tất nhiên minh bạch, thứ cho lão nạp chỉ có thể đến thế, vương gia, lam thí chủ, lão nạp cáo lui." Vân nhất đại sư xong liền xuống núi.


      Lam Linh há to miệng, cuối cùng vẫn đem điều muốn hỏi nuốt trở về, đợi đến khi bóng dáng vân nhất đại sư biến mất trong tầm mắt, Lam Linh lúc này mới quay đầu nhìn về phía Yến Kinh Hàn, hỏi: "Phu quân, ngươi hiểu ý tứ vân nhất đại sư ?"


      Yến Kinh Hàn có lên tiếng, mà là đem Lam Linh ôm vào trong lòng, nhưng trong lòng nghĩ tới năm năm trước vân nhất đại sư bói quẻ cho , ý tứ tựa hồ cùng những lờivân nhất đại sư đưa cho Lam Linh có chút tương tự, nhưng lại hoàn toàn giống nhau, mà đến tại cũng hiểu vân nhất đại sư lúc ấy trong lời có hàm nghĩa gì.


      "Ta cũng hiểu, đại sư nếu ngươi sau này liền , ngươi cũng cần nhất thời nóng lòng ." thanh Yến Kinh Hàn khỏi mềm , có thể tinh tường cảm thấy trong giọng Lam Linh hàm bất an, nghĩ tới Lam Linh cũng có thời điểm sợ hãi , trong mắt , Lam Linh là loại nữ tử thái sơn áp đỉnh mặt cũng đổi sắc , nàng vì lời của vân nhất đại sư mà sợ hãi, nàng sợ cái gì?


      "Ngươi sợ cái gì?" Yến Kinh Hàn vẫn là nhịn được hỏi lên.


      Lam Linh sít sao ôm eo thon của Yến Kinh Hàn , khuôn mặt nhắn sít sao áp vào trước ngựcYến Kinh Hàn , tinh tế thưởng thức bất an trong lòng , nàng biết nàng sợ, nàng sợ hãi vân nhất đại sư chính là tình cảm nàng cùng Yến Kinh Hàn, nàng sợ hãi
      khoảng cách giữa nàng cùng Yến Kinh Hàn cuối cùng cách nào thu hẹp lại, nàng sợ nàng cùng Yến Kinh Hàn thể bạch đầu giai lão thiên trường địa cửu!


      Rất nhiều thứ thường chiếm được rồi muốn mất , nàng mặc dù tin số mệnh, nhưng nàng sợ hãi có bánh xe vận mệnh, nàng thích , nàng tâm niệm ôm ấpấm áp của , nàng muốn mất !


      "Sợ hãi có ngày ngươi cần ta nữa." Lam Linh ngước mắt nhìn Yến Kinh Hàn cười , tựa hồ đây chỉ là lời đùa nàng tùy tiện ra, nhưng chỉ có nàng tự mình biết, nàng muốn Yến Kinh Hàn cho nàng chút an tâm mà thôi.


      " ." Yến Kinh Hàn lúc này đây "Chỉ cần Lam Linh gây chuyện bất lợi cho " cái này đơn giản là điều kiện tiên quyết, mà là đáp án được trực tiếp khẳng định .


      Trong lúc vô tình, Yến Kinh Hàn bắt đầu tin tưởng Lam Linh , tin tưởng nàng biết làm gây bất lợi cho chuyện tình, lại tin tưởng nàng vì làm hết thảy đều là xuất phát từ nàng lòng.


      Lam Linh hé miệng cười cười, "Đây chính là ngươi , cho phép nuốt lời!"


      Yến Kinh Hàn khẽ ừ tiếng, lại là buộc chặt cánh tay, đem Lam Linh ôm chặt vào trong lòng.


      Chiếm được hứa hẹn của Yến Kinh Hàn , Lam Linh an tâm ít, tựa hồ đỉnh núi gào thét mà gió qua núi đều mang theo nồng đậm ấm áp.


      Cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau chỉ chốc lát, trận bước chân truyền tới, Lam Linh biết có người hướng về đỉnh núi tới, liền nhanh chóng từ trong lòng Yến Kinh Hàn lui ra, nàng chút cũng muốn việc nàng cùng Yến Kinh Hàn hai người ấm áp bị người khác xem, hơn nữa còn là xem miễn phí.


      Yến Kinh Hàn phi thường hưởng thụ thời khắc hai người ôm nhau yên tĩnh lúc này , nghe được có người đến đây, mắt phượng nhanh chóng xẹt qua ta vui, nhưng cũng ngăn cảnđộng tác của Lam Linh , buông lỏng tay ra.


      Lam Linh cũng thèm để ý rốt cuộc là ai đến đây, hái chút hoa dại phóng ở nền đá, bắt đầu đan vòng hoa.


      con mắtYến Kinh Hàn nhanh chóng lóe qua đạo ánh sáng, liền lẳng lặng đứng ở bên quan sát, cũng có lên tiếng.


      lát sau, đoàn người Lam Hân Nhi, tay nô tì, khỏi căng thẳng, nam nhân này làm cho nàng hồn khiên mộng nhiễu , nàng mỗi khi nhìn đến , tim vẫn khỏi nhảy loạn nhịp.


      Nhìn xem ánh mắt Yến Kinh Hàn liên tục rơi vào người Lam Linh , cái dư quang khóe mắt cũng chưa từng lưu cho mình, móng tay Lam Hân Nhi khỏi nhéo lòng bàn tay, ả nô tì trận bị đau, nhưng nàng dám biểu ra phần.


      Lam Ngọc xem xét nhìn Lam Hân Nhi cái, trong nội tâm lập tức sáng tỏ, Lam Hân Nhi từ thích Yến Kinh Hàn, đương nhiên ràng, lúc này nhìn ánh mắt Lam Hân Nhi u oán và phẫn hận , Lam Ngọc biết nàng còn , mà Lam Hân Nhi là dạng nữ nhân gì , Lam Ngọc quá ràng, từ ai dám cùng nàng đoạt đồ, người kia cũng có kết cục cái tốt đẹp gì , mà Lam Linh cái ả Tiểu tiệnNhân, chỉ sợ sớm thành cái đinh trong mắt Lam Hân Nhi, cái gai trong thịt!


      Kể từ đó, nàng ta liền là người tâm đầu ý hợp của , mặc dù cũng thích vị hoàng hậu muội muội này , nhưng xem ra bọn họ có cùng chung kẻ địch, có thể đối với chuyện cũ nàng từ đối với ra sao bỏ qua.


      " nhìn ra nha, thể tưởng được vương phi muội muội còn có thủ nghệ này, nếu ngày kia vương phi muội muội chọc vương gia vui, bị vương gia đuổi ra khỏi cửa, vương phi muội muội đổ có thể coi đây là nhà nha." Lam Ngọc tới bên cạnh Lam Linh, cười .


      Lời của Lam Ngọc nhìn như giỡn, nhưng Lam Linh biết Lam Ngọc là muốn cho nàng biết chyện nàng bị Yến Kinh Hàn đuổi ra khỏi cửa là chuyện sớm muộn, chờ đến lúc đó, lam tướng phủ cũng có chỗ nàng dung thân!


      Nghe vậy, mắt phượng Yến Kinh Hàn nhanh chóng xẹt qua đạo hàn quang, nhưng cũng có mở miệng giúp Lam Linh chuyện.


      "Ta ca ca xen vào việc của người khác nhiều quá rồi nha? Còn là buồn lo vô cớ nữa" Lam Linh cũng hề nhìn về phía Lam Ngọc, mà là bên bện vòng hoatrong tay, vừa cười : "Ca ca, tâm thao nhiều , lão cũng nhanh, còn nữa, ca ca mấy ngày trước đây phải là ngã bệnh sao? Cũng biết có được chữa khỏi chưa, dù cho khỏi, ca ca cũng nên quan tâm nhiều hơn, bồi dưỡng thân thể, nếu nghe lời, bệnh tình nhiều thêm, đến lúc đó chịu tội vẫn chỉ có ca ca ngươi."


      "Đa tạ vương phi muội muội quan tâm!" Lam Ngọc nghiến răng nghiến lợi, người khác có thể bỏ qua nhưng ả tiểu tiện nhân này, kỳ nàng ngấm ngầm hại người uy hiếp ! nàng phế chỗ kia của lần, còn có thể phế lần thứ hai!


      Lam Ngọc trong nội tâm giận kềm được, nhưng vẫn thể phát tác tại chỗ , chỉ có thể ở trong nội tâm phát ra, nhất định phải làm cho Lam Linh cái Tiểu tiện Nhân này sống bằng chết!

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 125.2 Ta thích ngươi

      Editor: An Kin

      Lam Hân Nhi thờ ơ lạnh nhạt, thầm mắng Lam Ngọc vô dụng, phải là chạm qua nàng sao?Sao còn hàng phục nàng, còn để cho nàng ta như thế? Lam Hân Nhi suy nghĩ chút, nhưng nàng muốn nghĩ nhiều, Lam Ngọc những chuyện tình loạn thất bát tao này liên quan đến nàng, nàng chỉ muốn tìm được thời cơ tốt để hành động theo kế hoạch định.

      Lam Hân Nhi định thờ ơ lạnh nhạt, nhưng Lam Ngọc muốn. cảm thấy bọn họ có chung kẻ địch nên đứng ở chung chiến tuyến!


      "Hoàng hậu muội muội, Người xem Vương phi muội muội kết vòng hoa nhất định là tặng cho vương gia , Ngươi từ cũng khéo tay, sao kết vòng hoa lên dâng Hoàng thượng, Hoàng thượng thấy nhất định long tâm cực kỳ vui mừng." Lam Ngọc quay đầu nhìn về phía Lam Hân Nhi cười , tin muội muội có lòng tham muốn chiếm hữu cực mạnh này sau khi nghe còn muốn hợp tác.


      Ở Đông Sở, trong dân gian có phong tục, chính là nữ tử tự tay kết vòng hoa đeo vào cổ nam tử, tượng trưng cho tình , nhưng Lam Linh cũng biết phong tục này, nàng kết vòng hoa cũng là muốn tặng cho Yến Kinh Hàn, nhưng chỉ là ý tưởng đột phát trong lúc rảnh rỗi.


      Nghe Lam Ngọc như vậy, Lam Linh ngẩng đầu nhìn Yến Kinh Hàn, khó trách từ lúc nàng bắt đầu kết vòng hoa liên tục nhìn nàng, nguyên lai là muốn cho nàng tặng cho nha, Lam Linh lập tức hướng về Yến Kinh Hàn cười cười.


      Nhưng bộ dáng tươi cười của Lam Linh trong mắt Lam Hân Nhi lại là mặt mày đưa tình, nàng ta dám ở trước mặt nàng (LHN) lộ ra như vậy dáng tươi cười với Yến Kinh Hàn, nàng ta là khiêu khích nàng!


      " thể tưởng được Hàn vương phi muốn làm Vương gia vui vẻ là nhọc lòng, ngay cả phương thức nữ tử dân gian biểu đạt tình đều muốn bày ra ở trước mặt vương gia, nhưng biết, đây là tâm hay là giả ý?" Lam Hân Nhi cuối cùng nhịn được mở miệng , nghĩ tới Lam Linh muốn đem vòng hoa đeo vào cổ Yến Kinh Hàn, trong nội tâm Lam Hân Nhi tức giận sôi trào!


      Nàng ta chỉ là con cờ thái hậu đặt ở bên cạnh Yến Kinh Hàn, nàng ta có tư cách gì đem vòng hoa tượng trưng cho thuần khiết tốt đẹp đeo vào cổ nam nhân mà nàng khắc sâu ? Nàng ta ràng là phụng mệnh lệnh Thái hậu tính kế , nàng còn làm ra hành động làm cho người khác chán ghét như thế, là chẳng biết xấu hổ!

      Lam Hân Nhi hận thể tiến lên xé mặt nạ Lam Linh ra, làm cho Yến Kinh Hàn nhận nàng đến cùng là dạng nữ nhân gì, bị Lam Ngọc chạm qua, còn ở chỗ này cao thượng, hoàn toàn chính là làm bộ làm tịch, vô liêm sỉ!


      "Hoàng hậu nương nương hổ là thân muội muội của ca ca, đều thích quan tâm chuyện của người khác." Lam Linh chỉ đem ánh mắt nhàng xẹt qua người Lam Hân Nhi, liền tiếp tục kết vòng hoa trong tay mình, "Hoàng hậu nương nương, ngươi biết nữ nhân so với nam nhân càng mau già sao? Tâm nghĩ quá nhiều, liền già nhanh hơn, tựa hồ có người nam nhân nào thích nữ nhân già hơn mình, huống chi trong hậu cung Hoàng hậu nương nương còn có nhiều muội muội. sau, ta là tâm hay là giả ý, trong lòng Vương gia ràng, ngược lại Hoàng hậu nương nương tình nguyện quan tâm chuyện của người khác tại đây, cũng muốn kết vòng hoa dâng Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng biết, biết có cảm tưởng gì? Ca ca, ý tốt của ngươi chỉ sợ muốn nước chảy về biển đông ."

      Từ trong lời của Lam Hân Nhi, Lam Linh biết Lam Ngọc vì sao phải đem chuyện kết vòng hoa lấy ra , nàng đoán lầm, dân gian Đông sở chắc phải có nữ tử đưa nam tử vòng hoa tự tay kết để biểu đạt tình . Lam Ngọc chỉ là muốn mượn cớ này để dâng lên địch ý của Lam Hân Nhi đối với mình, nhằm mượn tay nàng ta trả thù mình.

      Lam Linh sợ bọn họ "Cùng chung mối thù", người đến đập chết người, đến hai người đập chết đôi!

      Lam Hân Nhi gắt gao cắn răng, hận thể đem Lam Linh cắt thành tám khối, tiểu tiện nhân này cũng biết dùng Yến Minh Hiên uy hiếp nàng, mặc dù nàng tin nàng ta có thể tìm chứng cớ gì, nhưng nếu nàng ta đến chỗ Yến Minh Hiên tố cáo chính mình, Lam Hân Nhi hoàn toàn khẳng định Yến Minh Hiên nhất định bỏ qua cho mình, vì thế, nàng nhất định phải mau đem này tiểu tiện nhân này loại trừ!

      Lam Ngọc đương nhiên cũng nghe được Lam Linh ngấm ngầm mắng hại người, lại nhịn hơi trong lòng, vốn muốn mượn tay Lam Hân Nhi thay mình hả giận, nghĩ tiểu tiện nhân Lam Linh này chẳng những mắng Lam Hân Nhi, cũng đồng thời mắng cả mình, sau khi tiểu tiện nhân này mất trí nhớ, công phu múa mép khua môi dĩ nhiên là càng ngày càng tăng, thực đáng hận!

      Lam Hân Nhi cùng Lam Ngọc lên tiếng nữa, mà hung hăng trừng mắt nhìn Lam Linh, hận thể khoét cái hố người Lam Linh.

      Lúc này, Lam Linh kết gần xong vòng hoa, đứng lên, về hướng Yến Kinh Hàn, tay cầm vòng hoa, tay kéo tay Yến Kinh Hàn xuống núi, đồng thời đầu cũng quay lại : "Phu quân, chúng ta đổi chỗ , miễn cho ảnh hưởng tới tâm tình Hoàng hậu nương nương kết vòng hoa cho Hoàng thượng."

      Mắt phượng Yến Kinh Hàn nhanh chóng xẹt qua tia sủng ái vui vẻ, kéo tay Lam Linh từ từ xuống núi.

      Lam Hân Nhi nhìn bóng lưng hai người song song rời , trong nội tâm sớm bị cam lòng cùng lửa giận lấp đầy, nàng năm năm, nam nhân này từ đầu đến cuối cũng ngó nàng cái, nàng nghĩ đến đêm thể say giấc lại dắt tay tiểu tiện nhân này. Con mắt Lam Hân Nhi nhanh chóng xẹt qua tia ngoan.

      Lam Ngọc xem xét Lam Hân Nhi, từ bên kia xuống đỉnh núi, lưu lại để làm nơi trút giận cho muội muội, hai người bọn họ chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau.

      Lam Linh kéo tay Yến Kinh Hàn, nhìn vòng hoa trong tay mình, trong lòng có cỗ hưng phấn khó hiểu.

      Vốn dĩ, nàng sớm nghĩ cho biết nàng thích , nhưng liên tục tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng, nghĩ tới Đông sở có loại phong tục này, tặng vòng hoa biểu lộ tình , vừa vặn hóa giải vấn đề khó khăn của nàng, hơn nữa Yến Kinh Hàn vừa mới liên tục nhìn nàng kết vòng hoa, xem ra hiểu ý của nàng, hơn nữa cũng ghét, theo Lam Linh, ghét, chính là tiếp nhận, được Yến Kinh Hàn tiếp nhận, Lam Linh tự nhiên rất vui vẻ.

      Yến Kinh Hàn kéo Lam Linh quẹo vào mảnh rừng tùng, buông tay Lam Linh ra, nhìn nhìn vòng hoa tay Lam Linh, vừa nhìn về phía Lam Linh, "Vương phi, ngươi muốn cho bản vương ngươi ngay từ đầu kết vòng hoa này vốn định đưa cho bản vương ."

      Yến Kinh Hàn tinh tường còn nhớ Lam Linh mất trí nhớ, nàng quên mất hết thảy tất cả ở đây, nàng làm sao có thể nhớ dân gian Đông sở có phong tục như vậy? Nàng về sau cũng là do Lam Ngọc cùng Lam Hân Nhi nhắc nhở mới biết được , thuận tiện cũng liền mượn đà thu thập Lam Ngọc cùng Lam Hân Nhi.

      Lam Linh mấp máy môi, nàng cũng biết thể gạt được con mắt Yến Kinh Hàn, Lam Ngọc cùng Lam Hân Nhi hai người bị phẫn nộ cùng cừu hận khiến đầu óc hôn mê, Yến Kinh Hàn từ đầu đến cuối đều rất thanh tỉnh, nhất định có thể nhìn ra nàng ngay từ đầu phải là nghĩ kết vòng hoa đưa cho .

      "Phu quân, ngay từ đầu ta biết có phong tục như vậy, chỉ là ý tưởng đột phát kết chơi, nhưng nghe hai người kia như vậy, ta liền nghĩ tặng nó cho ngươi, ta giúp ngươi đeo lên được hay ?" Lam Linh cười nhìn về phía Yến Kinh Hàn, con mắt tràn đầy mong đợi, như vũng bích tuyền, trong suốt thấy đáy, và sóng lăn tăn.


      Nhìn con mắt xinh đẹp cực kỳ của Lam Linh tràn đầy mong đợi, ánh sáng nhu hòa, hơn nữa tất cả đều là bóng dáng của mình, Yến Kinh Hàn cũng có cách nào đè rung động trong lòng xuống, nhanh chóng đem Lam Linh ôm vào trong lòng, cúi đầu đặt lên đôi môi vô cùng mê người kia của Lam Linh.


      Lam Linh vội vàng đem tay đặt ở vai Yến Kinh Hàn, nàng lo lắng vòng hoa trong tay còn chưa kịp đeo cho Yến Kinh Hàn bị hai người bọn họ đè bẹp làm hỏng.


      Sau lúc lâu, Yến Kinh Hàn vẫn chưa thỏa mãn buông ra Lam Linh, nhìn Lam Linh bị hôn đến ướt át đôi môi tươi đẹp, mắt phượng sớm ánh lên vẻ nhu tình, thanh mang theo tia dịu dàng dễ nghe, "Giúp ta đeo lên."


      Nghe được thanh Yến Kinh Hàn, Lam Linh lúc này mới hồi phục tinh thần, khuôn mặt nhắn lại là vài phần hồng, nhanh chóng đem vòng hoa trong tay đeo vào cổ Yến Kinh Hàn, đồng thời nhìn Yến Kinh Hàn : "Phu quân, ta thích người." xong, Lam Linh liền đem mặt dính sát vào trước ngực Yến Kinh Hàn.


      Nghe Lam Linh nhàng phun ra mấy chữ, Yến Kinh Hàn đột nhiên có loại cảm giác như tắm gió xuân.


      Sống hai mươi năm, nhớ có bao nhiêu nữ tử với các loại lời "Ta thích ngươi, ta ngươi", nhưng Yến Kinh Hàn vẫn đối với lời này hề có cảm giác, cũng chưa bao giờ nảy sinh tia rung động ở trong lòng của mình.


      Nhưng từ trong miệng Lam Linh ra, Yến Kinh Hàn đột nhiên phát cũng giống như trước đây có có cảm giác, ngược lại phi thường thích, thậm chí còn nghĩ muốn nghe nữa lần.


      "Lập lại lần nữa." Yến Kinh Hàn đưa tay nâng hàm dưới Lam Linh lên, còn muốn làm cho nàng thấy , bởi vì chỉ có như vậy, có thể chứng kiến trong mắt của nàng tất cả đều là bóng dáng của mình.


      "Ta thích người!" Lần thứ hai có lần đầu tiên thẹn thùng, Lam Linh xong vẫn quên ở môi Yến Kinh Hàn ấn tý.


      " thích ta cái gì?" Yến Kinh Hàn duỗi tay nhè vỗ về đôi môi xinh đẹp của Lam Linh, hỏi.


      "Tất cả của người!" Lam Linh đáp chút do dự, nàng thích hết thảy tất cả của , bất luận là nóng hay lạnh, là bá đạo hay ôn nhu, chỉ cần là , nàng đều thích, tình liền đạo lý.


      "Vậy ta bắt nạt nàng, nàng cũng thích ta?" Yến Kinh Hàn khẽ cắn tý vào vành tai như ngọc của Lam Linh.


      Lam Linh nhanh chóng hờn dỗi Yến Kinh Hàn cái, nằm ở trước ngực Yến Kinh Hàn, lẩm bẩm: "Bởi vì ta thích người, mới nguyện ý để cho người bắt nạt , người nghĩ rằng nếu phải ta để cho người bắt nạt, người nhất định có thể bắt nạt ta?"


      "Nguyên lai Vương phi liên tục nhường Bản vương, Bản vương thế nhưng biết?" Yến Kinh Hàn lập tức bắt được cái trọng điểm, đồng thời buộc chặt cánh tay.


      Lam Linh cười hai tiếng, "Vương gia tại biết cũng muộn nha, bất quá vương gia, ngài yên tâm , bởi vì ngài là phu quân của ta, ta luôn luôn làm điều này cho ngài ." Lam Linh xong lại cúi đầu nở nụ cười vài tiếng.


      "Vương phi giễu cợt bản vương có bản lãnh?" Yến Kinh Hàn , đột nhiên đem môi mỏng áp vào bên tai Lam Linh, giọng : "Nếu như vậy, đêm nay bản vương muốn biểu tốt phen."


      Yến Kinh Hàn trong lời * thôi, chọc cho khuôn mặt nhắn của Lam Linh lập tức ửng hồng, đấm Yến Kinh Hàn hai cái, tự động nhận thua, nàng cũng có da mặt dầy như vậy.


      "Ta , hai người các ngươi tiếp tục như vậy nữa, còn để cho người ta sống ?"


      đạo thanh hài hòa đột nhiên chen vào, Lam Linh trong nháy mắt liền hướng tới phương hướng thanh nhìn lại, chỉ thấy Nhạc Tư Ngữ chẳng biết lúc nào đứng ở bọn họ cách đó xa, thân thể dựa ở nhất gốc cây tùng, hai tay vòng trước ngực, mặt lộ ra bộ dáng tươi cười.


      Đôi mi thanh tú của Lam Linh nhăn nhăn, cảm thấy nha đầu Nhạc Tư Ngữ kia có nhãn lực độc đáo , thấy được nàng cùng Yến Kinh Hàn gia tăng tình cảm sao? Nàng thế nhưng đến làm phá hư, hoàn toàn chính là bạn xấu!


      Lam Linh đem Nhạc Tư Ngữ oán thầm lần, từ trong lòng Yến Kinh Hàn lui ra, lúc này mới : "Ngươi tìm chúng ta có việc?"


      Nghe vậy, Nhạc Tư Ngữ ho tiếng, "Đem vòng hoa cho ta mượn xem chút." Trong giọng ràng mang theo tia mất tự nhiên.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 126.1: Ngươi nằm mơ


      Editor: Tử Sắc Y (ddlqd)


      Nhạc Tư Ngữ sớm biết tập tục nữ tử đưa vòng hoa biểu lộ tình cảm của mình ở Đông Sở, vốn dĩ lúc trước nàng chỉ nghe chút mà thôi, lại nghĩ tới nàng cũng làm những chuyện như vậy, hôm nay sau khi thấy Lam Linh tết cái vòng hoa cho Yến Kinh Hàn, trong lòng Nhạc Tư Ngữ có chút ngứa tay, nhưng vấn đề là, nàng chưa từng tết qua những vật này, nàng vốn biết nên tết chúng như thế nào, vì thế, Nhạc Tư Ngữ muốn mượn vòng hoa Lam Linh tết để xem lại chút.


      Nhạc Tư Ngữ vốn chính là nha đầu nóng tính, thấy Lam Linh và Yến Kinh Hàn ân ái ngọt ngào đến ngừng, cuối cùng nhịn được mà cắt đứt hai người, hề có chút cảm giác thẹn thùng.


      "Tư Ngữ, ngươi cũng muốn tết vòng hoa?" Lam Linh lập tức thầm cười, trong nội tâm nghĩ tới tám phần nha đầu kia hẳn là muốn tết vòng hoa đưa cho Mộ Dung Tiếu Trần, rốt cuộc nha đầu đó cũng có biểu hơi giống với nữ nhân, dễ dàng mà.


      "Đúng thế." Nhạc Tư Ngữ đáp dứt khoát dị thường, nhanh chóng ném chút mất tự nhiên ở trong lòng lên chín tầng mây, bước nhanh đến trước mặt Yến Kinh Hàn, đưa tay ra, "Lấy ra!"


      Mày kiếm Yến Kinh Hàn nhíu lại, nhưng vẫn lấy vòng hoa từ cổ xuống, đưa cho Nhạc Tư Ngữ, đồng thời Tử Sắc Y (ddlqd) cũng : "Sau khi trở về thành, nhớ trả nó cho ta, được phép làm hư." xong, Yến Kinh Hàn kéo Lam Linh nhanh chóng ra khỏi rừng tùng.


      Lam Linh mở miệng cười cười, Nhạc Tư Ngữ trừng Yến Kinh Hàn cái, lẩm bẩm câu, "Quỷ hẹp hòi!"


      Sau đó, Nhạc Tư Ngữ nhìn lại vòng hoa Lam Linh tết, sau khi nhìn cẩn thận hồi, nàng hái ít hoa dại, rồi tự mình ra tay bắt đầu tết vòng hoa.


      Nhạc Tư Ngữ cũng là nha đầu thông minh, sau mấy lần tết thử, tìm được cách làm từ trong đó, rất nhanh tết được cái vòng hoa, so với cái Lam Linh tết, Nhạc Tư Ngữ cảm thấy vòng hoa nàng tết cũng kém so với Lam Linh, trong lòng nàng hết sức cao hứng.


      Cầm lấy vòng hoa, Nhạc Tư Ngữ phí bao nhiêu công phu tìm được Mộ Dung Tiếu Trần ở ngọn núi , lúc này Mộ Dung Tiếu Trần ngồi khối nham thạch, ánh mắt tĩnh mịch nhìn về phía xa xăm, cả người trầm tĩnh như nham thạch trải qua gió sương, cương nghị lại mang theo nỗi tịch khôn xiết.


      Nhìn thấy dáng vẻ Mộ Dung Tiếu Trần như vậy, đột nhiên Nhạc Tư Ngữ cảm thấy lòng nàng đau, nàng thích , nàng muốn nhìn thấy dáng vẻ tịch của như thế.


      Nhạc Tư Ngữ mở to miệng, rất muốn gọi là "Tiếu Trần", nhưng cuối cùng lại mở miệng, mà chỉ nhìn xem như thế, nàng muốn khiến lòng khó chịu.


      Nhạc Tư Ngữ để tay ra sau lưng từ từ lên phía trước, mấp máy môi, mở miệng : "Ta muốn đưa ngươi vật." Nhạc Tư Ngữ biết tỷ lệ Mộ Dung Tiếu Trần nhận lấy vòng hoa của nàng dường như là , nhưng nàng lại muốn chưa thử mà đơn giản buông tha, nàng thích ba năm, lời lạnh nhạt, đếm xỉa nàng chán ghét nàng cũng đều thể ngăn cản được quyết tâm nàng muốn trở thành nam nhân nàng, nàng e ngại bất cứ đả kích nào!


      Nhưng khiến Nhạc Tư Ngữ ngoài ý muốn chính là, lúc này Mộ Dung Tiếu Trần lập tức nghiêm giọng từ chối, mà chỉ dùng ánh mắt nhìn về phía nàng, "Vật gì?"


      Trong lòng Nhạc Tư Ngữ ngạc nhiên mừng rỡ hồi, trong nháy mắt tròng mắt nhìn về phía Mộ Dung Tiếu Trần bao phủ đầy mừng rỡ và vui vẻ, chỉ trong chốc lát sững sờ, nàng vội vàng đưa vòng hoa ở tay phải ra trước mặt Mộ Dung Tiếu Trần, "Vật này tặng cho ngươi."


      Tay phải Nhạc Tư Ngữ cầm vòng hoa tự mình tết, tay trái cầm lấy vòng hoa Lam Linh tết, nàng đưa tay phải ra ngoài, nhưng tay trái vẫn để ở sau lưng như cũ.


      Nhìn vòng hoa trước mắt, ánh mắt Mộ Dung Tiếu Trần nhanh chóng lóe lên, nhìn Nhạc Tư Ngữ tùy ý hỏi: "Tay trái ngươi cầm cái gì đó?"


      "Vòng hoa." Nhạc Tư Ngữ cũng nghĩ nhiều, liền lấy tay trái ra từ sau lưng, vòng hoa vốn phải là vật rất , Nhạc Tư Ngữ đoán rằng Mộ Dung Tiếu Trần sớm cũng nhìn thấy, nàng cần thiết phải che giấu.


      Nhìn xem vòng hoa trong tay trái của Nhạc Tư Ngữ, trong con mắt tĩnh mịch của Mộ Dung Tiếu Trần nhanh chóng lướt qua luồng ánh sáng, dường như tùy ý hỏi, "Đây đều là do ngươi tết?"


      Nhạc Tư Ngữ vừa nghe, rất muốn bên tay trái này là do Lam Linh tết, nhưng nàng cũng , mà chỉ cười cười, rồi từ từ đưa tay phải lên phía trước, tay trái dần rụt về phía sau.


      Hành động lén lút của Nhạc Tư Ngữ, đương nhiên là Mộ Dung Tiếu Trần nhìn thấy ở trong mắt, lập tức dùng tốc độ sét đánh kịp che tai mà nhanh chóng ra tay, đoạt lấy Tử Sắc Y (ddlqd) vòng hoa ở trong tay trái của Nhạc Tư Ngữ, đồng thời : "Ta thích cái này hơn."


      Thấy thế, Nhạc Tư Ngữ mới hiểu được, Mộ Dung Tiếu Trần sớm biết vòng hoa nàng cầm tay trái chính là do Lam Linh tết, luôn chờ đợi thời cơ có thể đoạt nó từ trong tay nàng!


      Khốn kiếp!


      Nhạc Tư Ngữ tức giận thôi, xé nát vòng hoa tự mình tết, rồi ném về phía trung, lập tức vươn tay ra trước mặt Mộ Dung Tiếu Trần, "Lấy ra!" Trong giọng mang theo mùi vị cắn răng nghiến lợi ràng!


      Nàng tức giận vì Mộ Dung Tiếu Trần đếm xỉa đến mảnh chân tình của nàng, lại dùng thủ đoạn vô sỉ như thế để đoạt lấy vòng hoa Lam Linh tết.


      Nàng lại tức giận vì nàng vậy mà đề phòng bị tính kế!


      Lửa giận lẫn với nỗi ghen tị tuỳ ý thiêu đốt ở trong lòng Nhạc Tư Ngữ!


      " phải ngươi muốn tặng cho ta sao? Nếu tặng cho ta, làm sao có đạo lý nào muốn lấy về?" Mộ Dung Tiếu Trần bị lay chuyển, nhanh chóng đứng lên.


      sớm biết Lam Linh vì Yến Kinh Hàn tết vòng hoa, cũng biết Nhạc Tư Ngữ mượn vòng hoa của Lam Linh để làm theo, đương nhiên cần vòng hoa kia của Nhạc Tư Ngữ, chỉ muốn vòng hoa của Lam Linh tết, nếu nàng chủ động đưa tới cửa, làm sao có đạo lý cần?


      Mộ Dung Tiếu Trần cho mình là chính nhân quân tử, Lam Linh, muốn có được tất cả của nàng, hèn hạ vô sỉ như thế nào? Chỉ cần mảnh chân tình đối với nàng, trời đất chứng giám!


      Đối với vòng hoa Lam Linh tết cho Yến Kinh Hàn, Mộ Dung Tiếu Trần muốn suy nghĩ Lam Linh có Yến Kinh Hàn hay , chỉ biết là, mặc kệ nàng có (YKH) hay , (MDTT) đều buông tay!


      "Mộ Dung Tiếu Trần, ngươi đừng khiến ta khinh bỉ ngươi!" Nhạc Tư Ngữ nghĩ tới Mộ Dung Tiếu Trần vậy mà có thể ra những lời vô sỉ đến vậy, trong con mắt nhìn nổi lên lửa giận hừng hực, lúc này Nhạc Tư Ngữ phân biệt được nàng tức giận Mộ Dung Tiếu Trần hay là bị ăn dấm chua của .


      "Nhạc đại tiểu thư, bản tướng hết sức hy vọng ngươi khinh bỉ ta, như vậy, ngươi có thể cách xa ta chút!"


      Mộ Dung Tiếu Trần lạnh lùng mở miệng, trong lời đều ngậm đầy lưỡi dao, đâm vào lòng Nhạc Tư Ngữ đau trận.


      "Ngươi nằm mơ!" Nhạc Tư Ngữ từ trong kẽ răng ra ba chữ, từ lúc nàng bắt đầu thích , nàng biết hai chữ "Lùi bước" được viết như thế nào!


      "Xin cứ tự nhiên!" Mộ Dung Tiếu Trần muốn để ý đến Nhạc Tư Ngữ, cầm lấy vòng hoa muốn xuống núi, nhưng Nhạc Tư Ngữ cũng muốn Mộ Dung Tiếu Trần có thể cầm lấy vòng hoa của Lam Linh, nàng lập tức nhanh ra chưởng, chưởng phong quét thẳng đến vòng hoa trong tay Mộ Dung Tiếu Trần!


      Dường như Mộ Dung Tiếu Trần sớm có chuẩn bị, nhanh chóng phi thân, tránh khỏi chưởng phong của Nhạc Tư Ngữ, đồng thời cũng phi thân ra phía xa xa, lạnh lùng nhìn Nhạc Tư Ngữ cái, rồi nhanh chóng rời khỏi.


      Nhạc Tư Ngữ oán hận hai tay siết chặt thành quyền, võ nghệ của Mộ Dung Tiếu Trần kém hơn nàng chút nào, chuyện nàng muốn đoạt lấy vòng hoa từ tay vốn có khả năng, nàng nên làm gì bây giờ? Nàng lấy vòng hoa nào để đưa Yến Kinh Hàn đây?


      Đối với oán hận của Nhạc Tư Ngữ, Mộ Dung Tiếu Trần vô cùng vui vẻ, nhìn xem vòng hoa ở trong tay, trong con mắt tĩnh mịch của Mộ Dung Tiếu Trần sớm tràn đầy nhu tình.


      Đây chính là vòng hoa mà Linh nhi tự tay tết, mặc dù phải tết cho , nhưng bây giờ đến trong tay , chính là của , trả lại cho Nhạc Tư Ngữ, cũng trả lại cho Yến Kinh Hàn!


      Mộ Dung Tiếu Trần cầm lấy vòng hoa thẳng đến dưới đường núi Linh Vân, lên xe ngựa, tình nguyện ăn cơm chay chùa Linh Quang, lại càng muốn bị Yến Kinh Hàn và Lam Linh phát ra manh mối, đoạt lại vòng hoa.


      Mộ Dung Tiếu Trần hết sức khẳng định Nhạc Tư Ngữ dám chuyện này cho Yến Kinh Hàn và Lam Linh, bởi vì nàng thể qua cửa ải trong lòng nàng, cho nên nàng thể ra.


      Thần Tinh nhìn thấy chủ tử nhà mình mặt mày hớn hở, biết lúc này tâm tình chủ tử rất tốt, lập tức nhanh chóng theo Mộ Dung Tiếu Trần vào xe ngựa, giọng với Mộ Dung Tiếu Trần: "Chủ tử, bên Bắc Ninh lại truyền tin thúc giục, hỏi ngài khi nào trở về?"


      Tin tức này nhận được mấy ngày, nhưng Thần Tinh luôn dám , bởi vì chủ tử nhà rồi, ngày tìm thấy Lam Linh, ngày trở về Bắc Ninh, mà giờ, mặc dù người tìm được, nhưng chủ tử muốn dẫn nàng Tử Sắc Y (ddlqd) trở về Bắc Ninh cũng phải là chuyện dễ, Thần Tinh cảm thấy nếu nhất định khiến chủ tử vui, nhưng lại thể , vì thế, liền tìm lúc chủ tử thoạt nhìn cao hứng rồi mới ra chuyện này.


      Lúc này, Mộ Dung Tiếu Trần có được vòng hoa Lam Linh tự tay tết, sau khi nghe Thần Tinh , trong lòng cũng có nhiều tức giận, theo ý , bây giờ cách ngày quay về Bắc Ninh cũng còn lâu, chỉ cần giúp Lam Linh thoát khỏi thân phận Hàn vương phi, có thể lập tức dẫn nàng trở về Bắc Ninh, tại mọi chuyện sẵn sàng chỉ còn chờ cơ hội!


      " với bọn họ, còn lâu nữa ta quay về." Mộ Dung Tiếu Trần tràn đầy tự tin, ánh mắt luôn đặt vòng hoa ở trong tay, nhìn xem vòng hoa ở trong tay, Mộ Dung Tiếu Trần mơ hồ thấy được khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của Lam Linh, người so với hoa đẹp, còn (hoàn) mỹ hơn hoa! Trong con mắt Mộ Dung Tiếu Trần sớm tràn đầy nhu tình, nhất định khiến cho nàng phải làm vợ của !


      "Vâng!" Thần Tinh lập tức nhanh ra khỏi xe, trong lòng cũng rất cao hứng, ba năm, rốt cuộc nhanh quay về.


      Nhạc Tư Ngữ mượn vòng hoa Lam Linh lại bị Mộ Dung Tiếu Trần đoạt , vòng nàng tết lại bị nàng tự hủy, vốn muốn tết lại cái trả cho Yến Kinh Hàn, nhưng Nhạc Tư Ngữ nghĩ làm sao cũng cảm thấy được tự nhiên, dứt khoát trả, trong lòng nghĩ tới, nếu như Yến Kinh Hàn có hỏi, cứ là mình vứt rồi.


      Nhạc Tư Ngữ tình nguyện dối, cũng muốn chuyện này cho Yến Kinh Hàn, mặc dù hành động của Mộ Dung Tiếu Trần khiến nàng tức giận, nhưng nàng xem trở thành nam nhân mình, nàng muốn và Yến Kinh Hàn xung đột với nhau chỉ vì cái vòng hoa của Lam Linh, người là nam nhân nàng, người nàng xem là huynh trưởng, ai trong bọn họ bị thương, nàng đều muốn nhìn thấy, cho nên nàng vẫn nên gì mới tốt.


      Có suy nghĩ này, Nhạc Tư Ngữ ở núi Linh Vân cố gắng tránh khỏi Yến Kinh Hàn và Lam Linh, trước giờ Thân lên ngồi trong xe ngựa phủ mình.


      Đến giờ Thân, Yến Minh Hiên dẫn theo trọng thần xuống núi Linh Vân, dẫn đầu quay về thành.


      Dọc theo đường , Nhạc Tư Ngữ thoáng thấp thỏm bất an, nàng lo lắng Yến Kinh Hàn đột nhiên hỏi nàng chuyện vòng hoa, nếu hôm nay muốn tìm nàng, nhất định nàng rất khó có thể dối qua loa được, nhưng may mắn là, Yến Kinh Hàn cũng tìm nàng, Nhạc Tư Ngữ thuận lợi quay về trong phủ mình.


      Kỳ Nhạc Tư Ngữ chỉ lo lắng dư thừa, Yến Kinh Hàn là nam nhân ngực có sông, thể giờ phút nào cũng ghi khắc chuyện vòng hoa ở trong lòng, càng cố ý phái người đến phủ Nhạc Quốc Công hỏi Nhạc Tư Ngữ chuyện vòng hoa, nếu muốn, cùng lắm là lúc thấy Nhạc Tư Ngữ hỏi câu, nhưng Nhạc Tư Ngữ lại cố ý tránh , muốn gặp nàng dường như cũng dễ.


      Cứ như vậy ba ngày trôi qua, tất cả đều bình an.


      buổi sáng nọ, Yến Kinh Hàn ở trong thư phòng giải quyết công vụ, Lam Linh cũng ở trong thư phòng, ngồi giường nệm, đọc quyển sử chép.

      ____________ Lời Editor: hiểu sao nhưng mình cảm thấy nam phụ MDTT này dai như đỉa đói, tuy tội tội nhưng cứ nhây nhây kiểu đó, ai mà thích nổi, cũng chỉ có NTN mới thích được. biết sau khi biết được thân phận của MDTT, NTN có thích nữa hay ?!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :