1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim ngọc lương duyên, tuyệt thế Hàn vương phi - Cô Sơn Dã Hạc (90.2/176c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 117.3: lại nàng, dùng miệng chặn lại môi nàng

      Editor: An Kin


      Phải trải qua những gì mới có thể tạo cho nàng tâm tính như thế? Yến Kinh Hàn rất muốn biết, nhưng hỏi, bởi vì tại còn có chuyện quan trọng hơn còn cần giải quyết.

      "Hút hồn dược dùng từ năm trở lên ngấm vào xương tủy, mà nàng dùng vài năm, giờ có bất kỳ biện pháp nào thanh trừ đươc nó, nàng còn có thể tìm hướng giải quyết khác được sao?" Yến Kinh Hàn rất muốn ra, nhưng nhất định phải làm cho nàng .

      " tìm làm sao biết nhất định có biện pháp?" từ trước đến nay Lam Linh vì sợ hãi mà buông tha bất kỳ cơ hội nào, mà thử cố gắng, nàng nhàng từ bỏ.

      Yến Kinh Hàn biết trả lời như thế nào đối với vấn đề Lam Linh hỏi. hy vọng còn có phương pháp khác có thể thanh trừ hút hồn dược trong cơ thể nàng, nhưng cũng biết hy vọng này quá mức mong manh.

      "Được rồi, ngủ , chuyện này ta nghĩ biện pháp. Phu quân nếu lo lắng ta đột nhiên biến thành thanh đao giết người, vậy người phải thư phòng ngủ rồi." Lam Linh đẩy Yến Kinh Hàn, lời nàng , nếu nàng biến thành cỗ máy giết người, Lam Xảo Phượng làm cho người thứ nhất nàng giết nhất định là Yến Kinh Hàn.

      Lông mày Yến Kinh Hàn cau lại, rất muốn , ta sợ chết như vậy sao? Nhưng nghĩ đến việc lúc trước muốn nàng rời chẳng phải là lo lắng nàng uy hiếp sao? Điều này cùng sợ chết có cái gì khác nhau?

      Yến Kinh Hàn phản bác được, nhưng mà ôm chặt Lam Linh vào trong ngực, trước kia nếu còn do dự, lúc này biết buông tay! Mặc kệ khả năng bất cứ lúc nào nàng biến thành lưỡi dao sắc bén đâm về .

      Cảm nhận được độ mạnh yếu của cánh tay Yến Kinh Hàn, cảm nhận được ôm ấp ấm áp, Lam Linh hơi cong môi, nàng biết nếu nàng muốn an tâm tựa trong ngực của , nhất định phải giải quyết việc này với Lam Xảo Phượng.

      Ngày thứ hai, Lam Linh tỉnh lại trong lòng Yến Kinh Hàn, nghe tiếng hít thở của Yến Kinh Hàn, Lam Linh biết Yến Kinh Hàn tỉnh, khuôn mặt nhắn cọ xát trước ngực Yến Kinh Hàn, "Phu quân, hôm nay ta muốn đến Xuân Hương Lâu."

      Bởi vì trong lòng có chuyện, đêm qua Lam Linh ngủ cũng yên ổn, trong lúc ngủ tỉnh mấy lần, trong đầu nghĩ tới đều là chuyện hút hồn dược.

      Lam Linh dám khẳng định chủ tử Lăng Sương có biết chuyện nàng trúng hút hồn dược này hay , nhưng nàng nhất định phải hỏi Lăng Sương mới có thể an tâm, mà đêm qua Lam tướng phủ tìm được Lăng Sương, Lam Linh liền nhớ tới Lăng Sương qua U Lan ở Xuân Hương Lâu cũng là người của chủ tử nàng, nếu các nàng đều là người của Vô Ưu Cung, như vậy U Lan nhất định biết Lăng Sương ở nơi nào, liền muốn hỏi nàng.

      "Nàng muốn Xuân Hương Lâu để hỏi U Lan xem Lăng Sương ở đâu?" thanh Yến Kinh Hàn mang theo tia khàn khàn, đoán được dụng ý của Lam Linh.

      "Đúng, tối hôm qua ta đến Lam tướng phủ nhưng tìm được Lăng Sương, nếu Lăng Sương phụng mệnh lệnh của chủ tử nàng bảo vệ ta, ta nghĩ nàng có thể biết chuyện hút hồn dược, vì vậy ta muốn tìm nàng hỏi chút."

      Nghe vậy, Yến Kinh Hàn buộc chặt cánh tay, sau lúc lâu mới : "Tối hôm qua Lăng Sương tới tìm nàng." đến đây Yến Kinh Hàn lập tức liền nghĩ tới việc Lam Linh cùng Mộ Dung Tiếu Trần ngồi ở nóc nhà chuyện phiếm, thanh trong nháy mắt mang theo hương vị ê ẩm, "Lúc nàng ta tới tìm nàng, nàng cùng Mộ Dung Tiếu Trần trò chuyện với nhau vui."

      Lam Linh hé miệng cười tiếng, "Con mắt nào của người nhìn thấy ta cùng trò chuyện với nhau vui? Cả ngày hôm qua người đều muốn gặp ta, ta thương tâm mới chạy đến nóc nhà ngắm những vì sao, ta biết còn có thể tìm được ta ở chỗ đó."

      Nhưng nghĩ đến nàng cùng Lăng Sương cứ như vậy bỏ lỡ, khỏi ngầm bực, nàng biết tối hôm qua Lăng Sương đến tìm nàng làm gì, có thể bởi vì có chuyện gì đó rất trọng yếu hay .

      Yến Kinh Hàn đương nhiên biết hành động hôm qua của tổn thương Lam Linh, nhưng lúc này nghe Lam Linh ra hai chữ "Thương tâm", Yến Kinh Hàn biết có thể gì, tựa hồ chỉ có thể sít sao ôm nàng vào trong ngực.

      "Tốt lắm, chuyện ngày hôm qua ta sớm quên." Lam Linh tự nhiên có thể cảm nhận được thân thể Yến Kinh Hàn biểu đạt áy náy, ngẩng đầu hôn lên mặt Yến Kinh Hàn cái, "Bây giờ chính , ta Xuân Hương Lâu người có ý kiến gì?" Lam Linh sớm biết Xuân Hương Lâu là địa phương nào, đó là nơi các nam nhân tầm hoa vấn liễu, bình thường, nữ nhân thể vào.

      "Đương nhiên là có ý kiến, cho phép !" Yến Kinh Hàn hề nghĩ ngợi liền quả quyết cự tuyệt.

      "Vì cái gì?" đôi mi thanh tú của Lam Linh lập tức nhăn tít, nàng phải thích cái loại đồng tính, lại phải quấy rối, chỉ là hỏi ít chuyện, vì sao được ?

      " có vì cái gì, địa phương đó vốn là phải chỗ nữ nhân vào." Yến Kinh Hàn vẫn cảm thấy nữ nhân nơi đó đều dơ bẩn , thủy chung hiểu Thượng Quan Vân Thụy như thế nào thích chỗ đó, Lam Linh là Vương phi của , cũng muốn nàng chỗ đó để lây dính chút dơ bẩn nào đó.

      "Ta làm chính , lại phải tầm hoa vấn liễu hoặc quấy rối để bắt phu quân của mình, vì sao ta thể ?" Lam Linh nghiến nghiến răng, lần đầu tiên phát Yến Kinh Hàn lại là lão ngoan đồng.

      Yến Kinh Hàn khóe miệng nhếch cái, chưa bao giờ đến chỗ đó, nàng muốn bắt cũng phải có bắt mới được nha.

      "Chuyện này ta cử người trước, nàng chờ trong phủ, Lăng Sương tự tới tìm nàng." Yến Kinh Hàn hề cho Lam Linh cơ hội phản bác, trực tiếp đứng lên giao việc.

      "Bá đạo." Lam Linh lẩm bẩm câu, cũng phản đối nữa, kỳ nàng cũng có hứng thú gì với chỗ đó, đảm nhiệm hay đảm nhiệm việc cũng được.

      Lam tướng phủ.

      Ôn nương ngồi bên cạnh bàn nhìn xem chưởng quỹ trong phủ đưa tới sổ sách cửa hàng, thấy Liễu mụ mụ bước nhanh đến.

      "Phu nhân, Hương Nhi trong viện của Đại tiểu thư bẩm báo Đại tiểu thư cẩn thận trẹo chân, muốn mời phu nhân qua xem đại tiểu thư chút." Liễu mụ mụ vốn muốn đem chút chuyện này bẩm báo Ôn nương nghe , nhưng biết làm thế nào khi nhân của người ta cây trâm vàng, dù sao tay người ngắn, thuận tiện làm chút việc.

      Ở Lam tướng phủ, ngoại trừ Lam Kim Châu bên cạnh Lỗ má má cùng nha đầu Hương Nhi, có ai coi Lam Kim Châu là chủ tử của mình, mặt bởi vì Lam Kim Châu cũng được Tướng gia thích, được sủng ái, về phương diện khác bởi vì Lam Kim Châu kiêu căng ngang ngược, động chút là đối với người dưới phải đánh là mắng.

      Cứ như vậy, người muốn dưỡng có dưỡng, muốn tư sắc có tư sắc, lại là thứ nữ, còn muốn bay lên biến thành phượng hoàng, bên trong phủ có vài người thích nàng, Liễu mụ mụ là tâm phúc của Ôn nương, lại càng để Lam Kim Châu vào mắt, nếu phải nhìn cây trâm vàng còn đáng giá mấy đồng tiền, nàng mới để ý tới nàng ta.

      Ôn nương vừa nghe, đôi mi thanh tú được tô vẽ tỉ mỉ lập tức nhíu lại, nét mặt vui, "Chân nàng ta bị trẹo, tìm ta làm cái gì? Chẳng lẽ ta là đại phu hay sao? Bảo Hương nhi thỉnh đại phu xem cho nàng, ta nào có nhàn rỗi xem nàng như vậy!"

      "Phu nhân rất đúng, nô tỳ phải Hương nhi ngay, để cho nàng ta mời đại phu đến trị liệu cho đại tiểu thư." Liễu mụ mụ ròi hành lễ với Ôn nương, nhanh chóng ra khỏi phòng, trong nội tâm nghĩ, nàng giúp chuyện này, phu nhân nhìn tới Lam Kim Châu cũng liên quan nàng .

      Ôn nương nhanh chóng khép lại sổ sách, trong nội tâm lại đem Lam Kim Châu mắng lần, nếu phải nàng ta tìm cái chết, nàng cũng bị Lam Trí Thân hung hăng mắng trận ở trước mặt hạ nhân, nàng phải Hân nhi xinh đẹp thiên tư thông tuệ, lại muốn bay lên biến thành phượng hoàng, là biế mộng tưởng.

      Lam Trí Thân hôm đó bị Thái hậu gọi tiến cung, sau khi trở về liền cho bà ta kỳ hạn tháng, trong tháng này nhất định phải đem Lam Kim Châu gả .

      Vốn là Đại tiểu thư Lam tướng phủ gả đương nhiên có gì khó, nhưng vấn đề là thể gả cho người ta làm thiếp, lại thể chọn gia đình ở kinh thành cùng thành phụ cận, muốn gả nàng càng xa càng tốt, hơn nữa muốn gia đình này lo áo cơm, như vậy, chọn nhà thích hợp phải tốn thời gian.

      Mấy ngày nay, nàng liên tục quan tâm chuyện này, cũng có thời gian tiến cung thăm Hân nhi, cũng biết Hân nhi như thế nào, tâm tình tốt lên chút chưa?

      Đều là do nha đầu Lam Kim Châu chết tiệt kia làm hại! chút nên chỗ , còn biết gây chuyện cho nàng!

      Ôn nương càng nghĩ càng phiền muộn, như lời Lam Trí Thân hoàn toàn nhúng tay vào, nàng căn bản cũng quan tâm, tùy tiện tìm gia đình cho Lam Kim Châu, giàu cũng tốt, nghèo cũng được, có nửa điểm quan hệ cùng nàng.

      Lam Kim Châu nghe Hương nhi hồi bẩm, trong mắt lập tức lộ ra vẻ đắc ý, hết thảy đều ở trong dự liệu của nàng, kế mẫu kia chắc là đến xem nàng, sau cùng nàng cũng muốn bà ta đến xem nàng, nàng chỉ là làm cho bà ta biết chuyện nàng trặc chân là được.

      "Hương nhi, lúc trước ta cho ngươi, cứu tế đường mời đại phu đến, nhớ kỹ phải để cho người trong phủ cũng biết chân của ta trẹo thương." Lam Kim Châu đối Hương nhi lại phân phó câu.

      "Dạ!" Hương nhi nhanh chóng chạy ra ngoài.

      mặt Lam Kim Châu thoáng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, trong nội tâm nghĩ tới, Lam Linh nha, những ngày an nhàn của ngươi phải chấm dứt, chờ đến lúc Yến Kinh Hàn biết ngươi lừa gạt , ta xem còn muốn ngươi !



      Chương 118.1: Dáng vẻ chưa thỏa mãn dục vọng

      Editor: An Kin


      Linh Vân Sơn


      Tia nắng ban mai vừa mới phá vỡ thượng thượng tầng tầng đám sương của Linh Vân Sơn, thoáng cái hoa mỹ hồng chẳng biết lúc nào nghiêng tựa cây cổ thụ tồn tại trăm năm, trong miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, tùy ý.

      trận gió núi thổi qua, tay áo tung bay, miệng cỏ đuôi chó trong miệng Thượng Quan Vân Thụy nhanh chóng lắc lư hai cái.

      Ánh Hà ôm kiếm đứng bên, động đậy, mặt tia sắc thái, cứng nhắc giống như khúc gỗ.


      Nhưng ánh mắt Thượng Quan Vân Thụy lại thủy chung rơi vào mặt Ánh Hà, ba phần vui vẻ, ba phần bất đắc dĩ, ba phần xa xăm, thậm chí còn có phần hương vị bất minh.


      "Ánh Hà, ngươi tình cùng sinh mạng nếu so sánh với nhau, cái nào quan trọng hơn?" Thượng Quan Vân Thụy đem cỏ đuôi chó từ trong miệng lấy ra, nhìn Ánh Hà cười hỏi.


      Thượng Quan Vân Thụy đương nhiên cũng nghe Lam Linh bị Yến Kinh Hàn cứu về, cần đoán cũng biết, Lam Linh bị Yến Kinh Hàn bắt trở lại .


      Mặc dù Yến Kinh Hàn phủ nhận Lam Linh, nhưng từ cử động của mà xem, Thượng Quan Vân Thụy biết huynh đệ sinh tử này động tình đối với nữ nhân, hơn nữa nữ nhân này còn là người của Lam Xảo Phượng.


      Là huynh đệ, Thượng Quan Vân Thụy biết Yến Kinh Hàn llà nam nhân lạnh lùng, hoặc là vĩnh viễn nữ nhân, nhưng nếu là , nhất định là chân trời góc biển đến chết cũng đổi!


      Theo lý mà , Thượng Quan Vân Thụy chút cũng hy vọng Yến Kinh Hàn Lam Linh, thân phận của Lam Linh vẫn còn đó, nàng có thể bất cứ lúc nào gây bất lợi cho Yến Kinh Hàn, nữ nhân nhu tình có đôi khi so với lưỡi dao sắc bén còn muốn sắc bén hơn, khi chưa chuẩn bị, khả năng là đến hài cốt cũng còn!


      nữ nhân như thế, thể nghi ngờ là đem cổ của mình đưa tới dưới lưỡi dao của kẻ địch, thời khắc đều lo lắng tính mạng.


      Theo tình mà , Thượng Quan Vân Thụy tự nhiên cũng hy vọng bên trong phủ Yến Kinh Hàn ngay cả nữ nhân cũng có. càng hi vọng Yến Kinh Hàn cả đời làm hòa thượng, tình nam nữ đời này vốn chính là tuyệt thể tả, nếu được ở cùng nữ nhân mình thích, vậy hẳn là việc vui thích mà người ta muốn từ bỏ.


      Nhưng nếu đem tính mạng so sánh với cùng vui thích, người có đầu óc cũng biết tính mạng đáng quý, nếu có mạng, vui thích gì cũng phúc mà hưởng.


      Nhưng nếu người bị tình làm cho choáng váng đầu óc, nhận thức sinh mệnh thành đáng quý, tình cao hơn lời , vậy lại là chuyện khác.


      Theo Thượng Quan Vân Thụy, huynh đệ sinh tử kia chính là bị tình làm u mê đầu óc! Bất quá, kỳ cũng sớm muốn lần trở thành nam nhân bị tình làm cho choáng váng đầu óc.


      "Ta biết." Ánh Hà lạnh lùng trả lời câu, ngay cả mí mắt cũng có giơ lên tý.


      " biết?" Thượng Quan Vân Thụy nhấc chân tới trước mặt Ánh Hà, đôi mắt nghiệt cực kỳ đào hoa đột nhiên mang theo vẻ nghiêm nghị, "Ánh Hà, ta nghĩ nếu người kia cho ta cơ hội lựa chọn loại này, ta tình nguyện bỏ qua sinh mạng!"


      "Ngốc tử!" Ánh Hà cuối cùng giương mắt nhìn về phía Thượng Quan Vân Thụy, ngoại trừ trong con mắt có tia khinh thường, mặt vẫn tia gợn sóng, "Thái tử điện hạ, người chớ quên thân phận của người, đối với người trong hoàng tộc mà , tình là là điều hữu dụng, nếu người muốn da ngựa bọc thây, tốt nhất từ bỏ ý tưởng đó !"


      Ánh Hà xong liền hề để ý Thượng Quan Vân Thụy, xoay người nhìn mặt trời từ từ dâng lên, đôi môi khẽ nhếch.


      "Ánh Hà, ta đương nhiên biết thân phận của mình, nhưng ta cho rằng, đế vương nên vô tình, đế vương vô tình làm thế nào có thể con dân của ?" Thượng Quan Vân Thụy nhìn sau lưng Ánh Hà chậm rãi mở miệng, "Ánh Hà, ta từng thề, cho dù cả đời chiếm được tình của nàng, ta cũng trói nàng ở bên cạnh ta cả đời!"


      Nghe vậy, Ánh Hà nhanh chóng xoay người lại, thời gian qua đôi mắt gợn sóng mang theo tia sắc bén, "Thượng Quan Vân Thụy, người cần quá phận!"


      Đối với lông mày nhíu chặt của Ánh Hà, Thượng Quan Vân Thụy cười ha ha tiếng, lập tức lộ ra bộ dáng, "Ánh Hà, ta quá phận như thế nào? Ta là nam nhân, đối với nữ nhân mình thích, ta làm như vậy rất bình thường nha, ta chưa từng qua ta là quân tử, cái gì nhất ngôn cửu đỉnh, cái gì tứ mã nan truy, nếu phải là quân tử, đương nhiên thủ đoạn hèn hạ vô sỉ gì cũng có thể dùng đến."


      "Chẳng biết xấu hổ!" Ánh Hà từ trong kẽ răng nặn ra bốn chữ, trong nội tâm lại có cảm giác lên phải thuyền giặc.


      "Chẳng biết xấu hổ tính là cái gì?" Thượng Quan Vân Thụy thèm để ý, như cũ thể bộ dáng tươi cười muốn ăn đòn, "Nếu có thể làm cho nàng cam tâm tình nguyện tiếp nhận ta, hèn hạ vô sỉ đều tính là cái gì."


      Ánh Hà đè ép tức giận trong lòng, nghĩ tiếp tục cùng Thượng Quan Vân Thụy nhảm, liền xuống núi.


      "Ánh Hà, tại nàng là thị nữ của ta, nào có đạo lý chủ tử còn chưa , thị nữ lại trước?" Thượng Quan Vân Thụy đứng im, nhúc nhích, chậm chạp mở miệng.


      "Vậy đến cùng người có hay ?" Ánh Hà còn cách nào, chỉ có thể dừng bước, quay đầu lại nhìnThượng Quan Vân Thụy, hận thể cước đạp Thượng Quan Vân Thụy trở về Bắc Ninh.


      "Này cảnh sắc Linh Vân Sơn đẹp như vậy, ta còn chưa kịp thưởng thức, đương nhiên ." Thượng Quan Vân Thụy xong xoay người, lui về, đến phía sau núi, "Ta , nàng tự nhiên cũng thể , nàng là thị nữ của ta." Thượng Quan Vân Thụy lại cường điệu lần.


      Ánh Hà gắt gao cắn môi, hận thể trừng mắt tạo ra cái hố sau lưng Thượng Quan Vân Thụy.


      "Mau đuổi kịp, ta còn dựa vào nàng bảo vệ đâý." Thượng Quan Vân Thụy thúc giục câu, nhưng câu này đánh trúng Ánh Hà!


      Ánh Hà hung hăng trừng Thượng Quan Vân Thụy cái, chỉ có thể ngoan ngoãn phía sau của .


      Nghe tiếng bước chân Ánh Hà, khóe miệng Thượng Quan Vân Thụy vẽ ra đường cong, trói bên người có đôi khi cũng là lựa chọn tốt.


      Lam Linh cùng Yến Kinh Hàn dùng bữa sáng, quản gia Tạ an đến báo, Nhạc Tư Ngữ đến, ngồi tại phòng trước.


      Lam Linh vừa nghe, cần đoán cũng biết Nhạc Tư Ngữ tất nhiên là nhận được tin tức Mộ Dung Tiếu Trần từ nàng, sáng sớm chạy tới hỏi thăm tin tức.


      Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn, người này khẳng định cũng đoán được ý của Nhạc Tư Ngữ, tối ngày hôm qua chính là bởi vì Mộ Dung Tiếu Trần gặp nàng mà ăn bữa dấm chua, mặc dù lúc ấy nàng cao hứng, nhưng nếu ăn nhiều dấm chua, tổn hại thân thể.


      Tuy nhiên, điều làm cho Lam Linh yên tâm chính là mặt Yến Kinh Hàn nàng nhìn ra tia vui, nàng liền nhìn về phía Tạ An : "Ngươi bảo nàng chờ lát, ta liền lập tức qua."


      Tạ An còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy Gia nhà mình tiếp tục mở miệng, "Nàng phải là bằng hữu với nàng ta sao? Dẫn nàng ta đến Tùng Trúc Viện ." Yến Kinh Hàn đối với mọi cử động Lam Linh như lòng bàn tay, đương nhiên cũng biết chuyện Lam Linh cùng Nhạc Tư Ngữ làm bằng hữu.


      "Phu quân có ý kiến, ta tự nhiên cũng có ý kiến." Lam Linh cười câu.


      Tạ An lập tức lên tiếng mà .


      Rất nhanh Lam Linh cùng Yến Kinh Hàn dùng xong bữa sáng, Lam Linh để cho người hầu thu thập xong xuôi liền ngồi ở trong phòng chờ Nhạc Tư Ngữ.


      Yến Kinh Hàn cũng thư phòng xử lý công vụ như ngày thường, mà sai người chuẩn bị trà, ngồi ở bên cạnh từ từ thưởng thức.


      Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn, đột nhiên cười : "Vương gia, ngài hôm nay cần xử lý công vụ?" Lam Linh mặt mày cong cong, trong giọng lại là mang theo hương vị trêu tức.


      "Vương phi chẳng những quan tâm cuộc sống hàng ngày của Bản vương, còn quan tâm cả công vụ?" Yến Kinh Hàn đương nhiên nghe ra Lam Linh cố ý xưng hô là "Vương gia", cũng nghe ra Lam Linh chê cười , mày kiếm trong nháy mắt liền nhíu lại, lá gan của nàng càng lúc càng lớn.


      "Nào dám? Ta chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, tùy tiện hỏi chút mà thôi." Lam Linh vội vàng thu liễm nụ cười mặt, cảm thấy tốt nhất là chọc con cọp này, phải muốn nghe nàng cùng Nhạc Tư Ngữ Mộ Dung Tiếu Trần như thế nào sao? Nếu muốn nghe, nàng cũng sợ nghe được.


      "Phải ?" Yến Kinh Hàn đương nhiên tin, lập tức đứng lên, đến bên cạnh Lam Linh, kéo Lam Linh lên, ngồi xuống ghế, đem Lam Linh vòng vào trong ngực, " Lá gan Vương phi càng lúc càng lớn, chẳng những dám cười nhạo Bản vương, còn dám khẩu thị tâm phi, dối lừa gạt Bản vương, ngươi , ta phải trừng phạt ngươi như thế nào?" Yến Kinh Hàn khẽ cắn vào vành tai như ngọc của Lam Linh.


      " nên như vậy, Tư Ngữ đến bây giờ." lỗ tai Lam Linh nóng lên, nhìn xem cửa phòng, đẩy đẩy đuổi vội Yến Kinh Hàn.


      Nếu Nhạc Tư Ngữ đến, có người khác, bị ôm ngồi ở đùi, mặc dù là ban ngày, Lam Linh cũng có thể tiếp nhận, nhưng Nhạc Tư Ngữ lập tức đến, nàng chút cũng muốn để Nhạc Tư Ngữ thấy nàng ngồi ở đùi Yến Kinh Hàn. Theo Lam Linh, đây là chuyện riêng tư tình của nàng cùng Yến Kinh Hàn, loại chuyện như vậy chỉ xảy ra tại thời điểm chỉ có hai người bọn họ, nhưng bị người ngoài chứng kiến rất lúng túng.


      "Bản vương là phu quân của ngươi, ôm ngươi cũng có cái gì ổn, bị nàng ta nhìn thấy có gì ngại?" Yến Kinh Hàn hề bị lay động, tựa hồ chút cũng quan tâm việc bị Nhạc Tư Ngữ nhìn đến bọn họ trong như tư thế như thế, thậm chí cảm thấy cực kỳ bình thường, có gì đáng ngại .


      Nghe Yến Kinh Hàn như vậy, Lam Linh khỏi nghiến nghiến răng, người này có thù tất báo, nàng vừa mới cười nhạo , lập tức liền lấy lại danh dự đây mà.


      Nghe tiếng bước chân trong sân càng ngày càng gần, Lam Linh mấp máy môi, biết nếu nàng làm cho hài lòng, nhất định làm cho nàng tiếp tục lúng túng như vậy, lập tức, cắn răng cái, hai tay đầu Yến Kinh Hàn cổ, đôi môi dán Yến Kinh Hàn bên tai : "Phu quân, ngươi thả ta ra, buổi tối ngươi muốn ta hầu hạ ngươi như thế nào, ta cũng có ý kiến." xong, Lam Linh lại cảm thấy khuôn mặt nhắn nóng lên.


      Nhiệt khí phun ở bên tai, lời ôn nhu cực độ làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái, hô hấp Yến Kinh Hàn lập tức căng thẳng, vội vàng đè ép rục rịch trong thân thể, thanh mang theo tia khàn khàn, "Đây chính là tự ngươi ."


      xong, Yến Kinh Hàn buông Lam Linh ra, đồng thời cũng đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng.


      Lam Linh đưa tay che mặt nóng lên, cảm giác mình lúc này đây tám phần muốn thảm.


      "Kinh Hàn huynh, sáng sớm, như thế nào liền mang bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng vậy? Chẳng lẽ tối hôm qua Lam Linh chưa thỏa mãn huynh?"


      Thanh Nhạc Tư Ngữ đột nhiên truyền vào phòng, thanh cực lớn, chỉ sợ toàn bộ người trong Tùng Trúc Viện có người nào nghe thấy.


      Lam Linh lập tức liền nghe được trận hơi thở yên, mấp máy môi, biết nàng nên giận nên xấu hổ hay là nên phiền muộn.
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 118.2: bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng
      Editor: Yosa_trương


      Lam Linh rất muốn hỏi Nhạc Tư Ngữ, nương sao lại có thể năng ngại miệng như vậy? Chuyện * của người khác là chuyện có thể đem lớn như vậy sao?

      Dù cho nàng xấu hổ, nhưng chuyện đó lọt vào trong tai mọi người lại trở nên mờ ám cực kỳ, hơn nữa nàng còn là nhân vật nữ chính trong câu chu y ện đó nữa chứ.

      Bên này, Yến Kinh Hàn hề chú ý đến Nhạc Tư Ngữ, chỉ để lại cho nàng ta (NTN) bóng lưng lạnh lùng, Nhạc Tư Ngữ nhếch miệng, bước nhanh vào phòng.

      Nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Lam Linh, Nhạc Tư Ngữ còn thêm dầu vào lửa, ‘‘ Như thế nào? phải Hàn huynh chưa thỏa mãn dục vọng mà người hình như cũng chưa được thỏa mãn phải ?’’

      Nghe vậy, lam Linh nghiến nghiến răng, nha đầu kia càng càng hồ đồ rồi.

      “Đúng nha, đều bị muội nhìn ra rồi” Lam Linh đột nhiên cười quỷ dị tiếng, “Người chưa được thõa mãn dục vọng vốn dĩ tâm tình tốt, có thể loạn phát tùy khí mà đem những người bên cạnh thành nơi để trút giận, Tư ngữ à, nếu muội muốn trở thành nơi trút giận của ta hãy nhanh chóng trở về

      Nhạc Tư Ngữ nghĩ tới Lam Linh như vậy, sững sờ tý, lập tức nhếch miệng cười : "Lam Linh, ngươi… cái này gọi là rút củi dưới đáy nồi nha, đủ phúc hắc , ngươi biết ràng ta sáng sớm chạy đến tìm ngươi làm cái gì, ngươi còn cố ý đuổi ta , là bạn chí cốt!"

      "Đuổi muội , nếu muội phải là bằng hữu của ta, ta nhất định đem muội giết người diệt khẩu! Xem muội về sau làm thế nào có thể gặp lại Mộ Dung Tiếu Trần biểu đạt tình cảm được nữa." Lam Linh hừ khẽ tiếng, ngồi xuống bên cạnh bàn.

      "Tốt lắm, ta bảo đảm về sau dùng loại chuyện đó giễu cợt các ngươi, này còn được sao? Quỷ hẹp hòi!" Nhạc Tư Ngữ cuối cùng vẫn quên lẩm bẩm câu, nàng từ trước đến nay chuyện nhiều kiêng kị như vậy, muốn cái gì liền cái đó, nàng xác thực chứng kiến Yến Kinh Hàn mặt bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng, ,nàng đâu có sai, nhưng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu người ta vui ý muốn nghe, nàng nữa được rồi .

      Nhạc Tư Ngữ đến ngồi đối diện Lam Linh, Lam Linh sai người dâng lên nước trà.

      " , đến đây tìm ta làm cái gì?" Lam Linh mặc dù đoán rằng nguyên do Nhạc Tư Ngữ tìm nàng tám phần cùng Mộ Dung Tiếu Trần thoát được quan hệ, nhưng nàng cảm thấy tối hôm qua nàng chỉ với Mộ Dung Tiếu Trần vài câu lời mà thôi, nội dung lời cũng có cái gì mờ mờ ám ám cả, những tâm tư đó của Mộ Dung Tiếu Trần, Nhạc Tư Ngữ sớm biết, căn bản cũng dùng để hỏi nàng.

      " tối hôm qua với tỉ những thứ gì?" Nhạc Tư Ngữ nhìn Lam Linh, mà là nhìn nước trà xanh nhạt ngùn ngụt bốc hơi , thanh cũng còn đường hoàng nghênh ngang như trước, mà là rất , thậm chí mang theo thoáng cái dè dặt.

      Nhìn xem chuyển biến trong nháy mắt của Nhạc Tư Ngữ, Lam Linh than tiếng, sức mạnh của ái tình quả nhiên rất thần kỳ, lại khiến nữ tử hào phóng trước mặt thu liễm lại sắc sảo mặt , biến thành tiểu nữ nhân hoài xuân.

      "Tư Ngữ, kỳ với ta toàn là chuyện râu ria mà thôi, trọng yếu là, ngươi nghĩ thế nào, ngươi tại sao biết khó mà vẫn đâm đầu vào?" Lam Linh nhìn Nhạc Tư Ngữ, nhàng hỏi câu.

      "Ta thích ba năm, cũng biết thích ta, đối với ta lạnh nhạt, ta vẫn lùi bước, ta đương nhiên cũng thấy khó mà lui!" Nhạc Tư Ngữ lập tức cất cao thanh , trong nháy mắt ý chí chiến đấu sục sôi!

      "Ngươi suy nghĩ như vậy, vậy ngươi cần gì phải để ý với ta cái gì, cần gì phải để ý suy nghĩ như thế nào ? nghĩ như thế nào căn bản ảnh hưởng tới quyết tâm của ngươi, cho nên ta cảm thấy với ta cái gì đối với ngươi mà chút cũng trọng yếu, ngươi cứ ?"

      Lam Linh sở dĩ muốn Mộ Dung Tiếu Trần cùng nàng gì đó, nàng chỉ là muốn tổn thương Nhạc Tư Ngữ, bất kỳ nữ nhân nào nghe được chính nam nhân mình mến thổ lộ với nữ nhân khác, trong nội tâm cũng dễ chịu, Nhạc Tư Ngữ mặc dù thoạt nhìn rất hào phóng, nhưng nàng cuối cùng cũng là nữ nhân, có đôi khi chính là thanh kiếm hai lưỡi, nếu đoạt tốt, người bị thương chính là mình.

      "Kỳ , cái gì, ngươi , ta cũng có thể đoán được." Nhạc Tư Ngữ xong, mi mắt thõng xuống, trong nội tâm vẫn khỏi sinh ra tia khổ sở, nàng muốn thèm để ý, nhưng nàng làm được.

      Nghe giọng Nhạc Tư Ngữ mang theo tia u oán, Lam Linh biết có thể cái gì ho được, nàng hy vọng Nhạc Tư Ngữ có thể đạt thành tâm nguyện, cùng Mộ Dung Tiếu Trần hai bên tình nguyện đoàn tụ sum vầy, nhưng nếu tình hình như thế này chỉ là Nhạc Tư Ngữ người bên tình nguyện, vậy nàng có nên khích lệ nàng ấy mạnh mẽ hơn nữa, hay cần phải khuyên nàng ấy buông tha cho Mộ Dung Tiếu Trần, tim bầu trời khác chỉ thuợ về mỗi mình nàng ấy đây ?

      Lam Linh biết, thứ tình này ai có thể ràng được.

      "Kỳ ta chính là cảm thấy bản thân thể nghĩ thông….cảm thấy tới tìm ngươi chuyến….cảm giác…cảm thấy trong lòng nỡ." Nhạc Tư Ngữ trong nháy mắt đảo qua u ám trong lòng, lại trở nên sinh long hoạt hổ đứng lên, "Tốt lắm, ta , ngươi còn bận làm việc của ngươi ." xong, Nhạc Tư Ngữ liền nhanh chóng đứng lên.

      "Ta có chuyện gì, ngươi cần vội." Lam Linh cười cười, cũng đứng lên theo.

      "Thôi , ta làm vướng mắt người nào đó nữa, ngươi ở lại hảo hảo hầu hạ người nào đó ." Nhạc Tư Ngữ nhìn Lam Linh, chớp mắt vài cái, vẻ mặt cười xấu xa.

      Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

      Lam Linh hung hăng trừng mắt nhìn Nhạc Tư Ngữ cái, nha đầu kia vừa mới , nhanh như vậy liền quên mất? Cái này tính cũng tốt quá!

      " cần tiễn ta." Nhạc Tư Ngữ ha ha nở nụ cười, cười hai tiếng, liền nhanh chóng ra gian phòng.

      Lam Linh cảm thấy bất đắc dĩ, bất quá nàng vẫn thích nhìn bộ dáng của Nhạc Tư Ngữ lúc này, ít nhất lúc này nàng ấy là ánh mặt trời , chứ phải vẻ mặt u oán khốn khổ vì tình, vì tình mà khổ sở.

      Lam Linh phải thừa nhận hiệu suất xử lý chuyện của Yến Kinh Hàn rất cao, buổi tối bọn họ vừa mới dùng xong bữa tối, Lam Linh liền thấy Lăng Sương xuất ở bên trong Tùng Trúc Viện.

      "Tiểu thư." Lăng Sương bước nhanh đến trước mặt Lam Linh, vội vàng giải thích: "Tiểu thư, nô tỳ tối hôm qua ra ngoài làm chút chuyện, sau đó liền tới nơi này tìm tiểu thư, nghĩ tiểu thư lại đến Lam tướng phủ, đến khi nô tì trở về, tiểu thư rồi, hôm nay cần u hoa lan , nô tỳ cũng tới tìm tiểu thư ."

      " sao." Lam Linh cười cười, lại : "Vào nhà ."

      "Vâng!" Lăng Sương theo Lam Linh vào gian phòng, gặp Yến Kinh Hàn ngồi ở trong phòng, dừng bước lại, : "Gặp qua vương gia!"

      Yến Kinh Hàn khẽ gật đầu cái, buông quyển sách trong tay xuống, nhìn về phía Lăng Sương, trực tiếp hỏi: "Cung chủ của ngươi tại ở địa phương nào? Bản vương muốn gặp bà ấy."

      Yến Kinh Hàn biết Vô Ưu Cung cung chủ chẳng những võ nghệ bí hiểm, hơn nữa y thuật xét trong toàn bộ thiên hạ chính là số , mặc dù hút hồn độc trong người Lam Linh c có thể được loại trừ hoàn toàn, nhưng vẫn muốn gặp bà ta, muốn tận mặt hỏi câu, xem có phương pháp nào khác hay .

      Lăng Sương ngơ ngác chút, nhìn Lam Linh cái, lập tức nhìn về phía Yến Kinh Hàn : "Hồi vương gia, cho phép của cung chủ, nô tỳ thể lộ ra bất kỳ tin tức nào, kính xin vương gia thứ tội!" Lăng Sương kiêu nịnh quả quyết cự tuyệt.

      Nghe vậy, mắt phượng Yến Kinh Hàn lập tức mang theo hàn quang sắc bén đâm thẳng Lăng Sương, "Lăng Sương, ngươi luôn miệng ngươi phụng mệnh lệnh của cung chủ bảo vệ vương phi, các ngươi bảo vệ nàng như vậy ư? ! Nàng tại mạng treo lơ lửng, ngươi còn chịu cho bản vương cung chủ các ngươi ở nơi nào, ngươi là muốn nhìn nàng chết sao?" Lam Linh nếu là biến thành hình nhân giết người, như vậy cách cái chết cũng xa.

      Thanh Yến Kinh Hàn băng hàn thấu xương, lại mang theo từng tia nhẫn tức giận!

      Vô Ưu Cung cung chủ đối với có ân, Lăng Sương nếu như , cũng thể buộc nàng ra.

      Nhìn tuấn nhan của Yến Kinh Hàn đóng băng, trong lòng Lam Linh chảy dòng nước ấm, lập tức nắm lấy Yến Kinh Hàn tay, ôn nhu : "Phu quân, Lăng Sương muốn khẳng định cũng có điều khó xử của nàng ấy, chúng ta nên làm khó nàng."

      Yến Kinh Hàn nhìn Lam Linh cái, cuối cùng là có lên tiếng nữa, mà là nắm chặt bàn tay bé của Lam Linh

      ánh mắt Lăng Sương nhàng quét qua hai người trước mắt, liền nhanh chóng thõng mi mắt xuống, đạo tinh quang chợt lóe!

      "Lăng Sương, ngươi biết loại thuốc hút hồn này ?" Lam Linh nhanh chóng mở miệng, nhưng tâm còn vẫn khỏi nâng lên.

      "Hồi tiểu thư, nô tỳ biết , hút hồn là loại dược khống chế tâm trí, mà nô tỳ còn biết, thái hậu cứ vào mười lăm mỗi tháng cho tiểu thư uống chén thuốc hút hồn."

      Lam Linh vừa nghe, đôi mi thanh tú đẹp mắt trong nháy mắt liền nhăn lại, các nàng nếu biết được ràng như thế, vì sao đề cập cho nàng biết? Còn để cho nàng uống vài năm?

      Yến Kinh Hàn nhìn Lam Linh cái, mày kiếm hơi nhíu, mắt phượng trung mơ hồ mang theo mong đợi nào đó.

      " ràng." Lam Linh cảm thấy Lăng Sương nhất định còn biết những thứ khác, các nàng nếu như ở bên người nàng bảo vệ nàng , đối với chuyện Lam Xảo Phượng cho nàng uống hút hồn chuyện biết được ràng như thế, các nàng chẳng lẽ trơ mắt nhìn nàng biến thành cái cỗ máy giết người? Tựa hồ thể nào nổi.

      "Tiểu thư, ngài mất trí nhớ, tự nhiên nhớ tình trước kia." Lăng Sương nhìn Lam Linh, chậm rãi mà : "Trước kia, tiểu thư mỗi lần uống hút hồn dược, cung chủ đều dùng nội lực giúp tiểu thư đem dược tính bức ra, vì thế, tiểu thư mặc dù uống ba năm, nhưng hút hồn cũng ở trong cơ thể tiểu thư, mà tháng này thập ngũ tiểu thư ở kinh thành, thái hậu tự nhiên cũng liền có cách nào làm cho tiểu thư uống thuốc, hôm qua thái hậu gọi tiểu thư tiến cung, nhất định để cho tiểu thư uống thuốc , nô tỳ hôm qua
      tìm đến tiểu thư, chính là muốn hỏi tiểu thư có uống dược , nếu như uống, nô tỳ giúp tiểu thư thanh trừ hết, ai ngờ lại cùng tiểu thư bỏ lỡ."

      Nghe Lăng Sương xong, tâm Lam Linh lập tức để xuống, nguyên lai thuốc kia căn bản cũng ở trong cơ thể của nàng, nàng thay đổi thành cây đao trong tay Lam Xảo Phượng, hơn nữa Lam Xảo Phượng tựa hồ còn bị che mắt nữa.
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 119.1: Phu quân có muốn cùng ta động phòng?

      Editor: An Kin


      Nghe Lăng Sương hút hồn dược ở trong cơ thể Lam Linh, Yến Kinh Hàn lập tức cảm thấy lòng của dịu lại, càng cảm kích Vô Ưu Cung cung chủ.

      "Vì sao Cung chủ của các ngươi phải bảo vệ Vương phi như vậy? Quan hệ giữa Vương phi cùng Cung chủ là như thế nào?"

      Yến Kinh Hàn là người luyện võ, cũng tinh thông y thuật, vô cùng ràng việc bức hút hồn dược từ trong thân thể ra có thể hao phí bao nhiêu nội lực, Vô Ưu Cung chủ giúp Lam Linh như thế, cuối cùng là vì cái gì?

      Theo Yến Kinh Hàn, ngoại trừ mẹ ruột sẵn sàng trả giá cho mình mà cần báo đáp, những người khác bất kể làm điều gì đều có mục đích của họ, cái gọi là lợi dậy sớm nổi, theo đuổi ích lợi là bản tính của con người. Vô Ưu Cung chủ cũng ngoại lệ!

      Lam Linh ngồi xuống bên cạn Yến Kinh Hàn, nàng cũng muốn biết vì sao Vô Ưu Cung mạo hiểm đắc tội với Lam Xảo Phượng để nàng bình an. Vốn dĩ thân thể này của nàng chỉ là thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng ở khuê phòng, người nào biết, giá trị của nàng có đáng giá để Vô Ưu Cung chủ vì nàng trả giá nhiều như vậy ? Có phải hai người tồn tại quan hệ phải bình thường?

      Lam Linh lên tiếng, đôi mắt xinh đẹp trong vắt như nước hồ thu lẳng lặng nhìn Lăng Sương, ánh mắt mênh mông mang theo vẻ cơ trí tựa nhìn thấu hết thảy.

      Cùng lúc đó, Yến Kinh Hàn cũng nhìn Lăng Sương, ánh mắt thâm thúy vô ngần giống như biển rộng mênh mông, nhìn thấu hết thảy.
      Tính tình Lăng Sương từ trước đến nay trầm ổn, thái sơn áp đỉnh cũng có thể mặt đổi sắc, nhưng bị hai người trước mắt nhìn như vậy, đột nhiên Lăng Sương cảm thấy da đầu tê dại, có cảm giác bị nhìn xuyên mà chỗ che giấu.
      Lăng Sương nhanh chóng tâm tâm niệm niệm, mặt bình thản gợn sóng, thanh kiêu nịnh, "Hồi Vương gia, Cung chủ bảo vệ tiểu thư như vậy đương nhiên là có nguyên nhân , nhưng nguyên nhân này quan hệ cùng tiền tài ích lợi, nhưng tại nô tỳ thể , kính xin Vương gia thứ tội, về phần Cung chủ cùng tiểu thư quan hệ như thế nào, nô tỳ chỉ có thể Vương gia cần chờ lâu, ngài cũng biết, thứ cho nô tỳ cũng thể ."

      "Phu quân, xem ra, chúng ta thể biết Cung chủ của nàng, Lăng Sương cái gì cũng cho chúng ta biết, chúng ta cần phải hỏi." Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn, vừa cười vừa .

      "Khi nào Cung chủ của các ngươi trở lại kinh thành?" mặc dù Yến Kinh Hàn biết Vô Ưu Cung chủ đối với Lam Linh có ác ý, nhưng cũng thích loại cảm giác chẳng hay biết gì này, hơn nữa Vô Ưu Cung chủ là người trong giang hồ, bảo hộ Lam Linh như thế, rất ràng nhúng tay chuyện triều đình, đến cùng muốn làm gì? Yến Kinh Hàn cảm thấy nhất định phải biết chuyện này ràng.

      "Nô tỳ biết." ánh mắt Lăng Sương nhàng lướt qua người Lam Linh, nhìn Yến Kinh Hàn.

      Nghe vậy, Yến Kinh Hàn biết thể nào từ trong miệng Lăng Sương hỏi ra chút tin tức muốn biết, liền lên tiếng nữa.

      Lam Linh cười cười, cảm thấy nha đầu Lăng Sương kia miệng đủ kín, có nha đầu như vậy người chủ tử đến cùng là người như thế nào, nàng quả thực muốn gặp.

      "Tiểu thư, ngày hôm qua ngài có uống hút hồn dược ?" Lăng Sương quên mục đích tới đây, nhìn Lam Linh hỏi.

      " có." Lam Linh cười cười, lại : " ngày hôm qua ta Lam tướng phủ tìm ngươi, cũng chính là muốn hỏi ngươi về hút hồn dược."

      "Vậy là tốt rồi." Lăng Sương nhàng tiếp câu, nhưng Lam Linh cùng Yến Kinh Hàn nghe ở trong tai, nghe được cảm giác nhõm, ngược lại mang theo chút cảm giác nên như thế.

      Trong nháy mắt Yến Kinh Hàn nhìn về phía Lăng Sương, vẫn thấy mặt Lăng Sương tia khác thường, lập tức liền cụp mắt, như có điều suy nghĩ.

      Đôi mi thanh tú của Lam Linh khẽ nhíu, nhưng cũng lên tiếng hỏi, lẳng lặng nhìn Lăng Sương.

      Lăng Sương lại trận da đầu tê dại, lại : "Tiểu thư, vương gia, nếu như có chuyện gì khác, nô tỳ liền trở về."

      "Lăng Sương, Nếu như ta có chuyện gì muốn tìm ngươi, có thể tới chỗ nào tìm ngươi?" Lam Linh nghĩ nàng nhất định phải biết phương thức liên lạc cùng Lăng Sương, chừng về sau nàng gặp phải chuyện gì cần nàng hỗ trợ, Xuân Hương Lâu tìm U Lan hỏi quá mất thời gian, Lam tướng phủ cũng nhất định có thể tìm được nàng.

      "Tiểu thư, cái này đưa cho người." Lăng Sương lấy hà bao bên hông xuống, đưa cho Lam Linh, "Đồ vật trong này là để Vô Ưu Cung truyền tín hiệu , tiểu thư muốn tìm nô tỳ, lấy ra viên đạn bắn lên trung, nô tỳ biết."

      Lam Linh nhận hà bao Lăng Sương đưa tới, mở ra, từ bên trong lấy ra viên màu đen giống như đậu đỏ lớn , xem xét, đột nhiên có cảm giác thấy ở nơi nào đó, nhưng nhất thời lại nghĩ ra, liền đem thứ này lại thả lại trong ví, cười cười, "Được, ta biết rồi."

      "Vậy nô tỳ trở về." trong nội tâm Lăng Sương có chút vội vàng, nhưng mặt cũng biểu ra ngoài.

      "Được." Lam Linh gật đầu, cười.

      Nghe vậy, Lăng Sương bước nhanh ra khỏi phòng.

      Thấy bước chân dồn dập của Lăng Sương, Lam Linh hơi cong môi cái, trong lòng nha đầu kia chỉ sợ tồn tại chút hoảng hốt đây.

      Lăng Sương ra khỏi phòng, liền thấy vẻ mặt vui vẻ của Triêu Dương nhìn mình, đôi mi thanh tú lập tức nhíu lại, nàng chút cũng quên chuyện tối hôm qua bị sờ tay, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Triêu Dương cái, chuẩn bị phi thân rời .

      "Lăng Sương, ta muốn ngươi làm vợ của ta!"

      Câu hề báo trước của Triêu Dương làm cho Thanh Phong và Lưu Vân cùng nhau hì hì tiếng, trong lòng khỏi nghĩ, tiểu tử này tám phần tẩu hỏa nhập ma, có người theo đuổi con như sao? chút tiền hí, liền cầu người ta làm vợ của , đây phải là theo đuổi thiếu nữ, mà là tới cửa tìm đánh !
      Hạo Nguyệt mặc dù biểu ràng như Thanh Phong và Lưu Vân, nhưng vẫn nhìn Triêu Dương, ánh mắt mang theo tia đồng tình.

      Triêu Dương nhìn về phía Thanh Phong và Lưu Vân thân cái, nhíu mày, trong nội tâm nghĩ tới, đây là huynh đệ kiểu gì? hỏi Lăng Sương làm vợ làm sao? Đây phải là phương pháp bọn họ dạy sao? Chân ướt chân ráo đánh lại nàng, phải đem nàng chinh phục! Nếu muốn nàng làm vợ của , dĩ nhiên là phải với người ta, điều này có gì buồn cười?

      Lời của Triêu Dương đối với Lăng Sương mà tuyệt đối là thanh ma quỷ xuyên lỗ tai, trong nháy mắt liền dừng bước, xoay người nhìn về phía Triêu Dương, ánh mắt tuyệt đối mang theo tia chết chóc.

      "Ngươi lập lại lần nữa!" Lăng Sương nghiến răng nghiến lợi, người này nhất định là đầu óc bị hư, sờ tay của nàng liền muốn nàng làm vợ , nghĩ đến cũng đẹp!

      "Ta muốn ngươi làm vợ của ta!" Nhìn ánh mắt hung dữ của Lăng Sương, Triêu Dương trong nội tâm lập tức lỡ nhịp đập, nhưng vẫn ra do dự chút nào

      "Ta thấy ngươi phải là đầu óc bị hư, chính là da lại ngứa !" Lăng Sương rồi từ bên hông rút bạc roi ra, "Tát" tiếng quăng xuống mặt đất, tư thế muốn đem Triêu Dương đánh trận.

      Xong rồi!

      Thanh Phong và Lưu Vân cảm thấy tiểu tử Triêu Dương này tám phần muốn thảm, vốn dĩ phải là đối thủ của Lăng Sương, tại lại chọc giận Lăng Sương, Lăng Sương chắc chắn hạ thủ lưu tình, Triêu Dương chỉ sợ cũng bị đánh trầy da sứt thịt!

      "Lăng Sương, ta sai cái gì, về phần ngươi như vầy phải ? Ta chưa lập gia đình, ngươi chưa gả, ta để ngươi làm vợ của ta, có cái gì được ?" Triêu Dương chút cũng muốn cùng Lăng Sương động thủ, ai kêu đánh lại người ta ?

      "Đương nhiên được!" Nghe Triêu Dương như vậy, Lăng Sương giận quá , "Ta chưa lập gia đình sao? Ta chưa lập gia đình nhất định phải gả cho ngươi? Ta xem đầu óc của ngươi đúng là bị nước vào ! Ta cho ngươi biết, ta cả đời này chỉ biết hầu hạ cung chủ, gả cho bất kỳ nam nhân nào, ngươi sớm chết tâm !"

      Cả đời hầu hạ Vô Ưu Cung chủ? Triêu Dương lập tức bắt được trọng điểm.

      "Cung chủ của các ngươi là nam hay nữ?" Triêu Dương cau mày, gặng hỏi tiếp, theo ý , nếu như Vô Ưu Cung chủ là nam tử, Lăng Sương này tám phần là mộ mới như vậy, nếu phụ nữ, kia Lăng Sương là cố ý kiếm cớ muốn lấy .

      Vừa nghĩ tới Lăng Sương vì cả đời phòng hộ nam nhân mà lấy chồng, trong nội tâm Triêu Dương lập tức cảm thấy buồn cực kỳ.

      "Mắc mớ gì đến ngươi, ngươi quản được sao?" Lăng Sương tức giận chưa tiêu, lạnh lùng hừ hừ, "Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất bỏ ý niệm như vậy trong đầu , nếu nghe lời, ta đánh ngươi thành đầu heo!"

      Lăng Sương nhìn Lam Linh cùng Yến Kinh Hàn ra khỏi phòng, thu hồi bạc roi, nhưng vẫn cảnh cáo Triêu Dương phen.

      Đối với Lăng Sương độc miệng, Triêu Dương tập mãi thành thói quen, cũng hề bị lay động, hơn nữa biết bởi vì gia nhà mình cùng vương phi ra khỏi phòng, mới khiến Lăng Sương thu hồi bạc roi , gia cùng vương phi là của mình để dựa vào nha.

      "Lăng Sương, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh! Nếu ta muốn nàng làm vợ của ta, liền quyết đổi ý, càng có khả năng bỏ ý niệm này , nàng cũng từ bỏ ý nghĩ đó ." Triêu Dương cảm giác mình có chỗ dựa vào, thanh lại tràn đầy lý tưởng hào hùng!

      Lăng Sương nghiến nghiến răng, đưa tay sờ sờ bạc roi bên hông, nhưng cuối cùng rút ra, chỉ dùng ánh mắt tức giận đem Triêu Dương đốt thành tro bụi!

      "Lăng Sương, ngươi trở về ." Yến Kinh Hàn cuối cùng lên tiếng, lạnh lùng nhìn Triêu Dương, mắt phượng mang theo chút tàn khốc!

      "Dạ!" Lăng Sương hung hăng trừng mắt nhìn Triêu Dương cái, nhanh chóng phi thân ra sân .

      "Gia, thuộc hạ nghiêm túc." Triêu Dương nhìn gia nhà mình trong mắt ràng vui, vội vàng giải thích câu, sợ bị gia nhà mình hiểu lầm.

      "Ta chưa ngươi nghiêm túc!" Yến Kinh Hàn lại lạnh lùng câu.

      Triêu Dương vừa nghe, có chút hiểu , gia đến cùng là ý tứ gì?

      "Triêu Dương, ngươi vì sao muốn Lăng Sương làm phu nhân của người? Ngươi thích người ta?" Lam Linh đợi Yến Kinh Hàn mở miệng, nhìn Triêu Dương cười hỏi.

      Vừa nghe, Triêu Dương há to miệng, rơi vào thế khó, chỉ vì muốn chinh phục nàng mới muốn để nàng làm vợ của , về phần thích nàng, bị nàng chọc cho tức chết còn sai biệt lắm!

      Nhìn vẻ mặt của Triêu Dương, Lam Linh cũng biết căn bản Triêu Dương cũng phải là bởi vì thích người ta mới muốn kết hôn, thanh lập tức trầm xuống, "Ngươi nếu thích người ta, còn luôn miệng cứng rắn làm cho người ta làm vợ của ngươi, đây cũng là chuyện nam tử hán đại trượng phu gây nên? !"
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 119.2: Phu quân có muốn cùng ta động phòng?

      Editor: An Kin


      Triêu Dương sớm biết mặc dù Vương phi như Gia nhà mình cả ngày vẻ mặt lạnh băng, ngược lại, mặt thường xuyên nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng Triêu Dương cũng biết kỳ Vương phi cũng rất nham hiểm, mà lúc này, mặt vương phi chút vui vẻ, ánh mắt lại như mũi đao nhọn sắc bén, Triêu Dương cảm thấy sau lưng lạnh toát, bắt đầu thầm hối hận, nên ở trong sân với Lăng Sương như vậy.

      "Tại sao trả lời? phải vừa mới rất tốt sao?" Lam Linh lạnh lùng câu, lập tức xoay chuyển lời , "Triêu Dương, ngươi trước hết phải lòng của mình rồi sau, nếu nghe lời, ta có thể cho ngươi biết, điều này đến cuối cùng chỉ vì thương người khác mà cũng là thương chính là mình!" Lam Linh xong liền kéo Yến Kinh Hàn trở về phòng.

      Triêu Dương gãi gãi đầu, tâm của còn ràng lắm? Còn muốn làm sao ràng? sau, làm sao bị thương đây? Triêu Dương nhất thời nghĩ ra.

      Vào phòng, khép cửa lại, Lam Linh nắm bàn tay thon dài của Yến Kinh Hàn, khẽ nâng lên, nhíu mày, "Phu quân, người bây giờ còn lo lắng ta biến thành thanh đao giết người chặt bàn tay đẹp mắt của người ?"

      Thanh Lam Linh mang theo tia trêu tức, nhưng tuyệt đối là tự vạch áo cho người xem lưng!
      "Vốn tưởng rằng Vương phi lòng dạ rộng lớn, nghĩ cũng là bụng dạ hẹp hòi như thế này!" Yến Kinh Hàn đưa tay đặt eo thon của Lam Linh, buộc chặt cánh tay, làm cho thân thể Lam Linh dán chặt vào mình.

      "Vương gia mới biết được nha." Lam Linh mặt mày cong cong, "Vương gia, ta cho ngài, ta chẳng những bụng dạ hẹp hòi, hơn nữa có thù tất báo, ai khi dễ ta, ta nhất định bắt nạt lại!"

      "Phải ?" Yến Kinh Hàn rồi đem môi mỏng áp vào bên tai Lam Linh, "Mỗi đêm trời tối Bản vương đều 'Bắt nạt' ngươi, ngươi có phải hay chuẩn bị đêm nay liền 'Bắt nạt' lại?" xong, Yến Kinh Hàn vẫn quên khẽ cắn tý vào tai trái của Lam Linh.

      Này bắt nạt kia cũng phải bắt nạt!

      Lam Linh tự nhiên nghe được ràng, bên tai lập tức liền ửng hồng, trong thân thể lại nhanh chóng vọt qua dòng điện.

      "Vương gia ngài là tài tình!" Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn, cảm giác hoàn toàn là mình nâng cục đá đập chân của mình, vốn là muốn cho trong lòng Yến Kinh Hàn thêm ngột ngạt, ai kêu ngày hôm qua đối xử với nàng như vậy, nghĩ, chưa chặn được , lại cho mượn đề tài để chuyện của mình, làm cho mình trận mặt đỏ tới mang tai.

      "Vương phi bây giờ mới biết còn tính là muộn." Yến Kinh Hàn tựa hồ cũng nghe ra hương vị trào phúng trong giọng của Lam Linh, nhanh chóng trả lời câu, sau đó, cúi đầu xuống ngăn chặn cái miệng nhắn của Lam Linh.

      Cảm nhận được "Uy hiếp" từ dưới thân Yến Kinh Hàn, Lam Linh đẩy Yến Kinh Hàn, tránh né, sốt ruột gấp rút mở miệng: "Muộn như vậy Người đến thư phòng?" phải Lam Linh muốn, mà là lúc này vừa mới đến giờ Tuất (tương đương với đại bảy giờ tối), tại liền làm chuyện đó, tựa hồ quá sớm.

      " ." Yến Kinh Hàn duỗi tay vịn chặt cái ót Lam Linh, để cho Lam Linh lộn xộn nữa.

      Yến Kinh Hàn hôn, Lam Linh từ trước đến nay đều vô lực chống đỡ, rất nhanh cũng chỉ có thể mềm mại tựa vào ngườiYến Kinh Hàn, khóe miệng thỉnh thoảng tràn ra vài tiếng ngâm cực kỳ khẽ.

      "Vương phi, sáng sớm hình như nàng có hứa hẹn với Bản Vương cái gì?" Yến Kinh Hàn vẫn chưa thỏa mãn, buông Lam Linh ra, ôm Lam Linh ngồi xuống chiếc ghế dựa, thanh cực kỳ mê hoặc vang lên bên tai Lam Linh.

      Lam Linh trong đầu lập tức "Oang " tiếng, khuôn mặt nhắn càng hồng , liền nghĩ, đem mặt sít sao chôn ở trong lòng Yến Kinh Hàn, muốn để Yến Kinh Hàn thấy bộ dáng nàng lúc này.

      Nhưng người nào đó cũng cam tâm tình nguyện, liền đưa tay nâng hàm dưới Lam Linh lên, nhìn khuôn mặt nhắn của Lam Linh xán lạn như ánh bình minh, đôi môi kiều diễm ướt át, thời gian qua mắt phượng lạnh như băng sớm bị nóng bỏng che phủ.

      Lam Linh từ từ mở mắt ra, nhìn mắt phượng Yến Kinh Hàn chút nào che dấu tia dục vọng, tim lập tức lại nhảy nhanh phần, đến nay, bọn họ chưa viên phòng, phải là nàng muốn, mà là muốn.

      Trước kia nàng muốn, Yến Kinh Hàn làm nam nhân chân chính, muốn làm người khác khó chịu, muốn nàng, mà thời nàng nguyện ý, ngược lại làm cho trong lòng của sinh ra cảnh giác, muốn muốn nàng, đối với điều này, Lam Linh biết đó là bởi vì Yến Kinh Hàn cũng chưa hoàn toàn tín nhiệm nàng, thân phận của nàng như xưa thời thời khắc khắc bày ở trước mặt của .

      Đứng ở góc độ của Yến Kinh Hàn, Lam Linh cũng ghét tín nhiệm bản thân, nàng vốn chính là quân cờ Lam Xảo Phượng nhét vào bên cạnh , là người gây bất lợi cho . Đối với kẻ địch, làm sao có thể nhanh chóng mà buông xuống mọi phòng bị? Nhất định tín nhiệm cần quá trình , nàng chỉ hy vọng có thể thông qua chuyện hút hồn dược này, làm cho đối với nàng tăng chút tín nhiệm, cho dù chỉ là chút, cũng tốt.

      "Phu quân, ngươi muốn cùng ta động phòng sao?" Cảm thụ được "Uy hiếp" từ dưới thân Yến Kinh Hàn, nhìn mắt phượng ngập sắc dục của , Lam Linh nhanh chóng đem tay Yến Kinh Hàn ra, mặt giấu vào trong lòng Yến Kinh Hàn, giọng hỏi câu.

      Bọn họ là vợ chồng, nàng thích , trong lòng cũng có nàng, hơn nữa lúc này tựa hồ thiên thời địa lợi cũng có đủ, chỉ cần nguyện ý, bọn họ có thể chân chính làm vợ chồng.

      Đối với chuyện vợ chồng, Lam Linh mặc dù chưa có làm qua, nhưng cũng phải là biết, mà nàng mỗi lần đều dùng tay giúp giải quyết, Lam Linh biết thời gian dài đối thân thể hai người bọn họ cũng tốt, nếu tốt, đương nhiên phải nhanh chút uốn nắn đến.

      Vừa nghe đến hai chữ “động phòng", dục vọng trong mắt Yến Kinh Hàn từ từ biến mất chút, dĩ nhiên muốn cùng nàng động phòng, nhưng nghĩ đến Lam Xảo Phượng muốn cho bọn họ viên phòng gấp đến thể chờ, Yến Kinh Hàn liền cách nào làm mà hề cố kỵ.

      Yến Kinh Hàn biết nữ nhân ôn nhu đôi khi là vũ khí trí mạng của nam nhân, còn có động phòng, đối với nàng muốn ngừng mà được, nếu động phòng, trong nội tâm Yến Kinh Hàn dám khẳng định nhất định trầm mê trong đó.

      Theo Yến Kinh Hàn, nếu trầm mê , liền thua trong ván cờ với Lam Xảo Phượng, thua mang theo ý nghĩa da ngựa bọc thây, đương nhiên thể thua!

      "Phu quân..." Lam Linh cảm thụ được tiểu Yến Kinh Hàn tiếp tục nóng bỏng, ôn nhu kêu tiếng, đem mặt ở Yến Kinh Hàn trước ngực cọ xát, "Phu quân, ta rồi ta nghe Lam Xảo Phượng sai sử, trước kia người tin ta nhất định có thể làm được, như vậy tại người tin ?" Lam Linh nhàng hỏi câu, theo ý nàng, giải quyết vấn đề tín nhiệm này, Yến Kinh Hàn tình nguyện thương thân cũng theo nàng động phòng.

      Yến Kinh Hàn lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn về phía ngọn nến ngừng toát ra ánh sáng, Yến Kinh Hàn vốn hoài nghi Lam Xảo Phượng dùng loại phương pháp khống chế Lam Linh, thời, vấn đề này giải quyết dễ dàng, Lam Linh nếu là phản bội lời Lam Xảo Phượng, Lam Xảo Phượng tựa hồ cũng có cách nào, nhưng bởi vì nguyên nhân này, có thể tín nhiệm nàng như người nhà?

      Yến Kinh Hàn biết, càng biết nên trả lời như thế nào Lam Linh vấn đề.

      "Là ta quá nóng lòng." Lam Linh sít sao ôm eo thon Yến Kinh Hàn, cũng chờ Yến Kinh Hàn mở miệng, nhân tiện : "Ta rồi ta muốn làm cho ngươi xem, chuyện hút hồn dược này cũng thể cái gì, ngươi cần để ở trong lòng."

      Nghe vậy, Yến Kinh Hàn lập tức nhìn về phía người trong ngực, là rộng lượng khéo hiểu lòng người như thế nào mới có thể làm cho nàng ra như thế? loại rung động từ từ tràn ngập tim Yến Kinh Hàn.

      Yến Kinh Hàn buộc chặt cánh tay, đem Lam Linh sít sao ôm vào trong ngực, nhàng nhắm mắt, trong lòng có thanh cho biết, Lam Linh đáng giá tín nhiệm, nhưng ra.

      Trong sân, gió thổi qua rừng trúc, lá trúc phát ra sột soạt tiếng vang, Lam Linh ở trong lòng Yến Kinh Hàn, lẳng lặng nghe, khỏi lẩm bẩm tự , "Năm tháng tĩnh lặng, cùng quân ngữ, nước chảy đá mòn, cùng quân cùng, phồn thịnh tan mất, cùng quân lão."

      Yến Kinh Hàn đương nhiên hiểu ý tứ trong giọng Lam Linh, nàng muốn cùng nắm tay nhau cả đời.

      Yến Kinh Hàn hơi cong môi cái, đột nhiên phát mình đối với những lời này của nàng hề phản cảm, thậm chí mang theo loại mong đợi chưa bao giờ có, nhưng vậy là cái gì, Yến Kinh Hàn lúc này cũng biết.

      Yến Kinh Hàn lên tiếng, lẳng lặng ôm Lam Linh ngồi hồi, liền ôm lấy Lam Linh hướng giường tới, thể phủ nhận, vẫn luôn nhớ kỹ nàng muốn hầu hạ chuyện này.

      Ở trong ấn tượng Yến Kinh Hàn, tựa hồ mỗi lần cũng là chủ động, Lam Linh rất ít chủ động đối làm cái gì, đương nhiên thể tính việc dùng tay giúp giải quyết vấn đề, nếu phải làm cho nàng làm như vậy, chỉ sợ nàng cũng chủ động giúp giải quyết, vì thế, Yến Kinh Hàn liền có ý niệm trong đầu để cho Lam Linh chủ động lần.

      Ôm Lam Linh vào giường bên cạnh, đem Lam Linh nhàng thả xuống, Yến Kinh Hàn thuận thế cúi người, hai tay chống nhìn xem Lam Linh, "Vương phi, nàng , đêm nay ta cầu nàng hầu hạ ta thế nào, nàng cũng có ý kiến, đúng ?"

      Bị Yến Kinh Hàn dùng tư thế như thế, hơn nữa còn bị vòng ở cùng giường, làm cho tim Lam Linh càng nhảy càng nhanh, nghe Yến Kinh Hàn như vậy, Lam Linh lập tức liền nghĩ đến các loại tư thế trong quyển sách Lam Xảo Phượng cho nàng khiến mặt nàng đỏ tới mang tai, hơn nữa Yến Kinh Hàn còn cẩn thận nghiên cứu đọc qua hai lần, phải là muốn làm cho nàng hầu hạ như vậy ?

      Xong rồi!

      Lam Linh nhanh chóng nhắm mắt lại, dám nhìn Yến Kinh Hàn nữa, càng muốn giấu mình ở trong mai rùa.

      Lam Linh lần đầu tiên phát , nàng cũng có thời khắc hối hận như thế, sáng sớm hôm nay nàng hoàn toàn chính là ấm đầu, có hiểu ràng liền hứa hẹn, tại tốt rồi, Yến Kinh Hàn bắt nàng thực hứa hẹn, nàng nên làm cái gì bây giờ?

      Yến Kinh Hàn nhìn xem khuôn mặt nhắn của Lam Linh hồng đến sắp ra huyết, nhìn lông mi Lam Linh ngừng nháy giống như cánh chim vậy, mắt phượng sớm mang theo thoáng sủng ái vui vẻ, thích nhìn bộ dáng nàng ngượng ngùng mà lại biết làm sao, giống như nụ hoa dính mưa,đẹp đến cực hạn!

      "Vương phi cũng có thời khắc sợ hãi như thế?" Yến Kinh Hàn khóe miệng khỏi tràn ra nụ cười, trong thanh lại mang theo tia trêu tức.

      Tim Lam Linh đập như sấm, thanh Yến Kinh Hàn cực hạn mê hoặc càng làm cho tim nàng đập nhanh phần, tiếp tục làm con rùa đen rút đầu, mở mắt, rằng.

      Nhìn xem bộ dáng Lam Linh như thế, con mắt Yến Kinh Hàn vui vẻ sâu hơn phần, nhanh chóng ôm Lam Linh nghiêng người, làm cho Lam Linh đặt ở người của .
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 120.1: phải lòng

      Editor: Tử Sắc Y



      Lam Linh nghĩ tới Yến Kinh Hàn có hành động như thế, trong nháy mắt trừng lớn, đối mặt với mắt phượng của Yến Kinh Hàn khiến cho nàng nhìn trăm lần cũng chán, lúc này trong mắt phượng hề lạnh lẽo như băng, mà mang theo ba phần dục, ba phần lửa nóng, ba phần dồn dập, cùng với phần ôn nhu ấm áp.


      Nhìn thấy trong con mắt đen như diện thạch của Yến Kinh Hàn ánh lên bóng dáng của mình, khoé miệng Lam Linh từ từ cong lên, sớm quên mất ngượng ngùng, quên mất biết làm sao, thậm chí quên mất vừa rồi nàng vẫn còn làm con rùa đen rút đầu.


      "Phu quân..." Lam Linh ôn nhu kêu tiếng, kề mặt ở trước ngực Yến Kinh Hàn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của .


      "Vương phi, bản vương chờ biểu của ngươi đó, chẳng lẽ cứ như vậy là ngươi hầu hạ bản vương sao?" Yến Kinh Hàn tự nhiên buông tha cho Lam Linh như vậy, đây chính là những lời nàng , nếu lên hứa hẹn, nhất định nàng phải làm được!


      "Ta biết phải làm sao." Giọng điệu Lam Linh như ruồi muỗi, nàng lại muốn là, nàng làm được những tư thế khiến người ta phải đỏ mặt tới mang tai quyển sách kia.


      "Xem ra vương phi cũng có để lời của bản vương ở trong lòng rồi, bản vương nhớ từng với ngươi, ngươi phải xem qua chút quyển sách thái hậu đưa cho ngươi, nếu ngươi xem rồi, bây giờ thế nào lại biết phải làm sao? Hiển nhiên, vương phi lại để lời của bản vương trở thành gió thoảng bên tai, đúng ?" Yến Kinh Hàn khẽ nắm cằm của Lam Linh, để cho nàng nhìn thẳng vào mình.


      Đôi mi thanh tú của Lam Linh nhíu lại, biết phải làm sao để phản bác, đúng là quyển sách kia nàng chưa hề xem kỹ qua, lại đúng hơn là, nàng vốn dám xem kỹ, die;nd'a/nl]qưd;TusAcYcòn nữa, nàng chưa từng nghĩ rằng dùng những kỹ xảo ở trong đó để lấy lòng người nam nhân nào, lại càng có ý định lấy lòng Yến Kinh Hàn.


      Nhưng lời ra chính là tát nước ra ngoài, muốn thu cũng thu được.


      Lúc này chẳng những Yến Kinh Hàn muốn nàng thực lời hứa của mình, hơn nữa còn muốn tính sổ thêm chuyện quyển sách, tại Lam Linh mới cảm thấy nàng gặp phải phiền toái lớn.


      "Tại sao chuyện? Chẳng lẽ bản vương đúng? Hay là vương phi lại muốn tư lợi bội ước?" Lam Linh có xem quyển sách kia hay , đương nhiên là Yến Kinh Hàn đều biết ràng, nhưng điều Yến Kinh Hàn ràng hơn chính là, lúc này dễ dàng buông tha cho nàng!


      Thấy Yến Kinh Hàn vừa như vậy, Lam Linh biết đêm nay nàng làm cho hài lòng, bỏ qua cho mình, cho nên lập tức cắn răng cái, vứt hết tất cả ngượng ngùng biết làm sao ra sau đầu, nhanh chóng ngồi dậy, đưa tay muốn cởi đai lưng của Yến Kinh Hàn.


      "Vương phi biết phải làm sao à?" Yến Kinh Hàn ngăn cản, nhìn xem động tác của Lam Linh.


      "Chưa ăn thịt heo, còn chưa nhìn qua heo chạy à? Phu quân tự mình hành động nhiều lần, ta sao có thể chút cũng nhớ được?" Lam Linh xong nhanh chóng cởi áo ngoài của Yến Kinh Hàn, mà nàng cũng lập tức cởi ra áo ngoài, kéo lên áo ngủ bằng gấm, trùm lên hai người.


      Khoé miệng Yến Kinh Hàn nhịn được mà co quắt lại cái, cách nào tưởng tượng được chuyện này có liên quan gì đến heo, nhưng cũng lên tiếng, mà nhìn xem Lam Linh, chờ động tác tiếp theo của nàng.


      Sau khi nằm xuống, lúc này Lam Linh mới phát ngọn nến ngoài phòng vẫn còn sáng như cũ, mặc dù trong nội thất cách bức rèm che, nhưng vẫn ngăn được ánh sáng len lỏi xuyên vào, loáng thoáng, dường như mang theo luồng hương vị *.


      Lam Linh nhanh chóng ngồi dậy, lấy ra kim châm dưới gối, vừa muốn dập tắt ngọn nến kia, nàng thích làm chuyện đó dưới ánh sáng, nàng thích dùng bóng tối để che giấu bối rối luống cuống trong lòng.


      Nhưng Lam Linh còn chưa kịp ra tay, cổ tay nàng bị Yến Kinh Hàn nắm lại, lập tức kim châm cũng biến mất.


      "Ta thích để nến." Yến Kinh Hàn xong thả lỏng cổ tay của Lam Linh, ý tứ đằng sau cần cũng biết!


      Lam Linh mấp máy môi, lập tức hạ quyết tâm, muốn để đèn cứ để đèn, phải là bọn họ chưa từng nhìn qua nhau đâu? Tại sao nàng phải sợ nhìn?


      Trong lòng Lam Linh tự mình an ủi hồi, sau đó liền nằm xuống, bàn tay bé từ từ chui vào trong y phục của Yến Kinh Hàn, từ từ ma sát.


      Hô hấp Yến Kinh Hàn lập tức dồn dập, trong nháy mắt cảm giác tê dại từ bên tai truyền khắp toàn thân!


      Yến Kinh Hàn đè xuống rục rịch ở trong lòng, chút này đối với đương nhiên là đủ, muốn “vui vẻ” nhiều hơn!


      Thấy dường như Yến Kinh Hàn có phản ứng gì, Lam Linh khẽ suy nghĩ chút, bàn tay bé lập tức từ từ trượt xuống dưới.


      Cuối cùng, kết quả sau khi Lam Linh từ bốn phía châm lửa * trong thân thể của Yến Kinh Hàn khó áp chế, Yến Kinh Hàn lập tức nghiêng người, đặt Lam Linh ở dưới người.


      "Đêm nay chúng ta liền viên phòng." Trong mắt phượng của Yến Kinh Hàn đầy tơ máu, dục vọng trần trụi, die;nd'a/nl]qưd;TusAcY xong nhanh chóng cúi đầu, giờ phút này, quên mất nhiều điều cố kỵ, chỉ muốn nhào nặn đặt người dưới thân mình vào trong thân thể!


      Lam Linh nhắm mắt, đôi mi thanh tú hơi run run, lên tiếng, nhưng vì lúc này * trong thân thể như muốn dời núi lấp biển khiến cho Yến Kinh Hàn phát ra được khác thường của Lam Linh, mà vẫn cuồng nhiệt công thành chiếm đất như cũ.

      Cuối cùng, Yến Kinh Hàn phát thấy Lam Linh có phản ứng, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn người dưới thân, chỉ thấy Lam Linh cắn chặt lại môi, mà đôi môi vốn là ướt át xinh đẹp nay bắt đầu từ từ trở nên tái nhợt, lông mày khẽ nhíu lại, dường như cố chịu đựng cơn đau.

      Thấy thế, Yến Kinh Hàn lập tức cả kinh, vội vàng nằm nghiêng sang bên cạnh Lam Linh, giọng khỏi mang theo tia vội vang “Ngươi làm sao vậy”.

      Lam Linh từ từ mở mắt, suy yếu cười cười “Bụng hơi đau”. Lam Linh qua loa, nàng cho Yến Kinh Hàn biết rằng từ khi chủ động bụng nàng bắt đầu đau, vốn tưởng rằng chịu đựng chút khỏi, nghĩ tới, lại càng ngày càng đau đến lợi hại.

      Nghe vậy, mày kiếm Yến Kinh Hàn nhanh chóng nhíu lại, cầm lấy cổ tay Lam Linh từ từ thăm dò mạch đập của nàng. Rồi sau đó áp lòng bàn tay vào bụng Lam Linh từ từ di chuyển.

      luồng nhiệt từ từ tràn vào trong cơ thể, rất nhanh Lam Linh thấy đau nữa, duỗi tay đặt lên bàn tay của Yến Kinh Hàn, ôn nhu “Phu quân, ta hết đau”. Lam linh đương nhiên biết Yến Kinh Hàn dùng nội lực giúp nàng bớt đau, trong lòng sớm bị ngọt ngào lấp đầy.

      Yến Kinh Hàn lập tức lấy tay ra, sau lúc lâu cảm thấy sai lắm, lúc này mới rút tay, ôm Lam Linh vào trong lòng.

      “Phu quân, có phải là thân thể của ta có vấn đề gì hay ?” Lam Linh nhìn xem Yến Kinh Hàn hỏi, trong lòng khỏi nghĩ đến chuyện cung chủ Vô Ưu Cung bảo nàng ngâm vào đầm Huyền Băng, chẳng lẽ phải như nàng nghĩ là ngâm lần có thể bảo vệ lại mạng , hay là khỏi bệnh hay sao?

      “Ngươi gần tới tháng rồi” Yến Kinh Hàn nhàn nhạt câu, * trong thân thể như dời núi lấp biển sớm biến mất còn thấy tăm hơi, trong đầu lý trí cũng quay trở lại lần nữa.

      Nếu phải phát ra khác thường của Lam Linh, Yến Kinh Hàn biết khẳng định là khống chế được * của mình mà muốn nàng, trong lòng vừa xen lẫn mootij tia may mắn tựa như cũng mang theo tia mất mát.

      Cảm xúc rối rắm phức tạp lần nữa lại quấy nhiễu, Yến Kinh Hàn nhanh chóng chợp mắt, muốn tìm kiếm đáp án.

      Nghe vậy, đôi mi thanh tú của Lam Linh khẽ cau lại, nguyệt tháng này của nàng lại tới đúng lúc!

      Đột nhiên Lam Linh nghĩ tới vấn đề rất nghiêm trọng đối với nàng, bây giờ nàng ở cổ đại, cũng có vật dụng như băng vệ sinh hay là các loại khăn linh tinh, giờ nguyệt đến nàng phải cầm vật nào để lót?

      Nghĩ đến đây Lam Linh nhanh chóng ngồi dậy, có băng vệ sinh, khăn, chỉ có thể tự tay làm vài cái đệm bông trước khi nguyệt đến.

      “Làm sao vậy?” Yến Kinh Hàn nhìn thấy lưng Lam Linh lộ ra, vươn tay liền kéo lấy Lam Linh nằm xuống trong ngực mình lần nữa.

      “Ta muốn đứng dậy làm vài cái đệm bông” Lam Linh đẩy yến Kinh Hàn ra, chờ nguyệt đến rồi chỉ sợ là còn kịp.

      “Trong tủ y phục của ngươi có để rất nhiều vật đó, ngươi cần tự mình ra tay làm” Yến Kinh Hàn cũng buông tay, nhàng nhắm mắt lại.

      “Làm sao ta lại biết? Thu Diệp giúp ta làm à?” Lam Linh lập tức nghĩ đến Thu Diệp cảm thấy nha đầu này là rất tỉ mỉ.

      Yến Kinh Hàn khẽ ừ tiếng.

      Lam Linh hé miệng cười cười, làm ổ nằm ở trong lòng Yến Kinh Hàn, mặc dù thể làm chuyện chân chính giữa phu thê với , nhưng Lam Linh biết ngày đó còn quá xa.

      Ngày thứ hai, quả nhiên là nguyệt đến, Lam Linh lại đau bụng trận, nhưng mà may mắn là Yến Kinh Hàn sớm phân phó phòng bếp sắc dược cho nàng. Sau khi Lam Linh uống xong, cảm giác đau đớn cũng theo đó mà từ từ biến mất.

      “Tiểu thư, tại vương gia càng ngày càng tốt với ngài” Thu Diệp nhìn sắc mặt tiểu thư mình từ từ trở nên ửng đỏ, nàng vừa cười vừa .

      “Ngươi làm sao thấy được?” Lam Linh để quyển sách tay xuống, nhìn xem Thu Diệp cười hỏi. Nhưng trong lòng lại có tia cảnh giác, nếu Thu Diệp có thể nhìn ra được chuyện như vậy tám phần là Lam Xảo Phượng cũng nhìn ra, chỉ sợ là rất nhanh có việc để làm.

      “Nô tỳ vừa mới phòng bếp bưng thuốc đến chi tiểu thư, nhân tiện nghe thấy đầu bếp trong phòng bếp có mấy ngày nay tiểu thư chỉ có thể ăn đồ gì, thể ăn đồ gì. Cho nên nô tỳ mới nghĩ nhất định là vương gia cố ý dặn dò với phòng bếp, nếu vương gia đối xử với tiểu thư tốt làm sao quan tâm đến chuyện tiểu thư có ăn cái gì như vậy đâu?”.

      Lam Linh sớm biết Thu Diệp là nha đầu thông minh, lập tức cười cười tùy ý hỏi “Thu Diệp, nhà của ngươi ở chỗ nào, trong nhà còn có ai khác ?”

      Nghe vậy, nụ cười mặt Thu Diệp nhanh chóng biến mất, nàng cúi đầu, giọng “Bẩm tiểu thư, nô tỳ là nhi, được dưỡng mẫu (mẹ nuôi) nuôi lớn, nửa năm trước dưỡng mẫu đưa nô tỳ bán cho công tử, sau này phu nhân làm chủ liền đưa nô tỳ sang hầu tiểu thư”.

      nên khổ sở, nếu ngươi theo ta ta để cho bất cứ kẻ nào bắt nạt ngươi”. Mặc dù Lam Linh mơ hồ cảm thấy trong lời của Thu Diệp có chút mất tự nhiên, nhưng nàng vẫn vài câu an ủi Thu Diệp.

      “Cám ơn tiểu thư!” Thu Diệp dùng ống tay áo lau khóe mắt cái, rồi nhìn tiểu thư nhà nàng. Trong con mắt chứa chút rung động, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng.

      Mặc dù Thu Diệp che dấu rất tốt, nhưng những dị thường rất của nàng vẫn tránh khỏi con mắt của Lam Linh. Lam Linh cười cười, rũ mi mắt, trong con mắt khẽ lướt qua luồng tinh quang.

      Rất nhanh thời qian đến ngày hai mươi hai tháng ba,. Ngày đó, Lam Linh và Yến Kinh Hàn thức dậy sớm hơn mọi khi, bởi vì ngày này chính là ngày cầu phúc mỗi năm cuae Đông Sở.

      Ngày đó, hoàng đế và hoàng hậu từng triều đại dẫn trọng thần trong triều đình lên núi Linh Vân chùa Linh Quang cầu phúc vì dân, Yến Kinh Hàn là vương gia đương nhiên phải đến đó.

      Chuyến lên núi Linh Vân cầu phúc có quy định mang theo gia quyến. Vì thế, ngày đó rất nhiều đại thần dẫn theo nữ nhi, đương nhiên là Yến Kinh Hàn cũng ngoại lệ.

      Xe ngựa Yến Kinh Hàn chậm chãi theo phía sau long tiễn (xe ngựa của vua) của Yến Minh Hiên, lúc này Lam Linh ngồi ở giường nệm, buông rèm cửa sổ xuống, nhìn về phía Yến Kinh Hàn ngồi ở phía đối diện “Phu quân, ta nghe Thu Diệp chùa Linh Quang có vị cao tăng đắc đạo gọi là đại sư Vân Nhất, có thể tính ra từ kiếp trước và kiếp này, nhân duyên phú quý, họa phúc sớm chiều phải ? đại sư Vân Nhất này thực lợi hại như vậy sao?”.

      Hôm qua Thu Diệp biết hôm nay tiểu thư nhà mình muốn cùng với vương gia lên núi Linh Vân cho nên nàng đều kể lại những tin đồn từng nghe về đại sư Vân Nhất cho Lam Linh. Nâng đại sư Vân Nhất trở thành nhân vật thần tiên biết, tự nhiên là Lam Linh tin rằng đại sư Vân Nhất lợi hại như vậy, chuyện đoán mệnh đó tin có, tin , đương nhiên là nàng tin.
      Last edited: 10/12/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :