1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim ngọc lương duyên, tuyệt thế Hàn vương phi - Cô Sơn Dã Hạc (90.2/176c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 103.2: Mỹ nam kế

      Editor: Yosa Truong



      Tại gian phòng tinh xảo tầng hai tửu lâu, bên trong đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo, phi thường náo nhiệt, tựa hồ giống như vũ trường ở đại vậy.


      Đôi mi thanh tú của Lam Linh chau lại tý, kì đối với tình huống như vậy nàng chút cũng thấy hứng thú, từ kiếp trước đến kiếp này nàng chưa bao giờ nghe diễn xướng, đối với những nơi náo nhiệt, nàng trước nay luôn tìm cách trốn tránh.


      Yến Kinh Hàn nhìn Lam Linh cái, có lên tiếng, kéo Lam Linh đến trước cửa thiên lâu.


      Hài đồng canh giữ ở cửa đương nhiên là biết Yến Kinh Hàn, cũng lờ mờ đoán được thân phận của Lam Linh, vội vàng thi lễ, sau đó hướng đại sảnh hô lên "Hàn vương gia, Hàn vương phi đến!"


      Trong đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, nghe được thông báo những khách nhân đều rối rít đứng dậy hành lễ với Yến Kinh Hàn cùng Lam Linh, Yến Kinh Hàn khoát tay áo, lúc này chưởng quỹ thiên lâu nhanh chóng chạy vội tới, vẻ mặt sợ hãi, "Vương gia vương phi, nhị vị cũng là tới nghe khúc ?"


      "Như thế nào? Bản vương cùng vương phi thể tới ở đây nghe khúc?" Yến Kinh Hàn mắt phượng lạnh lùng nhìn Hướng chưởng quỹ , thanh mang theo ràng vui.


      "Vương gia cùng vương phi đương nhiên có thể tới." Chưởng quỹ lại luống cuống, đồng thời mặt lộ vẻ khó khăn, "Chỉ là..."


      "Chỉ là cái gì?" thanh Yến Kinh Hàn lập tức trầm xuống.


      "Chỉ là đại sảnh đầy, lầu hai nhã gian cũng bị người khác đặt trước rồi..." Chưởng quỹ dám tiếp, ý tứ rất ràng.


      Lam Linh có lên tiếng, từ từ buông lỏng tay Yến Kinh Hàn ra, trong nội tâm có suy đoán nào đó.


      Qủa nhiên, thanh của Thượng Quan Vân Thụy từ cửa sổ lầu hai vọng ra, "Ai ô, đây phải là Hàn vương gia cùng Hàn vương phi sao? Hạnh ngộ, hạnh ngộ, nhị vị nếu ghét bỏ, ngồi cùng với Bản cung nghe khúc như thế nào?"


      "Đa tạ Thụy Thái Tử!" Chưởng quỹ vội vàng thở dài với Thượng Quan Vân Thụy, vừa nhìn về phía Yến Kinh Hàn : "Vương gia, ngài cảm thấy thế nào?"


      Yến Kinh Hàn mấp máy môi, sải bước đến đầu bậc thang, hiển nhiên là chấp nhận mời mọc của Thượng Quan Vân Thụy, Lam Linh lập tức theo đằng sau.


      vào trước cửa nhã gian, Lam Linh chỉ thấy người thị nữ ôm thanh bảo kiếm trong ngực canh giữ ở bên cạnh, nàng ta nhìn thấy bọn họ, chỉ là thi lễ cái, cũng có lên tiếng.


      Nhìn thấy Ánh Hà thần sắc so với ôn thần khác là bao, Lam Linh khỏi nhìn chăm chú vào hai mắt Ánh Hà, lúc này mới theo Yến Kinh Hàn vào nhã gian, rất nhanh liền đối mặt với Thượng Quan Vân Thụy tâm tình cực kì vui vẻ, ánh mắt đào hoa vô đối.


      "Thụy Thái Tử lâu gặp nha!" Lam Linh đươngg nhiên hành lễ với Thượng Quan Vân Thụy, vừa vừa theo Yến Kinh Hàn đến ngồi xuống cái ghế đối diện Thượng Quan Vân Thụy


      "Đó là tự nhiên, Bản cung thấy Hàn vương gia cùng Hàn vương phi tình chàng ý thiếp ân ái, trong nội tâm thực hâm mộ , Hàn vương phi, ngươi vì Bản cung hôm đó đùa mà vẫn còn giận Bản cung ? Bản cung chút tiện nghi cũng chiếm được, Bản cung còn bị Hắc Phong đuổi theo thê thảm, mặt mũi đều vứt khỏi Bắc Ninh rồi, chờ Bản cung trở về, biết phụ hoàng thu thập Bản cung thế nào đây , Bản cung nghĩ đến chuyện này , ruột gan đều hối hận nha ."


      Thượng Quan Vân Thụy hộc nước mắt, bộ dáng hối tiếc kịp, tựa hồ như chuyện vậy .


      Chưởng quỹ vội vàng tự mình dâng lên nước trà điểm tâm, vừa nhanh chóng lui ra ngoài.


      Lam Linh đương nhiên tin câu chuyện ma quỷ kia của Thượng Quan Vân Thụy, lành lạnh quét qua Thượng Quan Vân Thụy cái, mặt lộ ra tiếng cười quỷ dị, “ Thuỵ thái tử, đối với việc làm đến nơi đến chốn ngài có thể hối hận, nhưng nếu như gặp phải chuyện khiến ngài vừa đau vừa ngứa, ngài liệu có còn hối hận nổi hay đây?”


      "Phốc..." Thượng Quan Vân Thụy mới vừa uống nước trà vào trong miệng thiếu chút nữa nhịn được phun hết ra ngoài, trong nội tâm nghĩ tới nha đầu kia miệng như thế nào lại độc như vậy nga. Yến Kinh Hàn quản giáo kiểu gì vậy ? !


      Thượng Quan Vân Thụy nhìn về phía Yến Kinh Hàn, liền gặp bộ dáng dửng dưng như chuyện hề liên quan đế mình, vẫn lạnh nhạt, ưu nhã mà thưởng thức trà.


      Thượng Quan Vân Thụy trong bụng thầm chửi Yến Kinh Hàn, lấy ra khăn gấm lau khóe miệng, lúc này mới cười : "Hàn vương phi, nghe ý của ngươi là, ngươi cũng biết Bản cung gặp phải chuyện vừa đau lại ngứa gì phải ? Vậy nhanh lên nghe chút, xem Bản cung có thể hối hận nát rớt hay ."


      "Ta vì sao phải cho ngươi biết?" Lam Linh lành lạnh liếc Thượng Quan Vân Thụy cái, cầm lên khối quế hoa cao bỏ vào trong miệng, từ từ ăn , bộ dáng căn bản đem Thượng Quan Vân Thụy để vào mắt!


      "Hàn vương gia, ngài * vương phi tốt quá nha, làm cho Bản cung mở rộng tầm mắt!" Thượng Quan Vân Thụy cảm thấy thể đụng chạm tới Lam Linh, lập tức liền chỉ mũi nhọn vào “khán giả” Yến Kinh Hàn, thậm chí hận thể đạp gãy hai chân Yến Kinh Hàn, trong nội tâm nghĩ, huynh đệ vào sinh ra tử của đâu mất rồi. Gã này là huynh đệ của sao? Thế nào bây giờ lại trơ mắt nhìn bị ngoại nhân bắt nạt!


      Lam Linh là người của Lam Xảo Phượng, điểm này Thượng Quan Vân Thụy phi thường ràng, chính bởi vì như thế, hề có xem Lam Linh là người nhà của Yến Kinh Hàn, mà xem Lam Linh như ngoại nhân vậy.


      Yến Kinh Hàn cũng để ý tới Thượng Quan Vân Thụy, mà từ trong lồng ngực xuất ra bình sứ chứa hoa xấu hổ, bỏ vào trước mặt Lam Linh, "Nàng với ."


      Lam Linh quay đầu nhìn về phía Yến Kinh Hàn, hiểu ý tứ của , biết nàng chỉ là dùng lý do để thoái thác việc sở hữu chỗ bạc kia, nhưng Lam Linh cũng mà hứa hẹn, cũng hiểu từ lúc nào lại trở nên an tâm thoải mái hơn rất nhiều.


      Lam Linh cười cười, đem bình sứ đẩy tới trước mặt Thượng Quan Vân Thụy, " Chỗ này là hoa xấu hổ , ta nghĩ ngươi nên biết nó là vật gì, Lam Ngọc đem thứ này đưa cho U Hoa Lan, bảo nàng dùng nó ở người ngươi, chuyện này xử lý như thế nào tuỳ ngươi quyết định, nhưng điều kiện tiên quyết là để U Hoa Lan bị thương tổn." Lam Linh biết U Hoa Lan là người của chủ nhân của Lăng Sương, chủ tử của Lăng Sương cùng Lăng Sương đối với nàng có ân, nàng đương nhiên thể trơ mắt nhìn các nàng bị thương tổn.


      Nghe Lam Linh như vậy, nụ cười mặt Thượng Quan Vân Thụy sớm biến mất, trong đôi mắt đào hoa mang theo u quang lạnh lùng , đưa tay cầm lấy bình sứ , nhổ xuống nắp bình, ngửi cái, hừ lạnh tiếng, "Lam Ngọc cũng ngu xuẩn!"


      "Vì sao cho Bản cung những thứ này? Bản cung nhớ lầm, Lam Ngọc kia là ca ca của ngươi." Thượng Quan Vân Thụy đem nắp bình nhét lại, nhìn Lam Linh sâu kín mở miệng.


      Nghe vậy, Yến Kinh Hàn khẽ giật mình, nhưng cũng có lên tiếng.


      "Ta chẳng lẽ thể đại nghĩa diệt thân?" Lam Linh đưa tay đem bình sứ cầm trở lại, nàng đương nhiên thể cho Thượng Quan Vân Thụy biết vì Lam Ngọc muốn làm dơ bẩn nàng nên nàng cùng mới đại nghĩa diệt thân


      Bản cung thực là nghĩ tới Hàn vương phi có thể có nghĩa khí lớn như thế , là làm cho Bản cung vừa bội phục lại hổ thẹn." Thượng Quan Vân Thụy trong lời mang theo trào phúng ràng , căn bản cũng tin tưởng Lam Linh tốt bụng như vậy đem tin tức trọng yếu này cho nàng biết, chính là lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.


      "Bội phục cũng tốt, hổ thẹn cũng được, đều chuyện của thái tử điện hạ ngài, cùng ta có nửa điểm quan hệ, bất quá, thái tử điện hạ, ngài cần phải nhớ ràng , ngài thiếu ta cái nhân tình, ta bất cứ lúc nào đều có thể tìm ngài đòi công." Lam Linh dừng lại chút, xem xét Thượng Quan Vân Thụy, " lại, nếu là thái tử điện hạ tương đối mau quên, hoặc giả như có thành tâm, ta cũng cần thông báo tin này với ngài làm gì , ngài xem đúng ?"


      Lam Linh vốn cũng định đòi Thượng Quan Vân Thụy báo đáp, nhưng nghe châm chọc khiêu khích của Thượng Quan Vân Thụy , nhìn thấy mang bộ dạng của lang sói mà châm chọc nàng, Lam Linh lập tức cảm thấy việc đem tin tức này đưa cho là lợi cho quá, nhất định phải làm cho trả chút giá cao!


      Đều bị nàng hết rồi , còn có thể cái gì?


      Thượng Quan Vân Thụy lại lần bất tri bất giác phát lại thua tay nha đầu này, lại còn phải trả thêm khoản nợ nhân tình nữa.


      "Bản cung là loại người vong ân phụ nghĩa sao?" Hồi lâu, Thượng Quan Vân Thụy mới thốt ra câu, liền có đoạn sau, nha đầu kia lại là người của Lam Xảo Phượng , thiếu nhân tình của nàng, chẳng khác nào thiếu nhân tình Lam Xảo Phượng ? Điều này ổn chút nào.


      Nghĩ tới đây, Thượng Quan Vân Thụy vừa nhìn về phía Yến Kinh Hàn, hiểu Yến Kinh Hàn làm cái quái gì, biết Lam Linh là người của Lam Xảo Phượng , chẳng những để nàng biết tin tức trọng yếu như vậy, còn để cho nàng với , nhà vừa bị động đất sao?


      Thượng Quan Vân Thụy sở dĩ nghĩ như vậy, đó là bởi vì Thượng Quan Vân Thụy cho rằng cái tin tức này là thủ hạ của Yến Kinh Hàn dò được, căn bản hề nghĩ đó chính là Lam Linh .


      Lúc này, bên ngoài phòng đầy tiếng đàn sáo, tiếng trầm trồ khen ngợi bên tai dứt, cực kỳ huyên náo, Lam Linh cùng Thượng Quan Vân Thụy đều biết cần thiết phải hạ thấp giọng, bởi vì người bên ngoài căn bản là nghe được bọn họ cái gì.


      Thấy mình xong , Lam Linh liền muốn lại dừng lại, lập tức đứng lên, nhìn về phía Yến Kinh Hàn, "Vương gia, ta muốn trở về, ngài trở về sao?"


      Kể từ vào nhã gian, Yến Kinh Hàn chỉ câu , vẫn luôn từ từ uống trà, lúc này thấy Lam Linh phải , liền để ly trà xuống, đứng lên, kỳ cũng thích loại địa phương hỗn tạp như thế này.


      Rất nhanh, hai người ra khỏi thiên lâu, Lam Linh giương mắt nhìn về phía bầu trời, ánh trăng dịu dàng, sao đầy trời, sáng mảnh dưới bóng đêm, chói mắt!


      Gió mát quất vào mặt, Lam Linh từ từ về phía trước , bộ dạng vừa vừa tinh tế thưởng thức.


      Nàng sớm nhìn ra được, quan hệ của Yến Kinh Hàn cùng Thượng Quan Vân Thụy kỳ giống bình thường, tình hình hôm nay chẳng qua là Yến Kinh Hàn cố ý an bài, mặt là ở tránh hoài nghi người khác , về phương diện khác trắng ra là đề phòng chính mình.


      Bị nam nhân đầu ấp tay gối với mình đề phòng như tặc nhân, loại cảm giác này tốt tý nào.


      Nhìn bóng lưng Lam Linh có chút đơn bạc, trong mắt phượng của Yến Kinh Hàn thâm thúy tựa hồ có vật gì đó vừa xẹt qua, lập tức nhấc chân đến Lam Linh bên cạnh, cầm tay Lam Linh , dắt nàng từ từ lên phía trước.


      Lam Linh nhàn nhạt cười , có lên tiếng, nhưng nàng biết nàng có lựa chọn.
      BaoYu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104.1: Cơ hội trời cho


      Editor: Tử Sắc Y


      Bóng đêm yên tĩnh, ánh sáng từ trăng chiếu xuống lốm đa lốm đốm xuống đất, ngẫu nhiên lại có cơn gió mát mang theo hương hoa, yên tĩnh, tường hòa (an lành hoà bình), tất cả tựa hồ đều rất tốt đẹp.


      Chậm rãi đường cái, dắt bàn tay bé ấm áp của Lam Linh, mặc dù dung nhan tuấn tú của Yến Kinh Hàn vẫn lạnh như băng, nhưng chỉ có mình biết rằng giờ phút này vui vẻ, thích thời gian năm tháng yên tĩnh đẹp như vậy, thích cảm giác nắm lấy tay nàng, thích ấm áp ở trong lòng bàn tay của nàng.


      Nhưng mà trong lòng Lam Linh lại chút vui vẻ nào, ngược lại có cảm giác như mất mác, mang theo nhè chua xót, mang theo nhè khổ sở.


      Lam Linh muốn nghĩ tại sao nàng lại cảm thấy bị mất mác, nếu biết tất cả sớm định, vậy vì sao lại còn mất mác?


      "Làm sao vậy?" Yến Kinh Hàn cuối cùng cũng phá vỡ trầm mặc, nghiêng đầu nhìn xem Lam Linh hỏi.


      Lam Linh cười cười, "Vương gia, ở trong lòng của ngươi, ta là nữ nhân của ngươi hay là thê tử của ngươi?" Mặc dù trong lòng Lam Linh sớm có đáp án, nhưng vẫn nhịn được mà hỏi ra.


      Yến Kinh Hàn mấp máy môi, ánh mắt trong nháy mắt lại trở nên thâm thúy, dừng khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của Lam Linh, cuối cùng, lại dời mắt về phía trước.


      Yến Kinh Hàn biết phải trả lời như thế nào, chính xác mà , vốn hiểu ý nghĩa của thê tử, chỉ nghĩ tới Lam Linh là nữ nhân của , ở người nàng, có thể có được niềm vui chưa bao giờ có, muốn trói nàng ở bên người.


      Theo Yến Kinh Hàn, thê tử chính là nữ nhân bái đường với , còn về phần tương kính như tân hay ân ái lại thêm chim cá tình thâm, đều nghĩ đến, lại càng nỗ lực làm như thế.


      Mà câu hứa hẹn vô cùng coi trọng Lam Linh của cũng chỉ là muốn để Lam Linh rời khỏi mà thôi, bởi vì thích cảm giác mà thân thể Lam Linh tạo nên, còn về phần những nguyên nhân khác sâu hơn, vốn chưa từng nghĩ tới.


      Đối mặt với Yến Kinh Hàn trầm mặc, Lam Linh chỉ nhàn nhạt cười cười, tựa hồ như có chút tự giễu, sớm hiểu, cần gì trong lòng còn ảo tưởng?


      "Vì sao lại hỏi câu này?" Yến Kinh Hàn tựa hồ như cảm thấy Lam Linh khác thường, cuối cùng cũng lên tiếng, bằng hiểu biết của với Lam Linh, biết là Lam Linh chưa bao giờ hỏi mấy câu râu ria, mỗi vấn đề nàng hỏi đều mang theo dụng ý.


      " có gì, chỉ là tương đối hiếu kỳ, tùy tiện hỏi chút mà thôi." Lam Linh cười cười với Yến Kinh Hàn, trong giọng lại ràng mang theo ý lấy lệ.


      Nghe vậy, mày kiếm Yến Kinh Hàn cau lại, lúc này chỉ nghe thấy dàn tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến truyền tới, trong nháy mắt Yến Kinh Hàn nhìn sang phương hướng của tiếng vó ngựa truyền, mày kiếm khẽ nhíu lại lần nữa.


      Rất nhanh, người ngựa xuất ở trước mắt Lam Linh, chỉ thấy người ngồi lưng ngựa ăn mặc như tên binh lính bình thường, vào trước Lam Linh và Yến Kinh Hàn, rồi nhanh chóng kéo cương ngừng ngựa, xoay người nhảy xuống ngựa, nhanh chóng chạy vội tới trước Yến Kinh Hàn, thầm vài câu ở bên tai Yến Kinh Hàn, trong nháy mắt vẻ mặt của Yến Kinh Hàn cũng rùng mình!


      "Ngươi về trước , bản vương đến sau đó!" Yến Kinh Hàn nhanh chóng phân phó với tên lính kia.


      "Vâng!" Binh lính nhanh chóng lên ngựa, hất bụi mà !


      "Hạo Nguyệt, ngươi theo ta, Lưu Vân đưa vương phi hồi phủ!" Yến Kinh Hàn xong, buông lỏng tay Lam Linh.


      "Vâng!" Hạo Nguyệt luôn cố gắng giảm xuống cảm giác chính mình tồn tại nhanh chóng tiến
      [​IMG]
      BaoYu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104.2: Cơ hội trời cho


      Editor: Tử Sắc Y



      Nhưng mà chuyện này phải là chỗ chết người nhất, chỗ chết người nhất chính là, sát thủ đuổi theo Lam Linh chết, mà Lam Linh lại thấy, biết, là Lam Linh bị người bắt , hay là tự nàng đến nơi nào.


      Lưu Vân dẫn theo ám vệ ở trong phủ tìm ở trong hẻm gần đó hai vòng, nhưng vẫn thấy bóng dáng của Lam Linh, bất đắc dĩ, chỉ có thể truyền tin tức này trước cho gia, rồi lại tiếp tục tìm kiếm phạm vi lớn trong kinh thành.


      Rất nhanh, Yến Kinh Hàn chạy đến nơi, nhìn thấy miệng vết thương người hắc y nhân bị Lam Linh giết, mày kiếm Yến Kinh Hàn nhíu chặt, lời mà chỉ dẫn Hạo Nguyệt Lưu Vân trở về vương phủ.


      Vào thư phòng, Lưu Vân lập tức quỳ gối xuống đất, ôm quyền : "Gia, thuộc hạ thất trách, bảo vệ vương phi cho tốt, xin gia trách phạt!" Theo Lưu Vân, Lam Linh tám phần là bị người bắt , bởi vì Lưu Vân cảm thấy Lam Linh có lý do gì để rời khỏi vương gia, mà nàng là vương phi của gia , là nữ nhi của Lam Trí Thân, và cũng là người Lam Xảo Phượng phái đến bên cạnh gia, nàng có bao nhiêu lá gan mà dám đối nghịch với của mình? Đây chẳng phải là muốn chết sao?


      Môi mỏng của Yến Kinh Hàn mím lại thành đường thẳng, nơi mi tâm nhíu lại thành chữ "Xuyên" ("川"), tại cuối cùng hiểu Lam Linh vì sao lại muốn bạc, nàng muốn bạc trả lộ phí! Nàng muốn bạc để rời khỏi !


      Nàng lại lần nữa dối !


      Nghĩ tới đây, Yến Kinh Hàn nện quyền lên án thư, "Ầm " tiếng, cái bàn lập tức nứt ra rãnh lớn, trong lòng Yến Kinh Hàn vẫn tức giận quay cuồng như cũ!


      "Gia..." Hạo Nguyệt Triêu Dương cùng nhau cả kinh!


      Hạo Nguyệt Lưu Vân cũng biết gia bình thường hỉ giận đều sắc, bộ dáng tức giận kiềm được lúc này ít lại càng ít, gia làm sao vậy? lẽ là bởi vì thấy vương phi?


      Yến Kinh Hàn đè ép tức giận quay cuồng trong lòng, trầm giọng : "Ngươi đứng lên , lập tức truyền tin tức trở về trong các, để cho bọn họ bí mật thăm dò tung tích của vương phi, khi nào có tin tức, lập tức trở về bẩm báo ngày! Mặt khác, truyền ra tin tức, là vương phi bị người thân phận bắt , sống chết !"


      Nghe vậy, Hạo Nguyệt Lưu Vân cả kinh, theo lời gia như vậy, vương phi vốn phải là bị bắt , mà tự mình chạy mất!


      Hạo Nguyệt Lưu Vân nhất thời nghĩ ra dụng ý hành động lần này của Lam Linh, nhưng vẫn vội vàng đáp tiếng, lĩnh mệnh rời .


      Yến Kinh Hàn nắm chặt nắm tay, cuối cùng hiểu vì sao Lam Linh lại với là nàng muốn làm chim chóc trong lồng, vì sao lại hỏi xem nàng như thê tử hay là nữ nhân của , ra, nàng sớm có tính toán rời khỏi !


      Lúc này, Yến Kinh Hàn thèm nghĩ đến thân phận của Lam Linh, cũng thèm nghĩ đến Lam Linh có khả năng mang đến cho nhiều bất lợi, điều nghĩ chính là, nhất định phải bắt nàng trở lại, rồi trừng phạt nàng tốt!


      Trăng sáng kể từ khi trốn vào tầng mây, liền hề lộ ra nữa, điều này tự nhiên là tạo điều kiện vô cùng tiện lợi cho Lam Linh, hơn nữa nàng còn có khinh công cao bên người, chuyện vượt qua tường thành đối với Lam Linh mà cũng có bao nhiêu khó khăn, Lam Linh phí bao nhiêu công phu liền ra khỏi thành.


      Nàng sớm ghi tạc đường lộ Tây Tề vào trong lòng, sau khi ra khỏi thành, Lam Linh liền đến con đường dẫn về phía Tây Tề.


      Kỳ , Lam Linh cũng biết hành động nàng tạm thời nảy lòng tham này khiến xảy ra rất nhiều nguy hiểm nàng biết, hơn nữa phí đường có hạn, nàng còn chưa tìm được nơi thích hợp để sinh sống lâu dài; thứ hai là nàng có phương tiện giao thông, chỉ bằng cặp chân này, biết nàng phải đến năm tháng nào mới có thể đến được Tây Tề; thứ ba là Yến Kinh Hàn tám phần đoán được nàng chạy trốn, lấy tham muốn giữ lấy của đối với nàng, Lam Linh cảm thấy rất có thể Yến Kinh Hàn phái người tới bắt nàng, nếu nàng bị bắt, Lam Linh cảm thấy nàng xong rồi!


      Nhưng Lam Linh cũng biết tận dụng thời cơ, khi chạy rồi trở lại, ở dưới mí mắt Yến Kinh Hàn, cơ hội nàng ngay cả chạy trốn ra khỏi kinh thành cũng có, vất vả mới có được cơ hội trời cho, dẫn Yến Kinh Hàn , lại tạo cho nàng thành lập cơ hội tốt như vậy để chạy trốn, cho nên nàng thể trơ mắt bỏ qua!


      Mặc dù lần lượt bị Yến Kinh Hàn bắt nạt, nhưng Lam Linh hề hoài nghi đến năng lực của mình, nàng lại càng hoài nghi năng lực sinh tồn của mình, theo ý nàng, chỉ cần có khí và nước, tới chỗ nào, nàng cũng có thể sống sót tốt!


      Lam Linh dẫm lên bụi cỏ dại mọc ở đường bước như bay, trong lòng nàng nghĩ tới đến chỗ nào có thể mua con ngựa cưỡi là tốt rồi, nghĩ tới nhìn ở cách đó xa có ánh sáng mờ mờ lúc sáng lúc tối, hiển nhiên là căn nhà, mà xuyên qua ánh sáng, Lam Linh tựa hồ như thấy được con ngựa ở trong hàng rào ngoài sân của ngôi nhà kia, trong lòng nàng lập tức vui mừng.


      Lam Linh bước nhanh vào trong hàng rào ngoài sân, suy nghĩ lát, nàng tung người nhảy lên, vào sân , tháo dây cương ngựa từ cây lấy xuống, lại từ trong lồng ngực móc ra tấm ngân phiếu, lại nhìn đến giá trị mặt phiếu, nàng cảm thấy mua con ngựa này hẳn
      [​IMG]
      thienbinh2388BaoYu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 105.1: ?

      Editor: An Kin


      Nghe tiếng vó ngựa dồn dập, Lam Linh lo lắng đấy là người của Yến Kinh Hàn, liền để ý tới nha đầu kia nữa, dắt ngựa vào bên cạnh rừng cây.


      Nha đầu thấy thế, do dự liền theo Lam Linh vào rừng cây.


      Đôi mi thanh tú của Lam Linh chau lại tý, trong lòng nghĩ tới nha đầu kia phải là nữ thổ phỉ cướp bóc sao? Có người chủ động đưa tới cửa, tại sao nàng phải trốn? phải vì nàng lớn lên quá "đẹp trai" , chỉ muốn cướp bóc nàng đấy chứ?


      Lam Linh nghĩ ra, nhanh chóng đem ngựa giấu đến sau bụi cỏ rậm, rồi bay người lên, thân dưới tán lá giữa cây đại thụ.


      Nha đầu nhìn Lam Linh, lên tiếng, tung người nhảy lên, cũng trốn cây to này.


      Lam Linh nghiến răng, cả khu rừng phải chỉ có cây đại thụ này, nha đầu kia sao lại muốn trốn ở cùng chỗ với nàng? Nha đầu này phải là vừa ý nàng đấy chứ? Sít sao kề cận nàng, sợ nàng chạy?


      Đầu Lam Linh đầy hắc tuyến, nàng chút cũng thích nữ nhân, nàng thích...


      Lam Linh mấp máy môi, đột nhiên nghĩ đến Yến Kinh Hàn lạnh như băng và mắt phượng thâm thúy, môi mỏng lạnh, nụ hôn nóng bỏng, bàn tay lạnh giáở người nàng lại có thể kích thích nhiều đóa bọt nước, Lam Linh khỏi nhắm hai mắt lại.


      lựa chọn, vì sao nàng còn muốn tới nghĩ , muốn cùng hết thảy?


      Từ nay về sau, cũng chỉ là khách qua đường vội vã trong sinh mệnh của nàng.


      Trong lòng Lam Linh mang theo tia mất mát, tự mình an ủi, nhưng mà nàng biết rằng nàng cùng Yến Kinh Hàn cũng chỉ là vừa mới bắt đầu.


      Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Lam Linh nhanh chóng thu hồi nghĩ ngợi lung tung trong lòng, ngưng thần tĩnh khí, lát, chỉ thấy nam tử cưỡi con ngựa nhanh chóng chạy như bay qua, trong nháy mắt liền biến mất trước mắt của nàng,


      Mặc dù chỉ ngắn ngủi cái chớp mắt, Lam Linh vẫn nhận ra người lưng ngựa.


      Mộ Dung Tiếu Trần!


      Lam Linh mấp máy miệng, nhìn phương hướng Mộ Dung Tiếu Trần biến mất, ánh mắt sâu xa mà ngưng trọng!


      Mộ Dung Tiếu Trần mặc dù dịch dung, nhưng Lam Linh nhận ra mặt mang mặt nạ da người, giống với mặt nạ mang hôm nàng cùng "Bắt trộm".


      Lam Linh chút cũng cho rằng Mộ Dung Tiếu Trần xuất ở đây lúc này đơn giản là trùng hợp, cũng cho rằng Mộ Dung Tiếu Trần có thể phát tung tích của nàng trước Yến Kinh Hàn cùng Lam Xảo Phượng, thế lực của thể nào mạnh đến nổi qua mặt Yến Kinh Hàn cùng Lam Xảo Phượng.


      Còn nữa, tối ngày hôm qua nàng mới nảy ra ý này, chính mình cũng biết, sao có thể biết nhất cử nhất động của nàng?


      Đáp án tựa hồ miêu tả sống động.


      , đứng sau thúc đẩy mọi chuyện.


      Nghĩ đến Mộ Dung Tiếu Trần thâm tình thổ lộ với nàng, nghĩ đến mạnh mẽ tuyên bố đạt mục đích quyết bỏ qua, Lam Linh oán hận nhắm hai mắt lại.


      Lam Linh nghĩ tới nàng vừa mới thoát ly khống chế Yến Kinh Hàn cùng Lam Xảo Phượng, lại rơi vào thiết kế của Mộ Dung Tiếu Trần, bị đám bọn họ đùa bỡn trong lòng bàn tay.


      Đáng giận!


      Trong lòng Lam Linh, những thua thiệt trước đó của Mộ Dung Tiếu Trần trong nháy mắt tan biến vô hình, luôn miệng nàng như thế nào? , phải là có thể ở sau lưng tùy ý thiết kế nàng, làm cho nàng theo ý nghĩ của .


      Nha đầu đứng cạnh Lam Linh thấy gò má lạnh lùng, con mắt trong suốt sáng như có sao băng xẹt qua của nàng, lập tức nhếch miệng cười, "Công tử, làm sao vậy? Ngươi biết người kia?"


      Lam Linh liếc nhìn nha đầu, lên tiếng, phi thân nhảy xuống. Nha đầu thấy thế, cũng phi thân xuống đất.


      Lam Linh dắt dây cương ngựa, thầm suy tư, trước có Mộ Dung Tiếu Trần, sau có Yến Kinh Hàn cùng Lam Xảo Phượng. Mộ Dung Tiếu Trần mặc dù còn tính là sói, nhưng nàng đối với có cảm giác, nàng nghĩ cùng có quá nhiều dính dáng, càng có khả năng cùng "Bỏ trốn". Mà Yến Kinh Hàn cùng Lam Xảo Phượng tuyệt đối có thể được xưng tụng là con cọp, nếu nàng bị bọn họ bắt được, chỉ sợ phải chữ "Thảm" là có thể hình dung ra.


      Trước có sói, sau có hổ, tình thế tựa hồ càng nghiêm trọng!


      "Này, công tử, ngẩn người cái gì vậy? Ngươi phải là đoạt bạc của người nọ nên bị người ta đuổi theo à?" Nha đầu nhìn Lam Linh từ xuống dưới, tựa hồ phán đoán xem Lam Linh có phải hay là cướp bình thường.


      Nghe vậy, trong đầu Lam Linh đột nhiên chợt lóe linh quang, " nương, ngươi phải muốn bổn công tử làm áp chế trại phu quân của ngươi sao? Xem mảnh thành tâm của người, bổn công tử liền đáp ứng ngươi ."


      Nha đầu vừa nghe, trong nháy mắt ngơ ngác chút, con mắt lớn chuyển động xoay hai vòng, lưu manh cười : "Công tử, ta xem ngươi phải là muốn làm áp chế trại phu quân của ta, mà là nghĩ đến việc tị nạn bên trong hàng rào của ta ? Nếu là ta đoán đúng, ngươi nhất định là làm chuyện tốt! phải là vừa mới đoạt bạc của nam nhân kia, chính là léng phéng cùng phu nhân người ta!"


      Khóe miệng Lam Linh khỏi nhếch cái, có chút dở khóc dở cười.


      " nương, ta cảm thấy được ngươi làm nữ thổ phỉ là quá ủy khuất. Ngươi tuyệt đối có tư chất đổi nghề viết chuyện." Lam Linh liếc nha đầu cái, dắt ngựa đến ngoài bìa rừng, rồi tiếp: " nương, bổn công tử nếu có làm chuyện gì tốt, ngươi cũng phải là người tốt nha, hai chúng ta đúng lúc là tám lạng nửa cân,trời sinh đôi. Như thế nào? Có muốn bổn công tử làm áp chế trại phu quân của ngươi hay , ngươi nhanh quyết định, nếu , bổn công tử muốn , vượt qua cái thôn có cái điếm nghỉ này."


      Nha đầu bật cười, "Công tử, ngươi thôi , ràng là ngươi muốn tị nạn bên trong hàng rào của ta, còn giống như là ta cầu cũng được, cũng chỉ có thể là ngươi ."


      Lam Linh cười cười, càng ngày càng cảm thấy thân phận nha đầu kia khả nghi, nha đầu thông tuệ như thế, thấy thế nào như thế nào cũng giống nữ thổ phỉ.


      "Nếu để cho ngươi đoán được bổn công tử tị nạn, bổn công tử cũng dối gạt ngươi, bổn công tử đắc tội vài đại nhân vật có mặt mũi, nếu bị bọn họ bắt được, có thể thảm. Thấy nương mặc dù xuất thân là thổ phỉ, nên cũng thấy chết mà cứu? nương, ngươi cứ ."


      "Ta thích nghe lời này của công tử. Bổn nương chính là phải là hiệp nghĩa, can đảm, chân thực, nhiệt tình sao? Công tử theo ta trở về, bảo đảm hầu hạ ngươi như phu quân ta." Nha đầu rồi lên trước dẫn đường.


      Lam Linh cười cười, theo sau lưng nha đầu.


      Theo Lam Linh, so sánh với thế lực cùng Yến Kinh Hàn, Lam Xảo Phượng, Mộ Dung Tiếu Trần, hàng rào nha đầu kia được coi là đầm rồng hang hổ, chờ tránh khỏi trận gió đầu này, nàng rời cũng tính là việc khó.


      Có chỗ đặt chân, nguy cơ bên này của Lam Linh tựa hồ cũng tạm thời biến mất, mà lúc này trong kinh thành lại nổ tung.


      Hàn vương phi đêm qua gặp chuyện, bị bắt, sống chết . Tin tức này sớm truyền sôi sục trong kinh thành, dân chúng nghị luận rối rít, suy đoán ai to gan như vậy, dám bắt Hàn vương phi, người nọ có phải đầu bị hư hay ? Hàn vương phi là thân phận gì? Phu quân là thân phận tôn quý tay nắm quân đội hùng hậu - thiên thần vương gia; phụ thân là đứng đầu quan lại, là đương triều thái hậu, bất cứ người nào trong bọn họ chỉ cần đạp mạnh cước, kinh thành này cũng chấn động lớn, thế nhưng có người dám động thổ đầu thái tuế, hoàn toàn muốn chết.


      Càng làm cho mọi người giật mình là, tối hôm qua, đại tiểu thư Lam Kim Châu Lam tướng phủ treo cổ tự tử tự sát, bất quá, may mắn phát được kịp thời được cứu xuống, sau đó liền truyền ra, Lam đại tiểu thư bởi vì ái mộH vương gia, cuối cùng vì yêumà được, sinh nhớ nhung, liền tìm cái chết.


      Mặc dù trước kia rất nhiều người đều cảm thấy Lam đại tiểu thư này căn bản xứng với Hàn vương gia, tất cả đều là si tâm vọng tưởng, nhưng kể từ Lam Kim Châu tìm cái chết, rất nhiều người bắt đầu khỏi đứng về bên Lam Kim Châu, cảm thấy nữ tử có thể bởi vì được mà tự sát, đây là si tình cỡ nào? lòng say mê của nàng đủ để cảm động trời đất.


      Đương nhiên cũng có người bởi vì cử động lần này của Lam Kim Châu càng thêm khinh bỉ nàng, cảm thấy nàng hoàn toàn là cố ý, mục đích là buộc hàn vương gia cưới nàng!


      Hai điều tin tức đều có quan hệ với Lam tướng phủ và Hàn vương phủ. Ánh mắt mọi người tự nhiên cũng đều tập trung ở hai phủ này.


      Thư phòng Hàn vương phủ.


      Đêm qua Yến Kinh Hàn cả đêm chưa ngủ, suy nghĩ về những địa phương Lam Linh có khả năng , sau nhiều lần suy tính, Yến Kinh Hàn cảm thấy khả năng lớn nhất là Lam Linh Tây Tề.


      Lam Linh nếu gặp qua Mộ Dung Tiếu Trần, như vậy Mộ Dung Tiếu Trần nhất định với nàng trước mắt ai có thế lực lớn nhất ở Đông sở, Lam Xảo Phượng nhất định bị nhắc đến. Nếu Lam Linh lựa chọn chạy trốn, như vậy chính là nghĩ thoát ly khống chế Lam Xảo Phượng, nàng khẳng định muốn ở trong phạm vi thế lực của nàng.


      Ngoại trừ Đông sở, cũng chỉ có Bắc Tề, Nam Nhạc, Tây Tề. Bắc Tề có Thượng Quan Vân Thụy, nàng đối có khúc mắc trong lòng còn, cũng , mà Nam Nhạc cúi đầu xưng thần với Đông Sở, nàng như lời , chỉ cần vận dụng chút lực lượng, có thể bắt nàng, kể từ đó, đối với nàng mà cũng tính là chỗ tốt để , như vậy chỉ còn lại Tây Tề!


      Tây Tề, nhiều thảo nguyên, là dân tộc có binh hùng tướng mạnh, cũng quen thuộc với Đông Sở. Những điều này đối với Lam Linh mà là có lợi nhất , Lam Linh nếu là Tây Tề, thể nghi ngờ là biển rộng mặc cá nhảy, bầu trời mặc chim bay.


      Chỉ bằng dung mạo, tính tình, tài trí, bản lãnh của Lam Linh, Yến Kinh Hàn chút cũng hoài nghi nàng được tốt, càng hoài nghi bên cạnh nàng thiếu người ái mộ.


      Vừa nghĩ tới bên cạnh Lam Linh có thể có đàn ông khác, trong nội tâm Yến Kinh Hàn lại tức giận điên cuồng.


      Nàng là Vương phi của , cũng dám rời !


      Yến Kinh Hàn nắm chặt tay, lúc này chỉ nghe thấy thanh Lưu Vân vang lên ở ngoài cửa phòng, "Gia, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo!"


      "Vào !" Yến Kinh Hàn đè ép lửa giận trong lòng, trầm giọng .


      Lưu Vân cả kinh, hơn nữa tối hôm qua thất trách, Lưu Vân thở cũng dám thở mạnh, nhanh chóng vào thư phòng.


      "Gia, Lạc thành có tin tức truyền đến, bình minh hôm nay, Vương phi vào Lạc thành, giả dạng thành bộ dáng nam tử, sau đó nhanh chóng ra khỏi thành, các huynh đệ vốn định ngăn vương phi ở ngoài thành, lại bị nam tử thân phận chặn lại, về sau, liền có tin tức của Vương phi." Lưu Vân kiên trì hơi xong, len lén nhìn nhà mình gia cái.


      Vừa nghe đến hai chữ Lạc thành, Yến Kinh Hàn liền biết đoán sai, nàng quả là muốn Tây Tề!


      Mà sau khi nghe xong, môi mỏng Yến Kinh Hàn mím thành đường thẳng.


      Bị nam tử thân phận chặn lại? Yến Kinh Hàn lập tức liền nghĩ đến Mộ Dung Tiếu Trần, mắt phượng lập tức ra hàn quang!
      BaoYuthienbinh2388 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 105.2: ?

      Editor: Yosa_Truong



      "Người nọ võ nghệ như thế nào?" Yến Kinh Hàn trầm giọng hỏi.


      "Thân thủ quỷ dị, nhìn ra thuộc môn phái nào, những huynh đệ ở lạc thành cũng phải là đối thủ của ."


      "Mộ Dung Tiếu Trần hôm nay có vào triều ?" Yến Kinh Hàn đột nhiên lại hỏi.


      "Bẩm gia, Tả tướng hôm nay có đến hoàng cung, so với trước kia có gì dị thường." Lưu Vân vội vàng đáp, kỳ cũng hoài nghi người nọ là Mộ Dung Tiếu Trần, nhưng nếu Mộ Dung Tiếu Trần ở hoàng cung, có khả năng xuất ở ngoài lạc thành trăm dặm , như vậy người nọ chắc chắn phải là Mộ Dung Tiếu Trần, nếu phải, vậy là ai?


      Việc Mộ Dung Tiếu Trần ái mộ Lam Linh sớm công khai từ lâu, Lưu Vân nghĩ ngoài Mộ Dung Tiếu Trần có động cơ dẫn vương phi chạy trốn còn ai dám rước lấy mối hoạ này nữa chứ?


      Yến Kinh Hàn cau mày, Mộ Dung Tiếu Trần còn dám công khai vào hàn vương phủ, liền có thể thấy được mức độ coi trọng Lam Linh của , mà tình hình trước mắt thể nghi ngờ chính là cho cơ hội tốt vô cùng, Yến Kinh Hàn tin có thể ngồi im hành động được!


      Nhưng vấn đề đến cùng là ở chỗ nào?


      Yến Kinh Hàn khẽ suy tư lát, : " chú ý mật thiết tới từng tiếng cử động của Mộ Dung Tiếu Trần , nếu có dị thường, lập tức bẩm báo! Còn có, phái người ở lạc thành trong phạm vi trăm dặm tìm kiếm vương phi, nếu có tin tức của nàng, thể hành động thiếu suy nghĩ, lập tức trở về bẩm!"


      "Vâng!" Lưu Vân lên tiếng, nhanh chóng ra thư phòng.


      Lưu Vân chân trước vừa , Yến Kinh Hàn liền thấy bóng người đỏ chói tiến vào thư phòng của , Thượng Quan Vân Thụy vẫn là trưng vẻ mặt tươi cười * lỗi lạc tay thậm chí còn chầm chậm phe phẩy quạt.


      Nhìn bộ dáng nhàn nhã của Thượng Quan Vân Thụy , Yến Kinh Hàn trong nội tâm tràn đầy vui, cảm thấy nụ cười mặt Thượng Quan Vân Thụy là chói mắt!


      "Ai ô, đây là thế nào? Ai đắc tội ngươi? Ta đâu có làm cái gì chọc giận ngươi mất hứng đâu Thượng Quan Vân Thụy vào bàn phía trước mặt Yến Kinh Hàn ngồi lên chiếc ghế dựa vẫn rạng cười như xưa


      "Có việc?" Yến Kinh Hàn lúc này căn bản có tâm tình nghe Thượng Quan Vân Thụy những thứ nhảm nhí ý nghĩa này, trong đầu đều ở nghĩ đến Lam Linh rốt cuộc đến nơi nào.


      "Đương nhiên, ta có tới tìm ngươi làm cái gì?" Thượng Quan Vân Thụy nhanh chóng thu lại thần sắc, mặt biết lúc nào cần có chừng có mực, mặc dù sợ nhổ chòn râu cọp này, nhưng biết nếu cứ nhổ trong thời gian dài, con cọp này khẳng định đá ra ngoài nha.


      "." Yến Kinh Hàn lạnh lùng chữ.


      Thượng Quan Vân Thụy nhếch miệng, cũng cùng Yến Kinh Hàn so đo, lập tức nghiêm mặt : "Kinh Hàn, nha đầu kia là phải tự mình trốn?"


      Nghe vậy, ánh mắt Yến Kinh Hàn rũ xuống trong nháy mắt dời về phía Thượng Quan Vân Thụy, nghĩ tới Thượng Quan Vân Thụy thế nhưng cũng có thể đoán được, Thượng Quan Vân Thụy cũng biết Lam Linh biết võ công, như thế nào đoán được ?


      "Làm sao ngươi biết?" mày kiếm Yến Kinh Hàn khẽ nhíu lại, ánh mắt trầm trầm.


      "Đoán ." Thượng Quan Vân Thụy nhíu mày, nhàng dùng hai chữ liền đem Yến Kinh Hàn đuổi .


      Đoán ? cũng biết đoán!


      ", đến cùng là chuyện gì?" Yến Kinh Hàn trong lòng có tia hiểu, tâm phiền ý loạn, có tâm tình đùa với Thượng Quan Vân Thụy .


      "Kinh Hàn, ta cảm thấy được việc nha đầu kia chạy, đối với ngươi mà phải là cầu cũng được sao? Nha đầu kia là người của Lam Xảo Phượng , nàng nếu ở lại phủ, bên trong xảy ra chuyện gì, Lam Xảo Phượng nhất định mượn chuyện này làm khó dễ, gây bất lợi cho ngươi, cho nên ngươi thể xử lý nàng trong phủ, nhưng nếu nàng ở bên ngoài phủ, cùng ngươi chút quan hệ, Lam Xảo Phượng dù cho muốn viết văn, cũng tìm ra nửa điểm nguyên do, ngươi còn có thể biết thời thế giúp nha đầu kia rời khỏi đông sở, như vậy liền có thể dễ dàng loại trừ tai hoạ ngầm."


      Thượng Quan Vân Thụy chậm rãi mà , tựa hồ phân tích cực kỳ có đạo lý, lông mày Yến Kinh Hàn càng nhíu càng chặt!


      Về công mà , Yến Kinh Hàn đương nhiên biết Thượng Quan Vân Thụy những câu này đều có lý, Lam Linh vốn chính là người của Lam Xảo Phượng , đem nàng đẻ ở bên người, cuối cùng mối tai hoạ ngầm, nhưng về tư, Yến Kinh Hàn lại ngàn lần muốn buông tay!


      Thanh nhã như lan, trầm tĩnh thong dong, thậm chí phúc hắc giảo hoạt, từng lần , từng chút giống như có lẽ khắc sâu ở trong đầuYến Kinh Hàn !


      Nghĩ tới bàn tay bé ấm áp của nàng, nghĩ tới bộ dáng mềm mại , nghĩ tới thần sắc giận dữ của nàng nhưng lại thể làm gì ,con mắt Yến Kinh Hàn khỏi nhu hoà bớt vài phần.


      Nhìn thấyánh mắt Yến Kinh Hàn trong nháy mắt xa xăm mà lại nhu thuận , Thượng Quan Vân Thụy lập tức cả kinh, "Kinh Hàn, ngươi muốn cho ta ngươi nha đầu kia nha?"


      Thượng Quan Vân Thuỵ vô cùng ràng, rất nhiềunam nhân đầu đội trời chân đạp đất nhung rốt cuộc lại thua dưới váy của nữ nhi. Lam Xảo Phượng gã Lam Linh cho Yến Kinh Hàn cũng chính vì mục đích này.


      ?


      Yến Kinh Hàn căn bản biết cái gì là , cũng nghĩ mình Lam Linh.


      "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Yến Kinh Hàn nhàn nhạt câu, nhanh chóng đem khác thường trong lòng xóa .


      "Vậy là tốt rồi." Thượng Quan Vân Thụy thở phào nhõm, "Kinh Hàn, có đôi khi nữ nhân có thể chống đỡ được thiên quân vạn mã, điểm này ngươi nên ràng, ta cũng hy vọng huynh đệ sinh tử của ta thua trong tay nữ nhân, ngươi thế này, ta xem như biết."


      Yến Kinh Hàn đương nhiên hiểu ý tứ của Thượng Quan Vân Thụy , từ xưa đến nay, biết có bao nhiêu hùng hảo hán hề chết ở sa trường, ngược lại chết bởi nữ nhân, chỉ lại cho hậu nhân tiếng sụt sịt.


      Yến Kinh Hàn từ cho rằng chính mình cũng như thế, Lam Linh mặc dù làm cho muốn ngừng mà được, nhưng vẫn có thể khống chế chính mình, tuyệt trầm mê đến mức có cách nào tự kiềm chế, về điểm này, Yến Kinh Hàn đối với mình vẫn rất có lòng tin.


      "Kinh Hàn, ta cũng biết tư chất nha đầu kia quả có vài phần làm cho ngươi kính trọng , nhưng cái gì cái gì nặng, ngươi nên tự nghĩ thông suốt." Thượng Quan Vân Thụy muốn đều , liền nhanh chóng chuyển đổi đề tài, "Kinh Hàn, ngươi có tra ra thân phận mấy tên sát thủ chưa ?


      Tra ra thân phận vài tên sát thủ đối Yến Kinh Hàn mà cũng phải là quá khó , nhưng Ưng Nhãn là bị ai xúi giục tới bắt Lam Linh, Yến Kinh Hàn tra ra được .


      Đối với Ưng Nhãn, Thượng Quan Vân Thụy tự nhiên nghe qua, Ưng Nhãn là tổ chức sát thủ giang hồ, chuyên môn là thu nhập tiền tài, thay người tiêu tai, hơn nữa này trước giờ bọn họ hành tung thần bí, ai biết nơi ở của họ ở địa phương nào, quan phủ cũng có cách nào tiêu diệt, vì thế, thế nên Ưng Nhãn mấy năm này ngày càng lớn mạnh .


      "Ưng Nhãn này cũng quá càn rỡ rồi, dám động thổ đầu thái tuế, xem vận mệnh của họ quá dài rồi!" Thượng Quan Vân Thụy sâu kín câu, vừa nhìn về phía Yến Kinh Hàn hỏi: "có tra ra chủ mưu chưa?"


      " có."


      Nghe vậy, Thượng Quan Vân Thụy cầm chiếc quạt xếp ở tay vỗ vỗ, suy tư lát, lại : "Kinh Hàn, ta cảm thấy được chuyện này chỗ nào cũng lộ ra quỷ dị, ngươi tốt nhất cẩn thận chút."


      Yến Kinh Hàn khẽ gật đầu cái, đương nhiên cũng sớm nhìn ra,chuyện tối hôm qua trong quân doanh kia hoàn toàn chính là có người cố ý muốn đem điều , tiện đường xuống tay với Lam Linh, nhưng Lam Linh lại mượn cơ hội này chạy, đây là chuyện ngoài ý muốn.


      Yến Kinh Hàn cũng nghĩ tới chuyện này là do Mộ Dung Tiếu Trần thầm làm, mục đích của chính là muốn để Lam Linh rời khỏi , nhưng Mộ Dung Tiếu Trần mặc dù xử lý khéo thế nào, cũng là người thanh cao cao ngạo , nên khinh thường việc thuê Ưng Nhãn làm việc chứ, hơn nữa còn ở kinh thành, cũng cùng Lam Linh rời , kể từ đó mà , tựa hồ làm có chút thuyết phục lắm.
      Nhưng nếu phải do Mộ Dung Tiếu Trần làm, kia là ai? vì sao phải bắt Lam Linh?


      Yến Kinh Hàn có manh mối, chỉ có thể tạm thời để qua bên, nhìn về phía Thượng Quan Vân Thụy hỏi: "Ngươi dự định thu thập Lam Ngọc như thế nào ?"
      "Đương nhiên là gậy ông đập lưng ông ." Thượng Quan Vân Thụy thích nhất chiêu này, cần suy tư liền ra.



      Yến Kinh Hàn đương nhiên hiểu ý Thượng Quan Vân Thụy, muốn cho Lam Ngọc trúng hoa độc xấu hổ , nhưng Lam Ngọc bị phế , dù cho muốn cũng được.


      "Ta xem ngươi nên đổi chiêu , chiêu kia đối Lam Ngọc dùng được." Yến Kinh Hàn nhàn nhạt câu, liền nhìn lên công văn mặt bàn .


      "Như thế nào dùng được?" Thượng Quan Vân Thụy có chút nghi hoặc, Lam Ngọc thích nữ nhân như vậy, loại chuyện đó nhất định là chuyện thường ngày, chiêu này đối với là tốt nhất chứ.


      " còn là nam nhân nữa." Yến Kinh Hàn ngẩng đầu, nhàn nhạt .


      "A?" Thượng Quan Vân Thụy há to miệng, lập tức cười ha ha hai tiếng, "Lam Ngọc còn là nam nhân nữa. biến thành thái giám? Chuyện gì xảy ra? Ngươi mau với ta, ." Thượng Quan Vân Thụy vẻ mặt hứng thú, rướn cổ, nhìn về phía Yến Kinh Hàn, ánh mắt tràn đầy bát quái mong đợi.


      " có chuyện gì khác ngươi có thể ." Yến Kinh Hàn chút cũng muốn với Thượng Quan Vân Thụy chân tướng việc, lành lạnh dùng câu lệnh đuổi khách.


      Thượng Quan Vân Thụy nhếch miệng, " có tí sức lực nào, làm mất hứng nha" Thượng Quan Vân Thụy biết Yến Kinh Hàn muốn , mặc kệ dùng phương pháp gì, cũng mở miệng, hay là thôi .


      "Ta ." Thượng Quan Vân Thụy cũng hề dừng lại, nhanh chóng ra khỏi thư phòng Yến Kinh Hàn .


      Phượng tường cung


      "Đều là đám vô dụng!" Lam Xảo Phượng "Tát" tiếng đem ly trà nặng nề phóng lên bàn trà, khuôn mặttỉ mỉ bảo dưỡng lại là nộ khí đằng đằng!


      Lam Xảo Phượng tự nhiên cũng nhận được tin tức Lam Linh bị bắt , nàng nghĩ tới người nàng tỉ mỉ bồi dưỡng ba năm lại bị tên thân phận bắt , vậy kế hoạch của nàng làm sao bây giờ? Nàng nào có nhiều thời giờ như vậy bồi dưỡng thêm người thích hợp?


      Nàng nhất định phải tìm nàng ta về!
      BaoYuthienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :