1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim ngọc lương duyên, tuyệt thế Hàn vương phi - Cô Sơn Dã Hạc (90.2/176c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 98.4: Tâm ta ngươi, ai cũng ngăn cản được

      Editor: An Kin


      Yến Kinh Hàn khẽ nhắm mắt, nghe tiếng sột soạt của rừng trúc ngoài cửa sổ. Trong lòng chưa bao giờ sợ hãi lại có chút chấn động.


      Mộ Dung Tiếu Trần làm thượng khách. Về công và tư đối với có gì xấu, vì sao làm?


      Mộ Dung Tiếu Trần ra khỏi Vương phủ của Yến Kinh Hàn. Đem Nhiếp đại phu chân chính trở về, cùng Thần Tinh trở về phủ.


      Mặc dù lần đầu tiên thổ lộ bị va phải vách tường [từ chối], nhưng tâm tình Mộ Dung Tiếu Trần rất sung sướng. nghĩ quan hệ giữa mình và Lam Linh tiến bước dài. Yến Kinh Hàn vô tình với Lam Linh, Lam Linh cũng Yến Kinh Hàn. Chỉ cần tạo ra nhiều cơ hội gặp mặt nàng, tin tưởng bao lâu, Lam Linh có thể tiếp nhận , cho tiến vào long nàng.


      Nghĩ tới bóng hình xinh đẹp thanh nhã xuất trần, nghĩ tới đôi mắt xinh đẹp trong như làn nước thu, nghĩ tới lúc Lam Linh chỉnh Thượng Quan Vân Thụy xấu xa, khóe miệng Mộ Dung Tiếu Trần lên sủng ái ,vui vẻ, bước chân cũng đặc biệt thoải mái.


      Thần Tinh theo sau lưng Mộ Dung Tiếu Trần, chủ tử nhà mình vừa mới làm gì, cũng biết . Thấy thần sắc của chủ tử, Thần Tinh đoán rằng tám phần là chủ tử nhìn thấy Hàn vương phi, hơn nữa còn trò chuyện với nhau vui.


      Làm thuộc hạ thân cận, Thần Tinh tự nhiên cũng thèm để ý Lam Linh. thấy chỉ cần chủ tử nhà mình vui vẻ, chủ tử cưới dạng nữ nhân nào, cũng coi nàng là nữ chủ nhân của Mộ Dung tướng phủ.


      Nghĩ tới đây, Thần Tinh đột nhiên nghĩ đến Nhạc Tư Ngữ, lập tức giật mình, trong lòng nghĩ nếu Nhạc Tư Ngữ là nữ chủ nhân, vậy là đáng sợ!


      Tuy nhiên, có vẻ như có khả năng này, chủ tử nhà mình làm sao có thể cưới Nhạc Tư Ngữ? Chủ tử nhà mình tránh nàng còn kịp nữa là.


      Trong lòng Thần Tinh tự an ủi, nghĩ lúc nhìn về phía trước lại thấy được Nhạc Tư Ngữ đứng ở chỗ xa, tay vòng trước ngực, tay che dù, liếc nhìn, hiển nhiên là ở chỗ này chờ chủ tử nhà mình.


      Thần Tinh nghiến răng, Nhạc Tư Ngữ này chính là ôn thần. Nàng ta để chủ tử nhà mình tâm tình tốt chút, mỗi lần đều làm chủ tử khó chịu. là quá ghê tởm!


      "Gia, Nhạc tiểu thư ở phía trước, thuộc hạ ngăn nàng lại?" Thần Tinh thấy chủ tử nhà mình chưa từng chứng kiến Nhạc Tư Ngữ bình thường, thử hỏi câu thăm dò.


      " cần để ý nàng." Mộ Dung Tiếu Trần nhàn nhạt mở miệng. Đối với , Nhạc Tư Ngữ cùng nam nhân có gì khác nhau. liếc mắt nhìn nàng, trong lòng của chỉ có thiên hạ kia, khiến chỉ nhìn lần sâu đậm.


      Hơn ngàn ngày đêm vấn vương, tìm kiếm, chờ đợi, cuối cùng cũng với nàng tình cảm chôn dấu ba năm. Mặc dù nàng lập tức đáp lại, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian, nàng nhất định là của !


      Nghĩ như vậy, bầu trời u mang theo mưa phùn rả rích đối với Mộ Dung Tiếu Trần lại là cảnh xuân ánh sáng rực rỡ.


      Nhạc Tư Ngữ che dù ở trong mưa nhìn Mộ Dung Tiếu Trần lững thững. Đôi môi bị nàng gắt gao cắn, nhìn về phía Mộ Dung Tiếu Trần, đôi mắt đẹp mang vẻ tức giận vô cùng.


      Nhạc Tư Ngữ võ nghệ kém Mộ Dung Tiếu Trần. Mộ Dung Tiếu Trần có thể tránh con mắt những người khác, nhưng thoát được ánh mắt của nàng, vì thế, Nhạc Tư Ngữ biết việc Mộ Dung Tiếu Trần thay mận đổi đào vào Hàn vương phủ.


      Nhạc Tư Ngữ đương nhiên biết Mộ Dung Tiếu Trần làm gì, ngoại trừ [MDTT] gặp nàng [LL] còn có thể làm gì? gấp đến mức tự chịu chết.


      Nhạc Tư Ngữ lo lắng, tức giận, nhưng nàng thể vào Hàn vương phủ. Nàng sợ Yến Kinh Hàn phát giác, đối với Mộ Dung Tiếu Trần càng thêm bất lợi, vì thế, nàng liền ở bên ngoài phủ chờ .


      Cuối cùng, Nhạc Tư Ngữ thấy Mộ Dung Tiếu Trần bình yên vô ra khỏi Hàn vương phủ, lòng mới thở phào. Chờ về thay y phục, nàng mới xuất . nghĩ đến cũng nhìn nàng cái, bước chân nhàn nhã thích ý biểu ràng việc đạt thành tâm nguyện.


      Tức giận, ghen tuông cuồn cuộn trong lòng.


      Nhạc Tư Ngữ muốn nghĩ tình hình gặp mặt giữa Mộ Dung Tiếu Trần và Lam Linh.Nhưng từng hình ảnh kiều diễm lại càng ngừng xuất trong đầu của nàng, Nhạc Tư Ngữ oán hận siết chặt tay, chỉ nghe thấy tiếng "Răng rắc", ô bị bẻ gãy, nhanh chóng rơi xuống đất, bị gió thổi qua, lăn hai vòng.


      Nhạc Tư Ngữ xòe bàn tay, chỉ còn lại đoạn ô trơn rơi xuống đất, mưa phùn làm ướt khuôn mặt nhắn kiều diễm, cảm giác lành lạnh truyền khắp toàn thân, Nhạc Tư Ngữ bất động như chuông!


      Mộ Dung Tiếu Trần giống như bình thường, trực tiếp lướt qua Nhạc Tư Ngữ, cái ánh mắt cũng lưu cho nàng.


      "Mộ Dung Tiếu Trần, ngươi đây là muốn chết, ngươi biết ?" Nhạc Tư Ngữ từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, ánh mắt u oán, oán hận, cam lòng dừng ở sau lưng Mộ Dung Tiếu Trần.


      Mộ Dung Tiếu Trần cũng lên tiếng, hiển nhiên là nghĩ phản ứng Nhạc Tư Ngữ, lập tức về phía trước.


      Mộ Dung Tiếu Trần nhìn khiến cho Nhạc Tư Ngữ nghĩ nhiều, lắc mình cái, liền chắn phía trước Mộ Dung Tiếu Trần. đôi đôi mắt to xinh đẹp gắt gao trừng mắt trước mặt nam nhân nàng vừa vừa hận.


      Mưa phùn rả rích rơi mặt, làm ướt tóc, quần áo, nhưng thể dập tắt lửa giận trong lòng Nhạc Tư Ngữ.


      "Tránh ra!" cuối cùng Mộ Dung Tiếu Trần lên tiếng, nhưng hai chữ ngắn ngủi lại mang theo hàn khí, Thần Tinh khỏi rùng mình cái.


      "Mộ Dung Tiếu Trần, ngươi có biết ngươi làm cái gì ? Ngươi lo mệnh mình quá dài?" Nhạc Tư Ngữ sợ hàn khí người Mộ Dung Tiếu Trần, lại lần nữa nhổ chòm râu Mộ Dung Tiếu Trần, hơn nữa, nàng cảm thấy nàng như vậy, tuy lời khó nghe, nhưng cũng là vì tốt cho .


      "Bản tướng làm gì liên quan gì tới ngươi? Nhạc tiểu thư quản quá rộng?"Con ngươi đen sâu thẳm, giọng lạnh nhat, sắc bén, đồng thời mang ý khinh thường Nhạc Tư Ngữ.


      "Ta quản rộng?" Nhạc Tư Ngữ cắn răng, "Ta quản được rộng phải là vì tốt cho ngươi? Người khác mời ta quản, ta còn mặc kệ!" cảm kích, còn hoàn toàn biết lòng tốt của người khác.


      "Vậy Bản tướng có phải đa tạ Nhạc tiểu thư xen vào việc của người khác hay ?" thanh Mộ Dung Tiếu Trần lập tức trầm xuống. "Nhạc tiểu thư, bản tướng cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, ý tốt, tâm thanh thàn, còn tâm tư nào nữa ngươi cũng thu lại tất cả cho ta. Từ sau được xuất trước mặt bản tướng, nếu , bản tướng cho ngươi thấy thủ đoạn của bản tướng."


      Lời Mộ Dung Tiếu Trần mang theo vẻ ngoan tuyệt trước nay chưa có, Nhạc Tư Ngữ mấp máy môi, "Ngươi hối hận !" xong, Nhạc Tư Ngữ nhanh chóng rời .


      Hối hận? Mộ Dung Tiếu Trần khinh miệt cười tiếng, làm bất cứ chuyện gì cũng hối hận, huống chi là nàng ba năm.


      Lúc này, mưa phùn liên tục khiến đường có người qua lại, nhưng trong gian nhã phòng ở tửu lâu cách đó xa, lại có người nghe từng lời Mộ Dung Tiếu Trần và Nhạc Tư Ngữ. Con ngươi nhanh chóng xẹt qua đạo sát khí.


      Tối hôm qua Lam Ngọc kìm nén cơn giận trong lòng trở về phủ. Suy tính cả buổi tối xem làm thế nào để có thể thần biết quỷ hay mà thu thập Thượng Quan Vân Thụy cùng nha đầu kia. Sau hồi trầm tư suy nghĩ, cuối cùng Lam Ngọc nghĩ tới độc kế.


      Thời điểm hừng đông, Lam Ngọc mới ngủ say. Bởi vì Lam Ngọc ở Hàn lâm viện cần vào triều, vì thế cho đến khi mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh ngủ.


      Sau khi tỉnh lại, Lam Ngọc liền cảm thấy hạ thân mơ hồ thích hợp. Bình thường sáng sớm mỗi khi tỉnh dậy, chỗ kia lúc nào cũng trong xu thế vận sức chờ phát động, nhưng hôm nay chỗ đó cùng hôm qua đồng dạng mềm mại, căn bản chút cảm giác.


      Hôm qua, Lam Ngọc cho là phóng túng quá độ, nhưng ngày hôm nay là thế nào? Ngày hôm qua có làm chuyện đó, tại sao có thể như vậy? Lam Ngọc càng nghĩ càng có dự cảm xấu.


      Lại nghĩ ký ức trống rỗng đêm hôm đó, Lam Ngọc chợt thấy hoảng hốt, nghĩ nhiều, nhanh chóng xoay người xuống giường vội vàng tìm nữ nhân để thử.
      BaoYu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 99: Tắm uyên ương


      Editor: Tử Sắc Y



      Mặc dù Lam Ngọc chưa thành hôn, nhưng trong sân sớm có vài thông phòng, vì thế, Lam Ngọc muốn tìm nữ nhân thử xem phản ứng chỗ kia của đương nhiên phải là chuyện gì khó.


      Nhưng, thử biết, khi thử lại giật mình, Lam Ngọc sử dụng tất cả các vốn liếng, nhưng chỗ kia của lại chút phản ứng, điều này khiến cho Lam Ngọc lập tức luống cuống.


      Sợ hãi, sợ hãi, khiến cho toàn thân Lam Ngọc run lẩy bẩy, trán lại liên tục ra mồ hôi lạnh.


      "Công tử, ngươi làm sao vậy?" Liễu Chi hầu hạ Lam Ngọc nhiều lần nhất, cũng biết làm sao có thể tạo cho Lam Ngọc niềm vui, nhưng hôm nay nàng biết Lam Ngọc làm sao, mà nàng có khêu khích, trêu chọc, chỗ kia của Lam Ngọc vẫn có nửa điểm phản ứng.


      "Hai ngày nay bổn công tử có thể là quá mệt mỏi, ngươi ra ngoài ." Lam Ngọc vội vàng bình tĩnh cảm xúc, đương nhiên là những lo lắng ở trong lòng cho cái nha đầu, sau, chừng là do mệt nhọc quá mức.


      Lam Ngọc ôm suy nghĩ may mắn như cũ, tự mình an ủi mình, trong lòng nghĩ tới đợi đến vào sớm ngày mai xem qua rồi tính sau.


      Cảnh Vân cung


      Ôn Nương dẫn Liễu ma ma theo tiểu thái giám nhanh chóng tới trước cửa Cảnh Vân cung, thấy Lưu Tô (vì cùng nên có thể gọi là Lưu Vân) nhanh từ bên trong ra đón.


      "Phu nhân, ngài tới." Lưu Tô cười thi lễ với Ôn Nương cái.


      Ôn Nương gật đầu , cũng lập tức mở miệng hỏi nàng vì sao Hân nhi lại vội vã cho gọi nàng vào cung, chẳng lẽ là nàng gặp phải chuyện gì khó giải quyết nên muốn tìm nương mình bàn bạc phen?


      Đối với Ôn Nương mà , ngay cả Lam Ngọc là con trai, nhưng người Ôn Nương thương nhiều nhất chính là nữ nhi Lam Hân Nhi này, ở trong mắt Ôn Nương, con của nàng xinh đẹp ung dung như hoa mẫu đơn mang tiếng là hoa quý mẫu nghi thiên hạ, ở thế gian này có bất kỳ nữ tử nào có thể giống với nàng, còn nữa nữ nhi này của nàng cũng cực kỳ tri kỷ, nàng ấy chẳng những càng thêm hiếu thuận với nàng, mà có chuyện khó khăn gì cũng tìm nàng bàn bạc, Hân Nhi nhưng là hoàng hậu đó, nghĩ đến những điều này, trong lòng Ôn Nương tràn đầy cảm giác hư vinh và tự hào.


      Nhưng Ôn Nương cũng biết cuộc sống gần đây của Hân Nhi trôi qua rất vui, trước khi nàng thành hôn với Yến Minh Hiên trong lòng có chủ, nhưng thái hậu đồng ý, cảm thấy lấy tính tình của Hân Nhi có thể khống chế lục cung, ngồi vững phượng vị.


      Ôn Nương biết Hân Nhi của nàng ủy khuất cam lòng, nhưng nàng cũng còn cách nào, từ trước đến đây Lam gia đều là do thái hậu quyết định, mà nữ nhi sinh trong Lam tướng phủ đều là vì lót đường cho thái hậu.


      Ôn Nương mặt cảm thấy tự hào về Lam Hân Nhi, mặt khác lại cảm thấy thua thiệt cho Lam Hân Nhi, vì thế, vừa nghe Lam Hân Nhi muốn gặp nàng, nàng liền lập tức chạy tới.


      Ôn Nương theo Lưu Tô nhanh chóng vào chính điện, thấy Lam Hân Nhi ngồi ở giường nệm như có điều suy nghĩ, nàng vội vàng lên, định hành lễ.


      Lam Hân Nhi nhanh chóng đứng lên, đỡ cánh tay của Ôn nương, "Nương, ở đây có người ngoài, cần nhiều lễ như vậy, chúng ta ngồi xuống chuyện ."


      "Tốt." Nhìn thấy khuôn mặt nhắn của Lam Hân Nhi gượng cười, Ôn Nương đau lòng trận, liền theo Lam Hân Nhi, ngồi xuống bên cạnh Lam Hân Nhi.


      Lưu Tô dâng nước trà xong, rồi đứng chung với Liễu ma ma giữ cửa.


      "Hân nhi, chút cho nương biết, ngươi làm sao vậy? Ai chọc giận ngươi rồi?" Ôn Nương vội vàng hỏi, hai đầu lông mày lộ lên vẻ lo lắng.


      "Ta nghe ngày hôm trước và Lam Linh cùng về lại mặt, hơn nữa dường như còn đối xử với Lam Linh rất tốt." Lam Hân Nhi nhìn xem nước trà trong chén mở miệng, chỉ có nàng mới biết trong lòng nàng đau nhói cỡ nào, cam lòng cỡ nào!


      Nàng nam nhân đó năm năm, mà lại dắt tay tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với nàng, Lam Hân Nhi nghĩ đến những chuyện này, trong lòng rỉ máu!


      Hai năm trước lúc nàng biết thái hậu muốn gả nàng cho Yến Minh Hiên, nàng cũng ở trước mặt thái hậu quỳ xuống cầu xin ngày đêm ở
      [​IMG]


      Chương 99.2:


      Editor: Tử Sắc Y


      "Nương làm sao mà chán ghét nàng như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì ca ca sao?" Lam Hân Nhi đoán được vài phần, ca ca của nàng là hạng người gì, nàng vô cùng ràng.


      Ôn Nương gật đầu , nhưng nàng cũng thừa nhận là Lam Ngọc có lỗi gì, nếu sai, chính là kháng cự lại được Lam Linh!


      Lam Hân Nhi cười cười, Lam Linh chẳng những là cái đinh trong mắt nàng, cũng là gai trong thịt nương nàng, nếu đâm, đương nhiên phải muốn nhổ !


      "Nương, nếu nàng khiến người chán ghét như vậy, loại trừ nàng là được." Lam Hân Nhi phong khinh vân đạm, tựa như muốn giết Lam Linh còn dễ hơn so với giết chết con kiến.


      Nghe vậy, Ôn Nương lập tức cả kinh, mặc dù nàng hận thể xé nát gương mặt của nàng ta, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới giết nàng ta, nàng ta thế nhưng là người của thái hậu, từ trong chữ câu của Lam Trí Thân, Ôn Nương cũng đoán được thái hậu gả Lam Linh cho Yến Kinh Hàn là có mục đích khác, nếu nàng động tới người của thái hậu, thái hậu có thể tha cho nàng sao?


      "Hân Nhi, Lam Linh là người bây giờ chúng ta thể động được, ta từ trong hàm ý của cha ngươi cảm giác được thái hậu gả nàng cho Yến Kinh Hàn là có mục đích khác, nếu chúng ta động đến nàng, tất nhiên là phá hư kế hoạch của thái hậu, nếu thái hậu biết tất nhiên là tha cho chúng ta đâu, lại , phàm là con cờ, cuối cùng cũng có kết quả gì tốt, chúng ta cần gì phải tự thân động thủ, chờ mục đích của thái hậu ngươi đạt được, nàng tất nhiên là loại trừ nàng (LL)."


      Ôn Nương phân tích lợi hại, ôn nhu khuyên Lam Hân Nhi bỏ ý niệm muốn giết Lam Linh ở trong đầu, điều này đương nhiên phải là nàng có lòng thương hại gì, mà chỉ là nàng lo lắng cho Lam Hân Nhi tự rước lấy họa mà thôi.


      "Nương, đến bây giờ ngươi vẫn chưa sao? Lam Linh là quân cờ của thái hậu , vậy ta phải sao? Trong lòng hoàng thượng và thái hậu sớm có khoảng cách, ta lại xen lẫn giữa bọn họ, so với Lam Linh kia cũng khá hơn bao nhiêu, chỉ sợ là sớm muộn gì cũng đều là chữ 'Chết'." Khoé miệng Lam Hân Nhi mang theo nụ cười khổ, giống như có lẽ nhìn thấu hết thảy.


      Ôn Nương đau lòng trận, kỳ nàng làm sao biết chứ? Mặc dù nàng là phụ nhân, mặc kệ chuyện triều chính, nhưng ngẫu nhiên nàng cũng có thể từ bên Lam Trí Thân nghe được chút tiếng gió, chỉ là nàng muốn tin tưởng Hân nhi nàng cũng là con cờ mặc thái hậu tùy ý bố trí.


      "Nương, nhân sinh ngắn ngủi hơn mười năm, chỉ muốn vì sống trước vì chính mình, cho dù tan xương nát thịt, ta cũng tiếc!"


      Mấy ngày nay, Lam Hân Nhi sớm suy nghĩ cẩn thận, gia tộc vinh quang cái gì, rồi sứ mệnh đích nữ, và cái gì nhất cùng vinh cùng bại (ý là tập thể cùng thành cùng bại, chỉ đoàn kết), hoàn toàn chính là thái hậu lấy cớ! Nàng ta chỉ coi nàng như đá kê chân để ngồi hưởng vinh hoa phú quý của nàng ta!


      Nàng vinh hoa, cũng thích phú quý, nàng chỉ nam nhân khiến cho nàng phải hồn khiên mộng nhiễu!


      Cùng với thống khổ và cam lòng chết , còn bằng ra tay đánh cược lần, dù chỉ lát ngắn ngủi, nàng cũng tuyệt hối hận!


      "Hân Nhi, ngươi muốn làm cái gì? Ngươi cũng đừng dọa nương đó." Ôn Nương lập tức khẩn trương, nắm chặt lấy tay Lam Hân Nhi.


      "Nương, ngươi cần lo lắng, chỉ cần ngươi nguyện ý giúp ta, ta bảo đảm ta bình yên vô đứng ở trước mặt ngươi." Lam Hân Nhi vỗ vỗ bàn tay Ôn Nương cười , nàng đương nhiên biết nhược điểm của nương ở chỗ nào, nhược điểm ấy chính là nữ nhi nàng đây, lấy nàng đặt cược nương nàng có thể vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì!


      "Được, Hân nhi, ngươi bảo nương làm cái gì, nương nhất định giúp ngươi làm được!" Ôn Nương hít sâu hơi, vì con
      [​IMG]
      BaoYu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 99.3

      Editor: Yosa_Truong



      Theo Lam Linh được biết, Yến Kinh Hàn sở hữu tứ đại hộ vệ, Triêu Dương và Hạo Nguyệt đều theo bên cạnh Yến Kinh Hàn, Lưu Vân chịu trách nhiệm giám thị mình, mà Thanh Phong kể từ lúc bị nàng tính kế cho đến giờ tuyệt nhiên thấy bóng dáng đâu nữa, phía sau của nàng bây giờ chỉ còn lại mình Lưu Vân, chỉ cần bị Lưu Vân phát , tránh khỏi những ám vệ khác mà ra khỏi phủ, chuyện này đối với Lam Linh mà cũng phải là việc gì khó khăn cả.

      Xác định được như thế, sau khi rời khỏi Tùng Trúc Viện, Lam Linh cũng phí phạm sức lực nữa, liền thẳng mạch tới bên cạnh Huyền Băng đầm, nhanh chóng thả mình vào trong đầm nước.

      "Này, ngươi có nghe thấy thanh gì ?" Cách Huyền Băng đầm xa gã ám vệ chuyên bảo vệ Huyền Băng đầm lập tức lên tiếng.

      " có nha, ta chỉ nghe được tiếng gió thổi vù vù, nghe thấy cái gì khác." Thanh gã ám vệ khác lại vang lên.

      mặt nước Huyền Băng đàm vốn có sương mù, hơn nữa lúc này mưa phùn mịt mờ, điều này làm cho gian xung quanh Huyền Băng đàm trắng xóa mảnh, cũng bởi vì bây giờ là buổi tối, ngay cả là người luyện võ cũng rất khó trong coi, vì thế, hai gã ám vệ cũng nhìn thấy bóng dáng Lam Linh.

      Lam Linh xuống Huyền Băng đàm, ngừng lại rồi hô hấp, thầm cầu nguyện Yến Kinh Hàn trở về phòng sớm như vậy, nếu nghe lời, cái mạng của nàng chỉ sợ giữ được.

      Nước hồ thấm đến lạnh tận xương cốt, nhưng Lam Linh cũng cảm thấy lạnh, nàng ngược lại cảm thấy trong cơ thể của mình dòng nhiệt lưu từ từ di động, thời gian trôi qua, cổ nhiệt lưu này chảy khắp tứ chi bách hải của nàng, làm cho nàng cảm thấy toàn thân sảng khoái dị thường.

      Lam Linh lặng yên đếm số tính toán thời gian, hy vọng nửa canh giờ nhanh trôi qua.

      Yến Kinh Hàn ở trong thư phòng xem công văn, lúc này, thanh Hạo Nguyệt ở ngoài cửa phòng vang lên, "Gia, thuộc hạ có chuyện bẩm báo!"

      "Vào !" Yến Kinh Hàn cũng ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn vào công văn.

      Hạo Nguyệt nhanh chóng vào thư phòng, cấp thiết mở miệng, "Gia, Thu Diệp nửa canh giờ trước ra khỏi Tùng Trúc Viện, nhưng đến bây giờ vẫn chưa trở lại gian phòng của mình, ai biết nàng nơi nào."

      Nghe vậy, Yến Kinh Hàn lập tức rùng mình, nhìn về phía Hạo Nguyệt ánh mắt trở nên sắc bén như mũi đao nhọn, "Vì sao sớm?"

      Hạo Nguyệt lập tức quỳ chân đất, "Thuộc hạ thất trách! Ám vệ trong nội điện thấy Thu Diệp lâu trở về mới đến hướng thuộc hạ bẩm báo, sau khi thuộc hạ nghe xong, liền Tùng Trúc Viện thăm dò mới biết Thu Diệp khỏi nửa canh giờ, thỉnh gia trách phạt!"

      "Ám vệ chịu trách nhiệm giám sát Thu Diệp, sau chuyện này, toàn bộ đến phòng tối thực thi hình phạt!" thanh Yến Kinh Hàn băng hàn thấu xương, y phục còn chưa chỉnh tề người nhanh chóng ra khỏi thư phòng.

      "Vâng!" Hạo Nguyệt theo sát sau lưng Yến Kinh Hàn, trong nội tâm mơ hồ đoán được người ra khỏi Tùng Trúc Viện có khả năng cực lớn chính là vương phi, nha đầu Thu Diệp kia có bản lãnh đến mức tránh khỏi tai mắt tất cả các ám vệ trong phủ như vậy.

      Triêu Dương cũng theo sát sau lưng Yến Kinh Hàn, cau mày, biết nếu trong chuyện này là vương phi cố ý, khí bên trong vương phủ chắc chắn thay đổi.

      Triêu Dương Hạo Nguyệt cũng muốn nhìn thấy loại chuyện như vậy phát sinh, nhưng nhìn Thu Diệp thân quần áo đứng trong phòng của gia, lại cảm thấy hàn khí của gia phát ra trận trận rùng mình, Triêu Dương biết , xong rồi, những suy nghĩ bất đồng về vương phi trong lòng vương gia biến mất, gia còn có thể cười thêm lần nào nữa!

      Thu Diệp run lẩy bẩy, nàng nghĩ tới vương gia trở lại sớm hơn tiểu thư, tiểu thư nên làm cái gì bây giờ?

      Yến Kinh Hàn môi mỏng mím thành đường thẳng, cánh tay trong tay áo nổi gân xanh, trong mắt phượng chính là mây đen áp đỉnh cuồng phong gào thét!

      "Dẫn nàng trở về phòng, cho phép của bản vương, để nàng rời bước!"

      Thanh Yến Kinh Hàn lãnh giống như tới từ địa ngục, Thu Diệp há to miệng, còn chưa kịp lên tiếng, liền thấy Yến Kinh Hàn giống như gió mạnh mẽ lướt ra khỏi phòng, chẳng biết đâu, Hạo Nguyệt lập tức theo đằng sau.

      "Thu Diệp nương, thôi." Triêu Dương than tiếng, mặt còn tia vui cười.

      "Triêu Dương đại ca, vương gia ngài ấy đánh tiểu thư sao?" Thu Diệp nhìn Triêu Dương yếu ớt hỏi câu, nàng biết lúc này tiểu thư chọc giận vương gia rồi, nàng lo lắng vương gia trong cơn tức giận động thủ với tiểu thư nhà mình.

      "Thu Diệp nương, ngươi nên lo lắng ngươi chính mình , vương gia như đối đãi thế nào với vương phi cũng tới phiên ngươi ." xảy ra loại chuyện như vậy, Triêu Dương tự nhiên đối với Thu Diệp cũng còn hữu hảo như xưa nữa, thúc giục: " nhanh ."

      Thấy Triêu Dương như thế , Thu Diệp chỉ có thể đè ép lo lắng trong lòng theo Triêu Dương về gian phòng của mình.

      Lam Linh ở trong Huyền Băng đàm lặng lẽ đếm số, tính toán thời gian, xem chừng tới nửa canh giờ , liền bơi lên mặt nước.

      Bởi vì bị sương mù bao phủ, Lam Linh cũng thể nhìn bờ đầm, đến khi nàng sắp bơi tới thềm đá bên cạnh hồ, lúc này mới phát Yến Kinh Hàn đứng chắp tay, đưa lưng về phía nàng ở bờ đầm, cẩm bào màu đen lúc này lại mang đến cho nàng cảm giác lãnh cực kỳ

      Lam Linh mấp máy môi, có chút bất đắc dĩ, bản thân muốn tránh ra , tránh bị hiểu lầm, nghĩ tới trốn cũng trốn xong, cuối cùng vẫn bị phát .

      "Vương phi có phải muốn cho bản vương biết nàng đến đây để bơi lội ?" Yến Kinh Hàn từ từ xoay người lại, nhìn về phía Lam Linh, mắt phượng phủ đầy băng sương, thanh lại lạnh như gió rét tháng mười hai, làm cho Lam Linh cảm thấy trận thấu xương!

      Lam Linh lên tiếng, vịn vào bậc thang bờ, tới trước mặt Yến Kinh Hàn, nhìn , nhàng mở miệng, "Nếu ta ta chỉ ở trong đầm ngâm mình nửa canh giờ, làm cái gì khác, ngươi tin sao?"

      "Vương phi, nàng từng câu nào lòng với bản vương chưa? Nàng cho rằng bản vương là hài tử ba tuổi, dễ lừa gạt như vậy à!" Yến Kinh Hàn đưa tay nâng hàm dưới của Lam Linh lên, hé mắt, "Vương phi, nàng đừng thấy bản vương dung túng nàng mà chọc đến giới hạn cuối cùng của ta! Bản vương thủ đoạn như thế nào, nàng còn chưa được chứng kiến đâu!"

      "Vương gia, có tin hay là tùy ngươi, ta đối với bất cứ cái gì của ngươi đều cảm thấy hứng thú, càng ngấp nghé!" Lam Linh đẩy tay Yến Kinh Hàn ra, bị đề phòng như tặc nhân, còn bị dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn chòng chọc, Lam Linh hận thể đạp gãy hai chân Yến Kinh Hàn.

      "Phải ?" Yến Kinh Hàn hoàn toàn tin, theo Lam Linh chính là dối thành thói, nàng lần hai lượt đến Huyền Băng đàm chính là để tìm nó, nàng căn bản chính là vì nó mới lấy !
      "Vương phi, nàng muốn bản vương tin, muốn tỏ thành ý với bản vương. Nhưng lại trước mặt đằng, sau lưng lại làm nẻo. Chỉ bằng mánh khóe như vậy mà vội vàng muốn thu phục bản vương sao? "

      Từng câu từng chữ của Yến Kinh Hàn giống như dao đâm vào trong lòng Lam Linh , Lam Linh đột nhiên khẽ mỉm cười, "Vương gia, kỳ , dù ta có thể thành ý với ngươi như thế nào, ngươi cũng tin ta, đúng ?"

      "Ta là nữ nhi của Lam Trí Thân, là người của Lam Xảo Phượng, bọn họ là kẻ thù chính trị của ngươi, ta đối với ngươi mà chính là tên mật thám trong phủ, ngươi từng giây từng phút đều phải đề phòng ta gây chuyện bất lợi cho ngươi, đối với tên mật thám, vô luận ta cái gì, làm cái gì, ở trong lòng ngươi cũng thể nào thay đổi được cái thân phận mật thám kia, chỉ cần có chút gió thổi làm lung lay hoa cỏ, ngươi cũng sinh ra liên tưởng, nghĩ đến chuyện ta nhất định làm cái gì đó gây bất lợi cho ngươi, trong nội tâm ngươi nhận định như thế, ta còn cần phải xuất ra thành ý sao? Vương gia, ngài biết những lời ngài vừa chính là nhảm sao?"

      Đứng cách đó xa Hạo Nguyệt cùng Lưu Vân nghe câu sau cùng của Lam Linh, khóe miệng khỏi giựt giựt, trong nội tâm nghĩ thầm, lá gan của vương phi phải lớn bình thường đâu, đến lúc này mà còn dám nhổ râu của vương gia.

      "Xem ra vương phi biết rất thân phận của mình, cũng biết mình làm cái gì, như vậy, bản vương thành toàn cho ngươi!" Yến Kinh Hàn nắm tay, đột nhiên lại hất ống tay áo lên, vừa muốn ném Lam Linh vào Huyền Băng đầm.

      Mười năm làm nghề kiếm sống, khi đối mặt nguy cơ những phản ứng bản năng bắt đầu trở dậy, làm cho Lam Linh cần nghĩ mà ngay lập tức bay lên, vọt đến bên, nhưng mà làm cho Lam Linh ngạc nhiên chính là, nàng thế nhưng lại có khinh công giỏi đến như vậy, người như yến, lặng lẽ rơi xuống đất, có có tiếng vang, điều này nàng kiếp trước nghĩ cũng dám nghĩ .

      Trái ngược với vẻ hân hoan phấn khích của lam Linh, Yến Kinh Hàn toàn thân tràn đầy vẻ đề phòng, mặc dù biết trong cơ thể Lam Linh có hai cổ nội lực quỷ dị, Lam Linh biết võ nghệ , nhưng nghĩ tới khinh công của nàng lại cao đến như vậy, căn bản kém !

      Hạo Nguyệt Lưu Vân nhìn thoáng qua, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt của nhau!

      Mưa phùn mịt mờ, sương mù lượn lờ, tựa như ảo mộng!

      Nước mưa sớm làm ướt quần áo của Yến Kinh Hàn, Yến Kinh Hàn phảng phất mơ màng chưa tỉnh, nhấc chân từ từ về trước, dù mặt đất bị mưa đến ướt mềm, nhưng Lam Linh vẫn nghe được từng tiếng bước chân của Yến Kinh Hàn, mỗi bước đều rơi vào trong lòng mình!
      BaoYu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 99.4 Tắm uyên ương.

      Editor: Yosa_Truong


      Lam Linh đứng im động đậy, nhìn Yến Kinh Hàn tới trước mặt nàng, ánh mắt thâm thúy tĩnh lặng rơi vào trong mắt của nàng, "! Ngươi đến cùng là ai?"


      Yến Kinh Hàn lại lần nữa bắt đầu hoài nghi thân phận của Lam Linh, phải là bởi vì Lam Linh sở hữu khinh công thuộc hàng cao thủ, mà là vì năng lực đối kháng của nàng cũng phải dạng tồi, loại năng lực nếu trải qua trăm nghìn trận chiến thể nào có được!


      Lam Linh là thiên kim tướng phủ, sống an nhàn sung sướng, nàng dù cho biết võ công, nhưng cũng thể nào có kinh nghiệm thực chiến nhiều đến như vậy! Giải thích duy nhất, chính là nàng phải là Lam Linh!


      Lam Linh đương nhiên cho Yến Kinh Hàn biết nàng là luồng u hồn chiếm lấy thân thể người khác, chưa là Yến Kinh Hàn tin tưởng loại chuyện thể tưởng tượng này, còn có, nàng dựa vào cái gì mà cho biết chuyện bí mật này chứ, đâu phải là ai kia của nàng đâu.


      Mặc dù toàn thân ướt sũng, nhưng vẫn thể nào che giấu được khí chất trầm tĩnh như nước thanh nhã như lan của Lam Linh, đứng trong mưa phùn rả rích nàng như vị tiên tử hề lây nhiễm trần thế vậy!


      "Vương gia, ta mất trí nhớ, ngài tại sao lại cảm thấy ta phải là Lam Linh, vậy ngài cho ta biết , ta là ai?" Mạng được bảo vệ, lại có niềm vui ngoài ý muốn, lúc này tâm tình Lam Linh phi thường tốt, nhìn mặt mũi Yến Kinh Hàn đóng băng rúm ró hết lại, Lam Linh cười dịu dàng.


      Tựa hồ lúc này, Yến Kinh Hàn mới nhớ ra rằng Lam Linh mất trí nhớ, nhìn về phía Lam Linh trong mắt mang theo chút gì đó tìm tòi nghiên cứu, chuyện này càng ngày càng nằm ngoài dự đoán cùng khống chế của , thậm chí ngay cả việc nàng rốt cuộc có phải là Lam Linh hay cũng dám khẳng định!


      Nhưng mặc dù như thế, Yến Kinh Hàn lại phát tức giân trong lòng lúc trước dường như tiêu tán ít , trong lòng sinh ra cảm giác mong đợi mơ hồ.


      "Trở về! cho phép của bản vương, từ nay về sau cho phép nàng bước ra khỏi sân nửa bước!" Lời của Yến Kinh Hàn vẫn băng hàn se lạnh, lạnh đến mức làm cho người ta phát rét!


      Lam Linh lên tiếng, nhấc chân về phía Tùng Trúc Viện, trong nội tâm khỏi nghĩ, mạng được bảo vệ, hơn nữa nàng còn có khinh công giỏi như vậy, vượt tường căn bản hề gây ra hút khó dễ nào, chờ hai ngày nữa, nàng chuẩn bị xong, liền chuồn mất , ai còn để ý đến bộ dạng này của nữa chứ !


      Yến Kinh Hàn mấp máy môi, phen vừa rồi kích thích được Lam Linh, cứ như vừa với bông hoa ven đường vậy, chuện này làm cho muốn trừng phạt Lam Linh nữa, nhưng ngược lại lại có ảm giác như có cái gì đó nghẹn lại ở trong lòng, dưới, trong nội tâm rất thoải mái.


      Kết quả ngoài dự liệu của Hạo Nguyệt và Lưu Vân, vốn tưởng rằng vì hành động này của vương phi mà gia xuống tay thương tiếc, nghĩ tới vương phi thế nhưng người lại đầy tuyệt kỹ, lần nữa phải khiến gia sững người lại, chuyện này chưa hẵn là chuyện tốt.


      Lam Linh tâm tình sung sướng, mưa phùn lành lạnh đánh ở mặt cũng cảm thấy dị thường thoải mái, nàng mới thèm quản Yến Kinh Hàn cùng Hạo Nguyệt Lưu Vân suy nghĩ gì, nàng chỉ muốn mau chóng vạch ra kế hoạch chạy trốn, rời Đông Sở, đến thảo nguyên Tây Tề rộng lớn vô ngần, giục ngựa giơ roi, miệt mài rong ruổi!


      Nhìn bước chân dị thường thoải mái của Lam Linh, mày kiếm Yến Kinh Hàn nhíu chặt, làm nghĩ nhiều, bước nhanh đến bên cạnh Lam Linh sóng vai nhau mà , thanh lành lạnh vang lên, "Vương phi tựa hồ tâm tình tệ nha?"


      Đắc ý vênh váo ? Sao lại thể ràng đến như vậy? Bất quá tâm tình của nàng có vui hay cùng có quan hệ gì?


      "Vương gia, ngài tựa hồ lo quá nhiều chuyện rồi? Ta tâm tình như thế nào cùng ngài có nửa xu quan hệ nha? Chẳng lẽ bởi vì ngài vừa mới vui với ta, ta phải mặt mày ủ rũ than thở, thậm chí khóc bù lu bù loa sao? Còn là vương gia ngài nếu thấy ta như vậy chắc thoả mãn lắm phải ?"


      Lời của Lam Linh mang theo tia trêu chọc, tia trêu tức, tựa hồ phá tan khí ngột ngạt vừa rồi, làm cho làn mưa phùn mang thêm màu sắc khác.


      Hạo Nguyệt Lưu Vân tự giác mà kép khoé miệng lên, hai người trong mắt của nhau đều thấy được nụ cười.


      Yến Kinh Hàn mấp máy môi, mày kiếm khẽ nhăn lại, tựa hồ như tinh tế thưởng thức ý tứ trong lời của Lam Linh, đột nhiên, Yến Kinh Hàn nhanh chóng ra tay, nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lam Linh, ánh mắt sáng như đuốc nhìn nàng, "Nàng nàng cùng bản vương có nửa xu quan hệ? Phải ?"


      "Vương gia, ta là việc ta mang tâm tình tốt cùng ngài có nửa xu quan hệ, ngài nghe thiếu hai chữ, ý nghĩa có thể kém cách xa vạn dặm." Lam Linh lòng vòng cổ tay (thủ đoạn), muốn tránh bàn tay lạnh như băng của Yến Kinh Hàn, nhưng thể thành công.


      "Ở trong lòng của bản vương chúng có cùng ý nghĩa… chính là nàng từng giây từng phút đều muốn vạch quan hệ với bản vương!" Yến Kinh Hàn khỏi gia tăng sức mạnh nơi bàn tay, trong nội tâm hiểu sao lại trở nên tức giận!


      Nghe Yến Kinh Hàn như vậy, Lam Linh có chút chột dạ, nàng phải là lúc nào cũng muốn cao bay xa chạy, thoát khỏi khống chế của cùng Lam Xảo Phượng sao? nàng muốn cùng phân giới hạn, chuyện này tựa hồ cũng sai nha.


      "Vương gia, ngài là phu quân của ta, ta muốn cùng ngài vạch quan hệ được sao? Ngài suy nghĩ nhiều rồi." Lam Linh đương nhiên có chết cũng thừa nhận, nàng biết nếu Yến Kinh Hàn suy nghĩ này của nàng, ngay lập tức bày bố thiên la địa võng làm cho nàng có chạy đằng trời, nàng đương nhiên thể để cho phát giác ra kế hoạch chạy trốn này


      " Bản lãnh giấu đầu hở đuôi của vương phi càng lúc càng lớn nha !" Yến Kinh Hàn hoàn toàn tin, lập tức tay Lam Linh ra, bước nhanh về hướng Tùng Trúc Viện, thanh băng hàn thấu xương ngay sau đó vang lên, "Hạo Nguyệt, phân phó người chuẩn bị nước, vương phi hầu hạ bản vương tắm rửa!"


      "Vâng!" Hạo Nguyệt nhanh chóng phi thân rời .


      Lam Linh trong nội tâm lộp bộp tiếng, người này ràng là có thù tất báo nha, sao tự nhiên lại muốn nàng hầu hạ tắm rửa?


      Lam Linh nghiến nghiến răng, sau khi cân nhắc lợi và hại, cũng có mở miệng cự tuyệt, theo Yến Kinh Hàn trở lại Tùng Trúc Viện.


      Vào đến phòng, thấy trong đó cái thùng nước nghi ngút hơi nước, Lam Linh thể bội phục năng lực làm việc của thủ hạ Yến Kinh Hàn, tuyệt đối là được nghiêm chỉnh huấn luyện nha!


      "Vương gia, ta thay đổi y phục xong rồi hầu hạ ngài tắm rửa, như thế nào?" Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn, lên tiếng thương lượng, ban đêm lạnh lẽo nếu nàng cứ thân y phục ước đẫm như thế này sớm cảm lạnh mất.


      "Vương phi ở Huyền Băng đầm ngây người nửa canh giờ cũng sợ lạnh, chuyện này còn phải tính nữa sao." Yến Kinh Hàn lành lạnh quét mắt nhìn Lam Linh cái, liền mở tay ra, "Đến đây, giúp bản vương cởi áo ra."


      Lam Linh mấp máy môi, dù biết con người này là hắc tâm hắc phế ( dạng như tim phổi đen thui á ), dùng thủ đoạn này để chỉnh nàng, nàng lại đồng ý với , nàng lúc nào lại trở nên ngu như vậy hả trời ?


      Lam Linh còn cách nào, chỉ có thể tiến lên giúp Yến Kinh Hàn cởi bỏ đai ngọc, cởi quần áo, hầu hạ vào thùng tắm.


      "Đến, giúp bản vương kỳ lưng!" thanh lạnh lùng của Yến Kinh Hàn lại lần nữa vang lên, cái khăn tắm đồng thời bay đến bờ vai của Lam Linh.


      Lam Linh hung hăng trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn cái, cầm lấy khăn lông vai, từ từ về hướng thùng tắm, nhìn thấy Yến Kinh Hàn lõa lồ da thịt bên ngoài bóng loáng, Lam Linh mấp máy môi, rất muốn gạt qua bối rối trong lòng, nhưng gương mặt dần dần lên màu hồng phấn bán rẻ chính mình.


      Lam Linh cắn răng, cầm lấy khăn lông, từ từ nhún nước, liền dùng khăn lau sau lưng Yến Kinh Hàn, biết là bởi vì khăn lông quá , hay vì bối rối của nàng mà tay của Lam Linh lại chạm trực tiếp vào lưng của , làm nàng giật bắn mình.


      Mặc dù bị hôn, bị ôm, bị bàn tay to của mơn trớn trước ngực, nhưng Lam Linh ngoại trừ tay của chưa bao giờ tiếp xúc lấy bộ phận nào khác, cũng chưa hề chạm qua da thịt người Yến Kinh Hàn, mà lúc này, trong lúc lơ đãng lại đụng chạm, xúc cảm trơn mượt làm cho tim Lam Linh nhảy nhanh hơn, trong nội tâm đột nhiên dâng lên cảm giác manh động muốn chạy trốn.


      "Ngươi có muốn giúp bản vương kỳ lưng ?" Yến Kinh Hàn đột nhiên xoay người, thanh vẫn băng hàn như cũ, nhưng nhìn về phía mắt phượng của Lam Linh lại giống mặt biển như gió êm sóng lặng, nhìn ra tia tâm tình.


      Chứng kiến phần ngực dưới nước của Yến Kinh Hàn hai hạt đậu đỏ, mặt Lam Linh khỏi nóng lên trận, cuống quít đến sau lưng Yến Kinh Hàn, nhanh chóng giúp lau lưng.


      "Lau mạnh quá, bản vương cảm thấy đau." Yến Kinh Hàn đột nhiên câu.


      "Vậy ta chút." Lam Linh có thể chưa từng giúp ai chà lưng bao giờ nên nắm tốt độ mạnh , nàng cho rằng bản thân mình dùng sức quá mạnh rồi.


      Nhưng mà vẻn vẹn lúc sau, Yến Kinh Hàn lại bắt đầu bất mãn, "Lau quá, bản vương thoải mái."


      Lúc này Lam Linh mới hiểu ra, người này chính xác là nhặt xương trong trứng gà nha, mặc kệ nàng làm như thế nào cũng có thể phàn nàn được!


      Có thù tất báo bụng dạ hẹp hòi hắc tâm hắc phế, đồ khốn kiếp!

      "Vương gia, nếu ta thể khiến ngài hài lòng như vậy, bảo Triêu Dương gọi hai nữ nhân như hoa như ngọc kia tới hầu hạ ngài nha, thế nào?" Lam Linh xong đem khăn lông vứt xuống thùng tắm, ra bên ngoài phòng.


      Lam Linh vốn dĩ cảm thấy Yến Kinh Hàn vì chiêu ve sầu thoát xác đến ngâm trong Huyền Băng đầm của mình mà tức giận nên mới bảo nàng hầu hạ tắm rửa, chà lưng cho . Nàng cũng cùng so đo, ai nghĩ đến, nàng lần nữa nhượng bộ nhưng lại được voi đòi tiên, Lam Linh lập tức vui, thầm nghĩ nàng lớn như vậy nhưng chưa có ai khiến nàng phải hầu hạ bao giờ, như thế mà còn cảm thấy chưa đủ sao?


      Nghe lời của Lam Linh, thấy nàng sắp ra khỏi phòng, Yến Kinh Hàn đột nhiên nhảy dựng lên, tiếng "Rầm" vang lên, Lâm Linh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đạo kình phong bay đến, nàng chưa kịp trốn tránh, bị đôi bàn tay mạnh mẽ ôm vào trong lòng.


      "Vương phi cùng bản vương tắm rửa, bản vương hài lòng." thanh Yến Kinh Hàn sau đó vang lên.


      Tắm uyên ương? Lam Linh trong đầu tiếng ầm vang!
      BaoYu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 100.1: Trừng phạt

      Editor: An Kin


      Hành động bất ngờ của Yến Kinh Hàn khiến Lam Linh nhất thời trở tay kịp. Nàng còn chưa kịp phản ứng bị Yến Kinh Hàn gắt gao ôm vào lòng.

      Nhưng đây chỉ là thứ yếu. Trong lúc hành động, Yến Kinh Hàn mảnh vải, lồng ngực nóng như lửa dính sát vào người Lam Linh. Tình cảnh này khiến Lam Linh lập tức cảm thấy trống ngực đập như sấm!

      Đối với Lam Linh, ôm khi mặc y phục và ôm khi mặc quần áo có thể có bản chất khác nhau. Việc đầu tiên (ôm khi mặc y phục) mặc dù khiến nàng hoảng hốt, nhưng nghĩ đến chuyện thân mật giữa vợ chồng, nhưng việc sau lại làm cho nàng khỏi nghĩ tới khả năng chuyện kế tiếp xảy ra. Trong khí tựa hồ đều tràn đầy hương vị kiều diễm, ái muội.

      "Ngươi thả ta ra, ta kỳ sau lưng giúp ngươi còn được sao?" Bị Yến Kinh Hàn gắt gao ôm vào trong ngực, ánh mắt Lam Linh biết lại hướng về địa phương kia của Yến Kinh Hàn, tay lại biết để ở đâu. Dễ dàng thấy trong thanh mang theo tia thẹn thùng e lệ.

      " muộn, chớ quên ngươi viết giấy cam đoan." thanh Yến Kinh Hàn mang theo tia khàn khàn, tay nhanh chóng đưa lên, sợi tơ bên hông Lam Linh nháy mắt tuột xuống, quần áo lập tức tung ra.

      " được..." Lam Linh đưa tay muốn ngăn cản động tác của Yến Kinh Hàn, nhưng lại chậm bước. Sau tiếng “…", Lam Linh liền nhìn thấy từng mảnh quần áo rơi xuống.

      "Yến Kinh Hàn, ngươi làm cái gì?" thanh Lam Linh mang theo năm phần phẫn nộ, năm phần bối rối. nghĩ nhiều, liền hướng Yến Kinh Hàn đánh chưởng, mang theo khí thế sét đánh lôi đình.

      Nhưng Yến Kinh Hàn sớm có chuẩn bị, nhanh chóng đón bàn tay bé của Lam Linh, đồng thời bắt chéo hai tay Lam Linh ra phía sau lưng.

      "Trừng phạt ngươi!" Yến Kinh Hàn xong lại cố ý kéo mạnh. Tất cả y phục người Lam Linh rơi xuống.

      Lam Linh vừa thẹn vừa cáu, đôi mắt như mặt nước mùa thu nhìn về phía Yến Kinh Hàn lại như muốn phun ra lửa!

      Mặc dù Lam Linh từng nguyện ý giao mình cho Yến Kinh Hàn, nhưng đó là bởi vì nàng trúng tình hương [xuân dược]. Vì bảo trụ cái mạng của nàng, trong lòng mới nguyện ý. Nhưng lúc này lại hoàn toàn khác, trong lòng nàng muốn, hành động lần này của Yến Kinh Hàn đối với nàng mà chính là dùng sức mạnh!

      "Yến Kinh Hàn, ngươi để cho ta..." cái chữ "Hận" kia Lam Linh chưa kịp ra, chỉ thấy Yến Kinh Hàn đưa tay điểm huyệt đạo của nàng, nàng thể cử động, cũng phát ra tia thanh , chỉ có thể dùng đôi mắt đẹp trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn.

      "Vương phi, ngươi lại quên mất việc ngươi viết giấy cam đoan."

      Ngược với lửa giận của Lam Linh, lúc này Yến Kinh Hàn tỏ vẻ phong đạm khinh vân, ôm Lam Linh vào thùng tắm.

      Nước ấm áp bao quanh thân thể, căng thẳng trong lòng Lam Linh từ từ che phủ lửa giận. Lam Linh biết tại sao lại như vậy, nhưng nàng biết trong lòng của nàng kỳ cũng chán ghét việc đụng chạm .

      Vào thùng tắm, Yến Kinh Hàn liền buông Lam Linh ra, đồng thời giải huyệt đạo của nàng, lại lần nữa đem khăn lông đưa cho nàng, "Giúp bản vương lau sau lưng!"

      Ách, hơn?

      Lam Linh có chút mất hỗn loạn, chẳng lẽ là nàng suy nghĩ nhiều? căn bản định muốn nàng.

      Nhưng tình cảnh này khiến Lam Linh cảm thấy cho dù là ai cũng nghĩ nhiều như nàng.

      Lam Linh mấp máy môi, cầm lấy khăn lông, từ từ giúp Yến Kinh Hàn kỳ sau lưng. Nhưng đây vốn là thùng tắm cá nhân chỉ dành cho người, giờ lại có hai người, nên việc da thịt chạm nhau là điều thể tránh khỏi.

      Lam Linh cố gắng tránh đụng vào Yến Kinh Hàn, hy vọng nhanh chóng hầu hạ “tổ tông này” tốt rồi rời . Việc này làm cho nàng cách nào cư xử bình thản, nhưng biết có phải Yến Kinh Hàn cố ý hay , ngực của nàng lần lượt đụng phải lưng của Yến Kinh Hàn. Mỗi khi như thế, mặt Lam Linh lại thêm phần hồng, tim liền nhảy nhanh hơn nhịp.

      Cuối cùng, Yến Kinh Hàn cần nàng kỳ lưng. Lam Linh thở phào nhõm, đẩy Yến Kinh Hàn, thanh cực thấp, "Ngươi có thể ra ngoài."

      Nhưng Yến Kinh Hàn cũng như ý Lam Linh, mà là từ từ xoay người lại, hai tay đặt lên quai cầm của bồn tắm, đặt Lam Linh ở giữa.

      Bộ mặt Quỷ phủ thần công [Điêu luyện sắc sảo], vòm ngực rộng lớn, rắn chắc, gian mờ. Trong nội thất sớm mảnh kiều diễm! [muốn chảy máu mũi quá]

      Hơi thở ấm áp phun ở mặt, mùi Tùng Trúc thơm ngát quen thuộc quanh quẩn ở trong mũi, Lam Linh lại hoảng hốt, nhìn về phía Yến Kinh Hàn, ánh mắt nhịn được tránh né.

      "Vương phi, ngươi sợ?" Thanh Yến Kinh Hàn hề lạnh băng, mà mang theo cực kỳ mê hoặc, nhè bay vào trong tai Lam Linh.

      mặc quần áo, cùng chỗ với mãnh thú [sao chị YKH như thế] bất cứ lúc nào đều có thể nhào vào mình, nàng đương nhiên sợ hãi. Lam Linh thầm nghĩ, nhưng cũng trả lời Yến Kinh Hàn, mà xoay đầu sang bên.

      Lam Linh cảm thấy khuya hôm nay Yến Kinh Hàn đơn giản chỉ là tìm cớ. Cho dù nàng cái gì, cũng có thể châm biếm, tốt nhất là nàng gì.

      "Vương phi, thân thể của ngươi so với miệng của ngươi thành thực hơn nhiều." Yến Kinh Hàn rồi nhanh chóng đem Lam Linh ôm vào trong lòng, môi mỏng đồng thời áp chế đôi môi Lam Linh.

      Giãy giụa, kháng cự, ý chí kiên định cuối cùng đấu lại thần phục của thân thể.

      Môi mỏng lành lạnh dọc theo xương quai xanh xuống phía dưới, bàn tay lạnh buốt kích thích người nàng tạo nhiều đám bọt nước, trong khí chỉ có hơi thở phập phồng của cả hai. Thân thể Lam Linh sớm mềm như nước, dựa người Yến Kinh Hàn.

      Nước trong thùng tắm từ từ chuyển lạnh. Cuối cùng Yến Kinh Hàn ngẩng đầu lên nhìn về phía người trong ngực, trong mắt tràn ngập dục vọng, chính bản thân cũng chưa từng phát .

      Lam Linh nhắm chặt hai mắt, biết Yến Kinh Hàn lại lần nữa buông tha mình vào thời điểm mấu chốt, Lam Linh đột nhiên cảm thấy trong nội tâm biết là mùi vị ngọt, khổ, nhạt, chua, cay, ngũ vị lẫn lộn!

      Lam Linh để mặc Yến Kinh Hàn ôm nàng ra khỏi thùng tắm, giúp nàng lau khô nước người, đem nàng đặt giường, lại ôm nàng vào trong lòng [Nhất chị].

      Đến lúc này, Lam Linh tim vẫn đập như sấm!

      Lần lượt * làm cho nội tâm Lam Linh lâm vào khủng hoảng lớn, tựa hồ có gì đó được miêu tả sống động, nhưng Lam Linh muốn suy nghĩ.

      Nàng sợ hãi!

      Sợ hãi chính là hình ảnh trăng trong gương, hoa trong nước, bắt được sờ tới, cuối cùng đưa nàng đến chỗ vạn kiếp bất phục.

      Mặc dù sống hai đời, nhưng nàng cchưa bao giờ chuyện đương, nàng cũng hy vọng có thể cùng nam nhân nàng nương tựa vào nhau, xem hoa nở hoa tàn, xem mây cuốn mây bay, nắm tay nhau, bạch đầu giai lão.

      Nàng muốn cả đời đôi tình nhân, nàng muốn cùng nhau từ từ chuyển sang tình tuổi già. Cái nàng muốn phải là có được tạm thời, mà là thiên trường địa cửu [lâu dài như trời đất].

      Nhưng những thứ này, Yến Kinh Hàn có thể cho nàng sao?

      Thân phận của , thân phận của nàng, quyết định nàng nếu cũng thể có kết quả là tình nam nữ.

      Nếu nhất định có kết quả, vậy cần bắt đầu!

      Bị sít sao ôm vào trong ngực trong tình trạng mảnh vải, Lam Linh ngủ được, dứt khoát giấu tâm trạng, đẩy Yến Kinh Hàn, "Ta muốn mặc quần áo vào."

      Thanh Lam Linh như tiếng muỗi, nhưng Yến Kinh Hàn nghe lại thấy cực kỳ *, tựa hồ dưới thân lại bắt đầu có phản ứng, "Vì sao?"

      "Ta có thói quen này." Lam Linh tức giận câu, nhưng mà ràng là giấu đầu hở đuôi.

      "Thời gian còn dài, ngươi quen." Yến Kinh Hàn buộc chặt cánh tay, bàn tay vuốt ve lưng Lam Linh, ý ở ngoài lời chính là muốn cho Lam Linh mặc quần áo.
      Cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, Lam Linh vừa thẹn vừa cáu, tim khỏi đập nhanh hơn phần, nghĩ nhiều, đưa tay hung hăng bấm lên người Yến Kinh Hàn.

      Yến Kinh Hàn khẽ nhíu mày, nắm chặt bàn tay bé của Lam Linh, môi mỏng áp vào bên tai, nhàng mở miệng, "Vương phi còn muốn tiếp tục?"

      " muốn!" Lam Linh dứt khoát trả lời, chỉ có nàng tự biết trong lòng mình là cỡ nào bối rối.

      "Vương phi thích nhất khẩu thị tâm phi." Yến Kinh Hàn khẽ cắn vành tai như ngọc của Lam Linh, nhanh chóng đổi đề tài, "Vật này là bớt?" Yến Kinh Hàn xong bắt lấy tay trái của Lam Linh. Cái bớt hoa hồng sắc bươm bướm đập vào đáy mắt Lam Linh.

      Trước đây, Lam Linh dùng sợi ruy băng buộc nơi cổ tay, che cái bớt. Yến Kinh Hàn từ lâu phát cổ tay Lam Linh buộc sợi ruy băng, vẫn cho là loại đồ trang sức của nữ nhân, cũng quá để ý.

      Mà trước đó lâu Yến Kinh Hàn cởi quần áo Lam Linh đến còn gì, tự nhiên cũng ngoại trừ ruy băng cổ tay nàng, ngoài ý muốn thấy được cái bớt này của Lam Linh.

      Cái bớt này Yến Kinh Hàn đương nhiên biết , nhưng lại chưa từng nghe hình dáng và màu sắc, vì thế Yến Kinh Hàn cũng thể xác nhận cổ tay Lam Linh chính là bớt. Theo , cái bớt này có chút bất thường.

      Vì phân tán chú ý, cũng vì biết thứ này là cái gì, Yến Kinh Hàn liền lên tiếng hỏi.

      Bị Yến Kinh Hàn hỏi như vậy, Lam Linh ngơ ngác chút, hiểu sao Yến Kinh Hàn lại đột nhiên hỏi cái này, nhưng vẫn đáp: "Ta nghĩ nó chính là bớt."

      Nghe Lam Linh trả lời, ánh mắt Yến Kinh Hàn lóe lên cái, tiếp tục truy vấn, buông tay Lam Linh ra, đem Lam Linh ôm chặt vào trong lòng như cũ.

      "Vương gia..."

      Lam Linh vừa mới mở miệng liền bị Yến Kinh Hàn nhanh chóng chặn ngang, "Ngủ ."

      Hiển nhiên Yến Kinh Hàn biết Lam Linh muốn mặc y phục ngủ, nhưng lại thích việc ôm nàng mặc quần áo.

      Lam Linh mấp máy môi, chỉ có thể cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng của Yến Kinh Hàn, từ từ nhắm mắt.

      Lam Linh vốn tưởng rằng khó ngủ, chưa từng nghĩ mình vừa chợp mắt đến bình minh.

      Hơi thở ấm áp, cảm giác tê dại trong thân thể làm cho Lam Linh cảm nhận được có vật gì đó bắt đầu khởi động, lập tức hai mắt mông lung ngái ngủ nhanh chóng mở ra, liền gặp bóng dáng ập xuống, mùi tùng trúc thơm ngát dễ ngửi ngập tràn giữa răng môi.

      " cần..." Cảm nhận được hạ thân Yến Kinh Hàn uy hiếp, Lam Linh tránh né, khiến Yến Kinh Hàn hôn nàng càng thuận lợi.
      thienbinh2388BaoYu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :