1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim ngọc lương duyên, tuyệt thế Hàn vương phi - Cô Sơn Dã Hạc (90.2/176c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 97.3: Mệt nhọc, tim còn nhảy nhanh như vậy?

      Editor: An Kin



      Nhưng những lời này vào tai Yến Kinh Hàn lại là ý tứ khác. thời điểm mỗi lần ôm nàng, nơi nào đó trong luôn cảm thấy hưng phấn, mà liên tục được phát tiết, tự nhiên là tốt cho thân thể của .

      Nghĩ như thế, Yến Kinh Hàn liền cảm thấy nơi nào đó của tựa hồ lại bắt đầu rục rịch. Mày kiếm hơi nhíu. Cánh tay dài nhấc lên, "Vương phi, đừng quên ngươi viết giấy cam đoan."

      Nghe Yến Kinh Hàn , động tác kháng cự của Lam Linh nhanh chóng ngừng lại, hung hăng trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn, tựa hồ chỉ có thể mặc cho ôm nàng vào trong ngực.

      ấm áp cùng với hương tùng trúc thơm ngát, trong lòng Lam Linh lại lần nữa rối rắm, mê mang, biết xử như thế nào.

      Nàng là Vương phi của , nàng là nữ nhi kẻ thù chính trị của , nàng là quân cờ nhằm mục đích gây bất lợi cho /

      Nàng ràng, so với nàng lại ràng hơn!

      Trong lòng thích nàng sao? Đáp án nhất định là thể.

      Nam nhân lãnh khốc như Yến Kinh Hàn làm sao có thể thích nữ nhân chỉ gây bất lợi cho . Chỉ sợ ngay cả là cái gì cũng biết nữa.

      Nhưng Lam Linh biết thích cơ thể của nàng, đây là loại dục vọng bản năng của cơ thể. Nhìn qua, Yến Kinh Hàn là nam nhân, chỉ cần là nam nhân bình thường, đều có loại bản năng này.

      Qua mấy ngày sống chung, mặc dù Lam Linh hận Yến Kinh Hàn đến nghiến răng nghiến lợi, tức giận việc dùng thủ đoạn vô sỉ để uy hiếp nàng, bắt nạt nàng, sàm sỡ nàng, nhưng Lam Linh biết Yến Kinh Hàn cũng phải là tiểu nhân hèn hạ, chỉ bằng việc mỗi lần vào thời điểm mấu chốt đều có thể khống chế chính mình, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

      Mỗi nữ nhân đều hy vọng có thể gặp được bạch mã hoàng tử của mình, chuyện tình sánh với trời đất, biển cạn đá mòn. Lam Linh cũng ngoại lệ.

      Mặc dù Lam Linh biết nước chảy đá mòn, tình càng thực càng vững chắc, nhưng thiếu nữ ôm ấp tình cảm lúc nào cũng mơ mộng. Nàng tin mình nhất kiến chung tình, nhưng nàng vẫn hy vọng nàng có thể gặp được nam nhân khiến cho nàng nhất kiến chung tình.

      Lam Linh biết nam nhân như Yến Kinh Hàn, thân phận tôn quý, dung nhan tuấn mỹ, khí chất lãnh khốc, là nam nhân được nhiều nữ nhân tha thiết ước mơ. Mặc dù nàng nhất kiến chung tình với , nhưng nếu chung đụng lâu, cũng dám chắc nàng thương .

      Nhưng Lam Linh cũng biết nếu nàng Yến Kinh Hàn, lấy thân phận của nàng, lấy mục đích mà Lam Xảo Phượng gả nàng cho Yến Kinh Hàn, cùng với việc Yến Kinh Hàn xác định vị trí của nàng, nàng bị rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục [muôn đời muôn kiếp trở lại được].

      Lam Linh đương nhiên để chuyện như vậy phát sinh, nàng cho Yến Kinh Hàn cơ hội làm nàng .

      Gạt được lớp sương mù trong lòng, hoảng loạn trong lòng Lam Linh tựa hồ giảm bớt chút, lẳng lặng tựa ở trong lòng Yến Kinh Hàn, nhàng nhắm mắt.

      Ôn hương noãn ngọc trong ngực, cánh mũi lúc này đều là mùi thơm như lan như xạ của nàng, Yến Kinh Hàn cúi đầu nhìn người trong ngực, từ từ thắt chặt cánh tay vòng eo nàng.

      Cảm thụ được độ mạnh yếu của cánh tay Yến Kinh Hàn, tim Lam Linh đột nhiên lại đập nhanh, nhưng nàng cũng có lên tiếng chỉ trích Yến Kinh Hàn.

      "Vì sao lời nào?" Người trong ngực yên tĩnh kỳ lạ khiến Yến Kinh Hàn đột nhiên có chút khó chịu, môi mỏng áp vào bên tai Lam Linh, giọng hỏi.

      Luồng hơi ấm phun ở bên tai, Lam Linh lập tức cảm thấy tai nóng bừng, quay đầu lại, tạo ra khoảng cách, "Thiếp mệt."

      Bị Yến Kinh Hàn ôm vào trong ngực, việc Lam Linh tránh né đối với Yến Kinh Hàn mà cũng có biến hóa gì, ngược lại càng thêm kích thích khát vọng ở chỗ nào đó thân thể.

      "Mệt nhọc, tim còn đập nhanh như vậy?" Yến Kinh Hàn đưa tay nâng cằm Lam Linh lên, khiến Lam Linh thể mở mắt ra nhìn .

      Đôi mắt long lanh xinh đẹp cực kỳ mang theo ba phần ngượng ngùng, ba phần khiếp đảm, ba phần bối rối, còn có phần mị hoặc giữa đêm khuya, những thứ này đều làm cho Yến Kinh Hàn nhìn mãi chán.

      "Người nghe lầm rồi!" Lam Linh gẩy tay Yến Kinh Hàn qua bên, đương nhiên nhất định thừa nhận.

      "Phải ?" Yến Kinh Hàn nhìn mặt Lam Linh sớm ửng hồng phấn, từ lâu lộ vẻ đánh khai, môi mỏng khẽ giật giật, "Vương phi, ngươi cũng biết lừa gạt bản vương là phải trả giá lớn."

      Thanh Yến Kinh Hàn rất , mang theo tia khàn khàn, nhưng lúc ban đêm yên tĩnh, nó lại như nhất cục đá ném về phía mặt hồ tĩnh lặng, Lam Linh dường như chỉ nghe được tiếng vang leng keng, mà còn như chứng kiến việc này tạo ra vòng lại vòng gợn sóng.

      Lam Linh há to miệng, biết phải cái gì hay có thể cái gì đó.

      Nên cự tuyệt sao?

      Đương nhiên nên cự tuyệt, nàng , càng nàng!

      Có thể cự tuyệt sao?

      Đương nhiên thể, nàng hoàn toàn bị quản chế, nàng hoàn toàn ở thế bị động.

      Thấy môi mỏng của Yến Kinh Hàn từ từ đến gần, Lam Linh muốn suy nghĩ, đây phải là mình tìm cho mình lối thoát, kỳ nàng cũng chán ghét việc hôn nàng.

      Cảm giác giá lạnh lan tràn môi, Lam Linh nhắm mắt, mặc môi mỏng của Yến Kinh Hàn tạo đừng đợt sóng nước trong lòng mình.

      Cảm giác sung sướng truyền khắp toàn thân, quần áo trước ngực sớm lộn xộn, chỉ còn lại hô hấp nặng nề cùng tiếng thở gấp liên tục.

      Thân người mềm mại phía dưới khiến cho Yến Kinh Hàn muốn ngừng mà được, bàn tay tự giác từ từ dời xuống phía dưới… lúc này bên ngoài phòng truyền đến tiếng của Triêu Dương, "Gia, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo!" [Xong! chia buồn với bạn Trieu Dương :)) ]

      Thanh của Triêu Dương như lưỡi dao sắc bén chặn lại rung động bên trong, Lam Linh lập tức mở hai mắt mơ màng ra, đẩy Yến Kinh Hàn, cuống quít đem quần áo trước ngực khép lại.

      Đột nhiên bị cắt đứt, nơi nào đó vận sức chờ phát động tự nhiên là vui, tiếng động kháng nghị.
      Mày kiếm Yến Kinh Hàn nhíu chặt, lại nghe tiếp thanh của Triêu Dương, "Gia?"

      "Biết rồi!" Yến Kinh Hàn đè ép dục vọng dời núi lấp biển trong thân thể, oán trách, nhanh chóng xuống giường.

      Triêu Dương đứng ở ngoài cửa phòng ràng nghe tiếng Gia nhà mình mang theo lửa giận, trong lòng có chút nghi hoặc... Gia giống như tức giận? Chẳng lẽ lại là vương phi chọc giận gia?

      nơi bí mật gần đó, Lưu Vân hiển nhiên nghe được động tĩnh vừa rồi trong phòng, thấy bộ dáng chuyện gì của Triêu Dương, lập tức cho ánh mắt thông cảm, tiểu tử này nếu quản lời của mình cho tốt, tám phần muốn thảm rồi.

      Trong chốc lát, Yến Kinh Hàn ra gian phòng, bước nhanh qua sân viện ra ngoài, Triêu Dương vội đuổi theo.

      Ra sân , Triêu Dương thấy bộ dáng cau mày của gia nhà mình, vội vàng khuyên nhủ: "Gia, ngài làm sao vậy? Vương phi chọc giận ngài sao? Gia, thuộc hạ cảm thấy ngài cần thiết tức giận với Vương phi. tại tuy Vương phi với ngài, nhưng chỉ là do bây giờ nàng còn chưa hiểu, đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, thuộc hạ cảm thấy nàng nhất định đem chuyện nàng biết cho ngài."

      Triêu Dương vừa mới xong, liền thấy mắt phượng gia nhà mình mang theo hỏa khí, nhanh chóng quét về phía , Triêu Dương lập tức giật mình, chẳng lẽ cái gì sai.

      Yến Kinh Hàn đè ép dục hỏa trong lòng, trầm giọng hỏi: "Nàng suy nghĩ cẩn thận cái gì?"

      "Thân phận Vương phi của nàng bây giờ ạ." Triêu Dương hiểu gia nhà mình sao lại hỏi vấn đề ràng này, "Gia, Vương phi là người thông minh, nàng sớm muộn ý thức được ngài là người cùng nàng sống cả đời. Ngài mới là chỗ dựa vững chắc cả đời của nàng, mọi việc về sau nàng cũng phải dựa vào ngài, nàng nhất định phải đứng chung chỗ với ngài, kể từ đó, khẳng định vương phi đem những điều nàng biết cho ngài."

      Triêu Dương nghĩ nếu như vậy, gia nhà mình tức giận Vương phi nữa. Trong lòng còn thầm đắc ý, nghĩ lại nghe được thanh lạnh lùng của Gia nhà mình vang lên, "Hàng tháng, ngươi dùng tiền bạc của phủ, để suy nghĩ những thứ lung tung này! Từ ngày mai bắt đầu khấu trừ nửa năm tiền lương để cảnh cáo."

      "A!" Triêu Dương lập tức trợn tròn mắt, đến cùng sai cái gì rồi, gia muốn trừ của nửa năm lương, cái này phải là muốn lấy mạng của ư.

      "Gia..." Triêu Dương cảm giác mình cực kỳ oan, nhưng lại dám hỏi, lo lắng giải thích được lại sai.

      "Câm miệng!" Yến Kinh Hàn nghĩ nếuTriêu Dương câm miệng, nhất định chưởng đánh bay .
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 97.4: Mệt nhọc, tim còn nhảy nhanh như vậy?

      Editor: An Kin


      Triêu Dương ngoan ngoãn ngậm miệng lại, yên lặng sau lưng Yến Kinh Hàn, trong lòng nghĩ ngày mai nhất định phải hỏi Lưu Vân xem vì sao nửa năm tiền lương của mình bị mất [khổ thân].


      Yến Kinh Hàn bước nhanh vào thư phòng thấy Thượng Quan Vân Thụy - người chưa bao giờ xuất lúc đêm hôm khuya khoắt. cần mở miệng, cũng đoán được vì chuyện gì mà đến.


      Triêu Dương nhanh chóng khép cửa phòng, đứng bảo vệ ở ngoài cửa.


      "Chậc …chậc, bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng.. xem ra việc ta đến cắt đứt chuyện tốt của ngươi. Này, ngươi đòi ta bồi thường tổn thất đấy chứ? Đầu tiên ta phải , ta cố ý, ta có việc gấp tìm ngươi." Dáng vẻ Thượng Quan Vân Thụy như rất sợ Yến Kinh Hàn tìm tính sổ, đợi Yến Kinh Hàn mở miệng, liền tự thanh minh.


      Nghe Thượng Quan Vân Thụy xong, Triêu Dương cảm giác còn oan hơn cả Đậu Nga [tích oan Đậu Nga dài lắm, nàng nào muốn biết thêm tham khảo ở link này nha:http://thainamtran.blogspot.com/2011/12/vu-au-nga.html]. biết Gia nhà mình cùng Vương phi làm gì, hơn nữa nếu phải Thượng Quan Vân Thụy nhất định phải gặp Gia ngay cũng quấy rầy Gia.. nửa năm tiền lương đấy…ngẫm lại đều thịt đau.


      Yến Kinh Hàn để ý đến Thượng Quan Vân Thụy. Tung vạt áo ngồi lên chiếc ghế đằng sau bàn, sâu xa mở miệng, "Xem ra đêm nay người đến tìm ta để giúp đỡ, mà là tới để xin đánh."


      "Ha ha..." Thượng Quan Vân Thụy vừa cười vừa đứng lên, đến trước bàn của Yến Kinh Hàn ngồi xuống, "Được, chúng ta lập tức chính , xong, ngươi trở về tiếp tục."


      Yến Kinh Hàn muốn để ý tới giọng ái muội của Thượng Quan Vân Thụy, trở lại chuyện chính, "Ngươi lo lắng Lam Ngọc nuốt trôi chuyện kia, thầm động thủ với ngươi. Ngươi muốn ta phái người bảo vệ ngươi."


      Đối với chuyện xảy ra ở Xuân Hương Lâu, Yến Kinh Hàn sớm nhận được tin. Đối với Lam Ngọc, Yến Kinh Hàn cũng biết là hạng người gì.


      Lam Ngọc chỉ thích nữ nhân, mà còn là người có lòng dạ độc ác. Ở kinh thành Đông Sở có thể tên ngang ngược.


      Yến Kinh Hàn sở dĩ chưa ra tay, vì Lam Ngọc là người nhà của Lam Xảo Phượng. Thời điểm chưa có đủ mười phần nắm chắc để diệt trừ tận gốc Lam Xảo Phượng việc nghỉ ngơi dưỡng sức đợi thời cơ mới là kế sách tốt nhất.


      " phải là ta lo lắng, mà nhất định động thủ với ta. Nếu ở Bắc Trữ, ta đương nhiên sợ . Nhưng ở đây, nhân thủ của ta có hạn, đối với các ngươi quen thuộc. Ta ở ngoài sáng, trong tối. Đối với ta mà đó hoàn toàn là bất lợi, ta muốn cẩn thận chút, mặc dù người muốn ta chết rất nhiều, nhưng ta cũng thể chết tay tiểu nhân Lam Ngọc đó, nếu thế quá nghẹn khuất."


      Khóe miệng Triêu Dương liền co rút, nghĩ thầm, người chết còn biết nghẹn khuất sao.


      "Ngươi để nàng xuất , là muốn nàng gây chuyện cho ngươi?" Yến Kinh Hàn tự nhiên cũng biết tồn tại của Ánh Hà, nhưng hiểu vì sao Thượng Quan Vân Thụy phải để nha đầu bên cạnh người. Hơn nữa trong mắt Yến Kinh Hàn,ngoại trừ võ nghệ tốt Ánh Hà có gì cả.


      "Ánh Hà phải là người gây chuyện, chính là tên cẩu nô tài kia tới cửa đòi đánh, nếu đánh uổng."


      Nghe những lời này của Thượng Quan Vân Thụy, Yến Kinh Hàn quét mắt lành lạnh nhìn , " địa bàn của người khác mà biết thu liễm, bộc lộ tài năng, còn phải là gây chuyện thị phi? Ngươi cùng nàng là quan hệ thế nào, ta muốn biết, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, đừng để nàng thành nhược điểm trí mạng của mình!"


      Thượng Quan Vân Thụy đương nhiên biết Yến Kinh Hàn có ý tốt, cũng chỉ có [YKH] mới có thể như vậy.


      Đôi môi mấp máy, Thượng Quan Vân Thụy lập tức thu lại nụ cười mặt, ánh mắt nhìn về phía ánh nến cách đó xa, cặp mắt đào hoa, nghiệt mang theo vẻ tịch mịch mà người ngoài chưa thấy bao giờ.


      "Ta biết ." Tựa hồ lâu, Thượng Quan Vân Thụy mới nhàng câu, nhưng thanh phảng phất như đến từ khoảng vô tận.


      Cho dù là huynh đệ sinh tử, chỉ cần Thượng Quan Vân Thụy , Yến Kinh Hàn cũng điều tra bí mật trong lòng Thượng Quan Vân Thụy. Bởi vì biết , trong nội tâm mỗi người đều có chỗ muốn bị người khác chạm đến.


      "Ta phái người tới bảo vệ các ngươi, về phía Lam Ngọc, ta cũng cho người giám sát, đại khái có thể yên tâm." Yến Kinh Hàn vừa vừa đứng lên, "Ngươi trở về dịch quán hay ở đây?"


      "Nhanh như vậy liền vội đuổi ta?" Thượng Quan Vân Thụy trong nháy mắt liền khôi phục dáng vẻ hào phòng trước sau như , cũng đứng lên, "Có nương tử vào đúng là giống nhau. Ta ở đây làm chướng ngại vật đâu"


      Yến Kinh Hàn mặc kệ , gọi Triêu Dương vào dặn dò vài câu. Triêu Dương lập tức đưa Thượng Quan Vân Thụy ra khỏi Vương phủ theo đường mật đạo.


      Lam Linh nằm giường, muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì, càng muốn nghĩ đến hình thức chung sống kỳ lạ giữa mình và Yến Kinh Hàn… những hình ảnh kiều diễm lại xuất trong đầu Lam Linh, mùi tùng trúc thơm ngát dường như thấm vào từng lỗ chân lông, có thể cảm nhận ràng.


      Lam Linh oán hận lắc đầu, nhưng xua tan được!


      trằn trọc, Lam Linh nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra. Nàng lập tức nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.


      Yến Kinh Hàn cởi y phục, lên giường, thấy Lam Linh đưa lưng về phía mình, nhìn như ngủ, nhưng nghe tiếng hít thở Yến Kinh Hàn biết Lam Linh giả vờ. cũng lên tiếng, từ phía sau ôm Lam Linh vào trong lòng.


      Tư thế như vậy, tay của Yến Kinh Hàn vô cùng hợp lý đặt ở trước ngực Lam Linh. Hô hấp của Lam Linh lập tức ổn định.


      Lúc này, Lam Linh đương nhiên thể giả vờ nữa, đưa tay phải ra gạt bàn tay của Yến Kinh Hàn, "Thiếp mệt, ngủ ."


      Yến Kinh Hàn thuận thế bắt được bàn tay bé của Lam Linh đặt ở trước ngực, đột nhiên hỏi: "Buổi tối hôm qua, ngươi làm gì Lam Ngọc?"


      Yến Kinh Hàn sớm biết Lam Linh phải là người có thể mặc cho người khác khi dễ mình. Ở hỉ đường trong ngày đại hôn, nàng có thể làm cho Hắc Phong đuổi Thượng Quan Vân Thụy ra khỏi Vương phủ trước mặt mọi người, vậy đối với việc làm bẩn thỉu của Lam Ngọc, Lam Linh nhất định dạy dỗ tốt. Nhưng tối hôm qua nàng dạy dỗ thế nào, Yến Kinh Hàn chưa kịp hỏi. Lúc nghe Thượng Quan Vân Thụy nhắc đến Lam Ngọc, Yến Kinh Hàn mới nghĩ tới.


      "Hỏi làm gì? Ta mệt." Lam Linh căn bản cũng muốn nghe đến tên Lam Ngọc. Trong lòng nàng, chẳng khác gì súc sinh.


      "Ta muốn biết." Yến Kinh Hàn nắm bàn tay bé trước Lam Linh giật giật, lồng ngực dính chặt vào lưng của Lam Linh.


      Tư thế ái muội này khiến Lam Linh cảm thấy hô hấp của nàng càng ngày càng thoải mái, tùy tiện : "Nếu ta , ngươi có thể bỏ tay ra ?"


      Ra điều kiện?


      Yến Kinh Hàn có đáp ứng hay , mà hơi dùng sức làm cho Lam Linh xoay người, mặt hướng về phía , sau đó kéo nàng vào trong ngực, " tại có thể ?" Kỳ Yến Kinh Hàn cho Lam Linh biết thực ra rất thích tư thế này.


      Lam Linh mấp máy môi, lúc này mới mở miệng: "Ta làm cho vĩnh viễn thể trở thành nam nhân!"


      Nghe vậy, Yến Kinh Hàn lập tức hiểu ý tứ trong lời của Lam Linh. Trong nháy mắt liền cảm thấy nơi nào đó của thân thể nhanh chóng yên tĩnh trở lại, tựa như bị kinh hãi.


      "Nàng tự ra tay?" Yến Kinh Hàn vừa nghĩ tới việc Lam Linh chứng kiến cái gì đó dơ bẩn của Lam Ngọc, trong lòng lập tức thấy vui.


      Yến Kinh Hàn được chứng kiến thân thủ quỷ dị của Lam Linh, cũng biết Lam Ngọc chỉ có công phu mèo quào, (Lam Ngọc) căn bản phải là đối thủ của Lam Linh. Nếu Lam Linh tự tay động thủ phế cũng phải là thể được.


      "Nếu ta có thời gian, ta tự động thủ" Lời của Lam Linh chắc chắn là cho Yến Kinh Hàn biết nàng để cho người khác ra tay, nhưng nàng ra Lăng Sương. Nàng muốn người của nàng bị cuốn vào giữa tranh đấu của Yến Kinh Hàn và Lam Xảo Phượng.


      Yến Kinh Hàn biết Lam Linh muốn chuyện nha đầu kia, liền hỏi tiếp, ngược lại hỏi: "Dù thế nào Lam Ngọc cũng là ca ca của ngươi, là con trai duy nhất của phụ thân ngươi. Ngươi làm như vậy, trong lòng làm sao có thể vui vẻ? Ngươi sợ người khác ngươi lòng dạ độc ác, niệm tình, là con người lòng lang dạ sói!"


      Lam Linh nghiến răng. Yến Kinh Hàn đêm khuya ngủ, lại cùng nàng thảo luận vấn đề "lòng lang dạ sói"? Nàng nếu là người lòng lang dạ sói, chẳng phải là hợp ý của sao?


      Hoàn toàn chính là được tiện nghi còn khoe mẽ!


      "Vương gia, ngài đúng, ta chính là người lòng dạ độc ác, lấy oán trả ơn, chừng có ngày, ta tâm tình tốt liền hung hăng cắn người. Người cũng nên chú ý."


      Lam Linh giống như , mắt phượng của Yến Kinh Hàn nhanh chóng xẹt qua tia vui vẻ, buộc chặt cánh tay, vuốt mi mắt, giọng : "Ngủ ."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 98.1: Tâm ta ngươi, ai cũng ngăn cản được


      Editor: Tử Sắc Y



      Ngày thứ hai, sau khi dùng đồ ăn sáng xong, Yến Kinh Hàn đến thư phòng, Lam Linh đứng ở trong sân, ngước mắt nhìn vô ích lên bầu trời u, nghe gió thổi qua rừng trúc, rừng trúc lại truyền đến thanh sào sạt, mà suy nghĩ của nàng bay xa.


      Ngực Yến Kinh Hàn ấm áp, môi mỏng nóng bỏng như muốn thiêu cháy môi nàng, bàn tay lay động người nàng đưa đến cảm xúc thể , từng màn vào lúc hừng đông in trong đầu Lam Linh, màn sáng sớm kia khắc vào trong đầu Lam Linh. (Cảm ơn ss Q giúp em khúc này :-*)


      Lam Linh từng nghe người ta qua, nếu động tác lặp lại đến lần 21 trở thành thói quen, nhưng số lần Yến Kinh Hàn hôn nàng khi cộng lại tuyệt đối chưa đến 21 lần, nhưng dường như nàng giống như quen thuộc với nụ hôn của , hơn nữa còn từ từ cảm nhận.


      Lam Linh chưa bao giờ nghĩ tới, nàng vậy mà còn có thể tách giữa tính (dục) và , nàng biết , nàng thương , nhưng nàng lại chán ghét nụ hôn của , tại sao lại như vậy? Lam Linh nghĩ ra.


      Lam Linh vẫn cảm thấy nữ nhân đều vì mà tính, mà mối quan hệ giữa nàng và Yến Kinh Hàn, khiến cho Lam Linh rối rắm, mờ mịt, biết , cũng được.


      Nhưng điều mà Lam Linh biết chính là, nàng thể tiếp tục như vậy nữa, nàng sợ chính mình càng lún càng sâu, bởi vì nàng từng khinh thường những người nữ nhân như thế, hơn nữa là nàng sợ nàng bởi vì tính mà , Yến Kinh Hàn, đến lúc đó, nàng bị đâm trăm ngàn lỗ thậm chí còn là tan xương nát thịt!


      Vì thế, nhất định nàng phải nhanh chóng tìm cách ngâm mình vào Huyền Băng đầm, rồi mau rời khỏi đây!


      "Uông..."


      Bên chân Hắc Phong sủa lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lam Linh, Lam Linh cúi đầu nhìn Hắc Phong cái, lại nhìn theo phía mà Hắc Phong nhìn, chứng kiến Thu Diệp đứng ở trước cửa sân , tay phải bụm mặt, đáng thương nhìn mình.


      Lam Linh nhìn thấy dáng vẻ của Thu Diệp, bước nhanh tới, mà Thu Diệp cũng từ từ nhấc chân vào sân .


      "Thu Diệp, mặt của ngươi làm sao vậy?" Lam Linh chưa đến trước mặt Thu Diệp, lên tiếng hỏi.


      "Tiểu thư, nô tỳ vừa mới ở sau vườn giặt y phục giúp ngài, biết có con ong vò vè từ nơi nào bay tới, nô tỳ đâu có trêu chọc nó gì đâu, vậy mà nó lại đột nhiên bay đến châm lên mặt nô tỳ cái." Thu Diệp cảm giác mình là xui xẻo, vô duyên vô cớ bị con Mã Phong châm, hơn nữa nửa mặt rất đau rát.


      Lam Linh vừa nghe, vội vàng : "Ngươi lấy tay ra, để ta nhìn mặt ngươi."


      Thu Diệp từ từ lấy tay ra, Lam Linh vừa nhìn, đôi mắt đẹp thanh
      [​IMG]
      BaoYu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 98.2: Tâm ta ngươi, ai cũng ngăn cản được

      Editor: Yosa_Truong


      Lam Linh có chút nhức đầu, chỉ Yến Kinh Hàn thôi làm cho nàng cực kỳ phiền não rồi, nếu thêm Mộ Dung Tiếu Trần nữa, Lam Linh biết nàng phải ứng phó như thế nào nữa.


      Mộ Dung Tiếu Trần thấy Lam Linh khẽ nhăn nhăn đôi mi thanh tú, trong nội tâm than tiếng, biết Lam Linh nhận ra có cảm tình với nàng, vốn dĩ muốn còn sớm như vậy cho nàng biết, sợ dọa nàng chạy, nhưng vẫn là thể che dấu được tim mình, từng giờ từng phút đều muốn đến gặp nàng, từng giờ từng phút đều muốn đem nàng khảm vào trong ngực.


      "Linh nhi, ta..."


      Mộ Dung Tiếu Trần mới vừa mở miệng, liền bị Lam Linh giọng cắt đứt, "Quản gia trở về rồi, ngài nhanh khiến Thu Diệp tỉnh lại ."


      Nhìn đôi mắt Lam Linh có có tia gợn sóng, Mộ Dung Tiếu Trần cười nhạt tiếng, biết Lam Linh muốn để ra, nàng trốn tránh!


      "Linh nhi, ta nàng ba năm, tìm nàng ba năm, đợi nàng ba năm, vô luận nàng tại nghĩ như thế nào, ta đều buông tha, ta đời này phải nàng lấy!" Mộ Dung Tiếu Trần hơi xong, im lặng, ánh mắt thủy chung rơi vào khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Lam Linh, kiên định và chấp nhất!


      Lam Linh lại càng thêm đau đầu, bản tôn thân thể của nàng phải là khuê nữ bước chân ra khỏi cửa nửa bước sao? Tại sao ba năm trước lại trêu chọc phải Mộ Dung Tiếu Trần? Khó trách muốn giúp nàng thoát khỏi thân phận Hàn vương phi để Bắc Trữ, đây là muốn mang mình cao bay xa chạy nha!


      đùa gì vậy!


      Nàng dù rằng muốn chạy, cũng thể dán lên người hai chữ "Bỏ trốn", điều này cũng quá bôi nhọ nàng danh tiếng của Dạ Linh nàng cùng Yến Kinh Hàn rồi, sau này nếu như phu quân tương lai biết được, nàng dù có 10 cái miệng cũng thể kêu oan.


      Lam Linh mặc dù có dự định rời khỏi Yến Kinh Hàn, cũng muốn dùng loại chuyện như vậy để nhục nhã , nàng cũng muốn nửa đời còn lại độc lẻ loi, nếu như gặp được nam nhân ấm áp khiến nàng mến, nàng còn phải gả cho người ta nữa nha .

      "Ta thành hôn , hơn nữa ta cảm thấy Nhạc Tư Ngữ rất thích hợp với ngài ." Lam Linh cười cười, đối với lời của Mộ Dung Tiếu Trần cảm thấy có chút bất đắc dĩ, hơn nữa tại nàng có thể hoàn toàn khẳng định người Nhạc Tư Ngữ chính là Mộ Dung Tiếu Trần, nghĩ nhiều, liền mang Nhạc Tư Ngữ ra.


      "Linh nhi, nàng thông tuệ như vậy, cần gì phải lừa mình dối người?" Mộ Dung Tiếu Trần sủng ái : "Nàng sớm muộn cũng rời khỏi Yến Kinh Hàn , hơn nữa Nhạc Tư Ngữ đối với ta mà , cùng người nam nhân có gì khác nhau, bọn họ thể là trở ngại giữa hai chúng ta, còn nữa, tim ta nàng, ai cũng ngăn cản được!"


      Thanh của Mộ Dung Tiếu Trần mặc dù hết sức giảm thấp xuống, nhưng cường thế trong giọng lại suy giảm chút nào, điều này làm cho Lam Linh cảm thấy, Mộ Dung Tiếu Trần thoạt nhìn mặc dù lãnh khốc bằng Yến Kinh Hàn, nhưng cũng là nam nhân cường thế ngang ngược nha!


      Lam Linh phản bác được, lúc này, nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng bước chân từ xa truyền đến, Mộ Dung Tiếu Trần lập tức gảy ngón tay, Thu Diệp từ từ tỉnh lại.


      Lam Linh nhanh chóng đến bên cạnh Thu Diệp, đem Thu Diệp đỡ dậy, vừa định lên tiếng, liền nghe thấy Mộ Dung Tiếu Trần : "Thu Diệp nương, ngươi vừa mới té xỉu, ta xem mạch cho ngươi, nguyên do là vì thân thể ngươi quá suy yếu, có gì đáng ngại, chờ chút, ta cấp cho ngươi hai thang thuốc, sau hai ngày, liền có thể khỏi hẳn."


      Thu Diệp trong đầu mảnh hỗn độn, nghe lời của Mộ Dung Tiếu Trần, chất phác gật gật đầu.



      lát, Tạ An bưng chén nước đẩy cửa phòng ra, Mộ Dung Tiếu Trần nhanh chóng nghênh đón, tiếp nhận cái ly tay Tạ An, từ trong hòm thuốc xuất ra bình sứ , từ bên trong đổ ra chút bột thuốc vào trong chén, dùng cái thẻ trúc quấy vài cái, sau đó, đem thuốc mỡ lẫn nước thuốc trong chém đưa cho Thu Diệp.


      "Mỗi ngày xoa hai lần, ba ngày là khỏi hẳn."


      "Cám ơn Nhiếp đại phu." Thu Diệp vội vàng tiếp nhận.


      Mộ Dung Tiếu Trần khẽ gật đầu, lại viết đơn thuốc cho Thu Diệp, hề dừng lại, sau đó theo Tạ An ra phòng ăn.


      Nhưng mà, Mộ Dung Tiếu Trần cùng Tạ An còn chưa tới cửa phủ, Mộ Dung Tiếu Trần liền gặp phải Yến Kinh Hàn đứng chắp tay đưa lưng về phía bọn họ ở cách đó xa.


      Vạt áo màu đen tuyền tung bay ù ù trong gió, mang theo lẫm liệt, mang theo ngang ngược, mang theo khí chất vương giả làm cho người ta nhìn mà khiếp sợ!


      Mộ Dung Tiếu Trần khẽ mỉm cười, Yến Kinh Hàn này quả đơn giản, mình cải trang như vậy mà có thể nhận ra được, xem ra chính mình quá tự tin mù quáng rồi .


      Tạ An cũng biết thân phận của Mộ Dung Tiếu Trần, cũng biết vương gia tại sao lại đứng ở chỗ này, vội vàng bước nhanh về phía trước, : "Vương gia, ngài đây là?"


      Yến Kinh Hàn từ từ xoay người lại, tuấn nhan như đao khắc vẫn như xưa lạnh lùng thấy tia nhiệt độ, mắt phượng thâm thúy nhìn cái về phía Mộ Dung Tiếu Trần, hơn nữa ánh mắt lại sắc bén như mũi kiếm!


      Tạ An chuyện gì, dựa theo ánh mắt của gia nhà mình, nhìn về phía Mộ Dung Tiếu Trần trong mắt cũng mang theo tia tìm tòi nghiên cứu, chẳng lẽ Nhiếp đại phu có vấn đề?


      Tạ An trong lòng thầm kêu tốt! vừa mới rời khỏi trong chốc lát, trong sảnh chỉ có vương phi Thu Diệp cùng , phải là đến hỏi thăm tin tức từ vương phi ?


      "Vương gia..." Tạ An mới vừa vừa mở miệng liền bị Yến Kinh Hàn cắt đứt, "Ngươi làm việc của ngươi , Nhiếp đại phu đây để bản vương tự mình chào hỏi."


      Yến Kinh Hàn chuyện nghe ra tia cảm xúc, nhưng Tạ An lại từ lời của gia nhà mình nghe ra chút gì đó bất đồng, lập tức đáp tiếng, bước nhanh rời .


      "Nhiếp đại phu, nếu đến đây, đừng vội, theo bản vương đến thư phòng ngồi lát ." Yến Kinh Hàn nhàng quét nhìn Mộ Dung Tiếu Trần cái, bước nhanh về hướng thư phòng, tin tưởng Mộ Dung Tiếu Trần nhất định cự tuyệt!


      Mộ Dung Tiếu Trần cười cười, theo sau lưng Yến Kinh Hàn, biết sớm muộn cũng ngày cùng Yến Kinh Hàn chính diện giao phong, chỉ là nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy.


      Vào thư phòng, Yến Kinh Hàn đánh vạt áo ngồi ở ghế phía sau bàn, nhìn về Mộ Dung Tiếu Trần, nhàn nhạt mở miệng, "Ngồi ."


      "Đa tạ." Mộ Dung Tiếu Trần ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh, đưa tay gỡ mặt nạ da người xuống.


      "Hạo Nguyệt, dâng trà!" Yến Kinh Hàn phân phó Hạo Nguyệt câu, Hạo Nguyệt lập tức lên tiếng rời .


      Nghe thanh của Mộ Dung Tiếu Trần, Triêu Dương thế mới biết Nhiếp đại phu kia rốt cuộc là ai, đồng thời cũng hiểu vì sao gia vừa nghe đến chuyện này liền lập tức rời khỏi thư phòng, xem ra gia sớm đoán được thân phận của Mộ Dung Tiếu Trần.


      Triêu Dương cảm thấy Mộ Dung Tiếu Trần cũng lớn mật , xem Hàn vương phủ là vườn rau xanh nhà ư, muốn vào là vào sao? căn bản đem gia để vào mắt mà!


      Triêu Dương càng nghĩ càng tức giận, đương nhiên biết người mà Mộ Dung Tiếu Trần chính là vương phi, cần đoán cũng biết mục đích vào phủ đúng là để gặp vương phi, muốn đem vương phi từ bên cạnh gia cướp !


      Mặc dù có thể để cho Mộ Dung Tiếu Trần đem vương phi ra khỏi vương phủ là có thể là giúp gia thoát khỏi rắc rối lớn, nhưng nghĩ đến cảnh gia biến trở lại như trước kia, vắng vẻ, lạnh như băng, mặt có nổi nụ cười, ngày khó được hai câu, Triêu Dương lập tức cảm thấy vương phi còn lưu lại ngày nào là tốt ngày ấy, mặc kệ vương phi là thân phận gì, ít nhất lúc này, gia vui vẻ là được.


      "Tả tướng muốn cởi bỏ áo giáp về quê làm lang trung?" Yến Kinh Hàn nhìn thoáng qua rương thuốc trong tay Mộ Dung Tiếu Trần, đột nhiên nhìn về phía Mộ Dung Tiếu Trần hỏi.


      "Vương gia nếu muốn thần bỏ giáp về quê, thần liền bỏ giáp về quê." Mộ Dung Tiếu Trần vỗ vỗ cái hòm thuốc, khẽ mỉm cười, "Kỳ làm lang trung cũng có cái gì tốt, cứu người, làm việc thiện cho dân, thần cũng dám thừa nhận so với chức vụ tể tướng có cao quý hơn , bất quá, thừa tướng cũng tốt, lang trung cũng được, đều phải là điều thần mong muốn nhất ."


      Lúc này, Hạo Nguyệt bưng hai ly trà nước vào thư phòng, csau khi để xuống bàn, nhanh chóng lui ra ngoài.


      Mộ Dung Tiếu Trần nâng chung trà lên, nhìn xem làn khói trắng bay nghi ngút, rồi lại giương mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn, cười : "Vương gia, tại sao ngài lại hỏi điều thần mong muốn nhất là cái gì?"


      "Ngươi muốn cái gì là chuyện của ngươi, cùng bản vương quan hệ." Yến Kinh Hàn khẽ dừng lại chút, thanh đột nhiên trầm xuống, "Nhưng bản vương phải nhắc nhở ngươi, người của bản vương cũng vậy, mà vật của bản vương cũng vậy, tuyệt cho phép bất luận kẻ nào lấy dù chỉ phần!"


      Yến Kinh Hàn mặc dù có chỉ ra, nhưng ý cảnh cáo quá ràng, điều này làm cho nội tâm Mộ Dung Tiếu Trần lập tức rùng mình, quả nhiên muốn buông tay!


      "Vương gia, rất nhiều chuyện cũng bởi vì ngươi cho phép, vui ý liền phát sinh, lúc nên xảy ra rồi cũng xảy ra, điều khác biệt duy nhất là ở sớm hay muộn mà thôi." Mộ Dung Tiếu Trần sâu kín mở miệng, trong giọng lộ ra ý tứ sâu xa.


      "Nếu Tả tướng khẳng định như thế, vậy bản vương liền mỏi mắt mong chờ ."
      BaoYu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 98.3: Tâm ta ngươi ai cũng ngăn cản được

      Editor: An Kin



      Mặc dù lúc này Yến Kinh Hàn hiểu hàm nghĩa của hai từ "Thê tử", trong lòng cũng chưa xác định Lam Linh là người thân cận cả đời của mình, nhưng Yến Kinh Hàn chưa bao giờ nghĩ tới việc Lam Linh rời khỏi Vương phủ, chứ đừng là gả cho Mộ Dung Tiếu Trần.


      Mộ Dung Tiếu Trần cười cười, từ chối cho ý kiến đối với lời của Yến Kinh Hàn. Nhưng biết buông tay, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!


      "Tả tướng, ngươi chưa được Bản vương cho phép cải trang tự ý tiến phủ đệ của Bản vương. Ngươi , Bản vương nên trị ngươi tội gì?" Yến Kinh Hàn đột nhiên xoay chuyển lời , mắt nhìn chén nước trà, thanh trầm thấp, nghe ra tia cảm xúc.


      "Vương gia, thần ngu dốt, vốn tưởng Vương gia triệu thần đến thư phòng coi thần như thượng khách. Ai ngờ, đúng là thần suy nghĩ nhiều. Vương gia bây giờ muốn tiên lễ hậu binh [trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực]?" mặt Mộ Dung Tiếu Trần vẫn là nụ cười như trước, trong giọng lại là mang theo tia trêu chọc.


      " Nếu Tả tướng ngu dốt, chỉ sợ trong triều còn người thông minh." Yến Kinh Hàn nâng mắt nhìn về phía Mộ Dung Tiếu Trần. Mắt phượng bình tĩnh gợn sóng, rồi tiếp: " nếu thành ý của Tả tướng có thể làm cho bản vương hài lòng, bản vương liền đón tiếp ngươi như thượng khách."


      "Lần này Vương gia vừa lôi kéo vừa uy hiếp thần?" Lúc này Mộ Dung Tiếu Trần cười nhưng thẳng thắn, nhìn Yến Kinh Hàn cười lạnh.


      "Lôi kéo cũng tốt, uy hiếp cũng được. Đấy chỉ là quá trình, Bản vương chỉ quan tâm kết quả!" Yến Kinh Hàn biết Lam Xảo Phượng nhất định lợi dụng Lam Linh tới lôi kéo Mộ Dung Tiếu Trần. Nếu Mộ Dung Tiếu Trần bị Lam Xảo Phượng lôi kéo, Lam Xảo Phượng như hổ thêm cánh, đương nhiên thể mặc kệ.


      "Vương gia và thần vừa nảy sinh chút chuyện vui, chẳng lẽ Vương gia quên nhanh như vậy?"



      Lời của Mộ Dung Tiếu Trần mang theo ý tứ thản nhiên, trào phúng. Đương nhiên là Yến Kinh Hàn hiểu, lông mày khẽ nhíu, "Tả tướng, hà tất phải nhắc lại? Hơn nữa hai chuyện này vốn dĩ thể so sánh, chẳng lẽ Tả tướng biết?"


      "Bản vương chỉ cho ngươi lựa chọn cơ hội, ngươi muốn hay muốn, là quyết định của ngươi." Yến Kinh Hàn xong liền lên tiếng nữa, tin tưởng Mộ Dung Tiếu Trần cho câu trả lời thuyết phục.


      Mộ Dung Tiếu Trần cũng cười cười lên tiếng. Nhưng trong nội tâm buông lỏng ít. Yến Kinh Hàn biết có tâm tư với Lam Linh, còn muốn kéo vào phe cánh, có thể thấy đối với Lam Linh cũng có bao nhiêu tình cảm. Mà trong cuộc sống khó chặt nhất là chữ "Tình", nếu (YKH) có, đối với Mộ Dung Tiếu Trần là ích lợi nhất.


      Lam Linh dẫn Thu Diệp trở về Tùng trúc viện, giúp Thu Diệp xoa thuốc mỡ mặt, vốn định bảo Tạ An phái người lấy thuốc cho Thu Diệp, nhưng Thu Diệp lại mình có thể, Lam Linh liền kệ nàng.


      Lam Linh đứng ở trước cửa sổ, nhìn trúc trong viện, nghĩ đến việc Mộ Dung Tiếu Trần thổ lộ thâm tình cùng cố chấp liền thấy phiền muộn trong lòng.


      Lam Linh biết nàng đối với Mộ Dung Tiếu Trần có cảm giác, nhưng vẫn nàng ba năm, tìm nàng ba năm, đợi nàng ba năm, hơn ngàn ngày đêm. Lam Linh cảm giác lòng bị ép tới thở nổi, nàng từ thích mắc nợ, nhưng Mộ Dung Tiếu Trần lại làm cho nàng có cảm giác này. Loại cảm giác này cực kỳ tốt.


      Mưa phùn rả rích ngoài cửa sổ, lặng lẽ thấm ướt rừng trúc. cơn gió xuyên qua cửa sổ, thổi vào phòng, mang theo hạt mưa phất qua khuôn mặt nhắn của Lam Linh, lay động hai sợi tóc trước ngực Lam Linh Lam Linh cảm thấy hồi man mát.


      Vừa định khép cửa sổ lại, Lam Linh liền trông thấy Yến Kinh Hàn che dù vào sân . đợt gió thổi qua, tay áo cuộn lại, tung bay, giữa mưa phùn mờ mịt thêm phần đơn tịch mịch. Lòng Lam Linh đột nhiên đau xót, trong đầu nhanh chóng lóe lên hình ảnh con thuyền Bích Ngọc tiêu.


      Cảm giác đau đớn trong ngực cũng như hình ảnh trong đầu tới cũng nhanh, cũng nhanh, đến lúc Yến Kinh Hàn bước vào phòng, Lam Linh còn cảm giác khác thường.


      "Ngươi muốn bị cảm lạnh sao?" Yến Kinh Hàn thấy Lam Linh đứng ở cửa sổ gió lạnh, lông mày nhanh chóng nhíu lại, trong giọng mang theo ý tứ vui.


      Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn cái, cũng lên tiếng, đưa tay khép cửa sổ lại, sau đó, vào ngồi xuống cạnh bàn, cầm lấy quyển sử chí nàng vô tình phát được ở trong phòng, vẻ mặt nhạt nhẽo.


      Nhìn bộ dáng Lam Linh, lông mày Yến Kinh Hàn càng nhăn, vốn dĩ muốn hỏi Mộ Dung Tiếu Trần gì với Lam Linh nhưng Yến Kinh Hàn lại nhịn được muốn hỏi.


      Bởi vì lúc Lam Linh chuyện với Mộ Dung Tiếu Trần, hai người đều hết sức giảm thanh xuống thấp. Lưu Vân cũng nghe được. Lúc Mộ Dung Tiếu Trần cầu Thu Diệp đóng cửa mới cảm thấy thấy Mộ Dung Tiếu Trần có vấn đề. Lúc này, Lưu Vân mới bẩm báo Yến Kinh Hàn. Vì thế, Yến Kinh Hàn biết Mộ Dung Tiếu Trần gì với Lam Linh.


      " gì với ngươi?" Rốt cuộc nhịn được, Yến Kinh Hàn vào, ngồi xuống đối diện Lam Linh. cảm thấy nếu hỏi, trong lòng tựa như có cái gì bị che lấp, cực kỳ thoải mái.


      Lam Linh biết Yến Kinh Hàn mời Mộ Dung Tiếu Trần đến thư phòng, càng biết bọn họ cái gì, nhưng nghe giọng của Yến Kinh Hàn, nàng đoán được Yến Kinh Hàn nhất định biết chuyện Mộ Dung Tiếu Trần giả trang đại phu. Vậy liền đoán được ý đồ của Mộ Dung Tiếu Trần.


      Lam Linh chậm rãi giương mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn. Đôi mắt xinh đẹp có chút rung động nào, "Vương gia nếu sớm biết , vì sao còn hỏi?" Lam Linh từ lời của Yến Kinh Hàn và Nhạc Tư Ngữ đoán được cảm tình của Mộ Dung Tiếu Trần đối với nàng công khai, chỉ có nàng biết mà thôi.


      "Bản vương nghĩ nghe ngươi ." Thấy Lam Linh muốn tự với mình, Yến Kinh Hàn lập tức cảm thấy trong nội tâm dấy lên ngọn lửa giận vô danh, là phu quân của nàng, thế nhưng vì người đàn ông khác, nàng ra sức giấu giếm .


      "Ta muốn ." Lam Linh trực tiếp cự tuyệt. Kể lại lời tỏ tình của người đàn ông với người chồng danh nghĩa của mình cũng phải là hành động sáng suốt. Mặc kệ Yến Kinh Hàn xem nàng như vợ của , nhưng chỉ cần là người đàn ông, gặp được loại chuyện như vậy, tám phần đều thẹn quá thành giận. Bởi vì chuyện như vậy khiến bọn họ cảm thấy mất mặt, tự nhiên liền có sắc mặt gì tốt.


      "Vì sao?" Lam Linh cự tuyệt càng làm cho lửa giận trong lòng Yến Kinh Hàn cuồn cuộn dâng lên, trong mắt là mây đen che kín bầu trời.


      " vì sao cả, chỉ là ta muốn ." Lam Linh cúi đầu, tiếp tục lật quyển sách tay.


      "Vương phi lại quên mất thân phận của mình!" Yến Kinh Hàn đứng lên, đến bên cạnh Lam Linh, đưa tay kéo Lam Linh từ ghế lên. Lam Linh phòng bị, lao mạnh vào lòng Yến Kinh Hàn, khuôn mặt nhắn bị đụng đến đau.


      "Ngươi làm cái gì?" Lam Linh nổi giận, gạt tay Yến Kinh Hàn. Vốn tâm tình tốt, cho , chẳng phải là vì muốn kích thích ? Thế nhưng lại nhất quyết tha.


      Thấy khuôn mặt nhắn giận dữ của Lam Linh, mắt Yến Kinh Hàn bị lửa giận bao trùm, môi mỏng mím lại thành đường thẳng, toàn thân tản ra từng trận lạnh lẽo.


      Nhìn thấy Yến Kinh Hàn như vậy, trong nội tâm Lam Linh đột nhiên cảm thấy trận đau đớn, lửa giận bùng cháy cũng chầm chậm dập tắt.


      "Ta vẫn biết thân phận của mình, ta muốn , chỉ là ta cảm thấy việc ra ngoại trừ tăng thêm phiền não cũng có bất cứ ý nghĩa gì." Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn, nhàng mở miệng, mặc dù nàng , nhưng nàng muốn bởi vì Mộ Dung Tiếu Trần có bất kỳ hiểu lầm nào với nàng.


      Lời dịu dàng của Lam Linh như làn gió xuân thổi vào lòng Yến Kinh Hàn, bực bội bất an , giận dữ trong lòng Yến Kinh Hàn tan biến như kỳ tích.


      Yến Kinh Hàn lấy tay vòng lên eo thon Lam Linh, môi mỏng áp vào bên tai Lam Linh, "Nhớ kỹ, ngươi chỉ có thể là Vương phi của Bản vương!"


      Nghe lời mang theo mãnh liệt tham muốn giữ lấy của Yến Kinh Hàn, trong nội tâm Lam Linh đột nhiên chấn động. Lại thấy môi mỏng của Yến Kinh Hàn áp xuống từ bên tai của nàng, đường xuống phía dưới.


      " cần..." Lam Linh giãy giụa, cảm giác tê dại sung sướng trong thân thể làm cho nàng cảm thấy hoảng hốt. Nàng vừa muốn nhưng lại cũng sợ hãi cảm giác này.


      Lam Linh giãy giụa đối Yến Kinh Hàn mà chính là hoan nghênh dục vọng. Nhiệt độ cực nóng môi thiêu đốt Lam Linh.


      Tim càng đập càng nhanh, thân thể ngày càng mềm, Lam Linh tựa ở trong lòng Yến Kinh Hàn, sớm quên giãy giụa, chỉ còn lại khóe miệng thỉnh thoảng tràn ra thanh khe khẽ.


      biết qua bao lâu, Yến Kinh Hàn cuối cùng buông đôi môi người trong ngực ra, buộc chặt cánh tay, tựa hồ sợ nàng ..
      BaoYu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :