1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim ngọc lương duyên, tuyệt thế Hàn vương phi - Cô Sơn Dã Hạc (90.2/176c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 96.2: Chén canh gừng ấm áp


      Editor: Tử Sắc Y



      Bị người được xem là nữ mật thám đuổi , lửa giận trong lòng Thanh Phong tùy ý bốc cháy, cần nghĩ nhiều, mà đột nhiên ra tay chém xuống gáy Lam Linh, đồng thời : "Vậy thuộc hạ xin mời vương phi tạm thời nghỉ ngơi lát!"


      Ý đồ của Thanh Phong vô cùng ràng, lúc này ánh mắt của Lam Linh cũng chợt lóe lên, "A" tiếng, ngay sau đó "Ầm" tiếng rơi xuống Huyền Băng đầm.


      Trong nhất thời mặt Thanh Phong ngẩn ra, chỉ muốn chém Lam Linh hôn mê, rồi mới bẩm báo với gia, cũng muốn chém nàng rơi vào trong đầm nước mà, lại , tay của còn chưa đụng vào nàng, lẽ là nàng bị hoảng sợ mà rơi xuống?


      "Vương phi?"


      Đầu óc Thanh Phong bắt đầu hỗn loạn, biết Lam Linh có biết bơi hay , cũng biết đây có phải là quỷ kế của Lam Linh hay , lại càng biết có nên nhảy xuống, Ddi ee nd daa nnn lle qu uy ydo on hay là nhảy đây?


      Thanh Phong do dự lát, dùng mật ngữ truyền tin ra ngoài, rồi mới tự mình tung người nhảy xuống Huyền Băng đầm.


      Mặc dù sớm biết đầm nước này rất rét lạnh, nhưng sau khi vào Huyền Băng đầm, Thanh Phong vẫn khỏi run rẩy hồi, Huyền Băng đầm giống như tên, nước đầm lạnh như hàn băng vạn năm, lạnh rét thấu xương!


      Thanh Phong vừa bơi, vừa mở to hai mắt tìm kiếm bóng dáng của Lam Linh, nhưng ở dưới mặt nước tìm vòng, cũng nhìn thấy Lam Linh đâu, trong lòng Thanh Phong khỏi trầm xuống phần, lập tức bơi về phía nước sâu.


      Độ sâu nhất của Huyền Băng đầm là trăm trượng, theo võ nghệ của người bình thường vốn bơi đến được chỗ sâu như vậy, nếu tiếp tục, tất nhiên là mất mạng.


      Mặc dù Thanh Phong xem qua mạch đập của Lam Linh, nhưng từ ngày Lam Linh gọi với Lưu Vân ở trong Duyệt Tiêu lâu, Thanh Phong đoán được, Lam Linh biết võ nghệ, còn về phần võ nghệ của Lam Linh rốt cuộc là như thế nào, Thanh Phong biết.


      Thanh Phong sợ chết, nhưng lo lắng nếu Lam Linh ở trong Hàn vương phủ xảy ra chuyện gì hay, Lam Xảo Phượng mượn cơ hội này mà dâng tấu chương, mà như vậy gia nhất thời lỗ mãng mà rơi vào thế bị động!


      Thanh Phong hối hận thôi, dùng sức bơi lên, mở to hai mắt, muốn nhanh sớm tìm được Lam Linh.


      Sau hồi lâu, sau khi Yến Kinh Hàn nhận được tin tức phi thân tới Huyền Băng đầm, môi mỏng khẽ nhếch, gương mặt lạnh như đóng băng, chút
      [​IMG]
      Phương Lăng thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 96.3: Chén canh gừng ấm áp


      Editor: Tử Sắc Y



      " quên rồi." Lưu Vân duỗi tay đẩy đầu Triêu Dương ra, "Nếu muốn biết, chờ ngày nào đó tâm tình gia tốt, ngươi bảo gia cười cho ngươi xem."


      "Vậy ta đây chán sống rồi." Triêu Dương lẩm bẩm câu, còn ba người kia đều cười ha ha ra tiếng, lập tức bầu khí trong mật thất trở nên dễ chịu hơn.


      "Thanh Phong, ngươi hiểu ý của ta sao?" Lưu Vân vừa nhìn về phía Thanh Phong, "Mặc kệ vương phi có thân phận gì, nhưng đối với gia mà nàng đúng là khác biệt, chỉ cần nàng làm tổn thương đến gia, chúng ta phải giúp gia bảo vệ cho tốt phần khác biệt khó có được này, các ngươi hiểu chưa?"


      Ba người đều rất ăn ý gật gật đầu, gia cũng phải là người thích nữ nhân, chỉ là còn chưa có nữ nhân nào có thể hòa tan được hàn băng trong lòng gia mà thôi.


      Nghe Lưu Vân , địch ý của Thanh Phong với Lam Linh hoàn toàn tiêu tan.


      Ở trong lòng Thanh Phong, Yến Kinh Hàn chỉ là chủ tử của , hơn nữa (YKH) còn là phụ mẫu tái sinh (ân nhân cứu mạng) của , Diie64n.dda2nle6qu1yd9o6n chỉ cần gia nhà cao hứng, dù có vào nước sôi lửa bỏng, cũng đều muôn lần chịu chết từ chối, lại càng cần phải đến thay đổi cách nhìn với nữ nhân.


      Vì thế, lúc Yến Kinh Hàn đến, Thanh Phong đẫ chủ động chịu phạt, đến phòng tối.


      Thu Diệp rất nhanh bưng đến hai chén canh gừng, nàng dùng hộp cơm đựng cầm tới trước mặt Lam Linh, Lam Linh uống chén, nhìn thấy còn dư lại chén, nàng phân phó với Thu Diệp: "Ngươi đưa chén gừng này cho vương gia ."


      "Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy chén canh gừng này ngài nên tự mình đưa đến có thể biểu được thành ý, chừng nhất định vương gia cao hứng, giận ngài nữa." Thu Diệp nhìn thấy hơi lạnh bức người thân Yến Kinh Hàn, nàng cảm thấy nhất định là hành động rơi vào trong nước của tiểu thư chọc giận đến vương gia, nếu tiểu thư tự mình đưa canh gừng cho vương gia, đó chính là muốn chủ động bày tỏ, có khả năng là vương gia thuận theo mà tha thứ cho tiểu thư.


      Lam Linh đương nhiên biết là Yến Kinh Hàn tức giận, vốn sáng sớm hôm nay may oan uổng mà chọc giận đến , cộng thêm hành động vừa mới nãy nàng cố ý muốn thử dò xét mà nhảy vào Huyền Băng đầm, lại càng thêm chọc giận , Lam Linh vốn cảm thấy Yến Kinh Hàn là người bụng dạ hẹp hòi có thù tất báo lòng dạ đen tối, vậy mà nàng lại lần hai lượt chọc giận , nếu muốn dùng chén canh gừng dụ dỗ , xác xuất này rất .


      tiếp, tại sao nàng phải dụ dỗ chứ, tức giận nàng lại càng cách xa nàng hơn, vừa vặn có thể tránh cho lại kiếm cớ chiếm tiện nghi của nàng, đây chính là chuyện mà nàng cầu còn được.


      Về phần nàng phân phó cho Thu Diệp bưng thêm chén canh gừng, chỉ là nàng muốn lấy lý do vì nàng mà nhiễm phong hàn lại tìm nàng gây phiền toái mà thôi.


      Trong lòng Lam Linh tự giải thích hồi, chỉ nghe thấy Thu Diệp tiếp: "Tiểu thư, ngài cũng biết từ trước đến nay nô tỳ luôn nhát gan, vốn thấy vương gia trong lòng sợ hãi rồi, mà bây giờ vương gia lại Diie64n.dda2nle6qu1yd9o6n còn tức giận, nô tỳ lại càng dám gặp vương gia, tiểu thư tốt ơi, ngài thông cảm cho nô tỳ , tự ngài đưa đến ." Thu Diệp xong rồi đem hộp cơm bỏ vào trong tay Lam Linh.


      Đôi mi thanh tú của Lam Linh nhíu lại, cảm thấy mình hoàn toàn có việc gì để làm mà tự kiếm việc, mà chén canh gừng này cũng biến thành củ khoai lang nóng phỏng tay.


      "Vậy ta đưa."


      Lam Linh cảm thấy nhất định là nàng uống hết chén thứ hai, mà nếu đổ sạch, lại quá lãng phí, vì để tránh lãng phí, cho nên nàng đành ủy khuất mình chút mà đưa đến cho Yến Kinh Hàn.


      Lam Linh lại tự mình an ủi hồi, rồi cầm theo hộp cơm ra khỏi phòng, mà Thu Diệp lại vụng trộm nhoẻ miệng cười tiếng.


      Rất nhanh, Lam Linh đến trước thư phòng của Yến Kinh Hàn, thấy Triêu Dương Hạo Nguyệt đều nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay nàng, nàng lập tức cảm thấy mặt hơi nóng lên, mấp máy môi, tiếp tục đến trước mặt hai người.


      Triêu Dương Hạo Nguyệt cùng nhau thi lễ với Lam Linh cái, Lam Linh gật đầu , chỉ thấy Triêu Dương nhìn hộp cơm trong tay nàng cười đùa : "Vương phi, ngài đến đưa cho vương gia ăn sao? Là ngài tự mình làm à?" Triêu Dương rồi gãi gãi đầu, tựa hồ như nghĩ tới chuyện gì đó khó khăn, "Vương phi, tại rất nhanh đến giờ ăn trưa rồi, vậy bữa ăn trưa vẫn làm theo bình thường hay sao? Vương phi, ngài đừng trách thuộc hạ lắm miệng, Diie64n.dda2nle6qu1yd9o6n chẳng qua là thuộc hạ cảm thấy nếu bây giờ vương gia ăn no, lát nữa cũng ăn vào được, cho nên, muốn hỏi sớm tiếng."


      Lập tức đầu Lam Linh đầy hắc tuyến, nàng cảm thấy Triêu Dương tựa như Bát ca miệng lưỡi lớn tiếng, làm sao lại nhiều lời như vậy chứ?


      "Ăn trưa cứ theo như bình thường thôi." Lam Linh nhàn nhạt câu, rồi nhanh chóng đẩy cửa thư phòng của Yến Kinh Hàn, nhấc chân bước vào.


      Vốn lúc , Lam Linh cảm thấy nàng đưa canh gừng cho Yến Kinh Hàn rất là quái dị rồi, mà lúc nãy lại bị Triêu Dương như vậy, Lam Linh lại càng cảm thấy củ "Khoai lang" này chẳng những phỏng tay hơn nữa lại còn nóng mặt, lỗ tai của nàng đều cảm thấy nóng lên trận rồi.


      Nhìn thấy bóng lưng Lam Linh tựa hồ như chạy trối chết, Triêu Dương nhanh chóng đóng cửa phòng lại, quay sang Hạo Nguyệt nhíu mày ở bên, mặt mày lại lộ ra vẻ dương dương tự đắc, mà lúc này Hạo Nguyệt cũng chỉ lạnh lùng nhìn Triêu Dương cái, rồi mặc kệ .


      Yến Kinh Hàn tự nhiên cũng sớm nhận được tin tức, biết Lam Linh phân phó cho Thu Diệp làm cho chén canh gừng, mà chén canh gừng kia, lúc này nằm trong hộp cơm ở tay nàng.


      Lúc nhận được tin tức kia, trong lòng Yến Kinh Hàn hiểu sao lại động, ràng là cảm thấy có cái gì đó nhanh chóng xẹt qua trong lòng , muốn nắm bắt lấy, nhưng hiểu sao lại sợ hãi nắm bắt.


      Lúc Yến Kinh Hàn ba tuổi, mẫu phi của qua đời, chết ở trong tay người tỷ muội mà nàng tín nhiệm nhất, mặc dù phụ hoàng vì mẫu phi mà tự tay đâm tên phi tử này, nhưng mẫu phi cũng quay về được.


      hài tử chỉ mới ba tuổi, còn tình thương của mẹ, mà phụ hoàng cao cao tại thượng kia ngoại trừ chuyện quốc cũng chính là chuyện những phi tử của , tháng cũng khó nhìn thấy lần, và từ đó trở , lòng Yến Kinh Hàn cũng dần dần đóng băng.


      có ấm áp, có tình , chỉ có hư tình giả ý, thậm chí là ra tay đâm sau lưng!


      Đuôi ong vàng có châm, độc nhất là lòng dạ đàn bà!


      Nhìn thấy tất cả những chuyện này, mắt phượng Yến Kinh Hàn càng ngày càng lãnh, lại càng ngày càng chán ghét nữ nhân!


      Nhưng khiến cho Yến Kinh Hàn nghĩ tới chính là, quân cờ được Lam Xảo Phượng nhét cho mình-- Lam Linh gây cho hứng thú mà có ý niệm muốn giữ nàng ở bên người, thậm chí mỗi lần còn đều phá lệ, đều muốn cuộn nàng vào trong thân thể mình.


      Yến Kinh Hàn đương nhiên vẫn luôn nhớ đến thân phận của Lam Linh, nhưng cũng nhịn được mà hoài nghi thân phận của nàng, hy vọng nàng phải là nữ nhi của Lam Trí Thân, hy vọng nàng có bất cứ quan hệ nào với Lam Xảo Phượng, nhưng đây cũng chỉ hy vọng xa vời của mà thôi.


      Mà sau khi nghe Lam Linh phân phó cho Thu Diệp làm chén canh gừng cho , những công văn ở trước mặt Yến Kinh Hàn đều di chuyển khỏi vị trí, Yến Kinh Hàn biết suy nghĩ cái gì, nhưng biết đợi cái gì.


      Vào thư phòng, Lam Linh thấy Yến Kinh Hàn có giương mắt nhìn nàng, khỏi thở phào nhõm, rồi bước nhanh tới bên cạnh Yến Kinh Hàn, đặt hộp cơm lên bàn làm việc của Yến Kinh Hàn.


      "Chuyện gì?" Yến Kinh Hàn nhàn nhạt mở miệng, con mắt vẫn dừng công văn như cũ.


      "Ta phân phó cho Thu Diệp làm canh gừng cho ta, cũng thuận tiện làm cho ngươi chén, ngươi thừa dịp còn nóng mà uống ." Lam Linh xong hơi, rồi nhanh chóng mở hộp đựng thức ăn ra, bưng canh gừng ở bên trong ra ngoài, đặt ở trước mặt Yến Kinh Hàn.


      Lời Lam Linh bình thản gợn sóng, tựa hồ như chỉ là làm theo lệ, điều này khiến cho mày kiếm của Yến Kinh Hàn khẽ nhíu lại, giương mắt nhìn về phía Lam Linh.


      "Bản vương vì sao phải uống?" Yến Kinh Hàn nhìn vào con ngươi gợn sóng cắt nước thu mênh mông của Lam Linh, nhàn nhạt hỏi câu.


      "Canh gừng có thể loại trừ hàn khí, tốt cho thân thể." Lam Linh đương nhiên nàng lo lắng cho Yến Kinh Hàn vì nàng mà bị nhiễm phong hàn, nhưng trong lời của nàng tựa hồ như cũng mang theo ý tứ này, điều này khiến cho Lam Linh cảm thấy như mình có chỗ để che giấu.


      "Ngươi quan tâm ta?"


      Lời Yến Kinh Hàn rất , nhưng lại gõ mạnh cái vào trong lòng Lam Linh!


      Nàng quan tâm ? Vì sao nàng phải quan tâm ?


      lần lượt bắt nạt nàng, sàm sỡ nàng, tại sao nàng phải quan tâm ?! Nàng còn tính toán tìm tính sổ đây!


      Lam Linh đương nhiên là thừa nhận!


      Nàng phân phó Thu Diệp làm canh gừng cho chỉ là muốn bị nhiễm phong hàn rồi tìm nàng gây phiền toái mà thôi.


      "Ta đương nhiên là quan tâm đến ngươi, ngươi là phu quân của ta mà." Lam Linh đột nhiên cười , nụ cười này rực rỡ như pháo hoa!


      Trong lòng Yến Kinh Hàn hiểu sao lại sinh ra tia vui, "Phải ? Nếu ngươi xem bản vương thành phu quân của ngươi, ngươi làm ra những chuyện như vậy sao?"


      "Những chuyện như vậy?" Lam Linh cảm thấy lời Yến Kinh Hàn chứa đầy hàm ý, cũng phải đơn giản chỉ là chuyện nàng cố ý nhảy vào Huyền Băng đầm.


      "Những chuyện kia, ngươi lại biết?" Yến Kinh Hàn nhìn Lam Linh trong mắt phượng mang theo tia dò xét.


      "Yến Kinh Hàn, chính xác là ta biết ngươi cái gì, nhưng ta có thể cho ngươi là, ta nhảy vào trong Huyền Băng đầm, chỉ là vì muốn bơi lội ở trong đầm, hơn." Lam Linh đoán là Yến Kinh Hàn đến chuyện này, tám phần có liên quan đến mục đích của Lam Xảo Phượng gả nàng cho Yến Kinh Hàn, nếu , Thanh Vân cũng thể có động tác khi nàng đến gần Huyền Băng đầm.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 96.4

      Editor: Yosa_Truong


      Lam Linh đương nhiên nhiên cho Yến Kinh Hàn biết thân thể của nàng có bệnh, cần phải ngâm ở Huyền Băng đàm nửa canh giờ mới có thể khỏi.


      Lam Linh vốn dĩ từ lời của vị nữ tử kia là có thể đoán ra được, chuyện nàng phải gả cho Yến Kinh Hàn đơn giản chỉ vì cái thánh chỉ tứ hôn kia, thậm chí cũng phải do mưu đồ của Thái hậu, mà là do bản tôn thân thể của nàng có mục đích khác.


      Về phần cái mục đích kia, hẳn là có quan hệ với căn bệnh nào đó của nàng, nhưng nếu đem chuyện này với Yến Kinh Hàn, nàng phải ra tên của nữ tử kia, nếu biết việc nàng gả cho còn có huyền cơ nữa, đối xử thế nào đối với nàng đây? Lam Linh cảm thấy đến tám phần là tốt rồi.


      Hơn nữa, Lam Linh cảm thấy lý do đến Huyền Băng đàm để bơi cũng hẳn là hoàn toàn dối, nín thở ngâm mình dưới nước cần phải bơi nha, chứ nếu nàng chết chìm dưới đáy hồ mất rồi sao?


      ''Bơi lội? Sao lại bơi ở Huyền Băng đàm chứ?'' Yến Kinh Hàn hoàn toàn tin, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lam Linh.


      ''Nước ở đó rất lạnh, tay chân nhanh chóng bị đông thành băng, nếu bất động ta chìm xuống mất'', Lam Linh mà vẫn thay đổi sắc mặt, hoàn toàn là bộ dáng hiển nhiên.


      ''Vương Phi, bổn vương cho nàng cơ hội, nhưng nàng lại biết quý trọng, vậy sau này đừng có trách tại sao bổn vương khách khí!''


      Nhiệt độ trong lời của Yến Kinh Hàn có thể so sánh được với Huyền Băng đàm, lạnh lẽo đến thấu xương. Lam Linh cảm thấy trong lòng hơi chấn động.


      '' Vương gia, nước gừng sắp lạnh rồi, ngài còn chưa uống?"' Lam Linh thèm suy nghĩ đến ý tứ trong lời của Yến Kinh Hàn, cũng nghĩ đến việc lừa dối hôm nay của nàng mà đối xử với nàng như thế nào trong tương lai, dù sao nàng rất nhanh rời , những điều đó rồi cùng nàng có quan hệ gì cả.


      ''Đem , bổn vương thích uống nước gừng'' Yến Kinh Hàn hề nhìn Lam Linh, ánh mắt nhìn về phía công văn.


      Lam Linh bĩu môi, cảm thấy mình đúng rất rảnh rỗi sinh nông nổi nha, người ta cảm kích thôi, còn bị nghi ngờ, rồi thêm lần nữa chọc giận , nàng đúng là ăn no rảnh rỗi lại tự tìm mất mặt cho mình.


      Lam Linh trừng mắt liếc nhìn Yến Kinh Hàn cái, đem bát nước gừng để vào lồng thức ăn, nhìn tới Yến Kinh Hàn nữa, đem theo lồng thức ăn rời khỏi phòng.


      Ra khỏi thư phòng, bắt gặp Triêu Dương nhìn mình, bộ dáng như muốn lại thôi, vô cùng phiền não, lập tức ánh mắt lóe lên, cười : ''Triêu Dương, ngươi có phải được thoải mái phải , chỗ này vừa đúng có chén nước gừng, ngươi uống khỏe hơn nhiều đó.''


      Lam Linh xong liền đem lồng thức ăn nhét vào ngực Triêu Dương, sau đó nghênh ngang mà , nghĩ thầm, cuối cùng nàng cũng ném củ khoai lang phỏng tay này ra ngoài được rồi.


      ''Vương phi.......'' Thấy vương phi bước nhanh như bay, mặt Triêu Dương muốn nhăn nhúm lại, lại cảm thấy cái lồng thức ăn trong ngực mình như nặng tựa ngàn cân nha.


      Nghe được cuộc chuyện của Vương phi cùng gia nhà mình trong thư phòng, vốn dĩ cảm thấy hành động này của vương phi làm gia thực cao hứng, nhưng ngờ gia chỉ vì chuyện vương phi giấu diếm mà tức giận, bát nước gừng trong lòng ngực, biết phải xử lý thế nào cho đúng.


      ''Làm sao bây giờ?'' Triêu Dương tiến đến hỏi Hạo Nguyện, thể để gia nhà mình nghe thấy được.


      Hạo Nguyệt nhìn lồng thức ăn trong tay, lên tiếng, sau đó lại nhìn về hướng cửa thư phòng của Yến Kinh Hàn, ý tứ cần cũng biết.


      Triêu Dương đương nhiên hiểu ý của Hạo Nguyệt, nước trà gừng này chỉ có thể là do gia uống, người khác uống bỏng miệng mà chết nha, nhưng bấy giờ tâm trạng của gia tốt, vào phải là tự tìm đường chết sao?


      Triêu Dương khổ sở nhìn Hạo Nguyệt, rất muốn làm con rùa đen rụt đầu, để cho Hạo Nguyệt đấu tranh dũng.


      ''Lúc vương phi đưa đồ cho ngươi, ngươi thể trốn tránh được nữa rồi, gia chờ, nhanh vào .'' Hạo Nguyệt bên tai Triêu Dương, ánh mắt nhìn như muốn tiêu diệt ảo tưởng của Triêu Dương.


      Triêu Dương đương nhiên biết được gia chắc chắn nghe được lời của vương phi với mình rồi, khẳng định rằng mình dù có tránh được mồng , cũng trốn được mười lăm, gia nhanh chóng tìm tính sổ thôi.


      Nếu rốt cuộc cũng là trốn thoát, Triêu Dương đành phải cắn răng :'' Gia, thuộc hạ có việc bẩm báo''


      ''Tiến vào''


      Thấy thanh của chủ tử giống như bình thường, điều này làm cho trái tim của Triêu Dương buông xuống chút, bước nhanh vào thư phòng.


      vào trước mặt Yến Kinh Hàn, Triêu Dương đem lồng thức ăn đặt ở trước bàn, :''Gia, thuộc hạ cảm nhận được vương phi rất quan tâm ngài nha'' Triêu Dương đem chén nước gừng muốn lạnh để ở trước mặt gia.


      Yến Kinh Hàn lên tiếng, mà chỉ lẳng lặng nhìn vào chén nước gừng màu nâu trước mặt, cỗ hương vị kỳ lạ rất nhanh quanh quẩn trong mũi, mùi hương phải khiến cho người ta thèm đến dãi, nhưng lại mang theo cảm giác đặc biệt hơn rất nhiều.


      ''Gia, qua nhiều ngày rồi, tính tình của vương phi ra sao, ngài cũng biết mấy phần.'' thấy gia mở miệng, Triêu Dương ngừng cố gắng, '' Gia, thuộc hạ thấy được vương phi phải là dạng nữ tử vì tham vinh hoa phú quý mà hạ mình lấy lòng người khác, theo những gì nô tài thấy được ở hỷ đường hôm đó, vương phi dù là nữ tử, nhưng lại mang theo nét ngông nghênh của nam tử nha.''


      ''Hơn nữa, vương phi mất trí nhớ, nàng nhớ được thái hậu, cũng nhớ được những phân phó của thái hậu giao cho nàng, hơn nữa gia, ngài cũng từng qua, thái hậu thể đem chuyện này cho vương phi nghe, cho nên thuộc hạ thấy chuyện vương phi Huyền Băng đàm chắc chắn phải vì cái đó đâu, chừng mọi chuyện đúng như những lời vương phi , nàng ấy đến đó là để bơi lội.''


      Triêu Dương dù biết rằng câu cuối cùng của quá gượng ép, bọn họ ai cũng biết Huyền Băng đàm quả lạnh thấu tim, có ai rảnh rỗi mà đến đó bơi lội, nó phải tự mình nạp mạng sao? Nhưng nếu vương phi đến vì cái kia, nghĩ ra nổi lý do của nàng.


      ''Thái hậu phỏng chừng đoán được chúng ta đều nghĩ như vậy, nên dùng chiêu phản kích, chuyện này cũng phải có khả năng.'' Yến Kinh Hàn giương mắt nhìn về phía Triêu Dương, thản nhiên câu.


      ''Gia, tục ngữ ''nhật cựu kiến nhân tâm*'' chúng ta thể loại trừ thâm ý của thái hậu, nhưng cũng thể kết luận vương phi hướng tới cái đó chỉ qua hành động của nàng. Mặc kệ như thế nào chăng nữa, thuộc hạ vẫn cảm thấy rằng vương phi là tâm đem tới bát nước gừng này, gia, nếu ngài uống uổng phí tâm ý của vương phi. Hơn nữa vương phi đem nước gừng đưa cho thuộc hạ, cũng là muốn thuộc hạ đem vào cho ngài, cho nên ngài mau uống .''

      *Ý nghĩa của câu này là tiếp xúc lâu ngày rồi nhìn thấy được lòng dạ của người.


      Triêu Dương thu hồi vẻ mặt lấy lòng của mình, trưng ra bộ dáng bình tĩnh thông suốt. Kỳ làm như vậy cũng chỉ vì muốn gia nhà mình nhanh chóng uống hết nước gừng, lưu lại hình bóng cùng tâm ý của vương phi lại trong lòng, có thể thỉnh thoảng vừa ngẫm lại vừa cao hứng lại khoái hoạt.


      Những gì Triêu Dương Yến Kinh Hàn đương nhiên biết, nhưng điều phiền não chính là, Lam Linh biết rằng chắc chắn lừa được nhưng này vẫn như xưa chuyện mà mặt đổi sắc, căn bản là để vào mắt mà.


      ''Gia, nước gừng này.....'' Triêu Dương lấy tay cầm bát nước lên, thấy nước còn chút nhiệt độ nào, trong lòng lập tức khó xử, gia uống xong sợ rằng cảm thấy khỏe.


      ''Cầm vào bếp hâm nóng lại .'' Yến Kinh Hàn cần nhìn liền biết nước gừng nguội lạnh, lập tức phân phó Triêu Dương, sau đó lại chăm chú vào đống công văn bàn.


      ''Vâng'' Triêu dương mặt mày hớn hở, đem nước gừng bỏ lại vào trong lồng thức ăn, đem ra khỏi phòng.

      ... ......


      Đèn giăng cao, hoàng hôn bao phủ cả đại lục, lúc này ở trong nơi phồn hoa náo nhiệt nhất kinh thành ''Xuân Hương lâu''


      Nghe đến Xuân Hương lâu, rất nhiều nam nhân liền nghĩ đến '' khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng'', '' Ôm mỹ nhân như hoa như ngọc vào trong lòng'', nó làm cho rất nhiều nam nhân vung tiền như rác, vui đến quên trời đất.


      Xuân Hương lâu này là thanh lâu lớn nhất kinh thành, thậm chí cả Đông sở, đến nơi này mua vui chắc chắn phải là người bình thường, phải kim tiền bạc triệu là quyền cao chức trọng, còn là bọn thiếu gia công tử nhà giàu nữa, đây đích thực là chỗ ăn chơi mà những nam nhân thượng lưu ở Đông Sở thích nhất.


      Lam Ngọc đột nhiên nhớ lại chuyện mình hứa với Hoàng Ngạc, bữa tối liền mang theo Hoàng Ngạc đến đây, thứ nhất là nhằm chuộc thân U Lan cho Hoàng Ngạc, thứ hai vì nghe được có nữ nhân trong trắng vừa mới tới Xuân Hương lâu, từ trước đến nay thích nhất là chiếm lấy lần đầu tiên của các nàng.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 97.1: Mệt nhọc, tim còn nhảy nhanh như vậy?

      Editor: Yosa_Trương


      Lam Ngọc dẫn Hoàng Ngạc vào Xuân Hương Lâu liền gặp ngay tú bà của Xuân Hương lâu vẻ mặt tươi cười tiến lên đón chào.

      Lưu ma ma này xét chừng bốn mươi tuổi, trang điểm vô cùng đậm, ăn mặc xinh đẹp quyến rũ, tuy rằng giấu được tuổi tác nhưng vẫn còn phảng phất nét xuân xưa, đôi mị nhãn câu hồn nhiếp phách.


      ''Lam công tử, mấy ngày nay người có tới, các nương muốn thấy người đến phát điên lên luôn vậy'' Lưu ma ma đến trước mặt Lam ngọc, thi lễ rồi cất lên giọng đầy mùi son phấn.


      ''Phải ?'' Lam Ngọc cười cười : ''Chỉ sợ có ma ma bà là nhớ đến bản công tử thôi. Mà , phải là nhớ túi bạc của ta mới đúng''

      ''Ai u, Lam ông tử, ngài đừng như vậy, trời đất chứng giám, Lam công tử xuất tiền, ta cũng lấy câu oán giận''


      Những lời này của Lưu ma ma quả cũng hoàn toàn là nịnh hót Lam Ngọc, chính nhờ có thân phận của mới giúp thanh lâu của bà có chỗ đứng trong kinh thành như ngày hôm nay.


      Bác là thái hậu đương triều, phụ thân đứng đầu bách quan, muội muội là là chánh cung hoàng hậu, với thân phận như vậy bà nịnh bợ còn kịp, sao còn dám nghĩ đến việc thu bạc của ?


      Lam Ngọc đương nhiên biết đám người này chỉ tranh nhau nịnh bợ mà thôi, bây giờ đến Xuân Hương lâu này để gặp mỹ nhân đứng đầu bảng - U Lan, căn bản là cần xếp hàng hẹn trước, muốn là có thể gặp ngay.


      U Lan kia là trụ cột kiếm tiền của Xuân Hương lâu, rất nhiều người muốn chuộc thân cho nàng ta đều xuất nổi bạc , nhưng Lam Ngọc cảm thấy nếu như muốn chuộc người, Lưu mụ này chắc chắn dám thu bạc của , vì chuyện này nên mới dám hứa chuộc người cho Hoàng Ngạc.


      ''Tốt, Lưu ma ma, trong lòng ngươi muốn gì bổn công tử còn biết sao?'' Lam Ngọc muốn phí thời gian ở đây đấu võ mồm nữa, hôm nay tâm tình của có chút buồn bực, muốn tìm vị nương trong sạch kia thả lỏng phen.


      Lam Ngọc vừa xong toan lên lầu, nhấc chân định tiến lên lầu hai.


      ''Lam công tử, ngài muốn cho nương ấy hầu hạ sao?'' Lưu ma ma theo sát sau lưng Lam Ngọc, cười cười hỏi, ở trong mắt Lưu mụ mà , vị Lam Ngọc này chính là tiểu tổ tông, nàng có trăm cái đầu đều đắc tội nổi.



      ''Bản công tử đến phòng của U Lan ngồi chút, ma ma cùng .'' Lam Ngọc ngay ý đồ của mình ra, lên lầu hai lập tức rẽ vào phòng của U Lan.


      Hoàng Ngạc vui mừng theo sát sau lưng Lam Ngọc, trong lòng gấp thể chờ nổi.


      Nghe Lam Ngọc như vậy, mặt Lưu ma ma lộ ra vẻ khó xử, bước tới hai bước đứng bên cạnh Lam Ngọc, nhàng mở miệng, ''Lam công tử, Bắc Ninh Thụy thái tử vừa mới vào phòng của U Lan, tại ngài tới sợ rằng tốt lắm, hay là ngài đến phòng Thủy Tiên có được ?''


      U Lan biết Lam Ngọc từ trước đến giờ đặc biệt thích nữa nhân sạch , đối với U Lan muốn ngán từ lâu, nhưng hôm nay biết uống trúng thuốc gì rồi mà lại muốn tới chỗ U Lan.


      Nếu là người khác ở trong phòng U Lan LƯu ma ma cũng phải khó xử đến như vậy, ở cái kinh thành này có ai dám cùng Lam công tử tranh nữ nhân đâu? Đương nhiên ở phương diện này phải loại trừ Yến Kinh Hàn cùng Mộ Dung Tiếu Trần ra, vì hai người này bao giờ bước chân đến Xuân Hương lâu, nhưng Thụy thái tử lại giống như vậy, là thái tử của Bắc Ninh quốc, nghe ở ngày đại hôn hôm đó của Yến Kinh Hàn, đại náo hôn lễ, nhưng Hoàng thượng, thái hậu cùng Hàn vương gia lại coi nhưng có chuyện gì, thậm chí Hoàng Thượng còn muốn đổ tội danh bất kính lên đầu Hàn vương phi, qua đó có thể thấy được, Thụy thái tử này chính là khách quý của Hoàng Thượng, nàng muốn đắc tội cũng được nha.


      Lam Ngọc vừa nghe Thượng Quan Vân Thụy ở trong phòng của U Lan, đồng thời lại nghĩ đến chuyện Thượng Quan Vân Thụy ở hôn lễ tát gáo nước bẩn vào mặt Lam Linh, chuyện đó ngày hôn sao bị truyền huyên náo cả lên, Lam Ngọc tự nhiên cũng hiểu .

      tại ở trong lòng Lam Ngọc, Lam Linh chỉ là muội muội mà còn là nữ nhân của , Thượng Quan Vân Thụy khi dễn nàng như vậy chính là hề đặt vào mắt.


      Tục ngữ có , Rồng lớn cũng thể áp chế được rắn độc, Thượng Quan Vân Thụy kia dù có thân phận tôn quý đến cỡ nào cũng chỉ là thái tử của Bắc Ninh quốc, chẵn lẽ biết địa vị của Lam gia ở Đông Sở sao? Ngay cả hoàng thượng cũng phải nể mặt Lam gia ba phần.


      Thượng quan Vân Thụy kia khi dễ đầu Lam gia, Lam Ngọc nuốt trôi, nhất định phải đòi lại công đạo cho Lam Linh.


      ''Công tử, thuộc hạ cảm thấy Thụy thái tử có chút khinh người quá đáng! Căn bản là để công tử vào mắt.''


      Hoàng Ngạc vốn đắc ý trong lòng, nghĩ đến việc lâu sau, U Lan chính thức trở thành người của , muốn thế nào liền như thế ấy, nhưng lúc nãy vừa nghe được tin Thượng Quan Vân Thụy ở trong phòng U Lan, trong lòng nhất thời ghen tuông quay cuồng, hận thể tống cổ Thượng Quan Vân Thụy ra ngoài.


      Nhưng Hoàng Ngạc cũng phải ngốc tử, sớm nhìn ra được công tử rất bất mãn vì chuyện Thụy Thái tử vu khống tiểu thư, mà lúc này mình lại kích thích thích công tử chút, làm cho vì mình xuất kich đem U Lan giành lại.


      Lam Ngọc vốn muốn tìm Thượng Quan Vân Thụy tính xổ từ lâu, bị Hoàng Ngạc châm ngòi như vậy, lập tức hề lo lắng mà xông vào trong phòng của U Lanm đồng thời : ''Bản công tử năm nhìn thấy Thụy thái tử rồi, nhân dịp này gặp lần vậy.''

      Lưu mụ thấy Lam Ngọc hành động như vậy, nháy mắt tim lập tức lộp bộp tiếng, Lam công tử muốn làm gì? phải là muốn cùng Thụy Thái Tử đoạt u hoa lan sao?

      Lưu mụ trong lòng thầm kêu tốt, hai tổ tông này nếu như đánh nhau, phải phá hủy Xuân Hương lâu sao?

      ''Lam công tử, Thủy Tiên chính là vị nữ nhân mới tới chỉ có vài ngày, vẫn còn trong sạch, bộ dạng cũng thua kém U Lan là bao, hơn nữa người ta còn biết đàn.....'' Lưu ma ma theo sau Lam Ngọc vội vàng , nhưng nàng chưa xong, liền bị Lam Ngọc đánh qua bên, ''Được, Lưu ma ma cũng đừng theo bản công tử nữa, ngươi với Thủy Tiên ở trong phòng chờ ta, bản công tử lát sau qua đó.''


      Lưu mụ còn muốn cái gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của HOàng Ngạc , liền chỉ có thể chuyển cước bộ, thầm cầu nguyện Lam Ngọc cùng Thụy Thái tử đem cái lâu này phá hủy .


      Lam Ngọc dẫn theo Hoàng Ngạc rất nhanh tới phòng của U Lan, thấy thị nữ Ánh Hà ở trước của, nàng ta nhìn thấy cũng mảy may dao động, điều này làm cho Lam Ngọc càng thêm buồn bực trong lòng.


      Người của Thượng Quan Vân Thụy ai nấy đều biết, bên người luôn có thị nữ tùy thân, dùng Thượng Quan Vân Thụy có đến đâu cũng mang theo vị nữ tử này, ngay cả đến thanh lâu cũng ngoại lệ.


      Thượng Quan Vân Thụy trong mắt người ngoài cực kỳ phong lưu lỗi lạc, rất dễ kết thân, nhưng vị thị nữ này hoàn toàn đối lập, tư sắc bình thường, hơn nữa cả ngày đều trưng ra bộ mặt như ai đó thiếu nợ nàng mấy trăm lượng bạc, nhìn ai cũng cười, vì thế rất nhiều người , nàng ta có gì hơn người mà có thể để cho Thượng Quan Vân Thụy coi trọng đến như vậy?


      ''Mắt người mù sao, biết công tử của chúng ta ư?'' Hoàng Ngạc vốn trong cơn giân dữ, lúc này lại thấy Ánh Hà như thèm để mình trong mắt, giận thể kiềm chế được, cần suy nghĩ nhiều liền buông lời nhục mạ Ánh Hà.


      Nghe thế, trong mắt Ánh Hà lập tức xẹt qua đạo hàn quang.


      Lạnh như băng nhưng lại có thể xuyên thấu màng tai của Hoàng Ngạc: ''ta thấy ngươi những mù mắt mà còn chán sống nữa.''


      Hoàng Ngạc kể từ khi theo Lam Ngọc là bước lên trời , rất nhiều người nịnh bợ còn kịp, chứ đừng chi là mắng , ngày hôm nay, chẳng những bị người ta mắng , hơn nữa còn bị nữ nhân mắng? Chuyện này làm cho Hoàng Ngạc lập tức lửa giận ngút trời, nhanh chóng ra tay hướng tới cái cổ của Ánh Hà! Thủ pháp ngoan cay độc!

      Hoàng Ngạc có thể làm thị vệ bên người Lam Ngọc nên cũng có chút bản lãnh, người bình thường phải là đối thủ của , đương nhiên cũng có ít người dám động thủ với .


      Hoàng Ngạc từ trước đến nay cũng có chút tự tin vào võ nghệ của mình, căn bản chưa bao giờ nghĩ đếnn việc đánh lại nữ nhân, nhưng mà ''răng rắc'' tiếng, ngay sau đó cảm thấy cổ tay kịch liệt đau đớn, trong nháy mắt khiến cho ứa mồ hôi lạnh ra, răng nanh cũng đau đến phát run, ''Tiện nhân, ngươi dám đả thương lão tử....lão tử phải lột da ngươi ra.''


      Tới lúc này rồi mà Hoàng Ngạc vẫn như cũ biết sống chết, Ánh Hà vừa động cái, đem Hoàng Ngạc đánh nằm lăng ra đất, cước bay đến trước mặt Hoàng Ngạc , thanh lãnh cực kỳ, , ''Ngươi thích lột da như vậy, ta đây thành toàn cho ngươi.''


      ''Thả !'' Lam Ngọc nghiến răng, trong lòng quay cuồng tức giận.

      Hoàng Ngạc vốn là thị vệ bên người , nhưng lại bị nha đầu bẻ cổ tay, hơn nữa còn bị nàng giẫm nát dưới chân, Lam Ngọc cảm thấy ta chính là nể mặt .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 97.2: Mệt nhọc, tim còn nhảy nhanh như vậy?

      Editor: An Kin



      Ánh Hà từ trước đến giờ để ý Lam Ngọc, ngay cả nhìn cũng chưa từng, thong thả rút cây chủy thủ trong tay áo, tựa như chuẩn bị lột da Hoàng Ngạc.


      Thấy động tác của Ánh Hà, Hoàng Ngạc khiếp sợ, cũng muốn chết, còn chưa được thử hương vị của U Lan mà.


      “Dừng tay!” Lam Ngọc tức giận quát, lập tức nhìn về cửa phòng của U Lan: “Thụy Thái tử, ngươi quản thị nữ bên người như vậy đấy à?”


      Lúc này, trong Xuân Hương Lâu rất nhiều người thấy động tĩnh của Lam Ngọc, Lưu mụ mụ đương nhiên cũng biết, nhưng ai trong bọn họ dám đứng ra khuyên can. Bởi bọn họ biết bọn họ thể động vào Thụy Thái Tử lẫn Lam Công tử, chỉ lo giữ mình tốt.


      Trong phòng, Thượng Quan Vân Thụy từ từ đứng dậy, nhướn mày nhìn U Lan, cười tiếng. Sau đó mới từ từ ra cửa, U Lan cũng lập tức đứng lên theo sau.


      Đến trước cửa phòng, U Lan bước nhanh về phía trước, mở cửa giúp Thượng Quan Vân Thụy, sau đó nghiêng người đứng bên.


      Thấy tình hình trước mắt, Thượng Quan Vân Thụy vẫn như trước, nở nụ cười nghiệt như cũ, “phạch” tiếng, mở quạt trong tay, đong đưa 2 cái, lúc này mới mở miệng chuyện “Đây phải là Lam đại công tử sao? Hôm nào thế nào lại có thời gian rảnh rỗi đến tìm U Lan vậy? Ban cung nghe , Lam đại công tử ghé thăm U Lan thời gian, khiến U Lan đau lòng, Bản cung khuyên nàng vài câu, nàng mới cười. Bản cung tưởng rằng Lam đại công tử có người mới nên quên người cũ, hôm nay thấy tình hình này mới thấy là do Bản cung suy nghĩ nhiều rồi. Lam đại công tử, ngươi , Bản cung đúng ?”


      Thượng Quan Vân Thụy tựa hồ thấy Hoàng Ngạc bị Ánh Hà dẫm lên, giống như bình thường chuyện với Lam Ngọc khiến sắc mặt Lam Ngọc lúc xanh lúc đỏ.


      Mà mặt Hoàng Ngạc trắng bệch, lại càng thảm hại, đau đến sắp ngất rồi.


      Ánh Hà nhìn qua Thượng Quan Vân Thụy, cũng lên tiếng. Bình thản lấy khăn tay từ trong tay áo ra, tỉ mỉ chùi thanh chủy thủ, tạo ra tiếng kêu soàn soạt. Thấy vậy, trong lòng Hoàng Ngạc run lẩy bẩy.


      “Thụy Thái tử, Bổn công tử phải nhắc nhở Người, đây là kinh thành của Đông sở, phải Phủ Thái tử ở Bắc Trữ. Việc gì cũng phải lưu lại ba phần đường sống mới là tốt”.


      Lời của Lam Ngọc mang theo loại hung ác tàn nhẫn của dã thú, uy hiếp ràng.


      Con mắt Ánh Hà lập tức lóe lên tia rét lạnh. Lập tức tăng thêm lực đạo ở chân khiến Hoàng Ngạc đau đến nhe răng trợn mắt.


      “Lam Đại công tử uy hiếp Bản cung?” Thượng Quan Vân Thụy khép quạt, xoay hai vòng ngón tay.Nhìn Lam Ngọc, mở miệng cười: “Bản cung là khách quý do Hoàng thượng mời, Lam đại công tử dùng nghi lễ của người bản xứ để đối đãi với Bản cung, còn tranh U Lan với Bản cung. Đây là đạo đãi khách của người Đông sở sao? Ngày mai, lúc Bản cung tiến cung, tiện thể thỉnh giáo Hoàng thượng.”


      Nghe Thượng Quan Vân Thụy , trong lòng Lam Ngọc thầm kêu tốt. Mặc dù quá quan tâm cục diện nay, nhưng từ cha của mình cũng biết được chút ít.


      Hoàng thượng Yến Minh Hiên có thể ngồi ngôi vị hoàng đế đều do Lam Xảo Phượng của ngầm quyết định. Trước khi đăng cơ, Yến Minh Hiên là do nuôi dưỡng, Lam Xảo Phượng gì nghe nấy. Nhưng sau khi lên ngôi, là cảnh tượng ngoài mặt hòa nhã mà trong lòng bất hòa [ như người mình hay bảo bằng mặt mà bằng lòng?]. Yến Minh Hiên bắt đầu tìm cơ hội chèn ép Lam tướng phủ, còn của cũng có mưu đồ riêng.


      Lam Ngọc biết , chuyện này vốn là do Hoàng Ngạc vô lễ trước, Thượng Quan Vân Thụy mà đem chuyện này tấu trước triều đình, Lam Ngọc đoán Yến Minh Hiên nhất định lấy chuyện này làm cớ. Tới lúc đó, của còn lột da ?


      Lam Ngọc lúc này mới nghĩ thông mối quan hệ lợi – hại, lập tức bày ra bộ mặt tươi cười: “Thụy Thái tử nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, ta chỉ cùng Ngài đùa chút. Thụy Thái tử đừng nên giữ trong lòng”.


      "Phải ?" Thượng Quan Vân Thụy nhướn mày cười tiếng, "Kể từ ngày đại hôn của Lam nhị tiểu thư, Bản cung nhất thời cao hứng đùa cợt, Bản cung cũng biết cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thể lung tung, cười giỡn lớn rất thảm !"


      Thượng Quan Vân Thụy ném đá giấu tay, ngầm muốn gặp xui xẻo! Lam Ngọc đè ép tức giận trong lòng, lên tiếng.


      "U Lan, Bản cung dẫn ngươi du thuyền?" Thượng Quan Vân Thụy để ý tới Lam Ngọc nữa, vòng tay qua eo nhắn của U Lan.


      "Thái tử mang thiếp nơi nào, thiếp đều nguyện ý." U Lan dáng vẻ mị hoặc, mềm mại xương tựa vào người Thượng Quan Vân Thụy.


      " thôi."


      Thượng Quan Vân Thụy trêu chọc, ôm U Lan bước ra khỏi phòng. Ánh Hà nhìn theo bóng lưng Thượng Quan Vân Thụy, mấp máy môi, đạp mạnh Hoàng Ngạc cước, rồi thu hồi thanh chủy thủ cùng khăn, theo sau Thượng Quan Vân Thụy.


      Thấy ba người xuống lầu, Lam Ngọc nhìn Hoàng Ngạc rồi từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, "Đồ vô dụng!"


      Hoàng Ngạc ngã quỳ xuống đất, "Thuộc hạ thỉnh công tử trách phạt!"


      "Hồi phủ!" Lam Ngọc hất ống tay áo lên, nổi giận đùng đùng xuống bậc thang. Thấy Lưu mụ mụ đứng bên vừa chứng kiến vừa bày ra dáng vẻ yên tĩnh như ve mùa đông hung ác : "Chuện đêm nay nếu truyền ra ngoài, bổn công tử làm cho Xuân Hương Lâu biến mất đời này!"


      Những lời này của Lam Ngọc chỉ là cho Lưu mụ mụ nghe mà còn là cho tất cả những người chứng kiến chuyện này. Lưu mụ mụ gật đầu liên tục đảm bảo.


      Hàn vương phủ - Tùng Trúc Viện


      Lam Linh dùng xong bữa tối, ung dung tắm nước nóng, sau đó cho Thu Diệp trở về phòng.


      Lam Linh ngồi cạnh bàn, trong lúc lục đống đồ cưới của mình lại vô tình phát quyển sách, ghi chép lại nhân văn địa lý của đại lục này.


      Lam Linh vốn muốn hiểu đại lục nàng ở, để đến khi nàng rời khỏi nơi này, có thể tìm nơi thích hợp để sinh sống. ngờ toàn bộ được đưa đến, uổng công sức lúc rỗi rãi, khiến cho nàng vui vẻ mãi.


      Theo như lời trong quyển sách, đại lục này phân thành bốn quốc gia. Đông sở, Bắc Trữ, Nam nhạc, Tây Tề. Trong đó, Đông sở, Bắc Trữ nhiều đồng bằng, đất đai phì nhiêu. Nam nhạc nhiều đồi núi, đất đai cằn cỗi, mà Tây Tề nhiều thảo nguyên, binh hùng tướng mạnh!


      Bởi vì Bắc Trữ là địa bàn của Thượng Quan Vân Thụy, mà Nam nhạc bây giờ cúi đầu xưng thần với Đông sở, vì vậy, hai nước đối với Lam Linh mà đều phải là chỗ tốt để sinh sống. Điều này khiên cho Tây Tề trở thành lựa chọn duy nhất.


      Vừa nghĩ tới Tây Tề là thảo nguyên rộng lớn vô ngần, Lam Linh liền có cảm giác giục ngựa giơ roi vô cùng sung sướng, trong lòng thích chỗ như thế.


      Có đích đến, Lam Linh liền bắt đầu tính toán làm cách nào kinh động đến Yến Kinh Hàn cùng thủ hạ dưới để ngâm mình trong Huyền Băng đàm nửa canh giờ, làm thế nào có thể thuận lợi rời khỏi kinh thành mà bị phát .


      Thấm thoát đến giờ Tý [Từ 11h đêm đến 1h sáng], Lam Linh nhìn đồng hồ cát, đứng lên đem quyển sách nhét vào tỏng tủ quần áo của mình, tắt đèn, lên giường.


      Nghĩ đến việc nàng chọc giận Yến Kinh Hàn ba lần trong vòng ngày. Thời điểm bữa trưa và bữa tối Yến Kinh Hàn cũng xuất, hơn nữa lúc này là giờ Tý, Lam Linh cảm thấy Yến Kinh Hàn tám phần trở về ngủ, nàng cũng cần lại lo lắng bị kiếm cớ chiếm tiện nghi, cuối cùng nàng có thể ngủ ngon giấc.


      Nhưng mà Lam Linh cũng chỉ cao hứng được nửa nén hương, còn chưa ngủ liền nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra. Lập tức ngồi bật dậy, xuyên qua lổ màn trướng, thấy Yến Kinh Hàn bước nhanh qua ánh trăng tới.


      Chỉ có ánh trăng loang lổ, lại vì khoảng cách khá xa, Lam Linh thấy vẻ mặt Yến Kinh Hàn, chỉ thấy bóng dáng cao ngất, nghe được tiếng bước chân vang dội dị thường.


      Tim liền nhịn được đập nhanh hơn phần. Lam Linh nắm chặt áo ngủ bằng gấm trong ngực, nhàng lắc đầu, nghĩ muốn lắc luống cuống trong nội tâm, nhưng mà tốn công vô ích!


      Thân ảnh Yến Kinh Hàn càng ngày càng gần, Lam Linh cảm thấy tim nàng đập càng lúc càng nhanh, nàng biết , nàng sợ, nhưng nàng sợ cái gì? Nàng sợ bị bắt nạt? Sợ bị chiếm tiện nghi?


      Lam Linh hít sâu hơi, nhìn thấy Yến Kinh Hàn đẩy bức rèm che vào nội thất. Chống lại cặp mắt phượng thâm thúy như u đầm. Ánh mắt theo bản năng trốn tránh, lập tức nhanh chóng nằm xuống, nhìn nữa.


      Yến Kinh Hàn lên tiếng, cởi quần áo ra, lúc này mới vén rèm giường lên, nhìn thấy Lam Linh quay lưng về phía mình. Ánh mắt lóe lên cái, cởi giày ra, rồi nằm xuống.


      "Quay lại đây."


      Thanh Yến Kinh Hàn vang lên sau lưng Lam Linh. Đôi mi thanh tú của Lam Linh lập tức chau lại, nghĩ tới việc nàng viết giấy cam đoan, lại thấy đau đầu.


      "Vương gia, đêm khuya, nghỉ ngơi ." Lam Linh đè ép vẻ luống cuống trong lòng, nhàng câu.


      "Qua đây."


      Lại là hai từ nhàng, nhưng Lam Linh lại nghe ra được cho phép cự tuyệt. trong lòng lại càng luống cuống.


      Lam Linh từ từ xoay người về phía Yến Kinh Hàn, giật giật khóe miệng, mở miệng : "Vương gia, lúc ngủ, hai người dựa vào nhau quá tốt cho cơ thể, cho nên vì thân thể quý báu của người, ta qua mới là tốt"


      Lam Linh cảm thấy mặc dù là nàng lấy cớ, nhưng cũng có căn cứ khoa học, khí các-bon- ô-xít nàng thở ra bị hít vào, dĩ nhiên đối với thân thể tốt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :