1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim ngọc lương duyên, tuyệt thế Hàn vương phi - Cô Sơn Dã Hạc (90.2/176c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 94.4: Phu quân, đêm nay chúng ta viên phòng


      Editor: Tử Sắc Y



      "Quy củ là chết, người mới sống, lại , vào ngày đại hôn vương gia cũng đâu có tuân thủ quy củ đâu, sao hôm nay lại quy củ với ta, chẳng phải là hợp lý sao?" Bị Yến Kinh Hàn mạch như vậy, tầng hồng phần mặt Lam Linh cũng dần dần biến mất, mà lòng cũng chầm chậm bình tĩnh trở lại.


      Yến Kinh Hàn từ từ xoay người nhìn về phía Lam Linh, thấy hai đầu lông mày vẫn lạnh nhạt trầm tĩnh như trước, trong đôi mắt cắt nước thu mênh mông kia lại hề có lo sợ bất an nào, phảng Diie64n.dda2nle6qu1yd9o6n phất như người vừa mới chủ động thương nhung nhớ cũng như lên tiếng cầu viên phòng với phải là nàng.


      Rối rắm ở trong lòng cũng nhanh chóng biến mất, Yến Kinh Hàn về phía Lam Linh, đưa hai tay vòng eo thon của nàng, mà lúc này đây, Lam Linh cũng chút kháng cự.


      "Ta muốn biết lý do chân chính." Yến Kinh Hàn nhìn vào đôi mắt của Lam Linh, nhàng mở miệng, báo trước mà thay đổi xưng hô từ trước đến nay là "Bản vương" đổi thành "Ta".


      Lam Linh tự nhiên là nghe được khác biệt trong thanh của Yến Kinh Hàn, mà tim nàng cũng đột nhiên nhảy nhanh hơn, mở to miệng, trong lòng nàng xác định được, nếu cho biết là nàng chỉ coi như giải dược, nguyện ý sao? cảm thấy bị khuất nhục sao?


      Do dự lát, Lam Linh biết nếu nàng cho biết, nhất định là viên phòng, bằng như vậy , nàng muốn đánh cược lần, cùng lắm cũng chỉ đánh mất tính mạng thôi.


      Mặc dù Lam Linh cho là Yến Kinh Hàn trở thành giải dược tình hương của nàng là hành động bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ tới điều, đó chính là tìm nam nhân khác ngoài Yến Kinh Hàn.


      "Ta..." Lam Linh vừa muốn mở miệng, nghe thấy thanh Hạo Nguyệt vang lên ở ngoài phòng, "Gia, có nha đầu tự xưng là nha đầu trong sân của vương phi, nàng là nàng phụng mệnh vương phi đến đưa cho gia bữa ăn khuya, gia, ngài có gặp hay ?"


      Lam Linh vừa nghe, đôi mi thanh tú lập tức nhíu lại, vậy có người dám tự dùng danh xưng của nàng tới gặp Yến Kinh Hàn sao? Nàng ta là ai? Chẳng lẽ là Lam Kim Châu, Lam Linh lập tức nghĩ tới lời giấu đầu hở đuôi mà buổi chiều Lam Kim Châu có .


      Yến Kinh Hàn cũng lập tức lên tiếng, mà nhìn về phía Lam Linh, ý tứ hỏi thăm rất ràng.


      "Ta có cho người đưa bữa ăn khuya tới." Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn câu, thân thể nàng cũng lửa cháy đến nơi rồi, ở đâu ra mà còn có thời gian rỗi để làm.


      "Để cho nàng vào." Yến Kinh Hàn xong rồi buông Lam Linh ra, lại tiếp "Ngươi lên giường trốn lát ."


      Lam Linh tự nhiên là có ý kiến, nàng thể để cho người của Lam tướng phủ biết nàng ở đây với Yến Kinh Hàn.


      Lam Linh nhanh chóng vòng qua bình phong, đến bên cạnh giường, cởi giầy, rồi giấu giầy kỹ, mới bước lên giường, thả xuống màn che.


      Yến Kinh Hàn ngồi trở lại bên cạnh bàn, cầm lấy quyển sách.


      lát sau, có nữ tử ăn mặc như nha đầu vào gian phòng, mà lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Yến Kinh Hàn, trong mắt phương sâu thẳm của Yến Kinh Hàn chợt nhanh lóe lên luồng ánh sáng lạnh!


      "Lễ giáo của Lam đại tiểu thư khiến cho bản vương được mở rộng tầm mắt!"


      Thanh băng hàn thấu xương ra Yến Kinh Hàn chậm rãi nghĩ đến, mặc dù Lam Kim Châu chuẩn bị đủ tâm lý, nhưng d.iienn.da/nlle,d.oo.nn nhìn thấy ánh mắt mang theo lưỡi đao
      [​IMG]


      Chương 95.1: Ai Bản vương thiệt thòi?

      Edit: An Kin


      Lam Linh thấy mắt phượng của Yến Kinh Hàn tối sầm lại, mây đen ùn ùn kéo tới,tựa như báo trước trận mưa to gió lớn. Nàng liền thấy đau đầu.


      “Ta nhớ”, Lam Linh vô cùng bất đắc dĩ, định nhờ giúp mình giải dược, ngờ bị Lam Kim Châu phá rối, hiểu vì sao lại thành ra chọc giận rồi.


      chưa tới tìm nàng?” Yến Kinh Hàn nhìn lướt cái khăn tay của Lam Linh, giọng mang theo đủ mùi vị sắc thái khi bắt đc thê tử hồng hạnh vượt tường (tức là ngoại tình đó các nàng).


      “Ta biết là ai, ngài hỏi vậy có ý gì?” Lam Linh hơi giận, mọi chuyện diễn ra ngoài dự đoán và vượt quá khả năng khống chế của nàng.


      Quả nhiên đời này chẳng có bữa cơm nào miễn phí cả, nàng tưởng rằng ông trời ban cho nàng ân huệ, được sống lại, nhưng ngờ, cuộc sống này tiềm quá nhiều rắc rối.


      “Tốt nhất là nàng nên thanh của yến Kinh Hàn trở lại lạnh lùng như mọi khi, dứt lời liền đưa tay ra: “Đưa đây”.


      Lam Linh lườm Yến Kinh Hàn cái rồi đặt khăn gấm vào tay Yến Kinh Hàn.


      Yến Kinh Hàn cầm lấy khăn, liền để ý Lam Linh mà đến bàn, tiếp tục xem sách.


      Thấy Yến Kinh Hàn thể ý đến mình, Lam Linh liền đau đầu. Chẳng lẽ nàng phải dùng các kỹ xảo trong quyển sách kia để lấy lòng sao? là muốn mạng của nàng mà. Hơn nữa nàng cũng chỉ mới nhìn qua, nghiên cứu kỹ, làm sao có thể áp dụng với Yến Kinh Hàn chứ.


      Lam Linh lặng lẽ đứng sau Yến Kinh Hàn, ngồi xuống ghế, do dự, rối rắm, biết nên thế nào.


      Trong phòng yên tĩnh, thi thoảng vang lên tiếng lật sách của Yến Kinh Hàn, nhưng Lam Linh lại thấy tiếng tim mình đập thình thịch như sấm bên tai.


      Lam Linh biết mình khẩn trương, nhưng cũng hiểu vì sao phải căng thẳng. Nếu nàng đặt mạng sống của mình lên tất cả vì sao còn khẩn trương?


      Lam Linh tự cười nhạo chính mình. Đối với việc như này, cuối cùng nàng vẫn thể làm mà mặt đổi sắc. Nàng tưởng lòng mình phẳng lặng như mặt nước, nhưng thực tế trong lòng lại sôi sùng sục.


      Lam Linh hít sâu hơi, lẳng lặng nhìn Yến Kinh Hàn: “Vương gia, ta trúng xuân dược. Ngài có thể giải giúp ta được ?”


      Nghe vậy, mặt Yến Kinh Hàn biến sắc, nhanh chóng nhìn về phía Lam Linh: “Đây là lý do ngươi muốn viên phòng cùng ta?”


      “Đúng vậy”. Sau khi tình, Lam Linh thở phào nhõm, ánh mắt né tránh nhìn thẳng Yến Kinh Hàn.


      “Ngươi coi Bản vương là giải dược?” Yến Kinh Hàn cau mày kiếm, tức giận .


      Trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn!


      Lam Linh biết trong chuyện này mình có phần phải. Thanh dần: “Người có thiệt thòi gì đâu, chưa kể chẳng phải người vẫn muốn cùng thiếp viên phòng đấy thôi?”


      “Ai Bản vương thiệt thòi?” Yến Kinh Hàn vô cùng tức giận, tròng mắt lóe lên tia lửa.


      Ngươi có phải nữ nhân dâu, làm sao mà thiệt thòi chứ. Lam Linh thầm nghĩ, nhưng nàng biết , trong lúc mấu chốt này nên chấp nhặt với . Nàng còn nhờ làm giải dược cho nàng nữa.


      Yến Kinh Hàn đương nhiên cho Lam Linh biết cũng chưa từng làm chuyện này với bất kỳ nữ nhân nào. Vậy mà lần đầu tiên của lại trở thành giải dược [ta : quá thảm :))]. Yến Kinh Hàn nghĩ thế nào cũng thấy thoải mái trong lòng.


      “Được, vậy cứ coi như người chịu thiệt, còn thiếp được lợi, được ?” Lam Linh khóc ra nước mắt. Nàng cho lần đầu tiên của mình, vậy mà thành nàng chiếm tiện nghi của . “Tiện nghi” nàng chiếm được quá lớn rồi.


      “Bản vương chưa bao giờ làm chuyện thiệt thòi.” Ánh mắt Yến Kinh Hàn lóe lên, nhất định bỏ qua.


      “Vậy Vương gia muốn thế nào?” Lam Linh lúc nào chỉ có thể từng bước nhượng bộ.


      “Sau này Bản vương muốn ngươi làm gì, người được từ chối”


      Vô sỉ!


      Lam Linh rất muốn đạp cho Yến Kinh Hàn cái rồi phất tay áo bỏ . Nhưng nghĩ đến lúc mê dược (tình hương) phát tác, thần chí nàng tỉnh táo, gặp ai cũng có thể nhào vào, lập tức rung mình, cắn răng : “Được, ta đồng ý.”


      “Lời có căn cứ, viết giấy làm bằng chứng”. Yến Kinh Hàn vừa vừa nhìn lướt qua giấy bút bàn, ý tứ ràng.


      Lam Linh nghiến răng, cầm bút, viết vài chữ rồng bay phượng múa, đưa cho Yến Kinh Hàn tờ giấy cam đoan. Nội dung như cầu của . muốn Lam Linh làm gì, Lam Linh bảo đảm từ chối. Nàng còn ký tên dưới cùng.


      Thấy mục đích đạt được, ngon lửa trong mắt Yến Kinh Hàn nhanh chóng biến mất, chờ mực viết khô, cất giấy cam đoan vào ngực. Sau đó, cầm tay Lam Linh, đáy mắt xẹt qua tia kỳ quái, sau đó nhàng kéo Lam Linh.


      “Làm sao nàng biết mình trúng mê dược?” Yến Kinh Hàn chợt lóe lên.


      Yến Kinh Hàn đột nhiên hỏi chuyện này khiến cho Lam Linh hoảng loạn trong lòng chợt ngẩn ra, lập tức đáp: “Có nha đầu cho thiếp biết.”


      “Chính là nha đầu vừa đưa ngươi tới?”


      Lam Linh nghĩ đến việc Yến Kinh Hàn biết Lăng Sương đưa nàng đến đây, vì vậy cũng giấu: “Đúng, nàng là người thầm bảo vệ ta trong phủ”.


      "Nha đầu đó là người của nàng ?" Yến Kinh Hàn hỏi


      " phải"


      "Vậy nàng ta là ai?" Yến Kinh Hàn lại hỏi.


      "Ta biết." Lam Linh trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn cái, rốt cuộc có thôi .


      Nghe Lam Linh , lông mày Yến Kinh Hàn hơi nhíu, mi mắt rũ xuống, nhìn về phía Lam Linh.


      "Nha đầu đó cho nàng biết nàng trúng mê dược, hơn nữa còn mê dược đó là do Lam Ngọc " Lúc này, Yến Kinh Hàn hỏi nữa mà trực tiếp luôn.


      "Làm sao người biết?" Lam Linh nghi hoặc nhìn Yến Kinh Hàn.


      "Đoán". Yến Kinh Hàn tùy tiện trả lời Lam Linh, nhưng mắt phượng lại lóe đạo sát khí.


      "Người đồng ý rồi, vậy phải tiến hành nhanh chút". Lam Linh muốn cùng Yến Kinh Hàn những chuyện vô nghĩa nữa, nàng chỉ muốn mau mau giải quyết chuyện mê dược.


      Yến Kinh Hàn gì, ôm Lam Linh đứng dậy, bước nhanh về phía giường, tựa hồ là đáp ứng cầu của nàng.


      LamLinh chôn mặt sâu vào ngực Yến Kinh Hàn, trong lòng cuống quít, sợ hãi, ngượng ngùng, bối rối.


      Thấy vẻ nhu thuận của Lam Linh, Yến Kinh Hàn hơi cong môi, ôm Lam Linh bước tới cạnh giường.


      "Nàng sợ à?" Thanh mang mang theo ý tứ trêu tức vang lên đỉnh đầu Lam Linh.


      Nữ nhân nào mà chẳng sợ " lần đầu tiên ", Lam Linh tự nhủ, cũng thèm phản ứng với Yến Kinh Hàn.


      "Vương phi cũng có thời điểm nhát gan như vậy." Yến Kinh Hàn đặt Lam Linh xuống giường, nghiêng người nằm bên cạnh. tay chống đầu, tay nhàng xoa bộ mặt kiều của Lam Linh.


      Cảm giác trơn mềm khiến Yến Kinh Hàn thích muốn buông tay. Bàn tay thon dài xoa dọc khóe mắt Lam Linh rồi lướt xuống dưới, chậm rãi, nhàng xoa đôi môi của Lam Linh.


      Bàn tay Yến Kinh Hàn như mang theo dòng điện, khiến toàn thân Lam Linh truyền đến cảm giác tê dại. Lông mi Lam Linh ngừng run rẩy, tim đập thình thịch.


      "Vương gia, để thiếp giúp ngài cởi áo." Lam Linh chịu nổi việc Yến Kinh Hàn trêu chọc, liền nắm chặt hai tay Yến Kinh Hàn, mở mắt .
      BaoYuPhương Lăng thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 95.2: Ai bản vương thiệt thòi?

      Editor: Yosa_Truong


      " cần, nàng nhớ viết giấy cam đoan là được." bàn tay của Yến Kinh Hàn buông đôi tay bé của Lam Linh ra, tiếp tục luồng xuống phía dưới, đồng thời môi mỏng áp vào bên tai Lam Linh, nhàng gặm cắn.


      Lam Linh khép chặt hai mắt lại, khóe miệng trong lúc lơ đãng phát ra vài tiếng ngâm khẽ, lúc này, hô hấp của Yến Kinh Hàn cũng khỏi có phần căng thẳng hơn!


      Hơi thở ấm áp phun ở trước ngực cùng cảm giác tê dại dần dần ăn mòn đại não của Lam Linh, giờ khắc này Lam Linh hiểu tại sao tình hương đến bây giờ cũng chưa có phát tác, nhưng Yến Kinh Hàn từ sớm biết rất !


      biết qua bao lâu, Yến Kinh Hàn ngẩng đầu lên nhìn về phía thân dưới của Lam Linh, lập tức nhanh chóng nháy mắt cái, con mắt dần mất màu đục ngầu trước đây, nghiêng người, nằm im bên cạnh Lam Linh, đưa tay đem quần áo trước ngực Lam Linh lôi lôi kéo kéo.


      Động tác này của Yến Kinh Hàn làm đôi mắt của Lam Linh đột ngột mở ra, cúi đầu nhìn về phía trước ngực của mình, , xuyên qua ánh sáng còn có thể thấy dấu răng môi của , khuôn mặt nhắn của Lam Linh lập tức đỏ bừng mảnh, cuống quít đem quần áo trước ngực che chắn lại.


      Lam Linh dám hỏi Yến Kinh Hàn tại sao lại tiếp tục, tiếp tục giúp nàng giải tình hương sao?


      Lam Linh thậm chí còn dám nhìn Yến Kinh Hàn, nàng vẫn còn nhớ cảm giác như có cái gì đó tuôn trào trong thân thể vừa nãy , loại cảm giác này mặc dù xa lạ, nhưng sung sướng , Lam Linh vẫn cho rằng nữ nhân đều là vì tình mà tự nguyện, nhưng nàng hề thương Yến Kinh Hàn, vì sao lúc hôn nàng, trong thân thể của nàng lại xuất cảm giác sung sướng?


      "Nàng thích bản vương hôn à?" Thanh cực kỳ nghi hoặc của Yến Kinh Hàn văng vẳng bên tai Lam Linh, tai nàng lại nóng lên rồi!


      "Vương gia, ngài suy nghĩ nhiều quá rồi." Lam Linh đương nhiên thừa nhận, cũng nàng, nàng dựa vào cái gì thích hôn nàng? Nàng đây là bất đắc dĩ! Lam Linh trong nội tâm tự trấn an bản thân.


      "Phải ?" Yến Kinh Hàn ràng tin, đưa tay đem Lam Linh ôm vào trong lòng, lại : "Nếu như nàng thừa nhận nàng thích ta hôn nàng, vậy ta cho nàng biết ta vì sao lại tiếp tục." Yến Kinh Hàn đem "Bản vương" đổi thành "Ta" .


      "Vương gia, ta cảm thấy ngài quá nhàm chán rồi đó." Lam Linh căn bản cũng thèm quan tâm Yến Kinh Hàn làm gì, nàng cũng muốn biết nguyên nhân, cùng lắm lúc tình hương phát tác, nàng hóa thân thành sói ăn là xong.


      "Kể từ khi nàng bước chân vào vương phủ của bản vương, bản vương biết thế nào là nhàm chán."


      Lời của Yến Kinh Hàn làm trong lòng Lam Linh nghẹn lại, những gì làm chỉ là vì xem nàng là đồ chơi của thôi sao ?


      Đáng giận!


      "Vương gia, ta mệt quá, ngài chờ lát nữa, nếu ta có làm gì bất kính với ngài, kính xin vương gia rộng lòng tha thứ." Lam Linh nhắm mắt lại, cảm giác phi thường mệt mỏi, mí mắt đều nâng lên nổi.


      lát sau, Yến Kinh Hàn chỉ nghe thấy người ở trong ngực phát ra tiếng hít thở đều đều, nhìn thiên hạ trong lòng từ từ tiến vào mộng đẹp, đôi mắt của Yến Kinh Hàn khỏi tìm tòi nghiên cứu , lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi, Lam Linh thực là nữ nhi của Lam Trí Thân sao?


      Lam Linh ngủ giấc cực sâu, khi tỉnh lại, thấy trời còn chưa sáng, nàng như xưa vẫn nằm trong lòng Yến Kinh Hàn, nhưng Yến Kinh Hàn tựa hồ cũng tỉnh dậy.


      Nhìn Yến Kinh Hàn, Lam Linh lập tức nghĩ tới việc nàng tối hôm qua trúng tình hương, lập tức cẩn thận kiểm tra thân thể của mình, có cảm giác đau lưng, hạ thân của nàng cũng có cảm giác nào, điều này có nghĩa là tối hôm qua nàng có ăn Yến Kinh Hàn, nhưng nếu như thế tình hương trong người nàng làm sao giải được ?


      "Nàng hôn ta cái, ta cho nàng biết thứ nàng muốn biết ." Yến Kinh Hàn chẳng biết tỉnh lại lúc nào, mang theo thanh khàn khàn treo tai Lam Linh, đồng thời buộc chặt cánh tay của nàng.


      " muốn biết." phải là Lam Linh già mồm, chỉ là nàng nghĩ như , dù sao chuyện này đối với nàng mà còn quan trọng nữa, trọng yếu là tình hương được giải là tốt rồi.


      "Vương phi, bản vương tối hôm qua có giậu đổ bìm leo, cháy nhà hôi của, nàng chẳng những hề cảm kích bổn vương, mà còn cố ý cùng bản vương đối nghịch, nàng xem, bản vương có thể làm lại chuyện hôm qua ?" Yến Kinh Hàn vừa vừa cắn lên vành tai như ngọc của Lam Linh.


      "Có ý gì? Ngài ràng !" Lam Linh tránh né , đẩy môi mỏng của Yến Kinh Hàn ra.


      "Chuyện hôm qua sau ." Yến Kinh Hàn bắt lấy bàn tay an phận của Lam Linh, môi mỏng nhanh chóng đè xuống.


      hề nghi ngờ, dù lãnh thổ của Lam Linh từng bước thất thủ, Yến Kinh Hàn vẫn chưa thỏa mãn!


      "Có thể ?" hơi thở Lam Linh yên, muốn đem ma trảo trước ngực nàng đẩy ra, nhưng người nào đó lại cứ làm theo ý mình!


      "Hôm qua trước khi nàng đến chỗ của ta, tình hương được giải." xúc cảm mềm mại làm cho Yến Kinh Hàn muốn ngừng mà được, dục vọng nguyên thủy trong thân thể như muốn tuôn trào, hô hấp bắt đầu yên!


      Lam Linh vừa nghe, trong đầu tiếng ầm vang, sau đó đẩy Yến Kinh Hàn ra, ngồi dậy, cả giận : "Yến Kinh Hàn! Ngài nếu biết tình hương của ta được giải, ngài còn bức bách ta viết giấy cam đoan làm gì, đồ khốn kiếp vô sỉ!"


      Lời mang theo nồng đậm mùi thuốc súng Lam Linh làm cho dục hỏa người Yến Kinh Hàn nhanh chóng biến mất, mày kiếm nhanh chóng nhíu lại, đồng thời ngồi dậy, "Trước lúc nàng viết giấy cam đoan, bản vương có thăm dò mạch tượng của nàng, làm sao có thể biết tình của nàng hương được giải? Còn nữa, bản vương mặc dù buộc nàng viết giấy cam đoan, nhưng cũng có cháy nhà hôi của muốn nàng, mà lúc này, nàng đội ơn bản vương thôi, còn nhục mạ bản vương như thế, xem ra bản vương đối với nàng quá phóng túng rồi !" xong, Yến Kinh Hàn hề nhìn Lam Linh, nhanh chóng xuống giường.


      Yến Kinh Hàn những câu sắc bén như đao nhọn, mang theo ràng tức giận, trong đôi mắt phượng đẹp đẽ ấy là băng hàn se lạnh!


      Lam Linh lập tức lặng thinh được gì, ý thức được là mình hiểu lầm , tức giận trong lòng sớm còn sót lại chút gì.


      "Xin lỗi, là ta hiểu lầm ngài rồi." Lam Linh tự biết đuối lý, yếu ớt mở miệng, theo Yến Kinh Hàn xuống giường.


      Yến Kinh Hàn để ý đến Lam Linh, mặc quần áo tử tế, Lam Linh nhếch miệng, đem y phục sửa sang lại thỏa đáng.


      "Thanh Phong!" Yến Kinh Hàn đứng bên ngoài gọi tiếng.

      "Gia!" Phong nhanh chóng tiến vào gian phòng.

      "Đưa vương phi trở về." Yến Kinh Hàn phân phó câu, vẫn có nhìn Lam Linh cái.

      "Vâng!" Thanh Phong nhìn về phía Lam Linh, giọng mang theo tia cứng nhắc, "Vương phi, xin mời."


      Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn cái, cũng gì nữa, theo Thanh Phong nhanh chóng ra khỏi phòng.


      lát sau, Lam Linh vào gian phòng của mình, nhìn quanh vòng, thấy trong phòng dấu vết đánh nhau nào, biết việc thu thập Lam Ngọc đối Lăng Sương mà căn bản cần tốn nhiều sức, khỏi bắt đầu hâm mộ thân thủ phi phàm của Lăng Sương.


      Lam Linh vào bên cạnh bàn ngồi xuống, chậm rãi nghĩ tới lời của Yến Kinh Hàn, ngầm bực bội chính mình nhất thời xúc động, ở tình huống biết ràng, dùng câu chọc giận Yến Kinh Hàn, còn bỏ lỡ cơ hội đạt được đáp án.


      Lam Linh biết lúc này đây Yến Kinh Hàn thực bị mình chọc giận rồi, nàng lại thể lấy được thông tin cần biết người , hơn nữa nàng lại càng thể nhắc tới hai chữ tình hương.


      Nhưng độc người nàng là do ai giải? Ai giúp nàng giải ? Nàng vì sao chút cũng biết ?


      Lam Linh nghĩ tới Lăng Sương, từ lúc ăn xong cơm tối đến lúc tìm Yến Kinh Hàn, nàng chỉ thấy qua Thu Diệp cùng Lăng Sương, Thu Diệp, Lam Linh cảm thấy nàng ta căn bản cũng biết chuyện tình hương, còn nếu như là Lăng Sương, nàng ta nếu như có thể giúp nàng giải, vì sao còn muốn cho nàng tìm Yến Kinh Hàn? Lam Linh trăm mối tơ vò.


      "Lăng Sương." Lam Linh nhè kêu tiếng, muốn hai mặt lời hỏi , nhưng Lăng Sương cũng xuất .


      Lúc ăn sáng, Yến Kinh Hàn vẫn giữ vẻ mặt băng sương như cũ, nhìn cũng có nhìn Lam Linh cái, Lam Linh tự biết đuối lý, dám trêu chọc .


      Sau khi ăn xong, Lam Linh liền theo Yến Kinh Hàn lên xe ngựa, chậm rãi rời khỏi Lam tướng phủ.
      BaoYuPhương Lăng thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 95.3: Ai bản vương thiệt thòi?

      Editor: An Kin


      Lam Trí Thân, Ôn nương và người của Lam Tướng phủ thấy xe ngựa của Yến Kinh Hàn khuất mới quay trở vào.


      Khuôn mặt Lam Trí Thân u ám, trực tiếp đến viện của Ôn nương. Ôn nương dè dặt phía sau.


      Vào phòng, Lam Trí Thân hỏi Ôn nương dồn dập: "Tôi hỏi bà, bà làm mẫu thân như thế nào mà biết việc con mình tự động đến viện của Yến Kinh Hàn? Tôi lệnh cho bà cử người theo sát nàng, tại thời điểm quan trọng như vậy, tuyệt đối được để nàng làm chuyện gì sau lưng, ảnh hưởng đến ta. Vậy mà các ngươi lại làm ầm ĩ, khiến cho mọi người cười vào mặt Lam tướng ta.”


      Lam Trí Thân càng càng giận, "Nếu để cho những người trong triều biết chuyện đêm hôm khuya khoắt, tỷ tỷ gặp em rể, khiến cho Lam tướng phủ ngập trong những lời đồn nhảm nhí. có đầu óc! ngu xuẩn!”


      "Lão gia bớt giận, đều là lỗi của thần thiếp, cử người trông coi Lam Kim Châu cẩn thận, khiến lão gia bị mất mặt." Ôn nương đỡ Lam Trí Thân ngồi xuống giường. Bà lập tức chỉ trích Lam Kim Châu mua chuộc người của bà, thực màn “ve sầu thoát xác” [Kế thứ 21 trong 36 kế, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay kịp], mà nhận hết cái sai về mình. Bề ngoài tưởng là ủy khuất, nhưng thực tế lại là màn lấy lui làm tiến.


      "Điều này cũng thể trách bà hết." Quả nhiên cơn giận của Lam Trí Thân giảm chút, "Nha đầu kia vẫn chưa chết tâm, dám làm những chuyện này. Bà cũng chỉ là khinh suất."


      Trong dự liệu, Ôn nương khẽ mỉm cười, lập tức : "Lão gia, cứ để Lam Kim Châu như vậy cũng phải là biện pháp, theo thiếp, tuổi Kim Châu cũng , thể để nàng đến già, cũng nên tìm gia cảnh tốt cho nàng".


      Lam Trí Thân đương nhiên hiểu ý tứ của Ôn nương. Lam Kim Châu chỉ là thứ nữ, diện mạo bình thường, thái hậu cũng can thiệp hôn của nàng, nhưng bởi vì Lam Kim Châu hâm mộ Yến Kinh Hàn, phải Yến Kinh Hàn gả, thậm chí còn với Ôn nương, nếu bức nàng, nàng tự tử. Vì thế, hôn của Lam Kim Châu vẫn chưa được xác định.


      Tối hôm qua, Yến Kinh Hàn lại mượn chuyện Lam Kim Châu chế giễu khiến cho Lam Trí Thân thể nghĩ đến hôn của nàng (LKC). Nếu nàng thể cống hiến gì cho Lam gia, vậy hãy gả nàng xa, ít nhất cũng cách xa Yến Kinh Hàn.


      "Ngươi hãy xử lý chuyện này . Tìm cho nàng gia đình giàu có ở ngoại thành, để nàng làm chính thê, vậy cũng ủy khuất nàng." Lam Trí Thân vuốt vuốt chòm râu. Ông biết với thân phận thứ nữ của Lam Kim Châu, nếu là tìm gia đình đại phú đại quý chỉ có thể làm thị thiếp. Ông đường đường là tướng gia, đứng đầu quan lại làm sao lại để nữ nhi của mình làm thiếp cho người khác? Vì vậy, nếu tìm gia đình giàu có gả nhất định là vị trí chính thê.


      "Dạ! Thần thiếp nhất định vì Kim Châu mà chọn gia đình tốt." Ôn nương ôn nhu đáp.


      "Đúng rồi, ngươi phái người mời thái y đến khám cho Ngọc nhi chưa?" Sau khi chuyện của Lam Kim Châu có tính toán, Lam Trí Thân liền nghĩ tới Lam Ngọc.


      Vốn dĩ sáng sớm hôm nay, Lam Trí Thân được Hoàng Ngạc bẩm báo việc Lam Ngọc bị bệnh, thể cùng Yến Kinh Hàn và Lam Linh dùng bữa. Lam Trí Thân tin , liền bảo Ôn nương phái người mời thái y.


      Lam Trí Thân mặc dù nuông chiều Lam Ngọc, nhưng dù sao là cũng con trai duy nhất. Con trai ngã bệnh, trong lòng phụ thân đương nhiên lo lắng.


      "Thiếp phái người mời thái y." Ôn nương ngay sau đó lại : "Lão gia cần quan tâm Ngọc nhi. Thần thiếp xem , chỉ là nhiễm cảm, toàn thân vô lực mà thôi, chờ thái y kê cho hai thang thuốc sao."


      "Vậy tốt rồi, dặn về sau ít lui tới những nơi như thế" Lam Trí Thân vừa vừa đứng lên, ra khỏi phòng.


      Ông cũng biết việc Lam Ngọc thích nữ nhân. Nhưng Lam Trí Thân cảm thấy điều này cũng có gì, làm gì có nam nhân nào thích nữ nhân? Chỉ cần phóng túng quá độ gây tổn thương thân thể là được.


      “Dạ, lão gia thong thả." Ôn nương vội vàng đáp ứng, đưa Lam Trí Thân ra đến ngoài cửa.


      lát sau, Ôn nương vội vàng đến viện của Lam Ngọc.


      Vào trong viện, Ôn nương thấy Hoàng Ngạc canh giữ ở ngoài phòng, bước chân lại nhanh hơn.


      "Thỉnh an phu nhân!" Hoàng Ngạc bước nhanh về phía trước, thi lễ với Ôn nương.


      Ôn nương gật đầu, đôi mắt khôn khéo nhìn Hoàng Ngạc, cố ý giảm thanh xuống thấp, "Ngươi với ta, tối hôm qua, Ngọc nhi làm gì?"


      Trong lòng Hoàng Ngạc giật mình kinh ngạc, nhưng mặt đổi sắc, cười : "Phu nhân, công tử tối qua ngủ sớm, có làm gì khác."


      Mặc dù Ôn nương là mẫu thân của Lam Ngọc, Hoàng Ngạc cũng dám ra việc xấu của Lam Ngọc. Lam Ngọc sớm cảnh cáo Hoàng Ngạc, nếu để lộ ra chuyện gì, đầu của chỉ khó giữ cổ mà người nhà của cũng bị liên lụy.


      Hoàng Ngạc cùng Lam Ngọc vốn chính là “rắn chuột ổ”, trong đầu đầy ý nghĩ xấu xa. Dù cho Lam Ngọc uy hiếp , cũng cho người khác biết, kể cả Ôn nương.


      "Phải ?" Ôn nương ràng tin, ánh mắt sắc bén nhìn Hoàng Ngạc, "Hoàng Ngạc, Ngọc nhi là do ta sinh, muốn làm gì, ta còn có thể biết? Nếu ngươi có chuyện gì giấu giếm ta mà hại Ngọc nhi, cẩn thận ta lột da của ngươi!"


      Có tật giật mình!


      Hoàng Ngạc trong lòng giật mình, nhưng chuyện tối hôm qua, cho dù bị phu nhân lột da cũng thể . ra có thể mất đầu.


      "Phu nhân, lời của thuộc hạ đều là ." Hoàng Ngạc cắn chặt răng, kiên trì chết cũng thừa nhận.


      "Được, được..." Thanh trầm thấp của Ôn nương khiến da đầu Hoàng Ngạc tê dại. Lúc này, thanh của Lam Ngọc từ trong phòng truyền ra, "Nương, người vào ." Hoàng Ngạc lập tức thở phào nhõm.


      Ôn nương hiểm nhìn Hoàng Ngạc cái, sau đó mới bước nhanh vào phòng của Lam Ngọc. Hoàng Ngạc vội vàng khép cửa.


      "Ngọc nhi, ngươi phải cho nương biết, tối hôm qua ngươi làm gì?" Ôn nương đến bên cạnh Lam Ngọc, sốt ruột hỏi.


      Lúc này, Lam Ngọc chỉ mặc áo sơ mi màu trắng, áo ngoài khoác vai, dựa vào cột, cổ áo mở ra, dáng vẻ lười biếng, như vừa được thỏa mãn dục vọng.


      Thấy bộ dáng này của Lam Ngọc, trong lòng Ôn nương càng sợ hãi, tối qua làm chuyện gì khiến người đời khinh bỉ đấy chứ?


      Sáng sớm, khi Hoàng Ngạc bẩm báo, trong lòng Ôn nương cảm thấy bất an, nhưng ngại Lam Trí Thân ở đó nên cũng chỉ có thể phái người mời thái y. Hơn nữa lúc ấy Yến Kinh Hàn và Lam Linh còn ở trong phủ, Ôn nương cũng chỉ có thể nén nỗi bất an trong lòng xuống để tươi cười tiếp đón.


      Sau khi tiễn Yến Kinh Hàn và Lam Linh, vốn dĩ Ôn nương định lập tức tìm Lam Ngọc, nhưng vì bị Lam Trí Thân khiển trách chuyện của Lam Kim Châu khiến bà đến muộn.


      Trấn an Lam Trí Thân xong, trong lòng Ôn nương nóng như lửa đốt, liền tới đến viện Lam Ngọc tìm hiểu. Nhưng khi thấy sắc mặt của Lam Ngọc, Ôn nương lập tức trầm xuống.


      "Nương, ta chỉ thấy thân thể hơi mệt chút, nên dậy trễ, ngươi cần gì phải hoảng sợ như vậy?" Lam Ngọc cười .


      Lam Ngọc cũng hoàn toàn sai. Khi tỉnh lại, cảm thấy thân thể mệt mỏi chịu nổi, cả người chút khí lực, vừa như sau khi thỏa mãn dục vọng lại vừa như phải.


      Trong lòng Lam Ngọc nghi hoặc, lại có chút buồn bực, bởi vì chỉ nhớ tối ngày hôm qua mình vụng trộm lẻn vào phòng của Lam Linh, nhưng những chuyện phát sinh sau đó lại hề nhớ. Hơn nữa cũng nhớ là mình về phòng khi nào.


      Nhưng thân thể vô lực, đặc biệt là “cái chỗ kia” mềm nhũn làm cho Lam Ngọc chắc chắn tối qua mình “hoạt động”. Đáng tiếc lại nhớ cảm giác lúc đó, chẳng lẽ nguyên nhân là do mê dược?


      "Ngọc nhi!" Nhìn bộ dáng nhi tử như vào cõi thần tiên, thanh Ôn nương lập tức cất cao, cần Lam Ngọc , nàng hoàn toàn có thể khẳng định.


      "Nương, làm sao người lớn tiếng thế? Làm nhi tử sợ muốn chết." Lam Ngọc phục hồi tinh thần, kéo tay Ôn nương, ngồi xuống cạnh giường.


      "Ngọc nhi, ngươi bảo nương ngươi có cái gì hay? Thiên hạ nhiều nữ nhân như vậy, vì sao ngươi nhất định phải chọc vào nàng ta? Sau lưng nàng là thái hậu. Người ngăn cản thái hậu chỉ có kết cục thể thấy mặt trời ngày mai." Ôn nương hung hăng vỗ tay Lam Ngọc, chỉ tiếc rèn sắt thành thép.


      Thấy mẫu thân như vậy, Lam Ngọc biết cần giấu giếm, liền tùy ý cười "Nương, người cứ thoải mái tinh thần , chuyện này ngoại trừ ta, Hoàng Ngạc cùng nương có người thứ tư biết, ngay cả nàng cũng biết, người còn lo lắng gì?"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 95.4: Ai bản vương thiệt thòi?
      Editor: Yosa_Truong


      "Như vậy là tốt." Thấy Lam Ngọc như vậy, Ôn nương yên tâm ít, nhưng vẫn quên nhắc nhở: "Ngọc nhi, ngươi nhớ kỹ cho ta, về sau cho phép trêu chọc nàng thêm nữa, coi như ngày hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, nên làm cho Hoàng Ngạc giữ kỹ mồm miệng của mình, nhớ kỹ chưa?"

      "Nhớ kỹ, nương cứ ngươi yên tâm , con trai nhất định trêu chọc nàng nữa đâu, lần là đủ rồi." Lam Ngọc đương nhiên cũng biết chuyện này quá nguy hiểm, làm tốt tan xương nát thịt, nếu từng trải qua lần, cần thiết phải mạo hiểm thêm lần thứ hai nữa.

      Nhưng Lam Ngọc biết là, "Ngày tốt lành" của bắt đầu .

      Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn ngồi đối diện với mình nhưng từ đầu đến cuối vẫn thèm đưa mắt liếc nhìn nàng lấy lần, cười nhếch miệng, nàng chỉ nhất thời xúc động làm oan uổng thôi. có cần nổi giận như vậy ? Lần trước nàng cũng từng mắng qua rồi nhưng vẫn thấy như vậy nha.

      Nhưng , thua thiệt vẫn là nàng, tình hương căn bản cần giải, nhưng nàng lại viết giấy cam đoan, đối với thương nhung nhớ, làm cho chiếm hết tiện nghi, sau đó lại kêu rằng nàng oan uổng , cũng đâu có gì thiệt thòi đâu!

      Quỷ hẹp hòi! Lam Linh tổng kết câu.

      Bất quá, nếu tức giận để ý tới nàng cũng lấy giấy cam đoan làm cớ để sàm sỡ nàng, kể từ đó, nàng chẳng phải là rất an toàn sao? Lam Linh nghĩ lại, hơi cong môi cái, trong nội tâm lập tức mang theo tia "Tắc ông thất mã làm sao biết phải phúc" * đắc ý.
      ( câu này đồng nghĩa với trong cái rủi có cái xui á )

      Yến Kinh Hàn khóe mắt dư quang đem thần sắc mặt Lam Linh thu hết vào mắt, ánh mắt lóe lên cái, vẫn hề lên tiếng.

      Dọc theo đường , hai người cũng có mở miệng chuyện, xe ngựa đến cửa phủ, Yến Kinh Hàn xuống xe ngựa trực tiếp đến thư phòng, hề để ý tới Lam Linh, Lam Linh tâm tình sung sướng trở về Tùng Trúc Viện.

      Yến Kinh Hàn vào thư phòng, ngồi ở đằng sau bàn, liền nghe thanh của Lưu Vân ở ngoài cửa phòng truyền tới, "Gia, thuộc hạ có chuyện bẩm báo!"

      Lưu Vân tối hôm qua nhận mệnh của Yến Kinh Hàn trở về vương phủ sớm.

      "Vào !" Yến Kinh Hàn đương nhiên biết lúc này Lưu Vân tới bẩm báo gì gì đó với , trong nội tâm lập tức sinh ra vẻ mong đợi.

      Lưu Vân nhanh chóng vào thư phòng, vào phía trước Yến Kinh Hàn, đem bản kinh thư đặt ở phía trước án trác của Yến Kinh Hàn, đồng thời ôm quyền : "Gia, thuộc hạ xác nhận qua, bản kinh thư này chính là vương phi năm trước tự tay vì thái hậu mà sao chép , chữ viết mặt chính là của vương phi ."

      Trước kia Yến Kinh Hàn mặc dù có gặp qua Lam Linh, nhưng đối với chuyện của Lam Linh vẫn có nghe được, cũng biết Lam Linh thường xuyên ở trong cung với Lam Xảo Phượng vì bà ta sao chép kinh phật, đêm qua nhìn Lam Linh viết giấy cam đoan, Yến Kinh Hàn manh động ý niệm muốn xác nhận thân phận của Lam Linh, liền sai Lưu Vân cả đêm tìm chữ viết nàng từng lưu lại.

      Yến Kinh Hàn từ từ mở ra kinh thư, thấy chữ viết bên trong cực kỳ tinh tế uyển chuyển, hiển nhiên là chữ viết của nữ tử.

      Yến Kinh Hàn chỉ trong chốc lát, liền lấy ra giấy cam đoan của Lam Linh, những chữ viết như rồng bay phượng múa tùy ý tung bay liền ở trước mắt, nét nhữ vẫn giống nhau mặt dù cách viết khác biệt trời vực, nhưng Yến Kinh Hàn biết chúng đều do bàn tay của người viết ra, nếu như thế, Lam Linh là nữ nhi của Lam Trí Thân điều này thể nghi ngờ.

      Vẻ thất vọng đột nhiên sinh ra dưới đáy lòng, tay Yến Kinh Hàn nắm thành quyền chống đỡ ở trán, trầm tư .

      Lưu Vân nhìn xem nội dung giấy cam đoan, nhịn được khóe miệng rụt rụt, đối với dụng ý của gia cũng đoán được vài phần.

      "Gia, thuộc hạ cảm thấy chỉ cần vương phi làm ra điều gì tổn hại đến chuyện của ngài, ngài cũng đừng để ý đến thân phận của vương phi."

      "Nàng là con cờ củaLam Xảo Phượng, Lam Xảo Phượng mưu mô nhiều năm như vậy, thể nào giao cho nàng làm cái gì." Yến Kinh Hàn từ từ mở mắt ra, trong mắt là mảnh băng hàn! Từ chuyện quyển sách mà bà ta giao cho Lam Linh có thể thấy được, Lam Xảo Phượng bắt đầu có hành động !

      "Tuy như thế, nhưng có làm hay còn phải do ý nguyện của vương phi nữa mà?" Qua mấy ngày nay, đối với Lam Linh cũng hiểu , Lưu Vân cảm thấy Lam Linh phải là nữ tử mặc người vuốt ve, Lam Xảo Phượng nhất định thể khống chế được nàng.

      "Lam Xảo Phượng nếu dám đem nàng thả tới bên cạnh ta, tất nhiên bà ta có vạn phần nắm chắc là có thể khống chế được nàng, bà ấy cho nàng có cơ hội phản bội lại đâu." Yến Kinh Hàn ngoài miệng mặc dù như thế, nhưng trong nội tâm vẫn còn mong đợi.

      Từ mấy những biểu mấy ngày nay của Lam Linh, Yến Kinh Hàn biết Lam Linh cũng hề muốn nghe Lam Xảo Phượng sai sử, thậm chí đối với bà ta chỉ thầm giả vờ đồng ý, nhưng Lam Xảo Phượng chưa biết, nếu như Lam Xảo Phượng biết được, Yến Kinh Hàn tin tưởng Lam Xảo Phượng nhất định khiến cho Lam Linh thấy được lợi hại của mình!

      thời Lam Linh mất trí nhớ, nhớ mọi chuyện trước kia, điều này đối Lam Xảo Phượng mà là phi thường bất lợi , nhưng Lam Xảo Phượng chỉ đưa cho Lam Linh quyển sách, tựa hồ cũng lo lắng việc Lam Linh mất trí nhớ gây ra ảnh hưởng, điều này làm cho Yến Kinh Hàn cảm thấy Lam Xảo Phượng nhất định có thế lực vô hình nào đó khống chế Lam Linh, làm cho Lam Linh cách nào làm trái với mệnh lệnh của nàng, nhưng thứ này đến cùng là cái gì, Yến Kinh Hàn cũng biết.

      "Gia, vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?" thể phủ nhận việc Lam Linh là kẻ địch cần phải tiêu trừ , nhưng gia đối với vương phi tựa hồ có chỗ bất đồng, Lưu Vân cực kỳ khó xử.

      "Phái người giám sát từng ngóc ngách trong phủ, có gì khác lạ, lập tức bẩm báo với ta!" Yến Kinh Hàn biết phương pháp nàykhông mấy hiệu quả, nhưng muốn buông tha tia cơ hội nào!

      "Vâng!"

      Nha đầu Hương nhi của Lam Kim Châu nhi nhanh chóng nhìn lướt qua sân , so với tối hôm qua xuất thêm hai thị vệ, hít sâu hơi, đẩy cửa ra bước nhanh vào sân, lại đóng của lại, sau đó liền nhanh chân vọt tới gian phòng của tiểu thư nhà mình.

      Lam Kim Châu đêm qua bị Hạo Nguyệt mang tới trước mặt Lam Trí Thân, Lam Trí Thân đương nhiên là giận kềm được, nhưng ngại Yến Kinh Hàn còn trong phủ, nếu như công khai đem Lam Kim Châu trách phạt, Lam Trí Thân liền cảm thấy trước mặt tối sầm lại, liền phạt Lam Kim Châu bế môn trong phòng, trong tháng cũng được ra khỏi sân .

      Lỗ ma ma cùng Hương nhi bị dính líu đến, vẫn có thể ra vào như xưa.

      "Tiểu thư!" Hương nhi vọt vào phòng của Lam Kim Châu, miệng thở phì phò, thần sắc vội vàng cùng bối rối.

      "Ngươi vội vàng hấp tấp cái gì? Bổn tiểu thư còn chưa có chết đâu!" Lam Kim Châu hôm qua đêm chưa ngủ, vừa nghĩ tới tình huống đêm qua, ngụm uất khí lập tức chặn ở trong lòng, trong giọng tràn đầy mùi thuốc súng nồng đậm.

      "Tiểu thư, nô tỳ là có chuyện trọng yếu muốn hướng ngài bẩm báo." Hương nhi quen việc tiểu thư nhà mình khi vừa lòng thường hay trách mắng xỉa xói nô tỳ, cũng có để ở trong lòng.

      "Chuyện gì?" Lam Kim Châu nâng chung trà lên uống ngụm, cơn tức giảm chút.

      "Nô tỳ nghe Thanh Liễu , trước đây lâu, phu nhân và lão gia thương lượng muốn tìm gia đình khá giả nào đó gả tiểu thư qua." Hương nhi xong từ từ lui về sau bước, lúc tiểu thư nhà mình nổi giận thích ném ly tách, nàng sợ gặp vạ lây.

      Thanh Liễu là nha đầu trong sân Ôn nương, Lam Kim Châu sớm dùng ít bạc mua chuộc, chính vì sợ Ôn nương cùng cha nàng lúc nàng vắng mặt tự tìm hôn .

      Lam Kim Châu ở trong mắt Lam Trí Thân mặc dù từng ngỗ nghịch bất trị, nhưng Lam Kim Châu vì có thể gả cho Yến Kinh Hàn, vẫn có tính toán của mình , điểm thứ nhất chính là bảo vệ tự do của bản thân, thể cùng nam nhân khác có bất kỳ quan hệ nào, vì thế nàng liên tục đề phòng Ôn nương tìm chồng cho mình.

      Lam Kim Châu đương nhiên biết mình còn nữa, hai muội muội đều xuất giá , nàng là đại tiểu thư ở Lam phủ nhưng vẫn còn chưa lấy chồng, cha nàng sớm muộn cũng phải gả nàng mà thôi.

      Ở thời điểm Lam Kim Châu mười tuổi là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Yến Kinh Hàn, từ đó trở nàng đặt ra mục tiêu đời mình là khiến cho Yến Kinh Hàn trở thành nam nhân của nàng, nàng, cả đời này ngoài ra gả!

      Có cái mục tiêu này, Lam Kim Châu liên tục hướng về mục tiêu mà nỗ lực, nhưng biết Yến Kinh Hàn như thế nào mà lại là khối băng lớn, hiểu phong tình , còn suýt chút nữa làm cho nàng chết đuối ở trong hồ.

      Mặc dù như thế, nhưng vẫn làm lung lay mong muốn được gả cho Yến Kinh Hàn của Lam Kim Châu, nhưng đạo tứ hôn của Yến Minh Hiên đem ngọn lửa trong lòng Lam Kim Châu dập tắt nửa, thương tâm, thống khổ, cam lòng, từng giờ từng khắc quấn quanh lấy Lam Kim Châu, sau khoản thời gian ngắn ngủi thương tâm, Lam Kim Châu lại dấy lên ý chí chiến đấu, dù cho có làm thiếp Yến Kinh Hàn, nàng cũng vẫn muốn gả cho !

      Trong lúc vô tình, nàng nhặt được chiếc khăn Lam Linh, hơn nữa còn thêu bóng lưng của người nam nhân, điều này làm cho Lam Kim Châu cảm thấy cơ hội của mình đến, mặc kệ việc Yến Kinh Hàn có thể vì khăn này mà bỏ Lam Linh hay , Lam Kim Châu cảm thấy Yến Kinh Hàn nhất định cảm kích nàng vạn phần, đồng thời cũng đối với nàng vài phần kính trọng, kể từ đó mà , nàng phải có cơ hội đến gần sao?

      Lam Kim Châu đánh tính toán nhặt, đem mình giả dạng thành nha đầu, lại mượn danh của Lam Linh, quả nhiên gặp được Yến Kinh Hàn, nhưng điều làm cho Lam Kim Châu thất vọng chính là, phản ứng của Yến Kinh Hàn lúc đó cùng cùng với trong tưởng tượng của nàng cách xa vạn dặm, nàng còn vì thế mà bị cha mình trách phạt .

      Lam Kim Châu càng nghĩ càng phiền muộn, đêm ngủ, lúc này lại nghe Hương nhi Ôn nương định đem nàng gả ra ngoài, càng thêm giận trong lòng!

      Chỉ thấy mày liễu của Lam Kim Châu nhanh chóng nhăn lại, vọt cái liền đứng lên ghế, "Tát" tiếng đem cái ly hung hăng nện xuống đất, "Cái lão bà kia mà cũng dám khuyến khích phụ thân tìm gia đình để gả ta ra ngoài? Bà ta biết người trong ta lòng là , thế nhưng vẫn đối với ta như vậy!"

      Lam Kim Châu giận kềm được, hận thể đem Ôn nương rút gân lột da.

      "Tiểu thư, ngài đừng nóng giận, nên nhanh chóng nghĩ biện pháp." Lỗ ma ma liên tục hầu hạ bên người Lam Kim Châu bấy giờ mới lên tiếng

      Hương nhi nhanh chóng sai nhị đẳng nha đầu đem những mảnh vụn của ly trà thu thập.

      "Ma ma, phụ thân cũng đồng ý, con còn có thể có biện pháp nào?"
      Lam Kim Châu co quắp ngồi ở ghế, hoàn toàn là miệng cọp gan thỏ, vừa đến lúc quan trọng, đầu óc liền dùng được.

      "Tiểu thư, lão gia đồng ý, nhưng Lam tướng phủ lại là hoàng thân quốc thích, chỉ trong mấy ngày, phu nhân rất khó để tuyển ra gia đình vừa xứng đôi với tiểu thư vừa khiến cho lão gia hài lòng, ta cho rằng, chúng ta có thể thừa dịp phu nhân còn chưa định xuống hôn của tiểu thư, phải hạ thủ vi cường!"

      Lời của Lỗ ma ma lập tức làm cho Lam Kim Châu sáng mắt ra, vội vàng hỏi: "Như thế nào là tiên hạ thủ vi cường?"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 96.1: Chén canh gừng ấm áp


      Editor: Tử Sắc Y

      Lỗ ma ma ở bên tai Lam Kim Châu hồi, lập tức mặt mày Lam Kim Châu hớn hở lên, trực tiếp khen Lỗ ma ma có chủ ý tốt, chẳng những giải quyết chuyện nàng khẩn cấp, còn có thể cảm nhận được tâm nguyện của nàng, gừng già, quả nhiên còn cay hơn!


      ...


      Lam Linh vào Tùng Trúc Viện, liếc mắt thấy Hắc Phong nằm phơi nắng ở trong sân, nàng lập tức nhoẻ miệng cười tiếng, bước nhanh về phía trước Hắc Phong.


      Hắc Phong vốn híp mắt, bỗng nghe thấy được tiếng bước chân, nhanh chóng mở mắt, thấy người đến là Lam Linh, nó lập tức xoay người đứng dậy, nhanh chân chạy tới trước mặt Lam Linh, le lưỡi, mặt là vẻ lấy lòng khi nhìn thấy chủ nhân.


      Thu Diệp theo sau lưng Lam Linh khỏi thả chậm bước, kéo dãn khoảng cách với tiểu thư nhà mình, nàng biết dáng vẻ Hắc Phong thấy tiểu thư nhà mình là dáng vẻ chó vẩy đuôi mừng chủ, y hệt như con mèo ngoan ngoãn, nhưng khi nó thấy nàng, giống như trước, lại nhe răng trừng mắt, dường như muốn cắn cái lên ngưới nàng bất cứ lúc nào, vì thế, khi Thu Diệp nhìn thấy Hắc Phong đều cố gắng tránh , nàng dám chọc đến nó.


      "Uông..." Hắc Phong rất nhanh chạy tới trước mặt Lam Linh, cái đầu cọ cọ vào trong lòng bàn tay Lam Linh đưa ra, bộ lông mềm như nhung cùng với cái đuôi to lắc liên tục ngừng.


      Lam Linh cười vuốt vuốt lông đầu Hắc Phong, rồi lại vỗ vỗ đầu Hắc Phong, ", chúng ta cùng tản bộ."


      "Uông..." Dường như Hắc Phong có thể nghe hiểu lời của Lam Linh, sủa lên tiếng, rồi nhanh chân chạy ra khỏi sân .


      Nhìn thấy bộ dáng Hắc Phong chạy nhanh vui vẻ kia, Lam Linh cười với Thu Diệp: "Thu Diệp, ngươi cần theo đâu, ta dẫn Hắc Phong dạo tuỳ tiện trong phủ chút."


      "Là." Thu Diệp đáp tiếng, cảm kích nhìn tiểu thư, vốn nàng nhìn thấy Hắc Phong sợ hãi, lại càng muốn tản bộ chung với nó, nhất định là tiểu thư nhìn ra sợ hãi của nàng, mới như thế.


      Sau đó, Lam Linh khỏi Tùng Trúc Viện, men dọc theo đường mà từ từ về phía Huyền Băng đầm.


      Nhiều giống hoa xinh đẹp, nụ hoa rực rỡ, dọc theo đường mùi hoa thoang thoảng, nhưng Lam Linh lại có tâm tình vui vẻ khi trở về.


      Hôm nay là mùng mười tháng ba, cách mười lăm tháng ba chỉ còn năm ngày, trong năm ngày này, nàng phải làm sao để có thể tránh được Yến Kinh Hàn hay là khiến cho Yến Kinh Hàn đồng ý để nàng ngâm trong Huyền Băng đầm nửa canh giờ? Lam Linh biết.


      Nhưng điều Lam Linh biết chính là, trong vương phủ này có mấy ngàn đôi mắt ngó chừng nàng, mỗi tiếng hành động của nàng cũng truyền tới trong tai của Yến Kinh Hàn mà thiếu chữ.


      Lam Linh sớm nhìn ra từ cử chỉ của Yến Kinh Hàn với thuộc
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :