1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim ngọc lương duyên, tuyệt thế Hàn vương phi - Cô Sơn Dã Hạc (90.2/176c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 89.1: Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu


      Editor: Tử Sắc Y



      Sau khi Lam Linh ra khỏi đầm Huyền Băng rất nhanh tìm thấy Hắc Phong, tiếp đó nàng dắt Hắc Phong dạo trong vương phủ, vừa vừa thầm nhớ lại từng bố cục bên trong phủ.


      khoảng chừng nửa canh giờ, Lam Linh dắt Hắc Phong qua cái sân nhò tên là “Ngọc Lan viện", viện này ở trong phủ cũng khá vắng vẻ, cửa viện luôn đóng chặt, trước cửa sân chỉ có hai gã thị vệ canh gác, chuyện này phải là điều quan trọng, cái nàng muốn nhất chính là, Lam Linh nghe thấy thanh của hai nữ tử ở trong viện truyền ra, từ thanh này nàng có thể phán đoán ra hai nữ tử này còn rất trẻ tuổi.


      Theo thông tin lấy được từ Thu Diệp và Tạ An, Lam Linh biết hai nữ tử này người là thiếp thị của Yến Kinh Hàn, người còn lại chính là nha đầu sai sử ở trong phủ, theo nàng như đoán đúng, hai người này chỉ sợ là hai mỹ nhân mà năm ngoái Yến Minh Hiên đưa cho Yến Kinh Hàn.


      Nhưng mà chuyện này dường như có liên quan gì tới nàng, lý do vì sao Yến Kinh Hàn để các nàng ở trong phủ dường như càng có liên quan gì tới nàng, vì thế, lúc Lam Linh dắt Hắc Phong qua Ngọc Lan viện, cũng hề dừng lại, nhanh chóng rời .


      Lam Linh dắt Hắc Phong dạo ở trong phủ khoảng canh giờ, điều gì đó cần nên ghi nhớ toàn bộ đều khắc sâu vào trong đầu, lúc này Lam Linh mới dắt Hắc Phong trở về Tùng Trúc Viện.


      Vào sân , Lam Linh thấy Thu Diệp bước nhanh lên chào đón, mặt là dáng vẻ lo lắng.


      "Tiểu thư, ngài nơi nào vậy, nô tỳ lo lắng gần chết." Thu Diệp muốn lên đỡ cánh tay của Lam Linh, nhưng sau nhìn thấy bộ dáng Hắc Phong nhe răng trợn mắt với nàng, nàng bị hù dọa mà lui về phía sau hai bước.
      Lam Linh vỗ vỗ đầu Hắc Phong, cười : "Ta chỉ dạo chút ở trong phủ, có chuyện gì mà lo lắng?"


      "Nô tỳ lo lắng tiểu thư quen với bên trong phủ, lại có người dẫn đường, bị lạc đường, rồi bị người chê cười." Thu Diệp theo sau Lam Linh và Hắc Phong, vẫn duy trì khoảng cách với Hắc Phong.


      "Ai ta có người dẫn? Hắc Phong cũng nhất định là kém hơn người." Lam Linh cười vuốt vuốt lông đầu Hắc Phong.


      Hắc Phong nghe Lam Linh tán thưởng nó, mặt lập tức lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, cái đuôi mềm như nhung lắc giờ được mừng lại càng lắc hơn.


      Lam Linh nhìn thấy dáng vẻ Hắc Phong như thế, khỏi lại cười cười, dắt Hắc Phong vào đông sương phòng.


      Sau khi cột Hắc Phong vào chỗ, Lam Linh ra ngoài gian phòng, Thu Diệp: "Thu Diệp, ngươi mang tới đây ít ngân lượng, rồi theo ta ra bên ngoài phủ tí."


      "Tiểu thư, nô tỳ nghe Triêu Dương đại ca , trong vương phủ có quy củ, bên trong phủ cần biết là người phương nào, cho dù làm việc ở bên ngoài phủ, hay là hồi hương thăm người thân chăng nữa, nếu muốn ra ngoài phải có lệnh bài của bên trong phủ, hơn nữa lệnh bài này muốn có phải xin phép với Hướng quản gia trước ngày, đến ngày muốn ra phủ cần phải sang chỗ của quản gia để nhận lấy, rồi khi nào đến cửa phủ giao lại cho người gác cửa, tiểu thư, nô tỳ biết khi ngài ra ngoài phủ có cần lệnh bài hay , nô tỳ chỉ nghe Triêu Dương đại ca như vậy." Mặc dù Thu Diệp biết tiểu thư trở thành nữ chủ nhân của vương phủ khi ra ngoài phủ có cần phải tuân thủ quy củ kia hay , nhưng nàng vẫn lại những lời Triêu Dương cho nàng với Lam Linh.


      Nghe Thu Diệp như vậy, cảm giác đầu tiên của Lam Linh chính là Yến Kinh Hàn đặt ra quy củ này là vì nàng, ý tứ của chính là nếu nàng muốn ra ngoài, nhất định phải được cho phép của !


      Khốn kiếp! Lam Linh hừ lạnh tiếng, nàng muốn xem chút đưa ra lý do gì để ngăn nàng ra ngoài!


      Nghĩ tới đây, Lam Linh bước nhanh về phía thư phòng của Yến Kinh Hàn, vừa mới nãy Lam Linh biết vị trí cụ thể thư phòng của Yến Kinh Hàn, vì thế, nàng cần người dẫn đường giúp.


      "Tiểu thư, ngài nơi nào vậy?" Thu diệp hai bước chạy theo sau lưng Lam Linh.


      "Thư phòng."


      Thu Diệp vừa nghe thấy, đoán được tiểu thư nhà mình đến thư phòng làm chuyện gì, cho nên nàng cũng chỉ mấp máy miệng hề lên tiếng nữa.


      Rất nhanh, Lam Linh tới trước cửa thư phòng Yến Kinh Hàn, thấy Triêu Dương với Hạo Nguyệt đứng thủ hộ ở ngoài cửa thư phòng, Lam Linh lập tức bước nhanh tới trước mặt hai người.


      Vương phi tới là nhanh nha, trong lòng Triêu Dương thầm câu, Lưu Vân chân trước vừa , vương phi chân sau đến rồi.


      "Vương phi!" Triêu Dương với Hạo Nguyệt cùng nhau ôm quyền thi lễ với Lam Linh cái.


      Lam Linh khẽ ừ tiếng, nhìn về phía Triêu Dương, "Còn cần bẩm báo tiếng ?"


      "Hả..." Triêu Dương nghĩ tới Lam Linh hỏi câu như thế, lúc biết nên trả lời như thế nào, lúc này, chỉ thấy cửa phòng được kéo ra từ bên trong kêu chi tiếng, gia nhà mình chậm rãi bước ra khỏi thư phòng.


      "Vương phi có chuyện quan trọng tìm bản vương?" Yến Kinh Hàn biết còn cố hỏi, thoáng lướt nhìn qua sau lưng Lam Linh, rồi nhấc chân bước ra khỏi mái hiên của thư phòng.


      "Vương gia cần gì biết mà còn cố hỏi? Chuyện trong vương phủ này còn có chuyện vương gia ngài chưa biết sao?" Lam Linh vào trong khoảng cách quy định ba thước của Yến Kinh Hàn, nhìn về phía Yến Kinh Hàn, khuôn mặt nhắn xinh đẹp chút rung động nào!


      Yến Kinh Hàn đứng chắp tay, cơn gió thổi qua, làm tay áo bay bồng bềnh, càng lộ ra dáng người nổi bật, ngọc thụ lâm phong!


      "Mặc kệ người khác với bản vương những lời gì, đó đều là những lời người khác , bản vương muốn nghe từ chính miệng vương phi với bản vương." Yến Kinh Hàn xong rồi quay người lại nhìn Lam Linh, trong giọng dường như mang theo tia ái mộ, hương vị đầy ám muội, nhưng dung nhan tuấn tú của Yến Kinh Hàn lại hề có tia ôn tình!


      Có bệnh! Lam Linh muốn để ý tới trong hồ lô của Yến Kinh Hàn bán thuốc gì, lập tức mở miệng : "Ta muốn ra ngoài phủ chút, biết vương gia có thể cho ta cái phương tiện hay ?"


      Trong lời của Lam Linh dường như mang theo tia trêu chọc, nhưng khuôn mặt nhắn lại hề nghiềm ngẫm!


      Ánh mắt Triêu Dương len lén nhìn qua Yến Kinh Hàn với Lam Linh, trong lòng hơi hưng phấn, dường như gia nhà mình với vương phi là kỳ phùng địch thủ nha, sau này nhất định là có trò hay để xem.


      Trong lòng Triêu Dương hưng phấn, đột nhiên thấy ánh mắt lạnh lùng của gia nhà mình quét tới, giọng lạnh lẽo xuyên qua lỗ tai , "Triêu Dương, ngươi xem lời của ta như gió thoảng bên tai?!"


      Nghe vậy, Triêu Dương lập tức giật mình cái, lúc này mới nhớ tới, hôm nay là ngày gia bắt đầu phạt ở trong phòng tối ba ngày, sau khi trở về, thế nhưng lại quên mất chuyện này? hoàn toàn là muốn ăn đòn rồi.


      "Thuộc hạ biết sai!" Triêu Dương xong rồi chạy tóe khói, tốc độ chắc chắn còn nhanh hơn thỏ!


      "Bản vương rồi, hạn chế tự do của ngươi, khi nào ngươi muốn ra ngoài cần đến hỏi bản vương."


      Ngoài dự liệu của Lam Linh, Yến Kinh Hàn làm khó dễ nàng , hơn nữa còn khá dễ chuyện, điều này làm trong lòng Lam Linh khỏi lại đề phòng thêm phần, nàng mới tin tên khốn kiếp này tốt với nàng như vậy đâu, nhất định là lại đánh cái chủ ý xấu gì rồi!


      "Đa tạ vương gia! Thu Diệp, chúng ta !"


      Mặc dù Lam Linh hoài nghi dụng ý của Yến Kinh Hàn, nhưng kế hoạch của nàng nàng vẫn muốn tiếp tục tiến hành, vì thế, nàng dây dưa nữa, dẫn Thu Diệp nghênh ngang rời khỏi.


      Yến Kinh Hàn nhìn thấy bóng lưng Lam Linh nhanh về phía xa, bàn tay lặng lẽ làm động tác, lập tức có bóng dáng lặng lẽ theo phía sau Lam Linh.


      Cảm nhận được hơi thở biến đổi ở cách đó xa, ánh mắt Lam Linh chợt lóe lên, khóe miệng cũng cong lên đường.


      Sau đó, Thu Diệp nhanh chóng lấy tới ít bạc vụn, rồi theo Lam Linh ra khỏi vương phủ.


      "Tiểu thư, vương gia sai quản gia đặt tất cả đồ cưới của thái hậu tướng gia Hoàng hậu nương nương cho ngài ở trong sân, đồ trang sức châu bảo ngọc vải tơ lụa cái gì cần có đều có, nô tỳ cảm thấy ngài cần mua gì cả." Thu Diệp theo phía sau Lam Linh, cầm ít bạc vụn ở trong tay, hiểu tiểu thư nhà mình còn thiếu cái gì.


      "May vá." Lam Linh phun ra hai chữ, nàng đương nhiên là cho Thu Diệp chuyện nàng ra ngoài phủ thứ nhất là dò xét bố cục của kinh thành, độ cao của tường thành, thứ hai là mua chuẩn bị những đồ vật nàng cần thu thập Yến Kinh Hàn.


      "Tiểu thư, ngài muốn tự tay làm y phục choa vương gia?" Thu Diệp hơi nghi hoặc, tiểu thư nhà mình đâu giống như là muốn chào đón vương gia, nàng ấy tự mình làm y phục cho vương gia sao?
      BaoYu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 89.2: Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu

      Editor: Yosa_Truong


      Gió mát thổi , mặt trời chiếu khắp, buổi chiều đường cái cũng có nhiều người, nhưng khi nhìn thấy Lam Linh khỏi lóe sáng hai mắt, đây là phu nhân nhà ai mà lớn lên giống như tiên tử trong tranh vậy a, đẹp.


      Lam Linh từ từ tới, nhìn nhìn kiến trúc hai bên đường, cao thấp chằng chịt, cổ kính, tửu lâu quán trà san sát, kim lâu đan phường cái gì cần thiết đều có cả. Nhưng làm Lam Linh hứng thú nhất chính là có tiệm cầm đồ , tầng hai tiệm cầm đồ này là cái tiểu lâu, trang hoàng lộng lẫy, tinh xảo, tuyệt mỹ, Lam Linh lập tức cong cong môi, nàng tin tưởng lâu sau, tiệm cầm đồ này giúp nàng bận rộn phen đây.


      Lam Linh dẫn Thu Diệp dọc đường cái về phía nam, được canh giờ, Lam Linh nhìn thấy được thứ nàng mong muốn- tường thành, nàng vừa vừa nhìn độ cao của thành, ánh mắt nhanh chóng quét qua quang cảnh xung quanh thành, hề dừng lại, sau đó đẫn Thu Diệp sang đường khác.


      "Tiểu thư, nô tỳ quả nổi nữa." Thu Diệp cuối cùng nhịn được liền ra, nàng là nha đầu bên cạnh tiểu thư, bình thường chỉ cần hầu hạ tiểu thư cho tốt là được, chứ chưa bao giờ phải đường dài như vậy bao giờ.


      "Ta cũng mệt mỏi, chúng ta đến tửu lâu phía trước ăn chút gì đó, nghỉ ngơi chút ." Lam Linh có chút phiền muộn, nàng vội vã quan sát địa hình mà đem thân phận của mình quên mất, tiểu thư khuê các chưa bao giờ bước chân ra khỏi cửa làm sao có thể đường xa mà mệt mỏi được chứ? Nàng quả quá sơ suất rồi.


      "Nô tỳ biết tiểu thư đối xử với nô tỳ là tốt nhất." Thu Diệp lộ ra vẻ mặt vui mừng, tinh thần lập tức tỉnh táo lại.


      Lam Linh cười cười, nhanh chóng dẫn Thu Diệp vào tửu lâu phía trước, giương mắt nhìn lên chỉ thấy tửu lâu có tấm biển hiệu viết "Hoan hỷ lâu." Mấy chữ mạ vàng to, liếc nhìn qua cửa chính của quán, lúc này trong đại sảnh cũng có nhiều khách.


      Lam Linh nhấc chân bước qua cửa chính, tên tiểu nhị nhanh chóng tiến lên đón chào, "Phu nhân, ngài đến dùng cơm phải ạ? Nhưng mà lúc này còn chưa đến bữa tối, trong lầu chỉ có trà bánh tiếp đãi thôi." Tiểu nhị mang theo vẻ mặt tươi cười hiếu khách, đánh giá Lam Linh, trong lòng lại nghĩ, đây là phu nhân nhà ai? Sao lại lạ mặt như vậy?


      Nghe xưng hô của tiểu nhị, trong lòng Lam Linh hoàn toàn vui, nàng còn chưa bao giờ qua đương nha, dựa vào cái gì bị kêu thành phụ nữ có chồng vậy? Tất cả là do bà già Lam Xảo Phượng và tên hỗn đản Yến Kinh Hàn kia làm hại cả.


      "Đem cho ta bình Bích Loa Xuân cùng hai phần điểm tâm là được." Lam Linh xong liền hướng đến cái bàn trống bên cạnh mà tới.


      "Được rồi, phu nhân, ngài vui lòng chờ lát." Đầu tiên tiểu nhị bước chậm hai bước đến bên cạnh bàn, kéo cái ghế ra, sau khi Lam Linh ngồi vào xong xuôi cả rồi lúc này mới nhanh chóng chạy .


      "Thu Diệp, ngươi cũng ngồi xuống " Lam Linh thấy Thu Diệp vẫn im đứng như cũ, liền đưa tay kéo ra cái ghế bên cạnh nàng, ý bảo Thu Diệp ngồi xuống.


      "Nô tỳ dám, nô tỳ đứng là được rồi." Thu Diệp có chút kinh hoảng sợ hãi, từng giây từng phút nàng đều nhớ kỹ thân phận của mình, làm sao có thể cùng tiểu thư nhà mình ngồi ngang hàng được chứ?


      Nghe vậy, Lam Linh nhíu mày, cười : "Thu Diệp, nếu như ngươi muốn ngồi, có nghĩa là ngươi phiền lụy, nếu như ngươi mệt mỏi như vậy, hay là chúng ta tiếp tục nha."


      "Tiểu thư…." Thu Diệp mím mím môi, mặt lập tức lộ ra vẻ ủy khuất.


      "Ngồi , ở bên ngoài cần nhiều quy cũ như vậy đâu." Lam Linh cười cười, hề trêu chọc Thu Diệp, mặc dùng nàng (LL) đối xử với nàng ấy (TD) như là nha hoàn, nhưng ở nơi này nguy hiểm trùng điệp, trong tình huống như vậy nàng (LL) thể quá nhiều được.


      "Tiểu thư, ngài tốt." Thu Diệp cuối cùng chống cự được khuôn mặt ấm áp vui vẻ của Lam Linh, liền nghiêng người ngồi xuống.


      Lam Linh cười cười, cũng tiếp tục lên tiếng.


      Lúc này, trong đại sảnh chỉ có tổng cộng hai bàn khách, bọn họ nhìn thấy dung mạo của Lam Linh khỏi lộ ra vẻ kinh diễm, rối rít đoán thử xem Lam Linh rốt cuộc là phu nhân của ai.


      Lam Linh cũng biết ‘Hoan hỉ lâu’ này chính là tửu lâu số kinh thành, mỗi ngày vào đúng bữa trưa và tối đều chật kín người, hơn nữa mọi người đến nơi này ăn cơm nhất định phú cũng quý, bởi vì lúc này còn chưa tới giờ cơm, Lam Linh còn chưa nhìn ra được chỗ này bận bịu làm ăn ra đến mức nào


      Rất nhanh, tiểu nhị liền dọn lên cho Lam Linh bình Bích Loa Xuân mới ngâm, đồng thời cũng đem lên hai phần điểm tâm, đĩa bánh hoa quế ngọt, đĩa hạnh nhân mềm.


      Thu Diệp lập tức châm trà cho tiểu thư nhà mình, sau đó lại ngồi xuống.


      Lam Linh cười cười, cầm lấy ấm trà rót 1 chén, sau đó chuyển qua cho Thu Diệp.


      "Tiểu thư, người làm khó nô tỳ" Thu Diệp hù dọa đứng lên, tiểu thư là chủ tử của nàng, làm gì có chủ nhân nào lại hầu hạ đầy tới chứ?


      "Nếu ngươi muốn mọi người nhìn ngươi chằm chằm hãy ngồi xuống uống trà ăn điểm tâm ."Lam Linh vừa vừa lấy khối bánh hoa quế bỏ vào miệng, cắn cái, trong nháy mắt trong miệng tràn ngập mùi thơm hoa quế.


      Thu Diệp quấn quít lát, sau bèn ngồi xuống lại, hai tay nâng ly trà hớp hớp .


      Ăn xong khối hoa quế cao, Lam Linh liền nghe thấy có tiếng bước chân từ xa truyền đến, đồng thời cũng có vài ánh mắt rơi vào người mình, nhưng nàng cũng quá để ý, đây là tửu lâu, người đến người là điều rất bình thường, hơn nữa, mình có gương mặt như vậy, bị người khác nhìn nhiều hơn chút cũng chả có gì kỳ quái.


      Nhưng mà, tiếng bước chân dừng lại bên cạnh bàn của Lam Linh, bị ánh mắt bỉ ổi nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt Lam Linh rủ xuống chợt lóe ra hàn quang.


      Cầm đầu là nam tử cẩm y hoa phục, đầu đội kim quan, xấu xí, đôi mắt mí, khắc cũng ngừng nhìn Lam Linh, mặt lộ vẻ háo sắc, mấy người phía sau đều ăn mặc theo kiểu tùy tùng, vừa nhìn liền biết chính là thủ hạ của .


      "Lớn mật! Các ngươi…các ngươi muốn làm gì?" Thu Diệp phục hồi tinh thần, nhanh chóng đứng lên, giang ra hai cánh tay muốn đem tiểu thư nhà mình bảo hộ sau người.


      "Lớn mật?" nam tử pằng tiếng đem chiếc quạt xếp trong tay mở ra, phe phẩy, cười "Tiểu nương quả đơn giản nha, dám kêu thẳng đại danh bổn đại gia là lớn mật, ngươi là nghe ai vậy?"


      Thanh của nam tử lí nhí, mang theo bỉ ổi trong đó, lòng bàn tay Thu Diệp muốn toát ra mồ hôi lạnh, nàng sợ hãi, phi thường sợ hãi.
      Bởi vì, nghe tước hiệu của nam tử, nàng biết thân phận của , chính là kinh thành đệ nhất phú gia, nhà giàu nứt vách đại thiếu gia Hồ Văn Tài.


      Hồ Văn Tài là người nổi tiếng thái tuế trong kinh thành, thứ nhất vì dựa vào việc nhà mình có tiền, nên xem mạng người như cỏ rác, có chuyện gì xảy ra đều dùng tiền để giải quyết; thứ hai, cữu cữu chính là Bắc Ương Phủ-Phủ Doãn Trần Phụ Quốc đại nhân, những nữ tử từng bị Hồ Văn Tài bắt nạt qua đều biết rằng dù có kiện cáo cũng có nơi nào giúp đỡ, chỉ có thể bấm bụng bấm dạ mà nhận bạc của Hồ gia,


      Vì thế, mấy năm qua, Hồ Văn Tài liên tục hãm hại con nhà lành mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng luật phát


      Hơn nữa tên Hồ Văn Tài này vẫn còn có chút đầu óc, biết những nữ tử nào thể đụng để tránh rước lấy phiền toái, những nữ tử nào muốn chạm vào cũng chạm được, vì thế, bị Hồ Văn Tài bắt nạt qua phần lớn là con rượu, trong nhà quyền thế, những tiểu thư khuê các chân chính, gia quyến trong nhà các trọng thần trong triều cách xa.


      Đông sở dân phong mở ra, Hồ Văn Tài lại trà trộn vào tầng lớp của xã hội, những tiểu thư phu nhân nổi danh đều biết, nhưng Lam Linh vốn bị dưỡng ở khuê phòng nên cũng nhận ra, hơn nữa với tư cách của Hồ Văn Tài cũng được mời tham gia hôn lễ của Lam Linh, vì thế, cũng người ngồi trước mặt là ai?


      Hồ Văn Tài vốn dĩ hẹn đám cẩu bạn hữu "Hoan hỉ lâu" uống rượu, vừa vào cửa là nhìn thấy Lam Linh, hơn nữa nhìn thấy bên cạnh nàng chỉ có duy nhất nha đầu, đối với Lam Linh cực kỳ lạ mặt, vì thế, Hồ Văn Tài liền kết luận thân phận của nàng cũng cao quý, hơn nữa vừa nhìn nàng thần hồn điên đảo, liền suy nghĩ nhiều, tới bên cạnh bàn của Lam Linh, nếu buông tha nữ nhân đẹp đến như vậy, vậy còn là Hồ lớn mật nữa.


      Các thực khách trong đại sảnh cơ hồ đều biết Hồ Văn Tài, nên thầm vì Lam Linh mà đổ mồ hôi lạnh, nữ nhân bị Hồ Văn Tài để ý cơ hồ chưa ai có thể thoát khỏi ma trảo của .


      Chưởng quỹ của Hoan hỉ lâu ngồi ở phía sau quầy nhíu nhíu mày rậm tý, với tiểu nhị bên cạnh, tiểu nhị liền lập tức hiểu ý, từ của sau ra khỏi đại sảnh.


      Lam Linh cho đến giờ vẫn chưa từng nhìn lấy Hồ Văn Tài cái nào, vẫn từ từ thưởng thức ly trà trong tay, tư thái điềm tĩnh ưu nhã.


      "Ngươi cần lo cho ta nghe ai , ngươi nếu muốn chọc đến phiền toái, liền thức thời, nhanh lên !" Thu diệp mặc dù trong nội tâm phi thường sợ hãi, nhưng vì tiểu thư, nàng bất chấp mọi giá!


      "Tiểu nha đầu còn rất có khí thế, tồi nha!" Hồ Văn Tài pằng tiếng mở cây quạt ra, vỗ vỗ tay, sau lại đem vắt ở quạt áo rồi ngồi xuống cái ghế đối diện Lam Linh


      Thu Diệp thấy Hồ Văn Tài đuổi mà , lại nhìn vài nam tử sau lưng cực kỳ to lớn, mặt mày thô kệch, trong nội tâm lại càng sợ hãi hơn, tiểu thư cùng nàng đều là tay trói gà chặt, mà những thực khách kia đều thờ ơ lạnh nhạt, thảm hại hơn là nơi này cách vương phủ tận canh giờ lộ trình, nước xa cứu được lửa gần, viện binh khẳng định kịp nữa rồi, các nàng nên làm cái gì bây giờ đây?


      Thu Diệp vừa vội lại sợ, trong nội tâm nghĩ tới nàng nếu ra tiểu thư là Hàn vương phi, tên Hồ Văn Tài này có thể sợ chạy hay ?


      Thu diệp nhất thời nắm được chủ ý, quay đầu nhìn về phía tiểu thư nhà mình, thấy tiểu thư mặt vẫn bình thản gợn sóng, động tác uống trà nhàng chậm chạp ưu nhã, tựa hồ hề nhìn thấy tên Hồ Văn Tài thái tuế này, nhìn thấy tiểu thư nhà mình như thế, tâm của Thu Diệp lập tức yên tĩnh trở lại, nàng nhớ tới tình hình hôm qua tiểu thư thu thập Thụy Thái Tử ra sao, tiểu thư có thể phải thông minh bình thường đâu, Hồ Văn Tài này nhất định phải là đối thủ của tiểu thư!


      Nghĩ như thế, Thu Diệp từ từ ngồi xuống, để ý tới Hồ Văn Tài nữa.
      BaoYu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 89.3: Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu


      Editor: Tử Sắc Y



      Thấy thế, Hồ Văn Tài cảm thấy thú vị, đôi mắt , con mắt ti hí nhìn chăm chú nháy mắt vào gương mặt Lam Linh, mỹ! đẹp! Rất có hương vị!


      "Tiểu nương tử, phu quân của ngươi đâu? Như thế nào lại ở cùng với ngươi?" khuôn mặt vàng như nến của Hồ Văn Tài lộ ra nụ cười bỉ ổi, xấu xí y như quỷ.


      Lam Linh khẽ mỉm cười, lúc này mới nhìn về phía Hồ Văn Tài, đôi môi đỏ mộng mở ra, "Phu quân của ta đương nhiên là ở nhà, công chuyện trong nhà bận rộn, rảnh theo giúp ta được, công tử muốn gặp sao?"


      thanh của tự nhiên! Trong lòng Hồ Văn Tài đầy dư vị.


      Lam Linh khẽ cười tiếng, nụ cười này như pháo hoa bắn lên rạng rỡ trong mắt Hồ Văn Tài, lập tức trong mắt Hồ Văn Tài lóe lên vô số ánh sáng , trong nháy mắt trong lòng bắt đầu sinh ra ham muốn, muốn thú nàng hồi phủ!


      Mặc dù Hồ Văn Tài là công tử nhà quyền quý nổi danh trong kinh thành, nhưng chưa thành hôn, cho tới bây giờ đều muốn thú bất cứ nữ tử nào mà bắt nạt, thế nhưng hôm nay khi thấy Lam Linh, lần đầu tiên Hồ Văn Tài bắt đầu có suy nghĩ này, hơn nữa cái suy nghĩ này rất mãnh liệt muốn ngay lập tức bái đường thành hôn với Lam Linh!


      Hồ Văn Tài nhìn xem Lam Linh thân y phục màu lam thanh nhã, mặc dù vật liệu may mặc có giá trị, nhưng cũng phải là hàng cực phẩm, hơn nữa theo Lam Linh trong nhà nàng thường xuyên bận rộn, Hồ Văn Tài có thêm bước suy đoán là phu quân Lam Linh chắc hẳn là người làm ăn, mà nếu như là người làm ăn, Hồ Văn Tài cảm thấy đoạt Lam Linh về cũng cần tốn nhiều công sức.


      Tại kinh thành này, cha chính là nhân vật cấp minh chủ*, ai dám với cha chữ , d ddi e en.da aan,le eq uu uyd do..n hơn nữa sau lưng còn có cữu cữu làm chỗ dựa, tin mình trở thành phu quân của Lam Linh được.


      (*Minh chủ: người đứng đầu phía)


      "Tiểu nương tử nguyện ý để ta gặp ?" Trong lòng Hồ Văn Tài bay đầy vô số bong bóng màu hồng phấn, nếu nhìn thấy phu quân của nàng, lập tức giải quyết !


      "Đó là đương nhiên, vì sao ta phải ngăn cản ngươi?" Lam Linh lại cười thêm tiếng, có người muốn chạy chịu chết, nàng đương nhiên là muốn tiễn đoạn.


      Cười tiếng khuynh đảo nhân thành*, cười lần nữa khuynh đảo nhân quốc*!


      (*Nhân thành: người trong thành, nhân quốc: người trong nước)


      Hồ Văn Tài cảm thấy toàn thân muốn mềm đến tận xương tủy, tại hận thể lập tức đêm động phòng hoa chúc!


      "Tiểu nương tử, chút nữa ta gặp phu quân của ngươi, ở lầu hai này ta có đặt nhã gian, chúng ta đến đó chuyện được ?" Hồ Văn Tài thể chờ đợi được, tinh trùng xông lên não.


      "Công tử, ta là phụ nhân có chồng, làm sao có thể đơn độc ở chung phòng với người nam tử xa lạ? Nếu bị phu quân ta phát , còn đánh chết ta sao?" Trong mắt Lam Linh thoáng xẹt qua luồng sáng trắng, lại tiết lộ cho Hồ Văn Tài tin tức quan trọng.


      "Cái gì? Phu quân của ngươi biết thương hương tiếc ngọc như vậy? Vì sao ngươi còn gả cho loại người như thế?" Hồ Văn Tài lập tức lên cao giọng, lời chính nghĩa!


      Ở đại sảnh các thực khách đều dựng thẳng lỗ tai, đương nhiên là nghe hết những lời Lam Linh với Hồ Văn Tài vào trong tai, trong lòng khỏi thương tiếc, nữ tử như hoa như ngọc thế này làm sao mà lại gả cho nam tử tục tằng lỗ mãng như thế? là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!


      Thu Diệp trợn to hai mắt, ý tứ của tiểu thư nhà mình là vương gia đánh nàng? đại nam nhân vậy mà lại đánh nữ nhân, là rất đáng giận!


      "Ai, do tên cha mẹ, lời người mối, ta còn biện pháp nào chứ?" Thanh Lam Linh lập tức mang theo dáng vẻ than thở, hành động này càng làm cho Hồ Văn Tài nổi lên hành động "Hiệp cốt nhu tràng"*!


      (*Hiệp cốt nhu tràng: người hùng có vẻ ngoài thô lỗ nhưng lại có tấm lòng ôn nhu, đối xử dịu dàng với người khác giới)


      "Tiểu nương tử, ngươi yên tâm , nhất định ta giúp ngươi vượt qua hố lửa này!" Hồ Văn Tài từng chữ dõng dạc có lực!


      "Chỉ bằng ngươi sao?" Lam Linh nhìn từ xuống dưới Hồ Văn Tài cái, là dáng vẻ hoàn toàn tin, "Phu quân ta là người có sức mạnh giỏi võ, chỉ sợ công tử phải là đối thủ của ."


      "Giỏi võ có sức mạnh à?" Hồ Văn Tài khịt mũi coi thường, "Trong mắt ta, chỉ là tên mãng phu biết chữ mà thôi, nam nhân chỉ biết đánh nương tử mình dù cho có sức lực lớn như thần, cũng khiến cho người khinh bỉ!"


      Lúc này, Hồ Văn Tài hối hận tại sao mình đọc nhiều sách chút, tìm ra từ ngữ mắng phu quân của Lam Linh tốt hơn để lấy được niềm vui của mỹ nhân.


      Nghe lời tiểu thư nhà mình với Hồ Văn Tài, Thu Diệp bắt đầu hơi hôn mê, người tiểu thư nhà mình là vương gia sao? Vương gia làm sao có thể so sánh với tên mãng phu biết chữ?


      "Công tử, chỉ sợ ngươi cũng chỉ có khả năng ở chỗ này trổ tài miệng lưỡi mà thôi, nếu ngươi nhìn thấy phu quân ta, chỉ sợ..."


      Lam Linh còn chưa hết ngừng lại thêm nữa, nàng chỉ bưng ly trà lên uống ừng ực ngụm trà.


      Hồ Văn Tài vốn định tạo niềm vui cho mỹ nhân, nghĩ tới đối phương tin vào năng lực của mình, lập tức "Khí khái hùng" bị đụng chạm trỗi dậy, tùy tiện : "Tiểu nương tử, ngươi cho ta biết nhà ngươi ở nơi nào, tại ta lập tức dẫn người lấy lại công đạo!" Cùng lúc đó trong lòng nghĩ tới, chờ sau khi giải quyết xong phu quân mãng phu của nàng, có thể ôm được mỹ nhân về rồi.


      "Công tử, chúng ta bèo nước gặp nhau, ta làm sao mà biết xấu hổ gây phiền toái cho ngươi đâu?" Trong giọng Lam Linh mang theo do dự, điều này càng khơi dậy quyết định tại của Hồ Văn Tài, bây giờ lập tức giải quyết phu quân của Lam Linh.


      " phiền toái, phiền toái, từ trước đến nay ta đều gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, hôm nay nếu giúp tiểu nương tử lấy lại công đạo, nhất định là về tối ta ngủ yên."


      Các thực khách nghe lời Hồ Văn Tài , đều lặng lẽ liếc mắt xem thường, chỉ sợ là thu nương ở trước mắt này vào tay ngủ yên .


      "Nếu công tử có tâm như vậy, vậy ta liền cung kính bằng tuân mệnh." Lam Linh cảm kích d.iien n/da ann l ee.qq uu yđ.o on cười tiếng, làm cho thần hồn của Hồ Văn Tài điên đảo, rồi mới tiếp: "Vì để tiết kiệm thời gian của công tử, ta cho ta nha đầu ta dẫn ngươi qua nhà ta, như thế nào?"


      "Như thế rất tốt!" Hồ Văn Tài chút nghĩ ngợi đồng ý hai tay.


      "Tốt, ngươi dẫn công tử ." Lam Linh nhìn về phía Thu Diệp, trong lời thoáng chứa khí thế cho Thu Diệp cự tuyệt!


      "Dạ!" Thu Diệp biết tiểu thư nhà mình đánh chủ ý gì, nhưng nàng có thể đoán được hành động này của tiểu thư đương nhiên là tự mình hành động, lập tức đáp tiếng, đứng lên, đưa túi tiền chứa bạc vụn cho Lam Linh.


      "Tiểu nương tử, ngươi ở chỗ này chờ ta, rất nhanh ta trở về." Hồ Văn Tài cũng đứng lên, ngay sau đó với gã đại hán ở bên cạnh: "Ngươi ngồi ở đây với tiểu nương tử, còn những người còn lại theo ta!"


      "Dạ!"


      Rất nhanh Thu Diệp dẫn Hồ Văn Tài và mấy người nam tử ra khỏi Duyệt Tiêu lâu.


      Khoảng lúc lâu, sau khi Lam Linh xác nhận là Hồ Văn Tài xa, nàng nhìn nước trà xanh biếc ở trong chén, khoé môi hơi cong lên cái, : "Hai vị, mọi người rồi, còn có ý định ra sao?"


      Thanh và Vân ở trong bóng tối lập tức giật mình cái, bọn họ vốn nghĩ là Lam Linh biết bọn họ thầm giám thị nàng, vốn tưởng rằng thần biết quỷ hay, nhưng nghĩ tới lại đứng dưới mí mắt người ta, Thanh và Vân cảm thấy mặt nóng rát, mặt mũi của bọn họ là vứt đến nhà bà đỡ rồi.


      Thấy mình bị phát , Thanh và Vân cũng chỉ có thể thân, nhanh chóng đến trước mặt Lam Linh, thi lễ cái, nhưng lại hề lên tiếng, bọn họ tự nhiên là nghe hết những lời Lam Linh với Hồ Văn Tài, biết là Lam Linh hoàn toàn chính là muốn dùng kế tọa sơn quan hổ đấu*, khiến cho Hồ Văn Tài trở thành đao thay nàng.


      (*Toạ sơn hổ đấu: đồng nghĩa với nghêu cò tranh nhau)


      Ngại nội dung Lam Linh chuyện với Hồ Văn Tài, Thanh và Vân cảm thấy vẫn nên lên tiếng mới tốt, lên tiếng, người trong đại sảnh cũng biết mãng phu bọn họ vừa mới nghe được, người nam nhân đánh nương tử nhà mình chính là vương gia tiếng tăm lừng lẫy.


      Thanh và Vân đương nhiên là tin chuyện gia nhà mình đánh vương phi, gia nhà mình vốn phải là cái loại nam nhân đó, mà vương phi như vậy hoàn toàn là nàng cố ý, là nàng muốn chỉnh gia .


      Lam Linh đương nhiên có thể đoán được suy nghĩ cẩn thận của Thanh và Vân, lập tức khẽ mỉm cười, : "Là vương gia sai hai người đến để bảo vệ bổn vương phi?"


      Lam Linh vừa ra lời này, các thực khách ở trong đại sảnh lập tức kinh ngạc hồi, ở Đông Sở, người có thể được gọi là vương gia chỉ có mình Hàn vương, lẽ nàng chính là Hàn vương phi? Mãnh phu đánh nương tử nhà mình là Hàn vương gia sao? Điều này thể tưởng tượng nổi!



      Các thực khách mặc dù tin tưởng chuyện Hàn vương là người được vạn dân ngưỡng mộ động thủ với vương phi vào lúc tân hôn, nhưng bọn họ tin tưởng là lúc này Hồ Văn Tài chân đá trúng thiết bản (sắt) rồi, chỉ sợ cuối cùng lão cha có tiền với cữu cữu có quyền lại bảo vệ được.


      Hàn vương phi vừa ra tay giúp dân chúng loại trừ mầm họa, là hả hê lòng người!


      "Dạ!" Thanh và Vân rất bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng đáp tiếng.


      Lúc này đại hán ở bên cạnh biết thân phận của Lam Linh, bị dọa đến hai chân mềm nhũn, đột nhiên muốn bỏ chạy, nhưng Thanh Phong sao lại để cho chạy được? Nhanh chóng ra tay chém đại hán hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn coi tên đại hán này như chỗ trút giận!


      Thanh Phong cũng như Lưu Vân đều là ám vệ của Yến Kinh Hàn, mấy ngày trước có ở trong phủ, hôm nay mới về phủ, gần hồi phủ, nghe thấy Lam Linh chuyện, vốn cũng để Lam Linh vào mắt, chỉ cảm thấy Lam Linh có chút tâm cơ muốn đùa giỡn, hay chút thủ đoạn muốn vui đùa, có bản lĩnh gì.
      Last edited: 18/8/16
      BaoYuPhương Lăng thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 89.4: đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu

      Editor:Yosa_Truong


      Nhưng Thanh Phong chưa hề nghĩ tới việc Lam Linh chỉ cần dùng hai câu nhàng đem mặt mũi chủ tử nhà mình vứt sạch, trong nội tâm muốn nổi nóng, dùng lực đối với đại hán nọ.


      Lam Linh cười cười với Thanh Phong: " Ngươi đem tên này đến chỗ nên đến . "


      "Vâng" Thanh Phong đáp tiếng sau đó mang theo đại hán ra khỏi "Hoan hỉ Lâu’’


      Thanh Phong sở dĩ thống khoái như vậy, chính là vì muốn đối mặt với Lam Linh, chỉ cần đối mặt lần thôi mà đủ thấy nhục nhã lắm rồi.


      Ngươi theo bọn người Thu Diệp " ngay sau đó Lam Linh với Lưu Vân


      "Vương phi, ngài…." ra trong nội tâm Lưu Vân có chút vui, nhưng bình tĩnh lại hỏi câu.


      " sao, ta tự mình trở về"


      "Vâng! Thuộc hạ tuân mệnh" Lưu Vân xong liền nhanh chóng ra đại sảnh.
      Lam Linh từ tốn uống hết trà trong chén, ném thỏi bạc bàn, liền chậm rãi ra khỏi Hoan Hỉ Lâu.


      Chưởng quỹ nhìn bóng lưng Lam Linh ngày càng xa dần, như có điều suy nghĩ.


      Ra khỏi lâu, Lam Linh đột nhiên cảm thấy vui vẻ hồi, có ai giám thị ở phía sau, cũng có người hầu hạ, mình vô câu vô thúc, tự do sung sướng.


      Lam Linh chầm chậm đường cái, xem các quầy hàng hai bên đường ngày nhiều hơn, quầy hàng có khá nhiều những thứ đồ chơi nho , mặc dù đắt, nhưng chứa đầy cảm giác của cuộc sống chân .


      Lam Linh thích nhất là cảm giác chất phát như vậy, khỏi dừng bước trước quán , cầm lên cái vòng ngọc màu tím, nhìn nhìn.


      "Phu nhân, người có tuệ nhãn nha, cái vòng ngọc này là thứ có chất liệu thượng thừa nhất của bổn quán, nếu phu nhân thích, tiểu nhân có thể bán rẻ cho ngài chút" người bán hàng chứng kiến Lam Linh cầm cái vòng ngọc lên liền vội vàng chào hỏi.


      "Ta chỉ tùy tiện xem chút thôi" Lam Linh cười cười, buông vòng tay xuống.


      Kiếp trước mẫu thân nàng từng tặng cho nàng cái vòng ngọc màu tím, cái vòng ấy liên tục bồi bạn với nàng suốt hai mươi bốn năm trời, làm cho nàng tưởng nhớ đến mẫu thân. tại nhìn thấy vòng ngọc tím này, nàng liền nhớ tới cái vòng tay ở kiếm trước, khỏi nhìn thêm mấy lần.


      "Phu nhân, đừng nha, tiểu nhân bình thường chào giá chiếc vòng này trăm lượng bạc nhưng nếu ngài thực thích, ta liền bán cho ngài năm mươi lượng thôi. " Người bán hàng nhìn cách ăn mặt của Lam Linh, cảm thấy nàng giống như là người có tiền, vất vả mới có kẻ có tiền coi trọng vòng tay của , đương nhiên bỏ qua a. "


      Lam Linh cười cười, "Ta chỉ là tùy tiện xem chút, hơn nữa ta cũng có đủ năm mươi lượng bạc đâu."Lam Linh lấy tiền túi ra xem xét, trong túi này tối đa cũng chỉ có mười lượng bạc mà thôi.


      Nhìn xem túi tiền trong tay Lam Linh, người bán hàng rong có chút bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng Lam Linh là người có tiền, nghĩ tới nhưng là người nghèo kiết xác, người ngay cả năm mươi lượng bạc cũng có, chiếc vòng tay này của đáng giá mười lăm lượng , thể làm ăn lỗ vốn a.


      Vì thế, người nọ cũng nhiệt tâm chào hỏi Lam Linh nữa, tùy ý để nàng rời khỏi gian hàng của mình, mà Lam Linh cũng thèm để ý, đời này, có mấy ai vì cái "Lợi" mà bôn ba đâu? Khác nhau chỉ là cái lợi đó nhiều hay ít mà thôi.


      Sau đó Lam Linh tiến đến quầy hàng mua chút đồ may vá, liền chuẩn bị hồi phủ, lúc này đôt nhiên có nam tử áo đen từ phía sau vọt tới, dùng tay đoạt lấy túi tiền treo bên người Lam Linh, nhanh chóng hướng tới con đường khác chạy như bay.


      cơn gió thổi vào mặt Lam Linh, nàng ngửi thấy được cỗ mùi hương đặc biệt, giống như từng quen biết, đôi mày thanh tú của Lam Linh khẽ cau tý, lập tức đuổi theo hướng nam tử vừa rồi biến mất, đồng thời hô: "Bắt ăn cướp a"


      đường cái lúc này cũng có nhiều người, hơn nữa đa số đều là người bán hàng rong cùng phụ nữ, nghe thấy tiếng la của Lam Linh, cũng có người nào giúp nàng bắt cướp, mà chỉ thờ ơ lạnh nhạt, nhìn nhìn bóng dáng của Lam Linh nhanh chóng biến mất.


      Lam Linh theo sau lưng nam tử áo đen, nhìn thấy người này vẫn duy trì khoảng cách với nàng gần cũng xa, ràng là muốn dẫn nàng nơi nàng đó.


      Lam Linh hơi cong môi cái, theo hắc y nhân đến cái ngõ yên tĩnh, trước ngôi nhà bình thường, hắc y nhân dừng bước, xoay người về phía Lam Linh.


      "Ngươi sợ à? " Thanh của hắc y nhân trầm thấp, nhưng trong con ngươi đen tĩnh mịch lại mang theo tia ấm áp vui vẻ.


      "Ta vì sao phải sợ? ta cướp tiền của người khác a" Lam Linh nhíu mày, cười .


      Nhìn người trước mắt, trong mắt nam tử áo đen càng thêm vui vẻ sâu hơn, nhanh chóng xoay người, đẩy cửa sân ra, " vào rồi sau"


      Lam Linh cũng do dự, theo nam tử áo đen vào sân , xuyên qua sân , vào sương phòng bình thường.


      "Ta nghĩ tới cách Tả tướng mời khách giống người bình thường nha. " Lam Linh vào thẳng vấn đề, nhìn nam tử áo đen trêu chọc câu, nếu nàng biết là Mộ Dung Tiếu Trần, nàng chắc chắn đuổi theo tên cướp đâu.


      "Nàng làm sao thấy được? " Mộ Dung Tiếu Trần gỡ mặt nạ da mặt xuống, cười hỏi, đồng thời đưa tay ra hiệu xin mời, để Linh ngồi xuống tiếp.


      "Mùi người ngươi." Lam Linh cũng khách khí, ngồi đối diện Mộ Dung Tiếu Trần.


      Mộ Dung Tiếu Trần lấy ấm trà bàn rót cho mình và Lam Linh mỗi người chén, nước trà chậm rãi tỏa ra hơi nóng, Lam Linh biết hành động này của là sớm có chuẩn bị.


      Hôm qua vì Lam Linh quá vui nên cũng có nhìn kỹ Mộ Dung Tiếu Trần,lúc này nàng mới đem nhìn ràng hơn.


      Mày kiếm, mắt dài, mũi thẳng, môi mỏng, dung mạo tuấn mỹ như Phan An.
      Bất quá nếu đem so sánh với Yến Kinh Hàn mặt của Mộ Dung Tiếu Trần lại lãnh khốc bằng, mà là nhu hòa ấm áp hơn


      Nhưng có điều Lam Linh vẫn chưa biết, ấm áp nhu hòa mặt Mộ Dung Tiếu Trần chỉ bày ra trước mặt nàng thôi, thực , lãnh khốc, lạnh thấu xương cũng kém Yến Kinh Hàn là bao đâu.


      Nghe Lam Linh như vậy, trong con ngươi đen nhánh của Mộ Dung Tiếu Trần lại tràn ngập nhu tình, bưng ly trà lên nhấp miệng, lúc này mới : " đối với nàng tốt sao? "


      Lam Linh ra khỏi vương phủ, Mộ Dung Tiếu Trần liền nhanh chóng nghe được thông tin, biết cơ hội để đơn độc gặp nàng tới, liền liên tục thầm bám theo Lam Linh.


      Võ công của Mộ Dung Tiếu Trần cực cao, vì thế hai người này cũng biết Mộ Dung Tiếu Trần theo ở phía sau, mà Lam Linh bởi vì khoảng cách khá xa, cũng có phát ra. Mộ Dung Tiếu Trần.


      Nhưng Mộ Dung Tiếu Trần lại nghe chuyện mà Lam Linh với Hồ Văn Tài ở Hoan Hỉ lâu hôm qua, lo lắng nàng bị Yến Kinh Hàn khi dễ, liền hỏi ra.


      "Tả tướng, ngươi dẫn ta tới nơi này, là để hỏi ta vấn đề này ư?" Lam Linh cũng muốn trả lời, hơn nữa nàng cũng cảm thấy loại vấn đề này cũng có cách nào trả lời được, chẳng lẽ cho biết nàng bị Yến Kinh Hàn gặm sao?


      Nghe cách Lam Linh xưng hô với mình, Mộ Dung Tiếu Trần nhíu mày cái, cực kỳ ghét việc nàng xưng hô xa lạ như nhế với , phản phất giống như bọn họ chính là bình thủy tương phùng, khác gì người lạ gặp đường cả.


      ! Đây phải là điều muốn, nhung nhớ nàng ba năm, tìm nàng ba năm, hình bóng nàng sớm khắc sâu vào trong lòng , trong tim , nàng chính là thê tử của ! ngại việc nàng cùng Yến Kinh Hàn bái đường, thậm chí động phòng với Yết Kinh Hàn.


      "Ta nhớ hôm qua ở Hoan Hỉ lâu nàng đền ơn ta, nàng còn nhớ ?" Linh quang trong đầu Mộ Dung Tiếu Trần chợt lóe, nhanh chóng đổi đề tài.


      "Đương nhiên vẫn còn nhớ a, Tả tướng muốn ta báo ơn như thế nào đây?" Lam Linh cảm thấy Mộ Dung Tiếu Trần có chút thông minh, nhưng cũng giống loại người muốn nhân việc báo ơn mà ức hiếp người khác.


      "Về sau ta muốn nàng kêu ta là Tả Tướng nữa" Mộ Dung Tiếu Trần ngước nhìn người con vô số lần xuất trong giấc mộng của , biết mọi việc nên tiến triển theo từng bước từng bước , thể quá nóng lòng được.


      "Vậy ta nên gọi ngài là gì?" Lam Linh cười cười, đối với chuyện xưng hô như thế nào, nàng cũng quá để ý, nàng chỉ cảm thấy mình cùng Mộ Dung Tiếu Trần quen, gọi thẳng tên tựa hồ tốt lắm.


      "Gọi tên ta, từ nay về sau nàng có điều gì cần ta giúp, cứ việc với ta" trong mắt Mộ Dung Tiếu Trần tràn ngập ấm áp vui vẻ, lời ra chân thành mà khiến lòng người ấm áp.


      "Ngài vì sao phải giúp ta?" Lam Linh dĩ nhiên có thể cảm nhận được chân thành của Mộ Dung Tiếu Trần, điều này càng làm nàng thêm khó hiểu, chẳng lẽ là vì có quan hệ với nguyên bản thân thể nàng ư?
      BaoYu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 90.1: Yến Kinh Hàn, ngươi khốn kiếp


      Edit: Tử Sắc Y



      Lam Linh vốn rất nghi hoặc hành động Mộ Dung Tiếu Trần vui vẻ giúp đỡ nàng ở đường vào hôm qua, hôm nay lại còn nghe mấy lời chân thành ấm áp như thế, trong lòng Lam Linh nghi ngờ càng sâu.


      Lam Linh biết mình ở giữa cuộc tranh đấu của Lam Xảo Phượng và Yến Kinh Hàn, có thể là nơi đầu ngọn sóng, bốn phía xung quanh khắp nơi đều chất đầy nguy hiểm, mà tình cảnh này, người nếu biết chuyện cũng trốn tránh, nhưng tên Mộ Dung Tiếu Trần này vì sao lại chủ động chọc phiền toái lên người?


      Lam Linh luôn luôn tin tưởng đời hề có cơm trưa miễn phí, Mộ Dung Tiếu Trần thể vô duyên vô cớ mà giúp nàng, nhất định là có lý do!


      Mộ Dung Tiếu Trần nhìn đôi mắt cắt nước thu vô cùng xinh đẹp của Lam Linh, như sóng nước mênh mông lại mang theo trí thông minh gì sánh được, Mộ Dung Tiếu Trần than tiếng, trong tim lại mềm nhũn như mưa xuân tháng ba, biết nếu đưa ra lý do có thể tin, nàng nhận lấy bất cứ giúp đỡ nào của .


      "Ta được người nhờ vả, phải quan tâm chăm sóc ngươi tốt." Trong nháy mắt Mộ Dung Tiếu Trần tìm ra lý do, chỉ là chưa là người nhờ vả kia chính là bản thân .


      "Người đó là ai?" Lam Linh hỏi gấp, trong lòng nàng đoán rằng người đó có phải là người nữ tử truyền lời cho nàng vào hôm qua hay , nàng ấy là nàng ấy phải rời khỏi đây thời gian, và chính nàng ấy hiểu tường tận tình trạng thân thể của nàng, trước khi giao phó Mộ Dung Tiếu Trần chăm sóc nàng? Dường như là rất có thể.


      "Sau này ngươi biết ." Mộ Dung Tiếu Trần muốn lừa dối Lam Linh, càng thể trả lời thành , sợ dọa nàng bỏ chạy.


      "Ngươi muốn , ta cũng miễn cưỡng, nhưng ta vẫn muốn cám ơn ngươi." Lam Linh cười cười, biết nhất định Mộ Dung Tiếu Trần là có lý do, nàng cũng thích làm người khác khó chịu.


      Nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt gương mặt nhắn vô cùng xinh đẹp của Lam Linh, trong lòng Mộ Dung Ddi ee/Đ à.,L/e. e Q, /Đ. Tiếu Trần bị lấp đầy bởi niềm vui mừng, ba năm chờ đợi, ba năm tìm kiếm cuối cùng cũng hề uổng phí, nàng ngồi ở trước mặt ràng, dù lúc này thể ôm nàng vào trong ngực, nhưng Mộ Dung Tiếu Trần tin tưởng đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.


      "Ngươi lại khách khí với ta rồi, ta làm những chuyện ta phải làm thôi." Mộ Dung Tiếu Trần cười câu, trái lại : "Ta có thể gọi thẳng tên của ngươi ?"


      "Đương nhiên là có thể." Lam Linh sảng khoái đáp ứng, cũng có gì cảm thấy ổn, nhưng trong con mắt của Mộ Dung Tiếu Trần lại sáng thêm phần.


      "Linh nhi." Mộ Dung Tiếu Trần nhàng kêu tiếng, chỉ có mới biết tiếng gọi này chứa bao nhiêu nhớ nhung bao nhiêu dịu dàng!


      Nhưng Mộ Dung Tiếu Trần cất giấu quá tốt, Lam Linh cũng hề nghe được mùi vị khác thường, chỉ tiếng.


      "Có câu trả lễ, Linh nhi có phải ngươi nên gọi tên ta chút hay ." Mộ Dung Tiếu Trần thuận thế đưa ra cầu, dường như đề nghị này rất đương nhiên.


      "Tiếu Trần." Lam Linh cũng cự tuyệt, chỉ cười gọi tiếng.


      "Ân." mặt Mộ Dung Tiếu Trần mang theo ý cười nhàng, chỉ có mới tự biết lúc này làn sóng trong lòng mình sôi sục đến thế nào, kích động thôi, đột nhiên phát cái tên của mình từ trong miệng Linh nhi ra lại dễ nghe như thế!


      Mộ Dung Tiếu Trần nhanh chóng bình tĩnh lại cảm xúc, còn có chuyện quan trọng hơn chưa với nàng, lập tức trở lại chuyện chính : "Linh nhi, dường như hôm qua biểu của ngươi ở trong hỉ đường là muốn gả cho Hàn vương, ta có đúng ?"


      "Đúng." Với người biết chuyện Lam Xảo Phượng và Yến Kinh Hàn, Lam Linh cảm thấy vốn cũng cần thiết che giấu.


      Nghe Lam Linh chút do dự trả lời, trong lòng Mộ Dung Tiếu Trần khỏi vui mừng, "Linh nhi, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi rời khỏi thân phận Hàn vương phi này." Trong lúc vô tình, Mộ Dung Tiếu Trần gọi tên Lam Linh trôi chảy lạ thường, dường như gọi mấy trăm lần mấy ngàn lần rồi.


      "Tiếu Trần, nếu như ngươi ngại, ta muốn nghe ngươi phân tích chút về tình cảnh tại của ta." Lam Linh dĩ nhiên là muốn rời khỏi thân phận bây giờ, nhưng Mộ Dung Tiếu Trần có nhất định đáng giá để nàng tín nhiệm sao? Lam Linh dám xác định, bởi vì nàng thể thua được!


      Đương nhiên là Mộ Dung Tiếu Trần nhìn ra được Lam Linh chưa hề tín nhiệm hoàn toàn, cũng biết nữ tử thông minh như Lam Linh làm sao có thể tùy tiện dựa vào vài lời mà móc tim móc phổi trao ? Trong tiếng than cũng chỉ có thể cười tiếng.


      "Được." Mộ Dung Tiếu Trần lập tức nghiêm túc : "Từ xưa đến nay chuyện tân hoàng đăng cơ loại bỏ những mầm tai hoạ ngầm đều là chuyện bình thường, nay đương kim hoàng thượng vừa mới đăng cơ được năm, mà có thể thuận lợi ngồi lên cái ghế kia, chắc chắn là thể bỏ qua công lao của thái hậu, mà bản lĩnh của thái hậu, Linh nhi, ta tin tưởng ngươi càng ràng hơn so với ta. đến Hàn vương, vạn dân ngưỡng mộ, trong tay còn nắm lực lượng quân đội hùng hậu, bất cứ ở trong triều hay là ở ngoài, tiếng tăm đều ở Hoàng thượng, ngươi Hoàng thượng đ.i,ie e,nn d.acal/l,eq. u,u..yy,d di,o.nn có thể chấp nhận luôn luôn tiếp tục như vậy ? Để người như vậy ở bên giường há sao lại ngủ yên được? Nhưng trong tay Hàn vương nắm ba mươi vạn trọng binh, đây chính là thanh kiếm sắc bén, nếu chuẩn bị tốt, người bị thương chính là người ngồi long ỷ kia."


      Lam Linh gật đầu , từ xưa đến nay, từng thời vương quyền thay đổi đều thể tránh khỏi gió tanh mưa máu, đơn giản chỉ là Yến Minh Hiên dám nổi lên trận gió tanh mưa máu này, mà là coi nàng như vật hi sinh đưa vào hang sói!


      "Linh nhi, thái hậu nuôi dưỡng ngươi hơn ba năm, xem ngươi là cái gì, ngươi luôn hơn ta, hơn nữa, ngươi càng biết ràng ngươi liên tục bị đẩy vào giữa cuộc tranh đấu của bọn họ, và kết cục chờ đợi ngươi cuối cùng là cái gì!"


      "Linh nhi, kể từ trong hỉ đường nhìn thấy ngươi, ta biết ngươi luôn cố gắng giấu tài để tìm kiếm cơ hội thoát khỏi khống chế của thái hậu, ngươi nên hiểu dù cho ngươi gả được cho Yến Kinh Hàn, thái hậu vẫn có thể gả ngươi cho người khác, là người có thể mang lại lợi ích cho nàng, chỉ cần ngươi họ Lam, cuối cùng ngươi cũng trốn thoát khỏi lòng bàn tay của nàng!"


      Mộ Dung Tiếu Trần cũng biết được tin tức Lam Linh bị mất trí nhớ, hơn nữa từ ba năm trước nhìn thoáng qua, cho là Lam Linh khác với tin đồn là vì nàng luôn cố gắng che dấu, nàng giấu tài để tìm kiếm cơ hội thích hợp nhất để thoát khỏi khống chế của Lam Xảo Phượng!


      "Ý của ngươi là nàng có thể tay che trời?" Đôi mi thanh tú xinh đẹp của Lam Linh hơi nhíu.


      "Tứ phân thiên hạ*, tay của nàng còn chưa lớn như vậy, nhưng mà, tại Đông Sở, nàng có năng lực tìm được ngươi từ bất kỳ chỗ nào!"

      (*Ý là thiên hạ chia làm bốn quốc)

      Lam Linh nghĩ tới Lam Xảo Phượng có thế lực lớn như vậy, thế lực của lão bà kia làm sao mà phát triển lớn như vậy d.i,,ie.e,n nd/.aan l l,eq. u,u y, y,dd/i .,o.nnchứ? phải là nàng ta muốn làm Vũ Tắc Thiên chăng?


      Rất có thể à! Lam Linh cảm thấy tám phần Lam Xảo Phượng gả nàng cho Yến Kinh Hàn chính là vì muốn lót đường cho dã tâm của mình, dù sao nếu loại bỏ được Yến Kinh Hàn, cướp hết ba mươi vạn binh mã của , ở Đông Sở này chỉ sợ còn ai dám chống lại nàng.


      "Thế lực của nàng nếu lớn mạnh như vậy, ta có thể thoát khỏi thân phận Hàn vương phi như thế nào?" Lam Linh nhìn Mộ Dung Tiếu Trần hỏi.


      "Rời khỏi Đông Sở, cắt đứt hết tất cả mối quan hệ với ở đây, đổi thân phận lần nữa bắt đầu lại cuộc sống mới." Mộ Dung Tiếu Trần sớm nghĩ kỹ kế hoạch.


      " nơi nào đây?" Lam Linh biết đại lục này, chỉ biết là ngoại trừ Đông Sở, còn có Bắc Ninh và Nam Nhạc, còn quốc biết tên.


      " Bắc Ninh."


      Mộ Dung Tiếu Trần vừa nhắc tới Bắc Ninh, Lam Linh khỏi nghĩ tới Thượng Quan Vân Thụy, tên kia là thái tử Bắc Ninh, nàng chỉnh , nếu đến địa bàn của còn có thể an toàn sao? tiếp, cuối cùng mối quan hệ giữa Yến Kinh Hàn với Thượng Quan Vân Thụy là như thế nào? Nếu Thượng Quan Vân Thụy phát nàng ở Bắc Ninh, vậy tên Yến Kinh Hàn kia có thể biết sao? Lam Linh cảm thấy Bắc Ninh cũng phải là nơi đến tốt.


      "Yên tâm, ta lo chuyện này d d.i,i ee,n nd.aan l l,eq. u,u y y,ddi ,o.nn chê vào đâu được, hơn nữa bảo đảm dù cho tên Thượng Quan Vân Thụy có nhìn thấy ngươi cũng nhận ra được ngươi." Dường như Mộ Dung Tiếu Trần nhìn ra do dự của Lam Linh, nhanh .


      Lam Linh biết Mộ Dung Tiếu Trần là Tả tướng đương triều, đứng đầu tất cả các quan lại, vì được người nhờ vả phải quan tâm chăm sóc nàng, mà đụng vào nguy hiểm lớn đối nghịch với Lam Xảo Phượng, thậm chí là còn đối nghịch với Yến Kinh Hàn? Nếu để cho Lam Xảo Phượng biết, chức quan của khó giữ được , tính mạng cũng có thể mất vì nàng, lời hứa này của khỏi trả giá quá lớn ?
      BaoYu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :