1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim ngọc lương duyên, tuyệt thế Hàn vương phi - Cô Sơn Dã Hạc (90.2/176c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 73: có thể trong hoàng cung ăn nàng?

      Editor: Yosa_Truong



      Lam Linh rửa mặt xong xuôi, Thu Diệp liền tới tủ treo quần áo lấy ra bộ váy dài có màu sắc tươi đẹp, Lam Linh nhìn Thu Diệp nâng y phục tay, đôi mi thanh tú khẽ nhăn

      ''Tiểu thư, hôm nay người muốn cùng vương gia tiến cung thỉnh an Thái Hậu, thể mặc quá thanh lịch được, Thái Hậu nhìn mất hứng.'' Thu Diệp biết tiểu thư nhà mình từ trước đến nay thích y phục quá mức diễm lệ, nhưng hôm nay giống với trước kia, y phục đôi khi đại biểu cho thân phận của người, tiểu thư nhà mình là Hàn vương phi, nếu như quá mộc mạc, có thể làm cho các phi tần khác chê cười.

      ‘‘Được, vậy mặc bộ này .’’ Lam Linh có chút bất đắc dĩ, những quy cũ cổ đại này rất nhiều, vốn định tránh Lam Xảo Phượng, xem ra tránh xong rồi. nàng mặc dù thích ý phục diễm lệ như vậy nhưng thêm chuyện bằng bớt chuyện, chút chuyện này nàng có thể nhún nhường được.

      Lam Linh để Thu Diệp giúp nàng mặc quần áo chỉnh tề, nhìn bản thân trong gương đồng, ở dưới thân váy là nhành đào diễm lệ, Lam Linh trong lòng xẹt qua tia bất an, nghĩ tới tên hỗn đản Yến Kinh Hàn kia tối qua làm như thế đối với nàng, nếu hôm nay thấy nàng ăn vận 1 thân y phục như vậy, có thể hay lại đối với nàng nổi lên hứng thú mà làm càn?

      Nghĩ tới đây, Lam Linh nhanh chóng mở miệng ‘‘Thu Diệp, ngươi cầm bộ y phục khác đến đây, ta cảm thấy bộ y phục này thích hợp’’ Lam Linh cảm thấy bộ y phục này quá mức gây chú ý, phải đổi bộ khác tương đối an toàn chút.

      ''Tiểu Thư, như thế nào thích hợp a? Nô tì cảm thấy tiểu thư mặc bộ y phục này tất nhiên đánh bại tất cả các loài hoa, ai cũng bằng'' Thu Diệp trong mắt ràng cực kỳ hâm mộ.

      ''Ta cảm thấy khó coi'', Lam Linh nghĩ tới cái gì là vẻ đẹp đánh bại tất cả các loài hoa, nàng chỉ muốn gây phiền toái người là đủ hài lòng rồi.

      ''Nhưng mà…’ Thu Diệp còn muốn điều gì nữa, lúc này bên ngoài phòng truyền đến thanh của quản gia Tạ An, ‘Vương Phi, Vương gia lệnh nô tài thông báo đến ngài, giờ nên ra trước cửa phủ, Vương gia xe ngựa chờ ngài ''

      ''Biết rồi'', Lam Linh nhìn nhìn bộ y phục người, biết rằng kịp đổi y phục lần nữa rồi, nàng cũng muốn làm cho tên hỗn đảng kia tìm được cơ hội mượn đề tài để về chuyện của mình, nàng tin có thể ở trong hoàng cung mà ăn nàng.

      Sau đó, Lam Linh bèn li khai ra khỏi phòng, quản gia Tạ An thấy Thu Diệp theo sau lưng, liền chặn lại : ''Thu Diệp nương, Vương gia có lệnh, bây giờ Vương Phi tiến cung cùng Vương gia, ngươi cần theo''.

      ''Là..'' Thu Diệp nhìn tiểu thư mình 1 cái, liền lui ra 1 bên.

      ''Vương Phi, Vương gia biết ngài đối với trong phủ còn chưa quen thuộc, lệnh nô tài dẫn ngài ra ngoài''. Tạ An chuyện cung kính trước sau như 1.

      ''Được, làm phiền quản gia rồi''. Lam Linh cười cười.

      ''Vương Phi, ngàn vạn lần ngài cũng đừng nên như vậy, đây đều là bổn phận của nô tài, Vương Phi, mời'' Tạ An đưa tay ra hiệu xin mời, nghiêng người dẫn đường, Lam Linh theo đằng sau.

      Lúc này mặc dù mặt trời còn chưa lên, nhưng trời sáng choang, dọc đường cây cao bóng cả tỏa hương hoa, khí dị thường tươi mát. Gió sáng sớm mang theo cảm giác mát xen lẫn hương hoa thổi mặt, Lam Linh cảm thấy dị thường sảng khoái, cước bộ cũng trở nên dễ dàng hơn.

      Sau thời gian 2 nén hương, hai cánh cửa hùng vĩ xuất trước mắt Lam Linh , lúc này cửa chính hoàn toàn mở ra, xuyên qua cửa chính, Lam Linh liền thấy được chiếc xe ngựa toàn thân đen tuyền dừng trước cửa lớn, nghĩ tới phải cùng Yết Kinh Hàn ngồi chung 1 chiếc xe ngựa, tâm tình thoải mái của Lam Linh đột nhiên biến mất.

      Lam Linh mấp máy môi, hướng về đứa bé giữ cửa hành lễ gật đầu , liền sau đó nhấc chân bước ra cửa chính, đến cạnh xe ngựa.

      ''Vương phi, nếu ngài ra, vương gia đích thân đón ngài'', Triêu Dương cười cười thi lễ với Lam Linh.
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 74: Dư vị vô cùng mê người.

      Editor: Yosa_Truong


      ''Triêu Dương, ngươi xem Hắc Phong thích ngươi hay thích ta?'' Lam Linh nhíu mày, xem xét Triêu Dương.

      ''Ách....'' Triêu Dương đột nhiên cảm thấy trận gió lạnh thổi qua, liền run lên 1 cái, vội vàng :'' Hồi Vương Phi, thuộc hạ cảm nhận được Hắc Phong thích Vương Phi ngài.''

      ''Phải ? Ta cũng cảm thấy như vậy a'', Lam Linh đột nhiên cười ảm đạm, để ý đến Triêu Dương, giẫm lên ghế con bước lên xe ngựa.

      Nghe Lam Linh vừa như vậy, Triêu Dương lại giật mình cái, kịp nghĩ nhiều, vội vàng giúp Lam Linh vén màn che lên, nhìn Lam Linh tiến vào trong xe ngựa xong, lúc này mới để xuống.

      Làm xong xuôi hết thảy, Triêu Dương xoay người, liền nhận được nụ cười và ánh mắt đồng tình của Tạ An, tựa hồ lúc này mới hiểu được ý tứ trong lời của Lam Linh, ảo não mím môi, vừa mở miệng lại gây ra tai họa rồi.

      Triêu Dương ai oán trừng mắt trừng mắt nhìn Tạ An cái, liền nhảy lên xe ngựa, quất roi, ''Giá !'', xe ngựa rất nhanh hướng về phía Hoàng Cung mà chạy tới, trước sau có mấy chục thị vệ cưỡi ngựa theo.

      Lam Linh ngồi đối diện Yết Kinh Hàn nhuyễn tháp, ánh mắt nhìn bài trí xe ngựa xẹt qua mặt của , sau đó đem trở thành người vô hình.

      Lam Linh đương nhiên quên đêm qua nhấm nháp hương vị môi nàng, giờ phút này phải là thời cơ tốt để lấy lại danh dự, tục ngữ , quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Sớm muộn gì, nàng cũng làm cho đẹp mặt. Lam Linh trong lòng oán hận nghĩ.

      Lam Linh nghiêng người lấy tay xốc lên 1 góc màn, lúc này nhiều người đường cái, nhìn đường phố mang kiến trúc cổ kính, thấy lồng hấp bánh bao tỏa ra hơi nóng, tâm đột nhiên tĩnh lại, thể phủ nhận, nơi này tuy phát đạt như hiên đại, nhưng nàng cũng bài xích nó, mà ngược lại, nàng thực thích nơi này.

      Từ lúc Lam Linh vào xe ngựa, quyển sách tay Yết Kinh Hàn lại trở thành vật trang trí, tuy rằng thỉnh thoảng cúi đầu nhìn nhìn quyển sách, nhưng chỉ mới biết chữ cũng vào đầu , trước mắt đều là tình huống đêm qua, mồn .

      Đêm qua, Yết Kinh Hàn rời khỏi Tùng Trúc Viện trở về thư phòng cả 1 đêm ngủ, trong đầu đều nghĩ đến bộ dáng kiều mị của nàng ở dưới thân , môi đều là dư vị cùng hương vị khiến say lòng, khát vọng nguyên thủy của thân thể lâu thể biến mất, Yết Kinh Hàn hiểu vì sao đối với nữ nhân lại sinh ra dục vọng mãnh liệt như thế, chẳng lẽ do trước kia quá thanh tâm quả dục? Hay vì nàng là vương phi của , đối với nàng như thế nào cũng là đúng, tâm của chịu trói buộc, thân thể của cũng bị khống chế theo?

      Yết Kinh Hàn đương nhiên biết Lam Linh chính là nữ nhân mà Lam Xảo Phượng hao tốn tâm tư đưa cho , giống như Thượng Quan Vân Thụy , nếu thua tay Lam Linh, cũng chính là thua tay Lam Xảo Phượng, vì thế, mặc dù đêm qua dục hỏa thiêu thân, nhưng vẫn khống chế được chính mình.

      Yết Kinh Hàn trước nay xem nữ nhân như rắn rết, mà Lam Linh với , so với rắn rết càng nguy hiểm hơn, giống như hoa túc, xinh đẹp mỹ miều, lại mang theo độc tính làm người ta nghiện.

      Nhìn trong chốc lát, Lam Linh buôn tấm màn xuống, quay đầu liền đối diện với cặp mắt phượng sâu thấy đáy của Yết Kinh Hàn, Lam Linh lập tức cúi đầu, thưởng thức ngón tay của chính mình, gương mặt nhắn lạnh nhạt gợn sóng, tiếp tục nhìn người nào đó nữa.

      ''Vương phi, hôm nay thỉnh an Thái hậu, nếu Thái hậu thấy ngươi lấy thái độ như thế đối với bản vương, ngươi , Thái hậu như thế nào đối với ngươi?" Yết Kinh Hàn tự nhiên đem chuyện Lam Linh đếm xỉa gì tới , đột nhiên sâu kín 1 câu.

      --------------------

      Chương 75: Như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

      Editor: Yosa_Truong


      ''Vương gia, ngài cảm thấy thái hậu đối đãi với ta như thế nào?'' Lam Linh chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu.

      Hôm qua lúc đại hôn, Lam Linh trang điểm cùng đeo trang sức trang nhã, Yết Kinh Hàn tự nhiên nhìn ra được, mà ngày hôm nay, Lam Linh lại lộ ra khuôn mặt trắng thuần như thiên tiên, da thịt mịn màng trong suốt như tuyết, dùng phấn trang điểm, lại xinh đẹp như đào lý ( đào lý này là 1 loại hoa, ta cũng chưa nghe bao giờ a )

      Nhìn thấy thiên hạ trước mắt so với Hoa nhi còn muốn xinh đẹp hơn, Yết Kinh Hàn rất nhanh buông tầm mắt xuống, mâu quang sâu thẳm dừng lại ở quyển sách tay '' Bổn vương biết, bất quá, vương phi có thể thử xem 1 lần''.

      ''A...'' vừa nghe Yết Kinh Hàn như vậy, Lam Linh đột nhiên cười khẽ ra tiếng, '' đời này cũng có thứ vương gia biết ư? Bất quá, đề nghị của vương gia quả tồi, ta muốn nhìn xem chút thái hậu vì vương gia mà trách phạt ta như thế nào''.

      Tiếng cười vang như chuông bạc lướt qua, Yết Kinh Hàn sớm ngẩn đầu nhìn thấy Lam Linh, trong lòng tựa hồ còn thưởng thức tiếng cười mà chưa bao giờ nghe qua này, mang theo giảo hoạt, mang theo trêu tức, lại mang theo khoan khoái''.

      Trái tim đóng băng của Yết Kinh Hàn đột nhiên bị quăng vào 1 hòn đá , hòn đá ấy lăn vòng mặt băng, phát ra thanh thanh thúy, mặc dù thể xuyên qua tầng băng, nhưng dòng nước dưới tầng băng lại bởi vì nó mà tạo nên gợn sóng nhè , vòng lại vòng, rồi im hơi lặng tiếng.

      Nhìn thấy trong mắt phượng của Yết Kinh Hàn có nhiều điểm tinh quang, giống như sao sáng giữa bầu trời đêm khuya, Lam Linh rất nhanh thu lại ý cười mặt, lập tức cúi đầu, mặt khôi phục lại biểu tình lạnh nhạt, phảng phất như thủy quá vô ngân ( câu '' Thủy quá vô ngân có nghĩa là nước chảy qua để lại dấu vết, đây là 1 câu thành ngữ luôn nên ta tiện dịch ra).

      Yết Kinh Hàn vẫn thân cẩm bào đen tuyền như cũ, bên hông đeo miếng ngọc băng màu lam, treo đai ngọc là khối huyết sắc ngọc bội, bí cùng tôn quý, thâm trầm lộ ra oai phong.

      Lúc này, giữa hai người cách khoảng khá xa, Lam Linh cũng thèm để ý người Yến Kinh Hàn tản ra áp suất thấp, cúi đầu vuốt vuốt ngón tay.

      Thấy biểu của Lam Linh như thế, Yết Kinh Hàn đương nhiên biết Lam Linh vẫn thèm nhìn , căn bản là đem lời của bỏ vào tai, trong lòng Yết Kinh Hàn nhất thời xẹt qua tia hờn giận.

      Ánh mắt Yết Kinh Hàn đột nhiên lóe lên, vứt quyển sách sang bên bàn trà, rất nhanh đến ngồi xuống bên cạnh Lam Linh, Lam Linh ngờ Yết Kinh Hàn lại có hành động như vậy, đôi mi thanh tú nhất thời nhíu lại, hung hăng trừng mắt liếc 1 cái, liền nghĩ muốn ngồi vào vị trí cũ của , chính là muốn cách xa 1 chút.

      Yết Kinh Hàn tựa hồ đoán được phản ứng tiếp theo của Lam Linh, đợi nàng đứng lên, liền duỗi tay ra, đem Lam Linh ôm vào lồng ngực

      ''Buông tay!"' Lam Linh bắt đầu nổi giận, ngồi đùi Yết Kinh Hàn mà lòng như đứng đống lửa, ngồi đống than, bàn tay bé nắm chặt thành quyền.

      ''Vương phi, bổn vương là phu quân của nàng, sao nàng lại có thể động thủ với phu quân ?'' Yết Kinh Hàn có nửa ý định buông Lam Linh ra, nhìn thấy tay nàng nắm thành quyền, sâu kín mở miệng.

      ''Ngươi còn buông? Ta mà nổi giận rồi là nhớ được ngươi là gì của ta đâu'' ( ý là đe dọa đóa ), Lam Linh ngoài miệng tuy rằng chút nhượng bộ, nhưng nàng biết, kiếp trước tuy nàng là truyền nhân ưu tú nhất của Kiều gia, nhưng giờ còn như xưa nữa, thân thể này vốn phải của nàng, lại còn mang theo rất nhiều khuyết điểm trí mạng, võ công của nàng liệu có thể phát huy tới trình độ nào, nàng cũng biết, mà tên hỗn đản Yết Kinh Hàn này dường như thân thủ bất phàm, nàng nếu cùng đối đầu, tám phần là có lợi.

      Ngồi trước xe ngựa, Triêu Dương đột nhiên nghe được động tĩnh trong xe, vội vàng ngẩn đầu nhìn nhìn lên trung, cảm thấy mặt trời hôm nay chắc mọc ở đằng tây rồi.
      Last edited: 24/8/16
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 76: Hôn cái.

      Editor: Yosa_Truong


      Yết Kinh Hàn gắt gao ôm Lam Linh vào trong ngực, nhìn thấy khuôn mặt nhắn của nàng đỏ ửng lên, hờn giận lúc trước trong lòng rất nhanh tiêu tan, Yết Kinh Hàn dùng mũi ngửi ngửi lòng ngực, mùi thơm của nàng làm ngửi trăm lần cũng chán, trong mắt phượng khỏi lên mấy phần màu sắc.

      ''Ngươi rốt cuộc có buông tay ?'' Lam Linh đẩy ngực Yết Kinh Hàn, muốn tận lực kéo giãn khoảng khách giữa 2 người, nàng đương nhiên quên tình hình đêm qua, nàng đến nghĩ cũng muốn lại bị ''gặm'' thêm 1 lần nào nữa.

      Thấy ánh mắt của Lam Linh nhìn mình mang theo thần sắc muốn trốn tránh, màu sắc trong mắt Yết Kinh Hàn lại thâm sâu tách ra, tình hình hôm nay y hệt như đêm qua, mùi vị của nàng như vẫn còn quanh quẩn trong miệng , Yết Kinh Hàn nhất thời cảm thấy miệng lưỡi của mình khô khốc.

      ''Nếu Bổn vương buông sao?'' Yết Kinh Hàn lên giọng, trong giọng băng lãnh lại xuất tia khàn khàn, tia mị hoặc, cánh tay nhanh chóng thu hồi lại, khiến cho Lam Linh thể nhìn .

      Yết Kinh Hàn chuyện hệt như 1 tên vô lại, Lam Linh có tranh cãi cũng vô ích, hung nhìn liếc nhìn 1 cái '' Ngươi muốn thế nào?''

      ''Nàng hôn Bản Vương 1 cái, Bản Vương thả nàng ra''.

      Yết Kinh Hàn chuyện mà mặt đỏ, tim đập, nhưng Triêu Dương ngồi trước xe ngựa nghe thấy chỉ muốn nhảy quách xuống xe ngựa cho xong '' Đây là lời của chủ tử nhà mình sao?'' cái lỗ tai của có phải có vấn đề rồi hay ? Triêu Dương sợ hãi đến mức cằm phải rơi xuống.

      ''Ngươi nghĩ hay quá nhỉ !'' Khuôn mặt nhắn của Lam Linh ngày càng đỏ, nàng vốn sợ mưa bom bão đạn, nhưng giờ khắc này, khí ái muội này làm nàng muốn chống đỡ cũng được.

      Hôm qua từ lúc Yết Kinh Hàn ôm Lam Linh vào động phòng, liền nhìn ra, tính tình của nàng có chút đạm mạc, có chút phúc hắc, thông minh vô cùng. Nhưng nàng cũng có 1 nhược điểm phi thường lớn, chính là khi cùng ở quá gần, mặt nàng đỏ lên, mất trấn định vốn có, Yết Kinh Hàn tốt nhất phải lợi dụng nhược điểm này 1 phen.

      Tuy rằng lúc này, thân thể tựa như mất khống chế, nhưng cũng ảnh hưởng đến kế hoạch của .

      Lam Linh đương nhiên biết những thất vọng đau khổ trong lòng Yết Kinh Hàn, nàng nghĩ rằng hôm nay Yết Kinh Hàn muốn nổi lên thú tính, muốn ăn nàng, nhưng nàng chỉ mới đoán đúng 1 nửa mà thôi.

      "Vương phi nếu phải nguyện ý, bản vương cũng miễn cưỡng, bất quá, đến hoàng cung còn nửa canh giờ lộ trình, vương phi nỡ lòng nào để bản vương ngồi đến chân tê rần sao?"
      ràng trong lời có tính uy hiếp, nhưng qua giọng của Yết Kinh Hàn lại trở nên ái muội thôi, Lam Linh lại lần nữa tự hỏi liệu tên hỗn đản Yết Kinh Hàn này có lãnh khốc vô tình, sâu lường được, cũng chưa bao giờ để nữ nhân lại gần trong vòng 3 thước hay ? Lam Linh có chút hỗ độn, những lời đồn này là về chính sao?

      Trong lúc Lam Linh hỗn độn, Triêu Dương ngồi ngoài xe càng hỗn độn hơn, theo gia 6 năm rồi, chủ tử nhà mình là người như thế nào, chuyện ra sao, nhất, mà lúc này, tài nào hiểu được chủ tử làm thế nào mà miệng có thể ra được những từ ngữ như vậy hay vương gia ngài ấy trúng độc của vương phi rồi? Quả nhiên nữ nhân đều có độc a.

      'Vương gia, vào hoàng cung, nô tài nghĩ ngài tốt nhất nên đến thái y viện khám thử xem sao, nếu bọn thuộc hạ sợ bị lời của ngài hù chết mất.'

      ra khác thường tất có lý do! Lam Linh tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, rất nhanh khôi phục trấn định, đỏ ửng khuôn mặt cũng dần dần biến mất.

      Hăng quá hóa dở? Yết Kinh Hàn nhất thời tìm được chỗ sơ hở, trong lòng mỉm cười, lập tức cúi đầu hướng về phía đôi môi của Lam Linh, kỳ , ý nghĩ muốn nàng hôn cũng hoàn toàn là giả.

      -----------------------------


      Chương 77: Chuồn chuồn lướt nước. ( Hời hợt )

      Editor Yosa_Trương


      Mắt thấy môi bạc của Yết Kinh Hàn đến gần, Lam Linh chút suy nghĩ, giương 1 cánh tay lên tát vào mặt 1 cái, thủ pháp tuyệt đối nhanh, chuẩn, ngoan độc.

      Yết Kinh Hàn dù có suy nghĩ muốn hôn Lam Linh, nhưng cũng phải tinh trùng bò lên tới não, nhìn thấy bàn tay Lam Linh hướng về mà tát, trong mắt nhất thời xẹt qua 1 đạo hàn quang, tay lập tức buôn eo thon của Lam Linh ra mà chụp lấy bàn tay bé của nàng.

      ''Vương phi, theo ký của bổn vương, từ trước đến nay, chưa từng có người dám đánh vào mặt của bổn vương!'' Yết Kinh Hàn cả người tản ra từng trận hàn ý, giọng điệu chuyện lại càng trầm làm cho người ta hít thở thông, '' Bổn vương nên là gan của ngươi lớn hay là ngươi biết sống chết đây''.

      ''Gan lớn cũng tốt, biết sống chết cũng tốt, phải đều do Vương gia định đoạt sao?'' Lúc này mặt Lam Linh hề có 1 tia sợ hãi, khóe miệng hơi gợi lên, '' Tuy rằng vương gia ngài mạo phạm ta trước, nhưng ta cũng biết, cho dù đến Ngọc hoàng đại đế kêu oan, cũng có kết cục, bởi vì chỉ cần ta 1 chữ, mọi người ta biết phân biệt tốt xấu, được vương gia sủng ái cần, lại già mồm cãi láo, cho nên, quyền lợi ở trước mặt, ta còn có thể phân giải ư? Vương gia còn có thể hỏi ta vấn đề tất yếu đến như vậy sao?''

      Triêu Dương ngửa đầu nhìn trung, lúc này mặt trời mới mọc lên ở phương đông, gió phơ phất, nhưng sao lại nghe ra tiếng sấm rầm rầm, mưa to buông xuống a ? Này cũng quá nhanh .

      ''Mạo phạm?'' phượng mâu của Yết Kinh Hàn phủ sương mù dày đặt, làm cho người ta thấy màu sắc ở bên trong, nhưng có cảm giác bên trong 1 tia hắc ám, ''Ngươi là vương phi của bổn vương, bổn vương có làm cái gì đối với ngươi cũng là lẽ thường, nếu bổn vương làm gì ngươi hết ngươi mới chính là nhân vật bị người đời phỉ nhổ đó''

      ''Ta đây có phải nên cảm tạ đại ơn đại đức của Vương gia nhỉ? Cảm tạ ngươi mạo phạm ta, cảm tạ ngươi khiến ta bị người đời phỉ nhổ?'' Lam Linh hừ lạnh 1 tiếng, xoay xoay cổ tay '' Buông tay ''.

      Nghe thấy lời của Lam Linh, mày kiếm của Yết Kinh Hàn nhíu lại, trong mắt nổi lên bão tố.

      Yết Kinh Hàn gắt gao cầm lấy cổ tay Lam Linh, đột nhiên kéo mạnh, lôi Lam Linh vào trong lòng ngực trong nháy mắt, giữ cổ tay còn lại của Lam Linh, mau chóng đem nàng đặt giường êm.
      Tay bị chế trụ, chân bị ngăn chặn, màn trình diễn đêm qua lại cứ tiếp tục như thế, đôi mắt của Lam Linh vốn trong vắt như nước hồ thu bây giờ tựa hồ như muốn phun ra lửa.

      ''Vương phi nếu muốn cảm tạ bổn vương, chỉ dùng lời thôi sao có thể được.'' Yết Kinh Hàn xong liền đem môi mỏng của mình hướng tới môi của Lam Linh.

      Hoàn toàn bị quản chế, lúc này Lam Linh cực kỳ hối hận cùng tức giân, nàng nên chọc giận , nàng nên cùng lấy cứng đối cứng, lại chọc lần nữa, người có hại khẳng định chính là bản thân mình.

      Nghĩ tới đây, Lam Linh ngẩn đầu lên, tránh môi mỏng của Yết Kinh Hàn rơi xuống trước, hôn 1 cái lên gò má của , ''Ta hôn ngài rồi, ngài có thể buông ta ra , vương gia đại nhân?''

      Lam Linh cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, nàng chưa bao giờ chủ động hôn người nam nhân nào, hôm nay lại hôn tên hỗn đản này, hôn , nàng như thế nào suy đồi đến mức này a.

      Đối với Yết Kinh Hàn mà , cái hôn của Lam Linh căn bản phải là hôn, hoàn toàn là chuồn chuồn lướt nước ( hời hợt ), hơn nữa vị trí hôn cũng đúng, Yết Kinh Hàn muốn chỉ vì như vậy mà buông tha Lam Linh, lập tức : '' Cái vừa rồi kia tính''

      ''Vì sao tính?'' đôi mi thanh tú của Lam Linh nhíu lại chút, ; '' nếu ngươi để ta ngồi xuống, ta có thể suy xét hôn ngươi lại 1 lần''.

      Phía trước xe ngựa, Triêu Dương cảm thấy trời sáng lại, nhưng trái tim của lại chịu nổi a.

      ------------------------------

      Chương 78: Cười khuynh thành.

      Editor : Yosa_Truong


      Yết Kinh Hàn tuy rằng ngoài miệng đối với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước của Lam Linh rất bất mãn, nhưng trong lòng lại tạo nên 1 tầng gợn sóng, thể phủ nhận thích cảm giác đôi môi mềm mại như nước mùa xuân của nàng dán vào má , mềm mềm, nhuận nhuận, ngưa ngứa.

      Nghe Lam Linh đưa ra điều kiện trao đổi, Yết Kinh Hàn ra vẻ suy tư 1 chút, lúc sau mới chậm rãi mở miệng '' Nếu nàng đồng ý thêm điều kiện nữa bổn vương có thể suy nghĩ lại.''

      ''Vương gia, ngài có biết việc đối xử như vậy với nữ tử tay trói gà chặt tổn hại đến hình tượng của ngài trong lòng dân chúng ? (******************* ) Nếu lời này lan truyền ra ngoài, những người có ý muốn bất lợi với ngài có thể mượn cơ hội mà sáng tác nên 1 đại tác phẩm a, ai ai nặng, trong lòng vương gia ắt nên có suy xét.''

      Giờ khắc này, Lam Linh hoàn toàn bình tĩnh lại, bởi vì, nàng biết rằng phải thức thời, nếu như phát giận đối phó được với Yết Kinh Hàn, đối phó với , dùng trí mới là thượng sách.

      ''Tay trói gà chặt?"' Yết Kinh Hàn nhéo nhéo đôi tay bé nhu nhược xương của Lam Linh, có thâm ý khác nhìn Lam Linh liếc mắt 1 cái, lại '' Bổn vương để ý người khác đối đãi với ta thế nào, cũng để ý người nào tính kế vu khống ta, bổn vương tại chỉ để ý nàng có muốn thực bổn này hay mà thôi.''

      Nửa câu sau của Yết Kinh Hàn vừa mạnh mẽ, lại có mười phần khí phách, trong mắt tụ lại nhiều điểm tinh quang, cả người như vận sức chờ phát động để săn, tùy thời điểm đều có thể chế trụ yết hầu của người khác.

      Nhìn thấy Yết Kinh Hàn như thế, Lam Linh lại trở nên thất thần trong nháy mắt, trong đầu tựa hồ có hình ảnh nào đó lên, nhưng với tốc độ cực nhanh, nàng còn chưa kịp bắt lấy biến mất vô hình.

      ''Xem như ngài lợi hại, ta nhận thua.'', ánh mắt Lam Linh trở nên sáng hơn, trong suốt thấy đáy, nhìn ra 1 tia giả dối, điều này làm trong lòng Yết Kinh Hàn xẹt qua 1 tia nghi hoặc.

      ''Ta đáp ứng ngài, từ hôm nay trở , trừng mắt với ngài, đối với ngài cũng mang theo vẻ mặt tươi cười chào đón, vậy được rồi chưa?" Lam Linh biết rằng căn nguyên chuyện này ở chỗ nàng nhìn Yết Kinh Hàn, bị mượn đề tài để chuyện, nếu nàng nhượng bộ, chắc hẳn thả nàng.

      Quả nhiên Yết Kinh Hàn nghe Lam Linh như vậy liền nhanh chóng ngồi dậy, đồng thời đem nàng kéo đứng lên, nhìn Lam Linh nhưng lên tiếng, tựa hồ chờ đợi nàng như thế nào có thể biến lời hứa thành hành động đây.

      Lam Linh vểnh môi, hướng tới Yết Kinh Hàn lộ ra nụ cười thản nhiên, bộ dáng xinh đẹp quyến rũ khiến trăm hoa thất sắc, nhưng trong lòng Lam Linh lại dằn vặt nguôi, cừu này báo phi quân tử ! ngày nào đó nàng làm cho cắt đất đền tiền.

      Nụ cười Khuynh thành a! Yết Kinh Hàn thấy Lam Linh đẹp, đẹp tới mức đến lúm đồng tiền cũng xinh đẹp vô cùng, đột nhiên lại cảm thấy trong tim chấn động, lập tức rất nhanh ngồi lại vị trí cũ, cầm lấy quyển kinh thư bàn trà, lại như hề nhìn nàng nữa.

      Lam Linh đương nhiên khờ dại mà nghĩ rằng Yết Kinh Hàn bị nàng mê hoặc đến đầu óc choáng váng, quên chuyện nụ hôn, bất quá đề cập tới, nàng cũng tự nạp mạng.

      ''Hôm nay ngươi thiếu nợ, ngày khác phải trả'', ánh mắt Yết Kinh Hàn dừng lại cuốn kinh thư, đột nhiên 1 câu.

      ''Được'' Lam Linh cười cười đáp ứng, tuy rằng đây là lần đầu nàng nghe hôn còn có thể thiếu nợ được, bất quá thiếu nợ cũng tốt, tốt nhất thiếu đến thời điểm nàng rời khỏi nha.

      Triêu Dương theo Yết Kinh Hàn 6 năm, đây là lần đầu tiên phát được mặc này của Gia, trong lòng đột nhiên có 1 tia vụn trộm, nghĩ đến bí mật này mà vui lên 1 chút.

      Nhưng Triêu Dương còn chưa vui được bao lâu, chỉ thấy có 1 người giục ngựa chạy ở trước mặt, nhìn thấy bọn họ cũng né tránh, mà trực tiếng xông vào.
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 79: Tẩu tử

      Editor: Yosa_Truong.


      Lam Linh ở trong xe ngựa tự nhiên cũng nghe được tiếng vó ngựa lao nhanh đến, lát sau liều nghe Triêu Dương ‘Giá’ 1 tiếng kèm theo đó là tiếng ngựa hí cao vút, xe ngựa cũng lập tức ngừng lại.

      ‘Gia, là Nhạc tiểu thư cưỡi ngựa chặn đường’ thanh bên ngoài của Triêu Dương vang lên.

      cần cản nàng, để nàng đến ’, Yết Kinh Hàn hơi nhíu mày, phân phó Triêu Dương 1 câu.
      ‘Vâng’

      Nghe Yến Kinh Hàn cùng Triêu Dương đối thoại, Lam Linh mở trừng mắt với Yết Kinh Hàn, nhíu mày, "Vương gia, Nhạc tiểu thư kia chắc là đào hoa của ngài nhỉ?" Trong giọng hề che dấu hương vị trêu tức.

      Triêu Dương lập tức đầu đầy hắc tuyến, Yến Kinh Hàn khỏi nhíu mày tí, ‘ phải’, giọng mang theo ba phần vui.

      ‘Phải , nếu phải người ái mộ ngài, làm sao lại cản xe ngựa của ngài đây? Chẳng lẽ là hướng ngài kêu oan?’ Giờ phút này trong mắt của Lam Linh sáng ngời như sao, hiển nhiên đối với việc Nhạc tiểu thư kia phải là người ái mộ Yết Kinh Hàn cảm thấy rất hứng thú.

      Yết Kinh Hàn thấy thần sắc của Lam Linh, biết nàng cố ý, nàng muốn mượn cơ hội để tìm lại tiếng của mình, lập tức đem quyển sách trong tay quăng ra bên, lại ngồi xuống bên cạnh Lam Linh, sâu kín mở miệng: ‘Vương phi có nhớ mình vừa rồi mới thiếu khoản nợ

      Uy hiếp, đích thị là uy hiếp trắng trợn ! Lam Linh nghiến răng, hướng tới Yết Kinh Hàn cười nịnh nọt tiếng, ‘Đương nhiên nhớ, ngài cũng coi như là ta chưa hỏi gì cả nha.’

      Lam Linh vừa xong, lập tức bên ngoài vang lên thanh của nữ tử, ‘Kinh Hàn, nghe ca ca ngươi cưới được phu nhân như hoa như ngọc, ta còn chưa gặp qua, hôm nay tốt lại gặp phải rồi, Kinh Hàn huynh có thể để phu nhân của huynh lộ mặt ra cho ta xem chút được ?’

      Lam Linh nghe thanh đoán nghĩ người chuyện ắt hẳn phải là Nhạc tiểu thư, nhưng vị Nhạc tiểu thư này giọng cũng giống như tiểu thư khuê các lắm nha, mà lại 1 tiếng ‘phu nhân’ làm cho nàng nghe được rất thoải mái nữa.

      ‘Tư Ngữ, chúng ta muốn đến Hoàng cung thỉnh an Thái Hậu, muốn gặp tẩu tử của ngươi, ngày khác đến phủ gặp .’

      Tẩu tử? Lam Linh khỏi rung mình cái, bất quá nghe được trong lời Yết Kinh Hàn, Lam Linh cũng cảm giác được quan hệ của Yết Kinh Hàn cùng Nhạc Tư Ngữ kia quả tầm thường, lập tức xem xét hai mắt của Yết Kinh Hàn.

      ‘Liếc mắt nhìn thôi, có thể làm trễ nãi thời gian bao lâu chứ? Kinh Hàn huynh yên tâm, ta là nữ nhân, phu nhân huynh có xinh đẹp như hoa ta cũng cướp chạy đâu’

      Trong đầu Triêu Dương lại đầy hắc tuyến, Nhạc tiểu thư tuyệt đối phải là danh môn khuê tú gì cả, biết có công tử nào dám cưới nàng hay ?

      ‘Phu quân, nếu Nhạc tiểu thư đến gặp thần thiếp, vậy hãy mời Nhạc tiểu thư vào ’ Lam Linh đột nhiên đối Yến Kinh Hàn ôn nhu câu, nếu Yến Kinh Hàn muốn gặp Nhạc Tư Ngữ, nàng lại càng muốn gặp.

      câu ‘phu quân’ trong miệng Lam Linh lập tức làm cho nội tâm Yết Kinh Hàn chấn động, lập tức nhìn nàng cái, bèn ra lệnh cho Triêu Dương: ‘Mời Tư Ngữ vào

      ‘Vâng’ Triêu Dương đáp, ngay sau đó : "Nhạc tiểu thư, thỉnh."
      ‘Vẫn là tẩu tử dễ chuyện’ Nhạc Tư Ngữ cười 1 câu, liền phi thân 1 cái, người ở bên trong xe ngựa, ngồi đối diện với Lam Linh.

      Lam Linh thấy Nhạc Tư Ngữ thân hắc y, đầu tóc đen dùng cây trâm ngọc đen buộc cao lên, lộ ra khuôn mặt tươi tắn rung động lòng người, lại mang theo mơ hồ dã tính, nội tâm hiểu , có thể đem thân y phục nam nhân mặc thành như vậy, tính cách Nhạc Tư Ngữ nhất định rất đặc biệt nha

      Nhạc Tư Ngữ mắt e dè đem Lam Linh từ xuống dưới đánh giá phen, lúc này mới cười : "Tẩu tử, ta nghe ca ca , ngươi làm chó của Kinh Hàn đem Thụy Thái Tử đuổi ra khỏi hỉ đường, ngươi là như thế nào làm được vậy?"
      BaoYuTuyết Liên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 80: Yết Kinh Hàn, ngươi có ý gì?

      Editor: Yosa_Truong


      ''Tư Ngữ, chuyện này ngươi quý phủ hỏi tường tận tẩu tử ngươi sau , hôm nay kịp rồi.'' Yết Kinh Hàn đợi Lam Linh mở miệng liền thay nàng đuổi người về.

      ''Được'', Nhạc Tư Ngữ dây dưa mà hơi đáp ứng ngay, nhảy xuống dưới, ''Trưa mai chắc ta phải đến Vương phủ dùng cơm, quyết định như vậy nha.''

      đợi Yết Kinh Hàn gật đầu, Nhạc Tư Ngữ như cơn gió bay ra khỏi xe ngựa, nhảy lên ngựa của chính mình lập tức giơ roi giục, nghênh ngang mà .

      Vén màn lên liền nhìn thấy khí thế oai hùng hiên ngang của Nhạc Tư Ngữ, Lam Linh đột nhiên có tia hâm mộ, nàng cũng muốn giục ngựa kết bạn với Trường Giang, giục ngựa lên tận đỉnh Tuyết Sơn, xem mặt trời mọc, mặt trời lặn, xem Vân Nam, xem cảnh xuân tươi đẹp, bị bất kỳ thứ gì trói buộc, đem tấm lòng rộng lớn của mình ngao du thiên hạ.

      Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, Yết Kinh Hàn lẳng lặng nhìn sườn mặt của Lam Linh, thấy gió xuyên qua cửa sổ thổi vào làm mái tóc của nàng tung bay nhảy múa, đánh vào mặt, làm cho khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của nàng tăng thêm khí chất, linh động làm say đắm lòng người.

      Yết Kinh Hàn biết đó mới chính là Lam Linh chân nhất, cái gì mà khuôn mặt tươi cười đón chào, cái gì cười lấy lòng, chính là nàng làm cho xem khi bị uy hiếp thôi, phải phát ra từ chính nội tâm nàng. Dù đẹp nhưng phủ lên lớp áo gỉa dối, làm mất bộ mặt vốn có, nàng mừng, cũng vui.

      ''Nhạc Tư Ngữ là nữ nhi của Nhạc quốc công, từ liền bị nuôi thành nam hài, ta lúc bé ở chỗ Nhạc quốc công học nghệ ba năm, Nhạc Tư Ngữ liền đem ta như huynh trưởng mà đối đãi'' Yết Kinh Hàn nhìn Lam Linh, nhàng mở miệng, lần đầu tiên dùng ''Bổn vương'' mà đổi thành ''ta''.

      Lam Linh từ trước đến nay vô cùng mẫn tuệ , tự nhiên nghe ra giọng của Yết Kinh Hàn có chút bất đồng, nhìn về phía Yết Kinh Hàn, trong mắt mang theo tia tìm tòi nghiên cứu, '' Vì cái gì mà với ta chuyện này?''

      '' Nhạc Tư Ngữ là hướng tới nàng, nàng ta đối với nàng là toàn diện hiểu biết, còn nàng đối với nàng ta hoàn toàn biết gì cả.''

      ''Hướng tới ta? '' Lam Linh có chút thắc mắc, '' Ngài nàng ta phải là đào hoa của ngài, vậy tại sao nàng ta lại hướng tới ta?''

      Yết Kinh Hàn nhìn Lam Linh liếc mắt cái, cũng trả lời vấn đề của nàng, lại ngồi về vị trí cũ, nhặt sách lên, hiển nhiên là muốn cùng Lam Linh thảo luận vấn đề này.

      ''Yết Kinh Hàn, ngươi có ý gì? Đừng có chỉ nửa.'' Lam Linh cảm thấy Yết Kinh Hàn cố ý khơi dậy hứng thú của nàng, đôi mi thanh tú khỏi tức giận.

      Lam Linh rất nghi hoặc, thân thể của nàng là thiên kim tiểu thư chưa bao giờ bước ra khỏi cửa bước, khi nào lại trêu chọc phải vị Nhạc tiểu thư kia rồi.

      Nghe Lam Linh gọi thẳng tục danh của chủ tử nhà mình, Triêu Dương thể thừa nhận rằng vẫn là rất bội phục can đảm của Lam Linh nha, kỳ , Triêu Dương cảm thấy nếu Lam Linh phải là nữ nhi của Lam Trí Thân, nàng làm vương phi của gia, rất vui a.

      ''Sớm hay muộn cũng có người cho ngươi, Bản Vương muốn .'' Yết Kinh Hàn thay đổi lại xưng hô, trong giọng mang theo hương vị lạnh băng.

      tình bất định ! Lam Linh trừng mắt liếc Yết Kinh Hàn cái, cũng hỏi nữa, nàng từ trước đến nay Binh lai tương đáng ( cái này là cả cụm mà ta hiểu gì cả ), Nhạc Tư Ngữ rốt cuộc hướng tới nàng vì cái gì, chỉ trưa mai thôi là thấy được, nàng cần nóng lòng.

      Hai người cũng tiếp, mãi mới đến cổng hoàng cung, xe ngựa dừng lại, Yết Kinh Hàn dẫn đầu xuống xe ngựa, Lam Linh theo sau , chuẩn bị bước xuống ghế con, nghĩ lại vấp phải váy của chính mình, Lam Linh nhất thời mất trọng tâm, trực tiếp ngã xuống xe ngựa......



      Chương 81: Lưỡi dao sắc bén

      Editor: Tử SắcY



      Lấy thân thủ kiếp trước của Lam Linh, dù bây giờ thân thể nàng có như thế nào, nàng có thể tránh cho mình ngã quỳ rạp mặt đất, nhưng lúc này là ở trước cửa hoàng cung, dưới mí mắt của Yến Kinh Hàn, Lam Linh tình nguyện người ngã đầy bụi đất mất hết mặt mũi, nàng cũng muốn dễ dàng bại lộ võ nghệ của mình.


      Lam Linh biết , giớ biết có bao nhiêu ánh mắt thầm ngó chừng nàng, chỉ cần nàng vừa lộ ra thân thủ này, chưa đầy lát, chắc chắn truyền tới trong tai Lam Xảo Phượng, đến lúc đó chỉ sợ phải là câu mất trí nhớ là có thể che giấu được, vì thế, trong nháy mắt, Lam Linh phân tích những lợi hại liên quan, mặc kệ người mình ngã về phía xe ngựa.


      Nhưng mà, cảm giác đau đớn như dự tính cũng xuất , trong mũi lại quanh quẩn mùi Tùng Trúc thơm ngát quen thuộc kia, cảm nhận được người ôm ấp ấm áp ở trong lòng, Lam Linh đương nhiên biết là ai đỡ lấy nàng, giương mắt ngoài ý muốn chút nào đối mặt với cặp mắt phượng thâm thúy làm cho nàng cảm thấy được tia ấm áp kia, lập tức khẽ mỉm cười, "Đa tạ."


      Nụ cười của Lam Linh lại như hờ hững nhạt nhẽo, lại như gió xuân thổi vào trong lòng Yến Kinh Hàn, trong khoảnh khắc kia Yến Kinh Hàn đột nhiên thất thần.


      Yến Kinh Hàn biết nụ cười lúc này mà Lam Linh cười với được xuất phát từ nội tâm, mang theo điềm đạm mà chỉ nàng có, thanh nhã của chỉ riêng nàng, như mưa phùn bay xuống trong lòng , làm dịu giá lạnh và hiu quạnh trong lòng .


      "Thả ta xuống." mặt Lam Linh hơi ra màu hồng phấn nhàn nhạt, ở trước mặt thị vệ hoàng cung với nhiều thị vệ vương phủ như vậy, lại bị ôm vào trong ngực, Lam Linh thể làm được mặt đỏ, tim đập nhanh.


      Mỗi lúc này, Yến Kinh Hàn cuối cùng có thể tận mắt thấy được nét thẹn thùng của tiểu nữ gia ở mặt Lam Linh, cũng chỉ có vào lúc này, tất cả nét lạnh nhạt tất cả thong dong dường như đều cách xa Lam Linh, còn dư lại duy nhất nét bối rối, tia bất an.


      Nhìn thấy dáng vẻ non mềm xinh đẹp kiều như hoa đào của người trong ngực, Yến Kinh Hàn khẽ nháy mắt cái, nén ép lại hy vọng xa vời kia dường như mãi mãi cũng khó có khả năng đạt được trong lòng, nhanh chóng để Lam Linh xuống.


      Thị vệ hoàng cung với thị vệ của vương phủ đều là những người được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, từng mắt của người người đều nhìn thẳng, dường như vốn tận mắt thấy được màn Yến Kinh Hàn ôm Lam Linh, đương nhiên là ngoại trừ Triêu Dương, người ta nhìn thấy ngay cả mí mắt cũng chớp cái.


      "Triêu Dương, hôm nay sau khi hồi phủ, phòng tối trong vòng ba ngày!" Sau khi Yến Kinh Hàn lạnh lùng quét Triêu Dương cái, mới về phía cửa chính hoàng cung.


      "A!" Triêu Dương vội vàng bụm miệng, lúc này dường như mới phát đủ thảm, ra đời này có màn diễn nào được nhìn miễn phí.


      Nhìn thấy dáng vẻ Triêu Dương uỷ khuất ảo não, Lam Linh hé miệng khẽ cười, nhưng mới vừa quay đầu lại, thấy được Yến Kinh Hàn dừng bước, đưa tay phải về phía nàng.


      Trong lòng Lam Linh khẽ đấu tranh hồi, nhưng vẫn đưa tay trái tới, Lam Linh biết nàng trước có lực lượng bảo vệ mình tuyệt đối, nên chỉ có thể nhường nhịn lui bước mới tốt, Lam Xảo Phượng gả nàng cho Yến Kinh Hàn, khẳng định là hy vọng nàng với Yến Kinh Hàn như nước với lửa, bị nắm , có thể đừng cho Lam Xảo Phượng tìm phiền toái cho nàng, nắm cứ nắm , cứ xem như diễn trò là được rồi.


      Yến Kinh Hàn nắm chặt bàn tay bé của Lam Linh, phủ nhận là thích ấm áp từ tay nàng, thích xúc cảm mềm mại xương ở tay nàng, nhưng biết thân phận nàng vĩnh viễn cũng thay đổi được , nếu như trầm mê trong loại ấm áp này, vậy nàng biến thành Lam Xảo Phượng cầm con dao sắc đâm về phía !


      Nghĩ tới đây, trong nháy mắt mắt phượng Yến Kinh Hàn bị băng sương phủ đầy, bàn tay nắm tay Lam Linh lại tia ấm áp!
      BaoYu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :