1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim Chủ Bị Lừa Rồi - Nhất Độ Quân Hoa (C52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Hic! từ hôm qua tới giờ mình ám ảnh cái chếtcủa Đường , nhưng lại nghĩ ra cái kết nào tốt cho ông, có lẽ chết là cách giải thoát,mình vẫn thương bóng dáng lặng lẽ quạnhcủa ông, làm truyện lâu nên rất có tình cảm! http://***************.com/images/smilies/icon_sad.gif(
      ---------------
      Chương 49
      Editor: Vivianlai

      Nàng bước qua, tà áo dính lây màu đỏ của máu.Ân Trục Ly chậm rãi bước về phía Khúc Thiên, Khúc Thiên cảnh giác sợ nàng ra tay bất ngờ,hưng nàng chỉ đứng đó, hai tay giấu trong tay áo, cười tươi rạng rỡ.

      Đầu của Đường bị cắt ra, trong khíđầy mùi máu tanh, cái đầu ấy vẫn còn chút hơi ấm, mọi người đồng thanh hô vang dội “Tất thắng! Tất thắng!”

      Thẩm Đình Giao vừa bước vào phủ thấycảnh tượng này, ngày hôm đó ánh nắng thu trảikhắp muôn nơi, những tán lá ngô đồng vẫn còn vương vết máu. Ân Trục Ly cúi đầu đứng trong đình, gương mặt lạnh nhạt. Trong lòng nàng như cũng nghe ngây ngấy mùi máu tươi,cảm giác này khó diễn tả, Thẩm Đình Giaobước nhanh tới, cầm lấy tay nàng, giọng gọi“Trục Ly.”

      “Hả?” Ân Trục Ly hờ hững đáp, tiết trời thángChín sớm mang theo hơi lạnh, hai tay nànglạnh như băng. Thẩm Đình Giao đau lòng “Đừngquá đau lòng, tiên sinh…”

      Ân Trục Ly lắc đầu, ngắt lời của , giọngnói trầm trầm, mang đầy vẻ ưu tư “Yểu yểu linhphượng, miên miên trường quy. Du du ngã tư,vĩnh dự nguyện vi… vĩnh dữ nguyện vi.” (Vivi: Thơ cổ ta đành bó tay!) Nàng quay đầu, giọngnói lạnh lùng băng giá “Tướng quân, mọichuyện xong, Trục Ly mong chờ nghe tin lành!”

      xong nàng quay người rời khỏi Khúc phủ,bước ngang qua vũng máu, nàng đưa mắt nhìn, trong mắt chỉ còn màu máu đỏ thẫm dính vấy lên giày nàng.

      Thẩm Đình Giao theo nàng rời khỏi Khúc phủ,đưa tay nắm lấy tay nàng, vẻ mặt Ân Trục Ly mệt mỏi vô cùng, giọng cũng nhàn nhạt “Cửu gia, để ta mình có được ?”

      Thẩm Đình Giao biết nên trả lời nàng thế nào, giống như Ân Trục Ly, mặc dù từ cũng trải qua nhiều sóng gió, nhưnghắn chưa bao giờ để bản thân quá lệ thuộc vào người nào. cũng hiểu cảm giácđau xé lòng, đồng cảm được vớinàng, nhưng nghe câu “Vĩnh cùng nguyện vi…” (Vivi: Nguyện bao giờ rời xa.)

      đứng đó, nhìn Ân Trục Ly mình về phía trước, Ân Trục Ly vội , ánh nắngkéo dài bóng của nàng, trông đơn độc. Khisương mai còn chưa tan , vậy mà có người vĩnh viễn còn thấy bình minh này nữa.

      Thẩm Đình Giao quay đầu nhìn Khúc phủ, Trương Thanh đứng phía sau , thấy sắc mặthắn cũng có gì vui vẻ bèn ấp úng “Chúcmừng vương gia được toại ý đẹp lòng.”

      Thẩm Đình Giao đứng yên, hồi lâu sau mới quay đầu, rồi lại giận dữ “Bổn vương chỉ muốn tựđộng bỏ , muốn để chết… cũng phải là nam nhân tuyệt tình như .” cũng hiểu mình tức giậnchuyện gì, lại cười lạnh rồi “Có điều hắnchết cũng tốt.”

      Ân Trục Ly lát, lúc quay đầu lại thấyThẩm tiểu vương gia tò tò theo nàng, nàng đihắn cũng , nàng đứng cũng đứng, mộtđoạn rất xa, cuối cùng nàng xoay người “Làm gì vậy hả?”

      Thẩm Đình Giao ấp úng “Ta.. ta muốn theo nàng.”

      Ân Trục Ly nhếch miệng cười, nhưng trong mắtvẫn lạnh lùng “Cửu gia muốn làm ta vui sao?”

      Thẩm Đình Giao gật đầu, lúc đó mặt trời lêncao, nắng hắt lên người làm người ta hoa mắt, Ân Trục Ly vươn tay “Tới đây, Cửu gia.”

      Thẩm Đình Giao tới trước mặt nàng, thìnhlình bị nàng vác lên vai, hét lên tiếng, nàng nhanh chóng chạy.

      Bên tai chỉ nghe tiếng gió xẹt qua, nàng dùng hết sức chạy, Thẩm Đình Giao thể chịunổi xóc nảy này, chịu đựng khó chịu trong dạ dày, cắn răng lời nào. Xung quanh dần thưa thớt bóng người, chỉ cónhững bụi cây cao. bèn nghi ngờ có phảiÂn Trục Ly biết nguyên nhân tại sao ĐườngẨn chết nên muốn giết để giải hận .Ân TRục Ly dừng chân ở khe núi, thảy xuống bụi cỏ.

      chưa kịp mở miệng hỏi Ân Trục Ly nhào tới đè lên người , giọng nàng khàn khàn “Nào Cửu gia, phải là ngài muốn ta vui sao?”

      Vạt áo bị xé cách thô lỗ, tiếng vải rách xoènxoẹt, cỏ tranh đâm vào làm xước da thịt mềmmại của , mặt đất còn có sỏi đá, làm đau. nằm ngửa trong bụi cỏ, còn choángvàng – vừa mới bị xóc trận còn muốn ói, may mà lúc sáng vội vàng còn chưa ăn gì nên ói.

      Ân Trục Ly đùa cợt “Cửu gia hình như được vui vẻ lắm.”

      Ánh mặt trời len qua tán lá, những tia nắng chói chang, Thẩm Đình Giao nheo nheo mắt, máu nòng bốc lên, duỗi tay, “Chỉ cần nàng muốn, bổn vương chiều theo nàng.”

      Ân Trục Ly thầm gì đó, nghe được, có điều hơi lạnh xông tới, lưỡi của nàng như con rắn , làm si mê mong muốnđược cùng nàng, vậy mà nàng vẫn chẳng có phản ứng gì làm tức sùi bọt mép.

      Hoàn toàn chẳng có kỹ xảo gì, Ân Trục Ly vội vã như kẻ trộm, Thẩm Đình Giao rên tiếng, lửa nóng khắp người vây lấy , cắn răng, môi Ân Trục Ly liền tóe máu. Mùi máu tươi vương vấn giữa môi miệng của haingười, trước mắt Ân Trục Ly như mờ hơi nước.

      Thẩm Đình Giao hiểu sao nàng nhiệt tìnhhơn bình thường rất nhiều, nhưng cũng chẳng hỏi. Bộ dáng xốc xếch, tóc dài tản ra đầybờ vai. Thẩm Đình Giao ngửa mặt nằm, caovời vợi, ánh nắng rải đầy đất, trán nàng lấm tấm mồ hôi, ánh mắt mơ màng.

      “Ân Trục Ly…” vô thức gọi nàng, trong taihắn nghe được gì. Tiếng chim hót xào xạc, tiếng lá vàng thu rơi, chẳng cảm thấy gìcả, chỉ biết nắm chặt lấy cánh tay của Ân Trục Ly.

      Ánh mắt Ân Trục Ly đầy cuồng loạn, hơi thở nặng nhọc, mồ hôi đổ ra như tắm.

      Hai người dây dưa phía xa có người gọi “Cửu gia? Vương phi?”

      Là Trương Thanh.

      Thẩm Đình Giao tính quay đầu lại nhìn, mắtthấy sắp chịu hết nổi rồi, nhưng Ân Trục Ly lạigiữ “Đừng nhìn.”

      Thẩm Đình Giao cắn chặt môi, đànhlòng chịu thua nhiệt huyết của Ân Trục Ly, lại sợ Trương Thanh tới đây, tên kia là người có đầu óc, biết tiến lùi. Ân TrụcLy chẳng thèm để ý, cũng thèm bỏ vào tai, cầm lấy “thằng ” của Cửu gia mà tự mình hành động.

      Thẩm Đình Giao hừ tiếng, quăng việclo lắng Trương Thanh ra sau đầu mà hăng hái. Cảnh thu trải dài khắp nơi, nghe thấy tiếngTrương Thanh càng ngày càng gần, như ngheđược tiếng bước chân của đạp rạp cỏ. Hắnđã sắp lên tới đỉnh, chỉ cần đụng chạm cũng làm cắn răng cắn cỏ.

      Nét mặt cương nghị, da thịt rắn chắc, chẳnggiống những nương khác, Thẩm Đình Giaotừng mơ mộng tưởng tượng nhiều lần – được đặtngười như nàng nằm dưới thân tuyệt vời nhưthế nào đây?

      Vừa nghĩ như vậy, chẳng nhịn thêm đượcnữa, buông giáp đầu hàng. Ân Trục Ly sao chịubỏ qua cho dễ dàng như vậy, nàng cúi ngườidùng vạt áo lau lau “thằng ” của Thẩm ĐìnhGiao, lại thêm phần khiêu khích. Nghe thấyTrương Thanh tới gần bên, Thẩm Đình Giao đổ mồ hôi, cắn răng “Trương Thanh, đừng tới đây.”

      Trương Thanh bị tiếng này làm cho sợ sệt, dám tới nữa, nghe thấy hình như đúng cho lắm, là người thô thiển ngu ngốc, biết suy nghĩ nhiều “Vương phi? Vươngphi ngài ở đâu?”

      Ân Trục Ly làm như nghe thấy, chỉ cúi đầu tiếp tục “nghịch thằng ” của Thẩm Đình Giao, chuẩn bị giao chiến. Thẩm Đình Giao đổmồ hôi ướt hết áo, trong tầm mắt mơ hồkhông còn nhìn nữa, cố gắng làm ra vẻbình thường, có gì đâu, nguoi vềtrước .”

      Trương Thanh còn do dự, chỉ sợ lỡ hai ngưởi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thẩm Đình Giao tự lo nổi cho mình, sao có thểnào lo lắng cho được. đứng hồilâu, cắn răn rồi lại định bước qua đó xem sao.May mà có người chạy tới “Trương Thanh! Đường tiên sinh nhà ta xảy ra chuyện gì?”

      Là Hách Kiếm. Trương Thanh như thấy được cứu tinh của đời mình, chạy nhanh tới, chỉ tay về phía bụi cỏ “Hách tổng quản, Cửu gia và Vương phi ở bên đó lâu rồi, biết cóchuyện gì nữa. Ta muốn qua xem thử nhưng Cửu gia cho!”

      Hách Kiếm nhìn sơ cái liền hiểu, mặt đỏ như gấc “Hai vợ chồng người ta ở với nhau, ngươi lo gì chứ! Còn mau ! Tiên sinh nhà ta đâu rồi?”

      Giọng xa dần, Thẩm Đình Giao thở phào nhõm, vừa cúi đầu lần nữa thấy áomình dây đầy vết máu đỏ. Máu ở đâu ra? Tronglòng hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, thấy trêncổ tay Ân Trục Ly biết bị thứ gì cắt trúng, hoạt động mạnh làm cho máu càng chảy ra nhiều, nhuộm đỏ cả bụi cỏ.

      cầm tay nàng, lần đầu tiên quát lên “Ân Trục Ly! Ngươi muốn sống nữa sao!”

      Ân Trục Ly giống như mới phát ra vết thương, nàng nhìn máu chảy vũng, độtnhiên nhoẻn miệng cười, Thẩm Đình Giao ngheđược nàng khẽ “Quên thôi, chẳng còngiữ được nữa.”

      Nàng xé vạt áo, băng bó vết thương lại. ĐườngẨn, sư phụ đúng là nhà nho,Trường An này cũng đầy nhà nho. Người có gì để Ân Trục Ly này phải kính trọng chứ? Người muốn chết liền tìm cái chết, có gì đáng để Ân Trục Ly này đau lòng ? Thừa nhận ta là sỉ nhục tới vậy sao, hai mươi năm gắn bó lại đáng giá bằng đoạn hồi ức.

      Đường , ta tuyệt đối vì ông mà rớtmột giọt nước mắt, ta tuyệt đối nhớthương vì ông, vĩnh viễn cũng tha thứ choông.

      Nàng băng xong vết thương nhưng cũng chẳng thấy đau. Mặt trời khuất bóng, máu cũng ngừngchảy, chỉ có nàng là lạnh thấu xương.

      ra… nếu thương cầngì tìm cái chết…

      Nằm giữa bụi cỏ vắng vẻ, Ân Trục Ly nhắm mắtlại.

      Được rồi sư phụ, chúng ta hòa thôi, con khôngtức giận nữa, người cũng hãy mau về…

      ----

      Ta đau lòng quá các nàng, mấy ngày nay edit mà ngày nào cũng khóc lóc thê thảm, huhuhu!

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Ánh mắt Ân Trục Ly đầy cuồng loạn, hơi thở nặng nhọc, mồ hôi đổ ra như tắm.

      Hai người dây dưa phía xa có người gọi “Cửu gia? Vương phi?”

      Là Trương Thanh.

      Thẩm Đình Giao tính quay đầu lại nhìn, mắt thấy sắp chịu hết nổi rồi, nhưng Ân Trục Ly lại giữ “Đừng nhìn.”

      Thẩm Đình Giao cắn chặt môi, đành lòng chịu thua nhiệt huyết của Ân Trục Ly, lại sợ Trương Thanh tới đây, tên kia là người có đầu óc, biết tiến lùi. Ân Trục Ly chẳng thèm để ý, cũng thèm bỏ vào tai, cầm lấy “thằng ” của Cửu gia mà tự mình hành động.

      Thẩm Đình Giao hừ tiếng, quăng việc lo lắng Trương Thanh ra sau đầu mà hăng hái. Cảnh thu trải dài khắp nơi, nghe thấy tiếng Trương Thanh càng ngày càng gần, như nghe được tiếng bước chân của đạp rạp cỏ. sắp lên tới đỉnh, chỉ cần đụng chạm cũng làm cắn răng cắn cỏ.

      Nét mặt cương nghị, da thịt rắn chắc, chẳng giống những nương khác, Thẩm Đình Giao từng mơ mộng tưởng tượng nhiều lần – được đặt người như nàng nằm dưới thân tuyệt vời như thế nào đây?

      Vừa nghĩ như vậy, chẳng nhịn thêm được nữa, buông giáp đầu hàng. Ân Trục Ly sao chịu bỏ qua cho dễ dàng như vậy, nàng cúi người dùng vạt áo lau lau “thằng ” của Thẩm Đình Giao, lại thêm phần khiêu khích. Nghe thấy Trương Thanh tới gần bên, Thẩm Đình Giao đổ mồ hôi, cắn răng “Trương Thanh, đừng tới đây.”

      Trương Thanh bị tiếng này làm cho sợ sệt, dám tới nữa, nghe thấy hình như đúng cho lắm, là người thô thiển ngu ngốc, biết suy nghĩ nhiều “Vương phi? Vương phi ngài ở đâu?”

      Ân Trục Ly làm như nghe thấy, chỉ cúi đầu tiếp tục “nghịch thằng ” của Thẩm Đình Giao, chuẩn bị giao chiến. Thẩm Đình Giao đổ mồ hôi ướt hết áo, trong tầm mắt mơ hồ còn nhìn nữa, cố gắng làm ra vẻ bình thường, có gì đâu, nguoi về trước .”

      Trương Thanh còn do dự, chỉ sợ lỡ hai ngưởi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thẩm Đình Giao tự lo nổi cho mình, sao có thể nào lo lắng cho được. đứng hồi lâu, cắn răn rồi lại định bước qua đó xem sao. May mà có người chạy tới “Trương Thanh! Đường tiên sinh nhà ta xảy ra chuyện gì?”

      Là Hách Kiếm. Trương Thanh như thấy được cứu tinh của đời mình, chạy nhanh tới, chỉ tay về phía bụi cỏ “Hách tổng quản, Cửu gia và Vương phi ở bên đó lâu rồi, biết có chuyện gì nữa. Ta muốn qua xem thử nhưng Cửu gia cho!”

      Hách Kiếm nhìn sơ cái liền hiểu, mặt đỏ như gấc “Hai vợ chồng người ta ở với nhau, ngươi lo gì chứ! Còn mau ! Tiên sinh nhà ta đâu rồi?”

      Giọng xa dần, Thẩm Đình Giao thở phào nhõm, vừa cúi đầu lần nữa thấy áo mình dây đầy vết máu đỏ. Máu ở đâu ra? Trong lòng hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, thấy cổ tay Ân Trục Ly biết bị thứ gì cắt trúng, hoạt động mạnh làm cho máu càng chảy ra nhiều, nhuộm đỏ cả bụi cỏ.

      cầm tay nàng, lần đầu tiên quát lên “Ân Trục Ly! Ngươi muốn sống nữa sao!”

      Ân Trục Ly giống như mới phát ra vết thương, nàng nhìn máu chảy vũng, đột nhiên nhoẻn miệng cười, Thẩm Đình Giao nghe được nàng khẽ “Quên thôi, chẳng còn giữ được nữa.”

      Nàng xé vạt áo, băng bó vết thương lại. Đường , sư phụ đúng là nhà nho,Trường An này cũng đầy nhà nho. Người có gì để Ân Trục Ly này phải kính trọng chứ? Người muốn chết liền tìm cái chết, có gì đáng để Ân Trục Ly này đau lòng ? Thừa nhận ta là sỉ nhục tới vậy sao, hai mươi năm gắn bó lại đáng giá bằng đoạn hồi ức.

      Đường , ta tuyệt đối vì ông mà rớt giọt nước mắt, ta tuyệt đối nhớ thương vì ông, vĩnh viễn cũng tha thứ cho ông.

      Nàng băng xong vết thương nhưng cũng chẳng thấy đau. Mặt trời khuất bóng, máu cũng ngừng chảy, chỉ có nàng là lạnh thấu xương.

      ra… nếu thương cần gì tìm cái chết…

      Nằm giữa bụi cỏ vắng vẻ, Ân Trục Ly nhắm mắt lại.

      Được rồi sư phụ, chúng ta hòa thôi, con tức giận nữa, người cũng hãy mau về…

      ----

    3. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      minh thich truyen nay cuc
      nhung ma bi dung roi a ban
      dang doan dau long

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 50

      Ban đêm, những thuộc hạ cũ của Khúc Thiên dẫn theo hai ngàn binh mã giả đánh nghi binh ở cửa Bắc thành Trường An, đợi đến lúc lửa phừng lên trước cửa thành, Ân Trục Ly che chở cho Thẩm Đình Giao, dẫn theo đám tâm phúc của Khúc Thiên khoảng hơn mười người, mở đường máu chạy ra khỏi cửa Tây thành , chạy thẳng tới Thiên Thủy.

      Đại Huỳnh thanh bình được bốn năm chín tháng, nay đại tướng quân Khúc Thiên và những thuộc hạ cũ khởi binh ở Lũng Tây của quận Thiên Thủy, ủng lập Phúc Lộc Vương Thẩm Đình Giao làm tân chủ, tuyên cáo với chư quân : đương kim vương thượng Thẩm Đình Giao giết cha đoạt vị, hãm hại huynh trưởng, tại vị bốn năm, đức độ chẳng có mà cũng chẳng xây dựng được gì. Thể theo Thiên đạo, ủng lập tân quân.

      Lời này vừa ra, thiên hạ dấy loạn.

      Thẩm Đình Xa lại vô cùng tức giận, thèm để ý tới can gián cũa chư thần, tuyên triệu hai mươi vạn binh mã dẹp loạn, thần dân Đại Huỳnh vô cùng hoang mang.

      Khói lửa lại dấy lên.

      Khúc Thiên đợi chờ Ân Trục Ly thay đổi thái độ, thậm chí ông còn ngầm đồng ý cho Khúc HOài Thương gọi nàng là muội muội . Ân Trục Ly đương nhiên biết vì sao ông ta muốn lấy lòng mình.

      “Dưới trướng của tướng quân giờ có tổng cộng khoảng mười hai vạn binh mã, Thẩm Đình Xa có hai mươi vạn, Tướng quân lo lắng sao?” Ân Trục Ly phía sau Khúc Thiên, nơi này là nơi binh sĩ dựng trại, vô cùng tất bật.

      Khúc Thiên xem xét tình hình ở các trạm canh gác, vẻ mặt vô cùng bình thản “Thẩm Đình Xa chẳng qua là hạng người chỉ biết ăn sẵn, mưu lược nông cạn, tư chất tầm thường, nếu giao chiến cũng chẳng có tính uy hiếp gì. Chẳng qua là vấn đề lương thảo ngươi cần phải suy tính kĩ.”

      Trong lòng ông cũng cảm thấy buồn cười, dường như nhớ lại những chuyện xưa, ông và nữ nhân Ân gia kia cứ mở miệng là nhắc tới chuyện lương thảo. Có điều hôm nay đối với Ân Trục Ly còn như trước nữa. Trước kia nàng ta chẳng qua chỉ là thương nhân, cả ngày đều ăn sơn hào hải vị, quần áo lụa là, ngồi hưởng tiền trăm bạc vạn . Bên ngoài trông có vẻ oai phong vô cùng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là dựa vào thành quả của tổ tiên mà thôi.

      Đột nhiên nàng gả cho Thẩm Đình Giao đúng là ngoài suy nghĩ của ông, theo lý mà , nàng là nữ nhân, Thẩm Đình Xa đối với nàng cũng khong tệ, cho dù cưới Lăng Ngọc làm hậu, nhưng đối với nàng chưa bao giờ buông tay. Nếu nàng là người biết thức thời an ổn vào hậu cung mà làm phi tử.

      về phẩm chất và mưu mô, Lăng Ngọc thể nào bằng nàng, đợi đến lúc Thẩm Đình Xa cân bằng được các thế lực trong triều đình, nàng lại ra tay dùng chút thủ đoạn để đoạt ngai hoàng hậu cũng phải là thể. Cho dù Thẩm Đình Xa có tiêu diệt Ân gia, gia nghiệp của Ân gia sụp đổ nàng vẫn có thể vinh hoa cả đời. Tương lai nếu có thể sinh con nối dõi, có thể thành đương kim Thái Hậu, dễ như trở lòng bàn tay.

      Nhưng nàng lại gả cho Nhàn vương như Thẩm Đình Giao, nếu nàng muốn ngồi vào Phượng vị, cần gì khó nhọc như vậy?

      Khúc Thiên chầm chậm, Ân Trục Ly theo sát bên, nàng đưa mắt nhìn những binh sĩ vội vàng qua lại, cảm thấy hứng thú với cuộc sống quân doanh.

      “Ân Trục Ly.” Khúc Thiên hiếm khi dịu giọng như vậy “Đợi khi nào cùng Hoài Thương về vấn an Đại nương của ngươi .”

      Ân Trục Ly quay đầu nhìn, hồi lâu mới hồi thần “Khúc Phu nhân? Bà ta ở đâu?”

      Khúc Hoài Thương kéo nàng “Nhìn kìa, ta chắc chắn là phụ thân nhận muội mà. thôi, ca ca dẫn muội bái kiến mẫu thân.”

      Ân Trục Ly để mặc dắt , cười “Huynh chắc chăn là Khúc phu nhân nhìn thấy Ân mỗ vui sao?”
      mal thích bài này.

    5. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      ôi!!!
      Mình tưởng dừng rồi. Cám ơn @wjuliet43 nhiều!!!:038::038::038:
      Cố lên bạn !!!
      KT bì ổi:th_120::th_120:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :