1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim Chủ Bị Lừa Rồi - Nhất Độ Quân Hoa (C52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46

      Hai ngày sau, Khúc Thiên lại tới chuyện với Ân Trục Ly, lần này ông đưa ra cầu gì nữa. Thuộc hạ của Khúc Thiên gần như bị tước hết chức quyền, vô cùng nhàn rỗi, thậm chí có người chịu nổi bèn kháng cự liền bị giam vào ngục. mình Khúc Thiên ông cũng chẳng sợ hãi gì, nhưng Khúc gia chỉ còn duy nhất huyết mạch này, ông phải vì tương lai của Khúc Hoài Thương mà tính toán trước sau.

      Mặc dù Ân Trục Ly đáng tin, nhưng tình hình trước mắt vô cùng khẩn cấp.

      Quân nhân đều trọng tình nghĩa, mặc dù có nhiều người đổi nơi khác, nhưng vẫn còn nghĩa tình. Nếu ông muốn đứng lên phản lại, đạp đổ ngai vàng cũng phải là điều vọng tưởng. Nhưng Ân Trục Ly vẫn còn chần chờ. Nàng nhìn bàn cờ mà ngẩn người, hôm nay Thẩm Đình Xa còn để cho nàng được hai phần mặt mũi, nhưng nếu chiến nổ ra, việc đầu tiên làm chắc chắn là đuổi giết toàn tộc Ân thị, chặt đứt đường tiếp tế của phản quân.

      Mà Ân tộc có mấy ngàn người, cho dù cố gắng hết sức nhưng muốn hao tổn người nào cũng phải việc dễ. Huống chi khi chuyện này thất bại hậu quả thể tưởng tượng. Nàng phải suy tính vô cùng cẩn trọng.

      Lầu Quảng Lăng, bản đồ da dê trải bàn ngọc, vẽ hết sông núi của Đại Huỳnh. Ân Trục Ly chỉ vào quận Thiên Thủy “Nơi nay có chôn kho báu,” nàng nhìn Khúc Thiên, cười khẩy “Năm đó mẫu thân đổi vị trí. Hơn hai mươi năm, vật đổi sao dời, chỉ có Tướng quân là vẫn còn hào hoa phong nhã, là làm người ta ngưỡng mộ khôn nguôi.”

      Sắc mặt Khúc Thiên trầm xuống, cũng buồn để ý lời lẽ châm chọc của nàng “Quận Thiên Thủy nằm ở Lũng Tây, ở Lũng Tây ta có thuộc hạ đóng mười vạn binh, còn huyện Kim Thành phòng thủ chắc chắn như thành đồng, nếu chúng ta khởi binh ở Lũng Tây, uy hiếp Trường An thiên hạ Đại Huỳnh sớm định đoạt.”

      Giọng điệu của ông hề sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn có chút hoài nghi – vị trí của kho báu ở đó như đoán chắc chắn rằng Đại Huỳnh có ngày hôm nay.

      Ân Trục Ly nhìn kỹ bản đồ, mười mấy tướng lĩnh xung quanh đều là những lão tướng chinh chiến sa trường, tuy để nàng vào trong mắt, nhưng khổ nỗi lương thảo là do Ân gia tiếp tế, dù muốn cũng thể đắc tội.

      Ân Trục Ly trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi đặt tay lên mặt bàn ngọc “Mọi thứ đều sẵn sàng nhưng hình như còn thiếu chút thanh thế.” Nàng đảo mắt nhìn về phía Khúc Thiên “Nếu Tướng quân có thể tạo ra bản di chiếu của Tiên đế, buộc tội Thẩm Dình Xa giết cha đoạt vị, danh vị bất chánh, nghịch lại ý trời, bại hoại luân thường đạo lý. Lời này vừa đồn ra, dù dủ giả cũng vẫn có thể có được nhân tâm, coi như là nổi danh trừ gian diệt ác.”

      Nhắc tới tiên hoàng, sắc mặt của Khúc Thiên hơi trầm xuống, lúc sau lại giọng thở dài “Thôi.” hơi cong ngón trỏ, miết theo những đường vẽ bản đồ da dê rồi lại như vô tình hỏi “Chẳng qua, nếu chiến nổ ra, Vương thượng chắc chắn tru di Ân tộc các ngươi, ngươi lại với ta, những người này phải tính sao bây giờ?”

      Ân Trục Ly mỉm cười “Muốn làm đại , sao có thể hy sinh?”

      Lời này làm Khúc Thiên bất ngờ, liếc nhìn Ân Trục Ly, thêm gì.

      Đợi đám người của Khúc Thiên rời khỏi lầu Quảng Lăng, Hách Kiếm liền lo lắng “Đại đương gia, những lời này của Khúc Tướng quân sai, nếu Ân gia theo phản quân, sao Thẩm Đình Xa lại bỏ qua cho người của Ân tộc được đây?”

      Ân Trục Ly ngước mắt nhìn, lúc sau lại cười mà “Hách đại tổng quản, Ân gia cũng theo phản quân, chỉ có mình Ân Trục Ly có lòng muồn phản mà thôi. Nếu là lúc trước, Thẩm Đình Xa chắc chắn giết hết toàn tộc Ân thị, nhưng lúc này kẻ địch của quá nhiều, rảnh mà chú ý tới. Nếu ta , Ân gia còn có mẫu thân ta, mẫu thân có thù đội trời chung với Khúc Thiên, sao lại chịu giúp ông ta được? Giờ phút này có lẽ bà cũng hận luôn ta, đương nhiên muốn giúp Thẩm Đình Xa, Thẩm Đình Xa lấy lòng bà còn kịp, sao dám có lòng tru diệt Ân gia?”

      Hách Kiếm như bừng tỉnh, nhưng ngay sau đó lại lo lắng “Đại đương gia và lão phu nhân tranh chấp như vậy, chẳng phải là cho Vương thượng cơ hội để tiêu diệt Ân gia ??”

      Ân Trục Ly đưa tay sờ bàn ngọc, Hách Kiếm phát người nàng đúng là chảy dòng máu của Khúc Thiên, thần sắc lúc lơ đãng của hai người vô cùng giống nhau.

      Lúc này Ân Trục Ly lại có chút khổ sở “Những tâm phúc của ta đều phải mang theo, nếu chắc chắn có họa sát thân. Điều ta khổ tâm nhất bây giờ là làm sao để sư phụ cùng chúng ta. Tính tình ông vốn cương trực, thà chết cũng khuất phục.Muốn ông hợp tác với Khúc Thiên, luồng cuối để giữ được tánh mạng là chuyện thể. Nếu ông ở lại đây, Thẩm Đình Xa nhất định dùng ông ấy để uy hiếp ta. Sư phụ vốn thanh cao, sao có thể chịu nổi chuyện bị tiểu nhân nhục nhã.”

      Nàng gác tay lên trán, ra chút mệt mỏi “Đạo lý co dãn trong đời người thể với sư phụ được.”

      Phúc Lộc vương phủ, Thẩm tiểu vương gia cũng chẳng hề được rảnh rỗi. Cuối thu, thời tiết thoáng đãng, trời xanh mây. Trong sân, cúc vàng nở khoe sắc, gió hây hây thổi, ngồi đàn bản Tứ diện mai phục, khúc này được phổ từ khúc nhạc dành cho đàn tỳ bà, nhưng dưới ngón đàn của vẫn mất thi vị trong đó.

      Hà Giản đứng ở hành lang lắng nghe lúc, đợi tới điệu cuối cùng vang lên mới giọng “Cửu gia, mới vừa nãy Liêm Khang có báo, vương phi bảo chúng ta chuẩn bị hành lý, cùng Khúc tướng quân rời thành Trường An, đến huyện Kim Thành tạm trú.”

      Thẩm Đình Giao gảy dây đàn, năm ngón tay thon dài như ngọc, tiếng đàn vang lên dìu dặt “Được, vương phi đâu?”

      Hà Giản có vẻ do dự “Nghe là về Ân gia đại trạch.”

      Thẩm Đình Giao cười , còn vẻ dịu dàng như lúc trước mặt Ân Trục Ly, gương mặt xinh đẹp của lúc này lại lộ ra vẻ hiểm độc “Chắc chắn là nàng tới gặp Đường .”

      Giọng như tiếng châu ngọc, cúi đầu, tay dùng sức gảy đứt dây đàn, ngón trỏ bị cứa trúng, máu chảy xuống đầu ngón tay, tí tách đàn cổ. hơi cau mày, ngẩn người nhìn những giọt máu này, lúc sau lại cười nhợt nhạt, mềm yếu như mưa ở Giang Nam “Thẩm Đình Giao, ngươi sao lại thành như thế này chứ.”

      Ân Trục Ly đúng là tới rừng Khê Thủy thăm Đường , Đường còn thả câu, sắc thu nhuộm đất trời, hai gốc cây đào lá nhuộm vàng. Những phiến lá vàng bị gió thu ngắt , rơi tả tơi vào trong hồ. Cây hoa hồng lại như đắc ý, những tán lá xanh xanh nghiêng mặt hồ, nở những chùm hoa rực rỡ sắc đỏ.

      “Có chuyện gì cần ?” Đường cần quay đầu cũng biết là nàng có việc vướng mắc trong lòng. Ân Trục Ly lại cười “Sư phụ, ngài buồn bực ở thành Trường An lâu như vậy, lúc này là những ngày thu vô cùng mát mẻ, hay là chúng ta du ngoạn ít ngày?”

      Đường quay đầu lại nhìn nàng “Nếu vi sư già lẩm cẩm … hình như chúng ta mới trở về Trường An được nửa tháng.”

      Ân Trục Ly ho khan tiếng, ngồi xuống bên cạnh ông “Nhưng đồ nhi muốn mời sư phụ ra ngoài dạo chơi.”

      Đường Ân đặt cần câu xuống đất, như có như cảm thấy tóc nàng vờn qua mặt, hơi ngứa “Ngươi phải người thích quanh co.”

      Ân Trục Ly ngồi sát lại chút, người ông ấm, bờ vai này cũng mạnh mẽ làm cho người khác cảm thấy an toàn “Sư phụ, Trục Ly muốn cùng ngài thương lượng chút chuyện. Nhưng ngài phải đáp ứng trước là được tức giận.”

      Đường nở nụ cười ấm áp, đôi mắt nhìn về mặt hồ xanh xanh, phản chiếu bóng mây trời “Ngươi .”

      Ân Trục Ly nắm tay ông, ông cứng người, nhưng cũng giật tay lại, vẫn cười nhạt “Chuyện có thể làm khó Đại đương gia như thế, chắc có lẽ làm vi sư khó xử.”

      Ân Trục Ly cố gắng suy nghĩ, rồi lại cố gắng tìm cách biểu đạt uyển chuyển nhất để lên suy nghĩ của mình “Sư phụ, hôm nay tình hình ở Trường An vô cùng cấp bách, nếu tìm được đối sách tính mạng của Cửu gia rất mong manh. Mà Khúc gia…” Nàng lại cân nhắc, hạ thấp giọng “Sư phụ cũng thấy, hôm nay sợ là Khúc đại tướng quân cũng lo nổi cho mình, con muốn để cho Cửu gia dựa vào Khúc gia. Mặc dù lúc này Cửu gia có chức quyền, nhưng cũng là huyết mạch của hoàng thất, để cho Khúc đại tướng ủng lập lên ngôi, thứ nhất có thể tự bảo vệ mình, thứ hai…”

      Quả nhiên, đợi nàng xong, Đường đổi sắc mặt “Quả nhiên ngươi xúi giục Khúc Thiên.” rút bàn tay Ân Trục Ly nắm, giọng có chút tức giận “Thiên hạ này tự có người làm chủ, ngươi muốn giúp ai vi sư cũng muốn nhiều lời. có việc đến, hãy ý của ngươi .”

      Thấy vẻ mặt đó, Ân Trục Ly tựa vào vai ông, giọng than thở “Sư phụ tức giận mà.”

      Đường cầm lấy cần câu, quăng câu ra xa “ vì sao hôm nay đến đây.”

      Ân Trục Ly muốn lại thôi, cuối cùng đứng dậy “Ngày sau hãy , sư phụ, Trục Ly trước.”

      Ban đêm, trong long Ân Trục Ly vô cùng phiền não, cũng muốn trở về phủ để đối phó với Thẩm tiểu vương gia, nàng sợ bản thân nổi giận với . Hồng Diệp có giữ phòng cho nàng ở lầu Quảng Lăng, cũng phái ai hầu hạ, mang trà và trái cây vào rồi tự động lui xuống.

      Nàng dựa vào cửa sổ, rút cây sao bên hông ra thôi khúc “Ngư tiều vấn đáp”. Nhưng vẫn còn trẻ tuổi nên trong tiếng sao mang theo được bình thản lạnh nhạt như Đường . phải là nàng biết thổi sáo, đây cũng chẳng phải là chuyện khó, chẳng qua là nghe Ân Bích Ngô rất thích thổi sáo.

      Người nên thiên cổ, hậu nhân nhắc nhớ làm gì.

      Nhưng lúc này tâm trạng của nàng rất kém, mà bốn phía lại có người, nàng lén thổi khúc có gì được?

      Đêm, Thẩm Đình Giao dẫn theo Trương Thanh rời khỏi Phúc Lộc Vương phủ, mọi người quen nhìn thấy ban đêm ra ngoài chơi nên cũng để ý nhiều. thẳng tới Ân gia đại trạch, tất nhiên ai dám ngăn , Noãn Ngọc cũng cho biết là Trục Ly rồi, nhưng vẫn theo con đường trải đầy đá trắng tới rừng Khê Thủy.

      Tới cửa vòm, dừng bước, quay đầu với Trương Thanh “Canh giữ ở đây, được cho ai vào quấy rầy.”

      Lúc đó vẫn còn sớm, Đường vẫn chưa ngủ mà luyện kiếm ở rừng Khê Thủy. Thấy vào, Đường chắp tay “Cửu gia, chỉ sợ ngài tới đúng lúc, lúc chiều Trục Ly ra ngoài rồi.”

      Thẩm Đình Giao nở nụ cười có phần lạnh nhạt “Hôm nay bổn vương cũng phải tới tìm Trục Ly, nếu phiền Bổn vương muốn chuyện với tiên sinh.”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ------------
      Chương 47

      Đường có chút nghi ngờ, ông và Thẩm Đình Giao coi như cũng có chút quen biết, tuy nên nghĩ xấu cho người khác, nhưng ông vẫn cảm thấy vị Cửu gia này quá nhu nhược. Nhưng người tốt, ham mê tửu sắc. Trong lúc nhất thời, ông nghĩ ra hai người có gì để .

      Nhưng ông vần hòa nhã “Cửu gia xin mời .”

      Hai người ngồi xuống ghế đá cạnh bờ ao, Thẩm Đình Giao cũng sai hạ nhân nào vào châm trà “Hôm nay Trục Ly có phải đến xin tiên sinh rời thành Trường An cùng nàng ?”

      Đường hơi bất ngờ “Hôm nay đúng là Trục Ly có tới nhưng Đường mỗ nghe Trục Ly nhắc tới.”

      Thẩm Đình Giao liền ra vẻ trách móc “Tiên sinh biết thôi, Khúc đại tướng quân điều binh mã, muốn khởi binh từ Kim thành, nhưng trong tay hoàng huynh có sáu vạn Ngự lâm quân, dưới tình hình khẩn cấp này, chúng ta phải rời khỏi Trường An, theo Khúc tướng quân tới huyện Kim Thành.”

      Đường cau mày, vẻ mặt nghiêm túc “Cửu vương gia, tình hình này Đường Mỗ có thể đoán được, nhưng Đường mỗ và Khúc Thiên có thù đợi trời chung, còn chưa kịp giải quyết xong, tuyệt đối vì an nguy của bản thân mà ở dưới trướng Khúc gia, ngài và… vương phi rời khỏi thành Trường An với Khúc Thiên sao?”

      Thẩm Đình Giao cười “Nếu tiên sinh , bổn Vương phi sao chịu được?”

      Đường bị những lời này làm cho mặt đỏ tới mang tai “Vương gia thế là sao, Đường mỗ và Vương phi chỉ là tình thầy trò, mà Vương gia và nàng ấy là nghĩa phu thê…”

      đợi ông xong, Thẩm Đình Giao cắt lời, giọng mang theo vẻ tự giễu cợt “Ý của bổn vương, phải trong lòng tiên sinh vô cùng thấu hiểu sao.” đứng dậy, giọng mang theo chất vấn “Tình cảm của nàng ấy với ngươi, ngươi biết chút nào sao?”

      Đường cầm lấy cây sáo bên hông, muốn lại thôi. Thẩm Đình Giao ép sát từng bước “Người trong thiên hạ đều ngươi chung tình, nhưng ngươi có dám là từ trước tới nay, trong lòng nguoi chỉ có mình Ân Đại đương gia Ân Bích Ngô , ngươi có dám ngươi hề động lòng với Vương phi của Bổn vương ? Ngươi thầm lợi dụng tình cảm cua nàng, ngoài miệng là là tình nghĩa thầy trò, người như ngươi, loạn luân phép tắc cũng dám tự xưng là quân tử sao?”

      Đường nắm chặt Bích Lạc Giai, gân xanh nổi lên “Ta có!”

      Thẩm Đình Giao lại bước tới bước, ánh mắt sắc như dao “ có sao? Hôm nay nàng tới tm2 ngươi, ngươi biết nàng muốn gì, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi cho nàng ! Ngươi biết nàng ta làm gì sao? Đường , ngươi nghĩ cái chết của Khúc Lưu Thương là tai nạn sao? Ân sư, dạy dỗ nàng hai mươi năm, ngươi dạy nàng những gì vậy hả?”

      Ánh mắt của Đường mờ mịt, Thẩm Đình Giao có chút hả dạ “Ngươi biết nếu ngươi ở lại đây, chắc chắn có ngày hoàng huynh của ta dùng ngươi để uy hiếp nàng. Nhưng Đường , ngươi chỉ nghĩ tới bản thân, có bao giờ ngươi làm gì vì nàng? Ngươi ở lại Ân gia hai mươi mấy năm, ngươi làm gì cho nàng? Loại người như ngươi, tự tư tự lợi, có xứng làm sư phụ ?”

      Đường lùi bước, ông ít khi tranh chấp với người khác, nhưng lúc này lại còn lời nào để phản bác. Thẩm Đình Giao quan sát ông, trong ánh mắt lên chút khinh miệt “Ngươi biết nàng là phụ nữ có chồng, nhưng ngươi lại làm như biết. Đêm đó ở ven hồ, ngươi tưởng những gì ngươi làm Bổn vương thấy sao?”

      Trong lòng Đường hoảng sợ, chuyện liên quan tới danh tiết của Ân Trục Ly, ông thể hàm hò “Đêm đó ta làm gì với Vương phi hết! Ngài…”

      Thẩm Đình Giao cũng muốn nữa “Bổn vương có mắt, có thể nhìn. Ngươi dám tự hỏi lương tâm mình rồi cho Bổn vương, Vương phi của Bổn vương chưa bao giờ ngươi sao?” ràng chỉ để khích Đường , nhưng hiểu sao trong lòng lại đau đớn “Ngươi dám trong lòng ngươi đối với nàng hề có chút tình cảm nào sao?”

      Đường ra lời, ông biết. Trong những giấc chiêm bao thấy bao nhiêu năm, ông biết đó là Ân Trục Ly hay Ân Bích Ngô. Trí nhớ của con người ra rất kém, thể nhớ gương mặt suốt hai mươi mấy năm.

      Thẩm Đình Giao sải bước rời , lúc ra tới cửa thấy Trương Thanh vẫn đứng canh cửa, đôi mắt của tối lại, quần áo trắng như tuyết nổi bật trong đêm, vô cùng đẹp đẽ “Có ai tới ?”

      Trương Thanh gật đầu “Noãn Ngọc có tới lần nhưng thuộc hạ đuổi rồi.”

      Thẩm Đình Giao phất tay “ thôi.”

      Trương Thanh có chút do dự “Cửu gia, Đường tiên sinh…”

      Thẩm Đình Giao quay đầu nhìn, miệng nâng lên nụ cười “Sao, ngươi nghĩ rằng Bổn vương giết sao?” Nụ cười của rạng rỡ, diễm lệ hơn hoa “Bổn vương sao có thể ra tay giết được, có điều … thôi.”

      Ngày hôm sau, Ân Trục Ly quay về Phúc Lộc vương phủ, Thẩm Đình Giao chơi đá dế với Trương Thanh, thấy nàng ngoắt lại “Trục Ly, mau tới đây dạy dỗ tên Đồ tể này cho Bổn vương.”

      Ân Trục Ly bật cười “Cửu gia, ngài nhận là con riêng, bây giờ lại bảo là đồ tể, thế là thế nào.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Miệng thế, nhưng nàng vẫn cất bước về phía hai người đó, nghiêng người nhìn hai con dế điên cuồng đá nhau. Thẩm Đình Giao dựa vào người nàng, đặt cằm lên vai nàng “Nàng hôm qua đâu thế? Ta tới Ân gia cũng chẳng thấy.”

      Ân Trục Ly cầm cọng cỏ, khích tới khích lui cho hai con dế đá nhau, đáp qua loa “Hôm qua ở lầu Quảng Lăng có chút việc, ta ngủ lại bên đó. Đêm hôm khuya khoắt, Cửu gia ở nhà ngủ , tìm ta làm gì.”

      Cửu gia bị những lời này làm cho nóng máu “Nàng là Vương phi của Bổn Vương, nàng , Bổn vương tìm nàng làm gì!”

      Ân Trục Ly muốn nổi cơn quậy, bèn ôm vào trong ngực “Ta dĩ nhiên biết mình là Vương phi của Cửu gia rồi, Cửu gia ngoan, nhìn con dế này xem, nó lợi hại ghê chưa!”

      Thẩm Đình Giao vẫn giãy nãy “Hừ, tất nhiên. Cao thủ đấu dế cũng biết loại dế này, sao có thể là đối thủ của Bổn vương.”

      Ân Trục Ly nịnh nọt chớp mắt “Đương nhiên, con dế này sao là đối thủ của Cửu gia nhà chúng ta được, Cửu gia nhà chúng ta là vô địch đá dế mà!”

      vậy cũng đúng đúng đó.” Thẩm tiểu vương gia gật đầu, sau đó lại cảm thấy… hình như có gì đó đúng phải…

      Buổi trưa, Khúc phủ sai người tới hối thúc, tình hình khẩn trương, thể trì hoãn thêm được.

      Ân Trục Ly khổ sở tìm cách đối phó bên ngoài lại có thị nữ tới báo “Đại đương gia, Đường tiên sinh bên đại trạch Ân gia mời Đại đương gia về chuyến.”

      Ân Trục Ly liền thay đồ để , đối với lời của Đường , nàng luôn xem đó là thánh chỉ. Thẩm tiểu vương gia vẫn ngồi vẽ tranh, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, biết buồn hay vui.

      Lúc nàng về, Đường còn ở rừng Khê Thủy, mặt trời lên cao, những tia nắng mùa thu mong manh, nhuộm vàng cả bầu trời đầy mây. Đường mặc áo xanh, vô cùng thanh cao, ánh mặt trời chiếu người ông, cả người đều có khí chất thanh thanh như dòng suối đón ánh trăng.

      Ân Trục Ly tới trước mặt ông, ông ngồi bên bờ ao, cười “Có phải sư phụ làm khó ngươi rồi ?”

      Ân Trục Ly lắc đầu, ông đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng “Trục Ly, sư phụ vẫn bằng lòng việc ngươi đối địch với Khúc gia, cũng quên mất ngươi với Khúc Thiên vốn là tình phụ tử.”

      Ông rất ít khi nhắc tới Khúc Thiên, Ân Trục Ly ngẩng đầu, thấy ông cười , nụ cười ấm áp như gió xuân “Sư phụ chỉ muốn nếu ngày sau ngươi có gì khó xử, ta là phụ thân ngươi, chăm sóc cho ngươi.”

      Ân Trục Ly ở trước mặt ông luôn nhàng “Sư phụ lo lắng vậy cũng có lý, nhưng Trục Ly vốn cần chiếu cố của Khúc gia.”

      Đường vuốt cầm, ánh mắt trải mặt hồ xanh thẳm, như có điều suy nghĩ “Đúng vậy, đến hôm nay sư phụ mới phát được đồ nhi của ta cho tới bây giờ cũng chẳng cần kẻ nào chiếu cố dùm.”

      Ân Trục Ly ngồi sát bên ông, trong giọng mang theo ý cười “Đúng vậy, chỉ cần có sư phụ là tốt rồi.”

      Đường vuốt mái tóc nàng, hành động vô cùng dịu dàng, làm ngươi ta sinh ra cảm giác như ngày dài tháng rộng “Trục Ly, ra sư phụ có chuyện luôn muốn với ngươi, nhưng mấy năm nay vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.”

      Ân Trục Ly đứng bật dậy “Con đột nhiên nhớ tới ở Thiên Y Phường có chút chuyện, sư phụ, con trước.”

      Đường nắm tay nàng, kéo nàng ngồi xuống “Trục Ly, lúc con mới sinh ra, Bích Ngô từng dặn dò ta mang con rời khỏi Ân gia, chăm sóc con chu đáo.” Ông phát mình vẫn còn nhớ được những lời hôm đó của Ân Bích Ngô, tâm trạng cũng tốt lên “Ta biết những ngày tháng con trải qua ở Ân gia cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng ta vẫn canh cánh tới thù riêng của mình mà để mặc con trưởng thành ở đây. Ta thề là muốn báo thù,nhưng hết lần này tới lần khác cũng chẳng có cách gì, vẫn trì hoãn tới giờ. Nghĩ lại chuyện hai mươi mấy năm nay làm vi sư vô cùng xấu hổ.”

      “Sư phụ! Ngài gần đây quá nhạy cảm rồi, sao lại âu sầu như vậy, đừng bắt chước những văn nhân kia âu sầu đưa đám, sư phụ.” Ân Trục Ly nhặt lấy hòn đó, ném nó ra xa xa, giọng vui mừng “Nếu có sư phụ, lúc này biết Trục Ly thế nào đây.”

      Đường nắm tay nàng, nhiệt độ từ bàn tay đó làm nàng lúng túng, vẻ mặt của ông như nắm tay đứa bé “Những năm nay ngươi hay theo ta, giữa sư đồ chúng ta có vẻ thân mật, ăn ý.” Ông mỉm cười “Có đôi khi sư phụ thậm chí phân biệt được người đứng trước mặt là Bích Ngô hay là ngươi. Nhưng Trục Ly, sư phụ phải là thần thánh. Sư phụ chẳng qua chỉ là người qua cuộc đời ngươi, chỉ vậy thôi.”

      Hạnh phúc vừa mới chớm lại tàn lụi như mây khói. Ân Trục Ly nhìn thẳng vào mắt ông, đôi mắt ông sâu thẳm như biển khơi, gương mặt dịu dàng. Nàng như bị chìm vào trong đôi mắt ông, thể vùng vẫy. Nàng cười khổ “Sư phụ, tạm gác những chuyện này lại sau. Bây giờ… Sư phụ cùng con rời khỏi Trường An nhé?”

      Đường im lặng nhìn nàng, môi vẫn mang theo nụ cười “Được, chiều nay ở lại ăn cơm với sư phụ được ? Sư phụ và ngươi lâu chưa ngồi dùng cơm chung rồi.”

      Hai tay của Ân Trục Ly vẫn còn nằm trong tay của Đường , nhiệt độ này làm nàng mê muội “Đồ nhi tuân lệnh.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48

      Phúc Lộc Vương phủ, Liêm Khang bước vào báo tin “Cửu gia, Vương phi hôm nay có chút việc, về trễ.”

      Thẩm Đình Giao lơ đễnh gật gật đầu. Đến chiều, có người tới phủ, ông ta dường như vô cùng quen thuộc với Phúc Lộc vương phủ này, thẳng tới thư phòng tìm Thẩm Đình Giao, giọng vô cùng nghiêm khắc “Nếu ngươi rời khỏi thành Trường An, mẫu phi của ngươi tính sao bây giờ?”

      Thẩm ĐÌnh Giao nhìn thấy ông ta cũng chẳng hề ngạc nhiên, mặt quăng mất nhu nhược thường ngày, hai mắt của vô cùng sáng, cười mỉm nhìn cảnh bên ngoài xơ xác tiêu điều khi thu sang “Mẫu phi của ta đương nhiên chỉ có thể nhờ vào ngài, còn tính gì nữa?”

      Người kia tức đến thở ra hơi, trong giọng lại có chút răn đe “Ngươi… nếu ngươi rời khỏi Trường An, Vương thượng nhất định trách tội mẫu phi của ngươi, phận làm con mà vì ngai vàng mà để ý tới thân sinh của mình sao? Ngươi có biết cái gì là hiếu đạo ?”

      Thẩm Tiểu vương gia gõ gõ ngón tay mặt bàn ngọc, cười lạnh tiếng, như gió thổi xẹt qua phiến lá “ có lỗi, từ bổn vương được ai dạy dỗ, biết hiếu nghĩa là gì. làm Quốc cữu chê cười rồi.”

      Người kia như nghẹn họng, nổi cơn giận “Thẩm Đình Giao, cho dù như thế nào Phó mỗ tuyệt đối cũng cho phép ngươi rời khỏi thành Trường AN nửa bước.”

      Vẻ mặt của Thẩm Đình Giao lạnh nhạt, buồn vui “Nếu như Quốc cữu muốn để bổn vương rời khỏi Trường An bây giờ cầm đầu bổn vương tặng cho Hoàng huynh luôn . Nếu bỏ qua lúc này rồi, Khúc đại tướng quân có binh hùng tướng mạnh, biết Quốc Cửu giữ bổn vương bằng cách nào ấy nhỉ?”

      Người kia nắm chặt hai tay, Thẩm Đình Giao đứng dậy, hôm nay mặc áo màu trắng, dáng người dong dỏng cao, giọng mang theo ý cười, tuy cách mềm mỏng nhưng vẫn có vẻ chế giễu “Ta hiểu, làm Thái thượng hoàng và làm Quốc cữu có gì khác nhau? Phụ thân, ngài có thấy kết cục của Khúc Thiên ?”

      Người kia đứng yên, Thẩm Đình Giao đặt tay lên vai ông “Đương nhiên, bổn vương giống như Vương phi, ít nhất ta có thù giết mẹ với phụ thân ta.” thừa kế được nhan sắc của Hà thái phi, lại thêm vài phần khí, gương mặt như vậy quả có tư thế của bậc đế vương “Sợ rằng Vương phi cũng biết quan hệ của ta với ngài, lần này rời khỏi Trường An, nàng cũng nhắc gì tới việc sắp xếp cho mẫu phi. Phụ thân, nếu như bổn vương ở lại Trường An, hoàng huynh chắc chắn tha cho ta, cho nên nhất định phải , còn về phần mẫu phi… ha ha, đành nhờ phụ thân rồi.”

      Ân Trục Ly dùng cơm với Đường , Đường thích những món thanh đạm, lại phải ăn cơm với Ân Trục Ly – vốn thích ăn thịt, phòng bếp cũng dám bỏ qua sở thích của nàng. Đường gắp đồ ăn cho nàng, trong lời lộ ra vẻ thân thiết “Sau khi rời khỏi đây, mẫu thân con tính sao?”

      Đường dễ mềm lòng, Ân Trục Ly vui mừng, cẩn thận đáp lời “Mẫu thân bất hòa với con, cả Trường An đều biết. Nếu con , Thẩm Đình Xa nhất định lợi dụng bà để thao túng Ân gia, cho dù thắng bại thế nào Ân gia cũng bị họa diệt tộc.”

      Đường gật đầu, gắp miếng gà vào trong đĩa cũa nàng “Có điều nếu Phúc Lộc vương đăng cơ, có thể bỏ qua cho Ân gia sao?”

      Ân Trục Ly hơi do dự, lại cười ha ha “ đời này làm gì có chuyện gì tuyệt đối? Có điều nếu thành công Đại Huỳnh ít nhất cũng nghèo nàn khoảng hai mươi năm nữa, lúc đó có muốn đụng tới Ân gia cũng phải băn khoăn. Cho dù thất bại, Thẩm Đình Xa nhất định dốc toàn bộ sức lực để thảo phạt Khúc đại tướng quân, đương nhiên Quốc khố lại trống rõng, đủ có thể đổi cho Ân gia hai mươi năm bình an.”

      Đường thở dài “Con sắp xếp chu đáo như vậy, nhưng nếu thất bại, ai bảo vệ con đây?”

      Ân Trục Ly đứng dậy rót trà cho ông, trong giọng mang theo ý cười “ đánh cược sao còn lo thắng thua? Có điều nếu nắm chắc Trục Ly cũng dám đánh cược canh bạc này, nếu con đánh giá sai, có lẽ…” Nàng trầm ngâm lúc, lời lẽ đầy hàm ý “Có lẽ quân đội này của Khúc đại tướng quân, căn bản là dùng được.”

      Đường giật mình rồi lại lắc đầu “Sư phụ già rồi, nhìn thấu tâm tư của con nữa. Nhưng nếu lần này rời khỏi, Hà thái phi chẳng phải gặp nguy hiểm sao?”

      Ân Trục Ly lắc đầu “Hà thái phi… ha ha, ai bảo bà ta dữ dằn với Cửu gia nhà chúng ta, sống chết của bà ta, Trục Ly thèm quan tâm.”

      bữa cơm này ăn tới giờ Tuất, Ân Trục Ly chuẩn bị hành lý cho Đường , lại sai Đàn Việt tới Khúc phủ báo tin với Khúc Thiên, hẹn ngày mai khởi hành rời khỏi thành Trường An. Mọi việc xong, Ân Trục Ly tâm trạng rất tốt. Nàng là người cẩn thận, tuyệt đối cho phép đường gặp cố “Sư phụ, đêm nay chúng ta đánh cờ đêm , sư phụ cũng dạy công phu đánh cờ cho Trục Ly !”

      Đường mỉm cười “Ngày mai là rời khỏi Ân gia rồi, con dường như cũng rảnh rỗi muốn đánh cờ với vi sư, hay là đến từ đường bái tế chút .”

      Lời vừa ra, Ân Trục Ly tỏ vẻ khổ sở “Con ghét quỳ Từ Đường!”

      Đường xoa đầu nàng, vẻ mặt đầy trìu mến “ đêm cuối, sư phụ hứa.”

      Ân Trục Ly ủ rũ “Tuy ghét, nhưng sư phụ mở miệng, cho dù là quỳ sập từ đường con cũng phải quỳ.”

      Đó là lần đầu tiên Ân Trục Ly trịnh trọng tắm rửa sạch rồi vào Từ đường dâng hương, Ân gia gốc rễ vững mạnh, phú quý dài lâu, tổ tiên đương nhiên cũng nhiều hơn, lâu đời hơn. Ngày nàng sinh ra mất mẹ,đối với những người có bài vị ở đây đương nhiên chưa bao giờ gặp qua, có tình cảm là bao.

      Có điều vẻ mặt của nàng vẫn vô cùng trang trọng “Các vị tổ tông, ta cũng cầu các vị phù hộ, cò điều mẫu thân bình thường đối với các vị cũng tệ, vẫn hương khói đầy đủ. Lần này ra có lẽ rất lâu quay về, nếu các vị trời có linh thiêng, xin phù hộ cho mẫu thân được khỏe mạnh, bình an trường thọ.”

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Nàng dám ra tiếng, chỉ sợ Đường ẨNnghe được trách. Đường đứng trước linh đường, mắt nhìn về phía bài vị của Ân Bích Ngô mà trầm ngâm.

      Ân Trục Ly quen với việc quỳ ở đây, nhưng lúc này nàng lại có chút cảm thán “Mặc dù con được hiếu thuận bằng mẫu thân, nhưng nếu về chuyện ai quỳ ở đây nhiều nhất thìchỉ sợ nguyên cả sảnh này, cũng ai bằngcon.”

      Đường nghe vậy buồn cười “Lắm mồm,liệt tổ liệt tông của Ân gia đâu ai quậy phá như con.”

      Ân Trục Ly quỳ sát lại bên ông, có chút vui vẻ “Liệt tổ liệt tông ở cao chứng giám, vềquậy phá Trục Ly cũng dám dành hết công lao, này là còn có công ơn sư phụ dạy dỗ!”

      Đường cầm Bích Lạc Giai gõ lên đầu nàng,có chút bất đắc dĩ “Quỳ lo quỳ , lắmchuyện !”

      Ân Trục Ly dám giỡn dai, vuốt thẳng tà áo mà nghiêm chỉnh quỳ. Đường lùi về sau,nàng quay đầu gọi “Sư phụ?”

      Đường rời khỏi từ đường nhưng lại phi thânlên nóc nhà. Tiếng sáo vang lên giữa màn đêmyên tĩnh , trong đó lại có chút nỗi niềm giữa đêm đen mịt mùng. Ân Trục Ly quỳ giữa từ đường,nàng ngước mắt nhìn bài vị của Ân Bích Ngô,ba chữ được viết theo kiểu chữ triện, vô cùng đều dặn ngay ngắn.

      Nàng hề có chút ấn tượng nào với vịmẫu thân này, điểm liên quan duy nhất chính làngày sinh thần. Ngày sinh thần của nàng chính là ngày giỗ của mẫu thân.

      Nàng nhìn xung quanh, bóng người,với tay lên sờ lên mặt chữ bài vị. Tiếng sáovẫn vang lên đều đặn, Đường ngồi nócnhư cánh bướm phiêu dạt giữa đêm đen, phóng mắt ra nhìn cảnh đêm vô hạn.

      “Đường , tính tình của Mộng Diên vốn thiênvị, Tử Xuyên cũng có tiền đồ, đứa nhỏnày ở lại Ân gia chăc chắn chịu khổ. Ha ha, cũng sắp tới lúc, muội cũng chẳng còn ai để nhờ cậy, chỉ còn mình huynh.” Khi đó Ân Trục Lyvẫn còn , cũng hề khóc lóc, lặng lẽnằm trong ngực. Ân Bích Ngô suy yếu nhưng vẫn lộ ra lạnh nhạt “ Muội chỉ biết phó thácnó cho huynh, chỉ có cầu là đừng báothù, dù là nó hay huynh cũng đừng báo thù cho muội. Tính tình nóng nảy của huynh cũng nênsửa đổi .”

      Lúc đó ông trả lời thế nào nhỉ? Ông cũng chẳngcòn nhớ nữa. Chỉ nhớ là Bích Ngô cười với đứa trẻ “ đáng thương. Muội lại để nó phải chịukhổ thế này, Đường , người làm mẹ như muộithật đáng xấu hổ.”

      Tiếng sáo ngưng bặt, Ân Trục Ly ngẩng đầu “Sư phụ?”

      Đường đáp lời “Hả?”

      “Sao sư phụ thổi tiếp?”

      “Ngươi nghe sư phụ thổi sáo nhiều năm rồi,tối nay thổi khúc cho sư phụ nghe thửxem.”

      “Vậy… hình như tốt lắm. Lỡ may các vịtổ tông nghĩ rằng con ăn mừng cái chết của bọnhọ biết làm sao?”

      nóc nhà vọng lên tiếng cười, trong sángnhư ánh trăng bên rừng Khê Thủy, Ân Trục Lycầm lấy cây sáo bên hông, thổi khúc “MaiHoa Dẫn”, lúc đầu Đường hợp xướng theo,sau lại lẳng lặng lắng nghe.

      Lúc bóng đêm lụi tàn, những tia nắng len qua khe cửa, nhấp nháy sàn nhà, những con chim được đánh thức, líu ríu cành cây.Ân Trục Ly ngưng tiếng sáo “Sư phụ, chúng talên đường thôi.”

      nóc nhà chẳng có thanh gì. Nàng bỗng nhiên đứng bật dậy, do quỳ lâu nên chân tê cứng, nàng liều mạng chạy khỏi Từ Đường.Dưới ánh mặt trời chói chang, nóc nhà bóng người.

      Nàng chạy về , chẳng ai biết Đường đâu.Hách Kiếm chưa từng thấy vẻ mặt này của nàng, chỉ đành thấp giọng khuyên “Chắc là tiênsinh trước rồi, Đại đương gia bình tĩnh, thuộc hạ phái người tìm.”

      Ân Trục Ly xông vào nơi ở của Đường , hành trang của Đường Ẫn được chuẩn bị sẵnnhưng ông chẳng mang theo thứ gì.

      biết nàng nghĩ tới điều gì, mặt biến sắc “Chuẩn bị ngựa, ngay lập tức chuẩn bị ngựa!”

      Mọi người biết xảy ra chuyện gì, nàngphóng lên Lão Tam, chạy như điên về phía Khúc phủ. ra sáng tháng Chín lạnh nhưvậy, ánh mặt trời dù rạng rỡ nhưng lại chẳngchút ấm áp.

      Sáng sớm, Thẩm Đình Giao bị đánh thức “Cửugia, Khúc đại tướng quân phái người tới báo vớiVương phi, đêm qua Khúc phủ giết mộttên thích khách.”

      “Thích khách?” Thẩm Đình Giao nổi nóng “Chẳng lẽ còn muốn bổn vương phải bảo vệ phủ nhà ?”

      Hà Giản ghé sát vào tai , vẻ mặt nghiêm trọng “Sợ rằng phải mất công Cửu gia mộtchuyến. Thích khách này là sư phụ của Vương phi, Đường tiên sinh.”

      Thẩm Đình Giao đứng bật dậy “Đường ? Ámsát Khúc Thiên? được, nếu chết, Trục Ly trở mặt với Khúc Thiên.” Thẩm Đình GIao vội mặc quần áo, chân màchạy “Mau chuẩn bị ngựa, mau!”

      Hà Giản sai người chuẩn bị ngựa, lại trấn an Thẩm Đình Giao “Cửu gia, nếu chết,sợ rằng Vương phi và Khúc đại tướng quân sẽkhiêu chiến với nhau! Chúng ta phải suy nghĩ cách trước!”

      Thẩm Đình Giao lắc đầu “ biết,thươngnhân đều giỏi tính toán, nếu Đường cònsống, nàng chắc chắn đánh đổi bằng mọi thứ,nếu chết… ta biết!”

      Ân Trục Ly thúc ngựa chạy tới cửa Khúc phủ, nàng đợi người hầu mở cửa mà phóngvào. Đập vào mắt nàng chính là Đường , ônglặng lặng nằm yên dưới lầu, nằm ngay hồ sen,dưới người ông máu chảy lênh láng.

      Nàng dứng bước dưới hiên, những cơn gió mùathu xào xạc nhánh ngô đồng, quất vàongười nàng. biết là nơi nào đauđớn, trong tầm mắt nàng chỉ có màu đỏ của máu.

      Khúc Thiên và mọi người đợi nàng từ lâu “Trục Ly”, lần đầu tiên ông ta gọi nàng như vậy “Tới vừa đúng lúc, tên này chính là gian tế của Thẩm Đình Xa đặt bên cạnh ngươi, hôm nay biết chúng ta khởi tới hành thích. Hay là lấy đầu tế quân, chúc cho Cửu gia tất thắng,mã đáo thành công.”

      đao xẹt qua trái tim, trí nhớ như vòng xoayquay lại. Ông dùng cách này để chứng minh vớinàng, Đường chưa bao giờ Ân Trục Ly, cho tới lúc này cũng chưa bao giờ.

      Ông cười sư phụ cũng phải thầnthánh, sư phụ chẳng qua chỉ là người đingang đời ngươi mà thôi.

      Cho nên những chuyện sư phụ từng làm cho con, cũng hề có ý nghĩa gì sao?

      lúc mọi người chờ đợi, Ân Trục Ly cất bước, vòng qua thi thể lạnh như băng này, nàng như nghe thấy giọng của mình, lạnhnhạt hờ hững, mang theo chút ý cười, nhàngnói “Rất tốt.”
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :