1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim Chủ Bị Lừa Rồi - Nhất Độ Quân Hoa (C52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36

      Tội mạo phạm hoàng thân quốc thích này có thểnói là lớn, mà cũng có thể . Nặng thìcó thể liên lụy tới gia tộc, cũng bị phạt. Lúc về tới Phúc Lộc vương phủ, Ân Trục Ly dìu Cửu vương gia xuống, lặng lẽ tới phủ củaTri huyện thành Trường An, Dương Sùng Hoài.Dương Sùng Hoài vừa bắt được thiếu gia của Phỉ gia, lúc này đương nhiên chưa ngủ.

      Ân Trục Ly cũng vòng vo với , thẳng vào vấn đề “Chúc mừng Dương đại nhân,chúc mừng Dương đại nhân.”

      Dương Sùng Hoài biết nàng có giao tình với đương kim thiên tử nên cũng dám thất lễ, trịnh trọng đón nàng vào phủ, sai người hầubưng nước lên, cười “Vương phi đùa rồi, hạquan đâu có chuyện mừng gì.”

      Ân Trục Ly ngồi trong sảnh, nhàng “Ngày mai bổn vương phỉ vào cung diện thánh.”

      Dương Sùng Hoài lại càng thêm kính cẩn, nànglại thấp giọng “Dương đại nhân, tội mạophạm hoàng thân quốc thích này có thể lớn màcũng có thể . biết đại nhân xử Phỉ thiếu gia kia thế nào đây?”

      Dương Sùng Hoài cắn môi “Đại đương gia yên tâm, cỡ vạn lượng ra được đâu.”

      Hạ nhân bưng trà tới, Ân Trục Ly cầm lấychung trà, nhàng lắc đầu “Dương đại nhân, uổng công ta quá, ngài cũng quá lương thiện rồi.”

      Dương Sùng Hoài ngạc nhiên “Ý của Đại đươnggia là…”

      Ân Trục Ly nghiêng chén trà, từ từ “Phỉ giamặc dù bằng Ân gia nhưng cũng là gia tộclớn. Ngày mai bổn vương phi vào cung, bọn họnhất định cho rằng bổn vương phi tâu chuyệntối nay cho Vương thượng. Giả sử bổn vươngphi tấu chỉ sợ là cả gia tộc Phỉ gia kia chẳng được yên.”
      Dương Sùng Hoài nghe vậy đổ mồ hôi lạnh, cẩn thận biết đại đương gia thấy baonhiêu được?”

      Ân Trục Ly cười cười, vươn ra năm ngón tay. Dương Sùng Hoài sợ run người “Năm vạnlượng?”

      Ân Trục Ly lớn tiếng cười, sau khi cười lạinhẹ nhàng lắc đầu, Dương Sùng HOài lại toát mồ hôi “Năm… năm mươi vạn lượng?”

      Ân Trục Ly đứng dậy vỗ vỗ vai , vẫn vôcùng nhàn nhã “Dương đại nhân, việc này khiến Ân mỗ tổn thất ít, bốn thuyền hải sải tươisống, ba người khuân vác, Ân mỗ lại còn bị tát, ngài hưởng lợi nhưng cũng thể bạcđãi Ân mỗ được.”

      Tim Dương Sùng Hoài vẫn còn đập thình thịch, lúc lâu mới tỉnh táo “Nếu như lấy được, sau khi xong chuyện hạ quan trợcấp toàn bộ tổn thất của Ân đại đương gia, hạ quan nhất định quên ý tốt của Đại đươnggia.”

      Ân Trục Ly gật đầu “Cũng còn sớm, bổn vương phi về phủ đây. Đại nhân nhớ lấy, cái giá này để mua lấy tồn vong của cả gia tộc, thể quá rẻ mà cũng thể mặc cảđược. Về phần Phỉ Định Vũ, xin đại nhân thâyÂn mỗ thăm hỏi chút.”

      Dương Sùng Hoài kia cũng là loại già dặn, lập tức lúng túng “Đại đương gia, sau chuyện này chắc chắn Phỉ gia chuẩn bị, người này e là động được.”

      Ân TRục Ly quay đầu “ quyền mộttrăm lượng, nếu như động được Ân mỗ cũng làm khó đại nhân.”

      Hai mắt Dương Sùng Hoài sáng lên, giống nhưthấy được ánh sáng rực rỡ của những thỏi vàng, vội vàng khom người “Vương phi yên tâm, tuy trong lao có người trong coi nhưng phạm nhân chịu cải tạo cũng rất nhiều,những tranh chấp ngẫu nhiên đó, triều đình đâu coi hết được…”

      Đợi Ân Trục Ly vừa , vội truyền tên coi ngục, cẩn thận dặn dò “Ngươi tìm mấy tên phạm nhân gây chuyện đánh Phỉ thiếu gia kia, đánh được bao nhiêu cứ đánh, chỉ cần khôngđánh chết là được…”

      Cai ngục hiểu ý, vội vàng lui xuống làm. Dương Sùng Hoài còn có chút cam lòng “Phỉcông tử, ngươi mà bằng sắt tốt quá…”
      Lúc vào cung, nàng và Thẩm Đình Giao tới gặp Hà thái phi. Hà thái phi ở Phật đường, lần đầu tiên Ân Trục Ly vào bên trong, ra bêntrong rát đơn giản, tượng Quan thế tiếncống đặt bàn thờ, trong tay cầm bình ngọc, vô cùng trang nghiêm. Bà bảo Thẩm Đình Giaothắp nén nhang, Ân Trục Ly cũng khôngcần bà , cũng bái bái pho tượng kia rồi cắmnhang.

      Hà Thái Phi hờ hững “Ngươi cũng tin Phật?”

      Ân Trục Ly cười “Mặc dù con tin nhưng cũng bất kính.”

      Sắc mặt Hà thái phi dịu chút, bà bảo muốn chuyện riêng với con dâu, bảo ThẩmĐình Giao ra ngoài. Thẩm tiểu vương gia vô cùng nghe lời, lập tức ngay, Ân Trục Ly vẫn lo lắng “Bảo hai nha đầu theo, được xa.”

      lên tiếng, hơi do dự “Mẫu phi…”

      ai hiểu con bằng mẹ, Hà thái phi lập tứctrợn mắt nhìn “Chẳng lẽ bản cung khi dễcon dâu nhà mình sao?”

      Thẩm Đình Giao bị nạt, đành khom người lui ra. Thấy vén rèm ra ngoài, Hà thái phi mới cười thở dài “Người ta con là của người ta, ngươi xem đứa con trai này ta nuôi lớnnhưng cũng chẳng bênh vực tam sao lại nghĩta khi dễ ngươi chứ?”

      Ân TRục Ly nghe vậy cười “Thái phi địa vịcao quý, sao lại khi dễ người khác chứ.”

      Hà thái phi thở dài, nhìn tượng phật Quan bằng ngọc bàn thờ, rất lâu sau mới “Địavị? Chỉ là thứ hời hợt để người ngoài nhìn. Chỉ có người ở trong mới biết được buồn vui sướng khổ thế nào. Trục Ly, ngươi gả cho Đình Giao lâu như vậy, hai mẹ con ta vẫn chưa chuyện,hôm nay ngồi cùng mẫu phi lát. Trong cung này, mẫu phi chẳng có lấy người tri tri kỷ.”

      Trong lòng Ân Trục Ly cười thầm, nàng từnggặp vô số người, sao lại hiểu những gì Hà thái phi nghĩ trong lòng, nhưng vẫn để cho bà nắm tay, nàng hờ hững “Mẫu phi khôngcần buồn rầu, nhân sinh như ván cờ, luônluôn thay đổi. Ai lại thất bại cả đời được?”

      Trong lòng Hà thái phi dao động, nhìn nàng,nàng vẫn cười cười .

      Hai người ngồi chút việc nhà, nhưng PhỉQuan Sơn lại vô cùng lo lắng. biết chuyện này , sáng sớm vội đến Phúc Lộc vương phủ, ngờ Ân Trục Ly lại trốn tránh muốn gặp. bèn tới nha môn, ngờ những tên nha sai bình thường vẫn chuyện vui vẻ, hôm nay ngay cả bạc cũngkhông dám nhận, chỉ là việc lần này quá lớn,e rằng lành.

      chỉ còn cầu cứu tri huyện Trường An – Dương Sùng Hoài, nếu Ân Trục Ly tiến cung diện thánh, Thánh thượng trách tội xuống chỉ e là gia nghiệp Phỉ gia hủy trong taymình. ngờ Dương Sùng Hoài thấy lại im lặng . đưa ra đôi chim vàng báo hỉ, hai viên ngọc quý, hai đôi vòng nhưý, đối phương cũng thèm nhìn, lập tức trảlại “Ông chủ Phỉ à, việc này phải là bản quan chịu giúp, nhưng là lệnh lang quá đáng quá. Chỉ là ẩu đả giữa bọn bốc vác, lại dám ra tay với Phúc Lộc vương phi, Phúc Lộc vương phi kia là được Thiên tử chỉhôn, muốn đánh là đánh được sao?”

      Phỉ Quan Sơn đổ mồ hôi lạnh, đành liên tục cầuxin, Dương Sùng Hoài nhìn , lúc sau mới chậm rãi phải bản quan giúp ngươi, lý ra bình thường bản quan cố sức giúp ngươi, nhưng việc này động đến Hoàng thất, đừng là Phỉ công tử…” đặt chén trà, cố tình làm ra vẻnghiêm trọng “Chỉ sợ đến lúc đó, ngay cả toàntộc Phỉ gia nhà ngươi cũng khó mà giữ.”

      Phỉ Quan Sơn biết tên Dương Sùng Hoàinày gian trá, vội vàng dâng lễ vật, chỉ xin cho gặp Phỉ Định Vũ. Dương Sùng Hoài tỏ vẻ khó xử, đưa mắt liếc mấy thứ kia rồi “Phỉ lãogia, bản quan cũng nhớ những ân tình của ngươi. Như vậy , bản quan liền liều cái mũ quan này mà cho các ngươi gặp mặt lần, chỉnói chút chuyện rồi lập tức ngay, biết .”

      Phỉ Quan Sơn ra cũng là tên từng trải,nhưng thứ nhất là Ân Trục Ly phải dạngngười nên dính vào, thứ hai là nàng tiến cung, lúc này Phỉ Quan Sơn cũng vô cùng rối loạn.

      Tới lúc vào ngục thấy Phỉ Định Vũ chút can đảm của cũng bể tan tành – người khỏemạnh như vậy mà lúc này vô cùng khổ sở, mặt mũi tím bầm, hơi thở mong manh. Cha con liềntâm , trong lòng đau đớn, bất chấp mọi thứ,tới tối lại tới cầu xin Dương Sùng Hoài, hạ quyết tâm dù tán gia bại sản cũng phải cứu con.

      Tới chiều Ân Trục Ly và Thẩm Đình Giaoxuất cung, lập tức quay về Phúc Lộc Vương phủ. sắp phải tuần tra, cần phải sắp xếpnhiều thứ. Trong lúc bận bịu Hách đạitổng quản tới, rủ rỉ vài câu với Ân Trục Ly “Đạiđương gia, chôn xong hải sản rồi. Mấy tênbốc vác kia cũng cam đoan rời , người giảchết cũng chuồn thoát.”

      Ân Trục Ly gật đầu “Ta tới Hà Nam cùngCửu gia, ngươi mướn đám giang hồ mai phục ở gần thành Lạc Dương.”

      Hách Kiếm cau mày, lập tức hiểu ra “Đại đương gia muốn đánh lừa Cửu gia?”

      Ân Trục LY gật đầu “Nếu muốn diễn trò phải làm y như , cũng thể giữ bảnthân quá trong sạch được, nhưng giặc từ đâu tới để Cửu gia tự nghĩ. Sau việc này, chắc chắn Cửu gia sinh ý phản.”

      Hách Kiếm chắp tay “Thuộc hạ làm ngay.”

      Ân TRục Ly cao giọng “Bên Hà Nam, cần báo cho bọn chuyến của ta.”

      Hách Kiếm gật đầu, lui xuống sắp xếp.

      Ân Trục Ly gọi Đàn Việt “Mướn đámngười có thể tin tưởng ở võ quán thành Tây,ngươi cầm đầu, theo bảo vệ đường, nếu có chuyện gì cần ra mặt.”

      Đàn Việt khó hiểu “Chẳng lẽ đại đương giakhông tin Hách đại tổng quản?”

      Ân Trục Ly cười “Tất nhiên ta tin HáchKiếm, nhưng đây là để phòng hờ thôi, cẩn tắc vô áy náy*.”

      *cẩn thận tốt hơn, mình thấy để câu vậy hayhơn.

      Đàn Việt vâng lời rồi lui xuống.

      bao lâu sau có người tới báo “Đại đương gia, Dương đại nhân sai người tới báo, thỉnh Đại đương gia xem.”

      Ân Trục Ly nhận lấy mở ra, là mấy tấm ngân phiếu, tổng cộng ba mươi vạn lượng. Nàng hừmột tiếng, vẫn cam lòng làu bàu trong miệng “Có lợi cho lão tặc kia quá…”
      Chương 37

      Quảng Lăng chỉ tức.

      Ân Trục Ly cầm quân cờ, yên lặng nhìn bàn cờ bạch ngọc bàn.

      Khúc Hoài Thương đối diện cầm chung rượu bằng vàng, vẻ mặt nghiêm trọng “Muội có tính toán gì ?”

      Ân Trục Ly đặt quân cờ bạch ngọc xuống bàncờ, chậm rãi “Nhị ca, huynh chỉ cần bìnhtĩnh là được rồi. Cho dù là Hà Nam hay Hà Bắc gì Cửu gia nhà chúng ta cũng nguyên vẹn trở lại Hoàng thành này. Có điều muội muốn rời khỏi thành Trường An này mấy ngày, mấy ngày này chỉ sợ là phải nghĩ cách lấy lòng Khúc đạitướng quân.”

      Khúc Hoài Thương uống nửa chung rượu, nghe nàng gọi “Khúc đại tướng quân” cảm thấykhông được tự nhiên “Đừng có Khúc đại tướngquân này Khúc đại tướng quân nọ nữa, ông ấycũng là cha muội.”

      Ân Trục Ly nước cờ, nghe thấy vậy chỉcười “Ai bảo ông ấy nhận muội, muội cũng còn cách nào. Nếu như hai nhà ÂnKhúc liên thủ muội cần gì cực khổ như vậy.”

      Khúc Hoài Thương lại ngửa đầu uống cạn chungrượu “Mấy năm nay phụ thân và nương cũng có vài phần kính trọng đại ca, muội cũng biết đấy.Cho dù ta có cố gắng lấy lòng thế nào cũngkhông thể lay động địa vị của đại ca.”

      Ân Trục Ly lại nước cờ “Sao huynh động não nghĩ lại? Nhị ca à, để làm việc lớn nên câu nệ tiểu tiết.” Khúc HoàiThương hỏi lại, nàng lại chặn đứng câu hỏi củahắn “Được rồi, huynh chỉ cần tỏ ra thông minh chút trước mặt Khúc tướng quân và phụnhân. Mọi việc muội giải quyết thay huynh.”

      Vẻ mặt của nàng quá bình tĩnh, Khúc HoàiThương cũng nghi ngờ gì thêm.

      Mười tám tháng bảy, sinh thần của Khúc phunhân – Ngụy thị. Ân Trục Ly rảnh rỗi có việc gì làm, dẫn theo Cửu vương gia tới Khúc phủ dự tiệc mừng. Lễ vật nàng tặng cũng vô cùng hậu hĩnh, danh mục viết hết mười haitrang.

      Bây giờ Khúc tướng quân được Thánh sủng, người tới chúc thọ Khúc phu nhân đương nhiênkhông ít. Ngày đó Khúc phủ giăng đèn kết hoa,vô cùng nhộn nhịp. Ngụy thị bị đám nữnhân vây quanh, bà ta mặc bộ áo váy màu đỏ thẫm, quấn châu ngọc, váy phớt đất, vẻ xuân vẫn còn chưa tàn.

      Từ xa xa nhìn thấy Ân Trục Ly, bà ta hơi biến sắc, nhưng lúc này Ân Trục Ly là Phúc LộcVương phi, thể bất lễ được. Ân Trục Ly cũng khách khí, để cho bà ta quỳ xuống dập đầu rồi mới khách sáo “Khúc phu nhân cần gì đa lễ như vậy.”

      Nàng nghiêng người che giấu nụ cười mỉm rồinâng Ngụy thị dậy, kề sát bên tai bà ta mà nóikhẽ “Khúc phu nhân, hai mươi năm trước, quân tập kích ở bờ sông rồi cuối cùng phục kích ÂnBích Ngô là do bà phái đúng ?”

      Đột nhiên nhắc tới trước mặt nhiều người nhưvậy, tuy mọi người nghe thấy gì, nhưng Ngụy thị vẫn hoảng sợ như bị lột trần truồng giữa phố, bà ta cố gắng mỉm cười che giấu“Vương phi gì? Tiện phụ chưa nghe .”

      Ân Trục Ly cười , vẻ mặt hoảng sợ thoáng qua kia chạy khỏi ánh mắt cua nàng,nàng đột nhiên nhắc tới việc này là muốn xác nhận lại thôi. Dù sao mọi chuyện lâu, lúc trước Ân Bích Ngô bỏ chạy về Ân gia, sau khi sinh Ân Trục Ly qua đời, mối hận này nàngvẫn chưa với ai khác. Ân Mộng Diên tiêuphí vô số tiền bạc mới tìm được chút chuyện này, nhưng cũng chỉ tìm được vụn vặt.

      Ngày đó lúc Khúc Thiên thả Ân Bích Ngô , mặc dù Ân Bích Ngô bị thương nặng nhưng cũng đến nỗi chết. ngờ chạy tớibờ sông bị phục kích, vết thương càng nặngthêm.

      Lúc Khúc Thiên dẫn theo hai đứa con tới đại sảnh ở sảnh vừa mới châm đèn. Tiệc bắt đầu, Ân Trục Ly , Thẩm Đình Giao và Khúc Thiên ngồi chung bàn, về phẩm giai Khúc Thiên là nhất phẩm, Thẩm Đình GIao là thânvương, cũng là nhất phẩm. Nhưng Thẩm ĐìnhGIao là hoàng thân quốc thích, cho dù quan viên chức vụ nào thấy cũng phải hành lễ, dùKhúc Thiên chào đón Ân TRục Ly nhưng cũng thể tỏ ra mặt.

      Khúc Hoài Thương ngồi bên dưới Ân Trục Ly,mấy ngày nữa và Khúc Lưu Thương chuẩn bị tới Cam Túc vận chuyển quan ngân về lại Trường AN. Ân Trục Ly uống rượu mình, đợi tới khai tiệc, xung quanh ồn ào, người chú ý, nàng mới khẽ “Nhị công tử, Cam Túc có loại cỏ nổi tiếng có thể làm ngựa nổi điên.Hôm nay Ân mỗ vì huynh mà mang tới đây.”

      Nàng lấy gói vải ra, đưa cho dưới gầmbàn. Khúc Hoài Thương cũng thấp giọng hỏi“Dùng như thế nào?”

      Ân Trục Ly nhấp ngụm rượu, thấy ThẩmĐình Giao bị mọi người vây quanh mời rượu, mặt vẫn cười lạnh lùng “Lần này CamTúc, núi cao sông dài, nếu lỡ ở vách đá mà ngựanổi điên người cưỡi ngựa sao còn sốngđược?”

      Khúc Hoài Thương ngẩn ra, tính đứng dậy nhưng Ân Trục Ly lại đè lại “Ta hề ép huynh, cỏ này huynh có thể dùng cũng có thể đốt . Có điều người xưa [Vô độc bấttrượng phu], nếu như vậy huynh khólòng mà lọt vào mắt của Khúc tướng quân. Huynh tự nghĩ .”

      Khúc Hoài Thương từ sống trong phú quý,làm cũng ít việc xấu nhưng tới nỗi này chưa từng nghĩ tới “Nhưng huynh ấy là ca ca của ta!”

      Ân Trục Ly ngắm nghía chung rượu trong tay,nhạt nhẽo cười “Nếu huynh ấy là đệ đệ củahuynh cỏ này dùng cho con ngựa nào?”

      Khúc Hoài Thương đổ mồ hôi ướt cả áo.

      Khúc Thiên ở bên kia cũng chú ý tới haingười, tới “Hai người các ngươi làmgì?”

      Vẻ mặt của lạnh nhạt, Ân Trục Ly chỉ cườikhanh khách “Ta và Khúc nhị công tử tốt xấu gì cũng cùng cha, chỉ với nhau mấy câu, tướng quân cần gì trách hỏi?”

      Khúc Thiên kéo Khúc Hoài Thương tới, lạnh lùng tới chào khách với mẫu thân ngươi !”

      Khúc Hoài Thương vốn sợ ông, lập tức tới phía Ngụy thị. Khúc Thiên ngồi xuống bên cạnhÂn Trục Ly, giọng sắc như dao “ Khúc Giakhông có quan hệ gì với ngươi. Ngươi lập gia đình nên giúp chồng dạy con, an phận thủ thường. Khúc gia muốn có bất cứ quanhệ gì với ngươi.”
      Ân Trục Ly nghiêng bình rót nửa chung rượu,cũng biết là có lọt tai “Chậc, tuyệt tình.”

      Tan tiệc, nàng và Thẩm Đình Giao rời khỏi,Ngụy thị lại thấy an lòng “Lão gia, hôm nay nó lại nhắc tới chuyện của Ân Bích Ngô, chắc chắn là nó vẫn chưa từ bỏ!”

      Khúc Thiên nắm tay bà, hỏi “ với nàng? Nónói chuyện gì với nàng?”

      Ngụy thị há hốc mồm, thể thẳng ra.Năm đó bà phái Khúc Lộc chặn giết Ân BíchNgô, lúc đó nàng ta có thai lại bị trọng thương,cứ tưởng rằng chỉ cần mình Khúc Lộc thìđã có thể giết chết nàng ta, ai ngờ vẫn để nàngta chạy thoát.

      Lúc đó bà biết trong bụng Ân Bích Ngôlà nam hay nữ, nếu là nam chắc chắn ngày nhận tổ quy tông. Mà Ân gia lại to lớn, khi nàng ta chạy về Thẩm Vãn Yến nhấtđịnh dẹp yên, để náo động. Nếu ÂnBích NGô dẫn con về nhận tổ quy tông bà làm gì còn chỗ đứng trong Khúc gia này? Chỉ có cái chết của ả mới làm bà yên tâm.

      Thế nhưng chuyện này thể với KhúcThiên, bà chỉ ậm ừ rồi lại qua loa “Làchuyện năm đó Ân Bích Ngô bị thương nặng mà chết.”

      Khúc Thiên than thở “Ân Bích NGô đúng làmột nhân tài khó gặp, nếu mà là nam chắcchắn làm nên chuyện lớn. Chỉ tiếc ta ăn lộcvua phải lo chuyện của vua. Mặc dù ÂN Trục Ly lớn lên ở Ân gia, nhưng máu chảy trongngười là dòng máu của Khúc gia, nàng cũng đừng so đo với nó là được rồi.”

      Ngụy thị vẫn lo lắng hoảng sợ, nghe vậy nâng mắt “Chẳng lẽ lão gia tin là trong lòngnó có chút oán hận nào sao?”

      Khúc Thiên sải bước vào trong “Vậy sao,hôm nay nó là Phúc Lộc Vương phi, lại được Vương thượng hết lòng che chở, mà thực lực của Đại Huỳnh cũng chưa vững chắc, thểnào động vào Ân gia, cho dù muốn cũng khôngthể.”

      Ông cũng tới chuyện hôm qua Vươngthượng sai ông tới Thiểm Châu phục kích Cửu vương gia, đao kiếm có mắt, nếu tronglúc hỗn chiến mà làm Cửu vương phi bị thương….

      Nghĩ tới chuyện này, ông đột nhiên nhớ tới hôm đó, Ân Trục Ly dùng ống tay áo lau mồ hôilạnh trán, giọng vui mừng “Tướng quân, ngài có biết vì sao lồng ngực đàn ông lại rộng như vậy, vì sao bả vai của đàn ông lại vững vàng như vậy ? Chính là để bảo vệ cho vợ con.”

      Ông đột nhiên nhớ tới những chuyện xưa, chỉ có những người già mới ngồi nhớ chuyện xưa.

      Cuối tháng bảy, Phúc lộc vương dẫn theo Vương phi tới Hà Nam.

      Từ Trường An tới Hà Nam tuy quá xa, nhưng cưỡi ngựa suốt ngày đêm tới về cũng hết năm sáu ngày. Thẩm Đình Giao lại bị say ngựa, hơn nữa việc này cũng là việc công, cần phải quá liều mạng nên đoàn người cứ từ từ mà .

      Xe ngựa rộng rãi thoải mái, lại đường lớn nêncũng xốc lắm. Hai bên đường nở đầy hoa dại, Thẩm Đình Giao lười biếng dựa trong lòngÂn Trục Ly, vạt áo khép hờ, Ân Trục Ly chỉ cần đưa tay là kéo tuột áo , lộ ra bờ vai mịnmàng như ngọc, cảnh tượng ấy là ướt át biết mấy. TRương Thanh và Tiểu Hà theo, thấy bộdạng ấy dám nhìn vào.

      Thẩm Đình Giao vẫn thèm để ý, chỉ lơ đãng nhìn ngó bên ngoài. Từ tới lớn đềuở Trường An, khi còn bé chạy ra cung quen biết với Ân Trục Ly, coi như là cũng khắpthành Trường An. Nhưng cũng rất ít cơ hội ra khỏi thành, nghe khi còn bé sống ởTây Bắc, nhưng lúc đó còn quá , trí nhớ sớm bị chốn cung đình thị phi này làm phai nhạt.

      Hôm nay được thoát khỏi cái lồng vàng đó, tâm trạng của rất tốt. Ân Trục Ly xưa nay rất chiều chuộng , thấy vui vẻ như vậy thìcũng bảo Tiểu Hà chậm chút. nhóm hơnmười con ngựa, chiếc xe cũng giống như du ngoạn.

      ngắm cảnh thỏa thuê rồi bỗng nhiên lạihăng hái “Trục Ly, nàng thổi bài nghe , nhiều năm rồi chưa nghe nàng thổi.”

      Ân Trục Ly cúi đầu nhìn cây sáo bên hông, cườinhạt “ĐƯơng nhiên là do biết nên thổi.”

      Thẩm Tiểu vương gia liền mếu máo “Nàng lừabổn vương!”

      Ân TRục Ly cúi đầu tháo cây sáo bên hông đưacho , nhàng cắn vành tai của mộtcái “Quen biết hơn mười năm, thảo dân có gạtCửu gia khi nào chưa? Cửu gia thổi .”

      Thẩm Đình Giao cầm cây sáo rồi lại nhìn quanh “Nơi này liệu có sơn tặc đấy?”

      Ân Trục Ly cười ngặt nghẽo “Ở vùng này sợ là chẳng có sơn tặc nào có thể đe dọa Ân mỗ.”Nàng cúi đầu, ngón cái miết lên môi “Dĩ nhiên, trừ Cửu gia ngài thôi.”

      Thẩm Đình Giao vuốt ve tay nàng, nóinữa, đặt cây sáo lên miệng bắt đầu thổi. Ân Trục Ly tựa vào vách nghe tiếng sáo du dương trầm bổng, nàng nhắm mắt vậy mà lại ngủ quên mất.

      “Sư phụ, sư phụ đời này có ma quỷ thậtkhông?”

      “Sao thế, sợ à?”

      “Đêm qua con mơ thấy người cùng ở trongphòng chuyện với con. Khi con quay ngườinhìn vào gương lại thấy người đó, cũng có đầu, là đáng sợ.”

      sợi dây lụa đen che hai mắt nàng. Từ đằng sau có giọng nhàng vang lên “TrụcLy tới đây, tới chỗ sư phụ.”

      Nàng cất bước nhưng dám bước tới, haitay quờ quạng nhưng lại chạm được gì. Đây là chỗ rất quen, khoảng hai trăm bước tới bãi cỏ, nhưng nàng lại thấy gì nên dám cử động “Sư phụ…”

      biết Đường đâu, nàng khôngnghe thấy tiếng động gì, trong lòng sợ hãi “Sưphụ?”

      Tiếng sáo vang lên, thanh kia nhànguyển chuyển, nàng dựa theo tiếng sao bước , cuối cùng hai tay chạm được áo . Nàng ôm chặt , chịu buông tay. dịu dàngvỗ đầu nàng, rồi lại vỗ lưng nàng trấn an “Con xem Trục Ly, ra chẳng có gì ở phía trước.” Giọng của trầm thấp nhưng điềmtĩnh, giống như cần bất cứ thứ gì thế giới này “ có gì cả, có gì đáng sợ nữa đây?”

      Đúng vậy, nếu có gì cần gì phải sợ nữa? Từ đó về sau Ân TRục Ly sợ bât cứthứ gì, trước tám tuổi Đường thương nàng. Sau tám tuổi Đường lại nhức đầu vì nàng.

      Thẩm Đình Giao yên lặng thổi sáo, ánh mắt nhìn nàng lưu luyến rời. Nàng đề phòng chút nào, lúc này nếu chém dao chắc chắn thuận lợi. Thế nhưng lại thổi nữa, dựa vào lòng nàng. Đâychính là người ở bên cạnh từ tới lớn, làchủ nợ của , là đồng minh của , là người tin tưởng nhất, còn là… là thê tử chung chăn gối với .

      vuốt vuốt thứ vũ khí lợi hại được gọi làHoàng Tuyền Dẫn trong tay, cái người ngủ say này có phải mơ đến người tặng cây sáo ?

      bấm tay gảy cây sáo, trong cổ họng như có thứ chèn ngang, vô cùng khó chịu.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38

      Thiểm Châu là nơi nằm đường từ Trường An tới Lạc Dương, phía đông có núi, phía tây giáp tỉnh Đồng Quan, phía nam là rừng,núi sông hùng vĩ, địa thế hiểm yếu, là nơithật tốt để sơn tặc hành nghề.

      Ngày thứ năm, lúc này chính là mùa táo, lúc ngang Thiểm Châu, Ân Trục Ly dẫn Thẩm tiểu vương gia dạo đường, mua nhiều táovà các loại mứt hoa quả. Ân Trục Ly ănđồ ngọt, Thẩm Đình Giao cũng thích lắm, nhìn thấy ngon nên mua nhưng ăn hết nổi. Mua rồi cũng đem lên phân phát cho đám Trương Thanh, Tiểu Hà.

      Xe ngựa ra khỏi thành, qua khỏi thôn HƯngNguyên vào con đường rừng . Con đường vắng vẻ chỉ có tiếng chim kêu. ThẩmĐình Giao khều Ân Trục Ly, lo lắng cau mày “ có cướp chứ?”

      Tiểu Hà ngồi trước cười “Cửu gia yên tâmđi, con đường này bình thường rất ít người, cỏ dại um tùm thế này, dù có cướp chúng cũng chết đói lâu rồi.”

      Mọi người cười đùa huyên náo, Ân TRục Ly vỗ lên lưng , gì.

      Xe ngựa tới lưng chừng núi, tiến lùi đều khó,phía trước lại có đám người ngựa, nhìn tướng tá chính là cướp. Đao dài dưới ánhnắng hắt lên ánh sáng chói mắt, đám người ngựađi trước đều kinh hoàng.

      Mười mấy tên cướp kia đều rất lợi hại. TRương Thanh và Tiểu Hà bảo vệ Thẩm Đình Giao, Ân Trục Ly và mười người kia ngăn cản. Đốiphương cũng là những sát thủ ra tay tàn nhẫn, phút chốc mọi người đều rơi vào hiểm cảnh. Ân Trục LY thầm mắng trong lòng : Tên Hách Kiếm này, tuy là làm ra vẻ nhưng cần gì bày ra đám hung thần thế này?

      nghĩ tới việc kết thúc cho xong, đột nhiên bên kia đường lại xuất đám áo đen, ra tay độc ác, từng chiêu đều trí mạng, mọi người đều hoảng hốt – sao lại nhiều người thế này!

      Ân TRục Ly mình còn dễ, nhưng phải che chở cho Thẩm Đình Giao hơi phiền phức,những tên này cũng chút nhân nhượng,trong lòng nàng chợt bừng tỉnh – ra đây lànhững tên mà THẩm Đình Xa sai tới phục kíchThẩm Đình Giao!

      nhóm còn có thể cầm cự, đằng nàylại đông đúc như vậy, tên nào cũng rat ay tànnhẫn. Ân TRục Ly quay đầu hét lên với ThẩmĐình Giao “Chạy ! Chạy vào thành , tới nha môn!”

      Thẩm Đình Giao do dự “Nhưng còn nàng…”

      Ân Trục Ly chặn đường kiếm, quát to “Đừng nhảm nữa! Mau cút!”

      Thẩm Đình Giao xoay người chạy, Ân Trục Lymắng tiếng, đưa tay chặn lại tên áo đen đánh với nàng, bước tới nhảy lên lưngngựa, kéo Thẩm Đình Giao lên rồi dùng sáo thúcngựa “Chạy!”
      nữ hoàng drop tr của chúng ta vẫn giữ lời hứa ko drop truyện nữa cố lên bợn nhớ bợn quá hà <3 <3 :
      Lão Tam tung vó, chạy như bay ra khỏi núi. Tiểu Hà và Trương Thanh cũng muốn theo, Ân Trục Ly cao giọng “Hai người các ngươi cần theo, cản bọn này lại .”

      Trương Thanh vẫn có chút lo lắng “Vương phi, Vương gia có biết cỡi ngựa…” Lời còn chưa nóixong thấy có người lao đến, vội vàngđẩy Tiểu Hà ra.

      Về phần Thẩm Đình GIao, cưỡi lưngLão Tam, chạy băng băng rời khỏi núi, con ngựaLão Tam này vốn vô cùng ngạo mạn, luôn luônxem thường Thẩm tiểu vương gia. Bình thườngcó Ân Trục Ly, nó còn sợ bị đánh nên vẫn còn khiêm tốn chút. Hôm nay chỉ có mình ThẩmĐình Giao, biết nó vô tình hay cố ý mà lại ba chân bốn cẳng chạy như bay. Thẩm tiểuvương gia bị chóng mặt, cuối cùng chịu nổi mới túm lấy lông nó, lúc này nó mới thở phìphì rồi dừng lại.

      Thẩm Đình Giao xuống ngựa, ói thốc ói tháo.Lão Tam lại lấy chân bới đất, thở phì phì.Thẩm Đình Giao cảm thấy lúc này như sống bằng chết, bên kia lại có người bay tới,thậm chí cũng chẳng thèm che mặt.

      Thẩm Đình Giao cau mày “Chương Húc, ngươilà Nhất phẩm đới đao thị vệ, ở trong cung làm việc, tới đây làm gì?” Chương Húc nghethấy vậy chỉ cười nhạt “Cửu gia, Vương thượng đặc biệt sai nô tài tới tiễn ngài đoạn xuống Hoàng Tuyền.”

      Mặt Thẩm Đình Giao tái xanh, con ngựa chếttiệt này, lúc về nhất định phải bằm nó, nhất định phải bằm nó! thở hết hơi, áo quần xốc xếchnhưng vẫn bình thản “Hiếm khi hoàng huynh cólòng như vậy, phải ngươi tới đây hộ tống ta.”

      Chương Húc nghe vậy đơ người, cảm thấyThẩm tiểu vương gia lúc này là dễ thươngquá , từ từ bước tới. Thẩm Đình Giao tay vịnh vách đá, gió lùa qua người làm tay áo bay phất phơ, yếu đuối đứng ở giữa rừng, cảnh đẹp động lòng người.

      Chương Húc là người chín chắn, nếu Thẩm Đình Xa cũng chẳng phái tới làmviệc này. Nhưng mỹ nhân ở giữa rừng, phongtình này ai mà kháng cự được. tới trướcmặt Thẩm Đình Giao, thấy Thẩm Đình Giao mệt mỏi chau mày, mùi hương cơ thể theo gió núi thổi tới, làm lòng người lay động.

      Phúc Lộc Vương, em trai của Thiên tử, là dòngdõi Hoàng tộc, lại có bộ dáng như hoa như ngọc thế kia làm sao ko say mê đây?

      Chương Húc đưa tay chạm vào phía dưới, nơiđó dựng thành cái lều. Thẩm Đình Giaonhìn , có chút ngu ngơ hiểu “Ngươinhìn gì Bổn Vương đấy???”

      Khuôn miệng thơm tho của Thẩm Đình Giao khẽ mở, giọng như tiếng châu ngọc. ChươngHúc lại càng kiềm lòng được, trong đầunóng lên, bước tới ôm Thẩm Đình Giao. Chương Húc là người luyện võ, thân thể cao lớn, trong chớp mắt đè Thẩm Đình Giao bên dưới.Thẩm Đình Giao tức điên “Chương Húc, ngươi… láo xược!!”

      Hai tay Chương Húc bận rộn, len vào tấm áo lụacủa Thẩm Đình Giao “Cửu gia của ta, dù sao thìngài cũng sắp chết rồi, trước khi chết thuộc hạcho người chút vui vẻ, coi như cũng đủ nghĩa đủ tình!”

      Chương Húc bôn ba mấy ngày nay, dưới cằmlún phún râu, lúc này cạ cạ mặt làm Thẩm Đình Giao căm ghét nhíu chặt mày, nhìnthấy vẻ mặt của Thẩm tiểu vương gia tronglòng như có ngọn lửa thiêu đốt. Mùi thơm trênngười Thẩm tiểu vương gia càng thêm,Chương HÚc đè Thẩm tiểu vương gia lại, tham lam mút lên da thịt như ngọc của Thẩm Đình Giao. Thẩm Đình Giao liều mạng đẩy , bàntay sờ trúng nơi nóng bỏng người ,Thẩm Đình Giao cũng là nam nhân, đương nhiên biết đây là cái gì, tức giận muốn điên lên được.

      Chương Húc cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai má củaThẩm tiểu vương gia hây hây đỏ, như đóa hoahải đường hé nở, đẹp sao tả hết, chịu nổi nữa, đưa tay kéo nội khố củamình, khàn khàn “Cửu vương gia… Cửuvương gia của ta, kiếp nay có thể đè ngài lần thế này, Chương mỗ chết cũng đáng…”

      Ở gò đất ven đường, phía sau bụi cỏ có ngườithì thào “Đàn công tử, còn chưa ra tay nữa hả?”

      Đàn Việt ngồi sau bụi cỏ, lau lau kiếm “Gấp cáigì, Đại Đương gia bảo chúng ta chờ đến nguy cấp mới ra tay. Ít người có thể coi màn xuâncung đồ sống của Cửu gia lắm.”

      Người đứng sau mấy lần mở miệng tính ,cuối cùng cũng ngậm miệng, đám ngườiđứng yên xem tên Chương Húc kia càn quấy, tiếng thở ồ ồ của làm ngứa ngáy trong lòng.

      Mấy người bên đây đứng yên, Chương Húc bênkia đưa tay giật quần của Thẩm Đình Giao, ĐànViệt chuẩn bị đứng dậy người bên kia thét tiếng rồi ngã xuống. Thẩm tiểuvương gia bình thản đứng dậy, đưa tay sửa lạiquần áo. Chương Húc ngã xuống đất bất động, Thẩm Đình Giao rút thanh kiếm bên hông ra, tư thế bình thản như mới cắt cọng hành, giọng lạnh nhạt “Ghét nhất là bị đè!”

      Lão Tam đứng bên kia mở to hai mắt nhìn, giống như cũng sợ ngây người – cái tên này cũng biết giết người sao?

      Chương Húc nằm bất động đất, Thẩm ĐìnhGiao giống như yên tâm, tiến tới chém phát, Chương Húc tắt thở, máu từ lồng ngực chảy ra vẫn còn nóng hổi. người tiến tới kiểm tra, vẻ mặt nghiêm trọng “Xương sống thứ ba của bị đánh gãy, ra tay vô cùngchính xác.”

      Đàn Việt tra kiếm vào vỏ, trầm giọng “Ta đitheo bảo vệ , mấy người các ngươi tới giúpĐại Đương Gia, mau mau báo cáo tình huống.”

      Đợi mọi người hết, Đàn Việt đứng trước thi thể kia, cau mày suy nghĩ – tên này là nhanh trí hay là thâm tàng bất lộ đây?

      Chương 39:

      Đàn Việt cứu trợ trước, nên áp lực của ÂnTrục Ly liền giảm bớt rất nhiều, cánh taynàng bị vài vết thương nhưng trong lòng cũng hồ nghi. Theo đạo lý, người của ThẩmĐình Xa phái tới đến nỗi hạ độc thủ như vậy đối với nàng nhưng nhóm người này ra taytàn nhẫn, chiêu chiêu trí mạng, cũng phải chỉ vì Thẩm Đình Giao mà đến.

      Nàng trầm ngâm chốc lát, trong lòng hơi hiểu ra Thẩm Đình Xa là sai người đến sao?

      Nghĩ như thế liền thông suốt rất nhiều, tronglòng cũng cười lạnh.

      Nhóm người Đàn Việt mang theo là ám vệ thànhPhú Quý, phần nhiều là thành Phú Quý lén lútnuôi dạy, số lượng mặc dù nhiều lắm nhưng đều là trong trăm có , thêm với Hách Kiếm thuê người diễn trò choThẩm tiểu vươnggia xem, hôm nay Thẩm Đình Giao bọn họ tựnhiên cũng liền chỉ làm bộ làm dáng. Cứ nhưvậy. Bên Ân Trục Ly cũng chiếm thượng phong.

      Thấy ngại, Ân Trục Ly phất tay kêu Tiểu Hà, Trương Thanh: "Đẩy lùi quân địch rồi,hai người dẫn xa giá tiến về phía Lạc Dương trước, ta và Cửu gia đến sau."

      "Vương phi. . . . . . Ở đây cách Lạc Dương vẫnhơi xa, ngài và Cửu gia chỉ mình sợ là có nhiều bất tiện." giọng của Tiểu Hà lộ vẻ khó xử, Ân Trục Ly phất tay cắt đứt lời của :"Chuyện này cần bàn lại, ."

      Tiểu Hà đành phải đồng ý. Ân Trục Ly dắt ngựa, lúc gần đột nhiên lại nhớ tới cái gì:"Liêm Khang?"

      Người mặc áo lam ở bên vội chạy tới: "ĐạiĐương Gia." lại gần Ân Trục Ly hạ thấpgiọng: "Vương thượng an bài ngự tiền thị vệ Chương Húc đánh chặn đường Cửu gia, bị Cửugia giết chết. Đàn công tử lệnh bọn ta hồi bẩmĐại Đương Gia, Chương Húc bị người đánh gãy xương sống lưng thứ ba mà chết nhìn ra Cửu gia có biết võ hay , nhưng ra tay cũnglà cực kỳ chuẩn xác. Thuộc hạ nhìn kỹ qua thithể, Cửu gia cho dù biết võ tuyệt đối cũng có nghiên cứu với những điểm yếu cơ thể con người."

      Ân Trục Ly liền có chút cảm khái: "Say mê cái gì, phiền nhất rồi. Chuyện này cứ để vậy , nhóm người này người cũng thể đểcho chạy thoát. Ngươi và bọn Trương Thanhtiến về phía Lạc Dương, ta phải đuổi theo Cửugia" nửa câu sau của Ân Trục Ly thấp dần "Đám người này đều là người Cửu gia thân thiết, chú ý xem người nào liên lạc với Trường An."

      Liêm Khang đáp tiếng, thấy cánh tay nàngvẫn chảy máu, vội đưa thuốc trị thương,nàng cũng khách khí nhận lấy rồi xoay người lên ngựa mất.

      Tốc độ của Thẩm tiểu vương gia quả rất chậm, Ân Trục Ly được chưa đến nửa canhgiờ, thấy hắndắt lão Tam ngồi ở bên đườngnghỉ ngơi. Nhìn thấy nàng tới đôi mắt liền sánglên: "Trục Ly!"

      Ân Trục Ly nghiêng người ôm vào lòng,giọng tươi cười: "Cửu gia của ta, tốc độ củangài như vậy tới Thiểm Châu chỉ sợ cũngbước sang năm mới rồi!"

      Thẩm Đình Giao nhìn thấy ống tay áo nàngnhiễm vết máu, hơi nhíu lại lông mày: "Nàng bị thương?"

      Ân Trục Ly lơ đễnh: "Bị thương ngoài da chút thôi. Chúng ta tìm chỗ nghỉ lại đêm,được chứ?"

      Thẩm tiểu vương gia tất nhiên có ý kiến:"Ừ, bổn vương muốn tắm rửa."

      Lão Tam ở trước mặt Ân Trục Ly thông minhrất nhiều, đường chậm có thể giết chếttrâu con. Ân Trục Ly ôm Thẩm tiểu vương gia, trời chiều dần dần nghiêng, nhưng tiết trời vẫnkhiến người ta khó chịu. Nàng mở nút gỗ của túinước, đút mấy ngụm nước: "Phía trước cóThiên Lai cư cũng là sản nghiệp của thành PhúQuý, đến đấy nghỉ đêm ngày kia lên đườngthôi."

      Thẩm Đình Giao tất nhiên có ý kiến, có tính thích sạch , lúc này lòng chỉ muốntắm.

      Thiên Lai cư, cung ứng rượu thức ăn, hậu việncũng có phòng trọ cho khách, chuyên để cho khách tới nghỉ ngơi, chỉ là cấp bậc hơi cao so với Bồng Lai cư nên thu lệ phí đắt hơn rất nhiều, vì vậy chỉ mở tại ngoại ô hoàn cảnhthanh tĩnh, là chỗ tốt cho người phú quý nhàn hạ du ngoạn nghỉ ngơi.

      Ở đây gặp qua Ân Trục Ly nhiều, ÂnTrục Ly cũng tự báo thân phận, chỉ dẫntheo Thẩm Đình Giao thuê gian phòng. Tiểu nhị là người rất cơ trí, thêm với có thể tới nơi này, phần lớn khách đều thể đắc tội được vì vậy cả đường cung kính, thuận tiện ân cầngiới thiệu số cảnh đẹp ở xung quanh. Ân Trục Ly thấy mồm miệng lanh lợi, lại cho mấy lượng bạc tiền thưởng, để cho chúý trông nom lão Tam.

      Thiên Lai cư tắm rửa cần bồn tắm, làdùng ao tắm rửa, ao có chỗ chứa nước,dưới ao có che lại nhưng vẫn thoát nước. Đợi nước ấm dần lạnh chỉ cần rút nút gỗ ra, làmột phần nước được tống ra, rót vào nước nónglần nữa, khiến cho nước có độ ấm luôn thíchhợp.

      có nha đầu hầu tắm, Ân Đại Đương Giaphải tự mình động tay. Thẩm Đình Giao cởi quần áo vào trong bồn tắm, người dínhchút mồ hôi, lại thêm lúc trước Chương Húc động tay đông chân sờ soạng nửa ngày, lúc này được ngâm trong nước cảm giác dễ chịu.

      Ân Trục Ly vẩy chút hoa cúc vào trong nước,lấy sáp thơm bên cạnh ao tắm ra, đôi tay chậm rãi chà nóng rồi mới bôi lên lưng cho . Hắnnằm ở bên cạnh ao đá cẩm thạch để mặc nàngchậm rãi xoa nắn. Tay của nàng có chút thô ráp, nốt phồng dày xẹt qua da thịt, vừa ngứa lại hơiđau nhưng lực tay hết sức thích hợp khiến hắnthoải mái hừ hừ mấy tiếng, sau đó kéo vạt áocủa nàng hỏi: "Tắm chung ?"

      Ân Trục Ly hơi do dự, từ bên cạnh ao bò dậy đưa tay cởi nút áo của nàng, sợ nàng ghétnên cởi rất cẩn thận. Cá tính Ân Trục Ly vốn thích đùa, thấy toàn bộ ao nước ấm, liềnđộng lòng. Cũng từ từ cởi áo nới dây lưng rồi vào trong ao.

      Thành thân ba tháng, đây là lần đầu Thẩm ĐìnhGiao và nàng tắm chung, thậm chí có mấy phần vui sướng. Đợi Ân Trục Ly xuống nước, lạinhớ tới đêm đó ở Quảng Lăng suýt bị chết chìm, liên tục lui ra sau mấy bước: "Nàng. . . . . . Nàng được dìm Bổn vương vào nước!"

      Ân Trục Ly đường mấy ngày, lúc nàyngâm mình trong nước có mùi hoa thoang thoảng làm mất mấy phần mệt nhọc. Thấymặt cảnh giác, cũng có chút buồn cười: "Tớiđây."

      Lần này đến phiên Thẩm tiểu vương gia do dựrồi, chần chừ lúc thấy da thịt nàng trơnbóng dưới nước, đường cong lả lướt, hơn nữa hai vú to lớn cao ngạo như đỉnh núi, các loại hoacúc trôi lơ lửng mặt nước, hơi che cảnhxuân dưới nước, lại buồn cười nghĩ người này còn cố tình lộ ra vẻ mặt chính nhân quân tử, bộdáng thản nhiên, nuốt nước miếng lại rất thúvị : "Nàng. . . . . . Đừng làm loạn. . . . . ."

      mê muội đến gần nàng, đến cuối là phun ra nuốt vào ngập ngừng như là dẫn dụ. Đôi mắt Ân Trục Ly đảo mấy vòng cuối cùng kéo tới gần, tay trái ôm eo , tay phải đè ép đầu vai , giọng trầm thấpgiống như cọng lông vũ nhàng gãi ở trong lòng : " biết Cửu gia cảm thấy thảo dân làm loạn như thế nào đây?"

      Hô hấp của Thẩm Đình Giao liền có chút ổn, xoay mặt , tầm mắt cụp xuống. Ân Trục Ly từ cao nhìn xuống , mái tóc dài của dính nước, ẩm ướt dính vào cần cổ hoặc nổi mặt nước, da thịt vốn trắng nõn ở hơi nước mờ mịt lại lộ ra màu đỏ nhạt tươi đẹpnhư quả táo, lông mi dài cũng dính hơinước, giờ phút này bộ dáng muốn cự tuyệtlại như mời chào, tất cả chính là "xin ngài nếmthử”.

      Trong lòng nàng khẽ động, nhàng hôn lêntrán của , rồi dọc theo sóng mũi cao xuốngphía dưới, thẳng dính vào đôi môi kiều diễm ướtát. Cánh môi như bị phủ nước, vô cùng mềmmại. Răng môi quấn quít hừ tiếngđôi tay vô cùng chậm chạp ôm vòng hông củanàng, phía dưới kích động lại thể vọngđộng. hơi nhíu lông mày nhắm mắt lại, bởivì nụ hôn sâu của nàng mà năm ngón tay hắngiữ chặt tay vịn bên cạnh ao.

      Nàng thử dò xét đụng chạm nơi nhô lên kia,ngón tay có vẻ hơi thô sần chạm vào chỗ da thịtmềm mại nhạy cảm nhất, hít sâu hơicăng thẳng cắn chặt hàm răng. Ân Trục Ly chỉ cảm thấy lưỡi đau xótliền đè lên váchđá cẩm thạch bóng loáng cạnh bờ ao, tay cầm lấy chậm rãi ma sát.

      Thẩm tiểu vương gia được câu nào,đôi tay mấy lần muốn giữ lấy hông của nànghung hăng tiến công trận, nhưng cuối cùng vẫn cầm tay vịn chặt, giọng mơ hồ thấp: "Trục Ly đến."

      Có nước bao quanh, hôm nay đường vào cực kỳ dễ. Cái loại nhiệt độ lửa nóng bao chặt , hắnkhông thể đưa tay đỡ ngực nàng, tạm ngừng về phía trước, chống đỡ này làm cảm giác xôn xao khó tả.

      Mấy ngày nay vẫn lên đường, hai người mặc dùthân mật nhưng lo làm phiền người khác nên thể tận hứng. có mấy lần cũng muốn nhưng thái độ của Ân Trục Ly nên hắnđành phải chịu đựng. Ngày hôm nay cùng tắm, phát người này luôn cho niềm vui bất ngờ, cảm giác thỏa mãn hơn trong trí nhớ rấtnhiều.

      Cảm giác như có như , đầu ngón tay củanàng cạo vùng da thịt lưng làm hơi ngứa, hồn phách đều bay mất, thở hổn hển hồi rồi buông tay chống đỡ ở ngực nàng ra.Nàng dẫn địch tướng tiếp tục tới làm hắnkhông thể khống chế được nữa rên rỉ ra tiếng.

      Ân Trục Ly đấu với địch tướng 300 hiệp, thấy trán phân là nước hay mồ hôi,trong conngươi hơi nước nhàng, sắc hồngtrên hai gò má càng sâu đủ biết là đanghưởng thụ. Nàng chạm khẽ quả đào trước ngực chọc cho run rẩy hồi, nhưng trong lòng cười nhạt: ăn mấy ngày làm sao biết thịt ngon đây?

      Thẩm tiểu vương gia nửa khép mắt đẹp, đôi môi khẽ nhếch, thái độ mặc người chém giết nhưngÂn Trục Ly lại thả cho tặc tướng con ngựa, nhịn được đè lại nàng cạnh bờ ao muốn công thành thấy nàng hơi nhíulông mày vội cố nén dục vọng dângtrào, tay giữ lấy nàng giọng thở dốc.

      Ân Trục Ly mỉm cười ôm lấy , trận chiến này kéo rất dài, nhưng cũng có chút vị riêng. Đợt này tặc tướng rốt cuộc chống lạiđược bị đánh cho chừa mảnh giáp. Thẩm tiểu vương gia tựa vào ngực nàng thái độ bó tay xin hàng. Ân Trục Ly vỗ vỗ gò má như ngọc quý tỳ vết của , giọng cũng mang theo chút thở dốc: "Cửu gia biết nghe lời hôm nay có phần thưởng ."

      Nàng cúi người xuống nước, Thẩm Đình Giao chỉ cảm thấy địch tướng phía dưới bị mảnh mềm mại bao vây. Tóc dài như mây quét qua da thịt tinh tế như ngọc dưới lưng làm toànthân căng thẳng, tâm hồn lay động sâu.

      "Trục Ly. . . . . ." giọng kêu nàng, mờmịt đưa tay tới chỉ chạm được tóc dài bồng bềnh trong nước, nàng tại giống như thương nhân giàu có nhất thiên hạ nữa mà giống như tinh hấp dẫn làm hồn người thoát ra được.


      Mượn cách của Bí Ngô trong blog viết truyện của em ấy. "Nếu chữ sao? Hay. Hai chữ thử xem? Rất hay! Còn ba chữ hả? Hay điên cuồng." Vừa thực tế lai có hậu, hài có, đấu trí có, thịt đủ kiểu lai còn mới lạ cũng có, buồn nhiều nhưng sau cùng khổ tận cam lai. Được đền đáp gấp vạn lần. Ác trả ác báo thích đáng nhưng ko phải theo kiểu ngươi cắn ta miếng ta bắn bỏ ng chết liền ngay sau đó, mà từ từ, bước vào lực hút lỗ đen mà ko biết. Há há. Mình nếm thử hoàn toàn duyệt nó. Bỏ lỡ biết đâu ân hận đấy.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40

      Hai người chiến đấu từ bồn tắm tới bên giường,Thẩm tiểu vương gia ngủ tới giờ thân ngày hômsau vẫn chưa muốn rời giường, cũng may làTiểu Nhị ân cần mang rượu và thức ăn vào,Thẩm Đình Giao vén màn lên nhìn, chính lànhững món ăn thích.

      Tiểu Nhị kia dọn mấy món ăn lên bàn rồi lạicung kính “Mời gia từ từ dùng, phu nhân vừa mới dặn là để cho ngài dùng cơm rồi tắm rửa thay quần áo, tới giờ Dậu phải mang ra phơi…” tiểu Nhị vốn là người khôn khéo, nghĩ đến những lời kia làm vị gia này tự ái nên lại sửa lời “mang theo cần câu rồi đưa gia câu cá.”

      Thẩm Đình Giao ừ tiếng, ngồi dậy, đêm qua chiến đấu kịch liệt quá làm bên hông của vẫn còn đau nhức, người vẫn còn đầy các dấu vết ái muội. Ân Trục Ly hôm qua thậtphóng đãng, chẳng hiểu gì là thương hoa tiếcngọc, lúc ấy thoải mái đấy, nhưng bâygiờ lại có chút khó chịu. bèn đưa tay sờ sờ.

      Người đứng ngoài màn khẽ than tiếng, người phía trong áo quần xộc xệch, mái tóc đen xõa ra vai, da thịt trắng tuyết lưu lại những dấu vết hồng hồng, cảnh đẹp khiêu gợi làm sao. Thẩm Đình Giao cau mày, đưa tayxoa xoa nơi còn đau, cảnh đẹp phong tình đó khó diễn tả bằng lời. Những khách vãng lai bình thường cũng mang theo nữ quyến, nóitới mỹ nhân Tiểu Nhị này cũng gặp qua vô số người, nhưng lúc này vẫn hoảng hốt đứng yên tại chỗ.

      Đứng nhìn lúc, mỹ nhân giường khẽ nâng cánh tay rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười,ánh mặt giận dữ làm người ta hít thở nỗi nhưng giọng lại dịu dàng “Ngươi nhìn cái gì vậy hả?”

      Chỉ câu lại như loại độc dược êmdịu. Tiểu nhị đổ mồ hôi lạnh, dám lêntiếng rồi khom người lui ra khỏi phòng, khépcửa lại.

      Thẩm Đình Giao dùng cơm, rửa mặt, Ân TrụcLy lúc này trở về, ôm vào lòng rồi lại theo thói quen sờ sờ trán thôi, câu cá!”

      Thẩm tiểu vương gia gật đầu, lúc này mới nhớ tới tùy tùng của mình “Bọn Tiểu Hà đâu?”

      “Ừ..” Ân Trục Ly hôn cái vào môi ,giọng mang ý cười “Ta đuổi bọn tới LạcDương trước rồi, khó khăn lắm hai vợ chồngchúng ta mới được ra ngoài dạo chơi, có bọnhắn chỉ làm mất hứng.”

      Hàm ý trong lời này là – bên trong đámngười kia nhất định là có tai mắt của Thẩm ĐìnhXa, theo như thế địch trong tối, ta ngoàisáng, lúc nào cũng phải đề phòng phiềnphức.

      Thẩm tiểu vương gia cảm thấy lý do này là suy nghĩ chu toàn, vui vẻ cầm cần câu “ thôi,câu cá thôi!”

      Ngoài thành Thiểm Châu, hoa cỏ xanh tươi, mặttrời ngã về tây.

      về phía Nam khoảng năm dặm liền thấy hồ nước . Bãi cỏ xanh rì, nước trong in bóng chim bay. Tâm trạng của Thẩm tiểu vương giarất tốt, vội vã xuống ngựa, lựa khóm cỏ lau làm chỗ thả câu.

      Bên kia có sẵn mấy người ngồi câu, Ân Trục Ly đứng sau khóm cỏ lau, lấy cây sáo khều khều , dặn dò “Cẩn thận chút, để mặt mũi bị thương đâu được đâu nhé.”

      “Ân đại đương gia?” Có người khẽ gọi, Ân Trục Ly quay đầu thấy mấy người quen, nàngmỉm cười chào hỏi “ ra là ông chủ Hồ, ồ, còn có cả Lam công tử, ông chủ Hồ hôm nay cũngcó nhã hứng thả câu.”

      Lam công tử này vốn là người Lạc Dương, tên Linh, nhưng đầu năm đến nay nếu đưa ra đượccái giá chuyện bán mình cũng chẳng có gì làlạ. Mà Thẩm tiểu vương gia lại vui vẻ - Lamcông tử nhìn thấy ánh mắt trong veo của hắnkhông có chút địch ý, thầm nghĩ chắc đây làđồng nghiệp rồi. (Ý là ông Lam Công tử này tưởng Thẩm Đình Giao là trai bao giống ổng.)
      cảm ơn
      Thẩm Đình Giao còn chưa kịp mở miệng vị Lam công tử kia nhìn Ân Trục Ly mà khẽ“Chẳng trách được, Ân đại đương gia thảo nàolại bảo bận rộn, ra là có tân sủng.”

      Thẩm Tiểu vương gia vừa nghe thấy vậy phẫn nộ, đưa tay níu lấy Ân Trục Ly “Nàng…họ Ân kia… nàng … nàng!”

      Ân Trục Ly vò đầu “Lam công tử đừng nóiđùa.” Nàng xoay người ôm lấy Thẩm tiểu vươnggia, thấp giọng thủ thỉ “Mấy người nó đùathôi, ta thề, còn có ông chủ Hồ nhìn kìa!”

      Bên này nàng còn giải thích, ông chủ Hồ kia lại là người xấu bụng, nhìn người trong lòngnàng thùy mị ngoan ngoãn ngứa ngáy trong lòng, liền quyết định chia rẽ uyên ương “Ân đại đương gia sao lại vô tình như thế, mới ngày nào còn ôm ấp Lam công tử, cũng từng dùng ngànvàng mà mua tiếng cười của giai nhân, nâng niutrong lòng bàn tay. Vậy mà bây giờ vội trở mặt…”

      “Cái gì?” Thẩm tiểu vương gia níu cổ áo củanàng, mọi người xung quanh đều hí mắt xem kịch vui. Thấy nội bộ nháo nhào, Ân Trục Ly gì mà ôm Thẩm tiểu vương gia vào lòng, giương giương nắm đấm nhìn ông chủ Hồ,ý tứ rất ràng.

      Hồ Hạnh cười thầm, nhìn thấy Thẩm ĐìnhGiao giãy dụa trong lòng Ân Trục Ly, câu quyết làm cho hậu viện của Ân đạiđương gia cháy tan tành “Đại đương gia làcó mắt nhìn, chọn nam kỹ cũng toàn là mỹ nhântuyệt sắc. Hay là tối nay… hai ta đổi người?” để ý tới vẻ mặt sầu khổ của Ân Trục Ly, chỉ chỉ vào Lam công tử bên cạnh rồi lại chỉThẩm tiểu vương gia.

      Kết quả là hôm đó, Ân đại đương gia vùi đầurầu rĩ, mặc cho Thẩm tiểu vương gia vừa đánhvừa nhéo suốt đoạn đường, lờinào. Thẩm tiểu vương gia quậy mệt mỏi rồi lạibắt đầu bức cung “Nàng mau, mau, nàngvà tên kỹ nam họ Lam kia có quan hệ gì?!”

      Lam công tử kia nghe vậy nổi giận nhưngvẫn dám đắc tội với Ân Trục Ly, cuốicùng cắn răng chịu đựng. Tên Hồ Hạnh kia lạiđắc ý chế giễu Ân Trục Ly “Ta lại lần nữa, Lam Điền Ngọc phải là kỹ nam mà là mộtđào kép nam.”

      Thẩm tiểu vương gia thèm để ý “Ta chẳng cần biết là cái đồ gì! Nàng cấu kếtvới bao lâu rồi hả?”

      Ân Trục Ly lại vò đầu bứt tóc “Ta đâu có quen biết , chỉ nghe hát mấy lần rồi hai ba lầnuống rượu chung, hình như có bao mộtđêm…”

      Thẩm tiểu vương gia quắc mắt nhìn trừng trừng“Cái gì? Còn bao đêm nữa hả?”

      Ân Trục Ly ôm vỗ về “Nhưng lão tử chỉ mới nắm tay, chưa có làm cái gì hết!”

      Thẩm tiểu vương gia giận dữ kìm được“Nàng còn nắm tay nữa hả?”

      Đưa mắt nhìn thấy mọi người đều cúi đầu, chỉ còn cái tên này loi nhoi chịu dừng, Ân đại đương gia đè Thẩm tiểu vương gia ra cỏ “ThẩmĐình Giao, yên lăng lão tử ném ngươivào hồ đấy nhé!”

      Thẩm tiểu vương gia giận dữ, đưa chân đá nàng, nàng chụp lấy chân buông, dằn ra được, giận quá há miệng cắn nàng,Ân Trục Ly vốn bị thương tay, lúc này cònbị cắn buông tay ngay “Thẩm Đình Giaongài là chó hả?!”

      Thẩm tiểu vương gia chịu thôi “Nàng làđồ khốn… đồ… đồ lưu manh… vừa rời mắt mộtchút trêu hoa ghẹo nguyệt!”

      Ân Trục Ly bèn đổi chính sách dỗ dành, ôm hắnvào lòng vỗ về “Cửu gia đáng của ta, khó khăn lắm mới đước ra ngoài chơi, ngài giận hờn vu vơ làm gì.”

      Nàng khẽ cắn vành tai của Thẩm Đình Giao,làm cho run rẩy hồi rồi lại thầm vào tai “Hơn nữa, về chuyện dịu dàng hắnsao bằng Cửu gia nhà chúng ta được? Ngay cảchuyện chăn gối…”

      Thẩm tiểu vương gia vừa xẹp xuống lại dựng lông lên “Nàng ngay cả chuyện chăn gối củahắn cũng biết hả?!!!!”

      Ban đêm, Ân đại đương gia bị đuổi ra khỏiphòng, cho lên giường. Nàng đơn ủ rũ ngồi thả câu bên hồ. Cá vừa cắn câu, nàng rútcây sáo bên hông ra xiên vào, nhặt cành lá khô châm lửa nướng.

      Nàng học được chút tài nấu nướng ở quán Bồng Lai, mặc dù điêu luyện nhưng cũnghiểu biết chút ít, chỉ chút sau con cá bốc mùi thơm. Nàng lại xát chút muối, cũng có thể nuốt vào bụng.

      Bốn phía người, ngồi như vậy giống màn trời chiếu đất nhưng cũng tự do. Nàngcắn miếng cá, tâm trạng lại trở nên vui vẻ. lát sau nghe thấy tiếng bước chân, nàng vừa quay đầu thấy Lam Điền Ngọc thân áo xống màu ánh trăng, như đạp mây đạp sao mà bước tới
      ---------------



      Chương 41

      “Ân đại đương gia” Nghề chính của Lam ĐiềnNgọc là ca xướng, giọng đương nhiên là vô cùng truyền cảm, chỉ tiếng gọi mà cũng uyển chuyển như câu hát “Ngồi câu cá dướitrăng thế này, đúng là nên thơ.”

      Ân Trục Ly cười khổ “Ngươi cũng biết là Ân mỗ có nhà mà về được, cần gì đứng đó chê cười ta.”

      Lam Điền Ngọc cười mỉm, ra cũng là nam tử tuấn tú, nhưng vì suốt ngày phải lên sân khấu nên khó tránh khỏi có chút dong chi tục phấn “ người hiểu chuyện nhưthế sao lại có thể làm cho đại đương gia động lòng chứ?”

      Ân Trục Ly lại xâu thêm con cá lên quenướng “Ha ha, gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó chứ sao. Ân mỗ đâu cách nào lựa chọn được. Lam công tử có muốn nếm thử tay nghề của Ân mỗ ?”

      Lam Điền Ngọc cự tuyệt, ngồi xuống trước đống lửa. Ân Trục Ly đưa con cá tay cho , đưa tay định cầm Ân Trục Ly lại cầm tay , ngẩn người, suy nghĩ cứ ùa vào đầu nhưng lại yên lặng ngắm nhìn nàng.

      Ân Trục Ly kéo tới, thình lình rút cây sáora,dùng sức đâm vào ngực , cách trái tim chỉmột tấc, nàng lạnh giọng hỏi “Ngươi là ai?”

      Lam Điền Ngọc này ngờ nàng lại ra tay,ngạc nhiên hỏi “Ân đại đương gia, ngươi… ta chính là Lam Điền Ngọc mà!”

      Ân Trục Ly lia con dao tới, cuối cùng cũng thu lại nụ cười xinh đẹp của mình, giọng uyển chuyển vừa nãy cũng trở nên trầm thấp“Được rồi đại đương gia, sao biết được vậy?”

      Ân Trục Ly cười gằn “Hồ Hạnh là tên háosắc tham tiền, hôm nay bao Lam công tử,sao có thể để cho Lam công tử giờ này tới đây đùa giỡn với Ân mỗ chứ?”

      Lam Điền Ngọc này lại cười khổ “ chút hoài nghi như vậy thôi mà Ân đại đương gia lại ra tay, sợ giết nhầm sao?”

      “Còn lý do nữa, đó là ta từng nắm tayLam Điền Ngọc rồi.” Ân Trục Ly đè hắnxuống mặt cỏ, nàng quỳ gối bên người, lúc nàytrên khuôn mặt của hiển đau đớn“Đại đương gia ít khi hành tẩu giang hồ, tên của tại hạ sợ là có đại đương gia cũng khôngbiết. Nhưng tại hạ chỉ là người làm mướn, nếuĐại đương gia muốn biết cố chủ, chỉ sợ là phảitốn nhiều sức lực và thời gian rồi.”

      Ân Trục Ly cười nhạt, từ cao nhìn xuống, tính mạng của đối phương nằm trong tay mình,tư thế này làm cho nàng cảm thấy rất an toàn“Ta chỉ muốn hỏi lần này các ngươi tới đây có bao nhiêu người ? Mục tiêu là ta hay là Cửugia?”

      Lưỡi kiếm đâm sâu nên máu cũng khôngchảy nhiều, có điều mỗi lần nàng lay mũi kiếmthì miệng vết thương lại toác ra thêm. Người nằm dưới cắn chặt răng, đến khi nàng lay mũi kiếm lần thứ tư mới mở miệng cách khó khăn “Tổng cộng có sáu người, tối nay ta và Mộc Yên ra tay trước. Mộc Yên đối phó với Cửu gia, mục tiêu chính là đầu của hai người,còn lại ta biết.”

      Ân Trục Ly , lát sau rút lưỡi kiếm rakhoảng ba tấc lại thình lình dùng lực xoắn lại,người nằm dưới trợn tròn hai mắt, lập tức tắtthở. Nàng cũng giọng thở than “Ngươi nhìn , các ngươi lấy nghề giết người làm kế sinh nhai, bản lĩnh chắc chắn tồi. Ân mỗ thìhọc nghề thạo, cũng chẳng có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, vậy mà hết lần này tới lần khác cứ mỗi lần đấu tay đôi, Ân mỗ chắcchắn các ngươi phải là đối thủ của ta.Cho nên cũng là… ai ai, là rất xin lỗi.”

      Trong lòng nàng tình toán – đối phương nếu có chuẩn bị đương nhiên an bài sẵn nhữngcách khác. Phương pháp tốt nhất chính là núp ở ven hồ, đợi giết xong mấy tên này tiện thểvứt xác rửa tay luôn, rất dễ thành công. Nếunhư kẻ địch ở gần đây cũng phải rời , nơi này núi vây ba mặt, đường lui duy nhấtchính là con đường mòn, có thể sắp xếp maiphục ven đường, ở ngoài sáng ta ở trong tối, cũng rất dễ dàng thành công.

      Nàng lại nghĩ , lại nghĩ được thêm cách – dùng xác này ném vào, trong nước mọi lờ mờ, sắc trời lại tối, rất khó phân biệt là ai. Hóa trang lại cho hai cái xác này, đương nhiên biết là ai, đương nhiên tới để nhìnkỹ. Lúc đó càng dễ dàng hơn.

      Trong lúc nàng suy tư, trong bóng đêm lại vang lên giọng biết mình học nghề thạo nên cẩn thận chút. Ngươi chếgiễu , lại đuổi Liêm Khang Lạc Dương, Đàn Việt để lại trong nom Thẩm cửu gia, mộtthân mình mà dám ra ngoài.”

      Lúc này ánh trăng mới ló dạng nên có thể trông thấy lờ mờ, Ân Trục Ly vừa nhìn, hai mắt sáng lên “Sư phụ!”

      Người chậm rãi tới kia phải Đường còn là ai?

      Ân Trục Ly mừng rỡ “Sư phụ ngài sao rồi!”

      Nàng kéo tay Đường , Đường dùng cây sáo gõ vào đầu nàng “Vi sư ở Trường An, nghĩ tới nghĩ lui cũng yên lòng được nên phải theo tới đây.”

      người Đường có mùi máu nhàn nhạt, Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn thấy trong bụi cây có người nằm đó, nàng lại vui vẻ “Sưphụ cũng chơi đánh lén sao?”

      Đường ngồi xuống trước đống lửa, hừ lạnh“Những người này cũng có tên tuổi trong gianghồ, chỉ sợ là người ở Trường An kia quyết tâm lấy mạng Cửu gia rồi.”

      Ân Trục Ly ngồi xuống dựa vào Đường , dùng vũ khí danh chấn giang hồ - Hoàng tuyền dẫn kia để làm cá, tính tới bên hồ để rửa Đường lại kéo tay nàng “Người giang hồhay dùng kế liên hoàn, lần này bọn họ rat ay,chắc chắn là để ngươi xao lãng, có thể là còn có người núp trong hồ. Thắng liên tiếp hai trậncũng khó tránh khỏi kiêu ngạo, đợi ngươi quăng xác vào hồ rồi rửa tay, thế nào cũng gặpchuyện.”

      Ý nghĩa này là trùng hợp với Ân Trục Ly,chẳng qua là Đường nắm tay nàng, nhiệt độ này làm tâm hồn nàng xao xuyến, nhất thời nên lời.

      Đường thả tay, xoay người ôm xác chết cỏ từ từ tới bên hồ. Mấy sát thủ này vốn thíchmột mình làm việc, rất hiếm khi làm nhiệm vụ cùng nhau. Phục kích trong hồ, cách hay nhất là thân trong nước, đợi người bờ nghiêng tới đâm kiếm, vậy là xong. Đường đểthi thể kia hướng gần tới nước, quả nhiên từdưới nước có thanh kiếm dài đâm vào ngực thithể kia.

      Tốc độ của Đường cũng hề chậm, câyBích Lạc Giai kia bắn vào mặt nước, dưới ánh trăng mờ ảo, mặt hồ nhiễm màu máu tươi, người trong nước kia coi như là dùng thân nuôi cá.

      Đường nghiêng người rửa tay, rửa sạch câysáo trả lại cho Ân Trục Ly “Trở về xem Cửu gia , lần này người tới khá lợi hại.”

      Ân Trục Ly cũng vội, nằm xuống trênthảm cỏ, dùng hai tay gối đầu “Đàn Việt có đó mà, với lại còn có mấy hộ vệ ở Trung Nguyên đitheo nữa, lại mướn thêm Thiên La giáo bảo vệtrong bòng tối, xảy ra chuyện được đâu.”

      Đường ngồi xuống kế nàng, dịu giọng “Dù sao cũng là phu quân của ngươi, cho dù có an toàn hay người cũng nên vềchăm sóc mới phải.”
      Ân Trục Ly nghiêng người nằm đùi ĐườngẨn, Đường ngẩn người nhưng nghĩ tới bộ dáng làm nũng của nàng lúc bé, lại nhàng vuốt tóc mai của nàng “Bộ dáng như vậy có chỗnào giống với Phúc Lộc Vương phi?”

      Ân Trục Ly bất động “SƯ phụ, sư phụ và mẫuthân con quen nhau thế nào vậy?”

      Đường muốn nàng nhắc tới chuyện này, lúc lâu mới ho khan tiếng “Con nít con nôi, hỏi mấy chuyện này làm gì?”

      Ân Trục Ly nhắm mắt lại nghe tiếng gió thổi qua tai “Sư phụ, con còn , cũng khôngphải là đứa bé.”

      Thẩm Đình Giao tới gần hồ thấy cảnh nồng nàn tình ý này, giữa đêm thanh, trăng trònvành vạnh, cỏ có hai người ngồi, bóng màu lục, bóng màu lam, ngườingồi người nằm, mặc dù Đường rấtnhanh tay nhưng Thẩm gia cũng kịp thấy Ân Trục Ly nằm đùi của Đường .

      Cửu gia vẫn cười mà chào hỏi “Đường tiên sinhsao lại tới đây?”

      Đường đứng dậy chắp tay chào “Cửu vươnggia, lần này đường xá xa xôi, Đường mỗ lo lắngcho an toàn của vương gia và vương phi nên mới tới đây.”

      Thẩm Đình Giao gật gật đầu, Ân Trục Ly vẫn nằm yên cỏ, Cửu gia bèn như chó con, nhào tới người nàng rồi thân mật cười “TrụcLy, ta hết giận rồi.”

      Ân Trục Ly vẫn nằm ngay đơ, vẻ mặt lạnh nhạt“ sao đâu, Cửu gia cứ giận tiếp , cần chừa mặt mũi cho thảo dân đâu.”

      Thẩm tiểu vương gia dụi dụi đầu vào cổ nàng, thắm thiết “Bổn vương nghĩ kĩ rồi, bổnvương là nam nhân mà, đương nhiên phải rộng lượng hào phóng, những chuyện xưa của nàng bổn vương giận nữa.”

      Tình cảnh kia là quá mờ ám, Đường ho “Nơi này cũng tiện chuyện, hay là chúng ta quay về rồi .”

      Ân Trục Ly bất đắc dĩ đứng dậy, liếc mắt nhìnThầm tiểu vương gia, ý muốn “Ngày hôm qua đó… phải là muốn chuyện với ta sao?”

      Thẩm tiểu vương gia biết mình bị ghét bỏ rồi, khép nép bên.

      Ân Trục Ly bước tới ven hồ rửa tay, phải do bị dính máu mà là do mùi cá tanh còn lại. Đường người cẩn thận, lúc nàng bướctới gần hồ Đường đứng gần sát nàng, biếtđâu trong hồ lại còn mai phục, cẩn thận vẫn hơn.

      Ân Trục Ly rửa tay, vừa lấy nước rửa mặt, lúcmở mắt a thình lấy thấy xác chết trôi,mặt mũi nhợt nhạt. Trong lòng nàng hoảng sợ, đứng bật dậy lùi về phía sau, Đường đứngsau vịn lấy vai nàng, sức lực vừa đủ làm nàng cũng bớt sợ vài phần.

      Đây chính là Đường , là người mà nàng muốn rời xa, nếu là người khác đứng kế, chắc nàng cố gắng câu “Vị huynh đàinày, nơi đây núi non tươi đẹp, vị huynh đài này chọn nơi đây để chết cần gì dọa Ân mỗ đây?”

      Nàng mím môi, nắm chặt bàn tay đổ mồhôi lạnh.

      Đường đứng bên cạnh, nàng nép vào lòngĐường “Sư phụ, chúng ta nên ném đồ lung tung vào hồ, đáng sợ!”

      Đường bước tới, vớt thi thể kia lên rồi chôn bên bờ hồ. Giọng Đường dịu dàng, dẫnnàng tới bên hồ “ sao đâu, trong nướckhông còn gì nữa. Trục Ly đừng sợ!”

      Đường dìu Ân Trục Ly quay về, vẻ mặt ấm áp, nhưng trong lòng đau đớn. Mười tám nămqua, quên được cái chết của Ân BíchNgô, chứ đừng tới Ân Mộng Diên. Dưới trăng nhìn vào mặt hồ, có lẽ chỉ có mình ĐườngẨn biết nàng nhìn thấy khuôn mặt của người nào.

      Thẩm Đình Giao yên lặng đứng bên, tự nhận mình là cao thủ diễn trò, người này đối với Ân Trục Ly quá quan trọng, có thủ đoạn cao siêu chẳng thể chen vào được.

      Ba người quay trở lại Thiên Lai cư, Đường và Đàn Việt ở gian phòng sát bên phòng ÂnTrục Ly, hai người chuyện với nhau, ở đâycũng có vài thích khách mai phục, nhưng người của Thiên La Giáo cũng phải hạng xoàng.Nhưng Thẩm Đình Giao lo lắng cho Ân TrụcLy, nên cùng Đàn Việt ra ngoài xem xét. Đàn Việt đối với mấy ám thuật này cũng hiểu , nhưng vẫn sợ đối phương có những sắp xếpkhác.

      Lúc trở lại phòng, Ân Trục Ly đứng thay áo, Thẩm tiểu vương gia là xáp tới như chó con. Khí trời nóng, trong phòng có để bồn nướcnhưng vẫn nóng. Nếu là hôm qua chắc Ân Trục Ly tạt nước ghẹo , nàng sai Tiểu Hà và Trương Thanh cũng có mục đích, chính là đểbồi dưỡng tình cảm với Thẩm tiểu vương gia. Cho dù sau này có chuyện gì cũng còn đường lui

      Thẩm tiểu vương gia nằm sát bên nàng, hôn hôn hít hít, ám hiệu vô cùng ràng. Nàng xoa mái tóc dài của “Hôm nay mệt rồi, chơi đâu.”

      Nếu có chuyện trước đó, chắc Thẩm Đình Giao cũng đồng ý với cái cớ này, vốnlà người biết chịu đựng. Nhưng hôm nay mộtmàn bên bờ hồ kia làm nghẹn trong họng –còn nữa, tinh lực đầy người như vậy, cho dù mệtchẳng lẽ cũng có sức mà cá nước thân mật với ?

      Chẳng qua là có Đường , nên nàng chẳng có tâm trạng nào mà quan tâm .

      nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào đau nhói, tự mình thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng ngọn lửa bốc cháy tronglồng ngực phải làm sao đây? Là ghen tị sao? Ngay cả trong suy nghĩ cũng muốnnghĩ tới hai chữ này.

      khẽ dùng chân chà chà vào chân nàng, cho nàng biết là mình muốn, giọng gọi“Trục Ly à”

      Ân Trục Ly vỗ vỗ lưng “Ngủ .”

      Cũng biết là lửa giận hay ghen, bùng cháy mãnh liệt. nhào lên người nàng, mạnh mẽhôn nàng. Mà Ân Trục Ly sao lại chịu nhịn, trực tiếp đá bay xuống giường.

      Tiếng động này quá lớn, Đàn Việt và Đường vốn là dân luyện võ, đương nhiên nghe thấy. Nhưng chuyện phòng the của vợ chồng người ta, hai người tiện xen vào.

      Thẩm Đình Giao cắn môi, hai người nhìn nhau,quen biết mười hai năm, lần đầu tiên nàng đốixử với như vậy. trời sinh hiểm độc, nếu bị người khác ăn hiếp, nhất định nghĩcách làm cho đối phương sống được chết yên. Nhưng người trước mặt đây cứ hếtlần này tới lần khác làm cho tim nghẹt lạinhư bị bóp chặt.

      Ân Trục Ly lạnh lùng nhìn , sao biết lòng nàng được, lúc này chọc nàng nàngsẽ lại ra ngoài hoặc là lầu xanh vui vẻ cả đêm. Nhưng lúc này còn có nhiều mai phục bên ngoài, nàng như vậy… rất nguy hiểm.

      rằng nhìn nàng, mặt trànđầy tủi thân.

      Ân Trục Ly lạnh lùng nhìn lát, thấy bộdáng đáng thương đáng như vậy, cuối cùng cũng thấy đau lòng “Khụ, được rồi được rồi, là ta đúng. Có đau ?” nàng xuốnggiường, xoa eo “Ta xin lỗi, ta là đồ khốn kiếp, ta phải người, được ?”

      Nàng ôm tới bên giường, phủ chăn đắp kíncho “Hết đau, hết đau nha, ngủ .”

      Thẩm Đình Giao dựa vào ngực nàng, nghe tiếngtim đập của nàng nhưng lòng lại thấy bi ai.

      Mười hai năm rồi, người ở bên cạnh nàng là ai chứ? Ân Trục Ly, nàng hãy nghĩ kĩ , ta cầu xinnàng hãy nghĩ kĩ chút được .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42

      Lạc Dương, hai ngày sau.

      Thẩm tiểu vương gia và Tiểu Hà, Trương Thanh cùng nhau công việc, Ân Trục Ly sai LiêmKhang và Đàn Việt theo để bảo vệ. Lạc Dương là thành trấn phồn thịnh, sản nghiệp của thành Phú Quý ở đây cũng ít, nàngcố ý trước để điều tra, nên đương nhiên thể cùng với Thẩm Tiểu vương gia.

      Thẩm Đình Giao ngậm chặt miệng, hai ngày nay cũng chẳng thèm thân cận với ai, cứ làm ra vẻ hay biết cũng miễn cưỡng gì, cũng thèm tranh chấp với ai. Lúc này chỉ gật đầu “Để bổn vương !”

      Ân Trục Ly lau lớp mồ hôi mỏng trán chohắn “Đừng phơi nắng nhiều, cẩn thận đừng để bịcảm nắng nhé.”

      Thẩm Đình Giao lên xe ngựa, lúc gần ngoái đầu lại nhìn, thấy nàng và Đường sóngvai bên nhau. buông rèm, yên lặng ngồi vào trong xe.

      “Sư phụ, Ân gia có rất nhiều tài sản ở thành LạcDương, chúng ta nên tới chỗ nào trước đây?”Ân Trục Ly níu tay Đường , bộ dáng vô cùng thân thiết.

      Đường vốn quen với thân mật của nàng đối với mình, nghe vậy cũng chỉ cười “Ân Đại đương gia dù sao cũng là gia chủ, hôm nay vi sư làm khách cũng sao.”

      Ân Trục Ly vỗ tay cười “Vậy chúng ta lầuQuảng Lăng trước , người ta danh sĩ cũngphong lưu, sư phụ cũng được xem là danh sĩ củaTrường An, nhưng lại thanh tâm quả dục, là uổng cả danh xưng.”

      biết lớn !” Đường dùng cây sáogõ lên đầu của nàng, nàng cười hì hì, kéotay Đường .

      Thẩm Đình Giao xem xét tình hình quân quan, dân sinh ở Lạc Dương, đường cũngkhông yên tâm chút nào. cứ nghĩ xem biết giờ này Ân Trục Ly và Đường làm cái gì. Chuyến này cũng chẳngmang theo bao nhiêu người, người của Ân TrụcLy là nhiều, nên cũng chẳng biết được tình hình của hai người đó.

      thầm nghĩ thể để cho hai người này chung vậy được, lỡ may Đường cho ÂnTrục Ly lợi dụng thời cơ, dám nàng cũng làm ra những chuyện bại hoại thanh danh cũng nên. Mấy chuyện này cũng chẳng quá khó với Cửugia, chỉ muốn làm cho xong sớm – hôm nay tuần xét lấy lý do là để diệt trừ phe đối lập với hoàng huynh, gốc rễ của Cửu gia cũngkhông vững vàng, nếu như có biến có đượcsự ủng hộ của mấy quan viên này cũng tốt.

      Cho nên chuyến này, cũng thể quá hà khắc lỗi lầm của bọn chúng.

      Tới xế chiều, tính quay về Đàn Việt lạinhẹ giọng “Cửu gia, vương phi có , nếu Cửu gia xử lý xong chuyện nên tới quândoanh Lạc Dương để chào hỏi tướng quân Quan Trấn Đình.”

      Tướng đóng tại thành Lạc Dương là tướng quânQuan Trấn Đình, là học trò của Thiên Sách Thượng tướng Phó Hướng . Phó HướngAnh và Khúc Thiên đều là hai vị tướng nguyênlão, cùng phụ tá với tiên hoàng Thẩm Vãn Yếnlàm nên chuyện lớn. Có điều Khúc Thiên thiên về tấn công, còn Phó Hướng thiênvề phòng vệ, sau khi triều Đại Huỳnh được dựngnên Khúc Thiên vẫn chinh chiến bốnphương, Phó Hướng bảo vệ Hoàngthành, chịu trách nhiệm bảo vệ những thành trì trọng yếu.

      Quan Trấn Đình và Phó Hướng tình như cha con, lúc này được phái trấn tại thành LạcDương. Mặc dù phải là chức vị hiểnhách, quyền lực trong tay cũng phải là quá to lớn. Thẩm Đình Giao suy nghĩ lát,cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Trương Thanh quay đầu xe, chạy về hướng doanh trại đóngquân.

      Chùa Bạch Mã, tháp Tề Vân.

      Ân Trục Ly đứng ở đỉnh tháp, nàng thích nhất làcảm giác đứng ở nơi cao, quan sát hết cảnhthành trấn. Đường đối với cái người mượncớ là ra ngoài thăm dò để chơi này cũngchẳng muốn nữa – gỗ mục thể đẽo, haiz.

      Đó là ngày mùa hạ, qua giờ ngọ, xungquanh đó cũng chẳng có mấy ai. Bên ngoài tháp có cây ngô đồng, cành lá rậm rạp, những con ve trú trong cây cứ kêu inh ỏi. Đường đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mặt trời rựcrỡ chiếu lên gương mặt cương nghị của ông, từng cơn gió thổi qua làm bay bay mái tóc đen, gương mặt như được tạc vẽ.

      Đường vừa quay đầu thấy Ân Trục Ly ngẩn người, ông “Bình thường ngươi thích mình trèo tháp để ngắm cảnh, hômnay sao lại ngồi ở đó mà nhìn vi sư?”

      Ân Trục Ly gượng cười tiềng, rồi lên tiếng đùa giỡn “Cảnh đẹp của thành Lạc Dương nàyvậy mà vẫn thua cái nhăn mày, cười mỉmcủa sư phụ ta.”

      Đường giật mình, tính có mộtngười tới.

      “Đại đương gia, Khúc đại công tử Khúc LưuThương và Khúc nhị công tử Khúc Hoài Thương mấy ngày trước áp giải quan ngân, ngờvừa tới núi Kỳ Liên ngựa lại nổi điên, Khúc đại công tử té chết. Hách tổng quản vừa mới báo tin, sai bẩm với Đại đương gia.” Người vừatới hình như vội vàng chạy đường xa, lúc này vẫn còn thở hồng hộc.

      Ân Trục Ly nghe vậy, vẻ mặt bình thản “Té chết sao? đáng thương. Khúc phủ có độngtĩnh gì ?”

      Vẻ mặt người đó vẫn cung kính “Khúc phủ vô cùng thảm, Khúc phu nhân ngã bệnh, nhị côngtử lúc trở về cũng bệnh, Khúc tướng quân thânchinh tới Cam Túc, muốn tự đón linh cữu củađại công tử về thành Trường An để an táng.”

      Ân Trục Ly gật gật đầu “Được rồi, ngươi lui .”
      “Vâng”, người đó lên tiếng rồi rời khỏi. Ân Trục Ly vịn tay lên cửa gỗ tháp Tề Vân, sắc mặt lạnh lùng.

      Ngược lại Đường vẫn hơi bất ngờ “Khúc đại công tử này thân thủ cũng tệ, cũng là caothủ cưỡi ngựa, Khúc Thiên dốc lòng dạy dỗ, sao lại có thể té chết được?”

      Ân Trục Ly đưa mắt nhìn “Sư phụ, sao lại vừakhéo như vậy?”

      Giọng của Đường liền có chút nghiêmtrọng “Mặc dù ngươi lớn lên ở Ân gia, nhưng dùgì cũng là muội muội của Khúc Lưu Thương,huynh trưởng qua đời, là muội muội ruột thịt saolại như vậy?”

      Ân Trục Ly sờ sờ mũi, biết Đường tính tình ngay thẳng, cũng dám đùa giỡn “Sư phụdạy rất đúng. Đồ nhi về tới thành Trường An tới Khúc phủ để chịu tang cho Khúc đại côngtử.”

      Đường tiếng, Ân Trục Ly vẫn có chút tò mò “Con nghĩ là sư phụ và Khúc Thiên vẫncó thù đội trời chung chứ.”

      Đường giọng “Ta với đúng là có thù, nhưng ta đâu có thù oán gì với con củahắn? Quân tử báo thù đương nhiên phải đườngđường chính chính, hôm nay tuổi xế chiều lại chịu tang con, vốn là đau thương, ta muốnmột đao giết chết chứ phải giở thủđoạn sau lưng.”

      Ân Trục Ly nghiêm mặt, hết sức nghiêm túcđứng đắn lạy Đường cái “Sư phụ dạy rất đúng, đồ nhi xin nghe.”

      Nhưng con và sư phụ, giống nhau.

      “Sư phụ, người người làm tướng, quan trọng nhất là điều gì?” Phía sau có tiểu đồng đem nước trà tới, biết người đến là Phúc Lộc Vương phi nên tăng lữ ở chùa Bạch Mã cũng dám chậm trễ.

      Ân Trục Ly đưa chén trà cho Đường , ĐườngẨn tiện tay nhận lấy “Danh tiết. Từ xưa tới nay, làm tướng ai chẳng muốn được lưu danh sửsách, để hậu nhân khen tiếng trung liệt?”

      Ân Trục Ly cười khẽ “Đúng thế, trung liệt…”

      Buổi chiều, Thẩm Đình Giao vừa mới trở lại nhà trọ Hà Nam Duẫn phái người tới mời dự tiệc. Mặc dù muốn lắm, nhưngcũng biết đây là thời cơ thể bỏ qua, đành phải rủ thêm Ân Trục Ly “Nàng có với bổn vương ?”

      Ân Trục Ly nghĩ nguyên ngày hôm nay Cửu gia bận rộn như vậy, mình cứ với Đường , tốt cho lắm nên cũng gật đầu đồng ý.Cửu gia vào tắm rửa thay quần áo, Liêm Khangvẫn hiểu “Đại đương gia, ràng Tiểu Hàchính là mật thám của Vương thượng đặt bêncạnh Cửu gia, đường cũng mấy lần thông báo tin tức cho bên Trường An nhưng đều bị người của ta chặn lại, đại đương gia sao còn giữ ?”

      Ân Trục Ly cười mỉm “ mật thám còn hữu dụng hơn trăm người. Hà Giản khôn khéo như vậy, ngươi cho rằng để cho mật thámở bên cạnh Cửu gia mười mấy năm mà khôngphát sao? Chẳng qua là có Vương thượng yên tâm. Sau hôm nay, nên chặn tin tức của nữa. Vương thượng rất nhanh biết Cửu gia ở Lạc Dương qua lại với nhiều quan viên, vây cánh càng mạnh hơn rồi.”

      Liêm Khang gật đầu “ như vậy cũng có lý, có điều có thể ngầm ra tay, thể đề phòng. Nhắc tới cũng kỳ lạ, hôm nay Cửu gia tới thăm Quan Trấn Đình, Quan TrấnĐình vậy mà vô cùng nhiệt tình. Chuyện trongthành Trường An, quan lại địa phương biết , là học trò của Phó Hướng , sao lại biết gì. Sao lại dám thân cận với Cửu gia như thế?”

      Ân Trục Ly phì cười “Thâm ý trong đó chỉ cóthể hiểu chứ thể ra.”

      Liêm Khang cau mày suy nghĩ lát, vẫn thậtthà hỏi “Chẳng lẽ… chẳng lẽ Quan Trấn Đìnhnày cũng đam mê sắc đẹp của Cửu gia nhà chúng ta?”

      Đáp lại cước của Ân Trục Ly.

      Tiệc xã giao này kéo dài tới canh hai, dù có Ân Trục Ly che chở nhưng Thẩm tiểu vương gia vẫn bị chuốc rất nhiều rượu, khi trở về ngàngà say. cũng quấn Ân Trục Ly, uống xong trà giải rượu ngoan ngoãn lêngiường nghỉ ngơi. Ân Trục Ly lên giường, cảm thấy mấy ngày nay là lặng lẽ, bèn đưatay kéo ôm vào lòng, giọng cũng dịudàng “Đầu còn đau ?”

      lắc đầu nhè rồi lại chui ra, nằm sấp trêngiường. Ân Trục Ly buông tay, tay vẫn còn lưu lại cảm giác da thịt mềm mại như tơ tằm,như chạm vào ngọc sứ, trong lòng cũng có chútyêu thương “Sao lại vui thế?”

      úp mặt gối, buồn bã “Ta chẳng quachỉ là Vương gia vô dụng, văn võ chẳngbiết, cũng chẳng có tài cán gì. Nàng chỉ để ý tiếpđón tiên sinh thôi, cần gì quan tâm tới ta có vui hay .”

      Mấy lời xong, Ân Trục Ly chẳng biết nên khóc hay cười “Dấm chua đổ à… chua hết cả phòng rồi.” Nàng ôm , hôn lên trán “Cửu gia tốt lắm, là bảo bối tâm can của ta, đừng giận nữa nha…”

      Thẩm tiểu vương gia cũng biết làm nũng ghentuông, nên dừng lại đúng lúc. ngoan ngoãn tựa vào nàng, mè nheo nữa. Hai ngườiôm nhau ngủ.

      Chương 43

      Mấy ngày sau đó, Ân Trục Ly cùng Đường khắp thành LẠc Dương. Thẩm tiểu vương gia ban ngày bận rộn, nhưng ban đêm cũng chẳng được ngơi việc, có tiệc tùng gì cũng nhấtđịnh phải kéo Ân Trục Ly theo.

      Mấy tên quan lại địa phương lại an bài rất nhiềumàn ca múa đặc sắc, ngày nào cũng thay đổi mấy chuc mỹ nhân, là hợp khẩu vị của Ân Trục Ly. Mỗi ngày đều tiệc tùng, trái ôm phảiníu mấy mỹ nhân, là hết sức sung sướng.

      Hành động làm cho Thẩm tiểu vương gia vô cùng bất mãn, đêm đó liền bừng bừng lửa giận “Bổn vương rất giống người háo sắc sao ha? Saunày được sắp xếp vũ công ở chỗ ta nữa!!”

      Mấy tên quan này đầu óc nhanh nhạy, cũngđoán chừng là Phúc Lộc vương này chắc chắn hết sức sợ vợ, dần dần cũng dám sắp xếpvũ nữ nữa, ngay cả mỹ nhân hầu rượu cũng có. Ân Trục Ly mất niềm vui, vô cùngchán nản, nàng chẳng để mấy tên quan này vàomắt, nhưng lại thấy việc trêu chọc Cửu gia nhà mình thiệt ghiền!

      Lúc này sắc mặt của Phúc Lộc Vương mới khá được chút.

      Nhưng bên Trường An lại chẳng được yên ổn, đại công tử của Khúc phủ chết bất ngờ, mặc dùtrong lòng Khúc Thiên rất đau nhưng vẫn lơ là quốc . Khúc phu nhân nằm liệt giườngmấy ngày, lúc tỉnh lúc mê. Có điều địa vị của Khúc nhị công tử lại thay đổi hẳn – lúc trướchắn chẳng qua chỉ là con thứ, tuy cũng do Khúc phu nhân sinh ra, nhưng mọi chuyện đều bịhuynh trưởng lấn át.

      Hôm nay huynh trưởng bỏ mạng, thành con trai duy nhất của Khúc Thiên, người xung quanh mới để ý tới . Tuy là bệnh mấyngày, nhưng mọi người đều vây quanh nịnh nọt lấy lòng, làm cho cũng nhanh thoát đượctâm lí nặng nề, trở nên hăng hái.

      Thẩm Đình Xa lúc này lại vô cùng băn khoăn –tin tức từ Lạc Dương đưa tới, Thẩm Đình Giaokết giao được nhiều vây cánh, lại gặp gỡ thânmật với đám quan lại địa phương. Ân Trục Ly phá hỏng mấy vụ ám sát, ràng là đứng về phía Thẩm Đình Giao. Mà Khúc Lưu Thương cũng mấy lần lui tới với Ân Trục Ly, nếu để cho Khúc Lưu Thương kế thừa tước vị của KhúcThiên, chỉ sợ ngày sau thành đại họa.

      Mặc dù thường ngày Khúc Thiên rất lạnh nhạtvới Ân Trục Ly, nhưng dù sao cũng là cha con,huyết mạch liền nhau. Hôm nay chỉ còn lại mình Khúc Lưu Thương là con trai duy nhất, nếu xảy ra chuyện chắc chắn hắnsẽ đứng về phía con mình.

      Thẩm Đình Xa trầm ngâm nhìn bàncờ, bề ngoài nhìn thong dong, nhưng tronglòng lại dậy sóng.

      nhíu chặt chân mày, lúc sau liền sai nộithị tổng quản Hoàng công công “Triệu tướng quân Phó Hướng vào cung, trẫm có việc cần bàn.”

      Hoàng công công theo Thẩm Đình Xa nhiềunăm, đương nhiên cũng hiểu được tình hình lúc này, chắc chắn là Thẩm Đình Xa chuẩn bị nâng đỡ cho Phó Hướng để cân bằng với thế lực dưới người vạn người của Khúc Thiên.Hiểu nên vô cùng cung kính với PhóHướng .

      Phó Hướng là đệ đệ của Phó thái hậu, từtrước tới nay vẫn được Thẩm Vãn Yến tin tưởng, sau khi Thẩm Đình Xa lên ngôi hắntrở thành Quốc cữu, lại càng hiển hách hơn. Nhưng Đại Huỳnh loạn trong giặc ngoài, nếunói về chức quyền binh quyền trong tay hắnlại bằng với Khúc Thiên quanh năm nam chinh bắc chiến.

      Thẩm Đình Xa khen ngợi lúc, tán dươngcông lao trấn thành quanh năm của Phó tướng quân, thể bỏ qua công trạng, đặc biệt phong thành Thái phó kiêm Binh bộ thượng thư, lại hạ chỉ gả công chúa Thẩm Di Hà cho Phó Vân Cương – con trai của Phó Hướng .

      Quan lại trong triều đều lăn lộn nhiều năm, sao lại hiểu được mấy chuyện tranh đấutrong này. Chỉ trong thời gian ngắn, lời đồnđã bay khắp nơi.

      Ân Trục Ly nghe được tin tức này, chỉ sai ngườinói với Hách Kiếm “Sai những người này dò xét khắp thành, gieo chút tin đồn, Khúc gia cũng chẳng còn mấy ngày quang vinh.”

      Ba ngày sau, vài tướng lĩnh trong quân bắt đầu chuyển nơi khác, phần lớn là thăng chức, cũng có tên xui xẻo bị rớt chức. Ban đêm, có mấy bóng đen thầm lẻn vào Khúc phủ, biết bàn luận chuyện gì. Trong dân gian lại có lời đồn Khúc gia chắc chắn phản. Sau khi Thẩm Đình Xa biết được, vô cùng tức giận,nhưng Khúc Thiên lãnh binh nhiều năm, gốc rễ vững chắc, có nhiều học trò rải trong quân, muốn diệt trừ cũng phải chuyện dễ.

      Thẩm Đình Xa cũng dám manh động nhiều, đành ung dung tính toán.

      Mưa gió sắp kéo đến thành Trường An, mây đenbao phủ, nhưng ở Lạc Dương vẫn là cảnh xuântươi đẹp, đàn ca hát múa vô cùng thái bình. Đến cuối thàng tám, sau khi làm xong chuyện tuần tra, đoàn người chuẩn bị trở về Trường An. Trênđường cũng gặp ám sát mấy lần, may mà Ân Trục Ly mang theo nhiều người, lại mướn thêm ám vệ nên dù gặp khó cũng sao.

      Thẩm Đình Giao cũng mong muốn về nhà, hắnvà Ân Trục Ly tuy mặt ngoài vô cùng ân ái, nhưng lại thể thân mật được.

      Đường … Đường … mỗi lần nhắc tới hai chữ này, đều cảm thấy e ngại trong lòng.
      cám ơn các nàng ủng hộ! mình vui lắm! hihi! thiệt edit cũng là để thỏa mãn đam mê, nhưngmà thấy chương lượt view gần 2000 mà ai buồn comment lại khích lệ hay thanksmột cái, buồn dễ sợ! đúng là văn hóa đọc củachúng ta quá thụ động rồi, mình edit phi lợi nhuận, chuyện tiền bạc chỉ mong được chút tình cảm của mấy bạn thôi! Haiz!
      -----------------

      Ngày trở lại Trường An, chuyện đầu tiên ThẩmTrục Ly làm là tới Khúc phủ để viếng Khúc Lưu Thương. Vị Khúc đại công tử này là người thôngminh, bình thường vẫn hay theo bên cạnh KhúcThiên, nhưng hay tiếp xúc với nàng.Nàng cũng chẳng có mấy ấn tượng với vị huynhtrưởng này. Nhưng cái chết của lại đúngtrong dự liệu của nàng, lần này tới phúng viếng,sắc mặt của nàng vô cùng bình thản, nếu làm ra vẻ buồn rầu người ta là quá dối trá.

      Trước linh đường treo đầy cờ trắng, bởi vì là giữa hè nên di thể sớm được mai táng, trong nội đường chỉ còn có linh vị.

      Nàng bái mấy cái rồi thắp nén hương, vừa quay đầu thấy Khúc Thiên, đằng sau còn có Khúcnhị công tử Khúc Hoài Thương. Nàng lại vái linh đường hai cái, vẻ mặt lạnh nhạt buồnkhông vui “Sống chết có số, xin hãy nén bi thương.”

      Khúc Thiên lạnh nhạt gì, Khúc HoàiThương thấy bầu khí lạnh lẽo, đành phải chào hỏi rồi sai người dâng trà. Nếu là lúc trước,Khúc Thiên đời nào cho nàng bước vào cửa Khúc gia dù chỉ là nửa bước, nhưnghôm nay ông lại gì.

      Bởi vì có tang nên trong Khúc phủ treo đầy cờ và màn trắng. Nàng chầm chậm dọc theo hành lang khúc khuỷu, trong phủ vô cùng vắnglặng, lạnh lẽo, tôi tớ đứng vội vàng, có thểthấy được cái chết của Khúc Lưu Thương ảnh hưởng tới Khúc phủ.

      Nàng tính bước vào phòng khách, Ngụy thịkhông biết nghe được đám hạ nhân nào lắm mồm, từ phòng ngủ chạy ra, áo xống xộc xệnh,tóc tai bù xù, bộ dáng vô cùng thê thảm “Lại là ngươi! Ngươi tới đây làm gì? Ngươi muốn đòinợ cho con đàn bà kia phải ?”

      Bà ta kéo tay Ân Trục Ly, lát sau có hạ nhân chạy tới can ra, nhưng móng tay của bà ta quá dài, làm xước những vết rướm máu cổtay Ân Trục Ly. Ân Trục Ly lạnh nhạt khôngnói gì, Khúc Thiên hờ hững “Đỡ phu nhânxuống .”

      Ngụy thị được đỡ vào phòng ngủ, Ân Trục Ly nhìn theo bóng lưng của bà ta, khóe môi mangtheo nụ cười lạnh lẽo : Tục ngữ khôngsai, nếu bình thường làm việc gì trái vớilương tâm dù nửa đêm nghe tiếng gõ cửa lòng cũng sợ hãi. Ngươi nợ ngườikhác, sao lại sợ người khác tới đòi nợ?

      Khúc Thiên bước vào trong sảnh, Ân Trục Lyđành bước theo sau, sóng vai với Khúc Hoài Thương. Khúc Hoài Thương hắng giọng, hỏinàng chuyện Lạc Dương, nàng trả lời vắn tắt,chẳng thân thiết mà cũng chẳng xa lạ.

      Ngồi lúc, Khúc Thiên vẫn im lặng , Khúc Hoài Thương bèn gọi “Cha, dù gì Trục Ly cũng là nữ nhi Khúc gia chúng ta, hôm nay đến đây để nó bái lạy tổ tông cũng làchuyện nên làm mà.”

      Khúc Thiên đập bàn, làm lung lay chén trà ,Ân Trục Ly vẫn ngồi thẳng lưng, nhàn nhãthưởng trà, sắc mặt lạnh nhạt. Khúc Hoài Thương nóng nảy “Cha! Con biết cha vẫn trungthành với tiên hoàng, nhưng tiên hoàng quy thiên rồi! Cha chinh chiến sa trường bao năm nay, vì Đại Huỳnh lập bao nhiêu chiến công, kết quả hôm nay Vương thượng đối với cha thế nào? Hôm nay Khúc gia chúng ta cứ từng bước lụn bại, chỉ sợ còn bao lâu cha cũngsẽ..”

      “Câm miệng!” Khúc Thiên quát tiếng, khíthế của ông quá lớn làm Khúc Hoài Thương cũng dám nữa. Nhưng Ân Trục Ly lại cười nhạt “Tướng quân cần gì tức giận, lời Nhị công tử vừa cũng phải có lý. Hôm nay Ân mỗ tới chỉ để phúng viếng Đạicông tử, có điều nếu có thể đến từ đường Khúc gia để bái lạy đúng là có gì tốt hơn. Chỉ sợ ngày này năm sau cho dù Ân mỗ cómuốn lạy cũng tìm ra Khúc gia ở đâu ấy chứ.”

      Khúc Thiên cau mày, Ân Trục Ly đứng dậy“Tướng quân bảo trọng, thảo dân xin cáo lui.”

      Ân Trục Ly trở về Phúc Lộc vương phủ, thấy Đường ở đó giật mình rồi lại vô cùng vui vẻ “Sư phụ!”

      Vẻ mặt của Đường được tốt lắm, kéonàng vào hậu viện, vừa cho đám nô tài lui xuốngđã lạnh giọng hỏi “Hôm nay tình hình ở TrườngAn căng thẳng, Khúc gia làm cho Vương thượng sinh nghi, ngươi lẽ ra nên tránhxa Khúc Thiên mới đúng, sao vừa về tới vộiviếng thăm?”

      Ân Trục Ly ngô nghê “Sư phụ, là sư phụ huynh trưởng qua đời, Trục Ly thể quá lạnh nhạt. Con vừa về tới liền đến viếng cũng làhợp tình hợp lý mà.”

      Đường nhìn nàng lâu, rồi lại trầm giọng “Ngươi muốn xúi giục Khúc Thiên?”

      Ân Trục Ly lắc đầu “Sư phụ, ngài suy nghĩ nhiều quá rồi. Trục Ly chẳng qua chỉ là thương nhân, kiếm được chút tiền đủ vui rồi, đủ sức đắc tội tới mấy người đó.”

      Nàng cầm tay của Đường , giọng tha thiết“Nếu sư phụ muốn Trục Ly lui tới Khúc gia, Trục Ly nhất định bao giờ bước tới cửa Khúc phủ.”

      Đường hiểu được, chỉ đành thở dài“Sư phụ cũng phải muốn khó dễ con, chẳng qua là thời cơ chưa tới. Trục Ly, cho dùhắn làm gì cũng là phụ thân của con. Từ trước tới nay, làm con chống đối cha mình, đó chính là luân thường đạo lý. Ân oán đời trước nên đặt vai con, hiểukhông?”

      Ân Trục Ly nghiêm trang gật đầu “Đa tạ sư phụdạy dỗ, Trục Ly xin nghe theo. Còn nữa, Trục Ly cũng chẳng bao giờ chống đối Khúc đạitướng quân, sư phụ hãy yên tâm.”

      Dứt lời, trong lòng nàng cũng suy nghĩ, thái độ của sư phụ nhà mình như vậy, nếu biết lýdo Khúc Lưu Thương chết biết giận dữ như thế nào đây. Sư phụ à, ngài xem ngàilà người thiện lương như vậy, sao lại đàotạo ra được đệ tử như con….

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44

      Lúc đó Thẩm tiểu vương gia nằm nghỉ ngơi trong phủ, thân thể của được tốt, xe mấy ngày mệt vô cùng, Ân Trục Ly mờiKha Đình Phong tới xem mạch, phải nghe theo lời đại phu mà nghỉ ngơi mấy ngày. ThẩmĐình Giao phải tên ngốc, đương nhiênhiểu làm vậy vì sợ vương thượng phái người tới tuyên vào cung, lúc này lý ra phải vào cung báo cáo, nhưng giữa tình hình nguy hiểm thế này chỉ có thể giả bộ bệnh để xem mọi chuyện ra sao.

      Thẩm Đình Xa cũng có tính toán riêng, Thẩm Đình Giao hợp tác với Ân Trục Ly, nếu lúcnày động vào Thẩm Đình Giao nhất định sẽđắc tội với thành Phú Quý. Rút dây động rừngnhư vậy quá mạo hiểm, cho dù là giết đượcThẩm Đình Giao, Ân Trục Ly và Khúc Thiên vẫn là mầm mống đại họa. Lúc này trước hết nên làm cho thế lực của Khúc Thiên suy yếu, khi nắm được binh quyền trong tay dủthành Phú QUý có mạnh thế nào cũng chỉ là thương gia, thể làm gì được.

      Tới ngày thứ hai, trong cung vẫn triệukiến, Thẩm Đình Xa phái người mang tới tặng Thẩm Đình Giao sâm quý và lộc nhung. ÂnTrục Ly cũng nới lỏng quản lý với Cửu gia nhà mình.

      Hậu viên Phúc Lộc Vương phủ, trời nắng chóichang.

      Ân Trục Ly ngồi đánh cờ mình, Hà Giản tới tìm, cảnh giác nàng “Xem ra tạm thờisẽ có nguy hiểm, chắc chắn dồn sức để đối phó với Khúc gia. Xem ra Khúc đại tướng quân gặp phiền phức hơn chúng tarồi.Hà Giản đương nhiên là người tinh tường hơn Cửu gia nhiều “Vương phi, trước mắt xem ra Khúc đại tướng quân vẫn códấu hiệu dao động. Có thể ông ta vô cùngson sắt với Tiên hoàng, nhưng nếu ông ta là mộttên ngu trung, muốn giữ vững danh tiếng trungthần… chỉ sợ là rất nhanh tới phiên Cửu gia.”

      Ân Trục Ly thưởng trà, vẫn ngồi im , lúc sau mới cười to “Ông ta , bởi vì bây giờ ông ta chỉ còn mình Khúc Hoài Thương là giọt máu cuối cùng. Thẩm Đình Xakhông tin tưởng Khúc Hoài Thương, nếu ông ta dựa vào Cửu gia e rằng chỉ vài năm sau, Khúc gia tuyệt tự. Lúc đó sao ông ta dám đối diện với tổ tông Khúc gia đây?”

      Hà Giản ngẩng đầu nhìn nàng, rồi lại nhanhchóng đưa mắt sang chỗ khác, cười lớn “Nhưngcho tới lúc này Khúc đại tướng quân vẫn khôngcó phản ứng gì, Hà mỗ lo lắng…”

      Ân Trục Ly lại nhàng nhấp ngụm trà, trong giọng vẫn còn ý cười “Tiên sinh phải là thương nhân, thương nhân lúc ở thờiđiểm giao dịch bao giờ giá, bởi vì giá là lập tức trở nên yếu thế. Chúng ta phải đợi đến khi đối phương thiếu kiên nhẫn,chủ động hạ giá, lúc đó chúng ta ở thế thượngphong.” Nàng cười khẽ “Có điều Khúc đại tướng quân cũng đợi được đâu, sớm thìhôm nay, muộn nhất là ngày mai, chắc chắn hắnsẽ tới.”

      Hà Giản cũng cười phụ họa, trong lòng cũng có chút hồi hộp – nữ nhân này làm việc vô cùng chặt chẽ và bình tính, từng bước đều tính toán tỉmỉ, cho dù là tính kế đầu cha ruột mìnhcũng hề nương tay, sau này chỉ sợ là…

      Thấy Hà Giản im lặng, Ân Trục Ly lại cười to, đưa tay nắm lấy quân cờ “Tiên sinh chắc chắn nghĩ rằng nữ nhân này quả nhiên là lòng dạ độc ác, sau này chắc chắn phải đềphòng, có phải ?”

      Hà Giản hoảng sợ, lúc này đại của Cửu giavẫn chưa thành, cần dựa vào nàng ta, tuyệt đốikhông thể đắc tội được “Sao vương phi lại nóilời đó? Vương phi và Cửu gia chúng ta có tìnhcảm hơn mười năm, hôm nay lại trở thành phu thê đồng tâm, Hà mỗ sao dám có suy nghĩ này… chẳng qua là Hà mỗ cảm thấy…”

      Ân Trục Ly lại cười cười, ăn thêm quân củaHà Giản, úp úp mở mở “Tiên sinh có lẽ thấy Trục Ly như vậy mà sinh ra làm nữ nhân, là đáng tiếc. Nếu sinh ra làm nam nhân, chắc chắnkhông chịu luồng cúi. Tới phiên tiên sinh.”

      Hà Giản đại nước cờ “Đại đương gia quá thông minh, Hà mỗ thán phục.”

      Ân Trục Ly vẫn bình thản, lại ăn thêm quân“Tiên sinh vừa bực bội, chắc chắn là nghĩnữ nhân này láo toét, được chút đãkiêu ngạo khắp nơi.”

      Đầu Hà Giản đầy mồ hôi “Xin vương phi đừng trêu chọc Hà mỗ mà.”

      Ân Trục Ly gì nữa – ván cờ này, HàGiản thua.

      --------
      Gần đây, trong quân doanh có lệnh điều độngbất thường, ở Khúc phủ cũng chẳng được yên ổn.

      “Tướng quân, ngài còn muốn do dự tới lúc nào?” Khúc Thiên đứng trong thư phòng, mười mấy nam nhân cũng đứng đó, trong thư phòng đốt đèn, nhưng tức giận lại hừng lên trong bóng tối. “Quân của chúng ta dù ở giữamưa máu gió tanh vẫn chùn chân, dù liều cả mạng này trong chiến đấu cũng sợ,nhưng Tướng quân có biết, chết dưới đao của kẻ địch còn có thể nhắm mắt, bắt chúng ta chếtdưới tay của Quốc chủ mình, huynh đệ chúng talàm sao chịu nổi!”

      Bình thường Khúc Thiên vẫn luôn quyết đoán,nhưng hôm nay lại do dự “Ta phải là nghĩ tới đó, nhưng khi khởi binh,chúng ta còn là thần tử nữa mà là phảntặc. Cho dù chúng ta đưa tân chủ mới lên ngôi,nhưng dưới ngòi bút của sử quan vẫn bị gọi là Loạn thần tặc tử!”

      “Tướng quân” người đứng bên trái là Khúc Lộc– là tâm phúc của Khúc Thiên, giờ phút này hắntrầm giọng “Danh tiết có quan trọng vậy , chúng ta đều là người thường, còn có giađình vợ con. Chúng ta vì Đại Huỳnh cống hiến nửa đời, đổ ra biết bao nhiêu mồ hôi và máu,kết quả là ngay cả gia đình mình cũng bảo vệ được sao?”

      Khúc Thiên , có vẻ uể oải “Lui xuống trướcđi, ta muốn suy nghĩ lát.”

      Canh hai, Vân Thiên Y sai người tới thỉnh ÂnTrục Ly, là Thiên Y phường có người muốn gặp nàng. Ân Trục Ly tới hậu viện của ThiênY Phường thấy Khúc Thiên Khúc đại tướng quân. Ông ta ngồi cạnh cái bàn tròn, tayphải cầm chén trà , mặc dù chờ lâu nhưng cũng chẳng thấy vẻ nóng nảy nào trênmặt ông.

      Thấy Ân Trục Ly tới, ông ta cũng chẳng buồnđứng dậy, ngược lại còn có dáng vẻ của chủ nhà“Ngồi .”

      Ân Trục Ly mỉm cười, cũng thèm so đomà ngồi xuống, Vân Thiên Y tự mình dâng trà, để ai khác biết được cuộc gặp gỡnày.

      “Ân Trục Ly”, Khúc Thiên im lặng lúc rồi mở miệng “Ta phò tá Cửu gia lên ngôi, nhưng ta có điều kiện.”

      Ân Trục Ly lại vội “Ta và ngài hiếm khiđược ngồi cùng bàn, trước tiên khoan bàn . Thiên Y, sai người làm cho ta chút rượu thịt, đừng để Tướng quân đợi.”

      Vân Thiên Y và nàng cũng phải sơ giao,đáp tiếng rồi lui xuống. Khúc Thiên ngước mắt nhìn nàng, thời gian lâu, ông còn nhớ được hình dáng của Ân Bích Ngô,trong trí nhớ chỉ còn lại nụ cười của nàng. Loại chuyện này ông làm qua, lúc này thấy vẻ lạnh nhạt của Ân Trục Ly trong lòng cũng có chút đề phòng.

      Nhưng ông vẫn nể mặt “Ta với ngươi vốn có gì để . Ta đồng ý giúp Phúc Lộc vương lên ngôi, nhưng đổi lại ta cần tấmKim bài miễn tử, có thể đảm bảo cho Khúc giacủa ta được bình an.”

      Ân Trục Ly thổi thổi chén trà , im lặng mộtlúc rồi lại cười “Lời ấy của tướng quân hoangđường rồi, Ân mỗ xuất thân là thương nhân, lại là dâu nhà khác, sao dám nhận lời nặng tựaThái Sơn đó của Tướng quân đây?”

      Khúc Thiên biết nàng vẫn đợi thời cơ, khỏi thầm than trong lòng : là gian thương “Ân đại đương gia, cuối cùng là ngươimuôn thế nào? Ngươi đừng quên, môi hở răng lạnh.”

      Vân Thiên Y làm việc vô cùng nhanh chóng, lâu sau mang rượu thịt lên. biếttình hình này vô cùng căng thẳng, nên cũng chỉ sai bảo những thâm tín. Ân Trục Ly gắp mộtmiếng cá bỏ vào dĩa của Khúc Thiên, có chút áy náy “ biết ngài thích gì, có điều ngài hànhquân đánh giặc quanh năm, có lẽ cũng quá câu nệ chuyện ăn uống, miễn cưỡng chắccũng sao.”

      Khúc Thiên nhìn nàng, bỗng nhiên hỏi “Ngươinói ngươi chưa bao giờ hận ta, có thế ?”

      Ân Trục Ly cười nhạt “Ân mỗ là thương nhân, thương nhân trọng hai chữ thành – tín, khôngnói láo.”

      Khúc Thiên dường như muốn phá tan thân tình dối trá này “Vậy vì sao ngươi lại gả cho Thẩm Đình Giao? Vì sao dùng trăm phươngngàn kế để tiếp cận Hoài Thương?”

      Ân Trục Ly như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, bèn cười ha ha “ nghi ngờ của Tướng quân cũng nặng quá rồi, ta và Cửu gia quen biết nhau từ lúc tám tuổi, có giao tìnhmười hai năm. Nhan sắc của Cửu gia dù cótìm cả thành Trường An này cũng ai sánh kịp, thơ văn đàn hát, cầm kỳ thi họa, thứnào Cửu gia biết. Ta thích cũng làmngười khác thấy lạ sao?”

      Nàng đặt đũa xuống, nghiêng người dựa vào thành ghế “Về phần Khúc nhị công tử, và Cửu gia nhà ta có nhiều thú vui chung. Tướng quân thấy nghi ngờ sao lại hỏi màchất vấn ta?” Nàng đứng dậy, rót đầy ly rượu“Dù sao ta có gì Tướng quân cũng chẳng tin.”

      Hai người ngồi đến canh ba, Ân Trục Ly chẳnghứa hẹn gì, chuyến này của Khúc Thiên xem ra uổng công. Trong lòng ông hiểu , ngườinày cũng giống như ông, đều chờ thời cơ.Thẩm Đình Xa ra tay càng nhanh tướng sĩ dưới trướng càng tức giận, cơn giận này sẽbiến Thẩm Đình Xa thành kẻ thù của họ.

      Mà ông cũng cùng đường, thể xoay sởmới tình đến chuyện ủng lập Thẩm Đình Giao mà tự mình đăng cơ. Ân Trục Ly nuôi sói, nhất định phải để cho con sói này đói sắp chết, ngay lúc nó van xin mới cho ăn, tránh việc nó cắn ngược lại mình.

      Thương nhân, vốn giỏi nhất là tính tóan.

      Khúc Thiên vừa lâu, Ân Trục Ly còn chưa kịp rời khỏi Thiên Y Phường có người vội vã chạy vào, chính là Khúc nhị công tử Khúc Hoài Thương. Ân Trục Ly hơi bất ngờ “Sao huynh lại ở đây?”

      Vẻ mặt của Khúc Hoài thương vô cùng kinhhoảng, chưa kịp ngồi xuống vội hỏi “Có phảicha phát ra cái chết của Đại ca là do ta nhúng tay vào?”

      “Suỵt.” Ân Trục Ly chỉ ngón trỏ, ý bảo hắnngậm miệng, thấp giọng trách “Huynh cũng quálỗ mãng rồi, chuyện này sao có thể để ngay cửamiệng mà chứ?”

      Khúc Hoài Thương cầm lấy bầu rượu bàn,nốc hết sạch rồi lại “Cuối cùng là cha nóigì với muội?”

      Ân Trục Ly vỗ vỗ vai , giọng thản nhiên“Huynh cứ yên tâm , ông ấy phải kẻ hồ đồ, nhắc tới chuyện này. Đừng là ông ta có lòng nghi ngờ, cho dù ông ta biết được lý do Khúc Lưu Thương chết, ông ấy cũng sẽkhông điều tra! Chắc chắn!”

      Khúc Hoài Thương thấy hai tay đổ mồ hôi lạnh “Muội hiểu cha đâu, nếu ông ấy pháthiện ra ta…”

      Ân Trục Ly ngắt lời “Huynh ngốc quá, lúc này ông ấy chỉ còn đứa con trai là huynh thôi, hiểu ? Nếu ông ta điều tra đương nhiên có thể tìm ra , nhưng ông ta phải làm sao? Giết huynh để đền mạng choKhúc LƯu Thương chắc?”Nàng cười khẽ “Ngốcquá, thể nào. Ông ta giả vờ như khôngbiết, sống để bụng chết mang theo. Nên ông ta điều tra, bất kể là Khúc Lưu Thươngchết như thế nào người chết cũng thểsống lại, ông ta chỉ còn có thể giữ người sống thôi.”

      Khúc Hoài Thương bán tín bán nghi, Ân TrụcLy vỗ vỗ vai “Buổi tối đừng tùy tiện ra ngoài, lúc này Thẩm Đình Xa coi các người nhưcái gai trong mắt, rất nguy hiểm.”

      Khúc Hoài Thương vẫn còn hoảng hốt “TrụcLy, ta vẫn còn sợ. Ngày đó, đại ca chảy máuthấm đầy đất, huynh ấy… từ tới lớn tuyhuynh ấy quá thân thiết với ta, nhưng chưa bao giờ bạc đãi ta, ta…”

      Ân Trục Ly nghiêng người nhìn, nàng giỏi nhấtlà trấn an người khác “ độc phải trượng phu, nhị ca, huynh thấy Tướng quân hômnay thanh danh hiển hách như vậy, cũng giẫm lên bao nhiêu xương máu của người khác mới leo lên được như vậy. Cho nên huynh chỉ cần nhớ, cái chết của Đại công tử chỉ là ngoài ý muốn, là tình cờ, liên quan tới bất cứ ai. Muốn trách trách con ngựa chó má kia, bạcái gì cũng ăn!”

      liên quan sao?” Khúc Hoài Thươngthấp giọng hỏi. Ân Trục Ly khẳng định “Đúngvậy, liên quan, chút cũng !” Hihi ta bù cho các nàng nguyên chương 45nha!!!
      ----------
      Chương 45

      Ân Trục Ly quay về Phúc Lộc Vương phủ, lúc này qua nửa đêm. Nàng vào phòng ngủ thìphát Thẩm Đình Giao có ở đây. Gần đây nàng trông coi vô cùng nghiêm cẩn, chỉsợ Thẩm Đình Xa lén giở thủ đoạn mà ám sát,lúc này nàng lập tức gọi Tiểu Hà “Cửu gia đâu?”

      Tiểu Hà cung kính “Vương phi vừa , Cửu gia nằng nặc đòi chờ Vương phi về, lúc này có lẽđang ngắm trăng bên hồ sen.”

      Ân Trục Ly trầm nét mặt “Có ai theo ko?”

      Tiểu Hà thấy nàng vui, lại càng cẩn thận “Có Liêm Khang, vừa rồi hình như công tử cũng có theo ra.”

      Bởi vì danh nghĩa Trương Thanh là con riêng của Thẩm Đình Giao, nên mọi người trongphủ đều gọi là công tử. Ân Trục Ly thở phào nhõm “Lui xuống .”

      Nàng bước con đường rải đầy đá , bên cạnh ao, Thẩm Đình Giao đứng dựa vàogốc cây, cây treo những ngọn đèn lồng, lạibày cái bàn , Thẩm Đình Giao nương theo ánh đèn và ánh trăng mà vẽ bức tranh. mặc tơ mỏng, tóc dài dùng dây lụa bạc cột hờ. Dưới ánh trăng, cành sen nương theo giókhẽ lay, làm lăn tăn làn nước. Cảnh đẹp này có chút mờ ảo, Ân Trục Ly vốn là ngườikhông thể kháng cự lại cái đẹp, nàng ngây ngườimột lúc rồi bước lại gần , thấy ăn mặcphong phanh cau mày “Đêm khuya nhiều sương, sao lại mặc thêm áo?”

      Thẩm Đình Giao nhìn thấy nàng trong đôimắt ánh lên mừng rỡ “Nàng về.”

      Ân Trục Ly bước lại gần ao, ngồi tảngđá, tiện tay ôm vào trong ngực , từ chuyện lần trước ở hồ Bồng Lai, hề tới gầnsông hồ nữa “Tại sao lại đến đây?”

      Thẩm Đình Giao ngẩng đầu nhìn nàng, dưới ánhtrăng sáng, đôi mắt sáng rỡ như châu ngọc“Nàng… mấy ngày chẳng thèm để ý tới ta.”

      Ân Trục Ly sờ mặt , cảm giác này tốt,nàng đành lòng nặng tay “Ngài cứ thử nghĩ xem, kể từ lúc Lạc Dương rồi về TrườngAn, có ngày nào mà ta phải tất tả ngược xuôi, đề phòng trước sau?” Nàng lại đưa tay đặt ngực “Hơn nữa, nếu để ý tớiCửu gia, lúc này ta tới đây làm gì?”

      Thẩm Đình Giao nắm lấy bàn tay nàng đặttrên ngực mình, đầu ngón tay vẫn còn vương vấn hương thơm, từ ngày Đường theo tới Lạc Dương tới nay, phải ăn chay nhiềungày rồi.

      Ân Trục Ly liếc xéo , sao nàng biết có ý gì được, nhưng nàng chỉ cười “Sao, Cửu gia thấy thế nào?”

      Thẩm Đình Giao vốn da mặt mỏng, trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai, nhưng vẫn chịu đựng chống đối nàng. Ân Trục Ly cườikhẽ, cúi người hôn , lại thấy bộ dáng dịudàng ưng thuận của càng nhịn được, bèn đè lên tảng đá cạnh bờ ao “Nghĩgì …”

      Khoảng cách quá gần, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, Thẩm Đình Giao nhìn thấykhuôn mặt nàng gần trong gang tấc hơi thởdần dồn dập. tính mở miệng Ân Trục Ly cúi đầu, dùng môi nàng ngăn lời lại.

      Nụ hôn này rất sâu, rất triền miên. Hà Giản đangđứng trong tối cũng dám nhìn nữa,Trương Thanh lúc đầu mở to mắt, lát sau mặt cũng đỏ lừ “Phụ thân… haiz…”

      Tiếng rên như có như vang lên, cuối cùngTrương Thanh cũng lấy tay che mắt, vẻ mặt hết sức đau khổ “Kiếp này mà phụ thân muốn đùa với mẫu phi… dễ dàng gì.”

      Hà Giản vốn thích nhưng lúc nàycũng hề phản bác, chỉ trầm ngâm.

      Thấy hơi thở nặng nhọc của Thẩm Đình Giao,Ân Trục Ly mới vừa lòng đứng dậy, từ caonhìn xuống “Cửu gia, cho ta biết ngài nghĩ gì?”

      Thẩm Đình Giao sinh ra và lớn lên ở trong cung, mặc dù được sủng ái nhưng cũng làhoàng tử. Trừ Ân Trục Ly ra ai cũng thấyhắn nho nhã quý phái, lời cử chỉ đều theo cung quy, huống chi lập thiếp, vốnkhông hiểu chuyện ân ái nam nữ, lúc này xấu hổbiết làm sao?

      Ân Trục Ly thấy vẽ mặt quẫn bách của bènđùa dai “ . Ngài muốn Ân mỗ làm gì?”

      Hai má Thẩm Đình Giao đỏ như son, tươi như hoa đào “Ta… Trục Ly…”

      Ân Trục Ly đứng dậy khỏi tảng đá, phủi áo như muốn rời “Haiz, nếu Cửu gia có ý khác, Ân mỗ đành về phòng ngủ, quấy rầy Cửu Gia ngắm trăng.”

      Thẩm Đình Giao động tình, sao có thể cho nàng như vậy, lúc này bèn kéo nàng “TrụcLy…” Những từ bất nhã kia, nóithành lời “Ta… ta muốn.”

      Hà Giản nghe thấy mặt đầy vạch đen, làân sư của Thẩm tiểu vương gia, dạy cầm kỳ thi họa, dạy thơ văn ca phú nhưng lại quên dạy Cửu gia bản lĩnh đối phó với phụ nữ.

      Ân Trục Ly thấy mình chọc sắp điên rồi, bèn ôm vào ngực rồi về phòng, lúc ngangqua đường mòn ra dấu với hai người đứng trong bóng tối, ý tứ rất ràng – mau trởvề nhà tìm ai tìm, làm gì làm. mộtcách khác là … cút xéo mau cho ta!

      Trở về phòng ngủ, khí trời nóng nực. Ân Trục Ly đặt Thẩm Đình Giao lên giường, rót mộtchén trà lạnh, xoay người lấy Bích Lạc Giai bênhông thò vào vạt áo mà rạch. Lưỡi dao sắt bén lướt qua da thịt, lạnh lẽo thấu xương, Thẩm Đình Giao có chút khẩn trương nhưng biết rằng ở bên cạnh nàng tuyệt đối an toàn nên đành trụ khí, dám lộn xộn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :