1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim Chủ Bị Lừa Rồi - Nhất Độ Quân Hoa (C52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26

      Ân Trục Ly sai người chuẩn bị nước ấm, vácThẩm tiểu vương gia say bất tỉnh nhân sựnày vào giường, dùng áo choàng trắng quấn lại rồi đặt giường. Hà Giản bưng canh giải rượu vào, thói quen lúc say xỉn của Thẩm tiểuvương gia cũng khá tốt, uống say nằm ngủ. Ân Trục Ly vỗ vỗ vào mặt , dịu dàng “Dậy uống chút canh , nếu sáng mai dậy đau đầu đấy.”

      Thẩm tiểu vương gia nghe thấy có tiếng người rùrì bên tai, bèn vùi mặt vào chăn, bao lâu sau ngủ khò khò. Ân Trục Ly cũng khôngcòn cách nào khác, đành phải đặt chén canh kia lên bàn “Chắc là Cửu gia ngủ tới sáng luôn, nếu tiên sinh còn việc gì khác lui xuống nghỉ ngơi .”

      Hà Giản cũng rất tin cậy nàng nên lui xuống. Ân Trục Ly cầm lấy quyển sách đặt giường, lúc lật mấy trang sách Thẩmtiểu vương gia nhào qua, nàng thở dài tiếngrồi kéo vào trong ngực, nhàng vỗ vỗlưng rồi lại vùi đầu đọc.

      Khúc Phúc là tổng quản trong nhà Khúc gia, từ theo Khúc Thương, bây giờ chính làmột tướng quân dưới trướng của Khúc Thiên, người trong Khúc phủ, bao gồm cả Ngụy thịcũng dám coi là hạ nhân.

      Nhìn thấy Khúc Hoài Thương, Khúc Phúc lại cung kính hành lễ “Nhị công tử, lão gia đangbàn chuyện, tốt nhất là công tử nên quấyrầy.”

      Khúc Hoài Thương cũng có ý vào, chỉkéo tới Nguyệt đình trong Khúc phủ “Phúc thúc, ta có chuyện muốn hỏi.”

      Nguyệt đình gần với Thính Vũ Lâu, Khúc Phúccòn chưa ngồi xuống Khúc Hoài Thương mở miệng “Phúc thúc, ta nghe hôm PhúcLộc vương nạp phi, phụ thân cũng tới tham dựtiệc mừng phải ?”

      Khúc Phúc gật đầu, đây cũng chẳng phải làchuyện bí mật gì. Nghi hoặc trong lòng của Khúc Hoài Thương lại tăng thêm “Xưa nay phụthân rất ít khi lui tới với mấy chư thần trongtriều, đối với Cửu gia lại càng thân thiếtgì, tại sao lại tới tiệc mừng Cửu gia nạp phichứ?”

      Khúc Phúc nghẹn lời, lại kề sát vào hỏi “Phúc thúc, phụ thân cùng với Phúc Lộc vươngphi, có phải là có chuyện gì khác ?”

      Sắc mặt của Khúc Phúc bỗng trở nên nghiêmtrọng “Nhị công tử, lời này thuộc hạ coi như chưa từng nghe qua, công tử cũng đừng bao giờ nhắc lại nữa.”

      xong Khúc Phúc quay người về Thính VũLâu, hiếu kỳ trong lòng của Khúc Hoài Thương lại càng thêm mãnh liệt. hỏi hết mọi người trong Khúc phủ cũng ai biết được chuyệngì liên quan tới hai nhà Ân, Khúc.

      Qua canh hai, Khúc Thiên nghỉ ngơi trong phòng của Ngụy thị, Ngụy thị đem chuyện KhúcHoài Thương dò hỏi chuyện của Ân Trục Ly ra , Khúc Thiên cũng gì, chỉ đemthanh kiếm vàng đặt ở dưới gối rồi xoay ngườiđi ngủ.

      “Ngươi là ai?”

      “Tại hạ là Khúc Thiên, người tới là Ân đạiđương gia phải ?”

      “Ta hẹn với Thẩm Vãn Yến, sao khôngđến?”

      “Bởi vì tại hạ đến hay gia chủ đến cũng có gì khác nhau.”

      Sông nước chảy hững hờ, trong lành đến nỗi có thể thấy cá bơi, cỏ mọc um tùm.

      “Ban đầu bản đại đương gia vốn nghĩ rằng mấy tên binh tướng đều là bọn vũ phu, lúc nhìn thấyKhúc tướng quân mới biết ý nghĩ này lànông cạn quá. Khó trách Dương Xương hầucũng kính trọng Khúc tướng quân vài phần.”

      “Ân đại đương gia quá khen rồi. Xưa nay đềunghe mọi người thương nhân toàn mùi tiền, bây giờ gặp Ân đại đương gia, làm cho Khúc mỗ xấu hổ.”

      “A, chúng ta vừa gặp dát vàng lên mặt nhau,chỉ mong nếu có ngày Ân mỗ cùng đường xin kiếm vàng tay Khúc tướng quân lưu tình, Ân mỗ vô cùng cảm kích.”

      “Ân đại đương gia giúp chủ thượng của ta khởibinh thảo phạt, dựng nên Đại Huỳnh thịnh thế, công lao to như thế sao lại ra mấy lời ấy?”

      “Tàng bảo đồ có thể giao cho người, nhưng saukhi đưa vật này rồi Bích Ngô sao còn ở trong Ân gia nữa? Dương xương hầu nên sắp xếp để Ân mỗ yên lòng mới đúng.”

      “Chuyện đó có gì đáng ngại? Dưới tay bảnhầu có Khúc tướng quân chính là ái tướng, Ân đại đương gia cũng từng gặp qua. về nhân phẩm hay tài mạo đều là rồng trong biển người.Bản hầu vốn lo lắng là nữ nhân tầm thường sao có thể sánh với tướng quân oai vũ, vừa gặp được Ân đại đương gia thấy hai người đúng là đôi trời đất tạo thành. Sắp xếp như vậy,Ân đại đương gia có thể đáp lại thành ý của bảnhầu như thế nào đây?”

      “Khúc tướng quân, Bích Ngô là thương nhân, thương nhân có hứng thú với chuyện chính . Chỉ cần Dương xương hầu cho Ân giata vị trí dưới ÂN gia mãi mãi nhớ ân đức này. Nhưng từ xưa tới nay, quân uy khó dò, chuyện ngày sau lành dữ khó biết. Nếu ngài lòng với ta đợi khi thiên hạ định, chodù có sát khí cũng giết được ta hay ngài. Cho nên xin tướng quân nhớ giao ước hômnay, đừng bao giờ phản bội.”

      “Ân… phu nhân bớt lo lắng, nàng và ta thành thân, đương nhiên là người nhà. KhúcThiên nhất định phụ phu nhân. Nhưng đại quân BẮc Chiêu ít ngày nữa tràn tới, chuyện lương thảo…. xin phu nhân suy xét.”

      “Đây là hai tấm tàng bảo đồ, tướng quân haycầm tấm để giải quyết tình hình trước mắt.”

      Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, nhữngtình nồng thắm thiết đó đều tan hết, chỉ còn màu đỏ của máu tràn ngập.

      ra ngươi có vợ con nhưng vẫn gạt ta.”

      “Từ xưa tới nay, ăn lộc vua phải lo chuyệncủa vua, Ân đại đương gia, xin lỗi.”

      cần khách khí, Ân mỗ biết nhìnngười, thể trách ai. Có điều Khúc tướngquân, người ta thường [Nhất dạ phu thêbách dạ ân]*, huống chi Ân mỗ còn có cốt nhục của ngươi, hôm nay ngươi xông tới như vậy là muốn giết ta sao?”

      * đêm vợ chồng, trăm năm tình nghĩa.

      “Ân đại đương gia, xin lỗi.”

      “Khúc Thiên, người và ta ân ái mấy tháng naycũng chính là chờ giây phút này – ta có thai, tiện hành động, phải ?” Nàng congkhóe môi, nụ cười vướng chút bụi trần, cũng mang theo bi thương và oán giận.Khúc Thiên lại thấy lửa lớn ngập trời, chỉ nhìnthấy trong màn khói mờ mịt có người đứngđó, ý cười nhạt nhẽo “Mùng tám tháng năm, ta và Cửu vương gia thành thân, ngài có muốn tớidùng ly rượu ?”

      Như bị người ta bóp chặt cổ họng, Khúc Thiênbật dậy, nghe tiếng canh gõ báo, là canh năm, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

      Ngày hôm sau, Ân đại đương gia mở tiệc ở PhúcLộc Vương phủ, chiêu đãi mấy chủ quản cửa tiệm trong thành Phú Quý. Ân Sóc, cũng đámngười họ Ân ỷ vào thân phận nên để Hách Kiếm vào mắt, nhưng cũng nể mặt mũicủa Cửu vương gia nên vẫn tới đầy đủ.

      Trừ hôm tiệc cưới của Phúc Lộc vương đây là lần đầu tiên mọi người chuẩn bị tiệc trong nhà, khó tránh khỏi khẩn trương và bận rộn.May mà có Hách đại tổng quản chuẩn bị chu đáo, tới canh giờ chuẩn bị xong thức ăn và bàn ghế.

      Chỉ là vẫn còn chút lo lắng về Ân Sóc “Đạiđương gia, Ân Sóc này dù gì cũng đồng lứa với lão phu nhân, nếu tranh chấp với , chỉ sợ là mang tiếng.”

      Ân Trục Ly cúi đầu mài mực, khẽ “Vậy đừng tranh chấp với .”

      Hách Kiếm cau mày “Nhưng nếu gây ….”

      Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn Hách Kiếm, cườinhạt tiếng “Vậy đừng để gây .”

      Hách Kiếm định thêm, lúc sau lại khom người lui xuống.

      Thẩm Đình Giao đương nhiên cũng ra ngoài mà ở trong thư phòng xem sổ sách với nàng. Trước khi khai tiệc, Hách Kiếm mời mọingười vào thư phòng. May mà thư phòng trongPhúc Lộc vương phủ này cũng rộng rãi, hơn trăm người vẫn đủ chỗ.

      Ân đại đương gia nắm tay Thẩm tiểu vương gia bước lên bàn , đưa mắt nhìn mấy chồng sổ sách xếp cao cao. Vẻ mặt của nàng ôn hòa, “Mấy ngày gần đây ta bận rộn chuẩn bị chuyện hôn với Cửu gia, chưa xem qua sổ sách. Hôm nay rảnh rỗi nên mời các vị tới đây họp mặt, coinhư là ra mắt với Cửu gia.”

      Nàng vừa xong,trong đám người có tiếng hừ lạnh. Ân Trục Ly vẫn mỉm cười “Trước khi khai tiệc bản Đại đương gia muốn nghe xem tìnhhình cửa hàng của chư vị. Hách đại đổng quản,”Nàng ra hiệu với Hách Kiếm, Hách Kiếm khomngười, vẫn chủ trì hội nghị.

      Đầu tiên là gọi đám Vân Thiên Y, bọn có thể coi như là tâm phúc của Ân Trục Ly, mọi người đều biết , vừa hỏi vừa đáp, vô cùng cung kính. Mà Ân Sóc và vài người cũngkhông thèm để ý – cho dù nàng gả vào Hoàng gia, Thẩm Đình Giao cũng chỉ là nhànvương, mặc dù bọn muốn đắc tội, nhưng cũng sợ.

      Ân Trục Ly đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt đó, cũng để ý “Sóc thúc, người về tình hình mấy hiệu thuốc ở thành Tây .”

      Ân Sóc hừ lạnh “Ngươi còn nhớ ta là thúc của ngươi sao.”

      Ân Trục Ly mỉm cười, lại lạnh giọng, vẻ mặt kiêu căng “Hôm nay mang sổ sách,thu chi lợi nhuận gì gì đó, ta ….”

      Còn chưa kịp xong, Ân Trục Ly cầm lấy cái nghiêng mực bàn ném tới. Lần này xem như là bị tập kích đột ngột, ngay cả Hách Kiếm cũng bị hù cho hết hồn, Ân Sóc kia đương nhiênkhông kịp phản ứng, lãnh trọn cái nghiêng mực.

      Ân Trục Ly rat ay , lại thêm cáinghiêng mực kia cứng vô cùng, mọi người chỉ nghe vang tiếng thấy Ân Sóc kia máu me đầy mặt, đầu óc choáng váng.

      Bị đánh như vậy, khí thế kiêu căng của trong nháy mắt mất hết, mấy người đứng saulưng biến sắc. Thẩm tiểu vương gia cũng giật mình, Ân Trục Ly lạnh nhạt cười, thờ ơ nhìnquanh, mấy người kia cúi thấp đầu, dám nhìn nàng. Nàng cũng nhiều,mặtkhông đổi sắc, cầm lấy cái chặn giấy bằng ngọcmà đùa giỡn trong tay “Tiếp tục.”

      Ân Sóc kia té mặt đất, đầu đầy máu và mực, hôn mê bất tỉnh. Thấy bị như thế, mấy người kia cũng dám khinh suất, lần lượtthành mà khai báo lợi nhuận thu chi rồi lại sai mấy tên gia nô theo về nhà lấy sổ sách,đem tới Phúc Lộc Vương phủ.

      Ân Trục Ly đợi mọi người báo cáo xong mới ra hiệu cho Hách đại tổng quản kéo tên Ân Sócđang bất tỉnh nhân kia . Bữa tiệc này ăn trong đau khổ, mọi người đều cúi đầu cố ăn, trong hoa viên treo đèn lồng cao cao, ai dám gì.

      Lúc Ân Sóc tỉnh lại thấy trời khuya, cảnh vật xung quanh lạ lẫm, chỉ có ngọn đèn dầulay lắt. nhìn trái nhìn phải, lại chỉ có Đàn Việt ngồi ở trước bàn, kiếm đặt ở .

      “Đại đương gia dặn ta mấy câu với ông, bây giờ thành Phú Quý bề ngoài giàu có vô cùng,nhưng ra cũng nguy hiểm như trứng mỏng.Nếu dưới lòng cũng có thể bảo vệ được mười năm yên ổn. Nếu chia rẽ bị tiêudiệt cũng là chuyện sớm muộn.” Tính tình Đàn Việt vốn thà, nên lời nhắn cũng để sót chữ nào “Đại đương gia muốn , nếu Sócthúc muốn sống về sau hãy nghĩ kĩ rồi làm.Nếu Sóc thúc muốn chết…”

      lấy ngón tay kéo kiếm ra chút, lộ ra ánh sáng lạnh lẽo “Đàn Việt lập tức hoànthành.”

      Lúc trở về phòng, Thanh Uyển thay quần áo cho Ân Trục Ly, Thẩm tiểu vương gia còn e dè cẩnthận, Ân Trục Ly quay đầu nhìn , vẻ mặtnghi ngờ “Ngài sợ gì?”

      Thẩm Đình Giao cẩn thận ngó nàng “Nàng…nàng… có giận ?”

      Ân Trục Ly cao giọng cười, phất tay bảo Thanh Uyển lui xuống, tự tay thay quần áo cho “Ta đâu có giận.”

      Thẩm Đình Giao cởi áo bào trắng ra, tóc dài như thác nước rơi eo, vẻ mặt như ngọc, quả nhiên là vô cùng vô cùng xinh đẹp. Thấy nàngnhìn, đỏ mặt, lập tức leo lên giường chui vào trong chăn. Ân Trục Ly cũng buồn cười trong lòng – Cửu gia này bình thường cũng thậtlà phong thái, giơ tay nhấc chân đều hợp với ý nàng.

      Nếu … nếu phải là có người tronglòng… nàng thể thừa nhận, Cửugia này cũng là lựa chọn đúng đắn.
      Chương 27

      Tôi tớ trước đây ở Khúc gia, số được đem , trừ bỏ Khúc Phúc ra ai ở quá hai mươi năm. Khúc nhị công tử điều tra đến sắp tuyệt vọng đột nhiên tìm được ông lão từng làm việc ở Khúc gia.

      Ông lão đó rất già rồi, nhưng vẫn còn nhớ chút chuyện “Nhị thiếu gia hỏi Ân đại đương gia…” Ông ngồi nhớ lúc, cuối cùng nhớđược chút ít “Năm đó thánh tổ hoàng đế khôngcó lương thảo để khởi binh, nhưng Thánh Vũ hoàng đế kia của Bắc Chiêu lại có Ân gia ở thành Phú Quý. Ân đại đương gia vì cứu lấy người trong tộc nên mới hỗ trợ cho Thánh tổ gia khởi binh chinh phạt Bắc Chiêu, lập ra vươngtriều Đại Huỳnh.”

      Khúc Hoài Thương mất kiên nhẫn “Việc này ai mà chẳng biết, trọng điểm .”

      Ông lão kia già, vẻ mặt nhăn nhăn nhưng trí nhớ lại rất tốt “Ta nhớ là năm đó, nhị công tử vừa ra đời chưa được bao lâu Lão gia cướivề thê tử khác từ Phù thành. Lão gia cũngkhông gì tới thân phận của vị phu nhân kia, nhưng người có chút hiểu biết nhận ra nàng ấy, nghe nàng ấy chính là Ân đại đương giaÂn Bích Ngô của thành Phú Quý.”

      Ông cố gắng suy nghĩ “Lúc đó lão gia và phu nhân kia vô cùng ân ái, vừa thành thân lâu phu nhân đưa cho lão gia hai tấm tàngbảo đồ, lão gia hiến cho thánh tổ gia, thánh tổgia mang binh tới tìm kiếm rồi đánh tới TrườngAn, cuối cùng trời đất xoay chuyển, thành vuakhai quốc của Đại Huỳnh.”

      Khúc Hoài Thương cũng có chút ngạc nhiên, trong “Đại Huỳnh Sử Lục” cũng có ghi như vậy “Ân đại đương gia từng thành hôn vớiphụ thân ta?”

      Ông lão vô cùng chắc chắn “ vậy, lúc đó mọi người trong phủ đều nhận được tiền thưởngcủa phu nhân, là mười hai thỏi bạc.” ÔNg dùngtay đo đo rồi kiên quyết “Về sau phu nhân có bầu, lão gia cũng hay ra ngoài, cả ngày ở cùng phu nhân. Lúc ấy hạ nhân trong phủ đều làngười mới nên ai nhắc tới nguyên phối của lão gia. Cho đến mấy tháng sau, phu nhânđã lộ bụng lão gia đột nhiên giết hết nhữngngười theo hầu phu nhân. Ngày đó, sàn nhà trong phủ nhuốm đầy máu tươi.”

      Vẻ mặt của ông lão vẫn còn mang nỗi khiếp sợ“Tất cả mọi người đều biết xảy ra chuyện gì, lão gia cầm theo đao vào tới sân việncủa phu nhân. Mọi người đều lão gia điênrồi, ít người len lén bỏ chạy. Nhưng lúc sau Thánh tổ gia lại phái người đến bảo lão gia tha cho phu nhân mạng.”

      Khúc Hoài Thương nghe vậy thấy mờ mịt“Cuối cùng xảy ra chuyện gì?”

      Ông lão kia lại có vài phần đắc ý “Lời này của nhị công tử, nếu hỏi người khác có câu trả lời đâu. Năm đó nô bộc trong phủ bỏ trốn,chính tiểu nhân dẫn tên lính kia vào viện của phu nhân. Tên lính kia với lão gia, là tấmtàng bảo đồ thứ hai là giả. Nơi đó có kho báu. Lão gia đột nhiên giận dữ nhưng phu nhânkia vẫn đứng cười.”

      “Khúc tướng quân, hai tấm tàng bảo đồ kiađúng là chính tay Ân mỗ giao cho ngài, nếu hômnay Ân mỗ chết ở đây, ngài đoán xem Thẩm Vãn Yến có động não nghĩ xem tấm tàng bảo đồthật ở đâu ? Còn nữa, Ân Bích Ngô ta đây, trước giờ vẫn có thù tất báo, nếu như ngươigiao ta cho Thẩm Vãn Yến, người nghĩ là ta có với ngươi làm bảo đồ giả, có ý muốnchiếm kho báu ?”

      Ông lão nhớ tới chuyện xưa, lại nhớ tới thầnthái của Khúc Thiên lúc đó “Lúc ấy lão gia rấttức giận, có câu … ra có kho báu thứ hai, ngươi gạt ta!.... phu nhân tuy bị thương nặng, nhưng vẫn cười … Ta lừa ngươi? Khúc tướng quân, phải là ngươi lừa ta sao? Nếu ngươi muốn trói ta gặp Thẩm VãnYến nhanh chút , đường hoàng tuyền,Ân mỗ đợi tướng quân. Chậc, có điều tướng quân lại dẫn theo vỡ con, vậy chắc cũng nhanh được, sao, Ân mỗ đợi.”

      tới đây, Khúc HOài Thương cũng hiểu rõđôi chút “Lịch sử chỉ ghi lại nhà Ân thịgiúp Thẩm thị khởi binh, nhưng giúp đỡ như thếnào cũng tới. Ân Bích Ngô nắmhết tiền tài, làm cho Thánh tổ hoàng đế có tiền khởi binh nhưng có tiền để trị quốc, lại còn thêm nguy cơ thù trong giặc ngoài, mấy năm chiến loạn liên tục, triều đình lấy trứng chọi đá, quản chế nhiều nơi, nhưng Ân thị vẫn vinh quang đến nay đổi. Ân Trục Ly kia…” đột nhiên hiểu ra, vẻ mặt đại biến “Ân TrụcLy có phải là đứa con năm đó của ÂN Bích Ngô? Đó… nàng chẳng phải là…”

      Ông lão kia hiểu “Lão gia giết tên lính mà thánh tổ hoàng đế phái tới, để phu nhân chạy .Phu nhân rời khỏi cũng quay lại. Ângia chỉ Đại đương gia lưu lạc nơi nào đó, sống thấy người, chết thấy xác, có tin tức của nàng.”

      Khúc HOài Thương cũng tường tận tong lòng“Nếu như bà ấy chạy về Ân gia, Ân gia sao dám để lộ ra? Chắc chắn giấu tin tức của bà ấy. Như vậy tính ra, Ân Trục Ly lại là muội muộicùng cha khác mẹ với ta…” nhớ tới ngàyấy, Ân Trục Ly câu nhiều nghĩa – đều làngười nhà, người nhà….

      Chẳng lẽ bởi vì vậy mà lúc nàng đại hôn với Cửu vương gia, phụ thân mới tới cửa chúcmừng?

      càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ: Phụthân sao lại muốn giấu diếm mọi chuyện như vậy? Mấy năm nay Ân Trục Ly cũng có ý oán hận phụ thân. Đúng là con trách lỗicha, cho dù nàng hận cách mấy trong người cũng chảy dòng máu Khúc thị, phụ thân đúng là quá cẩn thận rồi. Khúc gia bây giờ vinh quang như mặt trời ban trưa, nếu nhận lại muội muội này có làm sao?

      Nửa tháng sau là mùa thu hoạch hoa màu. Vương thượng Thẩm Đình Xa thuận theo ý dân,chuẩn bị tế tổ trước hoàng lăng, đặc biệt dẫnKhúc Đại tướng quân và hai nhi tử theo hộ giá.Thẩm Đình Giao là nhàn vương, xưa nay cũng có chuyện làm, đương nhiên cũng muốn . Ân Trục Ly tuy bận rộn nhưng đây làlần tế tổ đầu tiên từ lúc nàng gả vào hoàng thấtnên cũng khó mà từ chối.

      Đoàn người chuẩn bị vì lần tế tổ này, Ân Trục Ly trở về đại trạch Ân gia, tìm Kha Đình Phong chuẩn bị chút thuốc thang. Sức khỏe của Thẩmtiểu vương gia tốt, nàng chuẩn bị như vậycũng đúng.

      Kha Đình Phong nhìn thẳng vào nàng, vẻ mặtlạnh nhạt “Ân Trục Ly, tuy ngươi là cốt nhục của Khúc Thiên nhưng vẫn là do Bích Ngô mang thai mười tháng mà sinh ra. Năm đó nàngbị trọng thương chạy về đây, kỳ biết số mệnh, nàng sống bằng chết, ngày như năm, chẳng qua vì muốn sinh ngươira.”

      Lúc lời này, đột nhiên nghĩ tới người kiađã từng lạnh nhạt “Ta biết ta khó sống,ngươi phải cứu đứa con trong bụng ta, ít ra cũngcòn người sống, uổng công Ân mỗ hy sinh tính mạng.”

      ra mọi chuyện qua từ lâu, trong lòng độtnhiên lại thấy đau xót, vẻ mặt của vẫn lạnh nhạt như trước “Ngươi làm con, báođược thù thôi, bây giờ còn muốn bái tế liệt tổ liệt tông Thẩm gia sao? Ân đại đương gia, lúc ngươi đứng ở hoàng lăng Thẩm gia, sao khôngnghĩ tới mẫu thân Ân Bích Ngô dùng tínhmạng mà đổi cho ngươi. Nếu ngươi báilạy, bị người trong thiên hạ chê cười.”

      Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn , ánh mắt kia quá mức nghiêm túc, xoay mặt tránh ánh mắt của nàng.

      “Ngươi thích mẫu thân của ta sao?” Là giọngđiệu chắc chắn.

      Kha Đình Phong hừ lạnh tiếng nhưng cũngkhông phủ nhận. Ân Trục Ly khoát tay lên vai , ý cười càng nhiều “Ta vẫn thường hỏi saongươi lại ngẩn ngơ ở trong Ân gia này nhiều năm như vậy, ra mẫu thân ta năm đó thiếukhông ít nợ phong lưu nha.”

      Khuôn mặt kia quá giống, Kha Đình Phong hơicăng thẳng, đưa tay muốn gỡ tay nàng ra, nànglại nâng cằm , tà tà cười “Kha ĐÌnh Phong, đừng là bây giờ ta thể giết , chodù có ta cũng . Ngươi biết tại saokhông?”

      Kha Đình Phong vẫn chịu nhìn nàng, nàng thấp giọng cười, bàn tay vuốt qua mặt “Giết người làm tâm ta bị trừng phạt, Kha Đạiphu của ta à. Được rồi, lấy thuốc . Ngươi cần lo lắng, đến hoàng lăng rồi, Ân TrụcLy chắc chắn cần bái lạy. Ha ha ha ha.”

      Giọng cười ngân vang, nàng nghênh ngang . Kha Đình Phong lúc này mới nhìn bóng dáng của nàng, tuổi tác mới nhiều thêm chút ít mà lẫn lộn hình bóng của Ân Bích Ngô vớingười này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28

      Ngày hôm sau, thị nữ ở Thính Đào Các báo lạilà Ân thị bị cảm nhiễm phong hàn. Ân Trục Lyvội vàng chạy tới đại trạch Ân gia, Ân thị thấynàng tức giận sôi máu, mắng chửi um sùm, tinh thần cũng tốt lên được chút.

      Nàng hỏi qua Kha Đình Phong, biết chỉ là bệnhnhẹ mới yên tâm, tiện đường ghé thămĐường lát rồi lại quay về Phúc Lộc vương phủ.

      Trong phủ, mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa, Hà Giản tiên sinh lại có phần lo lắng “Cửu gia, lần này , e rằng có nguy hiểm.”

      Hôm nay tinh thần của Thẩm tiểu vương gia cũng khá tốt, ngồi trong vườn vẽ bức tranh cảnh mùa xuân, nghe thế lại mỉm cười “Nếu như là kháng chỉ, chẳng lẽnhư vậy cũng nguy hiểm sao?” đặt bút, thấy bốn bề vắng lặng lại giọng thởdài “Bởi vì ta chỉ là con cá nằm thớt thôi.”

      Hà Giản còn định tiếp nhưng lại thấy tiểu Hàchạy tới, ngậm miệng, Thẩm tiểu vương gia xả khăn lụa ra lau tay.

      “Vương gia, Vương phi về.” Ánh mặt trời dần gay gắt, Thẩm Đình Giao sai người khiêng bàn đặt ở giữa vườn để vẽ tranh, Ân Trục Lyvội vàng vào “Cửu gia, nắng gắt như vậy màngồi trong sân làm gì? Các ngươi bọn nô tài nàycũng càng ngày càng ra gì, nắng thế nàymà để mặc cho chủ nhân ngồi phơi nắng nhưvậy.”

      Mấy hạ nhân đứng đó cũng hơi sợ, giọng của Thẩm Đình Giao lại trong trẻo như chuông vàng“Đừng trách bọn họ, sao hôm nay nàng về sớmvậy?”

      Ân Trục Ly bước tới ôm , định đira ngoài nên chỉ mặc tấm áo mỏng màu tím, ở lưng thắt dây lụa, tóc dài cột đơn giản. Dophơi nắng lâu nên đôi má như ngọc kia có chút ửng hồng, giữa trán cũng thấm ra mồ hôi, người có mùi mồ hôi lẫn với mùi cơ thể.

      Ân Trục Ly mang về phòng, gia nhân mang lên nước ô mai để giải nhiệt, lại mang thêm mấykhối băng vào phòng. Ân Trục Ly vẫn còn lo lắng, dặn dò tiểu Hà “Kêu đại phu lại xem thửcho Gia xem. Nếu còn có lần sau, xem ta trừng trị bọn ngươi thế nào.”

      Tiểu Hà cẩn thận đáp tiếng, nhanh chóng mời đại phu.

      Thẩm Đình Giao để cho nàng ôm vào trongngực, trong phòng cũng mát nhưng vẫn có chút nóng bức “Chỉ là vẽ bức tranh thôi, đâu có nghiêm trọng như vậy.”

      Ân Trục Ly cũng cãi cọ với , cầm lấychén nước ô mai mà đút cho , giọng có chút trách móc “Lớn thế này rồi cũng để người ta bớt lo!”

      Thấy nàng giận, Thẩm Đình Giao cũng nhiều lời, chỉ ngoan ngoãn uống muỗng nước canh kia. Bờ môi vốn căng mọng, lúc này dính nước canh lại càng có vẻ tươi đẹp lạ thường. Ân Trục Ly lau miệng cho , trong lòng mềm mại, giọng cũng có chút dịu “Biết sức khỏe của mình tốt nên cẩn thận chút. Chẳng lẽ lúc ngài bị ốm lại có ai khó chịu dùm sao?”

      Thẩm Đình Giao nâng mắt nhìn nàng, vốnđang ngồi trong ngực nàng, lúc này nâng mắt lênthì lại nhìn vào cổ áo kia, thấy “núi non” nhấpnhô chập chùng bụng dưới lại nóng lên. ÂNTrục Ly thấy ánh mắt đó của tức giận, cầm thìa gõ vào đầu . ngờ lại hề né tránh, ngồi yên đó cho nàng gõ.

      cái trúng đầu, Ân Trục Ly cũng thấy hơi đau lòng bèn đưa tay xoa cho , lại thấy lửa nóng trong mắt hạ xuống, còn có mấy phần cầu xin, nàng giọng thở dài “Cửu gia à, ngài đây là nổi máu dâm lúc ban ngày ban mặt đấy.”

      Dứt lời lại ôm đến giường rồi cẩn thận đóng cửa lại.

      Do nhất thời nóng lòng nên thuốc cũng chưangấm. Ân Trục Ly cầm lấy tiểu đệ của dưới lớp áo, hừ tiếng, lại ưỡn người. ÂN Trục Ly khom lưng hôn lên môi , sợnàng động tình thở ra, lặng lẽ vuốt ve nàng. ngờ ánh mắt của nàng vẫn hết sức tỉnh táo, cau mày, trong lòng cũng cảm thấy hoang mang, ánh mắt mê muội.

      Ân Trục Ly đặt tiểu đệ đệ của ở cửa mình, đúng là khó khăn. Nàng lại vươn tay tìm dầuhạnh ở đầu giường, bôi tiểu đệ đệ của . Thẩm Đình Giao cắn răng, chịu đựng đau đớn,lần này đúng là thuận lợi hơn chút,nhưng vẫn cảm giác được là nàng hềđộng tình chút nào.

      Ân Trục Ly cũng đau, trong lòng còn bực bội hơn : sao lại thế này , chẳng lẽ Lão tử đâyvậy mà lại bị lãnh cảm sao?

      Ngay cả như vậy mà nàng cũng muốnlàm mất quyền lợi của , cuối cùng đành cầmlấy tay , giọng “Cửu gia, hay là quavài ngày nữa, ngài nạp thiếp nhé?”

      Thẩm Đình Giao còn lâng lâng, mặt mũiửng hồng, nghe vậy trừng to mắt, vẻ mặt giận dữ “Bổn vương muốn nạp thiếp lúc nào?”

      Ân Trục Ly nằm người , cắn cắn vành tai của rồi lại lấy lý lẽ mà “Ngàiđường đường là Phúc Lộc vương, sao lại có thê thiếp nào? Hay là ngài thích tiểuquan? Dao Cầm cũng sắp tới tuổi rồi, hay là tachuộc ra cho ngài nhé?”

      Thẩm Đình GIao hung hăng đẩy nàng xuống, tức giận đến nổi toàn thân run run “Nàng muốn qua loa với bổn vương nên tìm người tới đối phó!”

      Thấy vẻ mặt của tủi thân, Ân Trục Ly vội vàng nắm lấy “Đâu có chuyện đó!”

      Thẩm Đình GIao tức giận đến đưa chân đánàng, Ân Trục Ly nắm lấy mắt cá chân của , da thịt của mịn màng gần như trong suốt, cóthể thấy mạch máu mờ mờ dưới da. Móng chânđược cắt tỉa sạch , hơi hồng hồng, giống nhưnụ hoa phù dung chưa hé nở.

      Nàng nhịn được, hôn cái, dịu giọng dỗ dành “Được rồi được rồi, nạp thiếp, nạp thiếp.”

      Thẩm tiểu vương gia vẫn còn tức giận, lớn giọng quát “Cũng mua tiểu quan!”

      Ân Trục Ly vỗ vỗ chân ngọc của , ở dướilớp áo mỏng còn có thể nhìn thấy tiểu đệ đệ kia,nàng lớn tiếng khẳng định “Được, muatiểu quan!”

      Thẩm tiểu vương gia vẫn còn nửa tin nửa ngờ, thở hồng hộc rồi lại quát “Nàng dám nạp thiếp sau lưng bổn vương, bổn vương tịch biên cả nhà nàng!”

      “Chậc!...” Ân Trục Ly tặc lưỡi “Được, Cửu giacủa ta, ngài gì cũng được, được chưa nào? Lại đây, mặc quần vào , dù sao cũng phải mặcquần vào rồi mới có thể tịch biên nhà của thảo dân được.”

      Tối đến, Thẩm tiểu vương gia liền ngã bệnh. Ân Trục Ly ôm ngủ, nửa đêm phát hơi sốt, nàng lại là người cẩn thận nên lậptức gọi đại phu. Trong phủ liền rối ren trận.

      Cho dù Thẩm Đình GIao bị bệnh chuyện tế tổ vẫn thể trì hoãn. Vừa mới rạng sáng, Ân Trục Ly kéo Thẩm Đình Giao lại. vẫn còn mơ màng, mặc cho thị nữ thay quần áo rồi theo Ân Trục Ly leo lên xe ngựa.

      Lúc bị bệnh, Thẩm tiểu vương gia rất mè nheo lại đeo bám, ÂN Trục Ly cũng yên lòngnên cẩn thận trông nom, đường cũng khôngrời khỏi .

      Do hôm nay Vương thượng xuất cung tế tổnên vô cùng hoành tráng, dân chúng chen chúchai bên đường để xem náo nhiệt, vô cùng đông đúc. Hộ vệ của Thẩm Đình Xa nghiêm ngặt đề phòng, chú ý tới động tĩnh xung quanh.

      Xe chạy được lát màn xe bị nâng lên. Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn thấy là Nhị côngtử của Khúc gia – Khúc Hoài Thương. thấyThẩm Đình Giao còn mê man cười cười “Ta và đại ca thi cưỡi ngựa, nghe vương thượngnói Đại đương gia cũng là cao thủ cưỡingựa nên lên mời Đại đương gia xuống góp vui.”

      Ân Trục Ly lạnh nhạt “Xưa nay ngài vẫn luôn lịch thiệp, lúc này lại hất màn xe của người khác là thế nào?”

      Khúc Hoài Thương ha ha cười, vội vàng thả màn xe xuống rồi lại đứng bên ngoài mà mói lạicâu vừa rồi. Ân Trục Ly định Thẩm tiểu vương gia nắm tay nàng, ngập ngừng muốnnói, vẻ mặt uất ức. Ân Trục Ly bèn cao giọngnói “Ý tốt của vương thượng, Trục Ly xin nhận,nhưng hôm nay Cửu gia được khỏe, Ân mỗ cũng có hứng tham dự cuộc vui.”

      Khúc Hoài Thương đứng bên ngoài cũng lên tiếng, tiếng bước chân xa dần. Thẩm ĐìnhGiao nằm trong lòng nàng tìm tư thế thoảimái rồi nhắm mắt thiu thiu ngủ.

      Xe ngựa tiến dần ra vùng ngoại ô, do chuẩn bị nên đường xá được san bằng phẳng. Ân Trục LY vén màn xe nhìn ra ngoài, thấyđồng ruộng bát ngát, thỉnh thoảng lại thấy mấy nông dân lúi cúi, ánh mắt tò mò nhìn đoàn rướclinh đình này.

      Hai bên đều có hộ vệ của Thẩm Đình Xa cầm thương, giống hệt như nhau.

      Ân Trục Ly trước nay vẫn quen ngồikhông, lại thêm đêm qua ngủ ngon, ngồi lâu trong xe cảm thấy buồn ngủ, lúc đangngáp nghe bên ngoài có tiếng người “Tham kiến Phúc Lộc vương, Phúc Lộc vương phi.”

      Thẩm Đình Giao bị quấy, Ân Trục Ly vỗ vỗlưng để trấn an, cao giọng hỏi “Chuyện gì?”

      “Bẩm Vương phi, Vương thượng có lệnh mời Vương phi ra ngoài để tùy giá cùng với chư thần tử.”

      Ân Trục Ly có chút do dự, cuối cùng cũng tiếp lời “Ngươi bẩm với Vương thượng, ta rangay.”

      Người đó rời khỏi, nàng hôn cái lên mặt Thẩm Đình Giao, khẽ “Lần này thểtừ chối, ta về nhanh thôi. Ngài ngủ , nhé.”Thẩm Đình GIao gật đầu nhưng vẫn nắm góc áo của nàng. bị bệnh hay làm nũng, lúc này hai má ửng đỏ. Ân Trục Ly vốn đau lòng vìhắn, lúc này cũng hơi do dự “Ta gọi tiểu Hà đến trông ngài.”

      THẩm Đình GIao ngẩn ra, nhưng lại lắc đầu“ cần, ta chờ nàng.” Ân Trục Ly định , lại nắm lấy tay áo nàng “ cần gọiTiểu Hà.”

      Ân Trục Ly phì cười “Vậy gọi tiểu mỹ nhân tớicho ngài nhé.”

      đợi cãi lại, Ân Trục Ly nhảyxuống xe ngựa, gọi Thanh Uyển tới “Ngươi thấy Cửu gia thế nào?”

      Vẻ mặt của nàng hờ hững, buồn hay vui, Thanh Uyển cũng hiểu ý của nàng, lúc sau mới đáp “Cửu gia tuấn tú lịch thiệp, hào hoa phong nhã.”

      Ân Trục Ly khẽ gật đầu, bỗng thấp giọng “Thu phục , ta cho ngươi làm trắc phi.”

      Thanh Uyển mặc dù theo nàng lâu, lúc nàyvẫn bị hù cho hoảng hồn “Đại đương gia…”

      Ân Trục Ly để nàng tiếp, lấy cáibình bên hông ra đưa cho nàng “Tình thế cấp bách, đành phải dùng thủ đoạn. .”

      Thanh Uyển biết làm sao, đành nhận bìnhthuốc kia, nàng từ theo Ân Trục Lynên cũng hiểu được chút ít tính tình của ÂnTrục Ly, nhưng bây giờ vẫn khó hiểu “Tại saophải vậy, Đại đương gia?”
      Ân Trục Ly sai Đàn Việt dẫn ngựa, sau lúcmới cảm thán câu “Đường bộ khó .”

      Thanh Uyển mơ hồ hiểu mô tê gì.

      ----
      Chương 29

      Thẩm Đình Xa và Khúc Lăng Ngọc cùng nhau cỡi ngựa, phía sau là thái sư Khúc Thiên, sau đó là khoảng hơn mười vị thượng tướng. Ân TrụcLy bây giờ là Phúc Lộc vương phi, phẩm cấpcũng thấp nên được để chung với KhúcLăng Ngọc. Khúc Lăng Ngọc đương nhiên ưa nàng, nàng cũng thèm để ý.

      “Hôm nay Đại Huỳnh thái bình thế này, tất cả đều nhờ vào các ái khanh. Hôm nay trẫm rất vui,lấy mười dặm làm hạn định. Ai có thể cưỡi ngựa qua mười dặm trước, trẫm trọng thưởng!”

      Mấy người đứng dưới ồ lên phụ họa, Ân Trục Ly nhìn Khúc Thiên, tay nắm dâycương, cũng mở miệng can ngăn.. ÂnTrục Ly đành phải mở miệng “Vương thượngđang xuất hành bên ngoài, vấn đề an toàn là quan trọng nhất, nếu phân tán người như vậy sợlà tốt.”

      Thẩm Đình Xa nghiêng nhìn nàng, lại cười dịudàng “Chẳng lẽ trẫm chỉ là hoàng đế taytrói gà chặt sao?”

      Ân Trục Ly cũng gì thêm, lúc này Khúc đại tướng quân mở miệng “Vương thượng,thần tuổi tác cao còn có trọng trách hộ giánên xin tham gia vào cuộc đua ngựa này.”

      Thẩm Đình Xa khẽ gật đầu đồng ý, Ân Trục Ly đứng cùng với Khúc Lăng Ngọc, nàng vẫn đứngsau Khúc Lăng Ngọc chút. Khúc LăngNgọc hừ lạnh “Bản cung cần ngươinhường, ngươi bước lên đây.”

      Ân Trục Ly cười khổ tiếng nhưng cũngkhông trái ý nàng, tiến lên đứng ngang hàng vớinàng ta. Khúc Lưu Thương và Khúc HoàiThương đương nhiên cũng tham gia, xưa nay dân Đại Huỳnh vốn nổi tiếng cưỡi ngựa giỏi, thiếu nhân tài. Lúc này mọi người đều nín thở chờ ra hiệu. Ân Trục Ly quay đầu nhìn Thẩm Đình Xa, thấy đế vương kia mặc hoàngbào, vẻ mặt cười cười nhìn nàng.

      Tiếng hô vừa vang lên, mấy con ngựa đều xông lên. Khúc Lăng Ngọc vốn hiếu thắng, ngừng ra roi giục ngựa. Ân Trục Ly cũng muốnnhường nàng, dù sao nàng ta bây giờ cũng làhoàng hậu, là nhất quốc chi mẫu, cần gì phảiđắc tội với nàng ta?

      Lần này nàng chỉ tính tham gia cho vui, thừanước đẩy thuyền thôi.

      chạy nàng đột nhiên biến sắc – nụ cười vừa rồi của Thẩm Đình Xa… chẳng làtrận đua này là giả, muốn nhân cơ hội màgiết Thẩm Đình Giao sao?

      “Quay lại!” Nàng kéo ngựa quay lại, Khúc Lăng Ngọc lại đưa tay ngăn “Muốn chạy?!”

      Ân Trục Ly có thời gian dây dưa với nàng ta, nhanh chóng ra roi thúc ngựa, con ngựa kia hí dài tiếng làm cho Khúc Lăng Ngọchoảng sợ. Ân Trục Ly đợi nàng ta mở miệng quát lên “Có người ám sát Vươngthượng!”

      Dưới tình thế khẩn cấp, giọng của nàng hô to, người xung quanh cũng nghe thấy. Lại thấy nàng chạy về, mọi ngươi mặc dù nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn chạy theo. bao lâu sau,đội hộ vệ của Thẩm Đình Xa loạn trận.

      Ân Trục Ly rảnh để ý tới thứ khác, định chạy đến xe ngựa của Thẩm Đình Giao. ThẩmĐình Xa cũng thấy nàng bèn thầm ra hiệu,bọn hắc y nhân kia bèn xông vào giữ chân nàng.Đàn Việt ở phía xa của chiến đấu, Thanh Uyển che chở cho Thẩm Đình Giao rờikhỏi xe ngựa.

      Phúc Lộc vương phủ vốn mang theo nhiều người hầu, lúc này vô cùng nguy hiểm.

      Ân Trục Ly rút thanh kiếm từ cây sáo bên hôngra, những sát thủ này tuy đều là cao thủ nhưng do Thẩm Đình Xa ra lệnh được tổn thương nàng, bản thân nàng cũng là caothủ, đánh lúc cũng có thể phá thế vây công.

      Thẩm Đình Xa hơi nhăn mặt, lại liếc mắt nhìn Khúc Thiên. Khúc Thiên đưa tay nhận lấy cungtên của tùy tùng bên cạnh, rút ra ba mũi tên rồi nhắm về phía Thẩm Đình Giao. Ân Trục Ly vốn chú ý tới Thẩm Đình Xa, thấy thế hồn phách bay mất.

      Khúc Thiên nửa đời sống lưng ngựa chiến,làm sao lại giỏi cưỡi ngựa bắn cung cho được? Trong quyển “Các danh nhân ĐạiHUỳnh” cũng trong vòng trăm tám mươi bước chân, tuyệt đối thể bắnhụt. Lực còn mạnh hơn Lữ Bố trong truyền thuyết kia đến mấy phần.

      Giống như để ý tới ánh mắt của Ân Trục Ly, quay đầu nhìn nàng, ánh mặt lạnh nhạt. Ân Trục Ly cắn răng, rời khỏi vòng vây, dùng sáođể giục ngựa, Lão Tam cũng hiểu ý nàng, giốngnhư lên cơn điên mà tiến về phía trước.

      Khúc Thiên cười nhạt giống như trêu tức, bàntay dùng lực kéo dây cung. Ân Trục Ly cũng tranh với , nàng giật lấy cung trongtay Khúc Lưu Thương, giương cung cài tên,hướng về phía Khúc Lăng Ngọc hỗnchiến!

      Ánh mắt của Khúc Thiên ngưng lại, dây cungtrong tay nàng cũng căng hết sức, cha con hai người ngưng mắt nhìn nhau. Mọi người chỉ thấybọn họ đứng im nhưng hiểu hết nguy hiểm trong đó.

      Trận chiến lại càng căng thẳng, Đàn Việt chốngchọi cũng thấm mệt, Ân Trục Ly gọi “Cửugia, tới đây.”

      Thanh Uyển che chở cho Thẩm Đình Giao tớibên ngựa, Ân Trục Ly đưa tay kéo lên ngựa,ôm vào trong lòng rồi mới nhàng thở ra. Khúc Thiên cũng buông cung xuống, nhìn nàng cái rồi gì.

      Thấy Khúc Thiên quay qua truy kích thíchkhách, Ân Trục Ly mới hôn vào trán Thẩm Đình Giao cái để trấn an rồi lấy viênđường từ bên hông ra đút cho . Thẩm ĐìnhGIao ngậm viên đường kia, trước tình thế hỗn loạn mà hạ mắt xuống, gì.

      Huynh đệ ruột thịt, người bị giam người bị giết, nhẫn nhịn hơn mười năm huynhtrưởng này mới tha cho, cuối cùng cũng vì hắncưới Ân Trục Ly mà muốn giết

      Đây chính là hoàng gia, thê thiếp tranh chấp,ngươi lừa ta gạt, máu thịt tương tàn, mỗi ngườiđều xoay vòng để mà diễn trò.

      Thẩm Đình Xa cắn răng, vốn muốn thừa dịp loạn mà diệt trừ đệ đệ này, ngờ là Ân Trục Ly rời nhưng vẫn để lai hai tên nô tài lợi hại. Kế hoạch thành, nhìn PhóTriều gật gật đầu, Phó Triều hiểu ý, hô to ba tiếng “Hộ giá!”

      Đây chính là ám hiệu định, hắc y nhân giảvờ vừa đánh vừa lui rồi đào thoát. Thẩm ĐÌnhXa trấn an mọi người, vờ sai Phó Triều Anhđi truy sát. màn kịch hay, cuối cùng lại vộivã hạ màn.

      Đến cuối giờ thân tới hoàng lăng, bên cạnh lăng có hành cung để lúc đế vương tế tổ nghỉ tạm. Mọi người đều xuống ngựa bộ, thấy hoàng lăng trước mặt xa hoa rộng lớn, tất nhiênlà tán thưởng công tích vĩ đại của thánh tổ hoàng đế.

      Ân Trục Ly nhìn hoàng lăng kia, lẳng lặng mỉm cười. Tiếng chuông từ xa xa vọng tới, mọi ngườiđều cẩn mật nghiêm trang.

      Hoàng gia tế tổ vốn rất rườm rà. Do lúc này muộn nên mọi người đều nghỉ tạm ở hành cung. Ân đại đương gia tắm rửa, gọi Thanh Uyển vào hầu tắm rồi tiện thể hỏi han tình hình “Thếnào?”

      Thanh Uyển đau đớn lắc đầu “Vô cùng cảnhgiác, cho dù là nước, rượu, trái cây đều ăn uống. Ngay cả tay cũng cho nô tỳ chạm vào.”

      Ân Trục Ly để nàng kì lưng, nghe vậy phìcười “Biện hộ, chẳng qua là ngươi cốgắng.”

      Thanh Uyển uất ức “Nô tỳ chỉ thiếu điều cởi hếtáo cho ngài ấy nhìn thôi!”

      câu ra, chủ tớ hai người bật cười. lúc cười đùa bên ngoài có tiếng người bước vào. Thanh Uyển vội bước ra thấy Thẩm tiểuvương gia vào.

      “Vương gia… Vương phi tắm, hay là ngàichờ chút?” Thanh Uyển cẩn thận , vịCửu vương gia này cũng vừa lòng “Vương phi của bổn vương tắm, lẽ bổnvương được xem sao?”

      Ân Trục Ly nghe vậy bật cười, hướng ra ngoài bình phong mà “Được được, có điềuCửu gia của ta ơi, chúng ta tế tổ, cẩn thận người ngoài thấy được ngài khôngtuân giữ phép tắc đấy.”

      hừ tiếng, bước thẳng vào trong,ThanhUyển cũng theo.

      Thẩm tiểu vương gia ngồi xuống cái ghế để cạnh thùng tắm, đưa tay bóp vai cho Ân Trục Ly. Mặc dù thể chất của Thẩm Đình Giao yếu đuối nhưng lại rất thông minh, cũng biết mấy huyệt vị người, muốn lấy lòng nên tay nghềcũng vô cùng chuẩn xác.

      Ân Trục Ly vui vẻ hưởng thủ, nheo mắt nhìnhắn “Cửu gia của ta, tay nghề này của ngài màvào lầu Quảng Lăng chỉ cần ba tháng vangdanh bốn phương nha.”

      Thẩm Đình GIao cúi đầu cắn lỗ tai nàng cáikhông nặng , hừ tiếng rồi lại nghiến răng nghiến lợi “Nàng là đồ vô lương tâm, dám bảo nha đầu của nàng tới quyến rũ bổn vương!”

      Ân Trục Ly muốn dừng tay, mặt liền bày ra vẻ nghiêm túc đứng đắn “Ai? Nhađầu nào to gan dám quyến rũ Cửu gia nhà chúngta vậy hả? Ngày mai ta tìm người bán ả !”

      Thẩm Đình Giao hừ lạnh tiếng nhưng vẫnđấm lưng cho nàng. lưng nàng có rất nhiềuvết thương, lúc này nhạt nhiều, chỉ còn để lại sẹo mờ mờ. Thẩm Đình Giao dùng ngón tay sờ lên nàng lại quay đầu nhìn “Nếu ngài muốn ói để ta bảo Thanh Uyển mang cái thau vào nhé?”

      Thẩm Đình Giao bực bội, đưa tay đánh lên lưng nàng, nước bắn tung tóe, nàng lại cười to rồi dựavào thùng tắm “Tiếp tục tiếp tục.”

      Lòng bàn tay nhàng vuốt ve da thịtnàng, Thẩm Đình Giao nhàng hôn lên gáy nàng, khẽ nghiến răng, Ân Trục Ly giật giật cổ, vô cùng thoải mái. Bàn tay mò vào thùngtắm, ngón tay thon dài lại dính nước, như có như đụng vào da thịt của nàng.

      Trong đầu nhớ lại lần đầu, nơi đó vừa chặtvừa ấm áp. Lại còn trơn trượt…

      Trong lòng xúc động nhưng bàn tay vẫn nhàng, chỉ hờ hững lướt qua vùng núi non,khuôn mặt áp lưng nàng, lưỡi khẽ liếm những vết sẹo nhạt lưng nàng, hơi thở dồn dập như muốn với nàng nhu cầu của .

      Lúc sắp chạm tới “mục tiêu” tay bị bắt lấy, Ân Trục Ly quay đầu nhìn, dịu dàng trongmắt nháy mắt biến thành háo sắc tham lam.

      thợ săn giỏi chuyện đầu tiên phải làm là biến thu hồi móng vuốt để con mồi cảm giác được rằng hề nguy hiểm. Ở khía cạnh này Cửu gia vô cùng chuyên nghiệp.

      Vẻ nghiêm nghị trong mắt của Ân Trục Ly dần vơi, đưa tay lên môi mà hôn cái “Nướclạnh rồi.”

      Thẩm Đình Giao uất ức vì bị nàng thoái thác,gọi Thanh Uyển vào thay quần áo cho nàng.Thẩm Đình Giao ra khỏi bình phong, ngồi xuốngtrước bàn, bàn tay nõn nà đặt mặt bàn nhưmột khối ngọc quý.

      gần như có thể chắc chắn là trong lòng nhađầu kia có người rồi. Nhưng mà người này là aivậy? Quen biết mười hai năm nàng mới khôngđề phòng , nhưng cũng chưa từng nhắc tới người này nửa chữ, trong mơ cũng nhắctới. Chẳng lẽ trong lòng nàng vẫn thích hoàng huynh? Hay là Dao cầm ở lầu Quảng Lăng? Haylà Đàn Việt vẫn theo nàng? Hách Kiếm? Vân Thiên Y? Nghĩ lại nhớ tới tấm áo choàng ở lễ mừng kia, cũng có khả năng là Khúc Thiên!

      Hăn cau mày, ngón trỏ chấm nước trà mà vẽvòng tròn bàn. Muốn đoán ra tình địch của mình, nhưng Ân Trục Ly lại là người quen biết nhiều, là làm khó Cửu gia quá rồi!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30

      Do đây là lễ tế tổ nên những người được ThẩmĐình Xa dẫn theo đều là trọng thần, ban đêm cùng ngồi dùng bữa ở chính điện. Đồ ăn có chútgiản đơn hơn ngày thường, trong lúc tế tổ cũngkhông được tham dự ca múa rượu chè nên cóchút lặng lẽ.

      Nhưng đế vương ngồi ở , đương nhiên thể để bầu khí tẻ ngắt. Mọi ngườihàn huyên đủ chuyện, có chuyện ngồi tán phét rất vui vẻ hòa đồng. Ân Trục Ly cũngkhông quen biết nhiều với mấy trọng thần này, dù sao nàng cũng là thương nhân, sĩ nông côngthương, thời bấy giờ địa vị của thương nhântrong xã hội được cao. Nếu phải làĐại Huỳnh nghèo rớt mồng tơi chuyệnthương nhân gả vào Hoàng thất đúng là chuyện buồn cười.

      Mà mọi người ngồi ở đây, tùy tiện chỉ ngườithì cũng là quan Nhị phẩm, vì vậy nàng cũng chẳng có chuyện gì để với mấy người này, cho dù có những chuyện lý lẽ cũng chẳnghợp tai. Nhưng Thẩm Đình Giao lại thân thiết với mấy người này – dù sao cũng là Vương gia, từ lúc bảy tuổi hay với Ân TrụcLy xem sổ sách ở thành Phú Quý, coi như là cũng quen biết khá tạp nham.

      Mọi người kính cẩn Thẩm Đình Giao, khen hắnđã lấy được hiền phi. Rượu được nửa tuầnthì Ân Trục Ly ngà ngà say, lại cười “Nếu như Cửu vương gia cưới được Hiềnphi, vậy Cửu gia nhất định phải kính Khúcđại tướng quân chén rồi.”

      Mọi người nghe thế ngẩn ra, Khúc Thiênkhông thích kết giao với triều thần, lúc này đangngồi rót rượu uống mình, nghe được lời nàythì đột nhiên ngẩng đầu nhìn, ánh mắt vô cùnglợi hại. Ân Trục Ly cũng bị khí thế củahắn chèn ép, ý cười vẫn đầy tràn, nhàng “Nếu có Khúc đại tướng quân làm sao có Trục Ly? ra Cửu gia và Khúc đại tướng quân cũng coi như cha vợ, con rể.”

      Trong điện hoàn toàn yên ắng, ngay cả ThẩmĐình Giao cũng ngớ người, ly rượu của KhúcThiên tràn ra ngoài hơn nửa.

      lúc sau, Thẩm Đình Xa mới gượng cười “Phúc Lộc vương phi say rồi, đưa nàng lui xuống nghỉ ngơi .”

      Thẩm Đình Giao đứng dậy, Ân Trục Ly cũng quậy phá, để mặc cho đỡ ra ngoài. bữa tiệc rượu tan cuộc cách nặng nề,Thẩm Đình Xa chỉ giữ lại mình Khúc Thiên.

      “Sao lại thế này?” cố gắng khống chế cảm xúc của mình, giọng hòa hoãn.

      Khúc Thiên là người hiểu chuyện, cũng biếtgiấy thể gói được lửa. Chuyện năm đó giấu diếm vô cùng tốt nhưng Ân gia đều biết làm sao giấu được Thẩm Đình Xa?

      suy nghĩ lát rồi quyết định thẳng thắng “Bẩm bệ hạ, năm đó thần phụng mệnh Tiên đế, quả thành phu thê với Ân Bích Ngô. Tiênhoàng vốn có ý định loại trừ nhà Ân thị,nhưng… tình thế bắt buộc, vì để náođộng thêm nên vẫn tha cho. Tiên hoàng từngđồng ý với thần là bao giờ nhắc lạichuyện này nên với bệ hạ.”

      Thẩm Đình Xa vẫn cười cười, trong lòng hắnbiết lúc này có thế nào cũng thể trở mặtvới vị Đại tướng quân này được “Tiên đế quảthật cẩn thận, Khúc đại tướng quân lại sắt sonmột lòng trung thành, bây giờ lại là nhạc phụcủa trẫm, trẫm sao có thể vì chuyện nhỏnày mà nghi ngờ tướng quân được?”

      Khúc Thiên sao biết tâm tư của , nhưng vẫn cung kính “Vương thượng, Ân Trục Ly kia tuy là cốt nhục của vi thần nhưng từnhỏ hề lui tới với thần, huống hồ gì nếunói tới vi thần còn có thù giết mẹ …”

      Thẩm Đình Xa cũng để xong,cười nhạt “Tướng quân yên tâm, trẫm hiểu.”

      Đêm, Thẩm Đình Xa lấy cớ là dạo cho khuâykhỏa, sai Hoàng công công lén hẹn Phúc lộc vương phi. Hoàng công công chuyến rồitrở về, vô cùng bất đắc dĩ “Vương thượng,vương phi say, bây giờ còn mê man… chắc là thể tới.”

      Thẩm Đình Xa cũng còn cách nào khác,kìm nén trong lòng mà hận đến nghiến răng.

      Ân Trục Ly ngã giường , ngủ mê man. Thẩm Đình Giao lay nàng “Nàng là congái của Khúc Thiên sao? Lúc trước sao nghe nàng ?”

      Ân Trục Ly hí mắt “Trước kia ta đâu có uốngrượu.”

      Thẩm Đình Giao lại hỏi nhưng nàng lêntiếng, đành ôm chăn mà ngủ.

      Ân Trục Ly ngủ thiếp , trong mộng cảm thấy u lạnh lẽo, roi da trâu dính nước, đánh vàongười là đau, lúc đó nàng vẫn còn là mộtđứa nhưng vẫn cãi lại “ ta là người như vậy là làm nhục dòng họ Ân gia. Mẫu thân, cho dù mẫu thân đánh chết con con cũng thấy mình sai!”

      Giọng của Ân thị cũng như roi da kia “Dù thế nào cũng là thúc thúc của ngươi, saongươi có thể xuống tay độc ác như vậy! Nghiệp chướng, ngươi giống như phụ thân ác độccủa ngươi!”

      Về sau lớn hơn chút, nàng cũng dần dần biết đó phải là lỗi của mình, đánh đòn như vậy chẳng qua là cách phát tiết thù hậntrong lòng. Chỉ có điều biết thế nhưng nàng vẫnkhông nhịn, lớn tiếng tranh luận “Đối với mẫuthân, con chỉ là con của Khúc Thiên mà con là con của tỷ tỷ của Mẫu thân! NếuMẫu thân hận con, sao còn nuôi con? Cuối cùng con là người thân hay là kẻ thù của mẫuthân? Các người là người thân của con hay là kẻthù của con?”

      Có người nào đó nhàng sờ trán nàng, trong bóng đêm, giọng dịu dàng ấm áp “Trục Ly, việc thế gian này đều có nhân quả. Cho dù nàng ấy như thế nào cũng nuôi lớn ngươi.Nàng ấy và Bích Ngô tỷ muội tình thâm, khótrách hận thù chất chứa. Ngươi sai.”

      “Sư phụ?”

      “Sao?”

      “Sao sư phụ hận con?”

      “Bởi vì sư phụ là nam nhân, nam nhân báo thùđều có cách riêng, thể khi dễ người yếu, giận chó đánh mèo. Trong mắt sư phụ, ngươi là Ân Trục Ly, là con của Bích Ngô, là ngườisư phụ nâng niu trong lòng bàn tay, là đồ nhi trong tim sư phụ, còn gì khác.”

      Lúc đó vẫn còn trẻ, mỗi hành động tư tháiđều sáng chói như mặt trời, như là tinh hoa củatrời đất.

      Thẩm Đình GIao lau trán cho nàng, nàng nắmtay , tướng ngủ điềm đạm yên ổn, nhẹnhàng “Ta biết ta là ai, ta biết.”

      Ngày hôm sau, Thẩm Đình Xa bắt đầu tế tổ.Trình tự vô cùng phức tạp, mỗi lăng mỗi tẩmđều có văn tế. Chúng thần đứng thẳng hai bên nghe lễ quan đọc văn tế ca ngợi công đức, là vô cùng chán. Khúc Thiên thỉnh thoảng đưamắt nhìn Ân Trục Ly, Ân Trục Ly đương nhiên biết nhìn mình nhưng vẫn thản nhiên mỉmcười rồi khôn khéo đáp lại.

      Từ sau khi mọi người biết quan hệ của hai người cũng tò mò muốn biết thêm chút chuyệnnhưng đều bị Khúc Thiên giận dữ đẩy lùi. Khúcnhị công tử vô cùng khó hiểu “Phụ thân, chúng ta nhận lại muội muội cũng đâu có gì xấu, huống gì Ân gia…”

      “Câm miệng!” Khúc Thiên quát tiếng, hắnđành nuốt lời vào bụng.

      “Khúc tướng quân việc gì phải tức giận nhưvậy?” Ân Trục LY biết từ đâu xuất , cười “Chỉ là câu rượu thôi, nếu tướng quân thích xin lỗi.”

      Khúc Thiên vô cùng chán ghét cái danh gọitướng quân này, lạnh lùng “Gọi ta là Tháisư!”

      Ân Trục Ly cười nhưng vẫn nghe theo“Khúc thái sư, cho dù ngài muốn chấpnhận nhưng cuối cùng trong người Trục Ly vẫn chảy dòng máu của người, đây chính là . Ta chưa từng gặp mẫu thân, rất muốn cóthể nhìn nhận ngài.” Giọng của nàng thấp dần, mọi người đứng bên cạnh ngóng tai lên mànghe “Khúc Thái sư cần gì phải coi ta như mãnhthú mà kịp tránh như thế?”

      Khúc Thiên nhìn nàng lâu, muốn từ gươngmặt quen thuộc kia nhìn ra vài ý đồ nhưng nàng chỉ cười. Nàng chỉ mới hai mươi tuổi có thểthản nhiên như vậy. “Ngươi rốt cục muốn gì?”

      “Ừm…” Ân Trục Ly suy nghĩ lát “Khúc thái sư, nếu như có ngày nào đó rảnh rỗi, bổn vương phi muốn tới từ đường Khúc gia bái tếmột lát.”

      Khúc Thiên trầm giọng đáp lại ba chữ “Khôngthể nào!”

      Ân Trục Ly thản nhiên như thấy giận dữ của , vẫn thong dong “Chuyện đời khó biết, có gì là thể.”

      Sau ngày đầu tiên tế tổ, Hoàng công công tới mời Phúc Lộc vương phi tới chính điện để bàn chuyện. Mọi người chỉ nghĩ biết xảy ra chuyện gì, có chút sợ hãi.

      Ở chính điện, Thẩm Đình Xa giận dữ “Nàng và Khúc gia có quan hệ gì?”

      Ân Trục Ly mỉm cười nhìn “Vương thượngnói là quan hệ gì chính là quan hệ đó.”

      Thẩm Đình Xa nắm lấy cổ tay nàng, kiềmđược lực “Nàng là con của Khúc Thiên, sao với trẫm?”

      Cổ tay Ân Trục Ly bị hằn tím nhưng nụ cười môi nàng vẫn rời “Vương thượngchẳng qua là muốn kết hôn với con củaKhúc Thiên, dù là họ Ân hay họ Khúc, tên Trục Ly hay tên Lăng Ngọc có gì khác nhau?”

      Thẩm Đình Xa nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng, trong lòng bừng bừng lửa giận, nhịn đượcôm eo của nàng rồi đè lên bàn trà.

      Ân Trục Ly chỉ cảm thấy môi dán lên mặtmình, trong lòng cảm thấy ghê tởm. Ngàythường nàng thường đùa giỡn với Thẩm Đình Giao, nhưng lúc này Thẩm Đình Xa đè lên như vậy, trong tâm nàng nổi lên sát ý. Hai tay nắm chặt bên hông, cố gắng kiềm chế.

      Thẩm Đình Xa vẫn nghĩ tới ngày có thể cónàng, lúc này kiềm chế được, vội vã tháo xiêm y của nàng, thở gấp mà “Trục Ly, nàngcho trẫm lần, Đình Giao… trẫm nhanh chóng giải quyết.”

      Ân Trục Ly giữ lấy tay , tuy cố gắng nhẫn nại nhưng cũng giận dữ “Trong lúc tế tổ, được gần gũi nữ sắc, bệ hạ quên rồi sao?Còn nữa, bây giờ thảo dân là Phúc Lộc vươngphi, vương thượng làm vậy còn ra thể thốnggì!”

      Thẩm Đình Xa thể nhịn nổi, tay giữ chặt lấy nàng, tay mò vào áo nàng. Vật giữa hai chân để eo nàng. Ân Trục Ly cảm thấy buồn nôn, cũng biết ngày hôm nay khó mà tránh khỏi. Nhưng nếu ra tay với … hắnlà Thiên tử, mặc dù Ân gia giàu có nhưng cũngchỉ là thương nhân, dùng tính mạng của người trong tộc để giữ chút khí tiết trước mặt người này, đáng.

      Trong lúc nàng do dự, sờ tới chân nàng, tiếng thở dốc càng trầm “Trục Ly, trẫm muốn như vậy từ lâu,” cách lớp áo, đụng mạnh vào nàng, trong giọng có chút thỏa mãn “Mỗi đêm đều muốn đè lên nàng như vậy, nghe nàng kêu…”

      Ân Trục Ly đáp, chỉ lạnh lùng nhìn , bàn tay siết chặt để bên hông.

      Thẩm Đình Xa, ngươi nhớ kỹ hôm nay. Đợi khi trời đất thay đổi, Ân mỗ chắc chắn đem ngươi ra phanh thây, lăng trì, dùng máu của ngươi mà rửa nỗi nhục hôm nay.
      Chương 31

      Thẩm Đình Xa vội vàng cời quần áo người rồi lại cúi đầu cởi áo của Ân Trục Ly. thấy nàng lạnh nhạt trong lòng càng nóng nảy, đôi mắt hằn đỏ “Nàng làm với Đình Giao, có phải là chẳng có chút hứng thú nào?” hônmá nàng cái, Ân Trục Ly cắn răng, cố nén ghê tởm trong lòng.

      Thẩm Đình Xa nhìn ra, thói quen ngụy trang của nàng quá tốt, để lộ cảm xúc gì.

      “Đừng sợ, nàng thích.” cúi người hônmôi nàng, nàng nghiêng đầu tránh, hờ hững còn sớm nữa, Vương thượng muốn làm nhanh chút, sợ là hoàng hậu sớm tìmtới đấy.”

      Thẩm Đình Xa cởi dây lưng, để lộ “tiểu đệ” đãsớm cứng rắn, cầm lấy tay nàng mà đặt vào đó, nàng cắn môi nhịn nhục, trong miệng cảmnhận được vị máu tươi. Thẩm Đình Xa thấy khóe môi nàng dính máu, đau lòng đưa tay lau “Trục Ly, đừng như vậy, làm vài lần rồi nàng thích thôi!”

      Thấy nàng phản ứng, đưa tay cởi dây buộc của nàng, lúc này ngoài cửa lại có tiếngHoàng công công vang lên the thé “Cửu vươnggia, Vương thượng và vương phi bàn chuyện, ngài thể xông vào!”

      Thẩm Tiểu vương gia dĩ nhiên để vào tai,đứng ở trước điện mà hét toáng lên “Hoànghuynh! Hoàng huynh! Huynh xem cẩu nô tài dám đánh đệ!”

      Hoàng công công kia quá oan ức “Cửu vương gia của ta ơi, tiểu nhân sao dám đánh ngài. Nhưng vương thượng và vương phi đúng là đangbàn chuyện, hay là ngài đợi nô tài vào thông báomột tiếng!”

      Thẩm Đình Xa nuốt nước miếng, bên ngoài thậtồn ào quá, cam lòng nhưng cũngđành đứng dậy. Ân Trục Ly chỉnh quần áo lại,trong bụng vẫn cảm thấy khó chịu.

      Thẩm Đình Xa đợi lúc để bình ổn tâm trạngrồi “Ngươi ầm ĩ cái gì, vào !”

      Thẩm Đình Giao vội vàng chạy vào, trong taycòn nắm con chim “Hoàng huynh! Hôm nay thần đệ bắt được con chim ,hoàng huynh xem lông nó này, xem mỏ nónày…”

      Thẩm Đình Xa sao có lòng dạ nào mà nhìn nữa, hung hăng trợn mắt nhìn rồi trầm giọng còn sớm nữa, hôm nay trẫm mệt rồi, có việc gì mai lại .”

      Vừa xong bước vào tẩm cung.

      Thẩm Đình Giao ngây ngô “Con chim đẹp thếsao hoàng huynh lại thích?” Thấy sắc mặt Ân Trục Ly được tốt, bước đến nắm tay nàng “Trục Ly? Nàng khỏe sao?”

      Ân Trục Ly bỗng nhiên đẩy , chạy ra vịn lang cang rồi ói thốc ói tháo. Thẩm Đình Giao đứng sau lưng nàng, ngón tay như ngọc như ngàbấu chặt vào lòng bàn tay, chảy máu nhưng hắnkhông thấy đau.

      Ân Trục Ly ói xong quay đầu nhìn “Được rồi, về thôi.”

      Về phòng, Ân Trục Ly bảo Thanh Uyển chuẩnbị nước tắm. Thẩm Đình Giao xăn tay áo “Để bổn vương xoa bóp cho nàng.”

      Ân Trục Ly vỗ vỗ mặt “Ngoan.”

      Nàng tắm rất lâu, tới khi nước lạnh Thanh Uyển hối thúc, Ân Trục Ly mới đứng dậy. Nàngkhoác áo choàng màu trắng tới giường, Thẩm Đình GIao còn chưa ngủ “Nằm đây.”

      Ân Trục Ly nằm sấp xuống, Thẩm Đình Giaobấm huyệt cho nàng, vô cùng dễ chịu, Ân TrụcLy nhắm mắt rồi cảm thấy hơi buồn ngủ.

      “Muộn rồi, ngủ Cửu gia.” Nàng mơ hồ . Thẩm Đình Giao xoa xoa vai nàng, giọng dịu dàng “Trục Ly ngủ trước , bổn vương chưabuồn ngủ.”

      Ân Trục Ly ngủ thiếp , giấc mộng kia lâukhông thấy.

      “Súc sinh, ngươi chẳng qua chỉ là con củatên súc sinh Khúc Thiên kia, ngươi nghĩ ngươi làai!” thanh tơ lụa bị xé rách, người ở phía nặng như thế, nàng thể giãy dụa.

      “Thúc thúc, ông là thúc thúc mà!”

      “Hôm nay hãy để thúc thúc thương ngươi … Khúc Thiên bách chiến bách thắng, biết chơi con của có mùi vị gì, hô hô…”

      đôi tay rờ rẫm người nàng, nàng mở to hai mắt, chỉ thấy ngươi kia dâm dãng cười. Miệnghắn những lời ác độc, tay nàng rờ rẫm rồi tìm được cây sáo. Sau đó những vêt máu văng tới, nội tạng của bị thương, máu từmiệng tuôn ra như suối. Máu đỏ chảy dọc theo cây sáo dính vào tay nàng, áo nàng, toàn thân nàng. ra dù là người tốt hay người xấu máu cũng màu đỏ.

      Người nằm đó còn hơi thở, nhưngnàng chỉ vô cảm lặp lại động tác đánh tới.

      Thúc thúc, ta là con của Khúc Thiên nhưngcũng là con của Ân Bích Ngô, ngươi cuối cùng là thân nhân của ta, hay là kẻ thù của ta?

      Năm nàng tám tuổi, nàng giết đệ đệ của Ân BíchNgô, là thúc thúc ruột thịt của mình, do tuổi còn nên làm việc xấu cũng biết che giấu, bị đánh trăm cây, trọng thương mà quỳ ba ngày ba đêm trong từ đường Ân gia, nhưng vẫn chết.

      Nàng cha mẹ, nếu như còn muốnsống phải mạnh mẽ hơn người khác.

      Chỉ là cơn ác mộng này đáng sợ, trong mơ đều là hình ảnh đầy máu của người kia, sau này nàng giết người nữa.

      Thẩm Đình Giao biết nàng mơ thấy gì,nàng cau chặt chân mày, ngủ cũng yên. Tay còn chảy máu, dính áo của Ân Trục Ly. cũng nghĩ gì, nằmxuống bên cạnh nàng, kề mặt vào ngực nàng nghe từng nhịp tim của nàng.

      Cho đến nửa đêm Ân Trục Ly tỉnh dậy thấyhắn như con chó , kề ngực nàng mà ngủ, nàng bèn ôm tới gối lên cánh tay mìnhmột cách thương “Ngủ ngoan, coi chừngngày mai bị sái cổ!”

      mơ mơ màng màng, mở to hai mắt cách ngây thơ, trông rất đáng . Ân Trục Ly nhịn được hôn cái vào môi “Vẫn còn sớm, ngủ tiếp .”

      mơ hồ đáp tiếng, vẫn ôm nàng rồi yên lặng ngủ.
      Trục Ly đáng thương, mẹ cha có, 8 tuổi bị cậu ruột cưỡng bức, chính vì vết đen trong quá khư này nên nàng mới bị lãnh cảm trong việc xxoo với cửu gia, đọc chap này mà ta thấy xúc động thương cảm quá mà tên vua kia quá hoang dâm vô sỉ, còn định ân ái với cả vợ của em trai, đáng Lúc Cửu gia nằm gối đầu lên ngực nghe nhịp tim của Trục Ly là ấm áp, cảm động, này cũng vợ quá mà bất lực làm gì được, chắc uất ức lắm. Đúng là tiểu thụ chậc chậc. thanks bạn edit nhe! ta vẫn ngóng chờ mãi
      sr nàng!! vì tuần qua bận nhìu bài vở quá!! huhu!! nàng thông cảm cho ta!! đừng bỏ rơi ta nhé!!!! (((
      Vì bài vở quá nhiều nên mình dừng truyện hơi lâu, mong các bạn thông cảm. Hôm nay mình lại post tiếp nhé, có lẽ cách ngày, vì mình còn ôm bộ Long phượng tình trường.Mình làm đan xen nhau. MOng các bạn ủng hộ! *cúi đầu*
      ----------------
      Đêm hè ở ngoại ô vang vang tiếng côn trùng. ÂnTrục Ly nằm ôm Thẩm ĐÌnh Giao nhưng vẫnkhông ngủ được. Bây giờ sư phụ làm gì nhỉ? Có phải thổi sáo dưới gốc đào trong rừng Khê Thủy ? Hay là viết chữ trong thư phòng? Hay là chẳng làm gì cả, chỉ ngẩn người nhìn ánh trăng?

      ra… ra, nàng rất nhớ .

      Đến gần hết giờ Dần, Ân Trục Ly rời giường,cẩn thận để quấy nhiễu tới Thẩm Đình Giao.

      Hành cung nằm ở ngoại ô, cũng vì tài lực của Đại Huỳnh được mạnh nên cũng đơn giảnhóa tất cả, hề bày biện xa hoa. Ân TrụcLy rời khỏi phòng, trời vẫn còn rất sớm, nàng ngồi ở hành lang mà ngắm trăng.

      Trong hành cung có dòng nước chảy, nàng lữngthững bước tới đầu nguồn, thấy nước chảy len qua kẽ đá, xung quanh cây cỏ um tùm, những giọt nước văng tung tóe làm nàng cảm thấy rất thoải mái. Nàng đứng cạnh bờ ao luyện bàiquyền, mồ hôi đổ ra. Lúc này cảm thấy dòng nước mát rượi, lại thấy xung quanh có ai nên cũng nổi máu nghịch ngợm.

      Nàng nhảy tới cảnh bờ ao, hất nước rửa mặt, rửa mặt còn chưa đủ, nàng cởi giày vớ, thả chânxuống nước. lúc vui vẻ nghe tiếng ho từ phía sau “Phúc Lộc vương phi, chỉ sợ là ngày hôm nay tất cả mọi người đều phải uốngnước rửa chân của ngươi, có quá ?”

      Ân Trục Ly quay đầu nhìn thấy người đó bước tới ngồi kề bên, lại cầm theo bầu rượu, trông có vẻ thoải mái. Nàng cũng khách khí, bèn mang giày vớ vào “Trục Ly sống trong nhà thương nhân, khó trách dạy dỗ đượctốt, để Khúc tướng quân chê cười rồi.”

      xong nàng cũng đợi đối phương rảlời, nhảy lên bờ cầm bình rượu kia, rồi lại ngã xuống thảm cỏ, dốc nửa bình “Tướng quân ngồiđây lâu rồi? Xem ra đêm qua tướng quân ngủkhông ngon rồi.”

      Ánh trăng mờ mờ, bóng người mờ nhạt dưới ánh trăng, Khúc Thiên nhớ ngày trước, trong đạitrạch cũ của Khúc gia, nữ nhân kia cũng mangtheo nụ cười hờ hững như vậy “Xem ra đêm quatướng quân ngủ ngon rồi.”

      hơi hối hận chuyện năm đó xuống tay với nàng ta, Ân Bích Ngô chết, nhưng hai mươi năm sau con cái nàng lại trở lại đứng trước mặt , với mối quan hệ đầy đau đớnkia.

      “Cuối cùng ngươi muốn gì?” ra tay nhanh như chớp, bóp chặt yết hầu của nàng, đè nàng dưới thảm cỏ, sát khí tỏa ra “Ta biết ngươi hận ta, nhưng như vậy sao? Ngươi có thể làmgì?”

      Ân Trục Ly lẳng lặng nhìn , vùng vẫy cũng lời nào. Gần như nửa thân người của đè lên người nàng, cây sáo bên hông của nàng cấn .

      “Mặc kệ ngươi hận ta như thế nào, ngườingươi vẫn chảy dòng máu của ta! Dù ngươi có trở lại sao?” Năm ngón tay của dần dầndùng sức, người bên dưới là ai nhưng trong lòng quả có sát khí. Đây cũngkhông phải là do bị kích thích, vẫn tỉnhtáo – dù sao , nếu mắc nợ, chẳng phải là chỉ cần giết chủ nợ là xong chuyện sao?

      Sắc mặt của nàng dần tái xanh nhưng vẫn vùng vẫy, dễ dàng ra tay. Trong mắt KhúcThiên dần lộ vẻ coi thường, đột nhiên cây sáokia bắn ra lưỡi dao sắc đâm vào sườn phải của , nếu lúc này sợ là bịđâm thủng phổi.

      buông ta, Ân TRục Ly ho nhưng giọngnói vẫn mang tiếng cười “Phản ứng nhanh nhạy, mười hai năm trước ta dùng phương pháp này mà giết người, người lợi hạihơn ta lúc đó rất nhiều lần. thông minh của tướng quân, lại còn làm ta cảmthấy ghê tởm. Đừng nhúc nhích nhé Khúctướng quân.”

      Khúc Thiên dám động đậy, lưỡi kiếm kiatuy nhưng vô cùng sắc bén, nàng lúc nàychỉ cần động tay là có thể lấy mạng của . có thể chịu đau, nhưng muốn chết ởđây.

      Ân Trục Ly cũng vội, để đè người nàng, nàng đưa tay vẽ lên đường nét khuôn mặt , nam nhântuấn tú, Ân Trục Ly trầm giọng “Lúc ta còn , từng nghĩ tới hình dạng của ông. Nghĩ rất nhiều lần, ta còn sưu tầm những sách vở vềông, ta còn nghĩ, nếu như ta lớn lên bên cạnh ông, có phải là hư hỏng rồi .”

      Khúc Thiên vẫn trả lời, muốnthừa nhận thân phận của người này, cũng phải là người dài dòng, nếu là kẻ ác cần gì quay đầu, cần gì giả bộ rầu rĩ?

      Giọng của nàng từ từ vang lên bên tai, nhỏnhẹ từ tốn “Sau này lớn hơn chút, ta biết ông cũng có nỗi khổ. Cho nên Khúc tướng quân,từ đó đến nay, ta hận ông.” Nàng nắmcây sáo kia, vẫn nở nụ cười hiền lành “Ông tin ?”

      Khúc Thiên hạ mắt nhìn nàng, bắt đầu có chút dao động, nếu như trong lòng nàng hận lúc này có thể lấy mạng của . Ân TRụcLy để tay vai “Tướng quân, ông có biếtvì sao nam nhi cần vai rộng ngực dày thế nàykhông? Ông có biết vì sao bờ vai nam nhi vững chắc thế ?” nàng dùng ống tay áo lau mồhôi trán , “Là để bảo vệ cho quốc gia, cho vợ con bọn họ. Tướng quân, chuyện như vậy, đừng để có lần sau.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32

      Lễ tế tổ này diễn ra trong ba ngày, lúc trở về thời tiết nắng ấm bỗng nhiên đổ mưa, Ân đại đương gia bị vây ép trong xe ngựa, Thẩm ĐìnhGiao dựa nàng, bỗng phát cổ nàng có vết đỏ “Nàng…” đưa tay lên kéo cổ áo củanàng “Bị sao đây?”

      Ân TRục LY cầm tay của đưa lên môi hôn cái “Khuya hôm trước ngài nằm mơ cào ta.”

      Thẩm Đình Giao tin “Làm sao có thể!Bổn vương ngủ rất ngoan mà!”

      Ân đại đương gia nổi giận “Chẳng lẽ ta tự cào?”

      Thẩm tiểu vương gia vẫn nghi ngờ, lúc sau mới đắn đo rồi bắt đầu nổi giận “Bàn tay này to hơntay bổn vương nhiều, sao có thể là bổn vương làm được?”

      Ân Trục LY nghe vậy cũng lấy tay mình ướm lên “Giống ?”

      Thẩm tiểu vương gia lắc đầu, Ân đại đương gia cách hợp tình hợp lý “Vậy ngài nạt Lão tử làm gì, cũng đâu phải Lão tử làm!”

      Thẩm tiểu vương gia nghẹn lời, vẫn cảmthấy có gì đó đúng, nhưng mà khôngđúng ở đâu vậy nhỉ?

      Trận mưa này tới cũng may, Khúc Thiên khôngcần cưỡi ngựa nên ai biết vết thương củahắn. Chuyện xảy ra trước bình minh trong lùmcây đó, có người thứ ba biết được.

      Hôm sau, ở Phúc Lộc vương phủ, Ân Trục Lyvội vã quay về Đại trạch Ân gia, Thẩm tiểu vương gia cũng muốn ra ngoài, Ân Trục Ly gọi lại “Hồng Diệp sai người lại , đêmnay đấu gia đêm đầu của Dao Cầm, buổi tối ta qua xem, ngài ?”

      Thẩm tiểu vương gia vốn bận lòng chuyệnngười tình bí mật của tên gia hỏa này, nghe vậy sao lại , lập tức đồng ý ngay. Ân đại đương gia lại “Nghe Khúc nhị công tử kia cũng thích mấy trò này, nếu tiện Cửu gia rủ cùng .”

      Thẩm ĐÌnh Giao hiểu ý của nàng, nhưng cuối cùng biết được quan hệ của nàng và Khúc Thiên, vậy Khúc Hoài Thương và nàng cũng xem như huynh muội, qua lại cũng được nêncũng cự tuyệt. Có điều vẫn có chỗkhông hiểu “Nàng có muốn rủ thêm Khúc Lưu Thương ?”

      Ân Trục Ly quay đầu nhìn , nhoẻn miệngcười “Khúc đại công tử thích trò này, cần.”

      Đại trạch Ân gia.

      Ân Trục Ly bước thẳng tới rừng Khê Thủy, nơi hồ sen nở, hoa mai từng chùm bông làm người ta cảm thấy thoải mái tinh thần. ĐườngẨn đứng dựa vào gốc cây kia, cây đào đó rất um tùm, giữa những tán lá xanh còn có thể thấy những quả nho .

      Dưới gốc cây đặt cái bàn trà , bên trêncó mấy chén trà và mấy bao mồi câu, Đường ngồi bên cạnh ao, yên lặng thả câu, thấy nàngcũng ngạc nhiên “Tế tổ kia là nhàmchán, đúng là chuyến chán ngắt.”

      Ân Trục Ly ngồi xuống cãnh , rất lâu sau cũng chẳng thấy con cá nào cắn câu, có chútnóng nảy “Này… sư phụ, đây thể trách tài năng câu cá của sư phụ, chắc là Hách Kiếm keo kiệt quá, cái hồ to như vậy mà cũng chịu mua nhiều cá. Mua ít nóiđi, mỗi ngày lại còn cho ăn no, làm cho sư phụcủa ta câu được con nào!”

      Đường nhếch môi cười “Ba hoa. ra thả câu cũng phải là muốn có cá mắc câu, thảcâu chỉ là thú vui lúc chờ đợi, ngươi chờ mongcó cá cắn câu cũng thấy thời gian quálâu nữa.” nâng mắt nhìn Ân Trục Ly, cườinhẹ nhàng “Có điều ngươi còn trẻ, khí tức nóngnảy, hăng hái dư thừa, những đạo lý này cũngkhông cần phải hiểu.”

      Ân Trục Ly ngồi gần , nàng muốnnghe những chuyện như vậy, nghe giống như già vô cùng mà nàng vẫn còn là mộtđứa . Nàng dựa vào lưng “Cũng có thểnghe thử, chờ đệ tử già cũng có thể giết thờigian.”

      Đường đưa tay sờ đầu nàng, bàn tay kia hơithô ráp, sờ sờ làm nàng có cảm giác ngứa ngứa “Ngươi và sư phụ giống nhau, chờ ngươi già rồi có con cháu quấn quýt, phu quân bầu bạn, rảnh để thả câu đâu.”

      Ân Trục Ly cười khẽ tiếng, gì thêm.

      Ân Trục Ly có thời gian để ngồi lâu, cònrất nhiều sổ sách đợi nàng ở phòng thu chi, những tơ lụa, chỉ thêu, vải vóc, dược liệu vừa nhập, nàng cũng phải xem qua. bao lâu sau có người ở vương phủ tới báo “Vươngphi…. Vừa rồi vương gia dẫn người về, nóilà….” Hạ nhân ậm ừ lúc mới là tiểu thiếp mới của Cửu gia.”

      Ân Trục Ly vui vẻ “Tốt, cuối cùng Cửu gia cũng thông suốt rồi.”

      Vẻ mặt của hạ nhân lại trở nên khó nhìn “Vương phi vẫn nên về phủ xem thử.”

      Ân Trục Ly chạy về Phúc Lộc vương phủ, Hà Giản tức sùi bọt mép, trách móc Tiểu Hà “ gì vậy hả, cho dù Cửu gia muốn nạp thiếp,cũng thể nạp …”

      gì?” Ân Trục Ly cười to, vẻ mặt mừng vui“Chỉ cần là người sống tất nhiên là có thểrồi. Tiên sinh đừng trách tiểu Hà.”

      “Vương phi.” Hà Giản thi lễ nhưng vẫn xù lông lên “Nhưng nữ nhân kia, nữ nhân kia…”

      Ân Trục Ly nhìn xung quanh “Là nữ nhân mà, vậy có thể hiểu là Cửu gia của chúng ta hoàn toàn bình thường, tiên sinh cần gì…” nửa câucòn lại nàng thốt nên lời.
      Quả nhiên là phụ nữ, thiếu tứ chi, khuôn mặt cũng bình thường.

      Ân đại đương gia im lặng lúc lâu rồi quay lại nhìn HÀ tiên sinh “Đây… đây là người màCửu gia muốn nạp làm thiếp hả?”

      Tiểu Hà đau đớn, Hà Giản tuyệt vọng, nhưng hai người đều gật đầu. lúc sau Ân Trục Ly mới quay đầu, cố gắng cười cái “Xin hỏi…năm nay người bao nhiêu niên kỷ?”

      Đối phương buông mắt, làm ra vẻ thẹn thùng “Bẩm vương phi, năm nay ta bốn mươi lẻ sáu.”

      Ân Trục Ly nhìn từ xuống dưới, muốn hỏixem nàng ta có khai gian gì nhưng lạithôi. Gương mặt già thế này, da nhăn nheo, tàn nhan đầy mặt, tóc bạc đầy đầu, đừng là bốnmươi sáu tuổi, là sau mươi bốn tuổi nàng cũng tin. Nhưng đây…. Đây…. Đây…. Cửu gianhà nàng thích dạng này sao?

      Sở thích này… hình như… hơi đặc biệt quá!

      Ân TRục Ly đơ người, cuối cùng quay qua hỏiTiểu Hà “Sao lại thế này?”

      Tiểu Hà đưa tay lau mồ hôi lạnh “Vương phi, hôm nay Cửu gia mời Khúc nhị gia ThiênKhuynh Phú Quý phường để đấu dế, thấy hai mẹ con người này ôm nhau khóc lóc, Cửu gia đưa ba muôi hai lạng bạc mua người này, bảo là muốn nạp làm thiếp.”

      Thiên Khuynh Phường là đổ phường (sòng bài), bởi vì là sản nghiệp của thành Phú Quý nên tự xưng là Thiên Khuynh Phú Quý phường.Mà hôm nay lại trùng hợp lúc Thẩm tiểu vương gia và Khúc nhị công tử đưa tới cửa thấy phụ nhân lôi kéo người thanh niênkhóc lóc, làm mọi người vây xem. Thanh niên kia ngại ánh mắt của mọi người, đá phụnhân này cái rồi bước vào Thiên Khuynh Phường.

      Phụ nhân kia khóc lóc thảm thương làm mọingười nhao nhao bàn tán, con trai của bà ta vốnlà tên mổ heo, cha mất sớm, mỗi ngày siêngnăng làm cũng được chút tiền, cũng có thểtrang trải cho gia đình. Nhưng từ khi ham mê cờ bác, mỗi ngày đều chạy đến Thiên Khuynh phường, bán vợ đợ con, mẫu thân của cũng phải xin ăn để sống qua ngày. Hôm nay lại đem nhà cửa bán nốt, được chút tiền cầm đến Thiên Khuynh phường để gỡ gạc.

      Thẩm tiểu vương gia nghe thấy chuyện đó tức giận lôi đình, bước tới đỡ người đàn bà đangkhóc lóc thảm thiết kia dậy “Trong thiên hạ sao lại có chuyện như vậy! Người đâu, đem bắt tên khốn kia lại đây!”

      Tiểu Hà cũng có chút võ nghệ, huống chi là thấyThẩm Tiểu vương gia, đương nhiên Câu Tiễnphải nể mặt. Người kia nhanh chóng bị bắt tới, mặt tuy có sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng “Đại nhân, tiểu nhân đâu có phạm pháp gì, tất cả đều là thứ trong nhà tiểu nhân, đại nhân saolại bắt tiểu nhân?”

      Người kia vừa thấy lại càng khóc nấc lên. Thẩm tiểu vương gia trừng mắt nhìn lúc rồi lại “Nhà của ngươi bán được bao nhiêu tiền?”

      Người thanh niên kia cũng dám lỗ mãng,quỳ mặt đất “Ba mươi hai lượng bạc, đây là khế ước bán nhà.:

      Thẩm tiểu vương gia mặc áo dài màu đỏ tía, quý khí bức người “Chỉ có ba mươi hai lượng bạc, sao đủ cho ngươi gỡ vốn?”

      Người thanh niên kia cũng ngờ lại vậy, đứng ngơ ngác. Thẩm tiểu vương gia bướctới, miệng cười mỉm “Ta cưới mẫu thân ngươi làm thiếp, cho ngươi thêm ba mươi hai lạng bạc, thế nào?”

      Lời vừa ra, mọi người xôn xao. Người đàn bà kia cũng hoảng sợ, người thanh niên kia cũng có chút chần chừ “Này… đại nhân, từ xưa đến nay đâu có chuyện con đem gả mẹ?”

      Thẩm tiểu vương gia hề phật lòng “Ngươibán con, bán vợ, sao thể bán mẹ? Huốngchi ta lại trả tới ba mươi hai lạng bạc, mẫu thân của ngươi đáng giá nhiêu đó tiền sao? Sau nàyngươi cũng cần phải phụng dưỡng.”

      Thanh niên kia suy nghĩ lúc, khángcự được sức hấp dẫn của đồng tiền “Được!”

      Thẩm tiểu vương gia cũng quan tâm tớimọi người xì xào, lấy ba mươi hai lạng bạc ra ném trước mặt thanh niên kia, sau đó vẻ mặttrở nên nghiêm túc “Nếu ta cưới mẫu thân ngươi, chẳng phải cũng xem như cha ngươisao?”

      “…” Thanh niên kia bối rối nhặt bạc, nghe vậythì đơ người. Thẩm tiểu vương gia cười dựa tới “Nếu ta là phụ thân ngươi, chắc có thể đánhngươi rồi?”

      xong cũng đợi đối phương trả lời, đạp thanh niên kia nằm bẹp xuống đất, Tiểu Hà và Câu Tiễn đứng sau sợ bị thương nên cũng đè tứ chi của tên kia lại.

      đứng bên cạnh sai phó “Mau đem thiếp thất của ta về cho Vương phi, đúng rồi, đem con traicủa ta về luôn, ta dạy dỗ cho tốt…”

      Ân đại đương gia đưa tay vỗ đầu, muốnnghe nữa “Ngươi là ai?”

      Người đàn bà kia có vẻ sợ hãi “Bẩm vươngphia, dân phụ là Trương tề thị, người TrườngAn, chồng mất sớm, có con trai là TrươngThanh.”

      Ân Trục LY xua tay “Mang tới Thủy Tình Uyểnđi.”

      Tới đêm, ở lầu Quảng Lăng, ÂN Trục Ly nhìn thấy tên Trương Thanh này, chính là mộttên mổ heo cao to vạm vỡ, da đen thui. Ban ngày biết bị Thẩm Đình Giao dạy dỗ thế nào mà lúc này mặt mũi bầm dập. Lúc này nhìn thấy Ân Trục Ly ngoan ngoãn quỳxuống lạy ba lạy “Mẫu phi!”

      Ân Trục Ly tự nhận mình là người gặp nhiều sóng gió, nhưng tiếng mẫu phi này vẫn làm nàng thấy run rẩy thôi.

      Chương 33

      Nhân dịp Trung thu, ở lầu Quảng Lăng treo đènlồng, đèn đuốc sáng trưng. Ân đại đương gia nhìn đứa “con trai” có thịt não trước mặt, cảm thấy lạnh hết cả người…

      May mà tên Thẩm tiểu vương gia kia vội bước tới “Trục Ly”. thân thiết kéo tay nàng “Sao giờ nàng mới tới, sắp bắt đầu rồi!”

      Lời còn chưa dứt, Hồng Diệp bên kia kêuoan “Ôi Cửu gia, ngài gì vậy, Đại đương gia chưa tới ta sao dám bắt đầu. Ngài đừng có hại ta!”

      Lầu Quảng Lăng vốn rất náo nhiệt, câu đóđã mang theo nhiều ánh mắt nhìn tới. Ân TrụcLY dơ tay ngăn nàng “Được rồi, bắt đầu !”

      sân khấu đều trải thảm đỏ, màn lụa mỏng buông lơi, ánh trăng phản chiếu thủy tinh hắt ra ánh sáng trong vắt. Ngọn đèn tối dần, màn che buông xuống, tiếng đàn vang lên.

      Khúc nhạc Bình sa lạc nhạn, ban đầu nhàngnhư gió đêm thổi qua mặt nước, mọi người nínthở lắng nghe, nhất thời trong lầu Quảng Lăng còn thanh gì khác, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi xuống mặt đất.

      Màn che được kéo ra, đài có ngườimặc áo trắng như tuyết, tóc đen dài buông bênhông, bàn tay thon thon múa dây đàn. Góc độ kia quá kỳ diệu, giữa ánh sáng mờ mờtrông như tiên hạ phàm, nhìn được dung nhan. Nhưng nửa che nửa đậy này lại càng làm lòng người ngây ngất.

      Khúc nhạc Bình Sa lạc nhạn này êm đềm, dưới ngón tay lại càng như mưa phớt mùa thu, ý cảnh tuyệt mỹ. Đáng tiếc mọi người đều biết người đánh đàn là ai. Ánhmắt đảo qua vòng bên dưới rồi dừng lại ở giữa.

      Ân Trục Ly ngồi ở giữa, là vị trí tốt nhất. Vì nàng cùng với Thẩm Đình Giao nên HồngDiệp cũng bố trí mỹ nhân hầu rượu. Thẩm Đình Giao và Khúc HOài Thương cùng uống rượu, cũng lén nhìn trộm nàng nhưng nàngvẫn hờ hững cười, buồn vui.

      “Nếu…” Thẩm Đình Giao dựa sát Ân Trục Ly “Nếu nàng thích , bổn vương cũng có thể suy xét thử. Nhưng chỉ được nghe đàn, được nghĩ chuyện khác!”

      Ân Trục Ly quay đầu nhìn , uống hơi quá chén, hai má ửng hồng, đôi mắt sáng ướt át.

      Ân Trục Ly cười tà “Cái khác là cái gì?” Thẩm Đình GIao tức giận hừ tiếng, quay đầu . Nàng kéo dựa vào người mình, cằm đặt tóc , giọng ra cuộc đời này có Cửu gia làm bạn là may phước ba đời cho Ân mỗ rồi, tuyệt có ý nghĩ nào khác.”

      Thẩm Đình GIao ngẩn người, ngẩng đầu nhìn nàng cái rồi cười mỉm. biết những lời tên gia hỏa kia có chữ nào đángtin, nhưng đêm đó tâm tình của Thẩm tiểu vương gia rất tốt.

      Hai người bên này chàng chàng thiếp thiếp, bênkia khúc đàn xong, dưới đài có người ra giá, người đài vẫn đặt tay lên đàn, mắt buông xuống lời. Gió thổi quamàn sa lay động, hai vai khẽ nhúc nhích cóvài phần thương cảm.

      HỒng Diệp nhìn Ân Trục Ly, thấy nàng khônglên tiếng đành phải bắt đầu ra giá, khởi điểm là năm trăm lượng bạc. Khúc HOài Thương cũng rất hiểu mấy thú vui này, ra sáu trămlượng. cũng quá thích chuyện này, cũng theo đuổi – Khúc gia rất nghiêm,Khúc Thiên rất nghiêm khắc với con cái, dám làm bậy.

      Ân Trục LY đương nhiên can thiệp vàoviệc đấu giá, Thẩm Đình GIao uống rượu với Khúc Hoài Thương, tâm tư vẫn đặt người nàng – xem ra cũng phải Dao Cầm rồi, bà nó, tên đó cuối cùng là ai?!

      Thẩm Đình Giao còn suy nghĩ Khúc nhị công tử mở miệng “Tài nghệ của Dao Cầm này rất khá, nhưng vẫn bằng Cửu giachúng ta.”

      Lời này vừa ra mọi người lại nhao nhao, Thẩm Đình GIao cũng muốn nghe mấy người này nịnh hót, ngồi im trong lòng Ân TRụcLy, chịu nhúc nhích. Ân Trục Ly thấy ủ rũ lại đưa tay sờ trán , cảm thấy có việc gì mới mở miệng “ ra mới nhớ, lâu rồi nghe Cửu gia nhà chúng ta đàn.”

      Thẩm tiểu vương gia rất hài lòng với mấy chữ “Cửu gia nhà chúng ta” kia, lúc sau đứng dậy, theo ý nàng mà lên sân khấu. DaoCầm rất thức thời, lúc này đứng dậy lui sang bên. Hồng Diệp dám thất lễ, gọingười đổi cây đàn khác.

      vén vạt áo dài ngồi xuống, thử tiếng lúc rồi gảy dây đàn. Là khúc nhạc Thanh Ngọc Án, ánh sáng mờ mờ, sắc áo màu đỏ tía của thấp thoáng, sau lưng là khoảngtrắng như những bông hoa tuyết nở rộ.

      Bài hát vốn là giọng nữ, nhưng giọng hát của lại mềm mại uyển chuyển, giống như gió xuân len qua vách đá. Có thể là do qua vài tuần rượu nên cũng chẳng cần phổ khúc mà tùy ý gảy dây đàn, nâng mắt nhìn về Ân TrụcLy như con mèo lười biếng, từng cử chỉhành động cũng mang theo nét phong tình khó tả.

      Mọi người đều lặng yên, đầu ngón tay như ngọccủa gảy dây đàn, nhắm mắt ngâm nganhững lời ca.

      Mỹ nhân say, phong hoa tuyệt đại. ÂnTrục Ly đột nhiên thấu hiểu vì sao điệu múa lúcsay của quý phi kia lại trở thành kinh điển, cũngcó thể hiểu được vì sao Lý Long Cơ lại ý loạntình mê đến thế. (Đây là về Dương quý phi đó các bạn!)

      Dung nhan của mỹ nhân phong tình nhưng hời hợt mà lại biểu lộ qua từng cử chỉ,từng ánh mắt.

      tự đánh tự ngâm nga, để ý tới ai, nhưng điệu bộ lại chạm tới sâu trong lòng người,tiếng đàn kia giống như men rượu, làm người ta lâng lâng như say như mộng. Hồng Diệp hối hận trong lòng “Bây giờ sao Dao Cầm cao giá đượcnữa trời!”

      Ân Trục Ly thấy mọi người đều chăm chú nhìn , cũng được hay ho cho lắm, đành phải đứng dậy bước lên đài “Cửu gia, ngài say rồi.”

      Vạt áo của trải dài, làn da như bạch ngọc, nghe thấy tiếng nàng gọi khẽ mới mở to mắt,trong mắt như có nước. Ân Trục Ly ôm vào lòng, dịu dàng “Nghỉ ngơi chút nhé!”
      gật gật đầu, dựa vào người nàng như có xương, Dao Cầm yên lặng đứng bên,trong đôi mắt độc có tuyệt vọng cay đắng.

      Lúc xuống đài, Ân TRục Ly cười khổ “Khúcnhị công tử, Cửu gia say rồi, biết có thể làm phiền công tử đưa ngài ấy tới hậu viện giúpđược ?”

      Khúc Hoài Thương ngẩn người, mặc dù hay lỗ mạng nhưng cũng ngu ngốc, nơi này nhiều người thế sao phải phiền tới ? NhưngÂn Trục Ly lại vậy, chắc là có điều muốn , gật gật đầu đồng ý, đỡ Thẩm tiểu vươnggia thẳng tới hậu viện.

      Ân Trục Ly chỉ khẽ với Hồng Diệp câu“Hôm nay lầu Quảng Lăng cho khách lạ ở lại.”

      Hai người đỡ Thẩm Đình GIao tới phòng ngủtrong hậu viện, có Trương Thanh và Tiểu Hà nên Ân TRục Ly cũng quá lo lắng, dẫn Khúc Hoài Thương thẳng vào bêntrong Quảng Lăng Chỉ Tức.

      Lúc bước xuống những bậc thềm bằng phỉ thúy,Khúc Hoài Thương hoảng sợ. Lúc này là canh hai nhưng ở đây lại sáng như ban ngày, trần nhà có trân châu chiếu sáng cây cỏ trong Quảng Lăng Chỉ Tức. nghi ngờ nhìnÂn Trục Ly, những mỹ nhân cầm đèn dẫn đường đều lui xuống, Ân TRục Ly dẫn hắntới cửa “Cần gì phải kinh ngạc? Ta rồi,chúng ta là người nhà.”

      Khúc HOài Thương hồ nghi “Đại ca và ngươicũng là người nhà, sao chỉ hẹn mỗi mìnhta?”

      Ân TRục Ly chỉ cười đáp. nhàng vỗ vỗ tay, ở trong bụi cỏ thấp thoáng dải lụa mỏng như cánh ve, Khúc HOài Tương đưa mắt nhìn,chỉ thấy nữ nhân. Lụa mỏng che mặt, khôngbiết là làm từ gì mà lại trông huyền ảo vô cùng.

      Bước qua con suối, Khúc HOài Thương ngẩnngơ. Ở giữa suối nước cũng có mỹ nhân, cả nam lẫn nữ đều mặc những tấm lụa mỏng, dáng múa dập dìu. Mặc dù sinh ra trong gia tộc lớn, dạy bảo rất nghiêm nhưng cũng chưa bao giờnhìn thấy cảnh này. muốn hỏi câu, ÂnTRục Ly đè vai , giọng mê hoặc “Tối nay, ngươi chính là đế vương của Quảng LăngChỉ Tức.”

      Quay lại hậu viện, trước cửa chỉ có TrươngThanh đứng đó, trông thấy nàng lập tức quỳ xuống “Mẫu phi.”

      Ân Trục Ly giật giật khóa miệng, sờ sờ mũi rồibảo “Đứng lên .”

      Trương Thanh muốn đứng dậy nàng lạiđột ngột rút cây sáo bên hông, bắn ra lưỡi dao mỏng chỉ thẳng vào cổ họng . Động tác của nàng quá nhanh, Trương Thanh gần như phản ứng kịp, lưỡi dao rạch vết máu cổhắn. Đợi tới khi hoàng hồn té ngửa mặt đất, vội vàng dập đầu xin tha “Mẫu phi tha mạng, mẫu phi tha mạng.”

      Ân Trục Ly đảo mắt, cuối cùng thu vũ khí lại “Đứng lên, thấy tay ngươi có vết chai nên nghĩ rằng ngươi có chút võ công.”

      TRương Thanh kia ngừng dập đầu “Tiểunhân làm nghê mổ heo, suốt ngày cầm dao nên tay có vết chai. Từ nhà nghèo nàn, thể học võ.”

      Ân TRục Ly cũng hỏi vấn đề đó nữa “Tiểu Hà đâu?”

      Trương Thanh lại dập đầu “Mới nãy Cửu GIakhát nước, Tiểu Hà tìm nước trà.”

      Thẩm Đình GIao nằm giường, mắt nhắmhờ, thấy nàng bước vào ngồi dậy, áo lụa phủ vai, vô cùng xinh đẹp “Trục Ly, đầu ta đau!”

      Ân TRục Ly ôm , cao giọng bảo TrươngThanh tìm đại phu trong lầu Quảng Lăng, lạinhỏ giọng trách móc “Ai bảo ngài uống nhiều rượu.”

      bao lâu sau, Tiểu Hà và thị nữ tới bưng theo thuốc giải rượu. Đại phu đương nhiên tự cao tự đại như Kha Đình Phong nênvội vàng tới. Bắt mạch xong khẳng định “Đạiđương gia, Vương gia chỉ là uống quá nhiều, có việc gì. Chỉ cần buổi tối giữ ấm là được rồi.”

      Ân Trục Ly cho mọi người lui, cởi áo nằm lêngiường. Thẩm Đình GIao nằm sát vào nàng “Nàng và Hoài Thương đâu thế?”

      Ân Trục Ly vỗ vỗ lưng “Ngoan, ngủ ,chuyện người lớn, con nít nên hỏi.”

      Thẩm Tiểu vương gia tức giận, đưa tay đánhnàng “Bổn vương là phu quân của nàng, là phu quân của nàng!!!”

      “Ừ… Phu quân, phu quân ngoan!” Ân Trục Ly đè lại hôn cái, Thẩm Tiểu vương giavẫn chịu để yên.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34

      Đêm nay có vẻ như rất tốt, ánh trăng len qua song cửa sổ, để lại những ánh sáng loang lổ. Ân TRục Ly khiêu khích tên kia, cúi đầu hôn lên cổ . Thẩm Đình Giao khẽ hừ tiếng, thanh mê muội, vạt áo rộng mở, gần như có thể thấy da thịt mềm mại bên trong. Ân Trục LY thò tay vào áo , sờ lên sờ xuống, lòng bàn tay mân mê da thịt làm cho ngưa ngứa.

      Thẩm Đình Giao hoang mang, biết bàn tay kia có phép thuật gì mà chỉ vừa chạm đãlàm cho hồn xiêu phách lạc, hơi thở trở nêngấp gáp, đưa tay vào áo ngủ của Ân Trục Ly.Ân Trục Ly hơi chần chừ nhưng vẫn cự tuyệt.

      cố gắng cởi áo, nhìn gương mặt nàng,khuôn mặt đó mềm mại như những người con khác, đường đường nét nét chứa đầykiên cường, khóe môi hơi nhếch, lúc nào cũng có bộ dạng cười như cười. Lúc này nàng để mặc cho cởi áo mình, trong mắt cũng có chút miễn cường nào. Tốt, tốt, đâychính là bắt đầu rất tốt nha.

      Vạt áo mở ra, dưới ánh trăng mờ mờ, mắt chìm trong bóng tối, thào “Trục Ly, nàng có thích ta ?”

      “Ừ” Ân Đại đương gia miên mang suy nghĩ“Cửu gia, ngài hát , chừng Ân mỗ sẽcàng thêm thích ngài…”

      Thẩm Đình GIao cau mày, bị nàng đùa đến vậy nhưng vẫn ngập ngừng “Bây giờ… bây giờ háthả?”

      Ân Trục Ly hôn lên ngực , giọng đầy mêhoặc “Hát .”

      Thẩm tiểu vương gia bị nàng làm cho mê muội, nhìn đôi mắt nàng như hồ nước xanh thẳm, lời cự tuyệt kia lại biến thành “Muốn nghe gì?”

      Ân TRục Ly hôn lên đôi môi “Cửu Gia hát gì Ân mỗ cũng thích.”

      Thẩm Đình Giao ôm bờ vai nàng, khó xử mà mấp máy môi nhưng vẫn thấp giọng ngâm nga.Đêm khuya, tiếng hát của trầm trầm lạicàng tuyệt diệu đầy ý nhị.Gió nhè thổi làmrung lụa mỏng, cứ vậy ngân nga.

      Bàn tay lành lạnh của lướt lưng nàng, phát người mình càng lúc càng nóng.Ân Trục Ly ép tới đường cùng, cố nén dục vọng trong người, vẫn hát.

      Ánh mắt khuất trong bóng tối, tay chảy dầy mồ hôi, trong lòng dậy sóng, ôm lấy nàng, hơi thở loạn.

      Trước mắt như xuất những cảnh thần tiên,cả người thoải mái, ôm lấy vai nàng,bàn tay để lại những dấu hồng hồng lưng nàng.

      Cảm giác đó như tan biết, thủy triều lênđược mà bản thân còn yếu ớt chống lại, nghe thấy thanh của mình mơ hồ nhưánh trăng, trước mắt như thấy những bông hoa nho , cái gì mà thắng làm vua thua làm giặc, cái gì là thống trị giang sơn? Tất cả cũng chẳng bằng đêm nồng ấm với nàng.

      “Buồn vui ai biết được? hận cũng chẳngcòn.” lặng lẽ ôm lấy vai nàng, lên xuốngkịch liệt làm cho giọng run run, “nơi đó” của nàng vẫn chật hẹp như cũ nhưng cũng cóchút khác biệt,cả người đầy mồ hôi, nhưngvẫn ngân nga “Buồn vui ai biết được, hậncũng chẳng còn.”

      Dư vị ấy lâu, nằm giường, cảm giác như mình chết rồi. Ân TRục Ly ôm hắnlòng, thấy mồ hôi thấm ướt áo nhàng kéo áo ném xuống, trong giọng có chút bông đùa“Lần này thành rồi nhé.”

      nằm trong ngực nàng tới nửa đêm vẫnkhông nhúc nhích. Ân Trục Ly nghĩ chắc là hắnmệt muốn chết rồi, bèn vỗ dỗ ngủ.Màhắn lại nỡ buông tha cảm giác đó.

      Cuối cùng thấm mệt, nhắm mắt ngủ tới sáng.

      Sáng hôm sau, Quảng Lăng Chỉ Tức.

      Ân Trục Ly ngồi ở bên bờ suối, nhặt miếngvàng là bị nước cuốn lượn lờ, rèm thủy tinh bị gió thổi bay bay, gõ vào mái hiên mạ vàng đầy tinh xảo. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, vẻ mặt của Khúc Hoài Thương đầy mỏi mệt nhưngquần áo vẫn chỉnh tề “Bây giờ có thể mục đích của ngươi được chưa?”

      Ân Trục LY mặc áo choàng màu đỏ chu sa, tóc dài buông , dây lưng màu tím bay bay theogió “Cần gì phải căm thù ta? Dù sao chúng ta cũng là cùng chung dòng máu, nhị ca” nàng nhìnthẳng vào , vẻ mặt trịnh trọng “Ân gia bây giờ giàu khuynh thiên hạ, nhưng quá nămnăm nữa, đợi tới khi Đại HUỳnh lấy lại được sức hoàng thất sao có thể tha cho thương giavinh quang hiển hách như vậy nữa? Khúc gia bây giờ quyền còn hơn vua, nhưng tước vị gia tài gì rồi cũng vào tay con cả… đến lúc đó thìhuynh có gì chứ?”

      Khúc HOài Thương ngẩn người rồi lập tức giậndữ “Quan hệ huynh đệ cha con chúng ta, sao ngươi dám châm ngòi ly gián?”

      giận dữ bỏ , lâu cũng chẳng thấy ÂnTrục Ly ngăn cản nên quay đầu nhìn nàng. Nàng ném là vàng trong tay xuống nước, cười như đóa hoa mùa xuân “Khúc nhị công tử, là nam nhân ai chẳng có khát vọng, dã tâm, chẳng có gì đáng xấu hổ, sao huynh dámthừa nhận?”

      Khúc Hoài Thương đứng yên đó, Ân Trục Lyđưa tay vào dòng nước, nắm lấy lá vàng trôi “Ta cũng chẳng khuyến khích huynh, chỉ là tínhmạng treo mũi kiếm, thể làm vậy. Trong lòng huynh hiểu điều đó, khôngcần ta nhiều lời. Nhị ca, về tài năng hay võ nghệ, huynh hề thua Khúc Lưu Thương,nhưng chẳng qua chỉ thua vài tuổi. Chẳng lẽvì thế mà sau này huynh phải đứng dưới , huynh cam tâm sao?”

      Thấy im lặng , Ân Trục Ly cườicàng tươi “Bây giờ huynh có thể dẫn binh, cònta có tiền tài, mà trong quân có nhiều thuộc hạcũ của Khúc tướng quân, có thể sử dụng, việcđổi vua năm đó…” Khúc HOài Thương ngẩn ra, nàng vẫn nhàng “Tính tình của Cửu gia nhà chúng ta, huynh cũng biết. Nếu để ngài ấyngồi lên ngôi hoàng đế, Ân mỗ thành hoàng hậu… Nhị ca, Trục Ly là người trong nhà,huống chi ta chỉ biết buôn bán, có hứng thú với việc triều chính. Huynh là huynh trưởngcủa Trục Ly, huynh xem tới lúc đó ai là người nắm quyền?”

      Khúc Hoài Thương phát bản thân mình run, thể che giấu nỗi kinh hoàng trong lòng “Ngươi…”

      Ân Trục Ly đưa tay khoác vai “Huynh trưởng, Cửu Gia dù sao cũng họ Thẩm, làm sao tin ngài ấy được? Đến lúc đó nếu như huynh phế đế tự đăng cơ, thiên hạ đổi thành họ Khúc thìTrục Ly cũng có thể làm trưởng công chúa… Huynh trưởng, huynh xem ta sẽgiúp ngài ấy hay giúp huynh? Ra trận làm tướng quân, vào triều làm thừa tướng vinh quang hiểnhách hay là sống dưới chân người khác, làm những kẻ xu nịnh suốt đời, huynh thấy cái nàohấp dẫn hơn?”

      Bốn mắt nhìn nhau, Khúc Hoài Thương đổ mồhôi lạnh “Phụ thân thể nào đồng ý.”

      Ân Trục Ly vỗ vỗ vai “Huynh suy nghĩ trước , ta có can đảm hợp tác với ngườibất hòa với ta. Đợi ngày nào huynh suy nghĩthông suốt, nếu có hùng tâm tráng chí nàythì trở lại tìm ta. Có điều việc này thểchậm trễ được, Khúc nhị công tử, chỉ sợ là đạihọa của Ân gia còn xa, nếu huynh khôngđồng ý với Trục Ly, Trục Ly đành mạo hiểm hỏi Khúc đại công tử vậy.”

      Khúc Hoài Thương còn định gì đó nhưng ÂnTrục Ly ngăn lại, đưa tay khẽ “Tiễnkhách.”

      Mỹ nhân áo hồng bước lên tiễn , cũng tiện nữa.

      Lúc rời khỏi Quảng Lăng Chỉ Tức, sắc trời vẫn còn sớm. Ân Trục Ly xoay qua xoay lại ở hậu viện, cẩn thận tới chỗ của TrươngThanh, và Tiểu Hà ở chung phòng,cũng có gì lạ. Ban đêm, hoa sơn chi ở lầuQuảng Lăng tỏa hương thơm ngào ngạt, nàngluyện kiếm ở trước sân, đợi Thẩm Đình Giao rờigiường.

      Ngày hôm đó, Thẩm Đình Xa tức giận lôi đình – nhận được mật báo, đêm qua Khúc nhị công tử nghỉ đêm ở lầu Quảng Lăng, còn bí mật bàn chuyện gì đó với Ân Trục Ly. Trong ngự thưphòng ngổn ngang đồ đạc bị quăng đất, saumột lúc lâu, trầm giọng cho TiểuTrang Tử, gia tăng người giám thị động tĩnh ởPhúc Lộc vương phủ, mọi việc lớn đều phảibáo lại.”

      Hoàng công công vâng dạ, bỗng hỏi “BênKhúc Phúc có tin tức gì ?”

      Hoàng công công hoảng sợ “Khúc Phúc bẩm báo mọi chuyện đều bình thường.”

      Thẩm Đình Xa đạp đổ lư hương, lạnh lùng “Lui xuống .”

      Thẩm Đình Giao thức dậy, Tiểu Hà mặc áo cho , Ân Trục Ly ăn sáng với rồi vội vàng đixem mấy cửa hiệu, Tiểu Hà và Trương Thanh đưa về Phúc Lộc vương phủ. Đêm qua “mệt mỏi” như thế, tinh thần của được tốt nên cũng chẳng buồn dạo loanh quanh, chỉnghĩ tới việc về phủ ngủ bù.

      Trương Thanh và Tiểu Hà cẩn thận hầu hạ, dám lơ là.

      Tiểu Hà từ theo Thẩm Đình Giao, họHà, tên chữ Trang.

      ----------

      Nhá hàng spoil truyện

      “Nhưng Khúc tướng quân à,” lời của Ân TrụcLy như dao, từng chữ từng chữ đều sắc bén “Nhìn lại cuộc đời này của ngài, làm tướng bất trung, làm người bất tín, làm chồng giết vợ, làm cha bỏ con. Người bất trung bất tín như ngài, đồ đệ bất nhân bất nghĩa như ngàisao xứng làm phụ thân của ta?”

      “Khúc Lăng Tiêu.” Khúc Thiên giống như nhớ lại chuyện gì đó, trong giọng có chút dịu dàng “Lúc có con, Bích Ngô và ta đặt cho con.”
      Chương 35

      Mùng tám tháng bảy, Vương thượng hạ chỉ lệnh cho Phúc Lộc vương gia nhậm chức Tuần giamđại thần, tới Hà Nam để giám sát việc thuhoạch, dân sinh và mọi việc ở đó.

      Trước triều thần, Thẩm Đình Xa “Đệ dù gì cũng là ruột thịt thuộc hoàng tộc Đại Huỳnh của ta, bây giờ thành gia thất, thể khônglàm gì. Chuẩn bị , hai ngày sau lên đường.”

      Thẩm Tiểu vương gia và Tiểu Hà trở về Phúc Lộc vương phủ, Hà Giản ra đón “Cửu gia, ta nghe Vương thượng hạ lệnh cho ngài tới Hà Nam tuần tra?”

      Thẩm tiểu vương gia gật đầu “Tiểu Hà, kêu mọingười chuẩn bị nước, ta muốn tắm.”

      Tiểu Hà vâng lời, ra ngoài chuẩn bị. Hà Giản mới vội vàng “Cửu gia, lần này nguyhiểm!”

      Thẩm Đình Giao đưa tay ngăn lời , “Cho dù có nguy hiểm ta cũng thể kháng chỉ. Bên mẫu phi của ta… sao rồi?”

      Vẻ mặt Hà Giản đầy lo âu “Cửu gia, nếu như ở TRường An chừa lại mấy phần mặtmũi, dám công khai rat ay. Nhưng lần này rời khỏi HOàng thánh, núi cao đường xa, nếunhư lực lượng của chúng ta cùng ra sẽsinh nghi… bên phía Thái phi… chỉ sợ cũng hữutâm vô lực.”

      Thẩm Đình Giao và Hà Giản vào phòng, ngồi xuống bên bàn uống ngụm trà “ việc gì. Chuyện đau đầu như vậy , cứ để cho Vương phi suy nghĩ .”

      Hà GIản còn định tiếp nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Tiểu Hà gọi thị nữ tới. Lúc Thẩm tiểu vương gia tắm rửa cũng khôngnói gì.

      Tới chiều Ân Trục Ly mới quay về, Na Lỗ ở Ba Tư kia lại quay lại Đại Huỳnh, nàng đành ở lạitiếp đón phen. Nàng cũng có hứng thú vớivăn hóa của các tộc khác nên cũng dành nguyênngày để chiêu đãi .

      đường , Hách đại tổng quản vẫn lo lắng“Đại đương gia, ra ngài nên thânthiết với tên Na Lỗ kia quá, bây giờ ngài làvương phi của Đại Huỳnh, Na Lỗ kia lại là người trong hoàng thất Ba Tư. Lúc này mặc dù hai nước có chiến nhưng về sau cũngkhó . Thuộc hạ lo lắng có người mượn việc này để bịa chuyện, đến lúc đó ngài thông đồng với địch.”

      Ân TRục Ly vỗ vai “Ngươi nghĩ ta vì sao phải đối phó với Thẩm Đình Xa?” Nàng cườinhẹ “Nhà vàng hay nhà tù, chẳng qua chỉ cầnmột câu mà thôi.”

      Ở vương phủ, Thẩm Đình GIao rửa mặt, chải đầu xong, mặc áo choàng màu trắng, nằm trênsạp mỹ nhân mà đọc sách. Ân Trục Ly thay áorồi tới tìm “Ăn gì chưa?”

      duỗi lưng, để sách bàn trà rồi “Bổnvương đợi nàng.”

      Ân Trục Ly sai thị nữ dọn cơm rồi ôm hắ dậy.Giữa ngày hè nóng bức, lại ăn mặc phongphanh, nàng ôm mà cảm thấy tiếp xúcvới làn da mềm mại của . Trong lòng nàng dao động, hôn lên mặt , cuộn tròn trong lòng nàng như con mèo con, đưa ngóntrỏ vẽ vòng tròn lên áo nàng “Trục Ly, hoànghuynh sai ta tới Hà Nam tuần tra.”

      Ân Trục Ly ngẩn người, cánh tay khoác hờ vai “Ừ, năm nay mưa thuận gió hòa, hoamàu lúa thóc thu hoạch được cũng khá. Hà Nam cách Trường An cũng xa, ta vớingài, vừa lúc xem xét tình hình mấy cửa hàng bên đó luôn.”

      Thị nữ mang đồ ăn lên, Ân Trục LY ôm đến ghế ngồi, đột nhiên bên ngoài có người báo “Đạiđương gia, bên Phỉ Kí đánh nhau với ngườicủa chúng ta ở bến tàu.”

      Ân Trục Ly gắp thức ăn cho Thẩm tiểu vươnggia, hờ hững hỏi “Ai thắng?”

      Hạ nhân kia chần chờ rồi đáp “Bẩm đại đương gia, tuy người cũng chúng ta nhiều nhưng vẫn bị thương chút ít… mà còn…mà còn … “ cắnmôi lát rồi “Chết mất ba người.”

      Ân Trục Ly đập mạnh lên bàn, cúi thấp đầu, lúc sau lại tức giận “Đại đương gia, là Thiếu gia của Phỉ Kí rat ay trước! Thuyền củabọn họ ngăn trước thuyền chúng ta lâu cũngkhông chịu dỡ hàng xuống. Hải sản của chúng tađể lâu trong khoang, lại phơi nắng nên bị hư,người của chúng ta mới tìm để chuyện!”

      Ân Trục Ly dùng cơm, đứng giận “Chuẩn bị ngựa.”

      Thẩm Đình GIao cũng lập tức đứng dậy “Tacũng !”

      Ân Trục Ly nhìn lúc rồi đáp “Được.”

      Ban đêm, ở bến tàu, tiếng người vẫn xôn xao. Ân Trục Ly ôm Thẩm Đình Giao xuống ngựa,thấy vết máu loang loáng. Mấy thi thể đượcvải bạt che kín. Nàng che chở cho Thẩm ĐìnhGiao ở phía sau, nghiêng người nhấc góc vải bạt lên nhìn, mặt chút thay đổi.

      Mấy tên làm thuê phía sau xông tới, trình bày sựviệc từ đầu đến cuối. Thiếu gia Phỉ Thiếu Đôngcủa Phỉ gia định động thủ với Ân Trục Ly, xung quanh có rất nhiều người. Ân Trục Ly cũng thèm với , lúc lâu có tiếngvó ngựa, quay lại nhìn thấy Đường phi ngựa tới. Thấy Ân Trục Ly vẫn bình an, nhàng thở ra “Ngươi chuyện với , nếu muốn đánh nhau sư phụ ra tay.”
      Lời vừa ra, mọi người ở đó lập tức xôn xao, bến tàu đều là những tay bốc vác hàng hóa,nhưng chẳng ai có thể so mấy chiêu với . Nếu như ra tay nơi này e rằng sẽmáu chảy thành sông.

      Ân Trục Ly cũng thể để những người nàytùy tiện đánh đấm, tất cả đều là thương nhân,đều kiếm tiền mà thôi. Nếu muốn liều mạng thìcứ vào rừng làm cướp, cần gì phải mua bán? Huống chi thành Trường An này cũng là đấtdưới chân thiên tử, sao có thể mặc cho đámngười Phỉ gia kia muốn làm gì làm?

      Nàng trầm giọng hỏi chuyện quản ở bến tàu, Ứng Đức Chính “Liên hệ với người nhà củangười chết, đưa cho mỗi gia đình ngàn lượng làm phí tổn, đưa cho mỗi người bị thương năm trăm lượng.”

      Mọi người lại xôn xao, những người bịthương cũng bỗng dưng cảm thấy đau đầu đau chân. Nàng nhìn vào khoang tàu, thấy tôm cá bên trong chết hơn phân nửa, bèn cười lạnh “Ứng Đức Chính, ngày mai đem bỏ số hải sản này .”

      Ứng Đức Chính nghe vậy hoảng sợ “Đạiđương gia… đây… đây đều là bạc mà…”

      Ân Trục Ly lạnh nhạt đáp “Ân gia là thươngnhân, quan trọng nhất là chữ tín. Nếu cam kết với các tửu lâu là hải sản tươi sống lẽ nào lại đưa hải sản ôi hư vào phòng bếp.”

      Ứng Đức Chính cau mày “Đại đương gia, như vậy hôm nay chúng ta tổn thất hết mười vạn lượng bạc.”

      Ân Trục Ly nhìn thấy vết thương đầu của cũng chưa kịp băng bó, giọng cũng dịu sao, ngươi sai người làm , còn ngươi băng bó vết thương, bị thương ở đầucũng rất nguy hiểm, cẩn thận chút hơn.”

      Ứng Đức Chính vâng dạ, vội vàng sai người , Lúc này Ân Trục Ly mới nhìn Phỉ Định Vũ “Phỉcông tử, nợ bạc dễ trả, nợ mạng khó trảlắm.” Nàng mỉm cười, gương mặt dí sát vào Phỉ Định Vũ “Phỉ công tử cần gì ra tay nặng như thế, bọn giết cha ngươi hay hãm hiếp mẹ ngươi?”

      Phỉ Định Vũ giận dữ, đưa tay tóm lấy cổ áo nàng, tay kia đánh vào má nàng. Phỉ ĐìnhVũ cũng học võ, Ân Trục Ly tránh kịp. tát đó đánh vào má nàng. Sau đó, bịngười khác tóm lấy, lúc vô tình bị Ân Trục Ly và Đường ra tay đánh lại nên cũng được nếm mùi cái tát kia.

      “To gan! Dám ra tay đánh hoàng thân quốc thích!” Quan thành Trường An vội vã chạy tới“Đem người này và đám người sinh về nha môn!”

      Đây chính là thời khắc then chốt, Phỉ gia này vô cùng giàu có, tiền tài đếm hết, lúc này phải chen vào, thể để người Phỉ gia đổ máu, còn có thể lấy lòng Ân TRục Ly, sao lại làm?

      Thẩm Đình Giao tức điên “Đồ láo toét, dámđánh Vương phi của bổn vương, bổn vương tru di cửu tộc nhà ngươi!”

      Ân Trục Ly vỗ vỗ vai rồi quay lại gật đầu cười với Đường , Đường nhìn vào má nàng rồi cau mày, lấy thuốc mỡ ra xoa vết bầm cho nàng “Chắc là sưng lên, mấy ngày nàylàm sao ra đường đây?”

      Ân Trục Ly cảm thấy bàn tay kia mang theothuốc mát xoa lên má nàng, hề né tránh“Có người liều mạng, Trục Ly chỉ bị tát có sao?”

      Thẩm Đình Giao đứng bên cạnh nàng, raÂn Trục Ly thích người khác đụng vào người mình, nhưng hai người lại rất thân thiếtnên nàng tập thành thói quen.

      Chẳng lẽ người đó là Đường ?

      Làm sao có thể, hai người bọn họ là sư đồ mà….

      im lặng lúc, Ân Trục Ly kéo tay “Được rồi, về thôi. Ngày mai vào cung chuyến.”

      Thẩm Đình Giao gật gật đầu, người rúc vàongười nàng, ánh mắt nhìn Đường giục ngựa . Đường , danh sĩ của Trường An, giỏicầm kỳ thi họa, võ công cao cường. Trước đóhắn Ân Bích Ngô, sau khi Ân Bích Ngô bịbệnh chết vẫn ở lại Ân gia làm thầy giáo cho Ân Trục Ly.

      Vốn tưởng rằng Ân Trục Ly coi nhưng cha,nhưng người như vậy kỳ rất có khả năng. Tuy trước nay cấm kỵ tình sư đồ,nhưng Ân Trục Ly này vốn là tên ngôngcuồng, sao lại để quan điểm đó vào mắt được?

      Thẩm Đình Giao đảo mắt nghĩ trong miệnglại thấy ngòn ngọt, ra Ân Trục Ly đút mộtmiếng đường vào miệng “Ngồi yên, tối nay ngài chưa ăn gì, chúng ta nhanh chóng hồi phủthôi.”

      gật gật đầu, úp mặt vào ngực nàng, gì nữa.

      Hách đại tổng quản vội vã chạy tới bến tàu, ỨngĐức Chính tìm người đào hầm, Hách Kiếm cầm bàn tính gõ vào đàu “Hồ đồ, chuyệnnhư vậy đương nhiên phải đợi tới trời sáng đểnhiều người biết, sao có thể im ắng như vậy được!”

      Ứng Đức Chính cũng sáng tỏ, ra là phải đem chuyện này tô trét bội đen, để mọi người thấyđược cảnh chôn đống hải sản này. Ân gia chếtmất ba người bốc vác, lại hào phóng bồi thường,cả đống hải sản như vậy cũng đem chôn. Phỉ gia kia lại dám ra tay đánh Ân đại đương gia, chuyện thế này ai nghe thấy cũng cảm thấytức giận bất bình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :