1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim Chủ Bị Lừa Rồi - Nhất Độ Quân Hoa (C52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16

      Chương trước ÂN đại đương gia là mộtngười có thù báo thù, lúc này Thẩm tiểu vươnggia tức giận nổi trận lôi đình “Nam nhân củaLăng Ngọc? Hoàng… Nhị ca?!” thấy ánh mắtcủa mọi người xung quanh, bèn ghé sát vào tai Ân Trục Ly mà mắng “Lưu manh, mấy lời này là để nữ nhân hả!”

      Ân đại đương gia chăm chú quét mật ong lên mấy miếng thịt bò nướng, sau lúc lâu mới cười gằn rồi “Ta cần quan tâm đó là Nhị ca, Tam ca, Tứ ca, Ngũ ca gì gì đó củangài, chỉ cần có chút ái muội với Khúc Lăng Ngọc, lão tử kéo cả đám lên giường mà ngủmột lần!!”

      “Nàng!” Thẩm Đình Giao giận điên tiết, nhảy dựng lên mà đánh vào người nàng. ÂN Trục Lyngồi vững vàng trước lò, cúi đầu đểmặc đánh, vẻ mặt mọi người khổ sở cố nén tiếng cười.

      Ăn thịt nướng xong, Ân đại đương gia cho Thẩmtiểu vương gia hai lựa chọn “Có câu cá hay ?”

      Thẩm tiểu vương gia nghiêng đầu hờn dỗi “ !”

      Ân đại đương gia và Đan Việt đứng dọn dẹp trà cụ “Thả diều ?”

      Thẩm tiểu vương gia cũng quay đầu lại“Hừ!”

      Ân đại đương gia đứng dậy “Sư phụ, đồ nhi và người vẽ tranh hoa đào .” Thẩm tiểu vươnggia hầm hừ đứng lên, kéo nàng ra ngoài “ rađỉnh núi săn bắt với Bổn vương, sắp tới sinhnhật mẫu phi, bổn vương muốn bắt con hổ Ba Tư để chúc thọ bà.”

      “Đừng có níu níu kéo kéo….” Ân đại đương giabị kéo lôi ra ngoài, lại thấy ánh mắt ai oán của Khúc Lăng Ngọc lại cười, xát muối vào vết thương của người khác “Khúc Lăng Ngọc cũng ngồi đây này, ngài kêu nàng ấy cùngđi?!”

      Thẩm tiểu vương gia biết Khúc Lăng Ngọc đangnhìn mình nhưng cũng nhìn nàng ta “Nàng ấy… nàng ấy… bây giờ nàng ấy là hoàng tẩu, còn chung với ta rất bất lợi chonàng ấy.”

      Ân đại đương gia kéo bả vai , thấy ăn mặc phong phanh cởi áo ngoài khoác lên cho , lại thắt dây lại rồi thôi, bắt hổ Ba Tư!”

      tới đây đột nhiên nàng nhớ ra chuyện“Ngài có mang theo cung tên ?”

      Thẩm tiểu vương gia hồn nhiên lắc đầu, Ân Trục Ly vỗ vào đầu cái mạnh “Ngài muốn để Lão tử tay bắt hổ chắc!”

      Hai ngươi lên núi săn thú, Đường và ĐanViệt câu cá, Thẩm Đình Xa vốn định vẽ bức tranh cho Khúc Lăng Ngọc nhưng lạithấy nàng nhìn về phía khu vực săn bắn trênnúi. Thẩm Đình Xa muốn thấy nụ cười của giainhân nên cũng lên núi, thuê cung, ngựa rồi đisăn thú cùng nàng.

      Thẩm tiểu vương gia cưỡi ngựa dở tệ, tệ hơn nửa là còn bị say ngựa nên đành phải ngồi chung con ngựa với Ân đại đương gia, cung tiễn người ta để giữa sân được tốt, Ân Trục Ly chọnmột cây cung, ống tên rồi tiến vào khu vựcsăn bắn. Bên trong có rất nhiều người săn thú,cũng thiếu những tên giá áo túi cơm, lấy cây cung lưng để làm màu, còn nhữngngười tới săn bắn nhanh chóng vượt lên phíatrước.

      Phía trước có công tử nhà giàu bắn con thỏ trắng, bắn liên tiếp mười phát, con thỏ trắng kia cũng có kinh nghiệm – đứng yên chỗ nhúc nhích mà vẫn bắnkhông trúng. Vì thế nó bình tĩnh ngồi tại chỗ mà nhai cỏ. Ân TRục Ly né trái né phải để tránhloạn tiễn làm bị thương.

      bắn hai mươi phát, ngay cả Thẩm tiểuvương gia cũng sốt ruột, Ân TRục Ly thấy thếthì chửi ầm lên “Cái tên vô dụng nhà ngươi mà cũng săn thú, còn bắn trúng nữa ta tru di cửu tộc nhà ngươi!”

      Công tử nhà giàu kia vốn sốt ruột, nghe vậy tay run run, càng thể bắn trúng.Ân Trục LY nâng cung lên, bắn mũi tên, con thỏ kia hét lên tiếng rồi ngã gục. Nàngthúc ngựa tới nhặt nó rồi đưa cho Thẩm Đình Giao ôm. Thẩm tiểu vương gia có hứngthú với con thỏ đó “ tìm hổ Ba Tư kìa!”

      Hổ Ba Tư là con vật dữ tợn, ở nơi này lại quá nhiều mấy người giàu có rảnh rỗi. Để tránh làm người khác bị thương đương nhiên phải cách ly nó ra nơi vắng vẻ. ÂN Trục Ly thúc ngựa trước, hai tay ôm qua eo Thẩm tiểu vương gia mà nắm dây cương. Vì Thẩm tiểu vương gia bị say ngựa nên thể cưỡi nhanhđược, nàng cũng rảnh rỗi bắn vài con chim trĩ,nai rừng…

      Càng về phía trước con mồi càng hunghãn, xung quanh cũng có mấy người có kỹ thuậttương đối tốt. Ân Trục Ly đút cho Thẩm ĐìnhGiao cục đường để đặt dưới lưỡi chokhỏi say ngựa. Thẩm tiểu vương gia ngậm cục đường kia, Ân Trục Ly cũng thúc ngựa,nàng phát ra giấy gói bị sai, cục đường kia là để cho Lão Tam… = =”!

      Cúi đầu nhìn thấy thấy Thẩm tiểu vương giađang ngậm cục đường đó trong miệng, nàng làm như có việc gì, nhét tờ giấy gói vào bênhông, ánh mắt đảo nhìn mọi người xung quanh phát lưng ngựa của bọn chẳng có gì.

      Tư thế cầm cung của bọn họ rất thành thục, cóthể nhìn thấy mấy vết chai ngón tay, tư thếcưỡi ngựa lại rất tự nhiên, có thể thấy được đều là những người luyện võ. Dù tới để săn hổ mà vẫn loanh quanh ở chỗ này, cũng có ý sâu vào.

      Ngựa bước chậm rãi, Thẩm tiểu vương gia có chút sốt ruột cọ cọ vào người nào “ vào , hổ Ba Tư ở bên trong kìa!”

      Lúc này Ân đại đương gia trầm mặt “Ngài bảota vào vào sao? Ngài vào !”

      Thẩm tiểu vương gia hiểu quay đầu nhìn“Sao vậy, ta đâu có chọc ghẹo nàng!”

      Ân đại đương gia cũng thèm đấu khẩu với , đưa tay lôi xuống ngựa quăng đất rồi giơ roi thúc ngựa chạy.

      Thẩm tiểu vương gia đứng ở ven đường mà nổitrận lôi đình “Ân Trục Ly!! Nàng là tên lưumanh, bổn vương muốn tịch biên nhà nàng, tịch biên nhà nàng, tịch biên nhà nàng!!!!”

      đứng thở hổn hển, Ân Trục Ly giụcngựa chạy vào rừng, Thẩm tiểu vương gia tức giận đá vào mấy cục đá ở bên đường, rồi lạiđứng ôm chân buồn bực.

      Đường và Đàn Việt ngồi bên suối thả câu, vẽ tranh, lúc sau gặp đại nha đầu TíchNguyệt của Ân thị tới tìm, vẻ mặt của nàng ta hết sức cung kính “Tiên sinh, lão phu nhân có chuyện gấp, xin tiên sinh mau chóng trở về.”

      Đường cau mày “Chuyện gì?”

      Tích Nguyệt cúi thấp đầu “Nô tỳ biết,nhưng giọng điệu của lão phu nhân vô cùngnghiêm túc, sợ là việc gấp.”

      Đường nhìn nàng ta lúc, rồi lại nhìn khu vực săn bán ở núi, đột nhiên biến sắc, bỏmặc Đàn Việt mà chạy như bay lên núi. Tích Nguyệt đuổi theo gọi mấy tiếng nhưng cũng chạy lại hai người.

      Lại tới Ân đại đương gia thúc ngựa chạy sâu vào khu vực săn bắn, dần thấy được hàng rào sắt để chặn mấy con mồi dữ tợn, bêncạnh dựng tấm biển báo rằng bên trong làkhu vực săn thú lớn.

      Trong lòng nàng biết nếu đối phương có ýđịnh vây giết bên trong chắc chắn có mai phục, nhưng khu vực săn bắn này ở sâu trongnúi, ba mặt toàn là dốc đá, để đề phòng con mồi chạy thoát nên lại chuẩn bị thêm hàng rào cao hai trượng, ngựa khó vào. Đối phương lại dùng tên dài, khi nhanh nhẹn nhấtđịnh bị bắn chết, nên cũng thể bỏ ngựa lại.

      Nếu ngay cả nàng cùng biết bọn sát thủ kianhất định cũng biết vào là đường chết, chẳngphải là đều đuổi theo nàng mà đến đây sao?

      Đường thẳng tới sườn núi gặp Thẩmtiểu vương gia nổi giận đùng đùng, hỏirõ mọi chuyện rồi lại đoạt lấy con ngựa,quay người lại dặn Đàn Việt “Lập tức thôngbáo với Vương thượng, ở trong khu vực săn bắncó thích khách mai phục”, nối dối đỏ mặt “Chắc là hành tung của Vương thượng bị tiết lộ nên mới có sát thủ mai phục ở đây, Ân đại đương gia đuổi theo, xin Vương thượngcẩn thận.”

      Đàn Việt nghi ngờ gì, vội vã tìm Thẩm Đình Xa, Thẩm Đình Xa nghe có thíchkhách mai phục vô cùng giận dữ. Mặc dù cải trang đến đây nhưng cũng là vua củamột nước, bên người làm sao thiếu thị vệ, lúc này sai nhóm người tới khu vực săn bắn đểbắt đám thích khách này!

      Ân Trục Ly trốn tránh giữa cây cối lúc, trênvai trúng mũi tên nhưng cũng sao, chỉ là nàng liều mạng chịu mũi tên này cũng ngờ đối phương lại dùng mũi tên thépnày.

      tên có độc, nửa người nàng mất cảmgiác đành bất đắc dĩ bỏ ngựa mà trốn trong này. Thứ độc Diệt Phi Kiến Huyết này là kịchđộc, lại bắn trúng vị trí nhạy cảm. Nàng kéo cổ áo ra, nhìn thấy da thịt trước ngực hóa đen cũng biết nên khóc hay cười.

      Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, thỉnh thoảngcó tên bắn vào đám cỏ, xa xa truyền đến tiếng hỗ gầm và tiếng người, chắc mùi máu lúc nãy đãdụ con hổ kia tới. Nàng nằm trong đám cỏ, cảmgiác vô lực bắt đầu lan ra, bao lâu thể nhúc nhích được nửa thân .

      Nàng vốn định leo lên lưới sắt, ở phía dốc có cây cối, bám vào để leo xuống núi cũng khôngkhó, ngờ lại sơ suất rơi vào tình thế nguy hiểm như bây giờ.

      Lúc suy sụp tinh thần nghe thấy tiếng vó ngựa, Ân Trục Ly muốn lùi về sau nhưngthân thể lại nhúc nhích được, khóe mắtđảo qua thấy góc áo của người ngựa, nàng nhất thời mừng rỡ định la lên nhưng cổ họng lại như lửa đốt. Đương nhiên đối phươngđã thúc ngựa tiến vào, nàng lại nghĩ vừa rồi sao lại trốn kĩ như vậy.

      May mà người kia quay đầu lại, Ân đại đươnggia còn chưa kịp hoan hô vẻ mặt liền đau khổ - con ngựa ki giẫm phải tay nàng….

      Đường lập tức đến, khoanh tay đứng nhìn nàng, sau lúc mới mở miệng “Ân đại đương gia định nằm bao lâu vậy?” Ân Trục Ly cườikhổ, ngón tay cũng thể cử động. Lúc nàyĐường mới phát khác thường, ngồi chồm hổm nhìn nàng “Trúng độc?”

      Ngay cả cổ của Ân Trục Ly cũng cứng lạinhưng hai mắt vẫn nhìn . trầm mặc, cẩnthận quan sát nàng, chỗ trúng tên vai máu chảy vẫn bình thường, giống như có độc.

      cau mày, sau lúc mới đưa tay vào cổáo của nàng, đến trước ngực, nàng khó khăn nhắm mắt lại. Đường nhìn xung quanh, lúc này đội thị vệ của Thẩm Đình Xa lùng bắt thích khách, do dự nữa, đưa tay cởi áo ngoài của nàng, phía trong nàng mặc áo màu trắng, lúc nãy nàng có nhìn vết thương nên vạt áo lỏng lẻo.

      Sắc mặt của Đường hơi u, lát sau thìđưa tay cởi áo trong của nàng, vết thương xuấthiện, ngẩng đầu nhìn Ân Trục Ly mà tự xé góc áo bịt hai mắt mình lại, rồi mớihút độc từ vết thương ngực nàng. ( nàyquá men!!!!! <3)

      Chỗ vết thương hơi đau, sau đó là ấm áp củahắn, Ân Trục Ly lặng lẽ nằm đó nên có thể nhìn thấy gương mặt của , giữa nghiêm túc có chút ửng đỏ. Tháng ba, có trong núi xanh um, chim chóc bay lượn, nghiêng người phunmáu độc trong miệng ra rồi lại gục đầu hút tiếp.

      Tới khi hút hết máu độc, lấy viên thuốc cầm độc cho nàng uống rồi lại mặc áo vào cho nàng. Ân Trục Ly vẫn thể nhúc nhích nhưng sắc mặt khá hơn chút.Ở khu săn bắn có đại phu chuyên trị các vết thương trúng tên, Đường mời đại phu băng bó cho nàng,cũng gì nữa, ôm nàng lên xe ngựa mà trở về.

      Thẩm Đình Xa bắt được mấy thích kháchnhưng những tên đó là được thuê, biết chủ thuê là ai. Đường cũng muốn điều tra gì nữa, vết thương của Ân Trục Ly phải quayvề cho Khả Đình Phong xem xét tốt hơn.

      Thẩm Đình Giao đứng bên ngoài chờ, nhớ tớitình cảnh vừa rồi là nguy hiểm, lại thấynàng bị thương, định lại vài câu thân thiết Ân đại đương gia lại mở miệng trước“Hôm nay xem ra thể săn hổ Ba Tư rồi, ngài đem con thỏ này về tặng cho Hà thái phi ”, nàng chỉ chỉ vào con thỏ trong lòng Thẩm tiểu vương gia “ với bà rằng đây là…. ờ, thỏBa Tư! Dù sao trong lòng có thành ý, cũng vậythôi.” Giọng của nàng khàn khàn, môi lại có ý cười “À, tốt nhất là nhuộm tai của nó màu đỏ, tai nhuộm màu xanh, Hà Thái Phi chắc chắn tin ngay mà nghi ngờ.”

      Thẩm tiểu vương gia ôm con thỏ kia, đợi tới khi xe ngựa xa mới phản ứng lại “Ân Trục Ly,nàng chết !!!”

      ----------

      Chương 17

      Hai ngày sau, tại huyện Vạn Niên.

      Kỳ hạn quân lệnh cho Khúc Đại tướng quân chỉ còn có hai ngày, lúc trước nghĩ huyện VạnNiên chỉ là nơi bé, hai mươi vạn lượngquan ngân cũng phải là con số , sao lại tìm được.

      Nhưng phong tỏa cửa thành, đào sâu ba thước đất ở huyện Vạn Niên mà tới cái bóng của quan ngân cũng thấy. Đám cướp kia bị bắt, chỉ là bạc bị chuyển nhưng có đánh chết cũng được là tại sao.

      Khúc Thiên tin có người có thể vậnchuyển mấy rương bạc ở trước mắt như vậy, nhưng nếu chuyển nó ở chỗnào?

      Đến ngày thứ tư, Ân Đại đương gia hạchtoán sổ sách cùng Hách tổng quản trong phòng thu chi có người đến báo “Đại đương gia,ngoài cửa có vị tiên sinh họ Khúc tới cầu kiến.”

      Ân Trục Ly nhếch mép cười “Mời vào .”

      Tại phòng khách, Ân Trục Ly nhìn thấy Khúc Phúc – hầu cận của Khúc Thiên, khoảngbốn mươi tuổi, vì theo Khúc Thiên chinhchiến khắp nơi nên da hơi đen, dáng người vạm vỡ. Hôm nay mặc áo màu xám, cũng khótrách hạ nhân tưởng là văn sĩ.

      Nhìn thấy Ân Trục Ly, cung kính hành lễ “Ân đại đương gia.”

      Thị nữ dâng trà, Ân Trục Ly ngồi xuống ở ghếtrên, cách khách khí giữ lễ “ ra là Phúc Đại thúc, mời dùng trà.”

      Khúc Phúc nhìn nàng cách đầy thâm ý, lúc sau lại cười “Ân đại đương gia khách khírồi, tiểu nhân dám nhận.” cũngkhông quanh co lòng vòng mà thẳng “Khôngdám giấu diếm Ân đại đương gia, lần này tiểunhân đến đây là vì tướng quân sai đến chúcmừng Đại đương gia, rằng ngày vui của Đạiđương gia và Cửu vương gia, tướng quân tất nhiên đến dùng ly rượu mừng.”

      Đôi mắt thủy tinh của ÂN Trục Ly như nhìnthấu lòng người, cần cặn kẽ nàng cười “Khúc đại tướng quân nể mặt rồi, làvạn phần vinh hạnh cho ÂN mỗ. Xin Phúc Đại thúc về chuyển lời với tướng quân, Phú QuýPhường của thành Phú Quý ở phía tây thànhTrường An cũng tệ, hai ngày sau nếu Khúc đại tướng quân về cửa Tây, ngại đến đó ngồi chút.”

      Khúc Phúc khom người “Nhất định rồi, nhất định rồi.”

      Xong việc, Hách Kiếm tiễn khách, tiện đườngphải tới ngân hiệu chuyến, tuy thợ bạc đềuđã mời đến, nhưng tới hai mươi vạn lượng bạc,muốn đúc dấu ấn triện của quốc khố Đại Huỳnhlên đống bạc ấy cũng phải là chuyện dễ. Lúc sắp rời khỏi, Khúc Phúc quay đầu nhìn,vừa lúc thấy ánh mắt cười như cười củaÂn đại đương gia. vội ngoảnh đầu rời khỏiÂn trạch.

      Giờ ngọ khách, Ân Trục Ly tới chỗ KhaĐình Phong để thay thuốc, sau đó về chỗ Đường ăn cơm. Đường ăn uống thanh đạm nhưng vì có nàng ở đây nên cũng thịt thàrau cá đầy đủ.

      Ân Trục Ly ngồi trước bàn ăn, Đường hay gắp đồ ăn cho nàng, giọng ôn hòa “Sao buổi sáng tới chỗ mẹ ngươi thỉnh an?”

      Ân Trục Ly ra sức nuốt xuống miếng cánướng “Tới cũng làm bà mất hứng thôi.”

      Đường rót trà, nhấp ngụm “Ngươi phải gả vào Thẩm gia, gần đây lại thân thiết với Khúcgia, khó tránh khỏi… khó tránh khỏi lão phu nhân vui. Trục Ly, ngươi có từng nghĩ tới chuyện nhận tổ tiên ?”

      Ân Trục Ly bưng chén trà trước mặt , cũng để ý là mới uống ngụm, nàngngửa đầu uống cạn “Sư phụ, tổ tiên của TrụcLy, từ nơi này ra”, nàng xoay người chỉ vào sân “quẹo phải, hơn ba mươi trượng, lại quẹophải, qua hành lang gấp khúc là tới.”

      Đường mỉm cười lắc đầu “Trục Ly, dù saohắn cũng là cha ruột của ngươi, tục ngữ con trách lỗi cha, ân oán của thế hệ trướckhông nên liên lụy tới ngươi. Cho nên nếu ngươi muốn thân thiết với chút cũng chẳng có gì sai.” nghiêng bình rót chén trà xanh“Nhưng ngươi cũng thể trách mẹ ngươi, mấy năm nay phu nhân nghiêm khắc với ngươi, nhưng Trục Ly à, vạn đều thế, đừng hỏi tớinhân quả.”

      Ân Trục Ly lại uống ực hớp trà, lúc sau mới “Trục Ly xin nghe lời dạy bảo của sư phụ.” Nàng nghĩ nghĩ, lại cười “ ra , bànuôi Trục Ly lớn như vậy cũng chỉ đánh có mấycái, Trục Ly cũng hời quá rồi. Sư phụ, TrụcLy tới Thính Đào Các xem thử.”

      Đường gật đầu, nhìn nàng quay trở về.

      Ra khỏi cửa quẹo phải, hơn ba mươi trượng,lại quẹo trái, qua hành lang gấp khúc, Từđường của Ân gia.

      Ân đại đương gia lại bị phạt quỳ đêm, Ânthị lý do nhưng Hách đại tổng quản cũng thầm hiểu trong lòng – chắc chắn là vì hai mươi vạn lượng bạc kia.

      Sàn nhà lót gạch vàng cứng ngắc, người thườngquỳ đêm cũng khó mà chịu nổi, nhưng nàng quỳ từ tới lớn nên cũng thấy khóchịu. Được hai canh giờ, Đường cuối cùng yên lòng mà mang theo hộp thức ăn tới.Ân Trục Ly vô cùng vui mừng “Sư phụ!”

      “Ừ.” Đường dùng giọng mũi trả lời rồi ngồiở bên chiếu. Ân Trục Ly thấy bốn bề vắng lặng,nhanh chóng bò tới mở hộp thức ăn ra. Đường đương nhiên ngăn cản nàng,nàng cũng thèm khách khí, tự động ăn cơm, ăn như hổ đói. Đường múc chén canhcho nàng “Vết thương khá hơn chưa?”

      Ân Trục Ly gật đầu “Kha Đình Phong nóikhông thương tổn tới gân cốt mà chỉ bị thươngngoài da.”

      Đường hỏi nữa, chỉ ngồi đó lẳng lặng nhìn nàng ăn cơm.

      Ân Trục Ly ăn rất nhanh, ăn xong hai chén,chuẩn bị thu dọn bát đĩa Đường cũngdọn, thình lình tay hai người chạm vào nhau, giật mình rút tay về. Trong từ đường quá yên tĩnh, khí có chút kì lạ, ho nhẹmột tiếng, thu dọn bát đĩa vào hộp đựng thức ăn, vẻ mặt ung dung “Tiếp tục quỳ .”

      Từ đường lạnh lẽo, Ân Trục Ly bị phạt quỳ ởđó, Đường lấy sáo ra thổi. Lúc trước nàng rất sợ, dám quỳ mình ở trước bài vịcủa liệt tổ liệt tông Ân gia, nhưng nàng rấtnghịch ngợm, lại hay gây nên dần dần trởthành khách quen ở Từ Đường. Lúc đó, mỗi khinàng bị phạt quỳ đứng nóc nhà, thổi sáo, luyện công, lúc làm ra chút tiếngđộng.

      ra bây giờ nàng cũng sợ nữa, chỉlẳng lặng ngẩng đầu nhìn mấy bài vị màu đen,Ân Bích Ngô, nàng nghe rất nhiều chuyện vềbà nhưng lại chưa gặp bà lần.

      Trời dần hửng sáng, tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào, soi vào sàn nhà, hắt lên nhữngđường vân sống động. Tiếng sáo nóc nhàcũng ngừng lại, còn chút dư nào.

      Trục Ly cũng chờ người tới gọi mà tự đứng dậy, quỳ như vậy đêm, hai đầu gối đãcứng ngắc, nàng thừa dịp bốn bề yên tĩnh màhoạt động gân cốt chút rồi rời khỏi Từđường.

      Ở Đan Phong Các, các thị nữ theo thói quen mà chuẩn bị khăn nóng cho nàng chườm đầu gối.Nàng cũng chậm trễ nữa, rửa mặt chải đầu xong tới thỉnh an Ân thị. Ân thị lạnh nhạt hơn ngày thường, nàng cũng để ý, rời khỏi Thính Đào Các tới nơi ở củaĐường để so chiều rồi dùng điểm tâm.

      Bên cạnh rừng Khê Thủy là mấy cây đào nở hoa, Đường ngồi dựa vào thân cây, lấy sáo thổi khúc “Ngư tiều vấn đáp”, đây vốnlà khúc nhạc hợp tấu cầm tiêu, dùngsáo thổi làm nó có thú vị khác, phảng phấtmột giấc mộng quy nơi rừng sâu, rời khỏihiện thực.

      Ân Trục Ly cũng ngồi xuống cạnh bên , hoa rụng phơ phất xuống vai, chiếu, hay rơi vào dòng nước làm những con cá tranh giành. Ân Trục Ly khép mắt, vốn định nghỉ ngơi chút, nhưng đêm chưa ngủ, nằm mộtchút vậy mà lại ngủ say.

      Đường thấy vai hơi nặng, quay mặt lại thìthấy sợi tóc của nàng phất qua dựa vào gần bên, mùi thơm tóc thoang thoảng, xoay mặt nhìn vào khoảng trời xanh nước biết. Thổi xongmột khúc cũng nhắm mắt dưỡng thần, rừng Khê Thủy yên tĩnh vô cùng. Mặt trời mới lên, hoa đào như tranh vẽ, gió xuân tháng ba thổi qua mơn trớn sợi tóc rồi lay động mấy ngọn cỏ xanh.

      Hách đại tổng quản nhanh tới, thấy cảnh như vậy đành đứng từ xa xa mà nhìn.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18

      Hách Đại tổng quản đứng chờ ngoài rừng KhêThủy, bao lâu nhìn thấy nha hoàn Tích Nguyệt của Ân thị vội vàng tới, nàng ỷ được Ân thị sủng ái nên cũng để Hách Kiếm vào mắt, trực tiếp hỏi “Đường tiên sinh có bên trong ?”

      Hách đại tổng quản cũng thèm so đo vớinàng ta, vẫn tươi cười “Ở trong, nhưng lúc này có chuyện thương lượng với Đại đương gia, Tích Nguyệt tỷ tỷ chờ ở đây với Hách mỗ .”

      Tích Nguyệt đâu thèm nghe “Lão phu nhân mờiĐường tiên sinh, Tích Nguyệt đợi được nhưng lão phu nhân đợi được.”

      Nàng ta vội vã vào trong, Hách Kiếm đưa tayngăn nàng lại, mặt vẫn đầy ý cười, trong lời lại có chút ý nhắc nhở “Tích Nguyệt tỷ tỷ, Lão phu nhân tìm Đường tiên sinh có việcnhưng Đại đương gia tìm Đường tiên sinh cũng phải là có việc. Tỷ tỷ là người hiểu chuyện, có số việc nên để lại cho mình con đường sống.”

      ngờ Tích Nguyệt nghe những lời này thìtức giận, bộ dáng như sắp sửa xông vào “HáchKiếm, ngươi dựa vào Đại đương gia mà chèn ép ta! Đại đương gia cho dù lớn nhưng cũng là con của lão phu nhân. đời này có đạo lý con để mẫu thân chờ đợi sao.”

      Nha đầu Thanh Uyển bên Đan Phong Các cũngtức giận “Tích Nguyệt tỷ tỷ, thái độ này là sao,Đại đương gia cũng khách khí với đại tổng quảnmấy phần, tỷ dám…”

      Hách đại tổng quản thở dài, ngăn lời Thanh Uyển mà “Nếu tỷ tỷ muốn xông vào, Háchmỗ cũng ngăn cản, mời.”

      Tích Nguyệt hừ lạnh tiếng, thẳng lưng bướcvào trong. Thanh Uyển tức giận “Hách Tổngquản, ngài xem nàng ta kìa! Mấy năm nay nàngta nghĩ mình cũng là nửa chủ tử rồi.”

      Hách Kiếm cười mà , vẫn khoanh tayđứng ở bên ngoài chờ Ân Trục Ly ra.

      Tích Nguyệt vào rừng Khê Thủy thấycảnh hai người đầu ấp tay gối, nàng cũng hiểu tại sao lúc này Hách Kiểm cản trở, nàng ta bènlạnh giọng ho khan làm Ân Trục Ly giật mình dậy “Mới vừa rồi Hách tổng quản Đạiđương gia và Đường tiên sinh có chuyện quan trọng, ra là chuyện quan trọng thế này. Đạiđương gia, lão phu nhân mời Đường tiên sinhqua đó.”

      Đường lập tức đứng dậy, vốn là quân tử, bụng dạ ngay thẳng, chưa bao giờ vượt quá lễ nghi nhưng lúc này lại nghe thấy lời nóisắc bén của nàng ta, gương mặt có chút khóchịu. Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn Tích Nguyệt,ánh mắt u, vẻ mặt vẫn mang ba phần ý cười“Nếu như mẹ ta mời Trục Ly cũng khônglàm sư phụ chậm trễ.”

      Đường gật đầu, theo Tích Nguyệt rời khỏi đó.

      Hách Kiếm vẫn đứng trước cửa, Tích Nguyệt đắc ý rời khỏi đó, Đường sau, Hách Kiếmcười chào hỏi Đường rồi lại vào tìm Ân Trục Ly.

      “Chuyện quan ngân đó làm ổn chưa?” Ân TrụcLy ngồi dưới gốc đào, tay đón lấy đóa hoa màu hồng nhạt. Lúc này Hách Kiếm mới thu lạinụ cười, vẻ mặt nghiêm túc “Đám thợ bạc đangđẩy nhanh tốc độ, đợi đến khi Khúc đại tướngquân trở lại Trường An hai mươi vạn quan ngân ở Phú Quý Phường ở phía Tây thànhchờ ngài ấy.”

      TRục Ly gật đầu, sau lúc lại hỏi “ giờ sản nghiệp của thành Phú Quý còn bao nhiêuthứ nằm trong tay của mẹ ta?”

      Hách Kiếm suy nghĩ lúc rồi đáp “Đại đương gia, mấy năm nay phần lớn đều về tay đạiđương gia, nhưng gần như tất cả khế ước muabán nhà, khế đất, khế ước thuê mướn đều ởtrong tay lão phu nhân. giờ trong tay chúng ta nắm giữ phần lớn ngân lượng nhưng để điều động cần tới ấn tín của lão phu nhân.”

      Ân Trục Ly ném đóa hoa tay vào trongnước, khóe môi vẫn mang theo ý cười “Đúngvậy, cho nên cái ghế Đại đương gia này bà ấymuốn đổi có thể đổi.”

      Hách Kiếm nhíu mày “Đại đương gia chuyện lần trước ở vườn đào…”

      Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng rơi vạt áo “Hách Kiếm, nếu ta gả đến ThẩmGia, trở thành Phúc Lộc vương phi, bà có muốn khống chế ta cũng còn tiện như xưa nữa.Cho nên bây giờ bà muốn vứt bỏ quân cờ là tađây.”

      Hách Kiếm ngày ngày tính toán sổ sách, lợi hại trong đó đương nhiên biết “Đại đương gia, thứ cho tại hạ nhiều lời. Cái danh Phúc LộcVương phi kia tuy có thể nâng cao danh tiếng,địa vị của thành Phú Quý, nhưng cũng chẳng làbao. vậy ngài cần gì tranh cái hư danhấy?”

      Ân Trục Ly sảng khoái cười, vỗ vỗ vai “Bởi vì ta phải làm chuyện. Chuyện này mẹ ta nhất định muốn cũng dám đồngý. Cái hư danh này, ta nhất định phải có.”

      Hách Kiếm nhớ lại cảnh mới vừa chứng kiếndưới gốc đào, muốn hỏi nhưng cuối cùng lại đổisang chủ đề khác “Nhưng Đại đương gia, tại hạ nghĩ những khế ước này lão phu nhân khôngđời nào giao ra. Trong tay chúng ta có những thứ này nên mọi chuyện đều phải chờ định đoạt của lão phu nhân.”

      Ân Trục Ly gỡ hai chiếc nhẫn phỉ thúy ở hai ngón trỏ ra, nắm trong lòng bàn tay “Đại tổng quản của ta ơi, khế ước rất quan trọng,nhưng là vật chết, chỉ có con người là sống. Mấy năm nay mẹ ta giữ lấy vật chết còn đem tất cả vật sốnggiao cho ta.” Nàng chậm rãi xòe bàn tay ra,dường như vẫn còn mang theo mùi thơm ngào ngạt của hoa đào “Này, ngươi xem hai chiếcnhẫn này, cái nào là ?”

      Hách Kiếm cũng có nghiên cứu về châu ngọc,tinh tế đánh giá dưới ánh mặt trời lúc rồi “Hai chiếc đều giống nhau, đều là Phỉ thúy hảohạng nhất.”

      Ân Trục Ly cầm chiếc bên phải đưa tới trước mặt “Ta chiếc này là , phải ?”

      Ánh sáng luân chuyển trong đôi mắt của Háchđại tổng quản, cười , “Đại đương gianói nó là nó đương nhiên là .” Dứt lời, giật mình tỉnh ngộ “Đại đương gia là …”

      Ân Trục Ly bình tĩnh nhìn , gãi gãi cằm “Tìm cao thủ làm giả lợi hại nhất giang hồ,làm giả lại đống khế ước kia và ấn tín của lão phu nhân, phải giống như đúc đồ .”

      Hách Kiếm im lặng lát “Trong cửa hàng có mẫu, thuộc hạ làm ngay.”

      bước nhanh ra khỏi rừng Khê Thủy, ÂnTrục Ly nắm lấy cây sáo bên hông. Cây sáo này là do Đường tặng cho học trò của , biết chế tạo cách nào, toàn thân màutrắng như ngọc, có vân đỏ, vô cùng cứng. Phíatrên có tám lỗ , bên trong có cơ quan, khi cần thiết có thể bắn ra đoản kiếm, thổi hơisẽ làm bị thương kẻ địch.

      Năm nàng sáu tuổi, Đường tặng nó cho nàng, nghe là cùng đôi với binh khí củahắn, cái tên là Bích Lạc Giai, cái tên là Hoàng Tuyền Dẫn.

      Nàng nắm cây sáo kia, ánh mắt sâu thẳm, biết suy nghĩ gì trong đầu.

      Tuần đầu tháng tư là sinh thần của Ân thị.

      Thành Phú quý vinh dự là Quốc thương của Đại Huỳnh, lão phu nhân Ân Mộng Diên lại được thánh tổ hoàng để phong là Nhất phẩm cáomệnh Phu nhân, Hách đại tổng quản phát thiệp mời từ nửa năm trước, lúc này khách quýchật nhà Ân gia, đông như mây trời.

      Sinh thần của Ân thị, đương nhiên Thẩm tiểuvương gia phải tới cửa chúc thọ, mặc cẩmbào màu hạnh, áo dài buộc eo, càng nổi bật vẻ đẹp thanh trong lộng lẫy. Đầu xuân, trời vẫn còn se se lạnh, giấu hai tay trong tay áo, sắc mặt như ngọc quý, môi đỏ như chu sa, yếu đuối làm người ta thương tiếc.

      Ân Trục Ly nắm tay dẫn vào chỗ ngồi, thấybộ dáng hai người vô cùng thân thiết, người xung quanh sao lại biết hắ là ai. Nhưngmọi người ở đây phần lớn đều là thương gia,ngày thường muốn gặp người trong Vương thấtcũng dễ nên vẫn xì xào bàn tán, có người khen nhan sắc, có người cười nhu nhược, có người thích nam nhân có tâm tư xấu xa,muốn đè lên giường mà dày vò. (=D]]! AnhGiao có tướng làm trai bao! Giao tiểu thụ!)

      Đương nhiên, nghĩ nghĩ thế chứ dámlộ ra mặt, Cửu vương gia này tuy yếu đuốinhưng cũng có thể chọc thủng trời. Từ lúc đượcphong tức vị, bị Hà thái phi quản thúc nên cả ngày đều cấu kết với Ân đại đương gialàm chuyện xấu, là đại họa thứ hai của thànhTrường An. (Mọi người biết đại họa thứ nhất là ai ?! )

      Ngày nọ, vị quan trước kia của thành TrườngAn là Vương Trừng gặp Thẩm tiểu gia ở lầuQuảng Lăng, cho rằng giai nhân ởtrong lầu (tưởng ông này là trai bao) nên say mêcười làm bài thơ trêu ghẹo, rằng : Xuânđến giai nhân khoe sắc như hoa, mảnh mai như liễu, hoa tâm hé ra, nước mẫu đơn giọt.(@_@!!! Nghĩa bóng nhưng vô cùng đen tối!)

      Thẩm tiểu vương gia nhàng tới gần, vẻ mặt lưu luyến vén áo lên, thừa lúc chưa ai kịp ứng phó đá mạnh cước ngay hồng tâm. Từ đó về sau mặc kệ mẫu đơn có nở hay Vương đại nhân này được giọtnào nữa.

      Thẩm Đình Xa biết được việc này la trận nhưng cũng vì Vương Trừng sai trước nêncũng phạt .

      Đợi tới khi khách yên toạ Ân Thị được Tích Nguyệt dìu ra. Tuổi của bà ra lớn, chỉ là mấy năm nay suy nghĩ quá nhiều lại thèm trang điểm nên nhìn có phần giànua. Bà lạnh nhạt nhìn mọi người, đám ngườinày đều luyện được trái tim Thất Khiếu LinhLung*, mặc dù bề ngoài Ân Trục Ly là Ânđại đương gia của Ân gia nhưng mọi người đều biết đây mới là nhân vật quyết định mọi chuyện ở Ân gia.

      *Giống trái tim của Tỷ Can trong Đắc Kỷ Trụ Vương.

      Mọi người đều khen ngợi mà nhắc tớichuyện đó.

      Qua được nửa tiệc mừng, Hách Đại tổngquản mượn cớ mời Đường , Tích Nguyệt bưng mì thọ lên cho ÂN thị, Ân Trục Ly ngồi sát bên Ân thị, đúng lúc đó Ân Trục Ly quay lại, bát mì thọ đều đổ vai nàng, mọi người đều bối rối lúc. Ân thị tính lên tiếngthì Ân Trục Ly phủi phủi mì vẫn còn bốc hơitrên áo, giọng trong veo, lạnh lùng lại cóchút uy nghi của người chủ gia đình “Kéo xuống đánh trăm trượng!”

      Tích Nguyệt ỷ vào có Ân thị bên cạnh, hề để Ân đại đương gia vào mắt “ ràng là Đạiđương gia tự mình đụng phải, sao lại trách tội nô tì?”

      ÂN Trục Ly nâng mắt nhìn nàng, giọng trầm trầm “ ra ngươi còn nhớ mình là nô tì.”

      Ân Trục Ly đưa mắt nhìn, có gia nô tiến tới kéoTích Nguyệt, Tích Nguyệt cũng sợ, chỉnhìn Ân thị “Lão phu nhân!”

      Ân thị ho tiếng “Đại đương gia, hôm nay là sinh thần của lão thân, tạm tha cho nô tài này , đừng để làm trò cười cho khách quý.”

      Tích Nguyệt biết Ân thị bảo vệ mình nên nhìn ÂN Trục Ly đầy thách thức. Ân Trục Ly vẫn cười nhạt, giọng bình bình “Mẹ à, TrụcLy trị gia nghiêm mới là trò cười cho người khác, kéo xuống đánh!”

      Tích Nguyệt đương nhiên cầu cứu Ân thị, Ân thị bình tĩnh nhìn ÂN Trục Ly, mặt cũng bỏ nụ cười giả dối “Buông nó ra.”

      Ân Trục Ly cười nhạt nhìn, hề đáp lại. Ân thị trầm giọng hét “Ân Khải!”

      Ân Khải xuất trong đám người “Lão phunhân.”

      Ân thị lạnh lùng quát “Thả người!”

      Vẻ mặt của ÂN Khải bình thản “Lão phu nhân, gia quy của Ân gia là Đại đương gia có quyềnquyết định mọi chuyện trong ngoài Ân gia. Bâygiờ gia nô phạm sai, Đại đương gia có quyềntrách phạt.”

      Ân thị run run cầm cây trượng, có người tới lôi Tích Nguyệt ra ngoài, nàng thấy ÂN thịkhông còn cách nào liên tục cầu xin Vân Thiên Y và Hồng Diệp. Đám Vân Thiên Y theo Ân Trục Ly lâu, cũng hiểu tính tình của nàngnên dám mở miệng.

      Tích Nguyệt thấy ai trả lời sinh thù hận “Ân Trục Ly, ngươi cần gì mượn đề tài đểnói chuyện của mình, nó cho cùng chẳng qua là ngươi hận ta phá hủy …”

      Nàng ta còn chưa xong, Ân Trục Ly dừngđộng tác lấy tơ trắng mà lau áo, bên môi nở nụ cười tươi đẹp đầy ma mị.

      “Đánh chết.” Nàng nhàng buông hai chữ.

      (Cho chết! Biết lợi hại của chị Ly chưa !!!)

      Chương 19

      Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiếtcủa Tích Nguyệt từ sân sau, mặt Ân thị lạnh lẽo như băng tuyết “Ân Trục Ly!” Bà bước tới,thình lình Đàn Việt lại xuất đỡ bà, tay phảiÂn Trục Ly nhàng điểm vào huyệt ngủ của bà rồi đỡ lấy “Lão phu nhân, lão phu nhân?”

      Đàn Việt gọi mấy tiếng, Ân đại đương gia sắp xếp “Thân thể của mẫu thân được khỏe,Đàn Việt, đưa lão phu nhân về phòng rồi gọi Kha đại phu.”

      Đan Việt hiểu ý, dìu Ân thị về Thính Đào các cùng với mấy nha hoàn. Bữa tiệc yên ắng tiếng động, Ân Trục Ly lại tươi cười niềmnở “Trục Ly quản tốt việc nhà, để các vị chê cười rồi. Trục Ly xin kính các vị ly này, mong các vị bỏ qua cho.”

      Mọi người xung quanh đều thức thời nâng chén,lại vui vẻ náo nhiệt. Tích Nguyệt bị trói ghế dài ở sân sau, trong miệng bị nhét vải. Mấyngười ở đây đều là nhà phú thương giàu có, nhưng cũng hay đánh chết hạ nhân trongnhà, lần này có dịp bèn xúm lại xem.

      Đánh khoảng vài chục cây, từng cây từng câyđánh vào da thịt, máu me đầm đìa. Vì Ân TrụcLy hạ lệnh đánh chết, cho nên những người đánh cũng dùng hết sức. bao lâu sau, y phục người Tích Nguyệt dần nhiễm đỏ, cũng còn sức để vùng vẫy kêu gào nữa, về sau mỗi cây đánh vào, máu lại văng tung tóe.Tích Nguyệt bị cột chặt tay chân, dần dần máuchảy từ mũi, từ miệng, từ mắt. Nàng ta ngẩngđầu nhìn ÂN Trục Ly, vẻ mặt đầy hận thù, ÂnTrục Ly mỉm cười đáp lại, mặt lên sát khí, trong nháy mắt khuôn mặt đó rất giống với vị Đại tướng quân Khúc Thiên kia.

      Sau trăm tám mươi cây, mặt Tích Nguyệtnhư giấy vàng, còn hơi thở, Ân Trục Lyphất tay “Kéo ra ngoài vứt .”

      Thẩm tiểu vương gia cũng lăng xăng chạy tới,Ân TRục Ly xoay người bịt mắt lại, giọng nhàng “Đừng nhìn, nhìn rồi ngài lại sợ.”

      Mọi người quay đầu lại nhìn thấy nàng dịu dàng, rất sủng ái Thẩm tiểu vương gia, nghĩ lại lạnh lùng cương quyết vừa rồi lại càng sợ.

      Mãi đến trước khi chết, Tích Nguyệt cũng thể tin là Ân Trục Ly dám đánh chết nàngta, cuối cùng Hách đại tổng quản mềm lòng, saingười mua cái hòm để liệm nàng ta, phút cuốicòn câu “ ràng là có đường sống, saongươi lại nhắc tới Đường tiên sinh…”

      Tích Nguyệt ký khế ước bán đứt với Ân gia, nghĩa là bán thân cho ÂN gia tới hết đời, nhàgiàu đánh chết nô tài cũng là chuyện bình thường. Nhưng Ân đại đương gia đánh chết nhahoàn bên người của Ân lão phu nhân, việc này lại có ý nghĩa khác.

      Tất cả mọi người đều hiểu, thời thế ở thành PhúQuý thay đổi rồi.

      Buổi tối tiệc tan, khách khứa ai về nhà nấy. Ânđại đương gia lại bị phạt quỳ ở Từ Đường. Ân thị còn chưa tỉnh lại, Đường nắm roi trongtay nhưng cũng chưa đánh, giận đến run run “Sưphụ của ngươi khoan dung, còn ngươi, ngay cả câu của nha hoàn nho cũng chịu nổi sao?”

      Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn , vẻ mặt cợt nhãnhư củ “Sư phụ là người quân tử, sao có thểđể bụng những việc ấy. Nhưng Trục Ly quá coi nàng ta, làm cho mắt nàng ta mọctrên đỉnh đầu!”

      Đường khuyên mãi được, muốnđánh cho nang trận nhưng lại nghĩ tới chuyện nàng sắp thành thân, bị thương tốt. Suy nghĩ lúc lâu rồi bỏ lại mộtcâu “Phạt quỳ ba ngày!”

      Ân Trục Ly nhìn nổi giận đùng đùng rồi rờikhỏi, là sư phụ của nàng mười tám nămnay, lần đầu tiên phạt nàng nặng hư vậy.

      Ân Trục Ly quỳ trong từ đường, Đường Ần rấtít khi tức giận nhưng khi giận khônghề dễ dàng bỏ qua. Buổi tối hôm nay chắc chắn là nàng có cơm mà ăn rồi, lại phải quỳ đây ba ngày ba đêm, nghĩ tới thôi thấy tương lai u ám.

      Khoảng canh hai, quỳ tới nhàm chán thìcửa từ đường lặng lẽ mở ra, bóng ngườichui vào. Ân Trục Ly quay đầu nhìn thấy Thẩm tiểu vươn gia, vẫn mặt áo màu hạnh,ban đêm trời lạnh nên khoác thêm cái áo choàng màu trắng, tay cầm đen đung đưa, đúnglà bức tranh mỹ nhân.

      Ân Trục Ly mỉm cười hỏi “Sao ngài lại đến đây?”

      Thẩm tiểu vương gia cởi áo choàng ra, trong tay cầm thêm cái bao giấy “Lưu manh, gia nghĩ nàng giờ này chắc quỳ thảm thương lắm,nhanh tới ăn .”

      Ân đại đương gia đương nhiên kháchkhí, nàng bò qua cầm bao giấy kia, ra là mộtcon gà nướng, nàng ngồi ăn ngon lành, Thẩm tiểu vương gia xem xét xung quanh “Đây là từ đường của Ân gia nhà nàng sao? Đúng là khí phách còn hơn cả Thừa Thiên các trong cung!”

      Ân Trục Ly nuốt miếng thịt lớn, vỗ vỗ vàongực mình “Nơi tổ tiên ở, có thể khíphách sao? Ta này, ngài mang rượuthì cũng phải mang chút nước chứ, nghẹn chết ta…”

      Thẩm tiểu vương gia giận trừng mắt “Có ăn là may rồi, còn dám ý kiến.”

      ÂN đại đương gia gặm gà, lại khều khều “Khát quá, Cửu gia, tìm chút nước .”

      Thẩm tiểu vương gia phản ứng, ÂN đạiđương gia lại cọ cọ mặt vào “Cửu gia tốt bụng, tìm chút nước , ta hát cho ngài nghe,nhé?.”

      Từ đường ÂN gia cho phép người ngoàivào, Thẩm Đình Giao chưa tới bao giờ nên cũngkhông rành về nơi này, nhưng thấy nàng mắc nghẹn nên cũng ra tìm chút xem sao. Ai ngờ vừa mới ra khỏi cửa lại thấy người tới, người tới đương nhiên cũng nhìn thấy , dừng chân chút rồi xoay người lại rời .

      Thẩm tiểu vương gia nhận ra , vội vàng đuổi theo “Đường tiên sinh…”

      Đường đợi mở miệng, khom người lấy bình rượu ở giữa hộp thức ăn rồiđưa cho , sau đó xoay người rời khỏi. Thẩmtiểu vương gia nhìn nhanh như vậy, hìnhnhư giận, tự tiện xông vào Từ đườngcủa Ân gia vốn sai rồi nên cũng dámđuổi theo nữa. Lại nhìn sang bầu rượu trong tay,trong lòng thầm kinh ngạc – hai sư đồ này cũngthật là tâm linh tương thông!

      Sau khi đưa rượu cho Ân Trục Ly, ngồi ởchiếu bên cạnh, ngồi chút lại thấy chán “ phải nàng là hát cho ta nghe sao?”

      Ân đại đương gia đưa tay ôm lấy eo , tiện nhặt hai cái xương gà lên làm dùi gõ. Thẩm tiểuvương gia thấy tay nàng đầy dầu mở liềumạng vùng vẫy thoát ra, nàng lại giọng hát“Ta cởi nút áo chàng, ta cởi dây lụa của chàng. Mùi thơm như hoa lan, người người hại chàng khổ. Sao chàng quay về với ta?”

      Hai cây xương kia đánh vào bầu rượu, thanh giòn giã, tiết tấu nhàng “Ôm nhuyễn ngọcôn hương trong lòng, Lưu Nguyễn lên cõi tiên, xuân đến hoa đua sắc. Cây mai xinh đẹp, đóahoa hé nở giọt xuân.” Cả người nàng toànmùi rượu, đôi môi gần chạm vào tai làm hắnthấy ngưa ngứa “Làm cho lòng ta tê dại, sung sướng như cá gặp nước, trong mắt toàn vẻ đẹpcủa chàng. Chàng , ta vừa vừa sợ muốn hôn vào má chàng.”

      Vừa hát, nàng lại hôn vào má cái, Thẩm tiểu vương gia lúc này mới hồi hồn, lại nhớ tớilời bài hát lúc nãy, nổi trận lôi đình, lập tứcthoát khỏi vòng tay của nàng, đứng lên rồi giẫmchân nàng cái. Ân Trục Ly nằm lăn ra đấtmà cười. Thẩm ĐÌnh GIao tức giận vô cùng, lạibước tới đá nàng mấy cái cho hả giận “Đây là từ đường nhà nàng, nàng dám ngồi ở đây mà hát bậy bạ!”

      Ân Trục Ly nằm đất mà cười, cười đến đứng lên nỗi “Tổ tiên nhà Ân gia chúngta giống tổ tiên của người ta. Ngài nghĩxem, bọn họ ở đây đơn nhiều năm như vậy, chừng sớm mong đợi đượcnghe mấy ca khúc tình này. Hơn nữa, thực sắc tính dã, ai lại thích chứ hả?”

      “Nàng! Nàng nàng nàng nàng….” Thẩm ĐìnhGiao tức giận đến nên lời “Nàng là đồ bất hiếu, ngay cả tổ tiên cũng dám mang ra đùa giỡn.”

      Ân Trục Ly vỗ vỗ vào mặt , vẫn nhịnđược cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc “Chữ hiếu này phải chỉ ngoài miệng.”

      Tuần cuối tháng tư, gần tới ngày xuất giá củaÂn đại đương gia, thành Phú Quý lại càng cónhiều việc phải làm. Ân Trục Ly đương nhiên cũng thể rảnh rỗi, vị Cửu Gia kia vốnchẳng biết lo việc nhà việc cửa, mười đầu ngóntay chạm tới nước, để lo việc kết hônthì là con dê béo cho người khác dày vò.

      Vị Hà Giản tiên sinh kia lại quá keo kiệt, lễ hỏi cũng đợi Hách đại tổng quản ra mà lại cách đúng tình đúng lý “Hách đại tổng quản, ngài cũng phải biết Cửugia nhà chúng ta, mấy thứ đồ trang trí trong Phúc Lộc vương phủ đều do Ân đại đương giađưa qua. Bây giờ mà đưa lễ hỏi long trọng cũng chỉ là làm màu thế thôi…. Sao so sánhđược.”

      Lời này lọt vào tai của Ân đại đương gia, nàng chỉ cười “ rất hay, cũng là lời .”

      Tối hôm ấy, Kha Đình Phong còn ở trong viện sắp xếp dược liệu thình lình Ân đại đương gia đến. Trước nay rất lạnh nhạtvới Ân Trục Ly, chỉ vì năm đó thiếu thành Phú Quý món nợ khổng lồ nên mới bất đắc dĩtới Ân gia dùng thân gán nợ.

      Có điều Ân gia cũng bạc đãi , mấy năm nay muốn vị thuốc gì ÂN gia cũng cung cấp, lâu ngày được nuôi kĩ, cũngkhông muốn rời khỏi nữa.

      Lúc này thấy Ân Trục Ly tới, cũng đứng dậy, chỉ ngước mắt dòm “Chuyện gì?”

      Ân Trục Ly quanh co lúc rồi mới cười “Mông Cổ… Khụ, Kha đại phu, ngài coi khôngbao lâu nữa bản Đại đương gia xuất giá, màCửu gia … ngài cũng biết, thân thể nhunhược, cho nên ta nghĩ… ờ… cần thứ gì đó trợhứng…”

      Kha Đình Phong chảy hắc tuyến, nhưng vẫn giữgiọng điệu của thầy thuốc “Có điều biết là trợ hứng cho Vương gia hay là trợ hứng cho Đại đương gia?”

      Ân đại đương gia ho tiếng, cũng có chút mơ hồ “Chuyện này có gì khác nhau sao?”

      Kha Đình Phong xếp xong kim châm, lau sạchsẽ mọi thứ rồi mới vào phòng, lúc sau cầm bình gốm đưa cho nàng “Mỗi lần giọt, chế vào rượu, thể pha vào trả. Dược tính mạnh nhưng cũng đủ trợ hứng!”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20

      Mùng tám tháng năm, Ân đại đương gia gả vàoPhúc Lộc vương phu, trở thành chính phi của Phúc Lộc Vương.

      Phúc Lộc vương là nhàn vương (vương gianhàn hạ), ở trong triều có thực quyền nhưng dù sao cũng là hậu duệ đế vương, mà Ân gia lại là Quốc thương của Đại Huỳnh, đương nhiên thể tổ chức qua loa. Nhưng vì trước đó Khúc Lăng Ngọc gả vào hoàng cung nên Ân Trục Ly đương nhiên phải giảm bớt của hồi môn để dù tổ chức long trọng cũng khôngphô trương vượt quá lễ lập hậu của Thẩm ĐìnhXa.

      Thời đó mọi người đều rất coi trọng giá y*, nữtử khuê phòng đều tự tay may từng đường kia mũi chỉ cho giá y của mình, mà làm Phúc Lộc vương phi đương nhiên có lễ phục. Nhưng Ân đại đương gia lại muốn làm vậy – giá y mà Ân đại đương gia mặc khi gả cho PhúcLộc vương, tới giá y mà ngay cả mẫuthêu hay mẫu vẽ đều phải hoành tráng, kiếm lờinhiều chút.

      *giá y : áo cưới.

      Toàn thân nàng mặc lụa yên hà, phía thêu khổng tước, mây bay, hoa văn cầu kỳ bằng chỉkim tuyến.

      Toàn thân áo may bằng tơ giao long, thêu hợpthành hoa Mẫu đơn, phía dưới xếp nếp, vừa tônvòng lại làm đường cong cơ thể, tránh vẻlùng thùng của giá y mà vẫn làm giảm bớtnét cao quý tinh mỹ.

      cần phải , đây đương nhiên là kiệt tác của Vân Thiên Y, từ vẽ mẫu tơi thêu, tới mỗi đường kim mũi chỉ, nếp gấp áo đều do tay hoàn thành.

      Khăn trùm đầu thêu trăm cụm mây lành, ngụ ý trăm năm hòa thuận, ở viền khăn có đính tuarua, phía cuối kết viên ngọc lưu ly, nhầm ý đến hết đời suôn sẻ.

      Từ Ân Trục Ly quen biết nhiều, tránh khỏi lây nhiễm chút hào khí giang hồ, bây giờ Ân thị lại bị giam hãm trong Thính ĐàoCác, mọi chuyện đều do nàng quyết định nênnàng cũng thèm chú ý nhiều. Nàng giảmđi mấy nghi thức xả giao, chỉ làm màu trước mặt người khác chút là được rồi.

      Đêm trước lễ cưới, bà mai theo thông lệ manghạt sen tới, có nước canh, táo đỏ và đồ cúng tế,thắp nến dâng hương để lúc nàng bái thiên địa,tay trái có thể nhét trái táo đỏ vào miệng, tay phải có thể lấy đũa bạc mà khuấy nước canh. Nàng lại tùy tiện câu “Ta thích đồ ngọt, bỏ .”

      Bà mai cũng biết nên hay cười, định bị Hách tổng quản mời về để Ân Trục Ly khỏi phải nhảy dựng lên cãi vả.

      Mũ phượng đầu quá nặng, Thanh Uyển đỡ nàng tới bái biệt Đường , sắc mặt ĐườngẨn chỉ tĩnh lặng như nước, đơn giản vài câu để nàng tới Thính Đào Các chào Ân Thị. Ân Trục Ly đương nhiên tới, nha hoàn trongThính Đào các được đổi, trước cửa có ngườicanh giữ, trước mắt Ân thị thể tự do hành động.

      Ân Trục Ly xua đuổi ý nghĩ, thế nào đây cũng là ngày đại hỉ, cần gì phải nghĩ tới chuyệnbuồn bực?

      Tiệc mừng của Ân gia chiêu đãi tới hoàng hônthì Cửu vương gia tới đón dâu, màu da của hắntrắng trẻo như ngọc, lại mặc lễ phục thêu rồng,thắt lưng ngọc đái, đầu đội mũ, trang phục củathân vương mặc người , là vô cùngđẹp đẽ.

      Da thịt của như ngọc quý, lúc lên xuống ngựa tay áo bay bay, càng có vẻ dong dỏng cao. đường , buông mắt nhìn xuống,lông mi dài che khuất ánh mắt, biết là vui hay buồn.

      Tiểu Hà biết vương gia nhà mình cưỡi ngựakhông giỏi nên cẩn thận theo bên cạnh, sợ lại xảy ra chuyện gì sơ suất.

      Kiệu hoa đường tới trước cổng lớn nhà Ân gia, Ân Trục Ly được Thanh Uyển và bà maidìu vào kiệu, người mặc giá y đỏ tươi làmngười khác bàn tán xôn xao, thanh khen ngợi ở bốn phía, Ân đại đương gia cũng cảm thấy vui vui – xem ra năm nay mẫu thêu giá y này ở tiệm bán đắt lắm đây.

      Thẩm Đình Giao thấy Ân thị, nha hoàndẫn tới bái biệt Đường rồi rước ÂN Trục Ly về Phúc Lộc Vương phủ. Nhìn nàng vào kiệu, trong đôi mắt trong veo lạnh lùng của Thẩm Đình Giao như được bóng dáng mặc giá y đỏ của nàng thắp sáng.

      Lúc này ở Phúc Lộc vương phủ vô cùng náonhiệt, Ân Trục Ly nhìn thấy gì, lại ănmặc cồng kềnh nên từ khi xuống kiệu, bước lên thảm đỏ được Thẩm Đình Giao cầm dây lụa đỏ dắt , nghe thấy tiếng chúc mừng từ bốn phía, trong lòng nàng cười thầm: là chó hùaquá .

      Do hôm nay là đại hôn của Thẩm Đình GIao,Vương thượng đặc biệt cho Hà thái phi xuấtcung ngày, hôm nay bà ăn mặc lộng lẫy, dochưa trải qua sương gió bao giờ nên nhìn cứ nhưthiếu nữ đôi mươi. Thẩm Đình Giao dắt Ân TrụcLy lên trước sảnh chính, bao lâu sau thìnghe tiếng gia nô đứng đón khách ngoài cửa cao giọng “Đại tướng quân Khúc Thiên đến chúcmừng ngày vui của Cửu vương gia…”

      Bị che bởi khăn cưới, Ân Trục Ly cũng khôngquay đầu lại, Khúc Thiên bước vào hỉ đường tự nhiên cười với mọi người. Xưa nay hắnkhông thích kết giao với mấy quan lại, hôm nay lại đến chúc mừng là ngoài dự đoán của mọingười. Những người có thể giữ chắc ghế ngồitrong triều đều là những người tinh ranh, lúc nàyđương nhiên thầm suy nghĩ trong bụng.

      Hà thái phi ngồi phía nâng mắt nhìn cái, bốn mắt nhìn nhau, hai người đềukhông mặ nhạt mà dời mắt nơi khác.

      ra hôm nay Ân đại đương gia bớt đượcrất nhiều việc, hôm nay có rất nhiều khách từ bốn phương tới chúc mừng nhưng nàng là tân nương nên tiện gặp, tất cả đều do Hách đại tổng quản và Hà tiên sinh xử lý.

      Hai người bị kéo ra trước sảnh, làm đại lễ ba quỳ chín lạy, trong lòng nàng hận đến ngứa ngáy, may mà được khăn che lại nên aithấy vẻ mặt lúc này.

      Hai người bái cao đường xong, cuối cùng cũngđược đưa vào động phòng. Lần đầu tiên trong đời nàng được vào động phòng nên cảm giáccũng có chút là lạ. Ân Trục Ly nâng khăn cưới lên màu đỏ đập vào mắt, màn lụa màuđỏ, khăn bàn màu đỏ, bàn có hạt sen, táođỏ, long nhãn , …

      tường dán chữ hỉ đỏ tươi, bàn có bánhmừng, mấy quả đĩa đều được cột màu đỏ,quả nhiên là ngày hỉ.

      Ân Trục Ly cũng cần người đỡ mà đếngiường rồi ngồi xuống, lại sai sử Thanh Uyển đứng cạnh “Ngươi ra ngoài dặn với Hà tiên sinh là tửu lượng của Cửu gia tốt, bảo hắnngăn rượu cho ngài ấy chút.”

      Thanh Uyển đáp tiếng rồi quay đầu rời khỏi phòng. Thanh Uyển tới ngoài lại lời của Ân Trục Ly làm mọi người cười trận,vây quanh Thẩm Đình Giao mà trêu ghẹo làmHà tiên sinh vội vã chắn rượu. Cuối cùng vẫn là Hà Giản tinh tế, nhớ là nguyên ngày nay Ân Trục Ly vẫn chưa ăn hạt cơm nào nên sai phòngbếp mang đến thức ăn lót dạ cho nàng.

      Việc này rất hợp ý Ân Trục Ly, nàng ngồi trước bàn uống rượu ăn thức ăn, xong việc lấy mộtcái bình sứ từ bên hông ra, lấy viên thuốc nhét vào miệng rồi nốc rượu nuốt xuống.

      Bởi vì “ khắc đêm xuân đáng giá ngànvàng” nên mọi người cũng làm mất thời gian của Thẩm tiểu vương gia, lúc sau bà mai dẫn vào tân phòng.

      Thẩm Đình Giao cũng uống chút rượu nhưng nhờ có Hà Giản ngăn dùm nên chỉ hơi ngà ngà say. nâng khăn cưới, bà mai lại đưa rượubảo hai người uống giao bôi, chẳng có gì mớimẻ. Ân Trục Ly nhận lấy rượu kia rồi kề vai Thẩm Đình Giao mà uống.

      Bà mai cột vạt áo của hai người lại rồi đống câu cát tường, cuối cùng lui ra ngoài.

      Bên ngoài, tiếng người dần dần im ắng, dưới ánhnên long phượng, má hai người ửng đỏ, xinhđẹp hơn hoa đào.

      Im lặng lúc, ÂN Trục Ly đứng dậy gỡ mũ phượng đầu, giọng bình thường “Mệt sao?”

      Mũ phượng kia cũng quá rối rắm, Thẩm Đình Giao đứng dậy cởi xuống cho nàng “Cũngđược.”

      Ân TRục Ly đặt mũ phượng lên bàn trang điểmrồi gỡ trâm ngọc mọi thứ xuống, lấy nước rửamặt, sau đó xoay người chầm chậm tới chỗThẩm Đình Giao. Tóc nàng dài như tơ, xõa trênvai, áo đỏ bay bay, dáng khoan thai giống như tinh xinh đẹp lạc vào phàm trần.

      Thẩm tiểu vương gia vô thức lùi về sau mộtbước, cúi đầu gỡ nút áo của mình “Cũng còn sớm, nghỉ ngơi .”

      “Ừ.” Ân Trục Ly cúi đầu gỡ đống nút áo ra cho , cởi áo hỉ đó ra rồi bỏ qua bên, rồi lấy áo ngủ bắng gấm của mang tới bên giường.Thẩm Đình Giao mặc áo trong màu trắng, thấy ánh mắt nàng trầm như hồ nước có chút bối rối “Trục Ly?”

      “Sao?” Ân Trục Ly từ từ cởi hỉ phục đỏ tươi người mình, vẫn bĩnh tĩnh mà đáp lời .

      Thẩm Đình GIao khẽ nhéch môi, nhất thời biết gì, Ân Trục Ly cũng ngồi giường, lấy gối cho rồi nhìn “Chuyệngì?”

      Thẩm Đình Giao nằm ngửa giường, chỉ cảmthấy như bị lạc vào khu vườn đỏ thẫm, Ân Trục Ly dựa gần , có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt người nàng. Đôi mắt kianhìn chằm chằm, làm hiểu sao lạibất an trong lòng, giống như con thú đối mặt với hổ dữ. nuốt nước bọt, đôi má như ngọckia ửng hồng, đôi mắt sóng sánh như nước hồthu, mặt mũi như đóa hoa quỳnh, đôi môi căngmọng, nuốt như vậy cổ họng hơi đọng làmlòng người xao xuyến.

      Ân Trục Ly đưa tay trái lên, càng lúc càng gần, co rúm người lại, thậm chí có thể cảm nhậnđược hô hấp của nàng nóng bỏng khácthường. hiểu nên lòng lại càng khẩn trương, Ân Trục Ly dùng đầu mũi chạm vào mặthắn, tay phải từ từ cởi áo lụa trắng của .
      Da thịt trong suốt như bạch ngọc, sờ vào cảm giác mềm mịn, giống như loại lụa yên hà thượng hạng. Ân Trục Ly chạm vào lại run run, đôi mi dày khẽ lay động như cánh bướm. ÂN Trục Ly cởi dây buộc quầntrên áo , đột nhiên đưa tay giữ ống tay áo của nàng lại, lúc nàng nhìn thấy đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, lúc sau lại bỏ tay ra, nhắm mắt quay mặt .

      Bộ dáng yếu đuối mặc người chà đạp, sắc hương đều đủ, giống như món ăn hiếm có trongnhân gian.

      P/S : Chương sau nàng nào chưa đủ tuổi được đọc nha!!! Mèn ơi!!! Phen này A Cửu làm sao thoát khỏi

      -------
      Chương 21

      Hỉ phòng to như vậy nhưng lại tĩnh lặng như tờ,chỉ có tiếng hít thở bên tai, Ân Trục Ly nhếchmôi cười, cúi người hôn lên môi của Thẩm Đình Giao. Thẩm Đình Giao hơi giật mình, lúc lâu sau mới ôm nàng đáp lại.

      Hôn môi như vậy cũng phải lần đầu, ÂnTrục Ly tăng thêm chút lực, Thẩm Đình Giaokhẽ rên tiếng nhưng cũng ngoan ngoãn đáp lại nàng. Tay Ân Trục Ly dần mò xuống dưới,quần dài của Thẩm Đình Giao xũng giống với loại bán ở Cẩm tú trang trong thành Phú Quý, Ân Trục Ly cởi nó mà chẳng có chút khó khănnào. Nàng quăng hết quần áo xuống dưới đất, bàn tay vào, Thẩm Đình Giao lạnh tới co người lại, cuối cùng cũng để mặc cho nàng nắm lấy.

      Nàng nhàng vuốt ve, cũng đợi động tình mà cứng rắn.

      (Ặc!! ! Ta thề là ta đổ mồ hôi sôi nước mắtvới mấy cảnh này!)

      Thẩm Đình GIao vẫn nằm ngửa giường,nàng ngồi đùi , tự nhiên cởi áo ra, khôngcó chút thẹn thùng nào. Nàng cởi giá y, chỉcòn váy lụa màu đỏ và áo yếm cũng màu đỏ, nàng vuốt mái tóc che trước ngực, hai tay lại mò dây buộc rối rắm sau lưng, rất nhanh đem cái yếm cởi bỏ. Ánh mắt của Thẩm Đình Giao dần tối lại, cổ họng động đậy nuốt nước miếng cái.

      Ân Trục Ly quăng áo yếm kia xuống đất rồi lạikhom lưng nâng mặt lên “Cửu gia, lại đây.”

      Hơi thở của Thẩm Đình GIao dần dồn dập, hai má ửng hồng, đôi mắt như nước kia gợn sóng,vô thức mà đưa tay chạm tới nơi mềm mại kia. Bỗng dưng hai bàn tay bị cầm lại, nâng mắt nhìn, Ân đại đương gia lại cười giảo hoạt “Hôm nay chắc là Cửu gia cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớmthôi.”

      xong đợi Thẩm Đình Giao trả lời,nàng xốc áo ngủ gấm đắp kín cho “Ngủ .”

      (Tèng teng!!! =D] !! Xin lỗi làm chị em mấthứng!)

      Hình như Thẩm Đình Giao cũng nhàng thởra hơi rồi nằm xuống, Ân Trục Ly nhặt quần áo ngủ mà thị nữ treo sẵn bên giườnglên, ngại mà đứng ngay đó mặc vàorồi thuận tay tắt nến , chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ của dạ minh châu gắn tường.

      Vừa nằm lên giường nàng cũng kéo chăn, nằm ngủ.

      Thẩm tiểu vương gia ngủ ngon lành , nhúc nhích, nàng cũng làm gì nữa, đêm bình an vô . Đến giờ sửu, đột nhiêncó người gõ cửa, Ân Trục Ly lập tức tỉnh táo“Ai?”

      Thanh Uyển đứng ở ngoài cửa, giọng lo lắng“Đại đương gia, trong nhà có chút chuyện, Đàn Việt ca mới tới mời ngài về.”

      Ân Trục Ly ngồi dậy khoác áo vào, Thẩm Đình Giao cũng ngồi lên, vẻ mặt ngây thơ như vừa rờikhỏi mộng đẹp “Sao thế?”

      Ân Trục Ly mặc xong áo quần rồi quay đầu đỡhắn nằm xuống, hôn cái lên má “Khôngsao đâu, ta ra ngoài nhìn xem, ngài ngủ tiếp ,nhé.”

      Thẩm Đình Giao nằm xuống, để cho nàng vénchăn cho rồi nhìn nàng vội vàng ra khỏicửa.

      Cửa tân phòng đóng lại, tiếng bước chân dần xa, chút thanh cũng còn nữa. giường, Thẩm Đình Giao ôm chăn ngồi dậy, ánh mắt sâu như hồ nước – cuối cùng là bị bại lộ chỗ nào vậy? chậm rãi nhìn bản thântừ xuống dưới, vạt áo tán loạn, da thịt dưới ánh sáng mờ mờ của dạ minh châu mịn màngsáng bóng … chẳng lẽ… là do mình quá chủ động? Hay nàng lại dùng chiêu lạt mềm buộcchặt?

      (A Cửu suy nghĩ tại sao mình được bị ăn!!! =D)

      , mới rồi lúc nàng ôm hôn nhiệt độ cơ thể cũng bình thường, ánh mắt tỉnh táo, tim cũng đập nhanh, ràng là cho thấy chưa động tình, che giấu rất tốt mà.

      Cuối cùng là vấn đề ở đâu vậy trời?

      Ân TRục Ly bước nhanh theo Đàn Việt rời khỏi Phúc Lộc vương phủ, vẻ mặt u “Chuyệngì?”

      Đàn Việt dắt Lão Tam tới, sau lúc mới “Tiên sinh… buổi tối tiên sinh trở về, biết tại sao lại trọng thương, Hách đại tổng quản sai ta tới báo cho Đại đương gia.”

      Ân TRục Ly được lời nào, thúc ngựa trước.

      Lúc chạy về tới đại trạch của Ân Gia là cuối giờ sửu, Ân Trục Ly cũng quan tâmtới Lão Tam mà xuống ngựa chạy về chỗ ĐườngẨN. Đường thích yên ắng nên trong lầu chỉcó nha đầu Ôn Ngọc hầu hạ, xưa nay đềukhông ở trong viện. Giờ phút này trong phòng lại thắp đèn, bên ngoài cửa phòng có hai dược đồng của Kha Đình Phong đứng đó.Nàng chạy vào phòng thấy Đường toànthân đẫm máu nằm giường, bất tỉnhnhân . Kha Đình Phong ngồi bên cạnh giường,cầm máu cho , lúc sau mới ngẩng đầulạnh lùng “Đóng cửa!”

      Ân Trục Ly tiện tay đóng cửa, bước tới bêngiường “Sao rồi?”

      Giọng của Kha Đình Phong hờ hững, trướcmặt đẫm máu vậy mà loạn mộthơi thở nào “ chết được.”

      Ân Trục Ly thở hơi, thấy kế bên là mộtthanh kiếm dính máu, nàng cầm lên nhìn kỹ thìtrên chuôi kiếm có khắc chữ : Khúc. mặt nàng cười “Hằng năm sư phụ đều phảiluận võ với người này, lúc thắng lúc bại, ra chính là .”

      Kha Đình Phong khâu miệng vết thương cho Đường , vết thương kia nhìn vô cùng đángsợ, cũng ngẩng đầu lên, lạnh tanh “Ngu xuẩn.”

      Ý cười trong mắt Ân Trục Ly càng sâu, giọng than thở “Đúng vậy, chinh chiến sa trường hơn hai mươi năm, về chuyện giết người còn ai hiểu hơn nữa… thậtkhờ.” xong nàng lại nhớ tới chuyện“Mông Cổ đại phu, thứ ngươi cho ta chẳng có tác dụng tí ti gì!”

      Kha Đình Phong dừng tay, trán đổ mồhôi “Vốn là thuốc trợ hứng, nếu bản thân khôngcó hứng trợ cái gì?”

      Ân Trục Ly lấy khăn lụa ra lau mồ hôi cho , giọng “Cho cho , còn lý do nhiều vậy…”

      Kha Đình Phong lườm nàng cái, lấy thuốcđắp lên vết thương của Đường . Đường rên tiếng nhưng vẫn tỉnh lại. ÂNTrục LY đau lòng tay chút!”

      Kha Đình Phong cũng quan tâm tới nàngmà lấy lụa mỏng băng vết thương lại cho ĐườngẨn, tay nghề vô cùng thành thạo..

      Đợi đến khi băng bó vết thương xong, đứng dậy rời khỏi, cũng biết Ân Trục Ly cũng chưacó ý nên giương giọng “Nhìn chút, ta sắc thuốc.”

      Ân Trục Ly gật đầu, thấy sắp rời khỏi thìđột nhiên lên tiếng “ sao chứ?”

      Kha ĐÌnh Phong biết tính nàng, giọng mặcdù lạnh lùng nhưng thái độ lại khẳng định “ sao.”

      Kha Đình Phong rời khỏi phòng, tất nhiêntốt hơn Ân Trục Ly nên đưa tay khép cửa lại.Ân Trục Ly ngồi xuống giường, mặc dù sắc mặtĐường còn hơi xanh nhưng hơi thở vững vàng, chắc cũng đáng ngại. Nàng cũng yên tâm được chút, thỉnh thoảng rờ trán , thấy cũng sốt cao, nàng cầm tay .

      Xương tay của Đường to, vì tập võ nhiều năm nên trong lòng bàn tay, ngón tay có vếtchai. Ân Trục Ly vuốt bàn tay, cảm thấytrong lòng xôn xao kỳ lạ, giống như có kiến bò qua, ngưa ngứa nhưng gãi được.

      Trong lòng nàng hoảng hốt, vội thả bàn tay kiara, thấy hai môi khô rót chén nướcthổi nguội rồi đưa tới cạnh môi “Sư phụ?Uống chút nước!”

      Giọng của nàng rất , Đường vẫnkhông có phản ứng gì, chỉ nhíu nhíu mày chịuđựng vết thương đau đớn. Thường ngày rất khôi ngô, khuôn mặt tuấn tú, bình thường rất điềm tĩnh, bộ dáng thanh cao, giao tế với người khác cũng chỉ lạnh nhạt như nước, mấy năm nay chỉ thân với Ân Trục LY.

      Ân Trục Ly vốn là tên gia hỏa chẳng tốtlành gì, lúc trước thường nghịch ngợm với Đường , cũng thèm giữ lễ. Mà nay Đường cũng chẳng còn tỉnh táo, thểđộng đậy, nàng lại bị sắc dục thôi thúc, lập tức ngậm ngụm nước rồi nhàng bón vàomiệng . Đường mất máu nhiều, cánh môi khô khốc, nhiệt độ cũng cao hơn bình thường.Nàng nhàng bón nước vào, trong lòng lại ngứa ngáy như kiến bò.

      (A!!! A Cửu mà biết được ….. Ly Ca khôngcó hứng với A Cửu, lại có hứng với ĐườngẨn!!! A!!!! *quay cuồng*)

      Trong lúc răng môi quấn quýt hơi thở của nàng nặng nề, vẫn cẩn thận né tránh vết thương của . Giấc mộng ngày đêm nhớ mong tronglòng cuối cùng cũng thành , nàng nắm tayhắn hôn lên mỗi đường gân, nhớ lại lần đầu cầmkiếm, lần đầu viết chữ, lần đầu cưỡi ngựa….

      Nhiều lần đầu như vậy đều là do đôi bàn tay này chỉ dẫn cho nàng, nháy mắt qua nhiều năm thế rồi.

      Ngoài cửa có tiếng động , Kha Đình Phongbưng thuốc vào, thấy bộ dáng của nàng lạnhmặt ho tiếng. Thấy vẻ mặt của nàng kỳ lạthì Kha Đình Phong lại càng thể hòa nhã nổi “Ngươi có từng nghe qua mấy chữ [nghe lời bác sĩ dặn] chưa hả?”

      Ân Đại đương gia đưa tay khép cửa lại, ho tiếng “Nếu muốn đốt nhà của ta thìnói chút.”

      Kha Đình Phong để thuốc bên, lạnh lùngnhư thường “Dùng nhiều thuốc tổn thương cơ thể, Ân Trục Ly, đáng sao?”

      Ân Trục Ly cười như cười ép tới góctường, tay chống lên tường phía bên cạnhhắn, ánh mắt ám muội nhìn “Chẳng lẽ ngươisợ sau này Bản đại đương gia thể [lên] nữa?”

      “….” Kha Đình Phong quyết định lần này vềnhất định cho nàng mười bình, uống chết càng tốt…
      A Cửu là sói giả bộ cừu định lập mưu để Trục Ly "thịt" mình, nhưng tiếc là Trục Ly sư phụ Đường của nàng nên ko có hứng với A Cửu. Hai người này đều muốn lập mưu lợi dụng người đối phương. Đây là mô típ Nhất Độ Quân Hoa rất hay dùng, nam9 /nữ 9 khi bị đối phương lợi dụng để thực thi kê hoạch, dù kế hoạch đó là tốt hay xấu khiến ta vẫn cảm nhận tổn thương về tình cảm của các nhân vật, tình trong truyện của Nhất Độ Quân Hoa luôn làm cho người đọc cảm thấy có chút phẫn hận bi thương dù truyện có HE và nếu muốn có đc kết cục tình tốt đẹp các nhân vật cần phải có tha thứ và buông bỏ. Tuy nhiên như vậy càng khiến ta cảm nhận được có gì là tuyệt đối, dù có sâu đậm khắc cốt ghi tâm cũng tuyệt sủng 1 cách hoang đường.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22

      Bình minh lên, Ân đại đương gia vẫn ngồi bên Đường , hầu hạ dùng bữa sáng rồi mới trở về Phúc Lộc vương phủ với Cửu vương gia – sau ngày đại hôn phải vào cung tạ ơn. Đường đương nhiên giữ nàng “Vi sưkhông sao, ngươi nhanh .”

      Ân Trục Ly lại dặn dò Kha Đình Phong látrồi lại tạt qua Thính Đào Các, hỏi han NguyệtQuế về tình hình gần đây của Ân thị, biết bà vẫn khỏe nàng cũng vào, lập tức thúcngựa trở về Phúc Lộc vương phủ.

      Lúc đó Cửu vương gia ăn mặc chỉnh tề, thấy nàng về hỏi “Đêm qua có chuyện gì thế?”

      Ân Trục Ly đáp, quay về phòng ngủ“Thanh Uyển, thay quần áo!”

      Thanh Uyển cầm hoàng phục của Phúc Lộc vương phi tới cho Ân Trục LY thay, lại thấy Cửu vương gia hình như định ra thìmặt Thanh Uyển ửng đỏ. Nhưng Ân TRục Ly lại vô cùng tự nhiên, vẫn để cho nàng thay quần áogiúp.

      Đợi tới khi trang điểm xong xe ngựa cũng đãchuẩn bị ổn thỏa. Ân Trục Ly đỡ Thẩm tiểu vương gia lên xe ngựa. Trời tháng năm ấmlên chút, vậy mà tay vẫn lành lạnh, ÂnTrục Ly ôm tay lại, vì thành hôn nêncũng thèm câu nệ nữa “Lạnh ?”

      Thẩm tiểu vương gia lắc đầu, tìm tư thế dễchịu rồi dựa vào ghế, bộ dáng như buồn ngủ. Ân Trục Ly sờ trán , cảm thấy hơi nóng nóngnên lại đưa dựa vào người mình. nângmắt, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngẩn ratrong chốc lát. Nhưng Ân Trục Ly này từ trước tới giờ cũng biết ngại ngùng gì nên lại cúi đầu hôn vào trán rồi vỗ vai “Ngủ , tới nơita gọi ngài dậy.”

      Thẩm Đình Giao gật gật đầu, nhắm mắt thiêmthiếp ngủ.

      Xe ngựa dừng lại trước cửa cung, hai người vào tạ ơn, đương nhiên cũng phải tặng lễ. Tớigiờ ngọ Thẩm Đình Xa mở tiệc gia đình, mọi người dùng bữa ở Ngọc Lan Uyển. Tính tìnhKhúc Lăng Ngọc rất thẳng thắn, cũng khôngthèm nhiều với Ân Trục Ly, vẻ mặt của Hàthái phi cũng lạnh nhạt, nhưng Phó thái hậu lạirất nhiệt tình, chuyện với Ân Trục Ly lúc lâu.

      Mọi người trong bàn đều có lòng riêng, ăn xong lui, Thẩm Đình Xa gọi Ân Trục Ly tới ngựthư phòng để bàn chuyện nạn châu chấu ở Sơn Đông, Hà Bắc.

      Ân TRục Ly đương nhiên chẳng thể khước từnên đành đứng dậy theo. Thẩm Đình Giao thìtới Tiêu thục cung của Hà thái phi, Hà thái phi luôn rất nghiêm khắc, hai người ở chung cũngchẳng gì nhiều nên đành mau lẹ trốnkhỏi Tiêu thục cung mà dạo loanh quanh.

      Tuy nhàn vương nhưng cũng làVương gia, ở trong cung ai dám cản .

      Thẩm Đình Xa cũng chẳng triệu Ân Trục Ly tới Ngự thư phòng. Tháng năm tháng sáu là mùa trăm hoa khoe sắc, mẫu đơn, hướng dương, hải đường đều tranh sắc, hai người dọc theo đường mòn đá trắng tới cạnh hồ Bồng Lai.

      Thẩm Đình Xa kéo dưới gốc cây bên cạnh ao ra chiếc thuyền chơi thuyền với trẫm.” Tuy là lời mời nhưng lại chẳng khác nàohoàng mệnh. Ân Trục Ly khoanh tay đứng nhìn lát rồi lại cười “Vương thượng có lệnh,đương nhiên thảo dân đâu dám nghe. Có điều hôm nay vào cung để tạ ơn, vương thượnglại mời thảo dân cùng thuyền mà dẫntheo Cửu gia… hình như được hợp lễ cho lắm.”

      Lá sen xanh ngắt mặt nước, hoa sen lại nở tươi đẹp, mùi hoa thoang thoảng. Thẩm Đình Xa nhìn nàng, mặt mang ý cười, đôi mắt sâu thấy đấy “Chẳng dễ gì được ở chỗ với nàng, sao lại có thể dẫn theo những người cản đường cản lối?”

      Ân Trục Ly gì, bước lên thuyền. Vẻ mặt của Thẩm Đình Xa dịu chút rồi nhưđang nhìn hướng, cũng bước vào “Lễ phục nàynhìn chướng mắt, về sau có chuyệngì đừng mặc.”

      Giọng của trầm trầm, Ân Trục Ly bỗngnhiên cảm thấy nên chọc giận “Thảodân tuân chỉ.”

      Thấy vẻ mặt của nàng lạnh lùng, trong mắtThẩm Đình Xa lại có chút khổ sở “Trục Ly, nàng tin trẫm lần, ngay bây giờ, có được ?”

      Ân Trục Ly đưa mắt nhìn sóng nước, trong tầm mắt chỉ thấy lá sen xanh ngắt đong đưa “Saovương thượng lại lời ấy? Vương thượng là thiên tử, sao thảo dân dám nghi ngờ.”

      Thuyền dần bơi ra xa khỏi bờ, gần đó còn tai mắt nào nữa, Thẩm Đình Xa ngưng tay chèothuyền, từ từ tiến sát lại nàng “Trục Ly, trẫmcũng là thân bất do kỷ. Ân gia của nàng có tổ huấn là con làm thiếp, phải trẫm có tâm, nhưng…” đưa tay, ngóntay lướt qua mặt nàng “Nhưng trẫm cố gắng, cố gắng, nàng hãy tin trẫm.”

      Ân Trục Ly giương mắt nhìn , lại thấy hình như có chút đau lòng, nàng lạnh mặt“Vương thượng mời thảo dân đến chỉ để những lời này sao?”

      ”, Thẩm Đình Xa tiếp tục chèo thuyền “Phía trước có nơi an tĩnh, chắc nàng thích.”

      Bên cạnh hồ Bồng Lai, trăm hoa đua nở, cỏ câyum tùm, phi tần hậu cung đứng bên gốc cây hải đường mà nhìn. Đợi tới khi chiếcthuyền xa khỏi tầm mắt, nàng xoay người lại thìgiật mình, biết người này đứng sau lưng nàng từ lúc nào mà cười như cười nhìn nàng.

      “Trang phi nương nương.” Người tới khẽ mấp máy môi, giọng như châu ngọc “Vừa nhìn gì thế?”

      Lúc này Trang phi mới tỉnh táo lại, vẻ kinh hoảng dần giảm ra là Cửu vương gia, nô tì thất lễ.” Nàng cũng chẳng thèm để Cửu vươnggia nhu nhược này vào mắt, thấy là cũngthở phào nhẻ nhõm.

      Thẩm ĐÌnh Giao đứng dưới khóm hoa hải đường, da thịt trắng nõn trong suốt, gương mặttĩnh lặng như cơn mưa thu, đôi môi căng mọng, người mặc áo tím nên lại càng có vẻ gầygầy. Tuổi tác của Trang phi cũng lớn, trong lòng bỗng nhiên thấy yên.

      Nàng vốn định đem chuyện này với KhúcLăng Ngọc, thể ngờ được giữa Vươngthượng và Phúc lộc vương phi lại có quan hệ mờ ám như vậy. Tính tình của Khúc Lăng Ngọc đơngiản, lại ỷ vào thế lực của nhà cha đẻ, chuyên sủng ở hậu cung. Nếu để nàng ta biết được việcnày chắc làm cho trời long đất lở. Đế hậu bấthòa, chính là cơ hội cho những người khác…

      Nhưng lúc này nàng lại nỡ cất bước , chỉ yên lặng đứng nhìn Thẩm Đình Giao đứnggiữa biển hoa. Tướng mạo như vậy, giống tiên trời, nhưng lại có chút cảm giác lành lạnh nên lời, nhan sắc tuyệt mỹ làm người khác nảy sinh dục vọng.

      lúc sau Thẩm Đình Giao mới ngước mắt đón ánh mắt của nàng, lúc mở miệng, giọng lại lạnh lùng có chút trần tục nào “Trang phi vì sao lại nhìn bổn vương như vậy?”

      từ từ bước tới gần, nhan sắc như đoạt hồnphách người khác. Trang phi chỉ cảm thấy mỗi bước chân của là cho tim nàng đập nhanhhơn, mà Thẩm tiểu vương gia vẫn nhận ra, chỉ tới gần nàng rồi giọng gọi “Trangphi nương nương?”

      Trang phi sợ hãi lùi về sau thình lình đưa tay ra, đôi tay kia mềm mại, ngón tay thon dài,đầu ngón tay hồng hồng, khớp xương thon thả tỳ vết. Lúc này nàng mới phát hình như Thẩm tiểu vương gia hơi lạ, nhưng nàng lại bị sắc đẹp này mê hoặc, thấy đưa tay nắm lấy trâm cài của nàng, làm cho tóc dài xõa ra vai.

      Hai má nàng ửng hồng, định mở miệng trước mắt lóe lên cái, nàng thể tin nổimà ngẩng đầu, thấy Thẩm tiểu vương gia kia vẫnđang cười, trong mắt vô cùng lâm li “Trang phi nương nương, bổn vương và Vương phi mới thành hôn, tình cảm chưa ổn định. Lăng Ngọclại quá thẳng tính, nếu chuyện hôm nay truyềnra ngoài chắc chắn mọi người đều biết.”Giọng của như mang theo tình ý nồngnàn, từng chữ từng chữ nhàng “Bổn vương là nhàn vương, đắc tội được vớihoàng huynh, lại càng thể chọc Vươngphi. vậy… sao ngươi còn làm bổn vương khóxử?”

      Trang phi há to mồm cũng chỉ ú ớ được mấytiếng, máu tươi phun ra từ trong cổ, bắn ra trong rừng hoa, xinh đẹp như bông hải đường rực rỡ. Nàng nằm dài mặt đất, tay ôm lấycổ, tay đưa về phía . lại như thể thấy cảnh máu me, cau mày lại rồi lùi về sau, Trang phi vùng vẫy, mỹ nhân hấp hối cũng mang vẻ đẹp khác lạ.

      Sau lúc, cuối cùng cũng còn tiếngđộng gì, Thẩm tiểu vương gia nghiêng ngườiphủi hạt bụi áo, đứng trong biển hoa cứ nhưmột hoa tinh đầy mị hoặc. đứng lúclâu, thấy nàng ta chết quăng cây trâm ,theo đường mòn lát đá mà rời khỏi đó.
      Chương 23

      Giữa hồ Bồng Lai có cái đảo, gọi là Bồng Lai tiên đảo. Ân Trục Ly theo Thẩm Đình Xatới, giương mắt nhìn thấy đảo có trúc xanh vây quanh, xanh thẫm màu, lại còn có hoa Cúc đại đóa vô cùng đẹp đẽ. Từng bông cúcto như cánh bướm nấp trong tán cây, thấpthoáng giữa màu xanh ngắt của lá, vô cùng thanh lệ.

      Đặt chân lên đảo giống như dạo chơi trong biển hoa.

      Ân Trục Ly giật mình, sau đó vẫn lạnh nhạt“ ngờ qua bao nhiêu năm tháng rồi mà Vương thượng vẫn còn nhớ là thảo dân thíchhoa cúc đại đóa.”

      Thẩm Đình Xa neo thuyền xong, đưa tay ôm eo nàng “Từng chuyện của nàng, trẫm chưa baogiờ quên.”

      Ân Trục Ly liếc cánh tay để eo mình, hơi xấu hổ bèn thu tay lại, lại nắm lấy tay nàng dưới ống tay áo “ dạo với trẫm mộtchút.”

      Ân Trục Ly hiểu tính của nên cũng cau mày mà theo lên đảo. Thẩm Đình Xa mặc hoàngbào màu vàng, dáng người cao gầy dong dỏng. Nghe đồn thánh tổ hoàng đế Thẩm Vãn Yến khi còn tại vị, đông cung hoàng hậu mất sớm, hậucung thời gian dài ai làm chủ, Thẩm VãnYến vốn rất sủng ái Hà Thái phi, lúc đó mọingười còn nghĩ ngài ấy chắc chắn lập Cửuhoàng tử Thẩm Đình Giao lên làm thái tử.

      Về sau biết tại sao Hà thái phi lại thất sủng, Thẩm Vãn Yến lại lẳng lặng lập con cả Thẩm Đình Xa làm thái tử, lại lập Phó quý phi –mẫu thân của Thẩm Đình Xa lên làm hậu, làmcho quần thần hiểu đầu cua tai nheo gì.

      Sau đó Hà thái phi cũng sống trong lặng lẽ ở Tiêu thục cung, lòng hướng Phật, ngay cảCửu hoàng tử Thẩm Đình Giao cũng còn hay lại trong cung nữa. Lúc trước vốn có thù cũ, Phó quý phi được thế thành chủ nhân hậu cung mẹ con Cửu vương gia cũng lắm gian nan. Cung nhân thấy bà bị thất sủng khi dễ, để hai mẹ con này vào mắt, cắt xén mọithứ, làm cho Tiêu thục cung này giống như lãnhcung.

      Tính tình của Hà thái phi cũng càng ngày càng nóng nảy, thường lấy Cửu hoàng tử ra mà trútgiận.

      Sức khỏe của Cửu hoàng tử vốn tốt, lúc trước được Thẩm Vãn Yến thương, thuốc thang đầy đủ, mỗi ngày đều có ngự y đến chẩn bệnh nên cũng có việc gì. Bây giờ còn thuốc thang càng thêm gầy yếu.Cũng may mắn là quen biết được Ân TrụcLy, vẫn hay giúp đỡ nên con đường gập ghềnhgian nan vậy mà cũng qua.

      Cho đến khi Thẩm Đình Xa lên ngôi kế vị, trong cung có năm vị hoàng tử, hai vị bị giam cầm, vị té ngựa mà chết, vị bị biếm làmthường dân, chỉ còn lại vị nhu nhược được việc gì được phong là thân vương – chính là Thẩm Đình Giao. ở Trường An mặc dùkhông có chức có quyền nhưng cũng phú quý thanh nhàn. Hoàn cảnh của Hà thái phi cũng đỡ hơn chút.

      Ân Trục Ly sóng vai với Thẩm Đình Xa tớigiữa đảo, thấy đó có căn nhà gỗ, xâycất vô cùng khéo léo. Mái nhà có treo mấy chùm phong linh leng keng theo gió, có chim hóthoa thơm, ở giữa cung đình hỗn loạn này chỉcòn chỗ này là có thể thong dong ngắm mây tụmây tan, hoa tàn hoa nở mà quên mất phàm trần thế tục.

      Ân Trục Ly cũng muốn làm thấtvọng nên hờ hững cười “Nơi này cũng có thểsánh với Quảng Lăng Chỉ Tức đấy.”

      Thẩm Đình Xa nắm tay nàng bước vào cănphòng , trong phòng bài trí rất đơn giản, cómột cái bàn trà, bên trái để cây đàn, trêntường treo tấm thảm bện thủ công, bên cạnh lạicó cái giường để nằm nghỉ. Lúc này hai người vào, nam quả nữ, cái giường này lại mang chút ý tứ ái muội.

      Ân Trục Ly ngồi xuống cái bàn trà, thấy bàn có trà cụ cũng bày ra, cầm cục đá bên cạnh đánh lửa để pha trà. Thẩm Đình Xa lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, sau lúc lâu mới “Thấy nàng vẫn mang theo cây sáo bênngười nhưng lại chưa bao giờ nghe nàng thổi, hôm nay nàng có thể vì trẫm mà phá lệ ?”

      Trục Ly chép miệng, miễn cưỡng cười “Chỉsợ là lại làm bệ hạ thất vọng rồi, Trục Ly hề biết thổi sáo. Mang theo cây sáo này vì đâylà quà tặng của ân sư.”

      Thẩm Đình Xa cũng ép nàng “Vậy TrụcLy hãy đánh đàn cho trẫm nghe .”

      Ân Trục Ly đương nhiên thể từ chối, bèn ngồi xuống bên cây đàn, bắt đầu đánh.

      Thẩm Đình Xa cũng am hiểu về luật, nhưng nếu bàn về cung, thương, tù và, Ân Trục Lycũng là người trong nghề. Nhưng từ đến lớnnàng quen ứng phó với người khác, gặp dịpthì chơi. Cho dù là chuyện đau đớn nhất nàng cũng tỏ hề tỏ ra mất bình tĩnh. Diễn trò lâu, những chuyện có thể tác động đến nàng, quả rất ít.

      Cho dù tiếng đàn có cao siêu tuyệt mỹ, hay là chói tai vô cùng nàng vẫn có thể làm thính giả tốt nhất. Nhưng nếu quan sát vào ánh mắt, vào vẻ mặt thực tế tâm tư nàng chẳng ở đây.

      Đánh xong khúc, trà của nàng cũng sôi. Nàng bưng chén tới trước mặt Thẩm Đình Xa,Thẩm Đình Xa cầm lấy chén trà đặt bàn rồilại cầm lấy tay nàng.

      Bàn tay to của vuốt lên tay nàng, Ân Trục Ly vẫn cười bình thản “Bệ hạ, đêm quathảo dân có việc rời khỏi Phúc Lộc vương phủ,chắc bệ hạ cũng biết chuyện này chứ?”

      Mắt của Thẩm Đình Xa dần đỏ lên, từ từ kéonàng tới gần, hôn lên ngón tay nàng “Ừ.”

      Vẻ mặt của Ân Trục Ly vẫn lạnh nhạt, cũngkhông tỏ là bằng lòng hay “Cho nên thảo dân và Phúc Lộc vương vẫn chưa viên phòng, nếu hôm nay bệ hạ muốn cùng thảo dânuyên ương có đôi đây là vinh hạnh vạn phầncho thảo dần. Có điều, tính tình của Cửu vươnggia, chắc bệ hạ cũng hiểu . Chỉ sợ là ngày mai ngài ấy hưu thảo dân ngay.” Nàng cười nhạt, thấy Thẩm Đình Xa nóng như lửa đốt lại câu trúng ngay trọng tâm “Nếu thảo dân và Cửu vương gia cãi vả bất hòa chẳng phải làphụ ý tốt của bệ hạ sao?”

      Ánh mắt của Thẩm Đình Xa tối lại, lúc sau mới buông tay nàng “Trục Ly, trẫm để nàng uất ức lâu đâu.”

      Ân Trục Ly rút tay về, vẫn châm trà cho ,hai người nghe đàn uống trà, cũng làm gì quá phận.

      Tới giờ thân, hai người rời khỏi đảo Bồng Lai mà quay về, Thẩm Đình Giao tìm rất lâu,Thẩm Đình Xa lại khuyên răn hai người như lẽthường, sau đó thả xuất cung.

      Hai người ra khỏi cửa cung, lên xe ngựa, Thẩm Đình Giao vẫn có chút mệt mỏi. Ân Trục Ly thấy tinh thần của được tốt lại ômvào trong ngực, cao giọng với Đàn Việt “Buổi chiều bảo Kha Đình Phong qua…”

      Đột nhiên nàng nghĩ tới vết thương của ĐườngẨn lại nữa. Thẩm tiểu vương giađã hạ mi mắt, hàng lông mi dày rậm buông xuống phủ cái bóng mờ mờ, hình như cũng để ý, nàng cúi đầu hôn lên hai má của “Đàn Việt, trực tiếp tới đại trạch Ân gia .”

      Đàn Việt trả lời tiếng rồi giơ roi thúc ngựa, xe ngựa phi về đại trạch Ân gia.

      Đan Phong các.

      Kha Đình Phong bắt mạch cho Thẩm ĐìnhGiao, vẫn những lời cũ “Cửu gia trúngđộc từ khi còn trong bào thai, có thuốc nào trị được, chỉ có thể nghỉ ngơi. Nhưng nếu hôm nay ngại Kha mỗ viết cho hai bài thuốc.”

      Cửu Vương gia liền có chút bằng lòng“Chẳng phải sao sao, sao còn phải viết bài thuốc!”

      Kha Đình Phong cũng biết lời của ai có giá trị nên thèm để ý tới mà vùi đầu viết phương thuốc, Thẩm tiểu vương gia ngẩng đầu nhìn Ân đại đương gia, Ân Trục Ly vỗ vỗ vào má “Ngoan, nghe lời.”

      Kha Đình Phong làm như thấy cử chỉthân thiết của hai người, chỉ sai dược đồng bốc thuốc rồi dọn dẹp hòm thuốc mà rời khỏi Đan Phong các.

      Ân Trục Ly để nằm nghỉ tạm trong phòng mình, vốn muốn thăm Đường nhưng nhìn Thẩm Đình Giao nằm giường lại thôi. Vì đêm qua ở cùng với Đường cảđêm, hôm nay lại phải đối phó với Thẩm ĐìnhXa nên nàng hơi mệt, bèn cởi áo gấm ra mà nằmlên giường.

      Thẩm Đình Giao xích vào bên trong, nàng lạikéo lại, gác tay xuống cổ để gối lên tay mình “Ngủ với ta nào.”

      Thẩm ĐÌnh Giao vẫn nhúc nhích, tiếng thở bên tai dần dần đều đều, cũng dần dần mơ hồ, trong đầu lên những hình ảnh rời rạc, lên khuôn mặt lạnh nhạt của Hà thái phi, rồi Trang phi đẫm máu, sau cùng là trong nửa canh giờ kia, Ân Trục Ly và hoàng huynh của nắm tay nhau lên thuyền…

      mơ mơ màng màng nhưng ngủ, lại dám động đậy sợ đụng trúng Ân Trục Ly. lâu sau, nha hoàn bưng thuốc vào. ÂnTRục Ly giật mình, nhận lấy chén thuốc kia rồibảo nàng ta lui xuống.

      Thẩm Đình Giao sợ nhất là uống thuốc, lúc này thấy trong chén là thuốc đen xì xì cau chặtmày. Ân Trục Ly cười rồi lấy muỗng đảođảo chén thuốc, kiên nhẫn “Lại đây, ta đút cho ngài, nhé.”

      chậm rãi há miệng, trong đôi mắt đẹp có chút sương mù. ÂN Trục Ly thở dài “Thuốc của Kha Đình Phong cái gì cũng tốt, chỉ có mùi vị là tốt chút nào.”

      Thẩm Đình Giao mặc kệ mà rút vào trong chăn, chịu uống muỗng thứ hai. Ân Trục Ly gọi vài tiếng, cuối cùng ngậm thuốc vào miệng rồiđè giường, dùng miệng mớm thuốc cho . lại vùng vẫy chịu, Ân Trục Ly đè hai tay của lại, mỗi lần mớm thuốc răng môi lại quấn quýt. Màn lụa buông xuống,ánh sáng mờ mờ, bờ môi vốn hồng của bây giờ đỏ như chu sa, cảnh này là ướt át.

      Mớm xong chén thuốc, Ân Trục Ly mới đặtchén xuống. Thẩm Đình GIao chỉ thấy đắngnghét trong miệng, trong ruột cũng đắng theo,bên môi dính nước thuốc màu nâu nhạt, sương mù trong mắt lại càng tăng.

      Ân Trục Ly nằm đè lên , lấy khăn lụa laumặt cho , lúc lâu sau đột nhiên “Trục Ly, ra nàng hề thích bổn vương phải ?”

      Ân Trục Ly ngẩn ra, rồi lại cười mà mắng “Vớvẩn, tất cả mọi người trong thành Trường An này đều biết Lão tử thích ngài. Chỉ có ngài là bị mỡ heo làm cho mơ hồ, lòng dạ đều cho Khúc Lăng Ngọc kia.”

      Thẩm tiểu vương gia vẫn nghi hoặc “Nhưngnàng…. Đêm qua nàng…”

      Ánh mắt của Ân Trục Ly thêm sâu, lúc sau lại cười “ ra Cửu gia suy nghĩ miên man cũng là vì chuyện này….”

      Ân Trục Ly dùng khăn lụa lau môi, sau đó lénlấy hai viên thuốc nhét vào miệng rồi đưa taycỡi dây lưng của . Vừa nãy vội vàng trở về, vẫn mặc triều phục thân vương, dưới ánhnên chỉ thấy da trắng như tuyết, đôi môi đỏmọng giống như cánh hoa đào.

      Nàng cởi áo ra, cười đểu “Thế gian này sao lạicó nam tử xinh đẹp như Cửu gia chứ.” Thẩm Đình Giao quay mặt né bàn tay của nàng, haimá ửng hồng, cũng gì.

      Ân Trục Ly đứng dậy vén màn lụa lên, lại kéogiá nến qua làm cho ánh sáng ràng chút.Thẩm Đình Giao bối rối, nàng vẫn đè giường, lòng bàn tay từ từ mơn trớn da thịt như ngọc của , để lại dấu vết da thịt mềm mại của Thẩm tiểu vương gia.

      Ân Trục Ly thấy thú vị cúi đầu hôn, để lại những vết hồng hồng thân , vừa ái muội là vừa đẹp đẽ. Thẩm Đình Giao đấu lại nàng, đành để nàng đè. Ân Trục Ly khẽ cắn vai cái, thấy vết đỏ như son tô làn da trắng muốt của , đẹp đến nên lời, trong lòng nàng lại có chút hứng thú nào nhưng lại để lộ ra.

      Quấn quýt như vậy cỡ khắc, quả nhiênthuốc kia bắt đầu phát huy công hiệu, hơi thởcủa nàng dần dần dồn dập, trong lòng thấy nóngnhư lửa đốt.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24

      Thẩm Đình Giao cảm thấy thay đổi của nàng, nàng tự cởi lễ phục rắc rối người rồi lại hôn dọc từ ngực xuống bụng . Thẩm Đình Giaonhắm mắt lại, nhớ lại cảnh ban chiều nàng cùngThẩm Đình Xa lên thuyền, lại nghĩ tới nhữngchuyện hai người có thể làm trong ngần ấy thờigian trong lòng là giận hay oán ghét, trong miệng chua lòm, bụng dưới như có ngọn lửa thắp lên.

      Dục vọng ùa tới, nắm chặt hai bàn taynhưng lại thể động đậy, thời gian của hắncũng còn nhiều, tuyệt đối thể để sơhở dù bất cứ lý do nào. cắn môi, ngọn lửaphía dưới lại bùng cháy mãnh liệt mà nàng vẫncòn hôn những chỗ đâu.

      (Vivi : “ chỗ đâu” là chỗ nào mà “chỗđâu” là chỗ nào hả A Cửu?? )

      Thẩm Đình Giao nhịn đến đau nhức toàn thân,nhưng vì chuyện lần trước nên kiềm chế đụng vào nàng, nhịn đến muốn nghẹn thìdo dự định nắm tay nàng, dục hỏa bừng bừng trong đôi mắt, lại cố gắng kiềm chế nơi đangtrướng đau đến muốn vỡ, môi đỏ hé mở mà thở dốc.

      Ân Trục Ly mỉm cười, từng nụ hôn rơi xuống như mưa, để lại những vết hồng hồng loang lổ người , hơi hơi đau nhưng lại vô cùng kích thích, làm cho lâng lâng. nghiếnrăng bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

      Ân Trục Ly ngẩng đầu lên, tay phải nắm cái nơiđang dựng đứng của , mặt ửng hồng, đôimắt như được phủ lớp nước mỏng, cóthể cảm giác được nhịp tim của nàng, nhưng nàng lại đùa cợt “Cửu gia, tuy thân thể của ngài gầy thế nhưng nơi cần lớn vẫn cứ lớn nha.”

      Thẩm Đình Giao đâu thể ngờ nàng lại có thể nóira những lời khiếm nhã thế này, đỏ mặt, lắp bắp “Nàng… nàng…”

      Ân Trục Ly cười hi hi rồi thình lình nhắm thẳng mà ngồi xuống. Sau đó Thẩm tiểu vương gia nên lời, chỉ hít sâu hơi, nóiđược gì nữa.

      Phân thân của đâm sâu vào, khai phá con đường chưa ai từng qua, lại như bị nhiệt độ của nàng thiêu đốt, trán Thẩm Đình Giao đổ đầy mồ hôi làm ướt mái tóc đen nhánh của . vôcùng muốn vào sâu chút nữa, hai tay nắmeo của nàng nhưng lại chỉ bấu chặt lớp áo ngủbằng gấm của nàng, nâng eo ngửa đầu ra sau, lộra phần cổ thanh tú.

      Từng giọt máu chảy xuống dính triều phụcthân vương của , hơi thở của Ân Trục Lycũng nặng nề, lý trí bị thuốc thiêu đốt, khôngngờ là giao hoan lại khó khăn như vậy. Cảmgiác kỳ lạ và đau đớn, trăm roi của mẹ mà so với cơn đau này chẳng thấm vào đâu.

      Nhưng nhiêu đó thứ vẫn làm giảm quyếttâm “ăn sạch” của nàng, Thẩm Đình Giao là thân vương, bây giờ cũng có thể nạp thê thiếp, nhưng từ sức khỏe của tốt, lạibị ghẻ lạnh nên trong cung cũng thu xếpviệc thê thiếp. Ân Trục Ly cũng đưa nhìn mỹ nhân, lầu xanh, nhưng chỉ ngửi ngửi vài cái chứ động đậy gì. Đây là lần đầu tiêncon cá này biết mùi biển mặn.

      (Vivi : Ý bả ông này là trai tân!)

      Cảm giác tuyệt vời này như muốn đánh tan lý trí của , khẽ nuốt nước bọt, nhịn nổi nữa khàn khàn “Trục Ly… dùng sức mộtchút, ngoan, dùng sức chút…”

      Lần đầu biết mùi vị giao hoan, hai người chẳng có đủ kinh nghiệm. Thẩm tiểu vương gia nhanh chóng bại trận. Ân đại đương gia lại bị mắc kẹt“hung khí”, ra được, mặt nàng vẫn chưahết đỏ, mồ hôi chảy khắp da thịt màu mật ong, trước ngực “núi non hùng vĩ”, cúi xuống nhìnhắn, trong mắt vẫn còn hừng hực cháy nhưng giọng lại trêu ghẹo “Ngài phải làm sao đây hả Cửu gia.”

      Thẩm Đình Giao lại sôi sục máu, vốn “rút quân đầu hàng”, lúc này lại “hừng hực chiếnđấu”. Ân đại đương gia cúi ngực mút “điểmnóng” ngực , cười hì hì “Mọi người đềukhen Khúc đại tướng quân bách chiến báchthắng, lại thể biết được Cửu gia của chúng ta cũng thiện chiến vô cùng nha.”

      Tiểu đệ của Thẩm Đình Giao đứng thẳng,nhiệt huyết căng tràn, trong đầu chỉ muốn đè cái tên lưu manh này xuống mà chà đạp trận. Nhưng vừa đưa tay lên lý trí lại quay về, đành kiềm chế dục vọng, cắn môi đến chảy máu, cuối cùng chỉ khẽ “Nhanh chút.”

      Từng tiếng rên rĩ khẽ truyền ra ngoài, những nha hoàn hầu hạ đứng bên ngoài quấy rầy.Thẩm Đình Giao đổ mồ hôi như tắm, tay nắmchặt thành quyền. Thuốc quá mạnh, Ân Trục Ly “ra tay” biết nặng , đầu ngón tay cào qua da để lại vết máu đỏ sẫm.

      Mặc dù rên, nhưng kháng cự.

      Hai người quấn quýt tới giờ Tuất Hách đại tổng quản tới tìm, mây mưa mói dừng lại. Ân Trục Ly sửa áo, lại mặc đồ chỉnh chu cho ThẩmĐình Giao, sau đó mới dặn Đàn Việt “Đưa Cửu gia hồi phủ trước , nhớ mang cả phương thuốc của Kha đại phu về.”

      Đàn Việt vâng tiếng rồi đưa Thẩm ĐìnhGiao hồi phủ.

      Hách đại tổng quản có chút chuyện khó xử.Phía cửa bắc của thành Trường An có hiệu thuốc, cũng là sản nghiệp của thành Phú quý,nhưng người quản lý chính là đường thúc ÂnSóc của Ân Trục Ly. Trước kia còn Ân thị nênhắn dám làm càn, bây giờ Ân thị bị khống chế, đương nhiên muốn nuốt trọn nơi đó,ngay cả Hách Kiếm cũng để vào mắt.

      Dạo gần đây lại càng quá đáng, ngay cả tiền cũng nộp lên. Ân gia là đại tộc, dòng họ chi thứ cũng nhiều, mấy người này lúc trước bất mãn với Ân Thị, huống chi bây giờ lại thay bằng Ân Trục Ly.

      cầm đầu làm vậy nên lại có đám ngườibắt đầu nảy sinh ý đồ.

      Hách Kiếm tuy quản lý hết chuyện lớn nhỏtrong thành Phú Quý nhưng vẫn e ngại mấyquan hệ dây mơ rễ má này, nhưng cuối cùng cũng chịu nổi. Ân Trục Ly cũng khônglàm khó xử “Mấy ngày gần đây Bản đạiđương gia vội vàng lo chuyện hôn với Cửuvương gia, lại làm đám người trong nhà này làmloạn. Ngày mai đãi tiệc tại Vương phủ… ngươi lấy danh nghĩa của Cửu Vương gia mà thôngbáo, để quản lý của mấy cửa hàng ở thànhTrường An này đến dự tiệc, coi như là làm quenvới Cửu gia.”

      Hách Kiếm nhận lệnh, dù sao cũng khác họ,việc này để Ân Trục Ly ra mặt hợp lý hơn.

      Thẩm tiểu vương gia được Đàn Việt đưa về phủ, cảm thấy người nhơm nhớp nên chuẩn bị để tắm. Hạ nhân đun sẵn nước nhưng cũng có chút khó xử - những dấu vết này mà để người khác thấy làm chuyện để bọn họ buôn mấy năm mất.

      đuổi mấy nha hoàn ra ngoài, Hà tiên sinh thấy sắc mặt của tốt nên cũng dám để tắm mình, đành phải cởi áo ngoài giúp , bất ngờ thấy dấu vết đầy người trong lòng khó chịu, mấy lần muốn lại thôi. Cuối cùng nhìn thấy mấy chỗ trầy xước người cầm thuốc mỡ bôi lên cho .

      “Cửu gia, tại hạ thấy Ân đại đương gia cũng giống người hiểu lí lẽ, nếu như ngài chịu nỗi cũng có thể với nàng tiếng. Việc gì phải…”

      Thẩm Đình Giao nghịch nước “Hà tiên sinh, ta và nàng thành thân, sợ là vài ngày nữa hoàng huynh nhất định ra tay, thời gian của ta còn nhiều. Nàng có thể ở với ta là tốt rồi,dù sao nữa, chỉ cần nàng ở bên ta là tốt rồi.”

      Hà Giản lau thuốc, chỉ cảm thấy những dấu vết kia giống như vết tay cào mặt mỹ nhân, vôcùng nhức mắt “Nhưng Cửu gia, dù thế nào nữa ngài cũng là nam nhân, sao Đại đương gialại…”

      Thẩm Đình Giao đưa ngón tay như ngọc lên mà lắc lắc “Nàng thích chủ động, bổn vương sẽbị động. Nàng thích nam nhân sạch , bổn vương vì nàng mà thủ thân như ngọc. Tiênsinh, ta quen biết nàng hơn mười năm, cũng hiểu nàng khá , tính tình của nàng tốt như tiên sinh thấy đâu, tuyệt đối đượcbuông lỏng cảnh giác. Buồn cười là hoànghuynh lại cứ say mê, còn tưởng rằng có đượclòng nàng, chỉ sợ là trong lòng nàng tức cười đến bể bụng. Cho nên đừng là mấy thứ này…” chỉ chỉ vào mấy dấu vết ái muội người,rồi lại cười “Chỉ cần nàng muốn, bổn vương sẽliều mình.”
      Oa oa oa *cắn khăn*

      Trục Ly là dũng mãnh~~~

      A Cửu cũng đàn ông quá , cái đoạn bộc bạch si tình làm ta quyết tâm làm fan A Cửu a~~~

      Cơ mà cũng tội, nam nha an mà phải làm "tiểu thụ", thông cảm và nêu cao tinh thần hi sinh của A Cửu




      Chương 25

      Chiều ngày hôm sau, Ân Trục Ly cùngHách đại tổng quản hạch toán tiền bạc của mỗicửa hàng nửa năm qua. Thẩm tiểu vương gia chẳng chịu ngồi yên, ầm ĩ đòi ra ngoài dạo.Ân đại đương gia cũng biết làm sao, đànhdặn dò tiểu Hà chăm sóc Cửu gia cẩn thận, mộtlà được gây chuyện, hai là được uống rượu nhiều.

      Tiểu Hà vâng dạ liên tục rồi theo Thẩm ĐìnhGiao ra ngoài.

      Đợi khỏi, Ân đại đương gia cũng đứngdậy “Hách tổng quản, những thứ này ngươi và mấy người ở phòng thu chi tính , bản Đại đương gia về Đại trạch Ân gia chuyện đây.”

      Hách Kiếm là người thông minh, sao lạikhông biết là nàng muốn thăm Đường nênvội vàng đồng ý. Ân Trục Ly cũng chuẩn bị gì mà nhảy lên Lão Tam rồi chạy về Ân gia.

      Lúc này trong cung cũng ồn ào chuyệnTrang phi nương nương mất tích, người trongcung truy tìm khắp nơi thấy xác nàng ta nằmcạnh hồ Bồng Lai, chết lâu.

      Thẩm Đình Xa đương nhiên rất tức giận, saingười mau chóng điều tra. Những ngày đó chỉ có Phúc Lộc vương và Phúc Lộc vương phi tiến cung để tạ ơn, Thẩm Đình Xa cũng hiểu trong lòng, Ân Trục Ly có thời gian để ra tay, huống hồ Trang phi nương nương cũng có thù oán gì với nàng, nàng có động cơgiết người.

      Mà Phúc Lộc vương có thể trực tiếp bỏ qua.Thẩm Đình Xa vỗ mạnh vào ngự án, đệ đệ nàyxưa nay yếu đuối, đừng là giết người, chỉ giết con gà cũng quá sức , cũngchẳng có lý do gì phải giết mấy tần phi trongcung. lớn tiếng “Phúc Lộc vương và Phúc Lộc vương phi cần tra tới, chỉ có thểlà người trong cung làm thôi.”

      Như vậy chẳng còn manh mối nào. vụ án xảy ra ngay trong cung vậy mà chẳng điều tra được là ai làm.

      Ân Trục Ly vừa mới tới trước cửa thấyKha Đình Phong phụng phịu bước ra. Hai ngườichạm mặt, Kha Đình Phong lại thở phào “Trở về là tốt rồi, chịu uống thuốc.”

      Ân Trục Ly nghe vậy cau mày, phía sau có dược đồng bưng chén vẫn còn đầy ắp thuốc. Nàng cầm lấy chén thuốc kia, nhàng “Để ta.”

      Lúc quay về vẫn thấy vắng lặng, cho tới khi Ân Trục Ly bước vào mới thắp đèn, Ân Trục Lyvẫn hiểu tại sao Đường lại thích đứngtrong bóng tối.

      Lúc đẩy cửa ra thấy Đường nằm giường, vết thương nghiêm trọng, chắc làhắn nhúc nhích được. nhìn thấy chén thuốc tay Ân Trục Ly ho mộttiếng, từ từ “Sao ngươi lại đến đây?”

      Ân Trục Ly ngồi xuống bên cạnh giường, thấy vẻ mặt của nghiêm túc như vậy lại nhớtới nụ hôn phớt qua hôm trước, mặt nàng ửng hồng, ho rồi “Sư phụ, người cũng lớntuổi như vậy rồi, sao còn học thói hư của Cửugia nhà ta? Mau uống thuốc .”

      Đường nhìn chén thuốc đen xì kia tránnổi gân xanh, lại nhớ tới chuyện lần này ám sátbị thất bại lại buồn bực trong lòng “Cơ thể vô dụng thế này, chữa cũng được.”

      thể vậy được,” Ân Trục Ly khuấychén thuốc, trong giọng ngập tràn cay đắng “Lần này chữa hết năm sau sao tiếp được?” xong nàng lại vui vẻ “ ra năm sư phụ cũng chỉ trông đợi ngày hômđó, năm nào cũng vậy mà!”

      Đường bị nàng ghẹo nóng máu, nhịnkhông được lườm nàng cái, nàng lại múc muỗng thuốc đưa qua “Sư phụ uống ,chữa trị cho tốt rồi sang năm ta lại tiếp!”

      Đường có vai vế làm sư phụ nên cũng quá mất mặt, chỉ hừ lạnh tiếng rồi há miệngngậm muỗng thuốc kia, đắng đến nỗi nhăn nhó mặt mày. Ân Trục Ly đành phải đút từng muỗng cho , hít sâu hơi rồi uống hết thuốc.

      Ân Trục Ly lấy bọc giấy bên hông ra rồi cầm cục đường, đợi há miệng nhét vào miệng . ĐƯờng thấy ngòn ngọt trong miệng, chút đắng chát kia cũng hết, chỉ là gánh nặng trong lòng vẫn thể nào biến mất.

      Mười chín năm, mỗi năm phải đánh vớiKhúc Thiên trận nhưng lúc nào cũng thất bại. Lần này đánh lại thấy công phu của Khúc Thiên tiến bộ ít, làm cho càng thêmvô vọng.

      Mối thù của Bích Ngô khó báo tới như vậy sao?

      Ân Trục Ly nhìn vẻ mặt của , ý cười dângtrong mắt “Sư phụ, mùi vị thế nào?”

      Đường bừng tỉnh, muốn nhữngchuyện này ảnh hưởng tới nàng “Cũng tạm.”

      ÂN Trục Ly nhướng mày “Ngay cả sư phụ cũng khen chắc là rất tốt rồi.” Nàng lại cầm mộtcục tới đút cho Đường rồi tiếp “Khó trách Lão tam lại thích như vậy.”

      ĐƯờng sặc tiếng phun cục đường ra, tay phải nắm lấy cây sáo giống nàng, chút buồnbực trong lòng cũng bị cơn giận lấn át “Dám lấy đường của Lão Tam cho sư phụ ăn, ngươi là nghịch đồ!”

      Ân Trục Ly nhảy khỏi tầm đánh của , vẫncợt nhã trêu ghẹo “Lời này của sư phụ khôngđúng rồi, Lão Tử từng vạn vật đều khôngphân biệt, nếu biệt thứ Lão Tam ănđược, sao sư phụ lại ăn được?”

      ĐƯờng giận dữ “Hỗn láo!”

      Ân Trục Ly lập tức ngoan ngoãn đứng im “TrụcLy sai lầm rồi, dù vạn vật đều phân biệtthì sư phụ vẫn khác người.”

      Đường cầm cây sáo đánh vào thành giườngvang lên tiếng, cuối cùng cũng biết phải làm sao với nàng, cười mắng “Đồ ma lanh!”

      ÔN Ngọc đứng ngoài cửa nghe tiếng cười thìcũng nhếch miệng – tính tình của Đường tiên sinh xưa nay nghiêm túc, gặp được Đại đương gia cũng xem như vỏ quýt dày có móng tay nhọn…

      Mà ở ngoài phường Phú Quý tình hình củaThẩm tiểu đương gia được tốt cho lắm. vốn tính tới đây dùng ít tiền lẻ chơi bạc với Câu Tiễn. Mà Câu Tiễn đương nhiên dámăn tiền của thua vui, vui Đại đương gia cũng vui, khi Đại đương gia vui mọi người cũng đừng hòng vui.

      Nên mỗi lần Thẩm tiểu vương gia đến phườngPhú Quý để đánh bạc … được rồi, cứ cho ăn .

      Mà mấy tên quan trong triều đình đều biết luật bất thành văn – muốn ăn cơm miễn phí, dẫnThẩm tiểu vương gia theo, nếu muốn đánh bạc thua, dẫn Thẩm tiểu vương gia theo, nếumuốn chơi ở kỹ viện, cũng phải dẫn Thẩm tiểu vương gia theo.

      vừa bước vào cửa phường Phú Quý đãcó người tới đon , người là Câu Tiễn, người là con thứ của Khúc Thiên – Khúc HoàiThương. nhìn thấy Thẩm tiểu vương gia thân thiết “Cửu gia, lâu rồi gặp.”

      Thẩm Đình Giao lúc bé cũng chơi với huynh đệbọn cũng bắt tay cái “Gần đây nghe ngươi đem quân tới huyện Vạn NIên tìmquan ngân, ổn chứ?”

      Khúc Hoài Thương nghe nhắc tới việc này thìbực bội “Huyện Vạn Niên trước nay vẫn yênbình, bản tướng quân nhiều năm vận chuyển đồ như vậy, lần đầu tiên gặp mấy tên cướp trắng trợn như vậy, may mà gia phụ ra mặt giúp đỡ.”

      Nhắc tới Khúc Thiên vừa kính lại vừa sợ, lập tức chuyển đề tài “Đừng nhữngchuyện bực bội đó nữa, đặt đặt .”

      Thẩm tiểu vương gia đặt tiểu, nên tất cả mọi người đều đặt tiểu theo . Nhà cái lau mồ trán, cuối cùng mở ra, vẫn là tiểu.

      Trở về nhà.

      Ân Trục Ly sai ÔN Ngọc chuẩn bị đồ ăn, vì Đường bị thương nên mấy món ăn này đềumềm nhạt, dễ ăn.

      Đường đứng dậy được, Ân Trục Ly sai người kéo bàn lại gần, tự múc chén cháo rồi đút cho Đường . Đường cảm thấy tưthế nay hơi kì, đưa tay cầm lấy chén cháo tay nàng nhưng nàng lại tránh , nghiêm túc “Sư phụ bị thương, đừng động đậy hơn.”

      ĐƯờng đành để nàng đút từng muỗng cháocho mình, nàng gắp miếng sủi cảo đút tới,dịu dàng “Nếu có ngày Trục Ly chết , sư phụ cũng đuổi theo kẻ thù mà trả thù cho connhư vậy tốt quá.”

      được bậy!” Đường ngẩng đầu, thấy nàng nhìn dải lụa mỏng quấn quanhvết thương của mình trong lòng lại mềm ,chậm rãi “Đại đương gia ôm được Cửu gia về, chẳng lẽ phải là người có tình thìthành gia quyến rồi sao? Cần gì nhữngchuyện như vậy.”

      Ân Trục Ly nhìn lát rồi lại múc mộtmuỗng cháo đút tới, mỉm cười “Đúng vậy, nhưng mà nếu muốn Cửu gia nhà ta báo thù cho … khụ, hơi có chút ép người quá đáng.”

      ĐƯờng nghĩ lại lại cười “Tính tình của Cửu gia cũng rất hợp với ngươi rồi. Nếu phải ai cũng chẳng thể ở chung vớingươi nổi.”

      Ân Trục Ly cũng chẳng muốn tiếp tục đề tài này, nhưng vẫn kiềm nổi mà thốt ra “Nếu là người dịu dàng như sư phụ đươngnhiên là chịu nổi Trục Ly rồi.”

      Đường đen mặt “Hồ đồ!”

      Lớn tiếng như vậy hình như đụng tới vếtthương, hít sâu hơi, Ân Trục Ly vội vàng đặt chén đũa xuống, kéo chăn mỏng ra mà nhìn vết thương trước ngực . Nàng thấy bị chảy máu thở ra nhõm, đưa tay sờ vào “Đau sao? Để đệ tử gọi Kha ĐìnhPhong.”

      Lúc này Đường tỉnh táo, vẫn dám động đậy, thấy vẻ mặt lo lắng của nàng khẽnói “ cần, vi sư sao. Về sau khôngnên đùa như vậy, ngươi gã làm thê tử của người khác, phải để ý cẩn thận lời và việclàm, những lời như vậy để người khác nghe được còn ra thể thống gì nữa!”

      ra… phải là đùa đâu sư phụ à.Chỉ là chút ý nghĩ vẫn vơ, có ra cũng vôích. Ân Trục Ly hạ mắt nhìn xuống, dámlàm tức giận, chỉ vâng vâng dạ dạ.

      Buổi chiều, Ân Trục Ly trở về Phúc Lộc vương phủ, Thẩm Đình Giao được Khúc Hoài Thương đỡ về, toàn thân đều là mùi rượu, hiển nhiên là say khướt rồi, Ân Trục Ly hơi bực bội.

      Khúc Nhị công tử cũng cười biết lỗi “Gặp mấy người bạn cũ, Cửu gia từ chối được nên uống nhiều chút, xin Vương phi bỏ qua.”

      Ân Trục Ly đỡ lấy Thẩm Đình Giao trong tay rồi ôm vào ngực, lại sai người hầu nấucanh giải rượu, lúc này mới quay đầu nhìn KhúcHoài Thương, giọng như có thâm ý khác “Cũng là người nhà, huynh nên khuyên canngài ấy mới đúng.”

      Lời kia quá mức trịnh trọng làm Khúc HoàiThương ngẩn ra, Ân Trục Ly ôm Thẩm ĐìnhGiao về phòng.

      Khúc nhị công tử cũng là người thông minh,nhưng suy nghĩ thế nào cũng hiểu ýtứ của lời này.

      Buổi chiều về phủ cũng dám hỏiKhúc đại tướng quân, đành phải quanh co hỏimẫu thân Ngụy thị, nào ngờ Ngụy thị vừa nghethấy tên Ân TRục Ly giận dữ đến nỗi muốnđánh .

      vốn là thiếu niên trẻ tuổi, đối với chút chuyện này là tò mò vô cùng, Khúc nhịcông tử càng muốn biết . dọc con đường mòn trong hoa viên, lát sau thấy có bóng người đứng ở trước Thính Vũ Lâu, trong Lâu thắp đèn sáng.

      nghĩ là phụ thân bàn chuyện cùng với mấy trọng thần trong triều, nhìn lại đột nhiên mở tròn mắt – Đúng rồi, Khúc Phúc, theo phụ thân nhiều năm như vậy, có chuyện gì của phụ thân mà Khúc Phúc biết chứ?!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :