1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim Chủ Bị Lừa Rồi - Nhất Độ Quân Hoa (C52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10

      Buổi chiều, Ân Trục Ly theo thông lệ thỉnhan Ân thị, Ân thị trầm mặt xuống “Đại đương gia cần gì thỉnh an lão thái bà này? Dù sao ngươicũng cứng cáp rồi, lão thái bà như ta quản được ngươi.”

      Ân Trục Ly quỳ gối trước mặt bà, nghe vậycũng chỉ thấp giọng đáp “Trục Ly dám.Nếu mẹ nghĩ Trục Ly có chỗ nào đúng, Trục Ly lĩnh phạt, dám có ý khác.”

      Ân thị hừ tiếng “Ngày mai Thẩm Đình Xa thiết yến mừng công, ngươi muốn dự sao?”

      Ân Trục Ly quỳ lại gần đấm chân cho bà “Mẹ,Ân gia là nhà buôn bán, từ xưa đến nay khôngthể phạm quan. Con phải .”

      Chuyện Ân thị để ý cũng phải chuyện này “Khúc Thiên cũng đến dự?”

      Ân Trục Ly gật đầu “Tiệc mừng công này vốnđể đãi , chắc chắn tới.”

      Ân thị trầm ngâm lúc rồi nhấp muỗng súp, “Như thế ngày mai… ngươi có thể nhìn thấy ác tặc này. Trục Ly, từ đến lớn ta đều coi ngươi như con đẻ, nhưng cuối cùng thìngươi vẫn phải cốt nhục của ta. Năm đómẹ ngươi mang thai sáu tháng chạy về Ân gia, nàng biết thiên mệnh của mình, bỏ qua đauđớn cũng chỉ muốn giữ lại ngươi. Bây giờ…”

      Ân Trục Ly đợi bà hết, giọng “Mẹ yên tâm, Trục Ly ngày đêm nhớ kỹ, khắc cũng dám quên.”

      Ân thị cầm cây trượng, trong mắt rơi lệ, dầndần kích động “Dù cho Ân gia chúng ta là nhà buôn bán, đời này thể trả thù , nhưng Ân Trục Ly, ta tuyệt đối cho ngươi nhận . Ngươi phải biết có thù giết mẹ ngươi,mấy năm nay ngươi khải đau khổ, phải độc,đều là do !”

      Ân Trục Ly vẫn đấm chân cho bà như cũ, vẻ mặt hời hợt “Trục Ly ghi nhớ. Huống chi cũng có con trai, con , bao giờ nghĩ đến chuyện có đứa con được Ân gia nuôi dưỡng.”

      Ân thị để cho Tích Nguyệt vuốt lưng cho bà, lúc sau mới hổn hển “Trục Ly, tên tuyệt tình bạc bẽo, tên súc sinh vong ân phụ nghĩa! Còn có người đàn bà bên cạnh , độc như rắn rết!” Trong lời của bà lộ ra nỗi hận thấu xương “Ta chóng mắt chờ, xem xem Khúc gia của có thể vinh hiển baolâu!”

      Ân Trục Ly cúi thấp đầu, từ nàng đượcnghe mấy lời này, gần như có thể đọc làu làu, nghe vậy cũng chỉ mỉm cười “Mẹ à, mắng cũng làm người ta chết được.”

      Ân thị giật mình, cúi đầu nhìn nàng, Ân Trục Lychậm rãi đứng dậy “Nếu mẹ còn việc gì,Trục Ly xin cáo lui.”

      Ân thị nhìn bóng lưng kia biến mất sau rèm, ánhmắt phức tạp. Nha đầu kia càng lớn bà lại càng thấy thể hiểu nổi nàng.

      Tích Nguyệt đứng sau lưng đỡ lấy bà, giọng có chút bất bình “Đại đương gia trưởng thành rồi, khí thế cũng lớn, nhưng ngaycả lão phu nhân cũng đám đặt trong mắt!”

      Ân thị ho khan tiếng, cũng nhiều“Đỡ ta vào phòng nghỉ ngơi !”

      Ngày hôm sau, Ân Trục Ly phụng chỉ tới dự yến, nàng có lui tới với mấy quan viên trong triều, ngày lễ tết cũng có hiếu kính ít nhiều chonên quen biết nhiều người. đứng trò truyện ở trong xa giá của Cửu Vương giaThẩm Đình Giao ngừng lại trước cửa cung.

      Thành Trường An này , nóilớn cũng lớn. Chuyện giữa Ân đại đương gia và Thẩm tiểu vương gia, mọi người cũng biết chút. Vốn cứ nghĩ là Ân đại đương gia tránh đường, ngờ Ân đại đương gia cũng thèm tiến lên, chẳng những thèm tiến lên, mà ngay cả chào hỏi nàng cũng thèm chào hỏi, cất bước vào cửa cung.

      Thẩm tiểu vương gia vừa leo xuống xe thấybóng dáng của nàng. Tiếng chuyện rì rầm cũng giảm , nhanh chân đuổi theo Ân Trục Ly.

      Chúng đại thần đứng dụi mắt “Kỳ lạ, phải bình thường đều là Ân đại đương gia đuổi theotiểu vương gia sao?”

      Ân Trục Ly đương nhiên biết chạy theonhưng bước chân vẫn ngừng, vẻ mặt lại càng lạnh nhạt “Cửu vương gia, có chuyện gì?”

      Thẩm Đình Giao khép ống tay áo, chần chừ mộtlúc mới “Ân… Trục Ly, ngày ấy sao nàngrời mình vậy?”

      Giọng của Ân Trục Ly đầy xa cách “Ân mỗ tự chẳng lẽ còn nhờ Phúc Lộcvương đưa về sao?”

      Thẩm tiểu vương gia nghẹn họng, nhưng vẫn đuổi theo nàng “Ngày đó bổn vương uống rượu, nhớ làm gì. Ta … ta…”

      lắp bắp muốn giải thích, Ân Trục Ly cắt ngang lời “Cái gì Vương gia cũng chưa làm, cũng cần suy nghĩ. Chiều nay ta từ hôn với Vương thượng, tất cả hậu quả Ân mỗ tự gánh vác. để vương gia ở thành Trường An làm Phúc Lộc vương của ngài như cũ, cần phải tới Sơn Đông đào than đá.”

      Đương nhiên Thẩm Đình Giao phát sắc mặtcủa nàng hôm nay được tốt, trong lòngcàng nghi ngờ bản thân hôm đó làm ra chuyện hồ đồ gì rồi. Thấy Ân Trục Ly làm ra bộdáng có gì, lại nhớ đến ngày thường nàng hay chăm sóc mình mà mình chỉ coi nàng là bằng hữu, hoàn toàn nghĩ tới chuyện nàng là thân nữ nhi, nhất thời trong lòng ngũ vịtạp trần.

      Ân Trục Ly thấy đuổi kịp dừng bước đợi, hờ hững “Ngày đó Cửu vương gia làm gì hết, vương gia cần để ý.”

      Thẩm Đình Giao cúi đầu suy nghĩ hồi, cuối cùng hạ quyết tâm “Trục Ly, ta… mùng támtháng năm, ta bảo Hà tiên sinh chuẩn bị sínhlễ.”

      Ân Trục Ly lơ đểnh bước tiêp hai bước “Cửu gia cần phải làm như vậy.”

      Thẩm Đình Giao đưa tay nắm lấy tao áo củanàng rồi len vào nắm lấy tay nàng cùng , mọingười đều biết tính tình của Phúc Lộc vương này đơn thuần nhưng lại bướng bỉnh, bây giờthấy người trong lòng của là Khúc đại tiểuthư sắp bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, đều chờ xem vị Vương gia này tan nát cõilòng ra sao. ngờ chỉ mới đây thôi, Khúc đại tiểu thư còn chưa xuất giá mà thânmật nắm tay Ân đại đương gia.

      Thẩm tiểu vương gia cũng màng tới ánhmắt của mọi người xung quanh, rũ mắt mà , bàn tay nắm chặt tay Ân Trục Ly.

      tới đại điện lại ngồi xuống kế nhau, bàn củaÂn Trục Ly và Thẩm tiểu vương gia kề sát nhau. Thẩm tiểu vương gia tìm hoàng huynh của , tiên sinh Hà Giản mới có cơ hội ghé sát vào Ân đại đương gia mà hỏi, vẻ mặt đầy thán phục “Ân đại đương gia, sao ngài lại lừa được gia nhà chúng ta vào tay thế?”

      Ân Trục Ly nghiêm mặt “Sao tiên sinh lại vậy? Ân mỗ xuất thân ở nhà thương nhân, xem trọng nhất là chữ tính. Huống chi tại hạ chỉlà dân thường sao dám lừa gạt Phúc Lộc vương chứ? Ân mỗ dám thề độc, nếu như ta lừa gạt Cửu vương gia nửa chữ nửa câu nào đểcho Ân mỗ bị thiên lôi dánh trúng, thể sống thọ.”

      Hà Giản vuốt chòm râu dê của mình, vẻ mặt buồn bực.

      Mấy đại thần vào điện rồi ngồi vào ghế theo thứtự, lúc chuyện vui vẻ có giọng nội thị the thé thông báo “Khúc đại tướng quân đãđến!”

      Nội thị vén rèm che, trong điện lập tức yên tĩnh.

      Ân Trục Ly ngẩng đầu lên thấy người từsau bức rèm nhanh nhẹn bước tới. Dáng người cao gầy, toàn thân mang áo đen, ở cổ và tay áo có thêu chín ngôi sao bằng chỉ vàng. Dokhông phải ra chiến trường nên cũng khôngmặc chiến giáp, bên hông đeo dây da, áo gài bằng nút làm từ móng chim ưng, càng làm nổi bật lên dáng người cao ráo.

      Bão cát ở biên quan và năm tháng trôi qua cũngkhông mài mòn tao nhã của .

      Từ mỗi lần Ân Trục Ly nghe Ân thị nhắc tớingười này đều dùng mấy từ mắng chửi mặt người dạ thú, bây giờ gặp được bên môi nànglại có chút mỉm cười – nếu đây là mộtcầm thú chắc cũng là cầm thú như như vàng như ngọc, ai sáng bằng.

      Người trong điện đều khéo léo, trong khoảnh khắc tiến tới hỏi han ân cần, làm tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.

      Khúc Thiên gật gật đầu, ứng phó lát người tới từ đằng sau . Ân Trục Lygiương mắt nhìn thấy Khúc Lăng Ngọc ngó ngang quanh điện như tìm người. Đương nhiên nàng biết vị Khúc đại tiểu thư này muốn tìm ai, nàng nhấp ngụm rượu, cười nhạtkhông .

      lát sau, công công lại thông báo bằng giọng the thé “Hoàng thượng giá lâm!”

      Rèm thủy tinh được nâng lên, Thẩm Đình Xatươi cười bước tới, Thẩm Đình Giao phía sau, quần thần quỳ xuống lễ bái.

      Thảm Đình Xa ngồi long ỷ, quần thần cũng nhao nhao tìm chỗ ngồi. Thẩm Đình Giao ngồi ở bàn thấp kế bên Ân Trục Ly, đối diện vớiKhúc Lăng Ngọc. Thẩm Đình Xa theo thông lệ mà khen ngợi công thần, rồi lại trời giúp Đại Huỳnh.

      Khúc Thiên cầm cốc, mời các đại thần và quân chủ chén, thấy ánh mắt của Khúc Lăng Ngọc ho tiếng, cần nhiều lời,nha đầu Khúc Lăng Ngọc mạnh mẽ điêu ngoa kia cũng ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt, cúi đầuxuống ngồi bên cạnh .

      Bên này Hà tiên sinh cũng đụng Thẩm tiểu vương gia cái, giả bộ rót rượu rồi ghé vàotai “Gia của ta ơi, ngài hãy chặt đứt chút nhớ nhung này , còn nữa, ở trước mặt báquan văn võ thế này, ngài đem Ân đại đương giađặt ở chỗ nào?”

      Thẩm Đình Giao cúi đầu, lỗ tai nhìn lỗ mũi, lỗ mũi nhìn ngực, như lão tăng nhập thiền, ngẩng đầu lên nữa.

      lâu sau, Hoàng công công được Thẩm Đình Xa nhắc nhở nên cao giọng “Khaiyến.”

      Ngoài ngự hoa viên đốt pháo hoa sáng rực, nhạc sĩ tấu nhạc, vũ cơ ca múa, cung nữ xinh đẹp mang rượu và thức ăn lên, Thẩm Đình Xa cũng câu nệ “Hôm nay mọi người uống rượu,đừng giữ lễ tiết mà mất hứng!”

      Tiệc mừng công có nhiều tướng lãnh, tính tìnhvốn hào sảng, lập tức vui vẻ câu nệ, cùng uống rượu hát vang.

      Thẩm Đình Xa cũng rời khỏi long ỷ chuyệnvới Khúc Thiên, quần thần tụ ba tụ năm chơi đoán số uống rượu, vui vẻ xem múa hát, trong điện có lò sưởi, mùi rượu nồng, bức tranh quân thần vui vẻ.

      bao lâu sau, Khúc đại tiểu thư kiềm chế được nữa bèn đứng lên khỏi ghê. Khúc Thiên vốn để ý nàng, thấy thế trầm giọnghỏi “ đâu?”

      Khúc đại tiểu thư vừa chạy vừa bỏ lại câu “Đimao xí!”

      Khúc đại tướng quân cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ “Tiểu nữ tốt, ngày sau vào cung xin nhờVương thượng quan tâm nhiều hơn!”

      Thẩm Đình Xa tươi cười “Ái khanh đừng buồn,tính tình của Lăng Ngọc, trẫm hiểu.”

      Ân Trục Ly cùng đám đại thân chơi tửu lệnh, vì có đế quân ngồi kế bên nên nếuchơi đoán số hơi thất lễ, nên đành đổi thành đoán tay, trong tay cầm vật, để cho người chơi đoán vật đó là vật gì. Đoán sai phảiuống. Các đại thần nào hay đến lầu Quảng Lăng đều biết bản lĩnh của nàng, vì thế đều thúc giụcnhững người khác chơi, Lễ bộ thị lang bị thuatới nỗi phải chui xuống gầm bàn. Khúc đại tướng quân và Thẩm Đình Xa ngồi bên xem cũng có chút hứng thú.

      Thẩm Đình Xa cười “Ân đại đương gia cầm đồ đều luôn ngoài dự đoán của mọi người, ái khanh ngại đoán thử lần chứ?”

      Ánh mắt của Khúc Thiên như đao, nhìn Ân Trục Ly lát mới ra là Ân đại đương gia,cuộc chiến với Đại nguyệt Thị quốc ở Tây Bắccòn phải cảm ơn Ân đại đương gia cung cấp lương thảo.”

      Ân Trục Ly chắp tay “Khúc Đại tướng quân hay lắm. Có điều mấy thứ này chỉ là chút tạp kỹ,sợ là vừa với mắt của Khúc đại tướng quân.”

      Khúc Thiên đứng đối diện với nàng, lúc sau mới hòa nhã “Ân đại đương gia quá rồi, nếu vương thượng mở kim khẩu, đối vớiKhúc mỗ chính là hoàng mệnh, Ân đại đương gia thể từ chối được.”

      Ân đại đương gia nghe vậy mỉm cười, đưatay nắm lấy búi tóc bứt lấy cọng tóc đen “ như vậy xin Đại tướng quân xoay ngườiđể Trục Ly giấu vật.”

      Khúc Thiên quay lưng lại, Ân Trục Ly nghiêngngười che tầm mắt của mọi người, giấu vật vào bàn tay, ngẩng đầu thấy Khúc đại tướng quânvẫn đứng đó hề nhìn lén, khỏi cườimà “Mời Khúc đại tướng quân xoay lưnglại.”

      Khúc Thiên quay lại, thấy bàn tay của nàng cộmlên giống như cầm gì đó, nhưng bề ngoàithì có dấu vết gì, chỉ thấy nửa cọng tóc đen ngón tay. tinh tế nhìn, thấy khuyên tai tai trái nàng biến mấy, im lặng chút, lại phát chuỗi dây cổ tay tráicủa nàng mất viên thạch tím.

      mỉm cười “Khúc mỗ đoán trong tay Đạiđương gia có viên thạch tím.”

      Quần thần đều yên lặng, ngay cả Thẩm ĐìnhGiao cũng nhìn chằm chằm vào bàn tay đangnắm chặt kia, Ân đại đương gia dùng tay phải chậm rãi mở bàn tay trái ra, trong lòng bàn tay quả viên thạch tím, quần thần vui vẻ cao giọng hét to, khen ngợi Khúc đại tướng quân quả là tài trí vô song.

      Gương mặt của Khúc đại tướng quân vô cùng tự mãn, chỉ im lặng nhìn Ân Trục Ly lúc lâu rồi khẽ “Ân đại đương gia cao minh.”

      Cũng nhiều lời nữa mà về chỗ ngồi.

      Ân Trục Ly bảo mệt, giao nhà cái cho Công bộ thượng thư, nhìn khắp nơi cũng thấy Cửugia nhà nàng. Nàng thừa dịp ai chú ýchuồn ra đại điện, thẳng tới hồ Bồng Lai.

      màn này lọt vào mắt của Khúc đại tướng quân, Khúc Thiên cầm cốc lên, Thẩm Đình Xangồi bên cạnh nhưng tâm tư cũng ở đây.

      Ân đại đương gia mạch tới hồ Bồng Lai, ở bên kia hồ thấy ở dưới gốc đa có đôi bóng dáng. Nàng bị lạnh, dễ dàng gì mà nhìn được thành quả này, lập tức vui vẻ màchà tay rồi nhảy lên nấp nhánh cây Sừng Rồng.

      Dưới tàng cây có hai giọng , nàng hốihận vì nhảy lên cao quá, cẩn thận nhích xuốngdưới nghe được chút. Lúc đặt chân xuống lại trúng phải cái gì đó cứng cứng,nàng thuận thế bước xuống, giẫm lên cành cây rắn chắc, bỗng nhiên phát chỗ cứngcứng kia ra là bờ vai.

      Ân Trục Ly biết vai của ai, lập tức hóa đá tại chỗ

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11

      Chương trước có , Ân đại đương gia vừa leo xuống giẫm vào bờ vai của ai đó trongđêm, trong lòng nàng hoảng sợ, gần như sắp rớtxuống hồ BỒng Lai. Người nọ đưa tay đỡ lấynàng, giọng gần sát bên tai, trầm thấp khó nén ý cười “Ân đại đương gia, đứng vững.”

      Ân Trục Ly hoảng sợ trong lòng, giọng này ràng là Khúc đại tướng Quân. Nhưng lúc nàng rời khỏi điện còn uống rượu với Thẩm Đình Xa, sao vừa mới khắc bay tới nơi này?

      Khúc Thiên để nàng dựa vào trong lòng đứngvững, giọng vẫn rất thấp “Khúc mỗ rất rànhrẽ đường trong cung, đến sớm hơn Ân đại đương gia nửa bước.”

      Ân Trục Ly dựa vào người , chỉ cảm thấy bờvai này rắn chắc như tường đồng, hiểusao lại cảm thấy an toàn, suy nghĩ lúc lạinghe được tiếng bước chân nên cũng gây ra tiếng động để khỏi làm kinh động đôi ngườingọc phía dưới.

      ngờ Khúc đại tướng quân cũng biết tronglòng nàng nghĩ cách nên lập tức dựa vàocây đa để kẹp nàng lại, kề bên tai nàng thấp giọng “Ân đại đương gia, Khúc mỗ có mộtchuyện hiểu, xin Ân đại đương gia giải đáp.”

      Ân Trục Ly thể động đậy được bèn cười khổ “Khúc đại tướng quân, mời .”

      Khúc Thiên buông lỏng chút, vẫn để nàngdựa vào, giọng cực “Mới vừa rồi giấuvật, trong tay Đại đương gia cầm cái gì?”

      Ân Trục Ly cố gắng làm ra vẻ để tin rằngmình hoàn toàn trong sáng “Đại tướng quân sao lại thế, mới vừa rồi trong tay Ân mỗ chính làthạch tím, Đại tướng quân mắt sáng như đuốc, thảo dân dám lừa gạt.”

      Khúc Thiên hình như cười khẩy cái, lại ép nàng vào thân cây, Ân Trục Ly vội vàng biện giải “Thảo dân , vô cùng . Lúcnãy trong bàn tay của thảo dân ra là sợi tóc, người bình thường thường có phản xạ nhìnxem người thiếu cái gì, lúc đó chắc chắnsẽ đoán đó là cái hoa tai. Nhưng người tinh tế chút dễ lừa như vậy, đóchính là thạch tím, vì có rất ít người để ý tớivòng tay.”

      Khúc Thiên chau mày “Nhưng cọng tóc đó ngươi để lộ ra nửa.”

      Ân đại đương gia khiêm tốn cười “Đúng là lộ rangoài cho nên mọi người đều đoán khôngtrúng.”

      Khúc Thiên thả nàng ra, để nàng dựa vào trong ngực, người rất ấm áp, rất phù hợp vớisự tưởng tượng khi bé của Ân Trục Ly. Hai người ở dưới gốc cây cũng vào chủ đề chính“Hay là chúng ta chạy ra khỏi Trường An, tớichỗ mà cha ta và ca ca của chàng tìm thấy?!”

      giọng khác thấp giọng khuyên “Lăng Ngọc, nếu như chúng ta đào tẩu Khúc đại tướng quân và Khúc phu nhân biết làm sao đây?Mẫu phi ta chỉ có mình trong thâm cung, chỉ có mình ta, ta hầu hạ dưới gối bà để trả hiếu thôi, sao còn có thể để bà gánh tai họa vì mình? Còn có… còn có… Trục Ly, ta đồng ý với nàng ấy..”

      “Chàng!” HÌnh như Khúc Lăng Ngọc đấm quyền mạnh, kêu tiếng đauđớn, vẫn gì. Khúc Lăng Ngọc buồn bực “Chàng sợ đầu sợ đuôi như vậy, chúng tasao có thể ở bên nhau? Vậy chàng cứ đợi tới mùng tám tháng hai rồi đến đón thiếp thay ngài ấy !”

      Lúc đến cuối nghẹn khóc, nàng xoayngười, thèm để ý tới Thẩm Đình Giao rồichạy .

      Trò hay hạ màn, Ân đại đương gia cũng vộivàng rời , lần này được đồng hành cùng vớiphụ thân để xem màn gian tình này, Trục Lycũng ho khan “Khúc đại tướng quân, thảo dâncáo từ.”

      Khúc Thiên nắm chặt vai nàng, cởi áo choàngngoài xuống rồi khoác lên cho nàng, giọng nóivẫn lạnh nhạt “Trời lạnh, ra ngoài nên mặc nhiều chút.”

      Dứt lời, nhảy xuống cành, về phía Khúc Lăng Ngọc vừa mới rời khỏi. Ân Trục Ly cũng nhảy khỏi cành cây rồi chạy về phía Thẩm Đình Giao vừa mới rời khỏi.

      Thẩm Đình Giao cũng chung quanh hành langcủa tiền điện để tìm nàng, thấy được nàng thìThẩm Đình Giao lại thấy áy náy trong lòng, bước tới nắm tay nàng. Ân Trục Ly lạnh lùng gạt ra “Cửu gia, trong cung là cấm địa, đừng có níu níu kéo kéo.”

      Thẩm Đình Giao biết trong lòng nàng giận,cũng biện minh gì mà chỉ năm lấy tay nàng, lời. im lặng nhưng Ânđại đương gia tính im lặng “Sao? Tiểuvương gia tìm người tình cũ, sao còn nghĩ tới niềm vui mới là Ân mỗ đây?”

      Thẩm Đình Giao cũng để ý lời có gaicủa nàng, chỉ rũ mắt mà lời nào. Mà rũ mắt xuống nhìn, lại phát có chuyệnkhông ổn “Nàng…. Áo choàng này của ai?”

      Ân đại đương gia vừa định bày sắc mặt cho hắnxem, nghe vậy hoảng sợ, lúc cúi đầu nhìn mới thấy mình vẫn còn khoác áochoàng của Khúc Thiên. Nàng tức muốn nổ phổi – cái lão Hồ ly này!

      biết Ân Trục Ly nhất định dùng chuyện của Khúc Lăng Ngọc mà quậy tiểu vương giamột phen, lại lo nàng quậy tới tổn hại danh dựcủa Khúc Lăng Ngọc. để áo choàng này lạilà để Thẩm tiểu vương gia cũng nắm được bímtóc* của nàng, dù sao cũng là hoàng tước bắtve, ấy quên, hình như là bọ ngựa bắt ve, mà kệ bà nó* con gì bắt ve !

      *nắm được bím tóc : nắm được điểm yếu!

      *chỗ này trong raw cũng để là câu chửi.

      Ân đại đương gia tức đến hồ đồ, Thẩm tiểu vương gia lại càng biến sắc, nổi giận đùng đùng nắm tay Ân Trục Ly “Lưu manh! Nàng lại ghẹo ai vậy hả?”

      ở trong cung mà việc này thậtkhông nên, Ân đại đương gia đành vội vã cởi áo choàng kia ra rồi bịt miệng “Trong cung là cấm địa, ăn cẩn thận!”

      Thẩm Đình Giao còn vùng vẫy, Ân đạiđương gia đè vào tường mà giọngtrấn an “ phải như ngài tưởng tưởng đâu.Áo choàng này…” ý nghĩ của nàng lại nhanh chóng thay đổi, nếu ra chuyện Khúc Thiênthì nàng thấy càng bôi càng đen mất, “Ta thấyngài ăn mặc phong phanh nên mới mượn cái áo choàng mang theo, ta tới hồ Bồng Lai cũng thấy ngài nên quay lại. Ngài nghĩ đâu vậy! Để người khác nghe được lại nghĩ xấu cho Ân mỗ!”

      Thẩm Đình Giao nửa tin nửa ngờ, nhìn nàngchằm chằm lúc lâu rồi mới thấp giọng hỏi“ chứ?”

      Ân TRục Ly trợn mắt nhìn , lạnh lùng “Lừa ngài có thưởng sao?”

      Hai người ồn ào bên này bên kia, Khúc Thiên dẫn theo Khúc Lăng Ngọc quay lại, biết Khúc Lăng Ngọc bị giáo huấn những gì mà ngoan ngoãn như mèo con phía sau , mạch tới tiền điện mà dám liếc mắt nhìn Thẩm Đình Giao cái.

      Khúc đại tướng quân thấy Ân Trục Ly dâydưa với Thẩm Đình Giao gật đầu cười.

      bữa yến tiệc, vua tôi vui vẻ. Tiệc xong,quần thần túm tụm tốp năm tốp bảy mà rời khỏi, có cung nhân cầm đèn dẫn đường trước.Đường mòn lót đá trắng phía trước vô cùng náo nhiệt, Khúc đại tướng quân bị vây quanh , hắncố ý bước chậm vài bước cùng Ân Trục Ly.

      Ân Trục Ly vẫn còn vắt áo choàng của tay, nhưng Đại đương gia có ý trả lại cho , cũng đòi “Ân lão phu nhân có khỏe ?”

      Ân Trục Ly cong miệng cười “ tồi.”

      ngày có mười hai canh giờ, bà có thể mắng chửi người khác hết tám canh giờ, bốn canh giờ còn lại dùng để ăn cơm, ngủ nghỉ. Tinh thầnsảng khoái như vậy có thể là quá khỏe mạnh.

      Khúc Thiên sóng vai với nàng, mấy đại thầnphía sau ám muội nhìn cái áo choàng vắttrên tay Ân đại đương gia, Thẩm tiểu vương giavốn cùng với Phiêu kỵ đại tướng quânPhó An, hẹn bữa nào chọi gà nhìntheo ánh mắt mọi người, rất nhanh phát ra tình địch.

      Lúc này cũng với Phó An nữa mànhanh chân đuổi theo Khúc Thiên và Ân TrụcLy, định nắm tay Ân Trục Ly kéo lại phát – áo choàng tay Ân TRục Ly có thêu bảy ngôi sao chỗ dây buộc cổ, đó chính làdấu hiệu của binh mã Đại tướng quân Đại Huỳnh.

      Ân TRục Ly nhìn sắc mặt của , trước khi kịp mở miệng lạnh lùng “Nếu ngài còn về cái áo choàng này lời chờ xem ta có ném ngài vào hồ Bồng Lai khôngnhé.”

      Khúc Thiên hành quân đánh giặc nhiều năm,da mặt dày hơn cả tường thành, thấy Thẩm Tiểu vương gia ở phía trước cũng có ý tránh đường. Thẩm Đình Giao tức đến nổi trận lôi đình “Mỗi lần dối nàng đều mấy lờiấy cho có lệ!”

      “Ngài còn hả?” Ân Trục Ly thờ ơ nhìn , thình lình kéo bước về phía hồ Bồng Lai. Thẩm tiểu vương gia lúc này mới cuống cuồng “Lưu manh, mau thả ta ra!! Bỏ tay…”

      Ân Trục Ly dừng ở tảng đá bên hồ, mấy cungnhân kia cứ dẫn đường mà , ánh sáng dần heo hắt, nàng hạ giọng “ĐỪng nhúc nhích, ta mà ôm chắc ngã xuống đấy.”

      Thẩm Đình Giao quen việc nàng ghé sátvào tai mình chuyện, nghiêng đầu né rồi “Nàng mau bỏ ta xuống!”

      Ân Trục Ly đột nhiên cúi người hôn vào môi , Thẩm Đình Giao như bị sét đánh, trongnháy mắt đờ đẫn. Hôm nay nàng có uốngchút rượu, trong miệng cũng có mùi rượu nhàn nhạt, dù sau tiệc có súc miệng bằng nước bạc hànhưng vẫn còn chút dư vị thanh thanh. Động tác của nàng lại dịu dàng giống ngày thường,như gió xuân thổi qua cánh đồng lúa, lại như mặt trời mùa đông lưu luyến bầu trời. Thẩm tiểu vương gia cũng uống ít, lúcnày có chút chịu nổi. Giữa màn đêm tĩnh lặng, tiếng hít thở của dần dần ràng, phảnứng người lại càng hơn.

      Ân Trục Ly để xuống, lại đưa tay sờ sờ môi . Thẩm Tiểu vương gia lại càng thêm giậndữ, gạt tay nàng ra. Ân đại đương gia làm ra vẻkhông có chuyện gì “Này, ngài có từng nghe qua chuyện về hồ Bồng Lai này chưa?”

      Thẩm tiểu vương gia mới vừa có chút hứng thú lại bị nàng chọc ghẹo, nghe vậy cũng yên lòng “Chuyện gì?”

      Ân đại đương gia ôm eo , để cho cúi đầunhìn ảnh phản chiếu của mình trong nước“Chẳng lẽ ngài chưa từng nghĩ sao, Thánh chiêuđể của Tiền triều Bắc Chiêu hoang dâm vô độ,phi tần trong cung cũng hơn ba nghìn sáu trămngười , lại thêm vô số cung nhân, mà sau khi vong quốc các nàng đâu chứ?”

      Tính tình của Tiểu đương gia vốn đơn thuần,vẫn nhìn vào cái hồ đen sì sì kia mà thành hỏi “ đâu?”

      Ân Trục Ly nhìn , nhe răng cười mờ ám rồinhẹ giọng “Đều ở dưới đáy hồ này đây, mỗi đêm trăng sao mà có người đứng bên hồ, họ biến thành lệ quỷ đòi mạng…”

      Nàng càng càng trầm giọng, Thẩm Đình Giao thấy lạnh nhưng lại sợ tới phát run “Ân … Ân Trục LY?”

      Ân Trục Ly bước lên bước, cười u oán trong đêm “Trong hồ rất lạnh, ngoài trừ nữ nhân là thái giám, chẳng có cây dưa chuột nào…bọn ta dùng ngón tay lâu như vậy rồi. Bọn ta rất đơn, ngài lại là nam tử xinh đẹp nhưvậy, bọn tỷ muội chắc là thích lắm…”

      Nàng từ từ đưa tay ra, xòe năm ngón tay mà chụp tới Thẩm Đình Giao, hơi rượu ngườiThẩm tiểu vương gia đều biến thành mồ hôi lạnh, khuôn mặt tuấn tú sợ tới mức còn chút máu, mắt thấy móng vuốt kia sắp chạm vào mặt, kêu lên tiếng thảm thiết “Có quỷ!”sau đó quay đầu hoảng hốt bỏ chạy.

      Hà tiên sinh cảm thấy rất lạ, từ lúc hôn kỳ của Khúc đại tiểu thư được định đoạt Cửu Gia vốn năng động nhà bọn họ thích ngồi bên hồ trong phủ mà ngẩn người, mấy hạ nhân tớikhuyên mãi mà được. Từ lúc tới dự cung yến về sau Cửu gia nhà bọn họ tới cái hồđều tìm đường vòng, dám lại gần.

      cũng nhìu lần bóng gió nhưng Ân đại đương gia chỉ duỗi lưng cười vang “Đây là chút thú vui khuê phòng, nên với người ngoài.”

      ngày kia Thẩm tiểu vương gia gặp áp mộng, đứng ngoài cửa chỉ nghe la “Các người đãdùng ngón tay lâu như vậy cứ dùng ngón tayđi, nếu chê dùng xương đùi là được…huhuhu”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12

      Ngày mùng tám tháng hai, vương thượng Thẩm Đình Xa lập hậu.

      Lúc đó, mặc dù Đại Huỳnh là nước lớn nhưng lại rất suy yếu, lại thêm chuyện chinhchiến quanh năm nên có rất nhiều việc phải lo. Nhưng việc lập hậu này lại vô cùng long trọngcho thấy là vị Vương thượng này cũng rất nể mặt mũi Khúc đại tướng quân.

      Ân đại đương gia lúc này rất là bận rộn, vải vóc tơ lụa, vàng bạc châu báu, trà bánh hay rượudùng trong lễ lập hậu đều được nội thị trongcung mua sắm ở thành Phú Quý, đương nhiênnàng phải trông coi khắp nơi, vô cùng cẩn thận.

      Ngày đó, Phúc Lộc vương đón tân nương chođại huynh, đội ngũ đón dâu ở đường lớn củathành Trường An, nhạc pháp tưng bừng, khôngcần đến đội hộ tống phô trương như thế nào, chỉ cần đến việc rải tiền mừng đầy đường làm dân chúng bàn tán rôm rả thời gian dài.

      Ngày đó, Ân đại đương gia vẫn chưa được mời vào cung, nàng cùng với Hách đại tổngquản chọn mua nguyên liệu nấu ăn. Những thứ đưa vào cung nhân ngày đại hôn của Vươngthượng đương nhiên thể nào qua loa.

      Xong việc, nàng cùng Na Lỗ dạo vòngTrường AN, Hách đại tổng quản nhắc nhở “Đạiđương gia, có muốn tới thăm Cửu gia ?”

      Ân Trục Ly ra khỏi lầu Bồng Lai lạixoay người sai chưởng quần Lưu Đông chuẩn bị bàn thức ăn và rượu, giờ Hợi khắc đưa tới Phúc Lộc vương phủ, món gì cũng được,nhưng trong cơm, trong rượu, trong đồ ăn phải càng cay càng tốt.

      Chưởng quầy Lưu Đông vô cùng hoang mang “Đại đương gia, hình như như Cửu vương giakhông ăn cay được mà?!”

      Ân Đại đương gia cúi đầu cười .

      Ngày đó, Đại tướng quân Khúc Thiên trở thànhquốc trượng, Thiên tử lại phong làm Thái sư, con cả Khúc Lưu Thương được thăng chứcthành Tướng quân, con thứ KhÚc Hoài Thươnglàm trung võ tướng quân.

      nhà Khúc thị quyền khuynh thiên hạ.

      Giờ hợi hai khắc, Phúc Lộc vương bị vương thượng trong cung đuổi về, thấy Lưu Đông đưathức ăn với rượu tới định ăn uống no say, ngờ miếng gà xé phay vừa vào miệng thìtrong nháy mắt Thẩm tiểu vương gia đổ lệ như suối.

      Hà Giản tiên sinh thấy thế lại thấy yên tâm – có thể khóc ra tốt, đỡ phải dồn nén tronglòng càng làm tổn thương thân thể.

      Thẩm tiểu vương gia lại nghĩ nhiều, taytrái điên cuồng quạt gió vào miệng, tayphải lấy rượu, chỉ uống ngụm mà nướcmắt lại càng chảy mãnh liệt, sau đó vô cùngbất đắc dĩ, lại và miếng cơm…

      Hà tiên sinh đứng bên cạnh bàn, sau lúc lâuvẫn thấy gia nhà mình khóc đến nghẹn ngào, vỗ vỗ lên vai Cửu gia “Cửu gia, đạitrượng phu sợ gì có vợ, huống chi Ân đại đương gia … kém. Ngài cần gì phải như vậy?”

      Thẩm tiểu vương gia tuôn trào nước mắt, khổ sợ chỉ vào thức ăn và rượu bàn. Hà tiên sinh lại gật đầu “Ta hiểu, Cửu gia cần .” cầm đũa bạc gắp miếng đậu hũ, thấy nước mắt của Thẩm Đình Giao vẫn rơi khôngngần, giọng cũng ảm đạm “Cửu gia, nếu ngày mai ngài gặp Ân đại đương gia cũngđừng nóng vội. Nữ nhân mà thấy ngài như vậycũng thấy khó chịu trong lòng.”

      Cửu gia há mồm ăn, sau đó phun bẹp xuốngđất, vội vàng nốc ly rượu, rượu vừa vào thìHà tiên sinh lại thấy trào nước mắt, sau đó lại và cơm….

      Nội thị Thẩm Đình Xa phái trở về bẩm báo“Vương thượng, nô tài theo lệnh tới Vương phủquan sát, thấy Cửu gia ngồi trước bàn đầythức ăn và rượu nhưng lại ôm đầu khóc nứcnở…”

      Cứ tưởng rằng đây chính là đêm đau đớn nhất, Thẩm tiểu vương gia lấy kiếm rạch bụng moitim. Nhưng sau lại nhớ tới chuyện,nghe người đến từ Ấn Độ từng tới … Đoạn hồn tiêu,

      Cho nên có đôi khi, người ta cứ nghĩ là đaukhổ, nhưng thực tế tình cayxé lòng, khắc cốt ghi tâm như cây ớt.

      Ngày hôm sau, hai đứa con của Khúc đại tướng quân – Khúc Lưu Thương và Khúc Hoài Thương hoàn tất việc cứu trợ thiên tai từ SơnTây trở về Trường An, Hộ bộ thượng thư TriệuDục thương lượng cùng mấy vị đại thần, bảo nên dẫn hai vị đó tẩy trần. Đương nhiên Khúcđại tướng quân cũng phải .

      Nơi thích hợp để thiết yến chính là lầu Quảng Lăng, mà tới lầu Quảng Lăng nhất địnhphải kéo Thẩm tiểu vương gia chung, có hắnđi chung được miễn phí…

      Ngày hôm sau nữa, đám đại thần mời Thẩmtiểu vương gia tới lầu Quảng Lăng để dự tiệcrượu chúc mừng việc vui của Khúc đại tướng quân.

      Sau khi hạ triều, Hoàng công công buột miệng nhắc tới việc này nên Thẩm Đình Xa cũng biết.Vì thế vương thượng cũng muốn tham dự dịp náo nhiệt này, mang thường phục xuất cung vớiHoàng công công.

      Ở lầu Quảng Lăng, màn gấm đỏ che phủ nổi bậtlên ánh sáng lung linh sân khấu, Hồng Diệpđương nhiên nhận ra đám người này, vội vàng chào đón “Mấy vị gia của ta, các ngài là có vận khí tốt, vừa tới bắt kịp phen đấu giá khai bao của Phất Nguyệt nương.” Nàng gặp qua vô số người, liếc mắt biết được ai là nhân vật chính liền bước lên thân thiết với ThẩmĐình Xa “Đêm nay hoa rơi nhà ai, còn phải xem tâm tư của mấy vị gia…”

      chưa hết có người cắt ngang “Nghe nóingười đẹp nhất lầu Quảng Lăng này cũng phải là Phất Tinh hay Phất Nguyệt nương.”

      Hồng Diệp ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắtcười như cười của Khúc Thiên “HồngDiệp phu nhân, nghe trong Quảng Lăng các có nơi gọi là Quảng Lăng Chỉ Tức, sao phu nhân dẫn các vị đây xem để mở rộngtầm mắt?”

      Hồng Diệp ngớ ra trong giây lát lại cườiduyên “Các vị gia, theo lý có thể tiếp đãi các vị là vinh hạnh của lầu Quảng Lăng, nhưng Quảng Lăng Chỉ Tức cũng bằng nơi khác,theo thiếp thấy, hay là các vị xem cuộc vui ở tiền sảnh hơn.”

      Nhưng mấy người này nghe vậy cũng đồng ý, Thẩm Đình Xa cũng tò mò “Phu nhân cần gì phải từ chối, mở cửa đương nhiênphải đón khách.”

      Hồng Diệp vẫn tươi cười lẳng lơ “Nếu gia mở kim khẩu, xin theo Hồng Diệp.”

      Nàng dẫn đám người tới chỗ hồng lâu,chạm vào vài chỗ tường thách tường gạch tách ra, sau tường có dãy bậc thang màu trắng hướng xuống nền đất.

      Hai bên bậc thang có hai đội mỹ nhân, tay cầmđèn lồng bạch ngọc, nhìn thấy mấy người đằng sau hành lễ kiều “Mời các vị.”

      Thẩm Đình Xa quay mặt nhìn Khúc Thiên, Khúc Thiên đương nhiên là cùng với , sau đó là tới mấy vị quan thần, mấy mỹ nhân cầm đèn lồng dẫn đường phía trước, bức tường sau lưng khép lại, ánh sáng lại rực rỡ như trước,Thẩm Đình Xa cúi đầu nhìn thấy sợ hãi “Bậcthang này… là phỉ thúy!”

      Khúc Thiên hơi đỡ , giọng vô cùng thấp “Hai mươi năm trước, thần cùng tiên hoàng cí từng qua nhà của nam tài thần Ngụy Nam Sơn để mượn lương thảo, thấy cách bày biện tráng lệ này khen ngợi hai câu, lại nhắc với thầnvề chỗ này. Mấy câu “Phỉ thúy vi giai ngọc viđài, thủy tinh tác mành kim thiết án”*. Lúc đóthần chỉ cho là khoác, về sau theo tiên hoàng tới đấy mới biết có chuyện này.”

      *Bậc thềm làm bằng phỉ thúy, ghế làm bằngngọc, mành cửa làm bằng thủy tinh, bàn dài làmbằng vàng.

      bậc thềm có gắn minh châu, phát sáng rạng rỡ trong bóng tối. Hai bên vách cũng có đèn tường bằng vàng, khí ngột ngạ nhưng hề thấy lỗ thông hơi. Thẩm Đình Xa bước xuống cùng mọi người, phía trước nghe tiếngnước chảy xa xa.

      Mấy mỹ nhân dẫn đường dẫn đoàn người tớichỗ nước chảy, cúi đầu rồi lại quay về đườngcũ.

      Ánh sáng mờ mờ, nhưng lại trắng sáng như ánh trăng. Trong lòng Thẩm Đình Xa dao động, lúc đưa mắt nhìn thấy bảo thạch màu xanh trong như trời đêm, muôn vàn trăng sao, lại có vầng trăng tròn nhô lên cao cao, ánh sáng tỏakhắp mọi nơi.

      Có người lẩm bẩm “Mới vừa rồi ở bên ngoàisao thấy trăng?”

      “Đây phải ánh trăng.” Có người trả lời,mọi người đưa mắt nhìn thấy Ân đại đươnggia biết vào từ lúc nào “Đây là dùng đá hoa cương màu lam lót trần, nhìn từ xa thìtưởng là tời đêm. Phía dưới lớp đá hoa cương có tầng nước, trong đó nuôi cá Chúc Ngư, cá An Khang, và cá Quang đầu, có thể phát ra ánh sáng cho nên nhìn từ xa giống như sao trongđêm đen. Trăng tròn là viên ngọc Dương Chi tròn đẹp, có phủ tơ vàng nên lại càng sáng,giống như ánh trăng.”

      Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, thấy quangcảnh đập vào mắt than thở trong lòng phủnày thiết kế kỳ diệu.

      Ân Trục Ly nắm tay Thẩm Đình Giao, cườinói “Hôm nay Quảng Lăng Chỉ Tức có thể nghênh đón khách quý, là vẻ vang cho kẻ hèn này, mấy vị đại nhân, mời!”

      Thẩm Đình Xa hơi ngừng chân ở dòng nước, chỉ thấy nơi này dùng địa hình để tạo thành dòng suối đổ, trong hồ lại vứt lá vàng nên lá đổtheo dòng nước, đó là cảnh đẹp thểnói bằng lời.

      Tất cả mọi người ở đây đều là người đại phú đại quý, bước tới nơi này cũng dám tỏ vẻ gì mà chỉ ngây ra, thấy tòa lầu mạ vàng phíatrước, trước lầu có hai cây san hô cao bằng đầungười, nhánh cây trùng điệp, ánh sáng nhè nhẹđỏ thẫm như máu. Phía sau cây có hai hàng mỹnhân đứng trước hành lang, thân thiết mời chào.

      Thẩm Đình Xa nghe tiếng bước chân giẫm trênhành lang chỉ thấy thanh này kỳ ảo, vang vọng lại giống như gió thổi qua cửa thổi vào bứcrèm che. cúi đầu nhìn thấy sóng nướcmênh mông, dưới đáy có trân châu rực rỡ, ánhsáng dìu dịu chiếu lên, in lên những bóng người mờ mờ. Đặt chân ở nơi này làm người ta hoảnghốt như bước vào cõi tiên.

      Thẩm Đình Xa dẫn quân thần bước theo mấymỹ nhân, khóe mắt liếc qua thấy Ân Trục Ly ôm Thẩm Đình Giao cười đùa, đôi môi đỏ mọngdường như dán lên tai , dáng vẻ vô cùngthân thiết. Thẩm Đình Giao còn giậnchuyện nàng trộn tiêu Ấn Độ vào đồ ăn nên ngoảnh mặt thèm để ý. Nàng khẽ cắn cắn lên vành tai , vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới bên cạnh Khúc Lưu Thương.

      hành lang thấy trăm hoa phủ đầy, màn che làm bằng châu ngọc. Đến khi bước vàophòng Thẩm Đình Xa lại càng kinh ngạc,phòng này lớn như cung điện nhưng chỉ cómột cái bàn trà, ngoài ra còn gì, so với vẻ phú quý bên ngoài có vài phần tao nhã. Lúc này người ngồi đó, thấy mọi ngườibước vào cũng đứng lên hành lễ.

      Ân Trục Ly bước vào giới thiệu “Na Lỗ tiên sinh, vị này chính là Thẩm… Thẩm Nhị gia, vịnày là Khúc tiên sinh, vị này là Thẩm Cửu gia…”

      Nàng giới thiệu mọi người rồi cất cao giọng“Tục ngữ có câu hẹn ngày bằng ngẫunhiên, hôm nay mấy vị đại gia hội họp nơi đây cũng coi như là có duyên phận, xin đừng để ý đến lễ nghi mà ăn uống vui vẻ.”

      Mọi người ngồi vào theo thứ tự tôn ti, KhúcThiên nâng mắt, cũng muốn xem hôm nay nàngcó thủ đoạn gì.

      Mấy mỹ nữ áo hồng bắt đầu dâng trà, lại khôngcó điểm tâm hay trái cây, món ăn nơi này phải gọi, chủ nhân xem khách đến có thân phận gì mà chế biến nên thực khách phải chờ.

      Uống trà lúc, Lễ bộ thị lang Hạ Thủ mở miệng “Ân đại đương gia, đợi chờ nhàm chánnhư vậy, ngài tính cứ để chúng ta ngồi vậy sao? Đây cũng phải là đạo đãi khách.”

      Ân TRục Ly ngẩng đầu nhìn quanh, đều thấymấy ánh mắt kia đều nhìn mình, có vẻ bực bội vì phải chờ đợi. Mọi người im lặng, nàng mỉm cười mở miệng, giọng trầm trầm dễ nghe“Mấy vị đều là khách quý ngày thường dễ mời, Trục Ly sao dám thất lễ?”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13

      Chương trước có Ân Trục Ly ngồi giữa điện vỗ tay, có thị nữ bước lên kéo lên khăn gấm che phía trước, mọi người ngẩng đầu nhìn thấy bộ chuông nhạc bằng đồng xinh đẹp!

      Khúc Thiên ngưng mắt nhìn, thấy chuông nhạc treo , ở bên phải có tay cầm, bên trái, phía sau chính là mặt chuông, nhìn sơ qua bộ chuông nhạc này có hơn sáu mươi cái. Mà những thứ này hình như cũng có chút tuổiđời, phía có khắc chữ vàng để đánh dấu âmđiệu, vô cùng tinh xảo.

      Trong điện nhất thời yên lặng, trang nghiêm nhìn bộ nhạc khí bằng đồng cổ xưa kia.

      Hai tay Ân Trục Ly cầm chuông chùy, chắp tay nhìn bốn phía, giọng có chút bất đắc dĩ “Hôm nay vốn định bêu xấu với Na Lỗ tiênsinh, ngờ lại gặp được mấy vị đây, Ân mỗ chỉ sợ chút tài mọn xin chư vị bao dung."

      Mấy đại thần ngồi xung quanh lại khen tặng phụ họa, Ân Trục Ly cũng nhiều lời nữa, nhấctay gõ. Tiếng đồng trầm trầm ngân vang, tiếngngười dần dần im ắng. Mọi người nghiêng tailắng nghe, lúc đầu chưa phát giác ra chỉ nghethấy thanh này nhu hòa ấm áp, nghe thêm chút thấy trầm vang, dư vang vọng,giống như gieo vào đầu óc nỗi niềm nhớquê hương.

      Về sau thanh lại dần dồn dập, giống như vó ngựa giẫm mưa, giẫm đất lầy lội, thanh lưỡi mác cà đất. Mọi người đều ngưng thở,tiếng chuông cứ vang to đều, giốngnhư người đánh quên mất khách ngồi trong điện.

      Tiếng nhạc dần hùng hồn, giống như vùng biêngiới đầy cát vàng, giống như chiến sĩ hôhào tập trận. ai biết mấy thị nữ dângrượu lúc nào, đặt mấy bình rượu bằng đồng lênbàn, mọi người nghiêng bình, nghiêng tới gầnmôi cũng được rượu có vị gì.

      Trong điện có người gõ đũa hát “Khởi khiết vôy? Dữ tử đồng bào. Vương hưng vu sư, tu ngã qua mâu. DỮ tử đồng cừu![1]”

      * Bài Tần Phong số 8 trong Kinh thi!!! Đội ơn sis Loyal giúp đỡ chứ trình ta sao biết được mấy cái ni! *vã mồ hôi*

      [1]Phải chăng bạn thiếu áo dùng,
      Áo tôi xin sẻ san cùng với .
      Nay vua tuyển tướng hưng binh,
      Qua mâu tôi sắm sanh sẵn rồi.
      Cùng nhau ta sánh đôi,
      Cùng nhau ta ra nơi sa trường.

      Chuông chùy trong tay gõ càng ngày càngnhanh, người gõ chuông mặc bộ Hán phục màu trắng, váy dài áo dài, động tác lưu loát đẹp nhưnước chảy mây bay. Tay áo bay bay, sợi tóc phiêu lãng, lúc nhìn giống như Đôn Hoàng phitiên. Nàng tuyệt sắc nhưng lại có thần thái siêu nhiên kỳ lạ.

      “Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vuhưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tác[2]!”Mấy mỹ nhân mặc Hán phục châm rượu, mọi người nghiêng bình hát vang.

      [2]Phải chăng bạn thiếu áo dùng,
      Áo trong xin sẻ san cùng với .
      Nay vua tuyển tướng hưng binh,
      Này qua này kích sắm sanh sẵn rồi.
      Cùng nhau ta sánh đôi,
      Cùng nhau ta ra nơi sa trường.

      Tiếng nhạc dâng trào như sóng Hoàng Hà, lạinhư trăm vạn con sư tử hùng mãnh.

      Trong điện có mấy nam nhân từng chinhchiến nơi sa trường, rượu mạnh vào miệng, mắt ửng hồng. Hành trình vạn dặm, là da ngựabộc thây hay áo gấm vinh quy? Đồng chí cùng chiến trường, còn ai cùng uống rượu? Còn ai bỏ xác ở tha hương?

      Những đêm lạnh giá, đơn trong màn trướng ? Ai canh giữ bốn phía? Ai đánh địch cùng ta?

      “Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường. Vương vuhưng sư, tu ngã giáp binh. DỮ tử giai hành[3]!”Mọi người trong điện đều gõ đùa mà hát, tiếnghát vang lên, có cất giấu chút bi tráng thê lươngkhông thể thành lời.

      [3]Phải chăng bạn thiếu áo dùng,
      Quần tôi xin sẻ san cùng với .
      Nay vua tuyển tướng hưng binh,
      Này binh này giáp sắm sanh sẵn rồi.
      Cùng nhau ta sánh đôi,
      Cùng nhau ta vui tươi lên đường.

      bài hát tới cuối dần dần lại, dịudàng uyển chuyển, giống như mưa bụi Giang Nam lại giống như mẫu đơn ở Lạc Dương. Có vũ cơ mang váy mỏng từ từ bước vào, bắt đầu cất tiếng hát “Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường. Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh. DỮ tử giai hành[3]!”

      người hát, mấy vũ cơ khác hòa cùng, làn điệu bỗng dưng chuyển thành tương tư xót xa, trong lúc ngẩn ngơ như có thể thấy được ánh mặt trời lúc hoàng hôn, đứng ở dài caonhìn ra xa, nỗi nhớ mênh mang theo khói nước.

      Người gõ chuông như nhạc sĩ ưu tú nhất,nàng pha trộn bi tráng và bi thương, hận thùvà nhớ nhung. Váy dài tung bay, bàn tay trắngnõn như nâng những giọt sương mai,những chuông đồng trong tay nàng như có sinhmệnh, xuyên qua cát bụi mấy ngàn năm mà kểnhững chuyện vui buồn.

      “Khởi viết vô y? Dữ tử dẫn tuyến. Vương vuhưng sư, hữu ngã phu lang. Dữ thử thành thuyết[4]!”

      [4] này có trong bài Vô Y, chắc là tác giảthêm vào, thôi ta cũng ra chút sức hèn viết lại dựa các bản
      Phải chăng bạn thiếu áo dùng?
      Đường kim mũi chỉ san cùng .
      Nay vua lại khởi binh
      Bảo hộ phu lang của thiếp
      Cùng chàng ước nguyện!

      cuối thấp dần, rượu và thức ăn bắt đầu được dâng lên, sau khúc “Vô Y” là vũ cơ nhảy múa hiến rượu, dung mạo của vũ cơ vô song, lại càng cần tới kỹ thuật nhảy múa. Ân đại đương gia lui xuống ngồi bên người ThẩmĐình Giao, lắc lắc cổ tay. Gõ chuông vô cùngmất sức, lại gõ khúc dài như vậy nên nàng hơi mỏi mệt.

      Vừa mới ngồi xuống nàng thuận tay cầm bình rượu Thẩm Đình Giao uống còn nửa mànhấp môi.

      Vũ cơ thông minh, thấy thế xoay tròn mấy cái tới trước bàn của Thẩm tiểu vương gia, cong lưng về phí sau, bàn tay nõn nà cầm bình, dải lụa dài khoác tay bay bay, vô cùng mỹ lệ. Nàng liên tiếp xoay vòng eo tới nắmbàn tay, đem rượu rót vào bình.

      Ân Trục Ly mỉm cười, đứng dậy cầm lấy bình rượu rồi ngửa đầu uống cạn.

      Thẩm Đình Giao vốn chuyện với KhúcLưu Thương, cũng để ý nàng uống qua bình rượu kia, định cầm lên uống, bên cạnh có mỹ nhân rót rượu gắp thức ăn mà cần nhắc nhở.

      Người hầu dọn bộ chuông xuống, sàn nhà ngọcthạch trong điện tách ra, hai bên có bậc thềm thủy tinh dẫn xuống, phía dưới là cái ao nước bốc hơi mờ mịt. Dưới nước, cẩm thạchlàm đáy và khảm thêm Dạ minh châu, trong điệnđược chiếu sáng như ban ngày.

      Quần thần giật mình, thấy vũ cơ áo đỏ thẫmđang mua lá sen bên cạnh ao nhảy vào nước, mọi người đều chưa từng được thấy cảnhtượng như vậy nên đều đứng lên, chỉ thấy nướctrong ao cao tới cổ, hai người vũ cơ cũng vội, dáng múa chầm chậm. Mọi người thấy tayáo đó trong nước tản ra như hoa thủy tiên,nhưng bông mẫu đơn nở rộ, tóc đen như mựctrải dài lay động thước tha theo quần áo, càngthêm phong tình vô hạn.

      Nước ao giống như bị pha màu, trong nước chỉ thấy bóng đáng đỏ thẫm bay qua bay lại, môi đỏ mở ra, dù biết là để dễ thở nhưng cũng làm cho quần thần sôi sục huyết mạch.

      Hồng Diệp biết đứng bên từ bao giờ, Ân Trục Ly nhìn nàng thầm ra ý, dẫn Thẩm tiểuvương gia rời khỏi đó.

      Thẩm tiểu vương gia còn vùng vẫy “Bỏ tayra.”

      “Suỵt…” Ân đại đương gia đưa ngón tay bảochớ có lên tiếng “Dẫn ngài tới chỗ này.”

      Thẩm tiểu vương gia lúc này mới có chút hứngthú, nhìn nàng nửa tin nửa ngờ “ đâu?”

      Ân Trục Ly chỉ kéo ra ngoài, trong điện có Hồng Diệp sắp xếp nên tạm thời cầnlo lắng.

      Thẩm Đình Giao bị nàng lôi kéo chạy lát, thấy mặt đất đều lót gạch vàng hít vàomột hơi rồi “Ân gia các người nhiều tiền quá nên hỏng đầu óc mất rồi!”

      Ân đại đương gia chỉ cười “Cái này gọi là tài đạikhí mạnh[5]. Bất kể là giàu có cỡ nào, chỉ cầnđưa vào Quảng Lăng Chỉ Tức sẽkhông thể hoài nghi tài lực của Ân gia thànhPhú Quý. Tiền bạc dù nhiều, đặt trong mấy ngânhiệu cũng chỉ là vật chết, phô trương ra mới có thể kiếm thêm về. Ngài làm ăn nênnhững đạo lý này ngài hiểu đâu.”

      [5] nhiều tiền nên làm gì cũng mạnh.

      Thẩm Đình Giao dạo quanh hành lang san hôvới nàng vòng, đập vào mắt là hồ nước sâu, bây giờ cũng có chút e sợ mấy hồi nước nên quay đầu hỏi theo bản năng “Đây là cái gì?”

      Ân Trục Ly đưa về phía trước, giọng nóikhông nhanh chậm, vô cùng nghiêm túc“Mới vừa rồi thấy ngài vui vẻ như vậy nên bản Đại đương gia đưa ngài đến đây để bày tỏ chútoai phong chủ nhà, để cho Cửu gia tận hứng.”

      Thẩm Đình GIao thấy giọng của nàng áimuội như vậy vừa tức vừa đỏ mặt, xoay lưng lời. được hai bước cũng thấy Ân Trục Ly ngăn cản , bèn dừng lại mà quay đầu nhìn.

      Trong màn nước thăm thẳm xanh màu ngọc bích, Ân Trục Ly chậm rãi cởi áo khoác, chỉ cònváy dài màu trắng gấu có thêu hàn mai.Dáng người nàng vốn cao, bây giờ ăn mặc mongmanh càng lộ những đường cong lả lướt.

      Thẩm Đình Giao tự chủ được mà nhìnnàng chăm chăm, nàng chỉ mỉm cười, nghiêngngười nhảy vào trong ao.

      Thẩm tiểu vương gia có chút do dự - nên cứunàng hay chờ xem nàng làm trò quỷ gì?

      rất nhanh nhận ra, dù là lựa chọn gì cũng phải đến bên cạnh ao rồi mới tiếpđược.

      đến bên cạnh ao dừng lại, còn suy nghĩ được gì nữa. Ở giữa ao, Ân Trục Ly nhảy múa, động tác còn linh hoạt mới mấyvũ cơ vừa nãy. Nàng xoay tròn ở dưới đáy, tayáo tung bay như hoa sen tầng tầng nở rộ. da có nước, trơn bóng như nhung, khóe môi mang theo ý cười, ánh mắt dịu dàng, dưới ánhsáng của dạ minh châu dưới đáy ao kiều diễm vô cùng.

      Thẩm tiểu vương gia thất thần nàng bơi tới bên cạnh ao, chậm rãi duỗi tay về phía . Thẩm Đình Giao mơ hồ đưa tay ra, nàng cười sảng khoái rồi thình lình kéo vào trongnước.

      Thẩm Đình Giao bị nàng kéo xuống, cũngbiết bơi, nước trong áo ấm áp, ra sức giãy giụa. Ân Đại đương gia chỉ cầm tay kéo xuống, há miệng uống nước liên tục, liều mạng đánh đấm, nhất thời ÂN Trục Ly buônghắn ra. Ân đại đương gia cười, đưa lên mặt ao, mở miệng hít thở liên tục, nàng lại ômthắt lưng của rồi kéo xuống nước lầnnữa.

      Lặp lại mấy lần như vậy, Thẩm tiểu vương gia lại ôm chặt lấy nàng, cuối cùng giọng “Trục Ly, bỏ ra…”

      Lời hoảng loạn mang ý cầu xin. Ân Trục Ly vẫn ôm eo của , cuối đầu nhìn, thấy thởdồn dập, sắc mặt trắng bệch, lúc này mới thấymình đùa hơi quá. Nàng để dựa vào núi đá nghỉ ngơi rồi cúi đầu hôn vào trán , lại đưatay vỗ vỗ ngực có lỗi…. khó chịu lắm sao?”

      Thẩm Đình Giao dám lộn xộn, tư thế này quá sức ái muội, nghiêng đầu khôngnhìn nàng nữa.

      Ân Trục Ly sợ bị thương nên thử sờ sờ toàn thân, sờ tới chỗ nào đó lại thấy run run. Ý cười trong mắt nàng càng đậm, đưa tay vuốtve, động tác lại càng thêm chút quy củ nào.

      Thẩm Đình Giao đỏ mặt, cũng dám trêutức nàng, khó nhịn rên tiếng “Trục Ly, đừng….”

      Giọng nhu nhược, Ân Trục Ly cúi xuốnghôn vào môi . đưa tay đẩy nàng, nhưngmấy lần bị nàng trấn nước còn sức, lúc này có đẩy cũng chẳng có chút lực nào. Ân Trục Ly để dựa vào núi đá, eo khẽ động mà ma sát thân thể , Thẩm Đình Giao hừ nhẹmột tiếng, nơi nào đó người cứng vôcùng.

      Nàng nắm lấy tay , Thẩm Đình Giao nhắmchặt hai mắt, dung nhan xinh đẹp vô song trởnên khổ sợ “… ta uống ít rượu…nàng đừng như vậy…”

      Ân Trục LY giọng thở dài, lúc sau mới nhìn “Chắc là ngài vẫn chưa….?”

      Thẩm Đình Giao hiểu sao đề tài lạichuyển tới chuyện này, đỏ mặt quay , đáp. Ân Trục Ly ôm bơi tới cạnh ao“Thay quần áo trước , để lâu lại cảm lạnh.”

      Thẩm Đình Giao thấy như được đại xá, vội vàng nhảy lên bờ mà chạy mất. ÂN đại đương gia ghé vào bên cạnh ao, ngâm nửa người trong nước“Vương thượng muốn thấy gì thế?”

      người bước ra từ sau núi đá, quả nhiên là Thẩm Đình Xa. đứng cạnh ao lúc lâu, nhìn thấy Ân Trục Ly trong nước trong mắt lên tia gì đó, lại đưa tay về phía nàng “Lênđây.”

      Ân Trục Ly đương nhiên cần giúp,xoay người cái lên “Sao, Hồng Diệp này lại dám để Vương thượng nhàm chán phải đidạo xung quanh sao?”

      Thẩm Đình Xa lẳng lặng nhìn nàng, sau lúc đột nhiên ôm lấy nàng, tay sờ loạn ngườinàng, giọng khàn khàn “Trục Ly, nàng muốn sao? Chúng ta làm thử , thân thể Đình Giao kia nhu nhược, sao có thể làm nàngthỏa mãn được?”

      “…”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14

      Chương trước có Ân đại đương gia chọc ghẹo Thẩm tiểu vương gia, vừa mới xoay lưngnàng lại bị Thẩm nhị gia trêu ghẹo. Đôi tay kia sờ loạn người nàng, Ân đại đương gia lườmhắn lúc, nàng đương nhiên biết mượn rượu làm càn, sau lúc mới cười vangnói “ ra Vương thượng cũng có hứng thú này.”

      Nàng vốn đứng cạnh ao, lúc này kéo vai ngã xuống, Thẩm Đình Xa say rượu nên phản ứng kịp, ngã vào trong hồ vớinàng.

      Thẩm Đình Xa biết thưởng thức tình thú hơn Thẩm tiểu vương gia nên lập tức đưa tay kéo áonàng. Trong hồ có mấy khóm sen, nàng linh hoạt trốn vào đó, tư thế mềm mại tuyệt đẹp. Hai người ở trong ao quậy trận, cuối cùng Thẩm Đình Xa khó thở, Ân Trục Ly dù sao cũng hayđùa giỡn với mấy vũ cơ ở dưới ao, cũng hay tập múa dưới nước, so về việc nhịn thở dù ThẩmĐình Xa bơi giỏi cũng bằng nàng.

      Thấy ngoi lên, Ân đại đương gia đươngnhiên biết lý do nên cũng ngoi lên, kéo xuống cùng nhảy điệu vũ cung đình,Thẩm Đình Xa lại rất quen thuộc với điệu múa này nhưng giờ đâu phải là lúc khiêu vũ.

      nắm lấy tay Ân Trục Ly, ý bảo nàng lên, Ân Trục Ly vẫn cười rồi ngắt bông hoa sen tịnh đế, ngậm cuống hoa vào miệng, làm ra vẻquyến rũ, tay phải nắm chặt tay rời.

      Thấy sắc mặt của càng lúc càng khó coi, trong lòng nàng lại vui vẻ, lúc sau vùng vẫy vô cùng kịch liệt, nàng vẫn nhảy múa như thường, thả tay để ngoi lên mặt nước, nhưng chỉ vừa mới hớp hơi nàng nắm mắtcá mà kéo xuống.

      Nàng là có lòng muốn đưa vào chỗ chết chứ giống như lúc nãy đùa giỡn với ThẩmĐình Giao. Điệu múa vẫn say lòng người, nhưng Vương thượng còn chút hứng thú nào để thưởng thức. Vẻ mặt khổ sợ, nhìn Ân Trục Ly mà lắc đầu liên tục, Ân đại đương gia là hạngngười nào, đương nhiên là hiểu ý .

      Nàng càng múa lại càng mỹ lệ, sắc mặt của Thẩm Đình Xa xanh ngắt, môi tím lại. Ân đại đương gia lúc này mới giật mình, kinh ngạc mà đưa lên bờ ao.

      Thẩm Đình Xa ra sức hít thở liên tục, vội vàng bò lên bờ. Ân đại đương gia vô cùng hoảng sợ “Vương thượng, ngài đừng trêu chọc thảo dân mà Vương thượng…”

      Thẩm Đình Xa ho khan ngừng, lúc lâu mới đẩy nàng ra, giọng khàn khàn “Hôm nay thân thể trẫm khỏe, ngày khác lại xemnàng nhảy múa.”

      xong cũng chờ Ân Trục Ly trả lời mà lảo đảo chạy .

      Ân đại đương gia nhìn bóng dáng của , trong lòng mất mát “Vương thượng, thảo dân mới múamột đoạn ngắn thôi…”

      Thẩm Đình Xa nghe thấy hàm hồ trả lời mộttiếng, vội vả chạy trốn.

      Ân đại đương gia vẫn ở trong ao, sau lúc mới tiếc nuối “Vương thượng, thảo dân ngu dốt,quên với ngài là những cây ngọc này rỗngruột, vũ cơ dùng thở dưới nước… Thảo dân đáng chết ngàn lần…”

      Nàng bơi qua bơi lại trong hồ sen, lấy tay nâng mấy hạt vàng, lá vàng trong nước rồi hất tung lên cách sung sướng. Ngươi chiếm tiện nghicủa Lão tử à, móng heo của ngươi dám sờ loạnngười Lão tử à, ngươi dám dùng Lão tử để thỏamãn à, Lão tử dìm chết ngươi…. Ha ha ha..

      Ngày hôm sau, Na Lỗ lấy đống tơ lụa, lá trà, đồ sứ, tranh thêu rồi trở về Ba Tư, những hàng hóa khác cũng định ngày, nửa năm sau thành Phú Quý mướn thuyền trực tiếp chở tới Ba Tư. Ân Trục Ly khéo léo chuẩn bị kễ vật rồi tự mình đưa tiễn, vô cùng chu đáo.

      Khi trở về ngang qua đình viện trong rừng Khê Thủy, Đàn Việt học thổi sáo vớiĐường , kỹ thuật trúc trắc. Ân đại đương gia yên lặng đứng nghe chút lấy cây sáongắn eo mình ra, vẻ mặt nghiêm trọng“Mặc dù ta mang theo sáo nhưng thổisáo, ngươi biết vì sao ?”

      Đàn Việt thấy nàng hỏi cách nghiêm trọng,vội vàng đứng lên “Vì sao?”

      Đường liếc mắt nhìn nàng cái rồi lại tiếptục ngồi trước bàn mà uống trà. Tư thế uống trà của rất đẹp, chỉ dùng hai ngón tay nâng chén trà, đầu ngón tay hơi cong. Ân Trục Ly cẩn thận nhìn rồi lại kề sát vào Đàn Việt, vào tai “Bởi vì thổi sáo làm cho Bản đại đương gia nghĩ tới chuyện thổi tiêu.”

      Vẻ mặt Đàn Việt hoang mang “Vậy tại sao Đại đương gia thổi tiêu?”

      Đường phun hết trà trong miệng, trầm giọnggầm lên “Ân Trục Ly!”

      Ân đại đương gia bị quát quay đầu chạy về phòng. Đàn Việt vẫn mờ mịt rồi lại hỏi HáchĐại tổng quản “Tại sao Đại đương gia thổi tiêu?”

      Hách đại tổng quản đứng khoanh tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc “Vấn đề này chắc ngươi phảiđi hỏi Hồng Diệp, nàng ta có vẻ rất chuyên nghiệp.”

      Ngày đó sao, vì gần tới sinh thần của Ân thị nên Hách đại quản gia mấy ngày nay đều bậnrộn chuẩn bị tiệc, Ân đại đương gia bị ép phảilàm mọi việc, chỉ có thể “Việc mình mình phải làm. Nàng xem lại sổ sách khá lâu, lại vì hoạchtoán của tất cả các cửa hàng nàng đều phải xem nên đảo mắt cái, trời tối. Ân Trục Ly tới thỉnh an Ân thị, nàng và Ân thị bên ngoài là mẹ con cho nên mấy năm nay nàng vô cùng cung kính với bà.

      ÂN thị vẫn lạnh lùng nghiêm túc, trừ lúc nhắc tới chuyện của Ân Bích Ngô cũng gì. Nàng đưa tấm áo choàng lần trước Khúc đại tướng quân để lại cho Ân thị, bà lấy treo tạiPhật đường, ngày ngày gõ mõ niệm Phật, xinPhật trừng trị tiểu nhân.

      Rời khỏi Thính Đào Các, nàng tìm ĐườngẨn, ngờ gặp Đàn Việt ở đó, càng khôngngờ là lạ chạy hỏi Hồng Diệp…

      Sau đó sống chết chịu học thổi sáo nữa.

      Vì thế nên Ân đại đương gia bị phạt chui vàochuồng ngựa bên cạnh rừng Khê Thủy trongvòng canh giờ.

      Ngày hai mươi chín tháng hai, con trai thứ củaKhúc Thiên là Khúc Hoài Thương vận chuyểnmột lượng lớn quan ngân tới cứu trợ nơi gặpthiên tai, hai mươi vạn quan ngân lại cánhmà bay. Mặc dù Thẩm Đình Xa tức giận nhưng nể mặt mũi của Khúc Thiên nên cũng chưa trách tội Khúc HOài Thương, chỉ hạ lệnh cho quân đội Huyện Vạn Niên mau chóng tìm mười vạnquan ngân đó về trong vòng mười ngày.

      Lúc đó có chiến ở biên quan, KhúcThiên vẫn còn ở tại Trường An, tuy ThẩmĐình Xa chưa trách tội việc này nhưng dựa vàotính tình kiêu ngạo của sao có thể khoanh tay đứng nhìn. tự xin tìm, cũngđứng trước triều mà hạ quân lệnh, trong vòng năm ngày phải tìm ngân lượng bị mất về. Thẩm Đình Xa biết tính nên cũng thuận theo.

      Lúc Khúc Thiên chuẩn bị ra khỏi thành gặp ÂN Trục Ly. Ngày đó mưa phùn, nàng mặt áo màu đỏ chu sa, eo thắt dây, cây sáo ngắn vẫnmang theo bên người. Tay phải dẫn ngựa, tay trái cầm cây dù giấy, nàng đứng ở bên cửathành, lại thêm mưa phùn nên càng thêm như tranh vẽ “Khúc đại tướng quân.”

      Khúc Thiên dừng ngựa, chúng gia tướng sau cũng dừng lại, kỷ luật nghiêm minh, bộ dángnghiêm chỉnh qua huấn luyện.

      “Ân đại đương gia có chuyện gì sao?” hề xuống ngựa, cao giọng hỏi. Ân TrụcLy mỉm cười “Đương nhiên là có việc, sao Khúctướng quân xuống ngựa mà chuyện?”

      Khúc Thiên cau mày, lúc sau mới xoay ngườixuống ngựa, tới trước mặt nàng “.”

      Ân Trục Ly cũng để ý “Nghe Khúcnhị công tử làm mất hai mươi vạn lượng quanngân, tướng quân cũng định ngày phải tìm được về, nhưng biết Tướng quân có nắmchắc .”

      Ánh mắt Khúc Thiên lạnh lẽo, nhìn nàng lát rồi “Sao, chắc sao?”

      Ân Trục Ly mỉm cười nhìn “Nếu chắc,đương nhiên phải chúc Khúc đại tướng quân mã đáo thành công. Nếu chắc…. Khúc đạitướng quân, hai mươi vạn lượng bạc, ít ít, nhiều… ra cũng chỉ là con số . Nếu như quan gia có bảo lưu dấu gốccủa ấn triện, dân gian có nhiều thợ bạc khéo tay,cũng phải là việc khó.”

      Ánh mắt của Khúc Thiên hơi trầm xuống, saumột lúc lâu mới “Ân đại đương gia lo lắngrồi, nếu việc này thành Khúc mỗ xin nhận ân tình này của Ân đại đương gia. Có điềutrao đổi cũng phải có qua có lại, hôm nay Ânđại đương gia tới đây có mục đích gì?”

      Ân Trục Ly càng cười tươi, theo thói quen mà vuốt mũi của con ngựa đằng sai “Mùng támtháng năm ta thành thân với Cửu vương gia, ngài có muốn tới dùng ly rượu nhạt?”

      Khúc Thiên nghe vậy ngẩn ra, tay phải nắm chặt thanh kiếm bên hông, ngẩng đầu nhìn ÂnTrục Ly, im lặng cách khó hiểu. Rất lâu sau mới trầm giọng , ngươi gả làm Phúc Lộc Vương phi, sau này phải thận trọng từlời tới việc làm mới có thể bình yên cả đời.Ta có tới hay cũng có gì khácbiệt.”

      xong lại lên ngựa, giục ngựa .

      Ân Trục Ly đứng trong mưa, con ngựa bên cạnh liếm ngón tay nàng, nàng lấy bọc giấy bên hông ra, cầm thỏi đường đút cho nó. Nó ngậm thỏi đường vào miệng rồi thân thiết mà cọ nàng. Ân Trục Ly nhìn đoàn ngựa Khúc Gia chạy mất, lúc sau mới rờ đầu làm nũng với conngữa “Lão Tam, là cẩn thận quá !”

      Con ngựa này là ngựa tốt hiếm có, lúc mới cóđược Ân Trục Ly rất thích, mình là con mộtcủa Ân thị, thứ bậc là Lão Đại, nó đương nhiên là Lão Nhị. Nhưng lúc đó Tiểu Nhị lại “DẫnLão Nhị của ta vào rồi cho ăn chút, trôngnom cho tốt…” nàng lại cảm thấy rất tế nhị nênđổi thành Lão Tam.

      Lão Tam kia cũng mặc kệ mà cọ nàng, nàng đútđường cho nó, vỗ vỗ đầu nó “Được, chúng ta về thôi.”

      Câu này nó hiểu nên cúi người đợi nàng lênngựa.

      Khúc Thiên giục ngựa chạy trước, Khúc LưuThương chạy tới gần bung dù cho “Phụthân, Ân Trục Ly tìm người làm gì vậy?”

      Khúc Thiên lạnh nhạt lên tiếng, Khúc Lưu Thương dám làm phiền nên cũngkhông tiếp. Vậy mà người hầu thân cận bênngười Khúc Thiên lại thầm câu “Đây làcon Ân gia? So với Ân đại đương gia năm đó, là…”

      Chữ “giống” còn chưa bị Khúc Thiên trừng mắt nhìn, giọng lạnh lùng băng giá “Về sau ở Khúc Gia, được nhắc tới người này. chữ cũng được nhắc tới!”

      Khúc Lưu Thương thấy giận dữ cũng cảmthấy khó hiểu, mấy gia tướng phía sau đồng thanh đáp “Vâng.”


      Chương 15

      Nhà Ân gia.

      Ân đại đương gia tập viết theo mẫu chữ trong thư phòng, nha đầu Thanh Uyển đẩy cửabước vào “Đại đương gia, Cửu vương gia…”

      Nàng còn chưa hết Thẩm Đình Giao xông vào, mặc áo dài màu xanh bích càng làm nổi lên làn da trắng như tuyết. Trường Anlúc này vẫn còn cái lạnh se se của mùa xuân, chạy từ bên ngoài vào hai má đỏ ửng, giống như ngọc đẹp nổi vân lên “Trục Ly, ngày mai chúng ta tới vườn đào ngắm hoa đào nhé,nàng thấy sao?”

      Ân đại đương gia vẫn đứng viết “Sử Tiền Bi”,nghe vậy cũng thèm ngẩng đầu mà từ chối “ , sắp tới ngày sinh nhật mẹ ta rồi, mình Hách Kiếm lo chuyện xuể.”

      Thẩm Đình Giao dựa vào cái bàn gỗ lê, có chútthất vọng “Nhưng nghe năm nay hoa đào nởđẹp lắm.”

      Ân TRục Ly vẫn có động tĩnh gì “Cửu gia tự mình cũng được vậy, chẳng lẽ ngài biết đường?”

      Thẩm Đình Giao có ý tốt lại bị chặn họng như vậy bèn cười lạnh tiếng, mặc kệ ThanhUyển pha trà mà phất tay bỏ . Thanh UYển lo lắng hỏi “Đại đương gia, hình như Cửu vương gia giận đó.”

      ÂN Trục Ly kéo cái chặn giấy bằng bạch ngọc xuống chút, lạnh nhạt “Giận kệhắn.”

      Thanh Uyển châm trà lại có người đến, là Đường . Ân Trục Ly tính để bútxuống khoác tay “Tiếp tục .”

      Ân đại đương gia đành chấm chấm mực, ĐườngẨn đứng sau lưng nàng, đột ngột nắm lấy bàntay cầm bút của nàng, giọng thấp, giốngnhư gió lùa bên tai “Lối chữ lệ này xem trọngnhất là nét đầu và nét cuối, biến đổi bất ngờ,chữ của ngươi thừa phóng khoáng nhưng lại đủ ý nhị.”

      Bàn tay to lại ấm, lực cầm bút cũng mạnh hơn Ân Trục Ly nên nét viết đương nhiên có vẻ cương nghị vững vàng hơn. Tâm của Ân TrụcLy lại để mấy chữ này, nằng lẳng lặng nhìn nắm tay nàng viết, lúc sau mớithấp giọng “Sư phụ là nam tử đương nhiên xem trọng ý nhị. Trục Ly là nữ tử, thích sựphóng khoáng.”

      “Ba hoa!” Đường nhàng trách cứ, viếtxong mấy chữ mới buông tay nàng, nhàng “Nghe năm nay hoa đào nở rất đẹp,vườn đào rất náo nhiệt. Ngày mai ngươi có việcgì , nếu cùng với vi sư tới vườn đào chút, được ?”

      Ân Trục Ly đặt bút xuống, Thanh Uyển dùngkhăn lụa trắng lau tay cho nàng, nàng mỉm cười “Hiếm khi sư phụ có nhã hứng như vậy, đồ nhi đương nhiên nghe theo.”

      Ngày hôm sau đúng là ngày nắng ấm. Đường và Ân Trục Ly tới trước vườn đào, chỉ dẫn theo Đan Việt, cũng chẳng chuẩn bị gì thêm. Trước khi Ân Trục Ly có dặn Hách tổng quản “Ta nhớ bên huyện Vạn Niên kia có bang phái gọi là Phi Ngư Đường. Ngươi pháingười sang đó tìm bang chủ của bọn .” Nàng dựa sát vào Hách Kiếm, giọng “Mặc kệ là dùng thủ đoạn gì, phải mua cho được toàn bộ hai mươi vạn lượng quan ngânkia.”

      Hách Kiếm hơi đắn đo “ quan ngân có khắc dấu triện của Quốc khố Đại Huỳnh, mấy têntrộm đó trộm được cũng khó tiêu trong phútchốc, chúng ta lại đồng ý nhận lấy củ khoai langnóng bỏng tay như vậy…. chắc bọn đồng ý. Nhưng Đại đương gia, muốn vận chuyển haimươi vạn lượng bạc, giấu diếm người khác còn được nhưng nếu muốn qua mắt Khúc đạitướng quân …”

      Ân Trục Ly cũng nghĩ về vấn đề này “Theotính của chắc chắn điều tra toàn thành,chỉ cần thấy dấu vết gì đương nhiên lần theo. Cho nên nên chở , khi lấyđược hãy thả xuống sông rồi kéo về.”

      Hách Kiếm giật mình “Thuộc hạ làm ngay.”

      Ân Trục Ly rờ cằm rồi dặn dò “Đừng phái người trong nhà ”, nàng vỗ vỗ vai , “Tìm tên trung gian đáng tin cậy nhất.”

      Hách Kiếm hiểu “Nếu để chìm rồi kéo về thìmọi chuyện đơn giản hơn nhiều, thuộc hạ sẽcẩn thận.”

      Vườn đào là do người bấy giờ bắt chước tiên sinh Đông Tấn Ngũ Liễu trong tác phẩm “Chốnđào nguyên kí”, xây chỗ ở dựa núi rồi trồng đào xung quanh, có chim chóc sống, có sông chảy qua, rừng trúc, cây tùng cây bách xum xuê xanh quanh năm, giống như chốn thế ngoạiđào nguyên.

      Mỗi năm vào tháng ba hoa đào nở rộ, nơi đây lại càng đông văn nhân tới đạp thanh, là chỗđể ngâm thơ,

      Ân đại đương gia và Đường chậm rãi bướctới, thấy hoa rơi nước đổ, đóa hoa hồng nhạt mang theo mùi thơm thoang thoảng rớt vai.Nắng ấm, ở chỗ nước cạn có người để ý tới cái lạnh mà đứng bắt cá, bờ lại cóngười pha trà nấu rượu, mùi thơm tỏa ra làm người người thèm dãi.

      Đường là danh sĩ ở Trường An, Ân đạiđương gia lại là nhà giàu nhất nước, đoạn cũng gặp vài người quen, được lúc tớicăn nhà bằng trúc, nhà xây mặt nước, tầngtầng xen vào nhau, vừa tinh xảo vừa khác lạ.Bên trong cũng đầy người.

      Ân Trục Ly và Đường tìm cái bàn cạnhcửa sổ, còn chưa kịp ngồi xuống nghe tiếng “Ân Trục Ly!”

      Mọi người đều hoảng sợ, lúc quay đầu lại thấy Thẩm tiểu vương gia nhảy vào, toàn thânáo trắng nổi bật giữa căn nhà trúc “Ân Trục Ly! Nàng có ý gì?”

      cũng để ý tới ánh mắt của mọingười, lập tức bước đến trước bàn, kéo tay Ânđại đương gia, vẻ mặt phẫn nộ.

      Mọi người đều biết chuyện của đôi oan gia nàynên dám tới can ngăn mà ngồi che miệngxem áo nhiệt, Đường cũng mỉm cười ngồi đó, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. ÂN đạiđương gia liếc cái, thấy bỏtay ra hờ hững “Có chuyện gì?”

      Thẩm tiểu vương gia vô cùng tức giận “Buồncười, hôm qua bổn vương rủ nàng nàng từ chối, hôm nay lại cùng…. Cùng ngườikhác tới! Hừ, nàng như vậy là trọng sắc khinhbạn…”

      Vẻ mặt của Ân đại đương gia vẫn nghiêm túc vô cùng “Lời đó của Cửu gia sai rồi, nếu đúng ra Cửu gia mới là mỹ nhân, Ân mỗ đây là trọng bạn khinh sắc mới đúng…”

      Mặt Thẩm Đình Giao đỏ bừng “Nàng gì vậyhả!”

      Ân Trục Ly vẫn nhìn bàn tay nắm tay áo mình, chậm rãi “Bỏ tay ra!”

      Thẩm tiểu vương gia hừ lạnh “ bỏ! Tạisao bổn vương rủ nàng mà nàng !”

      Ân đại đương gia biết nên khóc hay cười, thấy mọi người ngồi cười thầm cũng biếtkhông thể đạo lý với , nàng quyết địnhluận công phu với , bèn ghé vào khẽ “Thẩm Đình Giao, còn bỏ tay ra là ta đánh ngài đấy, ngài tin hả!”

      Thẩm tiểu vương gia nghe vậy bỏ tay ra, vẻmặt vừa uất ức vừa tức giận làm cho hai má đỏ bừng, vô cùng xinh đẹp, còn hơn cả hoa đào.Ân đại đương gia cúi người bày mấy trà cụ ra, giọng nhàng “Muốn ngồi xuống uốngtrà, cút!”

      Thẩm Đình Giao hừ tiếng nhưng vẫn ngồixuống. Chỗ này thể so với tửu lâu, mọi thứ đều phải tự làm, cũng coi như là thú vui. Đan Việt thấy nước sôi bảo Ân Trục Lyđem trà cụ nhúng vào rồi lấy kìm gắp ra, bày trước mặt mọi người.

      Tiểu Nhị bưng lò lửa lên, lại bưng bồn lớnlên, thức ăn chỉ có trái cây và rau dưa, cũngcó thịt cá, nhà trúc ở sông nên cũng sợ cháy, có thể tự nấu ăn nên rất thú vị.

      Ân Trục Ly nấu trà, Thẩm tiểu vương gia vẫn ngồi bất động. Mọi người thấy bĩu môi hờn dỗi nên cũng chọc ghẹo gì, ÂN đại đương gia nén cười, lúc sau ngắt lấy cái cánhgà, nướng chín rồi để trước mặt , ngoài cửasổ là vườn đào mười dặm, bên trong lại có rượuthịt và giai nhân, đúng là đầy ý nhị.

      Thẩm tiểu vương gia vẫn giận, cái cánh gà kia ở ngay trước mặt nhưng làm như thấy.

      Ân đại đương gia lấy nước chanh chùi tay xong miếng thịt, mặc kệ vùng vẫy mànhét vào miệng . Tiếng cười đùa xung quanh bỗng ngưng bặt, Ân Trục Ly quay đầu thấytrong đám khách quý trong nhà có cả vươngthượng Thẩm Đình Xa. Phía sau còn có Khúc Lăng Ngọc mặc nam trang.

      Ánh mắt của Thẩm tiểu vương gia cũng nhìnhoàng tẩu của , Khúc Lăng Ngọc thấy , mày qua mắt lại, lúc này lại dằn co dời được.

      Ân Đại đương gia nhìn Thẩm Đình Xa hành lễ,lúc này cũng mang thường phục vi hành nênkhông làm lộ thân phận của , xong khôngthèm để ý tới nữa mà ngồi nướng thịt.

      Thẩm Đình Xa đương nhiên cũng thấy ánh mắtcủa Khúc Lăng Ngọc, lúc Khúc Lăng Ngọc thấy Ân Trục Ly nháy mắt trong mắt lóe lên sát ý. Ân Trục Ly đương nhiên sợ nàng ta, vẫncúi đầu nướng mấy thứ Đường thích, lại gắphai miếng thịt to vào mâm cho Đường .

      Thẩm tiểu vương gia nhìn Khúc Lăng Ngọc rồilại cúi đầu, giận “Của ta mà!”

      Ân đại đương gia “Sắc đẹp thay cơm, ngài nhìn no rồi cần gì ăn.”

      Thẩm tiểu vương gia trả lời, tự gắp miếng thịt dê bỏ lên nướng, lúc sau vẫnthấy ÂN Trục Ly thèm để ý tới mình nênngập ngừng hỏi “Nàng giận à?”

      Ân đại đương gia khó hiểu “Ta giận cái gì?”Nàng giương mắt nhìn Khúc Lăng Ngọc đangchọn rượu và đồ ăn, lúc này giật mình đáp “A… Ngài cái này à…” nàng ghé vào sát tai ThẩmĐình GIao, gần như cắn vào vành tai xinh đẹpcủa , giọng như muỗi kêu “Ta giậnngài, Thẩm Đình Giao, nhưng Ân Trục Ly này có thù tất báo. Ai dám đụng tới nam nhân củata, ta ngủ với nam nhân của người đó để báo thù!!”

      ….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :