1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim Chủ Bị Lừa Rồi - Nhất Độ Quân Hoa (C52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5

      Ngày hôm sau, giờ Dần, Ân Đại đương gia chờ ở Phúc Lộc vương phủ. Thẩm Tiểu Vương gia còn rửa mặt chải đầu, tiên sinh Hà Giản trong Vương phủ đứng tiếp đón trong sảnh. Ân Trục Ly từ quen biết Thẩm Đình Giao, cũng biết Hà Giản, hai người uống trà vài chuyện nhàn nhã.

      “Xưa nay Thái phi rất nghiêm khắc với Cửu Vương gia, lần này tiến cung, sợ là Thái phi vui, Ân đại đương gia cũng đừng quá để ý.” Hà Giản biết tương lai nàng là chủ mẫu trong Vương phủ, giọng kiêu ngạo cũng nịnh nọt, vô cùng khéo léo.

      Ân Trục Ly thổi thổi chén trà Diệp Phù Ngạnh dâng lên, hớp hớp, nghe vậy mỉm cười “Chỉ sợ phải là nghiêm khắc, mà là…” Nàng đặt chén, hơi hơi nhíu mày “Căm hận?”

      Nét cười mặt Hà Giản cứng ngắc, sau lúc mới ho “Ân Đại đương gia cứ đùa. Cửu Vương gia là do Thái phi hoài thai mười tháng sinh ra, mẹ con liền tâm, sao lại ghét bỏ căm hận được?”

      Ân Trục Ly giương mắt nhìn , hờ hững cười “Đây chẳng phải là chuyện Trục Ly nên thỉnh giáo tiên sinh sao?”

      Hà Giản cứng đờ rồi cúi đầu dùng trà, gì nữa.

      lâu sau Thẩm Đình Giao rửa mặt chải đầu xong, xe ngựa cũng chuẩn bị xong. Thẩm Đình Giao leo vào trong xe, Ân Trục Ly cũng leo lên, thấy hạ mắt gì, bộ dáng vô cùng khẩn trương, nàng cảm thấy lạ “Hà Thái phi ăn thịt ngài sao?”

      Thẩm Đình Giao ngu ngơ hiểu “Sao có thể vậy được?”

      Ân Trục Ly cười “Vậy ngài sợ cái gì?”

      Lúc này Thẩm Đình Giao mới biết nàng trêu ghẹo , cũng gì, nghiêng người dựa vào tấm đệm da hổ trong xe, trong lòng biết nghĩ gì.

      Bên ngoài, Đan Việt và gã sai vặt trong vương phủ là Chu Bình đánh xe, Ân Trục Ly buồn chán bèn nhìn để tiêu khiển. Bên trong xe có lò sưởi, mang áo choàng tím viền lông chồn, người nghiêng vào dựa, tay áo tản ra, giống như bông tuyết ngưng kết lại.

      Mặt mũi của rất tinh xảo, lông mi dài buông xuống tạo thành cái bóng mờ mờ dưới mắt, càng có vẻ thanh cao điềm đạm. Phát ánh mắt của Ân Trục Ly, nghĩ nàng cũng buồn chán nên chỉ chỉ vào cái tủ ở bên phải “Bên trong có sách.”

      Ân Trục Ly lật tìm trong tủ, vốn nghĩ trong lòng là những cuốn sách như “Bắc Chiêu Hậu cung đồ”, ngờ lại có mấy cuốn “Lục Thao”, “Tam Lược”. ( Chỉ nghĩ ảnh tàng trữ sách XYZ!!!! )

      Nàng tiện tay rút quyển “Đại Huỳnh Kỳ nhân lục”, trang đầu tiên trong đó ghi lại nửa đời chiến đấu ở lưng ngựa của Đại Tướng Quân Khúc Thiên.

      Khúc Thiên, cả đời đánh thắng hơn bốn mươi trận lớn . Năm nguyên niên đầu tiên, thiên tử mới đăng cơ, chính quyền Đại Huỳnh bất ổn. Đại Nguyệt Thị quốc nhân cơ hội điều động ba mươi vạn đại quân ở Tây Bắc mưu tiến đánh Phù thành, lúc đó Đại tướng quân Khúc Thiên dẹp loạn ở Hà Hạ, lệnh cho tướng sĩ trong thành cắm lên cờ chiến của . Tướng lĩnh của Đại Nguyệt Thị Quốc thấy cờ chiến của lời, vội vã rút quân.

      Xe chạy được khoảng giờ từ từ chậm lại. Thẩm Đình Giao ngẩng đầu, thấy nàng vẫn đọc trang giấy kia, yên lặng gì. đưa tay vỗ vỗ vai nàng, to “Nếu nàng thích mang cuốn sách này về .”

      Lúc này Ân Trục Ly mới hoàn hồn, cũng khách khí, vừa cười vừa “Đa tạ.”

      Lúc nàng xuống xe tự nhiên đưa sách cho Đàn Việt.

      Ngoài xe lạnh vô cùng, Thẩm Đình GIao quấn áo lông chồn, từ từ xuống xe ngựa, cùng vào Tiêu Thục cunng với Ân Trục Ly. Lúc này Hà Thái phi lễ phật ở Phật đường, sai cung nữ bảo hai người ở trước Phật đường chờ chút.

      Thẩm Đình Giao vậy mà vô cùng nghe lời, đứng trước cửa Phật đường mà đợi. Hôm đó là ngày đông giá rét, gió lạnh thổi vào mặt, đứng trước Phật đường mà đợi, nếu bà nhanh chút còn đỡ, cỡ canh giờ mà bà chưa ra chắc mọi người đều thành người tuyết hết.

      Thẩm Đình Giao ngoan ngoãn đứng đó, Ân Trục Ly nắm lấy tay thấy lạnh, liền quay đầu với cung nữ “Chúng ta tới sân sau ở Tiêu Thục cung, ngươi đợi Thái phi lễ Phật xong gọi chúng ta.”

      Đại cung nữ kia sửng sốt, lúc trước Cửu Vương gia đứng đợi ở đây hai canh giờ cũng dám than vãn nửa tiếng. Cung nữ tỏ ra khó xử “Thái phi , mời Cửu vương gia và ÂN đại đương gia đứng chờ ngoài Phật Đường.”

      Ân Trục Ly cũng làm khó nàng, đột nhiên xoay người ôm lấy Thẩm Đình Giao, giọng vô cùng lo lắng “Cửu Vương gia, ngài làm sao vậy? Cửu Vương gia!”

      Nàng ôm lấy Thẩm Đình Giao mà lắc, Thẩm Đình GIao bị nàng lay đến choáng váng, vẻ mặt vẫn ngu ngơ, nàng quay lại quát cung nữ “Còn thất thần ở đó, mau mời ngự y nhanh!”

      Cung nữ kia hoảng sợ, vội vã mời ngự y, Ân Trục Ly ôm lấy Thẩm Đình Giao mà hỏi “Đường tới đại điện Tiêu thục cung thế nào?”

      Thẩm Đình Giao chỉ đường cho nàng, trong lòng vẫn bất an “Mẫu phi bảo chúng ta đứng đợi trước cửa Phật đường, chúng ta làm vậy, hình như được tốt lắm?!”

      Ân Trục Ly trả lời, trong nháy mắt tới đại điện của Tiêu Thục cung, cung nữ biết nàng, nhưng nhận ra Cửu vương gia, vội vàng dâng trà rót nước.

      Trong cung này ấm hơn nhiều, có cung nữ lên cất áo choàng cho hai người, sắc mặt của Thẩm Đình Giao cũng hồng hào được chút. ÂN Trục Ly cũng khách khí, vừa ngồi vào chỗ với cung nữ “Hôm nay Cửu vương gia của các ngươi rời nhà sớm, chưa kịp dùng điểm tâm. Hà Thái phi thành kính lễ Phật ở Phật đường, chắc chưa quay về, các ngươi mang lên chút điểm tâm cho Cửu Vương gia lót dạ .”

      Mấy cung nữ nhìn nhau nghi ngờ, Ân Trục Ly vẫn ôn hòa cười, giọng lại có phần uy hiếp “Mệnh lệnh này các ngươi làm được sao?”

      Mấy cung nữ vội khom người “Vâng.”

      lúc sau dâng lên chút mứt hoa quả, Thẩm Đình Giao và Ân Trục Ly ăn chút. Khoảng giờ sau, Hà Thái Phi chậm rãi bước vào.

      Bà mặc váy dài, tóc búi ngã ngựa, vì lễ Phật nên bà cũng mang trang sức gì, chỉ gài trâm hoa màu tím tóc, trông như đóa hoa sen xinh đẹp. Cuối cùng Ân Trục Ly cũng hiểu vì sao Thẩm Đình Giao có bộ dáng thế này.

      Hà Thái phi này, lúc tiên hoàng Thẩm Vãn Yến còn tại thế chắc là rất sủng ái bà.

      Suy nghĩ lúc, Hà Thái phi tới trước điện, Ân Trục Ly và Thẩm Đình Giao vội quỳ xuống chào “Thảo dân Ân Trục Ly bái kiến Hà thái phi.”

      Hà thái phi nhìn Thẩm Đình Giao lát, sau lúc mới lạnh nhạt “Nghe Thúy Châu thân thể của ngươi khỏe?”

      Lúc này Thẩm Đình Giao còn chút hung hãn nào như lúc ở ngoài cung, quỳ rạp đất mà cung kính đáp “Mẫu phi, nhi thần chỉ bị chút phong hàn, bệnh đáng kể.”

      Hà thái phi cũng thèm gọi dậy, hừ lạnh “Chỉ chút bệnh mà lại làm huyên náo trước cửa Phật đường, mẫu phi thành tâm lễ Phật, sao ngươi dám bất kính như thế?”

      Thẩm Đình Giao vẫn cung kính “Mẫu phi dạy dỗ đúng lắm.”

      Lúc này Hà thái phi mới chuyển ánh mắt sang Ân Trục Ly, trong tay bà cầm chuỗi hạt màu đen, vẻ mặt kiêu căng “Ngươi chính là thương nhân Ân Trục Ly đó?”

      Ân Trục Ly bình tĩnh đáp “Chính là thảo dân.”

      Hà Thái phi lại hừ lạnh “Hoàng gia có nhiều quy củ, thể giống như đám thương nhân trong dân gian các ngươi, về sau bước vào cửa Hoàng gia, cũng phải sửa tính .”

      Ân Trục Ly quỳ đất, nhịn được mà sờ sờ mũi “Bẩm Thái phi, trong nhà thảo dân cũng có rất nhiều quy cũ, gia mẫu còn nghiêm khắc hơn Thái phi nhiều, thảo dân dám lây nhiễm thói hư nết xấu.”

      Hà Thái phi nghe vậy giận dữ “ Lúc bản cung dạy bảo là để cho ngươi đối đáp sao? Ân gia các ngươi dạy con như thế sao?”

      Ân Trục Ly lại hờ hững cười “Ân gia dạy con, đương nhiên là bằng Khúc gia rồi.”

      Hà Thái Phi hoảng sợ trong lòng, bỗng dưng thu về sắc mặt giận dữ, lạnh nhạt “Đứng lên .”

      ÂN Trục Ly đứng dậy, nhân tiện đỡ Thẩm Đình Giao tay, Hà Thái phi ngồi trong sảnh, Ân Trục Ly cũng tự ngồi xuống, cung nữ vội vàng dâng trà, Hà Thái phi quan sát Ân Trục Ly lâu. Hôm nay nàng tiến cung cũng trang điểm gì, người mặc áo dài xanh biếc, là lụa yên hà vân của trù trang* trong thành Phú Quý, lưng thắt dây lụa, tóc lại lấy dây lụa buộc cao, cũng cài thêm trang sức gì, trán rơi vài lọn tóc, còn lại buông xuống trước ngực.

      *trù trang : cửa hàng tơ lụa.

      Dưới ánh mắt dò xét của Hà Thái phi, nàng vẫn bình tĩnh nhìn lại. lúc sau, cuối cùng Hà Thái phi ho khan tiếng “Hôm nay tới đây thôi, Giao nhi, nếu sau này còn dám gây chuyện, mẫu phi tha cho ngươi!”

      Nghĩ tới kỳ lạ của Ân Trục Ly, Hà Thái Phi biết nàng vừa nhắc tới Khúc Gia là có dụng ý gì, lúc này giọng lại có phần mềm mỏng “Hai người các ngươi cũng mệt rồi, lui xuống .”

      Ân Trục Ly vẫn cung kính cúi chào, cung nữ mang áo choàng ra, sau đó hai người rời khỏi Tiêu thục cung. Lúc này Thẩm Đình Giao mới thả lỏng chút “Mẫu phi hơi nghiêm khắc, nàng đừng để ý.”

      Ân Trục Ly nhìn lúc, lúc này trời đổ tuyết, gió lạnh thổi rét buốt, gương mặt của hơi ửng hồng, đôi mắt lại sáng như minh châu, Ân Trục Ly mỉm cười, đưa tay vén tóc rối trán là mẫu phi của ngài Ân mỗ đương nhiên so đo.” Nàng giương mắt nhìn cảnh vật trong cung, trời đông giá rét, cây cỏ đều khô cằn. Thực lực của Đại Huỳnh mạnh, cũng có cây hiếm hoa quý gì, trong cung lại được ồn ào, bốn phía đều tịch.

      Nàng nắm lấy tay của Thẩm Đình Giao dẫn đường mòn, Thẩm Đình Giao thấy tay của nàng ấm áp nên cũng rút về. Rời khỏi Tiêu Thục cung, lại trở nên hăng hái “Trục Ly, chúng ta uống rượu !”

      Ân Trục Ly gật đầu “Tới lầu Quảng Lăng, bảo Dao Cầm đàn vài bản.”

      Hai người bước nhanh , Hoàng công công cầm cây dù tới, giọng the thé “Vương thượng, vương thượng, tuyết rơi rồi, hồi cung thôi, khéo lại lạnh.”

      Thẩm Đình Xa gật đầu, bước nhanh về. Lúc rời khỏi điện Dưỡng Tâm, Tiểu công công phía sau thắc mắc “Công công, ngài xem vừa nãy Vương thượng nhìn gì mà nhập thần thế?”

      HOàng công công quay lại với “Có cái bàn dài, đầu để chân gà, đầu để đùi dê, ngươi xem người đứng trước bàn chọn gì?”

      Tiểu công công đáp chút do dự “Đương nhiên là chọn đùi dê.”

      Hoàng công công gật đầu “Nhưng sau khi người đứng trước bàn cầm lấy đùi dê, phát chân gà bị chó tha mất.” cười nhìn tiểu công công “Tuy đùi dê trong tay, nhưng nhìn con chó ăn chân gà nên người đó vẫn thấy thoải mái, vậy thôi.”

      Tiểu công công nghe xong nửa hiểu nửa .

      Ngay cả Hoàng công công cũng ngờ, cái chân gà này chính là đùi dê hóa trang thành chân gà.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6

      Tháng năm mới. Mọi chuyện đều thích hợp.

      Vương thượng Thẩm Đình Xa của Đại Huỳnh đưa sính lễ tới phủ của Khúc đại tướng quân, lấy lễ nghi Đế Hậu mà cưới Khúc Gia đại tiểu thư Khúc Lăng Ngọc. Khúc Đại tướng quân đóng quân ở Tây Bắc xa xôi, phái người nhanh chóng mang về quân hàm, chữ viết đó vô cùng cứng cáp có lực: Hôn lễ mùng tám tháng hai, thần lấy Đại nguyệt Thị Quốc làm quà mừng hỷ cho bệ hạ. Trời giúp Đại Huỳnh, bệ hạ hồng phúc tề thiên.

      Cùng ngày hôm đó, Thẩm Đình Giao tới trước phủ Khúc Đại tướng quân bị Khúc đại phu nhân Ngụy thị ngăn cản. Năm này Ngụy thị chỉ mới ba mươi lăm tuổi, mặc áo choàng hồ ly quý giá, châu ngọc đầy người “Cửu vương gia, xin dừng bước.”

      Thẩm Đình Giao từ bé biết bà, lúc đó bà đối xử với rất tốt, cử chỉ và lời đều rất thân thiết, vậy mà bây giờ vẻ mặt lạnh lùng xa cách. Thẩm Đình Giao đành phải đứng với bà “Khúc phu nhân, lúc còn bé người từng với ta gả Lăng Ngọc cho ta làm vợ, bây giờ người còn nhớ ?”

      Khúc Phu nhân nhíu nhíu mày, thẳng “Cửu vương gia, lúc trước thiếp thân lời ấy, nhưng lúc đó Tiên hoàng còn tại thế, thái tử cũng chưa lập, lúc đó Tiên hoàng cũng từng Lăng Ngọc của chúng ta chính là phượng hoàng tương lai. Chẳng lẽ Cửu vương gia quên? Lúc ấy tiên hoàng chưa lập thái tử, Cửu Vương gia lại thích Lăng Ngọc, thiếp thân cứ nghĩ Cửu Vương gia được lòng tiên hoàng, nào ngờ sau này Vương thượng mới là người kế ngôi, thống nhất đất nước. Cửu vương gia, việc đời lắm đổi thay, ngài cũng phải biết thế mới tốt.”

      “Nhưng Khúc phu nhân, bổn vương và Lăng Ngọc lưỡng tình tương duyệt…”

      chưa xong bị Ngụy thị ngắt lời “Cửu vương gia ăn cẩn trọng, đừng phá hủy trong sạch của Ngọc nhi chúng ta, lâu nữa nàng đội mũ phượng làm mẫu nghi thiên hạ. Cửu vương gia, thiếp thân nghĩ ngài cũng hiểu , nhìn xem thanh danh của ngài ở thành Trường An này xem, tuổi tác cũng còn nhưng chỉ là người nhàn nhã rong chơi, có chí khí, ngài bảo lão gia chúng ta làm sao yên tâm giao con cho ngài?”

      Thẩm Đình GIao còn định tiếp, nhưng Ngụy Thị hạ lệnh đuổi khách “Nếu Cửu vương gia có việc gì, xin tiễn.”

      Thẩm Đình Giao rời khỏi Khúc phủ, ra miệng đời độc ác đáng sợ, đáng sợ ở chỗ mỗi câu bà đều là .

      Lúc này Ân Trục Ly ở tú phường Thiên Y để cùng phường chủ Vân Thiên Y xem xét chỉ thêu, vì mới thay đổi người cung ứng hàng nên thể qua loa được. Ở trong kho của tú phường Thiên y có ba mươi sáu tú nữ thêu, sáu tú nương có kinh nghiệm giám sát. Vân Thiên Y cũng nhặt lấy sợi tơ trong hòm ra mà xem kỹ.

      Các loại bông vải, tơ, chỉ vàng chỉ bạc đều được dệt thành vải rồi để ngay ngắn trong rương, nhìn chất lượng là thượng đẳng.

      Biết hôm nay Đại đương gia tự mình tới xem, trong kho hàng cũng chuẩn bị bàn trà và chút điểm tâm cho nàng, nàng ngồi, khoanh tay nhìn tú nương lấy ra từng xấp vải, chỉ nghe thấy tiếng khung thêu hoạt động ngừng.

      lâu sau có người chạy vào báo “Đại đương gia, có người tự xưng là người ở Phúc Lộc vương phủ xin cầu kiến.”

      Ân Trục Ly im lặng trong giây lát rồi cao giọng “Ở đây là kho hàng của tú phường Thiên Y, nên để người ngoài vào. Ngươi bảo ra đại sảnh chờ, ta ra ngay.”

      Nô tài vâng tiếng, xoay người bước nhanh ra ngoài. Ân Trục Ly nhìn nhìn Vân Thiên Y xem tơ sợi, ghé sát vào ho khan tiếng rồi “Thiên Y, buổi chiều ngươi sai người tới Ân Gia là đêm nay ta ở đây thảo luận mẫu thêu mới với ngươi rồi ngủ lại luôn.”

      Vân Thiên Y vẫn chăm chú xem sợi tơ, lời.

      Ân Trục Ly đưa tay đánh cái “Ngươi phải là người Ân Gia, Lão nhân gia dùng gia pháp với ngươi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn bản Đại đương gia bị đánh trăm cây sao?”

      Ánh mắt của Vân Thiên Y dường như dán chặt vào sợi tơ, vẫn lời.

      Ân Trục Ly lại đưa tay đánh cái nữa, tay nghề thêu thùa của rất tốt nhưng lại có võ, lập tức ngã xuống đất, Ân Trục Ly dựa sát “Có nghe thấy ?”

      nằm đất, hai mắt nhắm nghiền, bày ra bộ dáng “Người này chết”.

      Ân Trục Ly bất đắc dĩ lại ghé vào lỗ tai của “Ta biết nếu mà mẹ ta phát trừ tiền lương của ngươi, như vậy , lão nhân gia trừ bao nhiêu, ta đền cho ngươi bấy nhiêu, được ?”

      Vẫn Thiên Y vẫn muốn giả chết, Ân Trục Ly ác độc “Ngươi cứ giả bộ , Vân Thiên Y, ngươi lén bảo tú nương thêu dùm cho ngươi, bây giờ thị trường lưu truyền bức tranh thêu của Vân Thiên Y, nhưng ngươi lại chỉ thêu có phần đề tên, ngươi giải thích sao đây?”

      Vân Thiên Y giả chết nữa, vội vàng ngồi dậy, hoảng sợ nhìn bốn phía, thấy có ai nghe được mới kề sát lại nàng mà thấp giọng “Sao nàng biết vậy hả?”

      Ân Trục Ly nháy mắt đắc ý “Tú nương Cẩm Tú thêu thay ngươi mua son với bà bán son phấn, bà bán son phấn cho Hồng Diệp ở lầu Quảng Lăng, Hồng Diệp lại cho Nhan chưởng quầy bán ngọc Nhan Như Ngọc, Nhan chưởng quầy đánh bạc cho Câu Tiễn ở phường Phú Quý.”

      Vân Thiên Y ói máu, nhưng vẫn cam lòng “Dù cho vậy nàng cũng thể biết được.”

      Ân Trục Ly đưa tay “Câu Tiễn cho Hách Kiếm nghe.”

      Hách Kiếm biết chẳng khác nào Đại đương gia cũng biết. Vân Thiên Y té mặt đất, nhắm hai mắt lại, lần này chết .

      Ân Trục Ly ra tới bên ngoài tú phường Thiên Y thấy Hà Giản, mặc áo dài màu xám kiểu văn sĩ, chòm râu ba tấc được cắt gọn ngay ngắn, càng thêm nho nhã.

      Ân Trục Ly đợi mở miệng, cười “Để tại hạ đoán xem, Thành Trường An đều biết vương thượng đưa sính lễ tới Khúc Phủ, Cửu Vương gia chắc chắn tới Khúc phủ, Khúc đại tướng quân có nhà, chắc là bị Khúc phu nhân đuổi khỏi cửa.”

      Hà Giản im lặng.

      Ân Trục Ly bước lên “Xe ngựa của tiên sinh đâu?”

      Hà Giản đành phải dẫn đường, hai người ngồi xe tới Phúc Lộc Vương phủ. Ân Trục Ly men theo hành lang dài vào, ở sân sau thấy Thẩm Đình Giao đứng bên hồ nước xanh mà ngẩn người. Trời đông giá rét mà chỉ ăn mặc đơn bạc, gia nô gì cũng bất động, gì.

      Ân Trục Ly đứng dưới hiên rất lâu, rất hợp với khung cảnh lúc này. Mùa đông khắc nghiệt, hồ nước xanh thẳm, dương liễu hai bên bờ đều khô cằn, mặc quần áo màu tím ngồi đá bên hồ, dây cột tóc lỏng lẻo, tóc dài bay trong gió, có cảm giác như mất hết dũng khí, mất hết can đảm.

      Ân Trục Ly chậm rãi bước đến gần , muốn xác chuyện “Ngài tính nhảy hồ tự sát sao?”

      Thẩm Tiểu vương gia vẫn ngồi yên có chút ngạc nhiên, sau đó nhìn nàng, lúc sau mới suy xét.”

      Ân Trục Ly cởi áo choàng trắng lông hồ ly ra choàng lên vai , nghiêng người buộc dây giúp xong lại “Vậy ngài cứ từ từ suy xét , lúc muốn nhảy nhớ trả áo lại cho ta.”

      Nàng vẫy vẫy tay, lập tức có gia nô mang lò than và vài hũ rượu tới. Ân Trục Ly lấy ra hũ rồi đẩy vào bình nước nóng, giọng nhanh chậm “Ngài muốn nhảy hồ chắc sau này chúng ta còn dịp uống rượu. Hay là ngài uống với ta vài chén nhé?”

      Thẩm Đình Giao cũng nhiều lời, lấy bầu rượu ở trong bình nước nóng ra rót vào miệng, sau đó phun toàn bộ ra. Ân Trục Ly nghi ngờ “Chẳng lẽ rượu này bị hư?”

      Thẩm Đình Giao lấy rượu lạnh rót vào miệng rồi mới than “Nóng, nóng!”

      Ân Trục Ly cũng hoảng “Dù sao ngài cũng nhảy hồ, sau này cũng đâu cần lưỡi làm gì, nóng chịu nóng , ầm ĩ!”

      Thẩm Đình GIao nhịn được nữa, lườm nàng cái, cũng nhiều lời, kéo bình nước hâm rượu qua. Ân Trục Ly nhìn hâm rượu, ngón tay của đặc biệt dài, da thịt trong suốt, có thể nhìn thấy gân xanh dưới da. Lúc cầm bình rượu hơi cong ngón tay, vẻ mặt chăm chú tao nhã.

      “Đây mới là hâm rượu, nàng là nấu rượu, khi lại phá tinh khiến và thơm lành của rượu.” Mặc dù trong giọng có chút trách móc nhưng lại dịu dàng, đứng dậy rót cho Ân Trục Ly chén. có bàn nên hai người ngồi ở đá bên hồ, dùng nước nấu rượu, có vài phần thú vị.

      Ân Trục Ly ngửa đầu nhìn cây liễu trụi lủi bên bờ “Ngài đối với rượu, dế, đồ cổ, nữ nhân, đều rất hiểu biết nha.”

      Thẩm Đình Giao giận “Bổn vương cũng rất hiểu biết luật và thưởng thức ca múa nha.”

      Ân Trục Ly nghi ngờ “Vậy ngài múa chút xem xem.”

      Thẩm Đình Giao hừ lạnh, Ân Trục Ly vỗ vỗ vai “Cửu Gia, ngài sắp nhảy hồ rồi, còn cơ hội múa đâu.”

      Thẩm Đình Giao cuối cùng nổi giận “Đủ rồi nha, nàng có thể câu nhắc tới chuyện nhảy hồ hả?! Bổn vương muốn nhảy hồ hồi nào?! Có người an ủi người khác vậy sao?”

      Vẻ mặt Ân Trục Ly càng kinh ngạc “Ai là ta tới an ủi?! ràng là tại hạ tới để xem Cửu GIa nhảy hồ nha! Vương Gia nhảy hồ, cảnh tượng hiếm thấy, nếu phải vậy ta bỏ hết công chuyện chạy tới đây làm gì?” vẻ mặt của nàng lại trở nên kinh hoảng “Vương gia, ngài thể nhảy, ta còn định xem xong viết thành truyện để bán!”

      Sắc mặt của Thẩm Đình Giao càng lúc càng đen, khuôn mặt tuấn tú hết trắng rồi xanh, hết xanh rồi đỏ rồi đen, bất thình lình đứng lên, đá Ân Trục Ly cái “Ân Trục Ly, nàng chết !”

      Ân Trục Ly đương nhiên sợ , cười ha ha nghiêng người né, ngờ nàng ngồi bên hồ, né như vậy làm Cửu vương gia cước đạp vào khí, cạch tiếng, cắm đầu xuống hồ!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7

      Chương trước , Cửu Vương gia bước hụt bước nên rơi xuống hồ. Ân Trục Ly đứng ở bờ hồ sửng sốt lúc lâu, gia nô trong Vương Phủ thét chói tai chạy tới. ra Thẩm Đình Giao biết bơi, nhưng lúc đó là ngày đông giá rét, hồ nước lạnh tới thấu xương, cho dù kỹ năng bơi lội tốt đến đâu vẫn bị choáng váng.

      Mắt thấy sắp được rồi, Ân Trục Ly mới thở dài “Cứ tưởng rằng hôm nay xem Vương Gia nhảy hồ, nghĩ tới chính mình lại phải nhảy hồ.

      Nàng nhíu mày nhìn mặt hồ kết thành băng mỏng, cắn răng cái rồi nhảy xuống.

      Hà Giản thấy Ân Trục Ly nhảy xuống vội vàng chỉ huy gia nô chuẩn bị xiêm áo cho Thẩm Đình Giao, lại sai nhà bếp rang muối, mặt khác lại lấy lò sưởi, chuẩn bị cấp cứu. Gia nô đều biết chuyện lần này nghiêm trọng, đợi Hà Giản sai bảo chuẩn bị canh gừng cho Ân Trục Ly, thậm chí mời sẵn đại phu tới trong phủ.

      Ân Trục Ly cứu Thẩm Đình Giao lên bờ, thấy sắc mặt tái xanh nên cũng dám khinh thường, vội vàng ôm vào phòng ngủ. Hà Giản nhanh chóng cởi xiêm y cho , lau khô toàn thân rồi lại lấy muối rang xát lên, sai người đem lò sưởi vào phòng.

      Ân Trục Ly thấy chuẩn bị mọi ổn thỏa nên cũng yên tâm. Chúng gia nô trong phủ thấy nàng như thấy chủ mẫu, dám thất lễ, vội vàng đưa nàng thay quần áo. Ân Trục Ly uống hai chén canh gừng, Thẩm Đình Giao cũng tỉnh lại, ra sặc nước nhiều mà chỉ bị đông lạnh.

      Ân Trục Ly ôm cái lò sưởi tới bên giường đứng nhìn, thấy mặt hồng hào được chút, mới làm vẻ mặt tiếc nuối mà thở dài “Chỉ sợ là từ nay Cửu Vương gia nhảy hồ nữa rồi, đáng tiếc quá, đáng tiếc quá.”

      Thẩm Đình Giao trợn mắt lườm nàng cái, cuối cùng buồn ngủ nên cũng nhiều lời nữa.

      Lăn qua lăn lại mấy phen, sắc trời tối. Hà Giản thấy còn đáng ngại nữa cũng yên lòng, lúc này mới lo lắng nhìn Ân Trục Ly “Ân đại đương gia, hay là mời đại phu tới xem mạch cho ngài?”

      Ân Trục Ly ôm cái lò sưởi trong tay mà vẫn thấy lạnh, nhưng thể chất của nàng trước nay vẫn rất tốt nên cũng để ý “ sao, ngày mai ta bảo Kha Đình Phong tới cho ít thuốc.”

      Hà Giản biết bản lĩnh của Quỷ Y Kha Đình Phong nên cũng miễn cưỡng “Tại hạ chuẩn bị cho Đại đương gia phòng khách rồi, Đại đương gia ngại nghỉ tạm đêm chứ?”

      Ân Trục Ly gật đầu, tự quay về phòng khách nghỉ tạm.

      Tới sáng hôm sau, lúc Ân đại đương gia rời giường thấy được ổn, nghĩ là do bị nhiễm lạnh, nàng chào Hà Giản tiếng, gặp Thẩm Đình Giao mà về thẳng Ân Gia.

      Mới vừa vào cửa, Hách đại tổng quản mặt đầy vệt đen tiến lên chào đón “Đại đương gia, hôm qua ngài ở đâu thế?”

      Ân Trục Ly liền có dự cảm xấu “Mẹ ta phái người tới chỗ Vân Thiên Y phải ?”

      Hách đại tổng quản đau đớn gật đầu “Hôm nay đám người Ba Tư kia tới đây, mọi người đều nghĩ ngài ở lại chỗ Vân Thiên Y. Lão phu nhân tức giận, Đại đương gia…. Ngài ráng chịu đựng, hai mươi năm sau ngài lại làm hảo hán!”

      Ân Trục Ly đạp cái rồi lại thấp giọng hỏi “Sư phụ ta đâu?”

      Hách Đại tổng quản vô cùng đau thương “Sinh thần đệ đệ Đường Cẩm của tiên sinh, tiên sinh tới chúc mừng rồi.”

      ÂN Trục Ly tuyệt vọng tới Từ Đường. Sắc mặt Ân thị xanh mét, ném cây trượng trong tay bà tới, có điều chưa ném bể sàn nhà “Súc sinh! Từ tới lớn chỉ biết làm bại hoại gia phong Ân Gia, lão thân nuôi ngươi lớn như vậy đó. Ân Khải, đánh mạnh cho ta!”

      Ân đại đương gia thành thạo leo lên ghế dài, trong lòng cũng âu sầu: sớm biết vậy mặc thêm mấy cái áo.

      trăm roi này đánh mạnh, Ân Trục Ly vốn nhiễm lạnh mê man, bị trận roi như vậy chỉ còn nửa cái mạng. phải là nàng nghĩ tới cách để thoát tội, giống như cắn lưỡi phun ra búng máu gì đó, ít nhất thê thảm như thế này. Nhưng nghĩ lại dù sao lưng đau như vậy rồi, tội tình gì phải để cho cái lưỡi chịu khổ chung.

      Nàng cắn răng tới khi kết thúc trăm roi, nàng hôn mê, chỉ là còn cảm giác nữa, là chỗ nào đau.

      Hách Kiếm nhịn được bước lên đỡ, Ân Trục Ly dựa nửa người vào , giọng khàn khàn “Hách Kiếm, hôm nay đám hoàng tộc Ba Tư kia tới chọn mua tơ lụa và đồ sứ phải ?”

      HÁch Kiếm thấy lưng áo nàng đầy máu, cũng dám đụng vào “Trước hết hãy để cho đại phu xem vết thương , đám người kia… để ta xem.”

      đỡ Ân Trục Ly tới Đan Phong Các, nhưng Ân Trục Ly lắc đầu “Ta nghe Phỉ gia cũng muốn dành đơn hàng này?”

      Hách Kiếm gật đầu “Đây là đơn hàng lớn, tơ lụa, đồ sứ, lá trà, lại còn đồ thêu, nếu nhận bọn Vân Thiên Y phải làm việc cật lực hơn nửa năm, lão già Phỉ Quan Sơn kia đương nhiên là cũng thèm thuồng.”

      môi Ân Trục Ly nở nụ cười quỷ dị “Bữa tiệc này mở ra, nếu ngươi , đám ngươi kia nghĩ người của thành Phú Quý có thành ý. Nhưng nếu bản Đại đương gia mang trọng thương mà đến, nhất định là cảm động tới khóc lóc ngừng, cuộc làm ăn này có chỗ cho Phỉ Quan Sơn diễn trò.”

      Ánh mắt của Hách Kiếm lộ vẻ lo lắng “Nhưng Đại đương gia, vết thương của ngài…”

      Ân Trục Ly lắc đầu “ sao, chỉ là trước đó ta bị lạnh, lúc đến bên kia ngươi cứ mở miệng, ta chỉ đứng bên phụ họa thôi.”

      Hách Kiếm thấy sắc mặt của nàng tốt, đưa tay rờ trán của nàng, khỏi sốt ruột “Đại đương gia, ngài có chút nóng đó.”

      Ân Trục Ly tránh tay “Bệnh càng nặng càng tốt, cuộc làm ăn này về chúng ta. Lúc đến bên kia nhớ đem chuyện bản Đại đương gia trọng thương và bệnh nặng cho to lên.”

      Hách Kiếm lay chuyển được nàng, nhưng cũng chuẩn bị đề phòng, nàng thay xiêm y, bên ngoài khoác cái áo choàng lông cáo màu xanh lam, ở trong mang áo màu xanh nhạt, lại càng tô đậm khuôn mặt tiều tụy đổ bệnh của nàng. Hách Kiếm ngồi xe cùng nàng, thấy nàng cau mày nên lo là nàng ăn tiêu. Ân Trục Ly sao biết được tâm tư của , trong đầu chỉ hỗn loạn vô cùng, nàng nhắm mắt dưỡng thần, gì suốt cả chẳng đường.

      Xe ngựa đường tới lầu Quảng Lăng, Hách Kiếm đỡ Ân Trục Ly xuống xe, người bên trong chờ lâu. Phỉ Quan Sơn cũng đến sớm, hai người ngồi cùng bàn trò chuyện rất vui vẻ.

      Thấy địch thủ tới, Phỉ Quan Sơn cũng vui vẻ gì. Phỉ gia cũng từng là phú thương thời tiền triều, có thể là ngang tài ngang sức với Ân Gia. Chỉ là mấy năm nay làm ăn được như trước nên mọi thứ đầu thấp hơn thành Phú Quý cái đầu. Lão chủ Phỉ Bách Vạn từng muốn kết thông gia với Ân Gia, mưu tính trong đầu, nghĩ rằng Ân Trục Ly dù gì cũng là nữ nhân, khi cưới được về nhà sản nghiệp to lớn của Ân gia chẳng phải sửa thành họ Phỉ sao?

      ngờ Ân Đại đương gia lại tính toán tinh ranh hơn, lúc này nàng ta lại rằng nếu như Phỉ Thiếu Đông của Phỉ gia đồng ý ở rể Ân gia, mà con cái sau này đều mang họ Ân mối hôn này nàng lập tức đồng ý.

      Vì thế, Phỉ gia và Ân gia dù trở mặt chính thức, nhưng cũng ưa gì nhau.

      Mà nay lại thêm chuyện tranh giành mối làm ăn, lại càng coi Ân Trục Ly là cái đinh trong mắt, hận thể vứt bỏ ngay lập tức “Ân Đại đương gia, để khách hàng chờ ở đây hơn canh giờ là đạo đãi khách của Ân gia sao?”

      Có thị nữ tiến tới cất áo choàng cho Ân Trục Ly, sắc mặt nàng vì bệnh mà đỏ ửng, ý cười cũng giảm “Na Lỗ tiên sinh à, Trục Ly để tiên sinh chờ, là thất lễ.”

      Tên Na Lỗ kia lại đứng dậy, tóc dài xoăn, râu dài, mặc cái áo dài màu xanh lam, tai mang vòng tai bảo thạch rất to, miệng thứ tiếng Hán bập bẹ, lúc này vẻ mặt giận dữ “Ân đại đương gia, Na Lỗ nghe thành Phú Quý là thương gia mạnh nhất vương triều Đại Huỳnh, cũng là chỗ buôn bán, coi trọng nhất là chữ tín, vậy mà ngay việc đến đúng giờ các người cũng làm được, Na Lỗ thể tin thành ý của các người.”

      Thấy vẻ mặt của Phỉ Quan Sơn đứng kế bên đắc ý, Ân Trục Ly chao đảo, Hách đại tổng quản lập tức đỡ nàng “Na Lỗ tiên sinh trách vậy đúng” dẫn Ân Trục Ly tới ngồi xuống bên bàn “Tiên sinh biết, hôm qua Đại đương gia của chúng ta bị phong hàn, ngờ sáng nay lại nghe thấy chuyện tiệm rượu của thành Phú Quý pha nước vào rượu để bán, Đại đương gia hủy ngay hợp đồng với tiệm rượu này. Nhưng thương nhân lấy chữ tín làm gốc, Đại đương gia tự mình nhận do bản thân quản lý nghiêm nên phải chịu gia pháp.”

      dõng dạc, Ân Trục Ly liếc xéo , vẻ mặt xấu hổ. Hách Đại tổng quản quả nhiên da mặt dày hơn người thường, phớt lờ ánh mắt của Ân đại đương gia “Vừa mới nghe Na Lỗ tiên sinh đến, đại đương gia của chúng ta để ý tới trọng thương mà vẫn đến, cũng muốn là lỡ thời giờ của tiên sinh.”

      Na Lỗ nghe vậy ngẩn ra, Phỉ Quan Sơn cười lạnh “Ân đại đương gia tầm thường, ngay cả khổ nhục kế này cũng dùng.” Hách Đại tổng quản vẫn mỉm cười “Phỉ chưởng quầy, Đại đương gia chúng ta cho chúng ta tới chỗ sai sót của người trong nghề, hôm nay bất luận ngài thế nào Hách mỗ cũng dám tới chỗ sai của Phỉ gia.”

      Ân Trục Ly quát tiếng tượng trưng “Hách Kiếm!”

      Hách Đại tổng quản vội ngừng câu chuyện mà lại đỡ Ân Trục Ly, ghế này tuy có lưng tựa lót đệm gấm, nhưng Ân Trục Ly vẫn thể dựa được. Vết thương lưng nàng chưa bôi thuốc, lúc này máu thấm ướt áo.

      Na Lỗ nhìn thấy vẻ mặt đại biến, lại thấy hai má nàng ửng đỏ, chắc chắn là sốt cao, lập tức xúc động “Đại đương gia, xin bỏ qua cho Na Lỗ lỡ lời, quả nhiên là Quốc thương của Đại Huỳnh, Na Lỗ đây khắp nam bắc, bây giờ mới biết nhân hữu ngoại nhân, thiên hữu ngoại thiên. Đại đương gia cứ an tâm mà dưỡng bệnh, chuyện làm ăn này Na Lỗ và Hách đại tổng quản lập tức ký tên, tuyệt cố.”

      Ân Trục Ly đương nhiên là muốn chạy, nhưng ngoài miệng vẫn từ chối “Na Lỗ tiên sinh đường xa đến đây, Trục Ly đón , còn để tiên sinh chờ ta lâu như vậy, trong lòng là bất an, sao dám nhận lời khen của tiên sinh?”

      Na Lỗ tần ngần đỡ lấy nàng, thấy vết thương sau lưng nàng đẫm máu đến ghê người, trong lòng lại cảm động thôi “Đại đương gia đừng từ chối, việc này định, đợi ngày khác Đại đương gia khỏe lại Na Lỗ uống vài chén với Đại đương gia.”

      Ân Trục y đương nhiên biết thời biết thế nên nhắc nhở Hách Kiếm câu rồi đón xe trở về.

      Chỉ còn lại Phỉ Quan Sơn ở lầu Quảng Lăng, vẻ mặt xanh mét, ánh mắt oán hận.

      Ân Trục Ly trở về Đan Phong Các, Kha Đình Phong đen mặt chờ rất lâu. Lúc thấy nàng quay về cũng nhiều, tiến tới xem vết thương lưng nàng, qua lúc nên vải áo dính vào vết thương, tìm cây kéo rồi hơ qua lửa, cắt bỏ phần vải dính vào vết thương.

      Ân Trục Ly dựa vào bên giường, để mặt cắt cắt kéo kéo sau lưng. Kha Đình Phong cũng chẳng biết nàng có đau hay , nhưng là đại phu đành phải nhẫn tâm mà làm.

      Tới khuya Đường trở về, nghe chuyện xảy ra ban ngày bước nhanh tới Đan Phong Các, thấy Ân Trục Ly nằm mê man. Kha Đình Phong ngồi bên giường chăm sóc, chưa từng rồi khỏi.

      Lưng nàng bị thương nặng, đắp lớp thuốc dày vẫn còn lộ vết máu. Đường ngồi xuống ghế đẩu bên giường nàng, nắm tay nàng. Nàng cũng mở mắt nhưng mỉm cười “ phụ.” Nàng giọng gọi.

      “Ừ.” Đường ngồi gần, cánh tay đặt lên trán nàng “Sao lại chọc cho mẫu thân tức giận vậy.”

      Nàng đáp lại, lúc này Đường mới phát là nàng chưa tỉnh.

      lẳng lặng ngồi trước giường, cũng biết chuyện gì với Kha Đình Phong. Kha Đình Phong mở hòm lấy phương thuốc hạ nhiệt cho nàng, nhiệt độ của nàng vẫn tăng cao. Sau lúc nàng đột nhiên cười yếu ớt, thấp giọng câu “Mẫu thân… ra mẹ vẫn còn hận con phải ? Phụ thân của con giết chết muội muội của mẹ….”

      Đường ngẩn ra, lúc cúi đầu nhìn lại thấy nàng lâm vào cơn mê sảng.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8

      Ngày hôm sau, Cửu Vương Gia Thẩm Đình Giao biết tin Ân Trục Ly bệnh nặng, đặc biệt tới thăm nàng.

      Ân Đại đương gia dựa vào đầu giường, xua đuổi mấy thị nữ trong phòng ra ngoài rồi hất cằm “Ngồi .”

      Thẩm Đình Giao bước tới ngồi cái ghế trước giường nhưng hai người lại chẳng chuyện gì. Cuối cùng Ân đại đương gia chịu được, nhấc lên góc chăn gấm “Nếu ngài tạm thời có việc gì phải lên đây nằm với ta. Đừng ngồi đó quấy rầy ta nghỉ ngơi.”

      Thẩm Đình Giao hơi do dự “Như vậy, hình như hợp lễ lắm?!”

      Ân Đại đương gia lại để ý chút nào “Ở nhà Thương nhân câu nệ như thế, nếu làm sao ngài có thể vào khuê phòng của bản Đại đương gia?” Thấy Thẩm Đình Giao vẫn còn do dự, nàng mới thấp giọng “Có Thanh Uyển trông chừng bên ngoài rồi.”

      Thẩm Đình Giao cởi áo choàng rồi nghiêng người cởi giày, lại leo lên giường nằm cùng nàng.

      Ân Trục Ly đưa tay đắp chăn gấm cho , trong phòng ngoài tiếng than cháy trong lò sưởi còn tiếng động gì. Thẩm Đình Giao nhìn Ân Trục Ly rồi nằm sắp lại, gác cằm lên hai tay, giọng có chút buồn bực “Trục Ly, nàng xem có phải là ta rất vô dụng ?”

      Ân Trục Ly mỉm cười “Trong hoàng gia, vô dụng mới là chuyện tốt. Ngài xem mấy ca ca kia, ai mà giỏi văn giỏi võ, ai mà chẳng phải nhân trung long phượng, cuối cùng như thế nào?”

      Thẩm Đình Giao bị chặn họng nên nữa. lúc sau lật người lại mà ngủ. Ở khoảng cách gần, Ân Trục Ly nhìn vẻ mặt lúc ngủ của , khuôn mặt kia bình thường rất hung hãn nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn yên lặng. Ân Trục Ly buồn chán, đưa tay đụng vào, cảm thấy da thịt của còn mềm mịn hơn cả con .

      Nàng dùng ngón tay vẽ khuôn mặt , thấy hai má ửng hồng, môi đỏ như chu sa, nhất thời nổi lên sắc tâm.

      Thấy ngủ say, trong lòng nàng cảm thấy may mắn : hay là cắn cái, cắn cái nhè chắc tỉnh lại đâu?

      Nàng nhàng ghé sát vào , để ý tới vết thương, nghiêng người phủ lên , trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ như chu sa kia. Cảm xúc còn mềm mại hơn nàng tưởng tượng, nàng liếm liếm nhàng, thình lình Thẩm tiểu vương gia mở to mắt.

      ngủ mơ màng, lúc đầu có chút mơ hồ, sau đó là sợ hãi, rồi cuối cùng là giận dữ. Ân Trục Ly cũng hoảng sợ, trong lòng hối hận : bảo là chỉ cắn cái , vậy mà lại cắn vào miệng !

      Quả nhiên tham hỏng việc!

      Thẩm Đình Giao quen biết với Ân Trục Ly nhiều năm, từng đấu dế chung, uống rượu chung, lúc đến tiệm ăn, lúc đến thanh lâu, chuyện trộm vặt cũng thiếu. biết tên này luôn luôn phóng đãng thể kiềm chế, nhưng làm ra chuyện như vậy là lần đầu mới thấy.

      đột nhiên nhớ tới chuyện nàng thích người tên là Dao Cầm ở lầu Quảng Lăng, biết đành đàn biết xướng khúc, lúc này lại cảm thấy mình bị xem là tên tiểu quan ở thanh lâu, tức giận đến nỗi toàn thân phát run, lập tức vùng vẫy dữ dội.

      Ân Trục Ly sợ hét lên mọi người biết, nếu để Ân lão thái thái phát , đánh trăm roi nữa nàng chết mất! Lập tức bất chấp vết thương lưng, giữ chặt hai tay của lên đỉnh đầu “Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi Thẩm Đình Giao, đừng kêu!”

      (Mèn ơi! Sao ta thấy giống cảnh cưỡng bức dân nữ thế này?!!!! )

      Thẩm Đình Giao vùng vẫy hồi vẫn thoát khỏi tay nàng, tức giận công tâm, lớn tiếng kêu “A…”

      Ân Đại đương gia phản ứng rất nhanh, thấy thế lập tức cúi đầu hôn vào môi , nuốt hết mấy tiếng kêu của . Hôn sâu, răng môi quấn quýt, Thẩm Đình Giao cảm thấy cái lưỡi của tên lưu manh này như con rắn , nhàng phớt qua hàm răng của , tránh thế nào cũng thoát.

      Thẩm Đình Giao bị nụ hôn sâu này làm cho choáng váng, sức vùng vẫy cũng từ từ yếu . Trong giây lát, Ân Trục Ly thấy có động tĩnh gì ngẩn lên, từ cao nhìn xuống .

      Mặt của Thẩm Đình Giao đỏ bừng, càng thêm xinh đẹp, giật tay khỏi tay của Ân Trục Ly, lấy tay áo xoa môi, trong mắt lửa giận ngùn ngụt “Ân Trục Ly, nàng là tên dê xồm! Vô lại! Lưu manh!”

      Ân đại đương gia chột dạ, rũ mắt nhìn xuống, để mặc cho mắng.

      Thẩm tiểu vương gia vẫn hận đến nghiến răng “Bổn vương méc Ân lão phu nhân!”

      Ân Trục Ly nghe thế cũng thèm ngăn , buông ra rồi nằm úp sấp giường “Ngài , Thẩm Đình Giao ngài muốn đối xử với Lão Tử như vậy cứ làm !”

      Thẩm tiểu vương gia chạy tới chỗ kia mang giày, nghe vậy cũng ngẩn ra. Ân đại đương gia làm ra vẻ lợn chết sợ phỏng nước sôi mà tháng ta xài hai trăm lượng, ít nhất là trăm tám mươi lượng là do ngài mà ra. Ngài tửu lâu ghi sổ cho ta, ngài đánh bạc cũng ghi sổ cho ta, mua dế cũng ghi sổ cho Lão Tử! Ngài bị Hà Thái Phi đánh cho bỏ nhà ra , lưu lạc đầu đường, Lão Tử nhặt ngài về trị thương thay thuốc. Ngài bị mấy tên vô lại đùa giỡn, Lảo Tử đánh nhau vì ngài, mùa đông khắc nghiệt đến nước đóng thành băng, Lão Tử lại phải quỳ suốt đêm ở Từ Đường. Ngài thích con nhóc Khúc gia kia, Lão Tử lén đưa ngài vào phủ gặp nàng ta, đánh nhau mấy trận với hai đứa con trai của Khúc Thiên. Còn có chỗ này nữa!”

      Nàng chỉ vào vết thương lưng mình, càng càng thấy bản thân có lý “Biết tại sao bị thương thế này ? Ngài vì Khúc Lăng Ngọc mà đòi sống đòi chết, ngài chết mà Lão Tử mất hết nửa cái mạng ngài biết ? Hoàng huynh của ngài đem ngài bán cho ta lấy năm mươi vạn quân lương, năm mươi vạn thạch quân lượng loại , người của ngài chắc làm bằng vàng quá! Cuối cùng sao, ta còn phải tiến cung với ngài để xem sắc mặt của Hà Thái phi! phải là ta chỉ hôn ngài cái thôi sao? Dù cho mặt của ngài còn quý hơn mông lão hổ sao? Nếu ngài thấy thẹn với lương tâm được, Thẩm Đình Giao, ngài méc mẹ ta , chẳng qua chỉ đánh trăm roi nữa thôi, hai mươi năm sau Lão Tử vẫn là hảo hán!”

      Thường có câu “há miệng mắc quai”, Thẩm Đình Giao vốn muốn ra ngoài, nghe vậy trong lòng hơi dao động, do dự lát sau, cuối cùng dẫm mạnh chân, vẻ mặt phẫn nộ mà khỏi.

      Ân Đại đương gia thấy rời , trong lòng lại thở dài nhõm, may mà tên này dễ gạt, nếu như méc mẹ lại tránh được trận đòn.

      Lúc nằm lại chỗ cũ nàng mới thấy quá thiệt thòi, sớm biết vậy hôn thêm mấy cái nữa cho rồi. là… lúc nên khách khí khách khí, lúc cần khách khí lại khách khí. Bực bội quá nha!

      Bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, Thanh Uyển vào phòng “Đại đương gia, ngài làm gì tiểu vương gia vậy, ngài ấy vừa mới hầm hừ rời khỏi đây!”

      Ân đại đương gia nhe răng “ gọi Kha Đình Phong tới đây chút, băng vết thương kiểu gì thế, nhất định là lại nứt ra rồi. chút thương tích mà cũng làm xong, còn dám xưng là Quỷ y gì gì đó…. Mông Cổ !!!!”

      Cửu Vương gia bắt đầu chiến tranh lạnh với Ân đại đương gia, cho thấy là lần này tức giận. tháng qua cũng tới Ân gia, chuyện này cũng có gì lạ, kỳ lạ ở chỗ tháng rồi mà vẫn đến lầu Quảng Lăng.

      Ân đại đương gia có thương tích trong người, cũng có sức tuần tra xung quanh, chỉ đứng ở Ân gia để tra sổ sách, mỗi ngày các cửa hàng vải vóc, tơ lụa, tranh thêu,tửu lâu đều gửi sổ sách đến, nàng xem rất cẩn thận. Vậy mà tháng hai người gặp mặt.

      Tuần đầu tháng, Đại tướng quân Khúc Thiên khải hoàn hồi triều, mang theo Đại quân còn có nhị vương tử Đại nguyệt Thị quốc đến xin cầu hòa, dâng thư xin hàng cho Thẩm Đình Xa, Đại nguyệt thị quốc chính thức xưng thần với Đại huỳnh, trở thành nước thuộc địa.

      Long nhan vô cùng vui mừng, quyết định mùng tám tháng hai chính thức phong hậu. Từ đầu tháng giêng Lễ bộ xem xét lễ vật, hỏi cưới, … mọi thứ đều chuẩn bị xong, chỉ đợi tới hôn lễ. Thẩm Đình Xa cũng người độc ác, lệnh cho Phúc Lộc vương Thẩm Đình Giao đích thân tới Khúc phủ để đón tân nương cho .

      Mười tám tháng , Thẩm Đình Xa đặc biệt tổ chức yến tiệc chúc mừng trong cung, khao đãi tam quân. Ân Trục Ly vốn có tư cách tham gia tiệc mừng này, nhưng thứ nhất là nàng sắp gả vào hoàng thất, thứ hai là Khúc đại tướng quân bình định Tây Bắc, Ân gia nàng lại có công cung ứng quân lương, thể bỏ qua công lao này nên nàng cũng nhận được thiếp mời.

      Đương nhiên, theo tính tình của Thẩm Đình Xa thiếp mời này cũng phải là chính thức, Hoàng công công tới thảo luận với Ân đại đương gia, do trời đông giá rét, cây cỏ trong cung lụi tàn, cảnh sắc buồn bã, nên nếu muốn tổ chức yến tiệc vẫn cần Đại đương gia trợ giúp tay.

      Ân đại đương gia giọng thở dài, từ trước trong sách sử vẫn khen ngợi các hoàng đế có văn, võ, hiền, đức, nhân hậu, vân vân, nếu sau này Thẩm Đình Xa cũng thăng thiên, biết trong sử có đề hai chữ “keo kiệt” ?

      Trong ngự hoa viên, Ân Trục Ly chỉ huy mấy nội thị trong cung bày trí lại các cây cảnh, ở giữa hoa viên treo những dải lụa gấm. Nàng mượn chỗ Nhan Như Ngọc mấy gốc cây bằng ngọc, sai nội thị để ngay trước cổng.

      Mặc dù vui nhưng có người của Đại nguyệt thị quốc ở đây, cũng phải bày trí cho hoa viên hoàng gia thỏa đáng chút.

      Ân Trục Ly đứng ở đình Bồng Lai cạnh ao, mấy gốc liễu xung quanh đều khô héo rũ xuống. Gốc sen mã đề bên cạnh lại ra hoa, Ân Trục Ly ngạc nhiên biết tại sao hoa có thể nở trong thời tiết lạnh giá này. Nàng cúi thấp người nhìn nụ hoa kia, phía sau có người đến gần, lúc ngoảnh đầu lại nhìn thấy Hoàng bào màu vàng của Thẩm Đình Xa.

      Ân Trục Ly thoáng nhíu mày, khom người hành lễ “Vương thượng thánh an.”

      Thẩm Đình Xa cúi người nâng nàng dậy, bàn tay nắm canh tay nàng hơi ra sức “Lúc trước nàng nhiều lễ tiết với trẫm như vậy.”

      Ân Trục Ly xấu hổ cười “Trước kia là do thảo dân càn rỡ, huống chi lúc đó vương thượng cũng phải là vương thượng.”

      Thẩm Đình Xa thấy vẻ mặt của nàng cẩn trọng trong lòng đủ mùi đủ vị, mắt thấy bốn phía có ai, thấp giọng “Nàng trách trẫm giữ lời hứa năm đó sao?”

      Ân Trục Ly nhớ lại năm kia, đứa trẻ nắm chặt hai nắm tay lì lợm “Khúc Lăng Ngọc có gì tốt đâu? Làm sao bằng phần vạn của Trục Ly chứ?”

      Nàng lại tươi cười “Vương thượng quá lời rồi, chỉ là lời đùa lúc sao có thể cho là ?”

      Thẩm Đình Xa nắm lấy cánh tay nàng kéo lại gần, trong mắt lên khổ sở “Trục Ly, trẫm có nỗi khổ.” Giọng của thấp dần “Ta biết nàng nhất định chịu vào cung làm phi, Đình Giao… ta biết từ nàng coi như huynh đệ, như vậy… rất uất ức cho nàng… nhưng…”

      Ân đại đương gia cười yếu ớt “Vương thượng, Hoàng công công tới tìm.”

      Thẩm Đình Xa ngẩn ra, chậm rãi buông lỏng tay. Hoàng công công quả nhiên chạy tới “Vương thượng, Khúc đại tướng quân tiến cung, chờ vương thượng ạ.”

      Thẩm Đình Xa khoanh tay đứng đó, người mặc hoàng bào cửu long, vạt áo thêu sóng nước và vách đá, ý chỉ thống nhất giang sơn. nhìn Ân Trục Ly mỉm cười “Vất vả cho Ân đại đương gia rồi.”

      Ân Trục Ly khom người, cách vô cùng cung kính “Vương thượng vì dân chúng Đại Huỳnh mà vất vả, Ân gia chỉ cố gắng ít, sao có thể gánh nỗi hai chữ vất vả?”

      Thẩm Đình Xa cười tiếng xoay người rời , Hoàng công công nhắm mắt chạy phía sau , đến chỗ rẽ lại quay đầu liếc Ân Trục Ly cái, hiểu có ý gì.

      Ân Trục Ly ra khỏi cửa cung, Đàn Việt chuẩn bị xa giá đứng chờ nàng ở cửa, nàng phất tay “Đàn Việt, đưa ta đến Phúc Lộc vương phủ chuyến.” Nàng bước lên xe, tiếng thoải mái “Vừa rồi Bản đại đương gia trông thấy người, sau đó nhớ tới Cửu gia đáng của chúng ta.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ------------------
      Chương 9

      Phúc Lộc vương phủ vốn định đóng cửa khôngtiếp, nhưng gia nô biết đây chính là chủ mẫutương lai nên lén mở góc cửa cho nàng tiến vào.

      Tiên sinh Hà Giản thấy thế vẻ mặt cân nhắc“Cửu gia thủ đoạn của Ân đại đương gia rất cao minh, bây giờ ngay cả gia nhà chúng ta cũng làm gì được.”

      Ân đại đương gia ghé sát vào tai rồi cười“Ân mỗ muốn thu phục Vương gia nhà cácngươi có cả ngàn cái phương pháp, chẳngqua là thu phục cũng chẳng ích lợi gì với Ânmỗ thôi.”

      Cho dù văn hóa Đại Huỳnh cũng cởi mở, nhưngHà tiên sinh vẫn bị thái độ ái muội của nàng dọacho lùi bước “Đại đương gia đừng gạt ta, chắc là trong lòng gia nhà chúng ta cũng cónguyên nhân nào đấy. Nếu như ngài ấy muốn dù Vương thượng kề đao lên cổ ngài ấy ngài cũng thể bước vào cửa Phúc lộc vương phủ này…”

      Ân đại đương gia vỗ vỗ vai “Tiên sinhkhông cần khích ta, ta đập bể cửa của PhúcLộc vương phủ này đó!”

      xong nàng mạch vào nội viện.

      Gần đây Thẩm tiểu vương gia ra ngoài,bây giờ ngồi ngẩn người ở trong vườn. Ngày mùng tám tháng hai thay Vươngthượng tới Khúc phủ để đón Khúc đại tiểu thư vào cung. Thẩm Đình Xa cũng cảnh báo ràng : Nếu dám kháng chỉ, biếm làm thứ dân,đày đến Sơn Đông!

      ra cũng chẳng sợ, nhưng Thẩm Đình Xa lại đày Hà Thái phi tới Sơn Đông với , Thẩm tiểu vương gia liền có vài phần do dự, sức khỏe của mẫu phi tốt, chắc khôngđào than đá được đâu.

      có sai tiểu nô đứng canh ở ngoài, tiểu nô này dám để Ân Trục Ly vào nhưng Ân Trục Ly vẫn có cách vào.

      Cửu Vương Gia vẽ tranh, ở dưới bàn thấp có để bức chân dung bán thân của mỹnhân. Nhìn thấy cỏ cây héo tàn trong sân, Thẩmtiểu vương gia buồn thương trong lòng, cảm thấy cuộc sống của mình tàn héo nhưnhững cỏ cây trong sân này. Thấy trời giá rétsương đọng, lại càng buồn đau, tinh thần chán nản. Thình lình có người nhảy xuống từbức tường cao, rớt xuống ngay trước mặt .

      Bốn mắt nhìn nhau, chút buồn thương của CửuVương Gia giống cành cây khô bén lửa, bốc cháy hừng hực “Lưu manh! Ai cho nàng vào!”

      Ân Trục Ly nhún nhún vai “Bản đại đương gia chỉ muốn xem tường nhà ngài cao bao nhiêuthôi, để ý nhảy vào đây. Đây cũng phải là lỗi của ta, là tường nhà ngài xây được an toàn!”

      Thẩm tiểu vương gia uể oải “Vậy nàng mau cút !”

      Ân đại đương gia thèm khách khí mà tựcầm lấy bầu rượu bên cạnh rửa tay “Đừngcó vậy chứ Cửu vương gia, ai biết còntưởng ngài là đàn bà, la hét um sùm.”

      “Cái gì!” Thẩm Đình Giao hận nhất mấy lờinày, lúc này dậm chân “Ân Trục Ly nàng cútcho ta, cút xa ra, cút xa ra mau!”

      Ân Trục Ly cũng thèm giận, vẫn cười hì hì ngồi xuống kế bên Thẩm tiểu vương gia “A,Cửu gia vẽ tranh à? làm mất hứng ngàinữa, đây đây đây, Cửu gia tiếp tục vẽ .”

      Thẩm Đình Giao biết có đuổi nàng cũng khôngđi, nếu mắng nàng miệng lưỡi nàng sắc bén, đấu lại. Nghĩ lại chỉ có thể oán hận trong lòng, còn tâm trạng vẽ tranhnữa, đặt bút xuống rồi hâm rượu.

      Ân Trục Ly ngồi kế bên biết tên này rất rànhmấy trò rượu chè này, nàng hỏi “Ngài đón dâu thay hoàng huynh à?”

      Thẩm tiểu vương gia vừa nghe khó trách khổ tâm trong lòng, uống nhiều mấy chén. Rượu nàycứ uống lại càng muốn uống thêm, cuối cùng làm rớt vào lò nước sôi bếp, Ân đại đương gia dùng đầu ngón tay đụng đụng “Nào nào nào, tiếp tục.”

      Thẩm tiểu vương gia dựa vào nàng, say đến nỗi mơ mơ hồ hồ “Tại sao, từ tới lớn ta chưa từng bao giờ tranh giành thứ gì với huynh,huynh cần gì phải làm khó ta?” níu chặt cổ áo của Ân Trục Ly, ánh mắt sáng như châu ngọc“Huynh muốn kết hôn với người trong lòng ta, vậy huynh cưới , huynh cưới là tốt rồi, saocòn muốn ta đón? Huynh , huynh !”

      ngừng lắc lắc Ân Trục Ly, Ân TrụcLy nắm lấy cổ tay “Ngài say, ta đưa ngài về phòng.”

      Tiểu Hà đứng canh ở cửa cũng thấy Cửu gia say bí tỉ rồi nên vội vàng tới giúp. Ân Trục Lykhoát tay “Ta đưa Cửu vương gia trở về phòngđược rồi, ngươi cần theo.”

      Tiểu Hà mặc dù cảm thấy ổn nhưng cũng dám cãi nàng, đành trơ mắt nhìn nàng ôm Thẩm Đình Giao về phòng ngủ.

      Ánh nến trong phòng chập chờn, Ân Trục Lyđặt Thẩm Đình Giao lên giường, Thẩm ĐìnhGiao lại ôm cổ nàng lầm bầm kêu, cũng biết tưởng nàng thành người nào rồi. Nàng cũngkhông động đậy, cười yếu ớt dỗ “Ừ, tiểutâm can ngoan, để ta thay áo cho ngươi…”

      Thẩm Đình Giao ngoan ngoãn để nàng cởi áo,nàng thay áo ngủ cho , lại xả chăn đắp kín cho . Thẩm Đình Giao nằm giường, mái tóc đen như mực xả tán loạn, da trắng như tuyết, hai má ửng hồng, dưới ánh nến quả nhiênlà mỹ nhân phong tình vạn chủng.

      Trong mắt Ân đại đương gia đầy ý cười, đưa tayvỗ vỗ mặt , giọng gọi “Cửu gia! ThẩmĐình Giao!” Thẩm Đình GIao nằm giườngvẫn phản ứng, coi như say rượunhưng vẫn rất ngoan. Ân Trục Ly bỗng dưng đưa tay cào cái ngay cổ , ngón tay lướt qua, lập tức ửng đỏ.

      giống như bị đau, hơi động đậy, lùi vào giường cách tội nghiệp.

      Ân Trục Ly vỗ vỗ lên tóc để trấn an, rồilại đẩy vạt áo bên trái của ra, cúi đầu cắn vào vai cái, cắn hơi mạnh nên lập tứcchảy máu, nhưng do quá say nên cảm giác hơi chậm chạp, Thẩm Đình Giao chỉ hừ tiếngrồi đưa tay xoa. Ân Trục Ly lại xoa xoa lấy vai , thấp giọng dỗ “Ngoan, ngủ .”

      Nàng ném cái cốc bàn xuống đất rồi lại dùng mảnh vỡ cứa vào ngón tay cái, vài giọtmáu lên giường. Lúc ra nàng tiện tay đóng cửa, rời khỏi phủ. Tiểu Hà đứng từ phía xa nhìn nàng tới, thấy sắc mặt của nàng u ám, nhìn thấy ai cũng chẳng lời, thẳngđường rời phủ.

      Lập tức hỏi mấy gia nô trong phủ, Hà Giản cũngthấy nghi trong lòng – xảy ra chuyện gì?

      Ân Trục Ly trực tiếp hồi phủ, vẫn tới thỉnh an Ân thị, sau đó tìm Đường . Đường ở tại thư phòng, Ân Trục Ly thấy mấy gốc mai vàng trong sân nở hoa lựa cànhnhiều hoa mà bẻ, lúc vào phòng thuận taycắm vào bình ngọc bàn.

      Đường ngồi ở trước bàn, ngẩng đầulên mà hỏi “Lại chơi ở chỗ nào, cả người toàn mùi rượu.”

      Ân Trục Ly hăng hái “Sư phụ, hôm nay đồ nhi gặp được người vô cùng đáng ghét!” Nàng tiến tới kéo tay Đường , giọng mang theo phẫn hận “Lúc ấy đồ nhi rất hận thể nắmcổ áo mà đánh quyền vào mũi, sauđó đá cho bất lực, sau đó ném đất, dẫm vào ngực , sau đó nhổ đống nước bọt lên mặt !”

      Đường cuối cùng đặt sách xuống, tươi cườihỏi “Để sư phụ đoán nào, người nào có thể làm cho Ân đại đương gia tức giận như vậy.” đưa tay vỗ vỗ mái tóc của Ân Trục Ly, ý cườibên môi càng đậm “Chắc là con rồng kia rồi?!”

      Ân Trục Ly vẫn căm giận “Đừng nữa, cái thứ đó. Còn gì mà biết ta muốn gả cho Thẩm Đình Giao, nghĩ là ai!”

      Đường sờ sờ đầu nàng, giọng khôngnhanh chậm “Vậy đừng tới , nếu quan trọng cần gì tức giận vìhắn như vậy!”

      Ân Trục Ly nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấycũng có lý nên nữa. Đường tìmmột cuốn <<Ngô Tử>> giá sách, lúc quay lại thấy Ân Trục Ly gục xuống bàn, bộ dáng vô cùng buồn ngủ.

      nhàng vỗ vỗ vai nàng “ nên ngủở đây.”

      Ân Trục Ly mơ màng “Đồ nhi chỉ dựa mộtchút thôi.”

      Chính lúc này, đại nha hoàn Tích Nguyệt củaÂn Thị đứng ngoài cửa “Đường tiên sinh,lão phu nhân bảo Đại đương gia tới Thính Đào Các.”

      Ân Trục Ly đứng dậy, muốn trả lời, ĐườngẨn hòa nhã “Hôm nay Đại đương gia có bàitập chưa làm xong, bảo với lão phu nhân là Đạiđương gia đến muộn chút.”

      Tích Nguyệt nghe vậy, giọng có chút bực bội, nàng hầu hạ Ân thị nhiều năm, tuy là a hoàn nhưng ra Ân thị coi nàng như con ,vô cùng mến, nàng ở trước mặt Ân Trục Ly cũng thèm cẩn trọng như người khác“Đại đương gia, ngài vẫn mau chóng qua , đừng đễ lão phu nhân mất hứng.”

      Thấy nàng hề để Đường vào mắt, ÂnTrục Ly trầm mặt “Sư phụ ta gì ngươi khôngnghe sao?”

      Tích Nguyệt bị mắng nên gì, xoayngười rời khỏi.

      Ân Trục Ly đương nhiên mặc kệ nàng ta, cúi người tiếp tục ngủ. Đường kéo nàng dậy“Vào trong mà ngủ.”

      Nàng miễn cưỡng, muốn động đậy “Đồ nhi lạnh.”

      Đường thở dài, nghiêng người bế nàng đặt ở giường mĩ nhân ở phía sau, lại bung chănđắp kín cho nàng.

      Nàng ở bên này ngủ, Thẩm Tiểu vương gia bên kia cũng khá hơn chút nào. Thẩm ĐìnhGiao vừa tỉnh ngủ lại phát giường lộn xộn, vừa sợ vừa nghi, đứng dậy xem xét, lạithấy đầu vai của mình bị đau, vội vào kêu Tiểu Hà vào.

      Tiểu Hà đương nhiên dám giấu diếm, đemnhững gì mình biết kể hết cho . Thẩm ĐìnhGiao suy nghĩ trong bụng tới nửa ngày cũngkhông nhớ được chút gì. bảo tiểu Hà lui rarồi lại xem xét lại bản thân, thấy có gì lạ mới chút yên tâm, vô tình nhìn lại mấy vếtmáu khô khăn trải giường.

      Thẩm tiểu vương gia hoảng hốt : chẳng lẽ lúcmình say làm ra chuyện hồ đồ gì rồi?

      thể nào…” đưa tay chạm vào vếtcắt cổ mình, càng nghĩ càng thấy yêntrong bụng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :