1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim Chủ Bị Lừa Rồi - Nhất Độ Quân Hoa (C52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 51.2

      Khúc Thiên đứng phía sau nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của thầm than trong lòng, Cửu gia này phải là người làm được đại , ông cũng coi ra gì nhưng để kiềm hãm Ân Trục Ly vẫn phải tỏ vẻ chút “Cửu gia, lần này Kim Thành cũng chỉ hai ngày thôi, Cửu gia về lều nghỉ ngơi , ba ngày sau là có tin về Vương phi rồi.”

      Thẩm Đình Giao gật gật đầu, theo về lều.

      Ân Trục Ly và Khúc Lộc dẫn theo hai ngàn binh sĩ đến Kim Thành, đường cũng chuyện. Cho đến khi Ân Trục Ly dẫn mọi người qua núi Tê Vân, Khúc Lộc có chút nghi ngờ “Tứ tiểu thư, xin bỏ qua cho thuộc hạ mạo phạm. Nay là tháng mười, khí hậu ở núi Tê Vân vô cùng lạnh, chúng ta cũng chẳng mang theo đồ chống rét, lúc này lên núi hình như được ổn. Hay là Tứ tiểu thư cho thuộc hạ xem bản đồ kho báu thử, chưa biết chừng có đường tắt.”

      Ân Trục Ly lạnh nhạt, kèm theo vài phần kiêu ngạo, thèm xuống ngựa mà chỉ “Khúc Lộc, ra Ân mỗ cũng nên gọi ông tiếng thúc thúc. Có điều bản đồ bị phá hủy rồi, còn về lí do ta nghĩ ta cũng phải nhiều, đúng ?”

      Khúc Lộc cứng họng, chuyện năm đó ông cũng biết chút, hiểu được rằng Ân gia đối với Khúc Thiên vẫn có đề phòng, thể tranh cãi được “Nhưng Tứ tiểu thư, đây cũng là vì an toàn của tiểu thư … chúng ta phải muốn báo với tướng quân, nhưng nếu lên núi mà xảy ra chuyện gì, thuộc hạ gánh nổi.”

      Ân Trục Ly cười cười vuốt roi ngựa tay “Cũng được. Có điều về vấn đề lương thảo chắc thể tiếp tế được nhiều rồi.”

      Trong lòng Khúc Lộc lo lắng, bình thường ông cũng hay nghĩ ngợi, nhưng nếu đánh liều mà lên núi, Ân Trục Ly đành phải thêm “Đồ chống rét có thể nhờ Hách quản gia mua, chúng ta lên núi xem tình hình thế nào, nếu lên được báo với Tướng quân cũng chưa muộn.”

      Khúc Lộc ngẫm nghĩ, cũng chỉ còn cách đó thôi, bèn đồng ý phái hai tiểu binh cùng Hách Kiếm
      tới vùng gân đó để mua quần áo, còn đoàn người theo Ân Trục Ly vào núi.
      Thẩm Đình Giao ở trong đại đại doanh của Khúc Thiên, cũng chẳng buồn lo gì, ăn no ngủ, ngủ dậy lại ăn, lâu lâu lại vòng vòng xem phong cảnh ở xung quanh doanh trại. Lúc đầu Khúc Thiên vẫn phái người theo canh chừng, sau cũng chỉ sai vài tên chăm lo cuộc sống hàng ngày, còn hành động của chẳng ai thèm để ý.
      Sáng nay lại có người đến báo, Cửu vương gia ăn quen đồ ăn, Khúc Thiên nghe vậy chỉ lắc đầu - người như vậy làm được chuyện gì đây? Ban đêm, Thẩm Đình Giao ở trong lều mài mực, vẽ bức tranh xuân cung đồ, vẽ rất nhiều tư thế mới lạ, đường cong uyển chuyển, mấy tên binh sĩ hầu hạ thấy thế xịt cả máu mũi. thấy thế còn chỉ vào để chia sẻ kinh nghiệm "Các ngươi có biết phụ nữ thích nhất là tư thế nào , cái này các ngươi hiểu được đâu, vương phi của Bổn vương là người lành nghề, haiz, tiếc là bây giờ nàng chẳng có đây...."
      Mấy binh sĩ kia nghe vậy máu lại bốc lên, bị ép cho bốc khói, bèn dối là tới nhà bếp tìm đồ ăn khuya, bèn giục "Nhanh nhanh , vừa lúc đại gia ta đây đói bụng rồi đấy!"
      Mấy binh sĩ kia vội vội vàng vàng chạy , đương nhiên là tìm doanh kỹ. Thẩm Đình Giao cầm bút chấm mực, vị trí của doanh trại, vị trí bài bố binh dần giấy. dùng màu xanh đỏ ban đồ khô khan kia dưới ngòi bút của cũng trở nên mềm mại quyến rũ, hề thua kém xuân cung đồ.
      ngồi vẽ vẽ vời vời đến tận canh ba có người lẻn vào.
      Thẩm Đình Giao vừa ngẩng đầu lên thấy Liêm Khang, đưa cho Thẩm Đình Giao bộ đồ dạ hành "Vương gia, tin tức bí mật từ thành Trường An báo tới, Thẩm Đình Xa bị đâm chết. Thuộc hạ phụng mệnh Đại đương gia, tới đón vương gia về hoàng thành."
      Thẩm Đình Giao gật đầu, Liêm Khang liền : "Đại đương gia có dặn, Khúc Đại tướng quân là người cẩn thận, cho dù bề ngoài xem như đề phòng Vương gia nhưng vãn chắc được. Vì vậy Vương gia hãy dụ Tiểu Hà rời doanh trước, vốn là mật thám của Vương thượng, phải theo chúng ta tới đây là chuyện bất đắc dĩ. vẫn chưa biết tình hình ở Trường An, nếu được rời khỏi đây chắc chắn trốn về Trường An. lén lút trốn , Khúc đại tướng quân chắc chắn bắt được , tới lúc đó tính cảnh giác lơi là, Vương gia trốn dễ dàng hơn nhiều."
      Thẩm Đình Giao làm ra bộ gì nghe nấy, giương đông kích tây như vậy đúng là phong cách làm việc của Ân Trục Ly.
      Ân Trục Ly dẫn Khúc Lộc vào núi, được lúc lâu, khí trời rét buốt. Đột nhiên hắc ý nhân xuất , mọi người ngân ra rồi la lớn. Ân Trục Ly thúc ngựa đuổi theo, Khúc Lộc hoảng sợ, giục ngựa chạy theo. Hắc y nhân kia càng lúc càng gần trước mắt nhưng lại thể đuổi kịp, trong nháy mắt chạy được bốn mươi dặm. Khúc Lộc lớn tiếng la "Tứ tiểu thư, giặc cùng đường đừng đuổi nữa!"
      Ân Trục Ly thúc ngựa chạy như điên, đường núi khó , hai ngàn binh sĩ kia bị bỏ lại sau lưng. Hách Kiếm chọn con ngựa này cũng biết là đường núi tốc độ đương nhiên rất nhanh.
      Bên tai là tiếng gió thét, cảnh tượng hai bên nhạt hòa, hai người cưỡi ngựa chạy nhanh tới bờ sông dưới chân núi. Lúc này Khúc Lộc mới tháy ổn, Ân Trục Ly này dường như có toan tính đuổi theo mà hắc y nhân kia lại giống như người dẫn đường cho nàng.
      nghĩ ra Ân Trục Ly muốn chạy trốn, quát lên: "Bắn tên vào mấy con ngựa đó!"
      Nhưng binh sĩ theo cũng nhiều lắm, núi cỏ cây um tùm, người ngựa phía trước lại phi nhanh, sao có thể bắn trúng. Ân Trục Ly mặc bộ đồ dạ hành, cùng Hách Kiếm chạy thẳng tới bờ sông, chiếc thuyền đậu sẵn ở đó. Nàng xuống ngựa, tay nắm lấy Hách Kiếm rồi nhảy lên thuyền.
      Thuyền kia vốn thả neo, người vừa lên lập tức giương buồm thẳng. Khúc Lộc đuổi theo tới bờ sông chỉ còn nước nhìn thấy nước non mù mịt, đành đứng đó than thở.
      Ân Trục Ly đứng thuyền phất tay chào rồi vào thuyền, Hồng Diệp và Hồng Tụ rót rượu cho nàng "Đại đương gia, lần này lâu quá.... Liêm Khang có báo tin đón được Cửu gia, trở về Trường An.
      Ân Trục Ly nhấp ngụm rượu, rượu của Hồng Diệp thể so với rượu của Cửu gia, vừa vào miệng liền thấy thơm thơm mùi cam, vừa đủ nóng, chê vào đâu được "Bên Trường An chuẩn bị tốt chưa?"
      Hồng Diệp gật đầu " giờ trong thành Trường An hết sức rối loạn, mọi người đồn đãi Thẩm Đình Xa bị loạn quân giết chết, Quốc cữu Phó Hướng tìm được chỉ còn là thi thể nhìn mặt mũi, người vẫn còn mặc long bào. Đám quan viên kia đều rối cả lên."
      Ân Trục Ly cười mỉm "Phó Hướng sao... tốt lắm!"
      Last edited by a moderator: 6/11/14
      mal thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 52:


      Cuối tháng mười, tại thành Trường An, chuyện Vương thượng Thẩm Đình Xa băng hà cuối cùng cũng thể giấu diếm thêm, Lễ bộ thượng thư soạn phó văn để chiêu cáo thiên hạ. Thẩm Đình Xa tuổi vẫn còn trẻ tuy trong cung có hai hoàng tử nhưng lại phải do chính cung sinh ra, hơn nữa vẫn còn bé nên thể lập được. Chuyện này làm mọi người đều lúng túng, mấy ngày trước bọn họ còn coi Thẩm Đình Giao thuộc phe loạn thần tặc tử, vì để dẹp loạn mà phải vắt hết đầu óc, nay Thẩm Đình Giao lại là lựa chọn duy nhất để ngồi lên Vương vị Đại huỳnh.


      Bình thường Ân Trục Ly cũng lại thân thiết với đám quan lại ở thành Trường An này, vì thương nhân khó tránh khỏi va chạm nhiều với quan phủ. Lúc này nàng bí mật mở tiệc ở lầu Quảng Lăng, thậm chí cả Ân Mộng Diên cũng được thông báo.


      Sau khi trò chuyện lâu, lầu Quảng Lăng vốn là nơi phú quý, cây vàng lá ngọc, mấy vị quan lại nho sinh đên đây cũng có vài phần lo lắng - vương phi thực lực như vậy, cho dù trong cung còn có hoàng tử sao có thể chống lại Phúc Lộc vương đây?


      bàn ngọc đầy thức ăn, Ân Trục Ly cười "Mấy năm qua Ân gia đều nhờ các vị đại nhân chiếu cố, phần ân tình này dưới Ân gia đều khắc ghi trong lòng. Chén rượu nhạt này, xin kính các vị đại nhân."


      Người ngồi quanh bàn đều là những nhân vật máu mặt, cũng có những người ngay thẳng quân tử, bản thân thấy thể hùa với người khác mà làm bậy được. Ân Trục Ly mời tất cả, chỉ là cũng vì lê dân bách tính Đại Huỳnh, liên quan đến Quốc vận. Cho nên những người này đều vô cùng miễn cưỡng mà tới đây.


      Ân Trục Ly cũng chẳng thèm so đo, rót thêm chén rượu rồi cười tươi như gió xuân, "Vương thượng vừa mới mất, hôm nay chúng ta cũng nên ăn uống ca múa linh đình, Ân mỗ mời các vị đại nhân đến đây cũng là có chút việc liên quan tới chính muốn bàn." Nàng cũng vòng vo nữa mà thẳng vào vấn đề "Hôm nay Khúc đại tướng quân đóng quân tại Thiên Thủy, nhòm ngó thành Trường An, mười lăm vạn binh chốt đóng ở đó, Trục Ly muốn hỏi các vị đại nhân có đối sách gì ."


      Mấy người ở đây cũng có phần bất ngờ, Phó Hướng cũng tỏ thái độ. Binh bộ thượng thư bèn mở miệng "Lời này của Ân đại đương gia cũng lạ, Khúc đại tướng quân nếu có Ân đại đương gia người ủng hộ tiếp thế lương thảo, làm sao tác chiến được?"


      Ân Trục Ly gật đầu: "Đổng đại nhân cũng là, nếu phải Khúc đại tướng quân bắt được Cửu gia nhà ta, Trục Ly sao lại hao tiền tốn của như vậy, haiz!"


      Lời này vừa ra, mọi người liền xôn xao, Ân Trục Ly thở dài "Chư vị đại nhân, các vị cho là Tướng quân phí hết tâm sức để đoạt lấy thiên hạ còn có thể nhường cho Thẩm gia sao? Huống chi hôm nay tình hình quá ràng, nếu hai bên chém giết, thiên hạ đại huỳnh chia năm xẻ bảy, dân chúng lầm than. Cửu gia là người nhân từ, sao có thể chỉ vì vương vị mà làm người bất trung bất nghĩa như vậy?"


      Mọi người đều im lặng suy nghĩ, chỉ có mình Phó Hướng nhìn Ân Trục Ly, Ân Trục Ly mỉm cười nhìn ông ta, nâng chén rượu mời "Còn nữa, các vị đại nhân, nước thể ngày có vua, tiên hoàng cũng có con nối dõi, các vị muốn vậy Ân mỗ cũng thể gì hơn. Nhưng hoàng tử lại còn như vậy, còn chưa , có thể ngăn được mười lăm vạn đại binh của Khúc tướng quân sao? Lỡ mà thành Trường An bị côn phá, Cửu gia và Ân mỗ đá sớm màng chuyện sống chết, sợ là cũng chẳng thể bảo vệ các vị được nữa. Phó quốc cữu, nơi này ngài là cao trọng nhất, ngài cảm thấy thế nào?"


      Những lời này đều vào trọng điểm, mọi người đều nhìn về phía quốc cữu Phó Hướng , Phó Hướng xoay xoay chiếc nhẫn ngọc mang ngay ngón cái, trầm giọng "Tiên hoàng về trời, nếu Cửu gia bị ép buộc Cửu gia chính là người duy nhất có thể thừa kế nghiệp thống nhất đất nước. Đợi Cửu gia lên ngôi, sau đó dẹp tan loạn quân của Khúc Thiên, cũng coi như là báo được đại thù cho tiên hoàng, trách cho dân chúng thoát khỏi bể khổ. Mọi người thấy thế nào?"


      Lúc này mọi người cũng biết cậy vào ai, vừa nghe lời Phó Hướng ra đều đồng ý, chuyện này cũng quyết định như vậy
      Last edited by a moderator: 6/11/14
      mal thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 52 (TIẾP). THƯ BỊ THÚC GIỤC MỰC CÒN CHƯA KHÔ

      Thẩm Đình Giao được Liêm Khang và thí chủ hộ tống vào tới thành Trường An hoàn toàn gặp trở ngại gì. Phó Hướng dẫn văn võ bá quan trong triều đích thân nghênh đón. Hôm nay mặc trang phục vương triều màu tím, toàn thân long chương phượng tư (1), so với dĩ vãng ít hơn ba phần nhu, lại nhiều thêm năm phần tôn quý ưu nhã. Nhìn thấy Phó Hướng , hạ giọng hỏi: “Mẫu phi của ta khỏe ?”

      Phó Hướng gật đầu, bản thân lại dùng lễ nghi của thần tử đối với thái tử: “Cửu gia thỉnh”

      Tấm thảm đỏ trải dài ra ngoài đường, dân chúng Trường An đều ngóng trông vị minh quân có thể ngăn cản được trận chiến kinh khủng này. Thẩm Đình Giao đặt chân lên xe, đón nhận ánh mắt của mọi người suốt đường , nghi thức xa giá được dùng chính là lễ nghi dành cho bậc đế vương. Trong xe trống , nhìn trái nhìn phải hồi, cuối cùng cũng phải hỏi: “Vương phi đâu?”

      Thiên tử bên trong xa giá, Phó Hướng cũng bớt câu nệ: “Nàng đón…à…Hà thái phi…Cửu gia, vi thần lập tức phải gọi người là bệ hạ. Người cưới được vị vương phi rất giỏi”

      Thẩm Đình Giao nghe thế bật cười, bình thản trả lời: “Lúc còn sống, con người nên có chút may mắn”

      Ân Trục Ly đến Đại lao Hình bộ. Mặc dù Hà thái phi bị giam ở đây, nhờ có Phó Hướng chăm sóc, cuộc sống cũng quá tệ. Trong lao trải thảm, bên trong có giường, thậm chí có cả rèm che màu trắng rủ xuống. Sau màn che có cả bàn thờ Phật, bà ta vẫn gõ mõ, tụng đoạn kinh văn nào đó. Ân Trục Ly chép miệng: “Nhìn ra quốc cữu gia cũng là người có tình có nghĩa”

      Hà thái phi nghe vậy hơi xấu hổ nhưng lại ra vẻ lạnh nhạt: “Ánh mắt nhìn người của ta so với Ân Bích Ngô luôn tốt hơn nhiều”

      Lúc lời này, bà ta khẽ cười tiếng, chiếc váy đỏ tươi dài chấm đất, tóc đen búi lỏng sau gáy, tô phấn, đeo trâm, toàn thân toát ra vẻ thanh lệ quyến rũ khó tả. Đều là nữ nhân, Ân Trục Ly cũng thể thán phục.

      thế giới này có hai loại phụ nữ: lọai trước mềm yếu ra gió, sử dụng đàn ông làm việc; loại sau kiên cường độc lập, chuyện gì cũng tự lo. Đồng nghiệp khó đồng mệnh (2), ai có tư cách khinh bỉ ai chứ.

      Nghĩ như vậy, nàng cảm thấy thoải mái hơn, kiều cúi đầu: “Nhi thần cung nghênh mẫu phi hồi cung”

      Lần này, Hà thái phi khom lưng đỡ nàng dậy, giọng có vẻ của bậc tiền bối hiền hòa đầy thương: “ thôi con của ta”

      Quay về Tiêu Thục Cung, Ân Trục Ly lệnh cung nhân hầu hạ Hà thái phi tắm rửa. Trường Thanh từ bên kia cũng sang: “Mẫu phi, phụ thân có dặn nếu người trở lại, xin hãy lập tức đến thư phòng nghị

      Ân Trục Ly gật đầu: “ thôi”

      Trong ngự thư phòng, chư thần đều ở đó. Đáng ra Ân Trục Ly nên tránh nhưng nàng vốn phải người câu nệ lễ nghi, cứ thẳng vào. Mọi người đều thấy nhưng thể trách… thực tế nếu nàng tránh mọi người mới thấy kỳ quái.

      Thẩm Đình Giao thấy nàng, gương mặt cuối cùng cũng có vài phần vui vẻ: “Trục Ly, đến đây”

      Ân Trục Ly đến bên cạnh , Hoàng công công đứng bên hơi liếc mắt, lập tức có chiếc ghế dựa được đưa đến cạnh thư án của . Ân Trục Ly ngồi xuống, mọi người lại tiếp tục đề tài bàn: chọn ngày đăng cơ.

      Thẩm Đình Giao đan năm ngón tay vào tay nàng, vẫn cười ôn nhu nhưng lại lộ ra phong thái trầm ổn, lời hơi có ý hỏi: “Trục Ly cảm thấy ngày nào thích hợp?”

      Ân Trục Ly nhìn những ngày Lễ bộ chọn lựa, tùy tay chỉ ngày 26 tháng 10 gần nhất: “Chiến ở Thiên Thủy cấp bách, việc đăng cơ nên trì hoãn, cứ hôm đó

      Chư thần lại xôn xao hồi nữa. Giờ lại đến chuyện định niên hiệu, phong hào Thái hậu, tế thiên địa tổ tông, đo đạc cắt may lặt vặt, tuy nhặt nhưng lại vô cùng phức tạp. Ngược lại, Thẩm Đình Giao vẫn ngồi im, nghe ý kiến của chư thần cao giọng: “Hôm nay chưa trừ được phản tặc, quốc khố trống , chuyện đăng cơ lần này cứ làm đơn giản thôi. Niên hiệu đợi bản Vương và Vương phi bàn lại rồi ngày khác tính tiếp”

      Chư thần hầu hạ Thẩm Đình Giao quen, đương nhiên hiểu muốn đuổi người, lập tức quỳ lại lui ra ngoài. Đợi mọi người rồi, xoay người ôm Ân Trục Ly vào lòng. Ân Trục Ly quen tư thế này, biết , vì thế chỉ lấy tay giữ eo nàng, làm thêm động tác gì nữa: “Trục Ly, hình như nàng vui?”

      Ân Trục Ly nhìn bàn tay để ở eo mình, lời của vẫn ôn nhu nhưng cử chỉ chính là của nam nhân đối với nữ nhân của mình, còn chút nhu nhược nào của trước kia. Lòng nàng do dự nhưng bên ngoài biểu lộ gì, cứ kệ cho để tay đó: “Chiến ở Lũng Tây, Vương gia định đối phó thế nào?”

      Thẩm Đình Giao đương nhiên hiểu tâm tư của nàng, trả lời ngay: “Bản Vương đương nhiên nghe ý kiến của Vương phi. Nhưng Trục Ly này, dù sao ta cũng là bố đẻ của nàng, đây là thể thay đổi. Nếu chiêu an , can qua (3) của Đại Huỳnh dừng mà nàng ở trong triều…cũng coi như có chỗ dựa. Dù năm đó, Đại đương gia Ân Bích Ngô chết vì , hơn hai mươi năm rồi còn giữ trong lòng sao?”

      Ân Trục Ly quan sát từ xuống dưới, ra vẻ suy nghĩ: “Cửu gia nghe rất hay, có điều Trục Ly là thương nhân. Chuyện khác dám , có điều đạo lý “thiếu nợ phải trả tiền” vẫn còn hiểu sơ sơ. Chỉ cần người còn sống, cho dù phải chờ lâu đến đâu cuối cùng cũng phải trả. Vương gia sai: hai mươi mấy năm, ra ta cũng nhất định phải báo thù. Dù Thẩm Nhị gia xem trọng giang sơn hơn mọi thứ vẫn coi như có vài phần tình ý với ta; Ân mỗ phụ thuộc vào cả đời phải lo vinh hoa phú quý”. Nàng nâng dải tóc đen của lên, vuốt ve: “Sư phụ ta cũng định báo thù. vốn là thư hương thế gia, nhân phẩm tài năng đều danh chấn Trường An, nữ nhân nào mà lấy được? Cần gì phải độc thương nhớ người chết? Thậm chí ngay cả mẹ ta cũng cần phải giữ thù hận, bà là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân do triều đình phong, chỉ cần thuận theo Hoàng thất dù Ân gia có tàn héo, bà vẫn có thể làm quý tộc ở Trường An.”

      Giọng nàng dần trở nên trịnh trọng: “Nhưng Cửu gia, vấn đề là ta biết lấy gì báo đáp ơn sinh thành trừ việc đó ra, giờ ta biết liệu ta có thể vì bà làm chút gì

      Thẩm Đình Giao hơi bất đắc dĩ: “Trục Ly, nàng có nghĩ đến việc Đại Huỳnh kiến quốc được mấy chục năm, liên tục xảy ra chiến tranh, giờ mới được hưởng thái bình chút, tội gì vì ân oán cá nhân…”

      Ân Trục Ly mỉm cười ngắt lời : “Bệ hạ, ý ngài là Hà thái phi và Thái phó chưa chắc chịu dụng binh phải ?”. Nàng ghé sát vào Thẩm Đình Giao, tiếng ôn nhu như chảy ra thành nước: “Bệ hạ, chuyện bảo tàng ở huyện Kim Thành, người nghĩ rằng ta thực lừa Khúc tướng quân à?”

      Thẩm Đình Giao tái mặt, Ân Trục Ly vẫn dựa vào ngực , cầm tay hôn cái: “Khúc Lộc giờ chưa phát ngay, nhưng hơn ngàn người tại Tê Vân Sơn chắc chắn rồi tìm ra. Ngài thất tín với lần, ngài cảm thấy Khúc đại tướng quân có nhóm bảo tàng này rồi còn có thể tin tưởng lời chiêu an của ngài sao?”

      Thẩm Đình Giao định đứng dậy ra ngoài, Ân Trục Ly vẫn lười biếng tựa vào ghế: “Lúc trước ta từng cấp cho Khúc tướng quân hai mươi vạn thạch lương thảo, phân phối từ huyện Kim Thành. Huyện Kim Thành phải là địa phương trù phú, tổng cộng có bao nhiêu lương thảo? Dù Khúc đại tướng quân có phát ra bảo tàng lương thực trong thành đương nhiên rất khan hiếm, có tiền bạc cũng phải tìm nguồn phân phối từ thành khác, đây chính là thời cơ tác chiến. Lúc này bệ hạ xuất binh có phần thắng. Nếu để qua vài ngày…”

      Thẩm Đình Giao bừng bừng lửa giận, đột ngột xoay người ấn nàng vào ghế: “Khốn kiếp! ngày nàng tính kế này là tính kế khác! Nàng sớm tính rằng bản Vương kế vị sao lại chiêu an Khúc Thiên Cức đúng ?”

      Ân Trục Ly mặc kệ ấn mình, nhìn tức giận thở ra hơi, chẳng còn chút phong tình nào của trước kia, cười cười: “Cửu gia, ngài nên tự xưng trẫm”

      Thẩm Đình Giao cực kỳ hận cái vẻ tim phổi này của nàng, giơ tay định đánh nhưng mãi lại hạ tay xuống, bụng chợt rục rịch cỗ tà hỏa, chẳng còn ý định bỏ ra ngoài: “Người đâu, trói Ân Trục Ly lên long sàng cho trẫm”

      1.Chương ở đây là tài văn chương, tư ở đây là tư thái tư cách. Nghĩa là có tài của rồng, có phong thái của phượng. chung là khen
      2.Ý là cùng là đàn bà nhưng số phận lại khác nhau
      3.Cũng có nghĩa như “chiến tranh”


    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 53. ĐỒ VÔ SỈ

      Quả thực Ân Trục Ly bị trói lên long sàng. Mấy thị vệ biết là có chuyện gì nhưng vì là trói vào long sàng chứ phải là bắt vào tù nên họ cũng giám ép nàng vô lý. Ân Trục Ly cũng muốn làm bọn họ khó xử, chưa giãy dụa.

      Từ xưa đến nay, bậc đế vương vẫn thường có sở thích kỳ lạ ít người biết; thị vệ và người hầu trong cung đều là người biết nên gì và nên gì, cũng nghiêm túc dùng dây đỏ cột Ân Trục Ly vào long sàng. Thẩm Cửu gia cũng phụ tay, muốn tìm thấy ánh mắt khuất nhục của nàng.

      Tứ chi Ân Trục Ly bị trói giường, nàng lười nhác cười cợt: “Aiii, tuy rằng ta định , nhưng Cửu gia à, buộc như thế làm sao cởi được quần áo?”



      Các thị vệ mặt đều cứng đờ, ràng là nhịn cười đến đau người. Thẩm Đình Giao nổi điên, thế mà người giường còn tranh thủ đổ dầu vào lửa thêm: “Được rồi, ra đôi khi cởi đồ cũng là loại tình thú. Có điều người có nghĩ đến nửa phải đổi tư thế… biết làm thế nào để lại vào được lần nữa nhỉ?”

      Cuối cùng Thẩm Đình Giao nhịn nổi nữa! Luận về vô sỉ, đương nhiên phải đối thủ của Ân Trục Ly: “Đồ lưu manh…ngươi…ngươi…!” xuất thân hoàng gia, coi như cũng biết kiềm chế, thể mắng lời thô bỉ, vì thế tức giận đến rồ người: “ ra ngoài hết cho trẫm, biến hết !”

      Mấy thị vệ cúi đầu, tỏ vẻ nghiêm túc bước ra khỏi cung, dường như tất cả cười đến nghẹn thở. Ân Trục Ly thấy tức giận đến gò má đỏ bừng, giật giật cổ tay mới nhớ ra mình bị trói, thở dài: “Uống ngụm nước cho dễ thở cái nào, aiiii, vẫn thường là vua muốn thần chết, thần thể chết nữa là bệ hạ muốn Trục Ly đêm, sao Trục Ly có thể từ chối được. Bệ hạ cần gì phải làm điều thừa thãi?”

      Thẩm Đình Giao quyết định đấu võ mồm với nàng. cởi đồ của mình, bước lên sạp, thô bạo đè lên người nàng.

      Từ , Thẩm Đình Giao được giáo dục tốt, hiểu mười. Tuy vậy chuyện nam nữ, ngoài chuyện hùa theo Ân Trục Ly, cũng ít tiếp xúc chứ đừng đến kỹ xảo gì đó. Ân Trục Ly nhắm mắt cười khổ: “Cửu gia, cần vội thế.”

      Thẩm Đình Giao cũng thấy đường mòn khô cằn khó vào, vài lần cũng tiến lên được nên nhìn trái ngó phải, cuối cùng thấy chút rượu còn bàn, đổ vào đó. Ân Trục Ly nhíu mày: đau thế này nàng vẫn chịu được.

      Thẩm Đình Giao lăn lộn với nàng ba trăm hiệp, gần như hết sạch cả sức. Cúi đầu nhìn xuống, thấy nàng vẫn lạnh lùng, có vẻ hào hứng, lại cúi xuống hôn nàng.

      Khi đôi môi đỏ mọng kia lại gần, Ân Trục Ly né : “Đừng, Cửu gia, buồn nôn.”

      Thẩm Đình Giao cảm thấy giận dữ, ra sức hôn tiếp xuống. Hiển nhiên Ân Trục Ly cũng làm chuyện thừa thãi như ra sức cắn . Sắc mặc nàng càng lúc càng xấu, thái độ ràng là ghê tởm buồn nôn. Thẩm Đình Giao thấy nàng có vẻ giống như giả vờ, nâng nửa người lên, thân mật : “Khó chịu lắm à?”

      Ân Trục Ly cố gắng đè nén cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày: “Rót hộ ta chén trà, Cửu gia.”

      Thẩm Đình Giao dù sao cũng quen thân với nàng, phải để ý đến quần áo lộn xộn, đứng dậy rót chén trà nóng đưa đến miệng nàng. Ân Trục Ly khẽ chạm vào tay để uống, sau lúc thấy tươi tắn hơn, vừa cười vừa : “Đến đây nào Cửu gia, tiếp tục.”

      Thẩm Đình Giao phát ra lúc đè lên nàng được hôn nàng, nàng phun vào . Hơn nữa tư thế này cũng khiến nàng khó có ham muốn. Vừa rồi cũng chỉ là quá bực mình, bây giờ quả thực cũng bắt đầu rục rịch… suy nghĩ về tư thế này từ lâu lắm rồi, nhưng đến lúc thực mới phát ra nàng lại hưởng ứng tí nào!

      = =

      Tuy rằng vô cùng muốn thừa nhận nhưng cũng mất bớt hưng phấn, lập tức đứng dậy. Ngược lại, Ân Trục Ly sạp lại thấy bất ngờ: “Cửu gia thích à?”

      Thẩm Đình Giao hơi bực mình: thế là ý gì? Người sạp lại thấy cay đắng: “Giá mà có thể nô tỳ cũng muốn làm kẻ khô rang thiếu nước thế này, Cửu gia được thế mà.”



      Đêm hôm đó, Thẩm Đình Giao đập vỡ hết chén tách trong tẩm cung. Ân Trục Ly vẫn nằm sạp, còn có thể trêu chọc : “Bệ hạ, nhịn được bực sao bàn chuyện lớn?”

      Thẩm Đình Giao gầm gừ. nhặt đồ rơi mặt đất, bỏ ra ngoài. Ân Trục Ly vẫn ở sạp, quần áo lộn xộn, hở hết da thịt. Ân Trục Ly cũng quen rồi, lên tiếng gọi: “Ai ở bên ngoài?”

      Nội thị ngoài tẩm cung nhanh chóng trả lời: “Hồi bẩm Vương phi, nô tài ạ.”

      Ân Trục Ly đại: “Vào đây, cởi trói cho bản vương phi.”

      Nô tài lập tức vào: “Vâng, thưa vương phi.”

      Nàng gần như khỏa thân hoàn toàn. Thẩm Đình Giao tức giận đến nghẹn ngào, hét về phía nội thị bên ngoài cửa: “Cút!”

      Nội thị đáng thương chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, sợ hãi chạy nhanh. Thẩm Đình Giao nghĩ cẩn thận, thấy nàng ràng là sợ bị người khác nhìn thấy cơ thể mình. u ám bước đến bên sạp. Bình thường đẹp trai hơn hẳn mọi người, giờ lại có thêm vài phần khí thế vương giả, càng nổi bật vẻ ngoài hiếm có.

      Ân Trục Ly nằm ngửa nhìn , chợt nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ.

      Thẩm Đình Giao từ từ cởi dây trói ở tay phải cho nàng. Ân Trục Ly giãy dụa, dây trói cũng cọ xước da, chỉ để lại vết bầm đỏ. kìm được mà đưa cổ tay đó lên thổi thổi, khép mắt nhìn thẳng vào mắt Ân Trục Ly. Hai người đều rối bời.

      Im lặng trong chốc lát. Ân Trục Ly đưa tay lên cổ , ghé sát bên tai , nỉ non chiều chuộng: “ để cho bệ hạ xả rồi mà sao vẫn giận?”

      Bàn tay hư hỏng của nàng thò vào trong cổ áo , móng tay dài được chăm sóc cẩn thận lướt qua da thịt với lực vừa phải, khiến chợt cảm thấy run rẩy.

      Lòng Thẩm Đình Giao lại xao động kỳ lạ. Khi này tay trái và chân của nàng vẫn bị trói, chỉ có tay phải được tự do hoạt động; thế nhưng Thẩm Đình Giao lại có cảm giác mình mới là người nằm dưới. ra đôi khi ở hay dưới cũng là loại khí thế, chẳng liên quan gì đến vị trí cả.

      cũng cảm thấy hơi tức giận. Thân thể quá thành thực. thoải mái xoa nắn làn da mềm mại mẫn cảm kia, bụng liên tục thở dài, thầm tự bảo mình quên , coi như hôm nay so đo với nàng! *bạn này khổ quá haha*

      Sau hồi **, tay phải Ân Trục Ly vẫn đặt cổ . Giọng nàng ngọt ngào như mật, dịu dàng lưu luyến: “Khi nào Cửu gia xuất binh Thiên Thủy?”

      Thẩm Đình Giao biết nàng vẫn muốn để cho Khúc Thiên Cức con đường sống. nắm bàn tay an phận kia, nghĩ lúc lâu như hạ quyết tâm: “Đánh nhau quan trọng là tốc độ. Bây giờ bản vương triệu tập quân lính, tiến về Lũng Tây.” Ân Trục Ly và nhìn nhau. Thẩm Đình Giao tỏ ra rất mạnh mẽ, kiên quyết: “Định bất phụ quân” (1)

      cởi dây trói cho nàng, còn mình tự đứng lên thu xếp, sau đó gọi Hà thái phi, Phó thái phó để bàn bạc; lập tức sai người gọi Binh bộ Thượng thư, triệu tập ba quân.

      Ân Trục Ly nằm sạp, cũng thấy hơi cảm động. gọi Hà thái phi và Phó Triêu bàn bạc là vì biết hai người bọn họ đồng ý việc điều quân giết Khúc Thiên Cức. Dù sao đó cũng là vị lão tướng tung hoành trận mạc hơn nửa đời người; quan trọng hơn, ông ta nắm trong tay 15 vạn trọng binh, tất cả đều tinh nhuệ. Hơn nữa thực lực của đất nước Đại Huỳnh cũng kém nhiều, nếu có kẻ thù bên ngoài xâm lược trụ nổi.

      bước ra cửa cung. Ân Trục Ly lại thấy lo lắng, gọi to: “Bệ hạ.” Thẩm Đình Giao quay lại nhìn nàng, thấy nàng ngồi sạp, mái tóc đen xõa xuống vai, như vừa tỉnh dậy, lòng mềm lại: “ .”

      Ân Trục Ly yếu ớt : “Việc hành quân đánh giặc nô tỳ hiểu, nhưng đây là chuyện khó khăn, xin bệ hạ hãy mang nô tỳ theo.” Nàng cười cười ra vẻ bỡn cợt: “Nếu bệ hạ lại Khúc Thiên Cức, nô tỳ có thể giúp bệ hạ trốn thoát.”

      Thẩm Đình Giao: “…Ngươi có biết đây là dao động quân tâm ? Nếu ở trước tam quân bị chặt đầu làm gương.”

      Ân Trục Ly biết cho phép, bắt đầu mặc đồ, miệng cũng ngừng: “Nếu quân tâm kiên định sao mấy lời linh tinh có thể làm dao động được. Nếu quân tâm vốn kiên định, dao động thêm lần có chuyện gì nào? Từ từ, trước khi rời cung, bệ hạ cho nô tỳ năm trăm quân sĩ ?”

      “Nàng mượn lính làm gì?” – Thẩm Đình Giao ra lệnh cho nội thị gọi hơn mười võ tướng có tiếng đến. biết Ân Trục Ly xưa nay làm chính luôn có bài bản, cũng hỏi nhiều thêm – “Trong cung chỉ còn hai vạn ngự lâm quân, nàng tự chọn .”

      Thẩm Đình Giao cùng Phó Triêu trước. Đây quả là hành động sáng suốt: mặc dù đọc nhiều sách bàn về binh pháp nhưng lại có kinh nghiệm thực chiến, đưa theo lão tướng đương nhiên tốt hơn.

      Cửa thành Thiên Thủy đóng chặt. Khúc Thiên Cức ỷ vào việc thành lũy kiên cố, lương thảo đưa đến trước mắt cũng xuất binh. Thẩm Đình Giao đưa theo hai mươi vạn đại quân tập kích bất ngờ, vốn dĩ dật đãi lao (2), chiếm thế thượng phong.

      Phó Triêu vốn tán thành việc xuất binh, vì thế từ xuống dưới ai nấy đều lo lắng.

      Trong lều chính, Phó Triêu , võ tướng và Thẩm Đình Giao cùng phân tích tình thế trước mắt. Khúc Thiên Cức là tên cáo già, nhiều kinh nghiệm hành quân, hề để lộ sơ hở gì ở tuyến phòng ngự. Mọi người phân tích rất lâu, Thẩm Đình Giao cau mày. Chỉ có Ân Trục Ly ở ngoài lều là sung sướng, ngậm cây cỏ, ngâm nga ca hát, phơi nắng ngoài quân doanh.

      Thẩm Đình Giao và mười vị danh tướng còn lại đứng từ cao nhìn xuống nàng bên dưới. Đôi mắt ấy trong veo, in sắc trời xanh. tự nhiên lại muốn ra ngoài, giọng tuy có ý trách cứ nhưng thái độ lại vô cùng cưng chiều: “Thế này còn ra thể thống gì nữa?”

      Ân Trục Ly cũng giữ mặt mũi cho , nắm tay đứng dậy, hớn hở : “Vương thượng và các vị tướng quân nghĩ ra kế sách rồi?”

      Thẩm Đình Giao u ám, mọi người phía sau ai gì. Phó Triêu lại là người cất lời: “Vương phi có diệu kế?”

      Ân Trục Ly hơi lắc đầu: “Ta thấy các vị tướng quân cầm chắc thắng lợi, hay là cứ đánh thẳng vào thành Thiên Thủy . Khúc Đại tướng quân vô cùng kiêu ngạo về tài cầm binh của mình, nếu thành bị phá, tự sát vì xấu hổ, haha.”

      Mọi người nghe xong mặt đầy hắc tuyến. Nàng lại nghiêm mặt : “Có điều nếu các vị tướng quân tạm thời có phương án gì mà thời cơ chiến đấu lại nhanh chóng trôi qua có lẽ nghe thử hạ sách của Trục Ly xem sao.”

      Các tướng quân và nàng đều có biết nhau nhưng xưa nay ít qua lại. Nhân lúc nàng câu đó, vội ôm nàng vào trong lều, đẩy sa bàn ra trước mặt nàng, ra vẻ sẵn sàng lắng nghe. Ân Trục Ly nhìn sa bàn, biết nên khóc hay cười: “Các vị, đây là hành quân đánh nhau. Trục Ly chỉ là thương nhân, biết chuyện thế này.” Nàng nhìn mọi người xung quanh rồi dừng ở Thẩm Đình Giao trước mặt: “Trước mắt, thứ quan trọng nhất với Khúc tướng quân hẳn là lương thảo. thủ thành ra chắc chắn là vì đợi lương thảo được chuyển đến. Tục ngữ có ‘Dục tiên thủ chi, tất tiên dư chi’ (3). bằng chúng ta cho lương thảo.”

      Nàng vừa lời này ra, có người cười ầm lên: “Vương phi, quả người biết gì về đánh trận. Giờ cho lương thảo phải là cho phản công được à?”

      Ân Trục Ly thản nhiên cười: “ giấu gì mọi người, mấy ngày trước, khi Ân mỗ quay về thành Trường An có điều lượng lương thực khoảng mười vạn thạch. Hơn nữa, Ân gia có vị được gọi là quỷ y, hẳn mọi người có nghe tên. Trục Ly nhờ người đó chế tạo loại thuốc bột uống vào gây mệt mỏi màu trắng. Vì cùng màu nên lẫn vào gạo khó phát . Bởi vì số lượng cần quá lớn nên vẫn trì hoãn đến giờ.”

      Mọi người ai cười, sợ hãi nhìn nàng. Nàng gẩy linh tinh sa bàn địa thế núi non của hai quân, lạnh nhạt : “Nếu hai bên thỏa hiệp, sau đó đưa vào quân doanh của Khúc tướng quân, dù phòng thủ của Thiên Thủy thành có kiên cố đến mấy có người canh giữ cũng thể gây khó khăn cho chúng ta được. Hơn nữa có mười lăm vạn lính, nếu chém giết hết người đời sau đánh giá chúng ta là chế độ tàn bạo. Nếu dùng từ “chiêu hàng” lại thành công đức lớn.”

      Thẩm Đình Giao ngước nhìn nàng, lúc lâu sau mới : “Ai đưa lương thảo vào thành?”

      Ân Trục Ly cũng tính đến điều này: “Đại đương gia của Phỉ Ký Phỉ Quan Sơn.”

      Mọi người choáng váng. Đây quả là cách chọn người hiếm thấy. Đầu tiên phải Phỉ gia và Ân gia vốn ưa gì nhau; giờ Ân Trục Ly lại sắp thành Hoàng hậu, Phỉ gia trước kia hoàn toàn đắc tội với nàng, hoàn toàn có thể phản bội Đại Huỳnh, tìm Khúc Thiên Cức nương tựa.

      Tiếp nữa Phỉ gia cũng là thương nhân có thực lực, có thể cung cấp lương thảo cho việc hành quân, lại càng hợp lý.

      Lại , Phỉ Quan Sơn bình thường cũng đối đầu với Ân gia, gián tiếp đắc tội với Thẩm Đình Giao ít, muốn lấy lòng Thẩm Đình Giao lần này thể dốc toàn lực.

      Trong lều lặng thinh. Phó Triêu chắp tay : “Nếu Phỉ Quan Sơn tìm Khúc Thiên Cức để dựa vào sao?”

      Ân Trục Ly khẽ cười: “Thái phó quá lo rồi. Trong cung Ân Trục Ly còn năm trăm lính, bọn họ giúp Vương thượng bảo vệ tốt người nhà của đại chưởng quỹ nhà họ Phỉ.”

      Lại im lặng. Hơn hai mươi người trong quân trướng ai gì. Hà Giản cúi người cung kính : “Tại phái người truyền Phỉ Quan Sơn.”

      Ân Trục Ly giữ lại: “ phiền tiên sinh. Vừa ra khỏi thành Trường An Vương thượng gửi thư rồi. đến Thiên Thủy chậm hơn chúng ta hai ngày để tránh gây nghi ngờ. Có lẽ giờ đường rồi.”

      Nàng ra khỏi lều, lại lười biếng nằm phơi nắng. Quân tướng nhìn nàng mà khỏi sợ hãi.

      Binh giả, quỷ đạo giã (4). Muốn đánh nhau đổ máu mà vẫn thắng phải suy nghĩ cẩn thận.

      1.Định bất phụ quân: Mình hiểu câu này. Ai biết nghĩa xin giải thích hộ nhé.
      2.Dĩ dật đãi lao: Lấy an nhàn đối phó với mỏi mệt. Đây là trong 36 kế trong Binh pháp Tôn Tử. Bạn nào muốn tìm hiểu sâu hơn google nhé.
      3.Dục tiên thủ chi, tất tiên dư chi: muốn nhận được phải cho
      4.Binh giả, quỷ đạo giã: câu cửa miệng của các vị tướng, nghĩa là “dùng binh đánh giặc là hành động dối trá”. Đây cũng là Binh pháp Tôn Tử. Thông thường, có thể tấn công giả tấn công, muốn đánh giả như muốn đánh, muốn hành động gần nhưng lại giả như muốn hành động xa. Lấy lợi dụ kẻ tham, chiến thắng kẻ loạn, phòng kẻ có thực lực, tránh kẻ thù mạnh, khiêu khích kẻ hay giận dữ. Địch khinh thường làm chúng thêm kiêu, địch nhàn hạ làm chúng vất vả, địch đoàn kết làm chúng ly tán. (theo vietnamdefence.com)


    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 54. NỢ MÁU TRẢ BẰNG MÁU

      Ngày 16 tháng 11, mười lăm vạn quân sĩ của Khúc Thiên Cức trúng độc khoảng 7 phần, toàn thân mất hết sức lực; tuy nguy hiểm đến tính mạng nhưng muốn run rẩy giương cung cũng làm nổi.

      Thẩm Đình Giao giao cho Phó Hướng tấn công thành Thiên Thủy, bắt được vô số quân lính, ngựa và vũ khí. Khúc Thiên Cức đem bốn vạn tàn quân lui giữ Kim thành nhưng số người quá ít, thể chống lại.

      Ngày 30 tháng 11, Kim thành bị phá. Ngày đó, Ân Trục Ly đứng ở đầu tường, máu chiến sĩ ngập tràn phố xá, tiếng chém giết rung chuyển trời đất. Thẩm Đình Giao sóng vai với nàng, khẽ nắm tay nàng: “Trục Ly, lần cuối, được ?”

      Đầu tường gió lớn, Ân Trục Ly cởi áo choàng, cẩn thận khoác lên người , buộc dây: “Chúc mừng bệ hạ thống nhất được giang sơn”

      lâu sau Phó Hướng lên đầu tường, nghiêm trọng : “Vương thượng, Khúc Thiên Cức bị vây. muốn gặp Vương phi.”

      Thẩm Đình Giao nắm chặt tay Ân Trục Ly, lạnh lùng : “Võ nghệ của sâu lường được, hôm nay muốn gặp Vương phi của bản Vương, lại định giở trò gì chắc?”

      Ân Trúc Ly vỗ mu bàn tay , trấn an: “Bệ hạ, có lần nữa đâu, để thần thiếp tiễn đoạn đường”. Nhìn Thẩm Đình Giao vẫn có vẻ lo lắng, nàng lại cười cười: “Hôm nay ở đâu? Phiền Thái phó phái 800 thần tiễn bao vây , dù muốn đấu, bản Vương phi cũng sợ

      Ánh mắt Phó Hướng chợt có vẻ kỳ quái. Ân Trục Ly đương nhiên hiểu , nàng là người đa nghi, nếu Phó Hướng có tâm tư khác, 800 cung thủ này sợ rằng chỉ để nàng tiễn đưa Khúc Thiên Cức mà còn để chôn nàng cùng luôn. Nếu để đắc thủ, đường xuống suối vàng, Khúc Thiên Cức chắc chắn cười nhạo nàng.

      Phó Hướng xuống an bài, nàng cũng gì, tự mình dắt Thẩm Đình Giao .

      Khi đó, Khúc Thiên Cức chắp tay đứng giữa Thủy các trong thành Thiên Thủy. Xưa nay hùng cùng đường khiến người than khóc, cũng có vẻ gì chật vật. Thấy Ân Trục Ly đến, còn tỏ ra vui vẻ: “Con đến rồi?”

      Giọng điệu giống hỏi thăm ân cần mà giống gặp lại người cũ lâu thấy.

      Thiên Thủy các có hồ nước lộ thiên, mái hiên điêu khắc hoa lan, tuy khoe khang nhưng vẫn xa hoa. Trong vườn còn có hai ngọn ngô đồng, trời cuối thu đầu đông nên lá vàng thưa thớt, hoa sen trong hồ héo rũ, cành cứng ngắc; cảnh này càng khiến tòa lầu tinh xảo thêm phần xơ xác tiêu điều.

      Ân Trục Ly nắm tay Thẩm Đình Giao, tiến lại gần ông. Phó Hướng vốn bí mật hạ lệnh nhất định phải bắn chết nàng, giờ thấy thế vội vã thay đổi lệnh.

      Ân Trục Ly thích cảnh thu này. So với ngày đó hai người gặp nhau, nàng mặc bộ lễ phục cho Phúc Lộc Vương phi, mọi thứ có vẻ thê thảm hơn: “Khúc tướng quân, lâu gặp”

      Khúc Thiên Cức cười khổ: “Hai mươi năm nay, con thận trọng chỉ vì ngày hôm nay?”

      Ân Trục Ly đứng cách ông năm bước, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo như nước hồ thu: “Khúc tướng quân, dù bao nhiêu năm thiếu nợ trả tiền vẫn là chuyện hiển nhiên”

      Khúc Thiên Cức gật đầu, cũng tỏ ra xấu hổ: “Con làm rất khá. Nhưng Trục Ly này, năm đó cha sai vì phụ người, giờ con hãy buông tha Thương và Lăng Ngọc ”. Lúc nhờ vả người khác ông ta cũng ăn khép nép, chỉ làm người ta thêm thở than: “Dù sao cũng là máu mủ ruột rà”

      Ân Trục Ly cười cười, ánh mắt lại lạnh như băng: “Khúc Đại tướng quân, ngài già rồi. Trước kia ở trước mặt ta, ngài cũng đâu có tự nhận là phụ thân?”

      Khúc Thiên Cức u ám: “Có lẽ vậy, ai mà già

      “Đúng là Khúc tướng quân” – Ân Trục Ly năng sắc bén – “Nhìn kỹ ngài cả đời này: làm tướng bất trung, làm người bất tín, làm chồng giết vợ, làm cha vứt bỏ con. Ngài bất trung bất tín đến mức này, bất nhân bất nghĩa đến dường này, sao có thể là cha ta?”

      Khúc Thiên Cức chỉ im lặng. Nàng cũng tức giận, giọng như hồ nước trong xanh: “Có thể làm giao dịch , Khúc tướng quân?” – nàng cười, ngẩng đầu nhìn ông ta – “Ta đồng ý với ông đối đãi với Khúc Hoài Thương và Khúc Lăng Ngọc… Người làm gì ta, ta đụng vào”

      Khúc Thiên Cức gật đầu. chiến tướng đường cùng bớt ngông nghênh, chỉ là ánh mắt hơi ấm áp, giống như mình hứa hẹn với con : “Điều kiện là gì?”

      Ân Trục Ly mỉm cười, ghé sát vào ông ta, giọng : “Sau này, nếu gặp sư phụ ta, cho chàng biết ta chàng. Phải cõng mẹ ta rồi lặng lẽ cho chàng biết”

      Nghe xong, Khúc Thiên Cức chợt hiểu được bảy tám phần nguyên nhân Đường chết. Dường như ông ta nghe được bí mật rất ngây thơ, nhếch mép cười: “Được”

      Hai người hiếm khi gần nhau như vậy, dù sao cũng là lần cuối, Ân Trục Ly dần cũng vui vẻ: “ ra sau 8 tuổi, ta còn hận ông nữa”

      Bởi vì sau 8 tuổi, ta còn nghĩ tới ông nữa.

      “Khúc Lăng Tiêu” – có vẻ Khúc Thiên Cức nhớ lại chuyện cũ, giọng chợt có ba phần dịu dàng – “Lúc mang thai, Bích Ngô và ta đặt tên cho con”

      Ân Trục Ly hơi lùi về sau, nắm tay Thẩm Đình Giao: “Đáng tiếc là ta dùng đến. Khúc tướng quân, hẹn gặp lại”

      Nàng dẫn Thẩm Đình Giao ra khỏi Thiên Thủy các, váy áo lướt qua lá mùa thu, mũi tên bắn như mưa sau lưng.

      Ở trạm tiếp theo của Thiên Thủy các, Ân Trục Ly nhạt: “Phản tướng Khúc Thiên Cức đền tội, chặt đầu bêu ở đầu tường thành Trường An, để cho dân chúng chứng kiến”

      Chư tướng vây quanh tranh nhau chúc mừng, Hà Giản yếu ớt : “Chúc mừng Vương phi báo được thù lớn”

      Ân Trục Ly quay đầu nhìn về phía lầu các, tuy cười nhưng lại u ám: “Thù lớn báo?”. Nàng khẽ than: “Thù lớn báo, cửa nát nhà tan… Tiên sinh, Trục Ly vui gì đây?”

      Lời quá đơn, tất cả nghẹn lời.

      Đằng xa có tiếng người rú lên, phá tan yên lặng. Ân Trục Ly ngẩng lên nhìn thấy Ngụy thị. Bà ta biết mình đủ sức nhưng vẫn giãy giụa khỏi hai binh sĩ giữ mình, chạy về phía bên này: “Thiên Cức!”

      Bà ta trông rất lôi thôi, hoàn toàn rối loạn, còn chút nào cao quý của ngày xưa. Bà ta chạy được quãng ngắn bị tướng lĩnh bên người Ân Trục Ly và Thẩm Đình Giao đẩy ngã xuống đất, tay bà ta nắm chặt lấy góc áo Ân Trục Ly.

      Có quân sĩ cầm hộp gỗ đàn đến cho Trục Ly xem qua, bên trong đựng thông báo chặt đầu thủ thành Trường An.

      Mắt Ngụy thị như sắp nứt ra, tay bị chỉ áo cứa đến chảy máu, máu tươi chảy đầm đìa, giọng bà ta như quỷ đòi mạng: “Ân Trục Ly, ta hận ngươi! Hận ngươi!”

      Ân Trục Ly nghiên người nhìn bà ta, tỏ ra suy nghĩ: “Bà hận ta giống ta hận bà ?”. Nàng nâng mặt Ngụy thị lên, tỏ vẻ đương nhiên: “Khúc phu nhân, khi ta còn bà làm ta mất mẹ, ta làm bà trung niên để tang chồng, công bằng mà? Về phần Khúc Lưu Thương, để ta xem có lợi ích gì

      Tay kia của bà ta nắm quá chặt, kéo ra nên quân sĩ định dùng đao chém. Ân Trục Ly nghiêng người, cười cười đảy năm ngón tay kia ra, mọi người nghe tiếng xương cốt gãy lìa: “Khúc phu nhân đừng nhìn ta như vậy. Ta giết chồng bà, giết con bà bà đau lòng, lúc bà giết mẹ ta có nghĩ người khác cũng đau lòng ? Bà hóa thành lệ quỷ mà còn mặt mũi đến tìm ta ta cũng vui lòng tiếp đãi”

      Quân sĩ kéo Ngụy thị xuống. tướng lĩnh đến gần Ân Trục Ly, cúi xuống hỏi: “Vương phi, xử lý bà ta thế nào?”

      Ân Trục Ly nắm eo Thẩm Đình Giao, xoay người về phía xe, nhàng chữ: “Thả”

      Ngay lập tức có người khen tặng: “Vương phi quả là có tấm lòng nhân hậu, lấy ơn báo oán, là người có nhân có nghĩa…”

      “Nhân nghĩa?” – Ân Trục Ly cười, nhiều ngày ở cùng, nàng cũng quen thuộc với tướng lĩnh, đứng lên – “xin lỗi Bạch phó tướng, chẳng qua bản Vương phi muốn nhìn bà ta sống mái nhà, nơi nương tựa xem thế nào thôi”

      Lúc mọi người lúng túng, Trương Thanh sải bước đến: “Mẫu phi, phụ hoàng, Khúc Hoài Thương con Khúc Thiên Cức chạy thục mạng về hướng Tây Bắc, tạm tung tích”

      Ân Trục Ly phất tay: “Chó nhà có tang, đủ đe dọa. Cho

      Lần này ai dám khen nàng nhân hậu, nhân nghĩa gì hết!

      Thẩm Đình Giao rảnh mà ngồi ở Lũng Tây, còn rất nhiều việc ở Trường An chờ . Lần bình định này vào sử sách Đại Huỳnh, đồng thời cũng đặt tên vào trong lòng con dân Đại Huỳnh, vị trí ngai vàng trong triều kia còn ai có thể tranh với nữa.

      đứng xa giá, luận công ban thưởng cho vương sư tướng lĩnh, ánh sáng vàng cuối thu mờ nhạt lan tỏa, cát bay cuồn cuộn, nhìn càng thêm phần hùng vĩ mỹ lệ.

      Lần đầu tiên Ân Trục Ly thế thế này: giơ tay nhấc chân đều tỏa ra bễ nghễ cao quý thiên hạ. Thậm chí Ân Trục Ly còn nghĩ rằng mới là người thực chiến thắng trận chiến này, uổng công cố gắng, cướp được giang sơn Đại Huỳnh, lưu lại mối họa nào.

      Mọi người thường xem thường kẻ thắng bằng thủ đoạn nhưng thua vẫn là thua, thắng chính là thắng, dùng nỗ lực tối thiểu đạt được lợi ích tối đa, quả là con đường đúng đắn. Được làm vua thua làm giặc, điều sử sách ghi lại chỉ là thắng thua thế nào, vinh quang hay .

      Ân Trục Ly lên xe với . Khi xe khởi hành, nàng chợt quay lại nhìn Thiên Thủy các phía xa, tòa lầu nguy nga trong sương mù mông lung giữa sắc trời thu. Nàng rũ tay áo choàng thêu khổng tước xòe đuôi bằng chỉ vàng, cảm thấy hơi lạnh lẽo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :