1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 368 hồi cuối: khảo nghiệm cuối cùng

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: Camnu


      Cúc Như Khanh lấy hộp sắt ra, tay bẻ đứt ổ khóa ở phía hộp sắt, ổ khóa bắt đầu rỉ sắt, mở hộp sắt ra, là một tấm hình cũ, mà người cũ trong hình, lại là quen thuộc như vậy, là mẹ của Liễu Nam Yên và cha của Mặc Thiên Trần- Mặc Chấn Đông chụp chung, trong hình hai người lúc ấy đều còn trẻ tuổi.


      Nam nhân hăng hái lúc tuổi trẻ, nữ nhân cười tự nhiên đôi mắt đẹp lưu chuyển tình ý lưu luyến, như vậy vì sao Chu Truyền Tốt lại cất giấu bức ảnh ở nơi này, hơn nữa còn là trân quý lâu như vậy.


      Cúc Như Khanh nhìn lại trong hộp sắt, có cái gì nữa, cầm tấm hình này, như vậy hình có thể chứng minh cái gì đây?


      Lúc này, Trần Ích thanh ở ngoài cửa vang lên: “Tổng tài, chúng tôi lục soát xong rồi! có thu hoạch gì!"


      "Rút lui!" Cúc Như Khanh mang theo hộp sắt này .


      trở lại nhà, đem hộp sắt đặt ở mặt bàn, cảm thấy tấm hình này là bình thường, nếu như là bình thường, Chu Truyền Tốt có lý do gì phải cất giấu cẩn thận như vậy, như vậy từ tấm hình nói lên, có thể trong này có bí mật !


      Cúc Như Khanh đem tấm hình đặt trong túi áo, tới ngục giam. Khi hắn vừa đến nơi thì cảnh tượng trước mắt cho biết, Liễu Nam Yên vừa mới ở đây lâu, Cúc Như Khanh càng thêm rơi vào trầm tư.


      quyết định lần này dò hỏi Chu Truyền Tốt nữa, mà là dặn dò cơ sở ngầm của mình, lần sau khi mẹ hắn tới, lập tức thông báo cho , muốn tra đây là chuyện gì xảy ra.


      Khi Mặc Thiên Trần buổi tối tan việc trở lại trong nhà, thấy Cúc Như Khanh có ở trong phòng khách chơi cùng bọn , tới phòng ngủ, lại thấy trong phòng ngủ cũng mở đèn, tới bên ban công, thấy Cúc Như Khanh tựa vào ban công hút thuốc.


      tới, tay cướp điếu thuốc tay hắn: "Ông xã, hút thuốc có hại cho sức khỏe! Gặp phải việc gì phiền lòng rồi, cho em nghe chút!"


      Cúc Như Khanh nhìn khuôn mặt nhắn nhẹ nhàng cười, chỉ cúi đầu hôn môi của cái, "Về rồi à!"


      "Đúng vậy! Trở về thấy , liền đặc biệt nhớ !" làm nũng, đưa tay ôm ̉ của .


      Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, ôm lên ngồi ban công, "Đúng là có chút tâm , nghĩ như thế nào cũng thông!"


      "Oa! Như Khanh thông minh như vậy cũng nghĩ thông, là vấn đề khó khăn gì đây, ra nghe chút!" Mặc Thiên Trần đung đưa hai chân , tay vẫn móc tại cổ của có buông ra.


      "Hôm nay tới ngục giam trong lúc vô tình biết được mẹ cũng đến gặp Chu Truyền Tốt, bởi vì là mẹ của , nên người của cũng chưa thám thính bọn họ cái gì." Cúc Như Khanh chỉ cho nửa.


      "Mẹ gặp Chu Truyền Tốt?" Mặc Thiên Trần cũng cảm thấy kỳ quái rồi, "Theo lý mà , mẹ nên biết năm đó Chu Truyền Tốt hại cha, bà thể nào lại Tìm Chu Truyền tốt, cho nên mới có thể nghĩ ra là vì cái gì, đúng ?"


      "Chính là như vậy, Trần càng ngày càng thông minh." Cúc Như Khanh gật đầu cái.


      Mặc Thiên Trần nhẹo đầu: "Nhưng là, coi như mẹ tìm Chu Truyền Tốt, vậy cũng thể nào làm tổn thương , đời này, có cha mẹ nào thương con cái của mình, ra cũng cần suy nghĩ tại sao, hoặc là mẹ chất vấn Chu Truyền Tốt!"


      Cúc Như Khanh suy tư chốc lát, " nhớ được ban đầu mẹ đã phản đối báo thù, mẹ hi vọng những chuyện qua coi như xong! Cho nên mẹ chắc là sẽ chất vấn Chu Truyền Tốt."


      "Vậy hỏi trực tiếp mẹ !" Mặc Thiên Trần đem cái trán chống đỡ ở trán của , "Mẹ chừng cho biết, như vậy cũng cần phải đoán tới đoán lui, cần tự làm khổ mình?"


      " biết chắc là mẹ , mẹ chữ cũng chuyện năm đó." Cúc Như Khanh lắc đầu cái.


      Mặc Thiên Trần an ủi : "Mẹ có thể là sợ làm tổn thương đến , cho nên mới những chuyện này, cũng nên nghĩ quá phức tạp!


      "Chỉ mong là như vậy!" Cúc Như Khanh cùng với đầu chống đỡ đầu, hai người cùng nhau ngắm bầu trời về đêm


      Sáng sớm , Mặc Thiên Trần phải gọi Cúc Hoài Cẩn rời giường, con bé này đặc biệt thích ngủ nướng, buổi sáng gọi tới mấy lần thì chịu dậy.


      Còn Cúc Cầm Du thân là người thừa kế Cúc thị, từ nhỏ liền hiểu người mình gánh vác trách nhiệm, vô cùng nghiêm với kỷ luật, bất luận hè nóng bức hay là trời đông giá rét, đều là sớm chút rời giường, luyện công đọc sách có làm chậm trể ngày, cho dù là trời mưa xuống, cũng giống như vậy.


      Mặc dù, Mặc Thiên Trần thương tâm nhìn Cúc Cầm Du như vậy, nhưng là, thân là người thừa kế Cúc thị, khi sinh ra, liền nhất định biết vận mạng của mình.


      Dĩ nhiên, là vô cùng sủng ái hai đứa trẻ này, thời gian năm năm trước, đều là trống rỗng, mà bây giờ mỗi ngày sớm chiều gặp nhau, làm hết sức chút, hi vọng đền bù khoảng thời gian chúng từng có tình thương của mẹ.


      Khi Cúc Như Khanh cùng Cúc Cầm Du luyện công sáng trở về, Mặc Thiên Trần cầm khăn lông cho hai cha con lau mồ hôi, sau đó lo lắng : "Hoài Cẩn phải làm thế nào? Để nó ở lại bên cạnh chúng ta, nó bây giờ càng lúc càng lười rồi!"


      "Đưa nó ra nước ngoài học lần nữa, em bỏ được sao?" Cúc Như Khanh khỏi cười mà .


      "Em là bỏ được!" Mặc Thiên Trần than tiếng, " vất vả tại mới ở chung chỗ, để nó ra nước ngoài học, em mỗi ngày đều nóng ruột nóng gan, nhưng là, nó căn bản quen với sự giáo dục trong nước, giáo của nó đã tìm em, nó ở lớp học biểu hiện tạm được, nhưng em biết Hoài Cẩn phải là đứa bé nghe lời, nó chỉ là tiếp thụ nổi hình thức giáo dục máy móc như vậy thôi."


      Cúc Như Khanh cuối cùng quyết định: "Ngày mai đưa Hoài Cẩn ra khỏi nước."


      Chiều nay, nhà bốn người người ngồi chung chỗ, Mặc Thiên Trần đem cúc Hoài Cẩn ôm vào trong lòng: "Hoài Cẩn, cha mẹ đã bàn bạc qua, tiếp tục để con qua quốc học, con thấy thế nào?"


      Cúc Hoài Cẩn trợn to con ngươi, nhìn Cúc Như Khanh chút, lại nhìn biểu tình của Thiên Trần, "Cha mẹ, con muốn xa mọi người. . . ."


      "Cha mẹ cũng muốn đưa con ra nước ngoài, nhưng là, bản thân con đã quen với phương thức giáo dục ở nước ngoài, ở chỗ này học tập, là có thể ở lại bên cạnh cha mẹ, nhưng như vậy đối với con lại có nhiều giới hạn, làm cho con phát triên hết tài năng của mình." Mặc Thiên Trần , " giáo đã nói qua với mẹ về biều hiện của con ở lớp, cha mẹ đều cho rằng Hoài Cẩn có lỗi, chỉ là mỗi người đối với hình thức giáo dục cho là bất đồng mà thôi, cho nên, cha mẹ cuối cùng quyết định, để con ra nước ngoài học, con ngày nào đó, muốn mình lớn lên, con sẽ như chim ưng chao liệng bầu trời."


      Cúc Hoài Cẩn đưa tay bé ôm ̉ Mặc Thiên Trần: "Được, con nghe lời cha mẹ."


      Mặc Thiên Trần cùng Cúc Như Khanh cười tiếng, Cúc Hoài Cẩn bỗng : "Con rất nhớ cha mẹ . . . . . ."


      "Cha mẹ cũng nhớ Hoài Cẩn . . . . . ." Mặc Thiên Trần đến phần sau có chút nghẹn ngào, đây là con của , là động lực sống của , nhưng vì tiền đồ của nó, biết, phải buông tay.


      Cúc Cầm Du cười : "Đồ đại lười, cũng nghĩ tới tôi?"


      "Gọi chị !" Cúc Hoài Cẩn vui vẻ thôi.


      "Stop!" Cúc Cầm Du xem thường, " phải so với tôi ra ngoài sớm mấy phút sao!"


      "Cho dù là giây, tôi cũng là chị của cậu." Cúc Hoài Cẩn ở trong ngực Mặc Thiên Trần làm nũng, "Mẹ, mẹ có đúng ?"


      Mặc Thiên Trần nhìn bọn trẻ: "Đúng vậy! Hoài Cẩn là chị, chị thì phải chăm sóc em trai thật tốt mới phải!"


      Cúc Cầm Du giơ lên quả đấm: "Nếu như mà tôi lần nữa ở trong bụng mẹ, tôi nhất định đem ngươi chen đến, để cho tôi ra trước!"


      "Em trai đáng , có nếu như, chúng ta cũng chỉ có lần này, cho nên, tôi cả đời đều chỉ có thể là chị của cậu, mà cậu, cũng chỉ có thể làm em trai của tôi." Cúc Hoài Cẩn đẩy quả đấm của ra: "Em trai ngoan, gọi chị một tiếng, chị sắp phải xa cậu nửa năm rồi."


      Cúc Cầm Du kêu lên: "Mẹ, tại sao lúc mẹ sinh bọn con, sao sinh cùng lúc!"


      "Cái này phải hỏi cha con, cha con là người đủ quyền phát ngôn nhất." Mặc Thiên Trần đem chiến hỏa đến người Cúc Như Khanh.


      Cúc Như Khanh ở bên nhìn bọn vây lượn ở bên người Mặc Thiên Trần cãi vả, đem Mặc Thiên Trần cùng các con ôm vào trong ngực: "Bởi vì Hoài Cẩn giống mẹ rất xinh đẹp, cho nên cha liền để Hoài Cẩn ra trước tiên!"


      "Cha tốt nhất!" Cúc Hoài Cẩn vui vẻ hôn gò má Cúc Như Khanh.


      Mặc Thiên Trần vuốt đầu Cúc Cầm Du: "Cha thiên vị, cưng chiều Hoài Cẩn nhất, nhưng là sợ, đã có mẹ cưng chiều con!"


      Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần đưa Cúc Hoài Cẩn xong, Cúc Cầm Du cũng đến trường học.


      "Trần, đừng nhìn nữa, Hoài Cẩn đã lên máy bay lâu rồi, đã có Dương Mi chăm sóc nó, em phải lo lắng." Cúc Như Khanh lấy tay vòng lên vai của .


      Mặc Thiên Trần dựa vào lồng ngực của : "Con ngàn dặm mẹ lo lắng nha!"


      Từ khi biết được mang thai đứa bé, đã lo lắng về số mạng cùng tương lai của đứa bé, mà ở giờ khắc này, bọn đều có tương lai tốt đẹp, nên cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn.


      " đưa em đến công ty." Cúc Như Khanh lôi kéo lên xe.


      "Được!" Mặc Thiên Trần cười .


      Cúc Như Khanh đưa Mặc Thiên Trần tới công ty, rồi mới trở lại Cúc thị công ty.


      Khi Liễu Nam Yên lại lần nữa tới gặp Chu Truyền Tốt, Cúc Như Khanh cũng theo, trước dấu , muốn nghe xem mẹ và Chu Truyền Tốt những gì.


      Liễu Nam Yên đem chi phiếu đưa tới tay Chu Truyền Tốt: "Thứ ông muốn, đều ở nơi này! Đây là số tiền ông muốn, ông trước sai người thăm dò."


      "Được!" Chu Truyền Tốt nhận lấy chi phiếu, hai mắt sáng lên, "Cúc phu nhân đúng là người giữ chữ tín, tôi Chu Truyền Tốt cũng thế, bảo đảm đối với chuyện này là giữ miệng như bình."


      "Nếu vậy thì tốt!" Liễu Nam Yên gì nữa, mà là đứng dậy chuẩn bị rời .


      Chu Truyền Tốt nhìn hướng Liễu Nam Yên rời khỏi, nhìn chi phiếu tay, sau khi đưa mình ra tù sống cuộc sống tốt đẹp.


      Cúc Như Khanh đem tất cả nhìn thấy trong mắt, tại chỗ tối ra, đứng ở trước mặt Chu Truyền Tốt.


      Chu Truyền Tốt lập tức thu tấm chi phiếu , sau đó nhìn : "Như Khanh, Tiểu Kiều cũng chết rồi, cậu còn tới tìm tôi làm gì?"
      Yoolirm Parkdunggg thích bài này.

    2. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 369 hồi cuối: Chỉ vì hạnh phúc của Như Khanh.

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: Camnu


      Cúc Như Khanh chỉ hỏi: "Tại sao mẹ tôi phải đưa chi phiếu cho ông?"


      Chu Truyền Tốt thấy Cúc Như Khanh truy xét tới chuyện này, chỉ là thản nhiên : "Đây là ước ̣nh giữa tôi và mẹ cậu, tôi đáp ứng với bà ấy, cái gì cũng ."


      "Nếu như tôi tại gọi cai ngục đoạt lại tấm chi phiếu trong tay ông, ông có thể nói cho tôi biết hay ?" Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm tấm chi phiếu trong tay Chu Truyền Tốt.


      "Như Khanh, chuyện này liên quan đến cậu. , đây là tôi cùng mẹ cậu . . . . ." Chu Truyền Tốt nóng nảy, "Như khanh, giữa chúng ta ân ân oán oán hoàn toàn ràng, cậu thể thả cho tôi con đường sống sao?"


      Cúc Như Khanh ngồi xuống, "Bây giờ là chính ông cho mình đường sống? Bảo tôi thế nào cho?"


      Chu Truyền Tốt bất đắc dĩ, chỉ đành phải : "Như Khanh, mẹ cậu nhìn tôi đáng thương, vì vậy cho tôi khoản tiền, để cho tôi có thể an hưởng tuổi già, tôi thành tâm sám hối nhớ năm đó thực xin lỗi cậu chuyện của cha cậu rồi, huống chi mẹ cậu cũng đã tha thứ cho tôi, cậu còn muốn như thế nào?"


      Cúc Như Khanh biết vấn đề mấu chốt ở người mẹ mình, Chu Truyền Tốt cầm tiền sau là miệng câm như hến, tại mẹ mình là cây cỏ cứu mạng duy nhất của hắn, hiểu được xem xét thời thế, tự nhiên ở cân nhắc chịu cho Cúc Như Khanh .


      "Vậy cũng tốt! Tôi tạm thời tin tưởng ông lần này!" xong, trực tiếp lấy ra tấm hình, đưa tới trước mặt của : " cho tôi biết, tại sao cất giấu cái này?"


      Chu Truyền Tốt vừa nhìn thấy bức hình, lập tức kinh ngạc biết phản ứng thế nào, hồi sau, mới lắc đầu: "Chỉ tấm hình mà thôi, có thể chứng minh cái gì đây? Cái gì cũng chứng minh được."


      Trong hình Mạc Chấn Đông tử vong, còn Liễu Nam Yên là người duy nhất trong cuộc, bà là mẹ ruột của Cúc Như Khanh , như vậy đoạn chuyện cũ trước kia, người nào có thể truy cứu được!


      "Nếu chứng minh được cái gì, vậy tại sao ông lại đem nó cất giấu kỹ như vậy!" Cúc Như Khanh nắm chặt thả.


      "Cậu tìm được ở chỗ nào? Tôi sớm quên mất còn có tấm hình như vậy!" Chu Truyền Tốt kinh ngạc nhìn .


      Cúc Như Khanh thu hồi tấm hình này, lại gần Chu Truyền Tốt: "Ông cái gì đều nhớ rồi hả?"


      "Tôi cái gì cũng nhớ rồi! Như khanh, tôi nếm trải năm đó gieo xuống quả đắng, hơn nữa tôi ngay cả người thân cuối cùng cũng còn." Chu Truyền Tốt bắt đầu kích động lóe nước mắt: "Lúc này nguyện vọng duy nhất của tôi là từ nay về sau có thể có thanh nhàn tuổi già mà thôi."


      Cúc Như Khanh đem hình cất lại người, gì thêm, rời khỏi ngục giam.


      Buổi tối, Mặc Thiên Trần về đến nhà, nhìn Cúc Cầm Du ngủ xong, mới về đến phòng ngủ, nhưng Cúc Như Khanh có trong phòng ngủ, tới thư phòng, quả nhiên là trông thấy hút thuốc lá.


      "Như Khanh, nên ngủ rồi!" tới bên cạnh .


      Cúc Như Khanh đứng lên, theo Mặc Thiên Trần cùng nhau trở lại phòng ngủ, nhìn : "Vẫn còn phiền não chuyện đó sao?"


      "Ừ!" Cúc Như Khanh hé mắt: "Mẹ lại gặp Chu Truyền Tốt, hơn nữa biết bọn họ trong phòng giam nói ước định gì, mẹ cho Chu Truyền Tốt khoản tiền, Chu Truyền Tốt lại câm như hến, dù hỏi hắn thế nào, đều là ở trước mặt giả bộ đáng thương, chịu ra."


      Mặc Thiên Trần suy nghĩ chút: "Em cũng vậy , mẹ làm sao lại cùng Chu Truyền Tốt hợp tác đây? Đó chính là, giữa bọn họ có bí mật, mẹ nguyện ý lấy tiền mua bí mật, Chu Truyền Tốt vì thế giữ bí mật, vậy có liên quan tới ai đây?"


      "Chính vì vậy, cũng là nghĩ thông." Cúc Như Khanh than tiếng.


      "Được rồi, ngủ trước đã!" Mặc Thiên Trần an ủi , "Hoặc là giống như chúng ta nghĩ? Hay là mẹ là thấy Chu Truyền Tốt đáng thương, cho nên mới đưa tiền cho !"


      Cúc Như Khanh đưa tay ôm , hai người ôm nhau ngủ, nhưng buồn ngủ chút nào.


      Mặc thị công ty.


      Mặc Thiên Trần vừa vào công ty liền thấy Triển Thanh Thanh trở lại làm, Triển Thanh Thanh cả người tản ra khí nhiệt tình, trở lại, mang theo quà tặng cho mọi người.


      Tiểu Ngô lập tức chạy đến bên cạnh : "Thanh Thanh, may mà sớm trở lại công ty, Chu Tiểu Kiều mới có thể nhanh như vậy ra nguyên hình."


      Triển Thanh Thanh cười : "Bây giờ mới chịu ban cho tôi giải thưởng Holmes hả?"


      "Thanh Thanh, làm sao biết Lý Thiên Tranh có vấn đề? Bởi vì cùng Chu Tiểu Kiều thoát được quan hệ sao?" Tiểu Ngô líu ríu ngừng.


      Triển Thanh Thanh nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người, chỉ nói một câu: "Dĩ nhiên, bằng trực giác nhạy cảm của tôi!"


      "Đừng chém gió nữa! Làm việc !" Mặc Thiên Trần cười .


      Triển Thanh Thanh bưng nước chanh vào phòng làm việc của Mặc Thiên Trần, "Đại tiểu thư, em xem rất nhiều tin đồn của chịvà Cúc tiên sinh, làm em rất kích động, chị chính là người phụ nữ bảy năm trước của ấy. . . . . ."


      Mặc Thiên Trần nghe ấy nhắc đến chuyện bảy năm trước, từ bảy năm trước vô tình đến bây giờ đa tình, cuối cùng, ngưng mắt nhìn Triển Thanh Thanh: "Nằm viện một thời gian, có phải em quá buồn bực hay , Trần Ích vẫn chưa có tới gặp em, nên em đem tất cả trút hết cho chị sao?"


      Triển Thanh Thanh liếc mắt nhìn : "Trần Ích đã có người phụ nữ của mình, quân tử đoạt người của kẻ khác, em giống như Chu Tiểu Kiều ́ chấp dùng hết thủ đoạn để níu giữ một người đàn ông mình, chờ lùi bước chị phát ra thế giới này rộng vô cùng."


      "Ở viện một thời gian, Triển tiểu thư của chúng ta đã nhìn ra chân lý của cuộc sống rồi! là đáng chúc mừng!" Mặc Thiên Trần ném cho xấp văn kiện, "Được rồi, bắt đầu làm việc!"


      "Em lập tức làm!" Triển Thanh Thanh tinh thần vô cùng tốt.


      Mặc Thiên Trần nhìn đối với tình cảm ́ chấp, cũng khỏi vì cảm thấy vui vẻ, cuộc sống rất nhiều chuyện, là muốn dùng lòng tích cực cùng nhiệt huyết đối mặt.


      Lúc xế chiều, Mặc Thiên Trần ra ngoài gặp khách hàng, lái xe từ Mặc thị công ty ra, tự nhiên ở đường thấy được Liễu Nam Yên vừa lúc ngồi lên xe taxi, nhìn cái hướng kia là hướng đến Chu gia khỏi nhớ tới Cúc Như Khanh qua, giữa mẹ hắn và Chu Truyền Tốt có bí mật, cước đạp ga đuổi theo.


      Xe taxi nhanh, mà xét hướng vẫn đúng là hướng đến Chu gia, đứng xa xa nhìn Liễu Nam Yên xuống xe, hướng tòa nhà đã tan nát vào, Mặc Thiên Trần cũng liền dừng xe, sau đó liền vào.


      Liễu Nam Yên tới lầu hai, sau đó đến trong thư phòng Chu Truyền Tốt, nhìn qua căn phòng một chút, bà tới phía sau tủ sắt, hao hết hơi sức cũng nhích nổi, bà mệt mỏi thân đầy mồ hôi, sau đó ngừng lại.


      Mặc Thiên Trần lúc này cũng tới cửa, thấy Liễu Nam Yên vội ra khỏi thân mồ hôi, suy nghĩ có nên vào hay giúp tay Liễu Nam Yên quay người lại, liền thấy , "Thiên Trần. . . . . ."


      "Mẹ. . . ." Mặc Thiên Trần chỉ đành phải vào, "Cái đó. . .. Con phải cố ý theo dõi mẹ, con thấy được mẹ tới, vì vậy cùng tới. . . "


      Liễu Nam Yên tới cửa, sau đó nhìn phía sau : "Có còn ai biết con tới đây nữa ?"


      " có." Mặc Thiên Trần hôm nay mình ra ngoài làm việc.


      "Như Khanh cũng biết?" Liễu Nam Yên .


      "Đúng vậy." Mặc Thiên Trần nghiêm túc gật đầu cái.


      Liễu Nam Yên kéo tay Mặc Thiên Trần tới bên cạnh tủ sắt: "Thiên Trần, tới giúp mẹ mở cái này tủ sắt, được ?"


      "Được!" Mặc Thiên Trần cùng Nam Yên cùng nhau hao hết tất cả sức lực, rốt cuộc đem tủ sắt xê dịch ra.


      Mặc Thiên Trần sau đó nhìn bà đem viên gạch trong góc tường lấy ra, mặc dù biết Liễu Nam Yên vì sao làm như vậy, nhưng khỏi cảm khái Chu Truyền Tốt bí ẩn như vậy, nơi này có thể bị điều tra mấy lần rồi! Bây giờ vẫn còn có chỗ có bị tra tới được.


      Liễu Nam Yên mở vách tường ra, nhìn nơi này rỗng tuếch, sắc mặt của bà lập tức liền thay đổi nặng nề.


      lát sau, Liễu Nam Yên chưa từ bỏ ý định, lại tìm lần nữa, nhưng cái gì cũng có.


      Liễu Nam Yên đem đồ vật trong phòng lật lại lần, sau đó phát ra ở kia có ổ khóa cũ đã bị đạp, bà lấy ổ khóa nhặt lên, hiểu là có người trước bà bước cầm cái hộp sắt kia .


      "Thiên Trần, chúng ta thôi!" Liễu Nam Yên đem ổ khóa lấy , sau đó cùng Mặc Thiên Trần cùng ra ngoài.


      "Mẹ, mẹ sao chứ!" Mặc Thiên Trần thấy sắc mặt bà tốt, khỏi có chút bận tâm.


      "Mẹ sao." Liễu Nam Yên lắc đầu cái.


      "Mẹ, mẹ lên xe, con đưa mẹ về nhà trước." Mặc Thiên Trần chuẩn bị khởi động xe.


      Liễu Nam Yên cũng từ chối, khi Mặc Thiên Trần đưa bà trở về, bà : "Thiên Trần, hứa với mẹ, chuyện ngày hôm nay để người nào biết, được ?"


      "Mẹ, có chuyện gì xảy ra?" Mặc Thiên Trần nhìn bà.


      "Việc rất mà thôi!" Liễu Nam Yên an ủi : "Đáp ứng mẹ, cả Như Khanh cũng được , được ?"


      Mặc Thiên Trần hiểu: "Nhưng là. . . . . ."


      "Liên quan đến hạnh phúc của Như Khanh, Thiên Trần, đáp ứng mẹ, được ?" Liễu Nam Yên cơ hồ là giọng khẩn cầu.


      "Được!" Mặc Thiên Trần trịnh trọng gật đầu.


      Liễu Nam Yên xuống xe: "Lúc trở về, lái chậm cẩn thân, nhớ chú ý chăm sóc thân thể."


      "Con biết rồi, mẹ, mẹ cũng phải bảo trọng thân thể." Mặc Thiên Trần lái xe rời .


      Buổi tối trở lại Aegean Sea vịnh, Cúc Như Khanh cũng chưa về nhà, Mặc Thiên Trần khỏi nhớ tới chuyện ban ngày của Liễu Nam Yên, bà có phải thật là cùng Chu Truyền Tốt giao dịch gì ? Nhưng là, đáp ứng Liễu Nam Yên, bất luận kẻ nào cũng thể , thể đem chuyện này cho Cúc Như Khanh nghe rồi.


      Nhưng là, Cúc Như Khanh lại tìm mối liên hệ giữa mẹ mình và Chu Truyền Tốt, tại phải làm sao mới phải đây?


      lúc Mặc Thiên Trần nghĩ tới nghĩ lui biết làm thế nào, thì Cúc Như Khanh trở vể!


      "Như Khanh. . . . . ." muốn lại thôi.


      Cúc Như Khanh nhìn : "Làm sao vậy?"


      Mặc Thiên Trần lắc đầu cái.


      "Có tâm ?" Cúc Như Khanh đến gần , "Chuyện gì mà thể cho ông xã nghe?"


      "Em. . . . . ." Mặc Thiên Trần nhớ tới Liễu Nam Yên trước khi xuống xe ngàn căn vạn dặn, thể làm gì khác hơn liền : "Chuyện của mẹ lần trước nói với em, như thế nào rồi?"


      Cúc Như Khanh nghi ngờ gì, chỉ là lắc đầu cái: "Tạm thời có gì tiến triển."


      "Vậy. . . . . ." chút để ý đáp chữ.


      Cúc Như Khanh đưa tay vỗ vỗ bả vai của , sau đó vào phòng tắm tắm.
      Yoolirm Parkdunggg thích bài này.

    3. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 370 hồi cuối: Kẻ thù cuối cùng.

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: Camnu


      Mặc Thiên Trần ngồi ở sofa, chẳng lẽ là bí mật gì về Cúc Như Khanh sao? Cho nên Liễu Nam Yên mới liên quan đến hạnh phúc của Cúc Như Khanh, là hai người, ai cũng thể ra được.


      Nhưng là, nếu như , Cúc Như Khanh ngày kia tra được là chuyện gì, có tức giận cùng Nam Yên ?


      Giống nhau, từng cho là chịu nổi, cho là chôn trong trí nhớ của mình, biết tính thế nào đây?


      Khi Liễu Nam Yên lần nữa tới trong ngục giam gặp Chu Truyền Tốt, bà : "Tôi có tìm được đồ mà ông cho tôi, chỉ có ổ khóa ở đó, bị người khác cầm rồi."


      Chu Truyền Tốt gì, chỉ là ngồi lẳng lặng.


      "Ông căn bản cũng có vật kia? Vẫn là bị người khác cầm rồi?" Liễu Nam Yên nhìn chằm chằm .


      Chu Truyền Tốt như cũ gì, nghĩ tới hai mẹ con bọn họ ở đây ép hỏi , muốn nghĩ tới biện pháp toàn thân mà lui!


      Liễu Nam Yên trầm giọng : "Chu Truyền Tốt, phải ông gạt tôi chứ!”


      " bị người khác cầm !" Chu Truyền Tốt rốt cuộc câu .


      "Ông biết là ai chăng?" Liễu Nam Yên gấp gáp hỏi: "Vậy ông chuyển dời đến nơi khác, muốn dựa dẫm vào tôi lấy nhiều tiền hơn? Ông muốn bao nhiêu tiền, ông cho tôi biết, tôi cho người chuyển tiền."


      Chu Truyền Tốt lắc đầu cái, giờ là bo bo giữ mình: "Tôi cũng biết là ai."


      "Ông . . . . ." Liễu Nam Yên bất đắc dĩ rời .


      Khi Cúc Như Khanh núp trong bóng tối nhớ đến từng bẻ gảy cái kia thanh khóa tựa hồ như hiểu là chuyện gì rồi, theo Liễu Nam Yên tới trong nhà.


      "Như Khanh, hôm nay thế nào lại rãnh rỗi tới đây? Thiên Trần đâu? cùng con trở về sao?" Liễu Nam Yên nhìn .


      Cúc Như Khanh đứng lại, trầm mặc chốc lát mới : "Trần làm việc, cùng trở về."


      "Vào nhà !" Liễu Nam Yên xoay người vào phòng khách.


      Cúc Như Khanh cũng vào, chuyện, trực tiếp ngồi ở ghế sa lon, Liễu Nam Yên rót cho chén trà xanh, bà nhìn chằm chằm vào bộ dạng lời, "Con làm sao vậy? Có tâm sự gì sao?"


      "Con giống như người có tâm sự sao?" Cúc Như Khanh uống ngụm trà.


      "Con là con mẹ, mẹ còn con có tâm sự hay sao?" Liễu Nam Yên khỏi khẽ mỉm cười, "Là bác cả và chú út, bọn họ lại làm phiền con sao?"


      Cúc Như Khanh để ly trà xuống: "Gần đây bọn họ cũng có hành động gì, con vừa lúc ra ngoài làm việc, tiện thể tới thăm mẹ chút thôi."


      "Nếu như là công ty gặp được vấn đề khó khăn, lùi bước cũng liền trời cao biển rộng rồi, mọi việc cần quá cầu toàn, Như Khanh, con nên sống quá mệt mỏi, biết ?" Liễu Nam Yên thấy chịu , thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ.


      "Mẹ, con hiểu rồi, con trước." Cúc Như Khanh đứng lên.


      "Ở lại ăn cơm trưa rồi !" Liễu Nam Yên nhìn đồng hồ đã mười hai giờ rồi.


      ", con đã hẹn Trần cùng nhau ăn cơm trưa rồi." Cúc Như Khanh xoay người ra ngoài.


      Lên xe, tay đập vào tay lái, bằng trực giác, cảm thấy mẹ hắn cho Chu Truyền Tốt tiền, nhất định cùng tấm hình này thoát được quan hệ, mà trong tấm hình là Mặc Chấn Đông và mẹ, giữa bọn họ chẳng lẽ có cái gì người khác thấy được sao?


      Buổi tối, Mặc Thiên Trần nhìn thấy Cúc Như Khanh buồn buồn vui, bưng ly sữa tươi cho : "Như Khanh, uống ly ! Có tác dụng trợ giúp giấc ngủ."


      Cúc Như Khanh nhận lấy, "Trần, hôm nay mẹ lại gặp Chu Truyền Tốt."


      Mặc Thiên Trần có chút chột dạ : " nghe bọn họ ?"


      "Mẹ , cái gì đó của Chu Truyền Tốt bị người khác cầm , sau đó liền tức giận rời ." Cúc Như Khanh lắc đầu cái.


      "Chẳng lẽ hoài nghi mẹ có nhược điểm gì rơi vào tay Chu Truyền Tốt sao?" Mặc Thiên Trần phân tích , "Nhưng là, Như Khanh, mẹ bất luận là làm cái gì, cũng chỉ muốn bị thương tổn mà thôi, cũng cần suy nghĩ nhiều quá!"


      Cúc Như Khanh gật đầu cái, sau đó uống sữa tươi.


      Buổi tối, sau khi Mặc Thiên Trần ngủ thiếp , đứng dậy rời Aegean Sea vịnh.


      "Trần Ích, bí mật mang Chu Truyền Tốt tới Cúc thị Ám Dạ sản nghiệp." Cúc Như Khanh hạ lệnh.


      đến Cúc thị Ám Dạ sản nghiệp, Trần Ích cũng mang theo Chu Truyền Tốt đến, Chu Truyền Tốt vừa nhìn quanh cảnh chung quanh, còn có đứng ở trong phòng là Cúc Như Khanh, lập tức hiểu là chuyện gì.


      "Ông là người thông minh, hiểu tôi muốn nghe cái gì chứ!" Cúc Như Khanh cũng cùng vòng vo, trực tiếp .


      Chu Truyền Tốt trầm mặc, muốn suy nghĩ chút xem nên như thế nào.


      Cúc Như Khanh lập tức nói ra điều kiện: "Khoản tiền mẹ tôi đưa cho ông, tôi sẽ động đến của ông. Bởi vì tôi biết thứ mà ông cùng mẹ tôi giao dịch đúng là tấm hình này." xong, cầm hình đặt ở mặt bàn, "Chỉ cần ông cho tôi biết, tại sao làm như vậy, tôi liền thả ông ."


      "Như Khanh, nếu là cậu thay mặt mẹ mình lấy được tấm hình này, dù sao là rơi vào tay nhà Cúc các người, giao dịch của chúng ta cũng coi như là thanh toán xong rồi, về phần tại sao, tôi cảm thấy cậu chính là nên hỏi mẹ mình mới đúng." Chu Truyền Tốt vẫn cẩn thận lựa lời, cố gắng đem đề tài dẫn tới người Liễu Nam Yên .


      Cúc Như Khanh làm sao hiểu ý tứ của , hướng Trần Ích nháy mắt cái, Trần Ích hai cây phi đao cắm vào vách tường bên cạnh chỗ Chu Truyền Tốt đứng . Vị trí vừa lúc là ở hai bên đầu của hắn.


      "Nếu như ông rượu mừng uống lại muốn uống rượu phạt, thì tôi cũng vậy kính ông ly, như thế nào?" Cúc Như Khanh hừ tiếng.


      Chu Truyền Tốt sợ hết hồn, lập tức : "Như Khanh, tôi cũng vậy phải người trong cuộc, tôi chỉ là biết cách đại khái mà thôi. . . . . ."


      "Vậy đem những gì ông biết cho tôi biết!" Cúc Như Khanh khí thế bức người cấp bách.


      Chu Truyền Tốt chỉ đành phải : "Năm đó Măjc Chấn Đông cùng mẹ cậu từng có quá đoạn tình cảm, tôi trong lúc vô tình lấy được tấm hình này, mà năm đó cha cậu lấy vợ cũng là do ông nội cậu an bài, sau đó tình cảm tốt bao nhiêu, tôi đây người ngoài tất nhiên cần phải phán xét rồi."


      "Sau đó sao?" Cúc Như Khanh dĩ nhiên biết đó cũng phải trọng điểm.


      Chu Truyền Tốt hướng Trần Ích : "Có thể hay cho tôi điếu thuốc?"


      Trần Ích châm điếu thuốc đưa cho Chu Truyền Tốt, Chu Truyền Tốt hút vài hơi, sau đó mới : "Năm đó người ở bên trong hại cha cậu, Mặc Chấn Đông cũng có phần."


      Cúc Như Khanh to lớn cao ngạo thân thể nặng nề chấn động, tĩnh mịch hai mắt sâu thấy đáy, mà lúc này trong phòng, tĩnh như ve mùa đông.


      Qua hồi sau, Cúc Như Khanh mới nắm ̉ áo của Chu Truyền Tốt: "Ông đến lúc này, còn dám dối để gạt tôi? Còn muốn ly gián tình cảm giữa tôi và Trần sao? Vì Chu Tiểu Kiều muốn đòi lại sao?"


      Chu Truyền Tốt bất đắc dĩ : "Còn nhớ tôi đã từng nói với cậu, người hại cha của cậu, còn có người là cậu biết sao?"


      Cúc Như Khanh dĩ nhiên nhớ, chỉ là vạn vạn nghĩ tới cái người kia lại là Mặc Chấn Đông!


      "Tôi lúc ấy cũng đã nói, tôi muốn ra! Như Khanh, đây là cậu ép tôi đấy!" Chu Truyền Tốt thở dài cái.


      "Tôi tin!" Cúc Như Khanh lùi lại quát, "Ông có chứng cớ gì để chứng minh? Ông cho rằng tôi chỉ bằng ông ngoài miệng chút, tin những chuyện này sao?"


      Chu Truyền Tốt đối với tin hay căn bản cũng để ý: " tay tôi có chứng cớ, chỉ là mẹ cậu vì sao nguyện ý đưa tiền để đổi về tấm hình này, tôi cũng biết ."


      Đây cũng chính là chỗ mà Cúc Như Khanh hoài nghi nhất, tấm hình thì có giao dịch gì tốt , đương nhiên là phía sau nó núp chân tướng, chỉ là cái này chân tướng chính là mẹ hắn vì Mặc Chấn Đông chuộc tội!


      "Dẫn !" Cúc Như Khanh quay người sang.


      Trần Ích lập tức dẫn Chu Truyền Tốt rời , hai người sau khi rời , Cúc Như Khanh đốt điếu thuốc.


      Bây giờ còn còn dư lại kẻ thù này, vừa là cha của vợ minh, vừa là ông ngoại của con mình, huống chi người đã còn đời rồi, coi như là muốn hỏi ràng, cũng hỏi tới.


      Tưởng rằng tất cả mọi chuyện sắp kết thúc, nhưng có nghĩ đến, càng đến cuối cùng, lại càng là khó khắn.


      Cúc Như Khanh chỉ có mình đứng đến trời sáng, vẫn trầm mặc hút thuốc lá.


      Trời sáng, mình đến Mặc gia, vợ chồng Mặc thị qua đời, nhưng ngôi nhà vẫn là cất giữ đầy đủ, do Mặc Thiên Trần thường xuyên trở lại quét dọn, vật gì đó chắc được giữ hoàn hảo.


      Cúc Như Khanh mặc dù là nghe Chu Truyền Tốt như vậy, vẫn muốn tự mình chứng chuyện này, vì vậy ở trong thư phòng Mặc gia tìm tìm, có thể tìm được dấu vết gì .


      Thư phòng Mặc gia, đều là hình ảnh của gia ̀nh, cầm lên xem sau đó để lại, khi thấy được tập hồ sơ bảy năm trước lấy ra xem, sau đó thấy bên trong có tấm bưu thiếp, là viết cho Mặc Thiên Trần.


      Thiên Thiên, mười tám tuổi sinh nhật vui vẻ! Đây là ngày con chính thức trưởng thành, cũng nên thực cùng Như Khanh đính hôn lúc, chỉ là cha hiện tại thể ở bên cạnh con, thể làm bạn bên cạnh con.


      Thiên Thiên, nếu như mà ngày kia con có thể gả cho Cúc gia, hi vọng con có thể đối với Như Khanh thật tốt, hi vọng con có thể thay mặt cha chuộc tội, đây là hy vọng của cha cùng Nam Yên.


      Dĩ nhiên, bưu thiếp này giao cho Mặc Thiên Trần, vẫn ở trong tập hồ sơ của Mạc Chấn Đông, hơn nữa khi đó, Mặc Chấn Đông ở trong ngục bị thẩm tra, mà Mặc Thiên Trần ở trong tranh viên Hồng Phong thay thế cho .



      Cúc Như Khanh buông xuống bưu thiếp này, sau đó lại tìm tìm, hi vọng tìm ra chứng cứ mười sáu năm trước, mặc dù từ tấm bưu thiếp nói lên, có thể nhìn thấy được Mạc Chấn Đông năm đó xin lỗi Cúc Thiên Kỳ, hơn nữa cùng Nam Yên cũng phải thường thân cận, nhưng là có chứng cớ trực tiếp, tất cả liền đều là phỏng đoán thôi.


      Vậy mà, Cúc Như Khanh tìm khắp tất cả mọi thứ, cũng phát ra. Hắn nhìn tấm bưu thiếp này là chứng cớ gián tiếp, sau đó đem nó lấy , lại tới phòng của Mặc Thiên Trần, gian phòng của đơn giản mà chỉnh tề, hoa hòe quà lưu niệm gì gì đó cũng có, chỉ có máy vi tính bàn ở trong phòng.


      Cúc Như Khanh mở máy tính ra, sau đó tìm được có file về con gái, nhưng là Mặc Thiên Trần đã cài mật mã, lấy ngày sinh của con gái làm mật mã tới mở ra, bên trong đều là Mặc Thiên Trần ghi chép từng ly từng tý chuyện năm đó mất con , ghi chép hàng đêm nhớ nhung trông mong gặp nhau, nỗi khổ tương tư, nhìn những thứ này, từ từ đóng file lại.


      lại tìm những thứ khác, như cũ là thu hoạch được gì, vì vậy, Cúc Như Khanh tắt máy vi tính, chỉ lấy tấm bưu thiếp, sau đó rời .
      Yoolirm Parkdunggg thích bài này.

    4. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 371: Như Khanh đừng như vậy
      Edit:...
      Beta: Camnu
      Đêm đó, Cúc Như Khanh uống rất nhiều rượu mới trở về nhà, biết làm sao tiếp nhận này
      Mặc Thiên Trần thấy say lảo đảo lên lầu, vội vàng tiến lên đỡ “Như Khanh, sao uống nhiều rượu vậy?”
      Cúc Như Khanh gì, để đỡ mình vào phòng, hai người cùng nhau ngã xuống ghế salon, Mặc Thiên Trần bị đặt dưới thân
      “Như Khanh, em nấu canh giải rượu cho , nằm salon nghỉ chút ” Mặc Thiên Trần đẩy qua bên muốn đứng dậy, nhưng là sức nặng của toàn bộ thân người đặt thân , vuốt ve gương mặt tuấn tú của “Như Khanh, sao vậy?”
      Mắt Cúc Như Khanh đỏ như máu, nhìn Mặc Thiên Trần gần trong gang tấc, hồi lâu cũng gì, biết nên những gì, cũng biết phải sử lý chuyện này ra sao
      cho em biết, để em chia sẻ với , được ?” Mặc Thiên Trần biết có tâm , rất ít khi thấy uống say đến biết trời đất, giống như người khác, mượn rượu giải sầu.
      Khóe môi Cúc Như Khanh nâng lên tia cười lạnh “Em muốn chia sẻ cùng ? Vì cái gì muốn cùng chia sẻ?”
      “Như Khanh...” Mặc Thiên Trần bị lời của dọa sợ, đôi tay giữ lấy mặt “Như Khanh, em là Trần, có phải là nhận ra em ?”

      “Trần..” Cúc Như Khanh kêu tiếng
      “Ừ, là em...” Mặc Thiên Trần vội vàng gật đầu
      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cho biết, em lấy cái gì để chia sẻ cùng ?”
      “Như Khanh, em cái gì cũng muốn chia sẻ với ” Mặc Thiên Trần đoán là chuyện của Liễu Nam Yên kích động , chỉ là, biết cụ thể chuyện gì xảy ra, căn bản biết phải khuyên như thế nào “Như Khanh, có chuyện em cho biết...”
      “Chuyện gì?” Cúc Như Khanh lạnh giọng hỏi
      Mặc Thiên Trần quyết định ra, cho dù có chuyện gì người trong cuộc như Cúc Như Khanh cũng có quyền được biết “Mấy hôm trước em thấy mẹ vào nhà của Chu gia, tìm vật, có phải là cùng Chu Truyền Tốt giao dịch gì đó ?”
      “Em biết?” Chân mày Cúc Như Khanh khỏi cau lại
      “Mẹ lúc ấy có tìm được, em cũng biết cụ thể mẹ muốn tìm cái gì” Mặc Thiên Trần xin lỗi, em biết chuyện này, nhưng cũng với
      “Tại sao với ? Em sợ cái gì?” Cúc Như Khanh mặc dù uống rượu, nhưng vẫn còn tỉnh táo.
      “Em...” Mặc Thiên Trần than tiếng “Mẹ , chuyện này quan hệ đén hạnh phúc của , em cần cho biết, cho nên...:
      “Hạnh của của tôi?” Cúc Như Khanh lớn tiếng cười “Quả là quan hệ đến hạnh phúc của tôi, hay cho cái hạnh phúc của tôi, các người lại dám lừa gạt tôi, để tôi biết ...”
      “Như Khanh, sao vậy?” Mặc Thiên Trần nhận ra có cái gì đúng, có chút khẩn trương nhìn .
      “Tôi làm sao?’ Cúc Như Khanh tự giễu, sau đó cúi đầu, ngưng mắt nhìn “Em phải nguyện ý chia sẻ cùng tôi sao?’
      “Em dĩ nhiên nguyện ý!” Mặc Thiên Trần lập tức gật đầu.
      “Tốt lắm, lấy thân thể của em chia sẻ với tôi” Cúc Như Khanh chút khách khí châm chọc .
      ...” Mặc Thiên Trần tuyệt nghĩ tới những lời này là từ miệng Cúc Như Khanh ra, nhưng lại nghĩ say rượu, nên mới lung tung “Như Khanh, uống nhiều rượu, trước cần thanh tỉnh, em xuống pha ly trà sâm cho uống nhé?”
      “Thế nào? muôn?” Cúc Như Khanh thấy tránh né, liền bắt lấy , sau đó nhét vào ghế salon.
      “Như Khanh, em...” Mặc Thiên Trần giọng an ủi “Tốt lắm, Như Khanh, em biết trong lòng khó chịu, em cũng phải muốn, chỉ cần muốn, em đều nguyện ý, chỉ là, em muốn pha cho ly trà sâm trước
      “Đừng lấy những thứ kia làm cớ với tôi!” Thân hình cao lớn của Cúc Như Khanh bao trùm .
      cho bất kỳ cơ hội nào, ngay cả giọng trấn an cũng có, liền đem đẩy ngã ghế sofa, từ sau lưng đè ép .
      Mặc Thiên Trần tay tay bị giữ chỗ tựa lưng của ghế sofa, hai gối quỳ mặt ghế, hai chân bị dùng sức tách ra, chính là cho chuyện, bá đạo chen lấn vào…
      “Như Khanh, đừng như vậy…”
      có dạo đầu, cứ như vậy vọt vào trong cơ thể , Mặc Thiên Trần đau đến rung cầm cập, quay đầu, giọng khẩn cầu, cố gắng để thanh tỉnh, nhưng là nam nhân căn bản có nghe được, chỉ lo phát tiết bản thân.
      Mặc Thiên Trần đau đến rơi lệ, là thân thể rất đau, hai là Cúc Như Khanh bị rượu làm chủ cũng làm lòng đau thương, nhớ , bao lâu đối xử với như vậy, nước mắt rơi xuống ghế salon, từ khóc thút thít sang đến khóc nức nở ngừng
      Chợt, Cúc Như Khanh ngừng lại, lồng ngực của dính vào lưng , hai tay nắm chặt lấy đùi thon thả của , ngừng vuốt ve thân thể mềm mại run rẩy
      “Như Khanh, đừng như vậy có được ? Em đau…” khóc nức nỡ, thân hình xinh xắn mềm nhũn.
      Cúc Như Khanh cúi đầu hôn lên vành tai , đau khổ : “Trần, cũng vậy, đau, rất đau, rất đau...”
      Lời còn chưa hết, lại lần nữa gia tăng sức, khiến hai người đều chìm trong đau đớn, mà thân thể phù hợp với nhau, vẫn như cũ chưa có cao…
      Khi chiến trường chuyển từ ghế salon sang giường lớn, khi nước mắt uất ức biến thành tiếng than ngâm xướng, khi hai thân thể quấn nhau thể tách ra, khi Cúc Như Khanh mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, Mặc Thiên Trần nhìn mình toàn thân cao thấp, đầy những ấn ký các loại, khắp nơi có thể thấy được dấu vết chạm qua, đặc biệt là đau đớn từ bắp đùi chuyền đến, khiến động cái cũng cám thấy đau đớn đến tan nát
      “Như Khanh, Như Khanh…” nhàng gọi , là chuyện gì khiến mất lý trí hàng ngày? Là chuyện gì khiến biến thành ác ma như vậy? Là chuyện gì để như vậy đau, rât đau?
      Nhưng là, Cúc Như Khanh - ý thức mơ hồ, hề biết Mặc Thiên Trần ở bên cạnh quan tâm , nhìn chằm chằm. cho là phát tiết đau đớn của bản thân, ngờ lại còn đau hơn trước.
      Mặc Thiên Trần nghe người vẫn còn mùi rượu, nghỉ ngơi lát, mới chậm rãi đứng lên, đem áo ngủ bị xét nát, kéo hai chân đau đớn lấy cái áo khác mặc vào, sau đó vào phòng tắm lấy chậu nước ấm, dùng khăn lông ấm áp lau mồ hôi mặt cùng người .
      Nhìn ngủ say, mới vào phòng tắm tắm rửa thân thể, sau đó trở lại bên cạnh , vẫn là co rúc trong lồng ngực , để cho bản thân cần có chỗ oán hận mà thiếp .
      biết bao lần tự với mình, phải cố ý, nhất định là bị chất cồn làm mất lý trí mới biết bản thân làm gì , nên so đo với hành động thất thường tối nay của
      Mặc Thiên Trần nghĩ tới đó thân thể cũng mệt mỏi, cũng dần dần ngủ thiếp

      Sáng ngày thứ hai, Cúc Như Khanh vừa tỉnh lại, cảm thấy đau đầu như muốn nứt, hé mắt nhìn nữ nhân trong ngực, khuôn mặt tĩnh nhắn tựa sát lồng ngực
      Yoolirm Parkdunggg thích bài này.

    5. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 372: Chạy trối chết
      Edit:...
      Beta: Camnu
      Cúc Như Khanh từ từ thanh tĩnh lại, nhớ mang máng tối hôm quá mình uống rượu, sau đó trở về nhà, sau đó là Mặc Thiên Trần đỡ , nữa là đem nhấn ở ghế salon mà cưỡng bức
      nhớ tiếng khóc, còn có lời cầu cạnh của , chỉ là, bị rượu cùng tức giận làm mất khống chế hoàn toàn, để ý đến ý nguyện của , cứ vậy mà hung hăng như câm thú
      Trời!
      tại sao có thể làm vậy?
      Cúc Như Khanh nhìn áo ngủ người đổi lại kỹ càng, mà người mình cũng nhàng mà sạch , cần hỏi, cũng biết những việc làm này đều là khắc phục hậu quả, mà tới bây giờ mới tỉnh lại
      nghĩ đến sao mình có thể làm vậy, nhìn nữ nhân vẫn ngủ trong ngực mình, ảo não nhắm hai mắt lại
      Biết vẫn ngủ say, lập tức ,đứng dậy, giống như là chạy trối chết, chạy ra khỏi phòng ngủ
      Sau khi thanh tỉnh, biết mình thể đối với như vậy, trong lòng có đau, có thương tích, có hận cũng có khổ, nhưng dù sao cũng là vô tội, huống chi căn bản biết những chuyện xảy ra năm đó
      Tại sao?
      Tại sao vào thời điểm đến kết thúc, màn bi kịch này lại xảy ra? cho là mình cùng qua tất cả mưa gió, bảo vệ được hạnh phúc vượt qua thời gian, mãi cho đến đầu bạc răng long rồi
      Chỉ là, ngờ còn có việc đau đầu chưa giải quyết
      Chuyện này liên quan đến Mặc Thiên Trần, cũng biết đạo lý này, nhưng là, lại biết phải đối mặt thế nào
      Nếu như đây là khảo nghiệm cuối cùng, như vậy khảo nghiệm này, cũng làm khó qua
      Cúc Như Khanh tới công ty, đầu như cũ vẫn còn đau, ngồi ghế làm việc, đốt điếu thuốc
      Mặc Thiên Trần tỉnh lại, phát Cúc Như khanh ở bên cạnh, toàn thân vẫn còn đau nhức, từ từ đứng lên, sau đó xuống lầu, hỏi Đào Trung Ngọc “Đào quản gia, Như Khanh đâu?”
      “Cúc tiên sinh sáng sớm liền ra ngoài” Đào Trung Ngọc
      “A!” Mặc Thiên Trần ngồi xuống, ăn bữa sáng rồi cũng đến công ty
      Lúc làm đều hoảng hoảng hốt hốt, vấn muốn biết rốt cuộc CÚc Như Khanh gặp đả kích gì, hoặc là bị cái gì kích thihcs, nhưng là, tay đến cả chút đầu mối cũng có, làm thế nào mà tìm hiểu được những chuyện này
      Hôm nay làm thêm giờ, về nhà sớm, đợi đến mười giờ tối, cũng thấy Cúc Như Khanh về nhà, cho tới bây giờ, cũng về trễ nhau vậy, sao hôm nay lại thế này rồi?
      dỗ Cúc Cầm Du ngủ, nhìn đứa bé có gương mặt giống Cúc Như Khanh như đúc, cúi thấp đầu, hôn cái lên gò má con.
      Con là huyết mạch của , con trai cũng thế, Đây là bảo bối của họ, vậy nên, cho dù có gặp khó khăn gì, hai người cũng muốn đồng tâm hiệp lực mà chiến thắng tất cả
      Mặc Thiên Trần sau khi đứa bé ngủ say mới trở về phòng, trở lại phòng ngủ, chờ Cúc Như Khanh về nhà
      Khi đồng hồ gõ vang mười hai giờ đêm cũng thấy bóng dáng Cúc Như Khanh, cầm điện thoại di động lên gọi cho , cũng may là Cúc Như Khanh nhận điện. nhắc lại chuyện tối qua mà hỏi “Như Khanh, còn bận việc sao? Buổi tối rất khuya mới có thể về nhà sao?”
      Cúc Như Khanh ở trong công xưởng, trầm mặc hồi mới “Giờ muộn quá, về, hãng có chuyện cần xử lý, em cùng Cầm Du ngủ trước !”
      “Được rồi, vậy cùng đừng để bản thân mệt mỏi quá! Sớm nghỉ ngơi chút” Mặc Thiên Trần giọng
      “Được!” cúp điện thoại, sau đó mới nhìn bầu trời đêm yên tĩnh
      muốn về nhà, đầu tiên là biết phải đối mặt với Mặc Thiên Trần thế nào, trầm mặc là loại tổn thương, ra cũng là tổn thương, lại thêm hành động càng bằng cầm thú là tổn thương, ra cũng cần nơi, giống như đứa trẻ đem chính mình thu lạ, để cho người ngoài biết đau đớn của mình, cũng giống như con kén, đem lấy chính mình bao ở bên trong chịu ra ngoài
      Mặc Thiên Trần chữ cũng về chuyện tối qua, gánh chịu đau đớn cùng uất ức, để cho càng thấy phải xử lý chuyện này, cần thời giam để tĩnh tâm mà xử lý nó, phải trốn tránh, chỉ là muốn tìm sách lược vẹn toàn, cho dù có hận cha của Mặc Thiên Trần, cũng giận lây sang
      Có điều, nên làm gì đây?
      Luôn mưu lược hơn người khác như Cúc Như Khanh, cũng cảm thấy mình bị lạc trong chữ “tình” này, vừa là tình phụ tử ân trọng như núi, vừa là tình vợ chồng, nếu như sớm biết có những chuyện này, có thể sớm rút ra khỏi cuộc chơi này, để bao giờ gặp nhau
      Nếu có lần gặp gỡ đầu tiên, như vậy cũng mên nhau
      Mặc Thiên Trần mình ở nhà, ngủ chiếc giường lớn mà 2 người cùng năm, cả căn phòng tràn ngập mùi vị của , tự với mình, nên gấp gáp, Cúc Như Khanh là vì quá bận nên thể về, phải là hoa hoa công tử, cũng làm tình với nữ nhân khác, nếu phải vì công việc, thể về nhà, nhiều lần như vậy đều ngoại lệ, cọi như là minh chứng cho đạo lý.
      Chỉ là, vì sao tối nay mình lại khó ngủ như vậy, trong lòng luôn được yên, giống như thiếu hụt cái gì đó
      biết bao lâu, ngủ được, vì vậy khoác thêm cái áo mỏng, lúc này trời lạnh nhưu cắt, ra khỏi phòng
      biết mình lo lắng gì, là vì chuyện tối qua mất khống chế vẫn chôn sâu ở trong lòng?
      là loáng thoáng cảm thấy, trong lòng nhất định có chuyện, nếu say đến biết gì, hơn nữa còn làm loạn.
      Nhưng là cuối cùng là chuyện gì khiến khó giải quyết?
      Coi như là trước kia gặp Chu Truyền Tốt, Phí Cường Liệt, Chu Tiểu Kiều, cũng thống khổ như vậy, tâm tư nặng nề, Liễu Nam Yên có ảnh hưởng đến hạnh phúc của , vậy rốt cuộc là bí mật gì, đem Cúc Như Khanh tự kiềm chế được ngã vào vực sâu?
      Mặc Thiên Trần trong bóng đêm suy nghĩ lâu, cũng nghĩ tới được kết quả nào, bất tri bất giác tới thư phòng, ngồi ghế da màu đen mà bình thường Cúc Như Khanh hay ngồi
      vừa nhấc chân đụng phải ngăn kéo có khóa, cúi thấp người, đưa tay chạm vào phát màu như màu sắt bị rỉ lộ ra, nhàng kéo ngăn kéo ra, bên trong là chiếc hộp sắt khóa
      Mặc Thiên Trần rất ít lật xem đồ của Cúc Như Khanh, biết làm vậy là đúng, cho dù là vợ chồng, cũng cần phải tôn trọng lẫn nhau.
      Nhưng là, đột nhiên phát ổ khóa của Liễu Nam yên mang cùng cái hộp sắt này giống như cùng bộ, vậy cách khác, Liễu Nam Yên chạy tới Chu gia tìm được đồ mà ấy muốn, vậy chỉ có thể là trước đó bị Cúc Như Khanh mang
      Như vậy, nếu giờ mở hộp sắt này ra, cũng biết được Cúc Như Khanh vì sao mất chế, cũng biết Liễu Nam Yên vì nguyên nhân gì mà muốn bảo vệ nó.
      Yoolirm Parkdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :