1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 353 nhau: Đối đầu khắp nơi.

      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: Camnu

      Lý Thiên Tranh cùng Tiểu Ngô đến phòng tranh của Nhâm Thần Phong, vừa vừa nhìn những bức tranh của hắn. Sau đó thấy được Nhâm Thần Phong đứng trước mặt, : "Nhâm tiên sinh, chúc mừng !"


      Nhâm Thần Phong khẽ ngưng mắt, chỉ là gật đầu cái.


      "Nhâm tiên sinh vẽ so với ngày trước, giống như ý cảnh lên cao rất nhiều !" Lý Thiên Tranh thèm để ý vẻ mặt của , mà là như vậy.


      "Trước kia đã từng xem tranh tôi vẽ?" Nhâm Thần Phong lông mày nhíu lại.


      Lý Thiên Tranh khẽ mỉm cười: "Trước kia Nhâm tiên sinh vẽ, tràn đầy sắc thái chủ nghĩa bi quan, còn bây giờ lại chính là Hoằng Dương loại hăng hái hướng lên tinh thần, trước kia trong bức tranh, hình ảnh thể hiện quá nhiều tiếc nuối trong cuộc sống, còn bây giờ lại là tư tưởng về cuộc sống vô cùng hùng vĩ."


      Nhâm Thần Phong chỉ là nhàn nhạt cười: "Lý tiểu thư quá khen! tới tìm Thiên Thiên đúng , ấy ở trong phòng làm việc."


      Rất ràng, bất luận Lý Thiên Tranh qua tranh có thể nhìn thấu lòng của hắn, nhưng Nhâm Thần Phong muốn cùng Mặc Thiên Trần có quá nhiều tiếp xúc, chớ chi là thổ lộ tình cảm .


      "Vâng, Nhâm tiên sinh." Lý Thiên Tranh chỉ là sâu nhìn Thần Phong một cái, sau đó liền hướng về trước . "Tiểu Ngô, đưa phần văn kiện này cho tổng tài, tôi xem tranh chút."


      "Được." Tiểu Ngô gõ cửa phòng làm việc của Mặc Thiên Trần.


      Mặc Thiên Trần trong phòng làm việc sửa sang lại bức họa, nghe được tiếng gõ cửa, : "Vào !"


      "Đại tiểu thư, tôi mang văn kiện đến!" Tiểu Ngô vào.


      "Tiểu Ngô, vất vả cho rồi!" Mặc Thiên Trần nhìn , "Tôi xem chút, ngồi chờ một lát. Lý tiểu thư đâu?"


      Tiểu Ngô theo lời ngồi xuống: "Lý tiểu thư ở bên ngoài xem tranh của Nhâm tiên sinh, hơn nữa ấy đối với tranh của Nhâm tiên sinh vẽ có đánh giá vô cùng sâu sắc !"


      Mặc Thiên Trần hơi có chút kinh ngạc: "Vậy sao?"


      "Dĩ nhiên!" Tiểu Ngô kể chuyện vừa rồi ở ngoài kia cho Mạc Thiên Trần nghe, Mặc Thiên Trần khỏi có chút xấu hổ, đối với tranh của Nhâm Thần Phong vẽ có hiểu biết sâu như vậy, xem ra Lý Thiên tranh chỉ có năng lực làm việc , ngay cả giám định và thưởng thức cũng là rất có ánh mắt .


      Mặc Thiên Trần ký xong rồi đưa cho Tiểu Ngô: "Chúng ta cùng nhìn xem!"


      "Được." Tiểu Ngô mở cửa, cùng Mặc Thiên Trần cùng ra ngoài.


      Lý Thiên Tranh lúc này đứng trước bức tranh, tựa hồ là đứng yên lâu lâu, cũng có rời .


      Mặc Thiên Trần cùng Tiểu Ngô liếc mắt nhìn nhau, đây là chuyện gì xảy ra?


      Sau đó hai người đến gần, nghe được Lý Thiên Tranh hỏi nhân viên làm việc: "Tôi muốn mua bức tranh này, xin hỏi giá bao nhiêu?"


      Nhân viên làm việc giá tiền sau, Lý Thiên Tranh để nhân viên làm việc bọc lại, quay người lại thấy Mặc Thiên Trần: "Tổng tài, tôi đây chưa tính là công tư bất phân chứ?"


      "Bây giờ là lúc tan việc, ngược lại là tôi còn chiếm dụng thời giờ của , thế nào, thích bức tranh này sao?" Mặc Thiên Trần chỉ tay về một số bức tranh, đó là những bức tranh mà lúc rãnh rỗi Mặc Thiên Trần vẽ , tại lấy ra tham gia bán hàng từ thiện.


      Lý Thiên tranh : "Đúng vậy! Tôi sự thích bức tranh này, để cho tôi nhớ lại tôi ở trong nhi viện từng chăm sóc đứa bé, nó khi còn nhỏ cha mẹ đều mất, hình như là bởi vì hoả hoạn hay là cái gì, tóm lại cái chết vô cùng thê thảm, sau đó vẽ tranh, vậy mà Nhâm tiên sinh vẽ bức họa này, vô cùng có ý nghĩa khích lệ, tôi muốn mua về đưa cho bé."


      Mặc Thiên Trần vừa nghe, sắc mặt khẽ hơi biến thành có chút tái nhợt, lấy lại bình tĩnh sau đó mới : "Lý tiểu thư là có tâm."


      "Phần văn kiện này tổng tài ký, tôi đưa về công ty sau đó tan việc, tổng tài, Tiểu Ngô gặp lại sau!" Lý ở tranh cầm bức vẽ sau đó rời .


      "Được, gặp lại sau!" Mặc Thiên Trần xong sau đó chống vách tường ngồi xuống.


      "Đại tiểu thư, sao chớ!" Tiểu Ngô vội vàng đỡ .


      Lúc này, Nhâm Thần Phong cũng tới: "Thiên Thiên, em làm sao vậy?"


      " sao, sao, mọi người cần lo lắng." Mặc Thiên Trần nhìn hai người bọn họ cười , "Thần Phong, làm việc !"


      "Có phải bệnh nhức đầu lại tái phát ? Tiểu Ngô, lập tức đỡ Thiên Thiên vào phòng làm việc nghỉ ngơi." Nhâm Thần Phong liền .


      "Được!" Tiểu Ngô đỡ Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần sâu hít thở , sau đó đứng thẳng người, "Em dã nói em sao rồi, mọi người cần lo lắng như vậy."


      Nhâm Thần Phong nhìn về Tiểu Ngô, Tiểu Ngô : "Đúng là có xảy ra chuyện gì, chỉ có Lý tiểu thư mua bức tranh, sau đó. . . . . . Sau đó. . . . . ."


      "Sau đó cái gì, nói ?" Nhâm Thần Phong mất tính nhẫn nại.


      Mặc Thiên Trần vội vàng tới giải vây: "Lý tiểu thư chỉ là trong lúc vô tình nhắc đến đứa nhi, đứa bé đó cha mẹ đều mất, em có chút tức cảnh sinh tình thôi."


      " gái kia . . . . . ." Nhâm Thần Phong nhìn chung quanh: " ấy đâu rồi?"


      " ấy rồi." Mặc Thiên Trần , "Được rồi, em sao."


      Nhâm Thần Phong nhìn : "Để đưa em về nhà nghỉ ngơi!"


      "Nơi này còn có rất nhiều việc chưa hoàn thành, em thể . . . . . ." Mặc Thiên Trần lời còn chưa hết Tiểu Ngô xung phong nhận việc: "Đại tiểu thư, để tôi làm! có thể là quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi."


      "Xem xem các ngươi, coi tôi như thân kiều ngọc quý đại tiểu thư nha." Mặc Thiên Trần khỏi cười, sau đó thấy được ở cửa vào người đàn ông, " cần, Như Khanh tới đón tôi!"


      Cúc Như Khanh tới, tới bên người Mặc Thiên Trần, "Hôm nay như thế nào? Buôn bán có được ?"


      Nhâm Thần Phong nói: "Nếu như chịu bỏ tiền ra mua, tất nhiên tốt."


      "Tôi mua làm gì? Dùng để gói món đồ chơi sao?" Cúc Như Khanh nhẫn tâm châm chọc , "Đây phải là rất có lỗi với tâm huyết của rồi."


      Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ: "Hai người các có cần vừa thấy mặt tranh giành thắng thua , cũng phải là trẻ con, thiệt là. . . . . ."


      "Được rồi! Bà xã đại nhân đúng." Cúc Như Khanh đưa tay ôm lên hông của .


      "Tốt lắm tốt lắm, muốn ân ái hai người các ngươi xa chút!" Nhâm Thần Phong bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.


      Tiểu Ngô che miệng, ở bên len lén cười.


      Lúc này, lúc Cúc Như Khanh muốn đưa Mặc Thiên Trần rời , thì Liễu Nam Yên gọi điện thoại tới: "Mẹ, chuyện gì?"


      "Như Khanh, ông nội cùng bác cả, chú út đều ở đây, con buổi tối cùng Thiên Trần có thời gian trở lại cùng nhau ăn cơm tối ?" Liễu Nam Yên ở trong điện thoại hỏi .


      Cúc Như Khanh ngưng ngưng lông mày: "Trần có chuyện bận, bọn con lát nữa trở lại, mọi người cần chờ con ăn cơm tối."


      cúp điện thoại , Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt nhìn : "Em rảnh , tại sao trở về nhà ăn cơm tối?"


      Cúc Như Khanh vuốt ve mái tóc dài của , giọng : "Trần, lần sau !"


      "Thế nào? Bà xã cũng dám đưa về nhà ăn cơm? Có phải trong nhà có viện kim ốc tàng kiều ?" Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn .


      Nhưng là, đùa cái này, tuyệt buồn cười! Bởi vì Cúc Như Khanh đúng là cười nổi: " , làm sao biết chứ! Nếu quả có, ông nội còn sớm cho em biết."
      Yoolirm Parkdunggg thích bài này.

    2. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 354 nhau: dẫn em cùng

      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: Camnu

      Mặc Thiên Trần dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực của : "Vậy dẫn em cùng !"


      Cúc Như Khanh thả xuống tròng mắt, chỉ muốn phải nghe mấy tin tức kia, lại nhớ lại những đau khổ mà Phí Cường Liệt đã gây ra, còn lần này ông nội và mẹ gọi trở về, tất nhiên là vì trong công ty của Phí Cường Liệt, cũng có phần của Cúc Thiên Lâm cùng Cúc Thiên Truyền, mà bọn họ cũng biết bây giờ dọn dẹp Phí thị công ty.


      Khi Cúc Như Khanh mang theo Mặc Thiên Trần trở về khó tránh khỏi tiếp xúc với những tin tức đó, thân thể mới vừa tốt lên một chút, sao có thể chịu đựng được. Hơn nữa, chỉ là muốn tạo ra một gian có đau khổ cho , nhưng là, vây lượn tại bên cạnh hai người, thủy chung bị thống khổ quấn vòng.


      "Trần, em phải là còn có chuyện chưa làm xong sao?" chỉ vào phòng tranh của Nhâm Thần Phong.


      Mặc Thiên Trần đưa tay ôm lấy : "Như Khanh, Như Khanh. . . . . ."


      Cúc Như Khanh nhất thời giật mình ngay tại chỗ, rất ít ở bên ngoài đối với hắn thân thiết như vậy, nhưng là, lúc này cái này tiểu nữ nhân nhiều tiếng gọi hắn, lại ôm hắn chặt, cũng chợt động tình rồi.


      "Trần. . . . . ." gọi tiếng.


      Mặc Thiên Trần đầu tựa vào ngực của , khóe môi cong lên khẽ mỉm cười.


      Nhâm Thần Phong cùng Tiểu Ngô ở bên nhìn hai người này, hai người yên lặng rời , đem chổ này để lại cho hai người trong cuộc này.


      Cả phòng tranh cũng yên tĩnh, chỉ có lòng của hai người nhảy tiếng, còn có gió phất làm cho các bức tranh khẽ lung lay.


      biết trải qua bao lâu, Mặc Thiên Trần mới ngẩng đầu lên nhìn : "Như Khanh, em biết rõ, là sợ em nghe thấy gì đó liên quan đến Phí Cường Liệt, cho nên mới phải cho em trở về nhà ông nội. Nhưng là, lúc đối mặt với Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, em sao có thể nhẫn tâm để mình đối mặt với bọn họ đây? Bọn họ bảo trở về, đơn giản chỉ là về vấn đề ̉ phần trong công ty đồ chơi của Phí Cường Liệt thôi."


      đến chỗ này, sau đó đưa tay nắm tay , thay vì mười ngón tay giao cảm, chặt nắm lấy tay hắn, "Chúng ta cùng nhau đối mặt. Bất luận phía trước là rậm rạm bẫy rập chông gai, hay là cả vườn hoa tươi, chỉ cần nơi đó có , cũng có em, Như Khanh, được ?"


      Cúc Như Khanh thấy hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của mình, khẽ mỉm cười sau đó gật đầu cái.


      "Cái này đúng rồi sao! từng , trốn tránh vấn đề vĩnh viễn cũng giải quyết được vấn đề, bất luận chúng ta gặp phải khó khăn gì, đều phải dũng cảm đối mặt, mới có thể tìm được cách giải quyết tốt nhất. Mặc dù em xuất hiện áp lực tinh thần cùng gánh nặng trong lòng đối với vấn đề có liên quan đến Phí Cường Liệt, nhưng là, cũng chỉ có tự em vượt qua, mới có thể thoát ra khỏi ám ảnh đó." Mặc Thiên Trần cười .


      Cúc Như Khanh dắt tay của : "Được, chúng ta cùng !"


      Hai người dắt tay trở lại chỗ ông nội, Mặc Thiên Trần nhìn Cúc ông cụ gầy rất nhiều, "Ông nội, chúng cháu trở lại!"


      Cúc ông cụ nhìn thấy bọn họ tới "Được, mau đến xem sách hướng dẫn của cá này, ông muốn ăn, Nam Yên cứng rắn thể, cho ông ăn."


      "Dĩ nhiên, mẹ thể ăn, thì chắc chắn là thể ăn." Mặc Thiên Trần cũng đứng về phía Liễu Nam Yên.


      Liễu Nam Yên ở bên hơi cười cười, Mặc Thiên Trần ngẩng đầu kêu lên: "Mẹ. . . . . ."


      Liễu Nam Yên đưa tay đem Mặc Thiên Trần ôm trong ngực, đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng của : "Mệt , mẹ nấu chè cho con uống."


      Cúc ông cụ lập tức dựng râu trợn mắt: "Các ngươi cũng khi dễ tôi, khi dễ lão già này. . . . . ."


      Vừa vặn, Cúc Như Mi từ bên ngoài vào, tới bên người Mặc Thiên Trần: "Chị dâu, ông nội già nua lẩm cẩm. . . . . ."


      "Tiểu nha đầu!" Cúc ông cụ gậy đánh vào mông Cúc Như Mi, "Dám ta già nua lẩm cẩm!"


      Cúc Như Mi vuốt cái mông đau đớn, sau đó chạy tới sau lưng Cúc Như Khanh tránh né: "Ông nội quá bạo lực rồi !"


      "Cháu chính là thiếu bạo lực để dạy giỗ, cho nên mới tìm cháu rể xúng với cháu như vậy!" Cúc ông cụ đắc ý .


      Nhắc tới Trần Ích Cúc Như Mi mím môi .


      Mặc Thiên Trần cùng Cúc Như Khanh cùng cười tiếng, ai cũng biết Cúc ông cụ ép duyên như vậy tuy hiện tại còn khó khăn nhưng cuối cùng hai người bọn họ cũng sẻ trở thành một đôi uyên ương hạnh phúc.


      Lúc này, Liễu Nam Yên bưng chè ra ngoài: "Mau tới uống chè, Như Khanh cùng Như Mi thích uống lạnh, Thiên Trần thì hơi nóng một chút."


      "Thím hai, tại sao chị dâu muốn uống nóng?" Cúc Như Mi lập tức chạy tới.


      "Bởi vì nha. . . . . ." Liễu Nam Yên ổn cười : "Thiên Trần còn phải vì Cúc gia sinh con trai!"


      "Mẹ. . . . . ." Vốn là Mặc Thiên Trần cũng là hiểu, lúc này vừa nghe Liễu Nam Yên nói ra nguyên nhân này, chè uống vào trong miệng thiếu chút nữa phun ra.


      "Chị dâu, trong bụng chị có phải có tiểu bảo bảo rồi hả?" Cúc Như Mi đưa tay tới đây sờ.


      Mặc Thiên Trần vuốt ve tay : "Chờ khi em mang thai bảo bảo của Trần Ích, gọi thím ba cũng nấu chè nóng cho em uống."


      Cúc Như Mi nhướng mày: "Chị dâu, chị cũng phải biết, người ta căn bản thích !"


      "Ách. . . . . ." Mặc Thiên Trần vội vàng an ủi , "Vậy chị thu hồi câu này có được ?"


      "Cháu vừa cái gì?" Cúc lão gia thanh từ phía sau vang dội truyền vào.


      Mặc Thiên Trần lập tức le lưỡi cái, sau đó quay đầu: "Ông nội, phải ông cũng muốn uống chè nóng đấy chứ?"


      Cúc ông cụ hừ tiếng, nghiêm nghị mà : "Đây là chuyện ta đã quyết ̣nh, ai dám tuân thủ, ta cho hắn vào quan tài cũng nhắm mắt."


      "Ông nội. . . . . ." Cúc Như Mi hốc mắt đỏ lên, "Nhưng cháu cũng gì. . . . . ."


      Mặc Thiên Trần tự nhiên hiểu Cúc ông cụ cũng có nỗi khổ tâm, thế giới trừ chân tình có thể bao dung tất cả ở ngoài, chính là ích lợi là có thể đánh động đến nhân cách con người.

      Liễu Nam Yên vội vàng : "Như Mi, nhanh ra ngoài xem chút, xem ba mẹ cháu tới chưa?"


      "Vâng. . . . . ." Cúc Như Mi đo đỏ đôi mắt ra ngoài.


      Mặc Thiên Trần tới bên cạnh Cúc ông cụ: "Ông nội, ngài gần đây có phải lại uống trộm rượu ?" Lúc vừa vào, liền phát Cúc ông cụ chỉ có là gầy hơn, hơn nữa sắc mặt cũng hơi có chút vàng vọt.


      Cái này khỏi làm cho người ta nhớ tới, lần đầu tiên thấy Cúc ông cụ, cũng là bởi vì chuyện này lôi kéo quan hệ lẫn nhau, mới làm cháu dâu Cúc gia.


      Cúc ông cụ lập tức lắc đầu: " có."


      " có?" Mặc Thiên Trần cười lại gần ông."Nhưng cháu ngửi thấy mùi rượu!"


      "Tiểu nha đầu gạt ta!" Cúc ông cụ cười đến vui vẻ rồi.


      "Cha, bác sĩ cha thể uống rượu, cha thế nào nghe?" Liễu Nam Yên lần này nóng nảy.


      Cúc ông cụ nhìn bọn họ: "Tôi có uống, tin thì nhìn chung quanh chút, tôi có thể giấu ở đâu?"


      Mặc Thiên Trần cười hắc hắc : "Ông nội, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nhưng cháu muốn tìm oa!"


      "Tôi kiên trì chân lý của mình, tôi uống là uống." Cúc ông cụ cũng phải thường, kiên trì đạo lý của mình.


      "Như Khanh, chúng ta tìm!" Mặc Thiên Trần lôi kéo Cúc Như Khanh vào phòng của Cúc ông cụ."Như Khanh, tin ông nội uống rượu sao?"


      Cúc Như Khanh biết lo lắng cho sức khỏe của ông nội, chính là bởi vì điểm này từ trong đáy lòng để lộ ra quan tâm, mới để cho Cúc ông cụ chọn trúng làm cháu dâu, hơi cười cười : "Đối với việc này, tin tưởng sức phán đoán của em."


      "Vậy chúng ta cùng tìm ra chứng cứ, có được ?" Mặc Thiên Trần buông tay Cúc Như Khanh ra, bắt đầu tìm chai rượu khắp nơi.


      Cúc Như Khanh gật đầu cái.


      "Kỳ quái? Tại sao có?" Mặc Thiên Trần vẫn tin, ở trong phòng Cúc ông cụ tìm được chai rượu."Như Khanh, em đã tìm khắp phòng rồi, chẳng lẽ chai rượu còn có thể phi thiên độn địa hay sao?"


      Cúc Như Khanh tầm mắt đạt tới nơi, sau đó thấy được vách tường có khối gạch men sứ có dấu vết ràng, tới, lấy tay gõ cái, sau đó đem gạch men sứ lấy ra. Mặc Thiên Trần vừa thấy, khỏi nhảy lên: "Ông nội còn chơi ‘vượt ngục’ nha!"


      Sau khi Cúc Như Khanh lấy ra gạch men sứ, Mặc Thiên Trần quả nhiên là trông thấy cái chai rượu nho nằm ở đó, cầm chai rượu chạy ra ngoài: "Ông nội, cháu tìm thấy rồi, ông bây giờ thể chối nha?"


      Liễu Nam Yên vừa thấy, lập tức liền tức giận: "Cha, cha là sau lưng con uống trộm rượu, hơn nữa uống đến gần hết bình rượu rồi. . . . . ."


      "Sớm biết các cháu hôm nay đến, tối hôm qua ông nên đem bình rượu uống cho xong, sau đó cũng có ‘chứng cứ phạm tội’ rồi." Cúc ông cụ giọng .


      Liễu Nam Yên thanh đoạt lấy, sau đó ném vào trong thùng rác, xoay người để ý tới Cúc ông cụ, Mặc Thiên Trần chưa từng thấy qua Liễu Nam Yên tức giận như vậy, nhìn về Cúc Như Khanh , ý là hỏi làm sao bây giờ?


      "Ông nội tự gậy họa, đương nhiên là ông tự nhận lỗi với mẹ rồi." Cúc Như Khanh quyết định khoanh tay đứng nhìn.


      "Chính là Như Khanh tìm được." Cúc ông cụ giọng , "Cháu còn nhanh nghĩ chút biện pháp, nhanh làm mẹ cháu bớt giận."


      Mặc Thiên Trần thấy hai người già trẻ này cãi vả, tới bên cạnh Liễu Nam Yên : "Mẹ, ông nội biết mình nên uống rượu, mẹ cũng nên tức giận nữa." Sau đó lại quay đầu nhìn Cúc ông cụ: "Ông nội, đúng !"


      "Đúng vậy! Chính là như vậy." Cúc ông cụ gật đầu xin lỗi cái.


      Liễu Nam Yên bất đắc dĩ xoay người, sau đó nhìn Cúc ông cụ, lúc này Cúc Thiên Lâm cùng Cúc Thiên Truyền hai nhà cũng đến.


      "Thiên Lâm, Thiên Truyền, mau mau tới đây!" Cúc ông cụ rốt cuộc có mục tiêu dời .


      Lúc này, Cúc đại phu nhân mua quà đến cho ông cụ, chợt phát hiện thứ mình mang đến với thứ vừa rồi Liễu Nam Yên ném vào trong thùng rác là giống nhau, bà hoảng hốt vội : "Nhị phu nhân, người xem. . . . . ."


      Liễu Nam Yên lấy tới mở ra vừa nhìn, thế nhưng lại thấy là một chai rượu, bà mới vừa đè xuống tức giận lại chợt thăng lên." cả, chị dâu, mọi người biết cha thể uống rượu, tại sao còn cấp rượu cho cha uống ?"
      Thanhha, Yoolirm Parkdunggg thích bài này.

    3. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 355 nhau: lần nữa nhẫn nhịn

      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: Camnu

      Cúc Thiên Lâm vừa nhìn Liễu Nam Yên tức giận, sắc mặt của cũng xanh mét, ở bên ngoài chuyện công tác bị Cúc Như Khanh chọc tức, trở lại trong nhà , còn phải chịu mẹ của Cúc Như Khanh dám sát, đâu còn dằn nổi cơn giận này, lúc này liền : "Chẳng lẽ tôi sẽ hại cha ruột của mình sao?"


      Liễu Nam Yên vừa nghe lời này của hắn, tức giận từ từ chuyển thành loại bi ai, bà đem lấy chai rượu giữ tại trong tay, sau đó càng nắm càng chặt, Mặc Thiên Trần cho là Cúc ông cụ mình len lén chạy ra ngoài mua rượu, nhưng bây giờ mới phát , lại là Cúc Thiên Lâm đưa cho Cúc ông cụ uống.


      Về phần Cúc Thiên Lâm có động cơ gì hay , đây chính là chạm phải đến quan hệ máu mủ ruột thịt thân cận nhất, làm con dâu cùng cháu dâu mà , đúng là rất khó nói chuyện, nhưng là chỉ có Cúc Thiên Lâm mới biết là vì cái gì.


      Lúc này khí vô cùng lúng túng, Cúc ông cụ lập tức : "Được rồi, được rồi, là tôi kêu Thiên Lâm lén mua cho tôi đấy, ra thân thể của tôi uống chút rượu cũng có ảnh hưởng gì, Nam Yên nên tức giận nữa, tất cả mọi người ngồi xuống !"


      Mặc Thiên Trần đỡ Liễu Nam Yên ngồi xuống, Cúc Như Khanh cũng , ngồi ở bên cạnh Mạc Thiên Trần, những người còn lại cũng đều ngồi xuống.


      Cúc ông cụ nhìn khí nặng nề như vậy, khẽ kéo khóe miệng cười : "Có phải còn thiếu người ?"


      Mọi người nhìn nhìn, có phát hiện ra thiếu người nào, Cúc ông cụ đưa mắt đặt ở người Cúc Như Mi: "Trần Ích đâu?"


      " liền tính là người nhà sao?" Cúc Như Mi giọng lầu bầu câu.


      "Đính hôn xong, chuyện này định xuống, sao lại tính?" Cúc ông cụ ngưng mắt nhìn .


      Rất nhanh, Trần Ích vào ngồi xuống.


      Cúc ông cụ lúc này mới ho tiếng : "Hôm nay trong hội nghị gia ̀nh, ra cũng chính là chủ yếu chuyện về tình hình công ty mà Phí Cường Liệt để lại, Như Khanh, Thiên Lâm và Thiên Truyền có đầu tư cổ phần trong đó, cháu xem chuyện này làm thế nào?"


      Cúc Như Khanh tự nhiên biết chuyện của bọn họ, bây giờ trong quá trình xử lý, nhưng có thông báo cho Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, tại Cúc ông cụ tự mình hỏi tới, tất nhiên bọn họ hướng ông cụ khóc lóc kể lể qua.


      " ra là công ty đồ chơi của Phí thị, tư sản gây dựng lại, sau đó trở thành công ty con của tôi, về phần bác cả và chú út trước kia có đầu tư cổ phần, tôi theo tư sản gây dựng lại sau tới tiến hành phân phối, nếu thuộc về cổ phần của hai người, vẫn là của hai người. "Cúc Như Khanh . "Ông nội, ông xem xử lý như vậy có được ?"


      Cúc ông cụ : "Tôi có thể có ý kiến gì? Chủ yếu là Thiên Lâm và Thiên Truyền lo lắng cháu còn tức giận, cho nên liền. . . . . ." Ông đến chỗ này, sau đó lại nhìn hướng hai em Cúc Thiên Lâm: "Như Khanh xử lý như vậy, các ngươi thấy thế nào?"


      " tại chúng tôi có bao nhiêu cổ phần ?" Cúc Thiên Lâm lúc này hỏi.


      Cúc Như Khanh : "Tôi giao cho bộ phận tài vụ trong quá trình thống kê, trước mắt mà , tôi cũng biết, số liệu cụ thể, phải đợi sau khi gây dựng lại mới biết."


      Cúc Thiên Truyền nói: "Chúng tôi sau này vẫn còn là một trong những ̉ đông chứ?"


      "Nếu như mọi người muốn rút vốn trước khi công ty được xây dựng lại cũng được, dĩ nhiên nếu như là muốn tiếp tục làm cổ đông, tôi cũng đồng ý." Cúc Như Khanh đem quyền quyết định giao cho chính bọn .


      Cúc Thiên Lâm thầm cắn răng, bây giờ công ty đồ chơi Phí thị căn bản ở trạng thái tê liệt, nếu mà rút ra trước, sợ rằng là mất hết cả vốn, nhưng sau khi gây dựng lại, như thế nào biết Cúc Như Khanh đầu tư bao nhiêu tiền vào, vô luận rút hay rút, bọn họ tại cũng là bị Cúc Như Khanh nắm chặt trong tay thể động đậy.


      Thế cục bây giờ chính là như vậy thiên về bên rồi, về mặt kinh tế Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền đều là bị Cúc Như Khanh quản chế, đây là chuyện tất cả mọi người đều hiểu.


      Liễu Nam Yên nghe được, : "Như Khanh, đem nguyên vốn ̉ phần của bác cả và chú út con đầu tư ở Phí thị trả lại cho họ !"


      "Mẹ, như vậy con sẻ phải chịu hao tổn." Cúc Như Khanh biết mẹ là mong đại gia đình này có thể cùng chung sống hòa thuận, nhưng là, đây đối với chính là mua bán.


      Liễu Nam Yên gật đầu cái: "Mẹ biết, thua thiệt chút cũng sao, có được ?"


      Cúc Như Khanh nhìn bọn họ: "Nếu như bác cả và chú út muốn lấy lại nguyên vốn ̉ phần, thì ngày mai đến gặp tài vụ thôi."


      "Cám ơn cháu, Như Khanh." Cúc Thiên Truyền đầu tiên , tiếp theo lại chuyển hướng tới Liễu Nam Yên: "Thím hai, cám ơn."


      Liễu Nam Yên khẽ mỉm cười gật đầu cái.


      Về vấn đề tài chính của hai em họ cứ như vậy quyết định, Cúc Thiên Lâm lúc này hỏi: "Như Khanh, về Chu Tiểu Kiều cháu tìm được chưa?"


      Cúc Như Khanh khẽ ngưng lông mày: " tìm, nếu có tin tức cháu thông báo cho bác cả."


      "Tôi phải nghĩ Như Phong, tôi cũng vậy chỉ sợ đến khi cháu vào quan tài rồi cũng biết được tin tức!" Cúc Thiên Lâm hừ tiếng.


      "Cháu đem hết sức lực." Cúc Như Khanh chỉ 1 lời.


      Hội nghị xong, Cúc Như Khanh đưa Liễu Nam Yên về nhà, Liễu Nam Yên : "Như Khanh, chuyện đã qua coi như xong !"


      Cúc Như Khanh nhìn chút bóng đêm ngoài cửa sổ, sau đó ở thu hồi tầm mắt : "Mẹ, con rất nhịn rồi, mẹ còn muốn con phải tính thế nào?"


      "Nếu ông nội có lòng để Như Mi cùng Trần Ích trở thành đôi, cũng hi vọng hóa giả ân oán đời trước, như vậy trong thế hệ này, cũng chỉ có con và Như Mi, con cùng Thiên Trần thành người nhà, Như Mi nếu cùng Trần Ích có thể thành, cũng coi là thế hệ này có bất kỳ xung đột, hơn nữa quan hệ cũng vô cùng tốt. Nếu như cha con còn sống, ông ấy cũng sẻ so đo chuyện trước đây nữa." Liễu Nam Yên than tiếng.


      "Được rồi, mẹ, mẹ cần lo nghĩ nhiều, tự con có chừng mực." Cúc Như Khanh gật đầu cái.


      Đưa xong Liễu Nam Yên về nhà, Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần cũng trở về đến Aegean Sea vịnh.


      "Trần, em làm sao vậy? Thân thể có phải thoải mái ?" Cúc Như Khanh thấy đường đều là trầm mặc .


      "Em sao, chỉ là biết nên gì." Mặc Thiên Trần kéo tay của .


      Cúc Như Khanh đưa tay xoa đầu của : " nhức đầu hoặc là đau lòng ...?"


      "Nhức đầu thì , đau lòng vẫn có chút." Mặc Thiên Trần nhìn .


      Cúc Như Khanh ôm vào ngực, " xin lỗi, luôn là để em phải gặp những chuyện như ý."


      Mặc Thiên Trần mở trừng hai mắt: "Em từ là con độc nhất, hơn nữa cha cũng là con mấy đời, tất nhiên hiểu được mọi người trong gia tộc tranh giành, mà khi em nhìn vào luôn toàn tâm nghĩ cho gia tộc nhưng lại bị chính người trong gia tộc đối đầu, hoặc là liên hiệp với người khác tới đối phó , em là vì gia tộc như vậy mà thương tâm, cũng vì vất vả mà đau lòng."


      " đã quen cuộc sống như thế, hơn nữa bọn họ cũng đủ để uy hiếp , cho nên em cũng cần đau lòng, chỉ cần chăm sóc thân thể thật tốt. Biết ?" Cúc Như Khanh khuyên .


      "Em hiểu rồi!" Mặc Thiên Trần gật đầu ——


      Cúc thị công ty.


      Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền lấy được ̉ phần thuộc về bọn họ xong, Cúc Như Khanh ngồi ghế làm việc trầm tư, ra bọn họ có lấy phần tiền này hay , đối với , đều quan trọng.


      "Trần Ích, bọn họ còn có hành động gì?" Cúc Như Khanh chỉ là tin bọn họ chỉ có như vậy.


      Trần Ích : "Theo tôi xem xét cùng tin tức có được: Cúc Tam gia cũng may, so với chịu nghe lời của Cúc ông cụ, Cúc đại gia tựa hồ mực phẫn nộ và bất bình, mỗi khi Cúc Tam gia ở trước mặt Cúc ông cụ thỏa hiệp, Cúc Đại Gia cho truyền thụ tư tưởng, để cho cùng Cúc đại gia cùng nhằm vào chúng ta."


      "Được rồi! Tiếp tục phái người giám sát hành động của bọn họ, tuy là đáng để lo, nhưng vẫn là thể phớt lờ." Cúc Như Khanh .


      "Dạ! Chưởng Môn Nhân." Trần Ích lĩnh mệnh ——


      Nhi Viện.


      Lúc Nhâm Thần Phong đánh đàn, thấy được Lý Thiên Tranh xuất trong phòng đàn của hắn, đối với nữ nhân này có loại cảm giác ghét rõ.


      "Nhâm tiên sinh đánh đàn cũng là có thay đổi rất lớn!" Lý Thiên Tranh vào.


      Nhâm Thần Phong vẫn là vùi đầu đánh đàn, để ý tới .


      Lý Thiên tranh khẽ mỉm cười, đứng ở bên cạnh đàn Piano của hắn, nghe tiếng đàn, giống như có chút say mê tiếng đàn của Nhâm Thần Phong lại đột nhiên ngừng lại.


      "Nhâm tiên sinh, sao đánh nữa?" Lý Thiên Tranh có chút ngoài ý muốn hỏi.


      Nhâm Thần Phong quan sát : "Bởi vì tôi chán ghét !"


      "Tại sao?" Lý Thiên Tranh đối với Nhâm Thần Phong nói trực tiếp như thế, hơi có chút kinh ngạc.


      "Chính trong lòng hiểu rõ." Nhâm Thần Phong hừ tiếng.


      "Nha. . . . . ." Lý Thiên Tranh thản nhiên : "Chắc là hôm đó tôi trong lúc vô tình ở trước mặ tổng tài nhắc tới chuyện đứa trẻ trong nhi viện có cha mẹ đều đã mất, Nhâm tiên sinh cảm thấy tôi làm thương tổn tới tổng tài, đúng !"


      Nhâm Thần Phong ngưng mắt nhìn : " biết là tốt rồi."


      "Dĩ nhiên, trong mắt của Nhâm tiên sinh trừ tổng tài, sợ rằng có người nào lại có thể ở trong con mắt của rồi!" Lý Thiên Tranh che miệng cười tiếng, sau đó chỉ vào cây đàn: "Nếu Nhâm tiên sinh muốn đàn, tôi có thể mượn đàn khúc ?"


      "Tùy !" Nhâm Thần Phong ra ngoài.


      Lý Thiên Tranh nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, sau đó từ từ ngồi xuống, mười ngón tay của như thông, lướt các phím đồng thời lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.


      Chỉ là lúc Nhâm Thần Phong nghe, đánh lên ca khúc “Say you love me” ——


      Mặc thị công ty.


      Tiểu Ngô say mê cuồng nhiệt đối với Lý Thiên Tranh : "Lý tiểu thư, ngày mai Thanh Thanh phải trở về làm rồi, chúng ta về sau liền nhõm hơn nhiều rồi."


      Lý Thiên Tranh hai mắt ngưng tụ, lại lạnh nhạt như cũ : " làm việc của , tôi làm chuyện của tôi, chúng ta bất tương xung đột, chỉ là, giống như rất hi vọng ấy trở lại?"


      "Dĩ nhiên, Thanh Thanh ở đây khí vô cùng tốt, khi ấy có ở đây , tôi rất buồn bực đến thở được." Tiểu Ngô nhanh mồm nhanh miệng.


      "Đúng vậy, tôi là công việc rất nghiêm túc." Lý Thiên Tranh xong cũng cúi đầu tiếp tục làm việc, Tiểu Ngô lặng lẽ le lưỡi cái.


      Buổi tối, Triển Thanh Thanh vui vẻ từ đường cái trở về, tháng ở viện, cũng mau buồn bực điên rồi, khi vui vẻ vào trong nhà lại phát bóng đen hướng chạy tơi.
      Yoolirm Parkdunggg thích bài này.

    4. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 356: nhau: thủ đoạn hiểm.
      Edit:...
      Beta: Camnu

      Triển Thanh Thanh đề phòng có người tập kích , đến khi phát còn kịp rồi, mềm nhũn ngã xuống, đến khi tỉnh lại, ở trong bệnh viện rồi.

      vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Trần Ích ở bên cạnh, tay của muốn động lại chẳng thể nhúc nhích được.

      “Trần Ích….” kêu tiếng.

      Trần Ích thấy tỉnh lại, “Triển tiểu thư, tôi ngay đường phát được , bị đâm bị thương cánh tay, phát ra người đâm mình là ai ?”

      là ân nhân cứu mạng của tôi!” Triển Thanh Thanh mở trừng hai mắt, “Đại hùng của tôi….làm thế nào để cảm ơn đây?”

      Chỉ là, tôi đây cá là ân nhân cứu mạng phải muốn tôi dùng thân báo đáp. Trần Ích thấy tỉnh lại mặc dù đau đớn, nhưng cũng quên khôi hài, lắc đầu cái.

      biết là tên xấu xa nào phía sau tập kích tôi, tôi căn bản biết là ai hôn mê bất tỉnh, tất nhiên khi tôi hôn mê bất tỉnh, mới dùng dao đâm bị thương tôi. Tức chết tôi rồi!” Triển Thanh Thanh lòng đầy căm phẫn, “Tôi có đắc tội với người nào, ai lại muốn lấy mạng của tôi?”

      Trần Ích đồng ý quan điểm của : “Người kia phải cướp tiền cũng phải là cướp sắc, chỉ đơn thuần là đâm bị thương mà thôi, hoặc là cố ý, hoặc là chính may, gặp phải kẻ bị tâm thần, đoạn đường mà bị tập kích cũng có lắp máy thu hình, tôi cũng thể nào tra ra được hung thủ . đáng ngưỡng ngùng.”

      Triển Thanh Thanh nhìn : “Người cám ơn phải là tôi, làm tất cả những gì cần làm rồi. Mặc dù chúng ta chỉ là bạn tốt, nhưng tôi may mắn vì có người bằng hữu tốt như ! Trần Ích, cám ơn ….”

      đến chỗ này dùng tay trái lấy ra di động, gọi điện thoại cho Mặc Thiên Trần: “Đại tiểu thư, tôi phải với tiếng, tôi ngày mai thể tới công ty làm được.”

      “Em làm sao á?” Mặc Thiên Trần ở trong điện thoại cười : “Tìm được chân mệnh thiên tử, có thể nuôi em rồi sao?”

      Triển Thanh Thanh than tiếng: “Em bị thương….”

      “Cái gì?” Mặc Thiên Trần kêu lên: “Chị tới ngay xem em.”

      cúp điện thoại sau đó liền hướng bên ngoài , Cúc Như Khanh cùng với đến bệnh viện.

      “Tổng tài, thiếu phu nhân, các ngươi đến!” Trần Ích chào hỏi.

      Mặc Thiên Trần chạy thẳng tới giường bệnh của Triển Thanh Thanh: “Em đáng thương, phải nằm viện theo dõi sao? Tại sao lại bị thương?”

      biết là tên trời đánh nào đâm em bị thương?” Triển Thanh Thanh uất ức , “ tại chẳng khác gì bị chó điên cắn, hơn nữa cũng biết con chó điên đó từ nơi nào đến.”

      Mặc dù còn rất nhiều công việc chờ Triển Thanh Thanh trở về làm, nhưng Mặc Thiên Trần vẫn là an ủi : “Tốt lắm, sao, em bây giờ cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, chuyên tâm dưỡng thương cho tốt, chị chờ em trở lại.”

      Cúc Như Khanh nghe Trần Ích báo cáo tình huống, chân mày khẽ ngưng ngưng: “Điều tra Thiên Mộ Dương rồi hả?”

      “Tôi đầu tiên cũng nghĩ là do muốn trả thù, nhưng Thiên Mộ Dương có làm những chuyện như vậy.” Trần Ích đáp, “Nhưng việc Triển tiểu thư bị thương làm tôi thấy có chút kỳ hoặc, nếu quả là người bị bệnh tâm thần làm, nhất định là loạn đâm, cần phải dùng thuốc mê trước, cho cùng, người này là có mưu, hơn nữa phải là muốn lấy mạng của Triển tiểu thư, chỉ là muốn làm bị thương ấy mà thôi.”

      “Đây đúng là nghi điểm rất lớn. Phân phó người điều tra, phải cẩn thận tìm manh mối từng chút .” Cúc Như Khanh .

      “Dạ! Tổng tài.” Trần Ích lập tức đáp.

      Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ: “Trước mắt cũng tìm được là ai đả thương Thanh Thanh, chỉ có thể xác định là có mưu phía sau, vậy người này mục đích cuối cùng là gì chứ?”

      “Chẳng lẽ là nhằm vào chị?” Triển Thanh Thanh chợt .

      “Chị?” Mặc Thiên Trần kỳ quái. “Tại sao lại là chị?”

      Triển Thanh Thanh chịu đựng đau đớn : “Kẻ thù duy nhất của em chỉ có Thiên Mộ Dương, nhưng đến nay vẫn có động tĩnh, mà người đâm em bị thương chắc hẳn là có động cơ gì đó, chị với em lại có quan hệ rất tốt, nên em suy đoán như vậy.”

      Cúc Như Khanh sớm đoán được chuyện này, chỉ muốn Mặc Thiên Trần suy nghĩ lung tung, nên ra, lại ngờ khoái nhân Triển Thanh Thanh mau miệng, Trần Ích cùng ngầm trao đổi ánh mắt.

      Lúc này, Triển Thanh Thanh xong lại tiếp tục: “Hận chị nhất chắc chắn là Chu Tiểu Kiều rồi, Cúc tiên sinh vẫn tìm được ta sao, chẳng lẽ ta lại tái xuất giang hồ rồi, và bắt đầu nhắm vào chị?”

      Mặc Thiên Trần cười cười: “Quả nhiên là có óc trinh thám thiên phú a, bị thương còn quên suy luận! Em cũng có đạo lý, ra ám chiêu là tuyệt kỹ của Chu Tiểu Kiều nha.”

      “Cũng may lần này bị thương là em, nếu như ta trực tiếp cầm dao thọt chị, vậy phải làm sao bây giờ?” Trần Thanh Thanh kích động .

      Mặc Thiên Trần cảm động mấp máy môi: “Thanh Thanh, đừng như vậy, nếu quả là do Chu Tiểu Kiều gây ra, cũng may là em có bị nguy đến tính mạng, chỉ là làm bị thương tay của em, hãy tịnh dưỡng tốt, chúng ta nhất định bắt được ta.”

      “Em biết rồi, đại tiểu thư, chị cũng nên cẩn thận.” Triển Thanh Thanh gật đầu cái.

      “Yên tâm ! Chị để ta tổn thương chị, tổn thương người thân bên cạnh chị.” Mặc Thiên Trần kiên định : “ ta lần này ra ngoài làm tổn thương em, lần sau cũng có thể trở lại, hơn nữa biết lần sau có hành động gì, đó là bản tính hay so đo của ta.”

      Lúc này, bác sĩ tới thay thuốc cho Triển Thanh Thanh, Triển Thanh Thanh hỏi: “Bác sĩ, khi nào tôi có thể xuất viện được?”

      “Tùy thời đều có thể ra, chỉ là cánh tay của thể làm việc nặng, cần tịnh dưỡng thời gian, nếu có thể tàn phế.” Bác sĩ .

      “Vậy ngày mai tôi xuất viện, tôi vẫn phải về công ty làm việc, nếu Chu Tiểu Kiều xuất , tôi muốn xem thử ta có thể giở trò gì nữa!” Triển Thanh Thanh .

      được! Em bị thương rồi, chị làm sao có thể để cho em về công ty làm việc đây?” Mặc Thiên Trần đồng ý, “Em có nghe bác sĩ vừa nãy , có thể tàn phế, về sau làm sao lập gia đình?”

      “Em thà lấy chồng, cũng muốn đem điều này ra làm bằng chứng để bắt được nữ nhân ác độc kia.”

      Trần Ích nghe vậy, khẽ mỉm cười : “Ở công ty là an toàn, cũng sợ, chỉ là tan tầm… tôi phái người bảo vệ Triển tiểu thư là được.”

      thế gian này hiểu em nhất thủy chung chỉ có Trần Ích nha!” Triển Thanh Thanh hướng tới , mặt sáng rỡ cười.

      Trần Ích ngậm miệng lại .

      Cúc Như Khanh đưa tay hướng Mặc Thiên Trần vẫy vẫy: “Trần, chúng ta cũng trở về !”

      “Thanh Thanh, em nghỉ ngơi tốt, chị trước.” Mặc Thiên Trần trước khi an ủi .

      Mặc Thiên Trần cùng Cúc Như Khanh rời bệnh viện, tự tay ôm Mặc Thiên Trần chặt hơn chút: “Trần, để cho ta tổn thương em, bao giờ.”

      “Em biết, em biết , Như Khanh…” Mặc Thiên Trần ngẩn đầu nhìn , “ ta chỉ là nỏ mạnh hết đà (chắc là ám chỉ cây cung mạnh nhưng bắn được xa), có nguy hiểm, chúng ta nhất định chiến thắng.”
      Yoolirm Parkdunggg thích bài này.

    5. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 357: nhau: Hồ ly lộ đuôi.

      Edit:..
      Beta: Camnu

      Ngày thứ hai làm, Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh cùng nhau xuất , chỉ là Triển Thanh Thanh tay phải còn treo ở cổ, nhìn qua mặc dù có chút nhếch nhác, nhưng lại ảnh hưởng gì đến vẻ vui vẻ của .

      “Thanh Thanh, chị trở lại!” Tiểu Ngô vừa thấy, lập tức liền nhào tới, sau đó nhìn bộ dạng : “Làm sao chị lại bị thương nha?”

      Triển Thanh Thanh than tiếng: “Ai, có nam nhân nữ nhân, chính là nữ nhân thường bị tổn thương, này cũng hiểu sao?”

      Tiểu Ngô bị chọc vui: “Chúng ta cùng xem tiết mục TV, chính xác là dắt tay nhau !”

      “Cái đó emi cũng tin? chừng nam nhân chính là tội phạm nghiêm trọng của quốc gia nha!” Triển Thanh Thanh hừ tiếng, sau đó đưa mắt nhìn sang Lý Thiên Tranh, “Vị này là….”

      Tiểu Ngô lập tức : “Đây là tiểu thư Lý Thiên Tranh, người mới, trợ thủ giúp chúng ta.”

      Triển Thanh Thanh tới, lên lên xuống xuống liếc cái, sau đó : “Tôi làm sao nhìn giống như là người hôm qua tập kích tôi từ phía sau?”

      Mặc Thiên Trần khỏi ngưng mắt, cũng nhìn về phía Lý Thiên Tranh, nhưng là, Lý Thiên Tranh lại : “Triển tiểu thư biết đùa! Tôi cùng với Triển tiểu thư vốn quen nhau, sao phải làm chuyện này?”

      Triển Thanh Thanh dùng tay trái vỗ vai Lý Thiên Tranh, cười ha hả: “Đúng nha, tôi chính là giỡn cùng Lý tiểu thư.”

      Lý Thiên Tranh sắc mặt như thường, nhưng Tiểu Ngô lại sợ hết hồn, Triển Thanh Thanh trở lại, bao giờ đụng tới việc của Lý Thiên Tranh, “Thanh Thanh, tay tiện, tôi giúp làm, có được ?”

      “Hảo!” Triển Thanh Thanh ngồi ở vị trí của mình.

      Tiểu Ngô sửa sang lại phần tài liệu, đưa cho Triển Thanh Thanh: “Thanh Thanh, chị xem qua lần, nếu như có vấn đề em liền giao cho đại tiểu thư.”

      Triển Thanh Thanh cầm văn kiện vào phòng tổng tài, sau đó ngồi xuống: “Đại tiểu thư, Lý Thiên Tranh có vấn đề.”

      “Có vấn đề gì?” Mặc Thiên Trần còn ngẩn đầu lên, “ ta cùng Chu Tiểu Kiều có bất cứ quan hệ gì.”

      “Ngươi mới vừa rồi cũng nhìn thấy, em lấy lời dò xét ta, ta biểu dị thường bình tĩnh, nếu như là có can dự tới, nhất định là vô cùng kích động, hoặc là lập tức giải thích, nhưng ta lại vô cùng trấn định, loại trấn định này chính là trải qua kết quả luyện tập.” Triển Thanh Thanh .

      Mặc Thiên Trần lúc này mới ngẩn đầu lên: “Em còn chưa hiểu con người ấy, ta tới công ty rất ít chuyện, cùng những nhân viên khác có xã giao, hơn nữa hỉ nộ lộ, bằng vào điểm này, là rất khó đoán."

      “Chính vì ta che giấu quá kỹ, cho nên còn có khả năng để chúng ta hoài nghi.” Triển Thanh Thanh cho rằng : “Cái gọi là vật hợp theo loài, chỉ từ điểm này là có thể nhận định ta với Chu Tiểu Kiều là cùng loại người, em lại dò xét ta chút.”

      “Tốt lắm tốt lắm, đừng làm cho công ty có dư luận xôn xao, chúng ta còn có chính cần làm!” Mặc Thiên Trần lắc đầu cái, “Buổi chiều chị muốn Thành Tây ký hợp đồng, em theo chị cùng !”

      tới chỗ này, Mặc Thiên Trần vuốt ve cái trán, Triển Thanh Thanh vội vàng hỏi: “Làm sao rồi? Làm sao rồi?”

      biết vì sao a, chị vừa nhắc đến Thành tây, liền nghĩ tới Phí Cường Liệt cũng ở đó, sau đó đầu đau, sau thế lại cảm thấy rất hỗn loạn.” Mặc Thiên Trần đối mặt với người thân cận tối mật, vì vậy ra nghi ngờ của mình.

      Triển Thanh Thanh : “Bởi vì Phí Cường Liệt cùng thành Tây đều là nổi đau sâu thẳm nhất trong lòng chị, từ thân thể đến trí óc tạo nên vết đen trong ký ức của chị, mỗi khi nhắc tới nghi ngờ liền đau đớn như vậy. Buổi chiều ký hợp đồng, em cho!”

      “Nhưng là, chị muốn chiến thắng nỗi đau đớn này, mà muốn để mặc nó cứ như vậy phát triển.” Mặc Thiên Trần kiên định , “Cho nên, buổi chiều chúng ta cùng .”

      “Nhưng là….” Triển Thanh Thanh còn muốn điều gì, lúc này vang lên tiếng gõ cửa.

      “Vào .” Mặc Thiên Trần .

      Người tới chính là Lý Thiên Tranh, “Tổng tài, tôi chuẩn bị xong hợp đồng để ký với thành Tây rồi.”

      “Đưa cho tôi !” Mặc Thiên Trần .

      Lý Thiên Tranh để tài liệu lên bàn, sau đó : “Buổi chiều tôi cùng tổng tài ký hợp đồng nhé! Lần trước đối phương còn vài thứ nữa, tôi xem qua thử có thể hay lấy thêm mấy nhãn hiệu nửa về làm.”

      “Cũng tốt, cùng chứ!” Mặc Thiên Trần gật đầu cái.

      Lý Thiên Tranh sau khi ra ngoài, Triển Thanh Thanh : “Buổi chiều ba người chúng ta cùng .”

      “Ai! Ngươi đơn giản đúng là nghĩ thử dò xét đáy lòng ta mà thôi, phải ?” Mặc Thiên Trần nghe vậy khỏi cười tiếng, “Em vừa mới rồi cũng nhìn thấy, người ta làm việc rất nổ lực.”

      Buổi chiều, Mặc Thiên Trần, Triển Thanh Thanh cùng Lý Thiên Tranh ba người cùng đến Thành Tây, trong quá trình cùng khách hàng đàm phán, Lý Thiên Tranh đều rất thận trọng, luôn lấy lợi ích của công ty làm đầu, đối phương khách hàng mực trước mặt Mặc Thiên Trần ca thán .

      Sau khi ký xong hợp đồng, ba người vẫn còn ở lại Thành Tây, Lý Thiên Tranh nhìn xung quanh, miệng lưỡi lưu loát như bàn đàm phán, mà là trầm mặc dứt, mà Mặc Thiên Trần cũng là trầm mặc, mặt khống chế cơn đau đầu của mình, mặt chống đỡ thân thể khó chịu.

      “Đại tiểu thư, chị làm sao rồi hả?” Triển Thanh Thanh đầu tiên phát có cái gì đúng.

      “Đầu chị có chút đau….” Mặc Thiên Trần vuốt ve đầu.

      “Em trước đưa chị về nhà nghỉ ngơi.” Triển Thanh Thanh kêu lên: “Trần Ngôn, lái xe!”

      Mặc Thiên Trần chợt giống như mất ý thức, đẩy Triển Thanh Thanh ra, Trần Ngôn thấy thế, lập tức vọt tới, lúc này, bọn họ đứng dưới khu nhà xây, phía chợt có khung sắt rớt xuống, lúc này “bang bang” thanh vang lên, hướng bọn họ rớt xuống.

      Lý Thiên Tranh thấy thế, từng bước từng bước lui về phía sau, mà Trần Ngôn định tiến tới lôi tay Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh chạy ra ngoài nhưng phát ra kịp rồi, Trần Ngôn dùng hết toàn lực đem Mặc Thiên Trần đẩy về phía trước, cố gắng để cho thoát khỏi nguy hiểm.

      “Trần….” Cúc Như Khanh giống như thiên thần chạy như bay đến, tay lôi kéo Mặc Thiên Trần chạy về phía trước.

      Theo sát phía sau là Trần Ích, muốn kéo em trai của mình và Triển Thanh Thanh ra phát hai người bị khung sắt đè lên rồi.

      “Trần Ngôn….” Trần Ích tê tâm liệt phế rống lên tiếng.

      Sau đó, tất cả bình tĩnh lại.

      Mặc Thiên Trần ngã vào trong ngực Cúc Như Khanh, trơ mắt nhìn Trần Ngôn và Triển Thanh Thanh bị khung sắt đè lên, “Thanh Thanh….”

      Trước mắt là mảnh đỏ rực, Cúc Như Khanh lập tức sai người tiến hành cứu viện khẩn cấp, mà Mặc Thiên Trần lòng nhéo thành bánh quai chèo rồi.

      “Sao các biết mà tới hả?” Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Khanh ôm mình chặt chẽ.

      Cúc Như Khanh : “Kể từ tối hôm qua sau khi Triển Thanh Thanh bị thương, cùng Trần Ích nghĩ, hung thủ nhất định mau sớm xuất , quả nhiên hôm nay đúng như kế hoạch mà xuất .”

      dám tưởng tượng, nếu như phải là an bài trước, Mặc Thiên Trần hôm nay chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Cũng may, cũng may, tất cả đều tới kịp.
      Yoolirm Parkdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :