1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 348: Lộ vẻ nhu tình
      Edit:...
      Beta: Camnu
      Ở trong lòng của Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh luôn là con người mạnh mẽ, lại có thể dùng tình thơ ý họa, còn ví dụ thành hoa Ngọc Lan, đương nhiên là chưa bao giờ nghĩ đến, mà điều này cũng ngoài ý muốn
      Chỉ là, cũng biết, cho dù là con người cứng rắn mạnh mẽ đến đâu, cũng có lúc ôn nhu, mà lại may mắn, trở thành người duy nhât nhận được ôn nhu của
      Khi Cúc Như Khanh đưa tay ôm chặt lấy hông lại đưa tay giúp lau mặt: “Em thích ví dụ như vậy, cũng hy vọng, em vĩnh viễn là đóa Ngọc Lan trong lòng , mà , chính là gốc đại thụ của em, hoa của em chỉ nở cây của , mỹ lệ núp trong cành lá của , mà hương thơm cũng chỉ vì nở rộ”
      Như vậy cũng sai biệt lắm! Cúc Như Khanh trong màn đêm yên tĩnh lộ ra nhu tình, Mặc Thiên Trần cũng là mạn mạn tình
      Từ bờ biển trở về, Mặc Thiên Trần ngủ rất say, lâu rồi có được ngủ ngon như vậy.
      Cúc Như Khanh nhìn bộ dạng khi ngủ của , tâm cũng khỏi buông xuống. Mặc dù chưa bao giờ ra, cũng biết rốt cuộc phiền não chuyện gì, cũng biết ít chuyện liên quan đến cha mẹ , những chuyện này đối với đều rất đả kích.
      cũng chỉ có thể hi vọng thời gian có thể dần dần chữa khỏi vết thương cho , mà , cũng mực ở bên cạnh , cho thương lớn nhất.
      Chỉ là, Chu Tiểu Kiều biết ở đâu, về phần Thiên Mộ Đình, cũng cần phải để ý, có bao nhiêu phân nặng, cũng biết. Mà Chu Tiểu Kiều lần này làm ra nhiều chuyện, vậy nhưng lại biến mất sao?
      Vừa nghĩ tới đây, Cúc Như Khanh từ giường đứng dậy, tới ban công, đốt điếu thuốc, ở trong bóng đêm tự hỏi ta đâu.
      Ngày thứ hai, Cúc Như Khanh tới nhà giam, thăm Chu Truyền Tốt
      Chu Truyền Tốt được đưa tới, gầy rất nhiều, cũng còn bộ dạng khi đó ở trong quan trường, tại chỉ còn là lão già tiều tụy
      nghĩ tới, người duy nhất đến thăm ta, chính là người đưa tôi vào nhà giam” Chu Truyền Tốt bật cười giễu cợt.
      Cúc Như Khanh cũng ngoài ý muốn biết Chu Truyền Tốt đoán được mọi chuyện là do tay gây nên, dù sao Chu Truyền Tốt cũng là kẻ địch mạnh, chỉ là cuối cùng ai là người cười mới là Doanh gia.
      Chu Truyền Tốt nhìn Cúc Như Khanh gì, ông lại “Ta sớm đoán được là cậu, nhưng chỉ đến gần đây khi Phí Cường Liệt chết trong tay cậu, ta mới chính thức hiểu cậu từ lúc mới bắt đầu thiết kế tốt cạm bẫy, ngươi từ lâu nghi ngờ cái chết của cha mình, biết ta cùng Phí Cường Liệt có liên quan, vì vậy trước giấu danh tính tố cáo ta, đưa vào nhà giam, sau đó mới dùng chiến lược kinh tế tiêu diệt Phí Cường Liệt, thể , cậu so với cha mình còn hơn bậc”
      Cúc Như Khanh lạnh lùng : “Ông chỉ thấy được thành quả của tôi hôm nay, lại biết từ khi tôi mới mười lăm, vào ngày cha qua đời, tôi cầm quyền, cũng lập ra kế hoạch này rồi!”
      “Bây giờ cậu là người cười cuối cùng, muốn thế nào cũng đều được” Chu Truyền Tốt than tiếng “ ra Tiểu Kiều cùng cậu rất xứng đôi, chẳng lẽ cậu phát ra sao?”
      Cúc Như Khanh trước khi đến, thăm dò ghi chép của nhà tù, quả có ai đến thăm Chu Truyền Tốt, chứ đừng đến Chu Tiểu Kiều xuất ở đây. Dĩ nhiên, với thông minh của Chu Tiều Kiều, ta cũng xuất ở đây, giống như là tự chui đầu vào rọ vậy
      Chu Truyền Tốt giống như lâu cùng người khác chuyện, vừa nhìn thấy Cúc Như Khanh liền chuyện ngừng, cho dù Cúc Như Khanh để ý tới , cũng tự nhiên tiếp “Như Khanh, cậu cùng Tiểu Kiều đều là tâm cơ quá sâu, những việc hai người làm, đều là kế hoạch chu đáo, đạt được mục đích liền bỏ qua. Ta từng kiêu ngạo chỉ vì Tiểu Kiều mà còn vì cậu, nếu cậu là con rể của Chu gia ta, nếu như Tiểu Kiều là con dâu Cúc gia, vậy giống như hổ thêm cánh rồi. Chỉ là…”
      “Chỉ là, biết vì sao Tiểu Kiều lại lưu luyến tên tiểu tử biết đánh đàn Nhâm Thần Phong đó, tiểu tử kia có gì tốt?” Chu Truyền Tốt than tiếng, bây giờ đừng đến kết thân, gặp nhau lại còn là kẻ thù đội trời chung.
      Cúc Như Khanh nghe được lời của ông, lạnh lùng “Tôi hỏi ông, chuyện Mặc gia bị tù năm đó, có phải là do ông hạ lệnh hãm hại họ?”
      “Ha ha ha…” Chu Truyền Tốt nở nụ cười “Mặc gia có chỗ nào đáng để ta làm vậy?”
      Chuyện này liền lập tức ràng, là do tay Chu Tiểu Kiều gây ra. Cúc Như Khanh nghĩ như vậy, ông liền châm chọc “Cậu cứ cho rằng tất cả đều do con ta làm ra, vì sao nghĩ đến bản thân mình?”
      Chu Truyền Tôt thu lại tiếng cười, sau đó thê lương vô hạn nhìn Cúc Như Khanh “Như Khanh, cậu thắng, là người thắng lớn nhất, chúng ta đấu cả đời, nếu như cậu tìm được Tiểu Kiều, mang nó tới gặp ta được ?”
      Cúc Như Khanh khinh thường hừ lạnh tiếng, phải lập tức rời , Chu Truyền Tốt chợt câu “Như Khanh, năm đó chỉ có ta và Phí Cường Liệt làm khó cha cậu, người khác cũng có phần tham dự, cậu nhất định là tìm bọn họ báo thù chứ?”
      “Nếu như người ông là bá phụ cùng tiểu thúc, tôi sớm biết họ làm gì”Cúc Như Khanh dừng bước.
      “Dừng lại! Như Khanh đứng lại!” Chu Truyền Tốt phá lên cười “Ta cho cậu biết còn có 1 người…”
      Cúc Như Khanh từ từ quay người lại, sau đó bắt đầu nghiên cứu biểu tình của Chu Truyền Tốt “Nếu như ông vì muốn tôi bỏ qua cho Chu Tiều Kiều, mà cố ý dựng ra cái bẫy để tôi nhảy vào, vậy ông liền sai lầm rồi”
      “Như Khanh, người đến lúc sắp chết ra ” Chu Truyền Tốt thu lại nụ cười, nghiêm túc “Tôt biết !”
      “Nhưng là, ông có điều kiện, mới có thể cho tôi biết người kia là ai, đúng hay ?”Cúc Như Khanh giúp ông ra lời phía sau.
      Chu Truyền Tốt lắc đầu “Tôi đây cả đời tính toán muốn làm việc này, muốn đem theo bí mật này xuống quan tài”
      “…” Cúc Như Khanh đương nhiên tin , cái gọi là “Binh bất yếm trá”, Chu Truyền Tốt cả đời ăn trắng đen, trước khi chết lại muốn làm người tốt, lời như vậy, bảo làm sao tin được!
      Chu Truyền Tốt thấy vẫn là cất bước , cuối cùng câu: “Như Khanh, chuyện năm đó tôi làm khó cha cậu, vẫn là phải xin lỗi!”
      “Nếu như cảm thấy có lỗi, chờ sau khi ông chết gặp được cha tôi, câu đó với ông!” Cúc Như Khanh xong, cũng quay đầu lại ra ngoài
      Đối với tổn thương năm đó của cha, Cúc Như Khanh bỏ qua, cho dù là bất cứ ai, chỉ là có câu : “Lúc có giặc trong giặc ngoài, trước hết phải giải quyết ngoại xâm, sau đó mới thanh trừ nội loạn”
      Vậy mà, tại chuyện của Chu Truyền Tốt cùng Phí Cường Liệt cũng qua thời gian, chờ tìm được Chu Tiểu Kiều, chính là đối phó với hai người kia. tin tưởng, ngày đó xa
      Last edited: 2/10/15

    2. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 349: có kết quả
      Edit:...
      Beta: Camnu
      Nhà máy đồ chơi Cúc Thị
      Nghiêm Tiểu Huệ cầm đống hồ sơ tay, Khang Hạo tới nhà máy khảo sát công việc, hôm nay Trần Ích cùng Cúc Như Khanh tới nhà máy.
      “Tổng tài khỏe!” Nghiêm Tiểu Huệ rất lâu rồi có thấy Cúc Như Khanh.
      Khang Hạo cùng Trần Ích thấy tình cảm của Nghiêm Tiểu Huệ với Cúc Như Khanh có mờ , ngược lại lại càng ngày càng nồng đậm, hai người nhìn nhau, sau đó tách ra.
      Cúc Như Khanh gật đầu cái, đối với Trần Ích : “ gọi chú Nghiêm tới đây!”
      Rất nhanh, Nghiêm Tu vào.
      “Tổng tài, lâu gặp!” Nghiêm Tu lâu thấy Cúc Như Khanh tới nhà máy, vừa thấy mặt liền vui mừng, lập tức báo cáo tình hình trong xưởng “Sản phẩm mới ra mắt rất thuận lợi, tỷ số bán hang rất cáo, cao nhất trong số các sản phẩm cùng ra mắt."
      Cúc Như Khanh bảo mọi người ngồi xuống: “Như vậy là tốt rồi. Tôi hôm nay tới xưởng, là tới xem tình hình trong xưởng, hai là điều Nghiêm tiểu thư tới giản lý bộ phận khác của công ty con”
      “Là vị trí của Phí Cường Liệt” Nghiêm Tu càng thêm vui vẻ, thấy Cúc Như Khanh hơi gật đầu, lại có chút lo lắng: “Tiểu Huệ còn trẻ quá, có thể để ấy quãn lý hãng sao?”
      Nghiêm TIểu Huệ lập tức : “Tôi tận tâm tận lực, nhất định phụ kỳ vọng của tổng tài đối với tôi”
      Khang Hạo cười “Xưởng trưởng, chú quá khinh thường năng lực của Nghiêm tiểu thư rồi, nhất định khiến chú giơ hai tay hai chân tán thành”
      Nghiêm Tu nhìn “Khang Hạo cũng phải trợ giúp Tiểu Huệ nhiều hơn rồi”
      lời này, rất giống như cha vợ nhìn trúng con rể hợp nhãn, Trần Ích thầm cười tiếng, Nghiêm Tiểu Huệ khỏi cười khổ, mẹ gây áp lực cho cha, khiến cha phải xem xét tìm nam nhân cho .
      , tại sao người nhà lại khẩn trương với hôn nhân của như vậy, gặp được nam nhân mình muốn cùng nắm tay cả đời, cho dù có cố gắng kéo ghép thành đôi, ngoại trừ việc làm cho hai người đều cảm thấy mệt mỏi chịu nổi, cũng được kết quả gì!
      Khang Hạo là cao thủ tình trường, tự nhiên là nghiêm chỉnh sửa ý tứ “Xưởng trưởng, chú yên tâm, đây tuyệt đối là vấn đề”
      “Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt” Nghiêm Tu nhìn qua Khang Hạo cũng thấy thât vừa long.
      Nghiêm Tiểu Huệ lại im lặng triệt để, ngậm miệng gia nhập cuộc đối thoại giữa hai người.
      Mọi người đều biết, Phí Cường Liệt cùng Thanh Phong bang bị Cúc Như Khanh phá hủy toàn bộ, Phí Cường Liệt tuyên bố giải tán Thanh Phong bang, mà đối với mảnh đất ở Thành Tây, bởi vì thiếu nợ mà cho ngân hàng thu hồi, cũng chuẩn bị đem ra đấu giá đổi lấy chỗ nợ thiếu. Mà công ty đồ chơi Phí Thị này, bởi vì lúc trước sản xuất hàng hóa đúng quy cách bị chính phủ đem ra điều tra, sau khi Phí Cưởng Liệt chết, Cúc Như Khanh chính thức tiếp nhận làm công ty con của Cúc Thị, tại liền điều người qua quản lý.
      Nghiêm Tu thấy con được trọng dụng liền gật đầu “Cũng may bây giờ Phí Cường Liệt cùng toàn bộ thế lực của bị tiêu diệt, chúng ta thay giữ lại công ty, cũng coi như an ủi”
      Hai đời người dây dưa, rốt cuộc cũng họa lên đến nét cuối, số thứ, ví dụ như ân oán, cũng theo thời gian mà biến mất, có được kết cục.
      Chỉ là, đối với thù hận này, lại để cha mẹ Mặc Thiên Trần liên lụy vào, đây chính là điều mà ai ngờ tới.
      “Cúc phu nhân vẫn tốt chứ?” Nghiêm Tu hỏi
      “Cũng phải rất tốt, ấy vẫn bị ám ảnh từ cái chết của cha mẹ” Cúc Như Khanh có hơi chút cau mày, mặc dù có biểu ra ngoài, nhưng vẫn cảm nhận được.
      “Đây là chuyện thường tình, dù sao con người cũng rất khó đối mặt với thực tế” Nghiêm Tu dù sao cũng có tuổi, đối với sinh lão bệnh tử cũng có lĩnh hội cao hơn so với những người trẻ.
      Tất cả mọi người cảm thán hồi, Khang Hạo : “Nghiêm tiểu thư, làm công tác ở công ty con, vẫn là muốn để ý Chu Tiểu Kiều, mặc dù ta chưa xuất , nhưng cũng có nghĩa sau này xuất
      Nghiêm Tu hừ tiếng: “Chu Truyền Tốt chỉ có độc đứa con , vẫn là giống y như , theo tà môn ngoại đạo, kết quả là cùng với Chu Truyền Tốt dạng giống nhau”.
      Nghiêm Tiểu Huệ suy nghĩ chút, sau đó : “Tôi với ấy có khoảng thời gian làm việc chung, ra việc ấy xuất , tôi lại cảm thấy đó phải là phong cách của ấy, Chu Tiểu Kiều là người rất cố chấp với những gì mình muốn, hơn nữa cũng vô cùng cẩn trọng, ấy là người bao giờ bỏ thứ gì của mình”
      Sau đó, người quen thuộc nhất với Chu Tiểu Kiều là Cúc Như Khanh, hai người dù sao cũng ở cùng nhau từ thơ ấu. Nhưng Cúc Như Khanh chỉ khẽ cau mày, có chút tâm , lát sau, mới “Tôi thăm Chu Truyền Tốt, nhưng Chu Tiểu Kiều cũng chưa từng xuât , những vậy, ngay cả trong sổ ghi chép cũng chỉ có mình tôi đến thăm ông ấy”.
      “Chu Truyền Tốt cả đời tung hoành, kết quả là người đơn cũng có gì lạ” Nghiêm Tu ngược lại cảm thấy đây là kết quả mà Chu Truyền Tốt đáng có.
      Nghiêm Tiểu Huệ tiếp “Cha, ý của tổng tài là, Chu Tiều Kiều nhất định xuất , ấy chẳng qua là ngụy trang khôn khéo khiến chúng ta nhận ra, chỉ là, sau khi ngụy trang, ấy lại chưa từng xuất . Đây là chứng cứ khẳng định động cơ của ấy ”.
      Cúc Như Khanh gật đầu cái, ý tứ của giống như Nghiêm Tiểu Huệ .
      Khang Hạo liếc mắt, hiểu tổng tài như vậy, đúng là bỏ ít tâm tư.
      Nghiêm Tiểu Huệ đối với biểu tình của Khanh Hạo làm như thấy.
      Trần Ích “Cho dù người biến hóa như thế nào, ngụy trang ra sao, nhưng bản tính của bản thân là thể giấu được, chúng ta vẫn là nên gia tăng tốc độ, tiến hành truy tìm ta, mặt khác mọi người cũng nên chú ý đến xuất của ta”
      Nghiêm Tu đồng ý với Trần Ích: “ ra nơi mà ta có thể xuất nhất là ở đâu?”
      ‘Tôi nghĩ, nơi ta có thể xuất nhất, phải là bên cạnh tổng tài cùng phu nhân” Nghiêm Tiểu Huệ kết luận “Chu Tiểu Kiều bỏ được tổng tải, như vậy rất cam tâm với phu nhân”.
      Khang Hạo duỗi ngón tay gõ gõ mặt gàn “Nữ nhân đối xử với chuyện tình cảm cũng kinh khủng, dĩ nhiên, phân tích tình cảm cũng rất sắc sảo”.
      Trần Ích nhìn về phía Cúc Như Khanh “Chưởng môn, tôi phái thêm ít người coi chừng, cũng dặn dò Trần Ngạn cẩn thận”.
      “Tốt!” Cúc Như Khanh gật đầu đồng ý.
      Sau đó mọi người ai làm việc nấy, Nghiêm TIểu Huệ chuẩn bị nhận công tác ở công ty con, Nghiêm Tu nhìn Khang Hạo “Tối nay đến nhà tôi ăn cơm?”
      Nghiêm Tiểu Huệ nhìn chằm chằm Khang Hạo, Khang Hạo lại nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng bóng “Tốt!”
      Nghiêm Tu “Về sau hai đứa cùng làm việc chung ở công ty con, thường xuyên gặp nhau”.
      ” Khang Hạo vẫn cười.
      Nghiêm Tiểu Huệ bất đắc dĩ với hành động của cha, nhưng Khang Hạo nhận được ánh mắt của cũng làm bộ như thấy gì, sau khi Nghiêm Tu xuống xưởng, mới tìm tính sổ.
      Last edited: 2/10/15
      dunggg, Yoolirm ParkHằng Lê thích bài này.

    3. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 350: Trời xui đất khiến gặp nhau.
      Edit:...
      Beta: Camnu
      Chỉ là, Khang Hạo cực kỳ chân thành “Nghiêm tiểu thư, tôi trở thành bia đỡ đạn cho , chẳng lẽ nhận ra tôi chẳng có chút ý định nào sao?”
      Nghiêm Tiểu Huệ bị , giả giả làm cho vui vẻ, cũng là người thông minh, Khang Hạo cản trở cha tìm con rễ, nhưng là, trong lòng ta nghĩ như vậy sao?
      “Tin tôi ! Tôi ra chỉ muốn cảm thụ chút ấm áp của tình cảm gia đình thôi, thuận tiện ăn bữa tối, chỉ có vậy thôi” Khang Hạo tiếp tục .
      “Tùy , dù sao …”
      Lời của Nghiêm Tiểu Huệ còn chưa hết, Khang Hạo tiếp lời “Dù sao, cũng đón nhận theo đuổi của tôi, tôi biết, trái tim có chủ rồi, có nhiều người để tôi lựa chọn như vậy, tôi cũng muốn vì cành cây mà bỏ cả khu rừngđâu”.
      ném cho ánh mắt, giống như là biết thế là tốt.
      Công ty Mặc Thị.
      Mặc Thiên Trần nhìn công ty tăng lên rất nhiều người bảo vệ, khỏi kỳ quái nhìn Trần Ngạn hỏi “ tăng người nơi này lên sao?”
      Trần Ngạn : “Đúng vậy, phu nhân, đây là người tôi phái tới”
      “Có chuyện gì sao?” Mặc Thiên Trần thầm cảm thấy tốt.
      có chuyện gì lớn, đây chỉ là dự phòng thôi” Trần Ngạn lập tức .
      Lúc này, trợ lý Lý Thiên Tranh tới “Tổng tài, có phần văn kiện cần ký tên”.
      Mặc Thiên Trần nhận lấy, hướng về phía Trần Ngạn : “Nếu còn chưa có gì xảy ra phô trương khí thế như vậy, các nghĩ muốn bắt cái người kia, ta còn biết sao?”.
      Ý của , dĩ nhiên là chỉ Chu Tiểu Kiều, người đến giờ cũng chưa xuất , mà Trần Ngạn lại tăng người bảo vệ ở Mặc Thị, dĩ nhiên là do Như Khanh muốn đảm bảo an toàn cho .
      “Chúng ta chỉ là muốn đảm bảo an toàn thôi” Trần Ngạn .
      “Vất vả rồi!” Mặc Thiên Trần thấy nên với về chuyện này nữa.
      vào phòng làm việc, trợ Lý Thiên Tranh vào theo. Mặc Thiên Trần ký xong, đưa cho Lý Thiên Tranh cầm ra ngoài.
      Buổi tối, Mặc Thiên Trần trở lại Aegean Sea, : “Như Khanh, cảm thấy nếu Chu Tiểu Kiều xuất trước tiên tìm em gây phiền phức sao?”.
      “Đúng vậy. Cho nên hôm nay mới tăng thêm nhiều người” Cúc Như Khanh gật đầu .
      Mặc Thiên Trần lắc đầu “Nếu như chúng ta đoán ấy xuất bên cạnh em, mà lại tăng người tìm ấy, ấy có dấu vết mà thân, như vậy thời gian bắt được ấy phải càng ngày càng lâu sao?”
      đương nhiên nghĩ đến chuyện này, nhưng lo lắng cho an toàn của em hơn” Cúc Như Khanh nhìn “Tìm được ấy sớm hơn chút, cũng phải vấn đề quan tâm nhất, ta tại cũng giống kẻ điên rồi, dĩ nhiên là lo lắng ta hại tới em”.
      “Đừng lo lắng, ấy tại chỉ có mình, như vậy cũng gây ra uy hiếp gì” Mặc Thiên Trần an ủi “Nếu nếu có thể cảnh tỉnh cố chấp của mình với tình cảm, hoặc là với Cúc Như Phong có điều khó , ấy hẳn thay đổi triệt để bản thân, mà để thù hận rối rắm trong lòng”.
      “Nếu như ta có thể nghĩ giống như em, còn là Chu Tiểu Kiều nữa” Cúc Như Khanh lắc đầu cái “Đúng rồi, gần đây em có phát hiên chỗ nào khả nghi ?”
      “Em…” Mặc Thiên Trần suy nghĩ chút “Ở bên công ty có gì khả nghi. Tất cả đều bình thường”.
      Cúc Như Khanh đốt điếu thuốc, sau đó rơi vào trầm tư.
      nhi viện…
      Mặc Thiên Trần dành thơi gian tới thăm bọn nhỏi ngoài ý muốn thấy Lý Thiên Tranh cũng chơi đùa cùng lũ trẻ.
      “Lý tiểu thư, cũng tới?” nhìn Lý Thiên Tranh.
      “Chị Mặc, chị Lý tới nơi này rất lâu rồi” đứa bé ngẩng đầu lên .
      Mặc Thiên Trần cúi thấp người như thể đùa với “Cực kỳ lâu đó là bao lâu?”.
      Đứa bé giơ lên nhiều ngón tay, nhưng lại ra là bao lâu, Lý Tranh khỏi “Tổng tài, hay tơi nơi này sao? Tôi trước kia là lớn lên ở nhi viện, được cho học, cho nên tôi vẫn luôn coi nhi viện là nhà mình”…
      Mặc Thiên Trần mỉm cười gật đầu, có xem qua lý lịch của Lý Thiên Tranh, nghĩ tới ấy xuất thân từ nhi viện “Lần sau, tới đây với tôi tiếng, đưa tới cho mấy đứa ít quần áo”.
      “Đa tạ tổng tài” Lý Thiên Tranh vô cùng cảm động.
      Lúc này, Nhâm Thần Phong cũng đánh đàn ở chỗ bọn , khi tiếng đàn du dường truyền ra, Mặc Thiên Trần lại chìm vào quá khứ.
      “Thần Phong, lâu gặp ?” chào hỏi.
      Nhâm Thần Phong chăm chú nhìn Mặc Thiên Trần, nữ nhân bên cạnh Mặc Thiên Trần lại coi như khí: “Thiên Thiên, hôm nào có rãnh nhớ tới!”
      “Đúng vậy, lâu rồi em có ghé qua” Mặc Thiên Trần thời gian gần đây vẫn rất bận rộn.
      Khi hai người trò chuyện Lý Thiên Tranh cũng có rời , Mặc Thiên Trần thấy Lý Thiên Tranh nhìn Mặc Thần Phong liền giới thiệu “Vị này là Nhâm Thần Phong” sau đó hướng Nhậm Thần Phong cười “Thần Phong, em giới thiệu như vậy tức giận chứ?”
      “Thiên Thiên cho là ai, chính là vậy” Nhậm Thần Phong ôn nhu cười.
      Mặc Thiên Trần : “Đây là trợ lý của em, Lý Thiên Tranh tiểu thư”
      “Nhâm tiên sinh khỏe!” Lý Thiên Tranh lễ nghi đưa tay ra.
      Nhưng là, Nhậm Thần Phong có bắt tay , chỉ hơi gật đầu cái, coi như là đáp lại.
      Mặc Thiên Trần đứng ra hòa giải “Tay Thần Phong bị thương, tiện lắm, Lý tiểu thư đừng để ý”.
      “Vậy sao?” Lý Thiên Tranh cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức “Nhâm tiên sinh bị thương có nghiêm trọng ?”.
      Nhâm Thần Phong thản nhiên : “ sao”.
      Lý Thiên Tranh còn muốn gì nữa “Nhâm tiên sinh…”
      “Thiên Thiên, mới vừa rồi viện trưởng tìm em” Nhâm Thần Phong lại cắt đứt câu của , mà hướng Mặc Thiên Trần .
      “Em bây giờ” Mặc Thiên Trần biết Nhâm Thần Phong đối với nữ nhân khác cũng rất ôn hòa, mà Lý Thiên Tranh cũng rất kỳ quái, bình thương ấy vốn nhiều, hôm nay gặp Nhâm Thần Phong lại có chút nhiều lời, Mặc Thiên Trần nghĩ lại, đoán là ấy nhất định có tình cảm với Nhậm Thần Phong, “Lý tiểu thư, tôi lát, cùng Thần Phong trò chuyện nhé”.
      “Tổng tài, cứ !” Lý Thiên Tranh tranh .
      Sau khi Mặc Thiên Trần , Lý Thiên Tranh nhìn Nhâm Thần Phong, mà Nhâm Thần Phong vẫn như cũ có nhìn , xoay người , theo Mặc Thiên Trần đến phòng làm việc của viện trưởng, chỉ để lại Lý Thiên Tranh nhìn theo bóng lưng của , dưới ánh trời chiều, mình đứng thằng.
      “Sao cũng tới đây?” Mặc Thiên Trần phát Nhậm Thần Phong ở phía sau.
      “Vừa đúng lúc cần tìm viện trưởng có chuyện, chuẩn bị mở cuộc biểu diễn để lấy tiền cứu tế” Nhâm Thần Phong khẽ mỉm cười như gió xuân.
      Last edited: 2/10/15

    4. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 351 nhau: thống khổ hậu di chứng

      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: Camnu


      Mặc Thiên Trần thấy lòng vì từ thiện, trong lòng cảm động, ngoài ra cũng lo lắng thân thể của : "Nhưng mà, cần phải nghĩ ngơi, nhưng lại vội tới vội , đối với thân thể có ảnh hưởng."


      " sao, ở nơi này trong phạm vi năng lực của , việc này cũng làm cho cảm thấy vui vẻ." Nhâm Thần Phong xong, đẩy ra cửa phòng làm việc của viện trưởng.

      Mặc Thiên Trần cũng có thời gian cái gì nữa rồi, nhìn Lão Viện Trưởng: "Viện trưởng, ngài tìm tôi sao?"

      "Cũng có chuyện gì, rất lâu có nhìn thấy , liền muốn gặp rồi." Lão Viện Trưởng đứng dậy vuốt tay của : "Xem này, gần đây gầy ít."

      Mặc Thiên Trần nghe giọng nói thân mật của lão viện trưởng, chợt nhớ tới mẹ của mình, tại, còn người nào đối với nói những lời như vậy, nghĩ tới nơi này khỏi hốc mắt nóng lên.

      Lão Viện Trưởng lôi kéo ngồi xuống, Mặc Thiên Trần yên lặng gì, tựa hồ là cảm thấy mẹ trò chuyện cùng !

      Lúc rời , mặc dù biểu của Mặc Thiên Trần vô cùng bình tĩnh, nhưng là, Nhâm Thần Phong lại nhìn thấu tâm tình của , nhìn : "Được rồi, muốn khóc thì cứ khóc ! Hãy khóc trận!"

      Mặc Thiên Trần nước mắt từ từ chảy xuống, rốt cuộc, bắt đầu chút kiêng kỵ rơi xuống, mà tiếng khóc trong bóng đêm, cực kỳ ràng.

      dám ở trước mộ cha mẹ khóc thút thít, muốn bọn họ vì mà lo lắng, cũng muốn ở trước mặt Cúc Như Khanh toát ra yếu ớt, làm vậy gia tăng gánh nặng trong lòng Cúc Như Khanh. Mà lúc này, trước mặt Thần Phong , rốt cuộc có thể lộ ra tất cả cái khăn che mặt, khóc trận thống khoái.

      Nhâm Thần Phong mặc cho khóc đủ rồi, mới nhàng vỗ phía sau lưng của , giọng an ủi : "Thiên Thiên, mất vĩnh viễn cũng trở lại nữa, chúng ta có thể quý trọng, vĩnh viễn chỉ có tại mà thôi."


      Mặc Thiên Trần nhìn : "Thần Phong, phải là em tới an ủi mới đúng. so với bảy năm trước thân thể biến đổi lớn, sau đó lại vì giúp em bị Chu Tiểu Kiều làm tổn thương thành như bây giờ, nhưng là, so với em lại sống rất dũng cảm. Thần Phong, cám ơn , cám ơn vừa làm bạn, vừa làm ở bên cạnh em. . . . . ."


      "Bởi vì trong lòng còn có , mặc dù phần này trở nên rất đơn thuần, vẫn hy vọng có thể cất giữ phần này." Nhâm Thần Phong ngưng mắt nhìn , " ra em cũng rất dũng cảm, em so với và Cúc Như Khanh đều rất dũng cảm, và cũng vì em mà cảm thấy kiêu ngạo."


      Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười nhìn , "Em cũng vậy vì các mà kiêu ngạo, từ trong đáy long kiêu ngạo."


      Nhâm Thần Phong nhìn đồng hồ tay một chút: " còn sớm, để đưa em về nhà."


      " cần, cũng đã vất vã biểu diễn để lấy tiền làm từ thiện, cũng sớm chút nghỉ ngơi, đã có Trần Ngôn đưa em về nhà. "Mặc Thiên Trần nhìn : "Thần Phong, nhất định phải chú ý thân thể, biết ?"


      Mặc dù chuyện Nhâm Thần Phong bị u não là trái bom hẹn giờ, ai cũng biết khi nào nó nổ tung, nhưng vẫn hi vọng mọi chuyện sẻ tốt đẹp, đó chính là nhất định phải sống tốt.


      " biết rồi, sẻ bỏ em mà , còn muốn giám sát Cúc Như Khanh cho phép hắn khi dễ em." Nhâm Thần Phong cười.


      Mặc Thiên Trần rời khỏi nhi viện, Trần Ngọn đưa về nhà.


      Nhâm Thần Phong nhìn xa, mới khẽ mỉm cười, cũng lái xe rời .


      Buổi tối sau khi Mặc Thiên Trần trở lại nhà , Cúc Như Khanh thấy tinh thần tốt vô cùng, khỏi hỏi: "Hôm nay em đâu?"


      " điều tra em sao?" chui vào trong ngực của .


      " dám, dám!" ngửi hương thơm tóc của .


      "Ha ha. . . . . ." Mặc Thiên Trần cười : "Hôm nay em đến nhi viện nhìn bọn . . . . . ."


      "Gặp Nhâm Thần Phong phải ?" Cúc Như Khanh cắt đứt lời của .


      Mặc Thiên Trần nháy mắt mấy cái: "Thế nào lại chua như vậy?"


      Cúc Như Khanh cúi đầu hôn lên mắt to của : "Nếu là cùng ở chung chỗ vui vẻ như vậy, liền đến đó giải sầu !"


      "Đây là hay giả?" Mặc Thiên Trần đẩy ra ép vào gương mặt tuấn tú của hắn, sau đó mắt càng mở càng lớn: "Như Khanh, tức giận sao?"


      " , làm sao lại tức giận !" Cúc Như Khanh nghiêm túc , " , nhìn tâm tình của em thay đổi rất tốt, như vậy."


      Ban đầu, là bá đạo cho phép gặp Thần Phong, chỉ cần chuyện cùng Nhâm Thần Phong có liên quan, cũng giận đến nổi trận lôi đình, sau đó đối với thực hành cưỡng chế quản lý. Mà bây giờ, chủ động muốn cùng Nhâm Thần Phong đến nhi viện chăm sóc bọn , dĩ nhiên phải để mặc cho thích tình nhân cũ, mà là hi vọng vui vẻ, thân thể cùng trong lòng cũng có thể sớm ngày khôi phục.


      Mặc Thiên Trần dựa vào : "Như Khanh, sao đối với em tốt như vậy. . . . . ."


      "Em là vợ của , đương nhiên là đối với em tốt." Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười: "Nhìn em mỗi ngày làm trở về, bộ dáng tiều tụy, thấy rất đau lòng. . . . . ."


      Mặc Thiên Trần hai mắt nhiễm sương mù: " cũng rất mệt mỏi, nhưng chưa bao giờ . Em có thể làm được, nhất định có thể làm được."


      " biết em làm được, nhưng là đành lòng nhìn em đau khổ . . . . ." Cúc Như Khanh vuốt chiếc cằm gầy đến nhọn của .


      Mặc Thiên Trần nắm tay của : "Sau khi cha mẹ , giúp em rất nhiều, chuyện của công ty cũng giúp em làm rất tốt, em muốn học hỏi để mình lớn lên. Như khanh, cũng từng qua, em nhất định phải học làm được những chuyện này, em biết là vì tốt cho em, nhưng cũng rất mệt mỏi, cho nên, chúng ta cùng nhau, cùng nhau đồng cam cộng khổ, nhất ̣nh sẽ cảm thấy mệt mỏi."


      Cúc Như Khanh ôm vào trong ngực, "Đúng vậy, chúng ta có thể chiến thắng tất cả khó khăn, chỉ cần chúng ta hai người ở chung chỗ, chính là cái gì thắng ."


      "Đúng vậy, nhất định . . . . . ." cũng kiên định .


      Những ngày kế tiếp, Cúc Như Khanh ngập đầu trong việc xây dựng công ty con, thời gian của trở nên cực kỳ bận rộn.


      Mặc Thiên Trần làm, ngoài ra chăm sóc bọn bắt đầu cuộc sống và ăn uống hàng ngày, tận lực để cho mình bình tĩnh lại, khôi phục lại cuộc sống bình thường .


      Thỉnh thoảng, cũng giống như trước đây, nấu canh cho Cúc Như Khanh uống..., giống như trở về những ngày trước kia.


      mang canh tới công ty cho Cúc Như Khanh Khang Hạo xa xa nhìn thấy , kêu lớn: "Tối nay có lộc ăn rồi."


      Lập tức, Trần Ích cùng Cúc Như Khanh cũng ra, Cúc Như Khanh tiến lên hai bước, nắm cả hông của : " lát nữa trở về, sao em lại tới đây?"


      "Em vừa nấu canh, nghĩ tới mọi người đều bận rộn, vì vậy mang tới cho mọi người uống nha!" Mặc Thiên Trần cười, sau đó nhìn thấy Nghiêm Tiểu Huệ cũng ở đây mỉm cười hướng Nghiêm Tiểu Huệ gật đầu cái, "Nghiêm tiểu thư, tới ăn canh!"


      "Cám ơn phu nhân, tôi liền khách khí!" Nghiêm Tiểu Huệ bưng lên liền uống.


      Khang Hạo : " ra có thể khách khí chút, tôi giúp uống."


      Nghiêm Tiểu Huệ cùng đoạn thời gian này cãi nhau thường xuyên, nên để ý tới !


      "Tài nghệ của thiếu phu nhân đúng là càng ngày càng tăng !" Trần Ích khỏi tán dương.


      Cúc Như Khanh để ý đến bọn họ, mà là đỡ Mặc Thiên Trần ngồi xuống: "Như vậy có mệt mỏi quá ?"


      " , em thích nấu canh cho uống." Mặc Thiên Trần biết đối gầy dựng lại công ty mà Phí Cường Liệt để lại, mà cũng bỏ ra rất nhiều, cho nên trận chiến này, mỗi người cũng đánh cho rất thảm thiết.


      Khang Hạo cùng Nghiêm Tiểu Huệ còn có Trần Ích ở bên uống canh, Khang Hạo giọng đối với Trần Ích : "Xem chút, tiên sinh lúc này rất dịu dàng, quả chính là hoàn toàn biến thành người khác!"


      Trần Ích lườm cái: "Đàn ông bình thường càng nghiêm nghị, thì đối với người mình thích lại càng dịu dàng."


      "Xem chút, đây chính là chân lý!" Lần này, Khang Hạo là cố ý cho Nghiêm Tiểu Huệ nghe.


      Nghiêm Tiểu Huệ cũng là người thông minh, chỉ là uống canh, hơn nữa còn là cười mà .


      Khang Hạo thở dài tiếng: "Tôi cũng vậy chỉ có thể cho ngăn cản nhất thời, lần sau trưởng xưởng hướng tới tôi cầu hôn, tôi có nên đáp ứng ?"


      "Chính từ từ làm mộng đẹp !" Nghiêm Tiểu Huệ cước đạp vỡ giấc mộng của ."Hai vị, nên làm việc !"


      Trần Ích lắc đầu cái, hai người này đúng là ai chịu thua ai!


      Ba người ăn canh xong, càng thêm ngựa ngừng vó bắt đầu làm việc thêm giờ.


      Còn Mặc Thiên Trần ngồi bên cạnh Cúc Như Khanh , nhìn Cúc Như Khanh gần đây gương mặt tuấn tú cũng gầy , nhìn vui vẻ uống canh nấu, cũng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.


      "Nhanh làm việc ! Em chờ cùng nhau trở về." Mặc Thiên Trần cầm lấy khăn giấy, lau nước canh dính bên khóe miệng hắn.


      "Nhưng có thể trễ chút, để Trần Ngọn đưa em về trước." Cúc Như Khanh nhìn đồng hồ đeo tay cái, là mười giờ đêm rồi.


      " sao, ở nhà, em ngủ được, hơn nữa ở chỗ này, em có cảm giác thực tế rất nhiều." Mặc Thiên Trần cười đẩy làm việc.


      Cúc Như Khanh lại nắm hông của , len lén ở hai má của hôn xuống.


      Mặc Thiên Trần đứng ở trong phòng, nhìn sản nghiệp của Phí Cường liệt lưu lại, trong lòng của từ từ nổi lên đợt sóng.


      biết vì sao a, chỉ cần là sản nghiệp cùng Phí Cường liệt có liên quan, đầu của đau, lúc ban đầu cho là ở Thành Tây chỉ là tình cờ, mỗi lần đến Thành Tây, sinh ra cảm giác như thế. Mà bây giờ, ra là đứng ở Phí thị , cũng bắt đầu có cảm giác như thế rồi.


      Mới vừa tới cảm giác khó chịu, cho là chỉ là đối với Phí Cường liệt loại bài xích, mà lúc này, khi Cúc Như Khanh bọn họ làm việc, người đứng ở chỗ này, cảm giác nhức đầu lại càng tới mãnh liệt.


      Mặc Thiên Trần ra khỏi đại sảnh, sau đó trở về ban công, nhìn mây lóe ra tia chớp, đầu của đau đến càng ngày càng lợi hại, tựa vào lan can bên cạnh, cảm giác mình sắp mất ý thức. . . . . .


      "Trần. . . . . ."


      Từ trong phòng làm việc ra Cúc Như Khanh thấy bóng dáng của Mặc Thiên Trần đâu, vừa ra khỏi đại sảnh, lại thấy Mặc Thiên Trần tựa vào bên cạnh lan can vô cùng nguy hiểm, mà nửa người cũng lộ ra ời ngoài lan can.


      Cúc Như Khanh nhìn thấy màn này, sợ tới mức hồn bay phách tán, hét to tiếng: "Trần, em làm sao vậy?"


      Mặc Thiên Trần giống như nghe được có người gọi , vuốt đầu của mình, tựa hồ biết mình người ở chỗ nào, cơ thể nhất thời tự chủ được, Cúc Như Khanh bất chấp tất cả chạy tới.
      dungggYoolirm Park thích bài này.

    5. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 352 nhau: người tôi thân nhất

      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: Camnu

      Cúc Như Khanh chạy như bay đến, tay ôm lấy thân thể của , Mặc Thiên Trần mềm mại dựa vào trong ngực của . . . . . .


      Nghe được tiếng hét Cúc Như Khanh, Trần Ích cùng Khang Hạo, còn có cả Nghiêm Tiểu Huệ, ba người họ nhìn , nhìn bọn họ, sau đó cùng nhau chạy tới.


      "Tổng tài, chuyện gì xảy ra? Phu nhân đây là. . . . . ."


      "Chưởng Môn Nhân, chẳng lẽ là gặp tập kích sao? Tôi đã phong tỏa ở đây con ruồi cũng bay vào được nha. . . . . ."


      "Tiên sinh, có chuyện gì xẩy ra. . . . . ."


      Ba người nhìn Mạc Thiên Trần trong ngực Cúc Như Khanh, cau mày, đôi tay vẫn còn xoa đầu, tựa hồ biết có chuyện gì xảy ra.


      Cúc Như Khanh bị hù dọa cả người toát mồ hôi lạnh, "Trần Ích, lái xe, chúng ta bệnh viện."


      Rất nhanh, lái xe đến bệnh viện, bác sĩ sau khi làm kiểm tra toàn diện cho Mạc Thiên Trần, : "Cúc tiên sinh, Cúc phu nhân thân thể có gì khác thường, chúng ta trải qua hội chẩn sau, nhất trí cho ra kết luận là: cúc phu nhân là áp lực tinh thần quá lớn, cho nên mới phải nhức đầu, té xỉu."


      "Nhưng là đầu của ấy đau, tôi nhìn ấy xoa đầu đau, ông có thể kiểm tra cẩn thận đầu cho ấy ?" Cúc Như Khanh chân mày càng chau càng sâu rồi.


      Bác sĩ lập tức : "Chúng tôi sẽ làm kiểm tra toàn bộ, Cúc tiên sinh."


      "Được!" Cúc Như Khanh gật đầu cái, " tại Trần như thế nào?"


      "Cúc phu nhân bây giờ khôi phục bình thường rồi, ngài có thể vào thăm ấy." Bác sĩ .


      Cúc Như Khanh vào phòng bệnh, nhìn thấy Mặc Thiên Trần sắc mặt mặc dù có chút tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy hắn lại lộ ra mỉm cười, đến, ngồi bên cạnh , "Trần, xin lỗi. . . . . ."


      Mặc Thiên Trần đưa tay bưng kín cái miệng của : " cho phép như vậy! Đây là vấn đề của em."


      nắm tay của , chỉ là dùng ánh mắt thâm tình sâu, sâu ngưng mắt nhìn , mà trong đôi mắt chứa đầy đau khổ, trước đây sâu như thế.


      cùng Nhâm Thần Phong ở cùng nhau ít nhất té xỉu hoặc là mất hồn đến biết mình làm cái gì, nhưng khi cùng ở chung chỗ, cố gắng giải tỏa tâm tình, vẫn ngừng trải qua những đau khổ này, nhưng là, thống khổ giống như bám vào người, vung thế nào cũng . Coi như muốn thừa nhận thực này, nhưng là, tại đúng là như vậy .


      "Trần. . . . . ." Cúc Như Khanh nhàng gọi tiếng, " trước để em tới chỗ Nhâm Thần Phong thời gian nhé!"


      "Em làm chuyện gì?" Mặc Thiên Trần hoảng sợ nhìn , "Em phải lại làm sai chuyện gì chứ? mới có thể quyết định như vậy, cho em biết, Như Khanh, sao lại như vậy? còn muốn em nữa sao?"


      Cúc Như Khanh ôm : " có. . . . . . có. . . . . . Trần, làm sao lại muốn em! Em làm gì sai, là lỗi của . . . . . ."


      "Nhưng là, chẳng phải đẩy em cho Thần Phong, chẳng lẽ còn chưa tin giữa em và Thần Phong, chỉ là bạn tốt sao? Như Khanh, , chỉ là như vậy. . . . . ." Mặc Thiên Trần nóng nảy , "Em cùng Thần Phong là trong sạch . . . . . . Nếu như tin tưởng em, em về sau sẽ gặp Thần Phong nữa. . . . . ."


      " biết, biết giữa em và Thần Phong là trong sạch , chính vì vậy, có thể chưa khỏi đau đớn trong lòng em." Cúc Như Khanh an ủi , "Tin , sẽ nhớ em, sao có thể nhớ em, em là vợ của , là mẹ của con , ở trong lòng của , là người quan trọng nhất."


      "Nhưng, em muốn ở cùng với ." Mặc Thiên Trần rưng rưng nhìn , "Em còn cha mẹ, chính là người thân nhất duy nhất của em . . . . . ."


      Cúc Như Khanh chóp mũi đau xót, ngưng mắt nhìn , nhưng lại gì, chính vì , mới còn người thân nào, phần đau đớn này, cho là có thể dùng thời gian, dùng thương từ từ xoa dịu , nhưng là, thực tế có biến hóa gì, Mặc Thiên Trần nội tâm vô cùng đau khổ, bác sĩ là tâm bệnh, tâm bệnh còn cần tâm dược để chữa, mà , còn lại là độc dược đối với , chỉ làm càng ăn càng trúng độc mà thôi.


      "Đúng vậy, Trần, vĩnh viễn là người thân nhất của em." Cúc Như Khanh nhìn hồi, mới lên tiếng.


      "Vậy chúng ta phải vĩnh viễn ở chung với nhau." Mặc Thiên Trần kiên định .


      "Đúng vậy, vĩnh viễn ở chung chỗ." lập lại lời của ..., cũng là lập trường kiên định.


      Đến đây, Cúc Như Khanh buổi tối hề làm thêm giờ nữa, buổi sáng đưa đến Mặc thị công ty làm, buổi tối tới đón tan việc, thời gian buổi tối, cũng là người nhà ở chung chỗ hưởng thụ khí ấm áp, đợi buổi tối ngủ thiếp , mới đứng dậy tới thư phòng làm thêm giờ xử lý công .


      Mặc Thiên Trần mấy lần ban đêm đứng dậy, tìm khắp thấy , tới bên ngoài thư phòng, nhìn bên trong đèn sáng, đứng hồi, cuối cùng vào. cũng biết, tận lực rút ra nhiều thời gian hơn cho cùng bọn , hi vọng ấm áp của gia đình, có thể làm cho nhanh chóng bình phục.


      , sau khi tất cả mọi người nghĩ ngơi, lại ngập đầu vào trong công việc, đem công việc mỗi ngày xử lý tốt, khi trở lại giường, làm thế nào cũng ngủ được, cũng nghĩ sớm ngày tốt, nhưng là biết vì sao, luôn là từng hồi phát tác.


      Khi Cúc Như Khanh xử lý xong công việc, sau đó trở lại gian phòng, Mặc Thiên Trần vội vàng làm bộ như ngủ rồi, khi lên giường, ôm vào ngực tiếp tục ngủ chỉ phải tiếp tục giả bộ ngủ, để tránh nhìn thấy dáng vẻ lúc này.


      Cúc Như Khanh bớt thời gian đến phòng tranh của Nhâm Thần Phong, gần đây lại ra tác phẩm mới, dĩ nhiên cũng là bán hàng làm từ thiện, sau đó toàn bộ tất cả đều làm từ thiện.


      Lúc Thần Phong thấy được Cúc Như Khanh : "Khách hàng lớn tơi, xem ra tôi phải tự mình tiếp đãi."


      Cúc Như Khanh thời gian này cũng gầy , tĩnh mịch hai mắt có chút hãm sâu, nhìn tranh vẽ một chút, sau đó trở về phòng làm việc của Nhâm Thần Phong.


      "Ở đây có nhân viên?" hỏi trước.


      "Chẳng lẽ đến làm công cho tôi?" Nhâm Thần Phong nhạo báng .


      Cúc Như Khanh để ý đến nhạo báng, mà là : "Tôi muốn để Trần thay đổi gian, mà những thứ hội họa, đánh đàn này ... Đối với ấy tại rất có ích."


      Nhâm Thần Phong một quyền đánh vai Cúc Như Khanh : "Vẫn còn kém quyền cho , tại đòi lại!"


      Cúc Như Khanh đánh trả, mà chỉ : " gọi điện thoại cho ấy, bảo ấy đến đây giúp tay!"


      " phải sợ tôi cướp ấy sao?" Nhâm Thần Phong hơi kinh ngạc.


      "Tim của ấy ở chỗ tôi, như thế nào giành được?" Cúc Như Khanh hừ tiếng.


      Nhâm Thần Phong híp mắt: "Nhưng bây giờ là chủ động giao cho tôi, tôi cần cái gì?"


      "Vậy xem sẽ cần như thế nào!" Cúc Như Khanh hai mắt lạnh lẽo.


      "Vậy chúng ta nhìn xem!" Nhâm Thần Phong ghét tác phòng cường thế của hắn, nhưng là đau lòng nhìn Mặc Thiên Trần khổ sở, "Cúc Như Khanh, nếu như lại để cho Thiên Thiên đau khổ, tôi nhất định tha cho ."


      tình nguyện để tất cả sau lưng, mà phải phủ xuống ở người của Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh ở trong lòng nghĩ tới, lại ra.


      Rất nhanh, Nhâm Thần Phong gọi điện thoại cho Mặc Thiên Trần: "Thiên Thiên, tan việc chưa? có việc muốn cùng em chút, có rãnh ?"


      "Thần Phong. . . . . ." Mặc Thiên Trần nhận được điện thoại của , vốn là nghĩ từ chối , nhưng Nhâm Thần Phong : "Là về chuyện làm từ thiện."


      "Vậy cũng tốt!" Mặc Thiên Trần đồng ý.


      Nhâm Thần Phong ở dưới lầu đợi ra ngoài, sau khi lên xe, hai người cùng đến phòng tranh, Mặc Thiên Trần cũng nhìn thấy có rất nhiều tác phẩm mới, "Thần Phong, gần đây thế nào dụng công như vậy?"


      " cũng biết, dù sao chính là có nhiều linh cảm đặc biệt, sau đó liền vẽ ra ngoài." Nhâm Thần Phong cười .


      Lúc này, chủ tịch quỹ từ thiện vừa lúc cũng tới phòng tranh, ấy tới bên người Nhâm Thần Phong: "Nhâm tiên sinh, cám ơn vẫn làm cống hiến."


      "Tất cả những thứ này đều là thành ý của tôi, chủ tịch cần khách khí như thế." Nhâm Thần Phong liền giới thiệu: "Đây là bạn tốt của tôi Thiên Thiên, ấy cũng vô cùng hứng thú với nghiệp từ thiện."


      "Thiên Thiên, xin chào!" Chủ tịch cùng ôm chút, " là cám ơn mọi người đã giúp, xã hội của chúng ta mới có thể càng ngày càng đẹp hơn."


      Mặc Thiên Trần khỏi cười: "Tôi cùng Thần Phong, đều là làm chút chuyện đủ khả năng, chủ tịch là quá khách khí."


      Nhâm Thần Phong bưng hai chén nước chanh ra ngoài: "Chủ tịch, Thiên Thiên, tới uống ly, nếm thử một chút tài nghệ của tôi."


      Mặc Thiên Trần rất lâu uống nước chanh rồi, kể từ khi Triển Thanh Thanh ngã bệnh nằm viện, vẫn uống nước, nghĩ tới Nhâm Thần Phong cũng tỉ mỉ như vậy, lần trước sau khi Đổng Nật qua, vẫn nhớ.


      "Tài nghệ của Nhâm tiên sinh rất cừ, mùi vị tệ!" Chủ tịch than thở.


      Mặc Thiên Trần uống cũng lộ ra nụ cười vui vẻ: "Thần Phong, đúng là đa tài đa nghệ!"


      Nhâm Thần Phong nhìn họ: "Ý định của tôi là sau khi triển lãm tranh chấm dứt, trước du lịch thời gian, sau đó trở lại bán nước chanh."


      " là một ý tưởng rất tuyệt! Làm người ta hướng tới cuộc sống tốt hơn!" Chủ tịch cùng Mặc Thiên Trần cười tiếng.


      Sau khi chủ tịch quỹ từ thiện , Mặc Thiên Trần nhìn , tự đáy lòng mà : "Thần Phong, bây giờ cuộc sống là làm cho người ta hâm mộ!"


      Nhâm Thần Phong cười ha hả: " tại là một người độc thân, tự do tự tại, cũng cảm thấy vui vẻ."


      "Vậy tốt, đây cũng là Thần Phong mà em muốn thấy." Mặc Thiên Trần nhìn , "Đúng rồi, tìm em, là có chuyện gì muốn nói?"


      Nhâm Thần Phongnhìn : " tại trong phòng tranh thiếu nhân viên, muốn hỏi em có thời gian tới đây hay ?"


      " muốn nói cái này?" Mặc Thiên Trần mắt to nháy mắt, "Về chuyện từ thiện, em đương nhiên là từ chối."


      "Vậy lời định rồi." Nhâm Thần Phong xòe bàn tay ra, Mặc Thiên Trần cùng vỗ tay thỏa thuận.


      Mặc Thiên Trần cùng Nhâm Thần Phong quyết định xong, trừ giờ làm việc ở công ty, thời gian còn lại đều ở phòng tranh, Cúc Như Khanh nhìn như vậy tinh thần tốt gấp trăm lần, cũng liền thở phào nhõm.


      ngày, sau thời gian nghĩ trưa đã qua, Mặc Thiên Trần vẫn còn ở trong phòng tranh bận rộn, thì Lý Thiên Tranh gọi điện thoại tới: "Tổng tài, xin hỏi ở đâu, có hợp đồng cần ký tên mới có hiệu lực ."


      "Tôi ở phòng tranh của Thần Phong, đưa tới đây cho tôi !" Mặc Thiên Trần nói ̣a chỉ cho ấy.
      dunggg, Yoolirm ParkHằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :