1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Thứ bốn mươi chương : Vậy tôi phải tin tưởng ai

      Edit: Tiểu Ngọc Nhi

      Beta: Quảng Hằng


      Cúc Như Khanh nghe như vậy, khóe môi chậm rãi đông lạnh, "Miệng của rất , nhưng cũng rất nhiều."

      "Tôi..." Mặc Thiên Trần nhớ cảnh cáo ở Cúc gia cái gì có thể , cái gì thể , lập tức cắn môi gì nữa, vừa cắn môi, đầu lưỡi đụng phải phiến môi dưới, phiến môi còn lưu lại mùi vị lạnh lẽo của , mặt của lại đỏ lên, xoay đầu hề nhìn nữa.

      Cúc Như Khanh nhìn gò má của , hai má đỏ ửng đến tận mang tai, thậm chí cái cổ trắng như tuyết cũng nhàn nhạt đỏ, khỏi dặn dò thêm câu: "Thông minh chút!"

      Mặc Thiên Trần vốn cũng thông minh lanh lợi, chỉ tâm cơ sâu như nam nhân trước mặt, đến gần bước, giọng : "Đào quản gia cũng tin được sao?"

      Cúc Như Khanh gì, chỉ là hơi híp mắt, dời tầm mắt khỏi khuôn mặt .

      "Vậy tôi phải tin tưởng ai?" Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy ở trong mê cung càng ngày càng lạc lối.

      "Chính ." Cúc Như Khanh hai tay đan lại ở phía sau, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

      Mặc Thiên Trần gật đầu: "Cám ơn, tôi nhớ kỹ!"

      Cúc Như Khanh chuẩn bị rời : "Tôi đây!"

      Mặc Thiên Trần ngờ câu này, chẳng biết tại sao, lòng của thấy hơi ấm áp, như là cơn gió lướt qua.

      "Chào!" vẫn là cắn môi, nhưng đưa tay phải ra vẫy tạm biệt.

      Sau khi Cúc Như Khanh rời rất lâu, còn đứng ở tại chỗ, bóng in thành vệt dài dưới ánh mặt trời chiều...

      **¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Môn hạ Ám dạ Cúc gia.

      Cúc Thiên Lâm cùng Cúc Thiên Truyền hai người ngồi mặt đối mặt, Cúc Thiên Truyền có chút hoảng hốt thần loạn, Cúc Thiên Lâm trừng mắt liếc cái: "Bình tĩnh! Cha bảo chúng ta đến, khẳng định phải vì chuyện kia."

      "Nhưng cả à, em nhận được tin, có người thầm điều tra số tiền 100 ngàn kia..." Ngón tay Cúc Thiên Truyền hơi run rẩy.

      Cúc Thiên Lâm hừ tiếng: "Cậu chỉ có chút bản lãnh đó sao! Ở Cúc gia còn tồn tại được đến bây giờ là kỳ tích! Nhớ kỹ cho tôi, chuyện liên quan đến hai chúng ta! Chúng ta biết, thấy gì hết, biết chưa!"

      "Dạ! cả!" Cúc Thiên Truyền uống chén nước trấn an.

      Hai người trầm mặc, trầm mặc trong nghi ngờ.

      1 lúc sau, Cúc Hoành Nghiêu cùng Cúc Như Khanh cùng tiến vào.

      "Cha!" Cúc Thiên Lâm cùng Cúc Thiên Truyền cùng nhau đứng lên, sau đó hai người lại hướng Cúc Như Khanh: "Chưởng môn nhân!"

      Cúc Hoành Nghiêu thấy ba người bọn họ thần sắc đều rất nghiêm túc, khỏi : "Ta hôm nay gọi các con đến cũng có chuyện gì khác, chủ yếu là muốn gọi các con đến cùng nhau thăm hỏi chút."

      Cúc Thiên Truyền đầu tiên lập tức thở phào hơi, mà Cúc Thiên Lâm vẫn trấn định tự nhiên như cũ, Cúc Như Khanh đứng ở bên cạnh Cúc Hoành Nghiêu, đem thần sắc của bọn họ thu lại trong đáy mắt.

      "Tối hôm qua, ta thấy Thiên Kỳ !" Cúc Hoành Nghiêu than tiếng, "Ta lại dám ở trong nhà chuyện này, ra Nam Điềm nhất định thương tâm, thế là nghĩ tới nơi này."

      " hai?" Cúc Thiên Truyền trước tiên kêu lên, mắt tẫn hiển vẻ hoảng sợ.

      Cúc Hoành Nghiêu lại than tiếng: "Đúng vậy! Lúc ta gọi , ra là giấc mộng..."

      Cúc Thiên Truyền lại chậm rãi thở dài hơi, Cúc Thiên Lâm lúc này lên tiếng: "Cha, chúng con bồi cha dạo chung quanh chút! chừng em trai con thực trở về thăm chúng ta!"

      "Ta cũng nghĩ như vậy, ta và ông nội con đều nhìn thấy!" Cúc Hoành Nghiêu ra ngoài trước.

      Cúc Như Khanh thấy sắc mặt Cúc Thiên Truyền có chút tái nhợt: "Chú..."
      Tôm Thỏ, Chôm chômvulinh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Thứ bốn mươi mốt chương mẹ, mẹ cha sao?

      Edit: Nhã Nhược

      Beta: Quảng Hằng


      upload_2014-7-31_0-13-37.gif

      Cúc Thiên Truyền vừa nghe thấy Cúc Như Khanh gọi , mà nháy mắt lại thấy được Cúc Như Khanh có vài phần giống Cúc Thiên Kỳ, khỏi nín hơi tĩnh khí nhất thời dám lời nào.

      Ngược lại là Cúc Như Khanh, cũng gì, chỉ là rời trước, sau đó cùng Cúc lão gia bước tiến, cùng Cúc Thiên Lâm song song mà .

      Tâm cơ Cúc Như Khanh thâm trầm, đương nhiên nhìn thấu chút manh mối, thế nhưng lại đem tất cả cừu hận còn có đau xót, nuốt ở chỗ sâu nhất tại đáy lòng, mỗi bước đều thận trọng, lại còn phải tiếp tục kiên nhẫn.

      **¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Biệt thự Vịnh Aegean.

      Sau khi ăn cơm xong Mặc Thiên Trần cùng Cúc Ác Du, muốn đưa Cúc Ác Du trở về phòng, hơn nữa nắm chặt bàn tay bé của Cúc Ác Du.

      Cúc Ác Du chưa bao giờ cùng người khác thân thiết quá, mặt có chút biểu hài lòng, thế nhưng, chỉ có năm tuổi, còn có khí lực thoát khỏi Mặc Thiên Trần.

      Mặc Thiên Trần càng xem càng hài lòng, kỳ thực và Cúc Như Khanh như nhau, thói quen dùng lãnh khốc ngụy trang chính mình, cảm giác mọi người toàn thế giới là địch nhân của bọn họ, ai có thể chút lời lòng, đứa 5 tuổi liền dưỡng thành tính cách như vậy, Mặc Thiên Trần phải thương nó .

      đưa nó trở lại phòng, khom lưng nhìn nó: "Ác Du tại phải làm bài tập ở trường , vậy mẹ ở trong này làm cùng Ác Du, được ?"

      Cúc Ác Du gì, chỉ là dùng ánh mắt thâm thúy như Cúc Như Khanh dự đoán, đương nhiên, điều này làm khó được Mặc Thiên Trần, lập tức : "Mẹ ngoan ngoãn ngồi ở bên đọc sách, quấy rầy đến Ác Du ."

      Mặc Thiên Trần ở trong lòng, thực chỉ muốn cùng đứa bé này, hi vọng nó có thể khỏe mạnh lớn lên, vô luận hôn nhân của cùng Cúc Như Khanh có thể duy trì được bao lâu, thế nhưng trong những năm tháng ít ỏi này, cũng muốn có thể quan tâm Cúc Ác Du, tận ình cố gắng chăm sóc cho nó, cho nó tình thương của mẹ.

      "Tùy mẹ!" Cúc Ác Du xong cũng ngồi xuống bên bàn học nghiêm túc đọc sách làm bài tập.

      Mặc Thiên Trần cong môi cười, sau đó tùy ý ngồi ở sô pha, tự mình lấy ra bà thơ của Mộ Dung, chìm đắm vào lời văn ưu mỹ mà có chút nhàn nhạt của Mộ Dung, câu thơ mang nỗi buồn nhè nhè yếu ớt, lúc đầu xem rất nhập tâm, mà Cúc Ác Du cũng viết rất nghiêm túc. Hai người mặc dù cùng phòng, hoạt động khác nhau, lại có loại khí thích vô thanh vô tức dần dần bắt đầu nảy sinh.

      Khoảng chừng mười giờ, Cúc Ác Du viết xong bài tập, Mặc Thiên Trần cũng khép lại sách vở, rất ít khi có thể yên tĩnh như thế nhập tâm, nhưng mà đêm nay, lại làm cho lòng của dừng lại ở bến cảng, còn là chiếc thuyền độc lênh đênh biển, ở trong đêm tối mặc cho sóng triều cắn nuốt.

      " tại, tắm xong , ngủ." Mặc Thiên Trần kéo tay nó đến hướng phòng tắm.

      Cúc Ác Du cho cởi quần áo, "Tự con tắm!"

      "Được!" Mặc Thiên Trần hề kiên trì, mà là bật cười.

      Khoảng chừng hai mươi phút sau, Cúc Ác Du tắm xong ra, nó nhìn thấy Mặc Thiên Trần còn chưa có rời , nao nao. Mà Mặc Thiên Trần cầm máy sấy, kéo nó ngồi xuống, phi thường cẩn thận dùng gió ấm áp thổi tóc nó, biết nó mệt nhọc, khẳng định rất muốn ngủ, nhưng mà mặc kệ, ẩm ướt nhập não, rất dễ đau đầu .

      " tại có thể ngủ rồi!" Mặc Thiên Trần mỉm cười chăm chú nhìn .

      Cúc Ác Du mở to hai tròng mắt đưa mắt nhìn , mới : "Mẹ, mẹ cha con sao?"
      Tôm Thỏ, Chôm chômsói già gian ác thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Thứ bốn mươi hai chương : Người thần bí gọi điện thoại là Đào Trung Ngọc sao?

      Edit: Nhã Nhược

      Beta: Quảng Hằng



      Mặc Thiên Trần sửng sốt, hiển nhiên ngờ rằng Cúc Ác Du hỏi vấn đề như vậy, lắp bắp : "Mẹ biết..."

      biết, mặc dù cùng Cúc Như Khanh chung sống khoảng thời gian , thế nhưng cảm thấy, biết , hơn nữa, người nọ tâm tư quá sâu, cùng hoàn toàn có điểm chung , vì thế, cũng biết tự mình hiểu lấy, mong qua lại, cả đời này cũng mong có người , chỉ nghĩ có thể tìm được con của mình, là đủ hài lòng.

      Cúc Ác Du cũng thêm gì nữa, mà bò lên giường ngủ.

      Sau khi nó ngủ, tắt đèn đóng kỹ cửa phòng, sau đó mới xuống lầu, vốn định trở về phòng, trong lúc vô ý nghe được có người làm bàn luận về .

      "Thiếu phu nhân mưu mô, hiểu được lấy lòng tiểu thiếu gia bảo vệ được địa vị Cúc phu nhân của mình..."

      "Đấy là đương nhiên rồi! Thiếu phu nhân thủ đoạn cao tay! Cúc tiên sinh hề cùng Chu tiểu thư lui tới..."

      "Nhưng tôi nghe , là công phu thiếu phu nhân giường tốt, giống tinh quấn quít lấy Cúc tiên sinh..."

      Xem ra mỗi lần làm gì, đều biến thành có mục đích rồi bị chỉ trích, Mặc Thiên Trần nhàn nhạt lắc lắc đầu, người luôn luôn tính kế tính tới tính lui , chẳng lẽ mệt mỏi sao?

      "Các gì đó? Ngại đầu lưỡi dài quá phải ?" Quản gia Đào Trung Ngọc bỗng nhiên xuất , nghiêm nghị mắng.

      "Xin lỗi, Đào quản gia..." Hai trẻ tuổi lập tức kinh sợ.

      Đào Trung Ngọc sắc bén nhìn chằm chằm các : "Tháng này trừ tiền lương, lần sau nếu lại lắm mồm trực tiếp đuổi."

      "Tôi..." muốn cái gì, nhưng bị khác kéo , "Cám ơn Đào quản gia, chúng tôi dám nữa ."

      "Trở lại làm việc !" Đào Trung Ngọc bảo các rời .

      "Dạ! Đào quản gia." Hai lập tức chạy ra.

      Mặc Thiên Trần cũng nhìn thấy địa vị của Đào Trung Ngọc ở Cúc gia rất cao, nhưng cũng phải tâm phúc của Cúc Như Khanh, hôm nay Cúc Như Khanh cảnh cáo , nên tin bất luận kẻ nào, chỉ tin tưởng chính mình.

      đứng trong bóng đêm suy nghĩ, Đào Trung Ngọc gọi tiếng: "Thiếu phu nhân, còn chưa nghỉ ngơi sao?"

      " chuẩn bị nghỉ ngơi." Mặc Thiên Trần hướng ấy gật gật đầu, sau đó xoay người trở về phòng.

      Sau khi trở về phòng, Cúc Như Khanh còn chưa về nhà, biết bị thương, vì sao trễ như thế vẫn chưa về?

      tắm rửa xong, yên tĩnh ngồi ở sô pha, tiếp tục nhìn Mộ Dung thi tập, nhưng mạch suy nghĩ từ từ bay tới người của .

      biết mình nên có tâm tư như thế, vốn cũng có hoang mang như vậy, nhưng đêm nay sau khi nghe Cúc Ác Du hỏi, ngược lại có chút bối rối .

      Giống như, lúc này, nhớ tới . nghĩ bị thương, cho dù làm người lạ, cũng quan tâm mà thôi. Đúng vậy, nhất định là như vậy.

      Cứ như vậy mạch suy nghĩ loạn lên, di động của vang lên lần thứ hai, Mặc Thiên Trần đứng lên nhìn, dĩ nhiên là tin tức thứ hai của người thần bí: "Mặc Thiên Trần, lập tức ly hôn!"

      Tâm Mặc Thiên Trần vừa vui vừa sợ, vui chính là có khả năng tìm được đứa con lưu lạc, nhưng mà sợ chính là Cúc Như Khanh dùng công ty Mặc thị uy hiếp . lấy di động đứng lên, đứng ở ban công, nên làm gì bây giờ?

      Sau khi qua lại 8 lần, lại thấy quản gia Đào Trung Ngọc ở hậu hoa viên, hai tay ta nắm chặt di động, mà di động chợt lóe chợt lóe hình như có điện thoại gọi vào.

      Các file đính kèm:

      Tôm Thỏ, Chôm chôm, Nhất Lam2 others thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Thứ bốn mươi ba chương người thần bí nắm nhược điểm gì trong tay?

      Edit: Nhã Nhược

      Beta: Quảng Hằng upload_2014-7-31_0-14-38.gif


      Mặc Thiên Trần sau khi phát , tay chân của đều càng ngày càng lạnh như băng, khi Đào Trung Ngọc dùng ngón tay bấm, ta lập tức ngắt điện thoại. Mặc Thiên Trần chưa từ bỏ ý định, lập tức lại đánh sang, di động Đào Trung lập tức lại vang lên, nhưng rất nhanh, Đào Trung Ngọc lại tắt , Mặc Thiên Trần tiếp tục gọi, Đào Trung Ngọc tiếp tục tắt.

      ra là ta! Mặc Thiên Trần lập tức ném di động, chạy vọt ra ngoài cửa, nhưng ngờ, vừa vặn lúc Cúc Như Khanh về nhà.

      "Sao lại vội vã như vậy ?" Cúc Như Khanh nghiêng người bắt lấy .

      "Xin lỗi..." Mặc Thiên Trần tiếp tục phóng xuống dưới lầu, Cúc Như Khanh kéo lại, "Làm gì vậy?"

      "Buông tôi ra, tôi muốn tìm..." Mặc Thiên Trần đến phân nửa, lại ngậm miệng lại, chỉ là muốn xuống lầu tìm Đào Trung Ngọc hỏi ràng, lại bị Cúc Như Khanh kéo trở về phòng." là thiếu phu nhân Cúc gia, phải tiểu nha đầu điên điên khùng khùng, xảy ra chuyện gì?"

      "Thiếu phu nhân này tôi tuyệt muốn làm, có thể thả tôi hay ? Cúc tiên sinh..." Mặc Thiên Trần lo lắng nhìn .

      Cúc Như Khanh vốn ở sản nghiệp Cúc thị ám dạ, tâm tình liền cực độ sôi, lúc này lại nghe được Mặc Thiên Trần như vậy, mặt của lập tức liền băng lãnh, sau đó từng chữ : "Mặc Thiên Trần, hôm nay tôi muốn giết !"

      Mặc Thiên Trần mặc dù biết buổi tối gặp chuyện gì, thế nhưng cũng biết, sau khi Cúc Như Khanh bị thương, liền rơi vào lãnh khốc vô tình cực độ. cũng biết muốn giết người là dối, thế nhưng muốn bị giết oan.

      Trong nháy mắt, khuôn mặt nhắn tái nhợt, cảm nhận được ánh mắt bị giết khí bức của người, di động tay cũng rơi sô pha, Cúc Như Khanh thấy được hàng chữ: Mặc Thiên Trần, lập tức ly hôn!

      trong nháy mắt cũng hiểu ra, là bị người uy hiếp, tức giận quát: ": Xảy ra chuyện gì?"

      Mặc Thiên Trần thấy cũng nhìn thấy, thế là đành phải : "Tôi nhận được tin tức của người thần bí, người đó muốn tôi ly hôn, lúc tôi gọi, vừa vặn nhìn thấy Đào quản gia ở trong vườn hoa... Tôi gọi lần, ấy lại tắt, tôi biết có phải ấy uy hiếp tôi ... Vì thế tôi liền xuống lầu trước mặt hỏi ràng, sau đó trở lại ..."

      Sau khi Cúc Như Khanh nghe, cầm lấy di động sô pha, lần nữa gọi, lúc này điện thoại đối phương tắt máy, đưa điện thoại di động lại cho , sau đó mới : "Người ấy nắm nhược điểm gì của ?"

      "Làm sao tôi biết được?" Mặc Thiên Trần sợ đến há to miệng, lại lập tức lui về phía sau bước.

      Cúc Như Khanh hừ lạnh tiếng: " im lặng, tiếp tục lợi dụng . ra, tôi giải quyết cho."

      "Ttại sao muốn giúp tôi?" Mặc Thiên Trần lo lắng chưa đủ hỏi .

      "Tôi rồi, tôi bao giờ muốn nghe đến 2 chữ 'Ly hôn'." Cúc Như Khanh trong lòng nổi giận.

      Mặc Thiên Trần vẫn chậm rãi lắc lắc đầu, "Cúc tiên sinh, cám ơn hảo ý của , đây là chuyện riêng của tôi, tôi thể cho biết."

      Cúc Như Khanh cũng có truy vấn, mà chỉ : "Chỉ bằng cú điện rhoại rồi tắt, ngẫu nhiên trùng hợp thôi! ta phải người có thể hại ."

      " lời này là có ý gì?" Mặc Thiên Trần mở to hai mắt ngóng nhìn .

      "Mọi việc đều phải có chứng cứ, như con ruồi đầu loạn lên, khiến người ta chê cười, hơn nữa có thêm người ghen ghét." Cúc Như Khanh giương đôi môi mỏng lên.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 44: Ngay cả chút che đậy cũng

      Edit: Quảng Hằng




      Mặc Thiên Trần trầm tĩnh suy nghĩ lại, mình cũng là quá vọng động rồi."Vậy tôi phải làm gì?"

      Cúc Như Khanh biết nếu chuyện này thể giải quyết, cũng bị phiền nhiễu, gọi điện thoại cho Khang Hạo, Khang Hạo rất nhanh từ trong mail truyền ghi chép cuộc gọi tới đây, Mặc Thiên Trần so sánh thời gian này hoàn toàn ăn khớp, nhưng lại là do mã số người khác gọi vào .

      " phải là ấy?"

      Mặc Thiên Trần nổi giận, nhưng cũng cảm kích để cho mình bêu xấu.

      Cúc Như Khanh trầm giọng : "Người thần bí gọi điện thoại đăng kí tên, nhưng đối phó với loại nha đầu ngốc như là hữu dụng nhất!"

      "Người bị uy hiệp cũng phải là , đương nhiên có thể đứng chuyện đau thắt lưng rồi!" Mặc Thiên Trần buồn buồn .

      "Xem ra người kia nắm giữ bí mật kia cũng phải , Mặc Thiên Trần, ddnwgf làm điều ngu ngốc nữa, gần đây tôi rất bực mình!" Cúc Như Khanh lạnh giọng cảnh cáo ."Nếu để cho tôi nhúng tay, thông minh chút cho tôi!"

      Đôi môi Mặc Thiên Trần mấp máy mấy lần, rốt cuộc cũng mím chặt lại, gì nữa.

      Cúc Như Khanh cũng có để ý tới nữa, mà là trực tiếp vào phòng tắm tắm, tắm xong ra ngoài lại thấy cầm chiếc cài áo kim cương, vừa nhìn vừa rơi lệ, mặc dù ghế sa lon đưa lưng về phía , thế nhưng bả vai khẽ rung động, nên có thể kết luận là khóc.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Khang Hạo tới đón Cúc Như Khanh làm Cúc Như Khanh đưa cho số điện thoại của người thần bí, vừa có tín hiệu liền chạy đến bắt lấy người đó.

      Mặc Thiên Trần mang đôi mắt đỏ hồng làm, tối hôm qua nhớ3acon , nhớ đến mức bật khóc, sau đó ngủ thiếp .

      Buổi chiều giờ tan việc,

      Mặc Chấn Đông vào: "Thiên Thiên, tinh thần của3acon hình như tốt? Có phải gần đây nghỉ ngơi tốt hay ?"

      "Cha, lâu rồi3acon thăm mẹ! Nhất định là tối hôm qua quá nhớ mẹ mới có thể như vậy." Mặc Thiên Trần làm nũng.

      "Tối nay gọi Như Khanh cùng đến nhà ăn cơm." Mặc Chấn Đông đề nghị.

      "3acon cũng biết ấy có rãnh hay , còn3acon . . . . . .

      Nhất định phải rồi." Mặc Thiên Trần kéo tay cánh tay của cha mình, "Chúng ta về nhà thôi!"

      Hai cha3acon cùng đến bãi đậu xe xe Cúc Như Khanh vừa lúc dừng ở bên chân của Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh xuống xe, "Cha,3acon đến đón Thiên Thiên cùng . . . . . ."

      Mặc Chấn Đông vui vẻ: "Thiên Thiên mới biết3acon có rảnh đây, được được, lên xe !"

      Mặc Thiên Trần bị Cúc Như Khanh kéo lên xe, lái xe chạy về hướng Mặc gia. kỳ quái nhìn : "Làm sao biết tôi hôm nay về nhà mẹ?"

      Cúc Như Khanh nhàn nhạt cong môi: "Đương nhiên trẻ3acon sau khi bị thương tổn sau, trước tiên tìm kiếm nhà bảo vệ."

      ngụ ý, Mặc Thiên Trần chính là thuộc về loại ‘trẻ3acon’ này, cho nên đoán chừng hôm nay về Mặc gia, sau đó đúng giờ xuất ở dưới lầu công ty Mặc Thị.

      Mặc Thiên Trần trợn mắt nhìn lúc lâu, mới : "Tại sao nghĩ tôi trẻ3acon như thế? Tôi có cảm giác ở trước mặt , như ngay cả chút che đậy cũng có."

      Khóe môi Cúc Như Khanh từ từ lạnh xuống: "Vậy em hoan nghênh tôi đến nhà mẹ em?"

      "Ý tôi phải như thế!" vội vàng nắm tay của , "Nếu như đến, mẹ tôi rất lo lắng, !"

      Nếu như chỉ có mình về nhà mẹ đẻ, Lý Tình Y tất nhiên lo lắng tình cảm của bọn họ bất hòa, mà Cúc Như Khanh chịu chủ động , làm sao lại hoan nghênh!
      Chôm chôm, sói già gian ácvulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :