1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      ở đây có nàng nào đọc hết truyện KCKU cho ta hỏi chút là Thiên Mộ Đình có làm gì liên quan đến uy hiếp Mặc Thiên Trần ko??
      chuyện này quan trọng lắm. liên quan sống còn đến việc các ban j được đọc c343 ko đó. ai biết cho mình nha :yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44:
      Last edited: 15/11/14

    2. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 341 nhau: ông xã cực khổ

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: Ruacon95 & Ái Nhân


      Cho dù Mặc Thiên Trần có tin tưởng hắn hay , hôm nay Cúc Như Khanh đều muốn làm những chuyện này để chứng minh với đám ̉ đông kia, nhưng Mặc Thiên Trần lại nhìn hắn, làm cho trong lòng dâng lên cơn sóng thần, mặc dù chỉ là chi tiết , nhưng đủ tỏ dùng hành động thực tế để chứng minh, độ tin tưởng của đối với cao bao nhiêu rồi.

      Lúc này, Cúc Như Khanh nắm tay , đúng vậy, cần buông tay, muốn buông tay, cũng buông tay.

      Cả đời này, cứ như vậy nắm tay nhau, nắm tay đến già, bởi vì tin tưởng lẫn nhau, thương lẫn nhau, hai người nhất định phải cùng nhau đến già, rất già rất già.

      Triển Thanh Thanh đứng ở bên cạnh, thấy bọn họ tình tứ thân mật như vậy, nhưng đầu của vẫn còn vững vàng, lớn tiếng : "Đại tiểu thư, đừng nhìn nữa, giải quyết công việc quan trọng hơn."

      Mặc Thiên Trần cùng Cúc Như Khanh khỏi nhìn nhau cười tiếng, hai người cũng chỉ là đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghĩ tới còn có việc quan trọng cần giải quyết.

      Mặc Thiên Trần lập tức hướng các ̉ đông quát: "Vì sao các ông muốn hãm hại tôi cùng Cúc tiên sinh?"

      Các cổ đông vẫn chưa gì, Cúc Như Khanh ra trước: "Bởi vì bọn họ muốn nuốt Mặc thị một mình, làm của riêng."

      "Cúc tiên sinh, cậu nói cần phải có chứng cớ! Đừng ngậm máu phun người như vậy." Có cổ đông nén được tức giận.

      Ngay cả Mặc Thiên Trần nghe Cúc Như Khanh như thế cũng sợ hết hồn, mặc dù đoạn thời gian này tới công ty, nhưng nghe Cúc Như Khanh dẫn dắt công ty Mặc thị rất khá, vì sao có CEO như vậy, bọn họ còn biết dừng?

      Nhưng, Cúc Như Khanh cũng sợ vội vàng chứng minh, móc điện thoại di động từ trong túi quần, đem mở to một file ghi :

      "Thuốc này quả là hiệu quả, bây giờ hắn đã hôn mê . . . . . ."

      "Tốt lắm, mục đích của chúng ta là đuổi , cũng nên để xảy ra án mạng . . . . . ."

      "Ai cũng biết Cúc thị là nơi dễ chọc, nhìn kết cục của Thanh Phong bang thì rõ. . . . . ."

      "Nhưng, sau khi Cúc Như Khanh tỉnh lại, có thể trả thù chúng ta . . . . . ."

      "Khi đó đại tiểu thư tới, cái gọi là bắt kẻ thông dâm, cầm tặc bắt tang, dù có trăm cái miệng cũng cãi được. . . . . ."

      "Chẳng lẽ các ông thật muốn khống chế công ty Mặc thị sao. . . . . ."

      " vất vả, Mạc Chấn Đông mới chết, quyền lợi nên trả lại cho chúng ta rồi. . . . . ."

      "Giang sơn còn thay phiên ngồi, huống chi vị trí tổng tài này. . . . . ."

      "Các người cũng cam tâm để Mặc thị bị phụ nữ nắm giữ sao? Huống chi có người tu hú chiếm tổ chim khách. . . . . ."

      Một tang chứng có lực trước mặt, tất cả các cổ đông hai mặt nhìn nhau. Rất ràng, Cúc Như Khanh để ý đến thời điểm mình bị trúng kế, nghĩ tới biện pháp, cho dù Mặc Thiên Trần tin phản bội, chỉ có chứng cứ xóa bỏ tội danh của mình, hơn nữa còn nắm trong tay chứng cứ phạm tội của đám cổ đông kia, để cho dã tâm của bọn họ bày ra trước mặt Mặc Thiên Trần .

      "Này. . . . . ."

      người nào dám nữa! Bởi vì tính toán với Cúc Như Khanh là chuyện ngu nhất mà bọn họ đã làm.

      Mặc Thiên Trần vừa nghe, coi như nghe đoạn ghi này, cũng tin tưởng Cúc Như Khanh tuyệt nói oan cho bọn họ, nhưng đoạn ghi này, lại làm cho càng nghe càng thêm thất vọng đau khổ, đây chính là các ̉ đông của Mặc thị, sau khi cha qua đời, bọn họ thừa dịp thân thế , muốn cướp vị trí tổng tài .

      Cúc Như Khanh đưa tay, nắm tay Mặc Thiên Trần, sau đó mới lên tiếng: "Tôi từng , nếu như là có người muốn gây bất lợi cho Trần, tôi tuyệt đối xuống tay lưu tình! Ở thương thường, tôi dùng thủ đoạn buôn bán đối phó các ông, các ông như cũ chỉ là người bại trận dưới tay của tôi."

      Định muốn tính toán với - Cúc Như Khanh ? Cho dù là về buôn bán, hay là giang hồ, Cúc Như Khanh dễ tính kế lắm sao?

      Nếu muốn tính kế, dứt khoát tương kế tựu kế, khiến các ̉ đông này lập tức hiện nguyên hình.

      Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ: "Ngày mai tôi về công ty làm việc, trước khi rời , cha từng ủy thác Như Khanh giúp tôi quản lý công ty, còn việc xử lý các ông, ngày mai tôi về công ty sẽ quyết định, bây giờ các ông tự kiểm điểm lại mình ! Tôi, Như Khanh, và Thanh Thanh muốn ."

      Sau khi xong, kéo tay Cúc Như Khanh, sau đó gọi Triển Thanh Thanh lên, Triển Thanh Thanh đầu còn có chút choáng váng , Trần Tiêu bước lên đỡ .

      Sau khi bốn người ra ngoài, Mặc Thiên Trần có chút lo lắng : "Như Khanh, Thanh Thanh, thân thể mọi người như thế nào rồi? Chúng ta bệnh viện trước!"

      " sao, chỉ uống thuốc ngủ mà thôi." Cúc Như Khanh an ủi , sau đó nói với Trần Tiêu, "Trần Tiêu, cậu đưa Triển tiểu thư bệnh viện kiểm tra."

      "Dạ! Chưởng Môn Nhân." Trần Tiêu đỡ Triển Thanh Thanh lên xe, "Triển tiểu thư, ngồi vững."

      Triển Thanh Thanh ngồi lên xe, nhắm hai mắt lại, Trần Tiêu cũng trầm mặc.

      Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh cũng rời , hai người trở về nhà.

      "Như Khanh, nghỉ ngơi nữa lát ?" Mặc Thiên Trần kéo ngồi xuống sô pha, " xin lỗi, có lòng vì công ty Mặc thị làm việc như thế, bọn họ còn tính toán với ."

      Cúc Như Khanh kéo cùng ngồi xuống, "Đây là nhược điểm của con người, có gì kỳ quái."

      "Với trí tuệ của , cuộc sống như thế thành thói quen rồi hả?" Mặc Thiên Trần thấy gió mây trôi như thế, khỏi : "Đúng vậy! ở trong dòng chảy xiết, đối mặt với Phí Cường Liệt, còn có Cúc Thiên Lâm, Cúc Thiên Truyền luôn mơ ước vị trí Chưởng Môn Nhân, đúc kết ra đây là nhược điểm của con người."

      đến chỗ này khỏi càng thêm đau lòng vì , bắt đâầu từ lúc mười lăm tuổi, đã phải đối mặt với lang sói trong giang hồ, so ra , còn may mắn hơn rất nhiều.

      Cúc Như Khanh vuốt mái tóc dài của : " sao? cần lo lắng, luyện thành thân kim cương bất bại, có khó khăn gì có thể đánh gục được , huống hồ chỉ là mấy ̉ đông của Mặc thị mà thôi."

      Mặc Thiên Trần tựa sát vào : "Nhiều người muốn nhòm ngó ̣a vị của , còn biết đã bỏ ra bao nhiêu. Như Khanh, chính vì giống như kim cương, mới khiến cho người ta thể bỏ qua. Như Khanh, thời gian này em làm vất vả rồi, chỉ có mình em đau khổ, mà cũng như vậy, nhưng còn phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, quản lý Mặc thị, còn phải quản lý Cúc thị."

      "Đây là chuyện đàn ông nên làm." Cúc Như Khanh .

      Mặc Thiên Trần ngẩng đầu lên, sau đó giang tay ôm cổ , người đàn ông này chưa bao giờ cho rằng việc làm quá nhiều a, những việc hắn làm, ràng là xuất phát từ lòng tốt, lại cứ đó là trách nhiệm của , hoặc là trách nhiệm của đàn ông nặng như Thái Sơn. Nhưng thế giới lại có mấy người có thể gáng được loại trách nhiệm nặng nề như Thái Sơn đó? Mà , chịu tất cả đau khổ, vẫn gánh vác thêm tất cả trách nhiệm.

      Cho nên, phải : "Ông xã, cực khổ rồi!"

      " chỉ mình cực khổ, chúng ta đây gọi là đồng cam cộng khổ." nghiêm túc .

      Cúc Như Khanh thấy môi mọng đỏ gần sát như thế, nghe thủ thỉ thù ca tụng , cúi đầu, ngậm môi . . . . . .

      Ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần đúng tám giờ trở lại công ty làm việc.

      Trải qua hơn tháng điều chỉnh, lòng cùng thân thể khôi phục tệ lắm, hơn nữa đây là sản nghiệp cha để lại, nhất định phải dùng hết toàn lực để bảo vệ, để cho dã tâm của các ̉ đông được thực .

      Triển Thanh Thanh rót chén trà Hoa Kì cho Mặc Thiên Trần: "Cái này giúp tinh thần hưng phấn và tốt cho não, nhất định có tác dụng với ."

      "Vì sao tôi phải bổ não? Đầu tôi có vấn đề gì." Mặc Thiên Trần khỏi kỳ quái.

      Triển Thanh Thanh vui mừng : "Đương nhiên là phải bổ, sau khi bổ não, nghĩ biện pháp tốt đối phó với đám ̉ đông kia, đại tiểu thư có biết , Cúc tiên sinh tận tâm tận lực như thế, mang lại cho bọn họ bao nhiêu lợi nhuận, vậy mà bọn họ còn vong bội nghĩa muốn hãm hại ấy!"

      Mặc Thiên Trần thầm than tiếng: "Đây là nhược điểm của con người, đều vì lợi ích và quyền lực, bọn họ như vậy cũng có gì là lạ, chỉ là dùng ở người Như Khanh, đây chính là chỗ mà tôi thể tha thứ."

      "Đó là đương nhiên! Nhất định phải hung hăng trừng trị phen." Triển Thanh Thanh động viên " báo thù rửa hận vì bọn họ làm nhục tôi!"

      Mặc Thiên Trần gật đầu cái, "Thân thể đã tốt chưa?"

      "Tốt rồi, đúng như Cúc tiên sinh nói, chỉ là thuốc ngủ mà thôi." Triển Thanh Thanh , " nghĩ tới Trần Tiêu còn rất săn sóc nữa!"

      Mặc Thiên Trần che miệng cười tiếng: "Bàng ? chuyện tình cùng cậu ấy chút, thử lần?"

      "Làm ơn, là em trai của Trần Ích, thỏ còn ăn cỏ gần hang, sao tôi có thể làm như thế?" Triển Thanh Thanh nhất thời liếc mắt "Xem ra ngày hôm qua ghen, nên nhanh như vậy nghĩ cách muốn đuổi tôi ra ngoài?"

      "Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!" Lần này, đến phiên Mặc Thiên Trần trừng mắt, "Nếu tôi muốn ghen với , ngày hôm qua liền xông tới cho mấy cái tát, đánh một trận rồi."

      "Quả là gả gà theo gà, gả chó theo chó, tính khí cũng càng ngày càng giống Cúc tiên sinh !" Triển Thanh Thanh vừa vừa ra ngoài, cuối cùng câu: "Sắp vào họp! Uống trà Hoa Kì nhanh!"

      Phòng họp.

      Mặc Thiên Trần thấy những ́ng hiến của Cúc Như Khanh cho công ty Mặc thị hơn một tháng qua, nhìn mọi người: "Đầu tiên, tôi muốn , tôi còn trẻ nên kinh nghiệm nhiều lắm, nếu như mọi người cảm thấy tôi thể đảm nhiệm vị trí tổng tài, có thể ở nhiệm kỳ sau thay đổi người, cũng có thể chờ tôi trở lại bàn bạc. Nhưng mọi người ở đây ai cũng có thân phận, có địa vị, lại cư xử một cách ngu ngốc như thế đối với Như Khanh. Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ cho các người!"

      Các ̉ đông kia dám nói gì, lần này bọn họ trộm gà được còn mất nắm gạo, bị Cúc Như Khanh tiết lộ mưu của bọn họ.

      "Bây giờ, xin mọi người lên tiếng, đối với việc tôi ngồi ở vị trí tổng tài có gì bất mãn ? Cho là tôi nên ngồi vị trí này? Nếu như lý do có thể khiến tôi tin phục, tôi lập tức rời khỏi vị trí tổng tài." Mặc Thiên Trần .

      Mọi người ông nhìn tôi tôi nhìn ông, nhìn hồi, trong đó mới có người bắt đầu chuyện: "Chúng tôi cũng là ̉ đông của công ty, nhưng quyền hành vẫn luôn bị Mặc gia các nắm trong tay, hơn nữa năm nay mới vừa nhậm chức năm đầu tiên, cũng vì đủ thứ chuyện thường làm, độ tin tưởng của chúng tôi đối với càng ngày càng giảm, hơn nữa lần này Mặc lão Đổng Trưởng vừa qua đời, càng thêm chẳng quan tâm tới bất cứ chuyện gì của công ty, Cúc tiên sinh ở công ty quản lý làm chúng tôi mỗi ngày đều sống trong lo lắng đề phòng, cho nên hôm qua mới làm như vậy."

      Mặc Thiên Trần lấy thông báo sau khi ba qua đời ra nói: "Đây là thông báo tôi phát đến công ty, báo cho mọi người, Như Khanh thay tôi làm tổng tài, nhưng các ông hai mắt đều ở trán sao? Hơn nữa Như Khanh thay mặt quản lý công ty bất cứ ai ngồi đây cũng sánh bằng. Các ông lại qua cầu rút ván, ngược lại còn dội nước đục cho Như Khanh! Hơn nữa còn kéo cả Triển Thanh Thanh vào, lý do như vậy thể khiến tôi tin phục, cho nên tôi từ chức, mà các ông cũng có quyền đuổi tôi rời khỏi vị trí này."

      "Như vậy Mặc lão Đổng Trưởng gián tiếp chết bởi tay Cúc Như Khanh, bây giờ còn muốn đưa công ty Mặc thị dâng đến tay Cúc Như Khanh sao? bây giờ hoàn toàn bị Cúc Như Khanh mê hoặc, chúng tôi đồng ý để đảm nhiệm vị trí tổng tài." Rốt cuộc có người ra tiếng lòng chân chính.

      khi nhắc tới cha mẹ đã chết, trải qua hơn tháng chữa thương, Mặc Thiên Trần rơi vào trầm mặc, nhưng rất nhanh, ra khỏi ám ảnh như vậy: "Cha mẹ trở về nước, bị Phí Cường Liệt hại chết, cũng bởi vì bọn họ là cha mẹ vợ của Như Khanh, cho nên Phí Cường Liệt liền động thủ với họ, nếu như nhất định phải đeo lưng Như Khanh tội nghiệt như vậy, tôi đồng ý, cha mẹ năm đó đồng ý gả tôi cho , đã nghĩ có thể gặp phải nguy hiểm. Hơn nữa đến việc dâng công ty Mặc thị vào tay Như Khanh, tôi cảm thấy đây quả thực là buồn lo vô cớ, đối với Như Khanh, công ty Mặc thị giống như một chấm nhỏ bản đồ thế giới mà thôi."

      Sau khi Mặc Thiên Trần xong, có thể có người phục, tuy nhiên bọn họ có lí do thích đáng để phản bác, tiếp tục : "Cuối cùng, tôi muốn nói, bất luận các ông lấy lý do gì muốn tôi xuống đài, tôi vì để linh hồn của cha được yên nghỉ, vì tiền đồ của Mặc thị suy nghĩ, vì từng nhân viên phụ trách, ở nhiệm kì này, tôi tận tâm tận lực lãnh đạo công ty Mặc thị. Đến nhiệm kỳ sau, mời các vị chọn người khác già dặn hơn. Bây giờ, tôi thay mặt cả Hội Đồng Quản Trị lời xin lỗi với Triển Thanh Thanh, xin hãy tha thứ cho bọn họ ngày hôm qua đối với hành động như vậy, xin lỗi!"

      Triển Thanh Thanh làm trợ lý cho , cũng tham dự hội nghị, lúc này, Triển Thanh Thanh : "Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của Hội Đồng Quản Trị."

      Các ̉ đông vừa mới gặp phải Cúc Như Khanh tương kế tựu kế, nếu như tiếp tục chuyện sẽ càng rối ren, bây giờ bọn họ dùng bất cứ cách gì nhằm vào Mặc Thiên Trần căn bản là phí sức lại chẳng có kết quả tốt.

      Vì vậy, chuyện này liền tạm thời lắng xuống như vậy, Mặc Thiên Trần cũng tập trung toàn bộ tinh lực vào công việc .

      Lúc Mặc Thiên Trần mệt mỏi, đến mộ thăm vợ chồng Mạc Chấn Đông, mặc dù bi thương chậm rãi trôi , nhưng sự nhớ nhung sẽ bao giờ biến mất, ngược lại càng ngày càng đậm.

      Hôm nay, sau khi tan việc, tới nghĩa trang, ngồi ở chỗ này bày tỏ với cha mẹ, giống như làm hội nghị báo cáo, cuối cùng, giọng : "Cha, cha nghe chưa? Bây giờ công ty càng ngày càng thuận lợi, cha và mẹ hãy yên tâm!"

      Lúc này, có một người tới, tay ôm bó hoa, đặt ở trước phần mộ Mạc Chấn Đông.

      "Thần Phong, cũng tới rồi!" Mặc Thiên Trần nhìn .

      "Đúng vậy, Thiên Thiên, lâu gặp!" Nhâm Thần Phong nhìn khí sắc tệ, hơn nữa khôi phục rất tốt, cũng yên lòng ít." Ngày mai mở buổi biểu diễn nhạc, hôm nay muốn đến thăm hai bác một chút."

      " sao?" Mặc Thiên Trần thấy bắt đầu nghiệp của mình, từ sâu trong lòng cũng vui mừng cho hắn.

      "Là , rất mong em. . . . . . Còn có Cúc Như Khanh cùng đến." Nhâm Thần Phong suy nghĩ chút, cuối cùng mời Cúc Như Khanh cùng đến tham dự buổi biểu diễn của mình.

      Mặc Thiên Trần lộ ra nụ cười: "Nhất định, em cùng Như Khanh nhất định sẽ đến."

      trải đau đớn sau khi cha mẹ qua đời, mà Nhâm Thần Phong bị thương nặng còn có thể kiên cường đối mặt với cuộc sống, việc này đối với Mặc Thiên Trần mà , thể nghi ngờ chính là động lực, để cho càng thêm tin tưởng vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.

      Nhâm Thần Phong vươn tay, ôm Mặc Thiên Trần , hai người trải qua khổ nạn, hóa giải xong chuyện trước kia, từ nay về sau, càng có thể lĩnh ngộ chân lý hiện tại, làm cho cuộc sống càng thêm rực rỡ.

      Mặc Thiên Trần thấy có thể để xuống đoạn tình cảm này, cảm nhẹ nhõm, phải là biết ơn Nhâm Thần Phong làm tất cả vì , chỉ là chuyện tình cảm, phải cảm kích có thể thành công.

      Hai người còn ôm chưa đến ba giây đồng hồ, chợt, Mặc Thiên Trần liền bị đoạt lại đến trong lồng ngực một người đàn ông khác.

      "Như Khanh. . . . . ." Mặc Thiên Trần nghĩ đến cũng tới.

      Người tới chính là Cúc Như Khanh, nhận được điện thoại của Trần Tiêu, Mặc Thiên Trần tới nghĩa trang, lo lắng tâm tình của , vì vậy lập tức bỏ xuống công việc đến đây.

      "Nhâm Thần Phong, đây là vợ tôi, ôm cái gì?" tức giận .

      Nhâm Thần Phong cũng có tức giận, chỉ là nhàn nhạt : "Đây là cái ôm giữa những người bạn, hung dữ cái gì?"

      Cúc Như Khanh hừ tiếng gì, Mặc Thiên Trần vội vàng : "Được rồi, các cần lại vì em mà xung đột với nhau, có được ?"

      Hai người đàn ông đồng thời ngậm miệng lại, Mặc Thiên Trần bị Cúc Như Khanh ôm chặt trong ngực đến động cũng được, nhìn : "Như Khanh, ngày mai Thần Phong biểu diễn nhạc, chúng ta cùng nghe chút, được ?"

      " căn bản là lòng dạ đen tối, biểu diễm nhạc là giả, để em nhìn mới là ." Cúc Như Khanh lầu bầu câu.

      Mặc Thiên Trần vẫn gì , Nhâm Thần Phong : "Thế nào? dám cùng Thiên Thiên? Tôi chưa từng cạnh tranh với ? Cúc Như Khanh, tôi cũng cho biết, nếu như dám phụ Thiên Thiên, tôi sẽ dẫn ấy ."

      "Tôi tuyệt đối cho cơ hội như vậy ." Cúc Như Khanh kiên định .

      Nhâm Thần Phong khẽ mỉm cười: "Chúng ta thử xem! Nếu làm như vậy, tôi lập tức sẽ xuất hiện."

      Mặc Thiên Trần nhìn sắc trời chút: "Hình như trời sắp mưa, chúng ta thôi!"

      Trời mưa, đến là đến, mới vừa rồi trời còn mây đen , lúc này là mưa như trút nước rồi, Cúc Như Khanh cởi tây trang ra trùm lên đầu Mặc Thiên Trần, hai người cùng nhau chạy tới bên cạnh xe, vội vàng lên xe.

      "Thần Phong, mau a!" Mặc Thiên Trần thấy Nhâm Thần Phong cũng vội, khỏi kêu lên.

      Cúc Như Khanh nhìn cái ngoài cửa sổ: "Kệ ! Để nước mưa làm cho hắn tỉnh táo lại."

      "Cái người này . . . . . ." Mặc Thiên Trần khỏi than tiếng, sức ghen còn lớn như vậy.

      Trần Tiêu lái xe , Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ngồi ở phía sau, nhìn mưa to bên ngoài cửa sổ.

      "Như Khanh, sao lại đến đây?" Mặc Thiên Trần phất phất nước dính người hắn, che mưa cho , làm cho mình bị ướt sủng.

      Cúc Như Khanh nắm bàn tay bé của : " sao, đừng lo lắng."

      Mặc Thiên Trần nhìn : " phải vẫn còn ghen vì quan hệ giữa em với Thần Phong chứ?"

      ". . . . . ." hạ tròng mắt, hàm hàm hồ hồ, "Ừ. . . . . ." Sau đó lại : "Dù thế nào nữa, dù sử dụng mưu gì , cũng giành được em đâu."

      Tình là ích kỷ, cũng là hẹp hòi, có được người, liều lĩnh giữ gìn chiếm đoạt người đó.

      Mặc Thiên Trần khỏi giọng cười tiếng: "Được rồi, Thần Phong tranh giành với , ấy lòng muốn mời chúng ta nghe buổi biểu diễn nhạc của mình!"

      Sau cơn mưa trời lại sáng sau, khí càng thêm mát mẻ, mà khí cũng càng ngày càng tốt.

      Buổi biểu diễn của Nhâm Thần Phong vô cùng thành công, đây là buổi biểu diễn đầu tiên kể từ sau khi hắn bị thương, đem tất cả tiền thu được làm từ thiện.

      Cúc Như Khanh mặc dù được tự nhiên, nhưng vẫn cùng Mặc Thiên Trần tới buổi biểu diễn, cùng cảm thụ khí nhạc ở ngoài trời.

      "Như Khanh, phải là lần đầu tiên nghe nhạc chứ!" Mặc Thiên Trần thấy đứng ngồi yên, giống như xem chiếu bóng, quả là người mệnh khổ, cả đời đều cố gắng vì công việc, trừ công việc còn bất thú vui gì.

      "Hừ!" Cúc Như Khanh chỉ thầm hừ tiếng, phải, cũng phải, sau đó cũng xem trình diễn sân khấu, Mặc Thiên Trần thầm đưa tay tới, nắm bàn tay to của .

      Cuối cùng, nhạc tiến vào giai đoạn cao trào, sau tất cả tiếng vỗ tay, Nhâm Thần Phong đứng dậy : "Hôm nay, tôi có bài muốn dành tặng riêng cho người bạn tốt nhất của tôi!"

      Khi em xuất ở nơi hẹn

      mang lòng em theo bên người

      Khi em bước đến từ trong ánh mặt trời rực rỡ

      Dùng lòng của giấu em hoàn toàn

      Ở nơi em qua, ở tâm vườn em qua

      Năm rộng tháng dài cũng quên lãng

      Đối mặt với vận mệnh , xin đừng khủng hoảng

      Đối mặt với trắc trở ngẫu nhiên, xin đừng rơi lệ

      Hãy tin tưởng, chúng ta giẫm vận mệnh cùng trắc trở ở dưới chân. . . . . .

      Lúc Thần Phong hát đến đoạn tình ái dào dạt, khán giả dưới đài bắt đầu dùng sức vỗ tay, trong lòng Mặc Thiên Trần biết, đây là Nhâm Thần Phong tặng cho , đây phải là bài tình ca, giống như bài hát muốn thể hiện tình bạn mãi mãi tốt đẹp, nhưng khi muốn vỗ tay , lại bị Cúc Như Khanh vững vàng giữ chặt cho vỗ.

      Mặc Thiên Trần tựa đầu lên bờ vai của , mặc dù Cúc Như Khanh ở mặt tán thành việc Nhâm Thần Phong làm cho Mặc Thiên Trần vui vẻ, nhưng trong lòng biết nên hẹp hòi như vậy, theo chủ nghĩa đại trượng phu, khó tránh khỏi nhất thời tiếp nhận nổi Nhâm Thần Phong chắn ngang giữa bọn họ, cho dù là tình bạn cũng được.

      Khi buổi biểu diễn của Nhâm Thần Phong kết thúc, mọi người điên cuồng vỗ tay, đầu tiên Đồng Tâm Ấn mang hoa lên tặng, Cúc Như Khanh ôm lấy Mặc Thiên Trần, đài dưới đài nhất thời đạt tới cao trào nhất. . . . . .

    3. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      Iu nàng nhìu nha @eloite mong dk đọc các chương tiếp theo của nàng trong thời gian sớm nhất nha hihi...hihi...
      eloite thích bài này.

    4. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      thế tóm lại ko ai biết Thiên Mộ Đình đá làm gì Mặc Thiên Trần à?? Đây là vấn đề sống còn đó. ko biết là ko có c343 đâu :'(
      ôi nhức đầu quá

    5. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 342: nhau: dịu dàng là đòn sát thủ

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: Ruacon95 & Ái Nhân


      Khi tình bạn có thể tồn tại trong cuộc sống, chúng ta đều tin tưởng rằng, là có thể thay đổi tất cả, cho dù tình này là tình nam nữ hay là tình thân, cũng thể thiếu trong cuộc sống.

      Khi mọi người chúc mừng Thần Phong Cúc Như Khanh kéo Mặc Thiên Trần rời , bọn họ ra về cùng đám người, bị bao phủ ở trong đám người. Có ít người tranh luận ầm ĩ:

      " biết vương tử u buồn tặng bài hát này cho ai . . . . . ."

      "Nhưng chỉ là tình bạn chân , hẳn phải là bạn rồi. . . . . ."

      "Cho dù có phải là bạn hay , dù sao gái nào nhận được bài hát này, hẳn là rất hạnh phúc . . . . . ."

      " chừng gái kia kết hôn rồi . . . . . ."

      "Cho nên mới là tình bạn chân thật a. . . . . ."

      "Cũng đúng cũng đúng. . . . . ."

      Mặc Thiên Trần ở trong đám người, nghe những gái trẻ như thế, ngẩng đầu lên trời nhìn những ngôi sao chút, đúng vậy, cả đời này, cũng chỉ là bạn bè!

      Cúc Như Khanh lại tay ôm , bá đạo tay nắm gáy , Mặc Thiên Trần nhìn bộ dáng ghen tuông đáng của làm như có chuyện gì rồi lại canh cánh trong lòng, đôi tay khỏi ôm chặt hông của .

      thu hồi tầm mắt từ các ngôi sao, mà dừng lại ở mặt , gì, kiễng chân lên, khẽ hôn ở môi của . . . . . .

      Cho dù nhạc nghe hay đến bao nhiêu, cho dù ánh sao đẹp đến cỡ nào, cho dù tan cuộc náo nhiệt đến cỡ nào, giờ khắc này, chỉ có ở đây bên cạnh em, đó mới là điều đáng quý trọng nhất trong đời.

      Như Khanh, biết ?

      Cúc Như Khanh cũng thâm tình hôn lại , đúng vậy, cho dù Nhâm Thần Phong chung tình sâu đậm, mà , chỉ ở bên cạnh , như vậy, cũng là đủ rồi.

      Ngày từ từ trôi qua, Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần bận rộn với công việc của mỗi người .

      Thỉnh thoảng, cũng cùng Nhâm Thần Phong, đến Nhi Viện đánh đàn, vẽ tranh cho bọn trẻ. Bọn trẻ đều thích Thần Phong, đã mang thế giới nhạc tới cho bọn chúng.

      Mặc Thiên Trần thấy, cuộc sống như thế, càng ngày càng đẹp.

      Khi Mặc Thiên Trần bị bọn vây vào giữa Nhâm Thần Phong thấy Cúc Như Khanh chẳng biết từ lúc nào tới nhi viện.

      Hai người đàn ông đứng cùng chỗ, Nhâm Thần Phong mỉm cười xa xa nhìn Mặc Thiên Trần, với Cúc Như Khanh ở bên cạnh: " là theo dõi mà đến đây sao?"

      " cầm lông gà làm lệnh tiễn à (ý chỉ những người tự cao), tôi để mặc cho Trần gặp mặt , có nghĩa là có thể chiếm cứ cuộc sống của ấy." Cúc Như Khanh chút khách khí .

      Nhâm Thần Phong khóe môi mỉm cười vẫn thay đổi: "Cầm lông gà làm lệnh tiễn là có Tôi và Thiên Thiên cho tới bây giờ cũng có chuyện gì, cần phải suy nghĩ như vậy."

      Cúc Như Khanh chỉ là hừ tiếng nói gì nữa, rồi sau đó, Nhâm Thần Phong lại : "Cái người này sao lại có thời gian rảnh rỗi như vậy?"

      "Người trừ công việc còn phải sống, tôi phải là ̃ máy." Cúc Như Khanh dĩ nhiên hiểu, Nhâm Thần Phong hỏi sao lại có thời gian rảnh rỗi đến nhi viện.

      "Sợ tôi cướp Thiên Thiên ?" Nhâm Thần Phong khóe môi nở nụ cười càng rộng ra vài phần.

      "Chỉ bằng sao?" Cúc Như Khanh chẳng thèm ngó tới.

      Nhâm Thần Phong đưa ra quả đấm, đấm đấm vai , "Coi như ngoài miệng thừa nhận, trong lòng của vẫn có phần cố kỵ, có cố kỵ là tốt rồi, lòng dạ đối với Thiên Thiên, yên tâm, tôi sống ngày, giám sát ngày."

      " chết được!" Cúc Như Khanh cũng trả lại 1 quyền, "Người tốt mệnh dài, tai họa do trời, với tôi đều phải là người tốt đẹp gì, cho nên nhất định đều sống rất lâu."

      Mặc Thiên Trần vừa dạy bọn vẽ xong bức tranh, vừa ngẩng đầu, xa xa liền bắt gặp hai người đàn ông này động tay động chân, lắc đầu cái, tới bên cạnh hai người.

      "Như Khanh, Thần Phong, các người lại làm gì?" nhìn hai người đàn ông này, nhìn Cúc Như Khanh chút, lại nhìn Thần Phong.

      Cúc Như Khanh giơ giơ lên quả đấm, trầm giọng : " đáng đánh đòn!"

      Người ta , lúc người khác vung nắm đấm, dùng bàn tay bao quả đấm của lại, như vậy quả đấm của đánh ra làm đau đối phương, mà phần bao vây, cũng làm quả đấm xuất ra vũ lực nữa. Khi Mặc Thiên Trần xòe bàn tay ra, bao lấy quả đấm của Cúc Như Khanh trong tay như vậy thể đánh người khác!

      Nhâm Thần Phong nhìn Mặc Thiên Trần cười : " muốn giám sát hắn, giám sát nhất cử nhất động của , cho nên muốn dùng nắm đấm tới đánh ! Thiên Thiên, em đây phải là biểu lòng hắn hư hỏng sao? Đây phải là thật đã làm chuyện có lỗi với em sao?"

      Mặc Thiên Trần tay nắm tay Cúc Như Khanh, cái tay khác che miệng nở nụ cười, Cúc Như Khanh kéo tay của rời , Mặc Thiên Trần khỏi la ầm lên: "Như Khanh, em còn chưa dạy xong. . . . . ."

      "Để lại cho Nhâm Thần Phong dạy, dù sao những chuyện kia đều biết." Cúc Như Khanh liều mạng kéo rời .

      "Thần Phong, em trước, cũng về nhà nghỉ ngơi sớm chút ." Mặc Thiên Trần vừa quay đầu lại vừa với Nhâm Thần Phong.

      Nhâm Thần Phong mỉm cười gật đầu.

      Mặc Thiên Trần sau khi bị Cúc Như Khanh kéo vào trong xe, nhìn hắn mất hứng, lè lưỡi cái: "Như Khanh, sao lại tới đây ? phải rất bận sao?"

      "Thế nào? Rất giống giọng điệu của Nhâm Thần Phong?" Cúc Như Khanh híp híp mắt.

      Mặc Thiên Trần thấy mất hứng, vội vàng chà chà cằm của , "Em là quan tâm mà! Em biết là rất bận, cho nên mới hỏi thế, nên tức giận nha, có được ?"

      Cúc Như Khanh từ từ mắt mở ra , sau đó thấy lại gần : "Em biết Như Khanh quan tâm em, cho nên mới tới nhi viện. Có đúng ?"

      "Biết là tốt rồi!" giọng của giấu được cưng chiều "Em nha, nói một câu, thể tức giận."

      Mặc Thiên Trần vừa nghe liền nở nụ cười: "Đòn sát thủ của phụ nữ chính là dịu dàng, nếu như phụ nữ dùng đòn sát thủ như vậy, là do đàn ông cho phụ nữ cơ hội, nếu như người đàn ông làm đúng rồi, người phụ nữ tự nhiên sẽ hết sức dịu dàng và yếu ớt."

      "Cái người này ý bảo đúng sao, cho nên em căn bản nguyện ý lấy ra đòn sát thủ này để đối phó , mà bây giờ làm xong, em liền nguyện ý làm như vậy?" Cúc Như Khanh chỉ chỉ mũi .

      Mặc Thiên Trần trừng hai mắt: "Em thế, nếu như nhất định cho là như vậy, coi như là thế !"

      Cúc Như Khanh muốn gì đó chợt điện thoại của vang lên, là Trần Ích gọi điện thoại tới: "Chưởng Môn Nhân, bệnh viện bên kia truyền đến tin tức, Thiên Mộ Đình đã tỉnh lại!"

      "Được! Giám sát thật kĩ , tôi sẽ đến ngay." Cúc Như Khanh cúp điện thoại, nhìn Mặc Thiên Trần : "Trần, để Trần Tiêu đưa em về nhà trước, còn phải giải quyết chút việc."

      "Chuyện gì thần thần bí bí như vậy? Có nguy hiểm ?" Mặc Thiên Trần nắm tay của chịu buông, mới vừa bình tĩnh thời gian, chẳng lẽ lại muốn bắt đầu tác chiến sao?
      suna2304, gaubonganvung, hồng hoa2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :