1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Edit: Quảng Hằng

      Chương 35: cũng đau đớn như


      Như vậy Cúc Như Khanh sau khi lợi dụng trị vết thương người xong, sau đó có thể diệt khẩu tại chỗ hay ?

      Mặc Thiên Trần nghĩ như vậy, nên cố gắng nâng đôi chân nặng như đổ chì dưới thúc giục của Khang Hạo tới trong phòng cứu thương, Khang Hạo cầm lấy mọi thứ cần thiết, sau đó hai người cùng nhau xoay người quay trở lại phòng làm việc của .

      bây giờ nên làm gì? Báo cảnh sát sao? Nhưng căn bản cũng có cơ hội, huống chi cho dù báo cảnh sát, Cúc Như Khanh cũng bỏ qua cho . Chẳng lẽ cứ mặc lợi dụng xong rồi giết chết mình như vậy sao? Nhưng còn có thể làm như thế nào đây?

      Cúc Như Khanh nằm ở bàn làm việc của , thoát áo khoác cùng áo sơ mi, lộ ra cả nửa người dưới đầy máu tươi từ eo bên trái của chảy ra, sắc mặt của lạnh lùng khốc mỹ, cả người rơi vào trong mảnh khắc nghiệt.

      Khang Hạo cầm đao giải phẩu bắt đầu khử trùng, sau đó đem vật dụng cần thiết bày lên bàn: “Thiếu phu nhân, đứng đây phụ giúp tôi được ?

      “Được.”

      Mặc Thiên Trần cảm giác giọng của mình xa xôi nwh đám mây, dám hỏi sao Cúc Như Khanh lại trúng đạn, cũng dám hỏi tất cả nwhngx chuyện này rốt cuộc là như thế nào, bây giờ đối với hôn nhân của mình càng hiểu sâu them bước là, chỉ là mê cung hơn nữa còn là mê cung sinh tử.

      Trong toàn bộ quá trình, Khang Hạo tay chân lanh lẹ cắt da Cúc Như Khanh lấy viên đạn ra, Mặc Thiên Trần theo lời của lần lượt đưa đồ mà cần.

      Cúc Như Khanh đau đến mức đầu mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng chút thanh phát ra, ngay cả biểu tình khắc nghiệt cũng từng thay đổi.

      biết vì sao, khi Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Khanh giờ khắc này sâu trong đáy long , có sợi dây mềm mại nào đó như rung lên làm xúc động, từng bị người ta cưỡng bách ép bàn mổ cứng rắn lấy đứa con chưa đủ tháng của mình. Mà Cúc Như Khanh chỉ có thể ở trong phòng làm việc của , vụng trộm lấy ra viên đạn người, ra bọn họ đều là người thân bất do kỷ, đều thể khống chế được chuyện của chính mình.

      lấy ra khăn giấy nhàng lau mồ hôi lạnh trán Cúc Như Khanh, là đồng cảm cũng được, hay là quên mất muốn giết cũng được. Giờ phút này giống như chịu cùng vết thương người Đau đớn cần ngôn ngữ trực tiếp chậm rãi lưu thông trong khí. ...

      Cúc Như Khanh phải lần đầu tiên bị thương, lần này lựa chọn ở trước mặt của Mặc Thiên Trần lấy đạn ra, là trong tiềm thức nguyện ý tin tưởng người phụ nữ lòng con trai mình, có thể cùng cùng nhau đối mặt khó khăn cùng mê cảnh phía trước. Khi từ sợ hãi lúc ban đầu, giờ phút này biến thành đau lòng, sau nhìn ngón tay run rẩy ngừng lau mồ hôi cho , khi lau lớp mồ hôi má phải của , đưa ngón tay mảnh khảnh của , khẽ cắn.

      “Đau.”

      Mặc Thiên Trần lập tức đau đớn đến mức run rẩy, nhưng khi nhìn thấy vết thương bên hông trái của , lập tức liền cắn chặt răng hé môi nữa.

      ở hôm sau đêm tân hôn bị làm đứt vết thương dài gần phân mà đau đến mức phải khóc thút thít lâu, mà bị đạn bắn thủng lỗ, nhất định là đau đến khó có thể chịu được.

      Nhưng người đàn ông này là người mạnh mẽ cứng rắn như sắt thép, kiên cường hề hé môi rên rỉ tiếng nào, lúc này cắn cổ tay của giống như dòng điện truyền vết đau đớn từ hông sang .

      Giờ phút này trong phòng làm việc chỉ có thanh Khang Hạo cầu dụng cụ giải phẫu, còn có tiếng xuýt xoa của Mặc Thiên Trần nén đau.
      Chôm chôm, sói già gian ácvulinh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 36: Cúc tiên sinh thầm ra tay giúp

      Edit: Quảng Hằng


      Ở chỗ này mỗi phút mỗi giây, cũng làm cho Mặc Thiên Trần cảm thấy là ngày cuối cùng ở thế giới này, luôn mãi sợ mình chết bất cứ lúc nào, nhưng lại có loại chờ mong rằng nó cũng nên nhanh chóng kết thúc.

      Tuy chỉ có ngắn ngủn 30 phút, nhưng lại cảm giác dài như ba mươi thế kỷ vậy, khi Khang Hạo giúp Cúc Như Khanh khử trùng, băng bó bên hông, Cúc Như Khanh mới buông lỏng cổ tay Mặc Thiên Trần trong miệng .

      Nhìn nước mắt của đong đầy trong vành mắt, ngần ngận nước mắt, nhưng kiên cường chịu rơi xuống, chợt nhớ lại vết thương nho sau hôm tân hôn lại khóc bù lu bù loa, khi ánh mắt rơi vào cổ tay , hàng dấu răng chỉnh tề, dấu răng sâu, còn rướm máu.

      Mặc Thiên Trần biết phải gì, cũng biết phải làm gì, Khang Hạo xử lý máu băng gạc và dụng cụ, liền im lặng tiếng động đứng ở bên cạnh Cúc Như Khanh, mặc quan sát, sau đó mặc xâm lược.

      Rốt cuộc, Cúc Như Khanh cũng lời nào, mà là tới ghế sa lon ngồi xuống, sau đó nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

      Mặc Thiên Trần đứng tại chỗ hồi, mà Khang Hạo xử lý xong mọi thứ, cầm lên áo khoác của giắt ghế dựa, nhàng tới bên cạnh , sau đó khoác ở người . Đầu mùa hè mặc dù lạnh, nhưng bị thương chảy máu thể bị lạnh.

      Cúc Như Khanh lời nào, Mặc Thiên Trần cũng dám hỏi gì, chỉ là ở bên cạnh đứng lát, lại trở về đến bên bàn làm việc của mình, đờ đẫn nhìn đơn đặt hàng công ty giải trí Thiên Địa trả lại.

      Khang Hạo như vệ binh uy nghiêm, bảo vệ Cúc Như Khanh bị thương, mà Cúc Như Khanh vẫn nhắm mắt lại, mở ra nữa.

      Cả trong phòng làm việc tĩnh như ve mùa đông, Mặc Thiên Trần lo lắng khổ sở cũng biết chờ đến mấy giờ, Cúc Như Khanh vẫn hề có ý định rời là quá mệt mỏi nên ngủ gật, liền bò tới bàn ngủ thiếp .

      Năm giờ sáng, Cúc Như Khanh nghỉ ngơi xong, nơi hông truyền đến trận trận đau đớn, đứng lên, nhìn cau mày ngủ được yên ổn. bên mặt của dính vào phần văn kiện, mà tay còn cầm văn kiện hủy hợp đồng khác, sơ lược nhìn lướt qua, cũng hiểu nguyên nhân trễ như thế vẫn có tan việc .


      Cuối cùng, vẫn là có để lại câu , xoay người rời .

      Sau khi lên xe, dặn dò Khang Hạo : "Bảy giờ rưỡi thông báo cho các kí giả đến moi móc thong tin Công ty Thiên Địa gần đây thiếu hụt tiền bạc vì đầu tư cho bộ phim mới, nên bộ phim mới này dự định hoãn lại vô thời hạn.”

      "Dạ! Tiên sinh." Khang Hạo theo lời mà .

      **¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Tám giờ sáng, công ty Mặc thị.

      Triển Thanh Thanh đường chạy vội đến

      Phòng làm việc của Mặc Thiên Trần, nhìn thấy Mặc Thiên Trần còn nằm ở bàn ngủ, vui vẻ đẩy Mặc Thiên Trần."Đại tiểu thư, Công ty giải trí Thiên Địa chịu mua trang phục A của chúng ta rồi.”

      Mặc Thiên Trần mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Triển Thanh Thanh hào hứng đến mức nước miếng văng tung tóe, nhưng trung tâm tư tưởng chính là: ấy thông báo chuyện số lô đồng phục A được bán cho Công ty giải trí Thiên Địa theo y như giá ban đầu.

      "Đại tiểu thư, sao lại ngủ ở nơi này? Chẳng lẽ là cả đêm về nhà?" Triển Thanh Thanh kêu lên.

      Mặc Thiên Trần lập tức nhảy lên, tối hôm qua Cúc Như Khanh bị thương tới chỗ này của , nhớ vẫn ngồi ở ghế sa lon nhắm mắt lại giống như ngủ say, rời lúc nào, biết.

      Hơn nữa, có giết diệt khẩu sao? Nghĩ đến đây, lập tức bụm miệng.
      Chôm chômvulinh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 37: Chơi trò chơi của người cuối cùng chịu thiệt đều là mình

      Edit: Quảng Hằng


      Mặc Thiên Trần cố gắng hồi tưởng lại chuyện tối ngày hôm qua, sau đó lúc mắt thấy vết răng chỗ cổ tay tay trái bị người đàn ông đó cắn bị thương, càng thêm khẳng định tất cả mọi chuyện đều phải là mộng.

      Nhưng sau khi bị thương, lại đâu?

      "Hôm nay có xem tin tức hay ?" Mặc Thiên Trần cảm thấy việc Cúc Như Khanh bị thương giống như tin tức chấn động.

      "Chính là Công ty giải trí Thiên Địa bị truyền thông đưa ra ánh sáng, bọn họ ngay cả phục trang A cũng mua nổi, đừng chi là đầu tư đóng phim." Triển Thanh Thanh mở to hai mắt."Cho nên, bọn họ bị bất đắc dĩ, chỉ đành phải mua trang phục của chúng ta thôi."

      "Chỉ những thứ này?" Mặc Thiên Trần hồ nghi: " có gì khác?"

      "Đây là tin tức chấn động nhất rồi đó!" Triển Thanh Thanh ngưng mắt nhìn Mặc Thiên Trần, "Đại tiểu thư, tôi lập tức làm đơn hàng, cùng Công ty Thiên Địa tiến hành thanh toán tiền hàng."

      "Được!" Mặc Thiên Trần gật đầu, trong lòng suy nghĩ giới truyền thông đưa tin thực đúng lúc, để cho nhận được đơn đặt hàng này giống như được khởi tử hồi sinh.


      Buổi chiều, Mặc Thiên Trần nhận được điện thoại Công ty Thiên Địa, cầu có thể cùng đến công ty Thiên Địa tham dự cuộc họp ký giả, chủ yếu cũng chính là giải thích công ty Thiên Địa chọn phục trang A của công ty , mọi người đối với bộ phim mới này cũng nên ký thác kỳ vọng.

      Mặc Thiên Trần dĩ nhiên hiểu đạo lý này, khi vấn đề phục trang của công ty Mặc thị cùng công ty Thiên Địa được giải quyết, Mặc Thiên Trần đáp ứng tham gia.


      Buổi họp kí giả.


      Chủ cuộc họp báo của công ty giải trí Thiên Địa phái lần này là Thiên Mộ Đình còn có quản lý Thiên Mộ Dương cũng cùng đến, mà đại biểu công ty Mặc thị lại là Mặc Thiên Trần. Ba người cùng nhau đáp những câu hỏi mà kí giả đề ra, trong buổi chiêu đãi ngắn ngủi, ba người đều có có cười, duy trì nụ cười chiêu bài kinh doanh. “Nụ cười vĩnh viễn thay đổi của đối tượng hợp tác”


      Sau khi ký giả rời , Mặc Thiên Trần cũng chuẩn bị rời , lúc này, nghe được Thiên Mộ Dương cắn răng nghiến lợi : "Cúc phu nhân, chiêu này của cũng quá lợi hại nhỉ! Tôi chỉ phải mua phục trang của công ty Mặc thị, còn bị lãnh đạo mắng trận, Cúc phu nhân quả là vì đạt được mục đích mà từ thủ đoạn nhỉ!"

      Mặc Thiên Trần cũng biết thương trường có kẻ địch vĩnh viễn, cũng có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ là nhàn nhạt , "Trong lòng tôi và đều hiểu, người muốn giở trò là phải tôi, nếu như Công ty Thiên Địa có chột dạ, cần gì phải gọi tôi tới hội chiêu đãi ký giả để giải thích?"

      ". . . . . ." Thiên Mộ Dương khóa chặt mày.

      "Còn nữa..., tôi khuyên câu, người thích chơi trò nhiều quá, cuối cùng thiệt hại cũng chính là mình." Mặc Thiên Trần xong liền xoay người rời .

      Chuyện của công ty giải quyết xong, Mặc Thiên Trần đúng giờ tan việc trở lại trong nhà, nhưng có thấy bóng dáng của Cúc Như Khanh, vì vậy tới phòng của Cúc Cầm Du, nhưng ngay cả đứa bé cũng có nhìn thấy, Lục Thẩm dọn dẹp gian phòng.

      "Thiếu phu nhân, ngài tìm tiểu thiếu gia sao! trong rừng trúc luyện công !" Lục Thẩm nhiệt tình .

      "Tôi xem chút." Vô hình trung, Mặc Thiên Trần đem tình thương của mẹ, cũng nghiêng vào người của Cúc Cầm Du.

      Mặc Thiên Trần thấy trong rừng trúc chỉ có bóng dáng luyện công của Cúc Cầm Du, còn có Cúc Như Khanh ở nơi đó dạy nó luyện công, ta phải ta bị thương sao? Tại sao có thể. . . . . .

      nhanh mấy bước, tới trước mặt của Cúc Như Khanh: "Cúc tiên sinh, thể. . . . . ."

      Vù vù tiếng gió xuyên thấu qua thanh của Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh quả đấm của phá mà đến sắp đánh vào trán của , Mặc Thiên Trần bị làm sợ tới mức câu kế tiếp cũng nghẹn ở trong cổ họng, chỉ có thể trơ mắt mặc vung nắm đấm về phía , đầu óc gần như ngừng hoạt động. . . . . .


      Lời của tác giả: Tình cảm của hai người ấm lên rồi, ủng hộ nào, ủng hộ nào!

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 38 : khỏi đau lòng vì

      Edit: Diệu Hoa

      Beta: Quảng Hằng


      Cúc Như Khanh nhìn thấy lúc tan tầm trở về, vội chạy tới tìm Cúc Cầm Du , hơn nữa còn đối với hoa chân múa tay , chứng kiến con nai tơ Bambi mở to đôi mắt sáng nhìn mọi cứng rắn trong lòng bị ánh mắt của nhìn có chút cảm động, rốt cục , cũng thu hồi quả đấm tay lại, sau đó lạnh lung : “ Rời khỏi chỗ này

      Mặc Thiên Trần biết chuyện luyện công của người học võ có phải hay giống như TV ,nhìn bộ dáng kia mà chỉ khiến cho lỗ tai mình kêu “ ong ong”, giờ phút này bị làm cho giận mình, chỉ cảm thấy thanh của giống như vẫn ở phiêu du ở đỉnh đầu mình

      Khi Cúc Như Khanh lần nữa dạy Cúc Cầm Du động tác vật người Mặc Thiên Trần liều mạng nhào tới, từ phía sau ôm lấy , “ Cúc tiên sinh, hôm nay được!”

      Cúc Như Khanh hơi hơi thả lòng người rủ mắt xuống, biết bị thương thể dạy Cúc Cầm Du luyện công, nhưng mỗi ngày thứ ba, đều dạy Cúc Cầm Du luyện công, nếu như khi vắng mặt, chắc chắn khiến mọi người hoài nghi, sau đó bị người ta khống chế

      Nhưng Mặc Thiên Trần biết những việc này, chỉ là cảm thấy đau lòng thay cho , đau lòng vì bị thương mà vẫn còn có trách nhiệm tới dạy con trai. “ Hôm nay cần dạy có được

      “Làm sao mà thích xen vào việc của người khác vậy?” Cúc Như Khanh cau mày

      Mặc Thiên Trần tay từ từ buông lỏng, đúng há! phải là người đặc biệt gì của , cũng có bất kỳ quyền lợi gì mà quản , trong lòng chỉ muốn tốt cho , còn bị châm chọc vì mình xen vào việc của người khác

      Khi từ từ thả lỏng cánh tay bé ra, Cúc Như Khanh thậm chí có loại cảm giác mất mát, giống như tối hôm qua hình ảnh kiên cường của lại lên trong trí nhớ của , đương nhiên nhìn thấy tâm tư của , nhưng mà chịu nổi!

      xin lỗi….” rốt cuộc cũng buông đôi tay ra đồng thời cũng nhàng thở ra hơi dài, có nỗi khổ tâm của , cũng có tình của , cho nên , hai người giống như trước kia, bình an vô qua là tốt rồi

      nên tiến vào cuộc sống riêng tư của , cũng nên phá hư những quy định mà quyết định ra

      Như thế hai người, giống như là nước sông phạm nước giếng, bởi vì có chung con sông, nên hai người mới tiến lại gần nhau hơn. cùng , trong lòng có khoảng cách riêng thể vượt qua được, cũng là bước tường phân chia hai người

      Mặc Thiên Trần lui ra, sau đó dùng tay áo lau mồ hôi trán của Cúc Cầm Du, nhìn đứa bé này cẩn thận tỉ mỉ luyện tập, chỉ là yên lặng đứng ở nơi xa, lẳng lặng nhìn cha con bọn họ luyện công

      Rốt cuộc, buổi luyện tập hôm nay cũng xong, Mặc Thiên Trần vui sướng chạy lại tiếp tục lau mồ hôi trán của Cúc Cầm Du

      Chợt , nhìn thấy thân thể Cúc Như Khanh lung lay mấy cái,” Cúc tiên sinh….” chạy nhanh tới đỡ , thân thể Cúc Như Khanh lớn, thân thể bé của thể đỡ nổi

      “ Cúc tiên sinh…..” thanh của quản gia Đào Trung Ngọc truyền tới

      “ Cầm Du về trước !” Cúc Như Khanh trầm giọng hạ lệnh

      “Dạ ! Cha” Cú Cầm Du lập tức rời , ngang qua Mặc Thiên Trần cùng với Cúc Như Khanh thanh nhất cũng rất lãnh khốc như cũ : “Cám ơn, mẹ!”

      Mặc Thiên Trần trong lòng cảm thấy ấm áp, đột nhiên cảm thấy có sức nặng cao lớn của Cúc Như Khanh đè ở người mình cũng như lông vũ vậy, người của toát ra mùi vị hanh phúc, ngừng lan tràn ra

      “Cúc tiên sinh, thiếu phu nhân cũng ở đây a…” Quản gia Đào Trung Ngọc vừa nhìn thấy Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần ôm nhau, từ góc độ của nhìn qua, hai người như triền miên ngưng lại nhìn vào mắt đối phương
      Tôm Thỏ, Chôm chômsói già gian ác thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 39: Trừng phạt nhìn lén cha con chúng tôi luyện công

      Edit: Diệu Hoa

      Beta: Quảng Hằng



      ra , Cúc Như Khanh chỉ đem sức nặng toàn thân đặt ở người Mặc Thiên Trần, vừa rồi lúc dạy Cúc Cầm Du luyện công cũng là lúc vết thương bị nứt toác ra lần nữa, bây giờ căn bản có hơi sức để đứng thẳng người lên, mà Mặc Thiên Trần bị ép đén nỗi khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên, biết bị thương lại dám tùy tiện đảy ra

      Cho nên, từ khi Quản gia Đào Trung Ngọc từ nơi này nhìn sang, vừa hay lại nhìn thấy khuôn mặc nhắn đỏ bừng của Mặc Thiên Trần tựa vào cổ của Cúc Như Khanh, mà bàn tay của Cúc Như Khanh lại khí phách dính lưng , đầu của khẽ khiêng về bên, xuyên qua rừng trúc lúc trời chiều, vừa lúc ánh mặt trời chiếu sáng vào nơi nghiêng , cũng có ít màu hồng đỏ nhàn nhạt. Đây chính đóng cảnh tình cảm của đôi nhau, hoàng hôn buông xuống ở phía tây lại khiến cảnh vật như bức tranh tuyệt đẹp

      Mặc Thiên Trần muốn kêu Đào Trung Ngọc lên giúp mình tay đỡ Cúc Như Khanh trở về phòng, cánh môi khéo léo của vừa động, Cúc Như Khanh phát ra tâm tư của , cúi đầu thấp xuống, bạc môi lạnh lùng chiếm hữu cái miệng nhắn của .

      Nếu như lần trước tại sinh nhật của Cúc Như Khanh và Cúc Cầm Du vì uống say nên mới cùng hôn lần đầu tiên, chỉ có chút mơ hồ ngắt quảng, mà giờ khắc này, lại cực kỳ thanh tỉnh, thanh tỉnh đến mức có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của bóng loáng trơn nhẵn ở trước mặt, chút tỳ vết nào, thanh tĩnh để có thể nhìn thấy hai ánh mắt thâm thúy sâu như vũ trụ của , thanh tĩnh để có thể cảm thụ được đôi môi lạnh lùng có chút nhiệt độ của

      “Ngô…………” Mặc Thiên Trần rên khẽ tiếng, làm cho quản gia Đào Trung Ngọc có chút ngượng ngùng, bà cúi đầu nhìn chân bà. Mà Mặc Thiên Trần lần nữa đặt danh hiệu “ Dã man” cho Cúc Như khanh. Bởi lại bị bàn tay bóp chặt ở phía ngang hông đau đớn kêu lên truyền ra , lại bị Đào Trung Ngọc cho rằng đây là thanh động tình

      nghĩ tới nụ hôn này, khiến Cúc Như Khanh giống như hấp thụ được thanh tỉnh, cảm thấy thân thể mình chậm rãi phục hồi như cũ, có luồng lực lượng chậm rãi rót vào đan điền, hai ánh mắt của bình tĩnh thâm túy như hồ, đưa mắt nhìn khuôn mặt xâu hổ của vừa hôn môi nên trở lên đỏ bừng, nhưng cũng muốn thả ra , để phòng hai tay làm loạn mà động đến vết thương của , thầm nắm chặt hai bàn tay bé của , vững vàng đem giam cầm vàotrong ngực

      Khi Cúc Như Khanh cảm thấy thân thể mình khỏe hơn trước, ạnh mới từ từ buông lỏng môi của : “ Đào quản gia, có chuyện gì?”

      Lúc này, Mặc Thiên Trần có lời cũng thể được, chưa bao giờ biết hôn khiến cho người ta thể thở được vì thiếu khí, đầu của tựa vào ngực của Cúc Như Khanh, miệng nhắn mở lớn thở “ hồng hộc”, vội vàng hít thở khí mới

      Đào Trung Ngọc bị ảnh hưởng bởi hô hấp của Mặc Thiên Trần, mực cung kính :” Cúc lão gia gọi Cúc tiên sinh trở về Cúc thị chuyến”

      “ Tôi biết rồi!” mặt Cúc Như Khanh có bất kỳ biểu tình nào,” chuẩn bị xe, tôi lập tức tới ngay”

      “ Dạ! Cúc tiên sinh” Đào Trung Ngọc lập tức xoay người rời

      Mặc Thiên Trần rốt cuộc cũng có hơi sức có thể chuyện, từ trong ngực nhảy ra, khuôn mặt hồng hồng nhắn giống như ánh nắng mặt trời chiều, trông rất đáng .

      Tâm tình Cúc Như Khanh chợt tốt lên, môi mỏng của giương lên : “ Trừng phạt vì nhìn lén hai cha con chúng tôi luyện công!

      “Đây là cái lý do gì vậy! Nếu như muốn trừng phạt tôi vì nhìn lén cha con các người luyện công, lúc sớm hôn, còn chờ đến khi Đào quản gia tới đây mới hôn? ràng chính là có tật giật mình, sợ bà ấy phát có điều gì ổn? cho tôi là người ngốc sao!” Mặc Thiên Trần hai má hồng hồng phình to.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :