1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 323: : Dấu hôn làm chứng

      Beta: N.P



      Làm nũng với rất hưởng thụ! Trong lòng Mặc Thiên Trần thầm cảm thán, tiếp tục lắc lắc tay , “Như Khanh, đừng được ?”



      Tối qua làm nũng nhận, sáng nay là công chuyện, đáp, “Chuyện này thể thương lượng được.”



      “Nhưng mà…” Mặc Thiên Trần chuyển động đôi mắt nhìn .



      Cúc Như Khanh xoay người muốn bị kéo tay áo, “ đừng giận được ?”



      giận em sao?” Hai mắt khẽ chuyển động.



      “Đúng! , nhưng mà nó mặt !” Mặc Thiên Trần lập tức tố cáo, “ có biết im lặng là em rất sợ… Em biết trong lòng nghĩ, Như Khanh, em biết hôm qua là em đúng, đừng giận nữa được ?”



      Cúc Như Khanh than, “Được, giận em.”



      “…” Hai mắt Mặc Thiên Trần trợn to, chỉ có điều…”



      chỉ dấu hôn cổ , “Nếu giận, tối qua sao có dấu hôn người em chứ?”



      Mặc Thiên Trần đỏ mặt, dù tối hôm qua rất dùng sức, nhưng cũng vô cùng thương tiếc , chỉ cảm nhận được nhiệt huyết và nhu tình kết hợp với nhau hoàn mỹ, “Chỉ là, em cảm thấy có tâm , mất hứng. cho em nghe, em chia sẻ với .”



      “Chỉ là chuyện công việc thôi, em cần lo lắng.” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười.



      Mặc Thiên Trần cũng cười, “Vậy tốt, tối qua thâm sâu khó lường như vậy, sao em lại học được mấy phần nhỉ? Như vậy về công ty có thể quản lý nhân viên của mình.”



      Cúc Như Khanh phất phất tóc , “Có chút tiểu , tu luyện ngàn năm cũng được. Em là chính em là được rồi!”



      Cái gì? Căn bản là khinh người, ngại tư chất của đủ? Mặc Thiên Trần mím môi.



      “Được rồi, làm !” hào phóng buông tay ra, “Tối về nhà sớm chút được ?”



      vẫn chưa , muốn rồi?” buồn cười.



      Mặc Thiên Trần đảm bảo với , “Từ nay trở , em gặp Thần Phong nữa, thương thế của ấy ổn, hơn nữa tay cũng có bộ trang bị, có thể lại đánh đàn vẽ tranh rồi, em thể vì cảm thấy thiếu ấy mà làm tổn thương đến .”



      Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, gì.



      “Sao vậy? tin tưởng em?” Mặc Thiên Trần sắc mặt cả kinh.



      “Ừ, tin em.” gật đầu, nhưng thể ràng tin tưởng.



      “Em làm cho xem.” Mặc Thiên Trần vỗ vỗ ngực, chưa bao giờ có quyết tâm bảo đảm như vậy.



      Cúc Như Khanh thấy tinh thần phấn chấn, nhịn được : “Vậy em rửa mặt rồi làm sau!”



      “Nhưng hôm nay để em xin nghỉ!” Mặc Thiên Trần trong tâm thầm nghĩ, là tổng tài, muốn đến lúc nào đến lúc đó thôi.



      Cúc Như Khanh làm sao hiểu nghĩ gì, “Thân là tổng tài của Mặc Thị, càng phải lấy thân làm gương, lúc làm toàn lực vì công việc, thể phụ kỳ vọng của ba đối với em.”



      Lại là ba, lại nhắc đến ba…



      Mặc Thiên Trần vội vàng đẩy ra cửa, “Nhanh , kẻo trễ đó.”



      Sau khi , Mặc Thiên Trần rửa mặt mà miệng cũng ca hát, nhìn khắp người toàn dấu hôn, lại cảm thấy thích vô cùng.



      Vừa đến công ty Mặc Thị, Triển Thanh Thanh liền mỉm cười : “Tối qua nhất định là xuân tình vô hạn rồi.”



      “Đúng nha! Xuân ý dồi dào, xuân sắc vô biên, cảnh xuân tươi đẹp, gió xuân rạng rỡ, xuân phong đắc ý, xuân mãn nhân gian, mộng xuân dứt, xuân tiêu khắc, xuân ý rã rời, đủ rồi chứ?” Mặc Thiên Trần kể ra loạt chữ xuân.



      Cuối cùng, Triển Thanh Thanh rút ra kết luận, “Hiểu, tối qua Cúc tiên sinh tiêu xuân buổi tối.”



      “Đúng rồi! Mệt quá! Nha đầu, mang nước chanh!” Mặc Thiên Trần gõ đầu cái, “Nhân tiện, gọi Trần Ích giúp chị.”



      Triển Thanh Thanh bưng nước chanh lên, Trần Tiêu cũng vào, Mặc Thiên Trần bảo Triển Thanh Thanh ra ngoài, hỏi Trần Tiêu, “Trần Tiêu, Như Khanh bị tia laser bắn bị thương là chuyện gì xảy ra?



      Trần Tiêu hơi ngẩn ra, nhếch môi đáp.



      Chuyện đó bọn họ đều biết, chỉ có biết gì, Mặc Thiên Trần cụp mắt, “Rất khó sao? Chẳng lẽ ấy ra ngoài cưa cẩm phụ nữ rồi bị thương?” cố ý đả kích Trần Tiêu.



      Trần Tiêu được huấn luyện nghiêm chỉnh, giận, “Chủ tịch chỉ có người phụ nữ là thiếu phu nhân.”



      quả nhiên dọa được ai, ngay cả thủ hạ của Cúc Như Khanh bị hù dọa cũng ra chữ nào.



      Mặc Thiên Trần tức giận,hất con chuột tay ra, “ phải bị thương à? Vậy có gì mà giấu?” Nhưng dù tức giận, Trần Tiêu cũng câu nào.



      Đúng là giống y Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần dụ dỗ được , đành , “Được rồi được rồi. ra ngoài , tôi muốn làm việc.”



      Chỉ có điều, biết tại sao bị thương, ngoài miệng chỉ là chuyện , nhưng hiểu rất , đây tuyệt đối phải chuyện gì, càng chuyện như nước chứng tỏ vấn đề càng nghiêm trọng!



      Thủ hạ của Cúc Như Khanh ai nấy đều im lặng ăn tiền, Mặc Thiên Trần khỏi thở dài, thổ lộ tình cảm, còn có chuyện gì thể cho biết? Chẳng lẽ sợ lo lắng sao?



      Nếu như vậy, lại càng lo lắng, còn dẫn đến suy đoán linh tinh.



      Xế chiều, Mặc Thiên Trần từ phòng rửa tay ra liền gọi cho Cúc Như Khanh, “Như Khanh…”



      “Trần, sao vậy?” nhận điện thoại.



      “Em bị tia laser bắn trúng…” cố ý đè thấp giọng, còn cố ý ai ai a a mấy tiếng tạo thêm bầu khí.



      “Cái gì?” Cúc Như Khanh còn chưa nhận được tài liệu của Trần Ích, bây giờ Mặc Thiên Trần bị Nhâm Thần Phong làm bị thương, “Em ở đâu? Trần Tiêu đâu?”



      “Em ở trong toilet nữ, Trần Tiêu thể vào...” Mặc Thiên Trần tiếp tục dối.



      Cúc Như Khanh có chút hoảng hốt, “ lập tức gọi cho Triển Thanh Thanh, bảo ấy vào giúp em, tới ngay...”



      cần...” Mặc Thiên Trần vội vàng ngăn cản, “ phải muốn đến sao, em còn biết tia laser từ đâu bắn tới?”



      Cúc Như Khanh vốn đường đến, phân phó tài xế, “Đến Mặc Thị.”



      vốn cách Mặc Thị xa, tài xế nhanh chóng chuyển hướng, rất nhanh tới Mặc Thị.



      “Này, Như Khanh, nghe ?” Mặc Thiên Trần nghe được thanh của .



      Cúc Như Khanh thầm lên lầu, , “ nghe, bây giờ em nên cử động...”



      có biết tia laser là từ đầu bắn ra ?” Mặc Thiên Trần vậy nhưng hỏi ra được kết quả.



      Cúc Như lúc này đứng ở bên ngoài phòng rửa tay, “Em mở cửa ra nhìn xem liền biết từ đâu đến.”
      ...” Mặc Thiên Trần vừa mở cửa, liền nhìn thấy .



      Chương 324: : Ai làm loạn?

      Beta: N.P



      mặt ngàn vạn biểu tình vui mừng, làm gì cũng ra dáng vẻ của người bị thương, ràng là loại mừng rỡ khi tìm được đáp án.



      Tất nhiên,lúc Cúc Như Khanh ở xe, Trần Tiêu báo cáo, Nhâm Thần Phong xuất ở công ty, lại cản thận lắng nghe thanh bên lần nữa, phải là thanh của đau đớn mà nó đáng nghi hơn nhiều, liền kết luận được là muốn tìm đáp án và giở trò.



      “Như Khanh...” Mặc Thiên Trần khôngngờ chạy đến công ty, vậy…



      Cúc Như Khanh nhẫn tức giận, hai tay ôm ngực, “Cho xem, tia laser bắn trúng chỗ nào?”



      “Em...” Mặc Thiên Trần thể thừa nhận muốn biết câu trả lời mới làm như vậy! người có tia laser nào, lấy gì cho xem?



      “Hay là tự mình động thủ!” tự tay lôi tới, chống đỡ bồn rửa tay.



      “Này này này...” Mặc Thiên Trần sợ hết hồn, “Đừng làm loạn, Như Khanh...”



      Đây là toilet mà, lát nữa ra, phải dễ bị người ta chỉ trích sao? làm gì, nhưng chắc gì người ta tin? Vừa nghĩ tới đó, vội vàng đẩy ra.



      làm loạn?” Cúc Như Khanh bị đẩy ra có chút suy chuyển, vẫn đứng vững như bàn thạch, “Là ai làm loạn?”



      Mặc Thiên Trần nhìn , “Đây là toilet nữ, chúng ta ở đây tìm hiểu xem ai làm loạn có phải thích hợp lắm ? Hay là, đến phòng làm việc của em , được ?”



      Dù đây là toilet nữ, lại ở tầng lầu dành cho quản lý cấp cao, ít người hơn, nhưng lỡ có người xông vào, thấy tư thế mập mờ của hai người, khó khiến người ta liên tưởng đến chuyện đó.



      ngồi mép bồn rửa tay, hai chân đứng thẳng ngay giữa chân , vóc người cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy , hai tay vốn dĩ đẩy ra, nhưng đẩy được ngược lại còn bị giữ lại bên hông, cái tư thế này…?



      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn gương mặt ngày càng hồng của , vẫn ung dung , “Bây giờ xâm nhập vào toilet nữ rồi, em còn lo gì nữa? Suy nghĩ gì?”



      “Em… em đâu có nghĩ gì, em nghĩ cho danh tiếng của đó, đường đường là chủ tịch Cúc Thị, sao có thể xông vào toilet nữ Mặc Thị chứ? Tin này mà truyền ra ngoài, người ta sao, đúng ?” Mặc Thiên Trần ngờ mình bị chặn lại ngay trong toilet.



      Cúc Như Khanh cũng vì thế mà động đậy, “Đây phải lý do để ra ngoài.”



      “A…” khó quá! Mặc Thiên Trần nhăn mũi, “Chúng ta ở trong toilet khiến người ta hiểu lầm, nếu người ta nghĩ chúng ta làm chuyện kia, hay đâu!”
      Ai ngờ, vừa ra, Cúc Như Khanh liền dò xét hoàn cảnh xunh quanh, khóe môi khẽ cong, “Ở đây khí cũng khá tốt! Chúng ta cũng chưa từng thử, hay là thử lần…”



      Lời chưa hết, Mặc Thiên Trần bịt miệng , chuyện này tuyệt đối thể lộ ra, lỡ truyền ra ngoài làm sao lãnh đạo Mặc Thị, “Được, em biết làm việc, là người đặc biệt nghiêm chỉnh, em sai rồi, nên lấy chuyện tia laser ra , chúng ta ra ngoài ?”



      phải muốn tìm hiểu chuyện tia laser sao? Sao đến cuối cùng người sai vẫn là ? Mặc Thiên Trần than thầm, nhưng khi được ôm khỏi bồn rửa tay, liền cất cao giọng hoan hô.



      rón rén từ toilet ra, nhìn thấy bốn phía có ai, mới bảo ra ngoài, Cúc Như Khanh thấy dáng vẻ có tật giật mình của , ngược lại ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước ra.



      Hai người trở lại phòng làm việc, Mặc Thiên Trần như trút được gánh nặng, ngồi lên sofa, thở phào nhõm.



      nghĩ mọi chuyện coi như là xong rồi, Cúc Như Khanh lại dạy dỗ , “Em nghĩ em còn là con nít sao? Còn giở trò như vậy?”



      chịu cho em biết, em đương nhiên phải tự mình tìm đáp án.” Mặc Thiên Trần dù có lỗi, làm sợ bóng sợ gió, nhưng vẫn giọng biện minh cho bản thân.



      ra là vì muốn em lo lắng.” đáp, sắc mặt chuyển biến.



      Mặc Thiên Trần trừng mắt, “Em tự nhiên biết là muốn em lo lắng, mình chịu đựng, nhưng có nghĩ, trong lòng em nghĩ sao ? Em cảm thấy mình chẳng có điểm nào đủ tốt, ạnh có chuyện gì cũng với em, ngay cả chia sẻ cũng muốn chia sẻ với em, em cảm giác mình cái gì cũng sai.”



      Cúc Như Khanh thấy bộ dạng tức giận của , nhịn được trêu, “ đâu! Biểu tối qua của em rất tuyệt vời!”



      “Vâng! Chỉ khi cùng thân mật, em mới cảm thấy giá trị tồn tại của mình.” Côchùn xuống theo lời .



      “Cho nên, tối nay tiếp tục biểu ước định trước.



      “Đừng đổi đề tài, chuyện bị tia laser làm bị thương rốt cuộc là sao?” Mặc Thiên Trần muốn vớ vẩn với , liền chuyển lại đề tài.



      Cúc Như Khanh muốn có người gõ cửa phòng làm việc của Mặc Thiên Trần, “Vào !”



      nhìn người tới, khỏi trừng lớn mắt, mấy vị đổng kia sao lại cùng chạy tới đây, xảy ra chuyện gì?



      “Cúc tiên sinh, cậu đến rồi...”



      lâu gặp Cúc tiên sinh, gần đây khỏe ...”



      “Cúc tiên sinh có thời gian thường tới công ty ...”



      Tất cả đổng đều chào hỏi Cúc Như Khanh, gạt tổng tải chính hiệu là sang bên, Mặc Thiên Trần nhịn được nhún vai cái, còn Cúc Như Khanh thong thả chào hỏi lại họ.



      tiếp xúc với người ngoài đều mang theo cảm giác xa cách mơ hồ, hơn nữa còn giống người có lễ phép, giống như lúc ở bên luôn có khí thế bá đạo, lại đứng đắn, đây là lần đầu tiên Mặc Thiên Trần nghiêm túc đánh giá .



      Mấy đổng chuyện khách khí xong xuôi lại mời:“Cúc tiên sinh, Thiên Thiên, tối nay mọi người có thể cùng nhau ăn cơm được ?”



      Có thể khiến những vị đồng này mời ăn cơm, Cúc Như Khanh đúng là quá có mặt mũi rồi, Mặc Thiên Trần thầm trong lòng.



      “Tối nay tôi hứa với Trần đưa ấy đến thư viện tìm tài liệu rồi!” Cúc Như Khanh giữ vẻ mặt nhàn nhạt trả lời.



      đâu có… Mặc Thiên Trần nhìn , dắt tay , “Vừa đúng lúc tan việc rồi, chúng tôi trước, xin lỗi tiếp các vị được.”



      Mặc Thiên Trần bị mạnh mẽ kéo ra ngoài, khỏi giọng : “Em còn chưa làm xong việc!”



      “Là do em làm việc hiệu suất thấp, ngày mai tự động tăng ca, hôm nay em theo .” Cúc Như Khanh trầm giọng đáp.



      Lúc hai người vào thang máy, Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm, “Em muốn đến thư viẹne, chính muốn ăn, còn lấy em làm bia đỡ đạn.”



      phải em có hứng thú với tia laser đó sao? Vậy đến thư viện tra tài liệu, biết phải sao?” Lý do của tương đối đầy đủ.
      quỳnhpinky thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 325: : Đứng ở bên nào

      Beta: N.P



      Mặc Thiên Trần gật đầu, “Phải rồi, em rất muốn tìm ra tia laser đó, ông xã đúng là suy nghĩ chu đáo!”



      Sau khi rời khỏi thang máy, Mặc Thiên Trần đứng lại chịu , Cúc Như Khanh quay đầu nhìn , “Sao vậy?”



      “Đâu phải là biết, sao em còn phải tốn thời gian tìm hiểu?” ngốc như thế đâu, “Huống gì mấy tài liệu đó toàn viết bằng thuật ngữ, kiến thức em chỉ nửa vời, giống như hùng X-Men, muốn làm ai bị thương, chỉ việc bắn laser từ mắt.”



      *Nhân vật X-Men bắn laser bằng mắt: Cyclops.



      Cúc Như Khanh thấy vừa vừa khua tay múa chân, nhịn được đáp, “Vậy chúng ta xem ‘X-Men’.”



      Mặc Thiên Trần vừa nghe đến xem film, liền tiến lên kéo tay , “Chúng ta có hẹn trước phải ?”



      “Ừ.” đáp lời, sau đó hai người cùng .



      Mặc Thiên Trần cao hứng vô cùng, vừa vừa cười, “Xem phim cũng giống như học lớp học tình cảm đó, mặc dù chúng ta bây giờ mới bổ sung, nhưng mà mất dê mới sửa chuồng cũng xem như là muộn, nhưng biết tối nay có phim này . Bây giờ qua giờ chiếu phim rồi! Nếu có, chúng ta có nên chọn phim khác để xem ?”



      *Mất dê mới sửa chuồng: mất bò mới lo làm chuồng.



      đường cứ ríu rít ngừng, Cúc Như Khanh im lặng lắng nghe , lúc vui vẻ, rất đáng , nếu có biến cố bảy năm trước, hẳn là vẫn luôn vui vẻ như vậy!



      “Như Khanh… sao toàn là em .., gì?” Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn .



      Cúc Như Khanh nghe vậy cười tiếng, “ thích nghe em mãi ngừng.”



      “Vậy à? Điều này chứng tỏ chứng ta vẫn còn trong giai đoạn cuồng nhiệt! Đến lúc mất kích thích, lúc vợ chồng già, : người đàn bà này dài dòng, càu nhàu suốt, đúng ?” Mặc Thiên Trần nắm lấy cánh tay , mắt sáng ngời.



      Cúc Như Khanh nghe xong, chỉ tà mị cười, “ , chỉ biết làm…”



      …” thấy lại bắt đầu đứng đắn.



      “Tất nhiên, là đóng dấu lên môi em trước.” cười đầy thâm ý, “Giống như thế này…” chưa hết, cúi đầu hôn lên môi



      Nụ hôn của đôi tình nhân, luôn luôn lan tỏa cảm giác ngọt ngào hạnh phúc, khi hai bờ môi tách ra, quảng trường ít người vây quanh đứng xem, nhìn bọn họ mà cười vui vẻ.



      Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh cũng cười, : “ ra sớm ghét em càu nhàu, vậy từ nay về sau em phải càu nhàu nhiều hơn mới được.”



      “Vô cùng hoan nghênh.” Chuyện nhân đức cũng nhường ai.



      Rạp chiếu phim.



      Mặc Thiên Trần biết Cúc Như Khanh làm thế nào, mà hai người liền có film “X-Men” để xem, tập trung hết tinh thần vào phim, còn lại lười biếng tựa lưng vào ghế, hơi hé mắt.



      “Như Khanh, thích à?” giọng hỏi .



      Cúc Như Khanh nhàng cười, “Đây là lần đầu tiên xem phim điện ảnh.”



      Hơn nữa là nhau lâu như vậy rồi còn bày trò đến rạp chiếu phim, có chút mất tự nhiên, Mặc Thiên Trần lại cười, “Ha ha, mang lần đầu tiên của với con cho em, lại mang lần đầu tiên xem phim dâng hiến cho em, mấy lần đầu tiên này, có phải đều bất an ?”



      Cúc Như Khanh nghe ví dụ của , hai mắt khẽ híp. Mặc Thiên Trần vội vàng đổi giọng, “Em chỉ đến cảm giác thôi, sao đâu, mặc dù là lần đầu xem, có em cùng, nhanh chóng hiểu được nội dung phim thôi.”



      “Được, đừng dông dài nữa, xem phim .” Người đàn ông cố che giấu tâm trạng quẫn bách bị phát giác của mình.



      nhịn được trừng mắt, đây mà gọi là tình cuồng nhiệt sao? thành vợ chồng già rồi, nhưng chẳng đợi lên tiếng, nhân vật Cyclops xuất , vì vậy ngừng , chuyển hướng nhìn lên màn hình lớn.



      Khi bộ phim kết thúc, Mặc Thiên Trần khóc bù lu bù loa, Cúc Như Khanh ngừng tiếp khăn giấy cho .



      “Mấy chuyện đó đều là biên kịch viết ra, để gạt nước mắt người ta kiếm tiền thôi, em nhìn lại mình , để người ta lừa, đúng là tiểu dễ bị lừa.” Cúc Như Khanh cười .



      Mặc Thiên Trần khóc ròng trả lời: “Phoenix sau khi phục sinh, lại lợi dụng siêu năng lực để giết chết Cyclops mà ấy , cuối cùng cũng khống chế được siêu năng lực của bản thân giết chết vô số người, rồi lại cầu người của mình giết mình , tà ác và chính nghĩa vẫn tồn tại song song, nhưng Phoenix và Cyclops đều chết, để lại đời hận cho Wolverine…”



      Cúc Như Khanh trầm mặc trong chốc lát, “Phoenix ngộ sát Cyclops, Cyclops cũng oán thán, có gì mà em khóc?”



      hiểu tình cảm của nữ chính có, Cyclops là nhân vật chính diện mà, nếu là nhân vật phản diện, đương nhiên chết cũng hết tội, Phoenix giết rồi, tất nhiên phải thương tâm, Wolverine lại trong đau khổ, muốn cưỡng đoạt tình của người khác, rồi lại vì đại cục mà thể vươn móng vuốt đâm vào ngực Phoenix, Wolverine rất chân , gánh vai trách nhiệm, giằng co giữa thiện ác, rốt cuộc còn đánh mất người mình thích.” Mặc Thiên Trần cảm động, “Em cảm động vì tất cả những gì Wolverine làm…”



      “Nếu là Wolverine, để Phoenix ở bên mình hạnh phúc suốt đời.” Cúc Như Khanh thấy hoàn toàn chìm đắm trong nội dung tác phẩm, nhịn được đùa .



      Mặc Thiên Trần cho quyền, “ là Wolverine, vậy ai ở bên em? Còn em quá nhập tâm, phải cũng vậy sao? Có phải thích Phoenix rồi ?”



      Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, trả lời, nếu nhất định phải gánh vác trách nhiệm như Wolverine, nếu Nhâm Thần Phong là Cyclops, Mặc Thiên Trần là Phoenix, nếu bọn họ giống như phim, trước hết để Mặc Thiên Trần giết Nhâm Thần Phong, và giết Mặc Thiên Trần. Cho dù đây chỉ là ảo tưởng, vẫn rất muốn ảo tưởng này thành .



      chỉ trích dẫn câu, “Cứ cho là khí ngưng đọng, màn đêm buông xuống, em chỉ cần trả lời vấn đề: em đứng về phía ai?”



      Trần, nếu có ngày, và Nhâm Thần Phong thể sống chết trận, lúc đó, em đứng về bên nào?



      Mặc Thiên Trần nhìn thần sắc tình như vậy liền vui vẻ, “Bây giờ em đứng bên mà. Như Khanh, cũng hài hước! Xem phim xong rồi, bụng em đói, tối nay chúng ta ăn gì?”



      Cúc Như Khanh vươn tay, vuốt ve gương mặt của , trả lời: “ nấu mì hoành thánh cho em ăn, được ?”



      “Thích quá! Lâu rồi em ăn!” Mặc Thiên Trần kéo tay , ra khỏi rạp chiếu phim, cực kỳ mong đợi Cúc Như Khanh tự mình xuống bếp nấu mì hoành thánh!





      Chương 326: : Thực tế tàn nhẫn

      Beta: N.P



      Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh xem phim xong về ăn mì hoành thánh, cuối cùng vẫn chưa biết tia laser đến từ đâu, xem phim xong hết khóc rồi cười, rồi lại quay về thực tại.



      Cúc Như Khanh tỉnh dậy thấy tròn mắt nhìn , tay kéo ôm vào ngực, “Sao ngủ tiếp?”



      Mặc Thiên Trần cười đáp, “Mỹ nam trước mắt, thấy buồn ngủ.”



      còn tưởng trước khi ngủ chưa cho em ăn no!” câu hai nghĩa.



      Mặc Thiên Trần nhìn , cố ý ngẩng cao cằm, “Hoành thánh ngon hơn nhiều.”
      “Được, liền gắng gượng cho em ăn thêm lần nữa.” Cúc Như Khanh cười đáp.



      “Eo của em muốn đứt rồi, còn muốn nữa?” lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ, tựa đầu vào ngực .



      Cúc Như Khanh hôn lên mặt , sau đó nhắm hai mắt lại.



      Công ty Mặc Thị.



      Giám chế thiết kế Đổng Nật đến phòng làm việc của Mặc Thiên Trần, “Thiên Trần, gần đây bận ?”



      “Hè rồi cũng bận lắm. Chị Đổng, chị đến rồi, mau ngồi .” Mặc Thiên đứng dậy chào hỏi, “Khó có dịp chị Đổng đến đây chứ!”



      “Chị có vé vào triển lãm ở cung hội họa Văn Bác, có rảnh chúng ta cùng xem?” Đổng Nật nâng ly nước chanh Triển Thanh Thanh đưa lên.



      Mặc Thiên Trần gật đầu: “Được!”



      Hai người cùng đến Văn Bác, vào phòng triển lãm hội họa, Mặc Thiên Trần nhìn đến những tác phẩm Nhâm Thần Phong vẽ trước kia, mắt khẽ ngưng, gì.



      “Đều là tác phẩm của Thần Phong!” Đổng Nật vui vẻ kêu lên.



      “Phải rồi!” Mặc Thiên Trần gật đầu cái.



      “Nhìn kìa, Thiên Trần, Thần Phong ở bên đó!” Đổng Nật kéo Mặc Thiên Trần chạy về phía Nhâm Thần Phong.



      Mặc Thiên Trần vốn là muốn gặp Nhâm Thần Phong, nhưng còn chưa kịp từ chối hai người tới chỗ Nhâm Thần Phong, nghĩ, xem như đây chỉ là bạn bè tới chúc mừng triển lãm tranh thôi.



      “Thần Phong, chúc buổi triển lãm của thành công!” Đổng Nật vươn tay ra.



      Nhâm Thần Phong đưa tay ra bắt, chỉ đáp, “Cảm ơn Đổng tiểu thư quan tâm, tay tôi tiện lắm, ngại quá.” lập tức chuyển ánh mắt sang Mặc Thiên Trần, “Thiên Thiên, em đến rồi!”



      “Chúc mừng , Thần Phong!” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, sau đó chuyển sang Đổng Nật, “Chị Đổng, tay phải Thần Phong bị thương, chị đừng để ý.”



      “Chị dĩ nhiên biết!” Đổng Nật cười , “Vừa nhìn thấy Thần Phong liền kích động đến quên mất, là chị phải xin lỗi mới phải!”



      Nhâm Thần Phong nhìn bọn họ, “Tới đây ngồi uống tách café .”



      Măc Thên Trần và Đổng Nật ngồi xuống, Nhâm Thần Phong bảo người mang lên 3 tách café, và Đổng Nật cùng uống, còn Mặc Thiên Trần động vào.



      “Thiên Thiên, sao uống? nhớ lúc trước em thích nhất là café pha? vừa pha xong café, hai người liền tới.” Nhâm Thần Phong lên tiếng.



      Mặc Thiên Trần thấy nhắc tới trước kia, đáp: “Lâu rồi em uống café.”



      “Đúng vậy! Thiên Trần bây giờ toàn uống nước chanh, mỗi lần tôi đến công ty ấy, toàn uống nước chanh thôi.” Đổng Nật nhìn bọn họ.



      Nhâm Thần Phong nhìn , “Em chờ lát, lập tức gọi người làm nước chanh mang đến.”



      “Thần Phong, hôm nay triển lãm rất bận, cần đâu, em và chị Đổng chỉ đến xem triển lãm thôi.” Mặc Thiên Trần lập tức đáp.



      sao mà, mấy thứ kia đối với đều quan trọng.” Nhâm Thần Phong cười cười, đứng dậy ra ngoài.



      Đổng Nật uống hớp cà phê, sau đó nhìn Mặc Thiên Trần cười : “Ai, người làm nghệ thuật quả nhiên chung tình! Xem ra Thần Phong buông bỏ được em…”



      “Chị Đổng, chị biết , còn cười?” Mặc Thiên Trần cười khổ.



      “Được rồi, xin lỗi, chị vốn nghĩ xem em có thể cởi bỏ nút thắt trong lòng của cậu ấy , ngờ…” Đổng Nật giơ hai tay, ra vẻ bất đắc dĩ.



      Mặc Thiên Trần muốn , điện thoại của reo lên, “Thanh Thanh, chuyện gì?”



      “Đơn hàng hôm qua em đưa chị phê duyệt chị để đâu rồi? Bây giờ em phải trả lời với khách hàng.” Triển Thanh Thanh tìm được đơn hàng, gọi cho .



      “Chị quên mất, bây giờ chị về ngay.” Mặc Thiên Trần cúp máy rồi đứng lên, “Chị Đổng, chị thay em với Thần Phong tiếng, công ty có việc, em phải về trước.”



      “Mau !” Đổng Nật gật đầu, “Chị với Thần Phong cho.”



      Mặc Thiên Trần đứng dậy rời , từ lầu hai xuống, vừa đến khúc quanh bắt gặp tia ánh sáng mãnh liệt chiếu qua, nhất thời cả kinh, ngừng lại.



      Bất chợt, hành lang lầu hai bắt đầu bốc cháy, lửa ngăn cản đường của .



      Mặc Thiên Trần sợ hết hồn, lập tức lui vể sau, Trần Tiêu xuất , đưa ra sau bảo vệ.



      Mặc Thiên Trần vẫn chưa chuyện là sao thấy Nhâm Thần Phong đứng phía sau , tay phải của từ ngực buông xuống.



      “Thần Phong, chuyện này là sao? Mau gọi 119 báo cảnh sát, gọi cứu hỏa!” lập tức .



      Nhâm Thần Phong chỉ đứng trước mặt , “Thiên Thiên, em sao chứ?”



      “Em sao.” Mặc Thiên Trần lo lắng đáp, “ nhanh giải tán người xem triển lãm, em lập tức báo cảnh sát.”



      “Thiếu phu nhân, chúng ta mau .” Trần Tiêu đương nhiên đặt an toàn của Mặc Thiên Trần lên hết.



      sao đâu, Trần Tiêu, chúng ta giúp họ .” Mặc Thiên Trần bảo đừng lo lắng.



      “Được!” Nhâm Thần Phong xoay người kéo cùng , sau khi Mặc Thiên Trần báo cảnh sát, liền giúp tổ chức cho khách và nhân viên sơ tản ra ngoài.



      “Nguyên nhân chưa xác định được, chúng tôi vẫn điều tra.” Nhân viên đội cứu hỏa chỉ câu.



      Mặc Thiên Trần nhìn trường thành mớ hỗn độn, nhịn được cảm thấy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?



      “Thần Phong, làm sao vậy? Có bị thương ?” Mặc Thiên Trần nhìn .



      sao, Thiên Thiên, làm xong nước chanh rồi, ngồi xuống uống !” Nhâm Thần Phong dường như chẳng hề quan tâm đến những bức vẽ bị cháy rụi.



      Mặc Thiên Trần còn tâm tư để uống nước chanh, cau mày đáp, “Em uống, Thần Phong, đưa chị Đổng uống ! Ở đây còn chuyện phải giải quyết, em cũng phải về công ty, có văn kiện cần em ký gấp.”



      “Thiên Thiên…” Nhâm Thần Phong kêu lên tiếng.



      “Em muốn nghe nữa, Thần Phong, em có thời gian, sau này chúng ta cũng đừng gặp nhau nữa, lần nào gặp em cũng đều mang đến tai nạn cho , xin lỗi!” Mặc Thiên Trần khẽ gật đầu, xoay người rời .



      mình Nhâm Thần Phong đứng tại chỗ, nhìn càng lúc càng xa.



      Mặc Thiên Trần vừa ra khỏi cung Văn Bác, nước mắt liền trào ra, khi thực tế và phỏng đoán trùng khớp tất cả đều biến thành tàn khốc.
      quỳnhpinky thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 327: nhau: Mẹ chồng thổ lộ tình cảm với con dâu

      Edit: Camnu

      Beta: N.P



      Lúc Mặc Thiên Trần hết hy vọng tìm hiểu chuyện tia laser của Cúc Như Khanh, trong lòng cũng tự tìm ra được đáp án, kẻ thù hay đối thủ của Cúc Như Khanh, cho dù lớn hay , đều biết hai người, nhưng gần đây nghe ai tìm trả thù, vậy khả năng chỉ có , người dùng tia laser tổn thương chính là người muốn biết.



      Chỉ có người muốn cho biết, chính là Nhâm Thần Phong.



      Từ lúc bắt đầu, bản thân cũng tin được, mình suy luận ra như vậy, suốt bộ phim X-Men, Cúc Như Khanh tiếng nào, nhưng khi hết phim, hỏi câu, “Cứ cho là khí ngưng đọng, màn đêm buông xuống, em chỉ cần trả lời vấn đề: em đứng về phía ai?”. Lúc Trần Tiêu lớn tiếng chất vấn Nhâm Thần Phong về vụ hỏa hoạn, thấy Nhâm Thần Phong nâng cổ tay có ánh sáng nhạt, mình đường, phát , tất cả những suy luận mà muốn đối mặt nhất đều phải đối mặt, kết quả chỉ có .



      Mà kết quả này, sao tàn nhẫn?



      Người cũ và ông xã rốt cuộc lại đối đầu nhau, trong cuộc chiến này người nào thua, người nào thắng, đều muốn.



      Nhâm Thần Phong đối với có ân, Cúc Như Khanh đối với có tình, bên ân, bên tình, đều là thứ đáng giá mà dùng cả đời để quý trọng, nhưng nhất định phải đưa ra lựa chọn quyết tuyệt.



      Công ty Cúc Thị.



      Cúc Như Khanh xem tài liệu Trần Ích đưa tới: Trong tháng Nhâm Thần Phong biến mất, là sang Mỹ trang bị laser, cánh tay của có trang bị chiếc nút, dùng điều chỉnh cường độ của tia laser, cách khác, tia laser tay muốn mạnh mạnh, muốn yếu yếu. Trước mắt, chưa tiếp xúc với Chu Tiểu Kiều, vẫn độc lai độc vãng, vậy đương nhiên mục tiêu chính là Mặc Thiên Trần.



      coi tài liệu chợt nghe tiếng Mặc Thiên Trần vọng lại từ bàn thư ký, nghe thấy hình như mang theo rất nhiều đồ ăn, để đầy bàn thư ký.



      “Như Khanh, vẫn phải tăng ca?” Mặc Thiên Trần gõ cửa bước vào.



      “Em mang gì tới vậy? cũng đói bụng!” mặt biến sắc lấy tập văn kiện che lên tài liệu về Nhâm Thần Phong.



      Mặc Thiên Trần hai tay trống trải, đường tới có mua bánh kem, chia cho thư ký của ít, nháy mắt cười, “Em tự mang mình tới, có muốn ăn ?”



      Cúc Như Khanh vươn tay, ý bảo tới, thấy tới trước mặt mình, cười đáp: “Từ lúc nào trở nên hư hỏng như vậy rồi hả?”



      theo người tốt học tốt, theo người xấu tất nhiên học xấu rồi.” nhìn , người xấu mà , chính là Cúc Như Khanh .



      “Hư hỏng như vậy, thích.” đứng lên, dắt tay rời , “Buổi tối em muốn đâu ăn?”



      thay thuốc trước.” Mặc Thiên Trần nhớ đến vết thương lồng ngực , gì liền kéo tay xuống lầu.



      Đến bệnh viện, bác sĩ cho bọn họ biết, đây là lần cuối cùng, cần trở lại thay thuốc nữa.



      Buổi tối sau khi đến về nhà, Mặc Thiên Trần nhìn ngực còn để lại vệt mờ nhạt, rốt cuộc cũng hoàn toàn bình phục, nhìn : “Còn đau ?”



      “Em hôn cái, đau nữa.” đùa với .



      Mặc Thiên Trần liền cúi đầu xuống, hôn đường theo dấu vết mờ nhạt ngực , xin lỗi, Như Khanh, dù em đoán ra, nhưng cũng có cách nào giải quyết chuyện này, chỉ mong và Thần Phong có thể hóa chiến tranh thành tơ lụa.



      Cúc Như Khanh ngồi sofa, vuốt mái tóc dài của , “Sao lại giống chó con, liếm liếm ngứa vậy?”



      “Phải rồi, chó con là phải cắn…” Mặc Thiên Trần thầm, bất thình lình cắn lên quả hồng đào ngực , chọc Cúc Như Khanh run lên bần bật.



      nhìn vẻ mặt của , cười đến cực kỳ vui.



      Cúc Như Khanh nhìn cười vui vẻ trong ngực , “Trần, về sau cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta đều như vậy cả đời, được ?”



      “Đương nhiên rồi.” Mặc Thiên Trần chu môi dí dỏm đáp, “Cho dù xảy ra chuyện gì, đều phải ôm lấy em, cho phép buông tay, nếu … Nếu …”



      “Nếu làm sao?” thấy liên tục mà đưa ra được kết quả.



      “Nếu em liền ôm lấy buông.” giãn lông mày, chúng ta trải qua rất nhiều chuyện, con đường sau này, nhất định phải cùng nhau vượt qua giông bão.



      Cúc Như Khanh nhìn dáng vẻ khả ái của , nhịn được ôm chặt hơn.



      “Đúng rồi, Như Khanh, sắp tới đại thọ chín mươi của ông rồi, năm nay chúng ta tổ chức đại thọ cho ông thế nào?” Mặc Thiên Trần hỏi .



      Cúc Như Khanh thản nhiên đáp: “Em cũng quan tâm tới chuyện này?”



      “Em là cháu dâu trưởng của Cúc gia, cũng phải chuẩn bị mấy chuyện này.” Mặc Thiên Trần , “Em biết theo truyền thống của người lớn tuổi, thập đại thọ là phải làm lớn, nhưng năm nay là năm Như Phong qua đời, đối với ông nội, sinh nhật năm nay hẳn là rất khó chịu.”



      Cúc Như Khanh dĩ nhiên biết đạo lý này, “Mai chúng ta đến nhà, thương lượng với mẹ và ông nội xem nên làm thế nào?”



      “Vậy là tốt nhất rồi.” Mặc Thiên Trần rúc vào ngực .



      Ngày hôm sau, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần vừa tan việc liền đến nhà Liễu Nam Điềm.



      “Mẹ, con và Như Khanh về thăm mẹ!” Mặc Thiên Trần vừa vào nhà liền chào hỏi, thấy Liễu Nam Điềm hái rau vội vàng rửa tay rồi bước qua hái phụ.



      Cúc Như Khanh ngồi bên, “Mẹ, sao lại tự mình làm mấy việc này?”



      Liễu Nam Điềm nhìn hai người, “Có thể do lớn tuổi, mẹ thích thanh tịnh, thích có người hầu hạ, vừa lúc có người ở nông thôn sinh con, người làm muốn về chăm sóc con dâu mình, nên mẹ tự làm mấy chuyện này.” đến đây, bà với Mặc Thiên Trần, “Thiên Trần, con bận rộn công việc cả ngày rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi !”



      “Mẹ, sao đâu, con muốn học mẹ làm vài món ăn, con tin Như Khanh nhất định thích.” Mặc Thiên Trần vừa cười vừa trả lời, sau đó nhìn về phía Cúc Như Khanh.



      Cúc Như Khanh từ chối cho ý kiến, Liễu Nam Điềm thấy vậy, “Như Khanh ra phòng khách trò chuyện với ba con , mẹ và Thiên Trần vào bếp.”



      Mặc Thiên Trần rửa rau, Liễu Nam Điềm đích thân xuống bếp nấu ăn, bà vừa xào đồ ăn vừa : “Như Khanh , con nấu canh rất ngon.”



      “Vậy sao?” Mặc Thiên Trần chưa từng nghe Cúc Như Khanh khen ngợi lần nào, bây giờ nghe Liễu Nam Điềm kể lại, có chút kinh ngạc kích động, nhưng vẫn khiêm nhường, “Như Khanh bình thường vừa mệt mỏi vừa gấp gáp, con cũng chỉ muốn ấy có thể thả lỏng chút, giải trừ mệt nhọc.”



      Liễu Nam Điềm cười đáp: “Ông chọn con làm con dâu, quả nhiên tinh mắt.”



      “Mẹ đừng cười con!” Mặc Thiên Trần có chút ngượng ngùng.



      Liễu Nam Điềm nhìn , “Con phải biết, ở Cúc gia, chỉ có mẹ và con, là do ông chọn làm con dâu Cúc gia, mẹ làm sao cười con được.”



      Chương 328: nhau: Nhà là nơi lời thương

      Edit: Camnu

      Beta: N.P



      à?” Mặc Thiên Trần hoàn toàn biết gì về gia của Cúc gia.



      “Hơn nữa, năm đó Thiên Kỳ cũng đồng ý lấy mẹ.” Liễu Nam Điềm chìm đắm vào quá khứ.



      Đối với chuyện hôn do người lớn sắp xếp, bọn tiểu bối ít nhiều loại cảm giác chống đối, cự tuyệt từ đáy lòng, nhớ ngày đó và Cúc Như Khanh cũng từng kháng cự, Mặc Thiên Trần cũng hồi tưởng, lại nghe Liễu Nam Điềm tiếp.



      Liễu Nam Điềm như trở lại lúc còn trẻ, “Có điều, từ lần đầu tiên mẹ gặp Thiên Kỳ, ông ấy…”



      Mặc Thiên Trần yên lặng nghe bà kể chuyện xưa, khỏi có chút xấu hổ, cho dù ban đầu Cúc Thiên Kỳ chấp nhận Liễu Nam Điềm, nhưng bà đối với Cúc Thiên Kỳ tình ý từ đầu đến cuối hề thay đổi, rất kiên trì, sau khi Cúc Thiên Kỳ qua đời, bà toàn tâm toàn ý bảo vệ danh dự Cúc gia.



      Bà, cần biết là trong lòng Cúc lão gia, Cúc Thiên Kỳ, hay Cúc Như Khanh, thể nghi ngờ, để là người phụ nữ cao cả.



      “Mẹ, con học tập theo mẹ.” Mặc Thiên Trần đưa tay nắm lấy tay Liễu Nam Điềm.



      Liễu Nam Điềm khẽ mỉm cười, “Tính tình mỗi người mỗi khác, cách giải quyết việc cũng khác nhau, Thiên Trần, con cần phải học cai cả, chỉ cần là chính mình là được rồi, Như Khanh, tuy nó lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng có những lúc nó cảm thấy yếu đuối, mẹ hy vọng lúc no bị lung lay, con có thể cho nó biết, cái gì mới là quan trọng nhất.”



      “Mẹ…” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Người luôn bị lung lay là con, Như Khanh luôn là người rất có lập trường, con làm sao nhắc nhở ấy được?”



      Liễu Nam Điềm cười vỗ vỗ tay , “Mẹ tin tưởng con có thể làm được.”



      Mặc Thiên Trần còn muốn gì đó Liễu Nam Điềm , “Được rồi, món xào xong rồi, chúng ta ăn cơm, Như Khanh chắc đói lắm rồi.”



      “Được, con lập tức mang thức ăn ra ngoài.” Mặc Thiên Trần mở cửa phòng bếp bước ra.



      Bên ngoài phòng khách, Cúc Như Khanh vẫn còn đứng trước di ảnh Cúc Thiên Kỳ, phải nghĩ đến sản nghiệp Cúc gia lớn thế nào, bây giờ tranh chấp trong gia tộc lại quá gay gắt, nếu như quyết tâm trừ khử hậu hoạn, tùy thời gió thổi vạn vật nguy hiểm rất có thể hồi sinh.



      Nhưng mà, chắc chắn cha tuyệt đối cho phép làm vậy, Cúc gia trong tay , phải được phát dương quang đại, thể tự hại chính người Cúc gia. Như vậy, chỉ có thể khống chế tình hình nay, khống chế đến khi thể khống chế nữa mới thôi.



      Mặc Thiên Trần mang thức ăn ra ngoài, sau đó đến bên cạnh Cúc Như Khanh, “Như Khanh, ăn cơm.”



      Cúc Như Khanh gật đầu, cùng ngồi vào bàn với .



      Liễu Nam Điềm nhìn bọn họ, “Sinh nhật của ông, mẹ và ông bàn rồi, năm nay chỉ cần mọi người cùng ăn bữa cơm, cần mời khách làm gì.”



      Người trong nhà, dĩ nhiên có cả Cúc lão đại. Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh đều nghĩ giống nhau, dù sao cũng xảy ra chuyện của Cúc Như Phong, mọi người cũng chẳng có tinh thần chuẩn bị đại thọ sắp tới.



      “Được, mẹ, chúng con biết rồi.” Cúc Như Khanh bắt đầu dùng bữa.



      Từ nhà Liễu Nam Điềm trở về, Mặc Thiên Trần thấy chân mày Cúc Như Khanh hơi nhíu lại, dĩ nhiên biết, nguyện vọng của Cúc cụ, chính là cuộc tranh chấp trong nội bộ Cúc gia có thể kết thúc, nhưng thế cục chuyện này phải là chuyện cá nhân quyết định được, nhà, dù sao cũng là nơi điều thương, nhưng nhà của , lại là lạnh lùng tình cảm, mấy lời đó ngừng làm Cúc Như Khanh tổn thương.



      Đối với tình huống trước mắt của Cúc gia, cũng thể đưa ra bình luận gì, chỉ biết nghĩ ra chuyện gì đó vui vui, chọc cười.



      “Như Khanh, có nhớ chúng ta phải tặng quà gì cho ông nội ?” tiến sát vào ngực .



      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , “Em nghĩ ra chưa?”



      “Ừ… Cái gì cũng gạt được …” Mặc Thiên Trần đưa ngón tay chọc chọc vào ngực , làm nũng, “Làm sao có thể biết người ta nghĩ gì nhỉ?”



      “Nhưng lại biết Trần muốn tặng quà gì?” khẽ mỉm cười.



      biết mới là lạ!” Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm.



      Cúc Như Khanh đưa tay ôm lấy , “ biết lâu rồi, quà mà ông nội thích nhất, chính là có thêm cháu cố…”



      Mặc Thiên Trần nhìn vào cái bụng đẹp của mình, “Em đúng là có tiền đồ! Vẫn có động tĩnh gì cả!”



      “Vậy là do chưa cố gắng đủ!” thổi khí bên tai . “Chúng ta cần phải cố gắng hơn nữa.”



      “Nhột…” bị thổi khí, nội tâm cũng loạn, phát , bây giờ đối với chút sức lực để kháng cự cũng có.



      Hai người vui vẻ đùa cợt điện thoại của Cúc Như Khanh vang lên.



      “Mau nghe điện thoại!” tức giận hổn hển đẩy ra.



      Cúc Như Khanh lật người lên, nhận điện thoại, vừa nghe xong sắc mặt khẽ biến đổi.



      Trần Ích gọi điện thoại tới: “Chủ tịch, tam lão gia bị nghi ngờ buôn lậu dầu hỏa, bị bắt rồi.”



      cúp máy rồi đốt điếu thuốc, Mặc Thiên Trần biết chuyện gì, đứng dậy ôm , “Như Khanh, sao vậy?”



      “Chú út bị nghi ngờ buôn lậu dầu hỏa, bị hải quan bắt rồi.” Cúc Như Khanh giọng có chút lạnh lùng.



      Bị bắt ngay lúc này, gần đến đại thọ chín mươi của ông, kế hoạch mừng sinh nhật lên hết cả, cả nhà cùng ăn bữa cơm chúc mừng, bây giờ Cúc Thiên Truyền bị hải quan bắt giữ, đối với Cúc ông mà , đúng là họa vô đơn chí, sinh nhật thế nào cũng vui được rồi.



      Xét về mặt tình cảm, lúc này Cúc Như Khanh nên đứng ra giúp Cúc Thiên Truyền rửa sạch tội trạng, nhưng xét về thế cục Cúc gia, có thể khoanh tay đứng nhìn, để mặc mọi chướng ngại bị thanh trừ, mặc dù chướng ngại này lớn, nhưng vẫn tốt hơn là tự mình ra tay.



      giờ Cúc Như Khanh đấu tranh giữa tình và lý, Mặc Thiên Trần biết nghĩ gì, nhưng biết gì, đành nhàng ôm .



      Cúc Như Khanh hút xong điếu thuốc, an tĩnh chốc lát, xoay người, ôm , “Khuya rồi, ngủ thôi!”



      “Ừ! Mai còn phải làm.” tựa sát vào , hai mắt nhắm lại.



      Cả đêm, Cúc Như Khanh ngủ, sáng sớm lúc Mặc Thiên Trần mơ mơ màng màng, nghe điện thoại của reo lên.



      Liễu Nam Điềm gọi đến, Cúc Như Khanh chỉ đáp, “Con biết rồi, mẹ.”



      vừa đứng lên cũng tỉnh dậy, hai người dùng xong bữa sáng cùng ra gara.



      Lúc này, Cúc Như Mi chạy đến, “, chị dâu…”



      Mặc Thiên Trần nhìn khóc hồng cả mắt, cũng đoán được đến tìm Cúc Như Khanh vì chuyện gì, nên gật đầu, “Như Mi đến à.”



      , xin cứu ba em , được ?” Cúc Như Mi đỏ mắt nhìn Cúc Như Khanh, giọng nghẹn ngào.
      quỳnhpinkyangel ofdeath thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 329: : Khó được chuyện vui

      Edit: Camnu

      Beta: N.P



      Cúc Như Khanh chỉ nhìn Cúc Như Mi gì, Mặc Thiên Trần cũng đành đứng bên yên lặng, quan hệ huyết thống trong đại gia đình phức tạp.



      , ba em tuy làm nhiều chuyện đúng, nhưng có thể cứu ba em , ba em về sau nhất định thay đổi mà, được ?” Cúc Như Mi thấy chút cử động, nước mắt tuôn trào.



      Cúc Như Mi thấy Cúc Như Khanh lời nào, đành mang ánh mắt cầu xin chuyển sang Mặc Thiên Trần, “Chị dâu, em xin chị với , được ? Chị dâu…”



      “Như Mi, bây giờ bên hải quan vẫn điều tra mà, nếu chú út trong sạch, họ nhất định thả chú út, em đừng nóng vội.” Mặc Thiên Trần an ủi .



      Cúc Như Mi nắm tay Mặc Thiên Trần, “Chị dâu, mẹ em ở nhà té xỉu, bà chịu nổi cảnh ba em phải ngồi tù, em có bản lĩnh cứu ba…”



      Mặc Thiên Trần nghe xong, đưa mắt nhìn Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh vẫn tỏ thái độ gì, cũng có cách nào đoán được suy nghĩ của người đàn ông này, dù sao đây cũng là chuyện lớn, giống như chuyện ngày xưa nông phu cứu vua rắn nhưng lại bị rắn cắn, phải nông phu ngu ngốc đó, đương nhiên phải cân nhắc trước khi quyết định có cứu hay .



      Mặc Thiên Trần đành đưa tay vỗ vỗ lưng Cúc Như Mi, giúp bình tĩnh lại, thiếu nữ trẻ tuổi như thể chịu nổi bi kịch gia đình như thế, Mặc Thiên Trần chợt nhìn thấy bóng dáng năm nào của mình người Cúc Như Mi.



      , em biết em có tư cách đứng đây cầu xin , xin lỗi.” Cúc Như Mi nhận được câu trả lời của Cúc Như Khanh, lát sau, xoay người ra về.



      Mặc Thiên Trần mở miệng, muốn gọi Cúc Như Mi lại, nhưng rốt cuộc cũng mở được lời nào.



      Ngay sau khi Cúc Như Mi về, Cúc Như Khanh gọi cho Trần Ích, “Cậu điều tra, có tiến triển gì báo cho tôi, trước ngày đại thọ của ông nội, phải cứu ông ấy ra ngoài.”



      Mặc Thiên Trần nghe vậy, lòng, dù sao bây giờ gì cũng quan trọng bằng đại thọ của Cúc ông, Cúc Thiên Truyền xem ra phải chịu khổ chút, xem như là dạy cho bài học.



      Rất nhanh, đến đại thọ của Cúc ông.



      Ngày hôm nay, vợ chồng Cúc Thiên Lâm, Liễu Nam Điềm và Cúc Như Khanh đều đến nhà của Cúc ông, chỉ có gia đình của Cúc Thiên Truyền là đến.



      Liễu Nam Điềm kéo Cúc Như Khanh qua hỏi, “Chú út của con đâu?”



      “Bọn họ tới, chẳng lẽ con phải cho người mời?” Cúc Như Khanh nhàn nhạt thở dài.



      “Con thành cho mẹ biết, chú út được thả ra chưa?” Liễu Nam Điềm nhìn chằm chằm.



      Cúc Như Khanh gì, tiếng chuông cửa vang lên, “Gia đình tam lão gia đến rồi.”



      Liễu Nam Điềm thở phào nhõm, bà nhàng vỗ vỗ tay Cúc Như Khanh, “Uất ức cho con rồi!”



      Cúc ông nhìn cả nhà đều đến đông đủ, ông , “Năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên sinh nhật này, ta cũng muốn tổ chức long trọng, chỉ cần cả nhà lớn bé cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi.”



      Cúc Thiên Truyền tới bên cạnh Cúc ông, quỳ xuống, “Con xin lỗi cha, con biết mình sai rồi! Từ nay dám tái phạm nữa!”



      Cúc ông nhìn , gật đầu, “Con cũng đến tuổi làm ông rồi, nên sớm tu tỉnh, nên phạm sai lầm nữa, con là con trai ta, ta tin con làm được.”



      “Cám ơn cha…” Cúc Thiên Truyền lệ chảy quanh tròng.



      chuyện với Như Khanh .” Cúc ông đáp.



      Cúc Thiên Truyền đứng dậy, kéo vợ con đến chỗ Liễu Nam Điềm, “Chị dâu, Như Khanh, Thiên Trần, cảm ơn mọi người…”



      Liễu Nam Điềm gật đầu, “Được rồi, trở về được là tốt rồi.”



      Thấy cả nhà Cúc Thiên Truyền và Cúc Như Khanh quan hệ ngày càng tốt, Cúc Thiên Lâm ra vẻ trầm mặc, vẫn chưa nguôi nỗi đau mất con, lại thêm chuyện bị Cúc Như Khanh đứng trước mộ Cúc Thiên Kỳ hạch tội, bây giờ như trở thành kẻ đơn lạc lõng.



      Liễu Nam Điềm nhìn ra được, bà vỗ tay, “Hôm nay là đại thọ của cha, chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện vui nữa, cùng ăn mừng vì cha được ?”



      “Được!” Cúc Như Mi là người đầu tiên đáp lời, chạy tới Cúc ông làm nũng, “Ông nội, sinh nhật vui vẻ! Con có mua quà cho ông!”



      “Nha đầu nhà ngươi!” Cúc ông mỉm cười, “Còn đưa đây!”



      Cúc Như Mi len lén cười , “Có thể chờ đến khi bác cả, thím ba, về rồi mới đưa…”



      được, muốn xem bây giờ…” Mặc Thiên Trần cũng nương theo náo nhiệt.



      “Chị dâu….” Cúc Như Mi nhìn , trong đôi mắt hàm chứa cảm kích.



      Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, tất cả quyết định đều là do Cúc Như Khanh làm chủ, từ đầu tới cuối được lời nào, chỉ mong Cúc Như Khanh lấy đức báo oán, có thể khiến Cúc Thiên Truyền hồi tâm hối cải.



      Tam phu nhân để cho người cầm quà vào, “Đây là quà Như Mi chọn cho cha.”



      Mọi người nhìn đến, chính là bức tranh thêu chữ thập, là hình ảnh cả nhà mọi người cùng ăn mừng đại thọ Cúc ông, tất cả mọi người đều liên tục gật đầu. Duy chỉ có Cúc Như Khanh , “Có sáng tạo, nhưng thủ công lại quá tệ.”



      …” Cúc Như Mi dậm chân, cũng biết là bị cười, cho nên mới chịu lấy ra ngay.



      “Chúng ta thích mà.” Liễu Nam Điềm cười đáp, sau đó kêu người treo lên tường, cho dù thế nào, cả nhà lão tam có thành ý hòa thuận, đó mới là chuyện đáng mừng.



      Cúc ông thở dài hơi, lúc này, Mặc Thiên Trần lấy quà ra, tới trước mặt Cúc ông, “Ông nội, đây là phật châu con và Như Khanh đến chùa xin cao tăng, phù hộ ông nội ngày ngày vui vẻ.”



      ra quà sinh nhật ông nội muốn phải thứ này, nha đầu biết ?” Cúc ông bắt đầu điều chỉnh khí.



      Cúc Như Mi đứng ở bên cười trả lời, “Con biết rồi, ông nội nhất định là muốn chị dâu có tin vui…”



      “Tiểu nha đầu biết cái gì?” Mặc Thiên Trần dùng ngón tay chọc Cúc Như Mi.



      “Em trưởng thành rồi, đúng rồi, chị dâu, em cũng có thêu bức tranh chữ thập cho và chị đó.” Cúc Như Mi cười đến đặc biệt thâm ý, “ , chúng ta xem.”



      Mặc Thiên Trần bị lôi đến căn phòng khác, Cúc Như Mi chỉ vào bức tranh chữ thập nho : “Chị dâu thích ?”



      “Em… Em…” Mặc Thiên Trần đỏ mặt lên, là cảnh Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ở trong nước triền miên, đùa nghịch như đôi uyên ương.



      cảm ơn chị và , chị dâu, em biết hai người cái gì cũng thiếu, chỉ có bức tranh này là do em tự thêu, muốn chúc phúc cho hai người bạc đầu giai lão.” Cúc Như Mi chân thành .



      Chúc phúc cho và Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần tất nhiên thích rồi.



      Hai người trở lại trong phòng, Cúc ông chợt : “Hôm nay ngày vui, chúng ta cũng nên tìm người tốt gả nha đầu Như Mi , thấy thế nào?”





      Chương 330: : thầm dưới trời sao

      Edit: Camnu

      Beta: N.P



      Mặc Thiên Trần trở lại bên cạnh Cúc Như Khanh, cảm thấy khó có chuyện tốt như vậy, liền vỗ tay tán thành, “Hôm nay ông nội là lớn nhất, ông ! Như Mi rất vui đó!”



      Vợ chồng Cúc Thiên Truyền xấu hổ liếc mắt, bọn họ chưa từng nghe đến chuyện tìm vị hôn phu cho Cúc Như Mi, bây giờ nghe ông cụ nhắc đến, có chút ngạc nhiên, Cúc Thiên Truyền : “Cha, phải cha tìm được đối tượng vừa ý rồi chứ?”



      Cúc lão gia nhìn Cúc Như Khanh, “Trần Ích đâu?”



      “Gọi Trần Ích vào !” Cúc Như Khanh gọi người ở ngoài.



      Rất nhanh, Trần Ích vào, “Trần Ích chúc ông sinh nhật vui vẻ!”



      Cúc ông nhìn , “Trần Ích, ta biết cậu vẫn chưa kết hôn, cũng có hẹn ước với ai, hôm nay là sinh nhật ta, ta gả Như Mi cho cậu, cậu thích ?”



      Lời ông vừa dứt, Mặc Thiên Trần ngờ chuyện thành ra như vậy. Triển Thanh Thanh làm sao đây? Triển Thanh Thanh rất thích Trần Ích mà?



      Trần Ích còn chưa lên tiếng trả lời, Cúc Như Mi liền bắt đầu trách móc, “Ông nội, ông đừng đùa nữa.”



      “Ông nội ta lấy chuyện này ra đùa.” Cúc lão gia nghiêm túc trả lời.



      Cúc Như Mi cằm muốn trật khớp, biết mình có quyền phát biểu rồi, đành gửi gắm hy vọng lên Trần Ích, dù Trần Ích là người của Cúc Thị dưới quyền Cúc Như Khanh, nhưng nếu đồng ý, Cúc lão gia cưỡng bách.



      Trần Ích giống như nhìn thấy hi vọng mà ký thác, nghiêm mặt đáp: “Đa tạ ý tốt của lão gia, tôi thích Cúc đại tiểu thư.”



      “A….” Lần này đến phiên Mặc Thiên Trần cằm muốn trật khớp, khó trách Triển Thanh Thanh và vẫn nóng lạnh, trước kia từng nghe Khang Hạo nhắc tới, thích người khác, chẳng lẽ chính là Cúc Như Mi?



      ngờ Trần Ích trả lời như vậy, Cúc Như Mi vốn dĩ có ôm chút hy vọng, bây giờ Trần Ích trả lời dứt khoát như vậy, hai người nhất định bị Cúc lão gia gom thành đôi.



      Cúc Như Mi lập tức nhảy lên: “Con chỉ thích …”



      Mặc Thiên Trần cằm vốn trong trạng thái trật khớp, nghe thấy Cúc Như Mi vậy, tự chủ được rùng mình, đây là cái loại gì đây?



      Mọi người cũng vì câu đó mà sợ ngây người trong thời gian ngắn, ai cũng biết, Cúc Như Khanh và Cúc Như Mi là huyết thống trực hệ gần ba đời, căn bản thể đến chuyện đường, càng thể trông cậy có kết quả gì được.



      Cúc Như Khanh nghe thấy câu đó, vươn tay ôm hông Mặc Thiên Trần, ngụ ý cho viên định tâm hoàn, đừng suy nghĩ vớ vẩn, Mặc Thiên Trần cảm thụ được nhiệt độ từ hông truyền đến, từ từ khép cằm lại, dựa vào người Cúc Như Khanh.



      “Ý Như Mi , chắc là thích mẫu đàn ông giống !” Cúc Như Khanh trấn an cảm xúc Mặc Thiên Trần xong, với mọi người.



      Mọi người như trút được gánh nặng, thở phào nhõm, dù sao Cúc Như Khanh cũng kết hôn, hơn nữa nửa năm nay Cúc Thị cũng bị gièm pha rất nhiều, nếu còn truyền ra chuyện em họ thích họ, loại tình cảm bất luân này, càng khiến người khác có cơ hội nhạo báng xấu.



      Cúc ông cũng vì vậy mà giải quyết dứt khoát, “Trần Ích ở Cúc Thị lâu, cũng là trong những nhân vật ưu tú, chuyện tình cảm cũng ràng, được rồi, hôm nay ta gả Như Mi cho Trần Ích, chờ Như Mi tốt nghiệp Đại học xong kết hôn .”



      Cúc Như Mi còn chưa kịp phản đối, Trần Ích liền : “Đa tạ lão gia ban hôn, Trần Ích nhất định dùng cả tính mạng để thương Như Mi.”



      thổ lộ như vậy, dù là cho Cúc ông nghe, nhưng cũng đồng thời cho vợ chồng Cúc Thiên Truyền và Cúc Như Mi nghe, Cúc Thiên Truyền dĩ nhiên hiểu được lợi hại của mối quan hệ này, Trần Ích là cánh tay đắc lực của Cúc Như Khanh, Cúc ông dùng Cúc Như Mi kiềm chế , đầu tiên là có thể giữ được bình an cho cả nhà Cúc Thiên Truyền, tiếp đến hy vọng bọn họ chung sống, lấy chuyện vui đắp chuyện buồn, trở thành người nhà vui vẻ.



      Cúc Thiên Truyền biết dựa vào con , về sau có thể an toàn rồi. Nhưng dù sao Cúc Như Mi vẫn còn trẻ, muốn gả cho Trần Ích, người đàn ông có chút thú vị đó, nghe Trần Ích cam kết, chỉ nghĩ căn bản dụ dỗ Cúc ông thôi.



      Cúc Thiên Lâm dĩ nhiên biết dụng ý của Cúc ông. Đối với sắp xếp của Cúc ông cũng có dự tính, nếu dùng Cúc Như Mi trói buộc Trần Ích, Trần Ích dốc sức vì Cúc Thiên Truyền, như vậy Cúc Như Khanh bị mất cánh tay phải, Cúc Thiên Truyền có thể chậu vàng rửa tay, sống qua ngày nhờ con rể, tự nhiên biến thành chưởng nan minh.



      *孤掌難鳴( chưởng nan minh): bàn tay đơn thể vỗ thành tiếng.



      Tiệc sinh nhật kết thúc, mỗi người đều mang trong mình ý nghĩ khác nhau, Mặc Thiên Trần nghĩ đến câu Cúc Như Mi với Cúc Như Khanh, nghe người khác thích Cúc Như Khanh trước mặt mình, tim đặc biệt đau đớn.



      Ăn xong bánh ngọt, mọi người liền ra về, ai nấy về nhà với tâm tư bất an.



      Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần trở về Aegean Sea, Mặc Thiên Trần có chút buồn buồn vui, Cúc Như Khanh thấy vậy, dắt tay lên lầu, “Sao vậy? Mất hứng?”



      Mặc Thiên Trần gật đầu, “Ừ, em nghĩ xem thế nào với Thanh Thanh, Trần Ích thích em ấy… biết mà, chuyện này với em ấy là chuyện khó chấp nhận…”



      Cúc Như Khanh lại kéo xuống lầu, hỏi, “Muốn đâu?”



      dẫn em đến nơi, em mất hứng.” kéo lên xe, lái xe lên đỉnh núi.



      Hai người lên tới đỉnh núi, núi khí trong lành, khu nhà cao cấp tọa lạc ở lưng chừng núi vẫn còn sáng đèn, từ biệt thự gần bờ biển nhìn lên, dường như cách mặt biển gần hơn chút.



      muốn xem khu nhà à?” lầu bầu.



      Cúc Như Khanh kéo tay , lấy xe ra tấm bạt trải xuống đất, sau đó cùng nằm song song đó, “ dẫn em đến ngắm sao.”



      Mặc Thiên Trần nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh, tối nay sao rất đẹp, giữa bầu trời xanh đen bao la, từng ngôi sao sáng lóe lên, gió mùa hè ngừng thổi qua người bọn họ, cũng là loại cảm giác rất thích thú.



      Cúc Như Khanh nắm tay của , “Đừng lo lắng, chỉ xem Như Mi là em , nó cũng chỉ chuyện như trẻ con thôi.”



      ra sớm nhìn thấu vì chuyện gì mà mất hứng! nghĩ có thể lừa với chuyện Triển Thanh Thanh thất tình, ai ngờ cũng gạt được, Mặc Thiên Trần gật đầu, “Em biết, chỉ hiểu vì sao, trong lòng rất khó chịu.”



      “Khó chịu phải ra, đừng tự chịu đựng.” Cúc Như Khanh ánh mắt và tinh thần đều lóe lên, “Giống , nếu nghe được người khác thích, cũng thể tức giận, biểu thị công khai, em chỉ là người của .”



      Mặc Thiên Trần cười, xoay đầu nhìn , tối nay ánh sao sáng, rất đẹp.
      quỳnhpinky thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 331: : Điều kiện tốt nhất để hại bạn

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P




      Công ty Mặc Thị.



      Mặc Thiên Trần giải quyết công việc, trợ lý Tiểu Ngô mang nước chanh vào cho , cảm thấy lạ, “Thanh Thanh đâu?”



      “Đại tiểu thư, hôm nay Thanh Thanh xin nghỉ.” Tiểu Ngô lập tức trả lời, “Có phải em làm nước chanh được ?”



      “Rất ngon, em ra ngoài làm việc !” Mặc Thiên Trần trong lòng cũng tự đoán được chuyện gì xảy ra.



      Trưa đó, gọi cho Triển Thanh Thanh, “Em trốn ở đâu khóc phải ?”



      Triển Thanh Thanh trong điện thoại vẫn còn hơi sức hừ tiếng, “Em ở công ty bách hóa, lập tức tới ngay.”



      Lại mua đồ? Mặc Thiên Trần vừa lóe lên ý nghĩ này, nghe tiếng Triển Thanh Thanh: “Chị mang thẻ vàng đến đây .”



      Muốn hại người ta sao?



      Muốn mua đồ, tự mà trả tiền chứ!



      Mặc Thiên Trần đứng dậy lấy túi xách, nhưng vẫn trả lời: “Chị đến, để xem công ty bách hóa giải quyết em thế nào…”



      Ai ngờ, Mặc Thiên Trần còn chưa hết, Triển Thanh Thanh “rụp” cúp điện thoại.



      Chị nợ em cái gì sao! Mặc Thiên Trần xách túi ra cửa, đến công ty bách hóa.



      thấy Triển Thanh Thanh mua đồ, xem ra này vừa thất tình, độ điên khùng cũng dọa người lắm.



      “Bảo bối, đại tiểu thư, chị đến rồi…” Triển Thanh Thanh thấy , vừa tha đống đồ vừa hổn hển .



      Mặc Thiên Trần vội vàng tiến lên đỡ, “Em sao chứ?”



      Triển Thanh Thanh lắc đầu, Mặc Thiên Trần vỗ vỗ tay , “Được rồi, ngồi , chị tính tiền, xong rồi ra ngoài.”



      Triển Thanh Thanh và Mặc Thiên Trần đứng bên quầy thu ngân, Mặc Thiên Trần lễ phép hỏi: “Xin hỏi, tổng cộng bao nhiêu?”



      Nhân viên thu ngân mặt lạnh phun ra mấy chữ, “Mười bảy vạn tám ngàn.”


      *Mười bảy vạn tám ngàn = 178.000.



      “Bao nhiêu?” Mặc Thiên Trần chưa từng thấy Triển Thanh Thanh điên cuồng như vậy.



      “Mười bảy vạn tám ngàn, có phải các người có tiền ? có tiền còn tới quầy chuyên doanh của chúng tôi làm gì? Muốn mất mặt sao? Đúng là mặt dày.” Nhân viên thu ngân lập tức thay đổi sắc mặt.



      Mặc Thiên Trần vừa thấy thái độ cư xử của nhân viên thu ngân, lập tức khó chịu, “Quẹt thẻ .” ra quầy chuyên doanh cao cấp này khi dễ Triển Thanh Thanh!



      Nhân viên thu ngân nhận lấy thẻ tín dụng, chuẩn bị quẹt Triển Thanh Thanh hét lên, “Ngừng!”



      “Thanh Thanh, sao đâu, thích mua, chừng đó tiền chúng ta trả được.” Mặc Thiên Trần an ủi .



      Triển Thanh Thanh lớn tiếng la hét, “Em dĩ nhiên biết chúng ta mua được, nhưng gọi quản lý của các tới đây!”



      Người quản lý nhanh chóng chạy đến, Triển Thanh Thanh : “Quản lý, đề nghị ông thường xuyên kiểm tra, xem hôm nay thái độ phục vụ của nhân viên ông thế nào.”



      Vị quản lí vừa nhìn đã thấy khoản giao dịch lớn, đành kiểm tra, Triển Thanh Thanh : “Thái độ của các người là ý gì?”



      xin lỗi, hai vị tiểu thư, là chúng tôi đúng, chúng tôi thành xin lỗi.” Quản lý lập tức khom người xin lỗi.



      Triển Thanh Thanh chỉ vào nhân viên thu ngân, “ ta, giải quyết thế nào?”



      Quản lý lập tức trả lời, “Chúng tôi lập tức đuổi việc ấy!”



      “Quản lý, tôi sai rồi, đừng đuổi việc tôi…” thu ngân nghe xong, sợ hãi bật khóc.



      Triển Thanh Thanh bước cũng nhường, nhân viên thu ngân khóc đến tội nghiệp, Mặc Thiên Trần lắc đầu gì, viên quản lý của bị hai bên làm khó.



      Nhân viên thu ngân kia khóc ròng: “Tôi thất tình, tôi rất buồn, tâm tình của tôi tốt… Cho nên mới…”



      Mặc Thiên Trần thấy hai người thất tình thành đối địch, lập tức lên tiếng, “Bây giờ làm việc, thể để tâm trạng riêng ảnh hưởng đến công việc, xin lỗi bạn tôi .”



      “Nhưng lúc ấy mua đồ thái độ cũng đúng…” Nhân viên thu ngân cãi lại.



      “Nhưng bạn của tôi là khách hàng, khách hàng là thượng đế, vi phạm nguyên tắc sai rồi.” Mặc Thiên Trần bước cũng nhường.



      Quản lý nghe xong, đành : “Còn mau xin lỗi vị tiểu thư này!”



      xin lỗi! Là tôi đúng!” Nhân viên thu ngân lập tức với Triển Thanh Thanh.



      Triển Thanh Thanh vẫn bức giọng, “Quản lý, giải quyết thế nào?”



      “Chúng tôi nghiêm túc kiểm điểm, tiểu thư yên tâm.” Quản lý cũng toát mồ hôi lạnh.



      “Tôi muốn biết kết quả ngay bây giờ.” Triển Thanh Thanh cố tình làm khó.



      Quản lý biết mình đuối lý, người chung quanh vây xem càng lúc càng đông, công ty bách hóa lớn như vậy, thể vì quầy chuyên doanh của bọn họ mà tổn hại danh tiếng của công ty được.



      “Tôi lập tức đuổi việc ấy.” Quản lý đưa ra quyết định cuối cùng.



      Nhân viên thu ngân chỉ biết khóc bỏ , Triển Thanh Thanh dường như bây giờ mới bằng lòng thoải mái chút, quản lý nhìn bọn họ, “Hai vị tiểu thư, bây giờ có thể tính tiền chưa?”



      Mặc Thiên Trần thấy Triển Thanh Thanh cũng bớt giận rồi, trả lời, “Được, tính tiền.”



      mua!” Triển Thanh Thanh câu ngoài dự đoán của mọi người.



      “Này…” Quản lý càng thêm toát mồ hôi, ông đuổi việc nhân viên, kết quả cũng thể vãn hồi khách hàng lớn này, đúng là tiền mất tật mang.



      Triển Thanh Thanh cao hứng trả lời, “ nghe tôi gì sao? Tôi mua.”



      xong, kéo tay Mặc Thiên Trần , Mặc Thiên Trần lấy danh thiếp của quầy chuyên doanh này cất vào túi.



      Ra khỏi công ty bách hóa, Triển Thanh Thanh nhìn ánh mặt trời, thở dài.



      “Sao lại mua? Tốt vậy!” Mặc Thiên Trần nhìn .



      “Em vốn muốn mua, thất tình thôi mà, có gì đặc biệt đâu!” Triển Thanh Thanh đáp, “Huống chi Trần Ích cũng chưa từng hứa hẹn với em điều gì, thậm chí em cũng phải bạn của ! Bây giờ đến thất tình em cũng đủ trình độ! Chẳng qua là, vừa rồi có chị ở đây, nên em mang hết tức giận xả hết ra!”



      Mặc Thiên Trần đối với chuyện này cũng rất khó khăn, chuyện tình cảm, ai cũng có quyền lên tiếng, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được khổ sở và niềm vui của nó, đưa tay vỗ bả vai Triển Thanh Thanh, “Đương nhiên rồi! Chúng ta là bạn tốt! Chuyện nào em làm chị đều ủng hộ, cần biết đúng hay sai.”



      “Vậy chị có thể bảo Cúc tiên sinh lấy chuyện công làm chuyện tư đánh Trần Ích ?” Triển Thanh Thanh lập tức làm mặt tội nghiệp nhìn Mặc Thiên Trần.



      Mặc Thiên Trần vui vẻ, “Được, tối nay chị về lại với Như Khanh.”



      Triển Thanh Thanh cũng vui vẻ, cười lên.



      Cả buổi chiều, hai người dạo xung quanh, Triển Thanh Thanh cái gì cũng mua. Sau khi tạm biệt, Mặc Thiên Trần lấy danh thiếp của công ty bách hóa ra, gọi cho quản lý, “Chào quản lý! Tôi là khách hàng hồi trưa chuẩn bị tính tiền, tôi họ Mặc, phiền ông gói những thứ mà Triển tiểu thư mua lại cho tôi, tôi lập tức đến trả tiền.”



      Mặc dù Triển Thanh Thanh muốn mua gì, nhưng Mặc Thiên Trần biết mấy món đồ kia đều là cất công chọn lựa, sản phẩm tốt, người tốt, phải là muốn, mà là muốn nổi thôi. Nhưng Thanh Thanh à, em muốn nổi, là mấy món đồ kia hay là thứ khác.



      Chương 332: : phân biệt được tốt xấu

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      Nhà Cúc Thiên Truyền.



      Cúc Như Mi trốn trong phòng chịu ra ăn cơm, Cúc Thiên Truyền và vợ đứng ngoài cửa cảm thấy vô cùng khổ sở, Cúc Thiên Truyền phạm sai lầm, đúng lúc đến sinh nhật ông cụ, ông cụ vì muốn người nhà họ Cúc sau này có thể bình yên suôn sẻ, nên gả Cúc Như Mi cho Trần Ích.



      Trần Ích, trợ thủ của Cúc Như Khanh, nếu lòng thích Cúc Như Mi, cả đời Cúc Như Mi cũng coi như là có chỗ dựa vững chắc, cách kiềm chế lẫn nhau này, là cách mà người ở các gia tộc lớn từng làm.



      Vợ chồng Cúc Thiên Truyền phiền não, vợ chồng Cúc Thiên Lâm đến nhà bọn họ.



      cả, chị dâu, tới chơi.” Hai vợ chồng Cúc Thiên Truyền chào hỏi.



      Cúc Thiên Lâm nhíu mày, “Như Mi đâu? Nó sao rồi?”



      tức giận!” Vợ Cúc Thiên Truyền đáp lời.



      Vợ Cúc Thiên Lâm : “Cũng khó trách! Như Mi mới mười chín, còn Trần Ích ba mươi, kiểu hôn nhân này, chỉ có ông cụ mới nghĩ ra, đây phải hại Như Mi sao? Huống chi Trần Ích còn là người của Cúc Như Khanh, chuyện này chắc chắn là quỷ kế của Cúc Như Khanh, cho Trần Ích vào nhà chú thím, chú thím chỉ mất con , mà tính mạng cũng khó bảo toàn.”



      thể nào?” Vợ Cúc Thiên Truyền , “Ông cụ làm vậy đâu!”



      Cúc Thiên Lâm mở miệng: “Chú út, chú cho rằng Như Khanh tha thứ cho tất cả những gì chúng ta làm với Thiên Kỳ năm đó sao? Nó chỉ tìm cách khiến chúng ta đau khổ để báo thù thôi, Như Phong chết trong tay nó, bây giờ đến lượt Như Mi rồi.”



      cả, nhưng lần này là Như Khanh cứu em mà! Nó động đến Như Mi đâu!” Cúc Thiên Truyền vừa nghe, trong lòng liền bị tác động.



      Vợ Cúc Thiên Lâm : “Tại sao thể? Nhìn chị mà xem, chú thím còn muốn lên vết xe đổ của chị sao? Chúng ta là tốt bụng đến nhắc nhở chú thím, đừng để đến lúc bị người ta hại cho cửa nát nhà tan, cũng biết chuyện gì xảy ra.”



      Cúc Thiên Lâm : “Chú út, muốn lấy được thứ gì, phải ra tay trước, chẳng lẽ đạo lý này chú cũng hiểu sao? Chính vì lần này Như Khanh cứu chú, nên chú mới tin nó tốt với chú. Hơn nữa chừng vụ hỏa hoạn đó, là Như Khanh giở trò, còn Trần Ích là người thi hành!”



      “Hả…” Cúc Thiên Truyền nhất thời mất chủ ý.



      Vợ Cúc Thiên Truyền sợ hãi, “Vậy bây giờ phải làm sao? Ông cụ lên tiếng, chúng ta dám nghe sao?”



      Cúc Thiên Lâm lập tức đáp: “Bây giờ có hai cách để đối phó: là khuyên Trần Ích đến đây ở, khiến trở thành con rể Cúc gia, còn là nanh vuốt của Như Khanh nữa; hai là trước khi Như Mi tốt nghiệp phải nghĩ cách đánh gục Cúc Như Khanh, nếu vậy Trần Ích còn cách nào để trở thành con rể Cúc gia, chỉ có hai cách vậy thôi.”



      Cúc Thiên Truyền suy nghĩ chút, “Chắc cũng chỉ có như vậy.” ——



      Công ty Cúc Thị.



      Khang Hạo vừa nghỉ phép xong liền nghe tin Trần Ích và Cúc Như Mi đính hôn, vỗ vỗ vai ông bạn, “Ác quan đúng là ác quan mà, chỉ thủ đoạn cao thâm, ngay cả ý tưởng theo đuổi phụ nữ, cũng danh chính ngôn thuận, lại còn do Cúc lão gia đích thân làm chủ, tiểu tử này bây giờ hạnh phúc gấp bội nhá!”



      Trần Ích vì vậy mà thấy vui, “ ấy thích tôi!” Đây mới là trọng điểm.



      Khang Hạo hay tay trải ra, vẻ tiếc nuối, “Đây chính là buông tha cả rừng, nguyện treo cổ bên góc cây xiêu vẹo, người em à, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải cố gắng nhiều… A… Sao cậu đánh tôi?”



      Khang Hạo lời chưa hết, bị Trần Ích cho quyền, “Ai cho phép cậu ấy là cây xiêu vẹo? Cậu mới chính là góc cây xiêu vẹo đó!”



      “Này này này, em như thể tay chân, vợ như quần áo, xem ra cậu muốn giết tôi rồi hả!” Khang Hạo bất mãn giơ quyền đánh trả.



      Trần Ích khinh bỉ tư tưởng của , “Cậu cho rằng cậu là người trong Thủy Bạc Lương Sơn sao, coi em như tay chân, còn vợ như quần áo?”



      *Thủy Bạc Lương Sơn: ý đến 108 hùng Lương Sơn Bạc trong truyện Thủy Hử của Thi Nại Am.



      Khang Hạo cười lớn, “Nếu Cúc Thị mở cuộc bầu chọn tình thánh, tôi là người đầu tiên bỏ phiếu tán thành.”



      Trần Ích chỉ cười nhạt, “Đến lúc đó xem Tuyết Hội đối với tiểu tử thối cậu thế nào, tôi đứng bên xem náo nhiệt.”



      Theo tiếng bước chân từ xa đến gần, Cúc Như Khanh đứng trước mặt hai người.



      “Chủ tịch, Chào buổi sáng!”



      “Tiên sinh, Chào buổi sáng!”



      Trần Ích và Khang Hạo chia ra chào hỏi, Cúc Như Khanh gật đầu đáp lại: “Chào buổi sáng!”



      Khang Hạo nghỉ phép xong, tâm tư dường như còn ở trong rừng, đặc biệt hưng phấn, “Trần Ích, cậu phải đổi cách xưng hô , phải là, họ, chào buổi sáng!”



      Trần Ích làm mặt nghiêm túc căn bản để ý đến khiêu khích của , Khang Hạo thấy biểu gì cũng mất vui nên im lặng, Cúc Như Khanh nhìn bọn họ, gì, mọi người ai nấy đều biết lợi hại của mối quan hệ này, ngoài miệng tùy tiện trêu chọc cũng chừng mực.



      Ba người vào phòng làm việc, Cúc Như Khanh ngồi vào ghế của , Khang Hạo và Trần Ích chia ra ngồi đối diện, Cúc Như Khanh : “Khang Hạo, cậu đến nhà máy giới thiệu sản phẩm cho mấy khách hàng quan trọng, còn Trần Ích tiếp tục lưu ý đến tin tức của Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều.”



      “Vâng!” Hai người chia nhau làm việc.



      Công ty Mặc Thị.



      Triển Thanh Thanh vừa đến công ty, liền chạy vào phòng làm việc của Mạc Thiên Trần, nhận được hàng của công ty bách hóa gửi đến, “Đại tiểu thư, chị thương hại em sao?”



      Mặc Thiên Trần nhìn , “Em thích mấy món đồ đó?”



      “Thích!”



      “Vậy là được rồi.”



      Triển Thanh Thanh than tiếng, “Thích về mặt vật chất, dù sao cũng đỡ hơn có, dù sao cũng là định số. Thích người lại khiến mình khổ sở như vậy, mua đồ có thể chữa trị được nỗi đau sao!”



      Mặc Thiên Trần thấy vẫn chán nản như cũ, khuyên nhủ, “Thanh Thanh, Cúc gia trong lúc đấu đá lẫn nhau, ông cụ tác hợp đôi uyên ương này, mục đích đơn giản là muốn hóa giải chiến tranh gia tộc thôi, em đừng quá đau buồn.”



      Triển Thanh Thanh liếc mắt, “Đây chỉ là bề ngoài thôi, chị cho rằng em hiểu gì sao? Bây giờ em hai mươi sáu tuổi, phải tiểu nương mười sáu tuổi đâu, dù gì em cũng là người khinh thục nữ, thất tình là chuyện như cơm bữa. Trần Ích nếu thích em lòng, sao lúc gặp mặt có biểu gì?”



      “Khụ khụ…” Mặc Thiên Trần sặc nước miếng, quả nhiên chọc nổi người khinh thục nữ! Lời ra khác nhau xa!



      “Khụ khụ cái gì, nếu bị ho tối về bảo Cúc tiên sinh mua trà sơn lộ cho chị uống.” Triển Thanh Thanh tiếp tục vẻ xem thường, “Có điều, tiền quần áo em phải trả cho chị đúng ?”



      Mặc Thiên Trần kéo dài điệu: “Em —— —— cái gì?”



      Triển Thanh Thanh vô hạn thành kính đáp: “Thôi, trả! Em cả đời đàng hoàng làm việc cho Mặc Thị, là trung thành với chị, hai là nếu em tìm được người đàn ông của đời mình, cũng có lương hưu để an hưởng tuổi già.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :