1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 314: nhau: Đồ tắm

      Beta: N.P



      “Nhưng bỏ mồi vào lưỡi câu, cá làm sao mắc câu?” Mặc Thiên Trần vẫn hiểu được.



      Cúc Như Khanh cười đáp: “Em nhìn thấy mắc mồi, đâu có nghĩa là có mồi?”



      “A…” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt.



      Cúc Như Khanh chỉ chỉ mặt nước biển còn lưu lại những vật lơ lửng, “Mấy cái đó là mồi câu cá mắc vào lưỡi câu, thả chúng ở đây trước lúc thả cần câu, khiến cá nó ăn trước, sau đó chúng mắc câu.”



      “Nhưng mấy con cá ăn no, sao còn cắn vào lưỡi câu của ?” Mặc Thiên Trần gãi gãi đầu.



      Cúc Như Khanh giọng cười đáp: “Mấy con cá kia cũng có tư tưởng như người, huống chi động vật cũng rất tham lam, giống hệt con người, nếu ăn vào trong miệng rồi sao có đạo lý buông tha dễ dàng.”



      rất lợi hại nha!” Mặc Thiên Trần sùng bái nhìn , triết lý câu cá sớm áp dụng trong cuộc sống, khó trách Phí Cường Liệt lần nào cũng mắc câu.



      mở trừng hai mắt, chợt : “Em cũng hiểu được đạo lý.”



      “A, đạo lý gì đó?” Cúc Như Khanh nhìn phơi nắng, gương mặt thoáng hồng hồng.



      Mặc Thiên Trần bộ mặt phớt tỉnh đáp: “Là Khương Thái Công câu cá, cái gọi là cá tự cắn câu cũng chỉ là gạt người, ông ta nhất định là trước đó thả mồi câu vào nước, cho nên những con cá kia mới mắc câu.”



      “Cũng có chút đạo lý.” Cúc Như Khanh dụ dỗ .



      “Mau mau, lại có cá mắc câu…”



      Mặc Thiên Trần hoan hô, tối nay lại có canh cá ngon để uống.



      Mặt trời chiều ngã về Tây, bờ biển cảnh sắc cực kỳ tuyệt vời.



      Mặc Thiên Trần tựa vào bả vai của Cúc Như Khanh, hưởng thụ ngày nghỉ dễ có của bọn họ.



      Lúc này bọn họ lại gần bờ, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du dùng chân nghịch cát bờ, có ý tưởng vẽ tranh cát.



      “Mẹ, con muốn bơi…”



      Cúc Hoài Cẩn chạy tới, chui vào ngực Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần, “Ba, mẹ, chúng ta bơi, được ?”



      Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Khanh, sau đó với Cúc Hoài Cẩn: “Ba con bị thương, vào nước biển đau, mẹ với con cùng bơi, có chịu ?”



      “Được!” Cúc Hoài Cẩn vui vẻ.



      Hai mẹ con cùng thay đồ tắm, Cúc Hoài Cẩn mặc đồ bơi trẻ con, nắm tay Mặc Thiên Trần ra.



      “Mẹ, xem kìa, bên cạnh ba có rất nhiều phụ nữ vây quanh, mấy người đó còn ăn mặc ít vải.” Cúc Hoài Cẩn vừa chạy vừa .



      Mặc Thiên Trần nhìn sang, quả nhiên bên cạnh Cúc Như Khanh có rất nhiều phụ nữ, người đàn ông này biết trêu hoa ghẹo nguyệt, kéo Cúc Hoài Cẩn, “Được, chúng ta tắm ở đây, qua bên kia ít người hơn.”



      “Á á, mẹ ghen!” Cúc Hoài Cẩn kêu lên vui mừng nhào vào nước biển.



      “Cẩn thận.” Mặc Thiên Trần vội vàng kéo lại, từ từ dẫn nhóc hòa vào làn nước.



      Chạng vạng tối, bờ biển có mặt trời lặn, hải âu bay lượn, có đàn ông mặc quần bơi, có phụ nữ với đủ loại áo tắm, các loại màu da, các loại vóc người bên bờ biển tạo thành phong cảnh mặt trời lặn, khí cực kỳ vui vẻ.



      Cúc Như Khanh vốn nhắm mắt nằm bờ cát tắm nắng, mấy phụ nữ kia lại vây quanh , tầm mắt của tập trung vào phía có Mặc Thiên Trần, nhìn được, còn vừa nhìn, mặc đồ bơi hai mảnh, vốn có màu da óng ánh trong suốt, giờ chỉ mặc bộ đồ tắm hai mảnh buộc dây màu đen, vóc người hoàn mỹ liền ra trong mắt người khác.



      nhất thời vươn người, xô đám phụ nữ xung quanh ra, để Trần Tiêu chăm sóc Cúc Cầm Du, mắt nhìn thấy bà xã và con bị đám đàn ông vây vào giữa, liền trực tiếp nhảy vào biển, nước biển mằn mặn thấm ướt cánh tay bị thương của , thở ra hơi, sau đó bơi đến chỗ Mặc Thiên Trần và Cúc Hoài Cẩn.



      Lúc này, Cúc Hoài Cẩn ngồi trong chiếc phao bơi nho , Mặc Thiên Trần đứng thẳng trong nước, dẫn theo đứa bé dám ra chỗ sâu, chỉ ở chỗ nước cạn, cho nên từ hông trở lên, vóc người đều lộ ra ngoài, tận hưởng ánh mặt trời lặn về phía Tây.



      “Mẹ, rất nhiều và chú ở đây đều nhìn mẹ đấy! Vậy là hòa nhau rồi, mẹ xem, bọn họ vây xung quanh chúng ta tạo thành vòng bảo vệ rồi…”



      Cúc Hoài Cẩn ngồi trong chiếc phao hình con vịt vô cùng đáng , bơi vòng vòng, vui vẻ vỗ tay, Mặc Thiên Trần đứng trong nước nhìn sang chỗ Cúc Như Khanh, mấy người nữ tản , mà cũng thấy đâu.



      Chẳng lẽ cùng mấy người nữ đó rồi?



      Mặc Thiên Trần cảm thấy buồn cười vì suy đoán của mình, thu hồi tầm mắt, dùng hai tay vịn con vịt của Cúc Hoài Cẩn bơi vòng, nhìn con cười vui vẻ, cúi đầu, hôn cái lên khuôn mặt con .



      Đây là kết quả lần đầu tiên giao dịch tạo thành, cuối cùng còn có thể tu thành chính quả, đối với Mặc Thiên Trần, vô cùng cảm tạ.



      lúc cùng con chơi đùa, hai chân chợt bị người ôm lấy, sợ hết hồn, cúi đầu xem xét, trong nước biển trong suốt chính là Cúc Như Khanh, bơi tới bên người , lời nào liền ôm chân bơi ra chỗ sâu.



      “Như Khanh, buông tay…” Mặc Thiên Trần giãy dụa thoát, nóng nảy, “Hoài Cẩn còn , thể ra chỗ xa hơn…”



      Cúc Như Khanh căn bản nghe, lôi ra đến chỗ với chân tới, mới thả ra, Mặc Thiên Trần chân chạm đất, nước qua khỏi đầu, liền thấy con vịt của Cúc Hoài Cần ngồi.



      Cúc Như Khanh tay nắm hông của , nâng đứng lên chút, cũng nổi lên mặt nước, Mặc Thiên Trần chỉ có thể dính vào người , lý do của vô cùng đầy đủ, “Bây giờ là chạng vạng tối, nhưng nếu phóng xạ chiếu trực tiếp vào da, ngày mai em bị lột da, tổn hại đến da.”



      Mặc Thiên Trần nhìn thân mình trắng noãn và màu da cổ đồng của tạo thành tiên minh đối bỉ, cũng cảm thấy có chút căng thẳng, thân thể của có chút nóng lên, nhìn chung quanh phát có rất nhiều người đều nhìn bọn họ.



      “Thả em xuống….” giọng .



      Cúc Như Khanh những thả, ngược lại dùng tay đỡ mông trắng của , để quấn đôi chân thon dài xung quanh hông , “Ai cho em ăn mặc như vậy dụ dỗ người khác?”



      Mặc Thiên Trần lập tức hiểu ra, người đàn ông này đúng là bá đạo, chỉ cho phép châu quan đốt lửa, cho phép dân chúng đốt đèn, “Em cũng thấy có rất nhiều phụ nữ ăn mặc ít vải hơn em, vây quanh bên cạnh !”



      “Cho dù các ấy cởi hết đứng trước mặt , cũng quan tâm.” Cúc Như Khanh hừ tiếng.



      Mặc Thiên Trần cong môi khẽ mỉm cười, tay ôm lấy cổ , tay khác đỡ con vịt bơi của Cúc Hoài Cẩn, bên tai : “Em mặc cái này nhìn đẹp lắm sao?”



      “Đẹp hơn nữa cũng chỉ để cho mình xem.” Cúc Như Khanh kéo thân thể xuống, chỉ có thể lộ đầu ra khỏi mặt nước, toàn bộ thân thể đều chìm trong biển.
      mongmanhneleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 315: nhau: Tắm nắng

      Beta: N.P



      Trời mới biết, mặc áo tắm trông mê người cỡ nào!



      Trong làn nước biển trong suốt, Cúc Như Khanh cũng có thể thấy được vóc người xinh đẹp của , giống như mỹ nhân ngư bơi tới lui bên người , màu sắc trắng đen tương phản, hấp dẫn tầm mắt của cực độ, khiến hận được hoàn toàn vây lại, để cho những người đàn ông khác nhìn thấy.



      Mặc Thiên Trần giống như hải tảo bám người , bĩu môi: “ quá bá đạo…”



      phải đệ nhất thiên tài bá đạo như vậy!” Hai đầu lông mày ngưng tụ.



      Mặc Thiên Trần lúc này mới nhìn thấy cánh tay bị thương của ngâm trong nước, khỏi cau mày : “Xem kìa, vết thương vẫn chưa khỏi, sao lại chạy xuống nước làm chi?”



      sợ em và con chết chìm.” Cúc Như Khanh xong vuốt ve Cúc Hoài Cẩn bơi trong con vịt.



      Cúc Hoài Cẩn nở nụ cười: “Ba sợ vóc người của mẹ bị đàn ông khác thấy hết!”



      “Con lại biết…” Mặc Thiên Trần ngắt khuôn mặt nhắn như trứng của đứa bé.



      Mặc Thiên Trần trượt khỏi người Cúc Như Khanh, có chăm sóc Cúc Hoài Cẩn, có thể tự do bơi vài vòng quanh họ, nước biển lạnh bao quanh , có thể nhìn thấy bắp chân ngắn ngủn của con ngừng nhích tới nhích lui, và hai chân hữu lực của Cúc Như Khanh, đứng thẳng trong nước, bơi về bên cạnh bọn họ, hôn lên gò má Cúc Hoài Cẩn cái, sau đó cùng Cúc Như Khanh đứng giữa biển ôm hôn.



      Chưa bao giờ cảm thấy giống thế này trước đây, nhưng số mạng sắp đặt, cuối cùng trời cao cũng chiếu cố đến , phủ hạnh phúc xuống người .



      Ba người từ biển lên, Cúc Như Khanh ôm Cúc Hoài Cẩn, còn Mặc Thiên Trần ôm lấy cái phao hình con vịt, cùng nhau lên bờ.



      Cả nhà cùng bờ cát, nhất thời thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác.



      Người đàn ông cao lớn đẹp trai, người phụ nữ có vóc người cực nóng, trong ngực còn có con đáng , nước da trắng ngần như thủy tinh, mấy phụ nữ vây quanh Cúc Như Khanh lúc nãy cũng nhìn sang.



      “Người ta có bà xã và con đấy…”



      “Đương nhiên là để ý tới chúng ta….”



      “Nhưng xem bụng người phụ nữ đó có vết sẹo…”



      “Đúng nha! Nhìn y như con rết, quá xấu…”



      Cúc Như Khanh nghe đến đó, hai mắt lạnh lẽo ngừng bắn ra những tia sắc lạnh về phía mấy người phụ nữ bát quái.



      Mặc Thiên Trần bên cạnh , lời nào, ngay cả vẻ mặt, cũng trước sau thong dong.



      Mấy người nữ kia nhận được ánh mắt lạnh như băng của Cúc Như Khanh, đành phải ảo não chuyển hướng nơi khác, số khác rời khỏi bờ cát.



      Cúc Như Khanh đưa tay ôm Mặc Thiên Trần vào ngực, nhàng câu: “Xin lỗi.”



      Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười: “Sao lại vậy! Vết thương này nếu người hiểu biết nhìn vào biết đó là vết thương do sinh nở, người biết dĩ nhiên hiểu. thế gian này người hiểu được hiểu, hiểu được cũng chẳng sao. Làm người mẹ, vết thương như vậy phải là xấu xí, ngược lại còn vô cùng vinh quang.”



      xong cũng nhìn về phía Cúc Hoài Cẩn trong ngực Cúc Như Khanh, có con như vậy, đền bù tất cả tổn thương.



      Cúc Như Khanh ôm cả hai mẹ con vào ngực, chuyện qua hãy cho nó qua , những thứ tốt đẹp chính là ở trước mắt, bọn họ vẫn còn ngày mai.



      Cả nhà trở lại du thuyền, Dương Mi đưa hai đứa trẻ tắm rửa.



      Mặc Thiên Trần cũng trở về phòng tắm rửa, đứng dưới vòi nước, còn chưa kịp cởi đồ bơi người ra, Cúc Như Khanh vào.



      “Em còn chưa tắm xong!” nhìn ánh mắt rực lửa của , cũng biết muốn làm gì.



      Cúc Như Khanh tới, đứng dưới vòi nước giống , “Tốt quá, chúng ta cùng tắm.”



      Mặc Thiên Trần vừa tiếp xúc với da tay của , người khỏi nổi lên phản ứng, cảm thấy nóng hừng hực, hơn nữa người đàn ông chỉ mặc cái quần bơi người, còn người , cũng là dưới hai mảnh nho vải vóc vây lại thôi.



      Vòi nước từ xả xuống, văng xuống người bọn họ, bọt nước văng tứ phía, hai tay giữ lấy hông của , nhìn bộ dạng xinh đẹp , “Vật , ăn mặc ít như vậy, em muốn dụ dỗ sao?”



      “Nào có…” chỉ là trời sinh vóc dáng rất đẹp thôi.



      “Vật ăn ở hai lòng….” cúi đầu hôn lên môi .



      Mặc Thiên Trần nhìn , thân thể càng ngày càng nóng lên, cười hỏi: “Chúng ta có phải là cuồng nhiệt ?”



      Cúc Như Khanh nhịn được cười, “Sao hỏi như vậy?”



      “Chúng ta kết hôn trước, sau, trở thành chuyện cổ nhân rồi.” Mặc Thiên Trần nhìn ánh mắt của , “Như Khanh, em ?”



      “Em ?” hỏi ngược lại .



      Mặc Thiên Trần cắn cắn môi: “Em từng đọc được đoạn văn, thế này. Theo các khoa học gia phân tích: giữa nam nữ sinh ra lực hấp dẫn, đó là loại phản ứng hóa học, có thể truyền dẫn qua lại thông qua ánh mắt, da thịt tiếp xúc mà sinh ra, bắt đầu từ đại não, dọc theo thần kinh đến máu, tiếp theo làm da đỏ lên, thân thể nóng lên, thậm chí xuất mồ hôi, tâm tình cũng cực độ kích động, những thứ này chính là cảm giác nam và nữ nhau.”



      xong mỉm cười nhìn vào mắt của , nếu đến cảm giác khi làn da của hai người tiếp xúc nhón chân lên, ôm lấy cổ : “Em có cảm giác này lâu, sao?”



      “Có từ lúc nào?” Cúc Như Khanh dường như rất có hứng thú muốn biết.



      Mặc Thiên Trần từ khoảng cách gần nhìn , hai người chóp mũi chỉ cách nhau tấc, “Thời gian cụ thể em nhớ được, dù sao sau khi kết hôn bao lâu có loại cảm giác này, nhưng khi đó lại biết đó chính là .”



      “Làm sao cũng nhận ra nhỉ?” Cúc Như Khanh cười rất đẹp.



      “Ngay cả em còn nhận ra.” Mặc Thiên Trần thân mật chạm cái vào chóp mũi .



      Cúc Như Khanh hôn lên môi lần nữa, hai người đứng dưới bọt nước kích tình hôn nhau nóng bỏng.



      “Còn …” Mặc Thiên Trần lầu bầu, “ vẫn chưa ?”



      ?” Cúc Như Khanh tay có động tác, “ dùng hành động thực tế chứng minh cho em thấy, em …”



      Kế tiếp, Mặc Thiên Trần còn cơ hội chuyện vô ích, chìm đắm trong thế công mãnh liệt của



      Mặc dù là trời chạng vạng tối, nhưng da của Mặc Thiên Trần vẫn dấu vết, dù ràng, nhưng Cúc Như Khanh nhìn bộ dáng lúc này của , khàn khàn giọng: “Lần sau, đặc biệt mua hòn đảo, mang hai màu da của em ra phơi thành màu luôn…”



      Mặc Thiên Trần vung quyền đánh vào lồng ngực , nghe có người thích xoa dầu toàn thân, sau đó phơi nắng thành màu da, cứ mặc gì hết, chỉ vì phơi màu da, còn chưa muốn đâu!



      sợ, chỉ có ở bên cạnh…” ôm lấy , hai người thân mật kết hợp lại với nhau…



      Trong phòng, ngoài tiếng nước chảy ra, là thanh phụ nữ nhàn nhạt ngâm xướng, và tiếng thở của đàn ông ra sức cày cấy, gian phòng nhiệt độ ngừng lên cao, người của hai người biết là dấu vết hay bọt nước, hòa lẫn với mồ hôi lấm tấm do đương cuồng nhiệt….



      Chương 316: nhau: Sấm sét giữa trời quang

      Beta: N.P



      Mặc Thiên Trần từ khi trở về từ kỳ nghỉ phép với Cúc Như Khanh du thuyền, mối quan hệ hai người vẫn như trước, sống riêng, nhưng vẫn hẹn gặp nhau.



      Tình cảm của hai người, đạt tới mức độ ngọt ngào mà trước nay chưa từng có.



      Cúc Như Khanh đối với Phí Cường Liệt vẫn ngừng dùng mồi để săn đuổi, vẫn tiếp tục tìm kiếm tung tích Chu Tiểu Kiều, dĩ nhiên, Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, hai em sau khi bị dạy dỗ trước mộ Cúc Thiên Kỳ, tạm thời trốn về Cúc gia đại viện, dám lỗ mãng nữa.



      Tâm tình của Mặc Thiên Trần cũng nhờ mối quan hệ với Cúc Như Khanh khá hơn trước mà trở nên tốt hơn.



      Đột nhiên có ngày, nhận được điện thoại của Nhâm Thần Vũ: “Thần Phong mất tích.”



      Tin như thế, nghi ngờ gì chính là sấm sét giữa trời quang.



      “Cái gì?” Mặc Thiên Trần ngờ chuyện lại đến mức này, lập tức chạy tới bệnh viện, liền thấy Nhâm Thần Vũ khóc, “Chị Vũ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thần Phong đâu? Sao ấy lại mất tích?”



      Nhâm Thần Vũ nhìn , “Thiên Thiên, kể từ lúc chị bảo em đừng quấy rầy Thần Phong, từ đó em vào thăm nó nữa, Thần Phong ngoài miệng có gì, nhưng chị hiểu trong lòng nó vẫn muốn gặp em, nó biết đó chỉ là giấc mơ hão huyền, cũng biết cả đời này hai đứa thể ở bên nhau, nhưng nó vẫn cố chấp như vậy, nó quên được em. Lúc bác sĩ Hanibal cho chúng ta biết, cánh tay của Thần Phong nhất thời thể trị khỏi, lúc đó nó rất bình tĩnh, mọi người đều thể chấp nhận được kết quả này, nhưng Thần Phong lại rất bình tĩnh khiến ai nấy đều sợ…”



      “Chẳng lẽ ấy vì vậy mới mất tích, khiến mọi người thể tìm được?” Đừng là Nhâm Thần Phong tiếp nhận nổi kết quả đó, ngay cả Mặc Thiên Trần cũng vậy, làm sao cũng chấp nhận nổi chuyện cánh tay của Nhâm Thần Phong từ nay về sau trở thành tàn phế, nếu như trời cao an bài kết cục này cho Nhâm Thần Phong, muốn làm sao cũng thể thay đổi được kết cục này.



      Nhâm Thần Vũ khóc: “ giờ chị cũng biết Thần Phong ở đâu, Thọ Tề cho người tìm, nhưng vẫn chưa có kết quả, biết bây giờ Thần Phong sống chết thế nào, bảy năm trước nó vượt qua được kiếp nạn lớn, nhưng chẳng lẽ kiếp này thể vượt qua, bây giờ lại thành người tàn tật, Thần Phong của chúng ta đúng là mạng khổ mà…”



      Mặc Thiên Trần rơi lệ, Nhâm Thần Phong khốn khổ, đều do hại trở thành tàn tật. lau khô nước mắt, sau đó trở lại phòng làm việc của bác sĩ Hanibal, “Bác sĩ, cánh tay của Thần Phong, thể dùng kỹ thuật khoa học tiên tiến khôi phục sao?”



      “Cúc phu nhân, xin lỗi, tôi tận lực.” Bác sĩ Hanibal lắc đầu, “ xem, bây giờ tôi vẫn phải ở đây, Cúc phu nhân, có thể…”



      Mặc Thiên Trần biết ông ta vẫn còn nơi này, là do Cúc Như Khanh chưa cho , nhưng bác sĩ tận lực, cho dù chịu thả người, cũng có cách nào.



      “Bác sĩ Hanibal, cảm ơn ông, cảm ơn ông cố gắng chữa cho Thần Phong.” Mặc Thiên Trần rưng rưng đáp: “Tôi lại với Như Khanh, sớm ngày cho ông về nhà đoàn tụ với người thân.”



      xong ra, Nhâm Thần Phong, đâu rồi chứ?



      Mặc Thiên Trần nghĩ lại lần trước tìm được ở chỗ hoa bỉ ngạn, liệu lần này, có đến nơi đó ? Mặc Thiên Trần tìm tới, nhìn thấy bóng dáng của , biết còn có thể đâu được?



      Thần Phong, Thần Phong, ở đâu? Trời tuyệt đường người, làm sao có thể tự mình bỏ cuộc!



      Mặc Thiên Trần rời khỏi bờ sông, tới tiệm sách báo, tiệm trưng bày, viện ca kịch, những nơi mà Nhâm Thần Phong thích đến, đều tìm, nhưng vẫn thấy Nhâm Thần Phong.



      Mặc Thiên Trần mệt mỏi ngồi xuống bậc thang, nhìn sắc trời sắp tối, trong lòng nhớ đến Nhâm Thần Phong, rồi lại khổ não biết tìm ở đâu.



      Cuối cùng, Cúc Như Khanh tìm đến , ôm hai đầu gối ngồi khóc thút thít trong đêm.



      “Như Khanh, tìm thấy Thần Phong…” Mặc Thiên Trần nhìn , cực kỳ đau lòng, “Nếu lúc đó phải tại em, ấy bị thương, tay cũng trở nên tàn phế, càng vì điều đó mà bỏ , Như Khanh, Như Khanh…”



      Cúc Như Khanh lau nước mắt của , “ tìm được .”



      “Ừ, nhất định phải tìm được ấy, em nhất định phải nghĩ cách chữa khỏi tay cho ấy.”



      Qua tuần lễ, Mặc Thiên Trần vẫn có tin tức gì của Nhâm Thần Phong, ngày nào cũng vì vậy mà hao tổn tinh thần, Nhâm Thần Phong chính là tâm bệnh của , tìm được , đau khổ cả đời.



      Cúc Như Khanh thấy Mặc Thiên Trần ngày càng gầy gò, khỏi có chút tức giận: “Trần, thân thể của em gầy rất nhiều, Nhâm Thần Phong là người trưởng thành, biết tự chăm sóc mình, bây giờ chỉ muốn trốn tránh, thể chấp nhận , chẳng lẽ em cũng muốn giống sao?”



      Mặc Thiên Trần nhìn , “Như Khanh, phải ai cũng kiên cường được như , Thần Phong ấy làm được, em cũng làm được, là người cao cao tại thượng, còn em chỉ là người bình thường thôi…”



      “Vậy em muốn đau lòng như vậy mãi sao? Tự tổn thương thân thể mình vậy à?” Cúc Như Khanh dĩ nhiên đồng ý với , “Có phải em vẫn còn ta?”



      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần ngờ tới lúc này rồi, vẫn còn nhắc đến chuyện đó, “Em rồi, em đối với ấy còn cảm giác, đó chỉ là chuyện lúc trước, là quá khứ rồi, chẳng lẽ vì phải người đầu tiên em , nên mới nghi kỵ tình cảm của em sao? Cuộc sống phải là phim nhiều tập, em cả đời này cũng chỉ yên …”



      Cúc Như Khanh trầm mặc gì, đốt điếu thuốc, lúc hút thuốc, hai người đều im lặng, chờ hút xong, mới : “ bắt được Chu Tiểu Kiều, cho Nhâm Thần Phong câu trả lời thỏa đáng, như vậy em có cảm thấy khá hơn chút nào ?”



      “Như Khanh, chẳng lẽ vẫn chưa hiểu? Cho dù bắt được Chu Tiểu Kiều, cho dù có chém ta thành trăm mảnh, cho dù ta có tan thành mây khói, cũng thể làm Cúc Như Phong sống lại, Thần Phong cũng vì vậy mà phục hồi được cánh tay tàn phế.” Mặc Thiên Trần than tiếng, “Tất cả mọi chuyện thể trở lại như lúc đầu.”



      Cúc Như Khanh đốt thêm điếu thuốc, đương nhiên cũng biết tất cả thể trở về như trước, tạo thành hậu quả như thế, tại gì cũng đều vô ích, chỉ muốn bù đắp cho phần nào.



      lát sau, Mặc Thiên Trần đứng lên, đến bên cạnh , đoạt lấy điếu thuốc bên khóe miệng , nhìn sâu vào hai mắt .
      mongmanhneleta thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 317: : và em cùng khổ

      Beta: N.P



      Mặc Thiên Trần nhàng : “Được rồi, đừng nản, em biết cũng rất khổ sở, nhưng xin tin tưởng em, cho dù em có dùng cách nào tìm được Thần Phong, cũng nhất định phải là do tình , được ?”



      Cúc Như Khanh vẫn trầm mặc gì, chỉ vươn tay, ôm vào lòng, “Trần, lòng của em, là của , đúng ? Em cũng vì vậy mà phân chia cho người khác, đúng ?”
      Chỉ là chắn ngang giữa hai người, chỉ có Nhâm Thần Phong, nếu như tồn hại, nếu như ở trước mắt của bọn họ, tất cả đều có cách giải quyết, đằng này, tại vẫn nguyên nhân mất tích, làm sao có thể có nhớ thương có mong mỏi của Mặc Thiên Trần? Nếu cứ rành mạch tiếng rồi rời khỏi, vậy mọi vương vấn trong lòng cũng có thể tan biến.



      Nhưng ai cũng biết, phải như thế!



      ai biết nơi nào, biết bây giờ thế nào, cũng có ai gặp được .



      , cứ như vậy biến mất trong biển người, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng tồn tại.



      Mặc Thiên Trần cũng đưa tay vòng chắc hông của Cúc Như Khanh, “Như Khanh, em hi vọng mang chuyện này ra, khiến em và Thần Phong bị dồn vào bên đến mức vãn hồi được?”



      Cúc Như Khanh nhìn , “ tận lực khồng chế bản thân đến.”



      biết em phải có ý đó, Như Khanh.” Mặc Thiên Trần rưng rưng nhìn , “ giúp em giải quyết việc công ty được ?”



      “Em nhất định phải tìm được Nhâm Thần Phong?” Cúc Như Khanh lập tức hiểu ý .



      “Vâng!” trịnh trọng gật đầu, “Em muốn tìm ấy, nhất định phải tìm ra, cho dù ấy quan tâm đến bản thân, em cũng cho phép ấy buông thả.”



      “Em muốn tìm bao lâu? tuần? tháng? Nửa năm? Hay là năm?” Cúc Như Khanh buông ra.



      Mặc Thiên Trần lắc đầu: “Em biết, nhưng em tin nhất định có thể tìm ra.”



      “Nếu như là cả đời?” Hai mắt đau đớn.



      “…” Mặc Thiên Trần im lặng nhìn .



      lạnh lùng : “Nếu như cái giá để tìm được là cả đời sao? Em cũng muốn làm như vậy sao? Như vậy cam kết của em với sao? Em là vợ của , cả đời này em phải sống cùng thế nào?”



      Hai hàng nước mắt trong suốt rơi xuống, đáp: “Như Khanh, em mãi mãi là vợ , cũng mãi mãi là chồng em, chỉ là việc tìm Thần Phong, em vẫn hy vọng có thể nhận được ủng hộ của .”



      “Thần tình Plato luôn khinh thường chuyện đó, em bôn ba chân trời, sau đó cho biết, cho dù em tìm người nào, cho dù em ở đâu, trái tim vĩnh viễn cũng ở người của ?” Cúc Như Khanh hừ tiếng “Trần, cái đó cũng chỉ là tình hư cấu thôi, thời gian là vũ khí cực kỳ có lực sát thương, ai có thể chiến thắng nó, nó có thể chặt đứt tất cả tình cảm của và em, cũng là phần mộ mai táng cho em với .”



      Mặc Thiên Trần đưa tay muốn cầm tay của , lại bị tránh ra, “Như Khanh, Như Khanh, đừng nghĩ nghiêm trọng như vậy…” vội vàng biểu đạt ý nghĩ của mình, rồi lại nghẹn ngào biết gì cho phải, “Như Khanh, em nhất định sớm trở lại, nhất định phải tin em được ?”



      Cúc Như Khanh đưa lưng về phía , gì, Mặc Thiên Trần từ phía sau ôm lấy “Như Khanh, nên như vậy, đừng như vậy.”



      “Vậy em có thể ?” chỉ là thầm đáp.



      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần sau lưng khóc lớn, ngừng gọi tên , “Như Khanh… Như Khanh…”



      Giọng Cúc Như Khanh trở nên mờ ảo, “Em có thể buông ra, nhưng có thể buông Hoài Cẩn và Cầm Du ?”



      Vừa nhắc đến bọn , Mặc Thiên Trần khóc thương tâm hơn, ôm lấy càng chặt, bỏ được, làm sao cũng bỏ được.



      “Như Khanh, em bỏ được , cũng bỏ được Hoài Cẩn và Cầm Du…”, vừa khóc vừa “Như Khanh, Như Khanh, nhưng bây giờ em cũng biết làm thế nào? Chẳng lẽ cứ để Thần Phong biến mất như vậy?”



      Qua lúc, Cúc Như Khanh mới xoay người, ôm Mặc Thiên Trần khóc đến muốn ngất vào ngực, “Trần, em còn có , đúng ? có thể giúp em, em phải thử tin , thử dựa vào , cho dù có ghét Nhâm Thần Phong nhiều đến đâu cũng để cho biến mất như vậy. phái thêm ít người tìm , cho dù ở đâu, sống hay chết, chúng ta đều tìm ra kết quả. Đúng ?”



      xin lỗi, Như Khanh, là em làm việc đủ tốt…” Đôi tay của Mặc Thiên Trần ôm chặt lấy cổ , “ xin lỗi, Như Khanh, có phải em tổn thương ? Em cũng muốn như vậy, muốn…”



      “Đây phải lỗi của em, là ngờ mọi chuyện lại có kết cục như vậy.” Cúc Như Khanh an ủi , “Là do đánh thấp lực sát thương của Chu Tiểu Kiều, là làm tổn thương em.”



      phải, phải…” Mặc Thiên Trần ôm chặt , “ tổn thương em, Như Khanh, từ trước tới nay chưa bao giờ tổn thương em, xảy ra những chuyện này, đều phải lỗi của em và , chúng ta cũng chỉ thân bất do kỷ thôi, em chỉ muốn đền bù thương tổn cho Thần Phong…”



      Cúc Như Khanh khẽ than, “Em lấy thiện lương đền bù tổn thương, nếu xuất thêm càng nhiều tổn thương hơn phải làm sao? Cứ như vậy mà tuần hoàn sao? Khi em đền bù tổn thương cũ, lại xuất thêm nhiều tổn thương mới, thế đó mãi mãi là bức tường chắn ngang giữa và em, Trần, em biết điều đó ?”



      “Đừng nữa, Như Khanh…” Mặc Thiên Trần hôn lên môi , môi của hơi khô, hôn lên đôi môi mỏng của , hôn hồi cũng thấy động tĩnh, chẳng lẽ tổn thương ở thời điểm này, khiến tình cảm dành cho nhau cũng bị tổn hại rồi sao?



      Việc này xảy ra cũng vì tình thế ép buộc mà biết theo ai, muốn dùng cái hôn để xóa những thương tổn này, lại phát vẫn rất khó khăn.



      Mặc Thiên Trần rời khỏi môi , “Như Khanh, em biết phải gánh chịu áp lực rất lơn, mặc dù chưa bao giờ , nhưng em biết. Thế lực của Phí Cường Liệt chưa hoàn toàn thanh trừ, nhìn mặt mũi của ông nội dù bác cả và chú út làm chuyện sai gì, đều muốn tha cho họ con đường sống, cho dù họ đối với có bao nhiều hiểu lầm và hãm hại, đều muốn tiếp tục chức vụ Chủ tịch, tình cảnh của em hiểu, Như Khanh…”



      Cúc Như Khanh cúi đầu hôn lên đôi môi khô nứt của , ngậm môi vào trong môi , Măc Thiên Trần nhàng run rẩy, khổ, cũng vậy, nỗi khổ của là vì Nhâm Thần Phong, cũng khổ vì thù trong giặc ngoài, chuyện duy nhất có thể làm là loại trừ, dù có năng lực, cũng biết thể làm như vậy, đời này chuyện đau khổ nhất, chính là biết có thể làm lại thể làm được.



      Sau khi ôm hôn, nâng khuôn mặt nhắn của lên: “Trần, em hiểu là được rồi, bây giờ còn muốn ?”



      Chương 318: : Ngày 6 tháng 7

      Beta: N.P



      Mặc Thiên Trần nhìn , “Được, em chờ tin của .”



      “Ừ, dốc toàn lực tìm .” Cúc Như Khanh cam kết.



      Sau khi hai người nhất trí việc tìm Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần có khổ tâm trong lòng, cũng hề trước mặt Cúc Như Khanh đến nỗi thương tâm của , vì bọn họ đều là người bị hại, thể để tổn thương từ người khác, áp đặt lên người đối phương.



      Cúc Như Khanh điều động nhân lực Cúc Thị, tiến hành điều tra vị trí của Nhâm Thần Phong, mặc dù vẫn chưa tìm được, nhưng có lòng tin, nhất định có thể tìm được , giải quyết khúc mắc trong lòng Mặc Thiên Trần.



      tháng sau, công ty Mặc Thị.



      Kể từ sau khi Nhâm Thần Phong mất tích, Mặc Thiên Trần vẫn lòng khúc mắc, nghiệp vụ của công ty ứ đọng ít, lịch trình làm việc trong ngày đều do tay Triển Thanh Thanh sắp xếp, số chuyện cũng là Triển Thanh Thanh tự mình giải quyết.



      “Đại tiểu thư, em trước.” Triển Thanh Thanh gõ cửa, ló nửa cái đầu vào.



      Mặc Thiên Trần như rơi vào sương mù, “Em đâu vậy?”



      “Hôm nay đến nhi viện, em thấy gần đây tinh thần của chị vô cùng khẩn trương, Nhâm tiên sinh vẫn chưa có tin gì nên em thay chị đến đó.” Triển Thanh Thanh đáp.



      Mặc Thiên Trần nhìn lịch, hôm nay là ngày 6 tháng 7, chính là ngày xảy ra đêm bán mình kia, hàng năm vào ngày này, đều u hơn so với ngày 1 tháng 5, như viện thăm bọn , hy vọng những đứa trẻ kia có thể an ủi trái tim mình.



      nhanh, mới đó mà bảy năm rồi, bảy năm thời gian, bảy năm chời đợi, chịu lắm cay đắng vẫn phải chờ đợi…



      Cũng may, tại có Cúc Như Khanh, có Cúc Hoài Cẩn, tất cả những điều mong chờ đều đến, cho dù có bao nhiêu đau khổ, có thể được ở bên cạnh bọn họ, cũng thổn thức cảm tạ hết.



      Chỉ là, có Nhâm Thần Phong, tất cả đều được hoàn mỹ.



      “Chị cũng .” Mặc Thiên Trần đứng dậy, “Chị cũng muốn ra ngoài chút.”



      đường đến nhi viện, Triển Thanh Thanh thở dài : “Đại tiểu thư, chị cần tiếp tục thương tâm, Nhâm tiên sinh nhất định hy vọng nhìn thấy bộ dạng đau lòng khổ sở của chị bây giờ, cho nên mới rời , hoặc là, ta rời khỏi đây, là vì muốn tốt cho chị, chị như vậy phải là phụ lòng ta sao?”



      “Chính vì vậy, chị mới càng thêm áy náy, từ trước đến nay chị chưa làm chuyện gì cho ấy, còn ấy bỏ ra rất nhiều, Thanh Thanh, chị nợ ấy quá nhiều!”Mặc Thiên Trần khổ sở đáp, “Chị hy vọng có thể đền bù cho ấy phần nào, thể để ấy cứ thế thầm mất, nếu não của ấy xảy ra vấn đề sao? Tay của ấy còn chưa thuận tiện, cũng có người ở bên cạnh chăm sóc, ấy lại mình yên lặng chịu đựng tất cả…”



      Hai người chuyện, tới nhi viện.



      Lúc này là xế chiều, vừa đúng lúc bọn tan học, chơi chỗ đất trống, thấy Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh đến, bọn cũng hoan hô chạy tới.



      “Chị Mặc…”



      “Chị Triển…”



      Mặc Thiên Trần vươn tay ôm bọn , Triển Thanh Thanh mang quần áo công ty mới làm đưa cho bọn trẻ.



      Bọn cầm quần áo mới, khuôn mặt đỏ ửng vì vui vẻ.



      Bất chợt, tiếng đàn dương cầm truyền đến.



      Mặc Thiên Trần nhạy cảm, vừa nghe đến tiếng đàn, trong lòng cũng kích thích, Thần Phong, Thần Phong…



      Triển Thanh Thanh bị bọn vây quanh, Mặc Thiên Thiên ra xa. rất lâu có nghe tiếng đàn này, tất cả đều giống nhau, cũng lâu được gặp Nhâm Thần Phong, tiếng đàn lúc này, gợi lên hi vọng của đối với .



      Thần Phong, Thần Phong, là sao?



      tìm theo tiếng đàn, thẳng đến gian phòng, nhìn vào cửa sổ đối diện. Dư của buổi trời chiều xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh soi vào những phím đàn, nhất thời giống như khúc ca lưu loát, miêu tả lại căn phòng, truyền vào lòng Mặc Thiên Trần.



      đứng ở cửa, nhìn bóng lưng người đàn ông quay về phía mình, cao to, lịch và nho nhã, tóc dài, ăn mặc vô cùng tùy ý, thân quần ảo màu trắng thoải mái, đôi tay hoạt động, từng thanh đều được phát ra từ những đầu ngón tay linh hoạt của .



      , giống như thứ được đàn ra chỉ là thanh, mà còn là cả linh hồn.



      Piano giống như linh hồn của , khúc nhạc nhàng mà tuyệt vời, đàn lúc trời gần tối, dường như có thể khiến mọi buồn phiền của Mặc Thiên Trần trở thành hư , ngay cả chính , cũng biết tiếng đàn có ma lực lớn như vậy.



      Có thể là chưa bao giờ để tâm nghe tiếng đàn của Nhâm Thần Phong, giờ, có ở bên cạnh rồi, cũng thể nghe được tiếng đàn của , hoặc là cả đời này, đều tiếp tục đàn, vậy nên, mới có thể cảm nhận được tình cảm lớn lao trong đó.



      Thần Phong, ở đâu?



      lúc cười khổ muốn rời tiếng đàn chợt dừng lại, Mặc Thiên Trần khỏi ngẩn ra, sau đó lời xin lỗi: “ xin lỗi, quấy rầy !”



      Người đàn ông kia xoay lại, trong nháy mắt, khi nhìn mỉm cười, Mặc Thiên Trần chính là sợ ngây người.



      Đây là sao?



      “Thiên Thiên, em đến rồi…”



      Câu hỏi này, tuy rằng rất bình thương, nhưng lúc này Mặc Thiên Trần lại ngổn ngang trăm mối, cảm xúc thương đau, nhìn , “Thần Phong…”



      “Đúng vậy, là !”
      Khóe môi khẽ cười, vẫn giống như đêm mùa hè mát mẻ đó, bất kì ai cũng nhận ra từng gặp phải chuyện gì, mà vẫn là có thể đàn ra thứ nhạc cảm động cả thế giới.



      “Thần Phong…”



      Mặc Thiên Trần vui vẻ chạy vào, chạy tới trước mặt , nước mắt nhịn được chảy xuống, “ đâu? Tại sao tìm thấy ? có biết rời tiếng nào em có bao nhiêu khổ đau ? Chị Vũ cũng nhớ …”



      Nhâm Thần Phong nhìn vừa khóc vừa cười, đưa tay trái lau nước mắt , “ xin lỗi, khiến mọi người lo lắng.”



      bây giờ sao rồi? Em vừa mới nghe đánh đàn!” Mạc Thiên Trần cầm lấy tay phải của , “Tay tại khỏe rồi sao? khôi phục rồi…”



      đợi xong, liền sợ ngây người, bởi vì bên tay phải của cánh tay màu đen được che giấu trong tay áo. Mặc Thiên Trần đưa tay sờ, phát cảm giác lạnh như băng, dám nhìn , “Tại sao phải như vậy? Em ràng vừa nghe thấy đàn, nhưng tại sao lại phải giả bộ như vậy? Thần Phong, đây là cái gì? muốn đeo cái này cả đời sao?”
      Nhâm Thần Phong an ủi : “ có gì đâu, đây chỉ là thiết bị phụ trợ thôi, hôm nay vừa trang bị xong tới nhi viện, muốn ở cùng bọn , ngờ lại gặp em ở đây, Thiên Thiên, khiến em phải lo lắng rồi.”
      mongmanhneleta thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 319: : Giải thích

      Beta: N.P



      Nhâm Thần Phong có thể trở về, hơn nữa còn ở trong nhi viện đánh đàn cho bọn trẻ nghe, Mặc Thiên Trần cảm thấy rất vui mừng rồi.



      “Thần Phong, trở lại là tốt rồi, chị Vũ và em rất lo lắng cho .” nhìn Nhâm Thần Phong, “Bây giờ theo chúng em về ! Em tiễn về chỗ chị Vũ, để gặp chị ấy được ?”



      “Được.” Nhâm Thần Phong và Mặc Thiên Trần ra ngoài.



      Triển Thanh Thanh vẫn chơi cùng bọn , lúc thấy hai người ra liền trợn tròn mắt dám tin, “Nhâm tiên sinh…”



      Nhâm Thần Phong mỉm cười gật đầu , “Triển tiểu thư, chào !”



      Triển Thanh Thanh sửng sốt hồi mới khôi phục tinh thần, chạy tới bên Mặc Thiên Trần, nắm chặt cánh tay Mặc Thiên Trần, “Đại tiểu thư, đây là… Chị có đau , nếu như đau chính là …”



      Mặc Thiên Trần cước dẫm lên chân Triển Thanh Thanh, Triển Thanh Thanh kêu thảm, Mặc Thiên Trần cười đáp, “Nếu em thấy đau, chính là đó!”



      Ba người cùng lên xe, trước tiên là đưa Triển Thanh Thanh về nhà, sau đó Mặc Thiên Trần lại đưa Nhâm Thần Phong đến nhà Nhâm Thần Vũ.



      “Thần Phong, chúng ta có nên gọi trước cho chị Vũ.” Mặc Thiên Trần hôm nay rất cao hứng.



      Nhâm Thần Phong khẽ mỉm cười, “Chúng ta trực tiếp đến là được, vui mừng phải lớn hơn sao?”



      “Đúng vậy đúng vậy! Sao em nghĩ ra nhỉ, giống như lúc nhìn thấy liền cảm động đến muốn khóc!” Mặc Thiên Trần cầm chặt tay lái, “Nếu chị Vũ nhìn thấy , nhất định là vui đến kiềm được!”



      Nhâm Thần Phong nhìn tay , nếu phải là giữ chặt tay lại cũng là huơ tay múa chân, vẫn giống bảy năm trước ôn nhu nhìn , vì ríu rít ngừng.



      Chợt, Mặc Thiên Trần nhất thời khống chế được phương hướng, xe cũng theo đà trượt xuống, trong giai đoạn hưng phấn, còn chưa kịp khôi phục liền gặp tình huống này phát sinh đột ngột, sửng sốt chút mới phản ứng được.



      “Thần Phong, sắp đụng xe rồi…”



      Nhâm Thần Phong tay che chở cho , tay nắm lấy tay lái “Thiên Thiên, đừng sợ…”



      “Rầm!” thanh vang lên.



      Xe mất khống chế đụng vào hàng rào, Mặc Thiên Trần còn chưa kịp tỉnh táo ngã vào lồng ngực của Nhâm Thần Phong, hoàn toàn bảo vệ , hai người lại lần nữa cùng trải qua tình huống nguy kịch, Nhâm Thân Phong vẫn đặt ở vị trí thứ nhất.



      “Thần Phong, có sao ?” Thanh của Mặc Thiên Trần từ ngực phát ra.



      Nhâm Thần Phong bị thương ở đầu, máu từ trán chảy xuống, vội vàng an ủi , “ sao, Thiên Thiên, sao…”



      Mặc Thiên Trần muốn ngẩng đầu lên, nhưng lại cho, muốn nhìn thấy chảy máu.



      Mặc Thiên Trần ý thức được nguy hiểm nên có chút khẩn trương, hơn nữa bây giờ nằm trong ngực Nhâm Thần Phong, vội vàng , “Thần Phong, có phải là Chu Tiểu Kiều , chúng ta nhanh báo cảnh sát!”



      phải, Thiên Thiên, em đừng sợ, chỉ là xe bị bể bánh thôi, em yên tâm, có ở đây, ta dám tổn thương em.” Nhâm Thần Phong đáp.



      Mặc Thiên Trần lui ra khỏi ngực , vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trán chảy máu, “Thần Phong, Thần Phong, sao cho em biết?”



      luống cuống tay chân lấy tay lau máu trán , hốc mắt cũng bắt đầu ẩm ướt. “Thần Phong, Thần Phong, em nợ nhiều như vậy, phải làm gì mới trả hết cho đây?”



      “Tại sao người bị thương phải là em, mà là , Thần Phong…” Giọng của bắt đầu nghẹn ngào, “ xin lỗi, Thần Phong, ở bên cạnh em, người bị thương luôn là …”



      “Thiên Thiên, bé ngốc…” Nhâm Thần Phong khỏi cười tiếng, “ đều là cam tâm tình nguyện…”



      mới là đại ca ngốc…” Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm.



      Đôi mắt nhìn chằm chằm , bộ dáng quệt môi khiến Nhâm Thần Phong tự chủ được cúi đầu, hôn lên môi .



      Mặc dù chiếc hôn chỉ như cơn gió lướt qua, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng Mặc Thiên Trần lại phản ứng kịp, sửng sờ nửa ngày cũng có phản ứng, đến khi phản ứng được, thấy người đàn ông đứng trước mặt, ngăn cách bởi tấm thủy tinh, hai mắt như muốn phóng hỏa…



      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần lập tức đẩy Nhâm Thần Phong ra, biết nên giải thích thế nào về mọi chuyện, tới đây từ lúc nào, nhìn thấy cái gì?



      Cúc Như Khanh tới cửa xe bên trái, mở cửa xe sau, tay lấy từ ghế tài xế kéo xuống, mặc dù lời nào, nhưng là cái loại sắp tức giận muốn bộc phát đó, lại vô cùng quen thuộc.



      “Như Khanh, em…” muốn giải thích, nhưng cũng biết thế nào.



      Nhâm Thần Phong cũng xuống xe, tới trước mặt Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần, “Cúc tiên sinh, chuyện liên quan đến Thiên Thiên, được đánh ấy, có chuyện gì cứ nhằm vào tôi!”



      Cúc Như Khanh chỉ nhìn Nhâm Thần Phong nhưng lên tiếng, hai trong mắt hàm ý tứ sâu thăm thẳm, Cúc Như Khanh trầm mặc. Mặc Thiên Trần rất sợ bộ dáng này của , chỉ , “Thần Phong, nhanh đến bệnh viện trị thương ! Như Khanh đối xử với em như vậy đâu!”



      “Nhưng bộ dạng này của tuyệt yên tâm…” Nhâm Thần Phong than tiếng, “Thiên Thiên…”



      Tay Cúc Như Khanh nắm cổ tay Mặc Thiên Trần, nắm rất chặt, rất đau, nhưng Mặc Thiên Trần nhịn lên tiếng, vẫn gì, Cúc Như Khanh cuối cùng lại lạnh băng kết luận, “Vợ của tôi phiền quan tâm.”



      thêm vào chữ “Vợ”, vừa xong liền kéo Mặc Thiên Trần rời , Mặc Thiên Trần vốn là khi xe đụng vào hàng rào chân cũng đụng phải, lúc này lại bị Cúc Như Khanh dùng lực kéo, nhất thời liền té đất.



      “Thiên Thiên…” Nhâm Thần Phong kêu tiếng, muốn theo giúp lại bị Trần Tiêu ngăn lại, “Nhâm tiên sinh, tự giải quyết cho tốt.”



      Nước mắt Mặc Thiên Trần từng giọt rơi xuống, nhịn đau đứng dậy, đuổi theo , nếu phải kéo tay tới xe, cũng muốn ở trước mặt Nhâm Thần Phong, để Nhâm Thần Phong thấy hai người gây gổ, nên càng cố gắng nhịn đau theo sát Cúc Như Khanh.



      Cúc Như Khanh kéo đến bên cạnh xe, mở cửa xe sau, trực tiếp vứt lên ghế, nếu phải Trần Tiêu báo với , tìm được Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần lại cùng , sao có thể thấy được màn kịch hay?



      Khi nhận được tin điện thoại, xe của gặp chuyện may, liền phi xe đến đây, sau đó thấy nằm trong ngực đàn ông, hơn nữa lại còn hôn !



      Mặc Thiên Trần sao cũng nghĩ tới, Nhâm Thần Phong hôn , đúng lúc Cúc Như Khanh lại chạy tới, muốn giải thích.



      Chương 320: : Nhân tính đáng ghê tởm

      Edit: Pink Kiêu Sa

      Beta: N.P


      Cúc Như Khanh tức giận đến mức hận thể kéo cả bầu trời sập xuống, Mặc Thiên Trần biết làm sao mới có thể thở bình thường lại, cũng muốn mình có thể tỉnh táo lại, sau đó ràng với : “Như khanh, chuyện phải như thấy, chỉ là Thần Phong bị thương, em mới…”



      Cúc Như Khanh đối với lời giải thích của , căn bản là ngưỡng cao cằm, đáng tin, cũng tin, cứ ngưng mắt nhìn thăm thẳm với vẻ mặt thận trọng.



      Mặc Thiên Trần thà rằng lớn tiếng mắng , chất vấn , hoặc làm thế nào cũng được, sợ nhất là như thế này, chuyện gì cũng nuốt vào lòng, cũng phải Tôn Ngộ , có bảy mươi hai loại biến hóa để chui vào trong lòng , xem nghĩ gì.



      “Như Khanh, Như Khanh…” Mặc Thiên Trần thấy căn bản nghe , chỉ xoay người , cũng muốn cùng , “Như khanh, đâu vậy?”



      Cúc Như Khanh ném cho câu: “ muốn em ở yên trong xe, được ra!”



      Mặc Thiên Trần nghe thanh vang lên “rầm!”, bị khóa ở trong xe của , chỉ có thể trơ mắt nhìn càng chạy càng xa, có phải tìm Nhâm Thần Phong tính sổ , Nhâm Thần Phong bị thương, làm sao đánh thắng được Cúc Như Khanh, cho dù Nhâm Thần Phong bị thương cũng phải là đối thủ của Cúc Như Khanh.



      Bây giờ phải làm thế nào? Cúc Như Khanh sớm có chuẩn bị khóa xe, căn bản xem được bọn họ bên kia xảy ra chuyện gì.



      Cúc Như Khanh chạy về phía hàng rào Mặc Thiên Trần bị đụng xe, nhìn thấy Nhâm Thần Phong còn ngây ngốc tại chỗ nhìn theo hướng Mặc Thiên Trần biến mất, trầm giọng: “Trần Tiêu, đưa bệnh viện.”



      “Tự tôi !” Nhâm Thần Phong đẩy tay Trần Tiêu – kéo tay , “ đưa Thiên Thiên đâu rồi?”



      Cúc Như Khanh vẻ mặt vẫn lạnh như băng, “ ấy là người phụ nữ của tôi, tôi muốn làm gì phải làm nấy.”



      đừng quên đúng ngày này bảy năm trước, làm chuyện gì với ấy, nếu quả ấy, đừng khiến ấy tổn thương, bằng tôi đưa ấy .” Nhâm Thần Phong thường ngày lịch nho nhã bỗng chốc thay đổi, giọng sắc bén.



      Cúc Như Khanh khóe môi mỉm cười, “Tôi hiểu vì sao cậu mất tích lâu như vậy, lại chọn đúng hôm nay xuất , vì biết người phụ nữ của tôi đến nhi viện? Cho nên hôm nay muốn đưa ấy ?”



      Nhâm Thần Phong phủ nhận cũng thừa nhận, chỉ đáp: “Tôi ấy, ấy cũng tôi, ấy ở bên tôi luôn luôn rất vui vẻ, còn , chỉ biết dùng thủ đoạn ức hiếp ấy, thậm chí còn để gặp nguy hiểm, ấy , ép ấy ích lợi gì?”



      Cúc Như Khanh luôn luôn trấn định sắc mặt, nhưng đến chữ “”, cũng hơi nổi lên biến hóa, “Về mặt luật pháp, ấy là vợ tôi, đây phải vấn đề tôi muốn hay , trong gia đình, ấy là mẹ của hai đứa trẻ, nếu cậu cảm thấy ấy có thể bỏ hai đứa trẻ theo cậu, Nhâm Thần Phong, cậu quá mức ngây thơ rồi.”



      “Nếu phải ngày này bảy năm trước, dùng thủ đoạn cưỡng bức ấy, ấy làm sao có con với ? Từ lúc bắt đầu hạ bẫy ấy, tự hỏi lại mình , ấy sao?” Nhâm Thần Phong câu kể lại chuyện bảy năm trước rành mạch.



      Cúc Như Khanh cười lạnh, “Tôi dùng thủ đoạn sao? Tôi hạ bẫy sao? Bảy năm trước ấy là người phụ nữ của tôi, bảy năm sau vẫn là người phụ nữ của tôi? Coi lại cái gì? Là cậu chờ đợi bảy năm vô ích, kết quả cái gì cũng có, tự cậu xem lại .”



      “Cúc Như Khanh ngươi thể đối với Thiên Thiên như vậy!” Nhâm Thần Phong bị bức nóng lên, vung tay ra quyền đánh .



      “Mười Nhâm Thần Phong như cậu cũng phải là đối thủ của tôi!”



      Quyền của Nhâm Thần Phong đánh gần đến cổ Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh dùng tay đẩy ra, Nhâm Thần Phong còn tay phải rảnh rỗi, nhanh như tia chớp công kích, Cúc Như Khanh dù có nghe Trần Tiêu , tay phải của có trang bị, có thể bắn, cũng để trong lòng, lúc này đối mặt, Nhâm Thần Phong tấn công lanh lẹ, khỏi để ý trang bị tay phải Nhâm Thần Phong.



      Trong lúc Cúc Như Khanh lúc liếc mắt nhìn, Nhâm Thần Phong liền bắn ra tia laser từ tay phải được trang bị, Cúc Như Khanh vừa lấy tay che mắt, Nhâm Thần Phong bắn tia laser về phía ngực Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh ý thức được nguy hiểm, nghiêng người tránh sang, quét đường chân đá Nhâm Thần Phong ra xa.



      “Chủ tịch, sao chứ!” Trần Tiêu lập tức chạy tới.



      Người của Cúc Thị lập tức vây quanh Nhâm Thần Phong, Trần Tiêu ra lệnh, “Bắt lại!”



      “Thả !” Thanh vô cùng ràng của Cúc Như Khanh truyền đến tai mọi người.



      “Chủ tịch…” Trần Tiêu cũng ý thức được trang bị của Nhâm Thần Phong lực sát thương , đây phải là thả hổ về rừng rồi sao?



      Cúc Như Khanh quát lạnh, “Muốn tôi lại lần nữa sao?”



      “Vâng, chủ tịch.” Trần Tiêu vung tay, ai nấy lại biến mất vào đêm tối.



      Nhâm Thần Phong biết hôm nay làm gì được Cúc Như Khanh, xoay người, biến mất trong đêm.



      Cúc Như Khanh cảm thấy đau rát trong ngực, nhịn tỏ vẻ khác thường, đến khi Nhâm Thần Phong hoàn toàn rời khỏi, mới , “Trần Tiêu, lập tức dẫn người kiểm tra xe của Trần.”



      “Vâng, chủ tịch.” Trần Tiêu dẫn người đến xem xe của Mặc Thiên Trần.



      Cúc Như Khanh đưa tay vuốt ngực cái liền cảm thấy đau đớn, biểu của Nhâm Thần Phong hôm nay và trước kia khác trời vực, nghĩ đến đây, Cúc Như Khanh nhịn được giương môi cười nhạo, còn tin cái gọi là “nhân chi sơ tính bổn thiện”, nhân tính đào móc ở đâu ra, đều là cái ác đáng ghê tởm, Cúc Như Khanh như vậy, Nhâm Thần Phong cũng như vậy.



      lát sau, Trần Tiêu tới, “Chủ tịch, kiểm tra thấy bên trái vết xe đổ, có dấu vết dị vật kim loại xẹt qua, đây là nguyên nhân dẫn đến xe mất chế lao vào rào chắn.”



      Cúc Như Khanh đoán được, lãnh đạm nhếch mày, Trần Tiêu lập tức đáp: “Ngày nào trước khi ra cửa, tôi đều kiểm tra xe, hôm nay là ngoài ý muốn…”



      “Hôm nay phải ngoài ý muốn, là Nhâm Thần Phong và Trần ở xe động tay động chân, vết thương của sâu, người bình thường căn bản nhìn ra, hơn nữa Trần lái xe, tốc độ nhanh, nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhanh như vậy, mà cho dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thương thế nghiêm trọng.” Cúc Như Khanh cắt lời Trần Tiêu, dĩ nhiên nếu là chở Mặc Thiên Trần tốc độ khác, hậu quả cũng lớn hơn.



      Trần Tiêu vẫn hiểu, “Nhưng tôi thấy Nhâm Thần Phong đến gần xe…”



      Cúc Như Khanh hai mắt lạnh lẽo, “Hôm nay ở nhi viện đến gần, có nghĩa là người khác đến gần….”



      “Tôi nhớ ra rồi, lúc thiếu phu nhân và Triển tiểu thư phát quần áo của cho bọn trẻ đám con nít chơi đùa bên cạnh xe.” Trần Tiêu nghĩ ra.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 321: : Cẩn thận đền bù

      Edit: Pink Kiêu Sa

      Beta: N.P


      kiểm tra lại xem Nhâm Thần Phong rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, nhưng lần này Cúc Như Khanh biết, khi cái ác bộc lộ, Nhâm Thần Phong đối với Mặc Thiên Trần, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.



      “Trần Tiêu, cậu phải đặc biệt để ý những lúc Nhâm Thần Phong đến gần Trần.” Cúc Như Khanh xong, rời .



      “Vâng, chủ tịch.” Trần Tiêu lập tức cho người tu sửa xe của Mặc Thiên Trần, theo Cúc Như Khanh về biệt thự Aegean Sea.



      Mặc Thiên Trần thấy Cúc Như Khanh trở về lời nào, cũng dám hỏi , càng dám ở trước mặt nhắc tới ba chữ Nhâm Thần Phong.



      Tối đó, Mặc Thiên Trần ở trong nhà cùng , Cúc Như Khanh vẫn gì trực tiếp vào phòng tắm tắm, Mặc Thiên Trần ngồi sofa biết nên làm sao.



      muốn giải thích, chuyện phải như nghĩ, nhưng lúc đứng ở đầu xe, là chứng kiến hết những gì xảy ra, muốn giải thích cũng rất khó khăn.



      Hơn nữa, nếu bây giờ cãi vã, biến nhiệt tình thành nguội lạnh. Chuyên gia về hôn nhân gia đình từng , nếu vợ chồng thường gay gắt, quyết liệt khó chia tay hơn cả, đặc biệt khi hễ xảy ra chuyện gì nếu vợ chồng đều cãi nhau, họ đến đường cùng của hôn nhân.



      Mặc Thiên Trần cũng thấy nghe xong câu đó, lập tức đứng thẳng người, nếu trước kia và Cúc Như Khanh náo loạn, nhất khốc nhị náo đều mang ra hết, nên mới có thể cùng nhau tiến bước, nếu bây giờ cả hai đều im lặng, phải giống trường hợp mà chuyên gia hôn nhân , bọn họ đến đâu đây?



      Khônh…



      Đây phải là kết quả muốn.



      Mặc Thiên Trần nghĩ tới đó, nhanh mấy bước, đẩy cửa phòng tắm, vào.



      Lúc vào, sợ hết hồn, nhìn thấy Cúc Như Khanh ngửa mặt nằm trong bồn tắm, mặt nước trong phẳng lặng, phản chiếu vết thương cháy xém trước ngực , bị thương lúc nào, sao lại biết?



      “Như Khanh…”



      chạy đến bên bồn tắm, lo lắng gọi , nhưng bộ dạng giống như ngủ rồi, vươn tay, nhàng vuốt ngực , Cúc Như Khanh đau đến nhướng mày, mở mắt nhìn .



      “Chuyện gì xảy ra?” Mặc Thiên Trần quên mất muốn vào đây làm gì, ngực có vết cháy, căn bản biết cái gì gây ra, giống như bị lửa đốt, từ lúc nào bị rồi?



      Cúc Như Khanh thấy đứng trước mặt, “Em quan tâm à?”



      “Em sao lại quan tâm?” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, cúi xuống nhìn ở khoảng cách gần, “ em biết, sao lại bị thương? Chúng ta đến bệnh viện, được ?”



      cần.” lời ít ý nhiều.



      đau sao, sao lại chữa trị!” vươn tay kéo từ bồn tắm ra, “Nhanh lên, nhanh lên!”



      Cúc Như Khanh ngồi dậy, “ đau phải chỗ đó.”



      Mặc Thiên Trần cúi đầu nhìn chằm chằm , “Em biết là em đúng, lại chọc giận, nhưng cần phải chữa thương trước, được ? Chúng ta đến bệnh viện trị thương, sau đó mắng em đánh em, em đều ngoan ngoãn chấp nhận hết, được ?”



      Cúc Như Khanh nhìn trả lời, Mặc Thiên Trần coi như đồng ý, thuận thế kéo từ bồn tắm ra, sau đó tìm cái khăn tắm lớn lau nước đọng người , nhìn dáng người đàn ông, chợt có chút khoái chí, cho dù người đàn ông, hoàn toàn hoàn hảo, nhưng cảm thấy, vẫn là người đàn ông có dáng người đẹp nhất thế giới.



      Nghĩ đến đây, mặt chợt đỏ lên, vừa lúc ngẩng đầu, thấy người đàn ông ngưng mắt nhìn , dù trước đó nghiêm nghị lạnh lùng, bây giờ khẽ cong khóe môi, biểu hiểu được tâm tư .



      “Em… Em ra ngoài trước chờ , mặc thêm áo ngủ ra ngoài, em chuẩn bị quần áo cho thay.” Mặc Thiên Trần quẫn chết, mang khăn tắm đẩy tới tay , sau đó chạy ra ngoài.



      Đóng cửa phòng tắm, vỗ vỗ ngực, tim muốn nhảy ra ngoài, trong đầu tự mường tượng lại dáng người của , vỗ đầu, Mặc Thiên Trần mày trúng tà rồi, người ta cũng bị thương, mày còn ở đây yy người ta!



      bước nhanh tới tủ quần áo bên cạnh, lấy đồ ngủ màu sắc nhu hòa để mặc ra ngoài, lúc này, Cúc Như Khanh chỉ mặc chiếc khăn tắm ra, Mặc Thiên Trần cầm y phục đến bên cạnh .



      “Quần áo… quần áo đây.” giọng .



      “Thay cho !” Người đàn ông hưởng thụ hầu hạ .



      “…” Mặc Thiên Trần ngẩn ra, sau đó thấy tâm trạng của , thay thay! thành người làm sai, sao cũng được!



      Cuối cùng, mất hết chín trâu hai hổ sức lực, mặc hết quần áo cho xong phát mình ra thân mồ hôi, quả nhiên thị nữ cũng dễ làm!



      “Trần Tiêu, bệnh viện.” Mặc Thiên Trần.



      Trần Tiêu lập tức lái xe, “Thiếu phu nhân có phải đụng xe bị thương?”



      Cúc Như Khanh hừ tiếng, “Thương thế của ấy cần trị.”



      Mặc Thiên Trần ra bị thương gì, chỉ là bắp chân bị đụng phải, có chút bầm tím, bây giờ nghe người đàn ông giận dữ, hay vậy rồi cái gì cũng nên , đáp: “Đúng vậy, tôi sao, nhanh lái xe đến bệnh viện .”



      Bệnh viện.



      Bác sĩ tiến hành trừ độc cho Cúc Như Khanh, đắp thuốc kháng viêm xong, Mặc Thiên Trần lập tức hỏi: “Bác sĩ, bao lâu thay thuốc lần?”



      “Cái này là tia sáng laser tổn thương đến da, thời gian lành dài hơn vết thương bình thường, bây giờ là mùa hạ, tốt nhất ngày thay lần, để tránh lây lan.” Bác sĩ đáp.



      “Cái gì? Tia laser?” Mặc Thiên Trần mãi biết Cúc Như Khanh tại sao bị thương, bây giờ nghe bác sĩ , khỏi thất kinh.



      “Chúng ta về!” Cúc Như Khanh vẫn im lặng như cũ.



      Mặc Thiên Trần biết người này, , dù hỏi thế nào cũng , còn cách nào, “Đợi chút.”



      Cúc Như Khanh nhìn , lại hỏi bác sĩ, “Có còn thuốc sát trùng ?”



      “Cúc phu nhân muốn làm gì?” Bác sĩ thấy lạ, “Cúc tiên sinh cần trừ độc nữa, ngày mai đến giờ đổi thuốc, tôi lại trừ độc là được.”



      “Bác sĩ cứ cho tôi !” Mặc Thiên Trần chịu .



      Bác sĩ bất đắc dĩ, đành đưa bình nước sát trùng cho , Mặc Thiên Trần cầm vào tay, rồi kéo tay Cúc Như Khanh ra ngoài.



      Lên xe, Trần Tiêu lái xe, Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ngồi sau, về đến nhà, Mặc Thiên Trần mở bình nước sát trùng, dùng bông rửa miệng.



      Cúc Như Khanh nhìn , khóe môi khỏi khẽ cong lên, nhịn được bật cười.



      Mặc Thiên Trần nhìn , “ đừng giận nữa được ?”



      Cúc Như Khanh lập tức thu lại nụ cười, “Em nghĩ rằng ngây thơ như em sao, em chính là ngu ngốc.”



      Được rồi! Bây giờ là gì, đều nhận hết, ngây thơ ngây thơ, ngu ngốc ngu ngốc.



      Chương 322: : Thân tâm say mê

      Edit: Pink Kiêu Sa

      Beta: N.P


      “Này, đừng tức giận nữa, được ?” nháy mắt nhìn , đây là lần đầu tiên chủ động cầu hòa, dù Nhâm Thần Phong là mất kiềm chế, nhưng cũng mắc tội đần độn u mê kịp cự tuyệt, khiến Cúc Như Khanh tức giận.



      Cúc Như Khanh phất phất tay, “ tắm!”



      “Được!” Mặc Thiên Trần thấy căn bản là ràng, có còn giận , cứ lấy ra trút giận, giương mắt lén nhìn , phát dường như còn có tâm , lông mày ngưng ngưng.



      Sau khi Mặc Thiên Trần vào phòng tắm, Cúc Như Khanh nghe bên trong truyền đến tiếng nước chảy, mới gọi cho Trần Ích, “Nhâm Thần Phong xuất , hơn nữa tay phải của còn trang bị vũ khí tia laser cực mạnh, có thể sát thương người khác, mất tích lâu như vậy, đột nhiên trở lại với bộ dạng này, cậu thông báo cho mọi người để ý đến , và điều tra xem và Chu Tiểu Kiều có cấu kết .”



      “Vâng, chủ tịch.” Trần Ích nhận điện, lập tức làm việc.



      buông điện thoại xuống, đốt điếu thuốc, cho Mặc Thiên Trần biết, thứ nhất, ra chưa chắc Mặc Thiên Trần tin, thứ hai, nếu tin bị rơi vào tâm trạng lo lắng cho Nhâm Thần Phong, vì vậy cân nhắc mãi, quyết định gì.



      Chỉ cần, lòng luôn hướng về , Cúc Như Khanh cảm thấy rất tốt rồi.



      Mặc Thiên Trần tắm xong, hương sữa tắm thanh thoát lan tỏa, bước ra ngoài, còn chưa đến giường, bị người đàn ông kéo đến sofa.



      “Sao vậy? Đừng là muốn làm chuyện đó sofa nhé?” mở to hai mắt.



      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , “Chuyện nào?”



      “Là chuyện đó…” Mặc Thiên Trần đỏ mặt đáp, có câu đầu giường đánh cuối giường hòa, đó phải là đạo lý vợ chồng sau khi cãi nhau sao!



      Cúc Như Khanh khom môi khẽ mỉm cười, sau đó tốc làn váy ngủ của lên, Mặc Thiên Trần dù có chuẩn bị, nhưng mặt vẫn càng lúc càng đỏ.



      nhìn vẻ mặt , biết hiểu chuyện đó là chuyện gì, có cố tình hỏi chuyện này chuyện kia, quá phúc hắc.



      Nhưng kết quả, khiến mở rộng tầm mắt.



      Cúc Như Khanh nhìn vào vết bầm ở bắp chân , sau đó đổ rượu thuốc vào tay, nâng bắp chân lên, khẽ xoa bóp mấy vết bầm kia.



      Mặc Thiên Trần ánh mắt ướt át, phải biết đau, chịu hỏi thăm lấy tiếng, nhưng lại dùng hành động thể .



      “Như Khanh…” nhàng oán .



      “Ừ…” Người đàn ông đáp lại ngẩng đầu.



      Mặc Thiên Trần giương môi, “Cảm ơn …”



      “Cảm ơn làm gì? chỉ muốn để người đàn ông khác sờ tới chân của em thôi!” rên lên tiếng.



      Bá đạo! Cứ cho là quan tâm thương , cũng biểu khác bình thường, nhưng Mặc Thiên Trần lại thích dùng cách này, rất đáng đánh đòn, người đàn ông lại như vậy, cũng mừng thầm.



      Cúc Như Khanh xoa bóp xong, ngẩng đầu lên phát cười đến ngọt ngào, trầm giọng, “Được rồi.”



      “A ——” kéo dài vĩ , thấy xoay người , vội vàng kéo vạt áo , “Ôm em lên , được ?”



      “Em vừa bôi thuốc nên rất hôi, ngủ sofa !” chút cử động.



      Mặc Thiên Trần nhìn , “ cũng bôi thuốc, cũng hôi vậy, còn em? Cái này gọi là ngưu tầm ngưu, nên phải cùng ngủ chung.”



      Cúc Như Khanh đưa tay, ôm lên, trực tiếp từ tư thế ôm ngang biến thành hai chân quấn lên hông , thấp giọng quát tiếng, “Được voi đòi tiên!”



      Mặc Thiên Trần hai tay càng quấn lên cổ , sau đó ghé vào tai thổi hơi, “Em còn có thể được voi đòi tiên hơn nữa, muốn biết ?”



      Cúc Như Khanh ôm , định ném vô xuống giường, ngờ kéo xuống cùng, hai người cùng lăn, hai chân còn quấn lên người thả, ánh mắt nhìn sáng lập lòe, “Được rồi, ngủ !”



      Mặc Thiên Trần quấn thả, “…”



      Cúc Như Khanh nhìn như con gấu Koala dán vào người , đáp: “Vậy em muốn thế nào?”



      “Hôm nay là ngày mấy?” nhìn chằm chằm.



      “Đối với em, chính là ngày màu đen.” Cúc Như Khanh và bốn mắt nhìn nhau.



      Hai người biết, hôm nay chính là lần đầu tiên hai người có giao ước, ngay cả Nhâm Thần Phong cũng biết.



      Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Trước kia đối với em nó là ngày màu đen, nhưng bây giờ phải, tại em muốn biến nó thành ngày màu đỏ.”



      “…” Cúc Như Khanh ngẩn ra.



      tiến tới môi , mùi thơm lượn lờ quanh bờ môi , “Chúng ta, cùng biến tất cả màu đen đó, thành màu đỏ hạnh phúc, được ?”



      Cúc Như Khanh nhìn khuôn mặt nhắn đỏ tươi của , hai mắt sáng lóng lánh, mùi thơm của vây quanh , lật người đè , giọng khàn khàn, “Tối nay chỉ cho muốn! cho phép cầu xin tha thứ.”



      Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt nhìn , “ bị thương, đừng xằng bậy!”



      kịp rồi…” trực tiếp lột áo ngủ của ra, ai bảo mực tiêm nhiễm , cắp mắt trở nên tĩnh mịch hơn khi nhìn thấy bộ dạng mặc gì của .



      Mặc Thiên Trần quá quen ánh mắt kia rồi, ôm cổ kịp đẩy ra, bắt đầu công thành lướt trì, còn nhanh hơn lần đầu tiên.



      động lòng, thân cũng động, rất nhanh liền say vào thế tiến công của , hơn nữa người đàn ông này cần biết là lần đầu hay đều ngoan ngoãn nộp khí giới đầu hàng, vừa động tâm cảm thấy cảm giác thân thể giao giao dung rất tuyệt vời rồi.



      Giống như lúc này, cảm thấy mọi thứ chưa bao giờ tốt đẹp như vậy, cả thân cả tâm của , đều hoàn toàn say mê vì .



      “Như Khanh…”



      Cúc Như Khanh lấy nụ hôn giam cầm lời của , nuốt hết mấy lời lẩm bẩm của vào miệng, khiến cả hai toàn tâm vùi mình vào cuộc chiến màu đỏ này.



      Sáng thứ hai, khi Mặc Thiên Trần tỉnh lại, Cúc Như Khanh mặc xong quần áo, thắt cravat, nằm giường nhìn .



      “Hôm nay xin nghỉ !” quay đầu, nhưng biết tỉnh.



      “Tại sao?” ngẩn người.



      Cúc Như Khanh sửa sang lại cravat, quay đầu, “Chân em đau?”



      Mặc Thiên Trần động đậy chút, đáp: “Chân đau, nhưng eo rất nhức…”



      Cúc Như Khanh khóe môi hơi ngoắc ngoắc, với nữa, “ làm.”



      cũng bị thương, sao nghỉ ngơi.” Mặc Thiên Trần đuổi theo .



      Cúc Như Khanh vừa quay đầu lại, nhìn bộ dáng , Mặc Thiên Trần thấy ánh mắt có biến, mới phát người cái gì cũng chưa mặc, nhìn thấy vết hôn nông nông sâu sâu, vội vàng tìm áo ngủ mặc vào.



      nghĩ là em cái gì cũng mặc, muốn quấn chân ở lại!” trêu chọc.



      Mặc Thiên Trần chạy tới, kéo tay , “Dừng ! Vợ chồng già rồi, hợp bộ dạng đó.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :