1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 309: : Nhân sinh như cờ

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      *Nhân sinh như cờ: cuộc đời, nhân sinh giống như ván cờ.



      Ám Dạ - Cúc Thị.



      Cúc Thiên Lâm và Phí Cường Liệt chứng được chuyện Cúc Như Khanh bị thương rồi mất tích, sáng sớm liền tới Ám Dạ.



      “Cúc Thị thể ngày có chủ tịch! Hơn nữa Cúc Như Khanh cũng giải trình ràng được chuyện của Cúc Như Phong, nó căn bản cũng tìm được Chu Tiểu Kiều, tại nhất định phải chủ tịch mới lãnh đạo.” Cúc Thiên Lâm dẫn theo Cúc Thiên Truyền, lớn tiếng.



      Đám người Trần Ích vừa nhìn thấy Cúc Thiên Lâm lớn lối, vừa thấy Cúc Như Khanh bị thương, liền chạy tới đây làm loạn sao?



      “Đại lão gia muốn cướp chức sao? Hôm nay chủ tịch chỉ chưa đến Ám Dạ thôi, chủ tịch chưa đến tự có nguyên nhân của ngài ấy. Xin đại lão gia nên đến đây ồn ào, cản trở em chúng tôi làm việc.” Trần Ích trầm giọng.



      Cúc Thiên Lâm ỷ có chuyện Cúc Như Khanh bị thương, tỏ ra sợ hãi, “Hôm nay nhất định phải mới .”



      “Các em, bảo vệ Ám Dạ.” Trần Ích muốn đôi co nữa, bắt đầu bày binh bố trận ——



      Trong hoa viên Cúc gia.



      Sóng gió lại nổi lên, nhưng Cúc cụ và Cúc Như Khanh vẫn chơi cờ tướng trong vườn hoa.



      “Như Khanh, lúc nào cũng mai phục ta, cái tên tiểu tử này, nước cờ so với cha cháu còn hung ác hơn.” Cúc cụ cười .



      Cúc Như Khanh lên nước cờ, khẽ mỉm cười, “Nhờ ba lấy được bí quyết chân truyền của ông nội, cháu nhận được của ba, rốt cuộc đều là công lao của ông nội.”



      “Ơ, còn công phu miệng lưỡi ai truyền cho đây? Ông và cha cháu miệng đâu có ngọt như vậy.” Cúc cụ đưa ngón trỏ chỉ .



      Cúc Như Khanh cười nhưng đáp, sáng nay vừa đuổi Mặc Thiên Trần , tin rằng lĩnh ngộ được nỗi khổ tâm của mình, sau hành động chủ động hôn của , môi giờ dường như vẫn còn lưu mùi vị của !



      “Cái tên tiểu tử này, sao lúc nào cũng chỉ chặn mà chịu tấn công?” Cúc cụ đột nhiên nhận ra, muốn dựng cả râu trợn cả mắt.



      Cúc Như Khanh giương môi cười, “Vì đây là ông nội nha! Có câu “ra trận phụ tử binh, đả hổ thân huynh đệ”, cháu cũng chỉ có thể phòng ngự, ra là nắm chắc phần thắng, chỉ muốn ông nội giận cháu!”



      *Ra trận phụ tử binh, đả hổ thân huynh đệ: ra trận chỉ có cha con xông pha mới giành được chiến thắng, đánh hổ phải là em cùng đồng tâm hiệp lực mới thích hợp.



      cũng biết sáng sớm Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền dẫn người đến Ám Dạ gây loạn, vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt, nhìn ông cụ tóc trắng trước mặt, dù có tức giận hơn nữa cũng nhịn xuống.



      Cúc lão gia làm sao nhận ra ý tứ trong lời của Cúc Như Khanh, mượn ván cờ này biểu trưng cho cuộc chiến gia tộc họ Cúc, mỗi lần đấu với Phí Cường Liệt đều là lưu tình, nhưng dù sao Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền là con trai của mình, Cúc Như Khanh kính nhường, ông cụ cũng hiểu được.



      “Ông giận, có đứa cháu như vậy, đây là phúc khí của Cúc gia, là phúc phận mà ông và tổ tiên tu được, ông tự hào về cháu, cha cháu cũng tự hào về cháu.” Ông cụ vỗ vỗ bờ vai , “Ông phải uống thuốc rồi, cháu cũng mau !”



      Cúc Như Khanh lại bàn cờ, cứ cho là bây giờ là người thắng, nhưng vì trong người chảy dòng máu của Cúc Thiên Kỳ, thân tình ràng buộc, chỉ có thể quy thế cờ về tình thế tốt nhất, chờ đợi thời cơ.



      ra khỏi Cúc hoa viên, nhìn ánh bình minh xa dần, đến trước mộ Cúc Thiên Kỳ, ba, ba có nhớ mẹ con con ? nghĩ đến ngày cha ra , ánh mắt đó, cho dù qua mười sáu năm, vẫn in hằn trong tâm trí .



      Câu chuyện mười sáu năm trước, loại chuyện đó, tuyệt đối cho phép nó xảy ra với , bởi vì là Cúc Như Khanh, trong cuộc đấu mất còn, chỉ có có thể sống, thể có người khác sống. tấn công rốt cuộc cũng chỉ là nước cờ mà thôi!



      “Trần Ích, cậu dẫn chúng tôi tới đây làm gì?”



      Sau lưng Cúc Như Khanh vang lên thanh Cúc Thiên Truyền, vẫn nhìn vào bia mộ cha , quay đầu nhìn bọn họ.



      “Chủ tịch, Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền dẫn người đến làm loạn, bắt được, tại tùy ý chủ tịch xử lý thế nào.” Trần Ích .



      Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền dẫn người tới Ám Dạ làm loạn, Cúc Như Khanh sớm mai phục ngăn chặn, có người từng , thích chơi cờ người, vì có thể nhìn thấy đến mười bước sau nước cờ, Cúc Như Khanh chính là người như vậy, có thể đoán ra Cúc Thiên Lâm, Cúc Thiên Truyền và Phí Cường Liệt làm gì tiếp theo, nên thiết lập các nước cờ chờ bọn họ.



      Bằng , Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền vừa rục rịch ngóc đầu, tự chui vào lưới, hai người bị trói đến trước mặt Cúc Như Khanh.



      “Trần Ích, hôm nay bọn họ phạm lỗi, theo luật phải trừng phạt thế nào?” Cúc Như Khanh vẫn quay đầu.



      Trần Ích lập tức đáp: “Tổ tông chúng ta lúc xây lập Ám Dạ, định ra môn quy, kẻ nào muốn cướp đoạt vị trí chủ tịch, đều là xử tử hình.”



      Ám Dạ thành lập lâu, nhưng chế độ quy môn vẫn chưa từng hủy bỏ hay thay đổi, đây cũng là hình phạt nặng nhất trong môn quy, Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền hiển nhiên hiểu .



      Cúc Thiên Truyền vừa nghe, tay chân liền run rẩy, vẫn còn vợ và con , thể chết như vậy được, “ ba, cứu em, em biết mình sai rồi…”



      biết bây giờ mà cầu xin Cúc Như Khanh, chỉ càng thêm nhục nhã, Cúc Thiên Kỳ dù sao cũng là em ruột thịt, huống chi lúc này lại ở trước mộ Cúc Thiên Kỳ.



      Cúc Thiên Lâm ngờ Cúc Như Khanh có thể độc ác như vậy, hừ tiếng, “Nam nhi đại trượng phu, muốn giết cứ giết.”



      Cúc Như Khanh nghe xong khóe môi lạnh lùng giương lên, “Trần Ích, động thủ!”



      “Đừng, đừng, ba…” Cúc Thiên Truyền quát to.



      Cúc Thiên Lâm vẫn cố gắng trấn định, Trần Ích và số người khác đa cầm súng lên, Trần Ích nhằm vào Cúc Thiên Lâm, người khác cũng nhắm vào Cúc Thiên Truyền.



      “Đoàng…”



      Hai tiếng vang, vì có bộ phận xử lý tiếng súng, chỉ phát ra hai tiếng “đoàn đoàn”, bắn vào hai em Cúc Thiên Lâm.



      “Đừng… ba cứu em…” Cúc Thiên Truyền “rầm” tiếng, quỳ gối trước mộ Cúc Thiên Kỳ, “ hai, cũng xin ba …”



      Vì Cúc Thiên Truyền nhún mình quỳ xuống, đạn bay qua đỉnh đầu , xuyên qua cây đại thụ, cây đại thụ “rầm” tiếng bị bẻ gãy, mắt thấy đạn bay vào Cúc Thiên Lâm, Cúc Thiên Truyền dùng thân thể đụng vào Cúc Thiên Lâm, Cúc Thiên Lâm ngã sang bên, té xuống đất.



      “Rầm ầm…”



      tiếng vang lớn, lần này, viên đạn trúng vào tảng đá lớn, khiến tảng đá vỡ tan bắn ra tứ tung.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 310: : Tội lỗi và trừng phạt

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      Những mảnh đá văng ra ngoài trung, từ từ rơi xuống, ai nấy đều ngừng hô hấp, thấy chuyện trước mắt mà sợ ngây người.



      Khi các mảnh đá rơi xuống hết, bốn phía lại im lặng như tờ, lúc này ai dám chuyện, hít thở cũng thông.



      Qua hồi lâu, Cúc Thiên Lâm mới phục hồi tinh thần, Cúc Như Khanh vẫn đứng đưa lưng về phía bọn họ, mặt luôn hướng về mộ phần Cúc Thiên Kỳ, Cúc Thiên Truyền sợ đến mặt như màu đất, nếu phải quỳ gối trước mộ Cúc Thiên Kỳ, có thể giống như cái cây kia, người bị thủng lỗ lớn mà chết rồi.



      Cúc Thiên Lâm cũng thất sắc hồi lâu, vạn lần ngờ Cúc Như Khanh dám ở trước mộ cha làm chuyện này, nếu phải Cúc Thiên Truyền đụng ngã , hồn bây giờ cũng phiêu diêu tận chốn nào rồi.



      Hôm nay, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được, Cúc Như Khanh có thể làm bất kỳ chuyện gì, tính mạng của bọn họ bây giờ, là nằm trong tay Cúc Như Khanh.



      Cúc Thiên Truyền nghĩ đến đó, lập tức tự bò lên vài bước, “ ba… ba, cứu chúng em, ba, bọn em dám bất kính với chủ tịch nữa…”



      Đáp lại chỉ là luồng gió nắng chiếu vào mộ phần.



      Cúc Như Khanh vẫn đứng bắt tay sau lưng, biểu lộ gì đối với chuyện vừa xảy ra.



      “Như Khanh, Như Khanh, nể mặt ba, tạm tha cho chúng tôi lần này , Như Khanh…” Cúc Thiên Truyền hoang mang sợ hãi, “Tôi còn có bà xã và con , Như Mi từ thương, chơi đùa với cháu, Như Khanh, đừng giết chúng tôi…”



      Cúc Như Khanh nhìn ảnh của cha mộ phần, lát sau lên tiếng, “Ba, ba con phải thi hành môn quy như thế nào đây?”



      ba, em thề với , em tuyệt đối dám mơ ước đến vị trí chủ tịch nữa, về sau em an phận làm người bình thường, sống yên ổn cùng bà xã và con . dám làm loạn nữa.” Cúc Thiên Truyền vừa thấy tình thế chuyển biến tốt, lập tức chảy nước mắt sám hối với Cúc Thiên Kỳ.



      Cúc Như Khanh chậm rãi xoay người, nhìn Cúc Thiên Truyền quỳ gối trước mộ cha mình khóc rống, đưa mắt lướt qua Cúc Thiên Lâm, Cúc Thiên Lâm vẫn ngồi dưới đất, dường như tỉnh táo phần nào.



      cả, !” Cúc Thiên Truyền kêu .



      Cúc Thiên Lâm nhìn về phía mộ phần Cúc Thiên Kỳ, nghĩ tới vị trí chủ tịch, cuối cùng gặp phải kết cục như vậy, đấu lại Cúc Thiên Kỳ, cũng thể thắng được Cúc Như Khanh, còn thiếu chút nữa mất mạng.



      Chẳng lẽ cả đời này, chính là kẻ thất bại sao? Cúc Thiên Lâm nhìn về rừng núi phía xa, giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt. cũng phải giữ lại tính mạng, về sau nhất định còn có thể có cơ hội áp đảo Cúc Như Khanh, đấu thằng cả Cúc Cầm Du.



      “Thiên Kỳ, thề với em, đấu với Như Khanh nữa, nếu em trời có linh thiêng, hãy cho con đường sống! còn con trai nữa, em biết mà? Giống như tình cảnh cha mất em năm đó rất bi thảm…” Cúc Thiên Lâm bắt đầu diễn vở kịch bi thương.



      Cúc Như Khanh quay người, nhìn bia mộ của cha, ba, ba nghe chưa? Bọn họ chỉ lúc ba còn sống, mơ ước cái ghế này, mà ngay cả khi con kế vị nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn cố chấp chịu buông tay.



      ba… ba, em và cả dám nữa… Lần này, tha thứ cho bọn em !” Cúc Thiên Truyền thấy Cúc Như Khanh lên tiếng, tiếp tục cầu cạnh.



      Hồi lâu sau, Cúc Như Khanh : “Ba, lần này nể mặt ba, con thi thành môn quy, nếu có lần sau, con nhất định tha.”



      “Cảm ơn ba… Cảm ơn ba…” Cúc Thiên Truyền dập đầu trước mộ Cúc Thiên Kỳ.



      Cúc Thiên Lâm trầm mặc lên tiếng, mối thù trong lòng đối với Cúc Như Khanh lần này những hạ xuống, ngược lại còn tăng lên, khiến phải đấu tranh trong lòng.



      Cúc Như Khanh nhìn bia mộ của cha, : “Trần Ích, dẫn bọn họ !”



      “Vâng, chủ tịch.” Trần Ích lập tức cho người dẫn hai em Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền .



      Nghĩa trang lại trở về với yên tĩnh.



      Cúc Như Khanh đứng lại lúc nữa, mới rời .



      vừa về đến Ám Dạ, tất cả em đều hoan hô.



      “Chủ tịch trở về…”



      “Chủ tịch trở về…”



      Tối đó, Mặc Thiên Trần ở nhà nấu canh, dĩ nhiên nghe tin, chủ tịch Cúc Thị thần bí khó lường, hành tung khó định, đầu tiên là bị thương mất tích, sau đó Cúc Thị nội loạn, xuất quỷ nhập thần ra tay bình định tất cả.



      nghe đến đó nhịn được cười cười, chính là người như vậy, sâu lường được, dường như có ai biết được nghĩ gì, ngược lại, có thể nắm ràng chính xác suy nghĩ của người khác.



      Mặc Thiên Trần nằm sofa đợi canh chín, xem tin tức TV, bỗng có người gõ cửa, ra mở cửa, liền thấy mình bị che mắt lại, khẽ kinh ngạc, hô to, “Trần Tiêu…”



      Nhưng bị bọn họ chụp thuốc mê, lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.



      người : “Canh trong phòng bếp thơm quá…”



      người khác đáp: “Mang theo …”



      người khác nữa, “Nhớ tắt lửa…”



      Rất nhanh chóng, Mặc Thiên Trần bị đưa lên chiếc du thuyền sang trọng, từ từ tỉnh lại, phát mình bị che mắt, tay cũng bị trói sau lưng.



      Sao lại như vậy?



      Chẳng lẽ hôm nay Cúc Như Khanh bình định nội loạn xong, bọn người Cúc Thiên Lâm vẫn nghĩ cách trả thù sao?



      Nhưng tuyên bố mình chia tay với Cúc Như Khanh, hôm ký giả phỏng vấn, tỏ rỏ thái độ mình còn dính dáng đến Cúc Như Khanh, chẳng lẽ những người đó tin họ, tìm được chứng cứ hai người vẫn bí mật qua lại sao?



      Bây giờ có khi nào họ mang ra uy hiếp Cúc Như Khanh ? Cái bọn họ muốn vẫn là vị trí chủ tịch Cúc Thị, nhưng với tư cách nhân cách của Cúc Thiên Lâm, làm sao xứng đáng với vị trí đó?



      Mặc Thiên Trần lo lắng thôi, quả nhiên trở thành gánh nặng của Cúc Như Khanh rồi, đây là chỗ nào?



      ngửi thấy mùi gió biển, chẳng lẽ ở bên bờ biển?



      nghe tiếng gió biển thổi, thỉnh thoảng còn mang theo hương vị mằn mặn của nước biển, tối nay vốn định nấu canh mang cho Cúc Như Khanh, dù chỉ bị thương , nhưng vẫn cần phải bồi bổ, tại hay rồi, canh đưa được, ngược lại còn rơi vào tay kẻ thù.



      Mặc Thiên Trần giật giật thân thể, nghĩ cách làm sao trốn thoát, nghe được tiếng mở cửa, có người đến.



      Trong nháy mắt cảm thấy huyết khí dâng trào, cố trấn tĩnh lại tinh thần, : “Ngươi là ai? Tại sao bắt tôi tới đây?”



      Người tới gì, từng bước từng bước tiến tới gần .

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 311: : Quên đau đớn (16+)

      Edit: Thủy Vu

      Beta: N.P



      Người đàn ông bước vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ, nện nhanh bước chân, đưa tay nắm lấy chiếc cằm của .



      Đây là đốt ngón tay, tại dính vào khuôn mặt của Mặc Thiên Trần, bị xúc cảm lạnh như băng của người đó dọa sợ đến run run, nhưng vẫn tỉnh táo quát: “Buông tôi ra!”



      ngờ, chỉ buông ra, người đó còn tiến lên phủ kín bờ môi



      Mùi vị rất quen thuộc…



      Bất chợt cảm thấy vui hơn, dù bị bịt mắt, vẫn cảm nhận được mùi vị từ làn môi truyền tới, là , là tới sao?



      “Như Khanh, làm sao rồi, bọn họ có làm bị thương ?” Mặc Thiên Trần lo lắng hỏi ngay khi bờ môi vừa rời khỏi mình.



      Cúc Như Khanh vội cởi trói tay hay tháo vải bịt mắt , chỉ đưa tay lau bờ môi , “Nghe đồn, người ta , và em liên quan đến nhau!”



      “Á…” Mặc Thiên Trần ngớ ngẩn, đáp: “Cái đó là do ký giả dây dưa quá, bất đắc dĩ mới phải mấy câu đó, xem, em vậy vẫn bị người ta bắt cóc đến đây… giờ chúng ta có nguy hiểm vậy? cởi trói tay và vải che mắt em ra …”



      Cúc Như Khanh chỉ hừ, “Nghe em cũng bắt đầu chọn vị hôn phu mới hả?”



      “Là Thanh Thanh hưu vượn thôi, trong lòng em có nghĩ vậy.” Mặc Thiên Trần khỏi choáng váng, cũng biết Triển Thanh Thanh miệng rộng ra mấy câu đó chắc chắn có chuyện, giờ hay rồi, người đàn ông này nắm luôn bím tóc buông.



      Tay của người đàn ông xoa ngực , “Để xem, trong lòng em nghĩ thế nào…”



      Do mặc quần áo mùa hè nên vải rất mỏng, Mặc Thiên Trần còn bị che mắt, cảm nhận ràng nhiệt độ tay , xuyên qua tầng áo mỏng truyền đến lên người .



      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần miệng lầu bầu, bọn họ bây giờ còn trong nguy hiểm, người đàn ông này lại có thể…



      Cúc Như Khanh lột áo sơ mi của ra, trực tiếp xoa như lên làn da trắng của , “Em phải trả giá cho lời của em hôm đó!”



      “Em…” Mặc Thiên Trần “ưm” tiếng, quen với việc thân mật với dưới bầu khí này, thân thể tự chủ khẽ run lên, hai mắt nhìn thấy được , nó khiến nghĩ đến lần đầu tiên của bọn họ…



      “Như Khanh, đừng…”



      mở miệng cự tuyệt, dù rất cố gắng để quên cái đêm đó, nhưng tình cảnh này kích thích trí nhớ của , cảm giác của cái đêm hôm đó mãnh liệt tấn công , bắt đầu sợ đến bật khóc…



      “Cảm nhận , Trần…”



      Cúc Như Khanh phát giãy giụa bất an, nhàng hôn lên môi , tay vươn ra nhàng vuốt thắt lưng , cố gắng giúp quên lần đầu tiên đầy sợ hãi đó.



      Mặc Thiên Trần nghe giọng nỉ non, như gió xuân nhàng, từ từ ngừng khóc, chạm vào bờ môi , hai người từng bước đến gần nhau, cảm nhận được thương của , giống như cơn mưa xuân từ từ nảy nở trong lòng.



      Cúc Như Khanh ôm lấy cơ thể cứng ngắc của từ từ an ủi đến khi buông lỏng cơ thể, mới cởi áo người , vì tay bị buộc phía sau, áo sơ mi chỉ có thể tuột đến cổ tay, hai đùi đẹp của ra trước mắt , động tác của chưa từng nhàng và ôn nhu như thế…



      vẫn êm ái hôn , sức lực tay chưa từng gia tăng, tất cả động tác đều giống như chiếc thuyền nhàng phiêu dạt trong đêm, có trời xanh, có sao sáng, có đám sương mù lượn lờ cao, có nước chậm rãi chảy xuôi, có người ngồi dưới ánh trăng từ từ say mê…



      Mặc Thiên Trần từ từ chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng, nghe thầm bên tai gọi tên , “Trần, là … Luôn là …”



      Thấy dần mềm mại hơn, vận sức chờ, khẽ cởi trói đôi tay ra, dời đến phía trước rồi lại trói lại, rước lấy bất mãn của .



      Cúc Như Khanh để ý đến thái độ của , đặt đôi tay bị trói của lên cổ , xoa hông của , khiến hai người thân mật kết hợp.



      nhìn thấy được người đàn ông, Mặc Thiên Trần tại vẫn kháng cự theo bản năng, muốn tránh thoát, nhưng hai tay bị trói vững cổ người đàn ông, thân thể run rẩy.



      “Trần, gọi tên …”



      Cúc Như Khanh tạm thời dám động, tay rời khỏi hông , tiến tới lưng, nhàng an ủi tâm tình lúc này.



      …”



      bị cơn ác mộng dọa sợ, theo bản năng kháng cự , nhất thời gấp gáp đến muốn bật khóc.



      “Trần, là , Như Khanh, là ông xã của em…” Cúc Như Khanh giọng dụ dỗ bên tai , “Ngoan, gọi tiếng dễ nghe …”



      Mặc Thiên Trần cảm giác trong đêm tối bao la bát ngát, có người gọi , còn có nụ hôn dịu dàng đó, từ từ thả lỏng bản thân, “Như Khanh, là sao? Như Khanh…”



      “Đúng, là , là … Trần, tiếp tục gọi …” Cúc Như Khanh ngừng an ủi , giúp thoát khỏi cơn ác mộng đó, mặc dù cái đêm bảy năm trước, đó là cuộc giao dịch ngươi tình ta nguyện, nhưng bây giờ là vợ , có trách nhiệm giúp hoàn toàn thoát khỏi nỗi ám ảnh đó.



      “Như Khanh, Như Khanh, …” Cánh tay bé của Mặc Thiên Trần vẫn bám cổ , nghe thanh của , cảm thụ nhiệt độ của , cảm nhận được những cái vuốt triền miên của , lập tức khóc, khóc trong hạnh phúc, “Như Khanh…”



      ở đây, luôn ở đây…” Cúc Như Khanh hôn vào giọt nước mắt mặt . Là , mơ tưởng em quên cái đêm đó, chỉ cần em biết, từ trước đến giờ đều là , là …”



      vừa nghe nhắc đến cái đêm đó, hơi run lên, sau đó ôm chặt cổ , “Đêm đó em thể trách , là do em, Như Khanh, là em có tiền đồ…”



      “Được, khóc, chưa từng em có tiền đồ, chỉ là cách chúng ta gặp nhau so với các đôi tình nhân khác là tàn nhẫn hơn.” than , chính vì vậy, con đường hai người cùng cũng gian nan dị thường.



      Nước mắt Mặc Thiên Trần chảy vào cổ , dựa vào chặt, “Như Khanh, Như Khanh, em sợ hãi nữa, cho dù cuộc gặp gỡ của chúng ta tàn nhẫn đến đâu, chỉ cần chúng ta cùng tiến đến hạnh phúc, ngày hôm qua là quá khứ, ngày hôm nay vẫn nằm trong tay chúng ta, ngày mai cũng là chuẩn bị cho hạnh phúc, chúng ta cùng lên kế hoạch cho ngày mai, cho bầu trời hạnh phúc đó.”



      “Trần…” Cúc Như Khanh thân thể nhịn được vừa động, ngờ trượt vào cơ thể , cảm nhận được bao vây ấm áp và ôn nhu, hoàn toàn ôm vào ngực…

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 312: : Ảnh gia đình (16+)

      Edit: Thủy Vu

      Beta: N.P



      Mặc Thiên Trần cảm thấy thân thể bành trướng, kích động trong hạnh phúc, người đàn ông khẽ động, nhịn được gọi: “Như Khanh, Như Khanh…”



      “Bé ngoan, là … Chính là …”



      Cúc Như Khanh thấy thoát khỏi nỗi sợ hại lần đầu tiên của hai người, thấy hoàn toàn dung nhập vào thế giới hai người, chờ đợi nữa, ôm cùng xông thẳng vào niềm hạnh phúc…



      vươn tay, muốn cởi vải che mắt ra, bị Mặc Thiên Trần cự tuyệt.



      “Sao vậy? Trần, vẫn chưa tiếp nhận sao?” cúi đầu, dịu dàng hỏi.



      …” Mặc Thiên Trần ngón tay để xương cổ , “Em muốn ông xã… Em muốn cảm thụ, dù nhìn được, nhưng trong lòng em, đó vẫn luôn là …”



      Cúc Như Khanh bắt đầu động tình lần nữa, kề nhau chặt chẽ, dùng hành động thể ý nghĩ, hai người cùng tiến về khung trời hạnh phúc, bắt đầu kế hoạch cho ngày mai.



      Hai người sống cùng ý nghĩ, đắm chìm trong dòng nước hạnh phúc…



      Cúc Như Khanh mở khăn bịt mắt Mặc Thiên Trần, lông mi còn đọng nước mắt, nhìn , từ nay về sau, đêm đến đều sợ nữa rồi, vì có , vì đó là .



      “Như Khanh…” nhàng gọi, chuyển môi đến môi



      Cúc Như Khanh vuốt cái ót của , hôn sâu.



      Sau đó, bụng truyền đến tiếng “ọt”, nhịn được cười, cũng cười.



      “Đói bụng ! Chúng ta uống chút canh.” chuẩn bị ôm xuống giường.



      Mặc Thiên Trần bây giờ mới nghĩ đến chuyện này, bọn họ ở đâu đây, khẩn trương nhìn , “Cởi trói tay cho em trước .”



      cảm thấy như vậy rất hay, Trần bám cổ cả đời.” cười từ chối.



      Mặc Thiên Trần nhìn , “Cho dù giươm buồm đến đâu, em đều nhớ thương nhất, dù đặt chân tới nơi nào, lòng em đều mãi mãi đặt người . trói tay em như vậy, phải quá tầm thường sao?”



      Cúc Như Khanh đáp: “Phụ nữ lời thầm tâm tình, còn đàn ông thích bộ dạng tục khí này.”



      xong ôm về phía bình thủy tủ, Mặc Thiên Trần ở thế bất đắc dĩ, tay ở cổ , hai chân chỉ có thể quấn lên hông , người , chỉ khoác cái áo sơ mi lớn của , thân thể xinh đẹp bao bọc trong quần áo.



      Cúc Như Khanh mở ra, mùi thơm lập tức bay ra tứ phía, Mặc Thiên Trần thấy cái bình quen thuộc, còn có canh trong bình, bừng tỉnh, “ ra đều là giở trò… có biết dọa em rồi , em còn tưởng em bị người ta bắt cóc rồi, người ta uy hiếp phải làm thế nào… Cái tên xấu xa, cái tên xấu xa này…”



      muốn đánh , lại phát tay bám cổ rồi, người đàn ông này ràng tính toán trước, chỉ có thể dùng mắt trừng , cư nhiên phái người đến “uy hiếp” , còn mang luôn bình canh của , kết quả là muốn cùng dạo chơi giữa biển đêm, quên hết thống khổ ban đầu, bắt đầu cuộc sống mới.



      “Được, biết quá đáng, nên bây giờ đút canh cho em, xem như lấy công chuộc tội !” rót canh rồi ngồi xuống, vẫn ngồi người , tay bưng canh, tay cầm thìa, đút canh cho .



      Mặc Thiên Trần cười lắc đầu, “Em phải con nít cần đút cơm, đừng…”



      “Vậy em uống thế nào?” cười, ngắm .



      cởi ra em tự uống.” đưa ngón tay chọc chọc xương sống của .



      thả, uống canh xong bổ sung thể lực rồi chúng ta tiếp tục…” chưa xong, mặt Mặc Thiên Trần bắt đầu ửng hồng.



      “Em uống em uống…, đừng nữa…” Mặc Thiên Trần vội vàng cắt lời .



      Nhìn dịu dàng đút canh cho , Mặc Thiên Trần tự nhiên sinh ra cảm giác hạnh phúc trong lòng, cảm thấy trong thân thể từng tế bào cũng tản ra mùi vị hạnh phúc, từng mạch máu cũng là lưu thông hạnh phúc.



      “Như Khanh, cũng uống , đây là em đặc biệt nấu cho …” nhường cùng uống.



      Lúc đầu Cúc Như Khanh nghe Mặc Thiên Trần trả lời câu hỏi của ký giả cũng có chút tức giận, nhưng nghĩ lại, cũng có suy nghĩ của , thà rằng đoạn tuyệt, cũng để lộ hành tung của và chuyện bị thương. Vì vậy tối nay, chủ động “thỉnh cầu” , từ sau khi kết thúc chiến tranh lạnh, đây là lần đầu tiên chủ động, mặc dù cách kia có chút dọa người ta, nhưng mà muốn .



      Cho nên phái Khang Hạo “uy hiếp” lên du thuyền, Khang Hạo thuận tiện mang luôn canh theo, canh hai người uống bây giờ cũng là do nấu, lần này coi như là vừa “cướp” người lại vừa “cướp” canh.



      “Bổ sung thể lực cho à? Lát nữa chịu nổi làm sao?” Cúc Như Khanh rất thích uống canh của , bỏ thân phận chủ tịch Cúc Thị, cũng chỉ là người đàn ông bình thường.



      Mặc Thiên Trần dùng đôi mắt xinh đẹp trừng , “Bây giờ uống canh đó, có thể nghiêm chỉnh chút ? Em no rồi, uống .”



      nhìn dưới vóc người của , “Gần đầy xúc cảm ở tay còn rồi, sao lại ăn ít vậy?”



      “Tay có cảm giác sao còn sờ?” gì hả, tức chết người mà!



      “No rồi tiếp tục chuyện lớn của chúng ta…” buông chén, ôm lên.



      …” Mặc Thiên Trần cả người dính vào người , mặt ửng đỏ xinh đẹp, đợi hết, người đàn ông vào…



      căn bản cố ý cởi trói tay , cố ý đặt tay bám cổ , giờ phút này, hai người đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn vùng biển mênh mông, ngừng luật động…



      Biển đêm, yên tĩnh mà mỹ lệ.



      Người trong phòng lúc này hoàn toàn đắm chìm vào bóng đêm, đắm chìm vào nghiệp ngọt ngào nhất của họ.



      Thứ hai, ánh sáng đầu tiên.



      Mệt nhọc cả buổi tối, Mặc Thiên Trần ngủ say trong ngực , Cúc Như Khanh hôn lên gò má cái, sau đó đứng lên, mặc quần áo ra ngoài.



      boong thuyền, Khang Hạo dẫn Cúc Cầm Du và Cúc Hoài Cẩn tập thể dục buổi sáng, thấy Cúc Như Khanh ra từ phòng, tối hôm qua hẳn là rất ngọt ngào! Đây là minh chứng thời kỳ đau khổ của chấm dứt rồi!



      “Ba…”



      Hai đứa bé chạy đến, vây quanh Cúc Như Khanh, thời gian này quá bận rộn đối phó với Phí Cường Liệt và người nhà họ Cúc, có thời gian gặp bọn trẻ. Bây giờ thấy chúng chơi đùa vui vẻ, đưa tay mình ra vuốt ve đầu hai đứa.



      “Mẹ đâu rồi?” Hai đứa cùng nhìn .



      Cúc Như Khanh cúi thấp người, “Mẹ còn ngủ, lát nữa mới dậy.”



      Khang Hạo nghe xong cảm thấy vui mừng, “Tiên sinh, chào buổi sáng!”



      quan sát sắc mặt trước, rồi mới quyết định gì, để tránh phải đối mặt với tình cảnh biển sâu vạn trượng khó lường, có thể trở thành vật hy sinh bất kỳ lúc nào.



      “Bên Trần Ích có động tĩnh gì ?” Cúc Như Khanh dù du thuyền, vẫn quan tâm công việc.



      “Trần Ích , tất cả bình thường.” Khang Hạo lập tức đáp.



      Cúc Như Khanh ngắm mặt trời mọc biển, “Trải qua chuyện hôm qua, Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền tạm thời dám có động tĩnh gì, nhưng Phí Cường Liệt bị đánh đòn này rất nghiêm trọng, nếu phản công, cũng là chuyện tương đối khó, thời gian này cực khổ rồi, cho cậu nghỉ tuần lễ.”



      Khang Hạo ngẩng lên nhìn trời, ánh mặt trời ấm áp! “Tôi có thể gặp em xinh đẹp rồi hả?”



      phải muốn gặp Tuyết Hội sao?” Cúc Như Khanh nhíu lông mày.



      “Aiii, tôi quyết định buông thả cả rừng cây, quyết tâm bảo vệ góc cây , huống gì cái cây này còn chưa trưởng thành, tôi thể tàn phá cây , càng thể để ý đến mấy cây lớn trong rừng đâu!” Khang Hạo kết luận, “Tôi phải vào rừng trước.”



      “Chú Khang Hạo hoa tâm, cháu muốn với dì Tuyết Hội.” Cúc Hoài Cẩn cười đáp.



      Khang Hạo lập tức giơ tay đầu hàng, “Tối qua chú đón mẹ cháu tới đây, cháu ngàn vạn lần phải giữ bí mật! Khi nào chú trở lại dẫn cháu vào rừng xem động vật, được ?”



      thèm! Chú muốn vào rừng, trong đó toàn động vật giống cái.” Cúc Hoài Cẩn mím môi.



      “Ha ha ha…” Cúc Như Khanh tự chủ được cười.



      Khang Hạo chảy mồ hôi lạnh, “Tôi có tuần, tôi trước…”



      “Chú Khang Hạo, chơi vui vẻ, cháu gọi điện cho chú.” Cúc Hoài Cẩn cười vô cùng đáng , phất tay ý hẹn gặp lại! Ý tứ của nhóc chính là, trong tay nắm nhược điểm của Khang Hạo, muốn gọi , phải thuyền tới.



      “Đại trượng phu sao lo có vợ!” Cúc Cầm Du cười , “Chú Khang Hạo, chút ít nhược điểm này của chú mà bị Hoài Cẩn lợi dụng à, cháu có cách cứu chú…”



      Khang Hạo chạy về phía mặt trời mọc, la lớn, “Cầm Du, chú trở lại tìm cháu…”



      Mặc Thiên Trần ngủ say trong phòng nghe được thanh của Khang Hạo, còn nghe được tiếng gọi Cầm Du, chẳng lẽ bọn trẻ cũng ở du thuyền sao?



      Mặc Thiên Trần lật người, thấy Cúc Như Khanh, thấy người mình sạch , hẳn là giúp rửa sạch, nhớ lại tối qua muốn biết mệt mỏi, mặc dù cũng muốn, nhưng thể lực đủ, rốt cuộc chỉ có mình đơn độc.



      cầm lấy quần áo sạch để bên mặc vào, là cái váy màu xanh nước biển, dài đầu gối, nhìn mình trong gương, cả người là bộ dạng ngọt ngào hạnh phúc, cười, đẩy cửa bước ra ngoài.



      Lúc này, mặt trời đỉnh đầu, bầu trời màu lam phản chiếu mặt nước biển, du thuyền xa hoa nhanh chậm lướt biển.



      chân chính nghe được tiếng cười của bọn trẻ, chỉ có Cúc Cầm Du, còn có Cúc Hoài Cẩn, thời gian này gặp bọn trẻ, có trời mới biết nhớ chúng đến chừng nào, mà căn bản cũng dám nhắc tới chúng với Cúc Như Khanh, vì biết, cũng bọn trẻ, kém gì .



      Men theo tiếng cười, Mặc Thiên Trần chạy đến, xa xa, thấy Cúc Như Khanh chơi đùa chuyện với hai đứa bé rất vui vẻ, dù chưa đến giữa trưa, ánh nắng chưa được xem là nóng nhất, nhưng ba người toát mồ hôi.



      “Hoài Cẩn, Cầm Du, là các con sao?” Mặc Thiên Trần vừa chạy vừa gọi.



      “Mẹ, mẹ…”



      Hai đứa cùng chạy đến chỗ , “Mẹ dậy rồi…”



      Mặc Thiên Trần ôm cả hai vào ngực, cảm thấy hạnh phúc, chia cách lâu như vậy, bây giờ người nhà đoàn tụ, còn là đoàn tụ dưới bầu trời lam thẳm, trong lòng càng sinh ra loại cảm giác khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.



      “Cầm Du, Hoài Cẩn, các con khỏe ?” Mặc Thiên Trần nhìn hai đứa chơi đến mặt đỏ bừng, duỗi ngón tay nhàng vuốt ve.



      “Chúng con rất khỏe.” Cúc Hoài Cẩn cười mang cái miệng nhắn tiến gần đến gò má Mặc Thiên Trần.



      “Bọn con rất nhớ ba và mẹ.” Cúc Cầm Du cũng cười.



      Mặc Thiên Trần nhìn cậu, “ mẹ nghe, Hoài Cẩn có nghịch ngợm ?”



      “Mẹ, sao mẹ hỏi con, Cầm Du có ngoan , có bắt nạt con ?” Cúc Hoài Cẩn lập tức lên tiếng.



      “Vì Cầm Du trưởng thành hơn con, lúc Cầm Du có ba mẹ bên cạnh rất độc lập tự chủ.” Mặc Thiên Trần cười đáp: “Con đó, nhất định là rất nghịch ngợm, nên Cầm Du mới , đúng ?”



      “Đúng vậy! Mẹ, Hoài Cẩn có lần chọc tổ ong, kết quả ong mật liền ‘ong ong ong’ đuổi theo…” Cúc Cầm Du cười đáp, “Ong chích đến xấu xí…”



      Cúc Hoài Cẩn định thần đáp, “Cậu biết cái gì, đó gọi là gần gũi thiên nhiên thể tình với tự nhiên, cũng tại vì cậu thiên nhiên, tối đến mới có con cóc bò vào chăn, ha ha…”



      “Đó còn phải là chị trêu tôi…”



      “Đúng thế nào…”



      Hai đứa vừa vừa náo loạn, Mặc Thiên Trần nhìn bọn chúng, đoán chừng thời gian vừa qua, cuộc sống của hai đứa bình thường, ngày nào cũng muôn màu muôn vẻ như thế này.



      Cúc Như Khanh tới bên bọn họ, Mặc Thiên Trần đứng lên, để mặc cho bọn trẻ vẫn phân biệt thị phi, nhìn Cúc Như Khanh, “ đúng là quá đáng! Bọn trẻ ở đây, cũng cho em biết.”



      nghĩ em nên ngủ thêm lát, tối qua mệt mỏi vậy mà, đúng ?” vươn tay ôm hông .



      còn …” nóng nảy trợn mắt.



      Cúc Như Khanh trực tiếp dùng môi hôn lên hàng lông mi của , tức cũng có cách nào, lại nhìn , tâm tình cũng thoáng hơn, Cúc Cầm Du ồn ào dứt với con , đây là con của , cái đêm bảy năm trước, tạo ra tiểu sinh mệnh, canh cánh trong lòng nhớ mong hai ngàn trăm ngày đêm, hóa ra là ở cạnh , ở trong nhà của người đàn ông này.



      Cho dù cuộc giao dịch đó là ngươi tình ta nguyện, nhưng tạo thành kết quả hôm nay, đối với Mặc Thiên Trần, cũng là loại cảm tạ, đúng như lời tối qua, thời khắc tàn nhẫn qua , nắm giữ hạnh phúc tại, mới là quan trọng nhất.



      Người nhà chơi đùa dưới bầu trời bao la xanh thẳm, gió biển nhè thổi, mặt trời đỏ rực sưởi ấm mặt nước, thỉnh thoảng có chú cá ngoi lên bơi lội, nhảy nhót vui mừng, giống như muốn cùng vui mừng người nhà bọn họ đoàn tụ, ở đây tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 313: : Thuyền tình

      Beta: N.P




      Tới giờ ăn trưa, hai đứa trẻ vẫn còn tranh luận, Mặc Thiên Trần kéo cả hai rửa tay, “Các con lên thuyền từ lúc nào?”



      “Bọn con đến từ hôm qua.” Cúc Hoài Cần vươn tay, Mặc Thiên Trần nắm lấy đôi tay bé, “Mẹ, tối qua sao rất sáng, con còn nhìn thấy được Bắc Đẩu thất tinh.”



      “Cái gì?” Mặc Thiên Trần còn tưởng bọn trẻ sáng nay mới tới, ngờ tối qua đến rồi, người đàn ông này, tức chết !



      Cúc Cầm Du lại : “Mẹ, con tự rửa…”



      “Cầm Du ngoan, rửa tay xong cùng Hoài Cẩn ra dùng cơm.” Mặc Thiên Trần dặn dò hai đứa xong, lập tức chạy , thấy trong phòng ăn, Cúc Như Khanh rót rượu đỏ vào ly.



      tức giận nhìn chằm chằm, “Sao cho em biết?”



      muốn em bị phân tâm.” Đó là phúc lợi của , nên chỉ còn cách để hai đứa trẻ chịu uất ức, gặp mẹ trễ tí.



      có thể đứng đắn chút ?” Mặc Thiên Trần vươn tay định ngắt tay của , đột nhiên nhớ đến vết thương tay , đành thôi, “Em có lúc nào phân tâm sao? ràng là vì thỏa mãn tư dục, mới chịu cho em biết.”



      Cúc Như Khanh bưng ly rượu lên cho , “Chủ yếu là tối qua có thời gian với em, chúng ta đều bận, phải sao?”



      Đúng rồi! Vội vàng làm vận động nam nữ! Mặc Thiên Trần tức cũng thể đánh , đành nâng rượu lên uống, liền bị sặc, “khụ khụ khụ” vài tiếng, Cúc Như Khanh vỗ vỗ lưng , : “Con tuy là bảo bối của ba mẹ, nhưng chúng ta cũng cần có thời gian riêng cho nhau, gian cũng phải có, thể dành hết cho con, hiểu ?”



      “Dù sao nữa, luôn có lý do.” Mặc Thiên Trần tức giận đáp.



      Tối qua triền miên với cả đêm, căn bản có thời gian xem xét du thuyền, để biết bọn trẻ đến, bây giờ còn nghe vậy, dĩ nhiên đồng ý.



      “Giận sao?” Đầu khẽ cúi thấp, hỏi .



      Mặc Thiên Trần nhìn khuôn mặt tuấn tú của , hai người vất vả mới có thời gian ở cùng nhau, hôm nay là chủ nhật, bọn họ có rất nhiều cuối tuần ở bên nhau, làm gì có thời gian để giận dỗi!



      đưa tay ôm hông : “Xin lỗi!”



      nên giận vì chuyện nhặt này, khó có được buổi sáng yên bình như vậy, cũng khó có thời gian gặp nhau, nhất định phải trân trọng thời gian ở bên , thể vì ít chuyện vặt mà tức giận.



      “Được, bọn trẻ rửa tay xong rồi, chúng ta bắt đầu dùng bữa thôi.” Cúc Như Khanh vuốt ve mái tóc dài của , rồi kéo ghế cho ngồi.



      Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du rửa tay xong chạy đến, trước sau, “Ba, mẹ, ăn cơm!”



      nhà bốn người ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa vui vẻ.



      Sau khi ăn cơm xong, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du theo thói quen ngủ trưa, Mặc Thiên Trần dẫn hai đứa trẻ tới phòng ngủ, cho bọn chúng ngủ ở phòng riêng, nhìn gương mặt ngủ say của chúng, cũng nở nụ cười hạnh phúc.



      lát sau, Mặc Thiên Trần ra khỏi phòng bọn , trở về phòng thấy Cúc Như Khanh.



      cảm thấy kỳ lạ, ngủ được bao nhiêu, sao lại ngủ trưa, bây giờ trưa rất nóng, đâu rồi?



      Mặc Thiên Trần lên boong thuyền, nhìn khắp nơi, xem có , kết quả nhìn thấy câu cá ở lan can xa, ngờ còn có thú vui này?



      “Như Khanh, ngủ trưa sao?” ngồi xổm bên cạnh , “Tối qua ngủ rất ít.”



      có thói quen ngủ nhiều, còn em, sao ngủ? ngủ lát .” Cúc Như Khanh biết tối qua mệt muốn chết rồi.



      Mặc Thiên Trần nhìn , “Nhưng em muốn ở cùng .”



      Cúc Như Khanh cười cười, sau đó xách cần câu, hai người cùng đến đuôi thuyền, tìm chỗ râm mát ngồi xuống.



      Mặc Thiên Trần nhìn ném cần câu xuống nước, hỏi : “ bỏ mồi, làm sao câu cá?”



      có thể câu được cá, có tin ?” giọng cười đáp.



      nghĩ mình là Khương Thái Công câu cá sao, có người tình nguyện mắc câu?” Mặc Thiên Trần dĩ nhiên tin .



      *Khương Thái Công: Khương Tử Nha, chi tiết truyền thuyết câu cá của Khương Tử Nha xem tại: http://vi.wikipedia.org/wiki/Khương_Tử_Nha



      Cúc Như Khanh ngồi cạnh , “ còn lợi hại hơn Khương Thái Công, muốn nó mắc câu nó phải mắc câu, em tin sao?”



      “Tất nhiên, Khương Thái Công là có người tình nguyện mắc câu, nhất định cũng có rất nhiều mỹ nhân ngư muốn tự mình mắc câu.” Mặc Thiên Trần che miệng cười.



      Cúc Như Khanh dường như nhớ ra điều gì đó, khẽ nhíu mày, “Có đêm, em tới nhà máy, tại sao vào?”



      “Đêm nào?” Mặc Thiên Trần chưa phản ứng kịp.



      “Chính là hôm ở nhà máy về nhà, em đến tìm , thấy và Nghiêm Tiểu Huệ ở phòng làm việc, sao vào?” ngưng mắt nhìn .



      Mặc Thiên Trần suy nghĩ chút, “Em thấy bận, lại bàn công việc với Nghiêm tiểu thư, muốn quấy rầy .”



      “Lần sau cho phép rụt rè như vậy, đến rồi còn vào gặp ?” ra lệnh.



      “Em thấy khuya như vậy còn chưa về, sợ gặp chuyện may, mới tìm, nhưng thấy làm việc, em dĩ nhiên muốn quấy rầy , hơn nữa cũng biết, em thể giúp gì cho công việc của .” Mặc Thiên Trần nhìn , “Em biết và Nghiêm tiểu thư trong sạch, em chưa từng nghĩ buổi tối về là do chơi bời bên ngoài.”



      Cúc Như Khanh đưa tay ôm vào ngực, “Cho dù có nghĩ vậy, cũng đừng để bản thân uất ức, biết ?”



      “Ừ, em biết rồi.” tựa vào vai , sau đó kêu lên, “Có cá mắc câu rồi!”



      Cúc Như Khanh vươn tay thu cần câu, Mặc Thiên Trần vui vẻ, như đứa trẻ say mê cuồng nhiệt nhìn .



      “Như Khanh, làm sao câu được vậy? lợi hại quá !” thể tin được, nhìn .



      Cúc Như Khanh nhìn tay vỗ vỗ, cao hứng nhảy tưng tưng, lôi kéo ngồi xuống, “Tại con cá đần quá!”



      Kể từ lúc câu được cá, Mặc Thiên Trần chờ lần sau, nhưng chờ rất lâu, cũng thấy, khỏi có chút thất vọng.



      “Câu cá là phải có tính nhẫn nại, có tính nhẫn nại có cá cắn câu, mà có tính nhẫn nại, cá khẳng định mắc câu.” Cúc Như Khanh khẽ cười .



      Mặc Thiên Trần mắt sáng lên, “Mỗi lần Phí Cường Liệt chui vào vòng mai phục của , cũng giống như câu cá bình thường, mặt biến sắc dụ mắc câu, nhưng phải công nhận chịu đựng của rất tốt, nên lần nào cũng mắc câu, có phải ý là vậy ?”



      “Cũng có thể hiểu như vậy.” Cúc Như Khanh gật đầu.



      ra câu cá đơn giản, trước đây em cứ nghĩ câu cá chính là để mồi vào móc thôi, ngờ lại có hàm ý như vậy.” Mặc Thiên Trần đưa tay chống cằm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :