1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 299: Ngược : Thái độ lạnh lùng

      Beta: N.P



      Cúc Thiên Truyền lên tiếng, “Như Khanh, nếu cậu thể khiến người ta phục, chức chủ tịch này thể ngồi được đâu.”



      Cúc Như Khanh sao lại biết, từ khi cha qua đời, Cúc Thiên Lâm mơ đến chức chủ tịch, ngay sau khi cha vừa mất, liền cấu kết với người ngoài hòng lật đổ , mới mười lắm tuổi, có thể ngồi vững vị trí này, huống chi tại ba mươi mốt tuổi.



      “Bốp bốp!” tràng vỗ tay vang lên, khiến ai nấy kinh ngạc.



      Người vỗ tay là Cúc Như Khanh, sau đó, lên tiếng, “Màn kịch đặc sắc vừa rồi của các vị, tôi rất coi trọng. Chỉ có điều muốn đoạt chức chủ tịch từ tay tôi, ý nghĩ đó hơi lạ.”



      Cúc Thiên Lâm lập tức phản đối, “Mày làm bao nhiêu chuyện sai như vậy, còn muốn tiếp tục ngồi ghế chủ tịch, đừng mơ tưởng! Các em phục đâu, hơn nữa, mày đừng quên còn có bề , tới phiên mày !”.”



      Vừa nhắc đến Cúc lão gia, Cúc Như Khanh mắt lăng lệ, “Tốt nhất là đừng có làm phiền đến ông, nếu đừng trách tôi khách khí!”



      “Vậy chúng ta chờ xem!” Cúc Thiên Lâm xoay người bỏ , Cúc gia vẫn còn có Đại đương gia – cũng chính là con át chủ bài của .



      “Chủ tịch, chúng ta làm gì bây giờ?” Sau khi thấy Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền rời , Trần Ích hỏi.



      Cúc Như Khanh xoa xoa thái dương, “Chỉ cần gia tăng cảnh giác, và yên tĩnh theo dõi tình hình là được.”



      Dù sao nữa cũng còn Cúc lão gia ở bên , muốn chuyện này to đến mức thể thu xếp được. Dù sao cũng phải lấy đại cục làm trọng, cho dù có nhiều chuyện là lửa sém lông mày.



      *Lửa sém lông mày: ý chỉ thời khắc quyết định, thời khắc cuối cùng.



      Chỉ có điều, Cúc Thiên Lâm lại nắm trong tay lá bài vua, từng bước dồn ép .



      “Vâng, chủ tịch!” Trần Ích trước khi bước ra lại : “Tối qua thiếu phu nhân gọi cho ngài, ấy rất lo lắng.”



      Cúc Như Khanh chỉ gật đầu, đáp…



      Mặc Thiên Trần đến bệnh viện thăm Nhâm Thần Phong, ở thăm đến chiều, tối trở về Aegean Sea, nhưng vẫn thấy Cúc Như Khanh đâu, vốn muốn gọi cho , nhưng lại sợ tăng ca.



      Vào phòng cũng thấy bóng dáng hai đứa bé, bất chợt cảm thấy đơn hơn rất nhiều, hơn nữa ngôi nhà có nam chủ nhân, nên trở nên vắng ngắt, Mặc Thiên Trần lại đợi cả buổi tối, vẫn thấy về.



      Công ty Mặc Thị.



      Mặc Thiên Trần trở lại công ty, lúc làm việc có chút uể oải, nhấn điện thoại nội bộ, “Thanh Thanh, cho chị ly café.”



      “Đại tiểu thư, lại cãi nhau?” Triển Thanh Thanh bưng ly nước chanh vào.



      Cãi nhau? Mặc Thiên Trần kinh sợ, và Cúc Như Khanh cãi nhau còn chưa giải quyết xong, sau đó Nhâm Thần Phong đỡ đạn giùm , vào viện chăm sóc Nhâm Thần Phong, còn Cúc Như Khanh lại , thả .



      để ?



      Chẳng lẽ vì chuyện này, nên chịu về nhà, muốn gặp lại ?



      muốn nữa sao?



      Trước kia, cho dù tùy hứng bao nhiêu, gây gổ với ác liệt cỡ nào, đều buông ra. Còn lần này, muốn rời khỏi nữa, lại để .



      Mặc Thiên Trần uống nước chanh, trong lòng đau xót. Triển Thanh Thanh lấy tờ báo hôm nay ra, “Tin trọng đại mấy ngày nay, hẳn chị cũng xem rồi, tất cả đều ở đây.”



      Mặc Thiên Trần vừa nhận lấy liền xem, “Nhâm Thần Phong vì tình nhân xả thân đỡ đạn, Cúc Như Phong mất mạng vì giai nhân, chuyện gì xảy ra?”



      ra chị biết à!” Triển Thanh Thanh còn kinh ngạc hơn .



      Mặc Thiên Trần hoảng hốt, chỉ biết chuyện của Nhâm Thần Phong, biết lúc đó còn xảy ra chuyện của Cúc Như Phong. chú ý của lúc đó đều tập trung vào người Nhâm Thần Phong, ngờ Cúc Như Khanh báo thù cho bắn Chu Tiểu Kiều lại trúng phải Cúc Như Phong.



      “Như Khanh, Như Khanh… Tại sao với em? ra còn có chuyện này, trời ơi…” Mặc Thiên Trần lạnh cả người, tay lật lật những tờ báo khác, “Chủ tịch Cúc Thị bắn chết em bị bức từ chức, cuộc chiến gia tộc chỉ mới bắt đầu… Chu Tiểu Kiều vẫn chưa tìm được tung tích. Sáng sớm mai tang lễ của Cúc Như Phong được tiến hành…”



      “Sao lại như vậy?” Ly thủy tinh tay Mặc Thiên Trần rơi xuống đất, “Như Khanh, được, chị phải tìm ấy…”



      “Đại tiểu thư...” Triển Thanh Thanh kéo lại, “Chị bình tĩnh , chị như vậy khiến người ta lo lắng đó…”



      “Chị lo cho Như Khanh, xảy ra nhiều chuyện như vậy, chị lại biết gì. Thanh Thanh, em biết ? Chiều hôm trước Như Khanh thả chị , trước đây chị rất muốn rời khỏi ấy, ấy lại đồng ý, sau khi chuyện này xảy ra, ấy lại muốn chị , mấy ngày nay chị nghĩ mãi ra. ấy dễ dàng buông tay như vậy đâu, nhất định là có chuyện gì khó khăn nên mới quyết định như vậy.” Mặc Thiên Trần vừa vừa kiềm được nước mắt, “Chị muốn tìm ấy, chị muốn tìm ấy, thể để mặc ấy mình chịu đựng đau khổ…”



      Triển Thanh Thanh ôm , “Được rồi, chuyện xảy ra rồi, chị đừng hấp tấp quá, rồi ổn hết thôi.”



      Mặc Thiên Trần vừa chạy ra ngoài vừa gọi cho Cúc Như Khanh, nhưng ai nghe máy, gọi taxi đến Cúc Thị, tiếp tân ở đại sảnh hôm nay Cúc Như Khanh đến công ty. lại chạy tới Ám Dạ, Ám Dạ giờ được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, bị chặn bên ngoài, đúng lúc Trần Ích về đến.



      “Thiếu phu nhân, có chuyện gì sao?” Trần Ích mời vào phòng nghỉ.



      Mặc Thiên Trần lo lắng, “Như Khanh đâu rồi? ấy có khỏe ? Tôi gọi mà ấy nhận máy, mấy ngày rồi lại về nhà, ấy đâu?”



      Trần Ích nghĩ lúc này trong phòng làm việc chắc có người phụ nữ nào khác, liền dẫn Mặc Thiên Trần vào. Chủ tịch thấy thiếu phu nhân lo lắng tìm như vậy, chắc vui lên được chút!



      “Thiếu phu nhân, mời theo tôi!” Trần Ích trước dẫn đường.



      Mặc Thiên Trần theo sát vào phòng làm việc, vừa đến cửa, thấy Cúc Như Khanh nhắm mắt nghỉ ngơi chiếc ghế lớn màu đen, sắc mặt vô cùng mệt mỏi, cả chân mày đều nhíu chặt.



      “Như Khanh... “ nghẹn ngào kêu.



      Cúc Như Khanh liền mở mắt, nhìn thấy Mặc Thiên Trần đứng trước mặt mà có chút xúc động, bộ dạng lạnh lùng, thái độ của đối với cũng vô cùng xa lạ, “Ai kêu tới?”

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 300: Ngược : Tôi kêu cút

      Beta: N.P




      Mặc Thiên Trần nhất thời ngẩn ngơ, hai mắt chứa đầy hơi nước nhìn người đàn ông hàng đêm mong nhớ, ngày nào cũng trông ngóng muốn thấy trở về, nhưng giờ phút này được nhìn thấy cách chân , thái độ của lại rất lạnh lùng, lòng đau như dao cắt.



      “Như Khanh, xin lỗi...”



      Cho dù có ngàn vạn lời cũng thể cứu vãn được sai lầm, tại muốn với phải là lời xin lỗi, muốn muốn ở bên cạnh , muốn cùng gánh chịu mọi khổ đau…



      Thái độ Cúc Như Khanh vẫn lạnh lùng, “Tôi thả , sau này đừng tới đây tìm tôi nữa!”



      !” Mặc Thiên Trần chạy tới trước mặt , “Em ! Như Khanh, em ! Lúc Thần Phong bị thương, em biết chuyện của Như Phong, xin lỗi, em ngờ có chuyện đó, cho em ở lại bên cạnh được ?”



      Cúc Như Khanh nhìn , nhất thời nổi giận quát: “Mặc Thiên Trần, từ lúc nào nghe hiểu lời tôi hả? Tôi để đấy! Đấy là khách khí rồi, chẳng lẽ phải để tôi kêu cút sao? phải rất muốn trở lại với Nhâm Thần Phong sao? Bây giờ tôi thỏa nguyện cho , ta bị thương vì , khiến có cảm giác tội lỗi phải , rốt cuộc cũng có thể trở về bên cạnh rồi, vậy còn hài lòng sao?”



      Hai mắt Mặc Thiên Trần trợn to, cắn chặt môi, nước mắt kiềm chế được, lắc đầu, khóc đến mức thở nổi, “Em từng nghĩ đến chuyện ra , phải vì Thần Phong, lúc em có ý nghĩ đó, cũng chưa bao giờ nghĩ trở về với Thần Phong như nghĩ, Thần Phong đỡ đạn thay em, em có cảm giác tội lỗi với ấy… Nhưng mà, Như Khanh, em muốn rời khỏi …”



      Cúc Như Khanh cười lạnh, “ muốn rời khỏi tôi, cứ hai chân đạp hai thuyền như vậy, Nhâm Thần Phong chấp nhận, có nghĩa là tôi cũng chấp nhận. Tôi lặp lại lần nữa: Cút! Tôi lạ gì nữa!”



      Mặc Thiên Trần có chút tức giận, thân thể lung lay, nhìn người đàn ông tuyệt tình trước mặt, giờ cho là loại phụ nữ thủy tính dương hoa, còn thể gì nữa, cái nhận được chỉ là vũ nhục của . Mặt tái nhợt, buồn bã xoay người, chạy ra ngoài…



      Vốn dĩ nên tìm . mang quan tâm đến thăm, kết quả là ngừng vũ nhục, Mặc Thiên Trần càng khóc càng thấy đau lòng.



      Trần Ích thấy Mặc Thiên Trần chạy liền : “Chủ tịch, thiếu phu nhân, ấy…”



      gì nữa.” Cúc Như Khanh cắt đứt lời , “Gọi Trần Tiêu thầm bảo vệ ấy hai tư giờ, nếu lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, Trần Tiêu đừng đến gặp tôi nữa.”



      “Vâng, chủ tịch!” Trần Ích lập tức ra ngoài.



      Cúc Như Khanh vuốt trán, trong đầu lặp lặp lại hình ảnh khóc, hình ảnh với muốn



      Mặc Thiên Trần chạy ra khỏi Ám Dạ, vừa khóc vừa trở lại công ty dọa Triển Thanh Thanh sợ hãi.



      “Đại tiểu thư, xảy ra chuyện gì? Sao đau lòng như vậy?” Triển Thanh Thanh vội vàng buông hết công việc, tới phòng làm việc của .



      Mặc Thiên Trần gì, chỉ nằm bàn làm việc khóc lớn, Triển Thanh Thanh càng thêm luống cuống tay chân, đuổi hết mấy nhân viên muốn xem náo nhiệt, còn mình ở trong phòng chăm sóc Mặc Thiên Trần.



      Tối tan việc, cảm xúc của Mặc Thiên Trần vẫn như vậy, khóc đến cùng cực, Triển Thanh Thanh nhìn đến đống khăn giấy lau nước mắt cũng khóc, “Đại tiểu thư, đừng như vậy mà chết cha, em khổ lắm…”



      Mặc Thiên Trần ngẩng đầu lên nhìn , “Thanh Thanh, ấy quan tâm chị nữa, ấy bảo chị cút…”



      “Cúc tiên sinh sao có thể vậy? Chị và Nhâm tiên sinh vẫn luôn trong sạch mà, lúc đó tâm tình tốt nên mới phát tiết lên người chị thôi! Ngài ấy sao có thể ỷ mình là chủ tịch đối xử với người ta như vậy được, muốn là muốn, muốn nữa liền đuổi chị.” Triển Thanh Thanh sụt sịt mũi, nổi giận mắng, “Tại sao đàn ông đều như vậy? Người ta nhớ chị, chị cũng đừng cần! Đại tiểu thư, dù thế nào chị cũng là thiên kim Mặc Thị, giờ còn là người điều hành Mặc Thị, phải đám oanh yến ngoài kia, chúng ta càng cần người ta!”



      Mặc Thiên Trần thấy Triển Thanh Thanh đầy căm phẫn, từ từ ngừng khóc, “Đúng! Chị nhất định phải sống tốt hơn người ta, để người ta biết chị cần người ta quan tâm, chị vẫn có thể sống tốt, sống cuộc sống tươi đẹp…”



      “Đúng! Chính là như vậy!” Triển Thanh Thanh thấy rốt cuộc cũng chịu chuyện, còn ngừng khóc, cũng liền nín khóc, cười, “Đương nhiên rồi! Đàn ông coi thường nhất là phụ nữ suốt ngày quấn lấy chân họ, tốt nhất là hãy sống sung sướng cho đám đàn ông rửa mắt nhìn, đừng như Chu Tiểu Kiều kia, quay đầu lại liền bị phỉ nhổ…”



      Triển Thanh Thành tới đó, lập tức tự tát mình, “Là em sai, tự dưng lại nhắc đến người phụ nữ đó làm gì biết…”



      Mặc Thiên Trần yên tĩnh suy nghĩ, “Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay, đều vì mấy trò quỷ của Chu Tiểu Kiều mà ra, nếu phải ta quấn quít Như Khanh, Thần Phong bị thương, Cúc Như Phong cũng vì bảo vệ ta mà chết, càng xảy ra nội chiến gia tộc Cúc Thị, giờ ta lại trốn tránh chịu xuất , muốn khơi dậy cuộc chiến Cúc gia đây, khiến Như Khanh phải đấu trong đấu ngoài, giờ Như Khanh nên làm gì?”



      Triển Thanh Thanh đưa tay chỉ , “Ngài ấy đối đãi với chị như vậy, chị vẫn suy nghĩ mọi chuyện giùm? Vậy phải tự chuốc lấy phiền phức sao?”



      Mặc Thiên Trần cười buồn, “Cứ cho là ấy mắng chị, hung dữ với chị, chị cũng thể hận ấy, nhịn được lo lắng cho tình cảnh của ấy, Thanh Thanh, chị làm sao vậy? Em xem chị phải làm thế nào đây?”



      Triển Thanh Thanh rất giận, dậm chân giận giữ, “Chị biết là chị bị gì rồi sao? Em cho chị biết! Chị khóc mãi, trong lòng chỉ nghĩ đến ta, chỉ chú ý đến ta, vậy chỉ có nguyên nhân thôi!”



      “Bởi vì chị ấy!” Mặc Thiên Trần cười.



      Triển Thanh Thanh gõ bàn, tức giận đáp: “Dạ! Chị ta! Nhưng người ta chị, chị định làm gì nữa?”



      “Vậy cũng sao, tới bây giờ chị cũng muốn nhận hồi đáp, nếu để ý quá nhiều đến việc nhận lại, thành ra quá so đo. việc tự nhiên, tình cảm xuất phát từ nội tâm, bây giờ chị mới có thứ tình cảm, chỉ có điều là nó đến đúng lúc.” Mặc Thiên Trần tựa mình vào ghế da.



      Có phải tình cảm phải đợi mất mới biết quý trọng?



      Có phải khi đau đến tận tâm can, người ta mới hiểu được cái gì gọi là ?



      Có phải phải trải qua lễ rửa tội ở địa ngục, mới có thể triệt để tỉnh ngộ để biết cuộc đời mình cần cái gì?

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 301

      Beta: N.P



      Triển Thanh Thanh lo cho tình trạng của Mặc Thiên Trần, tan việc, kéo Mặc Thiên Trần tới nhà mình, Mặc Thiên Trần quả khiến người khác lo lắng, làm việc có chút hoảng hốt, chuyện chỉ đáp lại chứ hơn.



      “Khuya rồi, Thanh Thanh, em ngủ !” Mặc Thiên Trần nhìn Triển Thanh Thanh.



      Triển Thanh Thanh cố gắng chống mắt, “Em mệt, đại tiểu thư, em ngồi cùng chị lúc nữa, chị ngủ em ngủ.”



      “Nhìn mắt em xem, sắp mở được nữa rồi. Nhanh mang hai cây tăm lại đây!” Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh ngồi giường ngay giữa phòng.



      Triển Thanh Thanh buồn ngủ lắm lắm, cũng muốn hỏi lấy tăm làm gì, vội vã cầm tăm đến, kết quả Mặc Thiên Trần bắt được , lấy tăm lên chống mắt, chọc Triển Thanh Thanh nhảy lên.



      “Chị sao chứ?” Triển Thanh Thanh nằm lên giường.



      Mặc Thiên Trần cười khó khăn, “Em thấy chị giống người có chuyện sao?”



      giống…” Triển Thanh Thanh lắc đầu, dí sát lại, gật gật đầu, “Mà giống…”



      “Chị để bản thân mình có chuyện, bây giờ Thần Phong nằm viện, Như Khanh vừa lo giặc ngoài vừa đối phó giặc trong, chỉ có bản thân chị là bình thường, chị thể để mình gặp chuyện may, thể phụ lòng hai người họ.” Mặc Thiên Trần thở dài.



      Triển Thanh Thanh gõ gõ đầu gối, “ ra á, đại tiểu thư, chị vốn cần lo lắng, Cúc tiên sinh muốn chị nữa vẫn còn Nhâm tiên sinh mà! Nhâm tiên sinh dù gì cũng là nghệ sĩ piano nổi tiếng, chị có được người dự bị tốt như vậy, chứng tỏ bản thân chị có thực lực.”



      “Hoặc ở trong mắt người khác, chị là người biết điểm dừng, cứ theo cả hai nhà hắc bạch, người rong ruổi hắc bạch hai đạo, người là nghệ sĩ piano nổi tiếng, bọn họ đều dùng tâm đối đãi chị, chị cũng rất cảm kích đời này có họ cùng bầu bạn, cho dù khổ đau hay vui sướng, đều phải cũng nhau vượt qua.” Mặc Thiên Trần lộ ra nét cười.



      Triển Thanh Thanh than thở, “ ra em cũng biết, cho dù chọn ai, đối với chị đều là chuyện rất khó, cách tốt nhất là để cả hai đều thuộc về chị, vậy tốt biết bao…”



      Lời chưa hết, liền bị Mặc Thiên Trần gõ đầu, “Chị làm gì gõ em? Nếu là em, em liền muốn cả hai… Bây giờ Cúc tiên sinh chủ động rút lui, Nhâm tiên sinh là lựa chọn hàng đầu rồi. Chị quên Cúc tiên sinh , ngày mai thăm Nhâm tiên sinh …”



      Triển Thanh Thanh vẫn chưa hết, gục luôn bên cạnh Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần đắp chăn cho , rồi ngồi mình cho đến sáng.



      Sáng đến, vừa mở cửa sổ, liền thấy mưa phùn bay bay, người đường ai cũng giương ô, bầu trời càng lúc càng u.



      Mặc Triên Trần nhìn thấy sắc trời vừa sáng liền rời khỏi nhà Triển Thanh Thanh, hôm nay tổ chức tang lễ cho Cúc Như Phong, suy nghĩ cả buổi tối, hy vọng hôm nay gặp lại Cúc Như Khanh có thể ràng suy nghĩ của , hy vọng có thể khiến đổi ý, đừng cố chấp với nữa…



      Ám Dạ.



      Cúc lão gia hạ lệnh, “Cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng phải cho Như Phong an vị nhập thổ.”



      Hôm nay là ngày an táng Cúc Như Phong.



      Trần Ích sớm tăng thêm người canh gác ở mộ địa, “Chủ tịch, tôi sắp xếp xong, hôm nay đưa tang nhị thiếu gia, Chu Tiểu Kiều có thể xuất .”



      Cúc Như Khanh đốt điếu thuốc, “Nếu là người bình thường, đương nhiên làm vậy, nhưng ta là Chu Tiểu Kiều, cứ cho là ta đến, cũng đến nơi an táng. Lực lượng an ninh vẫn phải tăng cường. Phí Cường Liệt nhất định dẫn người đến.”



      “Vâng, chủ tịch!” Trần Ích nhận lệnh.



      Linh đường.



      Người tới đại đa số là cấp cao trong Ám Dạ, ngoài ra còn có người đại diện các bang phái khác giang hồ, bọn họ đối với với cuộc nội chiến lần này của Cúc Thị đều là thái độ muốn xem náo nhiệt. Vì Ám Dạ dưới lãnh đạo của Cúc Như Khanh, sớm xưng bá quần hùng, dù là phương diện kinh tế hay quân hỏa, Cúc Thị đều là người đứng nhất.



      Đối với kiện rung chuyển giang hồ lần này, nội loạn của Cúc Thị giúp các bang phái khác lợi dụng được cơ hội, hôm nay tới dự tang lễ Cúc Như Phong, là vì lễ nghi, hai cũng vì muốn xem nội chiến.



      Dĩ nhiên, thể đến, Phí Cường Liệt là người đến cuối cùng, dẫn theo người của Thanh Phong bang nghênh ngang tiến vào linh đường, biến mất gần tháng, lúc này lại xuất , có thể dễ dàng đoán ra động cơ của .



      “Hôm nay là ngày Như Phong yên vị, tôi tới tiễn cháu đoạn. ngờ, người giang hồ đông đủ như vậy, thiếu chút nữa là tôi chậm chân rồi. may, cuối cùng cũng đến được, nếu muộn lời chúc phúc cho cháu rồi, mọi người cứ an tâm.”



      Trong mỗi câu của Phí Cường Liệt, đều chứa đầy châm chọc, khiêu khích. giờ chắc chắn, Cúc Thiên Lâm hợp tác với giết chết Cúc Như Khanh, đến lúc đó chức chủ tịch thuộc về Cúc Thiên Lâm, còn vị trí bá chủ giang hồ là của Phí Cường Liệt .



      Cúc lão gia ngồi ở vị trí chủ tọa, hai bên là Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, Cúc Như Khanh ở vị trí thứ nhất bên trái, Phí Cường Liệt đến dự, cũng là nằm trong dự liệu của Cúc Như Khanh, đương nhiên mở miệng lên tiếng, dù là chủ tịch, nhưng quyền lên tiếng hôm nay là của Cúc Thiên Lâm.



      Phí Cường Liệt đương nhiên có chuẩn bị rồi mới đến, thấy đối phương đáp lời, liền nhìn về phía Cúc lão gia, “Cúc lão gia là ngôi sao sáng đầy tôn kính giang hồ, tôi xin phép được hành lễ. Nhưng ngài cũng là ngôi sao đáng thương nhất, ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, nhưng hết đưa tiễn con trai, lại phải đưa tiễn cháu trai, tôi cảm thấy luyến tiếc thay ngài…”



      “Phí Cường Liệt, ông câm miệng!” Cúc Thiên Lâm là người đầu tiên rống lên, “Chúng ta hoan nghênh ông!”



      Phí Cường Liệt lại cười lớn, “Ai da, Thiên Lâm, tôi quên mất cũng là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Cúc gia nhà các người là gia môn bất hạnh, mười sáu năm trước là Thiên Kỳ, bây giờ là Như Phong, xem ra Cúc gia đời đời phải chịu nguyền rủa của số mạng rồi…”



      “Phí Cường Liệt, là ông tự đâm đầu vào chỗ chết!” Trần Ích dẫn người đến.



      Người của Phí Cường Liệt cũng đứng dậy, trong tay bọn họ cầm súng, nhắm vào đám người của Trần Ích, Trần Ích cũng lập tức giương súng, người của hai phe nhất thời vào thế giằng co.



      “Trần Ích lui ra!” Cúc Như Khanh quát lạnh, “Hôm nay, đại đương gia của Thanh Phong bang đến tiễn Như Phong, người tới là khách.”



      xong lui xuống, đám người Trần Ích cũng liền lui về sau, bọn họ lùi bước, Phí Cường Liệt liền tiến thêm bước.



      Mặc Thiên Trần đứng phía sau các em Ám Dạ, thấy Cúc Như Khanh đến chỗ Phí Cường Liệt, xông lên kéo tay , lo lắng , “Như Khanh, đừng để bụng chuyện cũ…”

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 302

      Beta: N.P



      Cúc Như Khanh thấy từ sau chui ra, ngờ hôm nay vẫn có dịp chuyện với sau cái ngày bỏ đó, hôm nay còn có thể quay lại đây, với hốc mắt đỏ đỏ, với ánh mắt mong đợi, mắt vẫn lạnh lùng, lộ ra vẻ gì.



      “Như Khanh, Phí Cường Liệt ràng là tới đây gây chuyện, và Cúc Thiên Lâm thông đồng hết rồi, bây giờ mà nhắc lại, bị bọn họ lật đổ. Như Khanh, đừng đến đó được ?” Mặc Thiên Trần dù biết cái gì gọi là quy tắc giang hồ, cái gì là bang phái tranh đấu, nhưng loại thông đồng lợi ích này vẫn hiểu .



      Dù lúc đầu Phí Cường Liệt và Cúc Thiên Lâm có xung đột với nhau, nhưng hai người đó tuyệt đối là diễn tuồng, mục đích để khơi lên chiến tranh nhắm vào Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần hiểu đạo lý này, Cúc Như Khanh sao lại hiểu.



      “Tôi hiểu, lui xuống trước .” trầm giọng.



      Mặc Thiên Trần từ từ buông tay ra, lui về sau. Trần Tiêu vội vàng tiến lên kéo lại, “Thiếu phu nhân, chúng ta trước ! sắp trễ làm rồi!”



      cần! Tôi phải chờ Như Khanh.” Mặc Thiên Trần kiên quyết đáp.



      giờ Cúc Như Khanh bị vướng vào cuộc chiến gia tộc, sao có thể trơ mắt bỏ , từng , muốn ở bên .



      Lúc này, Cúc Như Khanh tiến tới bên Phí Cường Liệt, Phí Cường Liệt thầm dùng súng chống đỡ lên hông , vai kề vai tựa sát lên cổ Phí Cường Liệt, chỉ cần Phí Cường Liệt nổ súng, nhất định cắt đứt cổ trước, giọng: “Ông cũng có thể nhìn ra, chúng ta ai manh động nhanh hơn, biết ai chết sớm hơn.”



      Phí Cường Liệt biết lợi hại, nhìn Cúc Như Khanh, sắc mặt vẫn vậy, “Buông hết xuống.”



      “Tôi chưa hết.” Cúc Như Khanh dùng ánh mắt thể ý nghĩ, hướng Phí Cường Liệt theo ánh mắt của mình nhìn quanh địa hình bốn phía đều bị mai phục, “Ông và bác có mưu kế, tôi sớm biết, người của bác bị Trần Ích thu phục hết rồi, người ông đưa theo, toàn bộ cũng vào rọ.”



      thể nào!” Phí Cường Liệt ngờ, nhìn Cúc Như Khanh tỏ ý tin.



      Cúc Như Khanh chỉ nhàn nhạt nhìn , sau đó lớn tiếng: “Đại đương gia, dù hôm nay thế nào, cũng mời các em khác phái, cùng đưa tiễn Như Phong, ông nội, bác hai và chú út đều muốn như thế.”



      Cúc Thiên Lâm từ xa nhìn thấy Cúc Như Khanh và Phí Cường Liệt chuyện, biết là gì, liền thêm dầu vào lửa, “Phí Cường Liệt, hôm nay ông tới quậy, tôi sợ đâu, các em, xông lên !”



      Lúc này, Cúc Như Khanh đứng chính giữa, người của xông lên, chính là muốn giết Cúc Như Khanh, nếu Cúc Như Khanh bất hạnh bỏ mạng, xem như là trong lúc bạo loạn lỡ tay giết . Đó là suy nghĩ của Cúc Thiên Lâm.



      lúc Cúc Thiên Lâm dẫn người xông lên, Cúc lão gia lên tiếng: “Thiên Lâm, làm gì đó? Lui ra!”



      “Cha, con chấp nhận thái độ của Phí Cường Liệt, căn bản là tới đây để khiêu khích, phải tới để đưa tiễn Như Phong, con sao có thể để mặc khi dễ Như Phong được?” Cúc Thiên Lâm muốn cho người khác thấy và Phí Cường Liệt đội trời chung, nên càng càng cố nâng xung đột với Phí Cường Liệt lên.



      Cúc lão gia nghe xong, vỗ lên bàn, “rầm!” tiếng, cái bàn lập tức như chia năm xẻ bảy, “Cúc Thiên Lâm, lui ra hết cho tôi!”



      Cúc Thiên Lâm mắt thấy kế hoạch có khi thất bại, dù cam tâm cũng đành phải trở về đứng bên cạnh Cúc lão gia.



      Cúc lão gia rống to: “Phí Cường Liệt, ra ngoài cho tôi! Hôm nay cần cậu đến tham gia tang lễ. Như Khanh, quay lại đây!”



      Cúc Thiên Lâm xem tình hình, cụ ông hiển nhiên là đứng về phía Cúc Như Khanh, thành bại đều nằm ở đây, Cúc Như Khanh và Phí Cường Liệt đều đứng trong vòng vây, thể để lỡ cơ hội, “Cha, để con đuổi Phí Cường Liệt !”



      Cúc Như Khanh tay đuổi Phí Cường Liệt ra, Phí Cường Liệt tay cầm súng, nhìn Phí Cường Liệt, “Ông nội có lệnh, toàn bộ các người đều phải ra về!”



      Phí Cường Liệt chịu, biết đây là thời điểm tốt nhất để trừ khử Cúc Như Khanh, “Cụ à, tôi nể mặt ông, hôm nay mới đến đây, ông nhìn lại Cúc gia , tuổi còn trẻ mà “game over”, ông già rồi mà vẫn còn sống, ông thấy thẹn sao, già mà chết! Nhất định là ông mượn mệnh con trai, cháu trai ông, mới có thể còn sống tới bây giờ…”



      “Phí Cường Liệt, cút cho tôi!” Cúc Như Khanh cho phép vũ nhục ông nội, vung quyền cước, đánh về phía Phí Cường Liệt.



      Cúc Thiên Lâm nhân cơ hội này chạy về phía Phí Cường Liệt, Cúc lão gia nhiều năm lăn lộn giang hồ, đương nhiên biết thế cục hôm nay, vươn tay ném gậy ra ngoài, trúng đùi Cúc Thiên Lâm.



      “Cha…” Cúc Thiên Lâm té lăn ra đất, ôm hận nhìn chằm chằm Cúc lão gia.



      Phí Cường Liệt bị Cúc Như Khanh tay khống chế, “Phí Cường Liệt, bọn họ bỏ súng xuống, lui ra ngoài!”



      “Tao !” Phí Cường Liệt nổi trận lôi đình.



      Cúc Như Khanh thêm, buộc chặt cổ , Phí Cường Liệt nhìn thấy Cúc Thiên Lâm ngã ra đất, chín cũng biết sống chết ra sao, đành lên tiếng, “Tất cả bỏ súng xuống, lui ra ngoài!”



      Chỉ trong thời gian ngắn, người dẫn theo, tất cả buông vũ khí, lui ra cửa chính.



      “Cúc Như Khanh, bây giờ thả tay được chưa!” Phí Cường Liệt quát.



      Cúc Như Khanh lại giảo hoạt cười, “Tôi chưa từng thả ông .”



      “Mày đường đường là chủ tịch Cúc Thị, ngay trước mắt tất cả mọi người, lại giữ lời!” Phí Cường Liệt thấy toàn bộ người của đều lui ra, chỉ còn mình ở trong tình thế nguy hiểm.



      “Tôi cho ông cơ hội để , nhưng ông !” Cúc Như Khanh lạnh lùng đáp, “Vậy bây giờ cần nữa! Ông phải biết con người tôi, thích nhất là bắt rùa nhốt hũ!”



      “Cậu chính là cố ý!” Phí Cường Liệt hận thể vùng dậy.



      Cúc Như Khanh mình bước đến bên cạnh , có nắm chắt mới tự mình bước vào vòng nguy hiểm, Phí Cường Liệt lần nào cũng rơi vào bẫy Cúc Như Khanh bố trí sẵn, cái này gọi là “binh bất yếm trá”, Cúc Như Khanh đoán được chui vào.



      “Xin lỗi ông nội tôi!” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười.



      xin lỗi, cậu cho tôi sao?” Lần này Phí Cường Liệt ra điều kiện trước.



      Cúc Như Khanh lại đáp: “Ông còn chưa đủ tư cách điều kiện với tôi đâu.”



      “Cúc lão gia tại thương, là tôi thô thiển, hôm nay ăn có chút phải, mạo phạm lão gia xin lão gia tha thứ!” Phí Cường Liệt đành chịu nhận lỗi, “Lão gia, tôi lập tức , có được ?”



      Bắt đầu từ lúc đánh nhau mọi người mới hiểu ra, Cúc lão gia vẫn muốn Cúc Như Khanh ngồi vững cái ghế chủ tịch, Cúc Như Khanh bắt được Phí Cường Liệt, bắt xin lỗi Cúc lão gia, khí phách và hiếu thuận khiến ai nấy đều cảm phục. Cúc Như Khanh chỉ biết thủ đoạn mà còn rất có tình nghĩa.



      Cúc lão gia nhìn cháu, “Như Khanh, thả ! Đừng để làm bẩn sàn nhà ta!”



      “Vâng, ông nội!” Cúc Như Khanh buông lỏng Phí Cường Liệt.



      Trần Ích lập tức chạy lên phía trước dậm chân : “Chủ tịch, sao lại bỏ qua cơ hội giết Phí Cường Liệt, cơ hội tốt như vậy mà?”



      “Hôm nay là tang lễ Như Phong, chúng ta nên gây thêm chuyện.” Cúc Như Khanh chủ trương diệt trừ giặc ngoài rồi mới tới thù trong.



      Phí Cường Liệt rồi, Cúc Thiên Lâm rất yên lặng, cơ hội cứ bị bỏ qua như vậy, về sau muốn tìm cơ hội khác, chỉ e là khó càng thêm khó.



      Trận chiến sóng gió đầy nguy cơ trong tang lễ này kết thúc có hậu. Khách cũng từ từ ra về.



      Cúc Thiên Lâm vẫn khóc rống trước mộ Cúc Như Phong, Cúc Như Khanh xoay người rời , lúc này, dưới cây dù xanh, sáng tỏ ý nghĩ của bản thân.



      Mặc Thiên Trần cũng đứng trong mưa, và Cúc Như Phong mặc dù cũng có giao tình gì, nhưng con người này còn trẻ xa rời sống, cũng rất đáng than thở, nhìn kỹ xung quanh, Chu Tiểu Kiều từ đầu đến cuối xuất .



      Tất cả đều vì Chu Tiểu Kiều mới nổ ra chiến tranh, rốt cùng trong cơn mưa này, cũng tạm thời đặt dấu chấm hết, nhưng ai biết được, cuộc chiến này mãi mãi có kết thúc.



      Mặc Thiên Trần thấy Cúc Như Khanh rời , vội vã chạy theo, “Như Khanh, chờ em chút…”



      có dù, mưa ướt hết cả người, Cúc Như Khanh thấy bắt được tay áo cũng chỉ lạnh lùng : “Tôi gì?”



      “Nhưng em có lời muốn với !” Mặc Thiên Trần nhìn , để mặc cho nước mưa tưới vào người, “Như Khanh, hãy nghe em được ?”



      Cúc Như Khanh xoay người lên xe, “Tôi với có gì để !”



      “Như Khanh...” Mặc Thiên Trần vọt tới trước mặt , vừa lên xe, cũng nhanh nhẹn chui vào, nhìn từ xuống dưới đều khô ráo chỉnh tề, còn bản thân lại bị mưa làm ướt sũng, “Như Khanh, nghe em được ?”



      Cúc Như Khanh nhìn gì, ra lệnh cho tài xế, “Ném ta xuống xe.”



      “Đừng!” Mặc Thiên Trần mặc kệ bản thân bị ướt, lập tức nhảy vào ngực , “Như Khanh, em có lời muốn , để em xong , được ?”



      “Chủ tịch…” Tài xế mở cửa xe, thấy Mặc Thiên Trần ôm Cúc Như Khanh buông, muốn kéo Mặc Thiên Trần ra.



      “Lái xe!” Cúc Như Khanh ra lệnh.



      “Dạ, chủ tịch!” Tài xế lập tức lái xe, rời khỏi mộ địa.



      Mặc Thiên Trần biết Cúc Như Khanh chịu nghe liền vội vàng, “Như Khanh, em muốn , em muốn ở lại bên , đừng đuổi em được ?”



      “Nếu điều muốn là chuyện này, xuống xe!” Rốt cuộc cũng chịu mở miệng, nhưng vẫn vô tình.



      … Em còn có lời muốn !” Mặc Thiên Trần nhìn , “Lúc trước, lúc em mới phát chính là người đàn ông đêm đó, em xác nhận em có cách nào chấp nhận được đó, em muốn chạy trốn, muốn trốn tránh nó, đó là vì em cảm thấy em xứng với , biết ? Như Khanh, ở trong lòng em dù có cao ngạo tới đâu, em vẫn tôn kính , cảm thấy đời này có chuyện gì làm được…”

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 303: Ngược : Thổ lộ tình

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P




      Cúc Như Khanh nghe xong, có chút rung động, nhưng vẫn đáp: “ ở trong lòng em, là thần thánh thể xâm phạm, nhưng em từng nghĩ đến chưa, chính là người đàn ông đêm đó, đó là , thể trốn tránh, khi cả hai người đó là em thể chấp nhận được, nên em mới lựa chọn ra , đúng ?”



      “Phải…” Mặc Thiên Trần nước mắt nhạt nhòa, “Lúc đó, em quả nghĩ vậy, em có cách nào chấp nhận, em kính nể như vậy, làm sao làm ra loại chuyện đó được…”



      Cúc Như Khanh bình tĩnh đáp: “Mọi việc đều thể chỉ nhìn bề ngoài mà xét, quả chính là người như vậy. bỏ tiền ra, lấy đứa bé ra khỏi bụng em, đứa bé thuộc về , tiền thuộc về em, đó là giao dịch. Đối với , cuộc giao dịch đó và công việc làm ăn khác nhau.”



      Mặc Thiên Trần nghe xong, sắc mặt tái nhợt, cắn môi nhìn , hồi lâu mới lên tiếng, “Em biết đó chỉ là cuộc giao dịch, em nên tỉnh táo mới đúng, nên cãi nhau với mới đúng, em biết em sai rồi, Như Khanh, đừng so đo với em, được ?”



      “Được! so đo với em.” Cúc Như Khanh gật đầu.



      “Cảm ơn , Như Khanh…” Mặc Thiên Trần nghĩ là chuyện chuyển biến tốt, ngờ ngay sau đó thêm, “Nhưng mà cuộc giao dịch có cái gì để so đo?”



      Mấy lời này lần nữa đánh vào vết thương của Mặc Thiên Trần, kinh ngạc nhìn , “Như Khanh, trước kia phải , từng , chúng ta ở bên nhau cả đời, cùng đón nhận lễ kỷ niệm vàng, lễ kỷ niệm kim cương, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau…”



      Cúc Như Khanh mấp máy môi gì, dường như cũng nhớ lại những lời mình tứng hứa, đột nhiên lên tiếng, “ cũng nhớ em nhiều lần muốn rời khỏi , giờ trong đầu chỉ nhớ mấy lời này, nhớ mấy lời hứa.”



      “Nhưng em nhớ, Như Khanh, em nhớ…” Mặc Thiên Trần đặt hai tay lên đầu gối , “Cho em thêm cơ hội, chúng ta ở bên nhau, em muốn nữa, em chỉ muốn ở bên thôi, được ?”



      “Trần, em cũng nghe đến câu chuyện ngày xưa, kết quả cuối cùng là thế nào, chính là bé bị sói ăn thịt. Em cho rằng nghe mấy lời đó, mà vẫn có thể tin tưởng em sao?” Cúc Như Khanh từ từ mở rộng khóe môi châm biếm.



      “Trước kia là em tốt, em cam đoan bỏ , em cũng từng rất nhiều lần muốn , Như Khanh, bây giờ em cho biết, em sớm , chỉ là bản thân nhận ra, lúc biết khuya mà về nhà, ở cùng Nghiêm Tiểu Huệ tăng ca, em mới nhận ra tình cảm cũng mình, nhưng lúc đó em vẫn dám ra.” Mặc Thiên Trần nhìn , “Như Khanh, giờ em muốn , em …”



      Cúc Như Khanh nghe xong, “Căn cứ vào báo cáo phân tích của chuyên gia về hôn nhân, khi nam nữ chia tay, câu thường dùng nhất chính là ‘em ’, ba chữ cứu vãn tình thế, nếu là người đàn ông bình thường, có thể cảm động, nhưng Trần, em phải biết, lý trí hơn bất kỳ kẻ nào. Vì thế, ba chữ này của em, phản tác dụng rồi!”



      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần ngờ như lôi cả tim phổi ra thể , cũng tin, nghẹn ngào đáp, “Như Khanh, em biết em từng làm chuyện phải, mới khiến có cảm giác đó, nhưng những lời đó của em, là thiên chân vạn xác, phải vì muốn cứu vãn tình hình mới ra, sờ ngực em , xem em có dối ?”



      xong lấy tay , đặt lên tim , áo bị mưa làm ướt, dính sát vào người , nhiệt độ tay xuyên qua lớp áo ướt đẫm, truyền lên người , khiến run rẩy.



      “Như Khanh, là long, em lòng…” Mặc Thiên Trần nhìn đầy mong đợi.



      ngờ, tay của người đàn ông này vừa dừng lên chỗ tim bắt đầu đùa bỡn bộ ngực mềm mại của , mặc dù cách lớp vải mỏng, Mặc Thiên Trần vẫn cảm thấy cố ý cợt nhã.



      “Như Khanh, …”



      Đối với cử động của , Mặc Thiên Trần mở to đôi mắt xuyên qua lớp nước nhìn , quần áo ướt nhẹp, góp phần lộ ra thân thể mềm mại, nằm rạp hai chân , dáng vẻ càng thêm đẹp đẽ đến động lòng người.



      Cúc Như Khanh đưa gương mặt tuấn tú đến gần , “ làm sao? phải cảm thụ em lòng thế nào sao?”



      Lực tay lớn, nhưng giọng lại vô cùng êm ái, êm ái kèm theo đó là vẻ khinh thường, hai mắt tĩnh mịch, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của , thần sắc đó, giống như thưởng thức dáng vẻ muốn giãy giụa mà dám của , bộ dạng khuất phục, muốn rời lại rời được đó.



      “Như Khanh…”



      Nước mắt tuôn rơi, lòng muốn ở bên cạnh cả đời, lòng lo lắng cho an nguy của , lòng rời bỏ được .



      Nhưng tại sao còn nhục nhã như vậy?



      Cúc Như Khanh nhìn run rẩy, “ có cảm giác là em lòng, ngược lại, cảm thấy như em khiêu dâm – rất lay động…”



      …” Mặc Thiên Trần thể chịu đựng thêm, ra khỏi người , lảo đảo nghiên ngả bò đến cửa xe, “Em muốn xuống xe! Em muốn xuống xe!”



      Cúc Như Khanh nhẫn thống khổ trong mắt, nhìn , gọi tài xế, “Dừng xe, cho ấy xuống!”



      Tài xế lập tức dừng xe, Mặc Thiên Trần nhảy xuống, ngã nhào trong mưa…



      Cúc Như Khanh nhìn qua cửa xe thấy khóc đến thương tâm, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, Trần Tiêu tiến lên đỡ Mặc Thiên Trần, bảo tài xế lái xe .



      Mặc Thiên Trần toàn thân như bị rút hết hơi sức, tin Cúc Như Khanh đối xử với như vậy, dù muốn tin, nhưng bày ra trước mắt, cảm thấy cơn mưa này, như những vết roi ngừng đánh vào người , lời của Cúc Như Khanh, còn hơn những vết roi này gấp trăm nghìn lần, thậm chí vạn lần.



      “Thiếu phu nhân, chúng ta về thôi! Chủ tịch rồi.” Trần Tiêu đành lòng nhìn nằm trong mưa bị ông trời hành hạ.



      “Như Khanh… Như Khanh…” Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn trời, miệng ngừng gọi tên , “Như Khanh…”



      Trần Tiêu thấy Mặc Thiên Trần ngồi trong mưa chịu , đành bấm điện thoại gọi cho Triển Thanh Thanh, “Triển Thanh tiểu thư, đại tiểu thư nhà ngồi khóc trong mưa, mau tới khuyên ấy !”



      Triển Thanh Thanh vừa tỉnh lại thấy Mặc Thiên Trần đâu, biết Mặc Thiên Trần tìm Cúc Như Khanh, quả nhiên đúng là vậy.



      “Được, tôi lập tức tới đó, cảm ơn .”



      Triển Thanh Thanh cúp máy, tìm đến chỗ Mặc Thiên Trần, côc che dù kéo Mặc Thiên Trần, “Đại tiểu thư, chị cần gì phải làm như vậy?”



      Mặc Thiên Trần nhìn , tựa vào người tiếp tục khóc, “Thanh Thanh, Như Khanh ấy còn quan tâm đến chị rồi… ấy tình cảm của chị đều là hư tình giả ý, ấy chị lòng…”



      “Tối qua em với chị, đừng tìm đến ta mà, chị còn tin em, bây giờ nhìn xem, đàn ông thường quay đầu với người phụ nữ mà mình nhất, xưa nay vậy rồi, em là chuyện gia, chị lại tin, bây giờ chạy tìm ta, lại phải chịu đau khổ, còn bị thương đến được.” Triển Thanh Thanh luyên thuyên, đỡ Mặc Thiên Trần dậy, gọi chiếc taxi cùng rời .



      Mặc Thiên Trần sau khi được Triển Thanh Thanh đưa về nhà, nằm trong bồn tắm nước ấm, nhịn được nước mắt lại tràn, vì sao muốn quý trọng khoảng thời gian hai người nhau, lại muốn bỏ , còn phải nhục nhã triệt để như vậy!



      Chẳng lẽ, ghét những người phụ nữ quay đầu quấn lấy đàn ông sao? thổ lộ tình cảm, với , cuối cùng chỉ nhận được châm biếm giễu cợt, Như Khanh, Như Khanh, em phải làm sao, mới chấp nhận em!



      Mặc Thiên Trần nhắm hai mắt lại, vùi mình vào nước, khiến bản thân như có cảm giác bị bao vây, có phải tất cả mọi chuyện, bây gờ muốn cứu vãn là quá muộn?



      “Đại tiểu thư…” Triển Thanh Thanh thấy vào lâu mà chưa ra ngoài, vội vàng tới gõ cửa phòng tắm.



      “Chị sao…” Mặc Thiên Trần trả lời bằng giọng mũi.



      “Nếu chị ra, em xông vào đó nha!” Triển Thanh Thanh đứng ngoài cửa kêu lên, “Để tránh trinh tiết khó giữ, chị nhanh ra ngoài !”



      Mặc Thiên Trần cười nổi, ra khỏi bồn tắm, lau khô người, mặc áo ngủ, đỏ mắt bước ra.



      “Em nấu canh gừng rồi, để tránh bị cảm, mau uống .” Triển Thanh Thanh bưng tới.



      Mặc Thiên Trần nhìn chén canh gừng còn bốc hơi, lại muốn uống.



      Triển Thanh Thanh nhìn , “Nếu Nhâm tiên sinh gọi muốn gặp chị, ta lại thấy chị ngã bệnh, chị xem ta có gấp ?”



      “Thần Phong…” Mặc Thiên Trần nhàng gọi hai chữ.



      “Đúng vậy, chị là do ta cứu về, nếu ta biết chị biết quý trọng bản thân, vì người đàn ông khác mà như vậy, ta nhất định đau lòng hơn nữa đúng ?” Triển Thanh Thanh khuyên giải.



      Mặc Thiên Trần nhớ lại cảnh Nhâm Thần Phong bất chấp tất cả che chở trong ngực, bưng chén canh gừng nước mắt lại rơi như mưa, Nhâm Thần Phong luôn ở bên cạnh , chưa bao giờ bỏ . làm sao có thể phụ thành ý của Nhâm Thần Phong! thể bệnh, thể bị lời của Cúc Như Khanh quật ngã!



      Cho dù Cúc Như Khanh muốn nữa, vẫn là Mặc Thiên Trần, lấy hết dũng khí hết cho biết, . Thế là đủ rồi!



      từng vì tình cảm này mà cố gắng, cũng từng vì tình cảm đó mà rất lòng cho , hơn nữa, đến bây giờ, dù vẫn chờ hồi tâm chuyển ý, nhưng chưa từng sử dụng cách ghét nhất để đối xử với .



      lòng , thương , nên tôn trọng . Tôn trọng lựa chọn của , cũng tôn trọng quyết định của , còn rất hy vọng … Hy vọng mọi việc đều tốt.



      Vì sao lại quyết định như vậy, vì sao người ngồi trong đêm, vì sao lại nhớ đến những kỷ niệm đó, ngồi nghe CD, tiếng hát truyền đến, lệ rơi đầy mặt…



      Đặt em vào lòng bàn tay, thành khẩn thắp nén hương,



      Chỉ ngọn nến, cũng đủ thắp sáng kinh luân,



      cần da diết não lòng, chỉ mong được lần,



      đến phút cuối lại bị tổn thương, khóc trong tuyệt vọng,



      nguyện trọn đời trọn kiếp cung dưỡng em,



      Chỉ cần ánh mắt lưu chuyển của em dừng lại,



      Xin hãy cho sức mạnh vô hạn của và được ,



      Để dưới gốc Bồ Đề, có thể vững tâm suy nghĩ…



      *Lời bài hát 爱的供养(Ai De Gong Yang – Cung Dưỡng Ái Tình – OST “Cung – Tỏa Tâm Ngọc”).



      Cũng trong đêm tối, trong lòng nhớ nhung, Cúc Như Khanh đốt điếu thuốc, xử lý hết công việc, tắt đèn, tự mình để mặc đêm đen bao phủ.



      Khi hóa giải thành công Cúc Thiên Lâm và Phí Cường Liệt ở tang lễ, liền nghe thổ lộ, thời khắc đó, rất vui mừng, dù nội tâm rất mãnh liệt, nhưng lại thấy vui, ngược lại còn khiến bị thương, nhìn té trong mưa, tuyệt tình bỏ .



      an toàn của , trải qua tang lễ này, ngại dùng bản thân mình để bảo vệ , vậy về sau, ai ở bên cạnh ?



      Nếu như, lúc đối đầu với Chu Tiểu Kiều, muốn bảo vệ , tham muốn giữ lấy mạnh như vậy, chắc là, trở thành đối tượng Chu Tiểu Kiều nhắm đến.



      Nếu như, sớm buông ra, bị cuốn vào cuộc chiến gia tộc , trở thành quân cờ Phí Cường Liệt muốn khống chế, trở thành người bình thường, sống cuộc sống bình thường yên ổn.



      Nếu như, cố chấp giữ lại, phát và người đàn ông đêm đó là người, thương tâm tuyệt vọng, phiền não như vậy.



      Nếu như…



      Chỉ vì gieo vô số “nếu như”, mà bây giờ phải đổi lấy quá nhiều nhân quả.



      Còn buông tay…



      Cứ buông tay như vậy sao?



      Tiếng hát quen thuộc phiêu đãng vào đêm, có phải cũng từng nghe bài hát này ? Có phải cũng từng đau lòng như vậy?



      Đặt em vào lòng, cùng nắm chặt tay,



      Nguyện cầu trời xanh, hãy chỉ đường cho ,



      Chẳng mong thiên trường địa cửu, chỉ mong được nương nhờ,



      Lúc mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, khe khẽ ngâm nga,



      nguyện trọn đời trọn kiếp cung dưỡng em,



      Người thế gian có quá nhiều phiền não phải quên,



      Giữa bể khổ thấp thoáng bóng hình xưa của ,



      Quay đầu lại chợt thấy hồng trần vạn trượng qua từ lâu… ——



      Mặc Thiên Trần bắt đầu làm trở lại, sống rất nghiêm túc, cho dù trong lòng có bao nhiêu đau đớn, nhưng tôn trọng cuộc sống cũng là cách thể tình .



      Cúc Như Khanh là con người của công việc, hy vọng cũng cẩn trọng với công việc ở Mặc Thị. Cho nên, tình nguyện bắt chước , giải quyết công việc cách nhiệt tình.



      có lý tưởng lớn như , thể trông cậy mình có thể trở thành người như thế nào để phải rửa mắt mà nhìn, chỉ hy vọng, mình có thể có được cuộc sống bình yên, công việc bình yên, khiến tức giận, khiến lo lắng, vậy là đủ rồi.



      giờ, rất hiểu , cũng chỉ nhờ đọc vài câu báo, cũng qua báo chí, mà biết đến tình hình tài chính của , cuộc chiến gia tộc Cúc Thị, và xung đột với Phí Cường Liệt.



      biết, vẫn ổn, là đủ rồi.



      Buông ly nước trong tay ra, Mặc Thiên Trần nhìn lịch trình hôm nay, buổi chiều có hội nghị.



      Triển Thanh Thanh thò đầu vào, “Hội nghị chiều nay, chuẩn bị xong chưa?”



      “Binh đến tướng đỡ, nước đến núi cản. Có gì mà chuẩn bị!” Mặc Thiên Trần nhịn được cười cười.



      Còn về Cúc Như Khanh, công việc có bao nhiêu, nhưng chuyện sống riêng bị giới truyền thông để ý, tin tức lên tầng tầng lớp lớp, hơn nữa việc đến bệnh viện thăm Nhâm Thần Phong cũng thành đề tài cho báo chí.



      Dĩ nhiên, gió nổi lên ở Cúc Thị, cổ đông cho mở cuộc họp, xem thử Mặc Thị định thế nào.



      Phòng họp.



      Mặc Thiên Trần ngồi vào vị trí tổng tài, trước các cổ đông, “Thanh Thanh, mang báo cáo doanh thu quý hai cho các vị cổ đông xem.”



      “Vâng, đại tiểu thư, tất cả đều sẵn sàng.” Triển Thanh Thanh ngồi bên trái .



      Các cổ đông nhìn vào số liệu quý vừa rồi, trong kinh doanh các con số là chứng thực nhất, Mặc Thiên Trần dĩ nhiên hiểu điều này, phải chặn họng bọn họ trước.



      Cổ đông xem xong bản số liệu, ngước mắt lên vẫn rất lo lắng.



      “Thiên Thiên, phải biết, và Cúc Như Khanh ly hôn, cổ phiếu Mặc Thị…”



      “Đúng vậy! Thiên Thiên, công ty Mặc Thị đồ thị cổ phiếu ra sao, cũng thấy…”



      “Huống chi, chúng tôi chỉ tính tới lợi ích công ty, mới muốn và Cúc tiên sinh đầu bạc răng long…”



      “Chúng tôi rất hy vọng vào cuộc hôn nhân của , như cha mẹ vậy, hy vọng có người chồng tốt, gia đình tốt…”



      Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười nhìn bọn họ, “Cảm ơn các vị quan tâm, tôi cũng rất hy vọng phương hướng phát triển của công ty luôn tốt đẹp, tôi và Như Khanh khiến mọi người phải bận tâm. Tôi giảng hòa với Như Khanh, chúng tôi đều có công ty, nghiệp của riêng mình, cũng mang hôn nhân ra làm trò đùa. Trước tiên tôi về vấn đề cổ phiếu của công ty, Warren Buffett từng : chậm bước để tiến nhanh hơn. Mặc dù ông cho những nhà đầu tư cổ phiếu nghe, nhưng tôi cũng có cách nghĩ của riêng mình, nếu cổ phiếu Mặc Thị vẫn tăng trưởng, trở thành người tiên phong khó có thể sống lâu, có câu “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi”, đó chính là đạo lý.”



      *Nằm trong câu: 木秀于林风必摧之, 鸟太出头枪必打 (Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả - Cây cao vượt rừng gió dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn).



      ngừng lát, để các cổ đông tiêu hóa xong những lời vừa rồi, mới tiếp tục : “Ngày nào tôi cũng theo dõi cổ phiếu Mặc Thị, luôn tin vào nó, cũng xem biểu đồ chứng khoán của thị trường, chịu ảnh hưởng của Cúc Thị, biểu đồ của các thị trường là đường cong có khuynh hướng xuống. Mặc Thị dĩ nhiên thể nằm ngoài số đó, tôi cảm thấy đây là điều rất bình thường, nếu lúc này cổ phiếu Mặc Thị lại cao, tôi cảm thấy sau lưng có người muốn thâu tóm công ty chúng ta.”



      xong, các cổ đông đều gật đầu đồng ý quan điểm của , Mặc Thiên Trần ra hiệu cho Triển Thanh Thanh, Triển Thanh Thanh : “Các vị cổ đông, hội nghị hôm nay đến đây thôi. Tan họp.”



      Sau khi người ra khỏi phòng họp hết, chỉ còn lại Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh, Mặc Thiên Trần tựa lưng vào ghế, trầm tư gì.



      “Nghĩ gì thế?” Triển Thanh Thanh sửa sang lại biên bản cuộc họp.



      Mặc Thiên Trần nhìn trần nhà, “Nghĩ lại xem làm sao chị lại có thể kiên cường như vậy!”



      “Em khinh!” Triển Thanh Thanh kích động, “ biết là ai cứ tối đến là nhớ nhung? biết là ai nghe biết bao nhiêu lần bài “Cung dưỡng ái tình”?



      Mặc Thiên Trần đứng lên, “Hôm nay chị muốn tan việc sớm, có gì gọi chị.”



      “Chị muốn đâu?” Triển Thanh Thanh theo bước ra ngoài.



      “Đương nhiên là thăm người dùng tính mạng cứu chị!” Mặc Thiên Trần trở về phòng làm việc, cầm túi xách lên.



      Triển Thanh Thanh cười, “ , , em ủng hộ chị! Nếu ngày nào thăm Nhâm tiên sinh, giới truyền thông biết được, lại bảo chị vong ân bội nghĩa.”



      xem?” Mặc Thiên Trần hiểu.



      Triển Thanh Thanh lấy quyển tạp chí thương nghiệp ra, “Người ta , Nhâm tiên sinh nhập viện, Cúc Thị nội chiến, còn tổng tài Mặc Thị yên ổn vững ghế, thành tích Mặc Thị lại càng lúc càng khiến người ta phải hâm mộ ganh ghét, chỉ vậy, chị còn cố gắng đứng giữa hai người đàn ông tìm điểm thăng bằng…”



      Mặc Thiên Trần nhìn cũng có nhìn liền đáp: “Thay vì nó là tạp chí thương nghiệp, bằng thẳng là tạp chí chuyên đả kích đối thủ kinh doanh, phải em thích trinh thám sao? Sao thăm dò điều tra xem, nhất định là đối thủ cạnh tranh của chúng ta, muốn đả kích mà viết ra như thế.”



      xong thẳng, người ta muốn thế nào, mặc kệ, Nhâm Thần Phong là ân nhân cứu mạng của , Cúc Như Khanh mãi mãi là chồng , bọn họ đều là những người quan trọng nhất của .



      Mặc Thiên Trần liền đến bệnh viện, mua theo trái cây, vừa vào bệnh viên, hộ lý chăm sóc riêng của Nhâm Thần Phong – tiểu Hạ kêu lên, “Thiên Thiên, đến rồi à, Nhâm tiên sinh sắp dài cổ ra rồi.”



      Nhâm Thần Phong ném lại ánh nhìn, biểu của lộ liễu lắm sao? Sau đó liền đưa mắt sang Mặc Thiên Trần, “Sao hôm nay đến sớm vậy?”



      Mặc Thiên Trần thấy nghỉ ngơi thời gian, có thể xuống giường lại rồi, “Hôm nay em làm việc hiệu suất cao, giải quyết xong đến đây, đúng rồi, Thần Phong, bác sĩ kết quả kiểm tra lại của thế nào?”



      sao, rất tốt.” Nhâm Thần Phong khẽ mỉm cười.



      Tiểu Hạ đứng bên gấp gáp, “Làm sao tốt được? Bác sĩ vết thương do đạn của Nhâm tiên sinh ảnh hưởng đến tuyến thần kinh, có thể tay phải của ấy tê liệt, về sau có thể thể đánh đàn, cũng thể vẽ được nữa…”



      “Tiểu Hạ, chớ nhảm!” Nhâm Thần Phong kịp ngăn tiểu Hạ lắm mồm.



      Mặc Thiên Trần nhìn , tròng mắt của liền lên hơi nước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :