1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 294: Ngược : Sống còn

      Edit: Camnu

      Beta: N.P



      Chu Tiểu Kiều và Cúc Như Phong mắt thấy tới nội thành, hẳn là chạy thoát đám người Ám Dạ, lập tức tới rạp hát bỏ xe rồi chạy, xuyên qua đám người, định chạy tới chỗ đông người. Chợt Chu Tiểu Kiều nhìn xa xa thấy Mặc Thiên Trần cười cười với Nhâm Thần Phong, nghĩ tới hôm nay mình thành ra bộ dạng nhếch nhác, tiêu cực này, cũng là người phụ nữ kia làm hại.



      Chu Tiểu Kiều mang tất cả tức giận quy kết hết lên Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh vì Mặc Thiên Trần mà chấp nhận mình, Nhâm Thần Phong cũng vì Mặc Thiên Trần đến tận bây giờ cũng thèm để ta vào mắt, nghiệp rơi xuống đáy cốc, giờ thành chó nhà có tang, bị người ta ngày ngày đuổi bắt, là tại Mặc Thiên Trần, tất cả đều tại Mặc Thiên Trần, vậy hôm nay phải bắt Mặc Thiên Trần trả giá tất cả.



      Cúc Như Phong chạy theo Chu Tiểu Kiều, cũng thấy Mặc Thiên Trần, “Tiểu Kiều, bây giờ thể để ý chuyện khác, mau thôi, Trần Ích vẫn đuổi theo phía sau đó!”



      “Tôi còn có chuyện muốn làm!” Chu Tiểu Kiều đẩy Cúc Như Phong ra, sau đó chạy tới chỗ Mặc Thiên Trần, từ trong túi xách lấy ra khẩu súng lục.



      “Tiểu Kiều, bây giờ phải là lúc báo thù, nếu giết Mặc Thiên Trần, cũng thể thoát khỏi truy đuổi của Cúc Như Khanh.” Cúc Như Phong cố gắng ngăn cản hành động điên cuồng của ta.



      “Tránh ra!” Chu Tiểu Kiều lạnh lùng : “Tôi muốn phải chạy đông trốn tây, ngày nào cũng lẩn lánh, hôm nay tôi phải kết thúc cuộc sống đó, đời này, có Mặc Thiên Trần có tôi, có tôi ta.”



      “Đoàng, đoàng, đoàn!”



      Ba tiếng súng liên tiếp vang lên, bay thẳng đến chỗ Mặc Thiên Trần đứng.



      Nhâm Thần Phong vô tình nhìn thấy thủ đoạn trả thù của Chu Tiểu Kiều biến sắc, tay kéo Mặc Thiên Trần, che vào lòng…



      Mặc Thiên Trần đưa lưng về phía Chu Tiểu Kiều, căn bản biết bản thân mình lâm vào tình trạng nguy hiểm, đối với người cũ còn tình cảm, kiên quyết đẩy ra sau phút kinh ngạc, nhưng lực tay của người đàn ông này quá lớn, giãy giụa thoát được, ngược lại còn bị ôm chặt hơn.



      “Thần Phong, đừng như vậy…” Mặc Thiên Trần cũng biết tiếng vang lên trong trung là tiếng súng, muốn Cúc Như Khanh hiểu lầm và Nhâm Thần Phong tái hợp, cũng muốn Nhâm Thần Phong chìm đắm nữa, hiểu bản thân mình muốn là tình cảm gì, người đàn ông nào.



      Nhưng Nhâm Thần Phong trả lời, cũng buông ra, chỉ mỉm cười nhìn , y như nụ cười ban đầu, nhàng xoay người lại, để hoàn toàn nằm trong ngực .



      “Thiếu phu nhân, cẩn thận!” Trần Tiêu hộ vệ bên người thấy đạn bay tới, tung người nhảy đến, đụng ngã Mặc Thiên Trần và Nhâm Thần Phong, “Thiếu phu nhân, có đạn bay tới, có bị thương ?”



      Mặc Thiên Trần lúc này bị hai người đàn ông che chắn, đầu óc trống rỗng, đạn? Vậy vừa rồi ba tiếng vang lên là tiếng súng? kinh ngạc, lại thấy người đè mình trong ngực, Nhâm Thần Phong khóe môi khẽ cười, tràn ra tia máu…



      “Thần Phong…” Mặc Thiên Trần bị dọa đến hồn bay phách tán, đưa tay chùi vết máu nơi khóe môi của , “Thần Phong, Thần Phong…”



      Người đường chạy tứ tán, Trần Ích và Cúc Như Khanh dẫn người chạy tới, chỉ nghe được ba tiếng súng vang lên, Trần Ích kêu lên, “ xong! Chu Tiểu Kiều nổ súng, tôi thấy thiếu phu nhân ngã xuống…”



      Cúc Như Khanh vừa vọt vào thấy được hình ảnh cuối cùng, chính là Trần Tiêu nhào vào, Mặc Thiên Trần té xuống, tim của cũng rơi theo, rớt thành từng mảnh, nát tan…



      “Đừng chạy!” Trần Ích vội vàng đuổi theo.



      Cúc Như Khanh phục hồi tinh thần, giơ súng về phía Chu Tiểu Kiều.



      “Đoàng!” tiếng súng vang lên.



      Cũng là Cúc Như Phong chắn trước mặt Chu Tiểu Kiều, đạn xuyên qua lồng ngực , đỏ thẫm cả áo, nhìn Cúc Như Khanh, sau đó từ từ ngã xuống…



      “Như Phong….” Súng tay của Chu Tiểu Kiều vẫn còn bốc hơi nóng, còn người đàn ông bên cạnh lại ngã xuống.



      “Chu tiểu thư, mau!” Lúc này Phí Cường Liệt và Lý Ngũ kéo Chu Tiểu Kiều chạy, “Có hay , kịp nữa đâu!”



      “Nhưng Như Phong bị thương…” Chu Tiểu Kiều sắc mặt tái nhợt, chưa bao giờ luống cuống như vậy.



      “Ở đây đầy người của Ám Dạ, mau thôi!” Lý Ngũ lôi Chu Tiểu Kiều trong đám hỗn loạn.



      “Đuổi theo!” Trần Ích phân phó người.



      Chỉ trong chốc lát, bốn tiếng súng vang lên, hai người ngã xuống.



      Cúc Như Khanh lập tức : “Đừng đuổi theo, lập tức gọi cứu thương. Trần Ích đến xem Như Phong thế nào?” Sau đó, cắn răng, “Dốc toàn lực cứu nó!”



      vội chạy đến chỗ Mặc Thiên Trần, “Trần, em làm sao vậy?”



      Đám người hỗn loạn vẫn còn rất đông, Trần Tiêu tới đứng cạnh Cúc Như Khanh, “Tổng tài, thiếu phu nhân bị thương, là Nhâm Thần Phong đỡ đạn cho ấy.”



      Mặc Thiên Trần gắt gao ôm Nhâm Thần Phong chảy máu ồ ạt, vừa nhìn thấy Cúc Như Khanh tới, mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt nhưng vẫn có chút vui mừng, cắt lời , “Như Khanh, mau cứu… cứu Thần Phong…”



      Cúc Như Khanh buông tâm trạng, cũng yên tâm gác ân oán cá nhân sang bên, lập tức an ủi Mặc Thiên Trần, “Trần, em phải tỉnh táo, để cậu ta từ từ hít thở, càng chậm càng tốt, gọi cấp cứu, cậu ta càng hít thở càng chậm càng có thời gian đợi xe cứu thương đến.”



      Mặc Thiên Trần nghe xong, buông lỏng Nhâm Thần Phong, vừa khóc vừa : “Thần Phong, có nghe ? sao, bác sĩ sắp đến rồi, thở từ từ thôi, càng chậm càng tốt, em ở đây, Thần Phong, em giúp …”



      Cúc Như Khanh xoay người, cả người hơi chấn động, nghe giọng Mặc Thiên Trần lẩm bẩm rất , biết phải dọn dẹp cục diện này thế nào, tâm tình xuống dốc.



      Trần Ích dẫn theo người cứu hộ đến chỗ Cúc Như Phong, cho dù Cúc Như Phong có bao nhiêu lỗi lầm, vẫn là người nhà họ Cúc, bị thương, chắc chắn đẩy cuộc chiến gia tộc lên đến đỉnh điểm.



      “Tổng tài, xe cấp cứu đến rồi!” Trần Tiêu nhìn chiếc xe màu trắng hú còi như gào thét chạy đến.



      Các bác sĩ lập tức xuống xe, cho Nhâm Thần Phong đeo chụp dưỡng khí, đưa lên băng ca, Mặc Thiên Trần theo.



      Cúc Như Phong được đưa lên xe cấp cứu khác, Cúc Như Khanh đứng tại chỗ, gọi Trần Ích: “Thông báo cho bác cả, Như Phong bị thương.”



      “Vâng, tiên sinh!” Trần Ích lập tức gọi cho Cúc Thiên Lâm.



      Sau đó, Cúc Như Khanh đến bệnh viện, thấy Mặc Thiên Trần ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, che mặt khóc thút thít, đến bên cạnh , nhàng ôm vào lòng.



      Mặc Thiên Trần thấy đến, nằm vào ngực , cầm được nước mắt, “Như Khanh… Như Khanh, tại sao lại như vậy?”



      Cúc Như Khanh nhàng vỗ lưng , giờ phút này dù có ngàn vạn ngôn ngữ, cũng thể được câu nào.



      P/S: Từ chap 275 đến khoảng 380 là cao trào của truyện, giải quyết tất cả các ân oán và hé lộ mọi bí mật về các nhân vật, tất nhiên thiếu máu và nước mắt, cho nên bà con đừng thắc mắc là có ngược hay nhé.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 295: Ngược : Kết quả cuối cùng

      Edit: Camnu

      Beta: N.P



      Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ôm nhau, cùng chờ đợi kết quả.



      Mặc Thiên Trần nằm trong ngực , khóc đến khàn giọng, “Như Khanh, em nhờ có Thần Phong kéo ra, đỡ đạn giúp, nên bây giờ mới có thể bình an vô ngồi đây, Như Khanh… Như Khanh…”



      Cúc Như Khanh im lặng nghe khóc, Mặc Thiên Trần lại : “Nhưng mà, nhưng mà… ngay lúc Thần Phong kéo em, em còn trách ấy… ra em chú ý ánh mắt của ấy, Như Khanh, em có lỗi với Thần Phong…”



      Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, Mặc Thiên Trần vội vàng gạt lệ hỏi: “Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi?”



      cấp cứu xong, vết thương của bệnh nhân còn nguy hiểm rồi, cũng may phải bị thương ở chỗ hiểm, chủ yếu nhất là vết thương ở đầu, đè lên dây thần kinh của cậu ấy, tại bệnh nhân vẫn còn hôn mê, trong hai mươi tư tiếng có tỉnh lại được hay , còn phải nhờ vào ý chí và số phận cậu ấy, tốt nhất là có thân nhân ở bên cạnh gọi cậu ấy, chuyện để kích thích ý chí sinh tồn của người bệnh. Hai mươi tư giờ sau, nếu bệnh nhân tỉnh lại, cơ hội sống rất mong manh.” Bác sĩ , “Hai người ai là thân nhân của người bệnh?”



      “Chúng tôi đều phải!” Cúc Như Khanh đáp, sau đó hỏi Mặc Thiên Trần, “Em có muốn gọi cho Nhâm Thần Vũ ?”



      “Được!” Mặc Thiên Trần vì quá khẩn trương, quên báo cho Nhâm Thần Vũ, lấy di động gọi cho Nhâm Thần Vũ, “Chị Vũ…”



      “Thiên Trần, chuyện gì? Bọn chị du lịch ở Thụy Sĩ, phải em định làm chị mất hứng đấy chứ?” Nhâm Thần Vũ đối với chuyện Đồng Thọ Tề bị hại lần trước còn canh cánh trong lòng.



      xin lỗi, chị Vũ…” Mặc Thiên Trần nghẹn ngào ra tiếng.



      Nhâm Thần Vũ trầm giọng trong điện thoại, “Có phải Thần Phong xảy ra chuyện gì ?”



      “Phải….” Mặc Thiên Trần che miệng, thương tâm đến thể tự khống chế.



      “Thần Phong xảy ra chuyện gì?” Nhâm Thần Vũ đợi hồi nghe thấy Mặc Thiên Trần trả lời, “ mau, Thiên Thiên, nó làm sao rồi?”



      ấy…” Mặc Thiên Trần há miệng, cứng lời, “ ấy…”



      “Thiên Thiên, em mau, có phải muốn hại chị chết sớm vậy?” Nhâm Thần Vũ ở bên kia cũng lục thần vô chủ, “Có phải khối u trong não của Thần Phong lại tái phát, nó lại nhập viện rồi?”



      Cúc Như Khanh tay ôm Mặc Thiên Trần, tay cầm điện thoại tay : “Đồng phu nhân, Nhâm Thần Phong bị bắn, ảnh hưởng đến khối u trong não, cấp cứu xong giờ vẫn còn hôn mê, bệnh viện trong giai đoạn nguy kịch, hi vọng có người thân của cậu ta bên cạnh trong hai mươi bốn giờ tới.”



      “Cái gì?” Nhâm Thần Vũ làm rơi điện thoại xuống đất…



      Cúc Như Khanh cúp điện thoại, sau đó nhìn Mặc Thiên Trần, “Từ Thụy Sĩ bay trở về nước cần tới hai mươi bốn tiếng, bây giờ là ba giờ sáng, cách khác năm giờ chiều ngày mốt, Nhâm Thần Vũ mới có thể tới đây.”



      “Như Khanh, em muốn ở lại bệnh viện…” Mặc Thiên Trần biết cầu như thế, đối với Cúc Như Khanh mà , là kiêng kỵ nhất, nhưng cũng thể trơ mắt nhìn Nhâm Thần Phong mình ở bệnh viện, người nào bên cạnh.



      Cúc Như Khanh ánh mắt tối tăm, ngưng mắt nhìn Mặc Thiên Trần nước mắt lan tràn khuôn mặt nhắn, trầm mặc lên tiếng.



      “Như Khanh, coi như em van , có được ?” Mặc Thiên Trần nghĩ đồng ý, níu lấy áo , “Nếu Thần Phong vì vậy mà chết, cả đời em tha thứ cho mình, Như Khanh, em van , em muốn đợi ấy tỉnh lại, có được ?”



      Cúc Như Khanh buông lỏng tay ôm ra, “Được, em cứ ở lại chăm sóc cậu ta, có chuyện gọi điện cho .”



      “Cảm ơn , Như Khanh…” Mặc Thiên Trần gật đầu, nhìn Cúc Như Khanh rời , nhìn bóng lưng của dưới ánh đèn càng kéo càng dài, càng càng xa.



      Mãi đến lúc bóng biến mất, Mặc Thiên Trần mới chạy vào phòng Nhâm Thần Phong, nhìn đeo mặt nạ dưỡng khí, trong lòng khổ sở dứt, bản thân bị khối u ở não, còn bị đạn bắn trúng, sinh mệnh càng thêm nguy hiểm, làm sao khó chịu được? Làm sao thương tâm?



      “Thần Phong, nhất định phải tỉnh lại… Nhất định phải…” Mặc Thiên Trần ngồi ở phòng cách ly bên ngoài, dán sát mặt vào lớp thủy tinh lạnh băng phía trước.



      ra khỏi phòng bệnh, Cúc Như Khanh ra tới cửa liền thấy Trần Ích đứng đợi báo cáo, “Tiên sinh, nhị thiếu gia còn cấp cứu, Đại lão gia đến, bây giờ ở bên ngoài phòng cấp cứu khóc rống.”



      “Đến xem.” Cúc Như Khanh cất bước dẫn đầu.



      Vừa đến bên ngoài phòng cấp cứu của Cúc Như Phong, Cúc Thiên Lâm liền đẩy những người của Ám Dạ đứng chắn trước Cúc Như Khanh ra, vọt tới trước mặt , đánh quyền vào cằm của Cúc Như Khanh.



      “Tổng tài!” Lập tức có người kéo Cúc Thiên Lâm ra, muốn tiến hành đánh trả.



      “Buông ông ấy ra!” Cúc Như Khanh lau vệt máu ở khóe môi, đánh lại.



      Cúc Thiên Lâm được thả ra, xông vào Cúc Như Khanh nữa, nhưng lại lớn tiếng quát: “Cúc Như Khanh, mày nổ súng với Như Phong, bây giờ mày giết nó rồi, mày hài lòng chưa?”



      Cúc Như Khanh gì, là lỡ tay, nhưng đạn xuyên qua người Cúc Như Phong.



      ? Mày …” Cúc Thiên Lâm giờ như phong bà tử, chỉ vào Cúc Như Khanh, “Tao thấy mày căn bản là muốn giết hết người nhà họ Cúc…”



      “Im miệng!” tiếng quát to vang lên, là Liễu Nam Yên và Cúc ông cụ đến bệnh viện.



      “Cha, cha phải làm chủ cho Như Phong…” Cúc Thiên Lâm vừa nhìn thấy, lập tức rơi lệ, “Như Phong còn đến ba mươi tuổi…”



      Trần Ích lập tức : “Cúc cụ, nhị thiếu gia là đỡ đạn thay cho Chu Tiểu Kiều nên mới bị thương, tiên sinh căn bản có nổ súng với nhị thiếu gia…”



      “Tính toán hay ? Từ lúc nào đến phiên ngươi được lên tiếng hả?” Cúc Thiên Lâm quát Trần Ích.



      Cúc cụ nhìn mọi người, “Bây giờ các người là sao? Như Phong còn cấp cứu, người nhà ở đây rối loạn, nếu hôm nay tôi đến, có phải các người định phá hủy bệnh viện luôn ?”



      Tất cả mọi người đều yên lặng, chỉ còn tiếng khóc thút thít xen lẫn nức nở trong gian.



      “Ân oán gác sang bên, chờ Như Phong tỉnh lại rồi !” Cúc cụ ngồi xuống, Liễu Nam Yên cũng trầm mặc ngồi bên cạnh.



      Trần Ích mang theo các em Ám Dạ lui ra ngoài, bên ngoài phòng cấp cứu chỉ còn lại người của Cúc gia, hai vợ chồng Cúc Thiên Truyền cũng vội vã chạy tới, thấy khí nặng nề, cũng dám lên tiếng, ngồi đợi kết quả.



      Kết quả đó, trong lòng tất cả đều ngầm hiểu với nhau, ai ai cũng trầm mặc, loại trầm mặc này, là dấu hiệu trước cho mọi sóng gió sắp ập đến đại gia đình Cúc Thị, khí vô bi thương.



      Cúc Như Khanh mình đứng trong hành lang, biết lúc này cho dù kết quả thế nào, chiến tranh trong Cúc gia, xảy ra, vồn vã như thủy triều, thể dàn xếp. đốt điếu thuốc, hai hàng lông mày khóa chặt, hai mắt tĩnh mịch, dưới ánh đèn, bóng dáng biểu đơn.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 296: Ngược : Số mệnh gia tộc

      Edit: Camnu

      Beta: N.P



      Trời gần sáng, cửa phòng cấp cứu Cúc Như Phong mở ra, bác sĩ vừa ra, cả nhà Cúc gia liền vây quanh hỏi han.



      “Bác sĩ, thế nào…”



      “Con tôi tỉnh à….”



      Bác sĩ nhìn mọi người, bất đắc dĩ lắc đầu, “ xin lỗi, các vị, chúng tôi tận lực, thể cứu được bệnh nhân, viên đạn kia bắn thẳng vào tim cậu ấy…”



      ….” Cúc Thiên Lâm hét thảm tiếng, chạy vào phòng bệnh đầu tiên, nhìn cái chăn trắng đắp mặt Cúc Như Phong, hô thiên gọi địa, “Như Phong, sao con lại bỏ cha…”



      Vợ Cúc Thiên Lâm hôn mê bất tỉnh, được đưa cấp cứu.



      Cúc Như Khanh đứng tại chỗ, vẫn di chuyển bước nào, nghe xong kết quả, lòng vô cùng bi thống.



      “Cha…” Liễu Nam Yên đỡ thân thể lắc lư của Cúc cụ, “Cha, cha phải bảo trọng.”



      Cúc cụ như nghe tiếng bà , được Liễu Nam Yên đỡ vào phòng Cúc Như Phong, trong phòng ngoại trừ tiếng khóc thút thít của Cúc Thiên Lâm còn có thanh khuyên nhủ của Cúc Thiên Truyền, thần sắc ai nấy đều nặng nề.



      “Cha, cha, cha phải làm chủ cho Như Phong…” Cúc Thiên Lâm quỳ gối trước mặt Cúc cụ, “Như Phong của con chết oan uổng…”



      Cúc cụ vẫn lời nào, chỉ ngưng mắt nhìn dung nhan như ngủ của Cúc Như Phong, tinh thần của ông nháy mắt cũng bị suy sụp.



      Liễu Nam Yên thấy vậy, “ hai, em đỡ cha về nhà trước, tinh thần cha được tốt…”



      “Đều là người đàn bà này, sinh ra Cúc Như Khanh, con trai là kẻ lục thân bất nhận, nên Cúc gia ta mới gặp nạn này!” Cúc Thiên Lâm tay đẩy Liễu Nam Yên ra.



      Liễu Nam Yên chịu được cú đẩy, ngã vào tường, thở hổn hển thốt nên lời.



      Cúc Thiên Lâm còn muốn tới đánh tiếp, Cúc Như Khanh bước mấy bước tới, nắm tay Cúc Thiên Lâm, lạnh lùng : “Ông thử đánh mẹ tôi lần nữa xem, thử ?”



      “Mày…” Cúc Thiên Lâm lập tức chỉ vào Cúc Như Khanh : “Mày trả Như Phong lại cho tao… Trả Như Phong cho tao, mày hại chết nó!”



      Cúc Như Khanh đưa mẹ ra sau lưng, đối với lời lên án của Cúc Thiên Lâm, trả lời.



      Cúc cụ xoay người, “Yên, đưa ta về nhà.”



      “Cha, cha thể ! Chuyện của Như Phong thể bỏ qua như thế… Cha…” Cúc Thiên Lâm lập tức cản trước mặt Cúc lão gia.



      Liễu Nam Yên từ sau lưng Cúc Như Khanh ra, đỡ Cúc cụ, Cúc cụ nhìn , “Vậy muốn thế nào?”



      “Con muốn Cúc Như Khanh mạng đền mạng.” Cúc Thiên Lâm rống to.



      Bàn tay đỡ Cúc cụ của Liễu Nam Yên run lên, Cúc cụ lại : “Thiên Lâm, hôm nay ta mệt rồi, đừng nháo nữa.”



      Ông xong, liền ra về cùng Liễu Nam Yên.



      “Cha….” Cúc Thiên Lâm ở phía sau kêu to.



      Chờ Cúc cụ cùng Liễu Nam Yên xa, Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, hai em đồng thời xông tới chỗ Cúc Như Khanh.



      “Cúc Như Khanh, để mạng lại!” Cúc Thiên Lâm rống tiếng, mang hết công phu quyền cước xông đến Cúc Như Khanh, sau đó nhìn thấy Cúc Thiên Truyền đứng sững sờ, quát: “Chú ba, nó muốn bức tử hết chúng ta, sắp tới lượt Như Mi rồi, chú còn chờ cái gì?”



      “Như Khanh, sao mày có thể độc ác giết chết Như Phong?” Cúc Thiên Truyền căm hận.



      Cúc Như Khanh đồng thời giơ hai tay đỡ quả đấm của bọn họ, : “Tôi là vô tình giết Như Phong, do nó đỡ đạn giúp Chu Tiểu Kiều, cho dù các người có tin hay , tôi đều như thế. Về phần các người có liên thủ nữa, cũng thắng được tôi, tôi muốn nhiều nữa.”



      xong rời , mình dưới cơn mưa phùn, nếu Cúc Như Phong còn sống, có thể Cúc gia bùng nổ như thế này, bây giờ Cúc Như Phong chết, mọi thứ đều như lên tên vào đạn, cuộc chiến tranh giành quyền thế trong gia tộc chính thức bắt đầu.



      Liễu Nam Yên đưa Cúc cụ về nhà, sau đó trở lại nhà mình, thấy Cúc Như Khanh đứng trước di ảnh Cúc Thiên Kỳ, liền tới trước mặt .



      Liễu Nam Yên nhìn , cả người bà đâu cũng là đau đớn, vươn tay tát Cúc Như Khanh cái, bà khóc: “Cái tát này, là mẹ thay cha con đánh! Mẹ sớm với con, con đừng ép bọn họ, con nghe rồi có hiểu ? Ông nội con phải chịu tang con rất đau đớn, giờ còn phải chịu thêm tang cháu, con làm sao ăn với cha mình?”



      Trong ấn tượng của Cúc Như Khanh, mẹ trừ lúc cha qua đời, chưa bao giờ khóc, nhưng bây giờ… nghẹn ngào, “Mẹ…”



      Liễu Nam Yên vươn tay ôm vào lòng, bà khóc: “Như Khanh… Như Khanh… Con nhất định phải mạnh khỏe, nhất định phải mạnh khỏe, Như Khanh…”



      Bà ôm , đau lòng khi thấy Cúc cụ phải chịu tang cháu, lo lắng cho an nguy của Cúc Như Khanh, trước kia Cúc Thiên Lâm còn mờ mờ ám ám, bây giờ nhất định là gióng trống khua chiêng mượn cơn đau xót vì mất con, mà ra tay trả thù Cúc Như Khanh.



      Vì vậy, Như Khanh, con nhất định phải mạnh khỏe, nhất định phải bảo trọng, Thiên Kỳ mất rồi, mẹ chỉ còn lại mình con, chỉ có mình con, Như Khanh…



      “Mẹ, con sao.” Cúc Như Khanh ôm mẹ, nhất định sao.



      Cúc Như Khanh tạm biệt mẹ mình, từ nhà ra, là xế chiều.



      biết Mặc Thiên Trần bên kia thế nào, Nhâm Thần Phong tỉnh chưa, nghĩ vậy nên Cúc Như Khanh đến bệnh viện lần nữa.



      Trong bệnh viện, Nhâm Thần Vũ vừa từ máy bay về ngồi bên giường bệnh Nhâm Thần Phong, vẫn hôn mê bất tỉnh, “Thần Phong, em mau tỉnh lại, Thần Phong…”



      Đồng Tâm Ấn vẫn ở bên cạnh chăm sóc Nhâm Thần Phong, nhìn Mặc Thiên Trần : “Nhất định là do hại Thần Phong phải ? Phải ?”



      Mặc Thiên Trần vốn là thương tâm quá độ, thể lực tiêu hao quá nhiều, muốn té ngã.



      Nhưng Đồng Tâm Ấn buông tha, tiếp túc tiến lên đẩy .



      “Tâm Ấn, dừng tay!” Đồng Thọ Tề tay kéo con , từng biết lợi hại của Cúc Như Khanh, nên dù có oán hận Mặc Thiên Trần cũng dám làm gì quá mức, “Cúc phu nhân, có thể cho chúng tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”



      Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ, “ xin lỗi, Thần Phong vì cứu tôi, mới trúng đạn… Chị Vũ, là em đúng, em có lỗi với Thần Phong…”



      Nhâm Thần Vũ lập tức nắm tay Mặc Thiên Trần kéo đến giường bệnh Nhâm Thần Phong, “Quả nhiên là tại , bây giờ mau tới trước mặt Thần Phong, gọi nó tỉnh dậy, lời xin lỗi với nó…”

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 297: Ngược : thả em

      Beta: N.P



      “Thần Phong, Thần Phong, nhất định phải tỉnh lại…” Mặc Thiên Trần nhìn người đàn ông trước mặt, lòng quặn thắt.



      Chợt, tay của Nhâm Thần Phong khẽ giật giật.



      “Thần Phong…” Mặc Thiên Trần vui mừng kêu lên, “Nhanh lên! Gọi bác sĩ, Thần Phong có phản ứng rồi!”



      Bác sĩ đến kiểm tra cho Nhâm Thần Phong, mở mắt nhìn mọi người, gương mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.



      Thần Phong…” Đồng Tâm Ấn khẽ kêu lên.



      “Chú…” Đồng Tâm Nguyện giơ cánh tay bé mập mạp về phía Nhâm Thần Phong.



      “Thần Phong, cuối cùng cũng tỉnh, suýt hù chết chị rồi.” Nhâm Thần Vũ đẩy Mặc Thiên Trần sang bên, tiến tới nắm lấy tay Nhâm Thần Phong.



      Nhâm Thần Phong dời ánh mắt khỏi Mặc Thiên Trần, chuyển sang Nhâm Thần Vũ, “Mấy người hùa nhau ức hiếp Thiên Thiên, em làm sao hôn mê tiếp được.”



      “Em quá đáng. Lúc trước vì ta mà chịu tội, giờ tỉnh lại cũng là lo cho ta.” Nhâm Thần Vũ tức giận nhìn .



      Nhâm Thần Phong cười nhàn nhạt, “Lúc đó cho dù phải Thiên Thiên, ai gặp nguy hiểm em đều cứu. Chị vậy rốt cuộc vẫn là nhắm vào Thiên Thiên?”



      Nhâm Thần Vũ thở dài, “Dĩ nhiên chị hiểu, càng sâu càng khó dứt. Em vì ta làm nhiều như vậy cũng đều là cam tâm tình nguyện.”



      “Được rồi. Thần Phong tỉnh lại, chúng ta nên để cậu ấy nghỉ ngơi.” Đồng Thọ Tề ngắt lời Nhâm Thần Vũ, xoay người ra.



      Đồng Tâm Ấn lập tức kêu lên: “Con ở lại cùng Thần Phong…”



      “Con cũng muốn ở lại chăm sóc chú…” Đồng Tâm Nguyện cũng vội lên tiếng.



      “Tôi thấy Đồng tiên sinh đúng.” Bác sĩ lên tiếng: “Bệnh nhân vừa phẫu thuật xong rất cần thời gian để nghỉ ngơi. Tôi thấy chỉ cần người ở lại là được, người ấy là ai do Nhâm tiên sinh quyết định.”



      Đồng Tâm Ấn nhìn Nhâm Thần Phong đầy mong chờ, Nhâm Thần Phong lại hướng mắt về phía Mặc Thiên Trần.



      “Thiên Thiên, em có mệt ?”



      “Làm sao mệt chứ?” Mặc Thiên Trần rưng rưng, “ tỉnh lại em rất vui.”



      “Vậy em ở lại với lát được ?” Nhâm Thần Phong nhàng hỏi.



      “Dĩ nhiên được.” Mặc Thiên Trần rưng rưng cười.



      Đồng Tâm Ấn nhìn Mặc Thiên Trần đầy ghen tị, bất đắc dĩ phải ra ngoài cùng Nhâm Thần Vũ và Đồng Tâm Nguyện.



      Cả nhà vừa ra khỏi bệnh viện gặp Cúc Như Khanh. xuống xe, định vào thăm Nhâm Thần Phong nhìn thấy Nhâm Thần Vũ và người nhà ra liền biết tỉnh lại.



      “Cúc tiên sinh, ngài cũng đến rồi.” Đồng Thọ Tề nhanh mắt phát ra, vội tiến lại chào hỏi, “Lần trước cảm ơn ngài giúp, tôi mới có thể nhanh chóng phục chức, vẫn chưa có dịp cảm tạ, có lỗi quá, cảm ơn ngài nhiều.”



      bàn về chuyện Đồng Thọ Tề mấy câu này là hay giả nhưng trong thương trường dù thế nào nữa, miễn ra lời dễ nghe lại đắc tội với người người cũng đắc tội với ta. Cúc Như Khanh chỉ hơi gật đầu, “Đồng đổng trưởng khách khí rồi. Tôi có chuyện, tôi vào trước.”



      “Được, được, hẹn gặp lại.” Đồng Thọ Tề cười đáp.



      Đồng Tâm Ấn nhìn Cúc Như Khanh vào, chịu bước . Nhâm Thần Vũ hỏi: “Sao vậy?”



      Đồng Tâm Ấn trả lời, “Cúc tiên sinh tới bệnh viện nhất định là để đưa Mặc Thiên Trần , vậy Thần Phong có ai chăm sóc, con đương nhiên muốn ở lại với Thần Phong.”



      Cúc Như Khanh nghe thấy mấy lời nghị luận sau lưng, thẳng về phía phòng bệnh Nhâm Thần Phong. Lúc này Mặc Thiên Trần và Nhâm Thần Phong chuyện gì đó, mặt nở nụ cười rất vui vẻ, lâu rồi Cúc Như Khanh chưa thấy cười như vậy.



      Trong phòng bệnh, Mặc Thiên Trần chuyện thời học với Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, còn nhớ , có lần giúp em làm toán, em liền nộp bài, cả lớp chỉ có mình em biết làm, kết quả thầy dạy đại số cho phép em giảng giải trước lớp, biết em nghĩ thế nào ? Lúc đó em rất bối rối, nhưng đành phải nhắm mắt lên…”



      “Sau đó em trở thành nữ sinh lợi hại nhất khoa Số học, mời ăn cay, cay đến chảy nước mắt ròng ròng…” Nhâm Thần Phong về chuyện lúc trước, cũng nhịn được cười.



      Mặc Thiên Trần nhìn , “Thần Phong, đến tận bây giờ vẫn vì em làm rất nhiều chuyện, cũng so đo em có báo đáp , lần này cũng vậy, nếu phải cứu em, có thể em chết dưới họng súng, Thần Phong… Cảm ơn , cảm ơn bây giờ vẫn còn ở đây, chuyện với em…”



      “Thiên Thiên, đừng mấy lời đó, rồi, cho dù là ai ở cạnh lúc nguy hiểm, làm sao có thể làm ngơ.” Nhâm Thần Phong nhắc lại quan điểm của , sau đó chuyển chủ đề, “Giúp gọt táo được ?”



      “Được! xem em chăm sóc thế nào, quên mất từ lúc tỉnh lại đến giờ chưa ăn gì.” Mặc Thiên Trần gõ đầu, sau đó lấy táo tới gọt vỏ.



      Cúc Như Khanh thấy bọn họ tốt như vậy, thấy Nhâm Thần Phong tỉnh, xoay người rời .



      Đồng Tâm Ấn đợi Cúc Như Khanh vừa , liền xông vào phòng, kéo Mặc Thiên Trần gọt táo tới cửa, chỉ vào bóng lưng Cúc Như Khanh còn chưa biến mất, giọng, “Cúc tiên sinh đến tìm , nhất định là ghen, còn mau xem .”



      Mặc Thiên Trần biết Cúc Như Khanh tới bệnh viện, cũng biết luôn quan tâm và Nhâm Thần Phong, vội vàng để táo và dao xuống, chạy ra ngoài, đuổi theo Cúc Như Khanh, thấy về bãi đậu xe.



      “Như Khanh…” cuống quít kêu lên.



      Cúc Như Khanh dừng bước, chờ chạy tới, nhìn khuôn mặt nhắn của , gì.



      “Như Khanh, sao vậy? Sao tới mà vào?” Mặc Thiên Trần chạy đến, thở hổn hển.



      sao.” chỉ nhàn nhạt đáp.



      Mặc Thiên Trần nhìn , “Bọn trẻ thế nào? Cầm Du khỏi bệnh chưa? Hoài Cẩn có bướng bỉnh ?”



      “Đều tốt.” quả thực tiếc chữ như vàng.



      Mặc Thiên Trần cũng biết nên với chuyện gì, hai người trầm mặc hồi, : “Thần Phong tỉnh lại, tối nay em về nhà.”



      ngờ, Cúc Như Khanh đáp: “ cần! Em cần về nhà.”



      gì?” Mặc Thiên Trần tin lời mình vừa nghe.



      Cúc Như Khanh nhìn , vẻ mặt nguội lạnh, “ , thả em!”



      “Ầm” tiếng, Mặc Thiên Trần như bị sét đánh trúng, dám tin nhìn , vươn tay bắt tay lại, kích động kêu lên, “Tại sao? Như Khanh, sao lại quyết định như vậy?”



      “Điều này em luôn muốn mà, nghĩ thông suốt rồi.” Cúc Như Khanh xong, đẩy tay ra, xoay người .



      Mặc Thiên Trần vươn tay, nhưng bắt được cái gì nữa, nhìn đôi tay trống trải, nước mắt tự chủ chảy xuống, trong làn nước mắt, ngẩng đầu, nhìn về phía mặt trời chiều ngả về Tây, bóng dáng Cúc Như Khanh càng lúc càng dài, càng lúc càng xa…



      P/S: Thời gian này là thời gian thi cử, cho nên truyện có thể post đều hoặc , mặc dù beta luôn cố gắng duy trì lịch post, tuy nhiên có thể có những ngày thể post được, vì thế nếu hôm nào thấy truyện lên, các bạn cũng đừng hoảng loạn là được rồi.
      mongmanh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 298: Ngược : Ép Khanh thoái vị

      Beta: N.P



      Mặc Thiên Trần biết đứng đó bao lâu, chỉ biết đứng từ lúc mặt trời ngả về Tây, đứng cho đến khi hoàng hôn buông xuống, đến lúc nước mắt bị gió lạnh thổi , mới hồi phục tinh thần.



      Từ trước đến nay, đều muốn thả , lúc này, ý nguyện thành, nhưng vì sao vẫn cảm thấy đau đến run rẩy.



      Mặc Thiên Trần buồn bã trở lại phòng bệnh Nhâm Thần Phong, Đồng Tâm Ấn ngồi bên cạnh ngắm nhìn Nhâm Thần Phong ngủ đến chớp mắt, vừa thấy liền : “ trở lại làm gì?”



      “Tôi…” Mặc Thiên Trần thấy Nhâm Thần Phong ngủ, liền gật đầu, “Tôi ngay.”



      Người của Đồng gia đương nhiên thích , nhưng cũng quan tâm xem người khác có thích mình , cái quan tâm là cuối cùng Nhâm Thần Phong vẫn có thể sống, và lý do vì sao Cúc Như Khanh chịu để .



      “Thiên Thiên…” Đúng lúc chuẩn bị bước ra Nhâm Thần Phong chợt mở mắt gọi .



      Mặc Thiên Trần quay đầu lại nhìn , “Thần Phong, dậy rồi sao?”



      Thần Phong, muốn ăn táo ? Em lại gọi cho nhé!” Đồng Tâm Ấn lập tức ân cần ghé đầu lại.



      Nhâm Thần Phong để ý đến , nhìn Mặc Thiên Trần, “Thiên Thiên, từ hôm qua đến giờ phiền em chăm sóc , mau về nghỉ ngơi .”



      “Được!” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Ngày mai em lại tới thăm . Thần Phong, em trước.”



      Sau khi Mặc Thiên Trần , Đồng Tâm Ấn rất vui vẻ, nhìn Nhâm Thần Phong, “ Thần Phong, muốn ngủ tiếp hay là nghe nhạc?”



      Nhâm Thần Phong trực tiếp nhấn chuông đầu giường, lập tức có hộ sĩ vào, “Nhâm tiên sinh, có chuyện gì?”



      “Bây giờ tôi cần nghỉ ngơi, trừ bác sĩ và hộ sĩ bên ngoài, bất kỳ ai có nhiệm vụ cho phép vào đây quấy rầy tôi.” Nhâm Thần Phong ra lệnh.



      “Vâng, Nhâm tiên sinh.”. Hộ sĩ nhìn về phía Đồng Tâm Ấn, “Tiểu thư, xin mời!”



      Thần Phong, tại sao? Sao lại chỉ cần Mặc Thiên Trần ở lại cùng ?” Đồng Tâm Ấn cứ nghĩ rằng chỉ cần Mặc Thiên Trần rời có cơ hội rồi, nào ngờ, Nhâm Thần Phong kêu hộ sĩ tới đuổi .



      Nhâm Thần Phong đối với lời chất vấn đó căn bản coi như nghe thấy.



      Đồng Tâm Ấn đành bất đắc dĩ ra ngoài.



      Mặc Thiên Trần ra khỏi bệnh viện, bắt taxi về Aegean Sea, nghĩ chắc Cúc Như Khanh giận, nên mới như vậy thôi. Lúc trở về, thấy bóng dáng Cúc Như Khanh, vào phòng, cũng thấy bóng dáng Cúc Cầm Du và Cúc Hoài Cẩn.



      “Thím Lục, Cúc tiên sinh và bọn trẻ đâu?” Mặc Thiên Trần tìm được thím Lục.



      “Thiếu phu nhân, về rồi!” Thím Lục nhìn , “Cúc tiên sinh mang đại tiểu thư và tiểu thiếu gia rồi.”



      “Là khi nào?” Mặc Thiên Trần ngờ.



      “Mới vừa buổi chiều, cũng chưa lâu.” Thím Lục đáp.



      Mặc Thiên Trần đoán chắc là khi vừa rời bệnh viện trở lại nhà liền quyết định như vậy, “Cúc tiên sinh có đâu ?”



      “Tôi cũng .” Thím Lục lắc đầu.



      Mặc Thiên Trần lập tức gọi cho Cúc Như Khanh, nhưng điện thoại của tắt máy, gấp gáp, sao lại tắt máy lúc này? lẽ máy bay?



      Mặc Thiên Trần ở trong phòng lo lắng tới lui, sau lại gọi cho Khang Hạo, “ biết Như Khanh dẫn theo bọn trẻ đâu ?”



      “Tôi biết, thiếu phu nhân.” Khang Hạo đáp, “Có thể tiên sinh chỉ đưa mấy đứa trẻ ra ngoài ăn tối thôi.”



      “Được, để tôi hỏi lại Trần Ích.” Mặc Thiên Trần cúp máy, gọi cho Trần Ích.



      Trần Ích : “Thiếu phu nhân, có chút chuyện nên chủ tịch đưa tiểu thiếu gia và đại tiểu thư đến nơi an toàn trước rồi, đừng gấp gáp.”



      ra là vậy.” Mặc Thiên Trần rốt cuộc lòng, “Nhưng Như Khanh đâu sao? Điện thoại cũng tắt máy, ấy có gặp nguy hiểm vậy?”



      “Tôi liên lạc với chủ tịch, ngài ấy gọi cho thiếu phu nhân được ?” Trần Ích đáp.



      “Cảm ơn.” Mặc Thiên Trần tâm tình như mớ bòng bong, Chu Tiểu Kiều ngày càng điên cuồng, an toàn của bọn trẻ đương nhiên là quan trọng nhất, cũng đều là Cúc Như Khanh nghĩ chu đáo, quyết định tắm, sau đó chờ về.



      Mặc Thiên Trần ngồi đợi ghế sofa, vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp , tới lúc tỉnh là sáng hôm sau, sau khi tỉnh liền cầm lấy di động, có cuộc gọi nhỡ nào, gọi lại lần nữa cảm ơn trời, điện thoại Cúc Như Khanh gọi được.



      “Như Khanh, và bọn trẻ vẫn khỏe chứ? Tối qua em gọi được cho , có phải do có sóng , chuyện là thế nào vậy?” Mặc Thiên Trần vội vã .



      “Là phu nhân sao? Tổng tài họp.” Người nghe điện thoại là thư ký.



      Mặc Thiên Trần nghe thấy trở lại công ty liền thở phào nhõm, “Được, tôi biết rồi. Cảm ơn.”



      “Đừng khách khí, hẹn gặp lại phu nhân.” thanh của thư ký vừa ngọt ngào vừa dịu dàng.



      Mặc Thiên Trần biết vẫn an toàn, cũng yên lòng chút, rửa mặt rồi trở lại bệnh viện thăm Nhâm Thần Phong.



      Cúc Thị - Ám Dạ.



      Cúc Như Khanh ngồi ở vị trí chủ tịch, nhìn đám người Cúc Thiên Lâm, mục đích của hội nghị hôm nay là thảo luận về cái chết của Cúc Như Phong.



      “Cúc Như Khanh, hôm nay cậu phải cho tôi câu trả lời thỏa đáng!” Cúc Thiên Lâm rống to.



      Cúc Như Khanh sắc mặt lạnh băng, “Tôi bắt được Chu Tiểu Kiều, sau đó cho mọi người câu trả lời thỏa đáng. Bây giờ tôi ở Ám Dạ, trước mặt mọi người lại lần nữa, tôi cố ý nổ súng bắn chết Như Phong, là cậu ta đỡ đạn cho Chu Tiểu Kiều, may đạn trúng tim mới tạo thành vết thương trí mạng.”



      “Đến khi nào mới bắt được Chu Tiểu Kiều? Nếu chỉ muốn giết Chu Tiểu Kiều, sao viên đạn kia chút do dự liền bắn thẳng vào Như Phong? Cúc Thiên Lâm căn bản tin lời giải thích, nhìn các em, “Cúc Như Khanh giết em đồng môn, hơn nữa còn là giết lý do, cậu ta căn bản xứng ngồi vị trí chủ tịch!”



      Lập tức, nhưng người theo Cúc Thiên Lâm thành phe, la to: “Cúc Như Khanh lập mưu giết em, xứng là chủ tích, xứng là chủ tịch Cúc Thị! Chức chủ tịch nên do Cúc đại lão gia đảm nhiệm!”



      màn kịch bức vua thoái vị hoàn hảo! Cúc Như Khanh cười lạnh.



      “Bình tĩnh lại!” Trần Ích hét lớn, “Chúng ta nhất định bắt được Chu Tiểu Kiều, và chủ tịch trong sạch!”



      “Chủ tịch trong sạch! Chủ tịch trong sạch!” Người bên Trần Ích trung thành với Cúc Như Khanh cũng la to.



      Cúc Thiên Lâm đánh giá tình huống, chỉ vào Cúc Như Khanh, “Mày nhiều lời là muốn lấp liếm chuyện này sao?” Cúc Thiên Lâm kéo Cúc Thiên Truyền sang bên, “Chú ba, chú , nó còn xứng đáng chức chủ tịch ?”



      Cúc Thiên Truyền biết, Cúc Thiên Lâm muốn làm chủ tịch, năm đó Cúc Thiên Kỳ qua đời, muốn lên, đợi đến mười lăm năm, cuối cùng cũng có cơ hội, hiểu nhiên là muốn đoạt lại chức chủ tịch từ tay Cúc Như Khanh.
      truongmyAkuma Lee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :