1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 289: Ngược : Rơi vào vòng ôm của

      Beta: N.P



      Đổng Nật mỉm cười trong điện thoại, “ sao đâu, lần sau cậu ấy cùng uống café là được rồi!”



      Mặc Thiên Trần cười khổ, nhìn bên ngoài, ai ai cũng về nhà, cũng vậy, cũng hy vọng có nhiều thời gian chăm sóc hai đứa bé, quan trọng nhất là hôm nay Cúc Như Khanh ở nhà.



      Mặc Thiên Trần về nhà, vào phòng ăn, ngửi thấy mùi thơm, “Thơm quá, Đào quản gia làm món gì cũng ngon…”



      Lời còn chưa hết, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du kêu lên, “Mẹ về rồi!”



      Mặc Thiên Trần nhìn hai đứa, cười, “Xin lỗi, hôm nay mẹ ở lại với bạn chút nên về trễ…” Sau đó nhìn sang Cúc Như Khanh, nhưng thèm nhìn .



      Quả nhiên, sau khi tỉnh dậy, tất cả nhu tình đều biến mất. Mặc Thiên Trần còn nhớ cảm giác sáng nay khi rúc vào ngực , cắn cắn môi, : “Em rửa tay xong liền vào bàn.”



      Chờ Mặc Thiên Trần rửa tay xong ra ăn, Cúc Hoài Cẩn để dành vị trí đặc biệt cho Mặc Thiên Trần, dĩ nhiên, vị trí đó ở bên trái Cúc Như Khanh.



      “Mẹ, mau ngồi xuống ăn cơm.” Cúc Hoài Cẩn kéo vào chỗ.



      “Được, cùng ăn thôi.” Mặc Thiên Trần ngồi vào, nhìn thấy đồ ăn phong phú, còn có khuôn mặt tươi cười ngây thơ của hai đứa trẻ, lên tiếng trước, “Như Khanh, hôm nay nghỉ ngơi khỏe chưa?”
      Cúc Như Khanh gật đầu, tỏ vẻ rất tốt. biết tại sao lại về nhà, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là bảy giờ, nhạc hội vừa mở màn, phải nên ở chỗ Nhâm Thần Phong?



      Mặc Thiên Trần thấy nhìn đồng hồ, cũng đoán được suy nghĩ của , giọng , “Thanh Thanh thay em với chị Đổng rồi, hôm nay ở nhà, em muốn về sớm…”



      “Ăn cơm!” Cúc Như Khanh trầm giọng.



      “Được!” Mặc Thiên Trần hơi thở phào nhõm, đây là câu duy nhất với , cũng chỉ có hai chữ.



      Lâu rồi cả nhà cùng ăn cơm, hai đứa trẻ rất phấn khởi, Mặc Thiên Trần thấy bọn trẻ vui vẻ như vậy, liền hiểu được tầm quan trọng của gia đình đối với trẻ con, lúc trước có phải quá tùy hứng rồi , hề bận tâm gì đến việc chăm lo gia đình hoàn chỉnh của hai đứa trẻ, ngược lại còn muốn gia đình tan vỡ, khỏi cảm thấy xấu hổ.



      Gia đình tan vỡ, tội nhất vẫn là những đứa trẻ, gia đình hoàn chỉnh là hết sức quan trọng đối với phát triển khỏe mạnh của chúng.



      Mặc Thiên Trần quyết định, tạm thời quên hết mọi chuyện trước kia , ít nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười mong đợi đầy thơ ngây của bọn trẻ, có thể quên mọi khổ sở chung xót trong lòng.



      Vì Mặc Thiên Trần về nhà, bữa cơm gia đình xem như xong. Thông thường, giờ này là Mặc Thiên Trần giúp bọn trẻ đọc sách, nhưng tối nay, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du đều , “Mẹ, bọn con tự ôn tập được, mẹ và ba đừng lo.”



      Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Được, chúng ta lên lầu .”



      Cúc Hoài Cẩn cầm tay Cúc Như Khanh, “Ba, chúng ta !”



      Hai đứa bé lên lầu ba, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần về phòng ngủ, Cúc Như Khanh ngồi sofa, gì; Mặc Thiên Trần cũng biết nên gì.



      Vì thế, trầm mặc vẫn hoàn trầm mặc.



      Tình cảm hai người chỉ thụt lùi bình thường, mà ngay cả chức năng ngôn ngữ cũng thụt lùi đến biết gì.



      Mặc Thiên Trần lấy tập thơ Mộ Dung ra, đọc lúc, nhưng lại đọc được trong đó viết gì. Chỉ là công dám mở lời.



      Cúc Như Khanh mặc dù trong lòng bực bội, nhưng giọng khá bình tĩnh, “Trần…”



      “Ừ…” ngẩng đầu nhìn , đôi mắt nhàn nhạt hơi nước.



      “Có phải quen việc về nhà?” nhìn chằm chằm.



      “A…” Mặc Thiên Trần tất nhiên nghĩ đến câu hỏi này của , “Sao lại hỏi vậy?”



      có nhà, em tự do hơn, cũng cần ngó trước nhìn sau, phải sao?” Lời của Cúc Như Khanh đầy ý.



      Ánh mắt Mặc Thiên Trần khẽ nhìn xuống, “Dù có nhà, em hiểu, là người của nghiệp, rất xin lỗi, em giúp được gì, em nghĩ là nếu mình yên tĩnh chút, để yên cho tăng ca, vậy là được rồi. Còn về tự do như , ý là buổi biểu diễn của Thần Phong, lý do hôm nay em , là vì ở nhà…”



      phải vì phá tan buổi biểu diễn của ?” Cúc Như Khanh lạnh lùng hỏi.



      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, “Em nghĩ vậy, em muốn về nhà ăn tối với và con thôi, em cảm thấy chuyện này quan trọng hơn tất cả những chuyện khác.



      là em nghĩ vậy?” nhìn chằm chằm.



      “Vâng!” chân thành đáp.



      Cúc Như Khanh chẳng biết tại sao, nghe vậy rồi nhưng trong lòng vẫn có chút thoải mái, hừ tiếng, rồi nghiêng đầu.



      “Sao vậy? thoải mái chỗ nào?” có đề tài để , Mặc Thiên Trần liền hỏi nhiều hơn.



      ở bên ngoài mấy ngày, em cũng hỏi đến .” khó chịu.



      Mặc Thiên Trần giọng : “Em biết mấy ngày đó ở công ty đều rất vất vả.”



      “Bốn ngày liền về nhà, em cho là về luôn, hoặc là tìm người phụ nữ khác sao?” Cúc Như Khanh khỏi cau mày.



      Mặc Thiên Trần than tiếng, “Em nghĩ vậy, em biết trở về, hơn nữa xét theo tính cách của , chắc bỏ bê công việc mà lêu lổng đâu.”



      “Xem ra em còn rất tỉnh táo.” Chân mày Cúc Như Khanh mặc dù giãn ra, nhưng trong lòng vẫn có chút chưa thoải mái.



      “Đây là em rất tin tưởng .” Mặc Thiên Trần khép sách lại, chứ cho là nghĩ với Nhâm Thần Phong có gì đó, nhưng vẫn tin , vì tình cảm phiền muộn hay công việc mệt mỏi mà lêu lổng với người khác.



      Cúc Như Khanh hừ tiếng. vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, Mặc Thiên Trần vốn dĩ ngồi cách rất xa, cái vỗ này của , hiểu là muốn sang ngồi cùng, có chút chần chừ, nghe châm chọc, “Nếu em cứ khăng khăng tin tưởng sao dám lại đây ngồi?”



      Mặc Thiên Trần thấy tâm tình tối nay cực kì khó chịu, vì buổi biểu diễn của Nhâm Thần Phong? ôm cuốn sách, nâng bước đến, còn chưa kịp ngồi xuống rơi vào ngực , cả người tự chủ được run lên, cũng cảm thấy bá đạo của vây quanh khiến thở nổi.



      Mặc dù lúc sáng, gần gũi như vậy, nhưng lúc đó ngủ, còn lúc này tỉnh, hơn nữa còn tức giận, Mặc Thiên Trần dù có hơi sợ, nhưng vẫn tựa vào ngực .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 290: Ngược : quan tâm sao

      Beta: N.P



      “Tối nay em dám đến buổi biểu diễn của , cho nổ bom chỗ đó.” Cúc Như Khanh trầm giọng bên tai .



      Tâm tư Mặc Thiên Trần liền thắt lại, sói mãi mãi là sói, làm sao hy vọng có thể biến thành loài động vật khác chứ. Cúc Như Khanh chính là như vậy, chỉ cần thích thứ gì phá hủy nó, chỉ cần thích liền nhất định phải giành được, thế giới đối với , là nghĩ gì có đó, cần chính là lấy.



      “Em có nghe hả?” Cúc Như Khanh thấy có lấy nửa điểm phản ứng, xoay đầu đến trước mặt .



      “Có.” Mặc Thiên Trần giọng đáp.



      Cúc Như Khanh thấy có tâm , thường ngày nhất định phản bác , cũng giận dữ mắng mỏ, còn bây giờ…



      Mặc Thiên Trần hiểu ý , nhìn , “Em hy vọng mình ngoan chút, để yên cho làm việc, em yên tĩnh ngồi chờ.”



      Nếu lúc trước phát tiết, khóc lớn, náo loạn, tranh cãi ầm ĩ tại, lại yên tĩnh, bộ dạng như chẳng có tâm gì, ra lại khiến Cúc Như Khanh có cách nào.



      càng giận, lại càng tìm được chuyện để cả hai cùng , còn Mặc Thiên Trần cũng vì giận mà trở nên nhạy cảm, gì, cũng làm gì.



      Cúc Như Khanh buông tay ôm ra, “ bảo em làm gì, em chỉ cần làm theo là được.”



      “Vâng.” Mặc Thiên Trần trợn mắt.



      Cúc Như Khanh đứng lên, bước tới phòng tắm, “Cởi quần áo!”



      Sắc mặt liền tái nhợt, giữa , giờ chỉ còn chuyện này thôi sao?



      Hay là, thứ muốn, chính là bộ dạng lúc có mảnh vải sao?



      đứng yên tại chỗ lúc lâu, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, hôm nay chọc giận chỗ nào chứ? câu nào, rất trầm mặc, tại sao vừa ra, lại là lời bức bách ?



      còn náo loạn, còn hỏi linh tinh, cũng còn đấu với nữa, còn phải làm thế nào?



      Cuối cùng, Mặc Thiên Trần cởi quần áo người, nằm lên chiếc giường lớn, che người bằng chiếc chăn trắng, giống như đêm đầu tiên, giống như lúc mười tám, nằm chờ đến.



      Chỉ khác điều, khi đó mắt bị che bằng lớp vải đen, còn bây giờ, trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, cảm thụ lại cảm giác đó lần nữa, khiến ấn tượng về cái đêm đó ra càng sâu sắc.



      Cúc Như Khanh vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh, cũng biết tại sao khi nhìn dáng vẻ muốn gì được đó của , trong lòng lại tràn đầy giận dữ, cuối cùng, lại cởi quần áo. Chỉ là câu lẫy, vừa nghĩ tới lại càng tức, ảo não.



      Nhưng lời ra miệng, hại người lại thành hại mình, có lẽ lúc này vì mấy lời này của mà thương tâm, khóc lóc, ràng là bản thân khống chế được tâm tình của mình.



      Để nước lạnh giúp bản thân tỉnh táo xong, Cúc Như Khanh bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy giường lớn có , tóc đen xõa lên gối, giống như mấy sợi tảo biển màu đen quấn lượn quanh màu trắng của tấm chăn trùm lên người .



      bước tới, đứng bên giường, nhìn đôi mắt trống rỗng vô hồn của nhìn trần nhà, than , lật chăn ra, trong mắt lên thân thể phụ nữ trần trụi, trơn bóng, xinh đẹp.



      “Trần…” Cúc Như Khanh cắn răng kêu lên.



      cũng chỉ là người đàn ông bình thường, nhìn thấy dáng vẻ đó của , tất nhiên có phản ứng, cũng nhịn được nhiệt huyết dâng cao. Mặc Thiên Trần quay lại nhìn , mà nhàng câu.



      “Em chuẩn bị tốt rồi!” .



      Ánh mắt Mặc Thiên Trần giờ như sương mù, nếu chạy thoát được số mệnh, nếu chỉ có thể hoan ái dưới thân , nếu từ đầu đến cuối chỉ là , muốn làm gì, đều làm theo, như vậy, giận nữa.



      Nhưng câu này của , lại làm tan biến tất cả nhiệt huyết của , giáng cho đòn cảnh cáo, bỏ lại tấm chăn trong tay, sao lại nhìn ra, tình huống này giống như đêm giao dịch đó của hai người, cũng nằm giường chờ đến như vậy.



      Lúc này, loại chờ đợi đó, khiến cho Cúc Như Khanh có cảm giác gì, muốn , nhưng phải bây giờ.



      Cúc Như Khanh cũng biết phải gì, dù có , cũng thể phá vỡ lớp băng giữa hai người, dù có làm gì, cũng thu hẹp được khoảng cách đó.



      Vì vậy, cái gì cũng , cái gì cũng làm, trầm mặc tiếp tục trầm mặc, băng đá tiếp tục đóng, khoảng cách tiếp tục khoảng cách, khiến hai người càng lúc càng xa nhau như vậy?



      Đây phải cuộc sống mà muốn! Nhưng tại lại biết phải làm gì để thay đổi nó.



      Cho dù thần thông quảng đại, lật tay làm mây, trở tay làm mưa, cũng thể làm gì để thay đổi tình cảm này.



      Cúc Như Khanh hồi lâu sau vung tay, lấy mền bao thân thể lại, đỡ ngồi dậy, giọng khàn khàn, “ tắm .”



      Mặc Thiên Trần cắn cắn môi, nhìn, “ phải muốn em sao?”

      Câu này khiến Cúc Như Khanh kinh ngạc, ngẩn ra, nhưng cố tránh , “ còn có số việc cần giải quyết, tối nay em ngủ sớm .”



      xong xoay người, thay quần áo rồi ra ngoài.



      Mặc Thiên Trần từ từ khuỵu xuống, ngồi vô hồn trong phòng, căn phòng còn lưu lại câu bi thương khi nãy.



      cứ ngồi như vậy, chờ trời sáng.



      Cúc Như Khanh rời khỏi phòng, lái xe, vòng vòng lại trong thành phố, mục đích.



      Công ty Mặc Thị.



      Mặc Thiên Trần trở lại công ty, dường như chỉ có ở đây mới giúp khá hơn chút, bận rộn, còn bao nhiêu rảnh rỗi, ở đây lại có người em tốt Triển Thanh Thanh ngừng tra hỏi.

      Trong nhà giờ ngoại trừ tiếng cười của hai đứa trẻ, chỉ còn lại khoảng cách sao lấp đầy của và Cúc Như Khanh, nó khiến cuộc sống của càng lúc càng khó thở, nghĩ, Cúc Như Khanh cũng giống vậy.



      thỉnh thoảng trở nên bá đạo, thỉnh thoảng lại chạy trốn như bất đắc dĩ, chắc là cũng cảm thấy thở được ở căn nhà đó rồi.



      Tại sao lại như vậy? Mặc Thiên Trần đỏ mắt tự hỏi.



      Có ai cho biết tại sao lại vậy?



      Tình cảm ngừng bị “ác hóa”, trong lòng hai người đều như có vi khuẩn, càng lúc càng sinh sôi, cuối cùng tìm được vacine để kháng cự, bị tiêu diệt đến tận gốc.



      Triển Thanh Thanh gõ cửa vào, mặt mày hớn hở lên tiếng, “Buổi biểu diễn tối qua tuyệt vời! Đại tiểu thư, chị biết đâu, vương tử u buồn khiến mọi người phải rời chỗ ngồi, đứng dậy vỗ tay, tiếng vỗ tay rất to, rất lâu…”



      “Giờ em ngồi đây diễn giảng sao?” Mặc Thiên Trần thấy ngừng nghỉ, nhịn được lắc đầu, bây giờ đối với có cái gì đáng hứng thú cả.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 291: Ngược : thể rời bỏ

      Beta: N.P



      giờ trong đầu Mặc Thiên Trần chỉ có Cúc Như Khanh, giận, buồn, vui, tức… bóng dáng luôn theo , chịu tách rời, vừa vào lòng liền chịu ra nữa.



      Mặc Thiên Trần giờ có tâm tình nghe người khác , cũng có hứng thú nghe chuyện của người khác, mặc dù người đó, từng thương, cũng từng đau khổ tuyệt vọng, nhưng dù sao nữa, người đó cũng từng bước vào định mệnh của , chưa từng rời bỏ…



      Mặc Thiên Trần nghĩ nghĩ lại, lại rơi nước mắt, dọa Triển Thanh Thanh múa tay múa chân sợ hãi, nhìn Mặc Thiên Trần, “Đại tiểu thư, có chuyện gì thương tâm sao?”



      Mặc Thiên Trần nằm xuống bàn khóc, để ý đến Triển Thanh Thanh, lần này chỉ đau tim, mà còn đau gan, đau phổi, ruột gan như đứt thành từng khúc!



      Triển Thanh Thanh nhìn , “Đại tiểu thư, đại tiểu thư, chị đừng vậy, chị chuyện là em luống cuống đó! Chị , em làm quân sư cho chị, nghĩ kế giùm chị, có gì nan giải cứ ra, chúng ta cùng giải quyết!”



      Mặc Thiên Trần khóc lớn hồi, phát tiết hồi, cuối cùng dừng tiếng khóc, chậm rãi ngẩng đầu, “Chị chỉ muốn khóc thôi, khóc xong sao rồi!”



      “Nhất định chị có chuyện!” Triển Thanh Thanh than, “Gặp Cúc tiên sinh ở ngoài sao?”



      “Có gặp Trần Ích ở ngoài!” Mặc Thiên Trần lườm .



      “Vậy sao chị khóc?” Triển Thanh Thanh gãi đầu, “Phải có lý do chứ!”



      Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Chị rồi, em cũng giúp được đâu, coi như có gì ! Nhớ ngày nào cũng lấy báo đến đây, có tin gì quan trọng phải kịp thời báo cho chị.”



      “Lại bắt đầu quan tâm tin tức rồi à?” Triển Thanh Thanh đoán được mấy phần, “Là quan tâm Cúc tiên sinh đúng ? Chị có ra, em cũng cười đâu!”



      giờ Phí Cường Liệt và Như Khanh đấu nhau chưa ngả ngũ. Chu Tiểu Kiều gần đây thấy xuất , Cúc đại lão gia và tam lão gia cũng có động tĩnh gì, loại tình huống quá mức yên bình này, chắc chắn là sắp có sóng gió. Quan trọng là, gần đây Như Khanh tâm trạng tốt khiến chị rất lo, căn bản lại biết làm gì để giúp ấy.” Mặc Thiên Trần càng càng điềm tĩnh.



      Triển Thanh Thanh cũng hiểu việc nghiêm trọng ra sao, nghiêm mặt đáp, “Đại tiểu thư yên tâm! Em luôn chú ý, có tin gì lập tức , chị đừng quá lo lắng. Cúc tiên sinh là người thế nào chứ, nhất định có cách giải quyết mấy người kia.”



      Mặc Thiên Trần gật đầu, “Cho dù ấy mạnh cỡ nào, chị vẫn rất lo. Nhưng mà…” Chính lại dám cho biết.



      Công ty Cúc Thị.



      Sắc mặt Cúc Như Khanh so với lúc đến nhà máy còn nghiêm trọng hơn, Khang Hạo nhắm mắt cầm văn kiện đưa tới cho , đúng lúc thấy nữ thư ký bị mắng đến vừa khóc vừa chạy ra.



      “Lập tức đuổi việc ta cho tôi!” Cúc Như Khanh lớn tiếng.



      “Vâng, tiên sinh!” Khang Hạo thầm kêu trong lòng, đạt văn kiện lên bàn làm việc của , “Đây là ý kiến gần đây của cổ đông với tiên sinh.”



      Cúc Như Khanh thèm nhìn tới, trực tiếp ném vào thùng rác, “Có chuyện gì !”



      Khang Hạo cắn răng , “ ra thiếu phu nhân…”



      “An toàn của Trần Tiêu báo cáo với tôi, mấy chuyện khác cần cậu tới, cậu là phụ tá của tôi, phải hộ vệ của ấy.” Cúc Như Khanh cắt lời .



      Khang Hạo đành nuốt hết mấy lời định vào bụng, lần này điên cuồng quá. Càng lúc càng cháy lớn rồi.



      “Vâng, tiên sinh!” Khang Hạo ra ngoài, đến cửa lại quay lại, “Chiều nay có đại hội cổ đông.”



      Cúc Như Khanh ngẩng đầu, tiếp tục vùi mình trong đống văn kiện.



      Phòng họp.



      Cúc Như Khanh đến, mọi người cũng có mặt đông đủ, Khang Hạo ngồi vị trí đầu tiên bên trái vội vàng , “Bắt đầu họp!”



      Đại hội cổ đông lần này do toàn thể cổ đông cầu triệu tập, Cúc Như Khanh ngồi xuống, lời nào.



      cổ đông lên tiếng, “Khang Hạo, có đem ý kiến của chúng tôi trình lên tổng tài chưa?”



      Khang Hạo thấy người đầu tiên châm lửa, đáp, “Tôi vội quá, quên mất…”



      “Bị tôi ném vào thùng rác rồi, bây giờ muốn .” Cúc Như Khanh trực tiếp .



      “Cái gì?” Cổ đông thiếu chút nữa lật bàn, ngờ Cúc Như Khanh lại coi rẻ ý kiến của họ như vậy.



      Cúc Như Khanh cặp mắt sắc bén nhìn bọn họ, “Nếu có gì tan họp.”



      Đây chính là chọc mấy cổ đông này tức chết, bọn họ liền hết ra.



      “Tổng tài, cậu khống chế quyền lực ở Phí Thị, trước đó sao hỏi ý kiến chúng tôi?”



      tại Phí Thị ở trạng thái nửa tê liệt, có thể kinh doanh tiếp còn biết chứ đừng là…”



      “Cậu như vậy căn bản là trả thù cá nhân, có chỗ nào là tranh đoạt lợi ích cho công ty chứ…”



      “Còn nữa, nghe cậu đầu tư cho Mặc Thị, còn mang toàn bộ cổ phần đầu tư dưới danh nghĩa Mặc Thiên Trần…”



      “Trừ khi Mặc Thị là công ty con của Cúc Thị, nếu tại sao chúng ta phải đầu tư cho nó…”



      “Đây phải là cậu công tư bất phân, lấy việc công trả thù riêng sao? Cậu định gì với chúng tôi đây…”



      đúng ra…”



      “Còn nữa…”



      Ai nấy đều bảy miệng tám lưỡi, mỗi cổ đông vấn đề, người khác bổ sung hoặc tiếp tục để gia tăng tội của Cúc Như Khanh.



      đợi đến khi ai gì nữa mới lên tiếng, “ xong hết chưa?”



      ai lên tiếng, tất cả đều đợi lời giải thích của .



      Cúc Như Khanh nhìn mọi người lượt, lạnh lùng : “Đầu tiên, tôi là đại cổ đông Cúc Thị, là người có quyền quyết định cao nhất, cũng là người giữ chức tổng tài, đầu tư đúng đắn cho công ty, nắm giữ quyết định quan trọng nhất là tôi, vì thế, tôi đầu tư cho Phí Thị, là suy tính từ lợi ích của công, giờ mới ở thời kỳ đầu chưa có kết quả, vội phản bác tôi là còn quá sớm, chỉ cần đợi đến cuối năm, thấy phần lợi nhuận trong báo cáo tổng kết biết.”



      đến đây ngừng lại chút, “Thứ hai, tôi quản lý Mặc Thị là được đồng ý của Mặc Thiên Trần, liên quan đến các vị, tôi đầu tư chút tiền cho ấy mở rộng sản xuất, dính líu gì đến tài vụ công ty, nếu các vị cố gắng chụp mũ tôi lấy việc công giải quyết chuyện riêng, tôi cảnh cáo các vị, đừng phỉ báng tôi, nếu tôi y theo trình tự pháp luật chứng minh cho các vị thấy.”

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 292: Ngược : Tim của đau

      Beta: N.P




      Cúc Như Khanh năng khí phách, dù là đối nội hay đối ngoại, tác phong đều uy nghiêm, cho dù là ai cũng đừng nghĩ đến việc khiến dao động, cũng đừng mơ thâu tóm được ý tưởng, quyền lực trong tay , bất kể là ai muốn cướp đều phải xem có bản lĩnh .



      Cứ cho là có mấy ngày qua bên Mặc Thị, giúp Mặc Thị thuận buồm xuôi gió, nhưng tới giờ cái muốn phải là danh tiếng hay lời cảm ơn của , chỉ là nghĩ sao làm vậy thôi, “Tôi xong rồi, mấy vị còn ý kiến gì ?” Cúc Như Khanh nhìn bọn họ, “ còn ý kiến tan họp.”



      xong liền ra ngoài, Khang Hạo cũng đứng lên, “Các vị, tan họp!”



      Mắt thấy giờ tan việc đến, Khang Hạo biết thời điểm “thi hành án” lại đến, nhắm mắt, đợi chờ.



      Vừa tan việc, Khang Hạo chạy ra ngoài đầu tiên.



      “Khang Hạo!” Cúc Như Khanh gọi lại.



      Khang Hạo rên lên, tối nay định làm gì đây?



      “Gọi Trần Ích cùng uống rượu!” Cúc Như Khanh ra khỏi phòng làm việc.



      Khang Hạo lập tức bị hóa đá, trơ mắt nhìn Cúc Như Khanh qua người, bước phía trước , mới hồi phục tinh thần, lập tức gọi Trần Ích, “Tiên sinh mời uống rượu, tới ngay , chỗ cũ.”



      Trần Ích lập tức chạy tới quán rượu, ba người đàn ông cùng uống rượu.



      Ba người đàn ông tuấn mỹ hơn người ngồi trong đại sảnh, thu hút ít mỹ nhân tới gần. Cúc Như Khanh tôn quý hơn người, Trần Ích lãnh khốc như băng, Khang Hạo lại nhu tình nhàng, mấy người phụ nữ đều đến vây quanh bọn họ.



      Cúc Như Khanh nhịn được nhíu nhíu mày, Trần Ích lập tức đuổi bọn họ , Khang Hạo chỉ đành nâng ly uống rượu.



      ______________



      Aegean Sea.



      Mặc Thiên Trần vừa về tới nhà, quả nhiên thấy Cúc Như Khanh, thất vọng thở dài, sau đó liền phát Cúc Cầm Du buồn buồn vui.



      “Cầm Du, sao vậy?” ngồi bên cạnh cậu. “Hôm nay có chuyện gì ở trường sao?”



      Cúc Cầm Du lắc lắc đầu, có tinh thần trả lời .



      Mặc Thiên Trần nghĩ Cúc Như Khanh về nhà nên cậu nhóc vui, cầm tay cậu lúc lâu, lại phát tay đứa bé hơi nóng, khẽ vỗ trán liền phát đứa bé sốt.



      “Cầm Du, con khỏe chỗ nào?” nóng nảy nhìn cậu. “ mẹ nghe , mẹ lập tức đưa con đến bệnh viện.”



      “Mẹ, con thấy choáng váng, người thăng bằng được, nên muốn chuyện, cũng muốn làm bài tập.” Cúc Cầm Du nhìn vô hồn.



      “Có thể con bị cảm rồi.” Mặc Thiên Trần lập tức lấy di động, gọi cho Cúc Như Khanh.



      Cúc Hoài Cẩn tới chọc chọc em trai, “ phải đâu! Em ấy nhất định là muốn làm bài tập, giả vờ bệnh.”



      bậy!” Mặc Thiên Trần quở , vừa chuẩn bị gọi liền ngừng lại, bây giờ Cúc Như Khanh ở công ty cũng về kịp, tự đưa Cúc Cầm Du là được.



      Mặc Thiên Trần ôm lấy cậu bé, với Cúc Hoài Cẩn, “Con ngoan ngoãn ở nhà làm cho xong bài tập, ngủ nhớ cẩn thận, Cầm Du có thể phải hết đêm mới về.”



      “Con biết rồi mẹ, con ngoan ngoãn ngủ.” Cúc Hoài Cẩn cong miệng.



      Mặc Thiên Trần ôm lấy đứa bé, Trần Tiêu lái xe, lập tức đến khoa cấp cứu bệnh viện, bác sĩ sau khi đo thân nhiệt liền tiến hành truyền nước biển, Mặc Thiên Trần ở bên cạnh chăm sóc Cúc Cầm Du.



      Đợi đến lúc Cúc Cầm Du truyền dịch xong là hơn mười hai giờ khuya, Mặc Thiên Trần sờ sờ đầu cậu, hạ sốt, đứa bé cũng mơ màng ngủ thiếp , ôm cậu nhóc trở về nhà.



      Thím Lục vẫn chờ Cúc Cầm Du về, cùng Mặc Thiên Trần lấy nước nóng lau sạch người Cúc Cầm Du, sau đó chăm cho đứa bé ngủ.



      “Thiếu phu nhân, bận cả tối rồi, mau về phòng ngủ ! Để tôi chăm sóc tiểu thiếu gia được rồi, ngày mai còn phải làm.” Thím Lục vội .



      Mặc Thiên Trần nhìn đồng hồ tay, hơn giờ, buồn ngủ chút nào, hơn nữa, Cúc Như Khanh còn chưa về, ngủ được. “Thím Lục, để tôi chăm Cầm Du ngủ, thím xem tinh thần tôi còn tốt, buồn ngủ. Thím Lục, thím ngủ trước , mai còn cần theo dõi bệnh tình Cầm Du.”



      “Thiếu phu nhân, thể ngủ.” Thím Lục cảm thấy khó khăn.



      Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Tôi à, nhìn đứa trẻ, liền thấy buồn ngủ, dù gì ngày mai công ty cũng có chuyện gì quan trọng, hôm nay tôi đến công ty cũng có vấn đề gì.”



      Trong lòng Mặc Thiên Trần, chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của con.



      “Thiếu phu nhân, vậy tôi ngủ lát, rồi sớm trở lại chăm sóc tiểu thiếu gia.” Thím Lục đành .



      Mặc Thiên Trần gật đầu, “Mau .”



      Sau khi thím Lục , Mặc Thiên Trần đưa tay xem nhiệt độ trán Cúc Cầm Du, thấy cậu có dấu hiệu sốt lại, khẽ yên lòng, ngồi bên cạnh, đắp cho cậu tấm chăn mỏng.



      Được lát, thím Lục lại tới, “Thiếu phu nhân, xong rồi…”



      “Suỵt!” Mặc Thiên Trần giọng, “Chuyện gì mà vội vã vậy?”



      “Cúc tiên sinh uống say, Trần Ích và Khang Hạo đỡ tiên sinh về phòng, nhanh đến chăm sóc Cúc tiên sinh ! Tiểu thiếu gia cứ giao cho tôi.” Thím Lục vội giọng.



      Mặc Thiên Trần nghe xong liền đáp, “Được, Cầm Du có biến đổi gì, lập tức cho tôi biết, tôi trước.”



      xong liền xuống khỏi lầu ba, về lại phòng ngủ. Trần Ích và Khang Hạo vẫn chưa rời , “Như Khanh thế nào rồi?”



      Khang Hạo chỉ chỉ lên ghế sofa, Cúc Như Khanh vẫn ngủ sofa.



      “Giúp tôi đỡ Như Khanh lên giường!” Mặc Thiên Trần thấy sofa hơi , làm sao ngủ ngon được.



      Trần Ích và Khang Hạo đỡ Cúc Như Khanh lên giường, Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ, “Cảm ơn các , còn lại cứ để tôi, các cũng sớm nghỉ ngơi .”



      “Thiếu phu nhân, chúng tôi về.”



      Khang Hạo và Trần Ích ra ngoài, đóng cửa lại.



      Mặc Thiên Trần vội vàng vào phòng tắm lấy chậu nước ấm, lấy khăn lông, giúp Cúc Như Khanh rửa mặt rửa tay, sau đó cởi quần áo đầy mùi rượu của ra, giúp lau người, chỉ chừa lại cho cái quần lót.



      làm xong hết cũng thấy đầu óc choáng váng, tối qua vốn dĩ ngủ, tối nay lại chăm sóc Cúc Cầm Du, bây giờ còn chút sức lực nào.



      “Đau…” Đúng lúc định xoay người định đến sofa nằm, liền nghe thấy tiếng mê của Cúc Như Khanh.



      Mặc Thiên Trần dùng sức chống đỡ thân thể, cúi đầu hỏi , “Như Khanh, đau ở đâu? Có phải đau bụng ? Biết là uống rượu đau dạ dày, vậy mà còn uống?”



      “Tim của đau…” mở mắt, chân mày tuấn nhíu lại, dáng vẻ rất khó chịu.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 293: Ngược : Tim chỉ có

      Edit: Camnu

      Beta: N.P




      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, bò lên giường ngồi cạnh , vươn tay xoa ngực , dùng lòng bàn tay khẽ vuốt, mong có thể giảm bớt đau đớn, thống khổ của .



      dựa vào ngực , nghe tiếng mê sảng của dần lại, cũng chẳng biết từ lúc nào mình ngủ thiếp ngực .



      Mặt trời chiếu vào khiến người có chút nhói mắt, Cúc Như Khanh tỉnh lại, đầu còn đau dữ dội, mở mắt ra, nhìn thấy người phụ nữ ngủ người , bàn tay bé của còn đặt ngực , tóc còn buộc chưa thả, cả áo ngủ cũng chưa thay, co rúc nằm người .



      Còn bản thân , toàn thân chỉ mặc mỗi cái quần lót, lập tức tỉnh táo, tối qua uống nhiều lắm, nhưng chẳng biết sao say đến nỗi hoảng hốt, cảm thấy tim vẫn còn cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo đó.



      thấy ngủ sâu, khuôn mặt có chút tái nhợt, chân mày hơi nhíu lại, dường như có chuyện gì phiền lòng, ảnh hưởng đến giấc ngủ của .



      ngồi dậy, ôm sang bên, muốn giúp ngủ ngon, lúc này, Mặc Thiên Trần đột nhiên tỉnh lại, lập tức lật người nhảy lên, thấy Cúc Như Khanh khôi phục, liền nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.



      Chưa chạy được mấy bước, bị Cúc Như Khanh bắt được ý nghĩ, “Sợ vậy sao, vừa dậy liền muốn trốn?”



      …” Mặc Thiên Trần nhất thời kinh ngạc, “Em…”



      “Cái gì ? Cái gì em?” Cúc Như Khanh tức giận, “Đêm qua em dám leo lên giường của , giờ muốn bỏ chạy sao?”



      Mặc Thiên Trần than, “Để em xem Cầm Du , rồi trở lại giải thích với được ?”



      “Đừng lấy con ra làm cớ!” Cúc Như Khanh chịu buông ra.



      ….” Mặc Thiên Trần nhìn con người vừa dã man vừa hiểu chuyện Cúc Như Khanh trở lại, chỉ đáp, “Tối qua Cầm Du tự nhiên phát sốt, em muốn xem con hạ sốt chưa.”



      Cúc Như Khanh buông tay , lập tức mặc quần áo, “Sao tối qua em với ?”



      “Tối qua say như chết, em làm sao !” Mặc Thiên Trần nhìn , “Con tiêm thuốc, hạ sốt rồi, chúng ta cùng xem .”



      Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần cùng đến phòng Cúc Cầm Du, thím Lục cho cậu ăn cháo, vừa thấy hai người vào, “Ba, mẹ, chào buổi sáng!”



      “Cầm Du, con thấy khỏe hơn chưa?” Mặc Thiên Trần ngồi vào bên cạnh cậu, sờ sờ trán cậu, “Hạ sốt rồi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi ngày, ngày mai học, để tránh tới trường bệnh lại tái phát, lát nữa mẹ gọi điện xin cho con nghỉ, được ?”



      “Cảm ơn mẹ.” Cúc Cầm Du mím môi cười.



      “Mẹ, con cũng muốn học.” Lúc này, Cúc Hoài Cẩn chạy vào.



      Mặc Thiên Trần đưa tay vuốt ve đầu của nhóc, “Chẳng lẽ con cũng bị sốt sao?” ngắt khuôn mặt bé của Cúc Hoài Cẩn, “Như mọi ngày, con phải học thôi.”



      Cúc Hoài Cẩn thấy Mặc Thiên Trần đáp ứng, liền chạy tới đứng bên cạnh Cúc Như Khanh im lặng, “Ba ơi!”



      Cúc Như Khanh vươn tay ôm tiểu cống chúa lên, Cúc Hoài Cẩn ôm lấy cổ , “Lâu rồi ba ôm con, sau này ngày nào cũng muốn ba ôm.”



      Cúc Như Khanh nghe vậy cười, hôn vào má con , “Được!”



      Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Hoài Cẩn ở trong ngực của Cúc Như Khanh làm nũng, mắt hơi có chút ướt át, Cúc Hoài Cẩn dễ dàng có được nụ cười của , còn lại biết nên làm thế nào mới phá giải được mối quan hệ càng ngày càng khó khăn của hai người.



      Cúc Như Khanh đưa tay vuốt ve trán của Cúc Cầm Du, sau đó ôm Cúc Hoài Cẩn ra ngoài, Mặc Thiên Trần cũng trở về phòng ngủ, tắm, chuẩn bị làm.



      Tối qua mệt đến nỗi quên tắm, nằm luôn người Cúc Như Khanh ngủ, bây giờ con hồi phục, cũng yên lòng, muốn đến công ty.



      Mặc Thiên Trần tắm xong ra ngoài, thấy Cúc Như Khanh trở lại phòng, ngồi sofa, tới, “ tắm ! Nếu tim còn khỏe, kiểm tra .”



      Cúc Như Khanh nhìn , lên tiếng, khẽ ngớ ngẩn, xoay người đến tủ quần áo lấy quần áo ra thay, thay xong, thấy vẫn ngồi bất động, thở dài, xoay người ra ngoài.



      thà làm bất cứ chuyện gì lúc ngủ hay khi tỉnh táo, còn hơn lúc tỉnh mà lại nhìn câu nào, Mặc Thiên Trần vuốt vuốt cái đầu đau, phải làm sao?



      Cúc Như Khanh ngồi lát, rồi đến công ty, xế chiều, Trần Ích gọi đến, “Tổng tài, Chu Tiểu Kiều và Cúc Như Phong ra ngoài rồi.”



      “Theo sát bọn họ, tô lập tức đến.” Cúc Như Khanh buông văn kiện tay, sau đó chạy .



      Cúc Như Phong lái xe, Chu Tiểu Kiều nhìn sang kính chiếu hậu thấy phía sau có xe theo đuôi bọn họ, “Như Phong, chúng ta bị theo gót rồi!”



      “Nhất định là người của Cúc Thị Ám Dạ.” Cúc Như Phong đạp ga tăng tốc, vội vã phóng .



      Cúc Như Khanh chạy đến, trầm giọng : “Đuổi theo!”



      Bọn họ lâu rồi xuất đầu lộ diện, đột nhiên ra ngoài, nhất định là có việc, Cúc Như Khanh thấy bọn họ phóng vào trung tâm thương mại, khỏi nhíu mày.



      Trần Ích đuổi theo sát, “Tổng tài, bọn họ chạy về phía rạp hát, ở đó vừa kết thúc vở kịch, giờ người ở đó ra về, bọn họ định lẫn vào đám người đó tẩu thoát!”



      “Đuổi sát buông!” Cúc Như Khanh ra lệnh.



      Mặc Thiên Trần ở công ty làm đến hết giờ, tan việc về nhà, đường về, nhận được điện thoại của Nhâm Thần Phong, “Thiên Thiên, lần trước bạn của em là Đổng Nật tiểu thư có làm rơi đồ ở chỗ , có cách nào liên lạc với ấy, nên mới gọi cho em, em có thể đưa lại cho ấy giúp ?”



      “Bây giờ ở đâu?” Mặc Thiên Trần đáp, “Em vừa tan việc, tiện đường ghé sang lấy luôn.”



      “Cũng tốt.” Nhâm Thần Phong địa chỉ cho Mặc Thiên Trần.



      Tới cửa lớn rạp hát, Mặc Thiên Trần gặp Nhâm Thần Phong, lâu rồi gặp lại người đàn ông này, bây giờ gặp lại, cảm giác đơn thuần chỉ là gặp lại người bạn cũ, những cảm giác động lòng của năm nào, sớm tan biến. Vì trong lòng , sớm bị tên đàn ông tên Cúc Như Khanh chiếm trọn, còn tha thiết nghĩ đến người đàn ông nào nữa.



      “Thần Phong, em đến rồi.” đến trươc mặt .



      Nhâm Thần Phong đưa cho vật Đổng Nật làm rơi ở chỗ , được đặt trong cái túi giấy, “Thiên Thiên, làm phiền em.”



      sao đâu, em cũng tiện đường mà. Được rồi, em trước.” Mặc Thiên Trần nhận lấy túi giấy.



      “Thiên Thiên, đợi chút…” Nhâm Thần Phong kêu lên.



      Lúc chuẩn bị xoay người , lại bị Nhâm Thần Phong đưa tay kéo vào ngực, Mặc Thiên Trần lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào, Nhâm Thần Phong chưa bao giờ điên cuồng như vậy, luôn rất ôn nhu lễ độ, lại dịu dàng, động tác thô lỗ này khiến rất kinh ngạc.

      P/S: Hẹn các bạn thứ 4 post tiếp, vì lý do beta bận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :