1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 284: Ngược : Như lý bạc băng*

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P

      *Nằm trong câu: “如臨深淵,如履薄冰”(Như lâm thâm uyên, như lý bạc băng: như bên mép vực sâu, như giẫm lên lớp băng mỏng mặt nước), ý đến cẩn trọng trong giải quyết hoặc đối diện với việc nào đó.



      Cúc Như Khanh xong việc, trở về nhà, thấy Mặc Thiên Trần ngủ yên ổn, chỉ đứng bên giường, im lặng nhìn .



      Nếu như có thể, muốn dùng bất kỳ thủ đoạn gì với , có thể dùng với bất kỳ ai, nhưng đành lòng dùng với .



      Còn sau khi rời giường đứng bên sofa, cũng im lặng nhìn , tắm, cũng ngủ, chỉ nhắm mắt, lẳng lặng cảm thụ.



      Mặc Thiên Trần nghĩ mệt nên ngủ thiếp , ban đêm yên tĩnh, tâm tư cũng dần yên tĩnh lại, im lặng nhìn , như ánh đèn dịu dàng chiếu vào người , hồi lâu sau, mới chậm rãi ngồi xuống.



      Lâu rồi nhìn ở khoảng cách gần như vậy, Mặc Thiên Trần ở đây mấy ngày, nhưng lúc này, lại thừa dịp ngủ, yên tĩnh ở bên cạnh .



      vươn tay, muốn vuốt chân mày nhíu chặt của , nhưng lúc sắp chạm đến, lại ngừng lại. từng trách vẫn lừa gạt , bây giờ có tư cách gì đối tốt với ?



      Lúc sau, Mặc Thiên Trần thở dài, trùm chăn mỏng lên người , lúc xoay người , giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống, sau đó đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng kia, dịu dàng chiếu lên cả vùng đất, vạn vật yên tĩnh, bóng cây lắc lư, cành lá đung đưa, như khẽ hát than .



      Cúc Như Khanh mở mắt, nhìn bóng lưng mỏng manh của , vẫn còn trách sao? Chỉ sợ là đúng! mãi mãi muốn tha thứ cho người đàn ông đêm đó là , những chuyện đó đều trở thành lịch sử, ai muốn chạm vào vết thương lần nữa.



      Nếu vậy, cũng có cách nào thay đổi. Chỉ cần, vẫn ở bên cạnh bọn , chỉ cần, vẫn sống khỏe mạnh, chỉ cần, vẫn còn ở trong phạm vi nhìn thấy, cảm thấy được an ủi.



      Lúc này, trời sáng mau quá.



      Mặc Thiên Trần nhàng đẩy cửa, ra ngoài, tới phòng bếp, nấu nồi canh, sau đó phân phó thím Lục, “Nhớ lấy canh cho hai đứa bé… Còn nữa…” ngừng chút, “Nhớ mang cho Cúc tiên sinh chén…”



      “Tôi nhớ rồi, thiếu phu nhân, yên tâm!” Thím Lục lập tức đáp.



      Mặc Thiên Trần lên phòng ngủ, chuẩn bị thay quần áo làm, đúng lúc gặp Cúc Như Khanh bước ra từ phòng tắm, tầm mắt hai người đụng nhau, nhưng ai mở lời.



      Cúc Như Khanh trầm mặc, Mặc Thiên Trần cũng im lặng.



      im lặng, trở thành thứ duy nhất mà hai người trao đổi với nhau.



      Sau đó, cả hai đồng thời mở tủ quần áo, cùng thay đồ, Cúc Như Khanh vẫn chuyện, xuống lầu trước.



      Mặc Thiên Trần chờ xong, im lặng hồi lâu, mới xuống, lúc chuẩn bị , Trần Tiêu lái xe tới, thím Lục vừa đưa Cúc Cầm Du và Cúc Hoài Cẩn lên xe.



      “Thiếu phu nhân…” Thím Lục gọi .



      “Sao vậy?” Mặc Thiên Trần hỏi.



      Thím Lục lộ vẻ mặt khó khăn, “Xin lỗi, thiếu phu nhân, Cúc tiên sinh ăn canh rồi… Tôi mang canh đặt lên bàn, nhưng tiên sinh muốn uống..., sau đó tôi , là canh sáng sớm nay thiếu phu nhân tự nấu, tiên sinh…”



      ấy vẫn uống…, đúng ?” Mặc Thiên Trần thấy thím Lục được, nên tiếp lời, vẫn giận sao? Vì mấy lời lẫy kia. “Tôi biết rồi, thím Lục, tôi làm, canh kia, ấy muốn uống…, thím cứ uống !”



      Thím Lục nhìn Mặc Thiên Trần lên xe, trong nhà lớn đều ra ngoài hết, bà cũng bắt đầu bận rộn.



      Đến đây, trong nhà liền vô cùng yên tĩnh.



      Mấy người làm chứng kiến vẻ mặt trầm mặc như nước của Cúc Như Khanh, là run như cầy sấy, còn quản gia Đào Trung Ngọc, chuyện lớn chuyện đều hỏi tới, chỉ sợ chọc giận người , vạ đến cá dưới ao.



      Mặc Thiên Trần ngày nào cũng có thể nhìn thấy con , có thể làm, có thể làm việc mình muốn, dù vẫn im lặng, thích loại tĩnh lặng này, nhưng biết vì sao, cảm giác, giữa và Cúc Như Khanh, từ khi nào đến mức thế này, nếu cẩn thận có khi rơi vào hầm băng bị đông cứng đến chết.



      , rất ít khi gặp, buổi sáng làm bữa sáng cho bọn trẻ, cũng có làm cho phần, nhưng chưa bao giờ nhận tình, ăn đồ ăn sáng làm, cũng uống canh nấu. Buổi tối, về nhà rất muộn, trở về liền nằm xuống sofa ngủ, sáng hôm sau lại tắm rửa rồi .



      như người tàng hình, gần như xuất trước mặt , đây chẳng phải điều luôn hy vọng sao? từng , muốn nhìn thấy !



      tối nọ, Cúc Như Khanh như thường lệ về nhà rất khuya, mệt mỏi lại ghế sofa, lại thấy Mặc Thiên Trần ngủ đó, giật mình, mấy ngày nay, đều là ngủ sofa, sao



      Ngày nào cũng thấy bữa sáng và canh làm, nhưng ăn vô, thậm chí còn biết làm thế là ý gì? cũng muốn đoán tâm tư , dù sao nữa từ trước đến giờ đoán đều trúng, vẫn duy trì thói quen sớm về trễ, chỉ cần làm loạn nữa, cảm thấy rất tốt rồi.



      Nhưng tối nay, sao ngủ sofa? nghĩ lại, thấy đặt sách trước ngực, đoán chừng là đọc sách đến mệt, nên ngủ luôn sofa! Vừa nghĩ đến, Cúc Như Khanh vươn tay ôm dậy, muốn đưa đến giường.



      ngờ, vừa động đến, Mặc Thiên Trần khẽ run, Cúc Như Khanh cười khổ, ngủ thiếp rồi còn sợ như vậy sao?



      đặt trở lại sofa, thấy khóe mắt có nước mắt chảy ra, “Trần, lên giường ngủ !”



      Mặc Thiên Trần mở mắt, để mặc để cho nước mắt chảy thành hàng, vẫn luôn muốn tự mình vượt qua cửa ải này, chịu được đối tốt với , cũng quên nỗi đau cho đêm đó, phần tốt phần đau, khó chịu, khổ sở.



      “Như Khanh, lên giường ngủ ! Em người, ngủ sofa hợp hơn.” từ từ mở mắt, đành lòng nhìn mệt nhọc như vậy còn phải ngủ sofa.



      Cúc Như Khanh nhìn , “Lúc mới kết hôn, bắt em sofa, giờ sao có thể để em uất ức ngủ sofa?”



      Mặc Thiên Trần lập tức ngồi dậy, “Cho tới bây giờ em cũng chưa bao giờ thấy uất ức, lúc mới kết hôn cũng vậy, là em tự nguyện ngủ sofa, trước kia như thế, giờ cũng như vậy.”



      Cúc Như Khanh nhìn , gì nữa, “Em thích thế nào làm thế !”



      Trong lòng nghĩ, chỉ cần ồn ào với nữa, đối đầu với nữa, liền nghe , muốn gì đều đáp ứng.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 285: Ngược : Như Khanh mất tích

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P




      Mặc Thiên Trần gật đầu, “Được, ngủ ngon!”



      Cúc Như Khanh gì nữa, xoay người đến giường, biết, còn kiêng kỵ cho chạm vào người, vì thế, tình nguyện ngủ sofa, muốn vì chuyện đó mà tranh cãi với .



      Nhưng giờ lại chủ động ngủ sofa, cũng suy nghĩ nhiều, nhắm mắt lại ngủ sâu.



      Những ngày như vậy vẫn tiếp tục trôi qua, hai người giới hạn và tôn trọng nhau như khách, cuộc sống cứ vậy chầm chậm qua.



      Cúc Như Khanh còn bá đạo cầu bất kỳ điều gì, cũng còn ồn ào với , hai người trông vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng buồn, cục diện thuộc dạng lay cũng dậy nổi.



      Mặc Thiên Trần cứ nghĩ là bọn họ có thể sống như vậy cả đời hay , lại xuất bước ngoặt vô cùng lớn. đêm nọ, Mặc Thiên Trần mơ mơ màng màng tỉnh dậy sofa, nhưng thấy bóng dáng Cúc Như Khanh, biết thường ngày giờ này về, nhưng tối nay…



      Mặc Thiên Trần lòng của trong nháy mắt buộc chặt, biết tại sao về nhà, về nhà muộn, nhất định là gặp phải chuyện gì, lúc này, cũng còn để ý giữa hai người hiện tại như thế nào , lập tức gọi điện thoại cho , lại phát điện thoại của vòng vo tiếng của tổng đài, lát sau gọi lại, vẫn là như thế.



      Sao lại thế?



      lập tức gọi cho Trần Ích, “ có biết Như Khanh ở đâu ?”



      Trần Ích lập tức giật mình, “Thiếu phu nhân, tôi biết. Hôm nay chủ tịch có bố trí hành động gì.”



      “Được, để tôi hỏi Khang Hạo xem ta có biết .” Mặc Thiên Trần cúp máy, lập tức gọi cho Khang Hạo, Khang Hạo nồng giấc, nhận điện thoại, đáp: “Thiếu phu nhân, sợ rằng bây giờ tiên sinh ngủ say trong ngực mỹ nữ!”



      bậy!” Mặc Thiên Trần giọng quát, “Như Khanh phải người như vậy!”



      có thể có cả ngàn lý do để chưa về nhà, nhưng Mặc Thiên Trần tin vì nằm trong ngực người phụ nữ khác, mà về nhà.



      “Thiếu phu nhân, sao tin tưởng tiên sinh vậy chứ?” Khang Hạo gần đây bị Cúc Như Khanh áp dụng chính sách muốn nổ tung, khó có khi Mặc Thiên Trần ra mặt, cái này gọi là ai buộc chuông người đó cởi, Mặc Thiên Trần hại bọn họ làm phải nơm nớp lo sợ, phải nhờ Mặc Thiên Trần giải quyết.



      Khang Hạo mở máy ghi , giọng của Mặc Thiên Trần truyền đến, “Đúng! Tôi kiên quyết tin tưởng Như Khanh phải hạng đàn ông trăng hoa, nếu phải ấy gặp chuyện, ấy thể về nhà!”



      Khang Hạo bổ nhào, như vậy, thiếu phu nhân đại nhân sao còn giận dỗi chứ! vờ thở dài, “Thiếu phu nhân, mọi việc đều có tuyệt đối mà…”



      “Được, Khang Hạo, nếu cũng biết, lập tức báo Trần Ích, chúng ta ra ngoài tìm người.” Mặc Thiên Trần kiên định .



      “Dạ! Thiếu phu nhân.” Khang Hạo giọng lộ vẻ vui mừng.



      Mặc Thiên Trần nhanh chóng thay quần áo, ra khỏi phòng liền gõ cửa phòng Trần Tiêu, Trần Tiêu được phân công bảo vệ Mặc Thiên Trần hai tư tiếng, nên ở căn phòng sát phòng .



      “Như Khanh vẫn chưa về, chúng ta ra ngoài tìm.” Mặc Thiên Trần xong chạy xuống lầu.



      Trần Tiêu ngăn lại, “Thiếu phu nhân, ở nhà chờ tin, tôi và em tìm.”



      ! Tôi đợi được, tôi với .” Mặc Thiên Trần ngừng bước.



      Trần Tiêu đành phải liên lạc với Trần Ích, sau đó lái xe ra cửa. Đêm tối khiến thành phố yên tĩnh hẳn , chỉ có quán rượu còn ồn ào.



      Mặc Thiên Trần và Trần Ích, Khang Hạo tập trung lại, Trần Ích : “Cả ngày hôm nay tôi ở bên ngoài, chưa về công ty, chủ tịch cũng bảo tôi làm chuyện gì.”



      Khang Hạo dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ, ngồi lên xe Trần Ích, “Tôi rất buồn ngủ, nên lái xe, để tránh nguy hiểm, tiên sinh còn chưa tìm được tôi cúp trước rồi.”



      “Cậu…” Trần Ích đánh quyền vào vai , “Cả ngày nay phải cậu ở công ty sao? Lúc tan việc chủ tịch ở đâu?”



      “Đương nhiên là ở công ty.” Khang Hạo liếc mắt, “Cậu ở công ty, dĩ nhiên biết ngài ấy hỏa khí nhiều đến bao nhiêu. Tôi hận thể thay đổi tám giờ đồng hồ thành tám phút, cậu có biết , tám giờ này với tôi, y như tám năm dài đằng đẵng, vừa tan tầm, tôi đương nhiên phải lo chuồn , nếu chậm trễ, chừng còn bị thiêu thành tro.”



      Mặc Thiên Trần thấy Cúc Như Khanh bình tĩnh như nước, ngờ ở công ty lại khiến người ta sợ hãi như thế, tính vốn hư, hơn nữa là tổng tài, ai dám có ý kiến? Có điều bây giờ phải lúc chuyện này, quan trọng là phải lập tức tìm thấy .



      “Khang Hạo, lịch trình tối nay, Như Khanh có , ấy đâu?” Mặc Thiên Trần vội vàng hỏi .



      Khang Hạo nghe xong, mắt vòng vo vài vòng, đáp: “Tôi có nghe ngài ấy rống to trong điện thoại, nhà xưởng lại xảy ra vấn đề gì đó… biết là có xuống xưởng , cũng biết vấn đề ở xưởng giải quyết được chưa.”



      “Nếu gọi được, chúng ta đến xưởng.” Mặc Thiên Trần hận thể lập tức bay đến xưởng sản xuất.



      Trần Ích lái xe, chạy như gió bay điện chớp đến xưởng.



      Nhà máy Cúc Thị.



      Cúc Như Khanh bận rộn trong phòng làm việc, Nghiêm Tu vẫn ở trong xưởng đợi sản phẩm mới, Nghiêm Tu ý kiến của Cúc Như Khanh, nên ra xưởng dò xét.



      Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.



      “Vào !” .



      Nghiêm Tiểu Huệ bưng cái túi đến, “Tổng tài, ăn cơm trước !”



      cần phiền vậy, lát nữa tôi về nhà ăn.” Cúc Như Khanh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, hai giờ sáng.



      “Từ xưởng về nhà cũng phải mất giờ, đây lại là tâm ý của mẹ tôi.” Nghiêm Tiểu Huệ cười đáp, “Tài nấu nướng của mẹ tôi cao, tôi dám bêu xấu trước mặt tổng tài.”



      “Chú Nghiêm đâu? Chú Nghiêm ăn sao?” Cúc Như Khanh ngẩng đầu nhìn .



      “Đương nhiên có! Mẹ tôi chuẩn bị hai phần, ba tôi bắt đầu ăn, phần này của , để tôi mở.” Nghiêm Tiểu Huệ mở túi, đặt cơm canh lên bàn.



      “Thay tôi cảm ơn thím Nghiêm.” Cúc Như Khanh khách khí nữa, bắt đầu ăn cơm.



      “Tôi nhất định lại.” Nghiêm Tiểu Huệ tươi cười ngồi đối diện .



      giả vờ xem mẫu thiết kế bàn, nhưng ra là chú ý dáng vẻ ăn cơm, từng , thích thời điểm ở bên cạnh , đó là loại vinh dự khó gì sánh được.



      Giống như giờ phút này, dù là tăng ca, nhân viên nào cũng hận chết thời điểm làm thêm giờ, nhưng lại vô cùng thích. Bởi vì, chỉ ở thời điểm này, mới có cảm giác, có chung cái gì đó mà cần ngôn ngữ cũng có thể cảm nhận, nó chìm đắm trong lòng .
      mongmanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 286: Ngược : Mong mạnh khỏe

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P




      Mặc Thiên Trần và Trần Ích nhanh chóng đến xưởng, Mặc Thiên Trần bước xuống xe, thấy trong xưởng vẫn còn làm việc, vậy, rốt cuộc Cúc Như Khanh có ở trong xưởng đây?



      “Khang Hạo, thời điểm này cậu cũng ngủ được sao?” Trần Ích xuống xe, thấy Khang Hạo vẫn còn ngủ ngon xe, tay kéo cổ áo Khang Hạo.



      Khang Hạo còn buồn ngủ, ngáp cái, “Tới nơi rồi hả?”



      “Đến rồi, chúng ta đến phòng làm việc xem Như Khanh có ở đó ?” Mặc Thiên Trần thấy bị Cúc Như Khanh hành hạ đến thê thảm, nhịn được lên tiếng.



      Khang Hạo nghe xong, lập tức tỉnh lại, “Thiếu phu nhân, và Trần Ích vào ! Tôi… Tôi vào đâu…”



      Nếu vào đó mà gặp Cúc Như Khanh, bảo đảm đêm nay muốn ngủ cũng được, nhất định bị hỏa khí đốt chết! còn muốn giữ lại cái mạng để ước hẹn với mỹ nữ!



      Trần Ích trừng , Mặc Thiên Trần vội vàng : “Được, mấy ở đây chờ, tự tôi vào!”



      Cho dù Cúc Như Khanh có hỏa khí bao nhiêu, cũng quan trọng bằng an toàn của , xong liền đến phòng làm việc.



      , mọi người ở đây chờ, em theo thiếu phu nhân.” Trần Tiêu xong theo sát Mặc Thiên Trần.



      Mặc Thiên Trần chưa đến phòng làm việc của Cúc Như Khanh, nhìn thấy đèn phòng vẫn sáng, trong lòng rốt cuộc cũng thấy được tia an lòng, tâm tư cũng nới lỏng ít, đến cửa sổ nhìn vào, thấy Cúc Như Khanh vừa ăn xong, bát đũa còn để bàn, thở phào nhõm, lại thấy Nghiêm Tiểu Huệ cũng ở trong phòng, hai người cười cười.



      Trong phòng, Nghiêm Tiểu Huệ thấy Cúc Như Khanh cơm nước xong, liền rót ly trà xanh cho , rồi mới dọn dẹp bát đũa, cất hết rồi bỏ túi qua bên, mới lấy ra mô hình món đồ chơi đặt lên bàn Cúc Như Khanh.



      “Tổng tài, tôi vừa làm, ba mang cho , xem !” Nghiêm Tiểu Huệ .



      Cúc Như Khanh nhìn , “Tại sao lấy ra trước?”



      “Làm người cần phải ăn, làm gì có ai như chỉ lo công việc lo ăn uống? Nếu tôi mang mô hình ra trước, nhất định ăn cơm.” Nghiêm Tiểu Huệ đạo lý của .



      Cúc Như Khanh cầm mô hình lên, cẩn thận xem xét, “ cảm thấy có chỗ nào cần cải tiến?”



      Nghiêm Tiểu Huệ vòng qua bàn làm việc, đứng bên cạnh , hai người cùng nhìn về phía mô hình, Nghiêm Tiểu Huệ ý kiến, Cúc Như Khanh nghe xong liên tiếp gật đầu.



      Mặc Thiên Trần nhìn hồi, từ từ xoay người ra, mặc dù tất cả lo lắng tan biến, nhưng trong lòng giống như có cái gai ngừng đâm chọc.



      từng , nếu trước mười hai giờ về, gọi cho , biết ở đâu, để phải lo lắng. Nhưng giờ quên mất lời của mình, nhớ là được rồi.



      Nếu qua mười hai giờ mà vẫn chưa về, tìm , từng , tin lêu lỏng, mà cũng chứng minh, bận rộn công việc, hết ngày dài đêm thâu, chỉ là người cùng đồng cam cộng khổ phải là mà thôi.



      sao rồi.



      , sao.



      Điều muốn biết, giờ phút này, vẫn mạnh khỏe, vậy là được rồi.



      Khang Hạo thấy Mặc Thiên Trần vào phòng làm việc tìm Cúc Như Khanh, nhìn trời, sau đó hy vọng ngày mai làm, Cúc Như Khanh hỏa khí tiêu tan, muốn gánh chịu lửa đạn tập kích nữa.



      Trần Ích tay khoác lên vai , “Người em! Biết chủ tịch ở xưởng, còn giả vờ biết gì hết.”



      Khang Hạo bị Trần Ích nhìn thấu, cười ha ha, “ em tốt chính là em tốt, cùng mặc bộ đồ, còn có thể cùng cua …”



      “Ai cùng cua với cậu!” Trần Ích cắt đứt lời .



      “Được, chúng ta tách ra!” Khang Hạo cười, trở về đề tài cũ, “Cậu nghĩ xem, nếu tôi trực tiếp cho thiếu phu nhân biết, tiên sinh ở xưởng, thiếu phu nhân làm sao gấp gáp tìm tiên sinh như vậy? Thiếu phu nhân ràng là lo lắng vô cùng, mới trực tiếp xông vào phòng làm việc, tiên sinh hẳn là vô cùng cảm động, hỏa khí tiêu tan! Hai người họ hòa hợp, bầu trời của chúng ta chắc chắn sáng sủa rồi.”



      “Quân sư quạt mo nghĩ chu đáo!” Trần Ích dùng nắm đấm đụng nắm đấm của Khang Hạo.



      “Quân sư quạt mo cái gì?” Khang Hạo phục, “So với số người kế sách này còn cao hơn bậc.”



      Cả hai chuyện, Mặc Thiên Trần từ xa tới, phía sau phải Cúc Như Khanh, mà là Trần Tiêu, hai người liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ Cúc Như Khanh có trong xưởng?



      Mặc Thiên Trần lặng lẽ lau nước mắt, đến bên cạnh Trần Ích và Khang Hạo, “Được rồi, làm phiền hai người, chúng ta thôi!”



      Khang Hạo nhịn được, lập tức hỏi: “Thiếu phu nhân, tiên sinh đâu?”



      Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười miễn cưỡng, “Như Khanh còn ở phòng làm việc, sợ là vẫn chưa xong, chúng ta về nhà trước!”



      Trần Tiêu thấy Cúc Như Khanh ở xưởng, dù sao chuyện tình cảm, cũng giúp được gì, chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho , thấy vậy, đành : “ thôi.”



      Khang Hạo thấy Mặc Thiên Trần lên xe Trần Ngọn, xe bọn họ vừa , Trần Ích cũng theo sát phía sau.



      “Vẻ mặt kỳ lạ, Trần Ích, cậu có thấy ?” Khang Hạo suy tư, “Nếu ấy gặp tiên sinh, mang dáng vẻ này, phải là rất kích động vui sướng mới đúng, sao có thể bình tĩnh như vậy?”



      Trần Ích chuyên tâm lái xe, “Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai đây? Vừa rồi chúng ta theo, đành phải đưa thiếu phu nhân về nhà, đợi khi về tôi hỏi người em của tôi.”



      “Đành vậy.” Khang Hạo tiếp tục lo lắng ngày mai lại phải hứng chịu lửa đạn rồi.



      Mặc Thiên Trần về nhà, tìm Cúc Như Khanh hồi, nhìn lại gần năm giờ sáng, trời mùa hè đáng sáng rồi, lên phòng nữa, mà tới phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho đứa bé.



      Trần Tiêu luyện công ở ngoài hoa viên, Khang Hạo gọi tới, “Người em, cậu theo thiếu phu nhân nhìn thấy gì? Thiếu phu nhân giờ sao rồi?”



      “Thiếu phu nhân vô cùng bình tĩnh, bây giờ làm bữa sáng cho đại tiểu thư và tiểu thiếu gia.” Sau đó, Trần Tiêu kể lại những gì và thiếu phu nhân nhìn thấy ngoài cửa sổ.



      Khang Hạo nghe xong, nhảy lên, “Nghiêm Tiểu Huệ, chính là khắc tinh của tôi, ngày mai chắc chắn phải chịu đựng hỏa khí của chủ tịch! Ngày mai tôi nhất định tha cho !”



      Trần Ích vỗ vỗ vai , “Người em, nhớ bảo trọng!”



      Khang Hạo làm quân sư chỉ thành công mà còn khiến tình cảm hai người càng gặp nguy cơ, cũng tại Nghiêm Tiểu Huệ biết ở đâu chui ra.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 287: Ngược : núp nhu tình

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P




      Ba ngày liên tiếp, Cúc Như Khanh đều ở xưởng về nhà, là do gần đây vừa ra mắt sản phẩm mới, hai là chịu được cảnh ngày ngày lạnh lùng nhìn thấy nhau với Mặc Thiên Trần, lúc trước là Mặc Thiên Trần cần tỉnh táo lại, bây giờ là cần tỉnh táo lại.



      Nhưng vẫn thấy chủ động tìm , điều này khiến càng thêm nổi đóa. dường như chưa bao giờ hiểu được việc chủ động quan tâm đến là thế nào, cũng thèm hỏi ở đâu, còn làm loạn như trước kia, liền thay đổi thành yên tĩnh đến dị thường, yên tĩnh như vậy khiến hít thở thông.



      Thậm chí, còn có dũng khí trở về nhà, dù nhà, là nơi mà lần nào cũng nghĩ đến khi muốn nghỉ ngơi.



      Lại đêm ngủ, về nhà, đúng lúc thấy Mặc Thiên Trần tay dắt con đưa học, gặp họ ngay cửa.



      “Ba…”



      Cả hai đứa trẻ đồng thời chạy tới, kéo tay Cúc Như Khanh, mấy ngày gặp, hai đứa còn thân thiết với hơn.



      “Nhanh học, sắp trễ rồi!” vươn hai tay, vỗ vỗ cái đầu .



      Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du tay trong tay, quay lại hai người họ, “Ba, mẹ, tụi con .”



      “Ừ, đường cẩn thận, tới trường phải ngoan ngoãn nghe lời.” Mặc Thiên Trần vẫy tay.



      Sau khi hai đứa bé , ngoài cửa chỉ còn Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần nhìn , ánh mắt có chút hãm sâu, nhìn rất gầy.



      “Về rồi à! Lên lầu tắm rửa, sau đó nghỉ sớm .” Mặc Thiên Trần cắn cắn môi, lên tiếng trước.



      Cúc Như Khanh nghe xong, công thức hóa ngôn ngữ như thế, đương nhiên thể kích động được, trầm mặc gì.



      Mặc Thiên Trần nghĩ còn giận, nên gì nữa, trực tiếp ra khỏi cửa, làm.



      Hai người cứ như vậy lướt qua nhau, trong đôi mắt, là ngàn vạn nhu tình đều bị cất giấu.



      Mặc Thiên Trần bước nặng nề khổ sở, dù biết bận việc công ty đến mệt chết, nhưng biết mình gấp cái gì, điều làm đúng là yên lặng chờ về, yên lặng chung đụng với . Mặc dù hình ảnh và Nghiêm Tiểu Huệ cùng thảo luận vẫn đọng lại trong đầu , nhưng luôn tự với mình, đó chẳng qua chỉ là công .



      đến cạnh xe, chợt nhớ có văn kiện quên mang theo, lại trở về phòng ngủ, vừa mở cửa liền thấy Cúc Như Khanh nằm sofa, nhắm mắt, sắc mặt vẫn lạnh lùng, đến bàn cầm văn kiện chuẩn bị rời , nhìn lại thấy tay còn kẹp điếu thuốc lá, mà khói đốt gần hết điếu, đốt tới tay , cũng có phản ứng gì.



      Mặc Thiên Trần bước tới, lấy tàn thuốc từ tay , dập tắt, lúc xoay người , thấy vẫn nhúc nhích, cứ như là ngủ rất ngon, lại xoay người vào phòng tắm, lấy khăn bông thường dùng, thấm ướt nước ấm, ra ngoài lau mặt cho , rồi lau tay, lúc chuẩn bị đứng dậy, bị cánh tay nắm giữ lại.



      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, ngỡ tỉnh, lại thấy hai mắt vẫn nhắm chặt, có dấu hiệu nào là tỉnh, nhìn cổ tay mình bị nắm chặt, từ từ ngồi lên sofa, nghe tiếng đều đều hít thở, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của .



      biết mình ngồi bao lâu, cũng biết mình trễ giờ làm, chỉ biết trong buổi sáng yên tĩnh này, ngồi bên cạnh , nhìn ngủ, dường như chỉ có thời điểm này, khi biết, mới dám nhìn thẳng vào .



      Buổi tối có nhà, quá nhớ, nên chất lượng giấc ngủ cũng tốt, lúc này, dựa vào bên cạnh, nhìn nhìn , cũng dần dần buồn ngủ, nên cũng tựa vào sofa, cả người, chầm chậm trượt lên người .



      Hồi sau, Cúc Như Khanh mở mắt, thấy nằm trong ngực mình ngủ, ngưng mắt nhìn hồi, rồi chầm chậm nhắm hai mắt lại, sofa mặc dù rất , hai người ngủ cùng, vô cùng chật, chật đến mức nửa người Mặc Thiên Trần là nằm ngực , nhưng loại cảm giác rất lâu gần nhau này, khiến người ta dễ chịu.



      Mặc Thiên Trần tỉnh trước, lật người, phát mình ngủ ngực Cúc Như Khanh, lập tức ngồi dậy, sao lại ngủ ở đây?



      Vội vội vàng vàng đứng dậy, lấy chăn mỏng giường, trùm lên người , rồi chạy nhanh tới công ty.



      Mặc Thiên Trần chạy mạch tới Mặc Thị, Triển Thanh Thanh : “Đại tiểu thư của tôi ơi, có phải tối qua với Cúc tiên sinh triền miên nghỉ, nên sáng nay ngủ quên , Đổng tiểu thư vẫn còn chờ trong phòng làm việc đấy!”



      “Á xin lỗi, chị quên hôm nay có hẹn chị Đổng tới công ty…” Mặc Thiên Trần vỗ đầu, sáng nay Cúc Như Khanh về nhà, tâm tư đều để người , liền quên chuyện của Đổng Nật, “Thanh Thanh, nhanh, bưng hai ly café vào.”



      “Đổng tiểu thư uống nước chanh rồi, ấy khá thích nước chanh, em lấy cho chị ly khác.” Triển Thanh Thanh đáp.



      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, “Cho chị nước chanh.”



      “Á…” Mặc Thiên Trần vào phòng làm việc, Triển Thanh Thanh mới tỉnh ngộ, vợ chồng nhà này gây gổ cũng có ý ghê! Lúc giận uống café, hết giận uống nước chanh, khổ cho café và nước chanh rồi.



      Mặc Thiên Trần vừa vào phòng xin lỗi, “Chị Đổng, xin lỗi, em có chút chuyện, để chị phải chờ, xin lỗi…”



      Đổng Nật nhìn , “ sao, chị cũng vừa tới, uống nước chanh của Triển tiểu thư! nhàng khoan khoái, ngon miệng.”



      “Nếu chị thích, vậy phải tới đây nhiều lần rồi.” Mặc Thiên Trần đặt túi xuống, lấy sản phẩm triển lãm lần trước của công ty, đưa cho Đổng Nật xem.



      Đổng Nật xem xong gật đầu, “Chúc mừng Thiên Trần, chị xem báo cáo điều tra thị trường, đối với sản phẩm của Mặc Thị, khách hàng rất thích, bây giờ em mở rộng sản xuất, chiếm nhiều thị phần hơn, có rất nhiều đơn đặt hàng đây.”



      Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Cũng phải công của mình em, tất cả nhân viên đều rất cố gắng, còn…” Mặc Thiên Trần dừng chút, “Còn có Như Khanh giúp em, em mới có thể khiến công ty lên như vậy.”



      “Đúng vậy! Chị vẫn muốn cảm tạ Cúc tiên sinh cứu chị!” Đổng Nật cũng cười cười.



      “Được, chị Đổng, chút chuyện này đừng để trong lòng.” Mặc Thiên Trần nhìn đồng hồ đeo tay, “Tới giờ cơm trưa rồi, chúng ta ăn ! Sau đó hàn huyên về thị trường chút, thế nào?”



      Đổng Nật gật đầu, hai người cơm nước xong xuôi, lúc qua đại sảnh, thấy báo đăng Nhâm Thần Phong sắp có buổi biểu diễn, Đổng Nật ngừng lại, “Thiên Trần, chị muốn mời hai vợ chồng em nghe biểu diễn piano, có được ?”

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 288: Ngược : Ai trốn tránh

      Edit & Beta: N.P



      Mặc Thiên Trần suýt bị Đổng Nật hù chết, làm gì dám với Cúc Như Khanh chuyện này, nếu bảo nghe Nhâm Thần Phong biểu diễn, đảm bảo Cúc Như Khanh vừa nghe tới ba chữ “Nhâm Thần Phong”, liền thực nở mũi trừng mắt.



      “Chị Đổng, cần đâu, Như Khanh ấy thích nhạc lắm.” Mặc Thiên Trần xác nhận chưa thấy thích ai trong lĩnh vực nhạc bao giờ, nên vậy chắc tính là xạo đâu.



      “Xin lỗi!” Đổng Nật đáp, “Chị biết Cúc tiên sinh thích.”



      Mặc Thiên Trần nhún vai, kỳ thực cũng biết Cúc Như Khanh trừ công việc ra còn thích những thứ gì nữa, có phải hơi mất tư cách quá . thấy Đổng Nật nhìn chằm chằm poster của Nhâm Thần Phong, liền hỏi: “Chị Đổng, chị thích nhạc của Nhâm Thần Phong sao?”



      “Đúng vậy! Chị vẫn luôn thích.” Đổng Nật đến đây, biểu bỗng dưng như nữ sinh ngượng ngùng, “Là thần tượng Vương tử u buồn của chị.”



      Mặc Thiên Trần giương môi cười, “Đúng đúng! Thần Phong rất tuyệt!”



      “Em quen cậu ấy?” Đổng Nật nắm tay .



      “Phải!” Mặc Thiên Trần nháy mắt.



      Đổng Nật vui vẻ thôi, “Vậy tối nay chúng ta xem biểu diễn, lúc rảnh hẹn cậu ấy uống café, thế nào?”



      “À…” Mặc Thiên Trần lần này chỉ nháy mắt, mà còn tròn miệng, nghe biểu diễn với Đổng Nật sao, nhưng uống café, cái này tốt lắm à!



      “Đừng trước nữa, chúng ta mua vé, em mời cơm chị, chị mời em nghe nhạc.” Đổng Nật sảng khoái.



      Kết quả, lúc đến phòng vé, vé nghe buổi biểu diễn của Nhâm Thần Phong sớm hết, “Sao lại vậy?” Đổng Nật thất vọng.



      Mặc Thiên Trần thấy Đổng Nật thất vọng, liền lấy di động ra gọi cho Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, em chúc buổi biểu diễn của thành công.”



      “Thiên Thiên, cảm ơn…” Nhâm Thần Phong lâu rồi nghe tin tức của , gần đây cũng bận rộn cho nghiệp nhạc, cuộc sống như con quay, ngừng chuyển động.



      ra, ngoài chuyện mong buổi biểu diễn của thành công, em còn chuyện khác muốn hỏi , có dư vé , em có người bạn là fan của , rất thích nghe nhạc của , nhưng mua được vé.” Mặc Thiên Trần trực tiếp thẳng.



      Nhâm Thần Phong nghe xong, “Thiên Thiên, em đừng cúp máy, đợi hỏi Dương Phàm…”



      Đổng Nật vẻ mặt đầy hy vọng nhìn Mặc Thiên Trần, bên kia, Nhâm Thần Phong hỏi người đại diện của – Dương Phàm – xem có còn vé nào , lát sau, đáp: “Thiên Thiên, vẫn còn hai vé.”



      “Cảm ơn cảm ơn , lát nữa em bảo Thanh Thanh đến chỗ lấy nhé. Thần Phong, bận, em làm phiền nữa.” Mặc Thiên Trần cúp máy, nhảy dựng lên, “Chị Đổng, vẫn còn hai vé.”



      rất cảm ơn em!” Đổng Nật lập tức ôm lấy Mặc Thiên Trần, “Tối nay chúng ta nghe, được ?”



      “Được!” Mặc Thiên Trần cười.



      Tan việc, Triển Thanh Thanh đến chỗ Nhâm Thần Phong lấy vé, trở về, “Đại tiểu thư, em về rồi!”



      Mặc Thiên Trần nhìn , Triển Thanh Thanh lập tức , “Đại tiểu thư, có phải chị thấy em đen , có phải nên thưởng cho em hộp kem dưỡng SK-II?”



      “Vòi quà nhanh lắm!” Mặc Thiên Trần nhịn được cười.



      “Em lời lòng mà, đại tiểu thư, chị tin, dùng tay sờ thử , mặt trời mùa hè chói chang lắm, tia tử ngoại rất lợi hại, làn da của em bị thương đâu!” Triển Thanh Thanh xà tới.



      Mặc Thiên Trần sờ soạng lúc rồi cười, “Chỗ nào, Trần Ích thích da rám nắng em xem như là đầu kỳ sở hảo rồi!”



      “Quả là ở chung với Cúc tiên sinh lâu ngày, càng ngày càng gian trá!” Triển Thanh Thanh bĩu môi.



      Vừa nghe nhắc tới Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần giơ vé tay ra, “Em có thích nhạc của Thần Phong ?”



      “Đương nhiên thích, vương tử u buồn mà!” Triển Thanh Thanh ồn ào, “Chị căn bản biết, vé xem Nhâm tiên sinh biểu diễn đắt lắm, quả chính là vé khó cầu đó!”



      “Nhưng mà em nghe hiểu được ?” Mặc Thiên Trần hé mắt.



      “Đương nhiên, đây là nhân sĩ cao quý được thích, em chỉ là người dân bình thường, có thể cảm thụ được khí cũng là tốt rồi.” Triển Thanh Thanh hai tay chống má biểu vẻ mặt mơ mộng.



      Mặc Thiên Trần đưa hai vé cho , “Tối nay thay chị nghe với chị Đổng .”



      “Cái gì?” Triển Thanh Thanh lập tức lui về sau mấy bước.



      Mặc Thiên Trần nhìn vé tay, tiếp: “Thứ nhất, em là trợ thủ của chị, tối nay chị rảnh, em đứng ra giải quyết giúp chị; thứ hai, vừa rồi em em thích nhạc của Thần Phong, chị thân là cấp nên hiểu lòng nhân viên, cho phép em nghe, còn nữa…”



      “Còn nữa? Còn điều thứ ba à?” Triển Thanh Thanh vội vàng cầm vé, “Sắp mở màn rồi, em đón Đổng tiểu thư.”



      Mặc Thiên Trần thấy vội vàng chuồn mất, quay sang giải quyết công việc, tranh thủ để về nhà sớm.



      Biệt thự Aegean Sea, sáu giờ tối, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du về tới nhà, thấy Cúc Như Khanh ở nhà, hai đứa bé vây quanh vui vẻ.



      “Sao mẹ vẫn chưa về?” Cúc Hoài Cẩn nhìn ra cửa, “Bình thường giờ này mẹ về rồi mà!”



      Cúc Như Khanh nghe xong, chỉ sợ là biết hôm nay có nhà, nên muốn về sớm, cố ý trốn tránh đây mà!



      Quản gia Đào Trung Ngọc thấy hôm nay chỉ còn thiếu Mặc Thiên Trần, nên gọi cho Trần Tiêu, “Bây giờ cậu ở đâu rồi? Có biết vì sao thiếu phu nhân chưa về nhà ?”



      Trần Tiêu đáp: “ ở công ty Mặc Thị, tôi nghe thiếu phu nhân hẹn Đổng Nật nghe nhạc của Nhâm Thần Phong, biết có thể về nhà dùng cơm nữa.”



      “Được, tôi biết rồi.” Đào Trung Ngọc cúp máy, thấy Cúc Như Khanh tầm mắt sắc bén bắn qua đây, “Cúc tiên sinh…”



      Cúc Như Khanh mặc dù trực tiếp chuyện, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạ thường hỏi bà tình hình thế nào, Đào Trung Ngọc đành , “Trần Tiêu , thiếu phu nhân còn ở công ty, tối nay biết có thể về nhà dùng cơm , ấy và Đổng Nật tiểu thư cùng nghe buổi biểu diễn của Nhâm Thần Phong.”



      Ba chữ “Nhâm Thần Phong” vừa ra, ánh mắt Cúc Như Khanh liền hóa đá, có phải lúc có nhà, đều mỗi ngày nghe nhạc của ?



      cần chờ, ăn cơm thôi.” ôm Cúc Hoài Cẩn ngồi vào bàn.



      “Vâng, Cúc tiên sinh.” Đào Trung Ngọc lập tức phân phó phòng bếp mang thức ăn lên.



      Mặc Thiên Trần dùng tốc độ nhanh nhất, giải quyết xong chuyện của công ty, nhìn lại sáu giờ rưỡi, lập tức chạy về nhà, lên xe, Trần Tiêu hỏi , “Thiếu phu nhân, chúng ta đâu?”



      “Về thẳng nhà.” Mặc Thiên Trần trả lời, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Đổng Nật, buổi biểu diễn bắt đầu lúc bảy giờ, giờ chắc vào rạp, “Chị Đổng, tối nay em có việc thể với chị được, Thanh Thanh thay em với chị, hy vọng chị bỏ qua cho.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :