1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 279: Ngược : Tìm ra thân thế con (7)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P




      Mặc Thiên Trần lập tức ngồi dậy nhìn , chuyện gia tăng thêm thiết bị để mở rộng sản xuất, lên ý tưởng từ lâu, có điều các cổ đông năm nay tình hình kinh tế tốt lắm, nên mở rộng sản xuất lúc này, cũng tạm gác việc đó lại.



      ngờ tới, Cúc Như Khanh vừa đến liền giải quyết được vấn đề, đến đề tài quan tâm, đương nhiên cũng ngang bướng nữa.



      “Các cổ đông đều đồng ý mở rộng sản xuất?” hỏi lại.



      Cúc Như Khanh im lặng, chỉ nhìn , vừa lúc cũng đón nhận tầm mắt của .



      “Đồng ý.” trả lời.



      Mạc Thiên Trần trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên rất thần thông quảng đại, mới vào Mặc Thị khiến các cổ đông đồng ý mở rộng sản xuất, mặc dù muốn biết dùng phương pháp gì, nhưng lại muốn hỏi thêm nữa.



      “Vậy khi nào tôi trở về làm?” Cuối cùng chỉ hỏi câu này.



      Cúc Như Khanh gì, nhìn chén cháo kia.



      Mặc Thiên Trần hiểu ý , ăn có gì để nữa, chỉ còn cách bưng chén cháo kia lên, trầm mặc ăn, cũng bỏ , chờ ăn xong.



      Rốt cuộc, cũng ăn xong bát cháo, nhìn .



      Cúc Như Khanh thấy môi còn dính cháo, đưa tay, Mặc Thiên Trần đỏ mắt, cảnh tượng này cũng từng diễn ra lâu, ngồi bàn ăn, từng giúp lau hạt cơm dính bên môi.



      Nhưng tất cả dịu dàng đó, đều nằm trong kế hoạch của .



      Thế mà, vẫn ngây ngốc rơi vào bẫy, cả trái tim đều chìm vào đó đến biết đáy.



      Thu lại tâm tình, giọng: “Khi nào tôi có thể trở về làm?”



      “Chờ đến khi em còn giận nữa.” nhàn nhạt đáp.



      “Tôi…” Mặc Thiên Trần trừng mắt liếc , sớm biết thế này ăn bát cháo kia, căn bản là lừa gạt , lừa ăn, còn đưa ra cầu với nữa.



      Cúc Như Khanh xong đứng lên bước , Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm theo bóng lưng , “Được rồi, được rồi, tôi giận nữa, ngày mai để tôi làm !”



      Cúc Như Khanh bóng lưng hơi chậm lại, trả lời, ra ngoài.



      cứ thế, ràng, rồi?



      Mặc Thiên Trần mình ở lại phòng, có tức cũng có cách nào, căn bản là thèm để ý đến , bình thường bận rộn giúp , giúp xong lại đến trêu , trêu xong lại bỏ .



      “Cúc Như Khanh, tôi phải heo nuôi, cũng phải chó nuôi, mắc gì đối với tôi như vậy? Tôi hận , hận , hận chết được!” Mặc Thiên Trần quát về phía cửa.



      Chợt, cánh cửa mở ra, bóng dáng cao to của Cúc Như Khanh xuất ở cửa, sắc mặt nhìn ra được buồn vui, nhưng Mặc Thiên Trần biết chắc là có hỉ rồi, nào biết là , lại còn đứng ở cửa nghe mắng chửi.



      “Thế này mà gọi là giận sao?” Giọng cũng có bất kỳ gợn sóng nào.



      “Tôi…” Mặc Thiên Trần á khẩu trả lời được, bất động tại chỗ, có miệng cũng khó biện. Nếu còn giận nữa, vừa rồi ràng là mắng ! Còn nếu thừa nhận vẫn còn giận, cho ra ngoài.



      “Sao có thể ở ngoài cửa nghe lén tôi hả? có biết làm thế là trái đạo lý ?” cưỡng từ đoạt lý cố gắng tranh luận vì bản thân.



      Cúc Như Khanh chỉ là than tiếng: “Em còn giận hay , từ hành động, từ ngữ, đến vẻ mặt, đều có thể nhìn ra được, em cho rằng chỉ cần mở miệng, được sao?”



      “Tôi…” Mặc Thiên Trần bị xong còn chút từ ngữ nào đáp trả, xoay người vào vách tường thèm để ý nữa, tức chết mà! Người đàn ông này quá gian trá, giảo hoạt rồi!



      “Cho biểu ràng, suy nghĩ ràng, tự động tới thả em ra.” xong đóng cửa “rầm” tiếng.



      …” Mặc Thiên Trần xoay người lại, cứ như tên hôn quân khống chế , cho làm cái này cho làm cái kia, còn ở bên ngoài tự do tự tại, còn bảo phải suy nghĩ ràng, suy nghĩ còn chưa đủ ràng à? trưởng thành, cũng phải người giám hộ của ! Tại sao lại giam giữ chứ?



      Có điều, mấy lời này, chẳng dám ra nữa, cứ để trong bụng, nếu ra, lỡ đâu vẫn còn ở ngoài kia, lại thành chọc giận .



      Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ nằm lại giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp .



      Ngày thứ hai, bị Trần Ích đánh thức mời dùng cơm, “Tôi nhìn lầm chứ! Là Trần Ích, Trần Tiêu đâu?”



      “Triển Thanh Thanh lo cho sức khỏe của thiếu phu nhân, nên nhờ tôi tới thăm, thiếu phu nhân, vẫn khỏe chứ?” Trần Ích nhìn .



      “Thanh Thanh?” Mặc Thiên Trần ngồi vào bàn cơm, “Rốt cuộc cũng có người nhớ tới tôi, xem như cũng có chút an ủi. Báo lại cho ấy, tôi vẫn khỏe, ấy đừng lo, còn nữa, bảo ấy… phải nghe lời, làm việc cho tốt…”



      Trần Ích khóe môi khẽ mỉm cười, gật đầu, “Nếu thiếu phu nhân sao, vậy tôi xin phép.”



      “Ừ!” Mặc Thiên Trần bắt đầu dùng cơm, “Cảm ơn , cũng cảm ơn Thanh Thanh.”



      Mặc Thiên Trần cũng đói bụng, bắt đầu ăn, cảm giác đúng vị, mặc dù là cẩm y ngọc thực, nhưng đến nỗi lú lẫn đến vậy!



      nhìn Trần Ích về phía cửa, kêu tiếng, “Trần Ích…”



      “Thiếu phu nhân, còn dặn dò điều gì?” Trần Ích xoay người nhìn .



      “À, …” vốn muốn hỏi vì sao Trần Ích lại được Cúc Như Khanh tin tưởng, lại đột nhiên nhớ đến lúc Trần Ích với , cái Cúc Như Khanh muốn là vâng mệnh nghe theo, càng phản kháng càng có kết quả tốt.



      “Thiếu phu nhân, lần trước tôi bắt được Phí Cường Liệt, mới khiến gặp tai nạn suýt nữa bị thương, xin lỗi.” Trần Ích câu tạ lỗi.



      “Sao trách được chứ? Là do tôi cẩn thận thôi, mau !” Mặc Thiên Trần lắc đầu .



      Sau khi Trần Ích , Mặc Thiên Trần rơi vào trầm tư, là tự xúc động chạy , kết quả là bị người của Phí Cường Liệt truy kích, nếu phải Cúc Như Khanh đuổi theo, chỉ sợ là sớm phơi thây đầu đường.



      Nếu tất cả đều là mưu, bảo vệ chu toàn như vậy, là chuyện rất chân .



      vừa ăn vừa nghĩ chuyện, cơm bất tri bất giác nguội .



      Lúc Trần Tiêu vào dọn dẹp bát đũa, thấy vẫn chưa ăn xong, “Thiếu phu nhân, ăn cơm, làm sao chủ tịch thấy được thành ý của ?”



      “…” Mặc Thiên Trần ngước mắt nhìn , ăn cơm cũng là thể thành ý? Vậy được, ăn.



      Qua vài ngày sau, Cúc Như Khanh tới phòng Mặc Thiên Trần lần nữa, vẽ tranh, bước tới, nhìn người đàn ông trong tranh, vô cùng hung thần tàn ác, trong tranh còn có kiêu ngạo, cầm cây gậy quất vào người đàn ông…



      ngưng mắt nhìn, kiêu ngạo kia giống Mặc Thiên Trần mấy phần, còn người đàn ông hung thần đó, khó đoán ra, chính là .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 280: Ngược : Tìm ra thân thế con (8-)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P




      Mặc Thiên Trần tập trung tinh thần vẽ manga, mấy ngày nay rất yên phận, có quậy ầm ĩ hơn nữa Cúc Như Khanh căn bản thèm để ý , nên dứt khoát tìm bản vẽ, trút hết tức giận lên người đàn ông giấy, vừa vẽ xong bức quật ngã Cúc Như Khanh, kiểu giống như tự tưởng tượng gian cho truyện tranh, nó giúp vui vẻ rất nhiều.



      Nhưng ngờ, từ khi nào đứng phía sau , ánh mắt vừa lúc rơi vào bản vẽ, khi Mặc Thiên Trần phát ra , kịp giấu , lập tức suy nghĩ, vẽ vẽ nhưng có viết tên ai lên đó, nên dù có thấy cũng thể bắt bẻ !



      đứng lên, nhìn , lớn tiếng dọa người, “Tôi chọc đâu!”



      Cúc Như Khanh nhìn hành động cực kì ngây thơ của , gì, chỉ đáp: “Mấy ngày nay làm gì?”



      “Ăn, ngủ, vẽ tranh, vẽ tranh, ngủ, ăn… Vòng vòng lại, nhất thành nhất biến.” Mặc Thiên Trần tận lực đè nén thanh bình tĩnh lại.



      “Rất tốt, cũng phải lo lắng.” Cúc Như Khanh đặt tay sau lưng.



      Tốt cái gì mà tốt? Y như ở tù! Mặc Thiên Trần quát trong lòng, biết thể chọc giận , đành uất ức : “ , tôi giận nữa, cho tôi làm…”



      “Em nghĩ thông rồi?” ngưng mắt nhìn .



      “Tôi phải thông suốt cái gì?” Mặc Thiên Trần nhịn được hỏi.



      Cúc Như Khanh thấy chỉ là muốn ra ngoài, căn bản nghĩ đến giữa bọn họ kế tiếp phải chung đụng thế nào, có thể tiếp tục làm loạn với nữa ? Hay là nghiêm trọng hơn, còn nhân cơ hội rời khỏi …, đến giờ vẫn chưa nghĩ tới!



      “Được, em tự suy nghĩ trước .” xoay người, trở nên nóng giận.



      Mặc Thiên Trần vọt tới trước mặt , ngăn lại, “ chuyện sao có tính toán gì hết vậy?”



      “Em chất vấn ?” giọng lạnh lẽo.



      “Tôi đâu dám.” đáp.



      “Trần, em còn muốn giận dỗi đến bao giờ?” Cúc Như Khanh hai mắt lạnh .



      Mặc Thiên Trần nhìn , hồi mới lên tiếng, “Tôi hiểu người tôi giận cũng chỉ là , tôi cũng biết tôi đánh lại , tôi biết tôi xứng với , tôi cũng biết tôi chỉ toàn gây phiền toái cho , nhưng mà, cho tôi chút tự do được ?”



      Cúc Như Khanh mặt lạnh như tờ vẫn gì, chỉ nhìn , nhìn thấy khuôn mặt nhắn của ngày càng tái nhợt, thân thể ngày càng mỏng manh.



      “Trần, em cũng biết, muốn nghe em mấy câu này.” xoay người nhìn .



      Mặc Thiên Trần thấp giọng, “ muốn tôi phải thế nào, mới bằng lòng thả tôi ra ngoài?”



      “Chính em cũng biết, làm sao biết được?” Cúc Như Khanh lạnh lùng đáp.



      nhịn được nước mắt gần như lăn xuống, “Như Khanh, tôi cầu xin … Tôi van có được ?”



      Cúc Như Khanh tay để sau lưng càng nắm chặt, vẫn hiểu tâm ý của ? Điều muốn nghe phải như vậy, phải như vậy!



      Mặc Thiên Trần vươn tay kéo áo , “Trước tiên cứ cho tôi ra ngoài, cho tôi gặp con , cho tôi đến công ty, được ? Coi như thả tôi ra, tôi cũng thể trốn được, nhốt tôi nữa, tôi nổi điên, Như Khanh, Như Khanh, tôi van …”



      Nghe tiếng khóc mềm nhũn của , Cúc Như Khanh xoay người, thu lại tay, tiếng khóc càng khó kiềm chế, thanh càng lúc càng lớn, vươn tay, ôm vào ngực, lại phát cơ thể như tảng đá, còn thầm kháng cự trong ngực.



      Tín hiệu này, dĩ nhiên lập tức nhận ra, buông ra, sau đó xoay người tới cửa.



      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần hoảng loạn, vội vàng xông tới, lấy thân người chặn ngang cửa, cho rời , “Em giận nữa, cũng đấu với nữa, cho Trần Tiêu 24 tiếng đều ở cạnh bảo vệ em, được ? Em chỉ muốn giống như con thú bị nhốt trong lòng, em chỉ có cầu này, đáp ứng em được ?”



      Cúc Như Khanh gật đầu.



      Mặc Thiên Trần thấy rốt cuộc cũng đồng ý, lau nước mắt, “Cảm ơn .”



      “Khuya rồi, nghỉ ngơi sớm .” Cúc Như Khanh xong, liền ra ngoài.



      “Được!” Chỉ cần cho ra ngoài, Mặc Thiên Trần cái gì cũng đồng ý.



      Thứ hai, Mặc Thiên Trần được Trần Tiêu hộ tống tới công ty, Triển Thanh Thanh nhào tới, “Đại tiểu thư, mấy ngày gặp, rốt cuộc trở về?”



      Trần Tiêu tấc cũng rời, theo chân tới công ty, Mặc Thiên Trần làm việc ngồi bên ngoài phòng làm việc, sau khi tan việc hộ tống Mặc Thiên Trần về nhà, vô cùng trung thành, khiến các nữ nhân viên trong công ty liên tiếp muốn “bật đèn xanh” với .



      Mặc Thiên Trần rốt cuộc cũng thoát khỏi lồng giam, ngồi trong phòng làm việc, “Thanh Thanh, mang cho chị ly café.”



      phải chị cai rồi sao?” Triển Thanh Thanh cầm điện thoại lên.



      “Cai rồi thể uống nữa sao?” Mặc Thiên Trần cười lạnh, bây giờ nhìn thấu diện mạo của , còn muốn sinh con cho sao? Còn lâu!



      “Vâng! Đại tiểu thư.” Triển Thanh Thanh phát hỏa khí rất nặng.



      Triển Thanh Thanh mang ly cà phê vào phòng làm việc, Mặc Thiên Trần thấy kỳ lạ, “ phải văn kiện chất đống cần xử lý sao?” Bình thường có rất nhiều mà, bây giờ để ý kệ cũng có.



      “Cúc tiên sinh giải quyết xong rồi.” Triển Thanh Thanh le lưỡi, “Đại tiểu thư, chị…”



      “Chị làm sao? Trước mặt chị đừng nhắc tới ta!” Mặc Thiên Trần bưng café lên uống.



      Hiệu suất của quả rất nhanh, vừa tới công ty dứt khoát mạnh mẽ, Mặc Thiên Trần muốn nhận ân tình của , vô cùng muốn nhận.



      Triển Thanh Thanh lập tức trợn to hai mắt, “Sao vậy? Hai người cãi nhau? Hư!” Sau đó giọng: “Chị ngàn vạn lần đừng để đám cổ đông biết được, nếu lại khó dễ với chị, chị phải biết, bọn họ luôn muốn níu kéo quan hệ với Cúc thị, mới cảm thấy ở với Mặc gia dài lâu được.”



      Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ lắc đầu, mùi vị cà phê này là khó chịu, có phải lâu uống, nên mới cảm thấy như vậy?



      “Em rồi mà, chị quen, để em đổi cho chị ly nước chanh!” Triển Thanh Thanh .



      cần! Chị uống cái này.” Mặc Thiên Trần kiên trì.



      Triển Thanh Thanh thấy Mặc Thiên Trần tâm tình vô cùng kém, gì nữa, ra ngoài.



      Mặc Thiên Trần nhắm hai mắt lại, từ từ thưởng thức vị đắng của café, bây giờ nên làm sao? có cách nào đối mặt , hình ảnh giao dịch trần trụi in trong đầu , vừa nhìn thấy , nhớ tới cái đêm đó.



      Đêm đó, vốn là có lỗi, là cầu cạnh , vì thế, càng có thể diện sống bên cạnh nữa.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 281: Ngược : The Lovers Tarot (1)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P




      Thanh Phong bang.



      Chu Tiểu Kiều vẫn còn theo bên cạnh Phí Cường Liệt, lần trước ta và Cúc Như Phong cứu Phí Cường Liệt xong, địa vị được nâng cao hơn ngày trước.



      Phí Cường Liệt vẫn tìm cách báo thù, nhất định phải đoạt lại những gì mà Cúc Như Khanh lấy .



      Phí Cường Liệt ngồi sofa hút xì gà, người của Thanh Phong bang – Lý Ngũ đến báo: “Đại đương gia, tôi dò ra được tin tốt.”



      !” Phí Cường Liệt rống to.



      giờ như chó rơi xuống nước bị người ta ra sức đánh đuổi, mất tiền tài, mất em, nếu có tin tốt, chắc chắn phải nắm bắt.



      “Đại đương gia, tin báo về: năm đó Mặc Thiên Trần chính là người sinh con cho Cúc Như Khanh, tin này được chứng thực. Lần trước ở tiệc rượu, mặc dù Cúc Như Khanh xác nhận chuyện này, nhưng ai ai cũng cho là chỉ giúp Mặc Thiên Trần, lần này xác định chắc chắn, Mặc Thiên Trần chính là mẹ đẻ của đứa bé. Hai người họ vì chuyện này mà cãi nhau ầm ĩ, nghe Mặc Thiên Trần thế nào cũng chịu tha thứ cho Cúc Như Khanh.” Lý Ngũ vội vàng .



      à?” Phí Cường Liệt hừ tiếng, “Đối với chúng ta có lợi gì?”



      “Đương nhiên rất có lợi, bọn họ gây gổ, chúng ta có thể lợi dụng điểm đó, nghe Cúc Như Khanh cực kỳ quan tâm Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh từng vì thế mà tổn thương đầu óc nặng nề, đối với chúng ta tại sao phải chuyện tốt chứ?” Lý Ngũ vội vàng phân tích.



      Chu Tiểu Kiều vừa nghe, ta và mọi người đều nghĩ giống nhau, lôi chuyện trước kia của Mặc Thiên Trần ra ánh sáng, cứ nghĩ là Cúc Như Khanh chấp nhận gánh chịu cho Mặc Thiên Trần, ngờ chuyện lại đúng như thế!



      ! thể nào! ta làm sao lại để chính tình địch đến bên bạn trai cũ chứ? Cuối cùng còn giúp bọn họ viết thành giai thoại!



      Chu Tiểu Kiều bình thường đều tự cho là mình có 72 phép biến hóa có thể tính toán trước mọi việc, bao giờ ngờ lại có chuyện vượt ra ngoài dự tính của mình.



      “Nhất định là tin tức sai!” Chu Tiểu Kiều lạnh lùng quát, “Cúc Như Khanh am hiểu nhất chính là làm nhiễu tâm lý người khác, cái tin này, làm sao biết chắc là ? Lấy gì chứng minh nó là ? Tôi cảm thấy có khả năng lớn là ý thả đạn khói, lừa chúng ta dẫn Đại đương gia ra ngoài thôi.”



      Phí Cường Liệt nghe xong, “Tiểu Kiều phân tích cũng có lý, Lý Ngũ, cậu lấy gì chứng minh tin này là ?”



      Lý Ngũ nghe xong liền nóng nảy, “Mặc Thiên Trần mấy ngày rồi tới công ty, đều là Cúc Như Khanh giải quyết thay, công ty Mặc Thị mở rộng sản xuất, nghe Cúc Như Khanh còn bỏ vốn đầu tư, cổ phiếu Mặc Thị vẫn tăng, cổ đông bên đó vui kể hết! Nghe Cúc Như Khanh có ý muốn mua lại, mà cổ đông cũng sợ! Hai người họ đến mức đó rồi, còn có thể là giả sao?”



      Chu Tiểu Kiều nghe xong, “Còn tưởng rằng Mặc Thiên Trần được cái gì to tát, cuối cùng chẳng qua là bị chính người đàn ông của ta hại, đáng thương cho ta luôn mở miệng người đàn ông kia lòng mình!”



      “Chuyện này còn nghi ngờ gì nữa, Tiểu Kiều, Lý Ngũ, hai người phải chú ý hành động mật thiết.” Phí Cường liệt .



      “Vâng! Đại đương gia.” Lý Ngũ đáp.



      “Cháu biết rồi.” Chu Tiểu Kiều chú ý tiến triển của chuyện này hơn ai hết, ta chưa bao giờ tin đời này lại có chuyện trùng hợp đến vậy.



      Mặc Thị.



      Mặc Thiên Trần trở lại công ty, ngày thường các cổ đông luôn lo lắng đủ năng lực lãnh đạo, nay công ty có chỗ dựa vững chắc, bọn họ vẫn tỏ ra lo lắng.



      “Thiên Thiên, sức khỏe khá hơn chút nào chưa…”



      “Thiên Thiên, chuyện của công ty cũng biết à…”



      “Thiên Thiên, quan hệ giữa và Cúc tiên sinh gần đây ra sao rồi…”



      “Thiên Thiên, giờ công ty mở rộng sản xuất, được qua loa bất kỳ điều gì…”



      Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ, dĩ nhiên biết bọn họ lo lắng điều gì, mang nhữg việc Cúc Như Khanh giải quyết ra xem lại, xử lý rất thỏa đáng hơn nữa còn rất lớn mật, đây cũng là tác phong làm việc của .



      nghiêm túc : “Như Khanh đối với Mặc Thị rất nghiêm túc, cho dù là từ lợi ích lâu dài hay là từ tình hình thực tế, ấy đều lấy lợi nhuận của công ty ra làm mục tiêu. Cho nên mỗi người chúng ta ngồi đây, nên giữ vững yên tâm đối với ấy. Về điểm này, tôi là người đầu tiên tin tưởng ấy tuyệt đối.”



      Khi nghe giải quyết công việc của Mặc Thị, muốn chiếm đoạt công ty chỉ là lẫy, muốn khích buông ra thôi, đương nhiên bị lừa, bản thân cũng chưa từng nghĩ như thế, cho dù che giấu chính là ba của đứa bé, có giận nhưng để liên lụy đến công ty.



      Cổ đông nghe Mặc Thiên Trần vậy, cũng liên tiếp gật đầu.



      “Thiên Thiên, vậy, chúng tôi tin , tin Cúc tiên sinh…”



      nhảm chứ? Chúng tôi có thể tin được à…”



      “Đúng vậy đúng vậy, lần trước Cúc tiên sinh đầu tư để chúng ta có thể gia tăng thiết bị sản xuất…”



      Mặc Thiên Trần nghe đến đó, cảm thấy kỳ lạ, “Tại sao Như Khanh lại đầu tư vào công ty? Chúng ta ràng có thể tự mua thiết bị mà!”



      “Cúc tiên sinh cho biết sao?” cổ đông hỏi.



      Mặc Thiên Trần lắc đầu, hỏi, cũng chưa bao giờ , lúc đó còn hận Cúc Như Khanh cực điểm, chưa đến mức nổ tung là còn may.



      Cổ đông nhìn : “Lần trước thảo luận về vấn đề gia tăng thiết bị đa số các cổ đông đều đồng ý, vì lý do năm nay tình hình tài chính ổn định, nhưng Cúc tiên sinh đầu tư, chúng tôi cũng đồng ý, ngài ấy đầu tư vào có thể công ty lại giống Phí Thị, bị ngài ấy mua lại. Nhưng ngài ấy , tất cả tiền đầu tư đều do đứng tên…”



      Sau đó, các cổ đông thảo luận gì nữa, Mặc Thiên Trần cũng nghe lọt, biết Cúc Như Khanh lại hạ quyết tâm mở rộng sản xuất, hơn nữa còn trả cái giá cao như vậy.



      Mặc Thiên Trần nhất thời trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, tạo thành từng hồi trầm tư, biết rất tâm bảo toàn Mặc Thị, hy vọng có thể cho phương án tốt nhất, giúp vượt qua khó khăn, giải quyết mọi việc theo cách thuận lợi nhất.



      “Thiên Thiên… Thiên Thiên…” cổ đông gọi mấy tiếng.



      Mặc Thiên Trần phục hồi tinh thần, thu lại suy nghĩ, sau đó nhìn bọn họ, “Mọi người còn gì băn khoăn ? Có thể luôn bây giờ.”



      “Băn khoăn thể có, Thiên Thiên, mặc dù lần này Cúc tiên sinh đầu tư dưới danh nghĩa của , nếu ngài ấy lợi dụng điểm này, đoạt quyền quản lý Mặc Thị từ tay , vậy phải làm thế nào?” đổng suy nghĩ sâu xa, ra băn khoăn.



      P/S: Lịch post Kim Cương: 3h00 chiều các ngày.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 282: Ngược : The Lovers Tarot (2)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Băn khoăn này ra chỉ là buồn lo vô cớ, nếu Như Khanh muốn đoạt quyền quản lý Mặc Thị, cần gì phải lòng vòng như vậy. Đó phải tác phong làm việc của ấy. Chuyện này mọi người cần lo lắng, mọi người , tôi cũng biết mọi người còn nhiều băn khoăn khác, chắc ai cũng nghĩ là Như Khanh đầu tư cho tôi tôi chiếm cổ phần cao hơn, lợi nhuận phân phối cho mọi người ít , đúng ?”



      Mặc dù ai ra, nhưng trong lòng quả đều có ý nghĩ này, tại bị Mặc Thiên Trần trúng tim đen, bọn họ chỉ biết ngượng ngùng gật đầu.



      Mặc Thiên Trần thấy bọn họ đều gật đầu thừa nhận, nhịn được lên tiếng: “Rất nhiều người thích dùng lợi ích chuyện, chúng ta lấy ví dụ đơn giản thôi, Như Khanh đầu tư thông qua tôi – cổ đông, ý ấy chính là quyền lợi của ấy cho dù là ai cũng thể xâm phạm,. Khi ấy còn ở công ty, cũng thế. Cho nên cổ đông trong đây đối với ấy là vừa vừa hận, hận ấy kéo hết quyền hành vào tay, ấy mang đến lợi nhuận cho họ. Tôi nghĩ tôi như vậy, mọi người đều hiểu, đúng ?!”



      Bọn họ rối rít gật đầu, hiểu là Mặc Thiên Trần phân tích rất ràng.



      “Như vậy, tôi cũng thông báo luôn, việc gia tăng thiết bị mở rộng sản xuất lần này, tài chính công ty tạm thời có nhiều biến đổi, lợi nhuận phân phối cho mọi người cũng thay đổi.” Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ, “Việc bây giờ chúng ta phải làm, phải là ngồi đó nghi ngờ thành ý của Như Khanh, mà là dốc toàn lực giúp công ty phát triển, cố gắng phấn đấu vì lợi nhuận cuối năm.”



      “Được!” Bọn họ đồng thanh vỗ tay.



      Kết thúc buổi họp, mặc dù Mặc Thiên Trần trấn an được các cổ đông, nhưng tâm tư lại như sóng biển dâng lên mãnh liệt, chưa bao giờ lo Cúc Như Khanh đoạt công ty của , mà ngược lại, Cúc Như Khanh làm mọi thứ vì , cảm giác của giống như tình trạng đất dung thân.



      giống như ngọn núi nguy nga, mãi mãi chỉ có thể đứng dưới chân núi nhìn lên, chưa bao giờ có hy vọng cùng đứng chung nơi nhìn về thế giới, bởi vì mãi mãi thể đạt tới đỉnh núi cao như vậy.



      Trở lại công ty được ngày, Mặc Thiên Trần phát , dù công ty , Cúc Như Khanh cũng giải quyết rất tốt, trở thành kiểu người có cũng được mà có cũng sao rồi.



      Còn chưa tan việc, đứng dậy rời khỏi phòng, vào thang máy định rời khỏi công ty, vừa ra khỏi thang máy, thấy nhóm vệ sĩ hành lễ với .



      Mặc Thiên Trần đứng tại chỗ nhúc nhích, chưa hết giờ định ra khỏi công ty, Trần Tiêu vẫn còn đợi bên ngoài phòng làm việc, ngờ Cúc Như Khanh phái người đóng ở các cửa thang máy.



      Trước giờ lo nhất vẫn là con và Mặc Thị, giờ con ở bên cạnh Cúc Như Khanh sống rất tốt, Mặc Thị được lãnh đạo cũng rất thuận buồm xuôi gió, chẳng còn việc gì để lo lắng nữa rồi, như vậy, có thể tìm nơi yên tĩnh, trấn tĩnh bản thân.



      “Thiếu phu nhân, tan sở chưa?” Rất nhanh, Trần Tiêu từ tầng công ty bước xuống.



      “Tôi muốn đến bờ biển.” Mặc Thiên Trần .



      “Được, chúng tôi lập tức lấy xe.” Trần Tiêu lập tức phái người lái xe tới.



      Mặc Thiên Trần lên xe, im lặng, ngừng nhìn dãy nhà cao tầng dần lui về phía sau, cảnh sắc nhanh chóng chuyển đổi thành trời xanh, biển xanh, bờ cát trải dài.



      “Thiếu phu nhân, đến rồi!” Trần Tiêu xuống xe, mở cửa.



      “Cảm ơn.” Mặc Thiên Trần bước xuống bờ cát, cởi giày cao gót dưới chân ra, chân khong bãi cát nóng bỏng được mặt trời chiếu rọi, bãi cát mềm mại, từng hạt cát li ti, hòa nguyện với vô số hạt cát khác, tạo thành bờ cát mênh mông.



      Chậm rãi ngồi xuống, nhìn về đường chân trời, để mặc cho bầu trời chạng vạng, gió thổi lên người, mái tóc dài bay theo gió, ngón tay vẽ bờ cát, nhớ lại trước đây lâu, họ từng ở cạnh nhau cùng ăn mừng kỉ niệm ngày cưới, lúc đó rất lãng mạn, còn có chuyện con cua cái dẫn theo 99 con cua khác xếp thành 8 chữ: “Khanh Trần hạnh phúc, hạnh phúc Khuynh Thành!”



      “Khanh Trần” tại biến thành tổn thương “Khuynh Thành”, ngón tay Mặc Thiên Trần hề ý thức viết ra 8 chữ cát, Khanh Trần hạnh phúc, hạnh phúc Khuynh Thành! Thủy triều dâng lên, xóa những chữ vừa viết, bờ cát nháy mắt lại trở lại trạng thái yên tĩnh, 8 chữ này vĩnh viễn khắc sâu trong lòng .



      Nước mắt, hề báo trước, lại trượt ra khỏi hốc mắt, nhìn sắc chiều biển rộng càng lúc càng mơ hồ, nhưng bóng dáng Cúc Như Khanh trong mắt càng lúc càng ràng, giống như từ biển đạp nước đến…



      Bất chợt, tiếng ốc biển vang lên, rất ràng, mặt trời cũng dần dần chìm xuống phía Tây biển rộng, nhưng tựa hồ muốn rời.



      Mặc Thiên Trần mở mắt lần nữa, chỉ trông thấy mặt biển rộng, thấy bóng dáng Cúc Như Khanh đâu nữa, tiếng ốc biển lọt vào tai, nhịn được tìm thanh đó, ai ở cùng lúc chạng vạng thưởng thức tiếng ốc biển đây?



      Dần dần, tiếng ốc biển ngừng lại.



      Mặc Thiên Trần đứng lên, nhìn về hướng có thanh , khuôn mặt tươi cười nhìn về .



      “Thiên Trần, cũng thích tới bờ biển mình sao?” Đổng Nật cầm tay con ốc biển.



      Mặc Thiên Trần ngờ người thổi ốc là Đổng Nật, cái người trước đây từng muốn chết biển, hôm nay đứng trước mặt mình, sớm còn vương vấn bụi trần.



      “Đổng tiểu thư, ra là , thổi rất êm tai.” Mặc Thiên Trần nhìn .



      Đổng Nật giơ con ốc biển tay lên, cười đáp: “Tôi từng đau khổ vì hôn nhân, mỗi đêm đều tới đây thổi ốc biển, thành thói quen, chỉ có đến đây thổi ốc ngắm gió, dường như mới có thể tìm thấy hy vọng cho hôn nhân của mình.”



      Chỉ là, về sau, vẫn bảo vệ được hôn nhân, Mặc Thiên Trần biết.



      giờ tôi vẫn đến đây thổi.” Bây giờ Đổng Nật sống rất đặc sắc a! Mặc Thiên Trần cũng hiểu.



      Đổng Nật nhướng mày cười, “Bây giờ thổi, là để gia tăng cảm hứng, chúng ta đều dùng thiết kế làm cần câu cơm, cảm hứng là quan trọng nhất, sao rồi, vừa rồi tôi thổi ốc, chính là giúp gia tăng cảm hứng đấy.”



      Mặc Thiên Trần khẽ cười xin lỗi, “Bây giờ thoát khỏi vũng lầy tình cảm rồi chứ?”



      “Tự tôi cảm thấy là phải bước ra, lúc đầu chạy thế nào cũng thoát, mặc dù rất nhiều người từng khuyên tôi, tôi vẫn cố chấp chui rúc càng sâu vào vũng bùn, nhưng mọi thứ còn phải dựa vào bản thân.” Đổng Nật đưa tay vỗ vỗ bả vai , cười sung sướng, “Đừng lo, tôi tại rất tốt, nhảy xuống biển nữa đâu.”

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 283: Ngược : The Lovers Tarot (3)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      Mặc Thiên Trần nghe như thế, nhịn được cười, Đổng Nật từng lần nhảy xuống biển, sau đó chẳng khác gì được sinh ra lần thứ hai, dĩ nhiên phải cực kỳ quý trọng cuộc sống này.



      “Thiên Trần, sao lại ngồi đây?” Đổng Nật hỏi Mặc Thiên Trần, thấy Mặc Thiên Trần đáp, nhịn được cười: “ phải cũng định nhảy xuống biển đấy chứ?”



      “Tôi? Nhảy xuống biển?” Mặc Thiên Trần kiên định lắc đầu, “Tôi thà sống cuộc sống hèn mọn, chứ chưa bao giờ có suy nghĩ tự sát.”



      Đổng Nật từng nghe đến chuyện của Mặc Thiên Trần, nắm tay Mặc Thiên Trần, “Đúng vậy, rất kiên cường, luôn rất kiên cường, trong mắt người khác trông rất yếu ớt, nhưng so với bất kỳ ai, vẫn rất kiên cường.”



      Mặc Thiên Trần nghe Đổng Nật vậy, nhịn được lắc đầu cười khổ, ra vẫn rất yếu ớt, đặc biệt là lúc đối mặt với Cúc Như Khanh, luôn cảm thấy mình rất bé.



      Về chuyện tình cảm, Đổng Nật hiểu nhiều hơn người khác, nhất định phải dựa vào khả năng của bản thân, bây giờ Mặc Thiên Trần gặp phải vấn đề, trừ phi là chính suy nghĩ thông suốt, còn cho dù người khác gì, cũng nghe lọt.



      Vì thế, Đổng Nật chọn im lặng, kéo Mặc Thiên Trần ngồi xuống cát, bỗng nhiên như làm ảo thuật, trong tay xuất rất nhiều bài tarot, “Muốn chơi thử ?”



      Mặc Thiên Trần gật đầu, nhìn Đổng Nật chia bài.



      Đổng Nật : “Lá Ace of Cups, tình cảm của bề ngoài có chút lãnh đạm, đủ thắng thắn đối diện với người trong lòng, mặc dù phần thẳng thắn này xuất phát từ ý tốt, khó tránh khỏi đường tình cảm có chút quanh co.”



      Mặc Thiên Trần nghe xong gì, tạm thời xét đến tính đúng sai của lá bài Tarot đó, thích để lộ tình cảm ra ngoài, luôn thích để trong lòng, nếu người ta vào lòng , cũng biết trong lòng có người ta hay .



      Cúc Như Khanh có vào lòng hay , có thể biết, nhưng biết, luôn ở trong lòng , cho dù là thiên thần hay ác quỷ, vẫn luôn ở đó.



      vốn dĩ thẳng thắn, vẫn luôn như thế, từ đầu thẳng thắn chuyện con , đến cuối cùng lại chịu trung thực thừa nhận mình , nhưng luôn ở đây rồi. đối với mình rốt cuộc trung thực được mấy phần?



      “Trời tối rồi, về chưa?” Đổng Nật đứng lên.



      “Ừ, tôi cũng về.” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Hẹn gặp lại, Đổng tiểu thư.”



      “Tôi cảm thấy cách xưng hô Đổng tiêu thư này rất lạnh nhạt, nếu để ý, hãy gọi tôi là chị Đổng.” Đổng Nật cười đáp.



      “Được, chị Đổng, cảm ơn lần đánh giá của chị với Mặc Thị.” Mặc Thiên Trần chợt nghĩ đến.



      Đổng Nật đáp, “Đó là em tự khẳng định năng lực của mình, phải vì chị đánh giá mới chiếm được phần thắng.”



      Mặc Thiên Trần tạm biệt Đổng Nật, trở về nhà. Cúc Như Khanh tạm thời về nhà do bận rộn công ty, Cúc Cầm Du tham gia hoạt động ngoại khóa nên chưa về, chỉ có Cúc Hoài Cẩn ở phòng khách cúi gầm mặt tự vui đùa.



      “Hoài Cẩn, ăn cơm chưa?” Mặc Thiên Trần bước tới, ngồi bên cạnh, đây là đứa con dứt ruột đẻ ra, làm sao có thể rời xa nó, rời xa cái nhà này?



      “Mẹ… Mẹ…” Cúc Hoài Cẩn vừa nhìn thấy , lập tức ào vào ngực , khóc cực kỳ thương tâm, ngừng gọi: “Mẹ… Mẹ…”



      Mặc Thiên Trần liền bị tiếng khóc này đánh tan tác, nhàng vỗ vỗ lưng Cúc Hoài Cẩn, để mặc cho đứa bé bấu chặt cánh tay mình, “Bảo Bảo, mẹ đây, đừng khóc… Ngoan, Bảo Bảo…”



      “Sao lâu như vậy mà mẹ về, có phải mẹ quan tâm con nữa …” Cúc Hoài Cẩn ngẩng đầu, “Ngày nào con cũng thấy ba, lại tìm được mẹ…”



      “Mẹ xin lỗi… Mẹ xin lỗi…” Mặc Thiên Trần nước mắt rơi như mưa, “Mẹ xin lỗi Bảo Bảo, mẹ xin lỗi…”



      “Mẹ, mẹ đừng khóc…” Cúc Hoài Cẩn vươn bàn tay bé lên mặt , “Con muốn mẹ và ba ở cùng với con…”



      “Được, được, như vậy…” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Mẹ mãi mãi ở bên Bảo Bảo, bao giờ nữa…”



      Cúc Hoài Cẩn nín khóc, cười, “Con cũng xin lỗi mẹ, con chưa cho mẹ biết, ba chính là chú Cúc…”



      “Con biết? Mặc Thiên Trần đỏ mắt.



      “Đúng vậy, mẹ, xin lỗi…” Cúc Hoài Cẩn nhìn , cái miệng nhắn , “Mẹ đừng tức giận, được ?”



      Mặc Thiên Trần hôn lên khuôn mặt , “Mẹ trách con, con là Bảo Bảo của mẹ, cho dù con làm chuyện gì, mẹ cũng giận, trách con.”



      “Mẹ, sao?”



      “Đương nhiên.”



      “Cảm ơn mẹ, con mẹ, ba.”



      “Mẹ cũng Bảo Bảo…”



      Cúc Hoài Cẩn rưng rưng nước mắt cười trong ngực Mặc Thiên Trần, hai mẹ con tựa đầu nhìn nhau cười.



      “Mẹ, mẹ vẫn còn giận ba sao?”



      “…”



      “Mẹ, mẹ đừng giận ba nữa, được ?”



      “…”



      “Mẹ, con muốn mẹ và ba ở bên nhau mãi mãi.”



      Nghe đứa bé gọi nhiều tiếng, Mặc Thiên Trần trầm mặc than, “Bảo Bảo, ban đầu là ba bảo con được ra thân phận của ba đúng ?”



      Cúc Hoài Cẩn gật đầu, Mặc Thiên Trần nghĩ ra cần hỏi cũng biết là chủ ý của người đàn ông kia.



      “Nhưng mà, mẹ, ba , ba muốn mẹ mãi mãi ở bên cạnh chúng ta, ba muốn mẹ lòng con, mới chịu .” Cúc Hoài Cẩn lại , “Ba , chỉ khi nào mẹ lòng ba, Cầm Du, như vậy mới thành người nhà.”



      “Cái gì?” Mặc Thiên Trần vẫn cho là ra, còn cho ai biết mục đích, ngờ Cúc Như Khanh lại có cầu này, nếu lời Cúc Hoài Cẩn , vậy rốt cuộc gây ra chuyện gì rồi?



      Tối đó, Mặc Thiên Trần chăm cho Cúc Hoài Cẩn ngủ xong, trở về phòng, Cúc Như Khanh vẫn chưa về nhà, nhìn di động, vốn định gọi, nhưng cuối cùng vẫn đặt xuống.



      biết đợi bao lâu, vẫn thấy Cúc Như Khanh về, mơ mơ màng màng ngủ thiếp , sau đó tỉnh lại lần nữa, cảm giác trong phòng có thêm người.



      Từ từ đứng dậy, mượn ánh sáng nhàn nhạt của đèn ngoài cửa sổ, thấy người đàn ông nằm sofa, còn chưa tắm, áo sơ mi người mở đến nút áo thứ ba, thân hình cao lớn nằm ngửa, đèn đường chiếu thẳng vào mặt , chân mày khóa chặt vẻ mệt mỏi.



      Sofa lại được mang vào đây? còn nhớ ngày trước ngủ sofa này, sau đó cho người mang ra ngoài, giờ thân phận của hai người đổi lại, ngủ sofa ngủ giường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :