1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 274: Ngược : Tìm ra thân thế con (2)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P




      Mặc Thiên Trần nghĩ vậy, liền đến Ám Dạ, thấy Cúc Như Khanh mặt đăm chiêu, suy nghĩ gì đó.



      đến cạnh , khoác tay lên vai , “Như Khanh, sao chứ?”



      “Trần, sao em lại tới đây?” Cúc Như Khanh ngẩng đầu nhìn .



      “Em thấy Trần Ích đuổi theo bọn người Thanh Phong bang, nên tới đây xem có sao .” lo lắng.



      sao!” Cúc Như Khanh kéo ngồi cạnh, “Là người của Phí Cường Liệt phái tới, đây là kết cục đáng phải nhận.”



      “Mấy chuyện khác em mặc kệ, chỉ cần sao là tốt rồi.” Mặc Thiên Trần gật đầu.



      Hai người chuyện Trần Ích mang theo người của Ám Dạ quay về.



      “Chủ tịch, Phí Cường Liệt trốn thoát!” Trần Ích .



      “Tại sao lại như vậy?” Cúc Như Khanh trầm giọng quát lên.



      Trần Ích lập tức đáp, “Chúng ta vốn đuổi theo được, nhưng được Nhị thiếu gia và Chu Tiểu Kiều lái xe đến ứng cứu. Xin chủ tịch trách phạt.”



      Cúc Như Khanh mặt lạnh như tờ gì, người phía dưới tiếng cũng dám , Mặc Thiên Trần ngồi bên cạnh, cũng cảm nhận được vô cùng tức giận.



      “Như Khanh, Phí Cường Liệt bị thương nặng, trong thời gian ngắn dám tới làm loạn, cứ cho mọi người nghỉ ngơi trước , được ?” Mặc Thiên Trần dịu dàng.



      Cúc Như Khanh hồi lâu lên tiếng, Mặc Thiên Trần nhìn , tiện gì nữa, đây là chuyện quản lý của nội bộ Cúc thị, chỉ là nhìn mấy người ngồi dưới chảy máu nên đành lòng.



      “Trần Ích, cậu dẫn mọi người nghỉ trước.” Hồi lâu sau, mới mở lời.



      “Vâng! Chủ tịch.” Trần Ích lập tức dẫn người .



      Mặc Thiên Trần từ từ thở phào, biết, lần sau Phí Cường Liệt mà đến làm loạn, nhất định đơn giản như hôm nay, nên Cúc Như Khanh mới nghĩ cách giải quyết lần dứt điểm để tránh hậu quả về sau.



      Cúc Như Khanh đứng lên, “Chúng ta !”



      Mặc Thiên Trần cùng rời khỏi Ám Dạ, trở về nhà, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du chạy tới chạy lui trong phòng khách.



      “Ba mẹ về rồi!”



      “Ngoan, lên phòng chơi.” Mặc Thiên Trần kéo hai đứa bé lên lầu.



      Sắp xếp hai đứa trẻ nghịch ngợm xong, Mặc Thiên Trần tới thư phòng Cúc Như Khanh, “Như Khanh, em có thể giúp gì ?”



      sao! Đừng lo.” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, “Chỉ cần con và em ở bên cạnh , chuyện gì cũng quan trọng nữa.”



      “Đây cũng là nguyên nhân đưa Hoài Cẩn về sao?” Mặc Thiên Trần lập tức hiểu ra, bây giờ đứa bé ở bên cạnh , khi và Phí Cường Liệt xảy ra xung đột, Phí Cường Liệt đánh lại khó tránh ra tay với người nhà.



      “Đúng vậy.” Cúc Như Khanh gật đầu.



      “Em hiểu rồi, cũng phải cẩn thận đấy, biết ?” Mặc Thiên Trần nắm tay .



      biết rồi.” Cúc Như Khanh vỗ vỗ tay , “Giúp sắp xếp thư phòng, ra ngoài lát.”



      “Được, nhớ về sớm.” Mặc Thiên Trần đưa ra cửa.



      Sau khi Cúc Như Khanh , giúp dọn dẹp thư phòng, thư phòng của bình thường để người làm bước vào, Mặc Thiên Trần thỉnh thoảng có vào, nhưng rất ít động đến đồ của , thấy tài liệu bàn hơi xộc xệch, bắt đầu sắp xếp lại giúp .



      sắp xếp lại tài liệu xong, bỏ vào trong tủ, chuẩn bị đóng nhìn thấy tấm hình Cúc Như Khanh cất kỹ ở đây, nhất thời hiếu kỳ, lấy ra xem, cứ nghĩ là ảnh và người phụ nữ nào đó chụp chung trước kia, nhưng cẩn thận nhìn lại, là ảnh bé chụp chung, khung cảnh trong ảnh vô cùng quen thuộc, chính là khu nhà trường học ở quốc.



      Mặc Thiên Trần ngưng mắt, tại sao lại tới đó? Lần trước đến trường này tìm con , nên nhớ rất khung cảnh này. Chẳng lẽ con của cũng học ở đây sao? nhìn kỹ lại, phát bé hình dáng rất giống mình, hơn nữa con lúc đó cũng có dáng vẻ như vậy, chẳng lẽ…



      Mặc Thiên Trần dám tin vào suy luận của mình, xem lại thời gian ghi tấm hình, là hai năm trước, nếu dựa vào thời gian tấm hình, còn có thể cho rằng và Hoài Cẩn sau này mới biết nhau, nhưng thời gian ghi đây chính là bằng chứng.



      Điều đó chứng tỏ, họ của Hoài Cẩn là Cúc, cha đẻ của nó chính là Cúc Như Khanh, tất cả, Cúc Như Khanh đều biết, chỉ đơn giản là xây nên nhà giam, mang bí mật này thả vào trong đó, rồi nhốt vào, khiến bao giờ thoát ra được.



      từng , người đàn ông này đối phó người khác giống như bố trí bàn cơ vây vậy, nếu muốn đối phó , quá dễ dàng, biết tất cả, nhưng lại chìm sâu, hé lộ nửa chữ cho biết.



      Mặc Thiên Trần chưa bao giờ có cảm giác như lúc này, vô cùng sợ , khiến tim gan run sợ, tay chân lạnh như băng, ngồi xuống ghế, trong mắt , nhất định là rất buồn cười! từng khổ sở làm ra cuộc giao dịch với , cuối cùng cũng là người đàn ông này!



      Trời ơi...



      Mặc Thiên Trần hai tay che mặt,



      biết qua bao lâu, Cúc Như Khanh trở về, vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Mặc Thiên Trần gục đầu hai tay, nghĩ ngủ, liền đến ôm về phòng.



      “Đừng đụng vào tôi!” Mặc Thiên Trần mặt đầy nước mắt quát lên.



      “Trần…” Cúc Như Khanh bị thái độ của làm hết hồn, “Em làm sao vậy?”



      Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm , “ buông tay ra, tôi muốn nhìn thấy mặt ! là ma quỷ, tôi hận … Tôi hận , hận , hận chết …”



      xảy ra chuyện gì? Trần, em đừng kích động, từ từ cho nghe trước !” Cúc Như Khanh thấy kích động, tiến lên muốn ôm , nhưng vẫn xua tay chịu cho đến gần.



      Mặc Thiên Trần tay cầm khung hình bàn, vứt vào đầu , né tránh, bị khung hình đập vào đầu, tia máu chảy ra, lúc này, Cúc Như Khanh mới nhìn đến khung hình rơi xuống đất, nhặt lên tấm hình và Cúc Hoài Cẩn chụp chung.



      “Cúc Như Khanh, chính là người đàn ông giao dịch với tôi đêm đó, tại sao vẫn gạt tôi? Tại sao đùa bỡn tôi? Tại sao chịu ra?” Mặc Thiên Trần nước mắt tuôn như mưa, khóc lớn hét lớn.



      Cúc Như Khanh giật mình tại chỗ, than, “Trần, từng với em rồi, chính là người đàn ông đêm đó.”



      “Nhưng đó là với người khác, tự mình với tôi!” Mặc Thiên Trần vừa nghe càng thêm tức giận.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 275: Ngược : Tìm ra thân thế con (3)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P




      vẫn cho rằng, vì muốn bảo vệ , mới với người ngoài như vậy, nhưng ngờ, chuyện lại tức cười đến nước này, chính là người đàn ông đêm đó . Như vậy, làm tất cả mọi chuyện, đều tính toán hết. Bao gồm cả việc đối tốt với , giúp tìm con , mọi thứ, đều là dự tính trước, sau đó chỉ việc thực người .



      Mặc Thiên Trần, mày là đứa ngu ngốc nhất đời! Bị người đàn ông này nắm hết trong tay, mà vẫn mang ơn thầm nghĩ dù thế nào cũng phải báo đáp !



      Cúc Như Khanh cũng ngờ, lại nghĩ như vậy, vẫn cho chuyện giữa , rồi. trầm mặc, “Trần, cũng từng , người đàn ông của em từ đầu tới cuối chỉ có mình …”



      “Đúng là tôi đần, tôi nghe ra dụng ý của !” Mặc Thiên Trần cắt lời, “Tôi làm sao địch lại mọi tính toán của được, mọi thứ đều sắp xếp cả, tôi đần độn, tôi chỉ biết ngây ngốc theo ván cờ sắp đặt, ràng chính là con cờ của , trong lòng lúc nào cũng cảm thấy áy náy, lại luôn kính phục, ngưỡng mộ , còn coi là ân nhân, Cúc Như Khanh, quá độc ác…”



      Cúc Như Khanh thở dài, “Trần, em có thể tỉnh táo nghe giải thích ?”



      “Chuyện đến nước này, còn có gì để giải thích?” Mặc Thiên Trần đứng dậy.



      Cúc Như Khanh giọng khàn khàn: “Lúc mới biết chuyện, cũng từng nghĩ cho em biết, nhưng sợ em lại giống như đêm đó kháng cự , mới nghĩ chờ đến khi dọn dẹp xong Phí thị, mới cho em biết, vậy mà còn chưa tới lúc, Chu Tiểu Kiều ra tay phá đám, lúc ấy mới đứng ra, cho mọi người biết, cũng cho em biết, nhưng lúc đó tâm trạng của em tốt…”



      Mặc Thiên Trần tiếp: “Tâm trạng của tôi rất kém, tôi chạy vào phòng rửa tay, sau đó lại để trợ thủ đắc lực nhất của Nghiêm Tiểu Huệ vào đó diễn kịch, ta cố ý đứng trong đó vì giúp tôi, mới nhận mình là người đàn ông đêm đó, cho rằng chỉ có tôi nghĩ vậy sao? Tất cả mọi người có mặt hôm đó đều nghĩ vậy, lại trở thành người chồng tốt, càng thêm khiến người khác ngưỡng mộ, càng khiến tôi toàn tâm toàn ý , khiến tôi cam tâm tình nguyện cùng sống chết, làm sao có thể chà đạp lên tấm lòng của tôi như thế?”



      chưa từng bảo Nghiêm Tiểu Huệ làm thuyết khách, Trần…” Cúc Như Khanh lập tức hiểu ra, lúc muốn xông vào đó, đụng phải Nghiêm Tiểu Huệ cho ta xem, sau đó, Mặc Thiên Trần ra, còn tức giận, hơn nữa quan hệ với càng lúc càng tốt, ngờ, hóa ra ngọn nguồn là như vậy!



      Giờ có trăm cái miệng, cũng biết giải thích như thế nào, chỉ tại bình thường mọi thứ đều muốn mưu lược, cứ cho là để Nghiêm Tiểu Huệ làm thế, Mặc Thiên Trần cũng tin. Nhưng tại, cho dù có muôn vàn kế sách, cũng thể bước có thể khiến ngoan ngoan tỉnh táo lại.



      cho rằng tôi còn tin sao? Tôi tin nữa, từ nay về sau bao giờ tin nữa!” Mặc Thiên Trần xong bỏ ra khỏi phòng.



      “Trần, em đâu?” Cúc Như Khanh ngăn lại.



      “Tôi với có bất kỳ quan hệ gì nữa, còn quản tôi đâu sao?” Mặc Thiên Trần muốn đẩy ra, nhưng đẩy thế nào cũng được.



      “Em là người phụ nữ cả đời , sao lại có quan hệ? Em với là vợ chồng, nơi này là nhà của em.” Cúc Như Khanh cố gắng khuyên .



      Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn , “Nhưng phải người đàn ông tôi muốn sống cùng cả đời, tôi cũng coi là chồng tôi, nơi này cũng phải nhà của tôi! Bây giờ tôi chỉ muốn rời khỏi đây, tôi muốn nhìn thấy nữa, muốn nhìn thấy tiếp tục lừa gạt tôi!”



      “Bây giờ Phí Cường Liệt tìm cách trả thù, mình em ra ngoài an toàn, ngoan ngoãn ở nhà, đừng đâu hết. Trần, nghe lời!” bất đắc dĩ .



      “Đó là chuyện của ! liên quan gì tới tôi!” Mặc Thiên Trần quát, “Cúc Như Khanh, tránh ra! Tôi bảo tránh ra!”



      “Trần, sao em lại cáu kỉnh như vậy?” Cúc Như Khanh giọng lạnh lẽo.



      ra còn coi tôi là cáu kỉnh! Cúc Như Khanh, quá đáng!” Mặc Thiên Trần lui về sau bước, “Tôi hận , tôi chưa bao giờ hận người tận xương tủy như lúc này!”



      Cúc Như Khanh hít hơi sâu, lấy mấy phần kiên nhẫn đáp, “Trần, em , phải nghe lời , bây giờ hãy tỉnh táo lại , được ?”



      “Đó là tôi bị lừa, nếu gạt tôi, sao tôi có thể cam kết , nghi lời . Nếu cam kết thành lập cơ sở của lời dối, căn bản thể xem là , suy cho cùng cũng chỉ là lời suông.” cần biết bây giờ gì, Mặc Thiên Trần cũng nghe lọt tai.



      “Vậy, rốt cuộc em mấy phần đây?” Cúc Như Khanh rống lớn.



      “Mấy phần?” Mặc Thiên Trần cười lạnh, “ hỏi tôi mấy phần? Bây giờ tôi cho biết, phần cũng có! Tôi đối với đều là tình ý giả, có đến phần lòng, tôi chỉ vì con mới chấp nhận ở bên cạnh , ra tôi vẫn luôn hận , hận cường quyền thủ đoạn, hận bá đạo dã man, hận vì muốn giữ tôi, mà tiếc gì tổn thương bất kỳ ai!”



      Cúc Như Khanh lập tức liền thay đổi cả mặt sắc, vốn muốn mang thân thế của Cúc Cầm Du cho biết, bây giờ lại nuốt lại vào miệng, “Mặc Thiên Trần, em khiến muốn tát em cái!”



      “Vậy đánh …” Mặc Thiên Trần ngưỡng cao cằm, “Đánh chết tôi, thả tôi ra!”



      “Thả em! Đừng mơ tưởng!” lãnh khốc quát, “Cả đời này đừng mơ thoát khỏi bàn tay !”



      “Tôi ở cùng ma quỷ như cả đời đấy!” Mặc Thiên Trần cũng căm hận đáp.



      Cúc Như Khanh cười lạnh, “Nếu là ma quỷ, Cúc Hoài Cẩn chính là tiểu ma quỷ, vậy em là gì? Em cũng là người phụ nữ ma quỷ!”



      …” Mặc Thiên Trần rơi nước mắt, “ dám con như vậy sao?”



      “Đây là tự em .” Cúc Như Khanh lạnh lùng đáp.



      “Tránh ra, tôi muốn xem con !” Mặc Thiên Trần đẩy .



      “Cùng trở về phòng.” Cúc Như Khanh kéo tay , mạnh mẽ lôi về phòng ngủ.



      còn muốn tôi hận thêm sao?” Mặc Thiên Trần muốn ra ngoài, nhưng cho.



      Cúc Như Khanh hừ lạnh, “Dù sao em cũng chưa từng , có hận thêm chút cũng sao!”



      …” Mặc Thiên Trần theo dõi , thái độ của trước sau đều cường ngạnh, lần này, coi như hoàn toàn nhìn thấy được tâm tư của , “ có quyền cấm tôi đến chỗ con , đó là con ruột của tôi, tàn nhẫn ôm nó , lấy quyền gì đối xử với tôi như vậy?”



      “Đó cũng là em cam tâm tình nguyện hiến thân cho tôi, cũng chỉ là kết quả của cuộc giao dịch tiền bạc thôi!” Cúc Như Khanh cũng bị làm cho kích động suy nghĩ.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 276: Ngược : Tìm ra thân thế con (4)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P




      “Đó cũng là em cam tâm tình nguyện hiến thân cho tôi, cũng chỉ là kết quả của cuộc giao dịch tiền bạc thôi…”



      Mặc Thiên Trần nghe được, đầu óc trống rỗng, chỉ câu , cuối cùng cũng hiểu được tâm ý của , rốt cuộc chỉ là người phụ nữ đẻ thuê, chẳng qua chỉ là mẹ đẻ của con thôi.



      Tất cả mọi chuyện, ra chỉ là cuộc giao dịch, tình nguyện giao dịch, nhưng để lại máu và nước mắt, còn có nỗi đau thể quên.



      Mặc Thiên Trần gì, chỉ ngơ ngác nhìn , như bức tượng, sinh mạng, có tâm tưởng, chỉ đơn giản là đứng nhìn.



      Cúc Như Khanh thấy khí nhất thời dường như đông cứng, mới biết mình vừa gì, nhưng lời ra, như bát nước tràn, khó thu hồi lại, nổi giận, che giấu thân thế của đứa bé, vì thế cả thời gian dài , kết quả chỉ vì câu , cho đến bây giờ đến nhìn mặt cũng muốn!



      còn lời nào để , giờ cả hai đều bị tổn thương.



      Trong lúc, hai người chuyện.



      khí, nặng nề đến cực điểm.



      Cúc Như Khanh xoay người, mở cửa ra ngoài.



      Trong phòng chỉ còn lại một mình Mặc Thiên Trần, thân thể của chậm rãi từ tường tụt xuống, ngồi xuống đất, đôi tay ôm đầu gối, mình ngồi trong đêm.



      Sau đêm, nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng hiểu ra đạo lý, Cúc Như Khanh đến bây giờ cũng chưa từng , chỉ là công cụ sinh con cho , nhưng lại cho phép , còn ngây ngốc muốn sinh cho thêm đứa con!



      Mọi điều bí mật, đều biến thành phỏng đoán của Mặc Thiên Trần, cả đời này, muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa!



      Sáng thứ hai, Mặc Thiên Trần dậy làm, nhưng cửa bị khóa, thấy người đàn ông này rất thận trọng, lại bắt đầu giam cầm .



      “Cúc Như Khanh, thả tôi ra!” Mặc Thiên Trần đá cửa, rống to trong phòng.



      Quản gia Đào Trung Ngọc lên lầu hai, vội vàng cầm chìa khóa mở cửa, cứ nghĩ là nhất thời Mặc Thiên Trần mở cửa được, ngờ, Mặc Thiên Trần vừa ra khỏi cửa, chạy đến phòng Cúc Hoài Cẩn, “Thím Lục, Hoài Cẩn đâu?”



      Thím Lục sắp xếp lại phòng, “Thiếu phu nhân, sáng sớm đại tiểu thư ra ngoài với Cúc tiên sinh.”



      “Cái gì?” Mặc Thiên Trần hai mắt tối sầm.



      cho gặp con , tính chuyện gì đây, chính là cho gặp con , Mặc Thiên Trần nhất thời đứng vững, chờ ổn định lại tinh thần, chạy ra ngoài.



      “Thiếu phu nhân…”



      Đào Trung Ngọc phát tình huống ổn, lập tức đuổi theo, Mặc Thiên Trần chỉ , “Tôi làm, trễ rồi.”



      “Nhưng mà, thiếu phu nhân, sắc mặt tốt lắm, rất yếu ớt…” Đào Trung Ngọc vẫn chưa hết, Mặc Thiên Trần ngắt lời, “Tôi sao!”



      Sau khi , Cúc Như Khanh ôm Cúc Hoài Cẩn về nhà, Đào Trung Ngọc liền tranh thủ chuyện của Mặc Thiên Trần cho Cúc Như Khanh nghe, Cúc Như Khanh nổi trận lôi đình, “Ai cho bà mở cửa?”



      “Tôi…” Đào Trung Ngọc lúc này mới biết là Cúc Như Khanh khóa cửa.



      Cúc Như Khanh đến gara lấy xe, gọi điện cho Trần Ích, “Lập tức phái người tìm Mặc Thiên Trần, chắc ấy đến công ty. Cần phải đảm bảo an toàn cho ấy, tôi đến đó ngay!”



      Trần Ích lập tức phái người đến Mặc thị.



      Lúc này, Mặc Thiên Trần taxi, bất luận ra sao, tại vẫn phải dẫn dắt công ty tốt.



      còn chưa đến, có người lái xe đụng phải chiếc taxi , bật mạnh lên trước, thiếu chút nữa đụng đầu.



      Lập tức, có người đến đập gậy vào cửa kính xe, Mặc Thiên Trần và tài xế giật nảy mình, mắt thấy cây gậy rơi vào người mình, Cúc Như Khanh lái xe đuổi đến, lúc cây gậy sắp đánh vào người bị bật ra ngoài, chạy đến, ôm từ taxi ra, ném vào trong xe .



      “Em ngại sống lâu quá, phải ?” rống lên.



      Mặc Thiên Trần chưa tỉnh hồn, ngã xuống chỗ ngồi sau xe, “Tôi có chết ở bên ngoài cũng liên quan đến ! Tôi muốn xuống xe, tôi muốn gặp lại …”



      vừa vừa đập xe, Cúc Như Khanh lái xe nhanh, thèm để ý gì, rất nhanh, lái xe đến biệt thự mới. Xe dừng lại, Mặc Thiên Trần chờ mở cửa xe liền chạy ra ngoài.



      Nhưng làm sao qua được Cúc Như Khanh, mới được mấy bước, bắt được , nắm hông, ôm lên phòng ngủ lầu hai.



      “Bây giờ có mệnh lệnh của , em được bước ra khỏi phòng bước!” ném lên giường lớn.



      Mặc Thiên Trần thở hồng hộc, “ chỉ biết mỗi chiêu này thôi sao? Cúc Như Khanh, còn chiến thuật nào khác à?”



      “Em biết có rất nhiều chiêu mà, nếu em muốn thử, thành vấn đề.” Cúc Như Khanh dám tưởng tượng, nếu đến chậm bước, chắc chắn phơi thây đầu đường. Còn giờ phút này vẫn còn làm loạn! cố ý chọc giận chết mà.



      “Được đấy! thả tôi ra!” Mặc Thiên Trần kiệt sức, nhưng vẫn cố sức quát.



      Cúc Như Khanh nhìn , “Em muốn ra ngoài à? Muốn ra ngoài chịu chết phải ? Được, đồng ý!”



      xong, đến bên giường, nhấc lên, xé quần áo người . Mặc Thiên Trần sợ hết hồn, “ được đụng vào tôi! được đụng vào tôi… Tôi hận , hận chết …”



      đụng vào em? Hàng đêm là ai ở dưới thân uyển chuyển cầu hoan? Giống như kiểu biết thế nào là đủ!”



      châm chọc , tay vẫn ngừng xé nát quần áo, xé cả áo ngực, thân hình trơn bóng của ra trước mặt .



      …” Mặc Thiên Trần bị lăng nhục, giùng giằng muốn tránh bàn tay to của , nhưng tay nắm hông , tay khác điên cuồng kéo quần tây của .



      “Cúc Như Khanh, đường đường là chủ tịch Cúc thị, chỉ biết dùng cách này để cưỡng bức người phụ nữ sao? vừa vừa cho đụng vào.



      Cúc Như Khanh cười giận, “ đường đường là chủ tịch Cúc thị, cưỡng bách em, phải em nên cảm thấy vinh hạnh sao?”



      Đây là vinh hạnh à!



      Mặc Thiên Trần giọng căm hận, “ chỉ tay chân hèn hạ vô sỉ, há mồm cũng là hạ lưu!”



      phải em rất thích hôn sao?” vờ tiếp cận bờ môi.



      “Tôi ghê tởm nụ hôn của rồi! Tôi thà hôn con heo cũng hôn …” Mặc Thiên Trần lời còn chưa dứt, tránh kịp, hung hăng cắn lên môi , chút thương hương tiếc ngọc, cố tình muốn cắn chết .



      Mặc Thiên Trần vương tay bắt lấy mặt, muốn đẩy ra, nhưng tay vừa chạm đến da tay tay khác của khống chế được , còn giơ cao lên đỉnh đầu, môi đau quá, người đàn ông này quả là phát điên cắn

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 277: Ngược : Tìm ra thân thế con (5)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P




      Đau…



      Mặc Thiên Trần rất lâu rồi thấy người đàn ông này điên cuồng như thế, hàm răng của cắn rất sâu vào bờ môi mềm mại của , tựa như muốn cắn chết vậy, môi đau đến khó chịu, lòng càng đau đến muốn mất cảm giác.



      ngửi thấy mùi máu tươi, từ trong miệng chảy ra, có phải bị cắn chết như thế ?



      chỉ cắn , còn cho hít thở, hai bờ môi mỏng gắt gao khít chặt cho gian, hàm răng cắn sâu.



      đau đến sắc mặt tái nhợt, tưởng như sắp ngất , buông ra, “Thay vì để người khác đánh chết em, bằng bây giờ cắn chết em!”



      Mặc Thiên Trần hô hấp còn khó khăn, chứ đừng chuyện đấu võ mồm với , miệng cứng đờ, bị cắn đến như vậy, chỉ cảm giác khí càng lúc càng mỏng, còn bờ môi đau đến chịu nổi.



      Cả người , bị giữ chặt trong tay, mềm nhũn ngã người, lại tình cho ngã, muốn cả bộ dáng của phơi bày trước mắt .



      Mặc Thiên Trần môi đau đến ra lời, ánh mắt cực kỳ tức giận trợn trừng nhìn , là cắn chết tôi, hoặc là để tôi ra ngoài!



      Cúc Như Khanh thấy đến bây giờ còn muốn ra ngoài, cực kỳ tức giận tay xé nát quần tây của , khiến người mảnh vải che thân, giọng căm hận, “ ! Em cứ như thế ra ngoài !”



      sao có thể tàn nhẫn như vậy?



      Mặc Thiên Trần nhìn qua rèm cửa sổ, đứng ngoài cửa là người của Ám Dạ, ràng là muốn nhục nhã, thả , nhưng như vậy làm sao có thể ra ngoài?



      buông ra, Mặc Thiên Trần mềm người ngã xuống giường lớn, hận ! hận !



      Cúc Như Khanh thêm gì, xoay người ra khỏi phòng, phân phó, “Trông chừng ấy! Nếu để ấy chạy thoát, tất cả các người chỉ có con đường chết!”



      Cúc Như Khanh ngồi ở phòng khách dưới lầu buồn bức muốn bốc hỏa, chưa từng tức giận như vậy.



      Mặc dù sớm đoán được có ngày biết chân tướng, phản ứng kịch liệt, tuy nhiên ngờ nó lại xảy ra trong lúc này, là lúc và Phí Cường Liệt đối đầu kịch liệt, nếu là bình thường, đối xử với như vậy.



      Nhưng bây giờ tình thế nguy cấp, nếu cứ nghe lời , dù bình thường mưu lược, nhưng tại cũng chỉ biết than tiếng.



      Để bảo vệ an toàn cho , cũng dùng hết thủ đoạn, dù có giận cỡ nào, cũng muốn để phải vứt xác đầu đường.



      Mặc Thiên Trần ở trong phòng rơi lệ, chịu nổi nữa, vì sao thả ?



      bao lần giam cầm , cho tự do, hận cường quyền bá đạo, cũng hận giấu diếm chân tướng, càng hận cho gặp con .



      Người đàn ông như vậy, muốn ? làm sao đây?



      ! bao giờ nữa!



      Những gì còn sót lại, chỉ có hận, hận.



      Qua hai ngày, Mặc Thiên Trần vẫn ở trong phòng, lo cho Mặc thị, cũng rất nhớ con , nhưng thấy bóng dáng Cúc Như Khanh đâu.



      “Tôi muốn gặp chủ tịch của các người!” Mặc Thiên Trần đập cửa.



      Trần Tiêu ở ngoài của đáp: “Thiếu phu nhân, chủ tịch , ăn cơm trước, rồi tiên sinh đến.”



      ăn cơm, phải muốn, mà ăn vô! có chút khẩu vị, nhưng tại, nhìn đến chén cơm đặt bàn, vẫn còn bốc hơi nóng kia.



      Mặc Thiên Trần từ từ ngồi xuống, cố nuốt từng miếng cơm, vừa ăn vừa khóc, nước mắt lăn vào chén cơm, biết là làm thế nào ăn xong chén cơm này, cũng biết mất bao lâu mới ăn xong, chỉ biết, chẳng khác nào con rối, cái xác hồn, bị Cúc Như Khanh nắm vững trong tay.



      vẫn ngồi như vậy, nhúc nhích, đợi Cúc Như Khanh. Tối đến, vào phòng, bước tới cạnh .



      “Tôi muốn đến công ty, hai ngày tôi làm rồi.” Mặc Thiên Trần nhìn , nhìn bức tường chuyện.



      Cúc Như Khanh than tiếng: “Trần, Mặc thị thay em giải quyết, em phải lo.”



      …” Mặc Thiên Trần lập tức đứng lên, vọt tới trước mặt , “Tại sao lại giải quyết công việc của Mặc thị? Người nào trao quyền cho rồi hả?”



      “Hôm qua tới đó, tất cả cổ đông đều rất hoan nghênh, em xem tin tức nên biết, cổ phiếu của Mặc thị xuôi chèo mát mái mà!” nhàn nhạt.



      …” Mặc Thiên Trần đẩy cái, dĩ nhiên biết, mấy cổ đông kia đều rất thích Cúc Như Khanh, vì tài phú nhiều thế lực lớn, có làm núi dựa cho Mặc thị, là chuyện bọn họ cầu còn được, Cúc Như Khanh nước cờ này, quả là đẩy Mặc Thiên Trần vào ngõ cụt.



      “Vậy tôi đâu?” cười khẩy.



      em khỏe, cần ở nhà nghỉ ngơi.” Cúc Như Khanh nhíu nhíu lông mày.



      Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm , “Nếu tôi vẫn nghỉ ngơi như vậy, Mặc thị có phải đổi chủ rồi ? Có phải có ý với Mặc thị, nhân cơ hội này, muốn nhét nó thành công ty con của mấy người? Cúc Như Khanh, nếu dám làm vậy, tôi nhất định liều mạng với !”



      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , hồi lâu mới trầm lặng : “Trong lòng em, chính là người như vậy sao?”



      “Cả người như vậy cũng bằng!” Mặc Thiên Trần tức giận, “Tôi muốn nhúng tay vào chuyện của Mặc thị, thả tôi ra, ngày mai tôi muốn tới công ty tự mình làm việc.”



      “Chờ qua thời gian này, lại cho em ra ngoài.” Cúc Như Khanh đè nén hỏa khí, “Em yên tâm, Mặc thị mãi mãi là của em, chưa từng mơ ước, trước kia có, về sau cũng có.”



      lừa gạt tôi như vậy, tôi tin nữa!” giờ cần biết gì, Mặc Thiên Trần chính là chịu tin.



      Cúc Như Khanh cười khổ, “Tất nhiên rồi, cho tới bây giờ em cũng có tin lòng đối đãi em đâu.”



      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, xoay người ra ngoài.



      chán nản dựa vào vách tường, phải làm sao?



      Trong mắt người khác, là người chồng tốt tới cỡ nào, còn đích thân giúp quản lý công ty, làm cổ phiếu công ty tăng giá, được các cổ đông thích.



      Chỉ có biết, căn bản , phải!



      chỉ lợi dụng quyền lực áp bức , che giấu , giam cầm , trước mặt mọi người giả làm người tốt, ra sau lưng tống vào trong đau khổ, luôn miệng bảo vệ , nhưng lại cho phép rời khỏi !



      Mỗi lần làm chuyện gì đều cho ai biết mục đích, người khác đều mù quáng sùng bái , chỉ biết trong lòng rốt cuộc nghĩ cái gì! Nhưng Mặc Thiên Trần biết, chính là người đàn ông dã man hiểu chuyện!

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 278: Ngược : Tìm ra thân thế con (6)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P




      Công ty Mặc thị.



      Cúc Như Khanh vẫn như thói quen đến công ty, buổi sáng ở Mặc thị, buổi chiều ở Cúc thị, tối đến Ám Dạ.



      “Cúc tiên sinh, café của ngài.” Triển Thanh Thanh là trợ thủ của Mặc Thiên Trần, giờ Mặc Thiên Trần nghỉ ngơi, Cúc Như Khanh tới công ty quản lý, dĩ nhiên trở thành cấp trực tiếp của .



      “Ừ!” Cúc Như Khanh gật đầu, tiếp tục vùi đầu giải quyết công .



      “Cúc tiên sinh…” Triển Thanh Thanh vẫn gọi được cho Mặc Thiên Trần, nghe cổ đông công ty , Mặc Thiên Trần khỏe, chị em với nhau, lẽ ra nên thăm Mặc Thiên Trần.



      Cúc Như Khanh nhìn cái, biểu lộ gì, đáp: “Chuyện công , chuyện tư đợi tan việc rồi .”



      “Dạ! Biết!” Triển Thanh Thanh bình thường quan hệ cấp cấp dưới với Mặc Thiên Trần ràng, nhưng bây giờ Mặc Thiên Trần có ở đây, ít nhiều kiêng kỵ Cúc Như Khanh, cũng có nghe Cúc Như Khanh tác phong làm việc rất nghiêm chỉnh.



      Trong cuộc họp.



      Cúc Như Khanh nghiêm túc nghe nội dung cuộc họp, nội dung bao gồm việc trang bị thêm thiết bị sản xuất, gia tăng đầu tư, lần này, có cổ đông lên tiếng chất vấn: “Nếu lần này quay vòng vốn được, phải làm sao?”



      “Tôi đầu tư vào.” Mắt thậm chí còn nhìn.



      vậy, vốn là chuyện tốt, nhưng có người cố tính nghĩ sai, “Đây là công ty Mặc thị, tổng tài rất lâu rồi chưa làm, chúng ta phải nên chờ tổng tài làm quyết định sao?”



      Ý của vị ̉ đông này, đây là Mặc thị, khi để Cúc thị đầu tư, rất khó để đảm bảo Mặc thị trở thành Phí thị thứ hai, cuối cùng cũng rơi vào kết cục bị mua bán lại. Mặc dù Cúc Như Khanh là chồng của Mặc Thiên Trần, nhưng Mặc thị vẫn độc lập kinh doanh từ trước đến giờ, chỉ cần Cúc thị trở thành núi dựa vô điều kiện cho Mặc thị là tốt rồi. Người nghĩ là thế, luôn hy vọng người khác cho mình vô hạn, nhưng mình lại muốn báo đáp người ta.



      Cúc Như Khanh rước bực vào người, nghe mấy cổ đông bắt đầu bàn tán, nhìn bọn họ, “Mặc thị mãi mãi độc lập kinh doanh, cho dù tôi có đầu tư, cổ phần cũng là Mặc Thiên Trần đứng tên, ấy vĩnh viễn là đại cổ đông của Mặc thị, ấy có năng lực dẫn dắt mọi người lên. giờ tôi chỉ tạm thời thay mặt, tôi dùng nhân cách Cúc Như Khanh đảm bảo, mãi mãi bao giờ động đến Mặc thị.”



      Cúc Như Khanh lời vừa hàm ý đảm bảo, vừa hàm ý như lời cảnh cáo, mãi mãi đứng bên cạnh Mặc Thiên Trần, vẫn là người chủ trì đại cuộc Mặc thị, mặc dù động đến phân hào của Mặc thị, nhưng tuyệt đối cho phép cổ đông bất kính với Mặc Thiên Trần, ai làm trái là đối nghịch với Cúc Như Khanh .



      sử dụng uy lực lần, rốt cuộc cũng chiếm được đồng tình của tất cả cổ đông, tiếng vỗ tay vang lên nước triều, dù thế nào, chủ tịch Cúc thị - mấy chữ này giang hồ như lệnh bài! Nếu hứa hẹn, bọn họ còn dám tin!



      Hơn nữa, dẫn dắt Mặc thị chưa được mấy ngày, danh tiếng Mặc thị trong chốc lát liền nổi trội, chỉ vậy, cổ phiếu công ty cũng tăng theo.



      Buổi sáng Cúc Như Khanh làm việc ở Mặc thị, chiều đến lại chạy tới Cúc thị, Khang Hạo gõ cửa bước vào, “Tiên sinh, công ty có đống văn kiện cần ngài ký gấp!”



      “Ừ…” chỉ đáp tiếng.



      “Tiên sinh, bận rộn như vậy, buổi tối còn phải làm đến khuya, có phải cãi nhau với thiếu phu nhân rồi ?” Khang Hạo cả gan hỏi câu.



      Cúc Như Khanh hề ngẩng đầu, chỉ : “Xem ra cậu còn rảnh nhiều quá nhỉ, chú Nghiêm với tôi, trong xưởng cần công nhân làm thêm, cậu tới đó !”



      “Tiên sinh, đừng… Đừng vậy mà, tôi phải quan tâm ngài sao?” Khang Hạo lập tức đáp, “Tôi cũng chỉ hy vọng ngài và thiếu phu nhân sớm ngày tốt đẹp mà!”



      Cúc Như Khanh ngẩng đầu lên nhìn , ý bảo tiếp, Khang Hạo cười , “Mặc dù ngài cái gì cũng rất chính xác, nhưng lại nhìn thấu chuyện này, phải ?”



      “Có gì thẳng, đừng thừa nước đục thả câu.” Cúc Như Khanh hừ tiếng, đúng là nhìn thấu được tình cảm của Mặc Thiên Trần.



      “Được được được, tôi !” Khang Hạo tiếp, “Người phụ nữ lúc ở giường mà gây gổ, rất hay ngược, nếu ấy cần nhất định là muốn, nếu thương, nhất định là …”



      Cúc Như Khanh nhíu nhíu mày, Khang Hạo : “Tôi dùng kinh nghiệm hơn hai mươi năm đấy, tuyệt đối chính xác.”



      “Nếu cậu còn muốn tiếp, tôi chuyển cậu sang bộ phận PR.” Cúc Như Khanh xong cúi đầu làm việc.



      “Tôi lập tức thúc giục hàng.” Khang Hạo quyết định ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.



      Ám Dạ.



      Cúc Như Khanh ra lệnh cho Trần Ích, nhất định phải giám sát mọi động tĩnh của Phí Cường Liệt, Phí Cường Liệt nhất định cam tâm thất bại dưới tay , nhất định trở lại gây chuyện.



      “Tình hình bây giờ ra sao?” hỏi.



      “Thưa chủ tịch, Phí Cường Liệt rất yên tĩnh, lần trước trong lúc chạy trốn bị thương, bây giờ còn dưỡng thương, tạm thời có động tĩnh.” Trần Ích đáp.



      Cúc Như Khanh đốt điếu thuốc, “Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền ra sao?”



      “Bọn họ cũng im lặng, Nhị thiếu gia và Chu Tiểu Kiều đồng lòng, cùng sống chết với Phí Cường Liệt.” Trần Ích báo cáo tình hình.



      Bên phía Cúc ông cụ cũng có tin tức gì, Cúc Như Khanh nghĩ, lần này Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền phải bồi thường tiền, chắc dám đến chỗ ông cụ, Cúc thị và Phí thị vốn hợp, Cúc ông cụ biết từ lâu, nếu hai em họ còn có mặt mũi đến tố cáo, vậy làm người ta chết cười!



      Cúc Như Khanh giải quyết xong chuyện công ty, là lúc trời vừa rạng sáng, mỗi ngày đều để mình bôn ba trong công việc, muốn nghĩ đến chuyện khác, dường như chỉ có như vậy, mới có thể quên Mặc Thiên Trần như kim châm đâm vào lòng .



      kéo cái bóng dài trở lại biệt thự, hỏi Trần Tiêu, “ ấy thế nào rồi?”



      “Hôm nay thiếu phu nhân chịu ăn cơm, cũng có động tĩnh gì.” Trần Tiêu mở cửa.



      Cúc Như Khanh bước vào mở đèn, thấy như con mèo con co rúc bên giường lớn, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt nhắn vẫn còn nước mắt, vươn tay dời đến gò má, nhưng rồi lại cứng rắn ngừng lại.



      “Đừng cáu kỉnh với , dậy ăn cơm, sau đó đỉ ngủ, ở bên lâu như vậy, en cũng nên biết, tức giận với em cũng có được gì đâu.” Giọng hơi nguội lạnh.



      Mặc Thiên Trần xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía , “Tôi phải heo nuôi, ngoài ngủ chỉ biết ăn.”



      Cúc Như Khanh thấy còn giận, chỉ : “Trần Tiêu vừa bưng vào chén cháo tôm, dậy ăn rồi ngủ tiếp.”



      cần chủ tịch Cúc phí tâm, tôi đói.” Mặc Thiên Trần vẫn chịu.



      Cúc Như Khanh thản nhiên : “Hôm nay, công ty tiến hành lắp đặt thiết bị sản xuất mới, các cổ đông hỏi khi nào em làm?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :