1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 254: Ngược : Em chỉ muốn (3)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      Triển Thanh Thanh hừ tiếng, “Vừa hay lại gặp nhau rồi! Xem ra thủ đoạn của ta còn rất nhiều!”



      Mặc Thiên Trần bỏ mấy lá bài tay xuống lẫn vào đống bài bàn, Triển Thanh Thanh kêu to, “Đại tiểu thư, chị ăn gian!”



      “Mắt còn bận đặt người Chu Tiểu Kiều, còn muốn chơi nữa à?” Mặc Thiên Trần nhíu mày.



      “Sao có thể như vậy được, chị còn lý nữa!” Triển Thanh Thanh dù , nhưng ánh mắt lại nhìn về Chu Tiểu Kiều.



      Lúc này, Cúc Như Phong và Chu Tiểu Kiều sánh vai bước tới.



      “Phong thiếu gia, buôn bán tốt chứ?” Trần Ích trực tiếp hỏi .



      Cúc Như Phong cười, “Rất tốt, hôm nay mấy vị ghé thăm, chơi có vui ?”



      Cúc Như Khanh vẫn im lặng, chỉ nhìn về phía Mặc Thiên Trần giơ giơ tay, Mặc Thiên Trần đứng lên về phía , kéo ngồi bên cạnh, mới : “Như Phong có thể chơi ván ?”



      Cúc Như Phong nghe xong, “Nếu chủ tịch vậy, tôi khách khí nữa.” ngồi xuống, với Chu Tiểu Kiều, “Tiểu Kiều, em cũng ngồi .”



      Chu Tiểu Kiều đưa mắt về phía ghế của Triển Thanh Thanh, Triển Thanh Thanh lờ , : “Đùi của Phong thiếu gia là ghế ngồi tốt nhất rồi, sao biết tận dụng nhỉ?”



      Chu Tiểu Kiều tất nhiên ngồi lên đùi Cúc Như Phong, người ở phía sau lập tức mang ghế đến cho ta, ta nhìn cũng nhìn, rất ràng, ta quan tâm phải là có ghế ngồi hay , mà là ngồi ở chỗ nào.



      Cúc Như Khanh, Trần Ích và Cúc Như Phong đều yên vị, Triển Thanh Thanh tất nhiên tham dự, nhưng chính là muốn cho Chu Tiểu Kiều ngồi, trong khoảng thời gian ngắn Chu Tiểu Kiều nhất thời cũng làm gì được .



      Mặc Thiên Trần biết tính khí của Triển Thanh Thanh, nhanh mồm nhanh miệng lại hào phóng, mất hứng với ai giấu trong lòng, mà lập tức nổ súng với đối phương. Còn về chuyện lần trước trong buổi tiệc Chu Tiểu Kiều mang chuyện của phơi ra, làm Cúc Như Khanh khó chịu, Mặc Thiên Trần cũng lên tiếng, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Cúc Như Khanh.



      Cúc Như Phong lập tức : “Vị tiểu thư này, mời ngồi bên cạnh Trần Ích.”



      “Tại sao phải ngồi bên cạnh Cúc Như Phong?” Triển Thanh Thanh lại trừng mắt về phía Chu Tiểu Kiều, quả nhiên lại bám lấy tên đàn ông chẳng ra sao mà!



      Trần Ích lại bảo: “Phong thiếu gia, người tới là khách, Chu tiểu thư và cậu đều là chủ, tiếp khách chu đáo là chuyện nên làm.”



      Triển Thanh Thanh lập tức chuyển sang Trần Ích, quả nhiên đàn ông Cúc thị đều bảo vệ phụ nữ rất tốt!



      Chu Tiểu Kiều vẫn gì, chỉ nhìn về phía Mặc Thiên Trần, thấy từ lần ở trong buổi tiệc Phí thị, Mặc Thiên Trần gặp phải đả kích tinh thần những suy sụp, mà còn gò má đỏ ửng, quan hệ với Cúc Như Khanh ngày càng tốt, khiến ta vạn phần ngờ được.



      “Các người từ từ chơi , đúng lúc tôi có cuộc điện thoại gấp.” Chu Tiểu Kiều biết Triển Thanh Thanh làm khó ta, nên thể bị Triển Thanh Thanh đánh gục dễ dàng như vậy được.



      Chu Tiểu Kiều xong rời , Triển Thanh Thanh mới lên tiếng, “Nếu Phong thiếu gia muốn chơi bài với Cúc tiên sinh, tôi kiêng dè né ra, tránh việc Phong thiếu gia thua tôi mách bài.”



      Cúc Như Phong trợn mắt, người phụ nữ này đúng là miệng lưỡi, chưa bắt đầu đánh rủa thua.



      Triển Thanh Thanh xong vui tả nổi đến ngồi bên cạnh Trần Ích, sau đó Mặc Thiên Trần kéo vô trong ngồi, hai người phụ nữ ngồi giữa, Cúc Như Khanh bắt đầu chơi bài với Cúc Như Phong, còn Trần Ích đứng phía sau Cúc Như Khanh, quan sát xung quanh.



      “Vừa rồi sao thừa dịp ngồi lên đùi Trần Ích luôn?” Mặc Thiên Trần nhạo báng Triển Thanh Thanh.



      Triển Thanh Thanh trừng , “Em đây phải giúp chị hả giận rồi à?” Trừng xong, lại lặng lẽ : “Em chỉ thoải mái, chứ hào phóng đâu, đại tiểu thư, chị đừng lẫn lộn, em đâu có đần như vậy mà ngồi lên đùi của ta. Điều này cũng thể được hai chúng ta vừa thanh tú vừa giống chuyên gia, phải ?”



      “Ngừng!” mà còn tự biên tự diễn nữa, Mặc Thiên Trần phun mất.



      Cúc Như Khanh và Cúc Như Phong bắt đầu chơi bài, người chia bài là người của Cúc Như Phong, nhưng dù sao cũng là lần đầu đến sòng bạc, thể sánh được với Ám Dạ lừng lẫy của Cúc Như Khanh, Cúc Như Phong thua, là chuyện ngoài dự tính.



      Lúc Cúc Như Phong bắt đầu thất bại, Cúc Như Khanh kết thúc luôn ván bài.



      “Đừng đùa nữa! Cậu căn bản phải đối thủ của tôi.” Cúc Như Khanh đứng lên, tay nắm hông Mặc Thiên Trần. Trong lời đầy dụng ý cảnh cáo, cần phải chơi nữa, nếu kết quả cuối cùng vẫn khó thừa nhận.



      Cúc Như Phong nghe thấy mấy lời đó, ý tứ ràng, Cúc Như Phong cậu chơi cái gì cũng xứng làm đối thủ của tôi, cho dù là bài hay là công ty, “Vậy cần chơi nữa.”



      vừa xong, lập tức có nhóm vệ sĩ vạm vỡ đứng ra ngáng đường của Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần lập tức nắm chặt cánh tay Cúc Như Khanh, an ủi , “ sao!”



      Trần Ích cũng đẩy Triển Thanh Thanh về phía sau, Triển Thanh Thanh mắng to, “Cúc Như Phong, có phải thua chịu được ? Thua ván bài mà dùng tới vũ lực ở đây, sau này còn ai dám tới đây chơi nữa?”



      “Câm miệng!” Cúc Như Phong đen mặt nhìn chằm chằm Triển Thanh Thanh, “Đầu tiên phải là con đàn bà này!” Ai kêu làm Chu Tiểu Kiều khó chịu.



      “Thanh Thanh…” Mặc Thiên Trần vội vàng kéo Triển Thanh Thanh qua, “Em bớt tranh cãi được !”



      Cúc Như Phong còn chưa kịp động thủ nhóm vệ sĩ khác vây quanh Cúc Như Khanh, khiến bọn họ trở tay kịp.



      Mặc Thiên Trần thầm thở phào nhõm, ra Cúc Như Khanh sớm mai phục ở đây, càng thêm xác định người đàn ông này, lần nào làm việc cũng đều rất thận trọng.



      Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần nghênh ngang rời , bỏ lại Cúc Như Phong tức đến đập bàn đập ghế.



      Lúc Mặc Thiên Trần và Chu Tiểu Kiều gặp lại, chuyện qua được tuần.



      Ngày đó, Mặc Thiên Trần hẹn gặp khách hàng ở quán café, còn Chu Tiểu Kiều vừa lúc hoàn tất xong vụ làm ăn, ta tới, “Người đàn ông kia thực là Cúc Như Khanh sao?”



      “Chuyện này liên quan gì đến Chu tiểu thư nhỉ?” Mặc Thiên Trần cười lỡ đễnh.



      Chu Tiểu Kiều giọng căm hận, “Thế giới này làm gì có chuyện kỳ diệu như vậy, đánh chết tôi, tôi cũng tin.”



      Mặc Thiên Trần nhàn nhã bưng ly café lên, “Vậy ý của Chu tiểu thư là: Như Khanh vì danh dự của tôi mới như thế, đúng ?”



      “Đúng thế!” Chu Tiểu Kiều cắn răng nghiến lợi.



      “Vậy chứng minh được cái gì nhỉ?” Mặc Thiên Trần chậm rãi uống hớp café.



      …” Chu Tiểu Kiều tức đến được.



      Mặc Thiên Trần tự hào, “Nếu Chu tiểu thư được, vậy để tôi , điều đó chứng minh được Như Khanh tốt với tôi thế nào!”

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 255: Ngược : Em chỉ muốn (4)

      Edit: Pink Kiêu Sa

      Beta: N.P



      biết xấu hổ!” Chu Tiểu Kiều cực kỳ tức giận, “ làm ra chuyện như thế, còn chịu rời khỏi ấy, mang đến cho ấy bao nhiêu tổn thất về danh dự, phải biết chứ?”



      “Chú ý hình tượng! Chu tiểu thư.” Mặc Thiên Trần chỉ về phía mấy người khác trong quán nhìn Chu Tiểu Kiều, cười nhạt, “Nếu tôi rời khỏi ấy, là giúp rồi! Tôi làm sai nữa đâu!”



      căn bản xứng với ấy!” Chu Tiểu Kiều chống hai tay lên bàn.



      “Nếu quỳ gối cạnh chân tôi cầu xin tôi, tôi niệm tình trước mắt Như Khanh mấy câu, để ấy nhìn được cái.” Mặc Thiên Trần giương môi cười, “Tôi cũng chiếu cố chỉ có mới xứng với ấy, sao hả?”



      nghĩ tôi tin chuyện ma quỷ này của sao?” Chu Tiểu Kiều bưng ly café tạt về phía Mặc Thiên Trần.



      Mặc Thiên Trần né kịp, mắt thấy bị tạt rồi, đôi bàn tay cầm ly café, dùng lực mạnh mẽ ném lại, café lập tức tạt về hướng ngược lại.



      “Khanh…” Chu Tiểu Kiều thét lên.



      Cúc Như Khanh buông ly ra, ôm lấy Mặc Thiên Trần, hai người cùng nhìn Chu Tiểu Kiều bị café tạt ước hết người, Chu Tiểu Kiều ném ly café, còn mặt mũi nào trước tiếng cười vang của người xung quanh.



      “Như Khanh, đến rồi à.” Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn cười.



      Cúc Như Khanh gật đầu, rồi quay sang nhìn Chu Tiểu Kiều, “ cần biết ở đây uy hiếp Trần, có bao nhiêu ý định với tôi, tôi cũng cho biết, đời này kiếp này, tôi chỉ cần mình Trần. Lần này tạt lên người là café, lần sau, có khả năng, chính là máu của .”



      Chu Tiểu Kiều nhìn , “ quá xem trọng mình rồi! Bảy năm trước tôi có thể cần , bây giờ cũng vậy! phải tôi được, mà có thứ, tôi nhất định phải lấy được.”



      Đó là vật gì, ta , xoay người ra ngoài. Chu Tiểu Kiều có kiêu ngạo của bản thân, cho dù giở thủ đoạn với Mặc Thiên Trần thế nào, thứ, ta vẫn cảm thấy ta chiếm thế thượng phong, là ta cần Cúc Như Khanh.



      Mặc Thiên Trần chưa từng gặp người phụ nữ nào lại tự dát vàng lên mặt mình như vậy, nhịn được : “Nếu tự cho phép mình cao ngạo như vậy, cần gì cứ cầu cạnh Như Khanh như tên ăn xin tình thế chứ!”



      tức giận nhìn Chu Tiểu Kiều bỏ , sau đó với Cúc Như Khanh, “Sao ta lại làm ra vẻ như thế? Chuyện tình cảm có gì hay mà khoe khoang chứ.”



      Cúc Như Khanh tức giận kéo ngồi xuống, “Bảy năm trước, Chu gia có thể là quan trường đắc ý, đông như trẩy hội, lúc đó ta là đại tiểu thư vạn người theo đuổi, tính tình tự nhiên khoe khoang thôi, đúng ?”



      “Vậy sao? Tình cảm nam nữ là chuyện hai bên tự nguyện, hạnh phúc hay hạnh phúc, vui vẻ hay sung sướng căn bản đâu cần ý kiến của người khác, cũng đâu phải địa vi cao bao nhiêu được quyết định. Dù sao em cũng ưa ta hay ra vẻ vênh váo thị uy, giống kiểu đàn ông thế giới đều phải quỳ gối dưới cái váy màu thạch lựu của , mà biết mình có được ai hay ?” Mặc Thiên Trần vẫn còn bực mình.



      Cúc Như Khanh gọi lại hai ly café, “Bảy năm trước, lúc đó chỉ lao vào công việc, lạnh nhạt với ta, nên khi ta đòi chia tay, cũng níu kéo. Bây giờ ta kiêu ngạo là người chia tay trước, Trần xem đúng ?”



      “Lạ , sao lại đề cao người khác, tự hạ uy phong mình rồi.” Mặc Thiên Trần lầu bầu, “ giống tác phong của !”



      “Vì sau đó gặp được Trần, chẳng lẽ phải may mắn sao?” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười.



      Mặc Thiên Trần mím môi cười, đúng là may mắn, hai người dù cùng đoạn đường rất xa rồi, nhưng thời gian kết hôn lại chưa đầy năm!



      Cúc Như Khanh nắm tay , “Trần, cả đời này, chỉ muốn em…”



      Mặc Thiên Trần rưng rưng cười, “Em cũng thế…”



      “Em cũng là cái gì?” thấy chỉ nửa.



      “Em cũng chỉ muốn .” Mặc Thiên Trần thẹn thùng, “Cho dù có bao nhiêu người đến phá chúng ta, em cũng đổi ý mãi mãi ở bên cạnh .”



      Cúc Như Khanh cười, “Trần nghĩ được như vậy rất vui.”



      cứ nghĩ giận dỗi, ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy, Cúc Như Khanh rất yên lòng, có thể dồn toàn lực đối phó Phí thị rồi.



      Mặc Thiên Trần bây giờ lo nhất là Phí Cường Liệt, Nhâm Thần Phong và Chu Tiểu Kiều ba người liên thủ, Cúc Như Khanh tất nhiên nhìn ra được, “Đừng lo, bắt đầu thu lưới, từ năm mười lăm tuổi đối diện với mấy loại đấu tranh này, quen rồi.”



      Mặc Thiên Trần thấy như , cảm thấy trong lòng nổi lên tư vị khác, nắm chặt tay , “Nhưng em thương , đau lòng cho khi đó, cũng đau lòng cho bây giờ…”



      Cúc Như Khanh kéo đầu của qua, kiềm chế được hôn lên môi , “Thứ đàn ông muốn đối mặt, chính là chỗ này.”



      liếm liếm vào bờ môi, lại giọng khàn khàn, “Đương nhiên, thích dáng vẻ Trần thương hơn.”



      “Xấu quá!” đỏ mặt, “Lại ức hiếp em, là người xấu…”



      cười, “Phải rồi! làm kẻ xấu xa cũng chỉ muốn ức hiếp em… Trần, có thích được ức hiếp ?”



      với nữa!” Mặc Thiên Trần vội vàng chống nửa người lên ngực đứng dậy, “Khách hàng của em sắp đến rồi!”



      “Trần vẫn chưa trả lời , có thích ức hiếp ?” thuận theo .



      Mặc Thiên Trần hừ tiếng, “Thích thế nào? thích thế nào?”



      “Nếu em thích? ức hiếp em đến khi nào em thích mới thôi.” giả vờ kéo vào ngực.



      bá đạo điều kiện!” lầu bầu.



      Cúc Như Khanh cười, “ bá đạo với em…” còn chưa cười, thấy Mặc Thiên Trần cầm tư liệu khách hàng tay, “Là khách hàng ở thành Tây?”



      “Ừ! Lần trước em dẫn bọn họ xem xưởng rồi, lúc đó chỉ ký dự thảo, hôm nay xem xét sửa đổi mấy điều khoản rồi thông qua luôn.” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Có gì được à?”



      Cúc Như Khanh cầm tài liệu lên nhìn, “Tiền hàng tháng ngày ba mươi mới nhận, công ty em sản xuất xong nhóm hàng này cần thêm ba mươi ngày nữa, tiền hàng tổng lại phải là sáu mươi ngày sau mới nhận được. Trần, nếu vụ làm ăn này lỗ vốn, em nghĩ sao?”



      “Sao lại vậy?” Mặc Thiên Trần rất tin tưởng , nhưng tại sao mới được?



      Cúc Như Khanh chỉ thở dài, “Em có tin ?”



      “Em đương nhiên là tin .” Mặc Thiên Trần nhìn , nếu muốn , cũng hỏi nữa, “Em ký hợp đồng với ông ta nữa là được chứ gì.”



      Hai người khách hàng ở thành Tây đến, Mặc Thiên Trần cau mày, “Vậy em phải sao với ông ta đây?”



      “Để cho!” Cúc Như Khanh ý bảo đừng gấp.



      …” Mặc Thiên Trần dở khóc dở cười.



      “Mặc tiểu thư, khỏe chứ…” Khách hàng duỗi tay về phía , bị Cúc Như Khanh cản, “Xin chào, tôi là cán bộ của công ty Mặc thị, hôm nay hẹn tới, là để với , hợp đồng này chúng tôi làm nữa.”



      dưng thành cán bộ công ty hồi nào rồi? Mặc Thiên Trần đứng bên nghe đàm phán với khách hàng.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 256: Ngược : Kỉ niệm kết hôn (1)

      Edit: Pink Kiêu Sa

      Beta: N.P



      “Mặc tiểu thư, chuyện này…” Chuyện gì xảy ra vậy? Người khách hiểu, “Bên làm thể là tốt, chúng tôi tính giá thấp, mấy người cũng nhận hợp đồng rồi, chúng ta ký mấy điều khoản, bây giờ đổi ý là đổi ý sao?”



      Cúc Như Khanh vừa nghe giá tiền thấp mà Mặc Thiên Trần còn nhận đơn, khỏi trầm giọng, “Bây giờ chưa chính thức ký hợp đồng, đến mức bị truy cứu trách nhiệm pháp lý, cũng chính vì mấy người ép giá, chúng tôi tính tính lại giá vốn, nhận thấy hợp lý. Vì thế, nên tìm công ty khác .”



      “Lý tiên sinh, ngại quá, hôm nay đột nhiên phải với như vậy, còn làm phiền phải chuyến.” Mặc Thiên Trần thái độ cứng rắn như Cúc Như Khanh.



      “Hừ! Chẳng lẽ tôi sợ tìm được công ty khác sao! Khách hàng quay đầu, “Tôi còn định cho giá thấp hơn giá công ty ra nữa!”



      “Tốt quá, chúng tôi cũng đây.” Cúc Như Khanh kéo Mặc Thiên Trần .



      thôi!” Mặc Thiên Trần cũng đành phải .



      Cúc Như Khanh quyết định nhận đơn đặt hàng thành Tây, nhất định là có ý của , dù sao đơn hàng này, lời cũng tương đối ít, năm nay tình hình kinh tế vào mùa hè, có chút trì trệ.



      Mặc dù thành Tây tình hình vẫn như dầu sôi lửa bỏng, các cao ốc bắt đầu mọc đầy rẫy, nhất thời thành Tây trở thành mảnh đất giao thương được quan tâm nhất, người dân ở đó cũng rất hy vọng.



      Vào lúc này, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần lại chuẩn bị kỷ niệm ngày kết hôn.



      Người ta , kết hôn năm gọi là đám cưới giấy, ý nam nữ mới kết hôn, tình cảm vẫn giống như tờ giấy yếu ớt, đâm cái rách ngay.



      Kỷ niệm năm ngày cưới, Mặc Thiên Trần hy vọng có thể trải qua ngày này với Cúc Như Khanh có ý nghĩa chút, vì từng , hai người phải ở bên nhau đến đám cưới vàng, đám cưới kim cương, bây giờ giống như khởi đầu cho cuộc sống tốt đẹp, đương nhiên thể đùa được.



      Mặc Thiên Trần nghĩ, mấy ý tưởng hoa tươi rượu ngon đều cũ hết rồi, mà ngày nào cũng bận rộn, có lấy khoảng gian yên tĩnh, để hai người họ có thể cùng chờ đợi đêm nay!



      Mặc Thiên Trần còn chưa tan việc gọi cho Cúc Như Khanh, “Như Khanh, tối nay em có mấy tiết mục, có rảnh cùng tham gia ?”



      “Tối nay? sợ còn phải tăng ca, Trần, em về nhà trước, buổi tối cần đến đây đâu, còn phải gặp khách hàng.” Cúc Như Khanh đáp.



      “Vậy… Được rồi!” Mặc Thiên Trần có chút thất vọng, cúp máy.



      cũng biết mấy ngày nay, Cúc Như Khanh bận rộn công việc, cũng hiểu, dù sao cũng gánh trách nhiệm quá nặng, cho nên hôm nay dù lỡ quên mất, hay là về muộn, cũng vẫn coi trọng ngày kỷ niệm năm kết hôn này của bọn họ.



      Cúc Như Khanh xem hết công văn, thở hơi thư ký gõ cửa bước vào, “Tổng tài, ngài có chuyển phát.”



      “Mang đến đây cho tôi.” Cúc Như Khanh nhìn hộp chuyển phát đóng gói rất tốt, rồi ý bảo thư ký ra ngoài.



      khách hàng quan trọng gặp mặt xong, chạy về nhà là mười giờ tối, Mặc Thiên Trần xem sách, thấy về, bỏ sách vui vẻ chạy ra đón.



      “Như Khanh, về rồi! Mệt , tắm trước !” tắm xong rồi.



      “Được!” Cúc Như Khanh cởi cà vạt và áo sơ mi.



      Mặc Thiên Trần vươn tay xoay vòng, vui vẻ đợi Cúc Như Khanh cùng ra ngoài.



      “Như Khanh, chúng ta ra bờ biển cắm trại , được ?” Mặc dù Aegean Sea cách bờ biển có mấy phút xe, nhưng hai người cũng chưa từng ra đó.



      Cúc Như Khanh ngẩn ra, “Sao đột nhiên lại muốn ra ngoài cắm trại?”



      nghĩ xem, mùa hè cũng tới rồi, hơn nữa tối nay sao rất nhiều! Chúng ta ra ngoài cắm trại, chừng có thể bắt được cua!” Mặc Thiên Trần thấy quên ngày kỷ niệm, chỉ có thể như vậy.



      “Được, vậy bây giờ luôn.” Cúc Như Khanh thay quần áo.



      Hai người đến bờ biển, Mặc Thiên Trần tích cực lấy lều từ cốp xe ra, Cúc Như Khanh muốn giúp, bị đẩy ra, “ tăng ca mệt rồi, em làm xong vào là được!”



      dựng lều rất tốt, bỏ vào trong lều cái đèn led có gắn bình ắc-quy, ánh sáng dù trắng, nhưng chói mắt, thích hợp với ánh sáng ở bờ biển.



      Cúc Như Khanh lấy cây gậy , đùa giỡn con cua bò lên bờ vào buổi tối, “Trần, mau đến xem này!”



      “Con cua đáng quá! Nó tìm đường chạy kìa!” Mặc Thiên Trần vui vẻ nhảy đến bên cạnh , nhìn con cua đó, người nó có mấy điểm hoa văn, nó giơ giơ càng nhìn hai người, bộ dáng như chào hỏi.



      “Trần, nó là cua cái hay cua đực?” Cúc Như Khanh đùa với .



      Mặc Thiên Trần cười ha hả, “Em biết, biết sao?”



      “Dĩ nhiên!” Cúc Như Khanh làm mặt phớt tỉnh, “Nó là cua cái.”



      “Làm sao biết được?” hiểu, “Cơ cấu sinh lý của cua cũng hiểu à?”



      Cúc Như Khanh ôm vào trong lòng, giải thích, “Cua cái theo chủ nghĩa mẫu hệ, đối với việc động phòng rất khắt khe. Mỗi khi thủy triều xuống, nó thị sát hang của cua đực, còn cua đực lúc múa càng của mình, mục đích để khiến con cái phải chú ý đến nó. Lúc đó, cua cái bò huyệt động vừa được sửa xong của cua đực để quan sát, nó phải thị sát hơn trăm hang, mới xác định ứng cử viên trở thành chú rể.”



      Mặc Thiên Trần cười, “Cho nên con cua cái này tìm phòng ốc cho chồng à! Thú vị quá, vậy có biết nó xem bao nhiêu căn nhà rồi ?”



      “Theo được biết, nó xem trăm cái rồi.” Cúc Như Khanh rút cây gậy về, cho con cua rời .



      “Làm sao em biết được có đúng ?” Mặc Thiên Trần cười , “Có phải trêu em cho vui đó?”



      “Sáng sớm ngày mai, nó dẫn ứng cử viên vào vị trí chú rể ra đứng ngoài cửa xếp hàng, cho em đếm, được ?” Cúc Như Khanh cũng cười.



      “Tốt nhất là như vậy!” Mặc Thiên Trần chỉ đùa, cho là .



      Đêm khuya đến, kim đồng hồ chỉ gần mười hai giờ, cọ mặt vào cằm , “Chúng ta vào lều !”



      Cúc Như Khanh ôm lên, hai người vào lều, cát có trải cái chăn, hai người nằm lên đó.



      Lúc này, bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió biển và sóng biển, và tiếng hít thở của hai người.



      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần mặt đối mặt với , đè lên người .



      Cúc Như Khanh giương môi cười, đưa tay phủ lên gương mặt , gương mặt hồng hồng, mắt lóe sáng, giống như ánh sao sáng nhấp nháy bầu trời đêm.



      Mặc Thiên Trần cúi đầu, hôn lên môi , trong lòng nhớ đến, hôm nay là kỉ niệm năm kết hôn của chúng ta, kỉ niệm vui vẻ! Như Khanh…



      Bàn tay bé của thuận thế trượt vào trong ngực , vuốt ve da thịt kiện mỹ của , còn nụ hôn càng lúc thâm tình và nóng bỏng, tay của từ ngực dời xuống, trượt đến phần thắt lưng của , mặt càng lúc càng hồng.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 257: Ngược : Kỷ niệm kết hôn (2) (18+)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      Cúc Như Khanh thấy chưa từng to gan như thế, đôi mắt luôn tĩnh mịch, lúc này cũng đổi sang nhu tình và cổ vũ, muốn tiếp tục động tác.



      Mặc Thiên Trần đón nhận ánh mắt của , mặt càng lúc càng đỏ, giống như phải chủ động, lần này mặc dù là lòng, nhưng nghĩ kĩ lại, trước khi ra trận và lúc vác súng ra trận là khác nhau.



      Hôm nay mặc cái quần cụt chấm hoa, lúc ngồi lên đùi , quần cụt chỉ che đến bắp đùi , vẫn lộ hai chân trắng, người là chiếc áo sơ mi đơn giản, khiến vóc người trở nên lung linh hấp dẫn.



      Cúc Như Khanh thấy lúc này như thiếu nữ thanh khiết, nhưng lại thiếu nét quyến rũ của người phụ nữ đại, thuần thục tháo thắt lưng của ra, nhìn thấy vật tượng trưng cho phái nam của ngẩng lên, chống hai tay lên khuôn ngực kiện mỹ của , đồng thời dời chiếc mông trắng lên phía trước chút, cách lớp vải bao bọc , vừa vặn cũng vây quanh thứ cường tráng của .



      Cúc Như Khanh thân thể căng thẳng khó tự chủ, dù chỉ ở trong gian hẹp, nhưng cảm giác ngọt ngào vẫn ngập tràn đến thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt, khiến nôn nóng muốn rút ngắn thời gian, hai tay duỗi ra, muốn cởi áo của , nhưng bị Mặc Thiên Trần ngăn trở.



      “Trần…”



      “Ông xã, hôm nay là em…” Mặc Thiên Trần nhìn thâm tình.



      thấy càng lúc càng nóng lên, rút lại tay đặt ngực , tự tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của mình ra, Cúc Như Khanh ánh mắt di động theo mười ngón tay của , khi toàn bộ làn da trắng nõn chiếu rọi vào trong mắt tròng mắt dấy lên lửa lớn.



      Mặc Thiên Trần cũng gấp, cúi thấp người, nằm ngực , cúi đầu cắn lỗ tai , “Ông xã, có thích ?”



      “Thích…” Cúc Như Khanh thanh dồn dập.



      Khi thân thể mềm mại kề cận lồng ngực bắt đầu mất khống chế, đôi tay vuốt ve hông , thuận thế trượt vào trong quần, khi tay vừa chạm vào đến mông , liền xoa xoa làn da non nớt, ngón tay tiếp tục tìm tòi, chợt chạm phải dây lưng , tin được, “Em…”



      Mặc Thiên Trần thẹn thùng cười, chỉ mặc cái quần lót hình chữ T, để phối hợp với hành động lớn mật tối nay, chỉ muốn mang lại cảm giác hạnh phúc này cho hưởng thụ.



      “Vậy… Ông xã có thích ?”



      … Thích chết mất…”



      Ngón tay của lần theo sợi dây xuống, rồi chậm rãi ngừng lại, kéo kéo sợi dây, Mặc Thiên Trần ngờ tà ác như vậy, sợi dây nhàng chạm vào đóa hoa của , lúc sợi dây vừa chạm đến nơi mềm mại nhất của , khó khăn ngâm ra tiếng.



      “Ông xã…”



      Bộ dáng kiều mỵ của phản chiếu hết vào mắt , Cúc Như Khanh tiếp tục đùa bỡn , khiến phải ngâm xướng tiếng sau cao hơn tiếng trước, sau đó mới vươn tay khác trượt đến đóa hoa, vuốt những giọt nước ngừng tràn ra, động tình khiến đóa hoa càng lúc càng rỉ nước nhiều hơn, nên phải chỉ là vài giọt, mà nước tràn ra đầy cả bàn tay .



      tay vỗ về chơi đùa với đóa hoa , tay khác vẫn nhàng nắm kéo sợi dây ngừng, hai cảm giác cùng ập tới, làm Mặc Thiên Trần khó chống cự, chỉ cảm thấy máu người như tụ về điểm, cảm giác như muốn bay lên, đánh thẳng vào các giác quan của .



      Mặc Thiên Trần bị cùng lúc dẫn lên những ngọn sóng cảm xúc, nhịn được nẩng cổ, dáng vẻ như con thiên nga xinh đẹp muốn giương cánh bay lượn, Cúc Như Khanh khẽ ngẩng đầu, cắn lên bộ ngực , viên trân châu bị vươn đầu lưỡi đến sớm đứng thẳng, càng tôn lên vẻ mĩ lệ của .



      Từng nơi bí nhất đều bị nắm giữ, Cúc Như Khanh lúc này còn muốn làm chủ tịch Cúc thị nữa, chỉ muốn làm người đàn ông bình thường điên cuồng vì , tình nguyện cả đời này được chìm đắm trong vẻ đẹp của .



      “Trần… Có thích ?”



      “Thích…” Mặc Thiên Trần thở hổn hển, ngâm xướng, “Em rất thích, Như Khanh… Như Khanh… Đừng vậy nữa, em… Em…”



      “Đừng thế nào? Trần, em sao vậy?” Cúc Như Khanh khàn giọng, xong tiếp tục dùng răng trêu chọc bộ ngực .



      Mặc Thiên Trần bị loại cảm giác ngọt ngào này hành hạ, từng chỗ từng chỗ bị chiếm giữ, nhưng chiếm được rồi, lại để mặc cho chờ đợi, khiến xuất cảm giác như bị ngàn vạn con kiến hành hạ, khiến có cảm giác được thỏa mãn…



      “Ông xã, đừng ức hiếp em mà, được ?” mềm nhũn năn nỉ .



      Cúc Như Khanh nhìn thân thể xinh đẹp của nhuộm màu hồng động tình, làn da đó vì mà nhuộm thành màu hồng, tiêm nhiễm vào tất cả giác quan của , xấu xa đùa, “ ra đây gọi là ức hiếp hả! Sao có thể ức hiếp Trần được? ức hiếp Trần nữa, được ?”



      xong, ngón tay nắn kéo giữa hai bắp đùi càng tăng thêm sức lực, ngón tay đùa bỡn đóa hoa cũng bắt đầu dùng sức, tăng nhanh tiết tấu, Mặc Thiên Trần lập tức thét lên, đến lúc cảm giác khống chế được mình nữa, lại ngừng cả hai tay, buông ra, sau đó thưởng thức gương mặt đầy kiều diễm của .



      “Ông xã…”



      Đột nhiên bị ngừng lại, Mặc Thiên Trần đâu phải nữ sinh mới nếm trải tình triều, thân thể của sớm bị bá đạo chiếm lấy đưa dẫn sóng tình nổi lên từng đợt, ức hiếp , ràng là ức hiếp mà!



      Mặc Thiên Trần biết cố ý đùa giỡn mình, thấy người đàn ông khóe môi nở nụ cười xấu xa, hơi nhích mông lên, tháo nhanh quần lót người , “xoạt” tiếng, thứ nóng bỏng của lập tức nhảy ra ngoài, rơi vào tay .



      Cho dù nhìn thấy bao nhiêu lần, vẫn kinh ngạc về kích thước của , nhưng đây là lần đầu tiên, chậm trễ phút nào liền ngồi xuống…



      “A…”



      sớm động tình, nhưng phối hợp, khiến vừa chặt vừa đau, nhưng lúc này, cho phép mình lùi bước, ngược lại còn phải nhanh chóng hành động.



      Mới đầu còn có chút khó nhúc nhích, nhưng từ thân đến tâm đều khát vọng , nên rất nhanh thích ứng được, và quỳ gối bên ngoài hai chân , ra vẻ quyến rũ .



      “Trần, em đúng là tiểu tinh…”



      Cúc Như Khanh vươn tay, nâng eo của lên, kéo lê thân thể trần trụi màu hồng, hấp dẫn ánh mắt , và kết hợp chặt chẽ từ nơi nào đó, còn truyền đến cho cảm giác tê dại.



      thấy như vậy, dũng cảm dứt khoát như thế, trong lòng ngọt ngào nay càng thêm ấm áp, nhìn toàn thân cap thấp, chỉ còn lại cái quần cụt chấm hoa còn dính bên hông, loại phong tình nửa kín nửa hở này, càng thêm hấp dẫn tầm mắt .

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 258: Ngược : Kỷ niệm kết hôn (3)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      “Trần…” Cúc Như Khanh biết lúc đầu rất đau đớn, hôn , “Em luôn như vậy…”



      “Ai bảo ức hiếp em?” thẹn thùng làm nũng.



      Cúc Như Khanh nắm tiểu bạch thỏ khiêu động trước ngực , con thỏ vui sướng bị nặng nề nắm chặt, Mặc Thiên Trần lại càng thêm mềm mại khiến muốn lập tức nuốt vào bụng.



      chính là thích ức hiếp em như vậy, chỉ ức hiếp em thôi…”



      ra, cảm giác cả người được hợp nhất, lại giống như cảm giác sung sướng khi được bay cao lên bầu trời kia!



      Dù trong quá khứ, bất đắc dĩ mới ở bên cạnh , nhưng giờ phút này, tình nguyện bay lượn cùng , Mặc Thiên Trần cũng ngờ mọi chuyện lại tốt đẹp đến vậy.



      Đợt sóng tình đầu tiên vọt tới, như hai kẻ say ở bên nhau…



      Mặc Thiên Trần bò lên ngực , toàn thân mềm yếu còn tia hơi sức, chỉ có mồ hôi người hai người ngừng chảy.



      mỉm cười nhìn , cũng nhàng hôn lên môi , gian im tĩnh, chỉ có cảm xúc hòa nguyện của hai người nhảy nhót xung quanh.



      Dần dần, Cúc Như Khanh hôn từ đến nặng, gặm nhắm làn môi , thứ nóng bỏng chôn trong cơ thể , cũng càng lúc càng bành trướng.



      Mạc Thiên Trần cảm thấy to lớn, kinh ngạc trợn to hai mắt, còn tất cả lời đều bị người đàn ông hôn hết vào miệng.



      Cúc Như Khanh hôn đến thở nổi, mới , “Vừa rồi là Trần phải ?”



      “Ừ…” Mặc Thiên Trần thẹn thùng than .



      “Vậy bây giờ đến lượt Trần rồi…” khẽ cười tiếng, sau đó trêu chọc cái quần lót của , kéo quần lót ngang hông của lên, lộ ra sợi dây lưng màu đen.



      “Đừng…” Mặc Thiên Trần muốn thấy như vậy, vừa rồi có quần lót che bớt, mới dám to gan cởi, lúc này, dáng vẻ điên cuồng như vậy, có gan mấy cũng dám.



      Cúc Như Khanh nắm tay bé của , “ được , muốn , tất cả của Trần đều muốn…”



      còn chưa xong hai tay nắm hông , xoay vòng 180°, từ phía trước biến thành phía sau, lưng dán chặt vào ngực , còn thứ nóng bỏng của vẫn đan chôn trong nơi hẹp của , cũng xoay đủ vòng, ngồi dậy, cúi đầu, ngưng mắt nhìn biểu tình của .



      “Ông xã…” nhắm hai mắt lại, làm vẻ mặt tức giận…



      Cúc Như Khanh cắn cắn vành tai , khơi dậy cảm giác của , tay của dời đến giữa hai chân , sợi dây màu đen, dính lớp nước, vây quanh đóa hoa , mà vật nóng bỏng của , cũng xâm nhập vào nơi hẹp của .



      Mặc Thiên Trần nhìn cảnh tượng đầy xấu hổ này, nhưng nhắm mắt nữa, mà tập trung cảm nhận tình của dành cho , càng cảm thụ được nhiều, càng phát mình hạnh phúc vô cùng.



      “Trần, thích em như vậy ?” Thanh của vì khát vọng thân thể, mà trở nên khàn khàn.



      “Thích…” Cả người Mặc Thiên Trần từng tế bào đến toát lên hạnh phúc.



      Cúc Như Khanh khẽ cười, tay ôm hai chân , bắt đầu từ nông đến sâu, từ chậm đến nhanh, mỗi lần chạy nước rút, sợi dây lại cọ xát vào đóa hoa của , hai loại kích thích cùng lúc này, so với vừa rồi chỉ có hơn chứ kém.



      “Ông xã… Ông xã…”



      Mặc Thiên Trần toàn thân như bị ngọn lửa bao phủ, bị khống chế cả sức lực lẫn tư thế, chỉ có thể bất lực gọi , càng trìu mến gọi bao nhiêu, Cúc Như Khanh càng gia tăng lực bấy nhiêu, khiến cảm nhận được , từng đợt sóng lớn ngừng nổi dậy…



      có lúc dịu dàng, có lúc lại dã man, có lúc nhanh chóng, có lúc lại chậm chạp, phương thức thương ngừng thay đổi, khiến Mặc Thiên Trần cách nào chống đỡ được, chỉ có thể giãy giụa vòng eo, như chú chim xinh đẹp bay lượn.



      Những con sóng hạnh phúc trước khi dâng lên đợt sóng mới thường có lúc tạm ngừng, nhưng người đàn ông này tối nay lại dường như tinh lực vô tận, vừa mới kết thúc, lại tiếp tục phát động cơn sóng mới, làm Mặc Thiên Trần nằm trong ngực mệt đến hôn mê bất tỉnh.



      Lúc tỉnh lại, là sáng hôm sau, khi mặt trời từ từ dâng mình lên đường chân trời, ánh sáng chiếu thẳng vào căn lều của hai người.



      Mặc Thiên Trần mở mắt, thấy mình bị ôm vào ngực, hai tay vững vàng vòng từ sau lưng .



      “Ông xã…” nhàng kêu.



      đáp lại, nghĩ là quá mệt mỏi, nên vẫn ngủ say, nghĩ lại cũng dúng, tối qua chỉ có lần đầu tiên là chủ động, còn vô số lần sau là ra sức khiến ngừng hạnh phúc.



      “Ông xã, kỷ niệm ngày cưới vui vẻ!” Mặc Thiên Trần hôn lên má , sau đó nhàng đứng dậy, mặc lại quần áo vốn bị vứt sang bên, lúc chân ra bờ cát, đón ánh nắng mặt trời, giơ hai tay lên thấy cảnh tượng kỳ diệu bờ cát.



      Rất nhiều cua biển từ dưới nước bò lên, sắp thành hàng dài, Mặc Thiên Trần tin được cảnh tượng trước mắt, chạy tới, nhìn lũ nhóc đáng này, ở đây múa may vũ khí của mình.



      Sao tất cả lại lên đây hết thế này? Mặc Thiên Trần vui vẻ ngừng, chẳng lẽ đây là do cua cái tối qua dẫn hàng trăm đồng loại của nó lên bờ sao?



      nghĩ như thế Mặc Thiên Trần thấy mấy con cua xếp thành thế trận, nhưng phải thế trận đối chọi giữa hai bên, mà hình như là xếp thành chữ.



      Mặc Thiên Trần định thần nhìn lại, thấy mấy con cua xếp thành chữ: “Hạnh phúc khuynh thành, Khanh Trần hạnh phúc!”



      *Hai từ “Khuynh thành” (倾城: /qingcheng/) và từ “Khanh Trần” tên hai người (卿尘: /qing chen/) đồng .



      “Ông xã, mau ra đây…”



      Còn chưa dứt lời, Mặc Thiên Trần che mặt bật khóc.



      Vì làm gì có loài cua biển nào biết lãng mạn lúc sáng sớm như vậy, đương nhiên phải là, cái người kia phải quên kỷ niệm ngày cưới, chỉ thế, còn sắp xếp tỉ mỉ mọi việc, làm khỏi xúc động.



      Lúc này, Cúc Như Khanh từ trong lều ra, lười biếng tựa vào lều, cười cười, nhìn vui đến mức bật khóc, mới về phía .



      làm sao có thể quên ngày quan trọng như vậy, đương nhiên kết quả chính là hy vọng có thể mang lại bất ngờ và hạnh phúc cho .



      Mặc Thiên Trần cũng vươn hai tay, chạy như bay đến chỗ , nhào vào lòng , ôm cổ chặt, “Ông xã, ông xã… ra vẫn nhớ…”



      “Đương nhiên!” ôm lên, xoay mấy vòng bờ cát.



      “Nhưng… Nhưng sao tối qua chút cũng biểu hả?” Mặc Thiên Trần khỏi buồn bực, người đàn ông này đúng là lòng dạ rất sâu.



      Cúc Như Khanh ôm , “Nếu biểu quá sớm, sao có thể tận hưởng nhiệt tình của Trần tối qua chứ? Trần giống như tiểu tinh, khiến hạnh phúc đến muốn bay lên trời…”
      thanhbinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :