1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 249: Ngược : Chân tướng đau lòng (3)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      “Nghe trước khi Cúc phu nhân gả cho Cúc tiên sinh từng đẻ thuê…”



      phải chứ? Mặc gia cũng là thương gia mà, sao có thể…”



      “Sao là sao chứ? Các người quên mất bảy năm trước Mặc gia từng xảy ra biến cố à…”



      “Trời ơi! Là à? Tôi dám tin đấy…”



      “Thế chẳng phải là Cúc tiên sinh cưới phụ nữ của người khác à…”



      Miệng phụ nữ như đường truyền, mà với kiểu tin đồn này, đương nhiên là càng truyền càng nhanh, càng truyền càng xa.



      Phí Cường Liệt và Cúc Như Khanh cũng nghe được tin đồn đó, Mặc Thiên Trần trong nháy mắt khuôn mặt tái nhợt, khi thấy Chu Tiểu Kiều biểu tình như xem kịch vui, mới biết đây là do Chu Tiểu Kiều làm.



      Phí Cường Liệt tự nhiên cũng nhìn ra, kéo Chu Tiểu Kiều vào góc khuất, “Bây giờ Như Khanh hợp tác với chúng ta rất tốt, sao cháu phải làm vậy?”



      Chu Tiểu Kiều hừ lạnh, “Hợp tác cái gì chứ? Bây giờ chúng ta là cổ đông lớn của công ty, hơn nữa, đất thành Tây sắp được xây dựng, tiền đồ cực kỳ lạc quan, sao cháu phải sợ ta? Còn ta vốn dĩ là có làm ra chuyện đó, lại dám cho người ta sao?”



      “Đây mới là bước đầu hợp tác giữa hai nhà Phí – Cúc, bây giờ cháu ép Cúc Như Khanh, chẳng phải là đẩy Phí thị lên đoạn đầu đài rồi sao, cháu thể gạt ân oán cá nhân sang bên à? Sao nhất định phải tranh đấu hơn thua với Mặc Thiên Trần chứ?” Phí Cường Liệt hung ác .



      “Trong lòng cháu muốn, còn suy nghĩ nhiều như thế làm gì chứ, Cúc Như Phong bên bọn họ toàn tâm toàn ý giúp chúng ta, chú còn lo gì chứ?” Chu Tiểu Kiều lòng tràn đầy tự tin, “Chẳng lẽ chú muốn cả đời núp dưới bóng của Cúc Như Khanh sao? Cứ cho là chú muốn thế, còn cháu muốn!”



      Hai người tranh luận qua lại rất gay gắt, vấn đề xảy ra gây ra nhiều cuộc tranh luận cùng lúc, Nghiêm Tiểu Huệ cũng rất ngạc nhiên, ngờ Chu Tiểu Kiều chẳng biết lôi đâu ra cái tin này, có thể chèn ép Mặc Thiên Trần, tiếp xúc với Mặc Thiên Trần thời gian, cảm thấy Mặc Thiên Trần là người có trí tuệ, Cúc Như Khanh chịu lấy ấy, đối tốt với ấy, nhất định ấy phải có chỗ hơn người.



      Lúc này, Mặc Thiên Trần lặng lẽ rơi nước mắt, mặc dù sớm biết có ngày hôm nay, nhưng khi đối diện, vẫn có cảm giác ứng phó kịp.



      vẫn rất sợ Cúc Như Khanh phải mang tiếng xấu, bây giờ nhìn mà trong người có chút dũng khí nào, hại , mang đến cho nhiều phiền phức như vậy, sao làm sao cũng thể mang đến cho hạnh phúc vậy chứ?



      Khi bị mọi người chỉ trích bàn tay ấm áp duỗi tới, nhiệt độ cơ thể truyền qua đầu ngón tay, kiên định truyền tới bàn tay , theo mạch máu chảy vào người , khổ sở ngẩng đầu nhìn , dùng đôi mắt to lẳng lặng : “ xin lỗi! Như Khanh…”



      Cúc Như Khanh lại trấn định dị thường, sớm đoán được Chu Tiểu Kiều gây ra chuyện này, chân tướng chỉ có biết, thành ra mới để Mặc Thiên Trần phải chịu uất ức, nắm bàn tay bé của , bàn tay lạnh như băng, như đứa trẻ bất lực trước mắt mọi người, chung quanh đều là ánh mắt chỉ chỉ chõ chõ, chỉ có , là vẫn ở bên cạnh .



      “Đừng sợ, có đây…” đưa tay khác ra, vuốt nước mắt gò má .



      xin lỗi… Xin lỗi…” nghẹn ngào sao thành lời.



      Mặc Thiên Trần vừa chuyện, vừa muốn giằng ra khỏi lòng bàn tay , chịu được chuyện thế này, thấy khuôn mặt xuất vẻ mệt mỏi, gây ra chuyện cười cho đông đảo khách mời như vậy, làm sao đứng dậy được, lại còn gây phiền phức cho .



      Cúc Như Khanh tay ôm vào lòng, bao bọc thân thể mảnh khảnh của , ngừng lay động trong ngực , hít thở sâu lần, sau đó nhìn thấy Chu Tiểu Kiều điệu bộ như xem kịch, ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu, Chu Tiểu Kiều cả kinh trong lòng, nhưng vẫn hất cằm, tỏ rỏ ngạo ý: Mặc Thiên Trần làm ra những chuyện đó, tổng tìa nên chấp nhận !



      Cứ cho là tin rồi sao? Cúc Như Khanh híp híp mắt, mà vì sao Chu Tiểu Kiều lại biết như vậy chứ, bảy năm trước ta và Nhâm Thần Phong cùng ra nước ngoài, ta muốn làm gì đây? Tại sao cứ phải bám víu Mặc Thiên Trần buông?



      Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bề ngoài Cúc Như Khanh vẫn biểu lộ, bây giờ thể nào để Mặc Thiên Trần khó chịu thêm nữa, phải làm gì đó để Mặc Thiên Trần ngừng rơi nước mắt, muốn giải thoát khỏi khốn cảnh này.



      Cúc Như Khanh nghĩ nữa, chỉ lớn tiếng : “Về đề tài mà mọi người bàn luận, bây giờ tôi giải thích ràng cho mọi người biết: Mặc Thiên Trần đúng là từng đẻ thuê cho người đàn ông khác!”



      Lời vừa ra, mọi người đều kinh ngạc, vì Cúc Như Khanh chính miệng thừa nhận, chuyện này thể là bịa đặt rồi, mặc dù ai cũng tin như vậy, nhưng ngại Cúc Như Khanh, nên ai dám hó hé điều gì.



      Mặc Thiên Trần cũng ngờ Cúc Như Khanh lại hào phóng đứng ra thừa nhận, đầu còn chôn trong lồng ngực , hiểu, bây giờ thừa nhận chuyện này có ý nghĩa gì chứ? phải càng tự khiến mình khó chịu hơn sao?



      Nhưng, lời kế tiếp của , lại khiến trợn mắt há mồm.



      Bởi vì, Cúc Như Khanh nhân lúc mọi người chấp nhận câu vừa rồi, tiếp tục : “Người đàn ông đó chính là tôi!”



      Mặc Thiên Trần đầu óc nhất thời trống rỗng, giống như người bị tẩy não, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?



      Những người khác, vừa nghe xong càng thêm kinh ngạc, sau đó nổi lên làn sóng nghị luận.



      “Đây là chuyện gì vậy chứ? Làm sao có thể…”



      “Tôi cũng vậy, hiểu đây là chuyện gì nữa? Mọi chuyện phải rất kỳ quặc sao…”



      “Cúc tiên sinh có con, nhưng chưa ai thấy mẹ của tụi nó…”



      “Cho nên, chuyện này có thể là đấy…”



      “Vẫn có thể lấy nhau sao…”



      “Kiểu gì tôi cũng cảm thấy cứ như là phim tình cảm Hàn Quốc vậy…”



      Chu Tiểu Kiều dĩ nhiên cũng nghe được, ta vạn vạn ngờ chuyện có bước ngoặt lớn như vậy, cần biết lời Cúc Như Khanh hay giả, nhưng chuyện xấu của Mặc Thiên Trần, bây giờ lại trở thành Mặc Thiên Trần càng được che chở, đúng như lời Mặc Thiên Trần , Chu Tiểu Kiều càng xấu Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh càng cảm thấy Mặc Thiên Trần tốt đẹp.



      Tại sao lại như vậy?



      Chu Tiểu Kiều thể tìm được lý do khiến người ta tin phục!



      Bây giờ, còn có thể thế nào đây? Chuyện xấu bị lật ngược thành chuyện tốt, dù sao Cúc Như Khanh là người có ảnh hưởng to lớn, chuyện xấu nhà bị lộ ra, những người ở đây cũng đều là người có tiếng tăm, dĩ nhiên nếu có thể thành chuyện tốt tận lực thành chuyện tốt, chứ ai lại tình nguyện đắc tội với Cúc thị? khéo có ngày có người phá sản mà hiểu tại sao mình sụp đổ, hoặc là mấy người thương gia cạnh tranh đột nhiên trong đêm biến thành những kẻ nghèo rớt mồng tơi, những quy tắc ngầm này, ai ai cũng hiểu.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 250: Ngược : Chân tướng đau lòng (4)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      Dù cho xung quanh ai cũng cất giấu tâm tư riêng của mình, Mặc Thiên Trần lại phơi bày tâm tư bản thân, vô cùng khiếp sợ, nhưng lời xác nhận của Cúc Như Khanh, ai cũng tin tưởng, nhưng lại muốn tin.



      quan tâm rất nhiều, làm sao có thể là người đàn ông đó, làm sao có thể là người đàn lãnh khốc đêm đó chứ?



      ! !! !!!



      muốn chấp nhận đó, phải , tuyệt đối phải ! làm sao lại đối với như vậy được?



      Mặc Thiên Trần ngẩng đầu, nhìn Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh ánh mắt sắc như chim ưng cũng trầm mặc nhìn Chu Tiểu Kiều.



      Nước mắt rơi đến mịt mờ, càng lúc càng thấy gương mặt của nữa, tất cả thanh chung quanh đều dần dần biến mất, trong đầu chỉ quanh quẩn câu kia:



      “Người đàn ông đó chính là tôi…”



      “Người đàn ông đó chính là tôi… Chính là tôi…”



      “Người đàn ông đó chính là tôi… Chính là tôi… Chính là tôi…”



      Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần , lúc đến phòng nghỉ, Mặc Thiên Trần nhìn , “Tại sao lại là ?”



      “Chẳng lẽ em hy vọng là ?” Cúc Như Khanh cười khổ, lúc nãy chỉ muốn bị người khác chỉ chõ, muốn bị mấy lời đó quấy nhiễu nữa, căn bản cũng kịp nghĩ, ra , vậy mà, bây giờ, mới biết, người khó chấp nhận nhất vẫn là Mặc Thiên Trần.



      Mặc Thiên Trần nhìn nước mắt rơi như mưa, “Dĩ nhiên rồi, cho tới bây giờ em cũng chưa từng hy vọng đó là , biết , ở trong lòng em tốt đẹp đến mức nào, em từng nghĩ chính là người đàn ông khiến em cảm động nhất trong cuộc đời này, em từng cho rằng là người đàn ông tốt nhất, sao có thể là người đàn ông lãnh khốc vô tình đêm đó? Sao lại có thể như thế được… Như Khanh, Như Khanh, sao có thể đối với em như vậy?”



      Cúc Như Khanh trầm mặc gì, đánh giá thấp cái đêm tổn thương Mặc Thiên Trần, đứng tại chỗ, nhìn khóc đến thương tâm.



      “Như Khanh, Như Khanh, em biết , có phải là ?” Mặc Thiên Trần bắt lấy hai tay , nhìn chờ đợi.



      Hồi lâu, Cúc Như Khanh gian nan gật đầu.



      ! Em tin!” Mặc Thiên Trần đánh vào ngực , “Như Khanh của em phải người như vậy, phải…”



      Cúc Như Khanh để đánh đến mệt, mới chua sót : “Trần, cho đến bây giờ cũng chưa từng là người tốt…”



      “Nhưng đối tốt với em, chưa từng có ai đối tốt với em như vậy… Trong lòng em chính là người tốt…” Mặc Thiên Trần nghe , nằm trong ngực ngừng khóc.



      Cúc Như Khanh nhắm hai mắt lại, cũng biết nên gì nữa, chỉ mong đợt phong ba này có thể qua nhanh chút.



      Mặc Thiên Trần biết khóc bao lâu, nhảy ra khỏi ngực , mở cửa chạy ra ngoài.



      “Trần…” Cúc Như Khanh vội vàng đuổi theo.



      Mặc Thiên Trần chạy vào toilet nữ, Cúc Như Khanh nắm chặt quả đấm, muốn chạy vào Nghiêm Tiểu Huệ từ phòng rửa tay bước ra, vội vã ngăn Cúc Như Khanh, “Tổng tài, để tôi vào! Lát nữa tôi nhất định mang phu nhân ra cho ngài.”



      Cúc Như Khanh nặng nề gật đầu, ra khỏi phòng rửa tay, đứng bên ngoài, đốt điếu thuốc.



      Mặc Thiên Trần chạy vào toilet, ngồi bồn cầu khóc lớn, sao chuyện lại thành ra thế này? Mọi thứ cứ như là sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng vào người .



      Nghiêm Tiểu Huệ bất đắc dĩ đứng ở bên ngoài, nhưng lên tiếng gọi Mặc Thiên Trần, là người thông minh, tự nhiên hiểu thấu chuyện của hai người họ.



      Lúc này, trong phòng rửa tay còn có người phụ nữ khác, ta sửa sang lại dung nhan, nhưng cũng quên chuyện vừa rồi, “Mặc Thiên Trần thảm rồi, chuyện như vậy mà lại bị đưa ra ánh sáng, biết là đắc tội với ai nữa!”



      người có miệng, đúng là muốn .” Nghiêm Tiểu Huệ nhịn được .



      Người phụ nữ kia trả lời, “Đó cũng là do ta tự gây ra chuyện đó, giống như trong Tây Du Ký, cho dù công lực cao siêu bao nhiêu, cuối cùng vẫn qua mặt được Tôn Ngộ .”



      Nghiêm Tiểu Huệ đáp: “ ra ấy xem ra vẫn có phúc phần, ấy vẫn có người đàn ông mình sâu đậm, phải là phúc khí tu mấy đời mới có chứ! Nhưng mà lại gặp phải chuyện này.”



      Người phụ nữ kia lại nói: “Đây cũng coi là phúc khí sao? phải châm chọc đấy chứ!”



      Nghiêm Tiểu Huệ lời tự đáy lòng, “Tôi là tâm cảm động vì ấy. Cúc tiên sinh chẳng qua chỉ là gánh chịu thay mà thôi, ấy bị người ta chỉ trích nhiều như vậy, phải là người đàn ông người phụ nữ tới mức nào, mới có thể hy sinh đến thế được chứ?”



      Người phụ nữ kia tỉnh ngộ, “Là hả?”



      Nghiêm Tiểu Huệ lắc đầu, “Sao có thể là được? Nếu là , sao Cúc tiên sinh lại sớm cho ấy biết? Mà phải chờ đến tiệc tùng bị người ta phơi bày? Cúc tiên sinh làm việc mưu tính sâu xa, sao có thể làm chuyện nước đến chân mới nhảy chứ?”



      Người phụ nữ kia nhảy lên, “Đúng thế! Vậy chứng tỏ, Cúc tiên sinh đối với ta rất tốt, tốt đến mức chấp nhận gánh hết trách nhiệm… Sao tôi lại nhìn ra nhỉ… Sao vậy chứ?”



      Nghiêm Tiểu Huệ thấy tiếng khóc của Mặc Thiên Trần trong toilet ngừng, bất đắc dĩ lắc đầu, “ chỉ nhìn ra, cả tôi cũng vậy, trong chúng ta có rất nhiều người nhìn ra, đây phải phúc khí là gì?”



      “Ai… Ai…” Người phụ kia bận bịu trang điểm, “Vậy ra ấy là trong họa được phúc, được trời ban cho hùng, tôi muốn tìm kỵ sĩ cho mình quá .”



      !” Nghiêm Tiểu Huệ gật đầu tạm biệt, nhìn cửa phòng toilet của Mặc Thiên Trần lát, rồi xoay người ra ngoài.



      nghĩ, sau khi nghe được những lời này, Mặc Thiên Trần tự biết phải làm thế nào! Nghiêm Tiểu Huệ cũng biết, Mặc Thiên Trần bề ngoài dịu dàng thiện lương, nhưng bên trong cũng có mấy phần cương nghị, người như thế, hầy…



      Mặc Thiên Trần trong toilet tự lau khô nước mắt, cũng nghe được cuộc chuyện giữa Nghiêm Tiểu Huệ và người nọ, suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy Nghiêm Tiểu Huệ rất hợp đạo lý, nếu Cúc Như Khanh sớm biết, dựa theo tính cách của , tất nhiên để người khác có dịp xấu . Như vậy, là vì muốn chặn mồm mấy người đó, mới tự thừa nhận chuyện là do mình làm sao?



      nhận trách nhiệm về mình, mọi người tự động kín đáo phê bình, danh dự của bị ảnh hưởng nhiều lắm, trong mắt người khác, dù thế nào nữa, bọn họ cũng là vợ chồng, quanh quẩn lại cũng về điểm.



      Chẳng lẽ lại vậy? , cưng chiều đến vậy sao? Cho nên mới tình nguyện gánh hết trách nhiệm, chỉ vì muốn bị người khác chỉ trích! Như Khanh, Như Khanh, trong lòng , rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Trong lòng , nghĩ như vậy sao? Tại sao lại nghĩ ra là như thế!
      thư hồ thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 251: Ngược : Chân tướng đau lòng (5)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      Nếu đây là nguyên nhân gây ra đau khổ, vậy phải làm thế nào mới có thể giải trừ tận gốc?



      Mặc Thiên Trần biết qua bao lâu mới bước ra khỏi toilet, nhìn đôi mắt khóc đến sưng đỏ của mình, đánh phấn lót rất mỏng, bị nước mắt làm trôi hết, mặt cũng có dấu vết gì, rửa mặt bằng nước lạnh để bản thân mình tỉnh táo trở lại.



      nghĩ, cần biết kết cục ra sao, đều phải đối mặt, Cúc Như Khanh cũng vậy.



      Vừa ra khỏi phòng rửa tay, Mặc Thiên Trần liền thấy Nghiêm Tiểu Huệ.



      “Phu nhân, vừa rồi tổng tài suýt chút xông vào!” Nghiêm Tiểu Huệ giọng .



      …” Mặc Thiên Trần nhớ lại thèm để ý cái gì chạy mạch vào toilet nữ, ngờ Cúc Như Khanh lại đuổi theo tới đây.



      Nghiêm Tiểu Huệ mỉm cười : “ sao đâu, tổng tài hút thuốc ngoài kia! ra !”



      Mặc Thiên Trần cảm thấy từ lúc chào đời đến nay chưa bao giờ mất mặt như hôm nay, bị Chu Tiểu Kiều giở trò, còn liên lụy đến Cúc Như Khanh, lại thể che giấu được điều gì trước mặt Nghiêm Tiểu Huệ.



      “Nghiêm tiểu thư… Tôi…”



      há miệng, rồi lại ra lời.



      Nghiêm Tiểu Huệ than, “Có người đàn ông như vậy, nên biết quý trọng. Trong lòng ngài ấy bất kỳ ai cũng bằng , càng quan tâm đến ánh mắt người đời như thế nào, còn do dự cái gì nữa? ngài ấy nhiều hay , tôi dám , nhưng tôi dám chắc, ngài ấy đối với thế nào tôi đều thấy . hay giả người ngoài thấy , người trong cuộc lại mơ hồ, cho nên mới thoát khỏi được vòng lẩn quẩn.”



      nhiều ? Bây giờ , muốn tin đêm hôm đó là , đó chưa được gọi là tình sao? Mặc Thiên Trần rũ tròng mắt.



      Nghiêm Tiểu Huệ nắm tay , “Đừng dại như vậy, cần biết người ngoài đánh giá thế nào, chỉ cần bên cạnh có người đàn ông chung thủy , đó mới là quan trọng nhất. Nếu lo tôi xạo, tự xem thử sau này, tổng tài còn thương cưng chiều như trước , là biết ngay.”



      Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, “Nghiêm tiểu thư, sao đối với tôi tốt vậy?”



      lầm rồi, phải tôi đối tốt với ! Tôi chỉ nhẫn tâm nhìn tổng tài thương tâm thôi, ấy tình nguyện gánh trách nhiệm như vậy, còn bị chỉ trích, tôi đành lòng. Nguyên nhân vì sao, tôi nghĩ là biết.” Nghiêm Tiểu Huệ nhàn nhạt xong, buông tay ra, “Tôi phải thánh nhân, làm sao đối xử tốt với được, tôi chỉ là người phàm, người bình thường thích ấy thôi.”



      Thấy Nghiêm Tiểu Huệ chính miệng thừa nhận Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần trầm mặc chốc lát, mới : “ như vậy, sao bây giờ đến gần đối xử tốt với ấy? Con người lúc yếu mềm rất dễ chấp nhận chân tình.”



      Nghiêm Tiểu Huệ giương môi cười, “ với ấy bây giờ là vợ chồng, tôi làm chuyện như vậy, nếu ngày nọ chủ động ly hôn, chờ đến lúc tổng tài độc thân, tôi là người đầu tiên đến trước mặt ấy, cho ấy biết, tôi rất ấy.”



      “Tôi…” Mặc Thiên Trần từng muốn tác thành cho bọn họ, ngờ Nghiêm Tiểu Huệ là người quang minh lỗi lạc như vậy, khỏi tự cười khổ.



      có thể buông tay ?” Nghiêm Tiểu Huệ hỏi tiếp.



      Mặc Thiên Trần nhìn về phía Cúc Như Khanh, cũng nhìn sang, tầm mắt hai người tìm thấy nhau, thấy trong mắt đầy nóng nảy chờ đợi, khẽ mỉm cười, sau đó kiên định : “ thể.”



      xong, Mặc Thiên Trần đứng thẳng lưng, sải bước về phía Cúc Như Khanh.



      Nghiêm Tiểu Huệ thấy hai người hòa hợp lại, thở phào nhõm, mệt mỏi bước ra ngoài, gọi cho Trần Ích, “Ra ngoài uống !”



      Trần Ích đến quán bar gặp , “Sao gọi Khang Hạo?”



      “Tôi muốn uống với ta.” Nghiêm Tiểu Huệ cười , “ khác, lúc này mới thấy giống em.”



      Trần Ích bưng ly rượu, “Khang Hạo ngoài miệng vậy thôi, trong lòng cậu ta phải vậy đâu.”



      ta bận theo đuổi bạn mới, có thời gian đâu.” Nghiêm Tiểu Huệ lấy lý do khác, “Chỉ còn lại là tốt, đừng gì nữa hết, uống .”



      “Cạn ly vì điều gì đây?” Trần Ích nhắc đến Khang Hạo nữa.



      Nghiêm Tiểu Huệ nâng chén cười, “ vì gì hết, chỉ đơn giản là cạn ly thôi.”



      Trần Ích gì nữa, hai người cạn ly.



      Mặc Thiên Trần đến bên cạnh Cúc Như Khanh, nhìn , chủ động nắm tay , mỉm cười ra ngoài.



      Nếu như, đời này có người, thà để hiểu lầm , cũng muốn như thế, , là người hạnh phúc nhất thế giới.



      Mặc Thiên Trần vào thời khắc này, cảm thấy là người hạnh phúc nhất.



      Cúc Như Khanh lại vô cùng ngạc nhiên, ngờ vừa rồi còn vừa khóc vừa đánh , rồi chạy vô toilet, sau khi bước ra thay đổi thành người khác.



      Mặc Thiên Trần kéo tay ra về, cũng theo .



      Hai người về nhà, Cúc Như Khanh bây giờ là mịt mờ hiểu , thấy biểu của Mặc Thiên Trần có gì là đau khổ, ngược lại tinh thần còn rất ổn định.



      biết, dựa vào tính tình của , dễ dàng hết giận như thế.



      Nhưng mà…



      “Trần, trong lòng em tức giận, hãy phát tiết với .” Hai tay vuốt hai vai .



      Mặc Thiên Trần ngắm nhìn , vươn tay, vuốt vuốt gương mặt , “ ngốc quá, lo em giận sao?”



      “…” Cúc Như Khanh nhất thời im lặng.



      lát sau, Mặc Thiên Trần kiễng chân, hôn lên môi , nụ hôn của , mang theo hương vị ngọt ngào, sát nhập vào hơi thở của .



      Cúc Như Khanh ngược lại, thích ứng kịp, vừa chạm đến bờ môi mềm mại của , ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ, “Trần, thế này là…”



      “Im miệng! ồn quá đó! thấy em hôn sao?” Mặc Thiên Trần giả vờ giận dữ, trừng mắt.



      …” Cúc Như Khanh bất ngờ chuyển về thế bị động, thích ứng kịp.



      Mặc Thiên Trần hôn sâu lên môi



      Cúc Như Khanh chỉ biết trơ mắt nhìn Mặc Thiên Trần vừa hôn vừa cắn bờ môi , khi nụ hôn này bình thường trở lại, hai người ôm nhau ngủ.



      Mặc Thiên Trần co rúc vào ngực , chóp mũi vẫn hồng hồng, Cúc Như Khanh chút buồn ngủ cũng có, Mặc Thiên Trần bình tĩnh như vậy khiến cảm thấy có chút sợ hãi, vươn tay vuốt mấy lọn tóc trước trán , lắng nghe tiếng thở đều đều của .



      Sau đó, Mặc Thiên Trần xem như chưa có chuyện gì xảy ra, đều đều học, thỉnh thoảng nấu canh mang đến cho , chia sẻ hạnh phúc của mình với mọi người.



      Có điều, chuyện này vẫn bị Lý Tình Y biết, lúc Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh về Mặc gia ăn cơm, Lý Tình Y muốn hỏi Mặc Thiên Trần, nhưng lời đến khóe miệng rồi lại biết làm sao ra, Mặc Chấn Đông đánh cờ với Cúc Như Khanh vì thất thần mà nhiều lần nhầm.
      thư hồ thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 252: Ngược : Em chỉ muốn (1)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Mặc Thiên Trần rúc vào bên cạnh Lý Tình Y xem TV, Lý Tình Y trong lòng có chuyện nên còn tâm trạng xem TV, chỉ có Mặc Thiên Trần là chuyên tâm xem.



      “Thiên Thiên…”



      Lý Tình Y gọi tiếng, Mặc Thiên Trần nhìn sang, “Mẹ, đây phải chương trình mẹ thích xem nhất ạ?”



      “Vào phòng, mẹ có chuyện muốn với con.” Lý Tình Y thấy Mặc Chấn Đông cũng tiện mở miệng hỏi Cúc Như Khanh, vì thế bà đành kéo Mặc Thiên Trần vào phòng ngủ.



      Mặc Thiên Trần trong lòng tự hiểu là chuyện gì, quan trọng là bây giờ biết phải thế nào.



      cho mẹ biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hai mẹ con ngồi lên sofa.



      “Mẹ, con xin lỗi…” Mặc Thiên Trần nắm lấy tay bà.



      “Vậy chuyện đó là ?” Lý Tình Y sắc mặt chuyển thành tái nhợt.



      Mặc Thiên Trần nặng nề gật đầu, “Mẹ à, con giải quyết rồi, bây giờ sao nữa, mẹ đừng lo.”



      Lý Tình Y tay chợt lạnh, bà run rẩy nhìn Mặc Thiên Trần, “ , có phải chuyện xảy ra lúc cha con vào tù, mẹ ngã bệnh ?”



      “Mẹ…” Mặc Thiên Trần cắn cắn môi, mắt nhất thời đỏ lên, chuyện này được nhắc tới lần nữa biết, bị tổn thương chỉ có , mà còn có cả cha mẹ mình.



      “Được rồi, được rồi, là cha mẹ chăm sóc tốt cho con, mới khiến con phải làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy…” Lý Tình Y bật khóc.



      “Mẹ, mẹ, chuyện qua rồi, bây giờ chúng ta phải rất tốt sao? Mẹ, mẹ đừng khóc, được ? Chăm sóc gia đình này vốn dĩ là trách nhiệm của con mà.” Mặc Thiên Trần lập tức luống cuống tay chân, “Mẹ, mẹ đừng kích động mà, được ?”



      Lý Tình Y che mặt, “Mẹ sớm đoán được vì sao con biến mất tận năm, dùng cách gì mà kiếm được tới triệu tiền viện phí, là mẹ hại con, Thiên Thiên, là mẹ hại con…”



      “Mẹ, mẹ đừng như vậy…” Mặc Thiên Trần ôm bà, “Người đàn ông đó đối xử với con rất tốt, ta cũng giao quyền nuôi dưỡng con cho con, là đó, mẹ à, cháu ngoại của mẹ học ở London! Nó có rất nhiều tài, khả năng hội họa cũng rất tốt…”



      à?” Nhắc tới cháu ngoại, Lý Tình Y rốt cuộc cũng giảm được chút đau thương.



      “Đương nhiên là !” Mặc Thiên Trần lấy di động ra, mở tấm hình chụp với Cúc Hoài Cẩn, “Mẹ xem này, Bảo Bảo có giống con ?”



      “Giống… Giống, giống con lúc còn bé như đúc…” Lý Tình Y thấy chuyện được giải quyết, cũng bình tĩnh lại.



      Lý Tình Y lau nước mắt, nhìn ảnh hai mẹ con Mặc Thiên Trần, sau đó, bà ngẩng đầu, “Xin lỗi, Thiên Thiên, khổ cho con quá…”



      “Mẹ, đừng mấy lời đó nữa, được ? Chúng ta là người nhà mà, phải tương thân tương ái chứ.” Mặc Thiên Trần nhìn mẹ mình, “Bây giờ giao Bảo Bảo cho con, Như Khanh cũng đối xử với nó như con ruột, chúng con vẫn là nhà vui vẻ.”



      “Sao lại… Bảo Bảo phải là của Như Khanh sao?” Lý Tình Y sửng sốt hồi, mới hỏi.



      Mặc Thiên Trần vừa tới đây, nhàng đáp, “Mẹ, đó là Như Khanh vì muốn giúp con, nên cố tình như vậy, trong chuyện này, người duy nhất con muốn xin lỗi, chính là ấy…”



      “Cái gì?” Lý Tình Y kinh ngạc, “Như Khanh là người đàn ông tốt vậy sao?”



      “Đúng ạ!” Mặc Thiên Trần rúc vào ngực Lý Tình Y, “Như Khanh rất tốt với con…”



      “Con bé này…” Lý Tình Y than tiếng, “Về sau phải đối xử tốt với Như Khanh chút…”



      “Con biết rồi.” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Mẹ, mẹ cũng phải hứa với con, ngàn vạn lần đừng đau buồn vì chuyện này, đừng tự làm khổ bản thân. Được ?”



      “Mạng của mẹ là do con mẹ mang về, sao mẹ có thể quý trọng chứ?” Lý Tình Y vuốt mặt .



      “Chu gia và Cúc gia có thù oán, có thể mẹ cũng nghe rồi! Bây giờ Chu Tiểu Kiều và Phí Cường Liệt đối đầu với Như Khanh, ta rất hận con nên luôn mang sức khỏe của mẹ ra để uy hiếp con, mẹ là người thông minh, đừng bao giờ mắc mưu ta đó. Được ?” Mặc Thiên Trần cố nghĩ cách, giúp mẹ mình tỉnh táo lại.



      Lý Tình Y gật đầu, “Quan hệ rắc rối vậy sao, mẹ vẫn tự phân tích được. Chỉ cần Như Khanh đối xử tốt với con, là mẹ yên lòng rồi.”



      “Vậy mẹ thấy Như Khanh đối với con thế nào?” Mặc Thiên Trần nhịn được cười.



      Lý Tình Y cũng cười.



      Mặc Chấn Đông thấy hai mẹ con vào phòng lâu mà chưa ra, vội vàng gõ cửa vào, Cúc Như Khanh cũng đứng ở cửa.



      Mặc Thiên Trần và Lý Tình Y vừa nhìn thấy hai người họ, vốn cười đến rơi nước mắt, vội vàng lau nước mắt .



      “Thiên Thiên, muộn rồi, con và Như Khanh về nhà nghỉ ngơi !” Lý Tình Y .



      Mặc Thiên Trần đứng lên, “Cha, mẹ, chúng con về đây, cha mẹ nhớ bảo trọng.”



      “Được…” Lý Tình Y tiễn hai người ra ngoài, “Như Khanh, cảm ơn con đối xử với Thiên Thiên tốt như vậy…”



      “Mẹ, Thiên Thiên là vợ con, con đối xử tốt với ấy, phải đối xử tốt với ai đây?” Cúc Như Khanh an ủi bà.



      Hai người từ biệt cha mẹ, về Aegean Sea, sắp đến nhà Mặc Thiên Trần đề nghị, “Như Khanh, chúng ta ra bờ cát chút , được ?”



      “Được.” Cúc Như Khanh dừng xe, sau đó mở cửa xe.



      Mặc Thiên Trần xuống xe, cảm giác có chút lạnh lẽo, khẽ run run, Cúc Như Khanh cởi tây trang người, khoác lên người .



      Đầu mùa hè gió biển thổi rất mạnh, người Cúc Như Khanh chỉ có lớp áo, Mặc Thiên Trần nhìn , “ có lạnh ?”



      “Trần lạnh, lạnh.” Cúc Như Khanh lại kéo tây trang người chặt lại.



      Mặc Thiên Trần vươn tay ôm lấy hông , “Như Khanh, chỉ cần có , em lạnh nữa… Cám ơn , cảm ơn vì tất cả…”



      “Trần…” Cúc Như Khanh khỏi ngẩn ra, “Sao lại lời khách khí vậy?”



      phải em khách khí, em là lòng cảm ơn . Nếu , em biết phải trải qua những ngày đó như thế nào, từ lúc có , em mới tìm thấy được phương hướng của cuộc sống, luôn cho em rất nhiều rất nhiều…” Mặc Thiên Trần tựa đầu vào lồng ngực , “Kiếp này có , em còn mong gì hơn.”



      Cúc Như Khanh nghe được, nỏng nảy nâng khuôn mặt bé của lên, “Trần, em vẫn còn đau lòng sao? Em trách đúng ? Em vẫn tha thứ cho sao? Có phải em muốn rời xa ?”



      Mặc Thiên Trần thấy dáng vẻ gấp gáp hốt hoảng, người đàn ông luôn bình tĩnh xử lý mọi việc, bây giờ lại sợ hãi như vậy, lập tức lắc đầu, “Em đau lòng, cũng trách , chỉ tha thứ, cũng đừng đến ra , em nhất định ở bên cạnh , cùng sống chung nhà, cùng tản bộ bừ cát, ngắm thủy triều lên xuống, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, ngắm thể xoay vần, nhìn biển khô đá cạn, ngắm chim sải cánh bay, nhìn con của chúng ta lớn lên, cháu của chúng ta trưởng thành, cùng nhìn lại lúc chúng ta già…”

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 253: Ngược : Em chỉ muốn (2)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      Cúc Như Khanh càng nghe càng cảm động, mỉm cười nhìn , tận tình đối đãi của cuối cùng đổi lại được tình cảm của , ôm vào ngực, cùng lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ đá, nghe tiếng sóng phủ vào bờ cát, xa xa còn vang lên thanh của ốc biển.



      Cúc Như Khanh cho là còn trách về đêm giao dịch đó nữa, cuối cùng cũng trút được gánh nặng, thở phào nhõm.



      Mặc Thiên Trần cho là gánh trách nhiệm làm “người đàn ông đêm đó”, vì thế, tình nguyện ở bên cạnh , tình nguyện sống đến già với .



      Nhưng cho dù thế nào nữa, tâm tư hai người vào giờ phút này như dung hợp lại, như mãi mãi chia rời, cho dù thủy triều lên hay xuống, cho dù mặt trời mọc hay lặn, cũng chia lìa, cho dù ngọn hải đăng thay đổi, cho dù biển cạn đá mòn, cũng thay đổi.



      Sau đó, Cúc Như Khanh đối với Mặc Thiên Trần càng thêm dịu dàng, săn sóc, còn Mặc Thiên Trần cũng ngọt ngào với hơn, hai người như ở trong giai đoạn cuồng nhiệt, biểu đạt tình cảm của mình với đối phương mọi lúc mọi nơi.



      Công ty Cúc thị.



      Trần Ích và Khang Hạo sớm biết chuyện, nên có thái độ gì kì lạ, bây giờ Khang Hạo và Lộ Tuyết Hội quan hệ rất tốt, cả ngày ngâm nga hát, tâm tình rất vui vẻ.



      Lúc Mặc Thiên Trần dẫn Lộ Tuyết Hội đến công ty, Khang Hạo mắt sáng lên, “Tuyết Hội, lâu quá gặp!”



      “Em vẫn muốn xem biến sắc mặt, nhưng mẹ cho em ra khỏi cửa, hôm nay phải chị dẫn em ra, mẹ mới cho đấy.” Lộ Tuyết Hội với vẻ mong đợi.



      Khang Hạo chỉ đùa câu, ngờ Lộ Tuyết Hội tưởng . Mặc Thiên Trần ngồi bên cạnh Cúc Như Khanh cười cười, còn Trần Ích chỉ ngồi nhìn bọn họ.



      “Tuyết Hội, thứ lỗi thất lễ, em bao nhiêu tuổi rồi hả?” Khang Hạo vừa nghe xong câu “ cho ra khỏi cửa” liền hỏi.



      “Em mười bảy tuổi.” Lộ Tuyết Hội xong, hỏi Mặc Thiên Trần, “Sao ấy lại bảo là thất lễ?”



      “Đó là cách tế nhị, có nhiều phụ nữ thích đàn ông hỏi tuổi, em đừng quan tâm chuyện đó nhiều.” Mặc Thiên Trần giải thích.



      Khang Hạo vừa nghe được số tuổi, lập tức đổ mồ hôi hột, “Mẹ em quả nên để em ra khỏi cửa, thiếu phu nhân, cũng nên dẫn ấy đến đây.”



      “Tại sao? thích chơi với em sao?” Lộ Tuyết Hội hiểu.



      Trần Ích nghe xong ngửa đầu cười to, Khang Hạo lần này đúng là gặp phải bảo bối đáng , lại chỉ mới mười bảy tuổi, kê đầu vào tai Khang Hạo : “Trân già gặm cỏ non nha!”



      “Người em ơi, tôi dám ăn đâu!” Khang Hạo giơ tay đầu hàng.



      “Vậy phải thủ thân như ngọc trước .” Trần Ích chỉ chiêu.



      Khang Hạo giơ ba đầu ngón tay, ba năm nha? Còn ba năm nữa mới đủ hai mươi tuổi! Làm sao thủ được? phải hy sinh sao? nhìn Trần Ích đắc ý, “Thiếu phu nhân, còn Trần Ích sao?”



      “Hễ gọi là đến, được ?” Mặc Thiên Trần cười đáp.



      định gọi điện thoại thấy Lộ Tuyết Hội có vẻ buồn bực, nên vội vã nháy mắt với Khang Hạo, làm Khang Hạo phải hò hét, Khang Hạo chịu, đường đường là người đàn ông trưởng thành, tiểu nữ sinh với là quá xa vời mà.



      Mặc Thiên Trần giải thích, “Tuyết Hội từ học trường nữ sinh, chưa từng tiếp xúc với nam sinh, có gặp cũng chỉ là gặp em trong nhà, Khang Hạo, phải phải chờ mấy năm sao? Tuyết Hội biết nấu canh là do thừa hưởng bí quyết chân truyền của tôi, lợi hại hơn tôi nhiều.”



      “Mặc dù rất tốt, nhưng tuổi tác khác biệt quá, chưa đầy ba năm nữa, tôi ba mươi tuổi rồi.” Khang Hạo giọng.



      Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Khanh, “Như Khanh ba mươi tuổi mới lấy tôi đó! phải vừa chuẩn luôn sao?”



      Cúc Như Khanh vươn tay ôm vai , “Tuyết Hội còn học, bây giờ quả còn lắm.”



      cũng nghĩ thế à?” Mặc Thiên Trần nở nụ cười.



      “Dĩ nhiên!” bên tai , “Khang Hạo làm sao nhịn đến ba năm được chứ?”



      “Sao đàn ông đều như vậy nhỉ?” Mặc Thiên Trần hiểu.



      Cúc Như Khanh mỉm cười, “Đây là phần đàn ông thể thiếu được, nếu Khang Hạo ăn Tuyết Hội đến bụng lớn, chúng ta tha cho , phải ?”



      “Được rồi!” Mặc Thiên Trần gật đầu.



      Khang Hạo thấy vấn đề của mình được giải quyết, lập tức đến dụ dỗ Lộ Tuyết Hội ngay, “Khó có lúc được ra ngoài như hôm nay, dẫn em xem xiếc ảo thuật, được ?”



      phải lừa tôi đấy chứ?” Lộ Tuyết Hội ngẩng đầu.



      “Lừa em là chó!” Khang Hạo lập tức thề thốt.



      Lộ Tuyết Hội cười, sau đó gật đầu, Khang Hạo lập tức giục Mặc Thiên Trần gọi người kia của Trần Ích đến đây, Mặc Thiên Trần gọi cho Triển Thanh Thanh, Triển Thanh Thanh vốn dĩ có cảm tình với Trần Ích, nên đến rất nhanh chóng.



      Khang Hạo vừa thấy , từng giải quyết chuyện Triển Thanh Thanh chụp ảnh Thiên Mộ Dương, lập tức cười lớn, “Thiếu phu nhân, có con mắt tin tường, bọn họ nhất định là cặp trời sinh.”



      Trần Ích gật đầu lễ phép với Triển Thanh Thanh, Khang Hạo chế giễu, ôm bả vai Trần Ích, “Người em à, nha đầu này ít chịu ngồi yên, rất thích hợp để cậu phô trương mị lực và uy phong của đàn ông đó.”



      Nhưng Trần Ích vẫn có biểu tình gì đáp lại , đối với Triển Thanh Thanh chỉ thực những nghi lễ xã giao.



      “Tôi cũng muốn xem xiếc ảo thuật, Như Khanh, chúng ta cùng , được ?” Mặc Thiên Trần kéo tay Cúc Như Khanh.



      !” Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần dẫn đầu ra ngoài.



      Khang Hạo và Lộ Tuyết Hội, Trần Ích và Triển Thanh Thanh cũng theo thứ tự ra ngoài.



      tới lui lúc chỉ còn lại Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần, Trần Ích và Triển Thanh Thanh, Khang Hạo và Lộ Tuyết Hội chẳng biết chạy đâu rồi.



      Sau đó, Cúc Như Khanh và Trần Ích bỗng dậm chân dừng lại, Mặc Thiên Trần hiểu nhìn về trước.



      “Chủ tịch, đại lão gia, tam lão gia buôn bán càng lúc càng lớn rồi.” Trần Ích .



      Mặc Thiên Trần nghe xong mới hiểu đây là phố sòng bạc của Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, lần trước bọn họ báo cáo với Cúc ông cụ còn bọn họ bao giờ làm nữa, lần này hẳn là cấu kết với Phí Cường Liệt, hành động quyết liệt hơn trước, xem ra, lần trước Cúc Như Khanh xuống tay lưu tình, vẫn có tác dụng.



      Cúc Như Khanh chỉ híp híp mắt, “Chúng ta nên vào đó đùa vui chút ?”



      “Vào chứ!” Triển Thanh Thanh lập tức kêu lên.



      Mặc Thiên Trần biết Cúc Như Khanh vào chơi chỉ là giả, vào có việc mới là , khỏi lo lắng, “Chúng ta mang người! Nếu hai bên đánh nhau, chẳng phải bọn họ ỷ đông hiếp yếu sao?”



      “Thiếu phu nhân cần lo lắng.” Trần Ích giơ tay ra hiệu, lập tức đường xuất người vây quanh bọn họ.



      “Oa! hùng dũng!” Triển Thanh Thanh vui mừng khôn xiết, nhìn Trần Ích cực kỳ sùng bái.



      “Chúng ta vào thôi!” Mặc Thiên Trần kéo Triển Thanh Thanh, sau đó ghé vào tai cười : “Đợi lát lúc chơi bài, ghép với Trần Ích, được ?”



      Triển Thanh Thanh ánh mắt tinh quái, “Rất được, rất được.”



      Bốn người cùng vào, ngồi vào bàn phía trong góc, Cúc Như Khanh và Trần Ích ngồi đưa lưng về góc tường, quan sát toàn cục.



      Triển Thanh Thanh và Mặc Thiên Trần chơi cực kỳ vui vẻ, Triển Thanh Thanh bị Mặc Thiên Trần thắng liền ba ván, “Sao chị thắng em nhiều vậy?”



      “Hừ! Có người đến kìa!” Mặc Thiên Trần thấy Cúc Như Phong và Chu Tiểu Kiều về phía bọn họ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :