1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 244: Ngược : Tà ác chỉ vì em (2)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      “Ừ…” Mặc Thiên Trần chợt phát mình phát ra thanh , vội vàng tự cắn tay mình, đầu tựa vào tường bên này, để cho người khác thấy mặt tràn đầy xuân sắc.



      ràng là muốn kháng cự, nhưng hiểu vì sao, cơ thể lại động tình, run rẩy phập phồng theo tà ác của , trong đầu cứ nghĩ là muốn, nhưng lại khống chế được mình.



      “Bảo bối, giờ phút này còn nghĩ gì thế?” cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của , ngón tay ngừng vuốt ve dịu dàng, thanh lại giống như đàn violoncelle.



      *Violoncelle: (phiên : Vi-ô-lông-xen) còn gọi là đàn cello (phiên : Xen-lô) hoặc Trung hồ cầm, cùng họ với violon, nhưng lớn hơn và thường được nhạc công kẹp giữa hai chân chơi.



      đúng là tên chết tiệt! ràng là có lỗi, sao lại được phép ức hiếp như vậy! Mặc Thiên Trần trong miệng ư ư khổ sở, dám lời nào, nếu đồng thời phát ra thanh ngâm xướng, người ta thấy bộ dạng xấu xí của lúc này.



      Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của , giọng cười, “Lúc này Trần là xinh đẹp, đáng lại khôn khéo nhất rồi! rất thích.”



      Lúc này Cúc Như Khanh đúng là đồ xấu xa, trêu cợt động tình dứt, còn bản thân ngồi bên xem kịch vui, ghê tởm như vậy.



      “Trần ghét như vậy, đúng ?” đọc được ý tứ trong mắt .



      Đúng thế đúng thế! Ghét nhất Cúc Như Khanh tà ác như vậy, Mặc Thiên Trần trong lòng thầm nghĩ về sau chắc chắn thèm để ý đến nữa, nhưng ngoài miệng chẳng dám thừa nhận điều đó, chỉ giả vờ lắc đầu, làm việc trái lương tâm biểu lộ cho biết, biết.



      hiểu rồi, Trần thích như vậy, phải ?” tiếp tục đùa .



      phải đó! hận chết như thế! Mặc Thiên Trần lập tức trừng mắt, nhưng ngón tay của trượt dọc vào, trực tiếp tiếp xúc thân mật với nơi bí , vội vàng gật đầu, biểu lộ rất thích, “rất” thích.



      biết Trần thích mà, cũng thích Trần như vậy.” Cúc Như Khanh giương môi cười, “Ngoan, làm sao để phải cưng chiều em cả đời cũng đủ.”



      ràng là ghét hành động tà ác này của , nhưng nghe cưng chiều , lại cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới, hạnh phúc đến quên mất ở trong hoàn cảnh nào.



      Khi ngón tay linh xảo di chuyển đến viên hoa châu, Mặc Thiên Trần khống chế được ngâm thành tiếng, Cúc Như Khanh vội vàng cúi đầu, hôn lên môi , hút hết tất cả thanh động tình của vào miệng, thân thể cong lên, như con tôm xinh đẹp, vươn thành hình cung quyến rũ, nơi hai chân truyền đến cảm giác tê dại, khiến nhanh chóng điên cuồng.



      Cúc Như Khanh vốn định trừng phạt với , vì vừa diễn xong màn đùa giỡn khiến Nghiêm Tiểu Huệ phải rời , liền lập tức trở mặt cáu kỉnh với . Dù sao vẻ đẹp của cũng chỉ có mình mới có thể thấy, nhưng mọi chuyện vượt xa ngoài dự liệu của , vẻ đẹp say lòng người đó, lại khiến say theo.



      Mặc Thiên Trần ngờ ngón tay vừa vào trong lên đỉnh, chôn mặt vào lồng ngực dám hé răng, còn lại cực kỳ phóng khoáng ôm lên, rời khỏi quán café giữa ánh nắng ngày xuân.



      “Được rồi, có ai thấy đâu, chỉ có thôi.” Sau khi ôm lên xe ngồi, đóng kỹ cửa xe, mới giơ ngón tay lên, ngón tay vẫn lưu lại chứng cứ, cả ngón tay được bao bọc bởi màn nước trong suốt.



      còn dám nữa?” Mặc Thiên Trần vừa thấy mình ở trong xe, lập tức dậm chân giận dữ, “Sao có thể làm vậy với em?”



      rồi mà, muốn ôm em ra ngoài, chính là muốn ôm em ra ngoài!” bá đạo đáp, “Em muốn, chỉ còn biết tự mình nghĩ cách.”



      …” ràng là ngụy biện, Mặc Thiên Trần xấu hổ đỏ mặt.



      Cúc Như Khanh dời ngón tay dính nước đến bờ môi , “Đây là cái giá em phải trả khi vừa diễn xong lập tức trở mặt.”



      “Em…” Mặc Thiên Trần nhất thời cứng họng.



      sửng sốt hồi mới hồi phục lại, bây giờ là làm gì vậy, vốn là đến chất vấn , sao bây giờ lại thành làm khó !



      “Cúc Như Khanh, còn dám em? cho em học ở chỗ Thần Phong, còn ở đây hả? ở đây làm gì? Vì sao gặp Nghiêm Tiểu Huệ trong quán café? Gặp mặt xem như có gì , nhưng tại sao phải cười đến gió thổi muốn xanh hết cả bờ Giang Nam? giống như mấy tên quan lại thời xưa, lấn át quyền vua chèn ép dân chúng, chỉ lo thân mình sung sướng, căn bản quan tâm đến người khác như thế nào!” Mặc Thiên Trần tố cáo , “Tại sao có thể gặp Nghiêm Tiểu Huệ, còn em thể gặp Thần Phong? ! ! mau!”



      Cúc Như Khanh nghe như uất ức rất lâu rồi, nghe xong, hồi sau mới lên tiếng, “Trần, em có thể hỏi và Nghiêm Tiểu Huệ làm chuyện gì bên ngoài, em có thể hỏi có phải phản bội tình cảm của em . Nhưng em thể so sánh Nghiêm Tiểu Huệ và Nhâm Thần Phong, vấn đề này, trả lời em.”



      …” Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm, tức đến lựa được lời, “Được, em hỏi, lên giường với người phụ nữ nào em cũng hỏi nữa. Còn em qua lại với bất kỳ người đàn ông nào, em việc gì phải giải thích với .”



      tức giận muốn mở cửa xe, Cúc Như Khanh lập tức bắt được , “ đâu?”



      “Gặp!” cả giận đáp.



      “Em…” Cúc Như Khanh tức khí, gương mặt tuấn tú chuyển sang lạnh như băng, “Gặp làm cái gì? Muốn coi trọng em sao?”



      “Dù sao em đâu phải chỉ có mỗi mình là đàn ông!” Mặc Thiên Trần tức cành hông, càng uất ức càng khó kiểm soát, càng gặp khó lại càng kiềm chế lời , lòng.



      Cúc Như Khanh tay nắm cằm , giận nên càng dùng sức nắm lấy, làm Mặc Thiên Trần đau đến tận xương, cắn môi lời.



      Nếu tình nguyện cho đến với người phụ nữ khác, đủ, còn nếu ép hỏi như vậy, lại thèm trả lời, biết nên làm thế nào để ?



      Có điều, dám ?



      đối với là có ân tình, vì thế cần biết là ma quỷ bá đạo, hay là tình lang dịu dàng, đều muốn chấp nhận, đều muốn thương .



      ra, loại lỗi, cũng là loại lỗi, càng lòng là sai, như vậy, Mặc Thiên Trần bất luận làm gì, kiếp này gặp phải Cúc Như Khanh, chính là sai vô cùng sai.



      Cúc Như Khanh thấy lã chã nước mắt, ở trong hốc mắt lăn qua lăn lại, cuối cùng nhịn được rơi xuống, trong đôi mắt to của đầy đau thương, loại đau thương khó thành lời, lòng lập tức thu lại, buông lỏng tay, sau đó cứng ngắt : “Được rồi, đừng khóc nữa, là sai.”



      câu xin lỗi của còn khó thấy hơn là cây sắt nở đượ hoa, Mặc Thiên Trần khóc càng lợi hại, khóc thanh , cứ nhìn như vậy, hai mắt to chảy hết nước mắt, lập tức lại tràn đầy vành mắt tiếp, cái loại khóc thút thít tiếng động này, khiến Cúc Như Khanh nhất thời tay chân luống cuống, kinh hoảng ôm vào ngực, ngừng dụ dỗ , “Trần, ngoan, đừng khóc, em có người đàn ông khác, từ đầu đến cuối, chỉ có , chỉ có mình thôi.”

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 245: Ngược : Tà ác chỉ vì em (3)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      Nhưng Mặc Thiên Trần dường như nghe được lời , tiếp tục khóc thút thít, dùng phương thức này để đối kháng với bá đạo của , lúc trước cũng từng nghe tổn thương rất nhiều người, nghe xong vẫn chưa thấy đau đớn như hôm nay, đau đến thở nổi.



      chỉ trợn to mắt, tựa như mãi mãi nhìn chán, Như Khanh, Như Khanh, muốn em phải thế nào đây?



      “Trần…” Cúc Như Khanh hai tay nắm lấy bàn tay bé lạnh như băng của , cúi đầu hôn lên làn môi , nắm lấy càng lúc càng chặt, chết lặng giương môi, đôi mắt to chỉ nhìn gần trong gang tấc.



      hôn lên gò má đẫm nước mắt của , hôn từng tấc từng tấc gương mặt , bàn tay to của ngừng sưởi ấm cho đôi tay bé của , hồn bay lạc phách, trong nháy mắt cũng cảm thấy hồn bay đâu rồi, nỗ lực gọi trở lại, “Trần, Trần, chuyện với …”



      vẫn lẳng lặng ôm , cứ như vậy ỉ ôi trong ngực , để mặc hôn lấy nước mắt của .



      Qua hồi lâu, mới chậm rãi khóc thành tiếng, “Như Khanh… Như Khanh…”



      “Trần, ở đây…” nâng khuôn mặt nhắn của lên.



      Mặc Thiên Trần nhìn , gương mặt tuấn tú lên vẻ đau lòng, cũng đưa tay nâng mặt , “Như Khanh, ăn hiếp em…”



      “Đúng! khi dễ em rồi…” đáp lời, “Là làm em khóc…”



      ra, em phải tin và Nghiêm tiểu thư…” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Có phải vừa rồi em rất ấu trĩ ? Có phải để người ta chê cười ?”



      Cúc Như Khanh lấy ngón tay lau nước mắt mặt , “Em làm rất tốt, kẻ nào dám chê cười em đâu. Đúng thế, và Nghiêm tiểu thư chỉ bàn công việc thôi, hôm nay ở quán café, em rất tuyệt!”



      lại gạt em!” cười.



      thấy cười, thầm thở phào nhõm, “Lời là từ tận đáy lòng, tin sao? Lấy tay em đến sờ vào lòng ?”



      xong, nắm bàn tay bé lành lạnh của , kéo cravat ra, cởi nút áo, dán tay vào ngực , để cảm thụ được lòng nhiệt thành của .



      “Nơi này : Như Khanh là người xấu!” cũng dán tay khác lên.



      Cúc Như Khanh cười khổ, “Trần thích cái tên xấu xa này sao?”



      Mặc Thiên Trần chỉ nhìn , gì.



      Hồi lâu sau, than, “Chưa nghĩ ra, đừng vội. Cũng đừng khóc nữa, khóc nữa xe biến thành Transformers mất.”



      sửa sang lại áo có chút xốc xếch của , kéo lại váy ngắn, cởi tây trang người, đắp lên đầu gối , “Khí trời còn lạnh, lần sau đừng mặc ít như vậy.”



      ôm vào ngực, đặt nằm lên ghế sau, “Nằm đây lát thôi, lái xe.”



      vẫn vừa vừa làm, Mặc Thiên Trần ngậm miệng mặc hòa giải, cuối cùng, lúc xuống xe, kéo tay lại.



      Cúc Như Khanh hiểu quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi sao vậy?



      ngồi dậy, vòng tay qua cổ , giọng : “Như Khanh, thấy và người phụ nữ khác hưởng thụ giữa trưa nắng, thấy cười với người khác lòng em rất đau, đau đến dường như thở được. Em nghĩ, là em thích …”



      Cúc Như Khanh thân thể lạnh lẽo, nghe đến đó, nhìn dám tin, vốn nghe rất vui vẻ, nhưng vế sau, lại khiến như rơi xuống băng hà.



      “Như Khanh, em muốn…” rung giọng.



      “Được rồi, Trần, đừng có mà lèm bèm.” cắt đứt lời , cứ cho là thích, cũng muốn nghe nữa.



      Mặc Thiên Trần nhìn khuôn mặt bi thương của , thấy ánh mắt như bị thương, nhất quyết chịu, “Nhưng mà, Như Khanh, em muốn …”



      muốn nghe!” buông tay ra, đưa lưng về phía , chuẩn bị xuống xe.



      Mặc Thiên Trần lập tức ôm cổ từ phía sau, cho , “Được rồi, Trần, đừng quậy nữa.”



      Cúc Như Khanh cũng có ngày phải trốn chạy, khi kiêu ngạo bị phá hủy, cũng như người khác muốn trốn tránh.



      muốn nghe sao?” thổi khí bên tai .



      muốn.” Thanh buồn bực đáp lại , nhưng lại đành lòng đẩy ra.



      Mặc Thiên Trần thở dài, “ muốn nghe, nhất định hối hận.”



      học giọng điệu trêu chọc lúc ở trong quán café của , mặc dù giọng nữ chênh lệch rất nhiều với giọng nam, hơn nữa Cúc Như Khanh cũng muốn nghe.



      làm việc chưa bao giờ hối hận.” hừ tiếng.



      “Được rồi, !” buông ra, quay về ghế sau ngủ, “Em vốn muốn , em phải thích, mà em rất thích rất thích , em chỉ thích …”



      chuẩn bị đóng cửa xe, Cúc Như Khanh nghe thấy, còn tưởng là mình nghe lầm, lúc xoay người bắt gặp ngay đôi mắt long lanh của , giống như ngôi sao lóe sáng, hấp dẫn từ từ đến gần.



      Cúc Như Khanh giọng cũng thất thường, “Em cái gì?”



      “Dù sao cũng muốn nghe, xem như em chưa .” Mặc Thiên Trần tựa mặt vào chỗ ngồi.



      Cúc Như Khanh thấy lại ra vẻ giả vờ, an đứng bên cửa xe, phát bắt được bắp chân , cởi bỏ giày, tháo vớ, lộ ra bàn chân trắng nõn, dùng ngón tay đè vào lòng bàn chân , đâm trúng ngay chỗ ngứa của Mặc Thiên Trần.



      “Buông em ra…” muốn rút chân về, nhưng người đàn ông cho.



      “Trần bảo hôm nay dạo phố mệt mỏi, giúp em xoa bóp, biết xoa bóp huyệt vị, có thể giải trừ mệt nhọc, lập tức hết mệt.” tốt bụng trả lời.



      Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm, người đàn ông này luôn có cách để dò hỏi , “Như Khanh, em sợ nhột…”



      bảo đảm nhột, rất thoải mái…” cười khẽ, “Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Trần vừa cái gì, bây giờ lại cho nghe.”



      “Trước tiên phải xem thế giới này có bán thuốc hối hận !” hừ tiếng.



      Cúc Như Khanh cũng tức giận, tay bắt được chân của , dùng năm ngón tay tay kia đưa qua đưa lại xoa bóp, khiến Mặc Thiên Trần vừa cười vừa kêu, “ còn buông tay ra, vô lễ với em!”



      đời này hình như vô lễ với bà xã của mình đâu có tính là phạm pháp!” nêu đầy đủ lý do.



      …” Mặc Thiên Trần miệng đỏ lên.



      cũng trêu nữa, mà tâm xoa bóp cho , vốn nhức cả mắt cá chân, nhưng được bàn tay nhấn vào, chợt có cảm giác khí huyết lưu thông, rất thoải mái, cũng đành lòng hành hạ nữa, liền ngồi dậy, ôm cổ .



      “Ông xã, em rất thích … Rất thích rất thích , em chỉ thích …” Ngôn từ khẩn thiết, từng lời của đều rất nhu tình.



      Cúc Như Khanh nhất thời quên cả xoa bóp cho , cứ kinh ngạc nhìn , cả người dường như đơ ra.
      thư hồ thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 246: Ngược : Tà ác chỉ vì em (4)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      Mặc Thiên Trần ôm đầu , cho tựa vào ngực , tất cả kiên cường, trong khắc đều hóa thành ôn nhu, ôm , lẩm bẩm , cứ tựa vào nơi mềm mại của như thế, hít thở mùi thơm người .



      Cúc Như Khanh biết mình lái xe về đến nhà như thế nào, cứ có cảm giác là xe tự trôi đường về nhà, lúc ôm ngủ thiếp từ ghế sau xe về phòng, cảm thấy chưa bao giờ mình vui vẻ như vậy.



      Mặc Thiên Trần ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có người hôn , tát cái rồi tiếp tục ngủ.



      Cúc Như Khanh lập tức hung hăng cắn vào môi , Mặc Thiên Trần tỉnh lại, nhìn thấy , “Làm gì vậy? Em còn nghĩ là có trộm vào nhà!”



      “Tên trộm nào to gan dám leo lên giường của em, đánh gẫy chân chó của !” Cúc Như Khanh hừ tiếng.



      “Em mệt, buồn ngủ lắm, có gì muốn với em à?” che mắt, khó chịu trước kích thích của ánh đèn.



      “Em là heo à! Lại ngủ?” trừng .



      …” Mặc Thiên Trần bị làm cho tỉnh ngủ, lại mắng nữa!



      “Nhưng thích em như vậy!” nhào đến ôm .



      “Cúc Như Khanh, dừng lại!” đẩy ra, “Em vẫn chưa tha thứ cho đâu!”



      có chỗ nào chọc giận Cúc phu nhân?” hiểu.



      Mặc Thiên Trần thấy áo người thay thành áo ngủ, phồng má buồn bực : “Ở quán café làm thế với em, sao tà ác vậy chứ? muốn em phải làm thế nào đây?”



      “Lúc ở quán café là kiềm chế được, ai bảo em mặc váy ngắn như vậy. bảo đảm với em là có ai nhìn thấy chúng ta làm gì, còn nữa, tà ác như vậy, cũng chỉ vì em.” Khóe môi mang theo nụ cười tà.



      “Hừ! lúc nào cũng có đạo lý rồi, còn em mất hứng.” Mặc Thiên Trần thích.



      Cúc Như Khanh dùng ngón tay nhàng chọc chọc quai hàm của , “Em đúng, tà ác, còn em cho phép hưởng thụ, phải ?”



      “Em cần!” đỏ mặ trừng .



      dẫn em chơi đu quay, sao hả?”



      “Em sợ độ cao, !”



      “…”



      , cần, em chính là cần…”



      Nhìn đầu lắc như trống bỏi, Cúc Như Khanh : “ cho em tiếp tục học vẽ.”



      cần…” Mặc Thiên Trần dao động đầu xong, mới phản ứng được, đúng là lưu manh mà, đợi lúc hình thành quán tính muốn, mới trêu chọc , “Em muốn! Cái này em muốn!”



      Cúc Như Khanh hai mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm, tức giận phình má, “Lời ra được đổi ý!”



      “Được, đồng ý với em. Nhưng tại sao đột nhiên lại muốn vẽ tranh?” cũng hiểu, trùng hợp lại vào lúc này muốn học, tâm huyết cái gì vậy?



      Mặc Thiên Trần lấy bức tranh sơn thủy gửi từ quốc trong ngăn kéo ra, “ xem này, Bảo Bảo gửi cho em đấy, nó cũng có chút tài hoa đấy chứ, biết phát triển văn hóa quốc gia tốt như vậy, em vốn còn lo nó được giáo dục ở nước ngoài, quên mất văn hóa của chúng ta, nhưng Bảo Bảo đúng là Trung Tây hợp bích!”



      “Bảo Bảo gửi cho em? Còn ?” Cúc Như Khanh khỏi bất mãn.



      “À…” Mặc Thiên Trần lập tức đáp: “Của chúng ta, Bảo Bảo gửi cho chúng ta, Như Khanh, em rất tự hào về nó… Cho nên, em cũng muốn học vẽ tranh…”



      Cúc Như Khanh hiểu được biểu tình của , thấy luôn nhắc đến con với vẻ mặt hạnh phúc, chưa bao giờ nhắc đến người đàn ông đêm đó, biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.



      “Ông xã, đồng ý, cho phép vì cái này mà tức giận.” Mặc Thiên Trần ra vẻ đề phòng.



      “Em biết vì sao tức giận sao?” Cúc Như Khanh thở dài.



      Mặc Thiên Trần đặt tranh vào lòng , rồi nhìn , “Em làm sao biết được! Kể từ lúc tức giận, em cũng dám học vẽ nữa, thấy ngày ngày cáu kỉnh, em cũng rất khó chịu…”



      Cúc Như Khanh ừ tiếng, sau đó : “Em có thể học vẽ, nhưng phải đổi giáo viên.”



      “Nhưng mà…” Mặc Thiên Trần thấy vẫn cố chấp như vậy.



      nhưng nhị gì hết, đây là giới hạn thấp nhất.” kiên định .



      Mặc Thiên Trần ảo não thôi, “Nếu Thần Phong hỏi, em phải thế nào?”



      “Em cứ cho!” Cúc Như Khanh trầm giọng.



      “Trực tiếp vậy à?” Ánh mắt càng trừng càng tròn.



      “Cứ trực tiếp!” cho phản bác nữa, “ là như thế, muốn bất kì người đàn ông nào đến gần em, cũng muốn bất kì người nào đến gần mình.”



      Mặc Thiên Trần trong lòng nửa vui nửa buồn, Cúc Như Khanh sâu đậm cũng rất độc chiếm, lúc tình cảm ngập tràn, nhưng khi hận cũng là hủy trời diệt đất, ai chống đỡ được, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy như có được tất cả thế giới.



      “Vậy và Nghiêm tiểu thư sao?” bĩu môi.



      “Nếu em cảm thấy ấy thích hợp làm việc với nhau, ngày mai sa thải ấy.” nghiêm túc .



      “Ý em phải thế!” Mặc Thiên Trần sợ hết hồn, Cúc Như Khanh kiên định như thế, khiến ứng phó kịp, cũng hiểu chính là như vậy, “Như Khanh, em tin mà, chỉ cần , em tin…”



      nguyện ý tin tưởng , thể tùy hứng bản thân mà khiến mất trợ thủ đắc lực như vậy, huống gì còn liên lụy đến trưởng xưởng công ty Nghiêm Tu. Nghiêm gia đối với , là trợ thủ rất tốt, nếu chỉ vì suy đoán vớ vẩn mà sa thải Nghiêm Tiểu Huệ, khiến quan hệ giữa hai nhà Nghiêm – Cúc xấu đim huống chi Phí Cường Liệt, Chu Tiểu Kiều và Cúc Như Phong còn liên thủ để đối phó mình , làm sao có thể ích kỷ như vậy được, chỉ biết nhìn mình đấu tranh?



      “Như Khanh, em tin trong lòng chỉ có em…” vươn tay, in bàn tay bé lên ngực , “Nhưng phải hứa với em, nhất định được để bị thương nữa, được ?”



      Cúc Như Khanh nhìn , “ hứa, Trần, hứa…”



      “Ha ha…” Mặc Thiên Trần thấy khí nặng nề, thu bàn tay về vui vẻ cười, “Dù có nghĩ rằng em và Thần Phong còn tình cảm nữa, nhìn xem em hào phóng hơn nhiều, em tin tưởng nhiều như vậy, em được tiếng đại nhân đại lượng, là tể tướng trong bụng có thể chống thuyền…”



      *Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền: ý là người làm tể tướng phải có lòng dạ rộng lượng, vị tha, có thể tha thứ cho những việc và những người khó tha thứ.



      Thấy đắc ý như vậy, nhưng : “Vừa nhìn em là biết lập trường kiên định, nếu nắm thế cục trong tay, em sớm làm phản rồi.”



      “Được! dám em buôn người bán nước à?” Mặc Thiên Trần chống nạnh, “ thế, sao xử lý cho xong kẻ buôn người bán nước này ?”



      “Xử lý quá đáng tiếc, có cách khác tốt hơn trừng phạt em.” chỉ híp híp mắt, ngắm vóc người có lồi có lõm của .



      Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm , hừ tiếng.



      “Tới đây!” ngoắc ngoắc ngón tay.



      !” phải chó.



      “Ngoan, lại đây thương em!” Khóe môi nở nụ cười tận tình.



      Phải rồi! qua, là muốn thương, tính toán hay . Nhưng mà, Mặc Thiên Trần cũng học gian, “Sao tới đây thương em?”

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 247: Ngược : Chân tướng đau lòng (1)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      “Vậy để đến!” lập tức đả xà tùy côn xông lên, chưa kịp lấy lại tinh thần nhào lên người .



      *Đả xà tùy côn: ý người tùy thời mà xem xét, thuận theo tình hình mà hành động, để đạt được lợi ích lớn nhất.



      Mặc Thiên Trần nhìn người đàn ông đè người mình, đúng là đối với chuyện làm sao cũng có được nửa phần tốt nha!



      Đêm, vào giờ khắc này khiến con người ta mê say.



      Người, vào giờ khắc này, say đến biết phương hướng.



      Ánh đèn, vào giờ khắc này, cũng chợt sáng lên hòa tan vào cảnh tượng đó.



      Hai người hòa hảo sau cơn tức, triền miên đến cực hạn, khiến bầu trời đêm cũng dường như nhuộm đẫm màu sắc hạnh phúc.



      Tối thứ hai, Cúc Như Khanh và Trần Ích, Khang Hạo, Nghiêm Tiểu Huệ họp ở công ty, thư ký gọi vào, “Phu nhân đến ạ!”



      “Vào !” Cúc Như Khanh thẳng.



      Hội nghị tạm dừng, Mặc Thiên Trần xách canh tay vào, “Như Khanh, mọi người còn họp đến khi nào? Em có nấu canh, có thể bớt chút thời gian uống lúc còn nóng ?”



      “Canh của thiếu phu nhân là cực phẩm nha!” Khang Hạo lập tức vươn dài cổ.



      Cúc Như Khanh hừ tiếng, “ có phần của cậu!”



      “Có, có…” Mặc Thiên Trần cười : “Ai cũng có…”



      đổ canh ra chén, rồi đưa cho mỗi người chén, Trần Ích bĩnh tính : “Cảm ơn thiếu phu nhân.” xong bắt đầu ăn canh.



      “Vừa nhìn là biết cậu có nổi người phụ nữ nấu canh cho mình, xem cậu gấp kìa.” Khang Hạo cười .



      “Cảm ơn phu nhân, canh rất thơm.” Nghiêm Tiểu Huệ lễ phép gật đầu, “Tổng tài rất có phúc nha!”



      Mặc Thiên Trần cười : “Nhân lúc còn nóng mau uống ! Mọi người theo Như Khanh tăng ca, cũng rất cực mà.” đến đây, nhìn Khang Hạo, “Có điều, Khang Hạo, có thể uống…”



      Trần Ích lập tức đoạt lấy chén của Khang Hạo uống hơi hết sạch, Khang Hạo giương mắt nhìn, “Sao cậu uống canh của tôi?”



      “Chẳng phải cậu có người nấu canh cho rồi sau, tôi có, nên hai chén này đều là của tôi.” Trần Ích nhàn nhạt đáp.



      “Cậu…” Khang Hạo nhìn lại nồi canh hết, “Thiếu phu nhân, sao mang nhiều chút chứ?”



      “Nếu nấu nhiều nước, canh đủ nồng, canh đủ nồng, mùi vị kém , vậy phải là nấu canh, mà chỉ nước có mùi canh rồi.” Mặc Thiên Trần xong nhìn Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh để mặc mọi người nghỉ ngơi, chỉ lẳng lặng uống canh, lúc Mặc Thiên Trần nhìn , chỉ khẽ cười.



      Khang Hạo bưng đầu, “Đạo lý quá thâm ảo, vậy là tên khốn Trần Ích này nợ tôi chén canh, tôi nhất định phải tìm người phụ nữ của cậu đòi lại, phải đòi chén, tôi nhất định đòi rất nhiều chén.”



      Trần Ích ném lại cái nhìn rất tự nhiên, được uống hai chén canh, sướng điên lên được.



      Mặc Thiên Trần dĩ nhiên biết người phụ nữ kia là ai, “Phụ nữ biết nấu canh tôi cũng biết nhiều người, hai người có hứng thú ?”



      Khang Hạo lập tức cười ha ha, “Chúng tôi đều có hứng thú.”



      “Được rồi, hôm khác giới thiệu cho hai người gặp mặt.” Mặc Thiên Trần bắt đầu dọn dẹp bát đũa.



      Khang Hạo vui vẻ dứt, “Thiếu phu nhân, để tôi dọn cho, tôi trước, tôi thích người dịu dàng, chăm chỉ, hiền từ, còn Trần Ích ấy là người nhanh mồm nhanh miệng tính tình có ân trả ân có báo trả báo, thể giới thiệu sai người đâu đấy.”



      Cúc Như Khanh kéo tay Mặc Thiên Trần, “Em ngồi , để cậu ấy thu dọn.”



      Mặc Thiên Trần ngồi xuống bên cạnh , “Được, tôi hiểu rồi, tôi về trước thu xếp.”



      Khang Hạo bắt đầu dọn chén bát, Nghiêm Tiểu Huệ chỉnh sửa lại biên bản họp iPad, Trần Ích trừ canh ra chẳng có gì để .



      Cúc Như Khanh nghiêng đầu, “Tối nay học sao?”



      “Tối nay có lớp, vừa hay về ăn cơm.” Mặc Thiên Trần khom môi cười, “Canh uống xong rồi, em đến phòng nghỉ nghỉ ngơi, mọi người tiếp tục họp .”



      ! Bọn họp xong, đến tìm em.” gật đầu.



      Cúc Như Khanh họp xong, đến phòng nghỉ, thấy Mặc Thiên Trần co rúc sofa ngủ thiếp , bế lên, ra khỏi công ty.



      Ban ngày Mặc Thiên Trần làm, tối học, ngày nào lên lớp, lại nấu canh đưa sang cho Cúc Như Khanh tăng ca, Khang Hạo và Trần Ích có khẩu phúc tất nhiên vui vẻ, còn Cúc Như Khanh ngọt trong lòng cần đến, chỉ có Nghiêm Tiểu Huệ, trong dạ vẫn có chút ghen, nhưng cũng biết làm sao.



      tối nọ, Mặc Thiên Trần hết giờ học, chuẩn bị về nhìn thấy Chu Tiểu Kiều và Nhâm Thần Phong đứng dưới cây đại thụ bàn chuyện gì đó, nhàng thở dài, Chu Tiểu Kiều quả nhiên khéo léo làm được mà.



      Rất nhanh, Nhâm Thần Phong câu nào bỏ , để lại Chu Tiểu Kiều đứng mình, cũng nhìn thấy Mặc Thiên Trần đứng cách đó xa.



      Chu Tiểu Kiều tới, “Hóa ra cũng chỉ là loại phụ nữ ăn trong bát còn xem trong nồi tham lam mà thôi!”



      Ý ta là Mặc Thiên Trần có Cúc Như Khanh, mà vẫn còn ở đây với Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần là người hiểu chuyện, dĩ nhiên biết ý ta là gì.



      Mặc Thiên Trần chỉ cười nhạt, vì kiêng dè, trở lại lớp của Nhâm Thần Phong, mà đổi người dạy khác. Nhâm Thần Phong cũng hỏi tại sao, luôn như thế, thích thế nào cứ như vậy, có ý kiến bao giờ.



      Mặc Thiên Trần lạnh nhạt, khiến Chu Tiểu Kiều càng thêm căm tức, ta hừ tiếng, “Nghe có người vì muốn bảo vệ hôn nhân, nấu canh đưa tới công ty cho Khanh uống, cũng độ lượng, còn nấu canh cho cả tình địch uống!”



      Mặc Thiên Trần vẫn chỉ cười lơ đễnh, vốn dĩ là nấu cho Cúc Như Khanh uống, ai họp với , cũng đều được uống chung, chỉ trùng hợp là có Nghiêm Tiểu Huệ ở đó thôi.



      Chu Tiểu Kiều càng thêm dầu vào lửa, “Mặc Thiên Trần, tôi cho biết, muốn lấy trái tim người đàn ông phải qua được dạ dày của , trò này hết thời rồi, đừng vọng tưởng dùng hết thủ đoạn là có thể giữ được Khanh bên mình, cứ cho là tôi thích Khanh, cũng có Nghiêm Tiểu Huệ giành với ! thích làm phu nhân chủ tịch, thích hợp ra ngoài làm việc với Khanh, chỉ thích hợp với vai nội trợ cả ngày cắm đầu vào bếp nấu canh thôi!”



      Mặc Thiên Trần vẫn nhúc nhích.



      Chu Tiểu Kiều giẫm chân, “Lười phải chuyện kiểu này với lắm rồi đấy!”



      “Ừ…” ta tức giận xoay người bỏ , Mặc Thiên Trần mới kêu lên, “Cho dù tôi là người phụ nữ thế nào, chỉ cần Như Khanh thấy tôi tốt, là tôi tốt.”



      Chu Tiểu Kiều nhiều như vậy, cũng bì được mấy câu này của Mặc Thiên Trần, cho dù quan hệ có nhiều tầng thế nào, quan trọng nhất chính là Cúc Như Khanh chọn ai.



      “Đó là ấy bị che mắt, thấy được mặt xấu của !” Chu Tiểu Kiều giọng căm hận.



      “Ây da, Tiểu Kiều…” Mặc Thiên Trần chợt giọng nở nụ cười, cố ý gọi tên Chu Tiểu Kiều như thân thiết, Chu Tiểu Kiều càng giận đến khó nuốt nổi, càng gió nước trôi, “Tôi quên cho biết, càng tôi xấu xa bao nhiêu, Như Khanh lại càng cảm thấy tôi mỹ lệ bấy nhiêu!”
      thư hồ thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 248: Ngược : Chân tướng đau lòng (2)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      Chu Tiểu Kiều tức đến tái mặt, vạn phần ngờ bây giờ Mặc Thiên Trần thay đổi nhiều như vậy, lúc trước đều là ta ức hiếp Mặc Thiên Trần, ta muốn Mặc Thiên Trần khóc Mặc Thiên Trần phải khóc, muốn Mặc Thiên Trần cười Mặc Thiên Trần phải cười, vậy mà bây giờ, Mặc Thiên Trần giống trước đây nữa, khiến ta á khẩu được gì.



      phải lại, Mặc Thiên Trần nhắc nhở như vậy, Chu Tiểu Kiều cũng hiểu được, cho dù ta xấu chuyện trước kia của Mặc Thiên Trần với Cúc Như Khanh thế nào nữa, Cúc Như Khanh vẫn quyết tâm, Mặc Thiên Trần chính là đóa hoa xinh đẹp nhất trong tim .



      Nhưng mà, ta phục! Chu Tiểu Kiều phục!



      “Cho tôi lý do làm tôi phục !” Chu Tiểu Kiều từ bỏ.



      Mặc Thiên Trần sao phải cho Chu Tiểu Kiều lý do gì để phục? Nhưng mà nghĩ lại, liền muốn : “Lý do để tin phục à? Obama làm tổng thống cần lý do sao? Hillary làm ngoại trưởng cần lý do ? – Pháp cho hạm đội vào vịnh Persique cần lý do à? Pháp từ chối tham dự Euro trước trận mở màn cũng cần lý do sao? Tối nay mặt trời tròn cũng cần lý do à?”



      *Barrack Obama: tổng thống đương thời của Hoa Kỳ; Hillary Clinton: Bộ trưởng Bộ ngoại giao đương nhiệm của Hoa Kỳ; Vịnh Persique: còn gọi là vịnh Ba Tư; Pháp từ chối tham dự Euro: là mình dịch sai, hai là tác giả viết sai ( tìm được bất kỳ thông tin nào liên quan đến cái này).



      Buổi tối có mặt trời à? Chu Tiểu Kiều bị Mặc Thiên Trần hỏi đến tận cùng, vốn cực kỳ tức giận, lúc này lại càng biết phải giải thích thế nào.



      “Vì thế, cứ theo kiểu đó, tôi mà muốn biên tập cuốn sạch, lấy tên là ‘Mười vạn lý do bạn phải tin phục’, có thể bán rất chạy đó.” Mặc Thiên Trần bồi thêm.



      căn bản biết phân biệt phải trái mà!” Chu Tiểu Kiều xoay người bỏ , “ cứ chờ đó, tôi nhất định làm cho thấy!”



      Chiến thư lại được gửi đến, Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ nhún vai, con người này dây dưa dứt mà! Nhưng dường như tự mình đối đầu càng lúc càng hăng! Càng đấu càng ăn khéo léo! nghĩ lại, đó cũng vì đạo lý thuộc về mình thôi.



      Mặc Thiên Trần dĩ nhiên vì Chu Tiểu Kiều này nọ với và Cúc Như Khanh, mà nấu canh nữa, vẫn đều đều vào các buổi tối lên lớp nấu canh cho Cúc Như Khanh, mang đến chia cho mấy người bọn họ uống chung.



      Hôm đó tan việc sớm, Khang Hạo nhịn được hỏi: “Thiếu phu nhân, khi nào giới thiệu bạn vậy?”



      Mặc Thiên Trần nhìn ra bên ngoài, “Mười giờ rồi, ráng chờ thêm chút nữa, ấy sắp tới rồi.”



      Năm người cùng xuống lầu, Nghiêm Tiểu Huệ về trước, rất nhanh, nữ sinh đáng xuống taxi, Mặc Thiên Trần kéo cánh tay Cúc Như Khanh, Khang Hạo nhìn nhìn, còn Trần Ích khoanh tay ôm ngực xem kịch vui.



      “Chị, em đến rồi đây!” Thanh vô cùng ngọt ngào, vừa xuống liền trực tiếp chạy đến bên người Mặc Thiên Trần, hai mắt vụt sáng nhìn ba người đàn ông, rồi rúc chặt sau lưng Mặc Thiên Trần.



      Mặc Thiên Trần kéo tay , “Đây là em họ tôi, Lộ Tuyết Hội. Tuyết Hội, đây là rể.”



      “Chào rể!” Lộ Tuyết Hội liếc mắt nhìn , Cúc Như Khanh nhàn nhạt gật đầu, lập tức dựa vào người Mặc Thiên Trần, giọng : “Chị, rể nhìn rất uy nghiêm, chị sợ ấy sao?”



      “Suỵt!” Mặc Thiên Trần cười khẽ, sau đó chuyển hướng sang Trần Ích, “Vị này là trợ thủ của rể, Trần Ích.”



      “Chào …!” Lộ Tuyết Hội thanh có chút run.



      Trần Ích mặt lộ tâm tình, cứng ngắt gật đầu.



      “Chị, em sợ lắm…” Lộ Tuyết Hội nắm chặt tay , lời còn chưa dứt, Khang Hạo lên tiếng trước, “Tuyết Hội, chào em! Tôi là Khang Hạo.”



      Khang Hạo lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhìn nữ sinh này da thịt nõn nà đáng , Lộ Tuyết Hội nghe được tiếng cười, ngẩng đầu chào , “Chào … Răng trắng đó…”



      “Cảm ơi lời khen, Tuyết Hội đáng !” Khang Hạo tạo ấn tượng thành công, nên đặc biệt có cảm giác thành tựu.



      Nhưng chưa hưởng thụ được cảm giác thành công bao lâu, Lộ Tuyết Hội đế thêm câu, “Nhưng mà đó là vì da đen…”



      “Ha ha ha!” Người đầu tiên cười chính là Trần Ích, vỗ vỗ bả vai ông bạn, đôi này mà thành, sau này tha hồ cười rồi.



      Mặc Thiên Trần vội vàng hoà giải, “Khang Hạo, Tuyết Hội chuyện thiếu hiểu biết, cậu đừng để bụng…”



      Lộ Tuyết Hội vừa thấy Trần Ích cười to, liền khẩn trương, dám gì nữa, chỉ núp sau lưng Mặc Thiên Trần, nhưng bên cạnh Mặc Thiên Trần là Cúc Như Khanh, vừa đụng đến thân thể lại vội vàng chuyển sang hướng khác.



      Khang Hạo luôn tự xưng mình là đẹp trai như Cổ Thiên Lạc, lại bị Lộ Tuyết Hội lần đầu gặp mặt phang cho câu như vậy, nhưng mà, trời sinh là luôn lạc quan, “Tuyết Hội, da tôi có thể biến thành trắng được…”



      “Giống Michael Jackson ấy à?” Lộ Tuyết Hội thấy vẫn tươi cười chào đón, mới từ bả vai Mặc Thiên Trần lộ đầu ra.



      Lần này, chỉ Trần Ích cười đến nhịn nổi, Mặc Thiên Trần cũng phải che miệng cười trộm, Khang Hạo lại : “Sao thế được, tôi nửa là giống Michael, nửa giống O’Neill.”



      *Shaquille Rashaun O’Neill: cầu thủ bóng rổ nổi tiếng của NBA (National Basketball Association: giải bóng rổ quốc gia Hoa Kỳ).



      à?” Lộ Tuyết Hội lộ ra nửa người dò xét.



      Lần này, Khang Hạo lộ vẻ hiếu thắng, “Dĩ nhiên.”



      “Hôm nay biến được sao?” Lộ Tuyết Hội bước ra.



      “À…” Khang Hạo , “Vốn là có thể, nhưng bây giờ khuya rồi, phải về. Tôi đưa về, được ?”



      “Được, cảm ơn .” Lộ Tuyết Hội nhìn cười ngọt ngào.



      “Tuyết Hội…” Mặc Thiên Trần kêu tiếng, Cúc Như Khanh nắm hông , “Đừng lo, Khang Hạo làm việc rất có chừng mực.”



      “Chị, rể, hẹn gặp lại!” Lộ Tuyết Hội lên xe Khang Hạo, ngoắc tay với bọn họ.



      “Về nhà gọi cho chị.” Mặc Thiên Trần gật đầu.



      Trần Ích cũng xoay người lấy xe, Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần ra về, đường về nhà, Cúc Như Khanh lái xe, Mặc Thiên Trần hỏi: “Như Khanh, thấy hai người họ có thành được ?”



      “Chuyện đó à? cũng nhìn được.” Cúc Như Khanh giương môi cười, “Em chuẩn bị giới thiệu ai cho Trần Ích?”



      “Thanh Thanh, được ?” Mặc Thiên Trần tay nâng má, “Em thấy Thanh Thanh thích Trần Ích.”



      “Trợ thủ của , đều thuộc về chị em của em rồi hả?” nhịn được nhạo báng.



      “Dĩ nhiên! thể để người ngoài độc chiếm được.” Mặc Thiên Trần cười .



      Tuy vậy, nhưng Mặc Thiên Trần chỉ thuận tay đẩy thuyền giới thiệu, cuối cùng có thành vợ thành chồng hay , vẫn còn rất nhiều yếu tố khác quyết định.



      Công ty Phí thị mở tiệc.



      Phí Cường Liệt mời tiệc, mời giới doanh nhân tham gia, Cúc Như Khanh cũng đưa Mặc Thiên Trần theo, Chu Tiểu Kiều nhìn hai người, giương cao cằm ý vị sâu xa, Mặc Thiên Trần tới đây với Cúc Như Khanh, nhưng bên cạnh Cúc Như Khanh vẫn còn có Nghiêm Tiểu Huệ.



      Loại tiệc như thế này, làm ăn là chính, ngoài ra còn là nơi để liên hệ tin tức, Phí Cường Liệt vui vẻ vì tòa nhà ở thành Tây của mình. Cúc Như Khanh đối với chuyện này chữ cũng .



      Đúng lúc đó, có ít phụ nữ bàn tán:



      “Nghe trước khi Cúc phu nhân gả cho Cúc tiên sinh từng đẻ thuê…”
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :