1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 239: Ngược : Độc chiếm (3)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta:Nghi Phuong

      “Em…” Mặc Thiên Trần bị bức hỏi được câu nào hoàn chỉnh, khôi phục tinh thần, rồi : “Nghiêm tiểu thư là tốt, ở bên ấy nhất định hạnh phúc.”

      Cúc Như Khanh bỏ tay ra, “Nghĩa là, em muốn làm người vĩ đại, hy sinh bản thân cho hạnh phúc của người khác, em tưởng em là Phật Tổ sao, em là gió chiều nào theo chiều đấy hay là thánh nhân vậy, cũng buông tay, cũng buông tay?”

      “Em…” Mặc Thiên Trần thấy thái độ quyết liệt như vậy, cũng tức giận, “Vậy muốn em phải giành giật với người ta sao, em chỉ nghĩ cho người ta thôi. Em bỏ được , nhưng em cũng muốn gặp phải khó khăn, em chỉ muốn vui vẻ, làm thế là có lỗi sao?”

      “Đương nhiên có!” Cúc Như Khanh quát, “Đến tận bây giờ em cũng quan tâm ! Trước kia Chu Tiểu Kiều tới nhà chúng ta, em ước gì có thể đẩy cho ta, bây giờ Nghiêm Tiểu Huệ xuất , em cũng muốn ở bên cạnh ấy, bản thân tự cho thế là quan tâm đến cảm nhận của , là nghĩ cho người khác, đó chẳng qua chỉ là biểu của việc , là tượng đưa đẩy thôi!”

      “Em có!” Mặc Thiên Trần thương tâm đáp, muốn tốt cho , chỉ chấp nhận, còn định tội , “Em thấy Nghiêm Tiểu Huệ nằm trong ngực , em cũng rất đau lòng, nhưng vẫn để ấy dựa vào ngực , đây là cách thích ấy, hơn nữa lúc em lấy thuốc, ràng là nghe thấy ấy chuyện, bây giờ bảo em phải đẩy ấy ra, giành về, em làm được loại chuyện cướp đoạt tình kiểu này.”

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , “Còn chỉ muốn độc chiếm, lúc em, kẻ nào được phép động đến em, em chỉ có thể là của , cần biết lý do gì, em chạy thoát khỏi lòng bàn tay của .”

      Đối với tính cách này của , Mặc Thiên Trần sớm lĩnh giáo, bất đắc dĩ đáp, “Vậy cũng hy vọng em đối với như vậy sao, có phải muốn em cũng phải mãnh liệt độc chiếm để chứng minh em , đó mới là tình độc nhất vô nhị sao?”

      Cúc Như Khanh gì, đôi mắt tĩnh mịch ngắm nhìn .

      “Nếu muốn em như vậy, xin lỗi, em làm được, cũng học được.” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Mỗi người có cách khác nhau, là phải khiến người kia vui vẻ, chứ phải là ngày đêm nghĩ cách chiếm đoạt và hủy diệt, Chu Tiểu Kiều phải là ví dụ sao, em hy vọng thế giới này có loại tình , là quý trọng nhau, hết có thể ra , dây dưa, suy tính ngày trả thù, toan tính mưu kế, để đến cuối cùng cả hai đều tổn thương, để đến cuối cùng thể nhìn mặt nhau.”

      Cúc Như Khanh hừ tiếng, “Em quý trọng tình cảm hai chúng ta sao?”

      “Em dĩ nhiên có!” Mặc Thiên Trần cầm cánh tay bị thương của , “Mỗi lần thấy bị thương, em còn đau hơn ngàn vạn lần, em chỉ trích vì cứu Nghiêm tiểu thư mà bị thương, em hiểu tình huống đó là khẩn cấp, nếu cứu ấy, ấy toàn mạng, em phải kẻ hồ đồ. Nhưng em vẫn muốn bị thương…”

      xong, nước mắt xuống cánh tay của , ngấm vào màu trắng của vải, nước mắt lên tay , cũng là vào lòng , Cúc Như Khanh đưa tay trái ra, nhàng lau nước mắt cho , giọng khàn khàn, “Nhưng em cũng thể đẩy ! Em thể lấy lý do nào đó đẩy !”

      Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn , ràng, thương tâm như vậy, bây giờ còn khiến uất ức, nhịn được , “ phải thích Nghiêm tiểu thư sao?”

      “Con mắt nào của em thấy thích ấy?” Cúc Như Khanh tức giận .

      “Em…” Mặc Thiên Trần ngẩn ra, hung dữ cái gì vậy!

      “Tai nào của em nghe thấy thích ấy?” vươn tay, kéo lỗ tai , “Bên này, hay là bên này?”

      “Đau…” nhíu chiếc mũi thon, “ cho phép bạo lực với em!”

      Cúc Như Khanh ôm vào ngực, cánh tay ôm hông , nặng nề vuốt ve, hàm răng hung hăng cắn cắn vành tai , cho đến khi nghe động tình “ưm” tiếng, mới : “ luôn thích bạo lực với em, chẳng lẽ em biết?”

      …” Mặc Thiên Trần đỏ mặt, lẳng lặng rúc vào ngực , sau đó chuyển đề tài, “ thích Nghiêm tiểu thư sao?”

      Cúc Như Khanh giọng căm hận, “Vậy em đẩy ra cửa, cho dù thích, cũng muốn thử mang tiếng thích.”

      “Nhưng mà, Nghiêm tiểu thư thích !” Mặc Thiên Trần giọng.

      “Vậy thế giới này, từ bà cụ tám mươi tuổi, đến bé ba tuổi, đều thích , phải em muốn chia cho bọn họ luôn đó chứ, vậy nên cho em con dao, rồi đo đạc xem chia thành bao nhiêu phần mới đủ, sau đó phân phát cho mỗi người phần.” Cúc Như Khanh trừng .

      Mặc Thiên Trần vươn tay ôm hông , “ với bọn họ đương nhiên khác, nhưng em cảm nhận được, và Nghiêm tiểu thư giống vậy.”

      Cúc Như Khanh hồi tưởng, “Năm mười lăm tuổi tiếp nhận công ty đồ chơi, tiền bạc khan hiếm, chú Nghiêm trưởng xưởng chính là người cùng theo cha gầy dựng nghiệp, cũng là cha của Nghiêm Tiểu Huệ, chú ấy chỉ mượn tiền của tất cả những ai thân thích, mà còn vay ngân hàng để giúp đỡ, nếu có chú Nghiêm, cũng có ngày hôm nay, rất khó khăn…”

      “Để đền đáp ân tình, lấy Nghiêm tiểu thư cũng là chuyện phải đạo!” Mặc Thiên Trần chen vào câu.

      Kết quả của câu đó, là bị Cúc Như Khanh hung hăng tát cái vào mông, sức rất mạnh, Mặc Thiên Trần đau đến nước mắt rơi đầy, nhưng khiến thương tiếc. Ánh mắt trừng , ý bảo đáng đời!

      “Lúc đó, Nghiêm Tiểu Huệ chỉ mới tròn mười tuổi, ấy lấy tất cả tiền trong mấy con heo đất, mang đến cho . cần, ấy ôm heo đất theo , khóc rất lâu, cũng theo rất lâu.”

      Cúc Như Khanh đến đây, Mặc Thiên Trần cũng cảm động rơi nước mắt, lúc khó khăn được người giúp đỡ, đó là những ngày tháng đáng quý nhất, mà lúc đó Nghiêm Tiểu Huệ đúng là thiên sứ thuần khiết, bảo sao Cúc Như Khanh lạnh như băng mà vẫn phải thương tâm.

      Mặc Thiên Trần ngước mắt nhìn , “Như Khanh, chuyện ngày xưa của , em cũng tưởng tượng ra được lúc trước vất vả thế nào.” đến đây, vẫn gì, tiếp tục : “Trước kia quốc phụ Tôn Trung Sơn lúc khó khăn về tài chính, quốc mẫu Tống Khánh Linh của chúng ta vẫn còn là đứa bé, bà giúp đỡ quốc phụ, sau lại hình thành nên giai thoại thiên cổ.”

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 240: Ngược : Ai ngược, đau hơn? (1)
      Edit:
      Beta: N.P

      Cúc Như Khanh nghe chuyện xưa của , quan sát cái miệng nhắn của khẽ mở khẽ đống, lâu, lại ngưng lâu, Mặc Thiên Trần cũng đợi đến khi tỏ thái độ, nhịn được : “Như Khanh, có nghe em thế?”

      “Nghe. Em muốn gì?” Cúc Như Khanh liếc mắt nhìn .

      Mặc Thiên Trần thận trọng nhìn , ràng là bị tổn thương, sao lại bày ra bộ mắt đó cho nhìn chứ?

      Ý của chính là, trong chuyện xưa chẳng phải quốc phụ làm hòa với quốc mẫu, trọn đời cống hiến cho tương lai quốc gia đó sao! Vì hai người có chung lý tưởng đó! và Nghiêm Tiểu Huệ cũng rất giống họ! Mặc dù bây giờ phải là cứu vớt quốc gia, nhưng hai người cùng cứu vớt công ty, tại cố gắng vì tương lai công ty, vậy phải là tái lại câu chuyện vĩ nhân sao!

      Cứ xem như trong lòng nghĩ tới chuyện đó, cũng dám ra, vừa rồi bị đánh cái, mông vẫn còn đau rát, cũng thèm an ủi lấy lời.

      ra em muốn hỏi, khuya rồi, có cần ngủ ?” Mặc Thiên Trần mở trừng hai mắt.

      Cúc Như Khanh tựa vào gối, “Bị em chọc giận ngủ được.”

      …” khỏi nâng cằm, “Em…”, hít thở sâu điều hòa cơn tức, “Em muốn ngủ.”

      Nhìn co rúc vào lồng ngực ngủ, Cúc Như Khanh thở dài, đối với hết cách, làm gì có người nào lại muốn đẩy rời xa mình.

      Nhưng mà, Mặc Thiên Trần chính là người như vậy.

      Vì thế, Cúc Như Khanh dùng kế giám định : chưa đủ sâu, , nhưng vẫn dừng lại ở ngoài mặt.

      “Đau.” nằm trong lòng lật người cẩn thận đụng phải cái mông.

      “Dạy dỗ mãi cũng chẳng thấy em nhớ lâu điều gì.” hừ tiếng, kéo quần dưới áo ngủ xuống, nhìn lên da , thấy lưu lại dấu tay to, bất đắc dĩ vuốt ve, sau đó cầm di động bàn, chụp lại màn xấu xí này của .

      Sáng thứ hai, Mặc Thiên Trần tỉnh lại, dường như ngủ luôn ngực , mà với tư thế ngủ này, thể thừa nhận là mình ngủ bá đạo đến cỡ nào, đặt hoàn toàn ở phía dưới, mà cũng để mặc ngủ liều lĩnh như vậy.

      dám tưởng tượng, ngày kia còn có lồng ngực này để dựa vào, buổi sáng thức dậy, có cảm giác gì? Như Khanh, Như Khanh, em chấp nhận đẩy rời xa mình, chỉ muốn phải rơi vào dây dưa ba người mệt mỏi thôi.

      rất tốt với em, em đều ghi tạc lưu tâm, vậy mà em có cách nào để báo đáp, em muốn dùng cách của mình để , nhưng rồi lại luôn chọc tức giận.

      đưa tay vuốt ve sống mũi cao ngất của , đưa mũi mình đến gần chóp mũi của , đừng tức giận như vậy, có phải tốt ?”

      Cúc Như Khanh tỉnh lại thấy mỉm cười nhìn mình, gương mặt tuấn lạnh như tờ, đứng dậy.

      đẩy, lăn xuống nệm.

      “Đau quá!” cau mày, đáng thương nhìn .

      Cúc Như Khanh đứng lên, “Vẫn còn đau?”

      “Ừ.” khéo léo gật đầu.

      “Làm vậy em nhớ lâu.” xong, liền trợn to hai mắt. lại : “Khi nào , mà em tiếp tục giày vò, lại thưởng em hai bàn tay!”

      Mặc Thiên Trần kêu rên, “Em muốn tố cáo bạo lực gia đình.”

      “Có muốn đưa em hình chụp được để em mang ra làm chứng ?” Cúc Như Khanh quay đầu, thẳng vào phòng tắm.

      thê thảm! Uy hiếp cũng được!

      Công ty Mặc thị.

      Mặc Thiên Trần nhìn văn kiện tay, trong lòng cứ cảm giác có con chuột chạy như bay ở đây, tài nào tĩnh tâm với mấy văn kiện này, ai ~ nghĩ gì vậy biết? Có gì tốt mà nghĩ chứ?

      Triển Thanh Thanh gõ cửa bước vào, “Đại tiểu thư, chiều nay bàn chuyện với khách hàng ở thành Tây, khi nào chúng ta lên đường?”

      “Á…” Suýt chút nữa quên mất chuyện này, Mặc Thiên Trần vỗ vỗ đầu, “Chị xem tài liệu chút, nửa giờ sau .”

      “Vậy phần văn kiện em để lại lúc sáng sao rồi!” Triển Thanh Thanh tốt bụng nhắc nhở .

      Mặc Thiên Trần hừ tiếng: “Chị vẫn chưa kịp nhìn!”

      “Nhưng em thấy có vẻ chị có tâm .” Triển Thanh Thanh lại gần .

      nghĩ xem đơn đặt hàng chiều nay có ký được .” Mặc Thiên Trần phục hồi tinh thần, hết sức chăm chú vùi đầu vào công việc, suy nghĩ lại thấy cũng sai, năm năm liền hề dính đến chuyện đương, qua lại với bất kỳ người đàn ông nào, làm mọi chuyện cũng vì muốn tìm con, nên bây giờ có chút rắc rối trong tình , liền thay đổi, trở nên hoảng hoảng hốt hốt biết vì sao.

      Mặc Thiên Trần cho phép mình trong lúc làm việc lại suy nghĩ đến những chuyện đáng ghét kia, cần biết Nghiêm Tiểu Huệ nghĩ thế nào, chỉ cần lòng Cúc Như Khanh đặt ở bên ngoài, Mặc Thiên Trần cần phải buồn phiền.

      Thành Tây.

      Mặc Thiên Trần nhìn khách hàng ký vào bản hợp đồng lớn, tâm tình khá lên nhiều, nhìn lên bầu trời đặc biệt xanh tươi, phong cảnh cũng thấy xinh đẹp hơn.

      “Đại tiểu thư, thành Tây thay đổi rất nhiều nha!” Triển Thanh Thanh vừa nhìn vừa than thở.

      “Chị nghe chính quyền đầu tư vào thành Tây, ba năm nữa thông xe điện ngầm, vấn đề giao thông được giải quyết rồi, kinh tế nơi này cũng nhanh chóng phát triển thôi.” Mặc Thiên Trần nhìn xung quanh, “Thanh Thanh, em xem, nhiều nhà môi giới bất động sản xây cao ốc để bán hoặc cho thuê rồi đấy.”

      Triển Thanh Thanh a a nhìn mấy tòa nhà xây dựng để bán hoặc cho thuê, “Chắc em phải đầu tư mua căn, bây giờ luật hôn nhân sửa lại rồi, bất động sản của hai người trước hôn nhân sau khi ly hôn phân chia mỗi người nửa.”

      Đây là loại suy nghĩ gì vậy? Mặc Thiên Trần nghe được mà đầu đầy vạch đen, “Cái người này, em muốn như vậy à? Đến bạn trai còn chưa tìm được, cái bát úp còn chưa lật lên, chưa gì nghĩ đến chuyện ly hôn chia gia sản, ai dám đương với đây?”

      “Đại tiểu thư à, em là kiểu người khác chị mà, chị gả cho Cúc tiên sinh dĩ nhiên khác rồi, ấy có vô số khu nhà cao cấp sinh sôi tận cùng, chị có biết hả? Dân chúng tiết kiệm muốn mua cái nhà, chính là trăm năm mới mua được, chị xem mua được rồi ai ở, ở U Linh à?” Triển Thanh Thanh lầu bầu, “Mà chị chắc nghĩ đến mấy vấn đề này đâu, coi như em lắm mồm.”

      Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Thanh Thanh, phải như em là ấy có tiền có nhà là tài trí hơn người đâu, nếu chị ấy, mà ấy có cái gì cả, tình giữa chị và ấy, vật chất thể là rào cản. Còn cứ cho là ấy gia tài bạc vạn, mà nếu ấy chị, chị cũng với cao đến ấy đâu.”

      “Em hiểu!” Triển Thanh Thanh ra vẻ thần thánh, “Chị vừa thuần túy lại vừa thuần khiết, cứ như là đạt tới cảnh giới của lý tưởng vậy, tuyệt đối là người chưa từng trải qua khói lửa nhân gian. Em càng ngày càng sùng bái Cúc tiên sinh vĩ đại, ấy lại cung dưỡng người như tiên nữ này. Nếu có ngày Cúc tiên sinh có tiểu tam bên ngoài, nhất định chị lại là người vợ hiền hậu nhất đời, nhất định chị trải giường cho họ rồi để bọn họ xua đuổi mình .”

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 241: Ngược : Ai ngược, đau hơn? (2)
      Edit:
      Beta: N.P

      Mắt Mặc Thiên Trần càng trừng càng lớn, cứ nhìn Triển Thanh Thanh càng càng hăng hái kia, chờ Triển Thanh Thanh xong, Mặc Thiên Trần mới : “Triển đại sư, Triển chuyên gia, xong chưa?”

      “Á!” Triển Thanh Thanh cũng trợn to hai mắt, nhưng phải trừng Mặc Thiên Trần, mà là trừng người đứng sau lưng Mặc Thiên Trần xa.

      xong rồi, đúng ? Bây giờ đến tôi !” Mặc Thiên Trần nghiêm túc, “Tôi nhất định là người vợ hiền hậu nhất thế gian này, nhưng phải như người mà , nếu Như Khanh ngoại tình , ấy thích người kia thôi, còn nếu thích, tôi vẫn giữ chặt ấy bên mình, bảo vệ tình của bản thân như bảo vệ Diên An.”

      *Diên An: là địa điểm cuối cùng trong cuộc Vạn Lý Trường Chinh, trung tâm hoạt động của Đảng Cộng Sản Trung Quốc trong giai đoạn 1935 – 1948, được xem là thánh địa Cách mạng. Ở đây ý Mặc Thiên Trần muốn rằng bảo vệ tình của mình như bảo vệ thánh địa Cách mạng, thể để người khác chiếm được.

      “Bốp bốp bốp!”

      Sau lưng vang lên tiếng vỗ tay, Triển Thanh Thanh lập tức đứng bên người Mặc Thiên Trần, cái nhìn hàm chứa địch ý với người tới.

      Mặc Thiên Trần quay lại, là Chu Tiểu Kiều.

      Nghĩ lại cũng đúng, cơ hội phát triển thành Tây tốt như vậy, làm sao Chu Tiểu Kiều lại bỏ qua chứ?

      “Thiên Trần, cũng đến đây à? Sao rồi? Tập đoàn Mặc thị cũng muốn phát triển ở thành Tây sao?” Chu Tiểu Kiều nhàng cười, nhìn .

      lo quá rồi! Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này.” Mặc Thiên Trần nhàn nhạt .

      Chu Tiểu Kiều chỉ chỉ tòa nhà thương mại mới thi công gần nhất, “Dựa vào cái đầu của , đương nhiên nghĩ được chuyện phát triển ở đây rồi, cùng lắm cũng chỉ biết trông coi tập đoàn của gia tộc làm sao trải qua được những ngày tháng yên ổn thôi, nhưng mà tôi vẫn phải câu, đừng để đến ngày Mặc thị lại rơi vào tình trạng giống như sáu năm trước, giữ được cái gì.”

      …” Mặc Thiên Trần trong lòng tức giận, mỗi lần gặp Chu Tiểu Kiều, đều bị ta khiêu khích thành như vậy.

      Mặc dù sáu năm trước Triển Thanh Thanh vẫn chưa vào công ty, nhưng có nghe đến mối nguy thực kia, vẫn thấy quen với cái thái độ vênh váo của Chu Tiểu Kiều, lập tức lên tiếng, “Công ty Mặc thị chúng tôi dù có người ý gây xích mích ly gián nhiều lần, vẫn cứ sừng sững ngã, biết tại sao ? Còn có người, mới hành động có lần gặp báo ứng phải ngồi trong tù, có người còn đói khát đến nỗi phải cùng họ lăn lộn giường, xây nhà lầu kinh doanh ở đây sao chứ? Rốt cuộc phải chỉ tòa nhà lạn vĩ mà tất cả đều bán được.”

      *Lạn vĩ: chỉ công việc, tình tiết chưa toàn vẹn, được xử lý và kết thúc qua loa. Lạn vĩ còn được sử dụng để chỉ các tác phẩm, công việc đầu voi đuôi chuột, kết thúc cái rụp trong khi tình tiết chưa được xử lý ràng, gây ức chế cho người theo dõi.

      “Thanh Thanh, được rồi, đừng nữa!” Nghe Triển Thanh Thanh phản bác, Mặc Thiên Trần can ngăn, muốn chọc giận người này, lại gây tổn thương đến tình cảm người khác.

      Mặc Chu Tiểu Kiều lúc đỏ lúc trắng, nhưng ta vẫn ổn định tinh thần, “Thiên Trần, ra tôi muốn cảm ơn chuyện.”

      Triển Thanh Thanh muốn , nhưng Mặc Thiên Trần lại cho.

      “Thấy nơi được xây này chứ? Lần trước lúc tổ chức tiệc rượu, có người đụng ngã, cho tôi xem tài liệu của , vốn dĩ là muốn đất, nhưng lại bị tôi ra tay đoạt trước. Mặc Thiên Trần, xem, Như Khanh ở bên , ngoài việc ngừng bị tổn thất, còn có thể làm được gì? Còn dám khoác lác vô sỉ bảo vệ như bảo vệ Diên An?” Chu Tiểu Kiều kiêu căng .

      Quả nhiên lần đó đoán sai, mặc dù sau đó Mặc Thiên Trần có nghe Cúc Như Khanh , đó là cố ý giăng lưới, nhưng lòng dạ Chu Tiểu Kiều lúc nào cũng muốn mưu kế với , lợi dụng để tổn thương Cúc Như Khanh, chỉ chực chờ nắm được Cúc Như Khanh trong tay. Sau khi nhìn thấu Chu Tiểu Kiều, Mặc Thiên Trần lại càng hiểu được ý nghĩa của tình .

      Do vậy, đối với thể loại phá hoại tình như Chu Tiểu Kiều, phải đả kích ta nhát trí mạng, thể để ta có cơ hội hại người nữa.

      Mặc Thiên Trần cũng gì thêm, chỉ nhàn nhạt đáp, “Thương trường như chiến trường, có thể có được thành tựu như vậy, cũng là tự tay giành được. Về chuyện tình cảm giữa tôi và Cúc Như Khanh, đâu dám làm phiền để bụng giúp, đó là chuyện riêng của hai chúng tôi.”

      Mặc Thiên Trần xong, kéo Triển Thanh Thanh , Triển Thanh Thanh trước khi quên bỏ lại câu, “Mưu tính xâm lược Diên An của phái phản động cuối cùng cũng bị đánh tơi bời, thất bại như chó rơi xuống nước ấy mà, nếu hiểu lịch sử, mau mau về bổ túc lại nha.”

      đường về công ty, Triển Thanh Thanh vẫn còn tức tối bất bình, Mặc Thiên Trần vẫn chuyên tâm lái xe, lúc về đến lầu dưới công ty, “Tức cái gì? Em cũng đoán được chúng ta là người thắng rồi còn gì.”

      ta ngấm ngầm mưu tính với chị đấy, chị tức sao?” Triển Thanh Thanh giật giật dây an toàn.

      Mặc Thiên Trần hì hì cười, “ ta càng mưu tính, Như Khanh lại càng bảo vệ chị, ta càng chọc giận chị, Như Khanh lại càng tốt với chị, thua thiệt vẫn là ta, phải chị mà!”

      “Hóa ra chị phải ngốc nha?” Triển Thanh Thanh suy nghĩ rồi hét ầm lên.

      Mặc Thiên Trần gõ đầu cái, “Em mới ngốc! Còn chị là trí thức giả ngu thôi.” Mặc Thiên Trần cũng vừa nghĩ thông suốt chuyện này.

      Công ty Cúc thị.

      Cúc Như Khanh, Khang Hạo, Trần Ích cùng mở cuộc họp .

      Cúc Như Khanh đầu tiên, “ Nghiêm Tiểu Huệ quay về công ty làm việc, mặc dù lần này có chứng cứ trực tiếp chứng minh Chu Tiểu Kiều hại người, nhưng Chu Tiểu Kiều bắt đầu nổi điên rồi.”

      Khang Hạo suy nghĩ, “Tiên sinh lo lắng cho an toàn của Nghiêm Tiểu Huệ, nên để ấy làm ở Phí thị nữa sao?”

      ấy bị thương.” Cúc Như Khanh gật đầu.

      “Tiên sinh, phải ngài thích ấy chứ?” Khang Hạo đánh bạo hỏi.

      “Cậu cái gì?” Cúc Như Khanh lớn tiếng quát.

      Trần Ích nhìn thấy tình thế bất thường, liền lén lút đá Khang Hạo cước, nhưng Khang Hạo vẫn tiếp tục , “Đầu tiên ngài chạy tới cứu ấy, hơn nữa ngài và ấy lúc trước còn là bạn thân, chẳng lẽ ngài nhìn ra ấy thích ngài sao? Biểu của ngài cũng rất quan tâm ấy, thiếu phu nhân đương nhiên bị ngài làm cho đau lòng rồi.”

      “Tôi có biểu ràng vậy sao?” Cúc Như Khanh quay đầu hỏi Trần Ích, “Cậu cũng nhìn ra được gì à?”

      Chiến hỏa đốt đến người Trần Ích, “Tôi thấy thiếu phu nhân khóc rất thương tâm, tâm hồn ấy vừa tinh tế lại nhạy cảm, khó trách sinh ra ý nghĩ đó. Nhưng tôi cảm thấy chủ tịch có tình cảm nam nữ với Nghiêm tiểu thư, nếu có, cũng chỉ là tình bằng hữu.”

      “Tôi hiểu!” Cúc Như Khanh nhìn hai người họ, “Như vậy có thể thấy được, lòng Khang Hạo ở chỗ Nghiêm Tiểu Huệ rồi, nên Trần Ích mới thấy như vậy. Trần Ích đúng, tôi với ấy chỉ có tình bạn, ấy có thích tôi , tôi chưa từng nhìn đến, làm sao được?”

      Mọi người trầm mặc hồi, Cúc Như Khanh , “Bây giờ lại thành ra thảo luận tình à, đúng là nhàm chán! Chuyện này đến đây chấm dứt . Khang Hạo thông báo cho ấy biết, tan họp!”

      “Vâng! Tiên sinh.”

      “Dạ! Chủ tịch.”

      Phòng làm việc chỉ còn mình Cúc Như Khanh, đốt điếu thuộc, khói xanh bay lên, lại nhìn thấy bóng dáng Mặc Thiên Trần giữa sương khói lập lòe đó, chợt cười chợt khóc.

      Lúc này, có tiếng gõ cửa.

      “Vào !”

      Nghiêm Tiểu Huệ bước vào, mấy ngày nghỉ ngơi, vết thương tay tốt hơn, “Tổng tài, tôi xin được về Phí thị làm việc, xin ngài phê chuẩn. Đừng vì tôi là con Nghiêm gia, cũng đừng vì tôi bị thương, mà phủ nhân năng lực công tác của tôi, được ?”

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 242: Ngược : Ai ngược, đau hơn? (3)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      Cúc Như Khanh nhìn , phải người công tư bất phân, nhưng đúng là vì quan hệ với Nghiêm gia, muốn Nghiêm Tiểu Huệ lún sâu vào mối thù hận này, để phải chịu đau khổ.

      “Được! tiếp tục làm, nếu phát có gì được, tùy cơ ứng biến, nhớ giữ liên lạc với Khang Hạo, Trần Ích lập tức tiếp ứng .” Cúc Như Khanh đồng ý ý kiến của .

      “Cảm ơn tổng tài, tôi biết rồi.” Nghiêm Tiểu Huệ nhìn , lộ ra nụ cười vui vẻ.

      Cúc Như Khanh gật đầu, tan việc về nhà, thấy bóng dáng Mặc Thiên Trần đau, đưa tay nhìn đồng hồ, mười giờ tối rồi, sao vẫn chưa về nhà?

      lập tức gọi cho , nhưng có ai nghe máy, lại gọi cho Trần Tiêu, Trần Tiêu đáp: “Chủ tịch, thiếu phu nhân theo học lớp hội họa, bây giờ mới chuẩn bị tan lớp.”

      “Cái gì?” Cúc Như Khanh phát mấy ngày nay có chút lạ lùng, nhưng cũng để ý đến nhiệt tình của , để mặc làm gì làm, “ học, thầy giáo là ai?”

      “Là Nhâm Thần Phong.” Trần Tiêu đáp.

      Cúc Như Khanh cúp điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức xuống lầu lái xe ra ngoài, Mặc Thiên Trần, em đúng là ba ngày bị đánh nhảy lên đầu muốn lật ngói người ta mà!

      Phòng học.

      Nhâm Thần Phong tự mình mở một lớp dạy học, học viên phần lớn là nữ sinh, họ đều là ngưỡng mộ nên mới đến đây học.

      Mặc Thiên Trần tỉ mỉ vẽ, lúc trước cũng rất thích vẽ tranh, nhưng kể từ sau chuyện đó, chạm đến bút vẽ nữa, hôm trước con mới từ quốc gửi cho bức thủy mặc, mới sôi sục, nghĩ rằng vẽ tranh thủy mặc là văn hóa Trung Hoa, đứa trẻ chưa đầy sáu tuổi có thể vẽ được như vậy, Mặc Thiên Trần vui vẻ đến muốn bay lên trời.

      Vì thế, cũng đáp lại con bằng tranh vẽ, hy vọng có thể chia sẻ sở thích chung với con , để hiểu nhau hơn. Nhưng tuyệt đối ngờ thầy giáo là Nhâm Thần Phong, còn Nhâm Thần Phong chỉ mỉm cười nhìn , ngay cả nửa câu oán hận cũng , điều này càng khiến Mặc Thiên Trần áy náy hơn.

      Thế mà, Mặc Thiên Trần cũng rất nhanh hòa nhập được với niềm vui học vẽ, Nhâm Thần Phong đối xử với và các bạn học như nhau, vẫn chỉ ra chỗ thiếu sót trong tác phẩm của .

      Tan học, hai người sóng vai bước ra.

      “Bây giờ khỏe hơn chưa?” Mặc Thiên Trần vẫn còn lo lắng cho bệnh tình của .

      “Tốt hơn nhiều rồi, đừng lo.” Nhâm Thần Phong mỉm cười, “Em lâu quá vẽ, nét vẽ rất nhạt, phải luyện tập nhiều hơn, rất vui khi em còn có thể tiếp tục vẽ tranh.”

      Mặc Thiên Trần cười, “Cảm ơn chỉ dạy.”

      Hai người ra như bạn bè lâu năm, lúc tạm biệt còn hẹn gặp lại.

      “Thần Phong, chuyện vừa rồi, em vẫn muốn với lời xin lỗi. xin lỗi!” Trước khi , Mặc Thiên Trần .

      Nhâm Thần Phong lắc đầu, “Là ấy đúng, ấy nên hại em, cũng là nể mặt chị Thần Vũ, mới cứu ấy. Vì thế, từ đầu đến cuối, chuyện liên quan đến em. Được rồi, khuya rồi, mau về !”

      Mặc Thiên Trần nhìn , cười.

      Sau khi Nhâm Thần Phong lái xe về, Mặc Thiên Trần cũng về phía xe của mình, thấy xe Cúc Như Khanh biết từ lúc nào dừng sát bên cạnh, vừa nhìn thấy, cũng liền trông thấy gương mặt tuấn tú lãnh khốc của .

      “Như Khanh, đến rồi à!” bước vài bước, tới bên cửa xe của .

      Cúc Như Khanh thèm để ý đến , cước đạp chân ga, phóng xe nhanh.

      Còn lại Mặc Thiên Trần mình đứng tại chỗ, bất đắc dĩ lắc đầu, giận cái gì chứ?

      lát sau, cũng lái xe về nhà.

      vừa tắm xong bước ra ngoài, Mặc Thiên Trần nhìn chỉ quấn quanh người cái khăn tắm, bước tới, thấy bộ ngực vạm vỡ kiện mĩ của , duỗi ngón tay ra sờ vào, lại thấy hừ lạnh.

      được dùng tay dính thuốc màu sờ vào !” lạnh lùng .

      tức giận vì thuốc màu, hay là vì Nhâm Thần Phong đó? Mặc Thiên Trần mở trừng hai mắt, thèm thu hồi bàn tay đặt ngực , ngược lại còn tiếp tục sờ soạng, “ là chồng em, em mạn phép sờ!”

      “Em còn coi là chồng em sao?” Cúc Như Khanh nổi đóa.

      “Em có lúc nào phải chồng em?” Mặc Thiên Trần thấy tức giận, càng vui mừng huyên náo.

      Cúc Như Khanh đẩy tay vẽ loạn ngực của ra, “Tại sao em phải học vẽ? Tại sao phải đến lớp của Nhâm Thần Phong học?”

      giận em vì chuyện này à!” Mặc Thiên Trần than, “Em thích hội họa, thích từ rồi, Thần Phong mở lớp, lúc em đăng ký cũng đâu có biết!”

      cho phép !” Nghe xong lời giải thích của , trực tiếp ra lệnh.

      “Tại sao?” Mặc Thiên Trần trợn mắt hỏi.

      Cúc Như Khanh lạnh lùng : “ cho phép chính là cho phép!”

      “Như Khanh, bá đạo!” Mặc Thiên Trần đồng ý, “ thể cưỡng từ đoạt lý như vậy được, sở thích của em, thể can thiệp áp đặt. làm vậy, chỉ khiến em cảm thấy quá hẹp hòi thôi, chỉ đơn giản là thấy em học ở chỗ Thần Phong, nên mới ra lệnh bắt em phải nghỉ học, tại sao tin em chứ, em và Thần Phong bây giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi, nếu nhất định cho là em với ấy còn tình cảm, là áp đặt em phải thích ấy, nên dù em thích ấy cũng bị mang tiếng.”

      “Em…” Cúc Như Khanh thấy bắt đầu phản bác , thẳng: “ bất kể em ngụy biện thế nào, nếu còn thấy em đến lớp của học, đừng trách khách khí với !”

      chuyện có đạo lý tí được ?” Mặc Thiên Trần nổi giận, “ hại ấy còn chưa đủ thảm sao? hại ấy bị Đồng Tâm Ấn bức hôn, bị chị mình la mắng, bị Đồng gia châm chọc, còn muốn làm gì ấy nữa?”

      Nhưng Cúc Như Khanh cho tới bây giờ vẫn cảm thấy mình có lỗi, : “Em muốn biết, cứ tiếp tục học !”

      …” Mặc Thiên Trần quýnh lên, giọng căm hận, “Cúc Như Khanh, đáng hận mà!”

      Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức hối hận, tâm muốn như vậy, nhưng hành động của , quả chọc giận.

      “Như Khanh!” thấy sập cửa ra, kêu tiếng, chỉ nghe được tiếng cửa đóng “rầm”.

      Mấy ngày sau, Mặc Thiên Trần đến lớp của Nhâm Thần Phong nữa, muốn lại giở thủ đoạn với Nhâm Thần Phong, khiến Nhâm Thần Phong đau khổ, khiến có mặt mũi nào gặp lại Nhâm Thần Phong, muốn mọi chuyện phải đến mức đó.

      Lúc dạo, lại nhìn thấy Cúc Như Khanh và Nghiêm Tiểu Huệ ngồi trong quán café, người nữ khuôn mặt tươi cười, người nam cũng rạng rỡ, Mặc Thiên Trần lập tức bốc hỏa, bước nhanh vào, tại sao là quan phóng hỏa lại cho dân chúng đốt đèn? có thể ngồi đây hưởng thụ với người phụ nữ khác, chỉ học vẽ, lại bị ra lệnh cưỡng chế bắt ngừng học, thế phải là bá đạo quá mức rồi sao?

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 243: Ngược : Tà ác chỉ vì em (1)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      Nghiêm Tiểu Huệ gặp lại Cúc Như Khanh, còn giữ kín được tình cảm trong lòng như lúc đầu, lúc này dù khống chế cỡ nào, tình cảm với Cúc Như Khanh cứ như nước lũ tràn đê, nhanh đến thể dừng lại, cũng biết mình là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng con thiêu thân biết đó là lửa mà vẫn lao tới, thiêu thân cũng đáng thương, mặt khác, thiêu thân cũng rất dũng cảm.



      Hôm nay hai người gặp nhau, Nghiêm Tiểu Huệ chủ yếu cho biết tình trạng gần đây của Phí thị, nghe sắp xếp công tác cho , thấy Cúc Như Khanh nắm toàn cục trong tay, mình cũng có tham gia trong đó, Nghiêm Tiểu Huệ càng cảm thấy hạnh phúc.



      “Tổng tài, trước mắt, đối với mẫu đồ chơi mà Phí thị chuẩn bị tung ra thị trường, chúng ta có 20% cổ phần, cổ phần Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền tăng lên 20%, 60% còn lại do Phí Cường Liệt và các trưởng lão của Thanh Phong bang nắm giữ. Chúng ta vẫn đầu tư sao?” Nghiêm Tiểu Huệ hỏi.



      Cúc Như Khanh bưng ly café lên, “Tạm thời cần, chúng ta vẫn giữ 20%, thứ nhất là để Phí Cường Liệt vẫn nghĩ là chúng ta muốn đầu tư, thứ hai là để em Cúc gia cảm thấy họ có năng lực khống chế được cổ phần của chúng ta, nếu nắm nhiều hơn khiến Phí Cường Liệt sinh nghi, ít hơn khiến em Cúc gia khó lòng muốn đầu tư.”



      “Tôi hiểu, tổng tài.” Nghiêm Tiểu Huệ sùng bái nhìn , suy tính chuyện gì cũng đều chu đáo, sâu xa.



      học nhiều hiểu nhiều, ngày nào đó cũng làm được như vậy.” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười.



      “Tôi nhất định học tập tổng tài nhiều hơn.” Nghiêm Tiểu Huệ cũng cười.



      Cảnh tượng hai người trò chuyện vui vẻ vừa đúng lúc rơi hết vào tầm mắt Mặc Thiên Trần đứng bên ngoài cửa kính, nhớ, mấy ngày rồi hề lộ ra gương mặt tươi cười với , ra là muốn cười với người phụ nữ khác, còn mình thích? mới là đồ ngụy biện!



      Vừa nghĩ tới điều đó, Mặc Thiên Trần lập tức đẩy cửa vào, mặt là nụ cười, còn mặt tức giận, mà thấy vọt tới, cũng thèm ngẩng đầu nhìn.



      Mặc Thiên Trần hoàn toàn thương tâm, căn bản là muốn nhìn , sao có thể đối với như vậy? muốn tốt cho bọn họ, mắng đủ, nhất định muốn phải lật bàn mới chịu sao?



      Nhưng cái chuyện lật bàn đó, làm được, vì như thế chỉ dẫn đến kết quả: Nghiêm Tiểu Huệ nhất định nghĩ là người đàn bà chanh chia có gia giáo, mặt khác còn làm xấu mặt mũi Cúc Như Khanh, là đại nhân vật có mặt mũi tiếng tăm, thương , cũng nên làm hỏng thanh danh của .



      Có điều, lỡ xông tới rồi, chẳng lẽ bây giờ lại giả vờ nhầm người, xoay người ra lại sao?



      ! thể như thế được, cam lòng.



      “Như Khanh, uống café ở đây à! Em dạo phố mỏi chân quá.” Mặc Thiên Trần lập tức chọn cách dụ dỗ, tựa người lại gần bả vai .



      ra Cúc Như Khanh biết đến từ trước, thấy tức giận chạy vào, rồi lại tự khiếp đảm, khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng thấy mấy ngày nay quả học nữa, cũng thôi giận nữa rồi.



      Biểu của bình thường khó có lúc mị hoặc như vậy, rất mong đợi xem làm màn ra trò như thế nào, hôm nay cũng cảm nhận được ái mộ mãnh liệt của Nghiêm Tiểu Huệ, nhân lúc này phải khiến Nghiêm Tiểu Huệ vứt bỏ ý niệm.



      vươn tay, vòng lên eo , “Mệt ngồi xuống nghỉ tí.”



      Vấn đề là phải ngồi ở đâu đây? Mặc Thiên Trần thấy ngồi tựa vào cửa sổ, muốn ngồi cũng chỉ có thể ngồi lên đùi , nhưng đây phải là câu lạc bộ đêm, ban ngày ban mặt sao ngồi lên đùi được, muốn gây chú ý cho người xung quanh sao?



      Nhưng mà nếu ngồi, vậy phải làm sao?



      Nghiêm Tiểu Huệ nhàng cười, “Phu nhân đến rồi! Mời ngồi đây, tôi xin phép trước.”



      Mặc Thiên Trần thấy được ném thang cứu hộ, “Cảm ơn Nghiêm tiểu thư.”



      định đến ngồi, bị Cúc Như Khanh dùng lực khẽ bóp eo, an vị vừa đúng lúc ngồi lên đùi , lưng dán vào lồng ngực , liền giùng giằng, ngược lại còn để ngồi giữa hai chân , hai chân vây hai bên, làm thể động đậy.



      Tư thế ngồi kiểu này, làm Mặc Thiên Trần nhanh chóng mắc cỡ chết được, ngồi đùi vốn là tư thế mập mờ, làm nơi tư mật của chống đỡ , tư thế thân mật như vậy, nhớ chỉ có lúc hai người hoan ái mới có bộ dạng này.



      “Em khát quá!” Mặc Thiên Trần nhận thấy ánh mắt của người xung quanh, để che giấu bối rối của mình, lập tức cầm ly café của Cúc Như Khanh lên uống, nhưng lại bị người đàn ông đoạt , giọng khàn khàn, “Em thể uống café.”



      “Em…” Ừ nhỉ! muốn điều dưỡng thân thể, còn phả sinh con, thiếu chút nữa quên mất. Nhưng mà càng lúc càng thấy miệng đắng lưỡi khô.



      “Uống nước chanh.” đưa cho ly nước của .



      “Cảm ơn.” Lời còn chưa dứt, uống hơi hết ly.



      Lúc ngẩng đầu lên, liền thấy Nghiêm Tiểu Huệ đơn ra cửa chính, chung quanh cũng có những người khác nhìn chằm chằm .



      biết Nghiêm Tiểu Huệ , là vì đau lòng khi thấy Cúc Như Khanh cưng chiều như thế, còn người xung quanh tưởng được xem kịch vui, lại bị Cúc Như Khanh hai mắt lạnh như băng nhìn đến nên dám hóng hớt nữa.



      “Chúng ta có ?” quay đầu giọng hỏi , bờ môi vừa đúng lúc chạm vào cằm .



      Cúc Như Khanh lạnh nhạt : “Em đau chân, nghỉ lát !”



      Chân đau, lòng mới đau, nhìn và Nghiêm Tiểu Huệ tươi cười với nhau như vậy, nên tức giận, cả giận : “ đau! Em phải !”



      ôm em ra ngoài!” than tiếng.



      cần!” tức giận.



      muốn?”



      cần!”



      “Được.” Chưa dứt lời, ngón tay đặt ở eo biết từ lúc nào chui vào váy , cuối xuân, bắt đầu mặc váy ngắn tới gối, người đàn ông này lại giống thường ngày là phất tay rời , mà lại giở chiêu ti tiện thế này, ép vào khuôn khổ.



      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần giật mình, mặc dù bọn họ ngồi trong góc, người khác thấy được động tác của bọn họ, nhưng thể bịt tai trộm chuông tự gạt mình được!



      *Bịt tai trộm chuông: tự dối mình dối người.



      liều mạng, nhưng tay của người đàn ông lực lưỡng hơn nhiều, dễ dàng tách chân ra, linh hoạt chui vào, vuốt ve đóa hoa mềm mại.



      “Đừng, Như Khanh.” sợ tới mức tim đập loạn lên.



      ràng là em muốn…” tà ác thổi khí bên tai , thanh chỉ đủ cho nghe được, “ mới sờ mấy cái, nó nở rộ rồi, bắt đầu chảy nước…”



      vừa xong, Mặc Thiên Trần càng thêm cố gắng kẹp chân lại, nhưng dù hành động thế nào, tay của người đàn ông cứ như cây gậy ma thuật, đốt lửa quanh thân , bắt nở rộ tự chủ được, chính cũng cảm thấy để muốn làm gì làm.



      1. Chương 244: Ngược : Tà ác chỉ vì em (2)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :