1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 234: Ngược : Ghen (1)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      Cuộc đời này, dường như có người, dùng hết đời, nâng niu trong lòng bàn tay, chăm sóc cách thâm tình? cho thấy sức mạnh của tình , cũng ép phải chấp nhận sức mạnh đó phải ?

      Mặc Thiên Trần tự hỏi.

      Đáp án dĩ nhiên là khẳng định, Cúc Như Khanh chính là người như vậy, từ đầu đến cuối, đều là bá đạo chăm sóc , tiếc thủ đoạn giải quyết người nào dám tổn thương , còn lúc bị thương lại muốn lo lắng.

      Mặc Thiên Trần nghĩ thông, lẳng lặng cười, cười đến rơi nước mắt, cuộc đời rốt cuộc phải thế nào đây?

      Lúc oán hận vì những thủ đoạn của , lại bị người ta công kích đến bị thương, lúc nằm trong ngực nhìn thế giới này mỉm cười, đó là tiếc bất cứ giá nào đổi lấy khoảnh khắc đó.

      “Đại tiểu thư, chị sao chứ?” Triển Thanh Thanh thấy vừa khóc vừa cười, sợ hết hồn.

      Mặc Thiên Trần lấy khăn giấy lau nước mắt, “Thanh Thanh, sao em lại suy nghĩ thấu đáo như vậy được nhỉ? Chị giống như người lạc trong sương mù, tìm được phương hướng, bây giờ gặp được cao nhân chỉ giáo, lập tức tìm thấy hướng rồi.”

      “Khen em là cao nhân à? Em chấp nhận.” Triển Thanh Thanh đắc chí, “Hoành khan thánh lĩnh trắc thành phong. Viễn cận cao đê các bất đồng. Bất thức Lư sơn chân diện mục. Chỉ duyên thân tại thử sơn trung*. Chị đó, phải em chê, đúng là có chút lạc hậu, chịu linh hoạt với thời thế gì cả, người như chị cố chấp quá.”

      *Bài thơ “Đề tây lâm bích”. Dịch nghĩa: Nhìn ngang thành dải, xéo thành ngọn. Nhìn xa, nhìn gần, nhìn từ cao, nhìn từ dưới thấp, kết quả đều giống nhau. Sở dĩ nhìn ra bản lai diện mục của núi Lư. Đều bởi thân ta bị hạn chế trong núi này.

      Mặc Thiên Trần hừ tiếng, “Nếu chị đần như vậy, nếu chị mạnh mẽ đến khí thế ngút trời, chừng Như Khanh cũng chị rồi?”

      “Ai da, đúng là quá chí lý!” Triển Thanh Thanh cười ha hả, “Em cũng thể thừa nhận, Cúc tiên sinh thích chị ở điểm đó.”

      Mặc Thiên Trần nữa, chuyện gì cũng nghĩ thông suốt rồi, lại bắt đầu công việc.

      Tan việc, lúc Mặc Thiên Trần chuẩn bị về nhà, thấy Đồng Tâm Ấn đứng trước sảnh công ty, vừa thấy xuống, Đồng Tâm Ấn liền chạy tới, Trần Tiêu lập tức ngăn chặn.

      “Thiếu phu nhân, lên xe trước!” Trần Tiêu .

      Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Để xem ấy tìm tôi có chuyện gì, rồi hãy !”

      Trần Tiêu đứng bên cảnh giác nhìn Đồng Tâm Ấn, Mặc Thiên Trần thấy này gần đây bị giày vò, dung nhan cũng tiều tụy ít.

      “Hôm nay tôi đến thỉnh giáo , làm sao mới khiến Thần Phong tôi?” Đồng Tâm Ấn mặt khiêm tốn, nhưng nhuộm đầy đau thương.

      Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, ngờ cũng có lúc được làm thầy, trước giờ toàn là Triển Thanh Thanh làm, : “Thần Phong là người thích cuộc sống đơn giản, chỉ cần tâm thương ấy, thành tâm, kiên định, ấy nhất định cảm động, rồi thích .”

      Đồng Tâm Ấn lắc đầu, “Nhưng trong lòng Thần Phong chỉ lòng hướng về , mềm mại còn hơn lông vũ, ấy đối với người khác đều cứng rắn, trừ cách đó ra, còn cách nào khác ?”

      “Thế giới này hoa có nhiều loại hoa, người cũng có đủ loại người, nhưng đơn chung tình chỉ có , tôi cũng hiểu được người như thế, Đồng tiểu thư, tôi cũng tìm hiểu đây.” Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ cười cười.

      Đồng Tâm Ấn nhìn Mặc Thiên Trần lên xe rời , cũng đơn bước , biến mất vào màn đêm mùa xuân.

      *¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Công ty Phí thị.

      Mọi người tập trung nhìn vào Chu Tiểu Kiều – bước vào công ty, các loại ánh mắt đều tụ họp người , nhưng vẫn sống lưng thẳng tắp, ngạo nghễ bước .

      Phí Cường Liệt thấy, nhịn được lắc đầu, sau đó bước vào phòng làm việc của .

      “Tiểu Kiều, sao nghỉ ngơi thêm?”

      “Cháu nghỉ ngơi càng lâu, có người càng vui mừng, cháu muốn người khác vui mừng, cháu cũng muốn bị người ta xem thường.” Chu Tiểu Kiều ngạo mạn .

      “Chuyện này đúng là ta phái người bảo vệ tốt cho cháu, ta vẫn phải tiếng xin lỗi cháu!” Phí Cường Liệt than tiếng.

      cũng phải kẻ đần độn, Chu Tiểu Kiều luôn rất khôn khéo trong bất kỳ chuyện gì, sao có thể làm vậy với họ của mình là Thiên Mộ Dương? còn hận được cả đời này chỉ nằm trong ngực Cúc Như Khanh, chuyện này nhất định có uẩn khúc.

      “Chuyện qua rồi đừng nhắc nữa.” Chu Tiểu Kiều dừng lại, dĩ nhiên hiểu đây là ai làm, mặc dù Thiên Mộ Dương phao tin, là Cúc Như Khanh thầm ra tay, hại Thiên Mộ Đình thành người thực vật, nhưng chưa từng muốn Thiên Mộ Dương phái người giết Cúc Như Khanh, video hoan ái với Thiên Mộ Dương, trừ Cúc Như Khanh ra, còn ai dám làm chuyện đó?

      lý thuyết, Cúc Như Khanh tuyệt tình, Chu Tiểu Kiều nên biết mà dừng lại, nên hãm sâu vào nữa, nhưng vẫn cố chấp, vẫn muốn hòa ván với Cúc Như Khanh.

      Có khi kết quả của cố chấp là mối tình thắm thiết, nhưng cũng có khi cố chấp vẫn là cố chấp. Phí Cường Liệt than , thầm nghĩ trong lòng, người đàn ông làm tổn thương người phụ nữ, nếu tính là lãng phí, đó phải là mối tình thắm thiết, đó chỉ là cố chấp từ phía.

      Đúng lúc này, Nghiêm Tiểu Huệ đẩy cửa vào, “Tổng tài, phó tổng tài, tôi mang bản thiết kế cho hai người xem, vừa hay, cả hai đều ở đây rồi, mau đến xem !”

      Nghiêm Tiểu Huệ cũng biết chuyện của Chu Tiểu Kiều, mấy chiêu “Cửu Chân Kinh” mà Chu Tiểu Kiều thích dùng, Nghiêm Tiểu Huệ cũng từng lĩnh giáo, thấy Chu Tiểu Kiều khôi phục nhanh như vậy, cũng bất ngờ.

      Chu Tiểu Kiều lập tức bắt tay vào công việc, chiều đó, hai người phụ nữ cùng xuống xưởng, thị sát công việc trong nhà máy.

      Lúc tan việc, Khang Hạo đến Phí thị thấy Nghiêm Tiểu Huệ, sau khi nghe ngóng mới biết là và Chu Tiểu Kiều xuống xưởng, lập tức gọi cho Nghiêm Tiểu Huệ, nhưng điện thoại Nghiêm Tiểu Huệ lại báo tắt máy.

      nghĩ đến trạng thái Chu Tiểu Kiều mấy ngày trước, lập tức nhảy dựng, Chu Tiểu Kiều lòng dạ độc ác, có thù nhất định trả, bây giờ ta làm gì được với Mặc Thiên Trần, nhất định xuống tay với người khác.

      “Trần Ích, lập tức triệu tập người của cậu, đến nhà máy Phí thị tìm Nghiêm Tiểu Huệ, ấy ra ngoài với Chu Tiểu Kiều rồi thấy quay về.” Khang Hạo ngắn gọn.

      “Tôi liền.” Trần Ích lập tức hành động, “Cậu gọi cho chủ tịch, báo với chủ tịch tiếng.”

      “Tôi biết rồi.” Khang Hạo vừa lái xe vừa gọi cho Cúc Như Khanh.

      Tan việc, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần đến Mặc gia ăn cơm, cả nhà ăn tối hòa thuận vui vẻ, Mặc Thiên Trần biết cực khổ, lại chịu đấu đá trong gia tộc, vốn muốn cùng ra ngoài hưởng thụ thế giới của hai người, lấy niềm vui giảm bớt áp lực, nhưng Cúc Như Khanh lại bảo Mặc Thiên Trần lâu rồi chưa về nhà mẹ ăn cơm, nên nhất định đến đây.

      Việc này làm Lý Tình Y phải khen hiếu thuận, Mặc Thiên Trần tùy ý vùi vào sofa, hai mẹ con đùa qua giỡn lại, Cúc Như Khanh và Mặc Chấn Đông ngồi bên đánh cờ, trẻ tuổi mưu lược hơn người, già nhưng càng già càng dẻo dai, hai người kỳ nghệ ngang nhau, dưới Sở hà Hán giới đều đánh hay. Còn sofa luôn truyền đến tiếng cười của hai mẹ con.

      Trong lòng Mặc Thiên Trần rất thích, càng lúc càng thấy vui, cha mẹ vui vẻ, Cúc Như Khanh cũng có thể bình tĩnh lại, hưởng thụ cảm giác gia đình ấm áp, dĩ nhiên rất tin, cha mẹ cũng thương Cúc Như Khanh.

      Hiển nhiên, Cúc Như Khanh cũng là có tâm hiếu thuận với cha mẹ, tuyệt đối qua loa bao giờ, đây chỉ là trách nhiệm của con rể, cũng hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết giặc ngoài, sau đó công bố chuyện con cái của và Mặc Thiên Trần, rồi gia đình hai bên cùng chung sống vui vẻ.

      Mặc dù mực mưu tính, việc việc lớn đều tự mưu tính trong lòng, nhưng mưu tính của là loại mưu tính tốt, phải vụ lợi cho cá nhân , chỉ muốn, tìm cách giảm tổn thương đến mức thấp nhất, tìm cách duy trì nét mặt vui vẻ của mọi người.

      Nước cờ lúc gay cấn, Cúc Như Khanh lại nhận được cuộc gọi của Khang Hạo, “Tiên sinh, Nghiêm Tiểu Huệ và Chu Tiểu Kiều xuống xưởng, sau đó thấy quay về.”

      “Gọi Trần Ích lập tức triệu tập người, tôi tới ngay.” Cúc Như Khanh cúp điện thoại đứng lên, “Cha, công ty có chuyện, con trước.”

      Mặc Chấn Đông gật đầu, “Mau !”

      Mặc Thiên Trần cũng đứng lên, “Chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng ?”

      “Trần, tối nay em ngủ lại với cha mẹ , trước.” Cúc Như Khanh cầm lấy chìa khóa xe.

      Mặc Thiên Trần vọt tới trước mặt , “Có phải bọn họ lại hành động ? nhất định phải cẩn thận, Như Khanh, em với .”

      “Trần…” Cúc Như Khanh gật đầu, “ thôi!”

      Mặc Thiên Trần vội vàng tạm biệt cha mẹ, hai người cùng xuống lầu, bỗng Cúc Như Khanh kéo , hôn cái, rồi : “Ngoan, ngủ , sáng mai đến đón em.”

      “Tại sao?” Mặc Thiên Trần nghĩ là đồng ý, ngờ bây giờ lại đổi ý rồi.

      “Em cùng với , cha mẹ lo lắng, có khi còn tưởng là chuyện gì lớn xảy ra, em ở cùng cha mẹ, họ nhõm hơn.” Cúc Như Khanh khuyên .

      Mặc Thiên Trần nghe được gọi Trần Ích triệu tập người, chắc chắn là chuyện lớn xảy ra, mặc dù nghe như nước chảy, nhưng biết chuyện hề như vậy, “Như Khanh, em biết, xảy ra chuyện gì? Nếu cho em , cũng phải cho em yên tâm, em mới lo lắng chứ!”

      “Nghiêm Tiểu Huệ và Chu Tiểu Kiều đến nhà máy sản xuất vẫn chưa về, bọn phái người tìm.” Cúc Như Khanh đành lạnh nhạt ra.

      Vậy là lo Chu Tiểu Kiều hại Nghiêm Tiểu Huệ để trả thù rồi, hiểu sao, Mặc Thiên Trần vừa biết tự mình cứu Nghiêm Tiểu Huệ, lại càng kiên quyết muốn , “Em nhất định phải với !”

      “Em…” Cúc Như Khanh lo cho , đành phải nghiêm nghị, “Là ai đồng ý luôn ngoan ngoãn nghe lời?”

      “Vậy ai là người , muốn cùng em đồng sinh cộng tử?” Mặc Thiên Trần nhắc đến lời thề đó.

      Cúc Như Khanh ngẩn ra, hơi than tiếng.

      “Phải ? Lời của đàn ông ở giường, là như gió thoảng mây trôi sao?” Mặc Thiên Trần đỏ mặt, tiếp tục , “Khó trách ai cũng , nếu tin tưởng đàn ông lúc giường, thà tin heo mẹ được tiếng người còn hơn!”

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 235: Ngược : Ghen (2)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      Heo mẹ làm sao tiếng người được, ví câu này với hành động dối của người đàn ông, vừa khá hài hước, vừa có chút bất đắc dĩ.

      Cúc Như Khanh gì, chỉ khởi động xe, Mặc Thiên Trần lập tức chui vào, chẳng mấy khi chiếm được thế thượng phong, nhất định phải cùng , cần biết phía trước là chông gai đầy đất, hay là hoa tươi cả vườn, đều muốn cùng .

      Rất nhanh, Cúc Như Khanh lái xe đến hội họp với Khang Hạo, Trần Ích vẫn cho người tìm kiếm khắp nơi, mà bóng dáng Chu Tiểu Kiều vẫn chưa thấy đâu.

      “Chủ tịch, thiếu phu nhân, hai người đến rồi, vẫn chưa tìm thấy Nghiêm tiểu thư.” Khang Hạo nóng nảy.

      Cúc Như Khanh nhìn quanh nhà máy Phí thị, đây là khu công nghiệp mới khai phá, còn rất nhiều chỗ kiến trúc chưa hoàn thiện, vẫn còn rất nhiều trụ lâu ngày đứng đó, vùng này đèn đường lại tốt, rất nhiều nơi vẫn là cảnh tối lửa tắt đèn, nếu muốn tìm người, phải tốn nhiều sức lực rồi.

      Mặc Thiên Trần cũng nhìn địa hình xung quanh, khỏi lo lắng cho Nghiêm Tiểu Huệ, dù sao ấy cũng là trợ thủ đắc lực của Cúc Như Khanh, còn là bạn thanh mai trúc mã của .

      “Như Khanh, đừng vội, Trần Ích tìm người, chúng ta phải tin vào năng lực của Trần Ích, ta nhất định tìm được Nghiêm tiểu thư.” Mặc Thiên Trần an ủi , “Chúng ta nên suy nghĩ xem, Như Khanh, hiểu rất Chu Tiểu Kiều, nghĩ ta giấu Nghiêm tiểu thư ở đâu?”

      Cúc Như Khanh ngưng mắt, “Chu Tiểu Kiều dã tâm lớn lại giỏi phân tích, ta hiểu Nghiêm Tiểu Huệ quan trọng với thế nào, xuống tay ở đâu…”

      “Em hiểu rồi!” Mặc Thiên Trần lập tức cắt đứt lời .

      Cúc Như Khanh và ngưng mắt nhìn nhau, trăm miệng lời, “Công ty Cúc thị.”

      Lúc này, Trần Ích gọi đến, “Chủ tịch, chúng tôi lục soát hết, vẫn thấy tung tích Nghiêm tiểu thư.”

      “Trần Ích, cậu để lại vài người lại đây, tiếp tục tìm kiếm, còn lại lập tức đến nhà máy Cúc thị, tôi và Khang Hạo cũng đến đó.” Cúc Như Khanh lập tức hạ lệnh.

      Khang Hạo lái xe đến, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần lên xe, đoàn người về hướng nhà máy Cúc thị.

      Trong ngôi nhà cũ gần nhà máy Cúc thị, ảnh trăng chiếu vào ảm đạm, Nghiêm Tiểu Huệ bị trói chiếc ghế, miệng bị nhét vải, căn phòng bóng người, tỉnh dậy, nhìn địa hình xung quanh, đây là nơi lớn lên, đương nhiên quen thuộc vùng này, phát phòng này nằm trong ngôi nhà hoang, nhện kết lưới khắp nơi, trong phòng tràn ngập mùi bụi bặm.

      Nhớ lại lúc còn , rất nhiều bạn của dời vào thành phố ở, nhưng cha chưa bao giờ chịu , vì nhà máy đồ chơi nơi cha làm là ở đây, cũng lớn lên từ nơi này, ngôi nhà hoang chỉ cách nhà máy mấy trăm met, nhưng vì nơi này từng xảy ra án mạng, nên người nào dám mua lại để phát triển.

      nhớ lúc cùng Chu Tiểu Kiều đến nhà máy Phí thị, xe đột nhiên mất khống chế, bị đụng đến bất tỉnh, mà cũng thấy bóng dáng Chu Tiểu Kiều đâu, giật giật, lại phát mình bị trói ở đây.

      Trong phòng khác mở đèn, có hai người đứng đó.

      “Tiểu Kiều, chúng ta xong chuyện rồi, thôi!” Người lên tiếng là Cúc Như Phong.

      Chu Tiểu Kiều đứng đưa lưng về phía Cúc Như Phong, “Tôi trước, ở lại giải quyết .”

      “Tiểu Kiều, chờ , mình cùng .” Cúc Như Phong kéo tay ta lại.

      “Buông tay!” Chu Tiểu Kiều lạnh giọng quát lớn.

      Cúc Như Phong kéo Chu Tiểu Kiều vào ngực, “Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, em cũng biết, bảy năm trước em thừa nhận trong lòng em có , trong lòng cũng luôn có em, luôn luôn có em mà…”

      Chu Tiểu Kiều đã rất lâu được người đàn ông nào ôm vào ngực, chuyện đó thành thói quen.

      “Bảy năm trước, lúc em còn là bạn của Cúc Như Khanh, em ở trong lòng rồi.” Cúc Như Phong giọng nhai nhai lại, “Sau khi em rồi, rất nỗ lực phấn đấu, học tài chính, học võ, chỉ muốn gần em hơn chút, hy vọng sau khi gặp lại em, người bên cạnh em , em chỉ là của , em biết ?”

      Chu Tiểu Kiều chỉ lạnh lùng hừ tiếng, trực tiếp cự tuyệt, “Tôi thích ! mấy lời đó cũng vô ích.”

      “Tiểu Kiều, bây giờ em có bạn trai, tại sao thử chấp nhận ?” Cúc Như Khanh nâng khuôn mặt ta lên, “Chúng ta cứ qua lại, rồi em biết đối với em tốt thế nào!”

      Chu Tiểu Kiều ngắm nhìn , hồi lâu sau mới : “Tôi tìm được bất kỳ lý do nào để chấp nhận .”

      “Có phải em vẫn bận tâm chuyện gần đây, trong lòng em vẫn tồn tại bóng ma, cho nên dám tiến tiếp, muốn chấp nhận người đàn ông khác, Tiểu Kiều, Cúc Như Khanh đối xử với em như vậy, chẳng lẽ em vẫn còn chờ mong ta sao?” Cúc Như Phong trúng tim đen ta.

      Chu Tiểu Kiều đẩy ra, “Nếu như ấy tìm được người tài giỏi mà có thể ức hiếp được tôi, có thể đả kích tôi, tôi phải là Chu Tiểu Kiều, nếu chỉ vì chuyện này mà tôi còn thích ấy nữa, tôi cũng mang tên là Chu Tiểu Kiều. Tôi cần bất kỳ ai thương hại tôi, cũng cần bất cứ người đàn ông nào khác, thứ mà tôi muốn, cho được!”

      “Tiểu Kiều!” Cúc Như Phong ảo não nhìn bóng lưng Chu Tiểu Kiều.

      Chu Tiểu Kiều rời , biến mất trong màn đêm.

      Cúc Như Phong đứng đấy hồi, rồi mới vào căn phòng giam Nghiêm Tiểu Huệ, dưới ánh đèn, vẫn thấy được vết thương môi chưa khép miệng, đó là vết thương lần trước đánh nhau với Cúc Như Khanh.

      Nghiêm Tiểu Huệ tự nhiên nhận ra là ai, nên cũng khó khăn gì để đoán ra và Chu Tiểu Kiều cấu kết làm chuyện này, lâm nguy sợ, dõi theo .

      Cúc Như Phong đến gần , cởi trói ở tay cho , tay vuốt vuốt con dao nhỏ, Nghiêm Tiểu Huệ từng chứng kiến Trần Ích chém tay Lý Hùng, cũng lập tức liên tưởng được Cúc Như Phong muốn làm gì, lập tức giùng giằng, muốn thoát khỏi dây trói người.

      “Quả nhiên là người thông minh, khó trách Cúc Như Khanh trọng dụng như vậy!” Cúc Như Phong hừ lạnh.

      Nghiêm Tiểu Huệ trong miệng bị nhét vải, còn kịp để tháo ra, vội vàng đưa tay lần mò công tắc đèn tường, trong nhát mắt, gian phòng sáng trưng, nhưng do lâu năm trong tu sửa, khi bật đèn vang lên tiếng “xoẹt xoẹt” từ dây điện. biết đây là cơ hội cuối cùng của , mọi người ở lân cận thấy gian phòng này đột nhiên sáng đèn, có thể lập tức đến đây xem.

      “Con nhóc chết tiệt!” Cúc Như Phong ngờ Nghiêm Tiểu Huệ mở đèn, còn tưởng đánh bậy đánh bạ lên tường, lập tức ném con dao tay đến, “xoạt” tiếng, trong lúc đó Nghiêm Tiểu Huệ vẫn chưa kịp rút tay lại.

      Nghiêm Tiểu Huệ đau đến sắc mặt tái nhợt, hàm răng cắn chặt, bây giờ ở giữa ranh giới sống và chết, mà người cứu viện vẫn chẳng biết có ai nhìn thấy ? Có ai đến cứu ? nhìn về phía cửa.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 236: Ngược : Ghen (3)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      Đoàn người Cúc Như Khanh chạy đến nhà máy đồ chơi, Trần Ích và Khang Hạo sau khi hội họp, hai người chia nhau dẫn người tìm Nghiêm Tiểu Huệ, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần chỉ đứng cạnh nhau trong bóng đem, Cúc Như Khanh sắc mặt vẫn lạnh lùng, còn Mặc Thiên Trần cũng nhíu mày.

      Lúc này, cách đó xa, có ánh lửa sáng lên, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần cùng nhìn về phía đó, lôi kéo tay , “Mau qua đó!”

      báo cho Trần Ích và Khang Hạo sao?” Mặc Thiên Trần đuổi theo bước tiến của .

      “Bọn họ cũng thấy thôi.” Cúc Như Khanh lái xe, Mặc Thiên Trần ngồi vào, cước đạp ga lên mức cao nhất, khoảng cách mấy trăm met, hai giây chạy đến được, Mặc Thiên Trần còn chưa kịp ngồi vững, thấy lá khô bay tán loạn ngoài cửa xe.

      “Trần, ở xe chờ , xem!” Cúc Như Khanh với .

      “Em với !” Mặc Thiên Trần cũng trượt xuống xe.

      Nhưng chưa đợi xuống, Cúc Như Khanh dẫn người vọt vào, phái Trần Ích ở bên ngoài bảo vệ .

      “Thiếu phu nhân, bên trong nguy hiểm lắm, chúng ta được vào!” Trần Ích kéo lại.

      được! Như Khanh đối mặt với nguy hiểm, chúng ta phải vào.” Mặc Thiên Trần thèm để ý, xông vào bên trong.

      Trong ngôi nhà bỏ hoang, Cúc Như Phong lập tức chạy đến tắt đèn, nhưng dây điện cháy nên tắt được, vừa thấy chuyện khẩn cấp, đành phải rút dao từ tay Nghiêm Tiểu Huệ ra, tức giận : “Cúc Như Khanh hạ lệnh chém ngón tay của chú Lý, hôm nay tôi cũng chém ngón tay của , coi như là trả được thù, mà vốn dĩ tôi cũng muốn thay Tiểu Kiều báo thù, xem ra ai đến kịp rồi, đây là Cúc Như Khanh hại , cũng chính tự hại mình!”

      “Dừng tay!” Cúc Như Khanh chạy đến, lạnh lùng quát.

      Nghiêm Tiểu Huệ vừa nghe thấy thanh đó, nước mắt lập tức chảy ra, vẫn luôn kiên trì đối mặt với tất cả, nhưng giờ khắc này, làm sao cũng nhịn được, chưa từng nghĩ đến cứu , cũng ngờ trong lúc nguy cấp, hùng xuất , vẫn luôn giấu kín lòng mình, nhưng vào giờ phút này lại thể giấu được, hai tròng mắt rưng rưng tràn đầy nhu tình và mong đợi.

      “Nhanh vậy sao!” Cúc Như Phong ngờ đèn vừa sáng, bọn họ chạy đến, “Nhưng mà, muộn rồi!”

      Cúc Như Phong thừa dịp phóng dao vào Nghiêm Tiểu Huệ, Nghiêm Tiểu Huệ bị trói ghế cách nào né được, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao lóe sáng bay đến, thấy con dao sắp bay đến ngực Nghiêm Tiểu Huệ, Cúc Như Khanh nhào tới, tay nắm lấy con dao bay.

      “Như Khanh, cẩn thận sau lưng!” Mặc Thiên Trần theo phía sau thấy Cúc Như Phong phóng dao tới, hét lớn.

      Cúc Như Khanh tay bị dao cứa bị thương, máu chảy ra, lại nghe thấy sau lưng có dao phóng tới, mới vung tay trái lên, đánh rớt con dao bay đến xuống đất.

      “Bắt lại!” Những người khác vừa thấy Cúc Như Phong muốn nhảy ra cửa sổ bỏ chạy, lập tức đuổi theo.

      Cúc Như Khanh vứt dao tay ra, tháo dây trói cho Nghiêm Tiểu Huệ, gỡ mảnh vải trong miệng ra, Mặc Thiên Trần muốn chạy đến băng bó vết thương, lại thấy Nghiêm Tiểu Huệ nhào vào ngực Cúc Như Khanh, dừng bước, sau đó lúng túng nhìn cảnh tượng này, biết có phải do ngọn lửa càng cháy càng lớn, hun mắt đến đau nhức, đau đến rơi lệ .

      Nghiêm Tiểu Huệ vào giờ khắc này, kiềm chế nổi bản thân nhào vào ngực Cúc Như Khanh, luôn rất nghiêm khắc, cũng luôn chôn giấu tình cảm của mình, nhưng phải thánh nữ, cũng có lúc khống chế được tâm tình, rất sợ, cứ nghĩ mình chết tại ngôi nhà hoang này, nhưng khi Cúc Như Khanh như được ông trời phái xuống, ngăn cản con dao Cúc Như Phong ném vào , lại để mặc bản thân phóng túng tình cảm, ôm chặt lấy , ở trong ngực tìm kiếm ấm áp.

      Trong phòng vẫn có tiếng lách tách thiêu đốt của lửa, nhưng kỳ lạ thay tất cả đều như dừng lại, Mặc Thiên Trần đứng ngây người tại chỗ như bức tượng, biết là nên vào hay nên ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Cúc Như Khanh thấp thoáng bên trong ánh lửa, chỉ nhìn thấy bàn tay bé của Nghiêm Tiểu Huệ ôm chặt lấy Cúc Như Khanh, máu tay vẫn chảy xuống.

      Trần Ích và Khang Hạo chạy đến, hai người vừa vọt vào, liền nhìn thấy cảnh tượng: Mặc Thiên Trần cắn môi yên lặng chảy nước mắt, Nghiêm Tiểu Huệ vẫn ôm hông Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh vươn tay trái, vỗ vỗ bả vai Nghiêm Tiểu Huệ, ý bảo sao rồi.

      Trần Ích ngửi thấy được mùi vị ghen tuông ở đây, thầm ra hiệu cho Khang Hạo, nhanh làm việc.

      Khang Hạo lo lắng hết hơi, nhưng chứng kiến cảnh này, vui vẻ chuyển sang tâm trạng như rơi xuống vực sâu, chỉ đành nhắm mắt bước tới.

      “Nghiêm tiểu thư, sao chứ?” lớn tiếng hỏi.

      Cúc Như Khanh thấy bọn họ đến rồi, : “Khang Hạo, đưa Nghiêm tiểu thư đến bệnh viện.”

      Nghiêm Tiểu Huệ bị câu của Khang Hạo cảnh tỉnh, khôi phục lý trí, từ từ buông Cúc Như Khanh, nhìn cười : “Cảm ơn cứu tôi, tổng tài.”

      Cúc Như Khanh gật đầu, xoay người dẫn đầu ra ngoài, Trần Ích thấy tay vẫn chảy máu, vội vàng : “Chủ tịch, tay của ngài…”

      đáng ngại.” Cúc Như Khanh ý bảo đừng lo.

      bắt được Cúc Như Phong, mực khẳng định muốn báo thù cho Lý Hùng, nên mới bắt Nghiêm tiểu thư, chịu khai là hợp tác với Chu Tiểu Kiều.” Trần Ích .

      Cúc Như Khanh giương môi cười, “ ngờ cậu ta si tình đến vậy! muốn cần hỏi nữa, thả cậu ta ra !”

      “Vâng! Chủ tịch.” Trần Ích lập tức thi hành.

      Trong phòng, Khang Hạo đỡ Nghiêm Tiểu Huệ ra, lúc trước còn vội vàng lo lắng tìm, bây giờ lại biểu như nước chảy, “ biết có cảm thấy may mắn vì vụ bắt cóc hôm nay ?”

      Nghiêm Tiểu Huệ dĩ nhiên hiểu gì, lúc ôm Cúc Như Khanh, bị thấy, nhìn , “Khang Hạo, cảm ơn , mãi mãi là bạn tốt nhất của tôi.”

      biết trong lòng muốn theo đuổi , vì vậy phải biểu ý của cho biết.

      “Được rồi! Bạn tốt bạn tốt!” Khang Hạo chế nhạo , “ cũng đừng có lấy thân báo đáp tổng tài đấy.”

      Nghiêm Tiểu Huệ mặt hơi đỏ lên, để ý đến lời lung tung của , lúc Khang Hạo đỡ ra, cởi cravat, bịt chặt bàn tay chảy máu của , “Tôi cho biết! Tổng tài những cứu , mà cứu tôi, Trần Ích, và tất cả em Ám Dạ.”

      “Biết rồi! Đưa tôi đến bệnh viện .” Nghiêm Tiểu Huệ lườm .

      Lúc Trần Ích thả xong Cúc Như Phong, Cúc Như Khanh thấy bóng dáng Mặc Thiên Trần đâu, vội vàng nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 237: Ngược : Độc chiếm (1)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      Mặc Thiên Trần ngay từ lúc Khang Hạo đến, chạy ra ngoài, mắt bị khói hun đến đau, càng cố nhìn lại càng đau đến chịu được. chạy ra ngoài, mặc các em Cúc thị dập lửa, tắt điện, tìm góc tối tự mình rơi lệ.

      Lúc này, ánh trăng nhàn nhạt chiếu tỏa, khí có chút lành lạnh, chọn góc người, chung quanh chỉ có hương cỏ thoang thoảng, sau ồn ào là yên tĩnh, nhưng hiểu sao lòng an tĩnh được, càng nghĩ càng thấy phiền não, ở đây cũng có khói lửa hun mắt, nhưng nước mắt vẫn thi nhau rơi kiềm chế được.

      Khi thấy người phụ nữ khác ôm , trong lòng lại khó chịu được là vì sao, ghen phải , quan tâm , quan tâm xem có người phụ nữ nào khác , ngực của có phải chỉ có mình , trong lòng có phải chỉ có thôi

      từng , nếu có ngày thích người khác, nhất định buông tay rời , bây giờ có lẽ là phải thế, hơn nữa có người như Nghiêm Tiểu Huệ ở bên cạnh , hẳn là đôi vô cùng hoàn hảo rồi!

      Nghĩ đến đó, Mặc Thiên Trần lau nước mắt, đứng lên, lại thấy Trần Ích đứng sau lưng mình, nhàng : “Trần Ích, cậu nhanh giúp tay , người ở đây đều là em Cúc thị, ai làm hại tôi đâu, tôi muốn ngồi đây lát.”

      “Thiếu phu nhân, tôi qua đó giúp tay, có việc kêu tiếng, tôi lập tức tới ngay.” Trần Ích dù sao cũng là đàn ông, làm sao hiểu được tâm tư phụ nữ, tất nhiên nhìn ra được là Mặc Thiên Trần có chuyện.

      “Được.” Mặc Thiên Trần gật đầu, sau khi Trần Ích rồi, ngẩng đầu nhìn trời, rồi yên lặng bước .

      Chưa được mấy bước, đụng phải lồng ngực người, Mặc Thiên Trần vội vàng ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn mông lung.

      Nhưng người phía trước có động tác gì, cũng gì, Mặc Thiên Trần vội vàng lau nước mắt, định thần nhìn lại.

      nhìn , mắt lại đỏ lên, nhưng nghĩ gì khác.

      Cúc Như Khanh cũng ngắm nhìn , “Tại sao khóc, ai ức hiếp em sao?”

      “Em…” Mặc Thiên Trần buông tròng mắt, “ ai ức hiếp em hết, mắt em bị khói hun đau, nên mới chảy nước mắt.”

      “Đến cho xem, coi có tổn thương đến mắt ?” cúi đầu, đến gần ánh mắt .

      “Em sao.” Mặc Thiên Trần lùi về sau bước, “Mà sao lại ở đây?”

      “Thế tại sao Trần ở đây?” lui bước, tiến theo bước.

      “Em ra hóng mát chút thôi.” lui thêm bước nữa, “ phải bận lắm sao mà nhanh vậy?”

      “Lúc đầu đòi theo , giờ lại đuổi là sao?” Cúc Như Khanh nhìn , tiến thêm bước nào nữa.

      “Em…” Mặc Thiên Trần cúi đầu, thấy tay phải vẫn còn chảy máu, lập tức kêu lên, “Sao đến bệnh viện băng bó vết thương, Nghiêm tiểu thư đâu?”

      “Nghiêm tiểu thư bệnh viện rồi.” Cúc Như Khanh quan tâm đến vết thương tay mình.

      “Vậy sao ?” Mặc Thiên Trần đẩy , “ nên luôn chứ! và Nghiêm tiểu thư đến bệnh viện xử lý vết thương , nhanh !”

      thấy em đâu, nên có ý định băng bó vết thương!” Cúc Như Khanh khẽ nhếch nhếch khóe môi.

      “Sao lại thấy em!” Mặc Thiên Trần dùng sức dậm chân, sau đó lôi tay trái , “Nhanh thôi!”

      Cúc Như Khanh theo về phía trước, đến chỗ dừng xe, Mặc Thiên Trần tìm tìm, thấy bóng dáng Nghiêm Tiểu Huệ, kêu lên, “Trần Tiêu, mau lái xe, đưa chủ tịch bệnh viện.”

      “Vâng! Thiếu phu nhân.” Trần Tiêu lập tức lên xe, Mặc Thiên Trần dùng cả tay chân đẩy Cúc Như Khanh lên, “ nhanh !”

      “Trần, phải em cùng sao?” Cúc Như Khanh kéo lại.

      “Em về chỗ mẹ trước, báo cho cha mẹ biết mọi chuyện đều bình an.” Mặc Thiên Trần tùy tiện dối.

      Cúc Như Khanh kéo lên, “Mẹ ngủ rồi, em đừng đến đó quấy rầy nữa, cùng đến bệnh viện.”

      “Nhưng mà…” Mặc Thiên Trần nghĩ, ở bệnh viện có Nghiêm Tiểu Huệ, hai người phải địa lợi nhân hòa rồi sao, bảo theo làm gì chứ.

      “Trần, em đành lòng để mình đến bệnh viện sao?” Cúc Như Khanh thấy tâm nặng nề.

      “Dĩ nhiên đành lòng.” Mặc Thiên Trần vội vàng giải thích.

      Cúc Như Khanh gì nữa, hai người đến bệnh viện, Trần Tiêu dừng xe, Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh vào khoa ngoại, khử trùng và băng bó vết thương, Mặc Thiên Trần lấy thuốc xong, vừa lúc thấy Khang Hạo và Nghiêm Tiểu Huệ bước ra.

      “Tiên sinh, ngài sao rồi?” Khang Hạo nhìn thấy , lập tức tới.

      Cúc Như Khanh lắc đầu, “Nhanh lấy thuốc, rồi về nhà nghỉ ngơi.”

      Khang Hạo lấy thuốc, Nghiêm Tiểu Huệ thấy Cúc Như Khanh tay cũng băng bó, vô cùng áy náy, “ xin lỗi, tổng tài, tôi lại gây phiền phức cho ngài.”

      Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, “Đúng là con nít, mau về !”

      Nghiêm Tiểu Huệ ngẩn ra, nước mắt tràn mi, “ Như Khanh, nhận ra em từ lúc nào?”

      Cúc Như Khanh gì, chỉ nhìn , nụ cười sâu hơn mấy phần.

      Như Khanh, lâu như vậy rồi, còn nhớ em sao?” Nghiêm Tiểu Huệ kích động nhìn , chỉ còn là hỉ nộ ái ố bình thường của người phụ nữ, sớm mất bộ dạng lão luyện thường ngày.

      lấy thuốc về, Mặc Thiên Trần từ xa thấy cảnh tượng này, thấy hai người cười vui vẻ, mắt lại đau nhói, Khang Hạo nhìn Cúc Như Khanh và Nghiêm Tiểu Huệ, rồi lại nhìn Mặc Thiên Trần đứng bên cạnh, cũng trầm mặc biết nên gì.

      “Khang Hạo, mang thuốc đến !” Mặc Thiên Trần chất cả đống túi thuốc vào ngực Khang Hạo, xoay người ra khỏi cửa chính bệnh viện.

      “Thiếu phu nhân!” Khang Hạo kêu tiếng, thu hút ánh mắt của Cúc Như Khanh.

      Cúc Như Khanh lập tức bước tới, thấy bóng dáng mảnh khảnh của Mặc Thiên Trần dần dần biến mất, Khang Hạo lập tức : “Tiên sinh, đuổi theo ! Thiếu phu nhân ghen!”

      “Cậu đưa Nghiêm tiểu thư về .” Cúc Như Khanh sải bước ra ngoài.

      “Vâng!” Khang Hạo đáp xong, nhìn túi thuốc tay, “Tiên sinh, thuốc của ngài…”

      Nhưng Cúc Như Khanh biến mất trong bóng đêm.

      Mặc Thiên Trần vừa ra khỏi cửa chính bệnh viện, phải dựa vào cái cây khóc thút thít, Nghiêm Tiểu Huệ có tình ý với Cúc Như Khanh, cũng là phụ nữ, liếc mắt là nhìn ra, Cúc Như Khanh cũng quên ấy, hai người đó là tâm đầu ý hợp.

      Cúc Như Khanh ra ngoài, thấy bóng dáng nhắn của đáng đứng khóc mình bên góc cây, tới, vươn tay, từ phía sau ôm hông .

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 238: Ngược : Độc chiếm (2)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      Mặc Thiên Trần giùng giằng muốn tránh ra, nhưng lại ôm chặt hơn nữa, giãy giụa, làm vết thương vừa băng bó xong lại rịn ra máu.

      …” Dù tức giận, nhưng lại lo cho vết thương của , nên dám giãy giụa nữa, “Sao lại ở đây?”

      Cúc Như Khanh cười khẽ: “Thế theo em nên ở đâu mới được?”

      phải ở cùng Nghiêm tiểu thư sao?” Mặc Thiên Trần vẫn tựa đầu vào thân cây to.

      “Ừ…” kéo dài thanh , sau đó từ từ : “Nghiêm tiểu thư cũng vừa băng bó xong, nên hàn huyên mấy câu thôi, lại thấy em quay đầu chạy, tại sao em phải chạy?”

      “Em…” Mặc Thiên Trần vừa nghĩ đến việc rời khỏi, lại nhịn được rơi lệ.

      “Sao lại khóc rồi?” Cúc Như Khanh giọng rất , xoay mặt ra đối mặt với .

      Mặc Thiên Trần chịu xoay đầu lại, muốn thấy vẫn còn khóc.

      “Xem ra mắt bị khói hun muốn hư rồi.” giọng nở nụ cười, “ chữa trị cho em…”

      Lời còn chưa xong, hai tay nắm cả hông , cúi đầu, hôn lên đôi mắt , sử dụng đầu lưỡi linh hoạt mềm mại liếm lên lông mi của , thấm ướt hàng lông mi mềm mại, đầu lưỡi của nếm được đều là vị mặn của nước mắt.

      hôn nhàng mà nhu tình, tựa như từng phiến lông vũ bao trùm lên đôi mắt , đôi mắt vốn dĩ vừa đau vừa rát, vừa được hôn, đột nhiên cảm thấy rất thư thái.

      Dưới ánh đèn ảm đạm, bàn tay bé của nắm chặt áo , thân thể vẫn còn hơi run rẩy, để mặc cho hơi thở nồng đầm của , vây quanh chặt chẽ đến thở được, để mặc cho nụ hôn nhu tình nhàng hơn cả tơ lụa của lướt đôi mắt mình, bây giờ mới phát giác, thích nụ hôn này của đến cỡ nào.

      Cúc Như Khanh càng hôn sâu, càng hôn , Mặc Thiên Trần càng rơi nước mắt nhiều hơn, có phải là phải đến phút cuối, mới nhận ra tình đó thể tiếp tục giữ được?

      “Xem ra mắt bị thương rất nặng, sao nước mắt lại chảy nhiều như vậy?” Cúc Như Khanh nâng khuôn mặt của lên, nhìn khóc đến đôi mắt hồng hồng.

      Mặc Thiên Trần buông tròng mắt, “Em sao, cùng Nghiêm tiểu thư !”

      “Vì sao phải cùng ấy?” Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn ánh mắt né tránh của .

      ấy là bạn thanh mai trúc mã của , ấy bây giờ vì công ty mới bị thương, nên chăm sóc ấy.” Mặc Thiên Trần nghẹn ngào.

      Cúc Như Khanh khóe môi khẽ cong, “ theo ấy, rồi em ở đây ôm cây khóc sao? Ngày xưa có Mạnh Khương khóc ở trường thành, bây giờ có Mặc Thiên Trần khóc với cây đại thụ trăm năm, phải ?”

      Nghe mặn nhạt nháo báng mình, Mặc Thiên Trần lập tức lau khô nước mắt, “Em khóc, !”

      “Vậy đây!” Cúc Như Khanh cúi đầu, xem xét kĩ lưỡng ánh mắt của .

      “Ừ.” nỗ lực gật đầu, khống chế nước mắt.

      Cúc Như Khanh giương môi cười tiếng, nhàng xoay người rời , Mặc Thiên Trần cúi đầu nhìn mặt đất, thấy hai chân dần biến mất, nghe tiếng bước chân của xa dần, ngẩng đầu, quả còn thấy người đâu.

      Nước mắt, lập tức tràn ra như đê vỡ, quả rồi, làm nơi nương tựa cho thanh mai trúc mã của mình rồi, còn để ý đến nữa, mà đây chẳng phải là điều muốn sao?

      Nhưng tại sao, khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn thế này?

      Mặc Thiên Trần từ từ trượt xuống, từng , nếu có ngày, gặp được người phụ nữ thích, buông tay cho , bây giờ buông tay rồi, nhưng tại sao lại đau đớn khó chịu như vậy!

      cứ nghĩ, là có thể buông tay, là có thể lựa chọn buông tay, nhưng hóa ra, đó chẳng qua chỉ là lý luận suông người ta đùa với nhau thôi, ngoài miệng kiên cường là buông tay, nhưng trong lòng căn bản chịu được thống khổ.

      Tình , nếu là ba người, luôn có người phải rút lui. chấp nhận rút lui, chúc phúc cho bọn họ, nhưng tại sao, lại đau đến sắp chết thế này!

      Ngay lúc Mặc Thiên Trần cứ nghĩ là mình đau lòng đến chết ở gốc cây già này, lại bị người ta bế lên, cũng muốn giãy giụa, bây giờ cần biết là ai ôm, cũng đồng ý theo người ta. Nhưng tại sao, người ôm có mùi rất quen thuộc, quen đến mức khiến thở nổi.

      Mặc Thiên Trần đầu tựa vào lồng ngực , mặc cho nước mắt thấm ướt ngực , phải rồi sao? Sao lại quay lại rồi? phải chăm sóc Nghiêm Tiểu Huệ rồi sao? Sao bây giờ lại ở đây ôm ?

      Chẳng lẽ, đây là dịu dàng của dành cho sao?

      nghĩ như vậy, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

      Trần Ích lái xe, Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần về Aegean Sea, căn bản đâu cả, thấy thương tâm khóc thút thít, đột nhiên cảm thấy đây cũng là cơ hội tốt, phải để cho hiểu, trong cuộc đời , có phải đối với trừ cảm kích ra, còn có tình cảm khác?

      Về phần Nghiêm Tiểu Huệ, và Cúc Như Khanh lúc từng có tình cảm với nhau, chính vì có chân tình, đối với Nghiêm Tiểu Huệ mới để ý như vậy, có thể , luôn rất coi trọng Nghiêm gia luôn vì công ty Cúc thị tận tâm, và đều vì chân tình.

      Vì thế, khi Mặc Thiên Trần hiểu lầm, cũng để tiếp tục hiểu lầm, giải thích, muốn để cho từ từ hiểu ra, Cúc Như Khanh ở trong cuộc sống của Mặc Thiên Trần, rốt cuộc quan trọng đến mức nào? Ở trong lòng Mặc Thiên Trần, chiếm vị trí như thế nào?

      Khuya đến, rúc vào ngực , “Như Khanh, đây phải là đêm cuối cùng của chúng ta chứ?”

      “Trần muốn đâu? Có phải vì Nhâm Thần Phong và Đồng Tâm Ấn đính hôn, nên em muốn chen vào giữa bọn họ?” Cúc Như Khanh sắc mặt khẽ lạnh lẽo.

      Mặc Thiên Trần thấy dọa tội trước, nhịn được than, “ muốn làm sao? Thần Phong muốn kết hôn với ai, chỉ cần ấy tình nguyện, em đều rất vui. Em đấy, và Nghiêm tiểu thư tình đầu ý hợp, ấy lại là trợ thủ đắc lực trong công việc của , còn là bạn thanh mai trúc mã, nên đến với ấy, phải sao?”

      Cúc Như Khanh ngưng mắt, “Ý em là, phải đến với Nghiêm Tiểu Huệ, nên em mới buông tay?”

      “Hai người, tài mạo song toàn, lại tâm đầu ý hợp, nên ở bên nhau sao?” Mặc Thiên Trần hỏi ngược lại .

      Cúc Như Khanh dung tay trái kéo cổ tay , “ ở bên cạnh ấy, còn em sao?”

      “Em…” Mặc Thiên Trần trầm ngâm hồi, “Em tình nguyện rút lui.”

      “Vậy nghĩa là, em tình nguyện buông tha cuộc hôn nhân này, em càng có lý do để rời khỏi , phải ?” Cúc Như Khanh giọng bắt đầu biến đổi sang độc ác.

      phải thế.” Mặc Thiên Trần vội lắc đầu, “Em bỏ rơi , nhưng ba người thể ở bên nhau! Phải có người rút lui, phải ấy là em.”

      “Vậy tại sao em đấu tranh? Tại sao bắt ấy phải rút lui? Tại sao em phải chủ động buông tay?” Cúc Như Khanh hỏi liên tiếp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :