1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 229: Ngược : Ông xã, con đâu? (2) (18+)
      Edit: Song Ngư
      Beta: N.P

      Cảm giác hoàn toàn mới này, khiến Mặc Thiên Trần lập tức run rẩy, bị Cúc Như Khanh bá đạo ôm vào ngực, hai chân mềm mại bị tách ra ngồi lên hai chân , hai người môi lưỡi dây dưa, đầu lưỡi như con hỏa long, từng vòng từng vòng quấn quanh lưỡi , cho phép rảnh rỗi để suy tư, bàn tay tà khí luôn đặt ở nơi mềm mại nhất, ngừng vân vê.

      Vừa bị chạm vào, thân thể đặc biệt nhạy cảm, biết tất cả của , Mặc Thiên Trần làm sao chống lại được trêu chọc này, bàn tay bé của quàng lên cổ chặt, khuôn mặt nhắn bị hôn càng ngày càng đỏ, cảm giác được từng lỗ chân lông nở rộng vì .

      Vì gần đây thường lo lắng nên gầy , quần tây Mặc Thiên Trần hơi lỏng, nhưng lúc bàn tay Cúc Như Khanh vào, liền có vẻ chật chội hơn, cố tình cởi ra, cố ý chơi đùa trong gian hẹp như vậy, ngờ Cúc Như Khanh lại dễ dàng trêu chọc như vậy…, đây chính là điều bí mật duy nhất của .

      Cúc Như Khanh thấy mảnh khảnh đến khiến người thương cảm, vốn lại thích dùng phương thức kịch liệt , nhìn vừa nũng nịu hờn dỗi lại vừa phong tình, luôn nhịn được, biết bao nhiêu lần muốn mang khảm vào thân thể mình.

      “Trần, em là tiểu ngu ngốc!” buông lỏng làn môi , vẫn luôn nghĩ là muốn ở bên cạnh Nhâm Thần Phong, giận đến mất tất cả năng lực phán đoán.

      Mặc Thiên Trần thản nhiên cười, “ phải cũng bị tiểu ngu ngốc này lừa sao.”

      “Đúng vậy! Em luôn làm phải khốn đốn, cho nên hôm nay phải đền cho !” Ngón tay trượt vào phiến hoa bên trong, nhặt lên từng làn hoa nước.

      nhàng run rẩy, thấy mình động tình, nhịn được động đậy vòng eo, hai bàn tay chặt chẽ chạm vào nhau.

      “Ông xã…” giọng ngâm xướng.

      Thanh mềm mỏng thâm “ông xã” này, làm cho Cúc Như Khanh lập tức chịu được chỉ trêu chọc mà tiến vào, mất kiên nhẫn cởi quần , mà trực tiếp dùng tay xé.

      “Người dã man!” nhịn được than.

      còn có thể dã man hơn.” thở hổn hển, “Trần, gọi .”

      “Ông xã, em còn có chuyện muốn hỏi .” Mặc Thiên Trần thẹn thùng dứt.

      “Chờ ông xã em xong rồi hỏi.” khẽ chạm vào bên má đỏ tươi của .

      “Ưm…” chỉ thân thể run rẩy, ngay cả tâm tư cũng rung động, vì những lời vừa .

      Cúc Như Khanh bỏ chiếc quần dài cản trở của , ôm từ cạnh bàn đến bên giường, “Trần, mở công tắc đèn thủy tinh.”

      Mặc Thiên Trần bị ôm từ phía sau, mặc dù biết phòng ngủ cũng có lắp đèn thủy tinh, nhưng lại chưa từng dùng đến, lúc vươn tay nhấn chốt mở, bàn tay trượt vào trong áo nắm trọn đôi tuyết phong.

      “Mở được chưa?” bên tận tình trêu chọc, khàn giọng hỏi .

      Mặc Thiên Trần bị bao phủ, cả người mềm nhũn, tay càng có sức, nhấn mấy cái cũng nhấn xong, làm cười khẽ hồi, “Trần, còn chưa bắt đầu, hết sức rồi?”

      “Em…” Bị hôn chế nhạo, càng thêm vừa thẹn vừa cáu, ràng có thể mở được, sao lại cố tình muốn mở?

      “Bởi vì tay rảnh đó mà!” bên vừa , tay vừa gõ gõ viên trân châu đỉnh núi tuyết.

      xấu! Mặc Thiên Trần nhìn , ràng là trêu cợt , rốt cuộc cũng mở được đèn thủy tinh, ánh sáng trong suốt ngập đầy căn phòng, chiếu sáng đến từng góc phòng.

      tay đặt xuống, Mặc Thiên Trần liền muốn chạy, bình thường đèn đều là màu ấm pha chút ánh vàng, bây giờ đèn thủy tinh sáng trưng cứ như có vô số ánh mắt nhìn , nhưng người đàn ông làm sao để chạy thoát, nhanh chóng cởi bỏ áo, thân thể cao lớn kiện mỹ nhàng bao trùm lên lưng .

      Mặc Thiên Trần lăn lộn, Cúc Như Khanh lăn cùng, nhất quyết tha, vỗ bàn tay , “Mau tắt đèn, em có cảm giác giống như diễn sân khấu.”

      “Vậy cứ cho là hai chúng ta võ đài, cùng diễn truyền thuyết thiên trường địa cửu .” giọng cười, vì cứ vỗ vào .

      thể phủ nhận, tình điệu của luôn rất kỳ quặc, Mặc Thiên Trần dù xấu hổ, nhưng cũng thích câu này của , lúc đỏ mặt, sau lưng bị ấm áp bao vây, lòng cũng ấm áp, nghe được giọng khàn khàn bên tai, “Trần, chiếc nhẫn của mất rồi!”

      “Sao???” Mặc Thiên Trần nhìn ngón tay trái của quả nhiên có nhẫn kết hôn, chỉ có dấu vết từng đeo nhẫn, vậy phải làm sao bây giờ? Có phải vừa rồi vỗ vào , nên bị làm rơi rồi ?

      lúc Mặc Thiên Trần gấp đến độ muốn khóc, giọng, “Đừng nóng vội, vừa rồi vẫn còn, em tìm giúp , được ?”

      “Được.” Mặc Thiên Trần vội vàng đứng dậy từ trong ngực , hai đầu gối quỳ giường, đôi tay thanh nhã sờ xoạng bốn phía, đôi mắt cũng tập trung tìm nhẫn cưới.

      Lúc này, người đàn ông lặng lẽ đứng dậy, tất cả thân thể bao phủ , vật tượng trưng phái nam khổng lồ chống đỡ ở mông trắng của , đôi tay thoát hết quần áo của , khiến hoàn toàn ra trong mắt , bàn tay khi khẽ xoa khi đùa bỡn tuyết phong.

      “Như Khanh, đừng rộn, còn chưa tìm được nhẫn!” Bị ám vào người, lòng Mặc Thiên Trần buông lỏng, còn tinh thần tìm nhẫn cưới, thân thể muốn tung bay theo rồi.

      Cúc Như Khanh ở phía sau chống đỡ chặt, di động bước, cũng tiến theo bước, hai ngọn núi của , tại hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay , “Trần, tìm được chưa?”

      “Thấy rồi, ở đây!” Mặc Thiên Trần vui mừng kêu lên, lúc nhặt được chiếc nhẫn kim cương lóe sáng, cũng từ phía sau hoàn toàn xuyên vào , “Như Khanh…”

      “Gọi ông xã.” giọng khàn khàn.

      “Ông xã…” Mặc Thiên Trần đứt quãng kêu, tất cả suy nghĩ của đều bị chinh phục, như con rồng lửa, làm bừng lên tất cả ngọn lửa trong , càng nghe gọi càng vui vẻ, lực độ càng lúc càng gia tăng.

      Loại thâm nhập này rất sâu, Mặc Thiên Trần sợ nhất dùng tư thế này, luôn khiến như muốn bay lên. vội vàng : “Ông xã, đừng dùng tư thế này…”

      “Tại sao?” Mặc dù ngoài miệng hỏi, nhưng thân thể càng thêm dũng mãnh, khiến từng tiếng từng tiếng phải nức nở dưới ánh đèn thủy tinh.

      “Như vậy làm em rất nhếch nhác…” Lần nào muốn như vậy, đều ngừng nghỉ xin .

      “Bắt em phải chật vật vì như vậy, cũng là vinh hạnh và niềm kiêu ngạo lớn lao của .”

      thích quan tâm , thích biết bao lần quấn lấy , thích từng tiếng nức nở xin , thích chút kiêng kị nở rộ trước mắt , thích khiến điên cuồng khiến si mê, thích thấy từng lần từng lần như muốn bay lên, thích chỉ ở trước mặt mới bày ra dáng vẻ này, nếu gọi đây là nhếch nhác, vậy thích nhếch nhác này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 230: Ngược : Ông xã, con đâu? (3) (18+)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      Từ góc độ này, Cúc Như Khanh hiểu chưa bao giờ có phong tình, hơn nữa với thanh dịu dàng, thân thể mềm yếu, ngượng ngùng, dưới ánh đèn vẻ mặt của càng khiến người ta muốn thương.

      Hai tay của tự chủ đặt phía sau lưng , dường như muốn xoa bóp giúp , dùng mấy ngón tay khẽ xoa lên làn da trắng, lên cột sống nhắn đáng của người phụ nữ, mỗi lần cong người, lại càng nổi lên xinh đẹp ràng hơn, rồi từng chút lại lõm xuống.

      động tình, Cúc Như Khanh đè thấp thân thể dùng sức ôm lấy , đôi tay nắm chặt bộ ngực của , thân thể cao lớn của dường như khiến gió thổi cũng lọt, bao trùm sau lưng , hoàn toàn đặt vào trong ngực mình.

      Mặc Thiên Trần sớm cách nào suy nghĩ, nhưng lại bọc lại như vậy, cũng cách nào ra được cảm giác của mình, cứ tình nguyện cả đời được chìm đắm trong ngực , để mãi mãi chỉ chôn trong thân thể , để cả đời ấm áp của chỉ dành cho mình .

      vừa dịu dàng lại bá đạo khẽ động, trêu chọc bộ ngực tròn của , ngực bị làm đau, nhưng trong đau đớn, lại tồn tại loại kích thích khác thường, càn rỡ hôn lên vành tai, khẽ liếm lấy tai , đầu lưỡi còn xâm lấn tận vào trong lỗ tai , khiến thân thể nổi lên trận run rẩy.

      dùng đầu lưỡi trêu chọc , tay cũng nhàn rỗi, lặng lẽ trượt vào trong đóa hoa của .

      khe khẽ mở cánh hoa ra, linh động trượt trong cánh hoa mềm mại, ngừng vuốt khẽ, nhàng, khiến thân thể mềm mại của chỉ hoàn toàn mềm yếu, mà còn làm đóa hoa ẩm ướt, điên cuồng ẩm ướt.

      “Ư…” Khi toàn thân bị Cúc Như Khanh ăn dần, nếm dần, ý thức Mặc Thiên Trần như bị bóc lìa.

      Thân thể trắng nõn mềm mại như ngọc ngừng lay động, vòng eo mảnh khảnh càng tự chủ được cong lên, dùng miệng, dùng lưỡi, dùng tay vuốt ve liếm láp , tạo cho cảm giác nóng bỏng nhàng rung động, rung động khiến phải ngừng kêu lên.

      “Như Khanh, Như Khanh, em muốn chết.”

      Đúng vậy, muốn chết, vì Mặc Thiên Trần chịu nổi.

      bị càn rỡ, phúc hắc lại cũng muôn vàn dịu dàng thương ở bên trong, còn đơn thuần chỉ là cảm giác hoan ái, quả chính là điên cuồng muốn chết .

      “Trần, cùng em, đồng sinh cộng tử.”

      Nghe Cúc Như Khanh tuyên thệ, Mặc Thiên Trần càng thêm động tình, động tình, càng khiến người đàn ông thêm dũng mãnh.

      tay ôm , lui người rút ra, sau đó thẳng lưng vọt mạnh lên phía trước.

      “Ông xã…”

      Nghe gọi ngọt ngào như vậy, Cúc Như Khanh điên cuồng mất khống chế mạnh mẽ tiến vào, từng lần từng lần hoàn toàn chiếm lấy .

      Thế giới trước nổ tung, tin được cảm giác vui sướng đó, trong nháy mắt toàn thân đau nhức, tứ chi như đứt rời.

      , cứ như vậy chết trong ngực .

      Mặc dù trước mắt là màn đêm, nhưng lúc này còn cảm giác sợ hãi bóng tối, phía sau có người đàn ông thâm tình bá đạo ôm lấy, cảm giác này dường như kéo dài bất tận, cũng ngừng tán loạn quanh thân , khiến trừ cảm giác điên cuồng nức nở ra, còn gì khác.

      Cúc Như Khanh ôm thân thể vào ngực, người phụ nữ chịu được nhiều lần vui vẻ mà ngủ chết trong ngực , thỏa mãn ôm , giờ khắc này, vui vẻ, chỉ có , cả cũng vui vẻ.

      Nhìn bàn tay nắm chặt thành quyền , nhàng vặn ra, thấy chiếc nhẫn kim cương bị nắm trong tay chặt, nhất định là rất sợ, nên mới phải cầm chặt như vậy.

      Đúng là nha đầu ngốc! nhịn được khẽ cười.

      Dưới ánh đèn, người hai người nhuộm tầng mồ hôi mỏng, người trong suốt lại sáng như tuyết, còn là làn da màu đồng sáng ngời, ra biết chiếc nhẫn bị rớt khi nào, chỉ muốn trêu , vậy mà khi trêu được rồi, lại điên cuồng thể ngừng lại.

      lấy chiếc nhẫn trong tay ra, nghiêm túc đeo vào tay mình, sau đó nắm lấy tay phải của , nhìn đôi nhẫn sáng lấp lánh, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn, biết, làm chuyện gì cũng chưa bao giờ là làm qua loa, cho dù lúc đó, biết là mẹ đẻ của con , vẫn tìm nhà thiết kế giỏi nhất, thiết kế đôi nhẫn đặc biệt cho hôn nhân hai người, là đôi nhẫn độc nhất vô nhị thế giới.

      Chủ nhật, hai người đắm chìm trong sương mù hạnh phúc, Mặc Thiên Trần vừa tỉnh lại, nhìn thấy ngủ bên cạnh mình, cười ngọt ngào, nhớ lại dùng đủ loại tư thế hành hạ , nhịn được giơ quả đấm lên, lúc gần tiến đến sống mũi tuấn mỹ của , lại nhàng đặt xuống.

      Thấy cách đó xa có cây bút lông, lặng lẽ lấy tới, mở bút ra, viết lên trán chữ: “Hư”.

      Ngắm kiệt tác của mình, Mặc Thiên Trần khỏi nở nụ cười, cười trộm, người đàn ông mở mắt, ra biết làm gì, chỉ là cưng chiều thôi!

      “Trần, làm gì?” cười hỏi.

      có!” Mặc Thiên Trần lập tức giấu bút sau lưng, sau đó càng nhìn càng buồn cười.

      chống nửa người dậy, ngưng mắt nhìn , “Thích ? Vui ?”

      “Thích! Vui!” vui mừng.

      Người đàn ông lật người đứng dậy, “ hỏi chuyện em vẽ chữ cho , hỏi em tối qua có thích ? Có vui ?”

      , …” Mặc Thiên Trần đỏ bừng mặt.

      “Đúng rồi, hôm qua em muốn hỏi chuyện gì?” đứng dậy mặc thêm áo ngủ, sau đó nhìn .

      Mặc Thiên Trần nâng má, suy nghĩ chút, “Em vốn muốn hỏi về con chúng ta.”

      phải sang học rồi sao? Nhớ nó gọi video .” vỗ vỗ đầu , sau đó vào phòng tắm, nhìn vào gương, từng viết cho chữ “Đần”, đáp lễ lại cho chữ “Hư”.

      Mặc Thiên Trần cũng đứng dậy chạy tới, “Em muốn đến con khác cơ.”

      “Con khác?” Cúc Như Khanh rửa mặt.

      Mặc Thiên Trần tựa vào cửa, “Chúng ta là người nhà, con của em là con của chúng ta, con của cũng là con của chúng ta, vậy mới giống người nhà. Lúc trước con học ở nước ngoài, sao em vẫn chưa thấy nó đâu? Sao đón nó về?”

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 231: Ngược : Ông xã, con đâu? (4)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      Cúc Như Khanh ngẩn ra, mặt dính bọt, nên Mặc Thiên Trần nhận ra đổi sắc, chuẩn bị cạo râu, nhưng tay lại nhàng run lên.

      Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?

      Cúc Như Khanh từ từ nhìn về , nghĩ có nên cho biết , chân tướng , mặc dù xác định, thương , nhưng nếu phơi bày, chấp nhận đêm hôm đó là làm, phải làm sao?

      Hơn nữa, bây giờ dồn toàn tâm đối phó với Phí thị, nếu biết chuyện mà tha thứ cho , lại để những kẻ khác lợi dụng được , lại càng khó khăn hơn nhiều.

      phải muốn cho biết, chỉ là bây giờ phải lúc thích hợp, muốn nắm cục diện trong tay, thể để xảy ra sơ suất, ván cờ bố trí xong, chỉ cần con cờ bị thay đổi, tất cả dao động.

      Dù sao, bây giờ cũng ở bên cạnh Cúc Hoài Cẩn, lại có thể ngày ngày gặp Cúc Cầm Du, này ra chậm chút cũng sao, có ảnh hưởng gì quá lớn.

      “Trần, sao đột nhiên hỏi chuyện này?” quyết định hỏi ngược lại .

      Mặc Thiên Trần nhìn , “Xin lỗi, lễ mừng năm mới vẫn ở cùng với Hoài Cẩn, nên quên hỏi chuyện này, trách em chứ?”

      hiểu!” Cúc Như Khanh trấn tĩnh lại, tiếp tục cạo râu.

      “Nhưng em vẫn thấy rất áy náy!” Mặc Thiên Trần cau mũi xin lỗi.

      “Được mà, trách em đâu.” hào phóng cười.

      Mặc Thiên Trần chờ cạo râu xong, dí mũi mình thân mật cọ vào cằm , “Ông xã, còn chưa trả lời em, con sống rất tốt đúng ?”

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , “Nó sống rất tốt, đừng lo.”

      “Vậy tốt.” Mặc Thiên Trần lại tiếp, “Nó cũng học ở nước ngoài à? Nó sinh trước hay Cầm Du sinh trước? Ngày mồng tháng năm là sinh nhật , Cầm Du và Hoài Cẩn, chúng ta quốc được ? Sẵn tiện gặp con luôn?”

      Cúc Như Khanh thấy mặt mày hớn hở đắm chìm trong sắp xếp ngày nghỉ, gì.

      “Như Khanh, sao gì?” Mặc Thiên Trần nháy mắt.

      “Em hỏi nhiều như vậy, nên trả lời câu nào trước tốt nhỉ?” Cúc Như Khanh đáp câu.

      Mặc Thiên Trần cười ha ha, ôm hông , Cúc Như Khanh trọng điểm, “Em cứ sắp xếp ngày mồng tháng năm nghỉ phép, nếu thuận tiện, chúng ta cùng , được ?”

      “Được!” Mặc Thiên Trần đắm chìm trong vui sướng khi nghĩ đến con , hoàn toàn để ý rằng Cúc Như Khanh trả lời hết câu hỏi của , liền vào đánh răng rửa mặt.

      Công ty Mặc thị.

      Mặc Thiên Trần bây giờ gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, an phận người đàn ông của mình, vẫn còn có thể hiếu thuận với cha mẹ, có con bên cạnh mặc dù nó ở bờ bên kia đại dương, nhưng vẫn ở trong cuộc sống của , cảm thấy cuộc sống này còn gì tốt đẹp hơn nữa.

      “Ha ha ha, vừa nhìn là biết tối qua được Cúc tiên sinh hung hăng rồi!” Triển Thanh Thanh hai tay chống nạnh, cười như tú bà.

      “Em ghen sao!” Mặc Thiên Trần hừ tiếng, “Mau bưng ly nước ngọt vào đây !”

      Dĩ nhiên, và Cúc Như Khanh mới có chung đứa con, có thêm đứa nữa càng hoàn mỹ, nhưng tốt nhất nên là con , nếu là con trai, về sau lại giống em Cúc gia tranh chức chủ tịch, thảm rồi.

      “Dạ! Cúc phu nhân.” Triển Thanh Thanh mang ly nước đặt lên bàn .

      “Gọi nữa, chị thích nghe.” Mặc Thiên Trần liếc xéo cái, vẻ mặt vô cùng khiêu khích.

      Triển Thanh Thanh hừ tiếng, vậy gọi nữa!

      “Gần đây có tin gì hay ?” Mặc Thiên Trần muốn đến chuyện giữa Phí Cường Liệt, Chu Tiểu Kiều và Cúc Thiên Lâm, chuyện này dù sao cũng có liên quan đến Cúc Như Khanh.

      Triển Thanh Thanh suy nghĩ lúc, muốn nhưng lại thôi, nhún vai, “ có!”

      “Có gì thẳng ra!” Mặc Thiên Trần vẫn chưa .

      ra cũng là tin giải trí, em nghĩ chị quan tâm đâu, nhưng dù sao cũng có liên quan đến Cúc tiên sinh, em cho chị biết.” Triển Thanh Thanh , “ internet có người , Thiên Mộ Đình là do Cúc tiên sinh thầm ra tay hại…”

      thể nào!” Triển Thanh Thanh vẫn chưa xong, Mặc Thiên Trần bác bỏ, tối qua chính miệng Cúc Như Khanh cho biết, chuyện đó phải làm, việc làm tuyệt đối thừa nhận, làm chuyện đó cũng thể gài tang vật gì để hãm hại . “Đó là Chu Tiểu Kiều thổi lửa trước quạt gió, muốn hại Như Khanh.”

      “Em sớm đoán được, người phụ nữ đó vẫn còn mơ ước Cúc tiên sinh, bây giờ tin rồi chứ! Triển Thanh Thanh trợn to hai mắt, sau đó đưa tay ra, “Tiền cược của chúng ta! Chị đưa nhanh !”

      “Được rồi, được rồi, đoán hay đấy. Tự cho mình là thầy bói luôn rồi! Mặc Thiên Trần vươn tay đánh vào đầu ngón tay của , “Yên tâm, thiếu em dù chỉ đồng, tiếp xem còn có tin gì nữa.”

      “Tin liên quan đến Cúc tiên sinh chắc chị muốn nghe đúng ?” Triển Thanh Thanh thử thăm dò.

      “Dĩ nhiên!” Mặc Thiên Trần gật đầu, “ ra ngoài làm việc!”

      Triển Thanh Thanh nhún nhún vai lập tức ra ngoài làm việc.

      Buổi chiều tan việc, lúc này là giờ cao điểm do ai nấy đều tan sở, Mặc Thiên Trần bước ra từ thang máy, vòng qua đám người, thấy có quyển tạp chí bìa viết: “Vương tử u buồn đính hôn với thiên kim nhà họ Đồng”.

      Ảnh của vương tử u buồn kia đập vào mặt, Mặc Thiên Trần cả kinh, vương tử u buồn kia phải ai khác, chính là Nhâm Thần Phong, từ sau lần gặp trong sòng bạc, vẫn chưa gặp lại , chỉ nghe Nhâm Thần Vũ , bị Bộ tư pháp khởi tố, bị Đồng Thọ Tề mắng xối xả, đều là do mà ra.

      “Triển Thanh Thanh!” Mặc Thiên Trần nhìn thấy bóng lưng người phụ nữ muốn chạy trốn!

      Triển Thanh Thanh quay đầu lại, đến bên cạnh , “Em hỏi chị, chị chỉ cần liên quan đến Cúc tiên sinh gì gì đó thôi mà, Nhâm tiên sinh bây giờ có quan hệ bình thường với , biết thôi .”

      Mặc Thiên Trần khổ sở than tiếng, “Thanh Thanh, em ! Chị sao.”

      “Đại tiểu thư, chị nên muốn có quá nhiều thứ, Nhâm tiên sinh ở bên cạnh Đồng Tâm Ấn, mọi chuyện đều tốt mà, ai cũng được vui vẻ!” Triển Thanh Thanh an ủi .

      “Em nghĩ chị hy vọng sao?” Mặc Thiên Trần ngưng mắt, “Chị cũng hy vọng ấy có thể sớm bình phục, hy vọng ấy có thể sống vui vẻ bên người ấy .”

      Triển Thanh Thanh lôi kéo tay của , “ thôi, tối nay vương tử u buồn có biểu diễn piano ở trường, cánh phóng viên chắc chắn hỏi chuyện này, chúng ta nghe trộm là biết.”

      Buổi biểu diễn piano cực kỳ thành công, Mặc Thiên Trần thấy sân khấu nhập tâm biểu diễn, trong lòng vui vẻ, cũng hy vọng nhạc thăng hoa, hy vọng tất cả đều tốt đẹp. Nhưng chẳng hiểu tại sao, thanh đàn của luôn có chút u buồn, loại u buồn này như níu chặt lòng Mặc Thiên Trần, trong khi tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh rầm rộ như nước thủy triều.

      Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, có ký giả hỏi , gương mặt tuấn tú lạnh lùng, đáp: “Tôi đính hôn với bất kì ai!”

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 232: Ngược : Dùng cả đời để thương em (1)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      Câu này của Nhâm Thần Phong, chỉ khiến các ký giả sửng sốt, ngay cả lòng Mặc Thiên Trần cũng như chìm vào đáy cốc, vì biết, Đồng Tâm Ấn tuy còn , lại gây ra chuyện sai lầm, nhưng ấy Nhâm Thần Phong, nếu Nhâm Thần Phong chấp nhận ấy, ấy nhất định rất quý trọng tình cảm này. Nhưng thái độ Nhâm Thần Phong kiên quyết như vậy, cự tuyệt triệt để, còn là quyết định sau khi biểu diễn xong.

      Khi mọi người còn sửng sốt, quản lí Dương Phàm lập tức : “Các vị, vương tử u buồn rất cảm ơn tình cảm ái mộ của mọi người! Tạp chí đến chuyện đính hôn, đó là chuyện của tạp chí, vương tư u buồn như vậy! Buổi diễn kết thúc rồi, Thần Phong cũng mệt rồi, xin phép mọi người về nhà sớm để nghỉ ngơi!”

      Dương Phàm xong, phái mấy vệ sĩ đưa Nhâm Thần Phong , rất nhiều nữ sinh đuổi theo, lớn tiếng ngừng hô:

      “Vương tử u buồn kết hôn.”

      “Vương tử u buồn bỏ tôi lại.”

      “Vương tử u buồn mãi mãi là của chúng ta.”

      Triển Thanh Thanh vỗ vỗ miệng, “Đại tiểu thư, may mà chị gả cho Nhâm tiên sinh, bằng bị mấy thứ điên cuồng, mấy kẻ hâm mộ này cả ngày lẫn đêm công kích ngừng nhé!”

      Mặc Thiên Trần đơn bước ra khỏi sảnh biểu diễn, đối với thành tựu của Nhâm Thần Phong, đương nhiên rất vui, nhưng vẫn luôn lo lắng, Đồng gia vì chuyện lúc trước, bắt ép Nhâm Thần Phong lần nữa.

      Triển Thanh Thanh thấy im lặng lên tiếng, cũng tiện gì nữa, hai người cùng ra, vừa lúc thấy Nhâm Thần Phong đón xe về.

      “Em đưa chị về nha!” Triển Thanh Thanh đưa mắt nhìn chiếc xe vừa rời , .

      Mặc Thiên Trần than tiếng, “Theo chị ra quảng trường ngồi chút !”

      Hai người đón xe tới quảng trường, sau đó đến ngồi bên cạnh đài phun nước, nhìn từng làn nước dưới ánh đèn.

      “Nghĩ gì thế?” Mặc Thiên Trần dùng cùi chỏ cọ vào Triển Thanh Thanh.

      “Ngẩn người. Chị sao?”

      “Chị cũng nghĩ đến ngẩn người.”

      “Vậy cùng giải tỏa.”

      Hai người nhìn về đài phun nước, ngắm từng làn nước phun lên trung, hai làn nước bay lên trung, ba làn, bốn làn…

      “Về thôi!” Mặc Thiên Trần nhìn lên trời thở dài tiếng.

      Triển Thanh Thanh ngắm nhìn , “Chị nghĩ thông suốt chưa?”

      “Có gì mà nghĩ ra? Cho đến bây giờ, chị cảm thấy chị là người hạnh phúc nhất!” Mặc Thiên Trần hừ tiếng.

      “Vốn dĩ là vậy mà! Còn Đồng Tâm Ấn kia, ta vì muốn hãm hại chị, mà ra tay hại Thiên Mộ Dương kéo luôn chuyện của tiểu minh tinh, người như Nhâm tiên sinh, làm sao thích ta được?” Triển Thanh Thanh vừa thấy khôi phục tinh thần, cũng lập tức bắt đầu vung tay múa chân, “Em cũng thích ta, huống gì là vương tử u buồn Nhâm tiên sinh!”

      Mặc Thiên Trần “xì” tiếng bật cười, “Được rồi, lại khoa tay múa chân rồi, về thôi.”

      ra em cũng chờ đến muốn ngủ gà ngủ gật rồi.” Triển Thanh Thanh ra vẻ mệt mỏi buồn ngủ.

      “Thanh Thanh, cảm ơn em.” Mặc Thiên Trần ôm lấy Triển Thanh Thanh.

      “Buồn nôn quá, được rồi được rồi, về thôi! Ngủ giấc, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Triển Thanh Thanh vỗ vỗ lưng .

      Mặc Thiên Trần lái xe mình về nhà.

      Về Nhâm Thần Phong, cho dù là chuyện gì, đều dám với Cúc Như Khanh, Nhâm Thần Phong vì muốn cứu Đồng Tâm Ấn, mới động đến thân thể Đồng Tâm Ấn, mà phải vì thế, Nhâm Thần Phong mới bị Đồng Tâm Ấn bức hôn.

      Cho dù thế nào nữa, chuyện này, cũng là có liên quan đến , Cúc Như Khanh giải quyết chuyện này, lại rất cực đoan, đây chính là kết quả mong muốn ư! Muốn Nhâm Thần Phong kết hôn với người khác, hơn nữa người đó, còn có quan hệ rất mật thiết với Nhâm gia, cứ như thế, Nhâm Thần Phong bị kiềm chế, bởi vì, Nhâm Thần Phong quan tâm chỉ có Mặc Thiên Trần, còn có Nhâm Thần Vũ.

      “Như Khanh, Như Khanh, tâm cơ có thể sâu hơn thế nữa ?” Mặc Thiên Trần đối với là vừa vừa hận, bất chấp mọi thứ bảo vệ , hận tiếc tất cả tổn thương người khác.

      muốn hỏi, có phải người nào gặp phải người mình sâu đậm cũng vô cùng hận ? Con người ta khi cũng có thể hận sao, còn khi hận còn có thể ?

      Cúc Như Khanh chính là ̣nh mệnh của !

      Mặc Thiên Trần lái xe, nghĩ tới những chuyện đó, lại thấy bóng dáng của Nhâm Thần Phong ở trước cửa quán rượu, xe của từ từ chậm lại.

      Lúc này, Nhâm Thần Phong mình vào quầy rượu, dừng xe trước cửa quán hồi, phía sau đoàn xe xếp hàng dài, ngừng thúc giục , Mặc Thiên Trần ra hiệu xin lỗi về phía chủ xe.

      Trở lại nhà, Mặc Thiên Trần bước vào, gặp lại Nhâm Thần Phong, cũng dám hỏi chuyện của và Đồng Tâm Ấn là hay giả, yên lặng tắm rồi ngủ, sắp mười giờ tối, Cúc Như Khanh vẫn chưa về.

      Khi Cúc Như Khanh làm việc xong, rời khỏi công ty, chuẩn bị về nhà, lại gặp phải bọn tập kích, tay đánh ngã mấy kẻ tay cầm dao phía sau, bộ phận an ninh của công ty lập tức chạy đến, bắt bọn họ .

      Trần Ích vừa nhận được tin lập tức chạy tới, “Chủ tịch, có bị thương ?”

      “Bị thương ngoài da thôi, có gì đáng ngại.” Cúc Như Khanh nhàn nhạt , “Ở đây giao cho cậu, tôi về trước .”

      “Tôi điều tra được, lập tức gọi cho tiên sinh.” Trần Ích lập tức đáp.

      Cúc Như Khanh gật đầu rồi về nhà, đèn trong phòng sáng, còn tưởng Mặc Thiên Trần chưa về, bật đèn, lại thấy co rúc trong chăn, ngủ đưa lưng về phía cửa.

      bước đến, nhìn , thấy khuôn mặt nhắn ngủ say, hơi cười, sau đó tắm, xử lý vết thương cánh tay xong, đến bên giường, ôm lấy hương thơm của , dần vào giấc ngủ.

      Mặc Thiên Trần ra ngủ, giận, giận chính mình.

      Khi Cúc Như Khanh từ phía sau ôm , có chút kháng cự, nhưng người đàn ông lại ôm chặt hơn.

      chính là như vậy, càng giãy giụa, càng giữ chặt hơn.

      thầm rơi lệ, trừ chuyện ở bên ngoài giải quyết rất nghiêm khắc, còn lại đối với rất tốt, rất tốt.

      Vì thế, thể giận .

      từng tự mình cam kết, đối tốt với , đối với tốt tốt.

      Nhưng khi lý tưởng và thực tế trái ngược, mới biết, ra mình bất lực như vậy.

      Suy nghĩ rất nhiều, trong lúc mơ màng, Mặc Thiên Trần tỉnh lại lần nữa, thấy người mình xoay lại, mặt đối mặt với , còn , lại ngắm nhìn .

      Mặc Thiên Trần vừa tiếp xúc với tròng đen tĩnh mịch của , có chút né tránh, tròng mắt đen sâu thấy đáy đó, từng rất nhu tình với , nhưng cũng tàn nhẫn với người khác.

      Lúc tránh né, ánh mắt dời , thấy cánh tay rỉ máu, lập tức bị hù tỉnh, cầm lấy cánh tay , sao lại chảy máu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 233: Ngược : Dùng cả đời thương em (2)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      Mặc Thiên Trần đứng dậy, cởi ống tay áo ra, “Như Khanh, xảy ra chuyện gì? Sao bị thương? Sao với em? Ai làm bị thương?”

      Từng vấn đề bị hỏi liên tục, vén tay áo lên, thấy vết thương băng bó, vẫn còn chảy máu, thấm ước cả tay áo ngủ, nước mắt lập tức trào ra, nhất định là tối qua bị thương về nhà, lại tức giận, căn bản để ý đến , nên mới biết là bị thương.

      “Như Khanh, Như Khanh…” Mặc Thiên Trần nhìn , nước mắt chảy ròng, sao lại có thể như vậy được chứ?

      Cúc Như Khanh thấy vậy, vươn tay phải ra, lau nước mắt cho , “ đau, sao.”

      “Sao lại đau? Chảy máu rồi này, xin lỗi, là em tốt, tối qua em phát ra.” Mặc Thiên Trần nhìn , lẽ ra nên giúp băng bó giảm bớt đau đớn mới phải, nhưng lại…

      “Được rồi, đừng khóc!” Cúc Như Khanh nhàng vỗ lưng , “Tối qua về thấy em ngủ rồi, muốn đánh thức em, sao mà, xem em khóc như con mèo rồi kìa.”

      “Xin lỗi, Như Khanh, xin lỗi…” Mặc Thiên Trần nhào vào ngực , ôm cổ , trong lòng rất mâu thuẫn, tối qua vẫn còn giận tàn nhẫn tuyệt tình, hôm nay lại đau lòng vì bị thương, biết nên làm thế nào mới có thể khiến mọi chuyện tận thiện tận mỹ, khiến cho bất kỳ ai bị thương tổn, cũng khiến ai phải chịu khổ đau?

      Tối nào cũng chờ về mới yên tâm ngủ, vậy mà tối qua về, lại giả vờ ngủ để ý đến , nếu biết bị thương, nhất định như thế.

      Cúc Như Khanh ôm vào ngực, cảm giác được khóc đến run rẩy, “ hứa với em, sau này bị thương nữa.”

      Mặc Thiên Trần nghe được câu đó, mới thôi khóc, từ từ ngẩng đầu lên nhìn , nặng nề gật đầu.

      “Được rồi, tắm rồi làm.” ôm đứng dậy.

      bị thương, còn muốn làm sao?” chớp đôi mắt to nhìn .

      Cúc Như Khanh nhếch môi cười, “Vết thương , đáng ngại.”

      Đúng lúc đó, Trần Ích gọi đến, buông ra, tiếp điện thoại, “!”

      “Chủ tịch, bọn người tối qua tôi điều tra ra, là Thiên Mộ Dương phái đến.” Trần Ích điều tra ràng xong lập tức gọi đến báo.

      “Thiên Mộ Dương ở đâu?” Cúc Như Khanh hỏi.

      Trần Ích đáp, “Tôi chộp được , ở trong bệnh viện với Thiên Mộ Đình.”

      “Được, tôi đến ngay.” Cúc Như Khanh cúp điện thoại.

      Mặc Thiên Trần cũng nghe được đại khái, “Có phải Thiên Mộ Dương tung tin về Thiên Mộ Đình , gây ra bất lợi cho ?”

      “Đúng thế.” Cúc Như Khanh xoay người rửa mặt.

      Mặc Thiên Trần theo , “Em cảm thấy Chu Tiểu Kiều mới là kẻ thổi lửa trước quạt gió, cố ý bịa chuyện, có lần ta tìm em, cũng với em như vậy.”

      “Lúc đó em tin ?” Cúc Như Khanh đột nhiên hỏi .

      “Chu Tiểu Kiều dĩ nhiên em tin!” Mặc Thiên Trần lớn tiếng .

      Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, dùng khăn lông lau mặt, thay quần áo xong chuẩn bị , Mặc Thiên Trần ôm , “Ông xã…”

      cẩn thận. cần lo cho !” Cúc Như Khanh hôn lên trán , : “Bắt đầu từ hôm nay, để Trần Tiêu theo bảo vệ em.”

      “Nhưng em…” Mặc Thiên Trần chu mỏ.

      phải muốn theo dõi em, muốn bảo vệ em.” Cúc Như Khanh xong, “Đây là lệnh, phải tuân theo.”

      “Vâng! Tuân lệnh.” Mặc Thiên Trần đáng đáp lại .

      Ám Dạ.

      Khang Hạo, Trần Ích đến sớm hơn Cúc Như Khanh, bàn luận xem nên trừng trị Thiên Mộ Dương và Chu Tiểu Kiều như thế nào.

      “Thảo luận xong chưa?” Cúc Như Khanh nhìn hai người họ.

      Khang Hạo cau mày, “ giờ chúng ta còn chưa giải quyết xong Phí thị, nếu trực tiếp ngắm súng vào Phí thị, khó dọn dẹp tàn cuộc, nên chúng ta phải ra tay từ phương diện nhất là Chu Tiểu Kiều.”

      Trần Ích bổ sung, “Chu Tiểu Kiều làm chuyện này, căn bản phải muốn đoạt được tình , ta chỉ thuần túy là có được tình tìm cách hủy diệt nó, nếu ta chọn theo con đường hủy diệt, nên để ta được hủy diệt, tôi có cách, cần công ty ra mặt, trực tiếp trừng phạt ta và Thiên Mộ Dương luôn.”

      “Được, làm theo lời Trần Ích.” Cúc Như Khanh hiểu.

      Trần Ích lập tức bắt đầu hành động, Khang Hạo theo ra ngoài, “Ác quan, bạn của cậu đâu?”

      Trần Ích trừng mắt liếc , gì.

      “Nếu cậu giải quyết như vậy, mà để cho bạn cậu biết, biết ấy có sợ câu nhỉ?” Khang Hạo bạo gan tiếp.

      ấy phải bạn tôi! ấy cũng thích tôi!” Trần Ích hừ tiếng.

      “Chậc chậc, vậy cậu đáng thương quá. Cậu dám theo đuổi à!” Khang Hạo bóng gió.

      Trần Ích nhìn , “Có người rảnh rỗi kìa, sao theo đuổi Nghiêm tiểu thư ?”

      Khang Hạo mắt trợn trắng, sau đó xoay người rời .

      Trần Ích cho người bịt mắt Thiên Mộ Dương dẫn đến bãi đỗ xe bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, cũng cho uống ly thuốc trợ hứng. Rất nhanh, Chu Tiểu Kiều cũng bị bịt mắt dẫn đến đây.

      “Các người buông tôi ra! Tôi là người của Thanh Phong bang! Các người làm khó tôi là làm khó Thanh Phong bang!” Chu Tiểu Kiều ngừng thét lên, vì mắt bị bịt kín, biết là ai bắt mình.

      “Tôi đếch cần biết là ai. Hôm nay phải cho biết thế nào là lễ độ!” trong số tay chân của Trần Ích quát lên.

      Chu Tiểu Kiều mặc dù nhận ra, nhưng vẫn trấn tĩnh, “Tôi là người phụ nữ của chủ tịch Cúc thị Cúc Như Khanh, các người dám đụng đến tôi, cũng là kẻ thù của Cúc thị, mau thả tôi ra, tôi xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”

      “Chủ tịch Cúc thị chỉ có phu nhân, chúng tôi tin à? Sao là con của chủ tịch ngân hàng luôn !” Bọn người kia ồ ồ cười vang.

      “Đúng là như vậy mà!” Chu Tiểu Kiều lớn tiếng.

      Trần Ích chẳng thèm nhảm bước, ra dấu cho bọn thuộc hạ hành động.

      Một tên : “Vậy cũng tốt, coi như em chúng tôi hôm nay có phúc rồi, gặp phải người phụ nữ này vừa là người của Thanh Phong bang, vừa là người của chủ tịch Cúc thị, mà còn là con của chủ tịch ngân hàng, vậy vui rồi, biết chạm vào người có cảm giác gì nhỉ?”

      “Các người buông tôi ra, buông tôi ra!” Chu Tiểu Kiều vừa thấy có nhiều bàn tay đến kéo quần áo mình , kinh hoảng kêu lên, “Khanh, Khanh, cứu em, cứu em!”

      Cứ nghĩ là Cúc Như Khanh làm, nhưng tại sao gọi tên, lại nghe được thanh của Cúc Như Khanh, nhanh chóng bị bọn họ lột hết quần áo, “Trần Ích, có phải , sao dám làm vậy?!”

      Trần Ích làm sao để khích được! vẫn biến sắc ngồi ngoài xem kịch vui, để mặc cho bọn thủ hạ tiếp tục hành động.

      Chu Tiểu Kiều dù hét thế nào, cũng có ai lên tiếng, lúc này, Thiên Mộ Dương bị đẩy ra, Thiên Mộ Dương sớm bị thuốc làm cho mất lý trí, vừa sờ thấy thân thể phụ nữ bóng loáng, liền lập tức nhào đến.

      “Đừng! Đừng!” Chu Tiểu Kiều dù sao cũng luôn là người hô phong hoán vũ, dĩ nhiên chịu đối đãi như vậy, giùng giằng khuất phục, nhưng căn bản thoát khỏi Thiên Mộ Dương.

      Sau khi Thiên Mộ Dương bắt ép Chu Tiểu Kiều làm đủ loại tư thế, Chu Tiểu Kiều sớm còn hơi sức, để mặc cho người đàn ông bị ảnh hưởng bởi thuốc vẫn còn ở đó ra vào.

      “Các người chụp thế nào rồi?” Trần Ích nhìn nhiếp ảnh gia.

      “Tốt lắm, tốt lắm!” Nhiếp ảnh gia vội vàng .

      Trần Ích đứng lên, “Cứ để mặc bọn họ dây dưa, cái này sắp thành phim được rồi, người đàn ông rất đẹp trai, người phụ nữ rất xinh đẹp, lại còn đủ loại tư thế.”

      “Dạ, tôi lập tức rửa ảnh ngay!” Nhiếp ảnh gia bắt đầu làm việc.

      Công ty Mặc thị.

      Mặc Thiên Trần mấy ngày nay làm luôn biểu lo lắng, là vì chuyện Cúc Như Khanh bị thương, hai là chuyện Nhâm Thần Phong bị ép cưới, những chuyện này đều muốn nghĩ đến chút nào.

      “He he, em có chuyện vui muốn báo chị biết, lại mặt mày ủ ê rồi!” Triển Thanh Thanh bước đến.

      Mặc Thiên Trần ngẩng đầu lên nhìn, Triển Thanh Thanh mang cuốn tạp chí giấu sau lưng, bước tới trước mặt , “Xem , đảm bảo buồn nữa.”

      Mặc Thiên Trần vừa thấy hình ảnh rực rỡ tạp chí, vội vàng xem nội dung: Thiên Mộ Dương tiểu nhân bỉ ổi, làm loạn với chính em họ Chu Tiểu Kiều.

      Mặc dù tạp chí in hình gạch Mosaic đè lên, nhưng bức nào cũng loáng thoáng thấy các tư thế, dễ nhận thấy là hình ảnh trong lúc điên cuồng, Mặc Thiên Trần than, “Cái này có gì hay?”

      “Chị còn sao, Chu Tiểu Kiều tuy phải người của làng giải trí, nhưng ta thường xuyên xuất tạp chí, lại luôn là người tiên phong, danh tiếng có thể ai biết, bây giờ ta và Thiên Mộ Dương làm chuyện như vậy, dĩ nhiên là đả kích rất lớn, ta luôn tự cho mình là đúng, mang tất cả phụ nữ khác ra giẫm dưới chân, bây giờ chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng, xem ta còn mặt mũi nào ra ngoài khoe khoang nữa ?” Triển Thanh Thanh vui tả hết.

      Mặc Thiên Trần vẫn trầm mặc, dĩ nhiên có nghĩ đến đây là thủ đoạn trả thù của Cúc Như Khanh, biết nên gì bây giờ, Chu Tiểu Kiều ở trong lòng Cúc Như Khanh vẫn chưa chết, nhưng ta ngàn lần nên, vạn lần nên lên internet chửi bới Cúc Như Khanh hại Thiên Mộ Đình, để rồi hôm nay rước họa. Luận về thủ đoạn trong bóng tối, Chu Tiều Kiều làm sao là đối thủ của Cúc Như Khanh!

      “Đại tiểu thư, sao chị gì? Chu Tiểu Kiều bây giờ còn thể diện để công kích Cúc tiên sinh, chị còn vui à!” Triển Thanh Thanh hiểu.

      Mặc Thiên Trần nhàn nhạt than: “ đến tuyệt vọng thế nào?”

      “Em chính là muốn ta tuyệt vọng!” Triển Thanh Thanh lý luận, “Giết cỏ phải trừ tận gốc, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh, mà chỉ biết mơ ước cho hôn nhân của chính mình, từ thủ đoạn phá hỏng hạnh phúc người khác, ta nên tuyệt vọng hơn.”

      “Em cứ như chuyên gia bằng?” Mặc Thiên Trần trừng .

      “Ha ha…” Triển Thanh Thanh cười, “Gìn giữ hôn nhân cũng là chuyện của hai người, phải dùng cả đời để thử, để và được .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :