1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 224: Ngược : Giết gà dọa khỉ (1)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      Lý Hùng vừa thấy Trần Ích cầm dao tới, vội vàng bò muốn né, nhưng có người chặn đứng mọi đường trốn của .

      “Chủ tịch, chủ tịch, tôi có điều muốn .” sợ hãi van xin.

      Khang Hạo bước tới, “ hết!” cũng lập tức bật điện thoại lên ghi lại.

      Lý Hùng : “Tôi thừa nhận, tôi mang bản thiết kế bán cho chợ đen, nhưng cụ thể là ai mua tôi biết, tội của tôi là dám buôn bán, tôi nguyện ý chịu trừng phạt.”

      Khang Hạo tắt ghi , “Căn bản là mày bán cho công ty Phí thị, mày và Cúc Thiên Lâm cố ý nhằm vào hàng của công ty, mặc dù mày thừa nhận là mày lấy bản thiết kế, nhưng lại chịu khai ra là ai mua, mày cho rằng mày vậy là lừa được bọn tao sao?”

      “Khang Hạo, tôi chưa từng liên lạc với lão gia, cũng liên quan đến chuyện của lão gia, tôi càng biết công ty Phí thị là cái gì…” Lý Hùng còn chưa dứt lời, hét thảm tiếng, “A… A… Ngón tay của tôi!”

      Trần Ích hết kiên nhẫn nghe lảm nhảm, giơ tay chém phăng năm ngón tay trái của , máu tươi lập tức trào ra, tay đứt ruột xót, Lý Hùng đau đến sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, theo Cúc Thiên Lâm cũng là hưởng phúc mấy thập niên, chưa từng phải chịu khổ, ngờ lại có ngày hôm nay.

      “Trần Ích, cậu lạm dụng cực hình, nơi này phải là Ám Dạ, tôi phục!” Lý Hùng kêu thê thảm, “Mau, mau đưa tôi đến bệnh viện, ngón tay của tôi, ngón tay của tôi…”

      Trần Ích giơ dao lên, máu chảy xuống ngừng, có thể thấy ra tay rất nhanh, mặt dao vẫn sáng lóng lánh phản chiếu gương mặt cắt còn giọt máu nào của Lý Hùng. chỉ lạnh lùng, “Bác có thể thừa nhận, nhát dao tiếp theo, tôi muốn năm ngón tay phải của bác.”

      , tôi muốn gặp lão gia, các người thể đối xử với tôi như vậy! Lão gia, lão gia, cứu tôi, bọn họ lạm dụng cực hình ép tôi!” Lý Hùng giùng giằng muốn rút tay phải lại, nhưng bị người đè mạnh thể nhúc nhích.

      Khang Hạo thở dài, “Trần Ích, chém ! sống chết cũng thừa nhận, dù sao Cúc Thiên Lâm cũng chính miệng thừa nhận, có thỏa thuận với Phí Cường Liệt, hơn nữa còn là dự án thành phố phía Tây kia, xem ra Lý quản gia vô phúc hưởng thụ được rồi.”

      Khang Hạo chưa dứt lời, Trần Ích phi dao đến giữa ngón tay của Lý Hùng, Lý Hùng quát to, “Tôi , tôi !”

      Trần Ích thấy vậy cũng rút dao lại, đặt tại ngón tay Lý Hùng, mặc dù bị thương tới xương, nhưng vẫn có máu rỉ ra, chỉ cần Lý Hùng còn muốn trì hoãn hoặc lảm nhảm cho qua chuyện, lập tức dao chặt đứt.

      Lý Hùng chịu đựng đau đớn : “Tôi lấy cho lão gia, lão gia là ông ấy có cổ phần ở Phí thị, cho nên mới làm vậy. Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”

      Khang Hạo xoay người nhìn lại, Nghiêm Tiểu Huệ ở phía sau hắn, sắc mặt có chút tái nhợt, vội vã : “Phụ nữ nên thấy mấy cảnh này, mau về nghỉ .”

      “Tôi sao.” Nghiêm Tiểu Huệ tự hiểu việc này có liên quan đến lợi ích của công ty, cũng phụ trách công việc ở Phí thị, sao có thể tham dự? Mặc dù biết Cúc Như Khanh thủ đoạn luôn rất cao thâm, nhưng tận mắt chứng kiến, vẫn có chút kinh hãi.

      “Tiểu Huệ!” Nghiêm Tu thấy cả quá trình, ông cũng gì, lúc này mới nhìn thấy con đứng sau lưng.

      “Trưởng xưởng, tôi rất khỏe.” Nghiêm Tiểu Huệ kiên cường gật đầu với ông.

      Lúc này Trần Ích rút dao khỏi tay Lý Hùng, giao cho thuộc hạ xử lý vết máu, sau đó yên lặng chờ Cúc Như Khanh ra chỉ thị.

      Khang Hạo cầm hai phần ghi đến cho Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh chỉ , “Giữ lại phần sau, còn phần trước mang đến sở cảnh sát.”

      “Phần sau mới có sức thuyết phục, hơn nữa còn chỉ ra Cúc Thiên Lâm có dính dáng, tại sao dùng phần sau?” Khang Hạo thấy lạ.

      Cúc Như Khanh than tiếng, “Hai ngày trước tôi vừa từ chỗ Cúc Thiên Lâm dùng bữa xong, muốn nhét Cúc Như Mi vào công ty này làm việc, tôi có hỏi ý kiến ông nội, ông nội tất nhiên biết chuyện, ông đồng ý, nên bày tỏ: ông già, hy vọng Cúc gia nội loạn, mặc dù ông biết ân oán Cúc gia kéo dài mấy thập niên rồi.”

      Nghiêm Tu cũng gật đầu, “Tôi đồng ý với quan điểm của tổng tài, dù sao Cúc ông cụ năm đó thích nhất là người con thứ hai của ông, nhưng người con thứ hai an nghỉ, ông muốn lúc cuối đời, phải lần lượt thấy từng người con của mình bỏ , mặc dù biết là nên, nhưng ông vẫn hy vọng tổng tài có thể bỏ qua cho Cúc Thiên Lâm.”

      Khang Hạo vẫn tức giận bất bình, “Nhưng ràng là Cúc Thiên Lâm cố tình khiêu khích chúng ta!”

      Trần Ích vỗ vỗ bờ vai của , sau đó nhìn , dùng ánh mắt nhạo báng, cậu phải rất hài hoa phong nhã sao? Khang Hạo giận lên trừng mắt nhìn lên, Trần Ích lên tiếng, “Chúng ta phải tôn trọng quyết định của chủ tịch.”

      Khang Hạo mang cất phần ghi thứ hai, “Tôi cất là được.”

      Cúc Như Khanh nhìn bọn họ, “Chú Nghiêm và Nghiêm tiểu thư về trước , còn về phần khách hàng mai tôi xử lý, Khang Hạo và Trần Ích sáng mai mang Lý Hùng đến sở cảnh sát, chỉ chứng minh hành vi phạm tội của , được cho cơ hội gặp bác hai và chú út, Trần Ích bí mật theo dõi động tĩnh của bác hai.”

      “Vâng! Tổng tài.” Nghiêm Tu và Nghiêm Tiểu Huệ rời .

      “Vâng! Chủ tịch.”

      “Dạ! Tiên sinh.”

      Khang Hạo và Trần Ích nhận nhiệm vụ, Cúc Như Khanh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, ba giờ sáng.

      Lúc về nhà, là gần bốn giờ, phòng ngủ vẫn sáng đèn, Mặc Thiên Trần vẫn chưa ngủ, thấy về vừa đẩy cửa, liền chạy đến.

      “Như Khanh, có chuyện gì lớn chứ?” quan tâm hỏi .

      sao, giải quyết xong, chỉ là sản phẩm bị biến thành phế phẩm, mai bàn bạc lại với khách hàng.” Cúc Như Khanh hời hợt, nhìn , “Sao vẫn chưa ngủ?”

      “Em muốn đợi về cùng ngủ.” Mặc Thiên Trần nháy đôi mắt to.

      Cúc Như Khanh vuốt ve mái tóc dài của , “ tắm, lập tức ra, em nằm trước .”

      “Vâng!” Mặc Thiên Trần vui vẻ lên giường, chờ trở lại.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần còn trong giấc mộng, dường như nghe được tiếng điện thoại của Cúc Như Khanh, dụi dụi mắt, thấy tỉnh lại, hôn lên gò má cái, sau đó bảo ngủ thêm lát, cầm điện thoại ra khỏi phòng.

      Mặc Thiên Trần vẫn còn rất buồn ngủ, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

      Cúc Như Khanh ra khỏi phòng, là Trần Ích gọi, “Chủ tịch, Cúc Thiên Lâm bắt đầu hành động.”

      “Tôi biết rồi, bây giờ tôi tới đó, có động tĩnh gì gọi cho tôi.” Cúc Như Khanh cúp máy, về phòng thay quần áo.

      “Như Khanh, sớm vậy sao?” Mặc Thiên Trần mơ mơ màng màng nghe được thanh mặc quần áo.

      Cúc Như Khanh mặc quần áo chỉnh tề, “Em ngủ thêm lát , hôm nay đừng làm, đây.”

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 225: Ngược : Giết gà dọa khỉ (2)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P


      Sòng bạc Cúc Thiên Lâm.

      Người nhà Lý Hùng tìm cả đêm, “Đại lão gia, Lý quản gia bị người ta bắt , sáng nay vẫn chưa thấy về.”

      Cúc Thiên Truyền lo lắng, “Chẳng lẽ chuyển đổi bản thiết kế bại lộ?”

      Lúc này, người của Cúc Thiên Lâm báo lại, “Đêm qua chủ tịch, Trần Ích, Khang Hạo đều đến công ty đồ chơi.”

      “Vậy nhất định Như Khanh phát ra.” Cúc Thiên Truyền nhảy lên.

      “Vội cái gì? nên làm lớn chuyện lên!” Cúc Thiên Lâm lạnh giọng trách mắng, “Cứ cho là Lý Hùng rơi vào tay Như Khanh, chúng ta cũng thể chỉ vì biết chuyện mà phá hư đại cuộc.”

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Cúc Thiên Truyền vẫn còn lo lắng.

      Cúc Thiên Lâm an ủi người nhà Lý Hùng, “Lý Hùng sao đâu, là quản gia của tôi, Cúc Như Khanh dám làm gì đâu. Mọi người cứ về trước chờ tin của tôi.”

      Sau khi người nhà Lý Hùng về, Cúc Thiên Lâm trầm giọng, “Tiếp tục điều tra.”

      Rất nhanh, tin về, “Đại lão gia, Lý Hùng bị bắt đến cảnh sát.”

      “Kết quả điều tra của cảnh sát thế nào?” Cúc Thiên Lâm lập tức hỏi.

      “Chúng tôi tra được.” Người báo sợ hãi.

      “Nhanh điều tra tiếp.” Cúc Thiên Truyền phất tay.

      Gần trưa, tin truyền ra, Lý Hùng chính thức bị cảnh sát bắt giữ, có đầy đủ chứng cứ, chuẩn bị khởi tố. Nguồn gốc tin tức, phải do Cúc Thiên Lâm dò ra, mà do cảnh sát nhận phỏng vấn của đài truyền hình thông báo.

      Cúc Thiên Truyền vừa biết, “ hai, Như Khanh muốn làm lớn chuyện!”

      “Được lắm, cùng lắm cá chết lưới rách, chúng ta đồng quy vu tận.” Cúc Thiên Lâm giọng căm hận.

      *Đồng quy vu tận: ôm nhau chết chung.

      hai, nhìn tay trái Lý Hùng kìa!” Cúc Thiên Truyền lập tức thét lên, tay trái được bao bọc bằng vải trắng, máu ngâm cả vào màu vải, bàn tay trụi lũi, “, ngón tay của đâu!?”

      “Cúc Như Khanh, ý cậu ta chính là muốn khơi nguồn chiến tranh!” Cúc Thiên Lâm vừa thấy, càng giận đến gân xanh nổi lên.

      Cúc Thiên Truyền thấy Cúc Thiên Lâm chạy ra ngoài, vội vàng chạy theo, “ hai, hai, đâu vậy?”

      Cúc Thiên Lâm bảo tài xế lái xe đến Ám Dạ, Cúc Thiên Truyền theo sát phía sau.

      “Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh, mày ra đây cho tao!” Cúc Thiên Lâm vừa vào liền hét lớn.

      Trần Ích chút hoang mang bước ra, “Đại lão gia, chuyện gì mà gấp vậy?”

      Cúc Thiên Lâm vừa nhìn thấy , lập tức đánh quyền, Trần Ích cũng né tránh, quyền đó mạnh mẽ đánh vào khóe miệng Trần Ích, nhưng Trần Ích vẫn duy trì vẻ lãnh đạm.

      Dĩ nhiên, Cúc Thiên Lâm cũng biết là Trần Ích chém ngón tay của Lý Hùng, quyền này, những đòi lại được gì cho Lý Hùng, ngược lại còn bị Trần Ích cười nhạo, ngón tay Lý Hùng bị chém chính là bị chém, mãi mãi thể mọc lại được.

      hai, đừng xúc động như vậy!” Cúc Thiên Truyền chạy đến, kéo Cúc Thiên Lâm ra, “Trần Ích, Chủ tịch!”

      Trần Ích vẫn gì, từ cửa truyền đến thanh , “Tôi ở đây!”

      Mọi người quay đầu, chính là Cúc Như Khanh vừa vào.

      Lúc sáng nhận điện thoại của Trần Ích, dặn dò Trần Ích xong, đến công ty giải quyết với khách hàng về lô sản phẩm kia, đối phương đồng ý gia hạn thời gian giao hàng, bảo Nghiêm Tu phải đẩy mạnh tiến độ sản xuất, còn phải cho tất cả nhân viên nhà máy xem hình ảnh Lý Hùng bị cảnh sát khởi tố, tin rằng, từ nay về sau, tất cả nhân viên chú ý, lấy tấm gương này làm cảnh giới, dám tái phạm.

      Cúc Như Khanh từ từ bước tới, thẳng vào vấn đề, “Bác hai, chú út đến đây vì chuyện của Lý Hùng?”

      “Như Khanh, tại sao mày chém ngón tay Lý Hùng?” Dù sao Lý Hùng cũng ở bên cạnh mấy mươi năm, Cúc Như Khanh ra tay với Lý Hùng chính là nể mặt mũi , đánh chó còn phải nhìn chủ, rất dễ nhận thấy Cúc Như Khanh hề nể mặt .

      Cúc Như Khanh từ từ chấp tay sau lưng, “Bác hai, bác lầm chuyện, tôi nhớ bác còn chưa gặp Lý Hùng, lúc khai nhận ở sở cảnh sát, ký tên chính tự chém đứt ngón tay, muốn xin lỗi Cúc thị, làm tôi tổn thất lớn như vậy, sao tôi có thể nhận lời xin lỗi đó chứ?”

      “Mày!” Cúc Thiên Lâm á khẩu được, đương nhiên tin Lý Hùng tự chém tay mình, nhưng Cúc Như Khanh tay che trời.

      “Ngày ra lúc ra tòa định tội, bác có thể gặp .” Cúc Như Khanh chỉ nhàn nhạt cười cười, tiết lộ thêm gì.

      Cúc Thiên Truyền kinh ngạc nhìn , và Cúc Thiên Kỳ dáng dấp ít nhất phải giống nhau đến tám phần, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn lại hơn Cúc Thiên Kỳ đến tám lần có thừa.

      “Chú út, Như Mi đúng, nó học thiết kế đá quý, thích hợp đến đây làm việc đâu.” Cúc Như Khanh giọng có phần tán thưởng, nhưng lại hàm cảnh cáo.

      “Như Mi đến đâu, nó đến!” Cúc Thiên Truyền muốn nhìn thấy con quý có ngày chẳng còn ngón tay nào.

      “Cúc Như Khanh, mày…” Cúc Thiên Lâm nháy mắt hiểu được, nhìn Cúc Như Khanh, gương mặt già nua hằn đầy phẫn nộ bất bình.

      Cúc Như Khanh ràng chính là giết gà dọa khỉ, ra tay với Lý Hùng, giáng cho Cúc Thiên Lâm đòn trí mạng cảnh cáo, Cúc Thiên Lâm chỉ muốn mang quản gia tin cậy vào công ty đồ chơi, mà còn muốn mang Cúc Như Mi vào, muốn đảo loạn công ty để đạt được mục đích. Cúc Như Khanh trực tiếp lợi dụng chuyện Lý Hùng là tội phạm, cảnh cáo Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, ai còn dám đưa người vào công ty, kết quả giống như Lý Hùng, hoặc tệ hơn.

      “Tôi có thể bỏ qua chuyện xằng bậy mọi người vừa làm ở Ám Dạ, vì đây là sản nghiệp do ông nội lập ra, hai người vẫn luôn phục tôi lên nắm quyền, nhưng công ty đồ chơi là cha tôi tay sáng lập, còn vì công ty mà mất mạng, tôi cho phép bất kỳ kẻ nào dám mơ ước, nếu kết cục chính là máu chảy thành sông.” Cúc Như Khanh thanh càng lúc càng lãnh khốc.

      Cúc Thiên Lâm giọng căm hận, “Thế rốt cuộc mày định xử lý Lý Hùng thế nào?”

      “Ngày mai bác biết.” Cúc Như Khanh lạnh lùng.

      “Chúng ta thôi!” Cúc Thiên Truyền kéo tay Cúc Thiên Lâm, “ hai, chúng ta về thôi!”

      Sau khi hai em về, Cúc Như Khanh bước đến, vỗ vỗ vai Trần Ích, Trần Ích gật đầu.

      Công ty Mặc thị.

      Hôm nay Mặc Thiên Trần làm trễ, trong phút chốc, có Cúc Như Khanh lại có thể thức đêm hay như vậy, lúc sáng tan việc, nghe nhiều người bàn luận về công ty đồ chơi, vì công ty đồ chơi có liên quan đến Mặc thị, tự nhiên bọn họ cũng chú ý đến công ty đồ chơi.

      mở trang tin tức, thấy hình ảnh Lý Hùng bị cảnh sát khởi tố, cũng biết Lý Hùng là người tổn hại công ty đồ chơi, ngờ Cúc Như Khanh giải quyết chuyện rất nhanh, trong vòng ngày có thể tìm ra người gây họa, còn cứu vãn được tình hình.

      vui vẻ nghĩ ngợi, thấy điện thoại bàn vang lên, “Ông nội!”

      “Nha đầu, ông ở dưới lầu, cùng ăn trưa !” Thanh vang dội của Cúc ông cụ truyền đến.

      “Dạ vâng!” Mặc Thiên Trần cười , “Cháu lập tức đến ngay.”

      vừa ra khỏi phòng làm việc, Mặc Chấn Đông tới, “Thiên Thiên, cùng ăn trưa .”

      “Cha, ông nội hẹn con dưới lầu rồi!” Mặc Thiên Trần kéo cánh tay ông, “Ngày mai được ?”

      Mặc Chấn Đông thở dài, “Thiên Thiên, con có nghe tin về công ty của Như Khanh ?”

      “Có.” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Tối qua Như Khanh vì chuyện này mà hơn bốn giờ sáng mới về đến, sáng sớm lại giải quyết tiếp.”

      “Lý Hùng là quản gia của Cúc Thiên Lâm, con biết ?” Mặc Chấn Đông nhắc nhở .

      “Cái gì?” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, nếu vậy, chuyện phải đơn thuần là tội phạm mua bán nữa, mà dính đến ân oán gia tộc, “Cha, con hiểu rồi, con ăn trưa với ông nội trước nha.”

      Trong quán rượu.

      Cúc ông cụ mặt mày hồng hào ngồi gần cửa sổ với Mặc Thiên Trần, nắng ấm ngày xuân xuyên thấu qua cửa kính chiếu rọi lên người hai người.

      Mặc Thiên Trần gọi món ăn thanh đạm, đặc biệt thích hợp với người già, dĩ nhiên, rượu cũng cho phép ông uống.

      “Tôi thảm mà! Ở nhà có thím Lý giám sát, định ra ngoài ăn bữa no nê với nha đầu, vậy mà nha đầu này mọn, toàn gọi cho tôi món chay!” Cúc ông cụ mếu máo.

      Mặc Thiên Trần nghe xong cười tiếng, “Ông nội, bác sĩ , ăn đồ chay máu dễ lưu thông, đây gọi là hưởng ứng phong trào, làm người dẫn đầu, tiên phong luôn!”

      “Chúng ta thương lượng , gọi bàn rượu đỏ tôm xào, thế nào?” Cúc ông cụ cò kè mặc cả như đứa trẻ con.

      Mặc Thiên Trần cười ngọt, “Dĩ nhiên được!”

      “Thím Lý khi dễ ta, con cũng khi dễ ta!” Cúc ông cụ trừng , nhưng nhanh chóng chuyển chủ đề, “Con phải sinh cho ông thằng cháu mập mạp kháu khỉnh, nên phải tăng cường dinh dưỡng, ông ăn, con ăn , nhé?”

      Mặc Thiên Trần nắm bàn tay Cúc lão gia, “Ông nội, con chỉ quan tâm sức khỏe của ông, nhất định con ăn chay với ông, y như ông quan tâm thân thể của con, ông hy vọng con tăng cường dinh dưỡng, chúng ta là người nhà, ông tụi con, tụi con ai cũng đều ông, Như Khanh cũng ông, rất rất ông mà.”

      Cúc ông cụ hơi ngẩn ra, sau đó lấy bàn tay kia vỗ vỗ tay bé của , “Nha đầu, ông hiểu! Ông hiểu mà!”

      Khói súng nổi lên bốn phía của gia tộc, chiến tranh dấy lên, ai có thể dập tắt? Mặc Thiên Trần hiểu, Cúc Hồng Nghiêu cũng hiểu.

      Mặc Thiên Trần nhìn ông, ông già từng trả sóng to gió lớn cuộc đời, có người con trai niên tao thệ, và tranh đấu gay gắt ngừng quẩn quanh, bất kỳ ai trong hoàn cảnh của ông cũng thống khổ, nhưng ông lại luôn muốn kiên cường.

      “Ăn cơm! Ăn cơm! Cháu còn phải về công ty làm mà.” Cúc ông cụ buông tay , “Chúng ta chỉ ăn cơm thôi, nha đâu, ăn cơm thôi.”

      Tiễn Cúc ông cụ, Mặc Thiên Trần trở lại công ty, làm thêm giờ rồi mới về nhà.

      về nhà, thấy Cúc Như Khanh về, sắc mặt có chút nghiêm trọng, bước tới, nhàng ôm hông , tựa đầu vào lồng ngực , biết, bão táp lại nổi lên, ở bên cạnh , cùng nghênh đón bão táp.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 226: Ngược : khổ em xoa dịu (1)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P


      Cúc Như Khanh thấy thần sắc nặng nề, nhịn được cười, “Làm gì đấy?”

      “Em…” Mặc Thiên Trần ngẩng ra, đại gia tộc họ Cúc sắp khai chiến, khắp nơi ngập tràn mùi thuốc súng, sao lại có thể nhàng như vậy? “Như Khanh, sao chứ?”

      Cúc Như Khanh thấy ôm mình quá đỗi, cứ như sợ vừa chớp mắt cái bỏ lỡ vậy, nghiêm mặt, “ sao, sao mà.”

      “Nhưng…” Mặc Thiên Trần vẫn nhịn được : “Hôm nay em đọc tin tức, biết nguyên nhân công ty xảy ra chuyện.”

      “Đừng lo, giải quyết rồi.” kéo lên lầu, về phòng ngủ.

      Mặc Thiên Trần nhìn , nhớ đến lời Liễu Nam Điềm, Liễu Nam Điềm muốn khuyên Cúc Như Khanh có thể nhẫn nên nhẫn, nhưng ràng là Cúc Thiên Lâm khơi chiến, Cúc Như Khanh làm sao nhịn đây.

      “Như Khanh, trưa nay ông nội hẹn em ăn cơm.” là người thông minh, vậy, chắc chắn hiểu được.

      cũng hiểu, Cúc ông cụ tất nhiên muốn thấy chiến tranh giữa con trai và cháu trai, nhưng bây giờ Cúc Thiên Lâm đuối lý, Cúc Như Khanh tổn thất lớn như vậy, thể nào tức giận.

      “Vậy sao?” Cúc Như Khanh chỉ nhàng đáp.

      Mặc Thiên Trần thấy biểu gì, khỏi nóng nảy, giải quyết thế nào rồi! Người đàn ông này căn bản cái gì cũng chịu , khiến người ta nóng lòng.

      mệt rồi, Trần.” Cúc Như Khanh buông ra.

      “Được!” Mặc Thiên Trần biết tối qua căn bản ngủ, sáng sớm lại bận việc đến tận bây giờ, lập tức thả , nhìn lồng ngực kiện mỹ của , “Nhanh nhanh, tắm xong ngủ sớm!”

      cứ nghĩ Trần chủ động giúp tắm!” híp híp mắt.

      !” mà bước vào đó chắc chắn hai người còn đơn thuần là tắm, “Em xem Cầm Du làm bài tập xong chưa!” Dứt lời, chạy mất.

      Cúc Như Khanh nhìn bóng dáng chạy xa, lắc đầu, vào phòng tắm.

      Thứ hai đến, mọi người ai cũng chú ý đến vụ án của Lý Hùng, kể cả Mặc Thiên Trần.

      Kết quả cuối cùng: Lý Hùng thừa nhận trộm bản thiết kế bán ra chợ đen, nên nguyện ý gánh chịu tổn thất lần này, cũng chủ động tự chặt đứt tay trái xem như lời xin lỗi.

      Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền nghe được tin này, thở phào nhõm, ít ra Lý Hùng khai bọn họ ra, mà tự mình gánh hết tội lỗi, trong lúc đó, Cúc ông cụ cũng ngồi bên cạnh bọn họ, ông lời nào.

      “Cha, con rồi, từ chuyện sòng bác đến chuyện công ty ngày hôm nay, đều liên quan đến bọn con, cha cũng nhìn thấy kết quả điều tra của cảnh sát rồi đấy!” Cúc Thiên Lâm lập tức .

      “Đúng thế! Cha, cha đừng bận tâm nữa, Cúc Như Khanh gặp phải chuyện, phải là con và hai nhằm vào nó, nó làm việc đắc tội với rất nhiều người, thể nào là bọn con được!” Cúc Thiên Truyền cũng lập tức thêm lời.

      Cúc ông cụ vẫn nhắm mắt gì, ông giống như pho tượng ngồi chỗ nhúc nhích, hồi lâu mới : “Cha mệt, muốn ngủ.”

      “Vậy cha nghỉ ngơi cho khỏe, bọn con về đây.” Cúc Thiên Lâm ý bảo Cúc Thiên Truyền ra về.

      Trong nhà giam.

      Cúc Thiên Lâm gặp Lý Hùng, vừa thấy liền khóc lớn, “Lão gia, ông phải làm chủ cho tôi, Cúc Như Khanh lòng dạ độc ác, căn bản là đại ma đầu, hạ lệnh chém ngón tay của tôi, còn buộc tôi phải là mình tự chặt đứt để xin lỗi, lão gia…”

      “A Hùng, ông yên tâm, tôi nhất định lấy lại công bằng cho ông.” Cúc Thiên Lâm nuốt cục tức, : “Bây giờ ông cứ giả vờ như có chuyện gì, tôi nghĩ cách sớm đưa ông ra ngoài.”

      cảm tạ lão gia, cảm tạ lão gia!” Lý Hùng cảm động đến nước mắt nước mũi giàn giụa.

      Cúc Thiên Lâm trở về nhà, Cúc Như Phong vừa thấy , vội vàng chào đón, “Cha, chú Lý xảy ra chuyện gì?”

      Cúc Thiên Lâm chỉ lắc đầu, sau đó đến ngồi sofa, nhắm mắt lại, lấy tay vuốt trán.

      “Cha, cứ cho là chú Lý phạm tội gián điệp, ta cũng có quyền chém ngón tay chú Lý! ta căn bản là coi cha ra gì, cha, ràng là cố ý khiêu khích cha! Chúng ta cứ ngồi yên chờ chết như vậy sao?” Cúc Như Phong tới lui trước mặt Cúc Thiên Lâm, “Con cam tâm, chức chủ tịch vốn thuộc về cha, chẳng lẽ cha định để yên vậy sao?”

      Cúc Thiên Lâm vẫn nhắm mắt suy tư, cam tâm nhưng cũng thể nhảy lên nhao nhao bất bình như đứa trẻ được!

      “Con nuốt được cục tức này!” Cúc Như Phong hừ tiếng, lập tức ra ngoài, muốn tìm Cúc Như Khanh hỏi ràng.

      Chiều tan việc, Mặc Thiên Trần đến công ty của Cúc Như Khanh, mặc dù chuyện Lý Hùng chính thức kết thúc, cũng biết Lý Hùng thể nào bán cho chợ đen, chỉ có thể là Cúc Như Khanh muốn khai chiến, thấy cố gắng đè nén như vậy, tự đáy lòng chắc chắn khó xử, cũng cảm nhận được.

      xách theo hộp bánh ngọt mới ra lò đưa cho tổ thư ký, “Tan việc cùng ăn nhé, yên tâm, mập đâu.”

      “Cảm Cúc phu nhân!” Thư ký vui vẻ nhảy lên.

      “Được rồi!” Mặc Thiên Trần vội vàng đáp, thư ký sợ bị tổng tài nhìn thấy, lập tức lặng lẽ ngồi xuống, nhìn hộp bánh tỏa mùi thơm ngào ngạt.

      Mặc Thiên Trần xách theo hộp bước, đặt sau lưng rồi cười với , “Ông xã, em đến đón tan việc!”

      “Cái gì thơm vậy!” Cúc Như Khanh thấy , đứng lên.

      “Vì bà xã đến!” Mặc Thiên Trần nhìn cười .

      Cúc Như Khanh nhìn tay lắc tới lắc lui sau lưng, “Là bà xã tới, hay bánh bà xã tới?”

      Mặc Thiên Trần giơ lên đưa cho , “Cả hai!”

      Cúc Như Khanh nhận bánh bà xã, mà vươn tay nắm hông , tà tà cười, “ nên ăn bà xã trước hay ăn bánh bà xã trước?”

      Mặc Thiên Trần trừng mắt liếc , sau đó tự mở hộp bánh ra, lấy miếng bánh mới ra lò, há mồm cắn, ý tứ ràng, cần biết ăn bà xã trước hay ăn bánh bà xã trước, chỉ biết là đói, muốn ăn cái gì đó.

      Miếng bánh tiếp theo vừa đặt lên khóe miệng, người đàn ông nhanh chóng cúi đầu, đoạt miếng bánh bà xã môi , cũng ác liệt liếm mẫu bánh bên môi .

      …” Mặc Thiên Trần vội vàng kéo đến sofa, “Đây là phòng làm việc, luôn nghiêm khắc với nhân viên, chúng ta như vậy bị người khác thấy còn ra thể thống gì?”

      “Ăn bà xã còn phải lựa thời gian, địa điểm, gian à?” Cúc Như Khanh đợi đút ăn bánh bà xã, “Rất ngon! Có điều, bánh bà xã, vẫn có hương của bà xã!”

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 227: Ngược : khổ em xoa dịu (2)
      Edit:
      Beta: N.P

      Mặc Thiên Trần lại đút miếng bánh vào miệng , cười : “Em có dặn ông chủ cho thêm đường vào bánh nha, sao càng càng ngọt vậy?”

      thấy biểu của vẫn bình thường, nhưng lại giấu tất cả ý nghĩ , đây mới đúng là Cúc Như Khanh, bất kể làm chuyện gì, cũng chưa bao giờ biểu lộ ràng với người khác, đương nhiên cũng ai biết, vì thế, thà để người khác hiểu lầm, cũng bao giờ ra, chính là , trước mặt luôn bày ra biểu tình vui vẻ, bao giờ để nhìn thấy vẻ bi thương của mình, có điều, cũng là người, làm sao lại có lúc thương tâm!

      “Bởi vì ngón tay của bà xã có thêm đường, ăn vào mới càng lúc càng ngọt.” nhàng cười, sau đó thoải mái nằm ra sofa.

      Mặc Thiên Trần cũng ăn nữa. nghỉ ngơi lát, “Chúng ta về thôi.”

      “Được!” đứng lên, ném hộp bánh vào thùng rác, kéo tay ra ngoài.

      Hai người xuống bãi đậu xe lấy xe, bỗng có bóng người vọt lên, chạy đến đánh Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh lập tức đẩy Mặc Thiên Trần về sau, đợi kẻ đó đánh tới, lập tức phản kích.

      “Cúc Như Phong, cậu nổi điên cái gì?” Cúc Như Khanh quyền đánh lui .

      Cúc Như Phong lại đánh tới, “Tại sao chặt ngón tay chú Lý? Tại sao làm thế?”

      Cúc Như Khanh bảo vệ Mặc Thiên Trần, “Lui lại, chờ !”

      cẩn thận, Như Khanh.” Mặc Thiên Trần lập tức lui ra, giọng .

      Cúc Như Khanh thêm gì nữa, tung ra hai đấm nhanh như gió, đá hai cước công kích Cúc Như Phong, bụng lửa giận biết phát tiết đâu, bây giờ có người tự dâng đến miệng, sao có thể đánh cho mấy quyền, đá cho mấy đá chứ.

      em họ từ hòa thuận được với nhau, Cúc Như Phong cũng có luyện quyền cước công phu, nhưng dù sao cũng là thân thể thiếu gia, bì được với Cúc Như Khanh lớn lên trong đao mưa gió kiếm, rất nhanh, Cúc Như Khanh phải chịu rất nhiều quyền của Cúc Như Khanh, gương mặt tuấn tú bị đánh đến sưng hết lên, Cúc Như Khanh mới đẩy ra.

      “Cút xa cho chút cho tôi!” Cúc Như Khanh lạnh lùng.

      Cúc Như Phong nhìn , chỉ tay, “Vị trí đó vốn thuộc về , chúng tôi nhất định giành lại được.”

      Cúc Như Khanh nhìn tay lay động của , “Muốn biết vì sao tôi hạ lệnh chặt ngón tay của chú Lý ?”

      Cúc Như Phong ngẩn ra, rút lại ngón tay giữa.

      “Giết gà để cho khỉ thấy, chém chính là để cho cậu xem!” Cúc Như Khanh giương khóe môi lãnh khốc.

      …” Cúc Như Phong lập tức ngã xuống.

      Mặc dù sớm lĩnh giáo thủ đoạn của Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần cũng nhịn được cảm thán, người đàn ông này làm việc luôn luôn để lọt dù chỉ là giọt nước, dù cũng sớm đoán được ngón tay Lý Hùng phải là tự mình chém, cũng chính là cái đêm đến hơn bốn giờ sáng mới về, nhất định cho theo, vì sớm biết chuyện gì xảy ra, nếu có xuất của , bị bó tay bó chân.

      “Sợ sao?” cũng thèm nhìn Cúc Như Phong nữa, xoay người lại bước tới trước mặt , nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch của , giọng vẫn lạnh như cũ.

      Mặc Thiên Trần ngắm nhìn , cứ nhìn như vậy lúc, mới vươn tay, nắm bàn tay to của , “Như Khanh, em sợ.”

      Cúc Như Khanh cũng chỉ nhìn , lúc giải quyết những chuyện thế này, luôn hy vọng nhìn thấy, cũng hy vọng có thể để luôn thấy mặt tốt đẹp của mình. Chỉ là, luôn có số chuyện, vẫn biết.

      “Em hiểu nghĩ gì, em cũng hiểu trong lòng có ai, em cũng biết Như Khanh có cách làm của Như Khanh, trong cuộc đời em, Như Khanh mãi mãi là người tốt, đối với em là tốt nhất.” nhìn , thâm tình , nhàng mỉm cười.

      Cúc Như Khanh hơi gật đầu, kéo tay , “Chúng ta về thôi.”

      Đúng lúc hai người rời , điện thoại Cúc Như Khanh vang lên, là Nghiêm Tiểu Huệ gọi.

      “Chúng ta gặp người trước.” lái xe rời khỏi công ty, thẳng tới chỗ Nghiêm Tiểu Huệ.

      “Tổng tài, phu nhân, xin chào!” Nghiêm Tiểu Huệ chào hỏi.

      “Nghiêm tiểu thư, chào !” Mặc Thiên Trần nhìn , “Như Khanh, hai người chuyện , em ra sau ngồi.”

      cần!” Cúc Như Khanh kéo ghế, “Ngồi ở đây chờ .”

      Mặc Thiên Trần còn cách nào đành ngồi xuống, Cúc Như Khanh ngồi bên cạnh .

      “Tổng tài, Phí thị giành khách hàng của chúng ta, đúng ngày thứ hai sản phẩm của chúng ta xảy ra vấn đề.” Nghiêm Tiểu Huệ cũng lãng phí thời gian, lập tức thẳng vào vấn đề.

      “Tôi biết, đó là tôi đề nghị khách hàng.” Cúc Như Khanh nhàn nhạt .

      Nghiêm Tiểu Huệ ngẩn ra, lập tức hiểu được, để sản phẩm tương tự do Phí thị sản xuất bán chạy, đây cũng là mưu kế?

      “Tôi thiết kế năm loại sản phẩm mới, ngài nhìn xem, dùng cái nào đầu tư vào Phí thị?” Nghiêm Tiểu Huệ lấy bản thiết kế xoay ngược lại đưa đến trước mặt Cúc Như Khanh.

      Cúc Như Khanh nhìn, “Tôi tin tưởng con mắt chuyên nghiệp của , chọn .”

      “Dạ! Tổng tài.” Nghiêm Tiểu Huệ thu hồi bản thiết kế, “Phí thị chuẩn bị ra thị trường, hỏi chúng ta còn muốn đầu tư ?”

      “Chúng ta nắm 30% cổ phần, chuyện tiền bạc cứ gặp Khang Hạo tiếng.” Cúc Như Khanh đồng ý.

      “Tôi hiểu rồi, tổng tài.” Nghiêm Tiểu Huệ khẽ mỉm cười.

      Cúc Như Khanh đứng lên, “Trần, chờ , vào phòng rửa tay lát.

      “Vâng!” Mặc Thiên Trần mở trừng hai mắt.

      Lúc thu hồi ánh mắt, lại nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Tiểu Huệ cũng rút lại từ bóng lưng Cúc Như Khanh, loại mến mộ mơ hồ của này khiến Mặc Thiên Trần hơi chấn động.

      Nghiêm Tiểu Huệ thu dọn bản thiết kế, bỏ vào túi xách, ở lại nữa, đứng dậy, “Phu nhân, hẹn gặp lại!”

      “Nghiêm tiểu thư, hẹn gặp lại!” Mặc Thiên Trần lễ phép gật đầu.

      Nhìn Nghiêm Tiểu Huệ từ từ biến mất khỏi tầm mắt, Mặc Thiên Trần cũng hiểu Nghiêm Tiểu Huệ là trợ thủ đắc lực trong công việc của Cúc Như Khanh, ấy tài năng nhưng lại khiêm nhường, xinh đẹp cũng rất cơ trí, tài hoa hơn người lại rất trung thành, Mặc Thiên Trần biết Cúc Như Khanh tìm ở đâu lại được nhân viên như vậy, Mặc Thiên Trần dám cam đoan mình tuyệt đối lầm, thấy được trong mắt Cúc Như Khanh cũng có Nghiêm Tiểu Huệ!

      “Nghĩ gì thế? Mất hồn như vậy!” Cúc Như Khanh đứng hơn phút, cũng thấy Mặc Thiên Trần có phản ứng.

      “Như Khanh.” Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn , “Chúng ta về.” muốn chuyện tình cảm với ở đây, gặp đủ phiền phức, sao còn nghĩ lung tung như vậy được!

      Buổi tối, hai người ôm nhau ngủ, Mặc Thiên Trần đưa tay chạm vào gương mặt tuấn tú của , nguyện dùng bàn tay bé của , xoa dịu tất cả bi thương của .

      nhìn gương mặt say giấc của , bàn tay bé lướt qua từng tấc từng tấc chân mày thỉnh thoảng nhíu chặt kia, biết nhiêu lần khẽ vuốt, để trong giấc mộng còn thương tâm, còn khổ sở.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 228: Ngược : Ông xã, con đâu? (1)
      Edit: Song Ngư
      Beta: N.P

      Mặc Thiên Trần cứ nhìn ngũ quan tuấn mỹ của như vậy, nghe được nhịp tim của , đau lòng vô hạn, rúc vào khuỷu tay , để ba ngàn sợi tóc nhu tình quấn quanh , lấy mọi phiền não của , xoa dịu trái tim .

      Khi chuyện Lý Hùng lắng xuống, Cúc Như Khanh cứ nghĩ Cúc Thiên Lâm biết yên phận, ngờ, bọn họ và Phí Cường Liệt đắc ý chung tay đối phó với Cúc thị công khai hơn trước đây.

      Mặc Thiên Trần ngờ chuyện lại bị tác dụng ngược như vậy, lo cho Cúc Như Khanh, lại biết phải làm thế nào mới giúp được .

      Cúc Như Khanh ôm vào ngực, “Nha đầu ngốc, lo cái gì đấy?”

      Bão táp sắp đến, sao lo được. Hơn nữa trận chiến này là ngoại ưu nội hoạn, bên ngoài có Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều, bên trong lại có hai em Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, “Như Khanh, em biết, có phải vì em mới đồng ý đầu tư vào công ty của Phí Cường Liệt ?”

      *Ngoại ưu: những rắc rối bên ngoài. Nội ưu: những vấn đề bên trong. Cả câu có nghĩa giống như câu “thù trong giặc ngoài”.

      “Ai em thế?” Cúc Như Khanh cười nhạt.

      “Tự em đoán.” Mặc Thiên Trần nhìn .

      Cúc Như Khanh híp híp mắt, “Phí Cường Liệt cần giúp đỡ về mặt kỹ thuật và kinh tế, dù sao cũng có lời, tội gì làm!”

      Mặc Thiên Trần thấy nhàng, lại có chữ nào liên quan đến , than tiếng, “Coi như chịu thừa nhận, em cũng biết. Như Khanh, cũng biết khi dây vào người đó, chính là loạn trong giặc ngoài.”

      sợ!” hừ tiếng.

      “Nhưng em sợ.” Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm , “Em sợ người khác tổn thương .”

      “Cứ xem như có em, bọn họ cũng liên thủ đối phó thôi, có em, chỉ là càng thuận nước đẩy thuyền thôi.” Cúc Như Khanh hôn lên đôi mắt , “Vì thế, Trần, được suy nghĩ bậy bạ.”

      biết là an ủi , dùng cặp mắt nhu thuận, vội vàng quay đầu lại, cọ vào gò má .

      Cúc Như Khanh vuốt gò má , “Trần, em muốn biết, nhất định giải đáp cho em nghe.”

      Mặc Thiên Trần lập tức ngẩng đầu nhìn , yên lặng nghe tiếp.

      “Thứ nhất: Vì Chu Truyền Hảo rớt đài mà Phí Cường Liệt bị tổn hại nặng nề, vốn nên thừa dịp truy kích, nhưng tìm được chứng cớ nào chứng minh Phí Cường Liệt xung đột với cha , nên đây là nguyên nhân tha cho lần, nguyên nhân khác chính là binh pháp có câu ‘Thập diện mai phục, vây mà công’, thả cho lỗ hỏng, cẩu cấp khiêu tường liều mình tổn hại với , em hiểu chưa?”

      Cúc Như Khanh xong hỏi , Mặc Thiên Trần gật đầu cái, “Cái lỗ hỏng đó chính là chuyện em có con .”

      Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, phủ nhận, tiếp, “Thứ hai: sớm biết bác hai, chú út cấu kết với Phí Cường Liệt, lúc cha còn sống, bọn họ lui tới với nhau, bỏ qua cho bác hai lần, ai cũng nghĩ là muốn khơi chiến trong gia tộc Cúc thị, đây là nguyên nhân đầu tiên, vẫn còn thiếu, chính là bác hai đem tất cả tiền bạc của ông đổ vào Phí thị, sau đó đối phó với Cúc thị.”

      Mặc Thiên Trần trong nháy mắt hiểu ra, Cúc Như Khanh lòng thâm sâu người nào bì được, bày “thập diện mai phục” với Phí Cường Liệt, lại cố ý đẩy Cúc Thiên Lâm vào vòng mai phục, sau cùng đại tập kích. Nhìn từ bề ngoài, là lui bước, ngay cả cũng bị lừa, hại còn lo phải chịu Cúc Thiên Lâm phản kích, nhưng bây giờ mới biết, lo lắng của , là gì cả.

      Mặc Thiên Trần nhìn , sợ hãi lắc đầu, “Như Khanh, sao có thể thâm tàng bất lộ, tâm cơ sao lại sâu như thế…”

      Cúc Như Khanh sắc mặt hơi biến đổi, “ cho em biết những chuyện này, phải để em như vậy!”

      “Em…” Mặc Thiên Trần khẽ cắn môi, “Xin lỗi, em nên như vậy.”

      Có điều, biết, có thể đối với như vậy . Nếu muốn đối phó với …, biết còn giữ lại được gì.

      “Được rồi! Em biết vậy là tốt.” Cúc Như Khanh vuốt mái tóc dài của , “ đối với em như vậy.”

      Mặc Thiên Trần đỏ mặt, bị nhìn thấu tâm rồi, chỉ biết mở trừng hai mắt.

      Kết quả, lại bồi thêm câu, “Cho dù dùng kế đối phó em, cũng là tốt cho em, hại em.”

      “Này!” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, vậy nghĩa là có thể cũng trúng kế của rồi!

      “Bây giờ còn gì hiểu?” Cúc Như Khanh giải quyết hết thảy lượt.

      “Còn nữa…” Mặc Thiên Trần ngập ngừng, chưa ra.

      Cúc Như Khanh hừ tiếng, “Chu Tiểu Kiều đúng là từng là người của , nhưng chuyện Thiên Mộ Đình phải do làm. Còn gì nữa?”

      Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm , căn bản phải hỏi hai chuyện đó, nhưng chỉ cần , đều tin tưởng.

      “Còn… Bên cạnh trừ Khang Hạo và Trần Ích ra, còn có Nghiêm tiểu thư phải ?” giọng hỏi.

      Cúc Như Khanh cười tiếng, sau đó cứ cười mà đáp.

      cười cái gì?” Mặc Thiên Trần chân tướng.

      “Sao lại hỏi về ấy?” Cúc Như Khanh miễn cưỡng hỏi lại.

      Mặc Thiên Trần lắp bắp, “Em chỉ cảm thấy có thói quen mang phụ nữ theo bên người.”

      Còn gì nữa ? mở miệng, nhưng biểu thị bằng ánh mắt.

      “Còn nữa… ấy làm được sao?” Mặc Thiên Trần cong môi, “ ấy xinh đẹp thanh xuân, nghe du học có hai bằng thạc sĩ, có thích kiểu phụ nữ nư vậy ?” Dĩ nhiên câu này hỏi được.

      “Ừ, lúc ấy mười tuổi ấy biết nhau.” Cúc Như Khanh lại ném bom lần nữa.

      “Hả?” Mặc Thiên Trần lập tức trừng mắt lớn.

      Bọn họ bây giờ chỉ là sớm chiều gặp nhau, quan hệ cấp cấp dưới, mà còn là thanh mai trúc mã, loại tình cảm căn cơ chắc chắn kinh khủng đây! làm sao vượt qua được?

      Cúc Như Khanh thấy rũ khuôn mặt nhắn, cười cười, có chút để ý hỏi: “Trần, tại sao mang Đồng Tâm Nguyện ra gạt , đó là con em?”

      “Bởi vì lúc đó em đoán được Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều ép hợp tác, em cảm thấy em xứng với , luôn để phải hy sinh vì em, nên em nghĩ, nếu lấy cớ để ra , nhất định để em …” Mặc Thiên Trần vùi lắp trong thương tâm, đề phòng, nên ra hết cảm tình lúc đó.

      “Ưm…” còn chưa hết, người đàn ông chế trụ ót , nụ hôn vô cùng chiếm đoạt rơi xuống, cắn vào bờ môi hồng nộn của , “Em…”

      Cúc Như Khanh nghĩ nát óc, cũng ngờ ý định của là như vậy, nếu tim phổi cảm nhận được tình của , thực chỉ có thể cho chữ “Đần”, thế nhưng, cũng có tâm tư thất xảo linh lung, mặc dù thủ đoạn đủ cao minh, vậy mà cũng lừa được .

      Bàn tay trượt vào hông , dọc theo quần tây chui vào, ngón tay linh xảo trượt vào nơi đẹp đẽ, từ phía sau đè ép .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :