1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 214: Ngược : Tâm đầu ý hợp (2)
      Edit: BẠCH CHƯƠNG
      Beta: N.P

      Cúc Như Khanh gật đầu: “Quá ràng, lần khai trương sòng bạc này của hai người đó, chắc chắn có người đứng sau, nhưng mở sòng bạc cũng phải mục đích cuối cùng của họ, tôi nghĩ có hai mục đích, là khơi lên chuyện Ám Dạ nội bộ mâu thuẫn, hai là muốn lấy cái thứ tiền bẩn từ Thanh Phong bang ném vào Cúc thị.”

      Mọi người sau khi nghe đều gật đầu, Trần Ích hỏi: “Vậy đại lão gia và tam lão gia, phải xử lý thế nào?”

      Cúc Như Khanh cau mày, đều là người của đại gia tộc Cúc thị, nhưng tâm lại hướng ngoại, từ lúc cha còn là chủ tịch, xuất tình huống như thế rồi, mười lăm năm qua đều lấy danh Cúc thị để kiêu ngạo với người khác, địa vị của nó đến giờ vẫn chưa lung lay, thiết nghĩ bây giờ cũng cần thanh lý môn hộ.

      “Đối thủ trước mắt của chúng ta bao gồm Phí Cường Liệt và Chu gia, Chu gia bị chúng ta đánh sụp, bây giờ vẫn tình trạng thoi thóp, điều chúng ta cần làm là tập trung tinh lực đối phó với Phí Cường Liệt, mở nhà máy đồ chơi, cần biết là hay giả, chắc chắn cuối cùng phải thu mua được , người đại diện pháp lý của Phí thị là Phí Cường Liệt, nhưng người trực tiếp làm mọi thứ là Chu Tiểu Kiều, Nghiêm tiểu thư, có lòng tin làm được việc này ?” Cúc Như Khanh ra tình huống trước mắt.

      Nghiêm Tiểu Huệ vì lời của Cúc Như Khanh mà giật mình, ít nhiều cũng hiểu ân oán hai nhà Chu – Cúc, thường nghe cha mắng Chu Truyền Hảo là kẻ tiểu nhân.

      Cúc Như Khanh gật đầu, “Vì vậy, Trần Ích, trọng tâm trước mắt của chúng ta là Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều, còn về bác và chú, cậu chỉ cần khống chế được tình hình, chờ chúng ta xử xong giặc ngoài, mới giải quyết thù trong.”

      “Vâng! Chủ tịch.”

      “Khang Hạo, trước mắt cậu cần phối hợp với Nghiêm tiểu thư đối phó với Phí thị, còn chuyện bên nhà máy có chú Nghiêm lo.”

      “Vâng! Tiên sinh.”

      Tan họp, ai nấy rời .

      Khang Hạo lái xe ra ngoài, “Nghiêm tiểu thư, có cần nhờ đoạn ?”

      cần đâu, tôi tự bắt xe về được.”

      Khang Hạo tự nhiên cũng biết, trắng, “Tiên sinh là người có gia đình.”

      Ý định bị nhìn thấu, nhưng Nghiêm Tiểu Huệ biểu gì, vẫn nhìn , chưa từng mơ ước chen chân vào gia đình của , sao Khang Hạo phải nhắc nhở như thế?

      Nghiêm Tiểu Huệ bắt chiếc taxi rồi , Trần Ích lái xe ra, huýt sáo về phía Khang Hạo, điệu bộ như xem kịch vui.

      “Cậu đừng có bước được 50 bước lo cười người bước được 100 bước, theo đuổi được người mà cậu thích !” Khang Hạo chút phật lòng, nhạo báng Trần Ích, “Dù sao tôi cũng biết quan tâm người mình thích, vẫn hơn số người biết người mình thích là ai.”

      Trần Ích sắc mặt tối sầm, lái xe , “Cậu ôm được mỹ nhân về đây rồi hãy khoe khoang!”

      Khang Hạo cũng cước đạp chân ga, lái xe theo sát, chỉ chốc lát sau, còn thấy bóng dáng.

      Cúc Như Khanh trở về, là hơn mười hai giờ, lái xe vào cửa chính, Mặc Thiên Trần đứng ban công tầng hai nhìn thấy, lao nhanh xuống lầu, lúc bước từ trong xe, cũng đến bên cạnh.

      “Trời lạnh, sao em mặc ít vậy?” nhìn , chỉ mặc chiếc áo ngủ rất mỏng, thèm khoác thêm áo chạy xuống.

      Mặc Thiên Trần vươn tay ôm hông , nhìn cười nó: “Nhưng em thấy lạnh mà!”

      Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, ôm vào ngực, lên lầu hai.

      Sau khi trở về phòng, Mặc Thiên Trần cởi áo khoác cho , “ tắm , em pha nước rồi.”

      Cúc Như Khanh hôn lên má , rồi vào phòng tắm, tắm xong ra thấy trong phòng, bước ra cầu thang, lại thấy phòng bếp sáng đèn, xuống, vừa lúc thấy bưng chén canh ra ngoài.

      “Mau đến uống canh!” đặt lên bàn ăn, gọi đến.

      Mùi thơm của chén canh lan tỏa, Cúc Như Khanh bước đến tận hưởng tài nghệ của Mặc Thiên Trần, múc thìa canh đầu tiên cho , “Em cũng uống chút !”

      “Em uống!” Mặc Thiên Trần trừng mắt nhìn, “Canh linh chi lạnh, hợp với phụ nữ.”

      Cúc Như Khanh cũng miễn cưỡng , khóe môi tươi cười, “Vậy Trần xem chén canh này có dụng ý gì?”

      “Biết làm việc cực khổ, em nấu canh cho uống, để buổi tối ngủ được ngon giấc, ban ngày có nhiều tinh lực giải quyết công việc.”

      Cúc Như Khanh ngắm nhìn , thấy khuôn mặt nhắn của biểu tình kiên quyết, trong lòng càng có cảm giác tín niệm vô hạn, vượt qua thiên sơn vạn thủy, tìm được người đến già thay lòng, mặc dù trước mắt hai người chắc chắn còn phải vượt qua nhiều chông gai, nhưng chỉ đồng tâm đồng lòng, nhất định vượt qua tất cả.

      “Nhìn em làm gì? Mau uống nhanh , để nguội tốt.”

      Nhưng Cúc Như Khanh lại gấp gáp, “Đồ ngon phải từ từ thưởng thức mới hấp thụ tốt được, sao em có thể xem như Trư Bát Giới ăn lần hết cả quả táo chứ?”

      Mặc Thiên Trần cười ha ha, ngồi bên cạnh nhìn uống canh, phong thái rất ưu nhã, luôn luôn bình tĩnh.

      “Trần, phụ nữ uống lạnh, đàn ông uống sao?” vừa uống vừa hỏi .

      “Ha ha…” Mặc Thiên Trần nở nụ cười, “Hỏa khí trong người có thể so với tam vị chân hỏa, bát canh linh chi sao dập tắt được chứ, đừng đến lạnh, ông xã à em cười chết mất, canh này đối với tuyệt đối bổ…”

      Cúc Như Khanh cười cười, sau đó nâng khuôn mặt tươi cười của lên, “Trần, em gọi là gì?”

      “Gọi là gì?” Mặc Thiên Trần thấy khuôn mặt tuấn mỹ của phóng đại trước mắt, nháy mắt cười, “Em có tam vị chân hỏa…”

      “Còn gì nữa?” đương nhiên biết sức khỏe của mình, phải thương vất vả mệt mỏi, đâu dễ dàng bỏ qua như vậy!

      Mặc Thiên Trần đỏ mặt lên, sau đó ngọt ngào kêu tiếng, “Ông xã…”

      Cúc Như Khanh mở cờ trong bụng, yên lặng ngưng mắt nhìn , khí trong phòng như ngưng đọng, cả phòng ăn tiếng động, giọng vui vẻ của khẽ biến đổi, “Gọi nữa…”

      “Ông xã…” Mặc Thiên Trần vốn chỉ vô tình buột miệng, nhưng ngờ càng gọi càng thấy vui, tên ai cũng gọi được, nhưng ‘ông xã’ chỉ mình có thể gọi.
      mongmanh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 215: Ngược : Tâm đầu ý hợp (3)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      “Ông xã.” Mặc Thiên Trần lại nhàng gọi tiếng, có chút ngọt ngào, có chút hạnh phúc, còn có chút gì đó trói buộc, trói buộc cuộc đời .

      Chính cũng ngờ hai chữ này lại có mị lực lớn như vậy, hai chữ phổ thông, lại có thể làm lòng như bay lên, tràn đầy hạnh phúc rúc vào ngực , để mặc cho hạnh phúc của bao vây mình.

      Cúc Như Khanh nghe vào tai, trong lòng ngọt ngào, liền ôm lấy , bước lên lầu, Mặc Thiên Trần gọi, “ còn chưa uống xong canh mà…”

      có chuyện quan trọng hơn phải làm.” thân mật cắn vành tai , sải bước lên lầu.

      Mặc Thiên Trần bị lửa nóng từ bàn tay bao vây, dĩ nhiên biết người đàn ông này muốn làm gì, vội vã níu lấy cánh tay , “Chuyện gì cũng thể quan trọng bằng bây giờ phải ngủ giấc ngon.”

      “Đúng vậy! Bây giờ ôm Trần về phòng ngủ đây.” Cúc Như Khanh theo lời .

      à?”

      “Chẳng lẽ còn có mục đích khác? Trần cho là mục đích gì?”

      có, có, chúng ta mau ngủ thôi.” Mặc Thiên Trần cùng lên giường, vội vàng kéo chăn đắp.

      Nhưng Cúc Như Khanh nhanh hơn , rất nhanh cởi áo ra, ôm vào ngực, “Trần, gọi .”

      “Như Khanh…” thẹn thùng nhìn chằm chằm.

      đúng, gọi đúng buông em ra.” dụ dỗ.

      Mặc Thiên Trần quả nhiên bị lừa, “Ông xã.”

      “Ngoan, tối nay ông xã em nhiều…” Lời chưa dứt, cởi áo ngủ, hai người ra trong mắt nhau.

      Mặc Thiên Trần kịp kháng nghị, hôn lên, đôi tay cũng bắt đầu đốt lửa, dẫn đến hạnh phúc ngọt ngào.

      vui vẻ tiếp nhận , “Ông xã, mệt ?”

      “Trần quên có tam vị chân hỏa rồi sao, lấy hết dùng cạn đâu.” cười ha ha, sau đó làm tiếng ngâm xướng trong đêm vang lên dai dẳng.

      Khi ngọn lửa dần dần dịu , Mặc Thiên Trần nhắm mắt nằm thở trong ngực , Cúc Như Khanh thỏa mãn vuốt mái tóc của .

      “Trần, ngủ rồi sao?” cươi hỏi.

      “Ừ…” lầu bầu.

      Người đàn ông cười, “ vốn định em biết chuyện của Hoài Cẩn.”

      chưa dứt lời, lập tức mở mắt, hài hước nhìn người phụ nữ giả vờ ngủ này, vừa đến trọng điểm liền tỉnh lại.

      “Hoài Cẩn thế nào?” Mặc Thiên Trần lập tức hỏi, sau đó suy nghĩ hồi, lại tiếp: “Hoài Cẩn sắp phải về lại quốc học, em nỡ! biết đến khi nào mới có thể gặp lại?”

      Cúc Như Khanh thấy vậy, “Em muốn ở bên cạnh Hoài Cẩn luôn sao?”

      “Dĩ nhiên là em muốn, nhưng em có tư cách đó, em biết mình từng làm sai chuyện gì, em cũng dám đến cầu xin họ.” Mặc Thiên Trần vẻ mặt có chút chán nản.

      Cúc Như Khanh vuốt mái tóc của , hơi ngẩn ra, thấy khuôn mặt nhắn của lên thần sắc bi thương, nhịn được an ủi , “Chuyện qua rồi, Trần đừng tự trách bản thân, em nên có bộ dạng này, ảnh hưởng đến cuộc sống về sau.”

      “Như Khanh, cảm ơn đối với em tốt như vậy, là cho em hạnh phúc và phương hướng, chỉ là em thấy có lỗi với Hoài Cẩn, vì tiền mà làm ra chuyện như thế.” Mặc Thiên Trần than tiếng.

      Cúc Như Khanh hôn môi , “Được rồi, phải em mệt dậy nổi rồi sao, tối nay có thương lượng với cha của Hoài Cẩn, đồng ý cho Hoài Cẩn về sống với em.”

      “Cái gì?” Mặc Thiên Trần thể tin được.

      “Là .” gật đầu, vô cùng nghiêm túc.

      Mặc Thiên Trần kinh ngạc ba giây, sau đó nhảy lên, “Như Khanh, Bảo Bảo được về sống với em sao, cha của Bảo Bảo đồng ý, sao? Như Khanh, mau em biết, tất cả đều là , là , đúng ?”

      Cúc Như Khanh đôi tay vuốt hai vai của , mỉm cười gật đầu, “Là , Trần, là .”

      “Như Khanh, cảm ơn , cảm ơn , là người đối với em tốt nhất đời này.” Mặc Thiên Trần nhào vào ngực , “ xem, em phải cảm ơn thế nào đây? Như Khanh, lúc đầu em còn lộn xộn chịu gả cho , Như Khanh, Như Khanh…”

      Cúc Như Khanh canh chừng nước mắt lại trào ra, khẽ cười : “Về sau ngoan ngoãn nghe lời , cho dù xảy ra chuyện gì, cũng được rời bỏ , là được rồi.”

      đâu, em rời bỏ , Như Khanh, em rời khỏi nữa.” Mặc Thiên Trần rưng rưng cười, “Nếu em muốn rời bỏ người đàn ông tốt như vậy, đúng là có mắt như mù rồi.”

      Người đàn ông ôm lấy , “Bây giờ ngủ !”

      “Ừ, ngủ, ngủ ngon.” dựa vào ngực , lập tức vào mộng đẹp.

      Sáng ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần đến công ty, theo thói quen thường lệ, trước khi bắt đầu làm việc, phát lì xì cho nhân viên, chúc các nhân viên làm việc vui vẻ.

      Mặc Thiên Trần đến phòng làm việc của cha chào hỏi, hỏi cha mẹ du lịch có vui , rồi mới trở lại phòng làm việc bắt đầu công việc.

      Triển Thanh Thanh bưng café vào, “Hôm nay là ngày đầu tiên làm sau kỳ nghỉ xuân, em pha café đặc thêm 10%, giúp chị tinh thần càng thêm tỉnh táo.”

      uống đâu.” Mặc Thiên Trần lắc đầu.

      “Tại sao? Nghỉ dài hạn chẳng lẽ trong bụng có gì rồi?” Triển Thanh Thanh liếc nhìn bụng co, “Nghĩ lại cũng phải, nghỉ dài hạn là thời gian tốt, chị có cũng lạ lắm.”

      Mặc Thiên Trần trừng mắt nhìn, “Đừng có liên tưởng lung tung, tinh thần chị rất tốt!”

      “Chị uống…, em uống.” Triển Thanh Thanh bưng ly café lên.

      “Được, uống xong làm việc gấp đôi.” Mặc Thiên Trần cười .

      Triển Thanh Thanh ra ngoài, kêu rên, “Quả nhiên là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn nha!”

      *Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: (nguyên bản: Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản) hưởng lợi từ người khác đối xử với người ta mềm mỏng hơn, lấy đồ của người khác cũng nương tay hơn với người ta.

      Mặc Thiên Trần rơi vào trầm tư, và Cúc Như Khanh chung đụng mấy tháng rồi, trừ lúc đầu có ngừa thai, sau đó dùng nữa, nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì, mặc dù ban đầu nghĩ chung sống lâu dài với , nên có con ràng buộc là tốt nhất, nhưng bây giờ hai người cam kết sống trọn đời, phải nên sinh con cho sao?

      Quyết định như vậy, Mặc Thiên Trần quyết định bồi dưỡng thân thể tốt, hai người nhau cần có kết tinh. Hết ngày làm việc bận rộn, tan việc chuẩn bị về nhà, Cúc Như Khanh đến đưa về Mặc gia chúc Tết, hai người vui vẻ về gặp cha mẹ, sau đó cùng về lại Aegean Sea.

      Mặc Thiên Trần đưa tờ chi phiếu, “Như Khanh, có thể giúp em trả lại cho người ta ?”

      Cúc Như Khanh nhận lấy rồi nhìn, là chi phiếu trăm vạn, lập tức hiểu ra, ban đầu dùng trăm vạn mua tử cung của , bây giờ lại trả lại .
      mongmanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 216: Ngược : Tâm đầu ý hợp (4)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      Cúc Như Khanh nhìn chi phiếu tay, nhất thời trầm mặc, chi phiếu trăm vạn này, từng là thứ liên kết số mạng hai người, giờ phútn ày, lại nhìn chói mắt.

      “Sao vậy? Như Khanh?” Mặc Thiên Trần, “Lúc trước trăm vạn này cứu mẹ em, mặc dù bây giờ em được nuôi đứa bé, nhưng em thấy vẫn nên trả lại cho trăm vạn.”

      “Trả lại cho , coi như xong sao?” Cúc Như Khanh nhịn được cười khổ.

      “Em…” Mặc Thiên Trần nhất thời trả lời được, có thể là vĩnh viễn cũng trả hết được, lại lấy thêm tờ chi phiếu, “ trăm vạn này coi là lợi tức, cảm tạ nuôi dưỡng Hoài Cẩn tốt như vậy.”

      *Lợi tức: khái niệm thuộc về kinh tế học, nghĩa là lợi nhuận khi kinh doanh (lãi, lời) hoặc khi gửi tiết kiệm vào ngân hàng.

      Cúc Như Khanh nhìn hai tờ chi phiếu tay, kinh doanh cả đời, cuối cùng lại bị phụ nữ đưa chi phiếu cho coi như là lợi tức, sắc mặt lập tức trầm xuống.

      Mặc Thiên Trần đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nên để ý đến biến hóa của Cúc Như Khanh, lát sau, ngẩng đầu nhìn , “Như Khanh, sao vậy? Sắc mặt tốt lắm.”

      Cúc Như Khanh có khổ được, vẫn trầm mặc, nhìn , sau đó thản nhiên : “ sao.”

      “Nhưng em thấy hình như có chút vui!” Mặc Thiên Trần ôm hông , “Có phải thấy em làm vậy ổn ? Nếu thấy em làm vậy được, em biết phải làm thế nào ?”

      hiểu ý của em, để hỏi bọn họ trước.” Cúc Như Khanh trả hai tờ chi phiếu cho .

      Mặc Thiên Trần chịu nhận lại, “ cứ giữ , nếu cha ruột Bảo Bảo cầu gặp con, em cũng đồng ý.”

      Cúc Như Khanh gật đầu, cầm hai tờ chi phiếu vào thư phòng.

      Từng ngày trôi qua, Mặc Thiên Trần bây giờ ngày ngày đều được gặp con , trong người tràn đầy năng lượng, công việc suôn sẻ, vừa tan tầm là về nhà với hai đứa bé.

      Hai đứa vẫn ngày ngày cãi vã, nghỉ Đông xong vẫn chưa giảng hòa được, bây giờ ở cùng nhau, cùng đọc sách, cùng học, chơi cũng cùng , Mặc Thiên Trần nhìn cả hai đứa, giống như nhìn thấy phiên bản thu của Cúc Như Khanh.

      Tối đến, Mặc Thiên Trần cũng ngủ trước với bọn trẻ, Cúc Cầm Du biết Cúc Như Khanh tăng ca rất khuya mới về, còn Cúc Hoài Cẩn hỏi , “Mẹ, chú Cúc đâu?”

      “Sao vậy? Bảo Bảo thấy chú Cúc thế nào?” Mặc Thiên Trần cùng nằm với con chiếc giường công chúa.

      Cúc Hoài Cẩn gật đầu, “Chú Cúc đối với mẹ rất tốt, con thích chú Cúc mà.”

      Mặc Thiên Trần cười, còn lo nếu đứa bé chấp nhận Cúc Như Khanh, bị kẹp ở giữa tình cảnh khó cả đôi đường, “Đúng rồi, Bảo Bảo, mẹ muốn hỏi con, sau kỳ nghỉ Đông, Bảo Bảo muốn về học hay muốn ở đây?”

      “Mẹ muốn con học ở đâu?” Cúc Hoài Cẩn híp mắt cười ngọt ngào.

      “Mẹ tôn trọng ý kiến của Bảo Bảo, nếu Bảo Bảo thích học ở , mẹ cho Bảo Bảo sang đó học.” Mặc Thiên Trần mặc dù nỡ để đứa bé ra nước ngoài.

      Cúc Hoài Cẩn ngoẹo đầu, “Nhưng con muốn được ở gần mẹ.”

      Mặc Thiên Trần ôm con vào lòng, cũng muốn xa đứa bé, nhưng thể ích kỷ mà ảnh hưởng đến tiền đồ của nó, nếu cha nó bồi dưỡng nó tốt như vậy, nghĩ, cho nó sang học cũng là có đạo lý.

      “Mẹ cho con ra nước ngoài học, được ?” Mặc Thiên Trần muốn vì lòng dạ đàn bà mà phá hủy cả tiền đồ của con , muốn con trở thành người tầm thường.

      Cúc Hoài Cẩn ôm cổ , “Con nghe lời mẹ.”

      “Được rồi, mau ngủ , nếu chú Cúc về nhà, mẹ bàn với chú Cúc, Bảo Bảo trước khi ngủ vẫn nhớ tới chú Cúc!” Mặc Thiên Trần dỗ đứa bé ngủ.

      “Mẹ ngủ ngon, nhớ chúc chú Cúc ngủ ngon.” Cúc Hoài Cẩn dù sao cũng là con nít, mệt mỏi nên rất nhanh ngủ.

      Mặc Thiên Trần chờ con ngủ thiếp , mới trở lại phòng ngủ, chờ Cúc Như Khanh về.

      ngày kia, Mặc Thiên Trần tan việc, chuẩn bị lái xe về nhà, lại thấy Chu Tiểu Kiều đứng trước mặt.

      ta có việc gì chắc chắn đến đây, lần này tìm tới, chắc chắc có gì tốt đẹp.

      “Thiên Trần, gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái nhỉ, thấy Cúc phu nhân càng ngày càng tốt nha!” Chu Tiểu Kiều phất phất lọn tóc quăn bên má.

      Mặc Thiên Trần cười nhạt, trực tiếp thẳng vấn đề, “Hôm nay Chu tiểu thư tìm đến cửa, biết có chuyện gì?”

      “Nếu tôi đoán sai, Thiên Trần tìm được con mình rồi, đúng ?!” Chu Tiểu Kiều giọng khẳng định.

      “Chuyển này liên quan đến Chu tiểu thư, giữa tôi và Chu tiểu thư hình như có chuyện gì cần bàn luận cả.” Mặc Thiên Trần từ chối ta.

      Chu Tiểu Kiều cũng tức giận, “Chỉ ngờ Khanh cưới vợ là hàng xài rồi như , người như còn mang theo con riêng, có thể mang lại hạnh phúc cho Như Khanh sao?”

      “Như Khanh hạnh phúc hay , tôi có liên lụy đến ấy , đều là chuyện giữa tôi và Như Khanh, Chu tiểu thư, tôi khuyên đừng làm ra những chuyện nực cười như thế này nữa, đối với tôi, đối với Khanh, đều bị ảnh hưởng đâu.” Mặc Thiên Trần mở cửa xe, “Nếu Chu tiểu thư có chuyện gì khác, tôi trước.”

      Chu Tiểu Kiều ngờ Mặc Thiên Trần lột xác lớn như vậy, hơi ngẩn ra sau, nở nụ cười, “ biết ? mãi mãi phải là đối thủ của tôi. làm việc gì cũng chậm nửa nhịp, mãi mãi cản được bước chân Như Khanh, cũng mãi mãi cản nổi bước tiến của tôi đâu.”

      Mặc Thiên Trần nghe xong, chỉ đứng bên xe cười , “Triết học gia Wittgenstein , người thắng cuộc khi đua có thể cũng là người chạy rất chậm khi trốn. Triết học gia Aristoteles cũng , Achilles dù chạy nhanh nhưng cũng đuổi kịp con rùa. Mặc dù tốc độ Achilles nhanh gấp mười lần con rùa, nhưng điểm xuất phát của lại sau con rùa, mà trong thi đấu, người đuổi theo trước hết phải đến được điểm của kẻ bị đuổi xuất phát, vì vậy truy đuổi là mãi mãi, Achilles vĩnh viễn là kẻ sau.”

      Chu Tiểu Kiều nghe những lời này, sắc mặt bị tức đến trắng bệch, ngờ Mặc Thiên Trần bác học như thế, “Đừng chỉ có biết miệng , để xem sau cùng ai mới là người chiến thắng.”

      Mặc Thiên Trần chỉ cười nhạt, sau đó lên xe, cần biết Chu Tiểu Kiều có phải Achilles , vẫn tin tưởng Cúc Như Khanh, muốn ở bên cả đời, bất chấp là con rùa chậm đến cỡ nào, trong thế giới triết học vẫn là người thắng, và trong thế giới của , nhất định cũng phải là người chiến thắng trong cuộc chiến bảo vệ hạnh phúc cho Cúc Như Khanh.

      Đây là tự mình cam kết, cũng là hứa hẹn của với , nhất định phải cố gắng đến cùng.

      “Mặc Thiên Trần, vậy tôi cho biết bí mật, Khanh giết người bừa bãi, là kẻ hắc đạo khát máu tàn nhẫn, có biết ?” Chu Tiểu Kiều quẳng ra câu, hài lòng nhìn Mặc Thiên Trần mặt biến sắc.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 217: Ngược : Tâm đầu ý hợp (5)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      Đối với chuyện này, Mặc Thiên Trần có nghe qua, chỉ ngờ Chu Tiểu Kiều từ thủ đoạn muốn giành lấy Cúc Như Khanh, trong nháy mắt tái mặt, sau đó trấn định, “Đó cũng là chuyện của chồng tôi, liên quan đến Chu tiểu thư đâu, cần nhiều lời.”

      “Bây giờ tôi biết, Thiên Mộ Đình là Khanh thầm động tay động chân, vì muốn có người vướng víu, nên mới ra tay tàn nhẫn mới vậy.” Chu Tiểu Kiều tiếp tục .

      Mặc Thiên Trần tay cầm lái khẽ run, nhưng vẫn giương mắt lên cười nhạo, “Chu tiểu thư biết nhiều chuyện nhỉ, vướng víu với Như Khanh, nhưng Như Khanh có sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn với , vậy tại sao Như Khanh lại ra tay với Thiên Mộ Đình? Chẳng lẽ ấy còn tình cảm với sao? Theo hướng suy luận của Chu tiểu thư, khiến người khác chê cười quá.”

      Chu Tiểu Kiều nhảy lên, “ tin tưởng ta vậy sao?”

      “Tôi rồi, đây là chuyện của tôi, liên quan đến Chu tiểu thư, xin tránh ra.” Mặc Thiên Trần nổ máy, rời .

      Chu Tiểu Kiều nhìn chiếc xe vội vã chạy, đứng tại chỗ hồi lâu cũng nhúc nhích, bắt đầu nghĩ đến kế hoạch tiếp theo.

      Mặc Thiên Trần trở về nhà, tâm tình có chút như đưa đám, biết thể bị Chu Tiểu Kiều ảnh hưởng, Chu Tiểu Kiều ràng là khiêu khích , huống chi, Chu Tiểu Kiều là người rất khôn khéo, thể nào nghĩ đến việc động đến ân oán hai nhà, vậy chắc hẳn ta rất nặng tình với Cúc Như Khanh, quá nên hóa khờ rồi?

      Suy nghĩ lát, Mặc Thiên Trần cảm thấy hình như ý nghĩ có chút lung tung rồi, nên dừng xe vào biệt thự, Cúc Như Khanh về, ở trong phòng chơi rất vui với hai đứa bé.

      Cúc Cầm Du và Cúc Hoài Cẩn trái phải lượn quanh , dạy cả hai chơi cờ tướng, giảng giải về Sở hà Hán giới(*), hai đứa bé rất nhanh hiểu được, chơi cờ liền hạ gục được đối phương.

      (*)Sở hà Hán giới: đường ranh giới ở giữa bàn cờ tướng, ngăn cách hai bên. Nguồn gốc của nó xuất phát từ lịch sử “Sở hà Hán giới” – con sông ngăn cách nước Hán và nước Sở. Hán Cao Tổ Lưu Bang và Sở Bá Vương Hạng Vũ sau nhiều năm chiến tranh, khi lực lượng hai bên cạn kiệt, mới chịu thỏa hiệp chia đôi thiên hạ. Từ điển tích lịch sử , người ta mới hình dung bàn cờ tướng như hai quốc gia Hán và Sở, coi ranh giới là dòng sông.

      Mặc Thiên Trần dựa vào cửa ngắm nhìn cảnh tượng đó, cảm giác vui khi gặp Chu Tiểu Kiều lập tức bị che lấp, thay vào đó là ấm áp của gia đình, sau ngày mệt mỏi về nhà có thể cảm nhận được hạnh phúc.

      Cúc Như Khanh để mặc hai đứa bé chơi cờ, đứng dậy, về phía Mặc Thiên Trần, “Trần, về rồi sao?”

      “Hôm nay tăng ca sao?” Mặc Thiên Trần nhìn .

      “Chuyện quan trọng giải quyết xong rồi, muốn sớm về nhà chăm sóc bọn trẻ với em, em xem, bọn trẻ chơi rất vui.” Cúc Như Khanh vươn tay ôm hông .

      Mặc Thiên Trần vừa nghe, đoán chừng là Cúc Như Khanh sắp xếp, nên Chu Tiểu Kiều mới có thể đến làm phiền , nếu gây gổ với Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh phân tâm, ta có cơ hội. Vừa nghĩ đến đó, lập tức đưa tay ôm hông , “Ông xã vất vả rồi!”

      Quản gia Đào Trung Ngọc thấy Mặc Thiên Trần về, liền chuẩn bị bữa tối, người nhà vui vẻ ăn cơm, lúc ăn cơm, hai đứa trẻ vẫn thảo luận về bàn cờ lúc nyã, Cúc Hoài Cẩn kém nửa bước chịu nhận thua, muốn hòa cờ với Cúc Cầm Du, dĩ nhiên Cúc Cầm Du chịu.

      Cúc Cầm Du nghiêm túc : “Hoài Cẩn, cậu chưa từng nghe à, kém bước mất hết tất cả?”

      “Vậy sao? Đánh giặc còn có thể giảng hòa, thay vì liều mạng tổn thương cả hai bên, bằng hòa cờ tất cả đều vuivẻ.” Cúc Hoài Cẩn tán thành quan điểm của cậu.

      Mặc Thiên Trần thấy hai đứa lo cãi đến cơm cũng ăn, vội vàng gắp cho mỗi đứa cái đùi gà, “Ăn cơm trước , ăn xong tiếp tục chơi, biết ai thắng ai thua.”

      Cúc Cầm Du bắt đầu gặm đùi gà, “Mẹ, mẹ tán thành quan điểm của con hay của Hoài Cẩn?”

      “Mẹ…” Mặc Thiên Trần thấy hỏa chiến bắt đầu đốt tới mình rồi, cười ha ha, “Mẹ biết chơi cờ tướng, mẹ chỉ biết chơi cờ phi hành(*).”

      (*)Cờ phi hành gọi là cờ chạy, Việt Nam mình gọi là đánh cờ nhanh

      “Đúng đó, mẹ biết cờ tướng, lần trước mẹ dạy con là chơi cờ phi hành. Vậy con phải hỏi chú Cúc rồi.” Cúc Hoài Cẩn nhìn về Cúc Như Khanh.

      Mặc Thiên Trần cũng đồng thời nhìn về Cúc Như Khanh, ra thấy ai cũng có lý, Cúc Cầm Du chịu giảng hòa, nhất định phải thắng, kết quả cậu muốn nhất định phải như thế, còn Cúc Hoài Cẩn lại nhu hòa, nên dĩ nhiên Mặc Thiên Trần càng thêm tán thành quan điểm của Cúc Hoài Cẩn.

      Cúc Như Khanh ăn cơm, đối với tranh luận của bọn trẻ lời nào, quan điểm của còn phải hỏi nữa? Cúc Hoài Cẩn thừa kế tính cách nhu hòa của Mặc Thiên Trần, còn Cúc Cầm Du lại thừa kế tính cách lãnh khốc của Cúc Như Khanh, nên thế giới này có chuyện giảng hòa, chỉ có thua hoặc thắng.

      ưu nhã ăn cơm gì, Mặc Thiên Trần đoán được ý , nhìn hai mắt mở trừng.

      “Cuộc sống giống như chơi cờ vậy, nếu nhất định phải chết, bốn mặt bị bao vây, phải giữ cho thành bị lập, chắc chắn có con đường máu.” Cúc Như Khanh cực kỳ ưu nhã.

      ưu nhã mà dịu dàng, tuyệ tkhông giống hắc đế sát phạt quyết đoán, dĩ nhiên, loại ưu nhã dịu dàng này, cũng chỉ có ở trước mặt người nhà mới biểu .

      “Chú Cúc lời thâm ảo, con nghe hiểu, con ăn cơm.” Cúc Hoài Cẩn chớp đôi mắt to xinh đẹp, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.”

      Cúc Cầm Du tựa đầu đến bên cạnh , “Giả trư ăn cọp.”

      Mặc Thiên Trần múc chén canh cho Cúc Như Khanh, “Như Khanh.”

      Hai người nhìn nhau cười, rồi nhìn bọn trẻ vui vẻ ăn cơm.

      Tối đó sau khi rửa mặt xong quay về phòng ngủ, Mặc Thiên Trần rúc vào bên cạnh , “Như Khanh, tuần sau em đưa Bảo Bảo học.”

      Cúc Như Khanh ngẩn ra, “ phải em muốn đưa Hoài Cẩn về đây học sao?”

      “Em cảm thấy Hoài Cẩn học ở nước ngoài giáo dục rất tốt, tốt hơn là trường trong nước, hơn nữa văn hóa Trung Quốc nó chữ cũng biết, em muốn đưa nó ra nước ngoài học.” Mặc Thiên Trần nghiêm túc .

      “Em nỡ sao?” vuốt mái tóc dài của .

      “Dĩ nhiên là nỡ, nhưng em thể làm người mẹ ngu ngốc, vì muốn con ở cạnh mình, mà ích kỷ độc chiếm cuộc đời nó, lại giáo dục nó thành người tầm thường được.” Mặc Thiên Trần cũng có ý nghĩ riêng.

      Cúc Như Khanh gật đầu, “Trần lớn rồi!”

      “Cái gì?” Mặc Thiên Trần vươn tay đánh , “Em còn à? Em còn á? Em còn ở chỗ nào chứ?”

      nhìn chằm chằm vào bộ ngực đẹp phập phồng của , rồi cười ôm vào lòng, “Chỗ nào em , thích nó , chỗ nào em lớn, thích nó lớn…”

      “Xấu quá, em bàn chính với mà!” Mặc Thiên Trần uốn éo người.

      “Được, về chuyện này, tôn trọng ý kiến của em, đưa đứa bé , cùng em.” Cúc Như Khanh đồng ý.

      “Nhưng có rảnh ?” Từ kỳ nghỉ xuân đến giờ, vẫn luôn bận rộn ngừng.

      Cúc Như Khanh ngắm nhìn , “Đối với em và Hoài Cẩn, mãi mãi phải rảnh, mà là chút do dự lo cho cả hai.”

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 218: Ngược : hận tích tụ (1)
      Edit:
      Beta: N.P

      Mặc Thiên Trần nhìn , lòng tràn ngập hạnh phúc, sau đó nặng nề gật đầu, đúng như lời của , cần biết người ngoài nhìn bằng con mắt gì, đối với , chỉ có thương.

      Rất nhanh, đến ngày Cúc Hoài Cẩn phải , Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần cùng đưa đứa bé , có Dương Mi theo cùng.

      Lúc Mặc Thiên Trần chuẩn bị về, kéo tay Dương Mi, “Dương quản gia, là người chăm sóc Hoài Cẩn từ đến giờ, cảm ơn vẫn luôn ở bên chăm sóc nó, khoảng thời gian Hoài Cẩn học ở , rất cảm ơn .”

      Dương Mi lắc đầu, “Mặc tiểu thư, đây là việc tôi phải làm…”

      Lời còn chưa dứt, Cúc Như Khanh liền nhìn sang, Dương Mi vội vàng sửa lời, “Cúc phu nhân, đừng lo, tôi nhất định chăm sóc tốt đại tiểu thư.”

      Hơn sáu năm trước hình thành thói quen gọi Mặc Thiên Trần là Mặc tiểu thư, đến giờ vẫn đổi được, nhưng xưng hô Mặc tiểu thư trước mặt Cúc Như Khanh luôn rất chói tai .

      Mặc Thiên Trần từ biệt xong, kéo tay Cúc Như Khanh, “Dương quản gia chỉ là quen gọi như thế từ trước kia rồi, đừng tức giận.”

      Cúc Như Khanh chỉ hừ tiếng, sau đó cùng lên máy bay về nước.

      Sau khi trở về, Mặc Thiên Trần thể sớm chiều nhìn thấy con nữa, nhất thời chưa thích ứng được, may có Cúc Cầm Du ở nhà, nhưng sau đó Cúc Cầm Du cũng học, trong nhà ai nấy đều bận, người học, người làm.

      Mặc Thiên Trần từ lúc trở về, luôn xem lịch, tính toán ngày phải tới, tháng này vẫn ngừa thai, hơn nữa buổi tối cùng Cúc Như Khanh hoan ái ít, chỉ mong là có mầm mống nảy mầm trong bụng.

      Qua hai ngày mà chưa thấy tới, vui vẻ tính toán, tối đó Cúc Như Khanh về nhà, thấy vui vẻ xem sách trong phòng.

      “Trần, có gì vui vậy?” bước tới.

      “Vẫn còn bí mật.” Mặc Thiên Trần ra vẻ bí hiểm, nhưng mặt lại cười rạng rỡ.

      Cúc Như Khanh cười, “Bí mật với sao?”

      phải giỏi đoán ý nghĩ nhất sao?” Mặc Thiên Trần nháy đôi mắt to.

      “Nhưng bây giờ Trần trưởng thành, nhất thời đoán ra rồi.” Cúc Như Khanh lắc đầu.

      “Vậy nhanh tắm.” Mặc Thiên Trần cười ha hả.

      Chủ nhật, Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần dẫn theo Cúc Cầm Du dạo phố. Mặc Thiên Trần thấy trong phố có bán xiên que, Cúc Cầm Du cũng nháy mắt muốn ăn, vì vậy ba người ngồi lại cùng ăn.

      Mặc Thiên Trần cười : “Ăn cái gì ở đây cũng có mùi vị khác hẳn, em và Thanh Thanh dạo thường thích như vậy.”

      Sau khi ăn xong, mọi người tiếp tục dạo, sau đó xem phim, nhưng vẫn chưa đến rạp, Mặc Thiên Trần che miệng muốn ói, vào phòng rửa tay giải quyết, lúc ra Cúc Như Khanh khẩn trương hỏi, “Chỗ nào khỏe?”

      “Em… Muốn ói…” Mặc Thiên Trần che miệng.

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , sau đó thấy mặt đỏ ửng, “Trần, lần trước em bí mật, là chuyện này sao?”

      ra em cũng dám khẳng định.” Mặc Thiên Trần thấy bị nhìn thấu, còn cách nào đành .

      Cúc Như Khanh ôm lấy , “Bị trễ kinh mười ngày rồi đúng ?”

      “Đúng vậy!” Mặc Thiên Trần gật đầu, còn nhớ hơn cả .

      , chúng ta đến bệnh viện.” Cúc Như Khanh ôm , Cúc Cầm Du theo sau, “Mẹ phải sinh em cho con đó!”

      Rất nhanh, bọn họ đến bệnh viện, bác sĩ làm kiểm tra cho , kết quả rất ngờ, “Cúc phu nhân, có thai, chỉ là mất cân bằng nội tiết, nên dẫn đến kinh nguyệt tháng này đến, tôi kê thuốc cho uống. Còn nữa, có phải hôm nay ăn đồ bên ngoài sạch , nên mới xảy ra tình trạng nôn mửa, phải dấu hiệu mang thai.”

      Tất cả vui mừng của Mặc Thiên Trần nháy mắt hóa thành bọt nước, tiếng nào nhìn đơn thuốc của bác sĩ. Cúc Như Khanh nhận lấy, sau đó kéo ra khỏi phòng bệnh, thấy khóc, lau nước mắt cho , “Ngốc quá, khóc gì chứ? Có phải rất khó chịu ? Chúng ta lập tức truyền nước biển, hết khó chịu ngay.”

      Chuyện bí mật cuối cùng lại thành, sao thương tâm cho được, người phụ nữ phải rất người đàn ông đó, mới muốn sinh con cho ta, mới muốn nhìn thấy kết tinh đó ra đời.

      tại thấy mình rất tức cười.

      Lúc y tá ghim kim truyền vào tay , : “Cúc phu nhân, đừng khóc, đau đâu!”

      Mặc Thiên Trần vùi mặt vào ngực Cúc Như Khanh, nhàng vỗ lưng , truyền dịch xong, ôm rời bệnh viện về nhà.

      Tối đó, nằm trong ngực rơi lệ, “Như Khanh, có phải chuyện gì em cũng làm được ?”

      càng nghĩ càng thương , muốn làm gì đó để chứng minh là thương , nhưng vô tình luôn khiến tất cả vỡ vụn, muốn mà chỉ ngoài miệng, muốn chứng minh tình của mình.

      “Được mà, đừng khóc.” ôm vào ngực, “Chúng ta mới về ở chung có mấy tháng, cũng thường xuyên làm chuyện đó, sao có thể nhanh như vậy được? Huống chi gieo giống vì em, nhất định mệt đâu!”

      “Làm em thành ra bộ dạng thế này đây.” Mặc Thiên Trần vừa khóc vừa cười.

      “Tâm ý của em hiểu, chỉ là Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải cố gắng nhiều hơn nữa.” Cúc Như Khanh dụ dỗ , “Huống chi chúng ta chung đụng, bây giờ trai , là tổ hợp hoàn mỹ nhất rồi, chuyện này có thể từ từ mà, đúng ?”

      Mặc Thiên Trần gật đầu, tựa vào lồng ngực .

      Sau kiện lần này, Mặc Thiên Trần luôn chú ý điều dưỡng thân thể, hy vọng sớm có ngày sinh con dưỡng cái cho Cúc Như Khanh.

      Sau bữa cơm chiều, đầu mùa xuân, khí trời dần dần ấm lên, hai người cùng tản bộ bờ cát.

      bờ cát, cặp vợ chồng trung niên cãi vã, người đàn ông mắng, “Đều tại vì năm đó uống nhiều thuốc tránh thai khẩn cấp, nên mới sinh con được, tôi mới phải ra ngoài sinh con với người khác…”

      Người phụ nữ lập tức chống nạnh mắng, “Nếu phải vẫn chịu lấy tôi, tôi có cần dùng thuốc tránh thai ? Bây giờ còn dám đổ hết tội lỗi lên đầu tôi nữa…”

      Mặc Thiên Trần kéo tay Cúc Như Khanh vừa lúc ngang qua, nghe xong, trong lòng cả kinh, nếu có lý do đó, phải sinh được, bằng chứng là sinh được con , vậy, nguyên nhân lần này là do uống thuốc tránh thai sao?

      “Như Khanh, xin lỗi…” .

      Cúc Như Khanh cánh tay ôm khẽ cương lên, là người thông minh, nhìn thấy cảnh tượng đó, biết cũng làm chuyện gì.

      “Lúc đầu em chỉ sợ, sợ cùng … Mới uống thuốc…” Mặc Thiên Trần đứt quãng, cũng thấy gương mặt tuấn mỹ của , bắt đầu biến hóa, loại biến hóa này tựa như chân trời góc bể, càng ngày càng tối sầm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :