1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 209: Ngược : Lửa tình (1)
      Edit:
      Beta: N.P

      Mọi người đắm chìa trong niềm vui chào năm mới, bầu trời tràn ngập pháo hoa, tiếng chuông báo hiệu năm mới vang lên, tất cả đều chờ đợi năm mới tốt lành, hạnh phúc.

      Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ôm hôn dưới ánh lửa bập bùng, vào thời khắc hạnh phúc này, cả hai dùng tình bảo bọc đối phương, gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, ngũ quan như được điêu khắc tinh mỹ, quyến rũ của người phụ nữ tản mát ra, tất cả đều phản chiếu lên gương mặt người đàn ông.

      Cúc Cầm Du và Cúc Hoài Cẩn chơi với tuyết, Cúc Hoài Cẩn đối với tuyết rất quen thuộc, Cúc Hoài Cẩn cười : “Cầm Du, chơi tuyết có thể xua đuổi vận rủi, đạt được lý tưởng.”

      ?” Cúc Cầm Du mắt lóe sáng như ánh sáng pháo hoa.

      “Đương nhiên.” Cúc Hoải Cẩn cười ngọt ngào.

      Cúc Cầm Du ngưng mắt nhìn , “ từng làm chưa? Làm mẫu thử xem.”

      Cúc Hoài Cẩn cố ý đùa cậu, đương nhiên đùa đùa cho trót, cước đá lon coca, lon coca in lại hình trụ trong tuyết, “Thấy chưa? Chính là thế! Năm nay coca lên làm lon vương.”

      Cúc Cầm Du nhìn ngọt ngào cười động lòng người, biến sắc, cong khóe môi, “Tôi chạy nước rút đến đó, in lại hình ảnh trong tuyết, như vậy lý tưởng được phóng đại thành vô hạn.”

      “Được!” Cúc Hoài Cẩn vỗ tay hoan hô.

      “Tôi đến đây!” Cúc Cầm Du quát to tiếng, sau đó vọt tới chỗ Cúc Hoài Cẩn đứng, bước chân cậu xôgn đến chỗ Cúc Hoài Cẩn dường như có ý tứ, Cúc Hoài Cẩn ý thức được có gì đó ổn, quay người bỏ chạy, dù bằng tuổi, nhưng Cúc Cầm Du luyện công từ , tất nhiên chạy nhanh hơn Cúc Hoài Cẩn, động tác cũng nhanh hơn, Cúc Hoài Cẩn vừa chạy được mấy bước, bị Cúc Cầm Du bắt được, lăn nền tuyết.

      Cúc Cầm Du vui vẻ chống nạnh, bĩu môi nhìn Cúc Hoài Cẩn, “Hoài Cẩn tôi biết, lý trưởng trong lòng cậu là gì?”

      Cúc Hoài Cẩn nằm trong tuyết, tức giận, híp mắt nhìn lên trời, “Nếu cậu cho tôi bắn pháo hoa mừng năm mới, tôi cậu nghe.”

      Khó tính! Coi như năm mới chúc phúc ba mẹ được sao? Cúc Cầm Du đưa tay ra, “Đứng lên, xấu xa!”

      Cúc Hoài Cẩn cầm tay cậu đứng dậy, muốn lợi dụng lực kéo kéo Cúc Cầm Du xuống, ngờ Cúc Cầm Du vẫn nhúc nhích, còn cười , “Hoài Cẩn, tôi biết cậu định làm gì mà?”

      Cúc Hoài Cẩn nửa tin nửa ngờ, bỏ tay cậu ra chạy đến chỗ Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh, Cúc Cầm Du ở phía sau tiếp tục cười : “Tôi cũng biết cậu định chạy đến chỗ ba mẹ mách lẻo!”

      Quả nhiên, Cúc Hoài Cẩn nhào vào trong ngực Cúc Như Khanh, nhìn Mặc Thiên Trần cũng nằm trong ngực , “Mẹ, con muốn làm gì Cầm Du cũng biết hết.”

      “À…” Mặc Thiên Trần biết người cha cường đại phúc hắc sinh ra con khẳng định thể xem thường, huống chi trường hợp này còn là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, Cúc Hoài Cẩn dù thông minh ngọt ngào, lại đấu lại Cúc Cầm Du!

      Mặc Thiên Trần nhìn về Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh chỉ nhận lấy ánh mắt ca ngợi của , dường như muốn , em cũng phải ngoan, cũng đọc được tất cả tâm tư của em!

      Cúc Cầm Du chạy tới, “Hoài Cẩn, chúng ta về khách sạn thôi.”

      Cúc Hoài Cẩn nhìn chằm chằm cậu, cậu bổ sung thêm câu, “Tôi biết cậu buồn ngủ rồi!”

      ! Về khách sạn.” Cúc Như Khanh ôm lấy Mặc Thiên Trần.

      Cả nhà trở lại khách sạn, Mặc Thiên Trần ngồi sofa, Cúc Như Khanh lo cho hai đứa trẻ ngủ, nhìn thể tình thương gia đình, trong lòng bất giác càng thêm ấm áp hạnh phúc.

      “Còn say sao?” chăm bọn trẻ xong, bước tới bên cạnh .

      “Ừ.” Mặt đỏ ửng, nháy mắt nũng nịu nhìn , “Em còn chưa tắm.”

      Khách sạn năm sao cao cấp, rất đại, Mặc Thiên Trần còn chưa kịp ngắm, người đàn ông cởi áo ra, cả người như bức tượng ngọc ra trước mắt , khuôn mặt nhắn nhuộm hai áng mây đỏ ửng, làn da mịn màng như tuyết, tản ra hương thơm nhàn nhạt, hai cánh tay mảnh mai ôm lấy hông, hai đỉnh núi tuyết thẳng đứng, tâm điểm là hai quả bảo thạch màu đỏ, nhìn theo đường cong hoàn mỹ xuống, là hai chân mềm mại, dựa vào , mơ hồ cảm nhận được đóa hoa từ từ nở rộ.

      Thấy ánh mắt người đàn ông biến hóa, là ánh mắt thương, Mặc Thiên Trần vươn tay kéo áo , “Chúng ta tắm uyên ương , em muốn chúng ta giống như uyên ương tương thân tương ái.”

      Uyên ương vốn dĩ có ý nghĩa rất sâu xa, uyên ương chồng vợ, mãi mãi chờ đợi đối phương, mãi mãi tôn thờ vĩnh hằng, mãi mãi tương thân tương ái, gần nhau cả đời, dù cho nửa có rời xa thế giới này, nửa kia cũng chọn cách sống độc suốt quãng đời còn lại, tuyệt tái giá.

      Mặc Thiên Trần cũng hy vọng có thể là đôi uyên ương đó, gần nhau cả đời, cùng viết thành chương truyện vĩnh hằng.

      Khi cởi áo người đàn ông ra, dáng người to lớn ra, toàn thân có chút thịt dư, kiện mỹ hấp dẫn ánh mắt , giống như dã thú cuồng ngạo khó kiềm chế, trầm thường ngày biến mất, chỉ còn lại hình dáng nguyên thủy, cuồng dã.

      người hai người dính đầy bọt nước, những bọt nước bé càng kích thích cả hai hơn, làn da đậm chất nam tính của , cùng với làn da trắng như ngọc của , cương nhu hòa nguyện, chiếu rọi vào mắt người đối diện, đồng thời hòa tan vào tim của đối phương.

      Ánh mắt nóng bỏng, như muốn thiêu đốt luôn cả , dũng cảm đón nhận ánh mắt của , tròng mắt như muốn thể nguyện ý cùng thiêu đốt với , dù cảm giác thẹn thùng là khó tránh khỏi, nhưng như vậy lại càng tăng thêm phần mềm mại đáng của .

      chịu nổi ánh nhìn khiến run rẩy kia, tròng mắt ấm áp cứ dán lên người , càng kích thích phải rung động, khẽ giãy giụa, thân thể dịu dàng ma sát với đường cong kiên cường của , kích thích hồi động tình.

      vươn tay, môi cũng chuyển sang khóe miệng , “Trần, vẫn còn say sao?”

      điều chỉnh thân thể, bộ ngực dịu dàng rơi vào vòng tay , dịu dàng đáp: “Tửu bất túy nhân, nhân tự túy, Như Khanh, em làm say.”

      *Tửu bất túy nhân, nhân tự túy: Rượu làm người say, chỉ có người tự làm mình say trong men rượu.

      Cúc Như Khanh sảng lãng cười, “Trần, sớm say vì em.”

      Đôi tay ôm lấy cổ , chủ động hôn lên môi , hơi thở đàn ông tràn ngập cả người , cảm thấy đúng là ai bì được, cảm giác đó vào giờ phút này trở nên rất tinh tế.

      tay men theo eo xuống, trượt đấy vùng đất tiêu điều lạnh lẽo, tiến vào cửa khẩu, dùng tay đùa giỡn, cảm nhận được đóa hoa dần dần nở…
      mongmanh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 210: Ngược : Lửa tình (2)
      Edit: Băng Nguyệt
      Beta: N.P

      Đóa hoa diễm lệ chờ hái, đóa hoa sớm xuất những giọt sương trong dịu ngọt, tựa như làn nước sinh động lung lay trước mắt . Ngón tay Cúc Như Khanh như nhạc công giỏi nhất, trêu chọc đến cả người căng như dây đàn, khiến những nơi nào ngón tay chạm đến đều thể thuần phục.

      Tiếng ngâm xướng nhàng vang lên qua hơi thở, ôm lên đặt lên bệ sứ trắng, màu da so với sức trắng kém bao nhiêu, nó khiến hình ảnh lên trong mắt giống như ngọc nữ.

      “Như Khanh…” khó nhịn nhàng vặn vẹo cơ thể, đặt lên bệ, hai tay phải chống ở phía sau, hai chân bạch ngọc tách ra để lộ nơi thần bí cũng là đóa hoa xinh đẹp của người phụ nữ.

      đây.” khàn giọng đáp, “Tách chân ra chút nữa, thích nhìn.”

      Dù thẹn thùng, Mặc Thiên Trần vẫn nghe lời, bày ra bộ dáng nghênh đón, còn như sói, trong mắt lóe lên tất cả thương , vừa hạnh phúc vừa run rẩy, càng khiến đóa hoa nhàng chảy ra dòng nước ấm, nở rộ trước mắt .

      “Rất đẹp.” tự đáy lòng than thở.

      Mặc Thiên Trần mím môi cười, mặc dù bộ dạng như vậy rất xấu hổ, nhưng thấy biểu tình vui vẻ của , cũng vui vẻ, thích , thích thân thể xinh đẹp của , sao lại vui được? chỉ có vui sướng, còn rất mong đợi, mong đợi vùi mình vào đó, để được bao bọc .

      “Như Khanh, vào…” chủ động mời , ngón tay vuốt vuốt đóa hoa của , lại rỉ ra nước, thấm ướt cả tay , nũng nịu ngâm xướng, ngượng ngùng, “Em thích cảm giác bao bọc lấy .”

      Nghe được lời mời như vậy từ người phụ nữ, người đàn ông còn khống chế được, lập tức vác súng ra trận, xông phá vào đóa hoa của , từng chút từng chút đánh vào nơi sâu nhất.

      Đột nhiên xuất lực mạnh làm ngã về sau, kinh động, chưa kịp định thần, bàn tay người đàn ông nắm được hông , cố định bằng cánh tay rắn chắc của , cặp chân vòng lên hông , mái tóc cũng nhanh chóng xõa lên vai , Mặc Thiên Trần càng ngày càng thét dữ dội.

      “Trần, xem làm sao em.” hài lòng nhìn càng ngày càng động tình, muốn nhìn ràng từng động tác của , muốn biết từng động tác đều là thương .

      thẹn thùng nhìn nơi hai người kết hợp, đàn ông và phụ nữ kết hợp theo phương thức này, khiến cảm thấy vừa thần bí vừa thần thánh, nam nữ nhau duy trì phương thức này mấy ngàn năm, mỗi người đều được thể nghiệm phương thức thương như nhau, kết hợp chỉ mang lại cảm giác cho thân thể, mà ngay cả huyết mạch dường như cũng rộn ràng theo.

      Phòng tắm ngừng ấm lên, nhiệt độ như muốn thiêu đốt hai thân thể hợp nhất, cũng dụng tâm hồi đáp thương của , mỗi lần thối lui, cũng là lúc chân siết chặt thắt lưng , cho rời khỏi, thân thể bé, nay dùng lực, càng khiến như bay lên mây.

      “Trần, ra em lợi hại như vậy!” ca ngợi , cũng hưởng thụ .

      người lấp lánh những giọt mồ hôi, Mặc Thiên Trần cũng toát mồ hôi hột, nhìn , kiều mị : “Em thích Như Khanh em như vậy.”

      “Trần, muốn say chết trong ngực em.” Người đàn ông biết được thích, càng thêm ra sức, đưa ngọn lửa dẫn vào nơi sâu nhất, lâu tắt.

      thích hoan ái kịch liệt, trong chuyện này cũng như thầy của , mặc dù thể lực bằng, nhưng ngọn lửa tình nóng bỏng này, vẫn ngừng thiêu đốt, nguyện ý để thiêu đốt như vậy.

      vui sướng cực hạn, say đắm đạt đến cảnh giới cuối cùng. Hai người như hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, thiêu đốt đối phương, cũng thiêu đốt chính mình, từng lần từng lần muốn xâm nhập sâu vào , còn từng lần từng lần gắt gao bao quanh , khiến muốn lui cũng được chỉ có thể tiếp tục tiến sâu, nghênh đón cơn sóng trong biển hoan ái, hai người đạt được cảnh giới tận cùng của hạnh phúc.

      “Chúng ta ngày ngày đều duy trì ngọn lửa tình như vậy, có được ?” ôm vào ngực, vuốt ve , dư vẫn còn chưa tan hết.

      Mặc Thiên Trần cười duyên, “Vậy phải là muốn di dân lên sao Hỏa luôn rồi sao?”

      “Sao Hỏa có gì tốt? Chỉ cần có em, có Hoài Cẩn, có Cầm Du, chúng ta mãi mãi là nhà hạnh phúc.” Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , thâm tình .

      “Ừ, Như Khanh…” Mặc Thiên Trần cảm động hôn , đúng thế, bọn họ muốn mãi mãi được là người nhà sống hạnh phúc.

      Cúc Như Khanh đón nhận nụ hôn cực nóng của , khuôn mặt nhắn ửng hồng, thân thể dịu dàng lại kích thích , giọng khàn khàn, “Trần, ai đốt lửa phải có trách nhiệm dập.”

      “Còn em muốn làm cho ngọn lửa bao giờ tắt.” lời hùng hồn, lập tức kích thích người đàn ông, ngọn lửa tình lại lần nữa thiêu đốt đôi vợ chồng nhau say đắm.

      Đến buổi chiều ngày mồng , Mặc Thiên Trần mới tỉnh lại, nghe bên ngoài phòng có tiếng bọn trẻ đùa giỡn, còn có thanh phục vụ mang rượu và đồ ăn đến, bò dậy, thấy mình mặc đồ ngủ, cả người vẫn còn chút dư nóng bỏng, che mặt ngó ra ngoài cửa sổ, trời gần tối rồi, tuyết trắng đọng đầy bên khung cửa sổ.

      chợt nhớ ra vẫn chưa gọi điện chúc Tết cha mẹ, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, “Mẹ, cha, năm mới vui vẻ!”

      “Thiên Thiên, năm mới vui vẻ!” Lý Tình Y và Mặc Chấn Đông du lịch ở nước ngoài.

      “Mẹ, con chúc Tết hai người hơi muộn, chủ yếu do ban ngày chơi quên mang di động theo, cha mẹ trách con chứ?” Mặc Thiên Trần tìm lý do gượng ép.

      Lý Tình Y kinh ngạc, “Con chơi rồi sao? Lúc sáng Như Khanh gọi cho cha mẹ, con vẫn chưa rời giường nữa! chúng ta đừng lo lắng.”

      “Con…” Mặc Thiên Trần muốn phát điên, người đàn ông tự dưng lại khai , vừa nghe được tiếng đẩy cửa, lập tức nhìn thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước tới, lập tức : “Mẹ, mẹ và cha du lịch vui vẻ nhé, con và Như Khanh chơi với bọn trẻ cũng rất vui, cha mẹ đừng lo lắng! Con đói rồi, con ăn trước nha.”

      Cúc Như Khanh bước tới nhìn , thẹn thùng dứt, dối cũng bị mẹ bắt bài, tự dưng lại khai làm gì? ngắm nhìn khuôn mặt của , đưa tay về phía , “?!”

      Mặc Thiên Trần nắm lấy tay , “Chúc năm mới phát tài, lì xì cho em !”

      nắm bàn tay bé của , dời đến bên môi, “Hôn cái nóng bỏng trước , lì xì đợi đến tối nay .”

      Lời này, mập mờ nha! Mặc Thiên Trần dậm chân , “Sao lại với mẹ em còn ngủ chứ?”

      “Em đúng là còn ngủ mà.” giương môi cười.

      “Đều tại tối qua như vậy.” Mặc Thiên Trần mặt ửng hồng, đốt lửa là vô tội chứ, ai biết người đàn ông lửa tình tràn đầy như thế, từ phòng tắm mãi đến phòng ngủ, tư thế nào cũng làm hết rồi.

      hôn trộm lên gò má , “Năm mới ra sao cũng được, quan trọng là chúng ta ở bên nhau, chỉ cần sống sao cho cả và em đều vui vẻ hạnh phúc là được.”

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 211: Ngược : Lửa tình (3)
      Edit: Băng Nguyệt
      Beta: N.P

      Lời này quả sai, nếu phải là du lịch, hai người sao có thể tự do tự tại thế này, còn nếu ở nhà, phải bận rộn chúc Tết cả gia tộc, rồi khách hàng lui tới, ngày đêm cứ như con quay xoay chuyển ngừng, thời gian ở bên đối phương, ở bên người nhà phải là càng lúc càng ít. thể bội phục người đàn ông này, chỉ hoàn mỹ trong công việc, ngay cả khi thu xếp chuyện nhà, cũng hoàn mỹ trăm phần trăm.

      Mặc Thiên Trần rút tay ra khỏi tay , “Em muốn thay quần áo, tối nay có tiết mục gì?”

      ăn ở nhà hàng Dân Dĩ Thực Vi Thiên, ăn tối xong lại có tiết mục khác.” Cúc Như Khanh lại thần thần bí bí, làm khỏi đoán già đoán non.

      Lại thừa nước đục thả câu! thay đồ, thấy người đầy dấu vết nông nông sâu sâu, nhìn giống như ngọn lửa từng hồi thiêu đốt.

      Hai người ôm nhau ra khỏi phòng ngủ, Cúc Cầm Du và Cúc Hoài Cẩn ngồi sofa đại chiến, khắp phòng đều là đồ chơi, trong phòng hỗn độn hết cả, Mặc Thiên Trần nhìn về phía Cúc Như Khanh, bọn trẻ chơi đến như thế, lại biết gì.

      “Chứng tỏ có mị lực!” lại khẳng định.

      Đầu năm mồng có nhiều mị lực đó, lại là lúc giường, Mặc Thiên Trần nhịn được trợn mắt nhìn , người đàn ông này còn dám tuyên bố lớn lối như thế.

      “Mẹ, năm mới vui vẻ!” Cúc Cầm Du chạy tới.

      Mặc Thiên Trần cúi thấp người, hôn gò má cậu bé, “Cầm Du, năm mới vui vẻ!”

      Vừa may trước khi du lịch có chuẩn bị bao lì xì, bây giờ có thể lấy ra lì xì cho bọn trẻ.

      “Mẹ thiên vị, của con đâu?” Cúc Hoài Cẩn mím miệng .

      Cúc Cầm Du vui vẻ giơ lên bao tiền lì xì của cậu, “Bao lì xì của cậu hồi sáng ba cho rồi, tôi còn chưa ba thiên vị!”

      “Đó là dĩ nhiên, chú Cúc tốt nhất với tôi mà!” Cúc Hoài Cẩn dương dương đắc ý.

      Mặc Thiên Trần thấy hai đứa cãi vã, lại thấy Cúc Hoài Cẩn đối với Cúc Như Khanh càng lúc càng khó rời, lần dã ngoại trước, còn có ý kiến này nọ, nhưng bây giờ thành người tốt nhất với nó.

      Cúc Cầm Du cố ý trêu chọc cái tính dương dương tự đắc của Cúc Hoài Cẩn, cậu trở lại hôn lên gò má Mặc Thiên Trần, khoe khoang, “Mẹ đối với tôi tốt nhất!”

      “Hừ!” Cúc Hoài Cẩn ôm chân dài của Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh ôm tiểu công chúa lên, lập tức ôm cổ Cúc Như Khanh, “Cậu xem, ba đối với tôi rất tốt!”

      Cúc Như Khanh phản ứng gì với cách xưng hô đó, Mặc Thiên Trần lại ngẩn ra, lúc này Cúc Cầm Du phồng má lên, “Này này! Sao cậu có thể gọi ba tôi là ba chứ?”

      Cúc Hoài Cẩn đâm lao phải theo lao, viện lý do: “Cậu có thể gọi mẹ tôi là mẹ, sao tôi được gọi ba cậu là ba? Tôi muốn gọi đó sao, ba ba ba…”

      Cúc Như Khanh cười mà , để mặc cho bọn trẻ náo loạn, Mặc Thiên Trần hoài nghi nhìn , sau đó lại nhìn về Cúc Cầm Du dựa vào ngực mình quá đa nghi rồi?

      Cúc Như Khanh lòng với như vậy, sao có thể nghi ngờ ?

      Lúc này, Cúc Hoài Cẩn bắt đầu cáu kỉnh, từ trong ngực Cúc Như Khanh chạy đến, lôi kéo tay Mặc Thiên Trần, “Mẹ, Cầm Du bắt nạt con, chúng ta chơi với cậu ta nữa, thôi!”

      “Hả…” Mặc Thiên Trần bắt đầu đau đầu, vừa rồi còn tình hình còn tốt mà, sao đột nhiên lại thay đổi như vậy, mặc dù ngày ngày nhớ thương con , nhưng chưa từng có kinh nghiệm nuôi dưỡng thực tế, bây giờ khỏi bắt đầu khó xử, “Bảo Bảo, đừng giận mà, Cầm Du đùa con thôi! Con xem, mẹ có chuẩn bị lì xì cho con này, chúc Bảo Bảo khỏe mạnh chóng lớn!”

      “Mẹ mang lì xì ra sớm có phải tốt rồi ? Hại con phải diễn trò mới bằng lòng cho con!” Cúc Hoài Cẩn lập tức nở nụ cười, buông tay ra, sau đó lại chạy về phía Cúc Cầm Du khoe khoang.

      Mặc Thiên Trần biết nên làm sao, Cúc Như Khanh đưa tay đỡ dậy, “Sao vậy?”

      “Em thấy Hoài Cẩn cũng có chút giống cha nó, có chút khó hiểu.” Mặc Thiên Trần than , cũng thể hiểu thấu được con bé.

      Cúc Như Khanh sắc mặt trầm xuống, “Ở bên cạnh mà dám nghĩ đến người đàn ông khác?”

      “Em…” Mặc Thiên Trần khỏi cười khổ, “Em chỉ tùy tiện nghĩ ngợi vài chuyện thôi, sao …”

      được!” ngưng mắt nhìn , “Hôn cái đền cho .”

      Mặc Thiên Trần nhìn , sau đó nhón chân hôn lên khóe môi cái, rồi làm nũng, “Em đói rồi!”

      “Phải rồi! Hôm qua bận suốt cả tối, hôm nay lại chưa ăn sáng, mau đến đây ăn tối.” Cúc Như Khanh ôm về phía bàn ăn.

      Hai đứa bé cũng đến bàn ăn, Cúc Cầm Du đến chỗ bên cạnh Mặc Thiên Trần ngồi xuống, “Mẹ, nếu mẹ hiểu được Hoài Cẩn nghĩ gì, con giúp mẹ giải đáp, nó chính là cam lòng rời khỏi đây. đấu lại con nên uy hiếp con đó thôi.”

      Mặc Thiên Trần ăn canh, liền bị sặc, Cúc Như Khanh vội vàng đưa tay vỗ vỗ lưng , “Biết em đói rồi, ăn chậm thôi…!”

      Sao nhìn lại là ai hại đói đến nỗi ngực muốn dán vào lưng rồi, còn ở đây giả vờ đóng vai người tốt! Mặc Thiên Trần mắt trợn trắng, sau đó gọi Cúc Hoài Cẩn đến ăn cơm.

      Cúc Hoài Cẩn mang bộ mặt phớt tỉnh đến ngồi vào bàn, uống canh, sau đó chỉ chỉ vào đĩa rau chân vịt, vừa lúc Cúc Cầm Du gặp ít bỏ vào miệng, chậm rãi : “Phía rau chân vịt có côn trùng kìa.”

      “Ọe…” Cúc Cầm Du lập tức nôn mửa, chạy nhanh như khói rửa mặt.

      “Con đó, con đó…” Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Cúc Hoài Cẩn, Cúc Hoài Cẩn gắp rau chân vịt ăn say sưa ngon lành, ván này, cuối cùng cũng thắng rồi!

      Mặc Thiên Trần vội vàng chạy đến bồn rửa mặt, “Cầm Du, con sao vậy? Còn khó chịu ?”

      Cúc Cầm Du khó chịu cố gắng nôn ra, “Mẹ đừng tới đây…”

      Mặc Thiên Trần lập tức bưng ly nước ấm đến cho cậu súc miệng, “Cầm Du, rau dưa đôi khi có côn trùng là chuyện bình thường, mang rửa sạch là được rồi, đừng lo quá như vậy.”

      “Mẹ, con biết là Hoài Cẩn cố ý trêu con, nhưng có lần bạn Đồng Tâm Nguyện ăn phải đồ ăn có côn trùng, sau đó phải nhập viện.” Cúc Cầm Du súc miệng xong, bình tĩnh lại, mới lên tiếng.

      Mặc Thiên Trần an ủi cậu, “Do đồ ăn chế biến đảm bảo vệ sinh, bạn Đồng Tâm Nguyện mới bị như thế, còn tất cả đồ ăn hôm nay, mẹ đảm bảo có côn trùng, nếu có, Hoài Cẩn ăn rau chân vịt rồi.”

      “Đó là đương nhiên, con muốn rau chân vịt, con muốn trở thành thủy thủ dũng mãnh.” biết từ lúc nào, Cúc Hoài Cẩn đứng ngoài cửa, tiếng cười truyền vào.

      “Con lo ăn, lại ra đây làm gì?” Mặc Thiên Trần đau đầu nhức óc.

      Cúc Hoài Cẩn vui vẻ nâng ngón tay út lên, “Đương nhiên là con đến xem bộ dạng Cầm Du lúc bại trận rồi, rất thú vị nha! Hừ! Ai bảo lúc nào cũng đùa giỡn con!”

      “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tiểu nhân cũng như nữ nhân đều là , lời của ông nội quả nhiên sai mà!” Cúc Cầm Du cảm thán.

      Mặc Thiên Trần vội vàng đưa tay chặn ở giữa, ý bảo hai đứa ngưng chiến, “Bảo bối, mẹ đói rồi, chúng ta về bàn ăn .”

      “Mẹ, con no rồi!” Cúc Hoài Cẩn tuyên bố.

      “Mẹ, con cũng ăn được nữa đâu.” Cúc Cầm Du cũng chịu ăn nữa.

      “Các con…” Mặc Thiên Trần lời chưa dứt, bị đôi bàn tay ôm chặt.
      mongmanh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 212: Ngược : Lửa tình (4)
      Edit: Ishtar
      Beta: N.P

      Tiếng cười của Cúc Như Khanh vang lên bên tai , “Trần, xem ra sau này em vất vả rồi!”

      còn cười nhạo em! Em sắp đói chết rồi!” lầu bầu.

      “Được rồi, ôm em ăn cơm.” Người đàn ông ôm trở về bàn ăn, “Có muốn đút em ăn ?”

      “Được rồi, em tự ăn, xem bọn trẻ .” Mặc Thiên Trần lo cho hai đứa bé.

      Cúc Như Khanh vỗ vỗ tay , “Cầm Du và Hoài Cẩn mặc dù còn , nhưng có người chăm sóc, em yên tâm ăn !”

      Mặc Thiên Trần gật đầu, bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.

      Hiển nhiên, hai đứa trẻ đấu nhau mãi vẫn dứt, Cúc Như Khanh cũng để mặc cho bọn nó đấu trí đấu dũng, dù sao cũng là long phượng thai, tâm linh tương thông là khó tránh khỏi, hơn nữa cả hai đứa đều vô cùng thông minh, đấu nhau như thế chắc chắn rất thú vị.

      Tối đó, cả nhà dạo chợ đèn hoa, con đường đông du khách qua lại, hai đứa trẻ vẫn tranh tài xem ai đoán được nhiều câu đố đèn nhất, Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ôm nhau sau bọn trẻ, nhưng để mặc cho bọn trẻ đấu qua đấu lại.

      Sau khi dạo xong chợ đèn hoa, cả nhà quay về khách sạn.

      Cúc Như Khanh có công vụ phải xử lý, Mặc Thiên Trần phụ trách tắm cho hai đứa trẻ, sau đó chăm cho hai đứa ngủ, sau khi xong hết mọi việc, quay về phòng ngủ, thấy Cúc Như Khanh vẫn còn ngồi trước laptop bận rộn.

      yên lặng ngồi xuống, cảm thụ chuyến du xuân hạnh phúc, có thể ở bên cạnh bọn trẻ, được tận hưởng tuổi thơ ngây thơ với bọn chúng, được nhìn thấy hai đứa lớn lên từng ngày, cảm thấy đây là hạnh phúc lớn nhất rồi.

      lát sau, Cúc Như Khanh rời khỏi laptop, ra ban công hút thuốc, Mặc Thiên Trần bước tới nhìn , “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

      Cúc Như Khanh ôm vào ngực, “Trần Ích , bác và chú lại có hành động vào thời điểm mừng năm mới.”

      “Vậy chúng ta lập tức về nhà !” Lần trước Mặc Thiên Trần đến Cúc gia nghe được cuộc đối thoại của hai em họ, cũng hiểu bọn họ thèm muốn sản nghiệp Cúc Như Khanh quản lý, nhưng cũng đừng thừa dịp có nhà mà lợi dụng chen chân vào chứ.

      sao, bọn họ có bản lĩnh cao như vậy, bảo Trần Ích phải đặc biệt chú ý nhất cử nhất động, nếu có tin tức lập tức báo cho .” Cúc Như Khanh an ủi .

      Mặc Thiên Trần hai tay ôm hông , còn nhớ lần đó ở công ty Mặc thị, tình huống Khang Hạo tự mình chấp đao lấy đạn, khỏi thót tim, mặc dù Cúc Như Khanh chưa từng , nhưng theo lời Phí Cường Liệt, vẫn có ân oán giữa chú bác với Chu Truyền Hảo, ít nhiều cũng biết chút.

      “Đừng lo, bọn họ phải đối thủ của .” bóp tắt khói, vuốt mái tóc của .

      “Em chưa gì hết, sao biết em lo cho ?” nhịn được nũng nịu.

      “Cầm Du có thể nhìn thấu được Hoài Cẩn, nếu nhìn thấu em, chẳng phải cha bằng con rồi!” giọng nhạo báng.

      Mặc Thiên Trần nghiêng mặt nhìn , “Cái gì cũng nhìn thấu em được, lại thấy được em sao?”

      ở trước mặt, luôn luôn có tiền đồ!” rất cố gắng lừa mình dối người.

      Câu này chọc cười, dựa đầu vào lòng , yên lặng cảm thụ từng luồng gió đêm thổi đến.

      “Có điều, tối qua em như vậy, hoàn toàn cảm nhận được.” cười khẽ bên tai .

      …” Mặc Thiên Trần đưa tay muốn đánh vào lồng ngực , nhưng vừa vươn ra lại nỡ đánh, cuối cùng chỉ dùng chút hơi sức cho có đập vào ngực .

      Cúc Như Khanh ôm lấy , “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào phòng nghỉ thôi.”

      Vào phòng, rúc vào ngực , hai người chui vào chăn ấm, lật tới lật lui ngủ được, cười khẽ hồi, “Xem ra vận động, chất lượng giấc ngủ có phần giảm sút nhiều nhỉ.”

      Mặc Thiên Trần trừng , cái người này… lát sau, lại , “Như Khanh, vội sao?”

      “Lại tin ?” Cúc Như Khanh vờ tức giận.

      “Chuyện Chu Truyền Hảo vu khống cho Cúc thị, vẫn chưa được giải quyết, nếu bác và chú lại hành động, ngoài ra vẫn còn có Phí Cường Liệt, sợ rằng chuyện đơn giản như vậy.” Mặc Thiên Trần lo lắng.

      Cúc Như Khanh ôm , “Trần, những người đó tổn thương cha , dù bọn họ chủ động tìm đến , cũng bỏ qua cho bọn họ, chuyện sớm định rồi.”

      “Em từng nghe cha đề cập đến ân oán giữa Chu Truyền Hảo và cha , bây giờ gặp báo ứng rồi, cha ở dưới suối vàng chắc rất vui.” Mặc Thiên Trần dựa sát vào , “Nhưng em vẫn muốn với tiếng xin lỗi, mặc dù em vô ý phạm lỗi, nhưng vẫn từng đứng ở phía đối lập …”

      “Được rồi, sớm trách em nữa, em cũng vì con mới chịu bị Chu Tiểu Kiều uy hiếp, trúng bẫy của ta, nếu sớm biết chuyện, cũng khiến em phải thống khổ như vậy.” Cúc Như Khanh an ủi , “Cũng do sơ sót, quan tâm em nhiều hơn, Chu Tiểu Kiều mới có cơ hội thừa dịp lợi dụng em.”

      đối với em là tốt nhất thế giới!” Mặc Thiên Trần vui vẻ .

      “Em là người phụ nữ của , đối xử tốt với em, vậy phải đối xử tốt với ai chứ?” sờ sờ chiếc mũi thon dài của .

      Mặc Thiên Trần ôm cổ , “Vậy phải đối xử tốt với em cả đời, nếu em thương tâm khó chịu lắm.”

      “Người , mà sao lòng tham lại lớn vậy chứ?” nhịn được cười khẽ.

      “Vậy là đồng ý rồi phải ?” giương môi.

      Cúc Như Khanh vuốt khuôn mặt nhắn của , “Trần, hồi đầu năm em ước gì?”

      “Năm nào em cũng ước có nguyện vọng, là có thể gặp lại con , nguyện vọng này bây giờ thực được rồi.” Mặc Thiên Trần vui vẻ, “Vì có Như Khanh, em mới thực được.”

      “Vậy em có nghĩ đến, ngày nào đó gặp lại cha ruột của con em ?” Cúc Như Khanh thử đặt vấn đề.

      Mặc Thiên Trần nhàng run lên, nhớ đến cái đêm điên cuồng dữ dội đó, sợ hãi, chưa bao giờ biết đến mùi vị nam nữ, nhưng lại vì tiền mà chấp nhận giao dịch như thế, “Em muốn gặp … Như Khanh, em muốn gặp đâu…”

      Cúc Như Khanh thấy hoảng sợ, nhàng an ủi , “Được rồi, muốn gặp gặp, vậy chỉ cần gặp con là được rồi.”

      Mặc Thiên Trần sắc mặt tái nhợt gật đầu, gì nữa, dựa vào lồng ngực người đàn ông, dường như chỉ có dựa vào , mới có thể gắng gượng được, mới có dũng khí để chiến thắng mọi thứ. Nhưng bất luận thế nào, cũng chưa chuẩn bị tâm lý gặp lại người đàn ông giao dịch năm đó, vì khi đó chỉ vì cần tiền, mới làm chuyện đó.

      Cúc Như Khanh thấy lúc tỉnh lúc ngủ, lại ngủ được, ngờ Mặc Thiên Trần lại muốn vứt bỏ đêm đó với như vậy, chỉ do làm việc luôn luôn lãnh khốc, hai mươi bốn tuổi là thời điểm trẻ tuổi khí thịnh, lúc đó chỉ là giao dịch tiền bạc với lúc mới mười tám tuổi thôi. Chỉ là thể ngờ, cuộc đời quanh co khúc khuỷu, vẫn xuất trong sinh mệnh lần nữa.
      thanhbinh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 213: Ngược : Tâm đầu ý hợp (1)
      Edit: Ishtar
      Beta: N.P

      Vườn bách thú.

      Nơi đây vốn là rừng nguyên thủy được xây thành vườn thú, Cúc Hoài Cẩn vô cùng thích thiên nhiên, cũng là người khởi xướng mọi người nên thiên nhiên, động, và nâng cao ý thức bảo vệ môi trường.

      Điều này làm Mặc Thiên Trần cảm thấy, đời này có con như vậy, chính là hạnh phúc lớn nhất.

      Còn Cúc Như Khanh cũng nhân mấy ngày nghỉ xuân này mà bỏ hết công việc sang bên, tập tủng hưởng thụ ấm áp của gia đình, và dựa theo sở thích của bọn trẻ, sắp xếp lộ trình du xuân.

      Cúc Cầm Du chỉ vào con chim công, gọi Cúc Hoài Cẩn, “Hoài Cẩn, nhìn , nó xòe đuôi kìa!”

      Cúc Hoài Cẩn hừ tiếng, “Tôi đẹp, tôi kiêu đấy, sao?”

      “Tôi cũng khen cậu mà! Chả lẽ nghe hiểu à?” Cúc Cầm Du híp mắt.

      Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh thấy vậy cười, đường chơi, có hai đứa trẻ cứ cãi vã phục, cũng tăng thêm thú vị cho chuyến .

      Đoàn người tham quan đến chuồng khỉ dừng lại, nhìn đám khỉ lanh lẹ đung đưa tới lui tàng cây, bọn chúng đung đưa cánh tay dài khỏe, nhảy qua nhảy lại cành cây to, rất nhiều du khách dừng lại chụp hình bọn chúng.

      Cúc Hoài Cẩn vỗ tay cười to, “Cầm Du, này, Cầm Du, Cầm Du uy vũ cường tráng, Cầm Du cả người đầy lông vừa đen vừa dài, Cầm Du trèo cao sợ lạnh, treo ngược cây mấy ngàn năm, mệt sao? Có phải cũng rất hâm mộ chúng ta được ở dưới đất ?”

      Mặc Thiên Trần càng nghe đầu càng đầy vạch đen, sau đó đầu đầy vạch đen biến thành len lén cười, Cúc Như Khanh ôm chặt , cũng cười đủ.

      Cúc Cầm Du trêu Cúc Hoài Cẩn như chim công kiêu ngạo, còn Cúc Hoài Cẩn trực tiếp trả đũa Cúc Cầm Du, cậu mãi mãi là khỉ chẳng biết tiến hóa.

      Nhưng Cúc Cầm Du cũng tức giận, cậu nhìn lên nhánh cây vẫy tay với con khỉ, con khỉ đưa móng vuốt ra lấy lòng cậu, “Hoài Cẩn, có dám sờ nó ?”

      Cúc Hoài Cẩn nhiệt tình thiên nhiên phải giả, nhưng dù sao cũng là tiểu công chúa, vẫn biết e ngại con khỉ lông vừa dài vừa đen, bây giờ ràng là Cúc Cầm Du khích , đương nhiên bị lừa.

      “Biết cậu dám mà? Còn dám khoe khoang lòng nhiệt tình với thiên nhiên trước mặt mọi người, chẳng lẽ nó phải là loài của thiên nhiên sao?” Cúc Cầm Du tiếp tục khích tướng, nắm lấy móng vuốt bé đầy lông của con khỉ.

      “Sờ sờ, Cầm Du chủ động cho tôi sờ, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ?” Cúc Hoài Cẩn nóng lòng muốn thử, nắm lấy móng vuốt của con khỉ, : “Cầm Du, phải ngoan đó.”

      Chợt truyền đến tiếng “A!”, Cúc Hoài Cẩn khóc thét lên, Mặc Thiên Trần lập tức nhảy ra khỏi ngực Cúc Như Khanh, “Bảo Bảo, sao vậy?”

      Lúc đó, Cúc Cầm Du vuốt ve móng vuốt con khỉ cầm, rồi ôm Cúc Hoài Cẩn gào khóc, “Tiểu khổng tước kiêu ngạo, hóa ra là cậu nhát gan.”

      “Mẹ, mẹ…” Cúc Hoài Cẩn khóc đòi Mặc Thiên Trần.

      Mặc Thiên Trần ôm lên, “Bảo Bảo ngoan, sao mà, con khỉ kia làm hại Bảo Bảo đâu, nó chỉ chơi với Bảo Bảo mà! Cầm Du chỉ trêu con thôi, Bảo Bảo đừng khóc.”

      Cúc Như Khanh bước tới, xem xét vết thương tay Cúc Hoài Cẩn xong, nghiêm túc phê bình Cúc Cầm Du, “Cầm Du, được quá đáng! Nếu con khỉ kia lạ người, tổn thương Hoài Cẩn sao?”

      “Được rồi, Như Khanh, đừng nữa.” Mặc Thiên Trần thấy mắng Cúc Cầm Du, đành lòng, “Là Hoài Cẩn có lỗi trước, nếu con bé so sánh lung tung, Cầm Du trêu như vậy đâu, bây giờ nó sao mà, đừng làm quá lên như thế, được ?”

      Cúc Như Khanh im lặng, Mặc Thiên Trần buông Cúc Hoài Cẩn ra, “Bảo Bảo ngoan, con và Cầm Du là bạn tốt, bạn tốt là giận nhau. Con xem, là con khiêu khích Cầm Du trước, Bảo Bảo sai trước, biết ?”

      Cúc Hoài Cẩn thấy Cúc Cầm Du lắc lắc khuôn mặt nhắn, lau khô nước mắt, “Con có chọc Cầm Du giận, con chỉ làm nũng chút thôi mà.”

      Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ nhìn về Cúc Như Khanh, ý tứ quá ràng, nhóc muốn Cúc Cầm Du lớn lối quá thôi.

      Cúc Như Khanh vỗ vỗ bả vai con trai, Mặc Thiên Trần thấy thằng bé vẫn còn mất hứng, vội vàng kéo tay Cúc Cầm Du, “Hoài Cẩn ngoan, mẹ xin lỗi con, được ?”

      “Con đâu hẹp hòi như vậy chứ?” Cúc Cầm Du lầu bầu.

      “Chú Cúc, bên kia trồng cây, chúng ta mau đến đó !” Cúc Hoài Cẩn lôi kéo tay Cúc Như Khanh.

      “Trần, Cầm Du, mau qua đây!” Cúc Như Khanh quay đầu lại gọi.

      Mặc Thiên Trần kéo tay Cúc Cầm Du về phía trước, con nít tính tình hoạt bát mau quên, nơi trồng cây có rất nhiều người tham dự rồi, Cúc Hoài Cẩn vô cùng hứng thú, bắt đầu cầm cuốc đào hố.

      “Mẹ, mau đến đây, chúng ta gieo hạt mầm vào đây, đến lúc nào đó nó nảy mầm, sau đó lớn lên thành đại thụ che trời. Bây giờ khí hậu càng ngày càng tệ, cũng vì thiên nhiên bị con người tàn phá, ngừng chặt cây phá rừng, nhưng lại kịp thời tu bổ. Nhà chúng ta bốn người, mỗi người gieo hạt .” Cúc Hoài Cẩn vô cùng nghiêm túc.

      “Được!” Mặc Thiên Trần cầm cuốc lên, Cúc Như Khanh bước tới, “ giúp em đào hố, em chỉ cần gieo hạt xuống là được rồi.”

      biết thương , nhưng đến đứa bé chưa đủ sáu tuổi cũng tự mình cầm được cuối đào hố trồng cây, lấy lý do gì giả bộ yếu đuối được chứ, “Như Khanh, em làm được.”

      “Con em rất tuyệt!” Cúc Như Khanh khen, “Em cũng có thể hãnh diện rồi.”

      “Đúng thế, em rất hãnh diện mà.” Mặc Thiên Trần cùng đào hố song song nhau, đúng thế, rất hãnh diện, cũng hãnh diện thay cho cha đứa bé, mặc dù đây chỉ là kết quả của cuộc giao dịch, nhưng trừ nguyên nhân đó , nó mang lại cho rất nhiều kinh ngạc.

      Bọn họ nhìn hạt giống mình tự tay gieo xuống mảnh đất hoang vu này, thầm hy vọng nó mau chóng nảy mầm, đây là hy vọng cho thiên nhiên, cũng là hy vọng của con người.

      Kỳ nghỉ xuân hạnh phúc cứ như thế kết thúc trong bình yên, cả nhà quay về, sau đó ai nấy quay về với công việc của mình, Cúc Như Khanh vừa về đến liền đến Ám Dạ, còn Mặc Thiên Trần ở nhà chăm sóc hai đứa trẻ, sắp xếp cho hai đứa nghỉ ngơi xong, mà Cúc Như Khanh vẫn chưa về, nhìn ra cửa lớn, trong lòng mong đợi.

      Ám Dạ.

      Trần Ích báo cáo tình hình gần đây cho , “Chủ tịch, kể từ sau kỳ nghỉ, hai người họ cực kỳ phách lối, sòng bạc của họ công khai khai trương lần nữa, tôi vừa phát chuyện này xong, nên báo cáo với chủ tịch trước, trong đợt nghỉ xuân này, tôi thầm theo dõi, việc kinh doanh của bọn họ vô cùng tốt, lượng khách đến rất nhiều.”

      Cúc Như Khanh nghe vậy, nhìn về Nghiêm Tiểu Huệ, “Phí thị gần đây có động tĩnh gì ?”

      Nghiêm Tiểu Huệ : “Trong lúc nghỉ xuân rất bình thường, nhân viên vẫn nghỉ lễ theo lệ, hôm nay bắt đầu làm việc lại, tất cả đều có gì bất thường.”[/to_like]
      mongmanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :