1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 204: Ngược : nhà đoàn viên (3)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      Tài xế thấy tâm tình tệ, nên cũng tùy tiện tâm , cuối cùng, Mặc Thiên Trần hỏi: “Bác tài, có phải bác có thành kiến với nhà giàu có ? Tôi gặp phải người cố chấp thèm để ý gì thậm chí còn tổn thương người khác thương tiếc, bác xem, người đó là người thế nào?”

      ?” Tài xế taxi trợn mắt.

      Mặc Thiên Trần nghiêm túc gật đầu.

      , thử dãy số !” Tài xế taxi xin .

      “Cái này có liên quan gì?” Mặc Thiên Trần .

      Vừa chuyện, xe cũng vừa lái được đến biệt thự, tài xế ngừng lại, “ à, là người tốt, xin thử !”

      “4633832” Mặc Thiên Trần vội vã muốn xuống xe gặp3acon , đành phải thuận miệng ra dãy số, sau đó : “Bác tài, bác cũng đừng dốc hết gia sản để mua vé số nha!”

      xuống xe, tài xế nhìn theo bóng lưng , lớn tiếng : “ à, gặp phải người đàn ông này vận số rất giống người trúng giải nhất, tôi cho mượn vận tốt, chúc phát tài.”

      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, rồi xoay người, nhìn tài xế taxi say mê cuồng nhiệt lái xe rời , thấy lá cây thỉnh thoảng rụng xuống, mang theo cơn gió phiêu đãng mùa đông, ánh nắng lại ấm áp chiếu vào người , khiến thấy rất ấm áp.

      Xổ số ngày mở thưởng ba lần, phải lần nào cũng có giải nhất, lần nào có giải nhất ngàn vạn người dân ngẩng đầu trông ngóng, mà cũng chưa từng nghiêm túc xem xét, cũng chưa ngẫm nghĩ kỹ về hôn nhân và tình cảm của .

      “Mẹ, mẹ về rồi!” Cúc Hoài Cẩn như chú chim vui vẻ bay ra, cắt đứt mạch suy nghĩ của Mặc Thiên Trần.

      Mặc Thiên Trần vừa nhìn thấy3acon , vui vẻ ôm đứa bé lên, “Đúng vậy, mẹ về rồi! Bảo bảo của mẹ, tiểu công chúa của mẹ…”

      cứ nghĩ là tuần này được gặp3acon , ngờ3acon sớm đến đây chờ , Mặc Thiên Trần vuốt khuôn mặt nhắn, nhớ lại Cúc Như Khanh nói3acon xinh đẹp đáng hơn . Đúng vậy,3acon ngây thơ vui vẻ, ai thấy khuôn mặt tươi cười của nó tâm tình cũng tốt lên, ai nghe thấy tiếng cười của nó cũng quên được ưu sầu, ai cũng thích ôm đứa bé như vậy.

      Bảo Bảo quả luôn khiến người ta phải thích hơn cả người mẹ này, thích gấp trăm lần nghìn lần vạn lần.

      “Mẹ, chúng ta vào nhà ! Chim mẹ ở cây sinh3acon rồi, kêu líu ríu ngừng!” Cúc Hoài Cẩn chỉ vào cái cây đại thụ trong biệt thự.

      “Ừ, chúng ta cùng xem.” Mặc Thiên Trần lôi kéo tay đứa bé, chỉ cần3acon thích, cũng thích.

      Hai mẹ3acon cùng vào biệt thự, Dương Mi gật đầu chào hỏi .

      “Cảm ơn , Dương quản gia, hôm nay đưa3acon tôi đến đây.” Mặc Thiên Trần bước tới.

      “Việc tôi phải làm mà.” Dương Mi đứng dưới tán cây .

      “Mẹ, mẹ, mẹ nghe chưa?” Cúc Hoài Cẩn giọng nhưng giấu được vui sướng.

      Mặc Thiên Trần chăm chú nghe, quả nhiên có tiếng chim non vừa ra khỏi trứng, còn có tiếng chim mẹ đến hót mừng chim3acon, “Nghe rồi, nghe rồi…”

      Dương Mi tự động lui ra, nhường khí tốt đẹp này lại cho hai mẹ3acon.

      “Mẹ, mẹ, mẹ nghe được cái gì?” Cúc Hoài Cẩn ở bên tai hỏi.

      Mặc Thiên Trần vui vẻ : “Chim mẹ tuyên bố với thế giới này:3acon của tôi ra đời, đây là tin phấn chấn lòng người, hy vọng tất cả bạn bè cùng đến đây chúc phúc cho3acon ta, chúc phúc3acon ta khỏe mạnh trưởng thành, sớm ngày vươn cánh bay về phía bầu trời bao la.”

      Cúc Hoài Cẩn nghe xong vỗ tay, “Phải phải! Chúng ta tìm quà tặng cho chim , mẹ đồng ý ?”

      “Đương nhiên là được! Nhưng chúng ta tặng quà gì đây?” Mặc Thiên Trần nhìn khuôn mặt nhắn ngây thơ của3acon .

      “Chim ăn sâu, chúng ta tìm sâu , mẹ, chúng ta tìm sâu đưa cho chim mẹ được ?” Cúc Hoài Cẩn vô cùng nghiêm túc.

      “Được! Chúng ta bây giờ luôn.” Lúc Mặc Thiên Trần tới đây, thấy dưới chân núi có trồng rau dưa màu xanh biếc, mấy thứ có màu xanh như vậy chắc chắn dùng thuốc trừ sâu, rau chắc chắn có sâu.

      Hai mẹ3acon hào hứng chạy ra ngoài vừa lúc Trần Ích vào, “Thiếu phu nhân, muốn đâu?”

      “Chú Trần, chúng ta bắt sâu làm quà cho chim mẹ.” Cúc Hoài Cẩn trả lời.

      Mặc Thiên Trần bổ sung: “Lúc tôi đến đây thấy dưới chân núi có trồng rau dưa, nơi đó chắc có nhiều sâu có thể cho chim non ăn được.”

      “Tôi đưa xuống núi!” Trần Ích lấy xe.

      Rất nhanh, hai mẹ3acon xuống chân núi, Trần Ích chuyện với nông hộ trước, Mặc Thiên Trần và Cúc Hoài Cẩn chạy vào đất trồng rau dưa tìm sâu.

      “Mẹ,3acon tìm được rồi!” Cúc Hoài Cẩn chỉ vào mấy chú sâu ngoe nguẩy dưới tán lá xanh.

      Trần Ích lấy ra túi nilon , Mặc Thiên Trần muốn giúp Cúc Hoài Cẩn tìm sâu, bị Cúc Hoài Cẩn ngăn cản, “Mẹ để3acon tự tìm!”

      Mặc Thiên Trần cười tiếng, năng lực hoạt động của3acon tốt như vậy, rất vui. cũng chăm chú tìm sâu, bỏ vào túi nilon.

      “Trần Ích, biết chủ tịch của thích gì ?” Mặc Thiên Trần vừa tìm sâu vừa hỏi.

      Trần Ích ngưng mắt, “Thiếu phu nhân chọc chủ tịch tức giận rồi sao?”

      Mặc Thiên Trần gật đầu, “Lần trước cãi nhau cũng thấy mà, kể từ đó quan hệ tốt nữa.”

      “Bình thường chủ tịch thích gì cả, ngoài công việc ra chủ tịch chú trọng nhất là gia đình. Nguyên nhân mà sáu năm trước Chu Tiểu Kiều bỏ , cũng là vì chủ tịch trong mắt chỉ có công việc mà ta.” Trần Ích trả lời, “Chủ tịch làm gì cũng chưa từng thất bại, cần biết ở đâu, cũng luôn khiến người khác phải phục tùng tính cách chủ tịch vô điều kiện.”

      “Cám ơn.” Mặc Thiên Trần nghe xong, tiếp tục tìm sâu. Với trí tuệ của , luôn tự ý sắp xếp cuộc sống của người khác, cũng nhất định bắt người khác phải nghe theo sắp xếp của , cứ cho là vì muốn tốt cho , nhưng lại chưa bao giờ chịu cho biết, làm chuyện tốt cũng cần người ta phải nhớ ơn .

      “Mẹ, chúng ta tìm đúng nơi rồi!” Cúc Hoài Cẩn từ chỗ xa lắm vui vẻ chạy đến, tay còn cầm mấy miếng rau quả.

      Mặc Thiên Trần cười : “Ừ, chúng ta về nhà tặng quà, chim mẹ thấy nhất định rất vui.”

      Đoàn người trở lại biệt thự, Trần Ích lấy cái thang đến, Mặc Thiên Trần đỡ Cúc Hoài Cẩn mang sâu đến tổ chim.

      “Mẹ, mẹ xem tổ chim đó nhà sống rất vui vẻ, khi nào chúng ta mới được như vậy đây?” Cúc Hoài Cẩn nhìn tổ chim.

      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, sau đó hiểu được, Bảo Bảo hy vọng mẹ và cha sống cùng nhau, cha của nó, là người đàn ông thần bí lãnh khốc, ta trừ đêm đó ra, chưa từng gặp lại. Làm sao có thể chung sống đây?

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 205: Ngược : nhà đoàn viên (4)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      “Bảo Bảo, chúng ta ăn tối, để cả nhà chim non ăn sâu được ?” Mặc Thiên Trần nhìn3acon .

      Cúc Hoài Cẩn gật đầu, “Chim non ăn tiệc lớn, chúng ta cũng ăn tiệc lớn.”

      Mặc Thiên Trần ôm3acon từ tổ chim vô nhà, về phòng, rửa tay cho3acon , Dương Mi cũng gọi người trong phòng bếp dọn thức ăn lên.

      “Mẹ, hôm nay3acon rất vui !” Cúc Hoài Cẩn vừa ăn vừa .

      “Bảo Bảo vui, mẹ cũng vui.” Mặc Thiên Trần cảm động dứt, hôm nay được hưởng thụ tình cảm với3acon , hưởng thụ cảm giác gia đình với đám chim non.

      Sau khi ăn tối xong, Trần Ích muốn đưa Cúc Hoài Cẩn về nhà, Cúc Hoài Cẩn tựa vào ngực Mặc Thiên Trần , “Mẹ, cha mới đối với mẹ có tốt ?”

      Mặc Thiên Trần hôn lên gò má , “Tốt vô cùng.”

      “Oh…” Cúc Hoài Cẩn có chút để tâm.

      “Bảo Bảo sao vậy? Muốn cha mẹ cùng chung sống sao?” Mặc Thiên Trần hỏi.

      “Đúng vậy, giống cả nhà chim vui vẻ tốt.” Cúc Hoài Cẩn nhìn .

      Mặc Thiên Trần cười khổ, “Bảo Bảo, mẹ thể cho3acon gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của mẹ, nhưng cha3acon có cuộc sống riêng, mẹ cũng có cuộc sống của mẹ, dù thế nào, chúng ta đều Bảo Bảo mà, đều là phương trình thương 1 nhân 1.”

      Cúc Hoài Cẩn ôm cổ , “Cho dù cha mẹ ở đâu,3acon cũng hai người, là phương trình thương 1 nhân 1.”

      Tiễn Cúc Hoài Cẩn và Dương Mi rời , Mặc Thiên Trần mình ở trong biệt thự rộng lớn, bóng đêm bao trùm, đứng trong đêm, thỉnh thoảng nghe được tiếng chim kêu cây, và cả thanh gió thổi lá rụng.

      Tối nay muốn ở đây, nhưng có phải nên về Aegean Sea?

      cũng biết, nếu tối nay ở lại nơi này, cam kết của với Cúc Như Khanh, tan thành bọt nước.

      Vì thế, quyết định về Aegean Sea. Đúng như , cho dù lãnh khốc vô tình cỡ nào, đối với vẫn luôn hạ thủ lưu tình, hơn nữa cũng rất muốn gặp3acon .

      Tối đến, Mặc Thiên Trần về Aegean Sea, thấy Cúc Như Khanh cũng vừa lúc đưa Cúc Cầm Du về, vậy ra hai cha3acon hôm nay cũng ở đây chơi.

      “Mẹ, hôm nay mẹ chơi cùng3acon được ?” Cúc Cầm Du vừa thấy , chạy tới hỏi.

      “Hôm nay mẹ có chuyện, thể chơi với Cầm Du, hôm nào nhất định cùng Cầm Du ra ngoài.” Mặc Thiên Trần vuốt ve đầu cậu, sau đó nhìn về phía Cúc Như Khanh, “Như Khanh, cảm ơn .”

      Cúc Như Khanh chỉ “ừ” tiếng nhàn nhạt, đối với lời cảm ơn của , cũng tự động miễn dịch rồi.

      Thím Lục đến, đón Cúc Cầm Du bên cạnh Mặc Thiên Trần, “Tiểu thiếu gia, tắm rồi nghỉ ngơi thôi.”

      Trong phòng chỉ còn lại Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh, trực tiếp lên lầu, Mặc Thiên Trần cũng lẳng lặng lên theo.

      Hai người về phòng, Cúc Như Khanh tắm trước, Mặc Thiên Trần tự nhủ, bắt đầu từ bây giờ, nghe , cái gì cũng nghe , mang theo bất kỳ mục đích nào nữa!

      Ngày tháng cứ như vậy mặn nhạt trôi qua, trừ lúc làm, luôn ngoan ngoãn ở nhà đợi, cũng vội vàng xử lý công việc cuối năm, hai người bề ngoài rất bình tĩnh, nhưng trong lòng luôn có ngăn cách.

      Thứ sáu, Mặc Thiên Trần vào quán café, hẹn khách hàng bàn chuyện hợp tác năm sau ở đâu, vừa bước vào, thấy Cúc Như Khanh ngồi đối diện với mỹ nữ trong quán, Cúc Như Khanh ngồi đối diện của ra vào, còn mỹ nữ ngồi xoay bóng lưng yểu điệu về phía cửa, vừa nhìn thấy cũng nhìn thấy .

      Mặc Thiên Trần bước tới, “Như Khanh, em hẹn khách hàng uống café ở đây, cũng ở đây à?” muốn tỏ mình phải theo dõi, chỉ là vô tình gặp.

      Cúc Như Khanh chỉ vào chỗ trống bên cạnh, “Khách hàng của em chưa tới, ngồi đây lát .”

      “Có làm phiền ?” Mặc Thiên Trần thấy bàn có phương án thiết kế của Nghiêm Tiểu Huệ, đoán người ngồi đối diện với chắc là Nghiêm Tiểu Huệ rồi.

      biết.” Cúc Như Khanh nhàn nhạt .

      Lúc này, đối diện Cúc Như Khanh, Nghiêm Tiểu Huệ đứng lên, “Tổng tài, phu nhân, tôi trước.”

      Cúc Như Khanh gật đầu, sau khi Nghiêm Tiểu Huệ , Mặc Thiên Trần áy náy, “Có phải tại em ấy mới ?”

      “Bàn chuyện xong rồi.” Lý do của rất đầy đủ.

      ấy là nghiêm tiểu Huệ?” Mặc Thiên Trần hỏi .

      Cúc Như Khanh từ chối cho ý kiến, chỉ ngưng mắt nhìn .

      “Lần trước em mang canh đến cho có nhìn thấy bản thiết kế của ấy, cảm thấy ấy rất có tài, bây giờ gặp, liền đoán ra được, gặp người rồi mới thấy, quả nhiên chỉ có tài, mà còn rất đẹp.” Mặc Thiên Trần theo tình hình thực tế.

      “Ừ.” Cúc Như Khanh chút để ý đáp lời, đưa tay bưng café uống.

      “Như khanh, khách hàng em tới rồi.” Mặc Thiên Trần nhìn thấy người đàn ông bước vào cửa.

      Cúc Như Khanh ngưng tầm mắt: “Em hẹn với đàn ông?”

      “Chỉ là khách hàng thôi, liên quan đến giới tính.” Mặc Thiên Trần kiên nhẫn trả lời, phải cũng uống café bàn côgng việc với nhân viên xinh đẹp sao!

      Mặc Thiên Trần xong cũng đứng lên, khách hàng tới, “Mặc tiểu thư, chào !”

      “Xin chào, Ngô tiên sinh.” Mặc Thiên Trần , “Chúng ta qua bên kia ngồi!”

      “Vị này là…”

      “Đây là chồng tôi, Cúc tiên sinh.” Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Khanh, dối nha!

      Cúc Như Khanh gật đầu với Ngô tiên sinh, rồi đứng dậy, bàn tay vòng lên hông Mặc Thiên Trần, “ ra ngoài đợi em.”

      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, rồi đáp: “Được!”

      Cúc Như Khanh sải bước ra ngoài, Mặc Thiên Trần nhìn bóng lưng , chỉnh đốn lại tinh thần, bàn bạc phương án hợp tác năm sau với Ngô tiên sinh.

      Mặc Thiên Trần bàn công việc xong, ra ngoài, quả nhiên thấy Cúc Như Khanh dừng xe ở lầu dưới quán café, bước đến rồi lên xe.

      “Mai thứ bảy chúng ta dẫn Cầm Du chơi.” Cúc Như Khanh khởi động xe.

      Mặc Thiên Trần mắt sáng lên, vội vàng : “Được!”

      Sáng đó, Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh mặc quần áo thoải mái, Cúc Cầm Du giữa, tay lôi kéo tay hai người, nhà ba người cùng dã ngoại.

      Đây là lần đầu tiên Mặc Thiên Trần chơi với cả nhà, Cúc Cầm Du vui vẻ vô cùng, Cúc Như Khanh lái xe, Mặc Thiên Trần phụ trách chăm sóc Cúc Cầm Du, mùa đông ở phương Nam chỉ hơn mười độ, đặc biệt có ánh mặt trời ấm áp, chạy lúc là ra mồ hôi.

      Trong công viên có chỗ cho thuê xe đạp, Cúc Cầm Du muốn , Mặc Thiên Trần lo cậu biết té ngã, người chủ : “Cả nhà ba người chơi, có thể thuê chiếc xe đạp lớn, cả nhà cùng .”

      “Hay quá!” Cúc Cầm Du vui vẻ reo lên.

      “Em được?” Cúc Như Khanh có chút ngạc nhiên.

      “Đương nhiên.” Mặc Thiên Trần leo lên chỗ ngồi đầu tiên, “Như Khanh, ôm Cầm Du ngồi giữa, ngồi sau đỡ Cầm Du.”

      đường ở công viên, rất đông người, Mặc Thiên Trần vui vẻ lên trước chạy, Cúc Như Khanh đưa tay nắm hông , mặc dù là lo cho Cúc Cầm Du, nhưng còn lo cho này hơn.
      thanhbinhmongmanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 206: Ngược : nhà đoàn viên (5)
      Edit:
      Beta: N.P

      Tay nắm chặt lại, Mặc Thiên Trần cảm thấy có luồng khí nóng trực tiếp phả vào , môi bất giác khẽ cong lên tươi cười đạp về phía trước, có đôi tay này hộ tống, có thể to gan hơn rồi. Mặc Thiên Trần đầu đầy mồ hôi, dừng lại trước quầy bán đồ ăn vặt mua nước uống tiện thể nghỉ ngơi.

      “Chơi vui ?” Cúc Như Khanh đưa cho và con trai mỗi người chai nước.

      “Chơi vui lắm.” Hai mẹ con trăm miệng lời.

      Mặc Thiên Trần lấy khăn lông ra, lau mồ hôi mặt Cúc Cầm Du, “Có mệt ?”

      biết.” Khuôn mặt nhắn của Cúc Cầm Du chơi đến đỏ ửng lên.

      Mặc Thiên Trần cũng vui vẻ, “Chúng ta ra cỏ ngồi nghỉ ngơi tí.”

      Cúc Cầm Du chịu ngồi, cậu chạy chơi đá cầu với mấy cậu bé khác, Mặc Thiên Trần ngồi bên cạnh Cúc Như Khanh, hai người cùng nhìn con chơi rất vui vẻ.

      “Ngày mai muốn đưa con chơi ?” tay vòng lên hông .

      Mặc Thiên Trần nhìn , “Tuần trước em và Bảo Bảo đến nông trường bắt sâu cho chim ăn, thấy nó rất thích thiên nhiên, nếu có thể đưa nó ra ngoài dã ngoại hay quá.” xong, than tiếng, “Nhưng em biết Dương quản gia có cho em đưa Bảo Bảo chơi ?”

      “Giao cho .” nhìn đảm bảo.

      “Được!” tươi cười.

      Sáng chủ nhật, Mặc Thiên Trần vui vẻ rời giường, Cúc Như Khanh cùng đến biệt thự.

      Bọn họ vừa đến, thấy Trần Ích và Cúc Hoài Cẩn cũng vừa đến.

      “Bảo Bảo, hôm nay chúng ta chơi!” Mặc Thiên Trần trước.

      “Mẹ, chúng ta dã ngoại.” Cúc Hoài Cẩn vô cùng vui vẻ.

      Mặc Thiên Trần ôm , : “Bây giờ chúng ta .”

      Cúc Như Khanh xuống xe, thấy Mặc Thiên Trần ôm con về phía , dự mưu với Cúc Hoài Cẩn từ trước, nên lần này gặp nhau phải giả vờ như có quan hệ gì.

      “Như khanh, Bảo Bảo muốn dã ngoại.” Mặc Thiên Trần cười .

      Cúc Hoài Cẩn vẫy tay với Cúc Như Khanh, “Chú Cúc, chú theo ?”

      “Được!”Cúc Như Khanh vươn tay ôm bé.

      Mặc Thiên Trần thấy bọn họ quen biết, vội giọng hỏi Cúc Như Khanh, “ cùng sao?”

      yên tâm để hai mỹ nữ lớn dã ngoại, rủi bị dã thú kéo làm sao?” nửa đùa nửa .

      Mặc Thiên Trần nhận lấy Cúc Hoài Cẩn từ tay , đoàn người lên xe, Cúc Hoài Cẩn nằm trong lòng giọng : “Mẹ, có chú Cúc dã ngoại với chúng ta, chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều việc! Dù sao cũng có cha theo, có chú Cúc theo lao động là được.”

      “Hả…” Mặc Thiên Trần nhất thời á khẩu trả lời được, đường đường là chủ tịch Cúc thị lại lưu lạc đến đây làm lao động cho mẹ con .

      Đến khu dã ngoại, Cúc Như Khanh ra suối bắt cá, Mặc Thiên Trần và Cúc Hoài Cẩn đào rau dại, tìm hồi, kết quả rau dại bọn họ đào về, bị Cúc Như Khanh vứt mất nửa.

      “Chú Cúc, vì sao vậy?” Cúc Hoài Cẩn hiểu.

      “Những cái này có độc, thể ăn được.” Cúc Như Khanh từng được huấn luyện năng lực sinh tồn trong thiên nhiên, đương nhiên biết những thứ, ngồi chỉ cho đứa bé cách phân biệt.

      “May mà có ở đây, bọn em cũng hiểu được!” Mặc Thiên Trần cũng say sưa nghe .

      Cả nhà họ vừa vừa nhóm lửa nấu ăn, bao lâu sau nồi canh cá thơm ngon dọn ra, bọn họ vui vẻ hưởng thụ bữa ăn, Cúc Hoài Cẩn cũng ăn nhiều hơn bình thường.

      Mặt trời vừa xuống núi Cúc Như Khanh ra xe lấy nước, Mặc Thiên Trần ôm Cúc Hoài Cẩn tựa vào cây to hưởng thụ thời gian ấm áp.

      Cúc Hoài Cẩn hỏi: “Mẹ, mẹ thích chú Cúc ?”

      “Thích.” Mặc Thiên Trần gật đầu.

      Cúc Hoài Cẩn nâng má, “Nếu cha theo đuổi mẹ lần nữa, mẹ có thể chung sống với cha ?”

      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, “Chú Cúc đối với Bảo Bảo rất tốt mà, cho Bảo Bảo biết nhiều kiến thức như vậy, còn nấu cơm ngoài trời với Bảo Bảo, Bảo Bảo chấp nhận chú Cúc sao?”

      “Chú Cúc mặc dù rất tốt, nhưng con lại cảm giác thiếu cái gì đó!” Cúc Hoài Cẩn nhìn con chim bay cây.

      Mặc Thiên Trần tự nhiên biết nó gì, “Chú Cúc dù phải ruột thịt với Bảo Bảo, nhưng mẹ nghĩ, chú Cúc và Bảo Bảo cũng giống như ruột thị, hơn nữa mẹ thích chú Cúc, dĩ nhiên thể chung sống với cha Bảo Bảo.”

      Cúc Hoài Cẩn chỗ hiểu chỗ gật đầu, sau đó cao giọng, “Chú Cúc, chú nghe chưa? Mẹ thích chú nha…”

      “Được rồi đừng gọi nữa.” Mặc Thiên Trần vội vàng ngăn cản.

      “Nhưng chú Cúc đứng phía sau rồi kìa.” Cúc Hoài Cẩn nháy mắt vô tội.

      “Em…” Mặc Thiên Trần vừa quay đầu, liền thấy Cúc Như Khanh ở sau lưng, căn bản biết người đàn ông này tới lúc nào, chút cũng nghe được tiếng bước chân, nhưng cái gì cũng nghe hết rồi…

      Cúc Như Khanh đứng dưới ánh mặt trời, thân thể cao to phản chiếu thành cái bóng rất dài, khóe môi biểu tình rất vui vẻ, mặc dù trước mặt chính miệng thích bao giờ, nhưng vẫn luôn nghe con nhắc đến .

      Mặc Thiên Trần mặt đỏ lên, đường chân trời phản chiếu hình ảnh quay đầu lại, Cúc Như Khanh bước tới, ngồi bên cạnh , ôm hai mẹ con vào ngực, cùng thưởng thức mặt trời lặn.

      Mặc Thiên Trần tựa vào lồng ngực Cúc Như Khanh, Cúc Hoài Cẩn chơi mệt rất nhanh ngủ thiếp trong ngực Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần vừa nhìn, nhịn được cười.

      Cúc Như Khanh cúi đầu hôn môi , Mặc Thiên Trần thận trọng hôn trả, dư mặt trời lặn chiếu vào mặt ba người, rất thanh khiết, dù giờ khắc này được mong đợi rất lâu rồi, nhưng lúc đến, cảm giác hạnh phúc và vui vẻ này vẫn thể hình dung bằng từ ngữ được.

      Hôn, ngọt ngào và hạnh phúc... Mặc Thiên Trần gò má vì vậy đỏ ửng lên, Cúc Như Khanh tay ôm Cúc Hoài Cẩn, tay kia phủ lên gương mặt , bờ môi vẫn dính vào nhau thân mật, hai mắt ngày càng nhu tình, trong ngực bây giờ chính là hai người con quan trọng nhất đời .

      Mặc Thiên Trần cách khuôn mặt chỉ hơn tấc, bị nhìn cách nhu tình hiếm có, cả người đến nổi muốn bay.

      Chợt đứa bé trong bụng vừa động, Mặc Thiên Trần ngưng mắt cười, tách khỏi Cúc Như Khanh, tựa đầu vào cổ người đàn ông, trong lòng hạnh phúc, có thể cùng con mình, và ngừoi đàn ông mình thích gần nhau như bây giờ, là hình ảnh đẹp nhất cuộc đời này.

      “Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn.” nhàng cảm thán, khi trời tối, con bị đưa .

      Cúc Như Khanh thấy vậy, cúi đầu hôn môi , “Vào xuân chúng ta cùng nghỉ phép du lịch.”

      “Chúng ta? Em, và Bảo Bảo?” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt.

      “Ừ.” gật đầu, “Còn thiếu người nữa.”

      “Cầm Du?” Mặc Thiên Trần cười, nếu đó là , vậy quá tốt rồi!

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 207: Ngược : nhà đoàn viên (6)
      Edit:
      Beta: N.P

      Lưu ý: Chap này beta tự sắp xếp do bị lộn xộn, chắc là giống bản gốc 100%.

      Cúc Như Khanh nhàng cười, “Có muốn Cầm Du cùng ?”

      “Dĩ nhiên muốn rồi! Lễ mừng năm mới vốn dĩ là thời khắc người nhà đoàn tụ mà, sao chúng ta có thể du lịch, để Cầm Du ở nhà được?” Mặc Thiên Trần lập tức trả lời.

      “Quyết định vậy , tuần sau là kỳ nghỉ xuân chúng ta nghỉ phép cùng du lịch với con trai và con .” Cúc Như Khanh lên kế hoạch du lịch mùa xuân.

      “Được, được!” Mặc Thiên Trần khỏi trông đợi mùa xuân đến.

      Màn đêm buông xuống, Cúc Như Khanh ôm tiểu công chúa ngủ say lên xe, Mặc Thiên Trần bước theo , chợt thấy có mấy vì sao đỉnh đầu lóe lên, chiếu sáng đường về nhà.

      Sau khi xuống núi, Trần Ích lái xe đến, Dương Mi ôm Cúc Hoài Cẩn ngủ, lên xe rời .

      Mặc Thiên Trần theo Cúc Như Khanh trở về Aegean Sea, “Như Khanh, về phòng tắm , em xem Cầm Du.”

      Hôm nay chỉ chú ý đến con , ở cạnh Cầm Du, vừa về đến nhà, trước hết phải xem tình hình cậu nhóc thế nào.

      Trước tuần lễ mùa xuân, các nhân viên phần lớn đều mong đến kỉ nghỉ dài hạn, để đoàn tụ với người nhà, sau đó dẫn theo con cái chơi, tâm trạng bay lên trời, công việc cũng ít dần. Năm nay Mặc Thiên Trần cũng ngoại lệ, cũng từng thời từng khắc mong đến kỳ nghỉ xuân dài hạn, để được chơi với bọn trẻ.

      Triển Thanh Thanh bước vào phòng làm việc, “Đại tiểu thư, em có tin tốt và tin xấu, chị muốn nghe tin nào trước?”

      “Em muốn cái nào .” Mặc Thiên Trần quyết định, cho dù tin tức xấu thế nào cũng thể ảnh hưởng đến tâm tình lúc này của .

      Triển Thanh Thanh : “Được, em , tin tốt là tòa án nhận định Chu Truyền Hảo có tham dự rửa tiền, tuyên án phạt sớm. Tin xâu chính là Chu Truyền Hảo mực khẳng định Ám Dạ Cúc thị cũng tham gia rửa tiền…”

      “Cái gì?” Mặc Thiên Trần nhảy lên.

      phải chị quan tâm sao?” Triển Thanh Thanh nghiêng đầu.

      Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, “Chu Truyền Hảo tự mình phạm pháp, còn muốn kéo theo Như Khanh, sao chị có quan tâm?” đoạt lấy tờ báo sáng từ tay Triển Thanh Thanh, nhìn sơ qua, phẫn uất : “Chu gia quả nhiên chẳng ai tốt!”

      Triển Thanh Thanh quan sát sắc mặt của , “ vui sao?”

      “Đừng nữa, Như Khanh quyết định mùa xuân này cả nhà du lịch, lần này chừng bị nhỡ.” Mặc Thiên Trần buồn bực .

      Triển Thanh Thanh than tiếng, “Nhìn mắt là thấy muốn lập tức biến sang năm mới rồi, ghét . Đúng rồi, vừa còn thấy chị hớn hở như vậy, có thể cho em tí niềm vui ?”

      !” Mặc Thiên Trần quát lên.

      “Cả nhà du lịch phải ? Em theo được ?” Triển Thanh Thanh cười : “Em có thể làm bảo mẫu miễn phí cho cả nhà chị, còn chị cho em du lịch miễn phí.”

      “Bớt tính toán lại !” Mặc Thiên Trần ảo não phất phất tay, ý bảo Triển Thanh Thanh ra ngoài, trong lòng bây giờ rất rối loạn.

      lát sau, Mặc Thiên Trần gọi cho Cúc Như Khanh, nhưng di động cứ báo tắt máy, Mặc Thiên Trần đành phải gọi vào số của công ty Cúc thị.

      “Xin chào, xin hỏi ngài tìm ai?” Thanh ngọt ngào của nhân viên đại sảnh truyền đến.

      “Xin chào, tôi muốn tìm tổng tài Như Khanh.” Mặc Thiên Trần lập tức đáp.

      “Tổng tài họp, xin hỏi là…”

      “Tôi là Cúc phu nhân Mặc Thiên Trần.” Mặc Thiên Trần tự xưng danh.

      “Vâng, phu nhân vui lòng chờ, lập tức kết nối đến phòng tổng tài.” Nhân viên .

      Cúc Như Khanh họp hội nghị cuối năm, nâng iPAD lên thấy số điện thoại của Mặc Thiên Trần, làm mà vẫn tranh thủ gọi, hẳn là quan trọng hơn chuyện họp, tuyên bố: “Nghỉ giải lao 5 phút.”

      Mọi người khẽ giật mình, hiểu, bọn họ trước giờ lúc họp chưa từng có nghỉ giải lao, toàn thể nhân viên dự hội nghị cứ nghĩ là mình nghe lầm, ai dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn Cúc Như Khanh bước ra khỏi phòng họp.

      Khang Hạo nhìn mọi người, “Nghỉ giải lao 5 phút.”

      Tinh thần mọi người lúc này mới hồi phục, thở hơi dài.

      Cúc Như Khanh trở lại phòng làm việc, bắt điện thoại của Mặc Thiên Trần, “Trần…”

      “Như Khanh, tình hình bây giờ ra sao? vẫn ổn chứ?” Mặc Thiên Trần nóng nảy hỏi .

      “Đừng lo.” Cúc Như Khanh an ủi .

      Mặc Thiên Trần cầm điện thoại, tĩnh tâm lắng nghe, “ họp, vậy em quấy rầy nữa, tối gặp lại.”

      “Được! Tối gặp lại.” Cúc Như Khanh cúp điện thoại, đốt điếu thuốc.

      Sau khi kết thúc hội nghị cuối năm, gọi Nghiêm Tiểu Huệ về công ty.

      “Tổng tài, tôi về rồi.” Nghiêm Tiểu Huệ gõ cửa phòng làm việc, ngồi đối diện với , “Tôi tìm hiểu xong công ty vận chuyển Phí thị.”

      “Rất tốt.” Cúc Như Khanh .

      Nghiêm Tiểu Huệ lập tức : “Tôi tìm hiểu, lần này tuy Chu Truyền Hảo mực Cúc thị có tham gia rửa tiền, nhưng có thể người đứng đằng sau giật dây là Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều.”

      tiếp tục điều tra, có tin gì mới, lập tức báo cho tôi.” Cúc Như Khanh .

      “Vâng! Tổng tài.” Nghiêm Tiểu Huệ ra.

      Sau khi tan việc, Cúc Như Khanh đón Cúc Hoài Cẩn.

      “Ba, mẹ thích ba nha, chúng ta còn phải tiếp tục gạt mẹ nữa sao?” Cúc Hoài Cẩn hưởng thụ vui sướng.

      “Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải cố gắng nhiều!” Cúc Như Khanh lái xe.

      Cúc Hoài Cẩn suy nghĩ, “Cũng đúng, mẹ thích chú Cúc, chứ chưa thích ba.”

      Hai người cười , trở về Aegean Sea, lúc Cúc Như Khanh ôm Cúc Hoài Cẩn xuất Mặc Thiên Trần vừa ra khỏi phòng Cúc Cầm Du, thấy Đào quản gia triệu tập mọi người, cũng xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng đó, vui mừng đến suýt chút nữa rơi lệ.

      Mặc Thiên Trần sải bước về phía con , Cúc Hoài Cẩn từ trong ngực Cúc Như Khanh trượt xuống, “Chú Cúc, mẹ ra rồi!”

      Cúc Hoài Cẩn thấy Mặc Thiên Trần ngoài cửa che mặt vui mừng đến khóc, “Mẹ!”

      Cúc Như Khanh : “Sau này Hoài Cẩn là đại tiểu thư, mọi người phải tôn kính, mến Hoài Cẩn giống như mến Cầm Du.”

      Quản gia Đào Trung Ngọc dẫn mọi người cùng : “Hoan nghênh đại tiểu thư, chúc đại tiểu thư học giỏi! Kết quả học tập ngày càng tốt!”

      “Chào mọi người! Rất hân hạnh được biết mọi người, tôi tên Hoài Cẩn, từ nay về sau là thành viên của gia đình này, ngày mai vừa lúc là giao thừa, tôi chúc mọi người hạnh phúc, vui vẻ, an khang, thịnh vượng!” Cúc Hoài Cẩn lời tuyệt luống cuống, ngược lại còn toát ra phong thái quý phái.

      Ôm con vào ngực, Mặc Thiên Trần vui vẻ rơi lệ, Cúc Như Khanh ôm cùng lên lầu, Đào Trung Ngọc sắp xếp phòng riêng cho Cúc Hoài Cẩn.

      “Sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường, du lịch đón giao thừa.” Cúc Như Khanh với Mặc Thiên Trần.
      mongmanh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 208: Ngược : nhà đoàn viên (7)
      Edit:
      Beta: N.P

      “Được!” Mặc Thiên Trần vui vẻ ôm cổ , tiếng chuông hạnh phúc sắp gióng lên, được đoàn viên với con rồi.

      Sáng ngày giao thừa, Trần Ích đưa cả nhà Cúc Như Khanh ra sân bay.

      phi cơ, Cúc Cầm Du tò mò nhìn Cúc Hoài Cẩn, sau đó nhìn Mặc Thiên Trần, “Mẹ, trong đêm mẹ sinh được em hả?”

      Lời này chọc Mặc Thiên Trần cười, nếu có thể trong đêm sinh được đứa con lớn như vậy, đúng là… quá ngạc nhiên rồi.

      Cúc Hoài Cẩn cười ngọt ngào, “Ai với cậu, tôi là em của cậu chứ?”

      Cái gọi là ‘thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân’, Cúc Cầm Du đối với vẻ mặt ngọt ngào nhưng cực độ xảo trá của Cúc Hoài Cẩn, đúng là tức đến được.

      Mặc Thiên Trần sợ hai đứa cãi nhau, vội vàng , “ ra cả hai đứa đều là lớn lên bình thường mà, vì ra đời cùng ngày…” xong nhìn sang Cúc Như Khanh, “Bảo Bảo và Cầm Du ra đời cùng ngày quốc tế lao động.”

      Cúc Như Khanh là người duy nhất biết toàn bộ , chỉ hơi cười chứ gì, để mặc cho Mặc Thiên Trần chơi đùa với bọn trẻ.

      “Vậy tôi cũng là chị…” Cúc Hoài Cẩn dương dương tự đắc.

      “Tại sao?” Mặc Thiên Trần hiểu.

      Cúc Hoài Cẩn : “Cái này mẹ hiểu rồi, Đào quản gia gọi con là đại tiểu thư, gọi cậu ấy là tiểu thiếu gia, con là đại, cậu ấy là tiểu, phải rất ràng rồi sao?”

      Đây ràng là ngụy biện, vậy mà Cúc Hoài Cẩn vẫn biết cách chiếm thế thượng phong, thời điểm chuyện, còn dùng bộ dáng nũng nịu con nít, luôn khiến người ta thích. Ngay cả Cúc Cầm Du cũng thế, bất kể là chị hay em, cậu cũng muốn thương .

      Cúc Như Khanh cũng thu hồi ánh mắt người Cúc Hoài Cẩn, vui vẻ nhìn về phía Mặc Thiên Trần cười, dùng ánh mắt trao đổi với , con như vậy, đứa con trai nào thích? trừng mắt lại , ý bảo đủ mềm mại à?

      Cúc Hoài Cẩn mặc dù ngụy biện, nhưng vẫn biết cách giữ mặt mũi cho Cúc Cầm Du, cười : “Mẹ tôi với cậu là sinh đôi, tôi cũng muốn so đo danh phận chị em, cậu gọi tôi Hoài Cẩn, tôi gọi cậu Cầm Du, thế nào?”

      Xưng hô bằng tên như vậy là ngang hàng rồi! Cúc Hoài Cẩn phải ngụy biện lại để làm Cúc Cầm Du hài lòng.

      Cúc Như Khanh đưa tay vén những sợi tóc con trán Mặc Thiên Trần “Con đáng hơn em rồi!”

      Mặc Thiên Trần nhất thời nổi đóa, nhưng rồi lại nũng nịu tựa vào vai , lát sau, : “Như Khanh, em có cảm giác như mình nằm mơ.”

      “Em để nhéo cái biết ngay có phải nằm mơ .” trêu .

      chính là muốn! Mặc dù bọn họ ngồi ở ghé hạng nhất, nhưng xung quanh vẫn có khách khác, cọ vào gò má , “ tự nhéo vào đùi xem, nếu đau đây chính là .”

      “A, tại sao nhéo em?” Cúc Như Khanh có chút hăng hái nhìn .

      Mặc Thiên Trần giọng, “Nếu nhéo em để lại dấu vết, thích nhìn, huống gì nỡ nhéo em sao?”

      Phải rồi! nỡ nào lại nhéo ! Cúc Như Khanh nhìn , vui vẻ dùng tóc phe phẩy lên cổ .

      Tối đó, cả gia đình đến khu danh lam thắng cảnh Cửu Trại Câu, nhìn từ khách sạn có thể thấy được màu trắng của bão tuyết, Cúc Hoài Cẩn quen với khí hậu lạnh bên nên cảm thấy phấn chấn, Mặc Thiên Trần chân từng bị thương do thời tiết lạnh, may mà lò sưởi trong khách sạn đủ ấm, mới thấy đến nỗi nào, Cúc Cầm Du ngồi luyện công chống lạnh, Cúc Như Khanh lo thu xếp trong ngoài.

      Phục vụ của khách sạn mang thức ăn vào phòng, có chuẩn bị rượu đỏ, cocacola cho hai đứa bé, cả nhà cùng tận hưởng đêm ba mươi.

      Thức ăn là những món ăn đặc sản cao cấp nhất, tuyết ngoài trời vẫn chưa tan như hòa cùng tiếng pháo liên tiếp, khắp nơi đắm chìm trong hạnh phúc, vui mừng.

      Cúc Như Khanh rót hai ly rượu đỏ, coca cho hai đứa bé, mọi người cùng nâng ly, chúc mừng thời khắc tốt đẹp.

      Đây vốn dĩ chỉ là hình thức, nhưng nếu có thêm tình rất chân , cho dù thế nào nữa, người nhà nhiều năm xa cách trong đêm đông đầy tuyết được đoàn viên, duyên phận rất kỳ diệu, giúp bọn họ được ở cạnh nhau, bao giờ chia lìa nữa, Cúc Như Khanh nhìn ngắm người phụ nữ và hai đứa con của mình.

      Mặc Thiên Trần kích động đến kiềm chế được, cầm ly rượu mà tay run rẩy, nguyện vọng lớn nhất kiếp này của là có thể được gặp con , mà trong giờ khắc truyền thống của dân tộc Trung Hoa này, có con bên cạnh, còn có người ở bên mà cứ cho là có chọn sai cũng bao giờ rời xa , và đứa con trai bé bỏng Cúc Cầm Du, lần đầu gặp nó muốn thương.

      Mặc Thiên Trần mỉm cười, “Kiếp này có gia đình, là hạnh phúc lớn nhất…”

      Cúc Hoài Cẩn cười ngọt ngào: “Mọi chuyện sau này phải nhờ vào mẹ…”

      Cúc Cầm Du len lén cười mờ ám, “Mẹ muốn cho chúng ta có thêm em! Vất vả cho ba rồi!”

      Cúc Như Khanh nhếch miệng mỉm cười, “Cạn ly!”

      “Ding Ding”, thanh ly rượu chạm vào nhau vang lên, kèm theo tiếng cười vui.

      Cúc Như Khanh nghĩ cần lời chúc phúc nữa, hành động của chính là lời chúc phúc lớn nhất.

      Mặc Thiên Trần uống rượu đỏ, kích động đến nước mắt rơi vào ly, đây còn là mơ, đây là rồi.

      Lúc tiếng chuông đếm ngược vang lên, cũng là lúc thanh vui mừng trong ngoài nhà nhà vang lên.

      Mặc Thiên Trần thắng được rượu, sớm mềm nhũn trong ngực Cúc Như Khanh, gương mặt hồng đến đỏ như rượu in vào trong mắt , hai đứa bé chơi đùa với tuyết, cực kỳ vui vẻ.

      “Trần, chúc mừng năm mới!” cúi đầu hôn .

      mỉm cười chạm vào bờ môi , “Năm mới vui vẻ! Như Khanh, ngày ngày vui vẻ!”

      Bầu trời ngập tràn pháo hoa, tiếng chuông mừng năm mới vang lên, có người kêu lên, “Xem kìa! Pháo hoa!”

      Tất cả mọi người nhìn lên, Mặc Thiên Trần cũng nhìn lên, chỉ thấy sau làn lửa khói thiêu đốt bầu trời, có dòng chữ lên.

      Có người đọc dòng chữ đó lên, “Trần, năm mới vui vẻ! Ngày ngày vui vẻ!”

      Mặc Thiên Trần lúc này nhận ra được, rúc vào ngực người đàn ông, cảm động đến rơi nước mắt, cần hỏi, cũng biết đây là chuẩn bị cho , người đàn ông này làm việc chưa bao giờ trước cho biết, chung quy cũng là ngạc nhiên lớn dành cho .

      “Như Khanh… Như Khanh…” nghẹn ngào gọi tên , ngày ngày vui vẻ, đời này có người đàn ông này bầu bạn, làm sao có thể vui!

      Giờ phút này được tất cả phụ nữ hâm mộ, đó là hạnh phúc mà mang lại cho .

      , cũng muốn trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới này, điều duy nhất có thể làm là thương .
      thanhbinhmongmanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :