1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 199: Ngược : Bị cầm tù (1)
      Edit:
      Beta: N.P



      Chủ nhật lại tới, Mặc Thiên Trần mong đợi được gặp3acon , nhưng kể từ hôm cãi nhau với Cúc Như Khanh, hề để ý đến nữa, biết, đoán được bỏ nữa, nên giam cầm , có điều biểu tốt lành gì với cả.

      Ngay cả buổi tối ở vịnh Aegean Sea, cũng ở trong thư phòng làm việc đến tận khuya, mình ngủ trước trong phòng, loáng thoáng có cảm giác nằm bên cạnh , nhưng chỉ được lúc, lại rời giường dạy Cúc Cầm Du luyện công.

      Cúc Như Khanh tức giận, Mặc Thiên Trần cũng tức giận, tức giận vì lòng hướng về phía , tức giận vì việc làm tàn nhẫn của , khó để người khác chấp nhận.

      Chỉ là, bất luận thế nào, cũng hề đuổi , cũng hề đề cập đến chuyện muốn , cần biết là vì , hay là vì chút quan hệ dính dấp trong đó, hai người đều chỉ như vậy qua ngày.

      Sáng thứ bảy, Mặc Thiên Trần cũng thấy bóng dáng của Cúc Như Khanh, ảo não rời giường rửa mặt rồi xuống lầu, thấy Cúc Cầm Du dùng điểm tâm.

      “Mẹ, chào buổi sáng?”

      “Cầm Du, chào buổi sáng!”

      vừa nhìn thấy đứa bé, liền ném hết hờn giận với Cúc Như Khanh ra sau ót, ngồi vào bàn cùng ăn sáng, hỏi quản gia Đào Trung Ngọc, “Đào quản gia, Cúc tiên sinh đâu?”

      “Cúc tiên sinh tới công ty, nghe công ty gấp gáp cho ra đời sản phẩm đồ chơi được thiết kế từ năm trước.” Đào Trung Ngọc bưng bữa sáng tới cho .

      “Cám ơn.” Mặc Thiên Trần bắt đầu dùng điểm tâm, vốn định hôm nay chuyện đàng hoàng với , nhưng xem ra có cơ hội rồi, tối nay nhất định phải chờ về mới được.

      Cúc Cầm Du đặt đũa xuống, “Mẹ, hôm nay ở trường có việc, mẹ có rảnh với3acon?”

      “Được chứ!” Mặc Thiên Trần vui vẻ .

      Ăn xong bữa sáng, hai mẹ3acon cùng tới trường học, khi Mặc Thiên Trần dắt bàn tay bé của Cúc Cầm Du vào trường học, trong lòng , cho dù là3acon của hay là Cúc Cầm Du, đều có tình cảm đặc biệt, nên mặc dù hôm nay gặp được3acon , nhưng có thể ở cùng Cầm Du ở cùng nhau, cũng cực kỳ vui vẻ.

      Hôm nay ở trường học tổ chức hội đàm dành cho các phụ huynh, phụ huynh đến dự đều dẫn theo3acon cái của mình, Cúc Như Khanh có biết chuyện này, nhưng lại tạo cơ hội cho Mặc Thiên Trần, hy vọng mọi chuyện dù thế nào cũng tiến triển theo chiều hướng tốt.

      Vì vừa trải qua kỳ nghỉ đông, tụi trẻ lâu gặp, giờ phút này được gặp lại ríu rít túm năm tụm ba, Mặc Thiên Trần đứng xa xa thấy Cúc Cầm Du rất có phong thái lãnh đạo, luôn chỉ đạo bọn nhóc như vị lãnh tụ, nhàng than, đây là phong thái của Cúc Như Khanh, sao mà giống người đàn ông đó đến thế cơ chứ?

      Lúc này, Nhâm Thần Vũ từ trong đám người bước tới, dẫn theo Đồng Tâm Nguyện đến tham gia hội đàm, vừa nhìn thấy Mặc Thiên Trần, sắc mặt lập tức lạnh lùng.

      Mặc Thiên Trần gì, kể từ chuyện của Đồng Tâm Ấn, khoảng cách giữa và Nhâm gia ngày càng lớn, thể trở về như trước kia nữa rồi.

      Lúc Đồng Tâm Nguyện chơi đùa, Nhâm Thần Vũ tranh thủ đến chỗ Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần chào hỏi, “Chị Vũ, chị cũng đến à.”

      “Đừng gọi tôi ngọt như vậy, chịu nổi đâu!” Nhâm Thần Vũ trở mặt .

      Mặc Thiên Trần hơi thả tròng mắt xuống, gì.

      Nhâm Thần Vũ thấy trầm mặc, tiếp: “Bây giờ hài lòng chưa, Tâm Ấn vì chuyện video bị khởi tố, Thần Phong cũng bị Thọ Tề mắng xối xả, nhà chúng ta bị hại thảm hết rồi.”

      “Về chuyện của Thần Phong, em biết em có lỗi với ấy. Còn về phần Đồng đại tiểu thư, ấy phát tán video là phạm pháp, phải chịu trách nhiệm pháp lý. ấy dùng đoạn video đó để hại em, em xem như nhắm mắt cho qua, nhưng làm hại Thiên Mộ Dương và tiểu minh tinh kia thân bại danh liệt, tiểu minh tinh lại còn tự sát, đó là việc làm sai.” Mặc Thiên Trần đau lòng .

      Nhâm Thần Vũ đẩy cái, “Nếu phải tại cứ quấn lấy Thần Phong, Tâm Ấn vì ghen tuông mà gây ra chuyện lớn như vậy.”

      “Sau này em thế nữa.” Mặc Thiên Trần lui về sau hai bước, còn mặt mũi nào gặp Nhâm Thần Phong nữa, nhất là sau khi Cúc Như Khanh làm ra chuyện như vậy.

      “Bà làm gì đẩy mẹ tôi hả?” Cậu bé ở đâu nhảy vào, chỉ mặt Nhâm Thần Vũ, rống to.

      Mặc Thiên Trần thấy Cúc Cầm Du chẳng biết từ lúc nào đứng trước mặt che chắn cho , y như người đàn ông bảo vệ , lôi kéo tay cậu, “Cầm Du, mẹ sao mà.”

      Nhâm Thần Vũ ngờ ở đâu nhảy ra thằng nhóc dám chỉa lỗ mũi về phía , cười lạnh, “Dù sao cũng phải mẹ ruột cậu, cậu che chở làm gì? ta lấy cha cậu, chính là nhờ mê hoặc cha cậu, nếu thành công, thành mẹ kế của cậu, khinh thường cho cậu ăn cơm, cậu cũng có giấc ngủ nào ngon, có quần áo mặc, thậm chí cả chỗ ăn ở…”

      “Câm miệng!” Cúc Cầm Du lớn tiếng hăm dọa , “Y như đàn bà, chỉ biết lắm lời! Bà còn dám thêm câu nào, tôi khiến bà cả đời được lời nào nữa!”

      Mặc Thiên Trần thấy đứa bé chuyện y hệt như Cúc Như Khanh, sợ hết hồn, quả nhiên là cha nào3acon nấy, lập tức kéo Cúc Cầm Du, “Cầm Du, đừng chấp nhất ấy nữa.”

      Nhâm Thần Vũ ngờ thằng nhóc cũng dám trừng mắt nhìn mình như vậy, bản thân tức cành hông mà có chỗ phát tiết, bây giờ có cơ hội, giơ tay muốn đánh Cúc Cầm Du, lại bị Mặc Thiên Trần phát , “bốp!” cái đánh trúng vai trái Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần đau đến la “á” tiếng, : “Chị Vũ, dừng tay!”

      Cúc Cầm Du muốn từ trong ngực nhảy ra bảo vệ , lại bị Mặc Thiên Trần ngăn lại, nhìn thấy mấy cú đánh tiếp theo lại rời vào lưng , mấy phụ huynh xung quanh thấy vậy bước đến kéo Nhâm Thần Vũ ra, Mặc Thiên Trần ôm Cúc Cầm Du lui ra khoảng cách an toàn, Cúc Cầm Du muốn xông lên đánh, nhưng Mặc Thiên Trần cho phép.

      “Cầm Du ngoan, chúng ta về nhà thôi!” ôm cậu.

      Nhâm Thần Vũ chống nạnh : “Các người thấy đó, đây là bà mẹ kế ức hiếp cậu bé này, tôi chỉ giúp nó thôi!”

      Đối với lời bàn tán của thiên hạ, Mặc Thiên Trần muốn giải thích, chỉ cố nén đau đớn lôi kéo tay Cúc Cầm Du.

      “Cái đồ vừa hung dữ vừa xạo này, nếu là mẹ kế ức hiếp tôi, dùng thân đỡ mấy cú đấm của bà cho tôi đâu.” Cúc Cầm Du giọng điệu tức đến nuốt trôi.

      Mọi người thấy đứa bé nghĩa chính từ nghiêm chỉ trích Nhâm Thần Vũ, nên quay sang chỉ trỏ Nhâm Thần Vũ, Mặc Thiên Trần muốn càng càng lớn chuyện, nên nhanh tay kéo Cúc Cầm Du ra khỏi trường.

      “Mẹ, mẹ còn đau ?” Cúc Cầm Du nhìn .

      Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Cú đấm của phụ nữ như hoa, đánh vào người làm sao bị thương được, ấy cũng có võ, chỉ là gãi ngứa thôi, Cầm Du đừng lo.”

      “3acon vốn chỉ muốn bảo vệ mẹ.” Cúc Cầm Du cau mày.

      “Cầm Du bây giờ chỉ mới sáu tuổi, vẫn là trẻ3acon, chờ Cầm Du trưởng thành, là có thể bảo vệ mẹ, còn bây giờ mẹ bảo vệ Cầm Du, đây mới chính là phương trình thương.” Mặc Thiên Trần an ủi cậu.

      Hai mẹ3acon trở về nhà, Cúc Cầm Du xem sách làm bài tập, Mặc Thiên Trần trở lại phòng đọc sách, chờ Cúc Như Khanh về.

      Xưởng đồ chơi Cúc thị.

      Cúc Như Khanh sáng sớm tới công ty, xử lý công việc, đến xế chiều, nhìn ra cửa kêu tiếng, “Mang vào đây ly café!”

      Xưởng sản xuất có tổ thư ký, phòng thiết kế sát vách, Nghiêm Tiểu Huệ nghe được, lập tức bưng ly café vào.

      “Tổng tài, café của ngài.”

      “Được! Cảm ơn.”

      Cúc Như Khanh ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn bản thiết kế, lần trước Khang Hạo điều tra về thân phận Nghiêm Tiểu Huệ, kết quả lại làm biết nên khóc hay nên cười, hóa ra là3acon của Nghiêm gia, Nghiêm gia lại rất trung thành, có gì để hoài nghi, Nghiêm Tiểu Huệ vào được công ty lại phải nhờ quan hệ mà dựa vào chính sức mình, nên đối với cũng có chút hy vọng.

      gọi chú Nghiêm cùng vào đây, chúng ta cùng thảo luận về bản thiết kế mới.” Cúc Như Khanh ngẩng đầu, cầm ly café bàn lên uống.

      “Dạ! Tổng tài.” Nghiêm Tiểu Huệ ra ngoài.

      Cúc Như Khanh vẫn còn nhớ, năm 15 tuổi, tiếp nhận công ty từng nhìn thấy này, khi đó còn chưa đầy 10 tuổi, nháy mắt đình đình ngọc lập lại còn tài hoa hơn người rồi.

      *Đình đình ngọc lập: dáng đứng như ngọc, tả dáng người đẹp.

      Nghiêm Tiểu Huệ tới xưởng gặp được Nghiêm Tu, “Xưởng trưởng, tổng tài bảo ông lên phòng cùng thảo luận về bản thiết kế mới.”

      Nghiêm Tu vừa nhìn thấy , “ dương quái khí!”

      * dương quái khí: ý lời lẽ, cử chỉ kỳ lạ, quái đản, hoặc chân thành.

      Hai người cùng ra từ xưởng, Nghiêm Tiểu Huệ : “Bây giờ là giờ làm việc, quan hệ chúng ta là cấp và cấp dưới, trước mặt tổng tài đừng để lộ bí mật.”

      “Được! Biết rồi.” Nghiêm Tu xong, gõ cửa phòng tổng tài.

      Cúc Như Khanh ý bảo bọn họ ngồi xuống, “Các thiết kế của Nghiêm tiểu thư rất được hoan nghênh thị trường, đợi sản xuất xong đợt sản phẩm này, chúng ta cho tiến hành sản xuất đợt sản phẩm mùa xuân, bây giờ có hai phong cách để chọn, là thiết kế theo phong cách thuần Trung của chú Nghiêm, hai là phong cách kết hợp Trung – Tây của Nghiêm tiểu thư. Chúng ta có thời gian để sản xuất cả hai cùng lúc, vì vậy tôi chỉ có thể chọn đề xuất thôi.”

      Nghiêm Tu lập tức : “Cuối năm nào chúng ta cũng sản xuất sản phẩm mang phong cách thuần Trung, tôi nghĩ là năm nay cũng ngoại lệ, phải để khách hàng nhớ đến tinh hoa của chúng ta, thể để đồ chơi ngoại chiếm thế thượng phong.”

      Nghiêm Tiểu Huệ lập tức phản đối: “Tôi vẫn giữ ý kiến về phong cách kết hợp Trung – Tây, tôi xem báo cáo điều tra thị trường, đồ chơi thuần Trung đạt được chỉ tiêu đều ra, vẫn còn tồn kho rất nhiều, còn những sản phẩm mang phong cách mới khi đẩy ra thị trường, các nơi đều cung đủ cầu, tuy phong cách thừa kế tinh hoa lâu đời rất hay, nhưng nếu kết hợp giữa tinh hoa và cách tân, tôi vẫn cảm thấy hay hơn.”

      Cúc Như Khanh thấy hai cha3acon phương diện làm việc hề nhượng bộ nhau, : “Tôi quyết định, cho sản xuất sản phẩm thiết kế thuần Trung, sau đó cho công nhân nghỉ, cuối năm phát thưởng, cho họ về chung vui với người thân.”

      “Vâng! Tổng tài.” Nghiêm Tu và Nghiêm Tiểu Huệ đứng lên.

      “Chú Nghiêm, chú trước .” Cúc Như Khanh giữ lại Nghiêm Tiểu Huệ, nhìn , “ hỏi tôi vì sao lại quyết định như vậy à?”

      Nghiêm Tiểu Huệ : “Tôi cảm thấy, tổng tài phải vì muốn an ủi trưởng xưởng mà làm vậy, tôi tin tổng tài quyết định như vậy là có nguyên nhân khác.”

      Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, nếu Mặc Thiên Trần cũng tin tưởng như vậy, hai người tiết kiệm được khối thời gian đường vòng bấy lâu, định hình tinh thần, nghiêm mặt : “Đúng là tôi có chuyện quan trọng khác muốn giao cho .”

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 200: Ngược : Bị cầm tù (2)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P



      Nghiêm Tiểu Huệ ngồi xuống, bình tĩnh nghe Cúc Như Khanh giao phó công việc, lần đầu tiên được ngồi gần người đàn ông này như vậy, có thể ngắm nhìn , đối với Nghiêm Tiểu Huệ, đây chính là niềm vui lớn bằng trời, kể từ năm 9 tuổi gặp được , khắc sâu trong lòng mình. Mười lăm năm sau, ai cũng trưởng thành, nhân vật lớn, chỉ mong muốn được là trong những trợ thủ đắc lực bên cạnh .

      Cúc Như Khanh nhìn , “Công ty Phí thị hợp tác với Cúc thị để khai thác hạng mục đồ chơi mới, tôi vốn muốn phái chú Nghiêm , nhưng xưởng sản xuất lại thể thiếu chú Nghiêm được, bây giờ tôi chính thức bổ nhiệm làm người đại diện cho Cúc thị, hợp tác với Phí thị, trực tiếp nghe lệnh của tôi, đồng thời báo cáo công việc trực tiếp với tôi, phải tiết lộ bất kỳ điều gì liên quan đến phương án hợp tác cho bất kỳ ai.”

      “Vâng! Tổng tài.” Nghiêm Tiểu Huệ lập tức đồng ý.

      “Ở phòng làm việc của tôi có tài liệu liên quan đến việc hợp tác với Phí thị, thứ hai sau khi Khang Hạo về đưa cho . Hôm nay thứ bảy có thể tan việc sớm!” Cúc Như Khanh lời ít ý nhiều.

      Nghiêm Tiểu Huệ đứng lên, “Vâng! Tổng tài.”

      Sau khi Nghiêm Tiểu Huệ ra ngoài, Cúc Như Khanh đốt điếu thuốc, đối với Phí thị bước đầu thành công, vì vậy cần Nghiêm Tu tham dự, Nghiêm Tu mà nhìn thấy Chu Tiểu Kiều nhất định xung đột, còn Nghiêm Tiểu Huệ lại bốc đồng, còn trẻ, chính là kiểu người ‘nghé3acon sợ cọp’, để đối phó với Chu Tiểu Kiều, là lựa chọn thích hợp nhất.

      Làm xong công việc, Cúc Như Khanh lái xe trở lại nhà, phố phường lên đèn.

      “Cúc tiên sinh, chuẩn bị dùng cơm tối!” Quản gia Đào Trung Ngọc nhận lấy áo khoác tay .

      Cúc Như Khanh ra ngoài rửa tay, Mặc Thiên Trần và Cúc Cầm Du xuống lầu, kể từ vụ gây gổ mấy ngày trước, đây là lần đầu tiên gặp lại.

      gương mặt lạnh lùng gì, Mặc Thiên Trần chỉ mong cái, sau đó cũng mở ra tầm mắt.

      “Ba, ba về rồi!” Cúc Cầm Du tới, ngẩng đầu lên nhìn .

      “Hôm nay tham gia hoạt động ở trường thế nào?” Cúc Như Khanh đối đãi3acon trai cưng chiều như với3acon , đối với3acon trai luôn luôn nghiêm nghị.

      Cúc Cầm Du theo ngồi vào bàn ăn, Cúc Cầm Du ngồi ở giữa Mặc Thiên Trần và Cúc Như KhanH, “Hôm nay lên trường gặp phải bà ba hoa, bà…”

      Mặc Thiên Trần lập tức cắt đứt lời , “ ấy tâm tình tốt lung tung mấy câu, Cầm Du và bọn chơi rất vui vẻ, giáo biểu dương thành tích của Cầm Du, hy vọng Cầm Du tiếp tục phát huy.”

      Cúc Như Khanh tầm mắt lạnh lùng bắn về phía Mặc Thiên Trần, “ từng , khi dạy dỗ Cầm Du , em đừng nhúng tay vào.”

      “Em… xin lỗi!” Mặc Thiên Trần cụp mắt, giọng .

      Cúc Như Khanh thu hồi tầm mắt, nhìn về3acon trai, “ tiếp!”

      Cúc Cầm Du tiếp: “Bà ba hoa kia là mẹ của Đồng Tâm Nguyện, bà ta đầu tiên là đẩy mẹ, rồi xúi giục3acon, xấu mẹ, còn đánh3acon nữa, mẹ dùng thân che chắn mấy quả đấm của bà ta cho3acon, bà đó còn chuyện lừa gạt người chung quanh.”

      Cúc Như Khanh nghe xong tay nắm chiếc đũa căng thẳng, hôm nay Nhâm Thần Vũ cũng tham gia hoạt động ở trường, Mặc Thiên Trần nhất định là vì muốn xin lỗi Thần Phong, nên Nhâm Thần Vũ có đánh chửi tuyệt đối đánh trả, ngăn cản Cúc Cầm Du ra chân tướng, chẳng qua là muốn làm lớn chuyện, chỉ tiếc lùi bước cũng ngăn được người khác biết hết trời cao biển rộng.

      “Như khanh, em sao…” Mặc Thiên Trần vội vàng giải thích, lo Cúc Như Khanh biết chuyện trả thù Nhâm gia và Đồng gia, đã làm mọi chuyện thể cứu vãn được rồi.

      Cúc Như Khanh lãnh khốc : “ hỏi em rồi sao?”

      Mặc Thiên Trần nhìn , trong nháy mắt nước mắt trào ra, quan tâm ? để ý ? Hơn nữa còn ở trước mặt trẻ3acon, hóa ra nhượng bộ, lại lấy được kết quả là gương mặt lãnh khốc của .

      vốn muốn khóc, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của , liền nhịn được, biết tại sao, tim rất đau biết thể rời bỏ nhưng cũng đành lòng bỏ.

      cho phép khóc, ăn cơm!” Cúc Như Khanh cũng an ủi , chỉ ra lệnh.

      Mặc Thiên Trần dám nghe theo, cúi đầu bắt đầu lùa cơm vào miệng, nhưng chút khẩu vị cũng có, nước mắt lẫn vào cơm tẻ từng hạt từng hạt tiến vào trong miệng của .

      bàn ăn khí cực độ căng thẳng, Cúc Cầm Du thấy tâm trạng ba mẹ như vậy, cũng dám mở miệng, chỉ ngoan ngoãn ăn cơm. Cúc Như Khanh ăn vào miệng cũng chỉ thấy khô khốc, khó nuốt.

      Rất nhanh, Mặc Thiên Trần gặp miếng thức ăn nào, ăn xong chén cơm, rời khỏi bàn, lên lầu khóc.

      Sau khi , Cúc Như Khanh cũng bỏ đũa, xoay người .

      lát sau, thím Lục ra, đến bên người Cúc Cầm Du, “Thiếu gia, cháu ăn thêm một chút ! Sau đó chúng ta về phòng làm bài tập.”

      “Thím Lục,3acon ăn no rồi.” Cúc Cầm Du đặt đũa xuống.

      Thím Lục bất đắc dĩ, nhìn cậu bé chỉ ăn nửa chén cơm, bà đành dẫn Cúc Cầm Du về phòng, gia đinh bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, hầu như thức ăn bàn vẫn nguyên xi.

      Mặc Thiên Trần tự nhốt mình trong phòng ngủ, hôm nay bị Nhâm Thần Vũ đánh, ra là rất đau, Cúc Cầm Du là3acon nít hiểu được là bình thường, nhưng Cúc Như Khanh thèm an ủi chớ, còn lạnh nhạt châm chọc !

      cũng thèm xem xét là ai gây họa, chỉ biết sử dụng phương pháp tàn nhẫn để dạy3acon, cứ nghĩ Nhâm Thần Phong tốt, chỉ biết đến mình mình, tôn nghiêm người khác giẫm đạp dưới chân, chỉ biết nghĩ đến việc của mình hoàn thành ra sao thôi.

      Mặc Thiên Trần càng nghĩ càng tức, ôm gối lên tiếng khóc rống, nhưng bây giờ được, cần giam giữ, cũng tìm thấy lối ra của nhà tù vô hình xây dựng, chỉ cần câu , là có thể khống chế dễ dàng, xây dựng nhà tù vô cùng kiên cố, mãi mãi cho cơ hội trốn thoát.

      Cúc Như Khanh lái xe rời khỏi Aegean Sea, chỗ Cúc Hoài Cẩn , Dương Mi vừa thấy , “Tiên sinh, ăn xong cơm tối rồi sao?”

      Cúc Như Khanh gật đầu, liền thấy Cúc Hoài Cẩn như chú chim vui vẻ bay ra, “Ba, ba tới rồi…”

      Cúc Như Khanh khom lưng ôm tiểu công chúa vào lòng, tiểu công chúa vui vẻ lây cả khí vào , làm tự dưng cũng vui vẻ ấm áp.

      Cúc Hoài Cẩn vui sướng ôm lấy cổ của , “3acon rất nhớ ba a, năm ngày rồi ba đến thăm3acon, nhất định là ba tăng ca khuya lắm phải ?”

      “Bị tiểu công chúa đoán trúng rồi, ba còn biết gì đây?” Cúc Như Khanh vui vẻ cười.

      Cúc Hoài Cẩn cười khanh khách, “Ba ăn cơm với3acon nha?”

      “Sao trễ vậy còn chưa ăn cơm?” Cúc Như Khanh nhìn đồng hồ tường, tám giờ.

      Dương Mi sửng sốt: “Đại tiểu thư cứ lẩm bẩm tiên sinh đến, đại tiểu thư muốn ăn cơm với tiên sinh.”

      “Được, lập tức ăn cơm.” Cúc Như Khanh ở Aegean Sea ăn được gì, bây giờ vừa hay ăn cơm với3acon .

      Cúc Hoài Cẩn ngồi vào bàn, Dương Mi lập tức bảo người của phòng bếp bưng thức ăn tới, hai cha3acon vui vẻ ăn cơm tối, Cúc Hoài Cẩn mặc dù sống ở quốc, nhưng quen ăn đồ ăn Trung Quốc, dùng đũa rất khá, nhiệt tình gắp thức ăn cho Cúc Như Khanh.

      Ăn cơm xong, hai cha3acon ngồi sofa, Dương Mi rót ly trà cho Cúc Như Khanh rồi lui xuống.

      “Ba, ngày mai3acon muốn gặp mẹ.” Cúc Hoài Cẩn chui vào trong ngực .

      Cúc Như Khanh hơi ngẩn ra, nhưng lên tiếng, đây cũng chính là nguyên nhân Mặc Thiên Trần ở lại bên cạnh !

      Cúc Hoài Cẩn đầu tựa vào lồng ngực , “Ba, sao ba và mẹ ở chung?”

      “Đây là vấn đề lớn.” Cúc Như Khanh trả lời, “Thế giới của người lớn có lợi ích, có phân tranh, có ghét,3acon còn , chưa hiểu được. Nhưng cho dù ba mẹ có ở chung hay , ba mẹ đều thương tiểu công chúa của chúng ta.”

      cần biết ba mẹ có sống chung ,3acon cũng mãi mãi ba mẹ.” Cúc Hoài Cẩn hiểu được quy luật cuộc sống, nhưng hiểu được đạo lý này.

      Cúc Như Khanh vuốt đầu , rồi ôm lên lầu, “Hơn mười giờ rồi, tiểu công chúa buồn ngủ rồi.”

      “Ba ngủ với3acon được ?” Cúc Hoài Cẩn ôm chặt cổ .

      “Được!” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười.

      Phòng của tiểu công chúa rất xa hoa, y như thế giới khác, Cúc Như Khanh ngủ với giường nhỏ, người3acon có mùi thơm nhàn nhạt, tiểu công chúa rúc vào trong ngực .

      “Ba, tối nay ba đừng về bên mẹ mới được ?” Cúc Hoài Cẩn phô bày ích kỷ.

      Cúc Như Khanh thấy buồn cười, tiểu công chúa giữ lại, vì muốn mẹ mới chia sẻ tình thương của , nhưng nó lại ủng hộ mẹ ruột của nó, “Hoài Cẩn chưa gặp mẹ mới, thích rồi sao?”

      phải3acon thích hay , nếu ba thích ấy,3acon cũng chấp nhận ấy.” Cúc Hoài Cẩn mở đôi mắt to.

      Chấp nhận chỉ là hành động kiểu lý trí, còn thích hay là cảm giác xuất phát từ đáy lòng, Cúc Như Khanh sao lại hiểu ý định của3acon mình, hít thở sâu hơi, “Hoài Cẩn muốn ba mẹ tương thân tương ái, sống cùng nhau, phải ?”

      “Vâng.” mong đợi gật đầu.

      “Hoài Cẩn phải giữ bí mật với ba, chúng ta vì mục tiêu chung phấn đấu, được ?” Cúc Như Khanh bày kế cho3acon .

      “Móc tay móc tay, cho phép thay đổi a!” Cúc Hoài Cẩn vui vẻ vươn ngón tay út.

      Cúc Như Khanh móc ngón tay út với , “Bây giờ có thể ngủ chưa?”

      “Ba ngủ ngon!” Cúc Hoài Cẩn hôn hít gương mặt , sau đó dựa vào trong ngực , rất nhanh liền ngủ say.

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn nụ cười của3acon , nghĩ đến người phụ nữ ở nhà nhất định vẫn khóc thút thít, đứng dậy đắp kín mền cho3acon , ra khỏi phòng.

      Trước khi phân phó Dương Mi, “Sáng sớm ngày mai Trần Ích đưa hai người gặp mẹ Hoài Cẩn.”

      “Dạ! Tiên sinh.” Dương Mi lấy áo khoác cho Cúc Như Khanh mặc vào, rồi tiễn ra cửa.

      Quay về Aegean Sea là mười hai giờ, Cúc Như Khanh đẩy cửa phòng ngủ, trong phòng bật đèn, đứng trong bóng tối, loáng thoáng vẫn nghe thấy tiếng phụ nữ đè nén tiếng khóc.
      mongmanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 201: Ngược : Bị cầm tù (3)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P



      Cúc Như Khanh trực tiếp tới bên giường, mượn ánh sáng đèn ngủ, nhìn rúc trong chăn, thân thể vẫn còn hơi nức nở, ngồi xuống, đưa tay vuốt mái tóc dài của .

      Mặc Thiên Trần đợi rất lâu, cuối cùng cũng chờ được về, vẫn lẳng lặng khóc, nhúc nhích.

      “Còn đau sao?” Tay đặt vai của .

      Mặc Thiên Trần lập tức khóc tiếp, bây giờ hỏi được cái gì, sớm đau muốn chết, đến bây giờ mới hỏi! để ý đến nữa, khuôn mặt đẫm lệ chôn trong mái tóc dài.

      Cúc Như Khanh bất đắc dĩ thở dài, Mặc Thiên Trần chợt nhảy lên, nhìn , khẩn trương : “ đã đâu?”

      trả lời.

      Mặc Thiên Trần sợ đứng lên, “Có phải tìm chị Vũ rồi ?”

      vẫn trả lời câu nào.

      “Sao lại làm vậy? Sao có thể làm thế?” Mặc Thiên Trần vươn tay gõ lồng ngực , “Chị ấy làm em bị thương, đừng có đuổi tận giết tuyệt được ? Đừng vì em mà tổn thương người khác nữa được ?”

      Cúc Như Khanh thấy mệt mỏi, khóc đến rã rời, mới ngồi xuống giường, ngưng mắt nhìn , “ tìm ta.”

      Mặc Thiên Trần lập tức ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn , thấy sắc mặt vẫn lạnh như băng, lắp bắp, “Em… đến đó, là em trách lầm , xin lỗi…”

      Cúc Như Khanh lại tự giễu mà : “ sao! bị em tổn thương nhiều quá, nên tự động miễn dịch được.”

      Mặc Thiên Trần bị giễu được gì, thầm nức nở, hai người nhất thời chuyện, căn phòng vô cùng yên tĩnh.

      lát sau, Mặc Thiên Trần ổn định tâm tình, vốn muốn hỏi chuyện ngày mai gặp3acon , nhưng thấy nhìn như nghiên cứu điều gì, há miệng, rồi lại biết được tâm tình bây giờ thế nào.

      nhìn lát, rồi đứng dậy vào phòng tắm.

      Mặc Thiên Trần cũng cử động thân thể trong chăn, vừa chuyển động lưng truyền đến đau đớn, “Ư…”

      Mặc dù chỉ là tiếng rên đau đớn rất , nhưng Cúc Như Khanh vẫn nghe được, xoay người, trở về bên giường, bắt lấy tay , lạnh lùng : “Còn gạt bị thương?”

      Mặc Thiên Trần bị đột nhiên xuất cáu kỉnh rống đến run rẩy, còn chưa kịp giải thích cả người rơi vào ngực , mở đèn ngủ, ánh đèn màu vàng nhạt rất nhu hòa, chiếu sáng cả căn phòng.

      “Em đau, đau mà…” Mặc Thiên Trần mở trừng hai mắt, vội vàng .

      Cúc Như Khanh thèm nghe , trực tiếp xé áo ngủ ra, tấm lưng trần trắng như tuyết lộ ra, đột nhiên mất ấm áp, nhịn được nhàng run rẩy vì lạnh. lưng có mấy vết bầm rất ràng đập vào mắt Cúc Như Khanh.

      Đôi mắt thăm thẳm của nhíu lại, vươn tay khẽ vuốt vết bầm của , “ư…” nhịn được run lên, nhưng lại lập tức nhịn lại dám lên tiếng, dám cử động nữa.

      kiểm tra lượt, xác nhận bị thương đến xương, mặc dù chỉ là bị phụ nữ đánh, nhưng da thịt non trợt, chỉ đánh quyền cũng chịu được.

      “Em muốn bảo vệ Cầm Du, lại bị người ta đánh!” nhàng .

      Mặc Thiên Trần vùi đầu vào cổ , thanh buồn bực, “Vốn dĩ liên quan đến bọn trẻ, là em đúng. Chỉ là, xem ra chưa hiểu được3acon trai mình, mười phần đủ mười đều ác bá rất giống …”

      ác bá? hừ tiếng, “Đàn ông Cúc gia đều bảo vệ người nhà như thế.”

      Mặc Thiên Trần phụ họa: “Biết rồi, là đại ác bá, nó là tiểu ác bác, cả hai người đều là ác bá…”

      Mặc Thiên Trần thấy tay nắm eo càng chặt, giật mình nhận ra đáng lẽ nên thế, “Em chỉ giận nên thế thôi, em rút lại lời Cầm Du là tiểu ác bá.”

      “Em…” đưa tay ấn cái, Mặc Thiên Trần đau đến la lên “á a”.

      phải em đau sao?” trừng .

      trừng mắt ngược lại, “Vốn dĩ đau, là làm em đau!”

      “Đáng đời!” tức giận hừ.

      ...” Quả nhiên là đại ác bá, Mặc Thiên Trần bị chọc tức gì được.

      tiếp nhận đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm của , : “Đáng đời, em là mẹ Cầm Du, đây là việc em nên làm.”

      Mặc Thiên Trần thấy người đàn ông này càng càng quá mức, lại thể tức giận, đành phải hừ hừ hai tiếng bày tỏ kháng nghị.

      Cúc Như Khanh lại : “Dĩ nhiên, nếu có người đánh3acon của em, cũng che chở nó.”

      Mặc Thiên Trần nỗi tức dần tiêu tan, nghe thế, liền nhìn chằm chằm vào , đôi mắt từ lúc nào từ giận chuyển thành nũng nịu rồi.3acon là bảo bối của , bảo vệ3acon , sao lại tức giận được chứ.

      “Nhưng mà,3acon của em đáng hơn em!”

      “Hả…” Cổ muốn lệch.

      “Dĩ nhiên, cũng xinh đẹp hơn em!” Người đàn ông tiếp tục trêu chọc .

      Mặc Thiên Trần đỏ mặt, người đàn ông này chưa bao giờ khen , trực tiếp khen3acon rồi. lập tức trợn mắt nhìn , “ cũng đừng đánh3acon em đó, nó mới hơn năm tuổi…”

      “Trí tưởng tượng của phụ nữ phải kinh khủng, mà là siêu cấp kinh khủng!” Cúc Như Khanh buông ra, chuẩn bị tắm.

      “Đợi nào…!” Mặc Thiên Trần kéo vạt áo lại.

      “Chưa vấn tội xong à?” nhạo báng.

      “À…” Mặc Thiên Trần hừ tiếng, “ người có mùi thơm của phụ nữ!”

      “Ai vừa tố cáo tìm người phụ nữ khác à?” Mắt chợt lóe lên.

      “Đúng sao?” Mặc Thiên Trần lớn tiếng, “Em cứ nghĩ là giống mấy người đàn ông khác, hóa ra cũng y như bọn họ, vừa chạy ra khỏi cửa là tìm người phụ nữ khác!”

      Cúc Như Khanh buông chữ, “Ghen?”

      “Ghen thế nào? ra ngoài ngủ, cho phép ngủ phòng của tôi.” Mặc Thiên Trần phát biểu, muốn thương , lại chung thủy, còn thương làm gì?

      Cúc Như Khanh thấy ngón tay tuyệt tình chỉ thẳng ra cửa, tiếp, “Đây là phòng của , tại sao phải ra ngoài ngủ?”

      “Vậy em ra phòng khác ngủ! Dù sao có em cũng có người khác ngủ với !” Mặc Thiên Trần nổi giận từ giường nhảy dựng lên, chân chạy ra ngoài.

      Cúc Như Khanh từ phía sau ôm hông lại, xé nát áo ngủ miễn cưỡng che cảnh xuân trước mặt, tấm lưng trắng như tuyết dán vào lồng ngực .

      “Cúc Như Khanh, buông tôi ra! Đừng dùng bàn tay ôm người khác ôm tôi!” Mặc Thiên Trần giùng giằng.

      Ai ngờ, người đàn ông những buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, có tiếng cười truyền ra từ đỉnh đầu .

      còn cười? Cười chưa?” dùng tay bé ngăn bàn tay to của , bất đắc dĩ vẫn thể nhúc nhích.

      Cúc Như Khanh chống cằm đỉnh đầu , “ ra Trần ghen là thế này! Có chút dữ, có chút hung, còn rất hung hãn!”

      Vừa nghĩ đến việc ôm người khác, hay là ngủ với người khác, lòng cực kỳ khó chịu, giống như khổ sở đến muốn lập tức chết , cần biết người đàn ông này ác bá thế nào, chính là rồi.

      Nghĩ đến đây, Mặc Thiên Trần nhịn được khóc.

      “Được rồi, đừng khóc nữa, mắt giống quả hạnh nữa, sắp giống quả đào rồi.” trêu nữa, tiếp: “ thăm3acon em…”

      “Cái gì?” Mặc Thiên Trần xoay người nhìn , “Vậy sao mang3acon cùng về?”

      Cúc Như Khanh trả lời thẳng, “Nó nằm trong lòng chơi, nên mới để lại mùi.”

      Mặc Thiên Trần ngửi lại, quả nhiên là mùi thơm thơm non nớt của trẻ3acon, trừng mắt xin lỗi, thế nào lại ăn dấm của chính3acon mình, “Vậy có thích3acon em ?”

      “Thích!” Cúc Như Khanh nghiêm túc , “Nó luôn khiến người khác rất thích.”

      “A…” Mặc Thiên Trần trợn mắt, “Là thích kiểu tình thân sao?”

      Cúc Như Khanh ngưng thần suy nghĩ chút, “Phải!”

      Mặc Thiên Trần thở phào nhõm, nhưng lại tiếp: “Nhưng thế giới này cũng có nhiều mối tình rất kinh điển…”

      “Cúc Như Khanh, em cho phép!” Mặc Thiên Trần cả giận , “ nghĩ đến cũng được! có biết là hơn nó những hai lăm tuổi ? Nó cũng chỉ lớn bằng3acon trai ! Huống chi em là người phụ nữ của ,3acon em mà cũng… Vậy còn ra cái thể thống gì?”

      “Có câu tuổi tác phải khoảng cách, chiều cao thành vấn đề, chỉ cần lòng nhau, đâu cần để ý đến ánh mắt người đời ra sao?” càng giận càng trêu chọc.

      “Cúc Như Khanh đúng là đáng chết! Tôi liều mạng với !” Mặc Thiên Trần nhảy dựng lên há mồm cắn cổ .

      Cúc Như Khanh thấy trêu đủ rồi, thu tay lại, ôm chặt , : “ thích nó, giống cha3acon vậy, có được ?”

      “Thế còn nghe được!” vẫn trừng , “ ?”

      giống dối lắm à?” hỏi ngược lại .

      có.” Mặc Thiên Trần quyết định tin tưởng .

      ôm lên giường, “ ngủ!”

      Mặc Thiên Trần thấy cởi quần áo tắm, vội vã hỏi , “Chuyện đó… Ngày mai em có thể gặp3acon ?”

      Cúc Như Khanh để ý tới , trực tiếp vào phòng tắm. Nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, Mặc Thiên Trần ảo não giương mắt nhìn,

      bao lâu, Cúc Như Khanh từ phòng tắm bước ra, lau khô tóc rồi ngủ.

      Mặc Thiên Trần hai cánh tay ôm lấy , giọng : “Như khanh, em có thể gặp3acon ?”

      “Bây giờ muốn trả lời câu hỏi đó của em.” Người đàn ông nhắm hai mắt lại, mặc dù sớm sắp xếp, nhưng vẫn muốn thử .

      Mặc Thiên Trần thất vọng nhìn chằm chằm vào , rất muốn gặp3acon , “Phải làm thế nào, mới cho em gặp3acon ?”

      “Coi chừng cuối tuần cho em gặp3acon gái em đâu.” Thanh buồn bực.

      “Vậy em cũng để ý tới nữa.” Mặc Thiên Trần lập tức trượt ra người , rồi đưa lưng về phía vẻ hờn dỗi.

      Cúc Như Khanh mở mắt, thấy thay áo ngủ, thầm than tiếng, quả nhiên đoán sai, đây là nguyên nhân duy nhất chịu ở lại, cần biết có cam tâm tình nguyện hay .

      vươn tay ôm , mà chỉ nhắm hai mắt lại ngủ trước, dù sao cuộc chiến này cũng kết thúc nhanh được, mệt đến muốn ngủ.

      Sáng sớm ngày thứ hai, cảm giác được có thân thể mềm mại trắng trắng mềm mềm dán vào ngực mình, mở mắt, thấy Mặc Thiên Trần mảnh vải quấn lên người , bầu ngực mềm mại cách lớp áo ngủ dán vào lồng ngực , nơi thần bí của đặt ngay nơi cường đại của , mặt đỏ ửng, lông mi run rẩy căng thẳng.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 202: Ngược : nhà đoàn viên (1)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P


      [​IMG][​IMG]

      Mặc Thiên Trần bị làm xấu hổ chết được, “Tối , tối được ?”

      “Hôm nay là chủ nhật, chẳng lẽ Trần muốn ở bên sao?” Cúc Như Khanh vén mấy sợi tóc dính mồ hôi trán ra.

      “Em muốn…” lại cười .

      “Vậy chúng ta làm ngày luôn…” Người đàn ông tuyên bố.

      Mặc Thiên Trần trừng mắt, “Như Khanh, hôm nay em phải gặp con …”

      Ánh sáng trong nhãn tình của dần dần mờ , ra nếu hôm nay tình nguyện ở bên , nguyện ý cho hai ngày ở bên con , vậy mà, lại làm hy vọng tan vỡ lần nữa.

      “Trần, sáng nay là sao? Dụ dỗ ? Để cho em gặp con sao?” vô tình chỉ ra mục đích của .

      “Như Khanh, sáng nay em là tâm muốn thân mật với .” Mặc Thiên Trần lập tức giải thích.

      “Nếu là lòng, sao giờ phút này còn nghĩ đến người khác?” Cúc Như Khanh tin lòng.

      “Em…” Mặc Thiên Trần khó lòng giải bày

      “Trần, em gạt cũng được, cần gì phải tự dối lòng vậy?” Cúc Như Khanh thở dài tiếng.

      Mặc Thiên Trần gấp gáp , “Như Khanh, con em là sinh mạng của em, sao có thể gọi nó là người khác? Chẳng lẽ muốn nó là con sao?”

      muốn.” Cúc Như Khanh buông câu.

      “Vậy phải được rồi sao? Em nghĩ đến con em, nghĩ đến con trai , đây là hành động vô cùng bình thường, sao có thể gọi là nghĩ đến người khác?” Mặc Thiên Trần tranh thủ thời gian giải thích.

      Cúc Như Khanh lắc đầu, “Em đúng nửa, tính mạng của con đều nằm trong tay chúng ta, đều là quan trọng nhất. Nhưng có chỗ em sai, và em là vợ chồng, có thể gọi là nửa kia của nhau, nếu có ngày thuộc về nhau, nghĩa là chúng ta giao hòa, chứ phải vì ranh giới vợ chồng gì đó mà vấp phải đá ngầm!”

      Mặc Thiên Trần bị á khẩu trả lời được, sắc mặt tái nhợt phản bác được câu nào.

      “Chính em cũng kinh doanh công ty, em nên hiểu thương trường luôn có quy tắc ngầm, lúc buôn bán đàm phán khó tránh khỏi việc dâng hiến phụ nữ cho đối phương, cho dù đó là vợ mình, nếu coi lợi ích là hết, đẩy em vào ngực người đàn ông khác, cho phép bọn họ tìm vui người em, trong lòng em nghĩ sao?” Cúc Như Khanh tiếp tục .

      Mặc Thiên Trần sáng nay là muốn , cũng là muốn cho gặp con , ra ngại bị nhìn thấu, hay trúng tim đen, nhưng bây giờ lại thành tội nhân thiên cổ, bị lên án là toàn tâm toàn ý, phải tâm thương .
      mongmanh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 203: Ngược : nhà đoàn viên (2)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      “Vậy về sau em thể chủ động nữa đúng ?” tuyệt vọng hỏi.

      !” Cúc Như Khanh tàn nhẫn : “ thích chủ động, đặc biệt là lúc em cầu cạnh .”

      Mặc Thiên Trần rưng rưng nhìn , “Cúc Như Khanh, rốt cuộc muốn thế nào? Tại sao em làm gì cũng là sai? lấy tiêu chuẩn nào lại phán định là em đủ? Tại sao đối xử với em như vậy? Tại sao bao giờ để ý xem em phải chịu đựng ra sao? Tại sao ràng là tổn thương, lại luôn cho rằng là em nợ ? Tại sao muốn lấy chuyện em gặp3acon để uy hiếp em?”

      Cúc Như Khanh đợi xong, trả lời: “Mặc Thiên Trần em là điển hình cho kiểu người bị đau mà lại quên nguyên nhân vì sao lại đau… Em, em đến tận bây giờ vẫn chưa cảm nhận được tâm ý của đối với em, em có đủ , lần nào muốn thương em đều bị em mang điều kiện ra phá hỏng, em luôn vì mục đích mới tiếp cận . Đừng bao giờ nhắc đến Thần Phong trước mặt nữa, nếu lần sau kết quả như thế này đâu, chúng ta lại về3acon em, đây là nguyên nhân duy nhất em chịu ở lại bên đúng ?”

      “Như vậy, thừa nhận là mang chuyện3acon em ra ép em ở lại, đúng ?” Mặc Thiên Trần hỏi ngược lại .

      “Nếu làm vậy, em cam kết với sao? Vậy tình cảm tan thành mây khói rồi! Em từng : ‘Như Khanh, em ở lại, em ’, nhưng khi vừa quay đầu lại, gặp phải chuyện, nhất thời, em trở mặt, em cảm thấy em vì3acon em, mới nguyện ý ở lại bên cạnh người đàn ông ác ma, có sai ? Có phải trúng tim em rồi ?” Cúc Như Khanh đau lòng ôm đầu.

      Mặc Thiên Trần bị tố cáo phải nổi đóa, hồi lâu sau, vừa khóc vừa : “3acon người phải cỏ cây, quen thuộc rồi sao vô tình được, cho rằng em có thể khống chế bản thân để sao? Vấn đề là luôn khiến em phải , tinh thần bất ổn, hỉ nộ vô thường, trở mặt vô tình, quyền mưu ai bằng, đến tận bây giờ em vẫn thể đọc được tâm tư của , em muốn đến gần , lại bị châm chọc thỏa đáng, em muốn rời thể ra khỏi cái nhà tù mà tỉ mỉ tạo ra, Như Khanh, coi em là cái gì, biết ? biến em thành3acon thú trong đoàn xiếc, phải biết cách lấy lòng người khác đồng thời chấp nhận châm chọc.”

      “Cúc Như Khanh bên ngoài là hạng người gì đến lượt em đánh giá. chân chính tổn thương Mặc Thiên Trần lần nào hả? Em thử hỏi lương tâm mình xem, tốt nhất em nên tỉnh táo lại, tự mình kết thúc chuyện này, đáng lẽ Đồng Tâm Ấn phải nhận hậu quả thảm hơn trăm nghìn lần như thế, đối xử với em thế nào? có làm gì cũng bao giờ xuống tay với em, nguyên nhân vì sao em tự suy nghĩ .” Cúc Như Khanh xong mặc quần áo vào, sập cửa .

      Mặc Thiên Trần chán nản ngã xuống lại bị đau, nước mắt bắt đầu như dòng suốt chạy xuống, rốt cuộc là thế nào? muốn gặp3acon cũng là sai sao? chủ động lấy lòng cũng là sai? Chính làm việc tàn nhẫn mà, tại sao chịu suy nghĩ?

      Cúc Như Khanh, tôi hận ! Tôi hận !! Tôi hận !!!

      Mặc Thiên Trần nhìn người đàn ông tuyệt tình rời khỏi, nhìn đồng hồ tường, sắp mười giờ rồi, khóc đến thương tâm hơn! Lúc này di động của vang lên, vang hồi mới nghe máy.

      Thanh âm3acon lập tức truyền đến, “Mẹ, mẹ ở nhà sao?3acon và Dương quản gia đến rồi, nhưng thấy mẹ đâu…”

      Mặc Thiên Trần thể tin được thanh truyền đến bên tai,3acon đến biệt thự kia rồi? Vậy tối qua Cúc Như Khanh ra ngoài sắp xếp xong xuôi để hôm nay và3acon gặp nhau sao?

      Tại sao? Tại sao làm xong hết rồi nhưng lại ràng với ? Tại sao cứ luôn chuyên quyền độc đoán tự cho mình đúng như thế? Tại sao luôn thăm dò tâm tư vậy? Tại sao ràng muốn tốt cho nhưng luôn giả vờ lãnh khốc?

      “Mẹ lập tức đến ngay, Bảo Bảo chờ mẹ lát.” Mặc Thiên Trần nghĩ tiếp nữa, cúp điện thoại, lập tức rửa mặt.

      Rất nhanh, cầm túi xách ra cửa, ngồi taxi chạy thẳng đến biệt thự.

      đường , suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu ra, tại sao sáng nay lúc ra điều kiện Cúc Như Khanh lại tức giận như vậy, hóa ra là vì sắp xếp xong tất cả trước đó, nếu ngoan ngoãn nghe lời , nhất định chủ động đưa , là cố tình nhìn ra tâm tư , khư khư cố chấp để rồi gây gổ với .

      ra, nếu sáng nay chủ động dẫn dụ , mà trực tiếp chạy đến biệt thự kia, cũng thấy Dương Mi dẫn theo3acon đến đó, chẳng qua là tự làm chuyện ngu xuẩn tiền mất tật mang, cố hết sức rồi lại được gì, đắc tội người đàn ông kia làm nghĩ là có mục đích thuần khiết.

      cho cùng, cũng là tín nhiệm , dùng đúng phương pháp nhưng lại bị tác dụng ngược. Khó trách Cúc Như Khanh bốc hỏa như vậy, Mặc Thiên Trần ảo não dứt, bây giờ sai cũng sai rồi, phải làm sao mới phải đây?

      Mặc Thiên Trần nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ ra được gì tốt, tài xế taxi thấy vậy, nhịn được : “Bọn trẻ bây giờ cũng muốn được gả vào nhà giàu có, nhưng lại biết nhà giàu rất phức tạp, rất nhiều người bị vui đùa rồi, nhưng làm sao đủ thông minh để nhận biết đây? Bởi vì nhà giàu cầu sinh3acon trai nhiều, mặc dù xã hội bây giờ nam nữ bình đẳng, nhưng phân biệt ăn sâu vào tiềm thức mấy nhà giàu có rồi, nhưng cách đó cũng rất hiệu quả, cho dù ngày nào đó còn giữ được vị trí của mình ở nhà giàu đó, vẫn có thể được cấp khoản tiền lớn để nuôi dưỡng3acon.”

      Mặc Thiên Trần nghe xong khỏi cười khổ, “Bác tài, sao bác biết vậy?”

      “Tôi có quen , bé trẻ tuổi xinh đẹp lọt vào mắt xanh của quý công tử giàu có, cứ nghĩ là bước vào nhà đó, là có thể gia nhập tầng lớp thượng lưu, ai ngờ cái nhà giàu có đó lại thâm sâu như đáy biển, những thứ quy tắc ngầm kia làm ấy chịu nổi phải ly hôn, cũng may ấy chịu sinh3acon, nên được chia số tiền nuôi dưỡng lớn, vả lại đứa3acon đó lớn lên đối xử với ấy cũng tệ, ấy coi như đỡ khổ.” Tài xế taxi cứng cỏi.

      Mặc Thiên Trần nghe xong gì, Mặc gia cũng là gia đình giàu có, Cúc gia là nhà giàu lại thần bí, quả chưa bao giờ biết Cúc gia là nhà giàu thâm sâu, cũng nhìn ra Cúc Như Khanh cũng là người rất thâm sâu.

      Tài xế taxi thấy mặt mày ủ ê, nhịn được : “ ra phải nghĩ thông chút, sống vui vẻ là quan trọng nhất, tiền bạc, danh lợi cái gì cũng là phù du thôi…”

      “Hì hì…” tiếng, Mặc Thiên Trần nở nụ cười, vì bác tài câu này là câu được lưu hành internet rất lâu rồi.

      xem xem, tốt, vậy buồn cái gì chứ?” Tài xế taxi thấy trêu được cười, ông cũng nhịn được cười lên.

      “Cảm ơn bác tài, tôi vốn phải buồn gì, chỉ suy nghĩ lung tung thôi.” Mặc Thiên Trần vui vẻ vì muốn gặp3acon .
      mongmanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :