1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 194: Ngược : Ái tình tàn nhẫn (1)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P



      Thím Lục nhịn được cười, Cúc Như Khanh bảo thím Lục đưa Cúc Cầm Du xuống, hai tay ôm hông Mặc Thiên Trần vào phòng, Mặc Thiên Trần cười : “Cầm Du đáng , nó mới chỉ là cậu bé thôi…”

      “Đúng a! Đàn ông em còn nhìn hết rồi, huống chi là đứa bé phải ?” Cúc Như Khanh trêu chọc .

      Mặc Thiên Trần mỉm cười, nhìn từ xuống dưới, vẻ mặt cũng rất vui vẻ.

      Kể từ khi Mặc Thiên Trần về Aegean Sea, giống như sống cuộc sống mới, có thể cùng Cúc Như Khanh vợ chồng vui vẻ, còn có thể gặp được3acon , Mặc Thiên Trần cảm thấy cuộc sống tốt đẹp.

      Triển Thanh Thanh bưng cà phê vừa vào phòng làm việc liền nhìn thấy Mặc Thiên Trần cười đến mất hồn, cười đến mặt hoa si ngốc, đứng bên cạnh bàn nhìn hồi, Mặc Thiên Trần vẫn phát tồn tại của , Triển Thanh Thanh đưa tay ra trước mặt Mặc Thiên Trần vẫy vẫy, Mặc Thiên Trần vẫn thấy .

      “Đại tiểu thư, chị bị tẩu hỏa nhập ma rồi à?” Triển Thanh Thanh sợ hết hồn, vội vàng dùng sức đẩy bả vai , “Gần đây chị bị sao vậy?”

      “Em gì?” Mặc Thiên Trần hồi phục tinh thần, nhìn Triển Thanh Thanh, “Em vô đây khi nào vậy?”

      “Đại tiểu thư của tôi ơi, em vô đây được lúc rồi đấy? Chị vẫn ngồi cười đến si ngốc, em là mùa xuân đến rồi, còn tin em?” Triển Thanh Thanh sờ sờ trán , “Ây… Hình như hơi nóng…”

      , em có đàn ông đừng phá rối!” Mặc Thiên Trần vuốt vet ay .

      Hai người phụ nữ cười ha ha trong phòng làm việc, Mặc Thiên Trần trở lại chuyện chính: “Xuân gần đến rồi, mang ít quần áo bằng nhung đến nhi viện, chúng ta thăm tụi .”

      “Em và chị ?” Triển Thanh Thanh ngạc nhiên.

      “Đúng thế! Cho em cảm nhận chút niềm vui trẻ thơ, sau này em về già lại có đứa trẻ nào làm bạn.” Mặc Thiên Trần đứng dậy chạy ra ngoài.

      rang là ngụy biện? Triển Thanh Thanh theo ra ngoài.

      Rất nhanh, quần áo bằng nhung được đưa đến nhi viện, đám trẻ mặc quần áo mới vây quanh Mặc Thiên Trần nhảy lên sung sướng, Triển Thanh Thanh cũng tham gia, giờ phút này, mới phát những đứa trẻ bị bỏ rơi này tâm hồn rất trong sáng, nụ cười rất ngây thơ, đáng .

      Hai người từ nhi viện ra, Triển Thanh Thanh cười , “Đại tiểu thư, chị là người thứ hai em kính nể.”

      “À! Còn người thứ nhất là ai?” Mặc Thiên Trần cười hỏi.

      Triển Thanh Thanh gật gù đắc ý, “Đương nhiên là người khiến lá khô hồi xuân xanh Cúc tiên sinh! Chị xe, bây giờ toàn thân chị còn cảm giác lá khô nữa, thay vào đó là bộ dạng ngập tràn vui vẻ.” Triển Thanh Thanh chọc chọc tay vào cổ , “Da cũng sáng màu hẳn, trông như hồ nước trong veo mát mẻ… Làm em cũng muốn cắn cái…”

      “Em thành sắc nữ khi nào vậy!” Mặc Thiên Trần đẩy đầu Triển Thanh Thanh ra, bảo vệ cổ mình, “ cho em cắn!”

      “Em biết mà, muốn để dành cho Cúc tiên sinh cắn chứ gì!” Triển Thanh Thanh khoanh tay trước ngực.

      Mặc Thiên Trần dậm chân, để ý tới nữa, sau đó chợt thấy bóng dáng quen thuộc ở ngã tư đường trước mặt, “Hình như là Thiên Mộ Dương và minh tinh điện ảnh!”

      “Ở đâu?” Triển Thanh Thanh lập tức hứng thú.

      Mặc Thiên Trần chỉ chỉ trước mặt, vừa lúc hai người họ cua vào góc phải, lên chiếc xe.

      “Mau theo!” Triển Thanh Thanh lập tức lên xe, Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ ngồi vào, “Chúng ta theo làm gì? Hình như bọn họ có hẹn với nhau mà!”

      “Kiếm tiền đó! Người đó phải minh tinh điện ảnh sao? ta mình ra ngoài gặp gỡ đàn ông, ha ha, em bảo đảm từ nay về sau ta chìm sâu xuống đáy, cả đời thoát thân được.” Triển Thanh Thanh hung hãn .

      Mặc Thiên Trần kinh ngạc, “Em muốn làm khó tiểu minh tinh đó à?”

      “Đừng khó nghe như vậy, chúng ta chỉ theo dõi thôi mà.” Triển Thanh Thanh lái xe, rất nhanh đuổi theo xe của Thiên Mộ Dương.

      Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Người khác hiểu em, chị còn hiểu em sao? Thanh Thanh, em thích tiền là sai, nhưng em phải loại người thích kiếm tiền theo kiểu này, em chỉ muốn làm khó Thiên Mộ Dương đúng ?”

      “Ha ha, bị chị đoán trúng rồi!” Triển Thanh Thanh hào phóng thừa nhận, “Lần trước đến đòi mua Mặc thị, thù này vẫn chưa trả! Lần này nhất định bắt phải trả giá, em muốn thể bước vào được cửa chính của Mặc thị.”

      Mặc Thiên Trần thở dài , “Làm thế được đâu!”

      “Sao lại được? Chúng ta chỉ ăn miếng trả miếng, mà phải, chúng ta chỉ tự vệ thôi, đúng, tự vệ.” Triển Thanh Thanh hung hổ .

      Hai người bất đồng ý kiến tranh luận, xe của Thiên Mộ Dương dừng lại, ôm tiểu minh tinh kia vào khu ăn chơi nổi tiếng, Triển Thanh Thanh dùng di động chụp hình hai người họ.

      “Được rồi, được rồi.” Mặc Thiên Trần khuyên .

      được! Phải vào trong, xem bọn họ làm trò gì?” Triển Thanh Thanh xuống xe, theo đuôi vào.

      “Thanh Thanh…” Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ, cũng phải vào theo, “Em mà làm paparazzi lãng phí nhân tài!”

      Triển Thanh Thanh vui vẻ: “Bây giờ em mới thấy mình giống, quả nhiên em là người toàn năng.”

      “Đừng có đứng đây ba hoa nữa, mau lên, bọn họ vào phòng rồi, chúng ta làm gì tiếp?” Mặc Thiên Trần chỉ vào hai người đằng trước vào phòng.

      Triển Thanh Thanh kéo tay Mặc Thiên Trần tới cửa phòng, nhàng đẩy vào, cửa khóa, hai người bước vào, thấy tiểu minh tinh đưa lưng về phía cửa, Thiên Mộ Dương hình như là vào phòng rửa tay, có tiếng xả nước. Triển Thanh Thanh vội vàng kéo Mặc Thiên Trần rón rén chạy vào, núp đằng sau mấy tượng điêu khắc.

      “Chị sợ lắm!” Mặc Thiên Trần bằng tay, hai người giờ cứ y như ăn trộm.

      Triển Thanh Thanh an ủi , “ phải sợ, chúng ta hành động cho chính nghĩa.”

      Mặc Thiên Trần muốn tiếp tục dùng tay ra hiệu, Thiên Mộ Dương từ phòng rửa tay bước ra.

      “Mộ Dương, cạn trước ly!” Tiểu minh tinh sớm trút bỏ hình tượng, cởi áo khoác ra rồi, giờ chỉ mặc bộ váy trắng.

      Thiên Mộ Dương nâng chén, uống rượu giao bôi với ta, Triển Thanh Thanh bắt đầu khó chịu, Mặc Thiên Trần bình tĩnh dám lộn xộn.

      “Tiểu Mễ, hỏi công ty điện ảnh, vai nữ chính trong bộ phim tiếp theo chắc chắn là của em, rốt cuộc cũng đợi được ngày em trở thành minh tinh nổi tiếng rồi.” Thiên Mộ Dương buông ly rượu xuống.

      Tiểu minh tinh vui vẻ nhào vào long , “Mộ Dương, tốt với em nhất.”

      Rất nhanh, hai người quấn quýt hôn nhau. Mặc Thiên Trần hiểu đây chẳng qua là giao dịch thôi, cảm thấy chẳng có gì đáng xem, lôi tay áo Triển Thanh Thanh, có thể được chưa?

      Còn chưa bắt đầu gì cả mà? Triển Thanh Thanh liếc xéo , tiếp tục xem!

      Quả nhiên, tiểu minh tinh đẩy Thiên Mộ Dương ngã ra sofa, rồi bưng ly rượu đỏ đến, nhưng cẩn thận run tay, rượu đỏ đổ lên quần Thiên Mộ Dương, “Xin lỗi, Mộ Dương…”

      Thiên Mộ Dương phát lôi tóc ta, tiểu minh tinh thê thảm la lên, lảo đảo quỳ xuống dưới chân Thiên Mộ Dương, lạnh lùng, “Liếm sạch cho tôi!”

      “Vâng!” Tiểu minh tinh rưng rưng .

      Ngay lập tức dâng miệng, dung răng nhàng kéo khóa quần người đàn ông ra, rượu đỏ làm ướt cả quần lót người đàn ông, tiểu minh tinh nhàng liếm phần rượu đổ.

      Mặc Thiên Trần thấy toàn thân lạnh như bang, cứ cho là cố ý, cũng nên ngược đãi tiểu minh tinh như vậy! Triển Thanh Thanh cũng nhìn về phía , hai người phụ nữ vốn dĩ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đến làm khó Thiên Mộ Dương, lúc này cũng tròn mắt, ngờ Thiên Mộ Dương lại cư xử thô lỗ như vậy!

      Làm gì bây giờ? Mặc Thiên Trần dùng ánh mắt hỏi Triển Thanh Thanh.

      Triển Thanh Thanh đọc được, bỏ điện thoại vào túi xách, nghĩ cách ra khỏi đây.

      Lúc này, tiếng khóc của tiểu minh tinh truyền đến, Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh cùng quan sát, chỉ thấy Thiên Mộ Dương nắm tóc tiểu minh tinh, xé dưới rách, còn trong miệng tiểu minh chính là vật thể giống đực của , theo tiết tấu của lên xuống phập phồng.

      Sau đó, tiếng người đàn ông thở thỏa mãn, tiếng người phụ nữ khóc rên rỉ, hai thanh giao hòa lan truyền khắp căn phòng.

      Lần này, Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh phải trợn tròn mắt, mà là trừng mắt. Làm gì bây giờ?

      “Dùng sức cho tôi! Dùng sức!” Thanh Thiên Mộ Dương vang lên.

      Tiểu minh tinh nức nở dùng sức phun ra nuốt vào, tiếng “xoạt!” vang lên, váy trắng bị xé tan, cả người lộ ra, Thiên Mộ Dương vuốt ve thân thể , cười ha ha, “Tiểu minh tinh thanh khiết, ở chỗ này của tôi cũng chỉ có tác dụng thỏa mãn đàn ông thôi!”

      “Mộ Dương, tha cho em !” Tiểu minh tinh ngẩng đầu.

      “Tiếp tục ngậm cho tôi!” thô bạo thắt cằm , “Hôm nay từ xuống dưới của , tôi đều muốn thưởng thức!”

      Tiểu minh tinh còn muốn tiếp, Thiên Mộ Dương lần nữa đẩy vào miệng , nhưng rất nhanh, đẩy tiểu minh tinh ra, tiểu minh tinh té ngã ra đất, bắt được hông , cố gắng tiến vào phía sau ...

      “Mộ Dương, tha cho em… Tha cho em…” Tiểu minh tinh thảm thương cầu xin.

      Thiên Mộ Dương đâu chịu nghe, từng bước xuyên vào cơ thể , tiểu minh tinh kêu thảm, bày ra tư thế cầu cứu, đau đến nước mắt chảy ròng, vừa lúc hướng người về phía Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh.

      Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh cảm thấy mọi chuyện sớm vượt quá sức chịu đựng của bọn họ, hai người họ để ý gì nữa, đứng lên muốn ngăn cản, tiểu minh tinh vừa thấy trong phòng còn có người khác, lập tức thét chói tai hơn!

      “Bảo bối, kêu lớn tiếng nữa !” Thiên Mộ Dương, chỉ lo hưởng lạc người tiểu minh tinh, hề phát tiểu minh tinh hét chói tai vì mục đích gì, tiếng hét càng chói tai, càng khiến đạt đến cảm giác thể tự thoát được.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 195: Ngược : Ái tình tàn nhẫn (2)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P



      “Thiên Mộ Dương, dừng lại !” Triển Thanh Thanh lập tức nhảy ra ngoài.

      Mặc Thiên Trần cũng chạy ra, chỉ vào tiểu minh tinh, : “ ấy đau đến vậy rồi, mau buông ấy ra!”

      cao hứng, Thiên Mộ Dương ngờ ở đâu chui ra hai người phụ nữ, mà chẳng ai xa lạ, người là bạn cũ Triển Thanh Thanh, người kia là người muốn đối đầu Cúc phu nhân, tâm tình của đều bị hai người này phá hỏng hết rồi.

      Tiểu minh tinh bây giờ càng thêm thê thảm, với bộ dạng này, sau này làm sao còn mặt mũi gặp người khác? Huống hồ bản thân còn là người của làng giải trí!

      Thiên Mộ Dương nhanh chóng rút ra khỏi thân thể tiểu minh tinh, váy ta bị xé rách, ta chỉ còn có chiếc áo khoác bao kín người. Thiên Mộ Dương giơ quả đấm lên, đưa về phía Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh.

      “Đại tiểu thư, chạy mau!” Triển Thanh Thanh kêu lên.

      Mặc Thiên Trần chạy ra cửa, Triển Thanh Thanh theo sát phía sau , Mặc Thiên Trần vừa mở cửa ra, Triển Thanh Thanh hét thảm một tiếng, Thiên Mộ Dương bắt được .

      “Thanh Thanh!” Mặc Thiên Trần lo lắng kêu to, lập tức quay lại, “Thiên Mộ Dương, buông Thanh Thanh ra, chuyện hôm nay quá mức rồi, sao có thể đối xử với phụ nữ như vậy?”

      “Hai người các người cũng nên biết điều này! Tôi hễ gặp được các người tức giận bộc phát!” Thiên Mộ Dương mặt nổi lên đường gân xanh tím.

      “Đại tiểu thư, chị mau chạy ! Đừng để ý đến em! Cùng lắm em theo cùng chết!” Triển Thanh Thanh biểu tình mạnh bạo.

      Mặc Thiên Trần đâu chịu rời , làm sao có thể để Triển Thanh Thanh ở lại một mình, vừa quay đầu, thấy ở cửa có bóng người qua, lập tức hét to tiếng, “Cứu với!”

      Vừa đến nơi này kiểm tra, Trần Ích nghe thấy thanh rất quen, ghé đầu vừa nhìn, chỉ thấy người phụ nữ bị kéo vào phòng rất thô bạo, sau đó cửa đóng “rầm” tiếng.

      “Phá cửa!” Trần Ích lập tức sai thủ hạ.

      “Rầm” tiếng, cửa bị phá, Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh bị Thiên Mộ Dương dùng lực xô ngã vào sofa, tiểu minh tinh luyên thuyên với Thiên Mộ Dương, “ cho phép bọn họ ra chuyện hôm nay của chúng ta!”

      “Các người làm gì?” Trần Ích hét lớn tiếng, phía sau có mấy chục vệ sĩ thân hình vạm vỡ đứng thẳng.

      Mặc Thiên Trần vừa thấy được cứu binh, hoan hô, “Trần Ích, mau lên! Mau đưa này !” biết minh tinh dù sao cũng rất quan tâm đến danh tiết của mình, nên ra điều gì.

      “Vâng! Thiếu phu nhân.” Trần Ích lập tức chỉ vào tiểu minh tinh, “Lập tức ra ngoài!”

      Tiểu minh tinh cực kỳ muốn, nhìn Thiên Mộ Dương cái, rồi chạy ra ngoài.

      “Thiếu phu nhân, tôi đưa về nhà!” Sau khi tiểu minh tinh , Trần Ích .

      Mặc Thiên Trần : “ cần đâu, chúng tôi về công ty.”

      Triển Thanh Thanh vừa thấy tình cảnh này, gục đầu lên vai Mặc Thiên Trần, “Cúc phu nhân, chị oai phong nha!”

      Mặc Thiên Trần thúc Triển Thanh Thanh một cái, nếu phải Trần Ích kịp thời xuất , và Triển Thanh Thanh đánh thành heo cũng ai cứu.

      Triển Thanh Thanh để ý đến nữa, nhìn về phía Thiên Mộ Dương, “Thiên Mộ Dương, trong tay tôi có chứng cứ về chuyện làm hôm nay, nếu còn dám đến đòi mua lại Mặc thị, đừng trách tôi công khai cho cả thiên hạ biết.”

      Thiên Mộ Dương bây giờ chỉ còn lại mình, chỉ hừ tiếng.

      Mặc Thiên Trần lôi Triển Thanh Thanh rời , “Được rồi được rồi, đừng nhắc lại chuyện đó nữa, chúng ta thôi!”

      Thiên Mộ Dương muốn , lại bị người của Trần Ích ngăn lại, Mặc Thiên Trần vội vàng quay đầu lại , “Trần Ích, thôi, để Thiên tiên sinh ! cũng làm gì tôi và Thanh Thanh.”

      Trần Ích lại : “Chủ tịch đến, xin thiếu phu nhân ở đây chờ tiên sinh.”

      “Tôi…” Mặc Thiên Trần nhất thời cứng miệng, “Vậy cứ để Thiên tiên sinh trước , được ?”

      “Vâng!” Trần Ích ra hiệu với thuộc hạ cho Thiên Mộ Dương .

      Triển Thanh Thanh vừa nhìn vừa tán thưởng, Mặc Thiên Trần vỗ vỗ vai , “Em về công ty trước !”

      “Em bị dọa đến chân nhũn ra luôn rồi!” Triển Thanh Thanh đáng thương , “Có thể nhờ ai đó đưa em về được ?”

      Mặc Thiên Trần khổ sở nhìn Trần Ích, Trần Ích phân phó một cho một thuộc hạ, “Đưa Triển tiểu thư về công ty.”

      “Em nha.” Triển Thanh Thanh đành phải cùng người khác rời .

      Mặc Thiên Trần đẩy , “ nhanh , !”

      “Thiếu phu nhân, chúng ta xuống lầu.” Trần Ích dẫn đường trước.

      Mặc Thiên Trần theo sau, xuống lầu, vào gian được bài trí trang nhã, Trần Ích mang nước chanh tới cho , rồi lui ra ngoài.

      lâu sau, Cúc Như Khanh vào, Mặc Thiên Trần vừa thấy , bước đến, “Như Khanh, đến rồi!”

      “Ở đây có dễ chịu ?” ngồi xuống, uống ly nước chanh của .

      Mặc Thiên Trần lắc đầu, biết có phải đến đây vấn tội .

      Nhưng chỉ : “Lần sau muốn đến, biết, đưa em đến đây.”

      “Em…” Mặc Thiên Trần đành , “ ra là Triển Thanh Thanh muốn giúp em trả thù Thiên Mộ Dương chuyện mua lại Mặc thị lần trước, bọn em theo dõi mới đến nơi này, ngờ lại ức hiếp tiểu minh tinh kia, vì thế em và Thanh Thanh mới chạy ra ngăn cản, sau đó thẹn quá giận, muốn động thủ với em và Thanh Thanh, vừa lúc Trần Ích xuất . Em có bị thương, đừng giận được ?”

      “Đúng là có tiến bộ, còn có thể biết là tức giận?” Cúc Như Khanh híp híp mắt.

      Mặc Thiên Trần cắn cắn môi, dĩ nhiên rồi! đâu có ngốc đến độ phân biệt được cảm xúc của người đàn ông này?

      “Chúng ta về nhà được ?” chủ động lôi kéo tay .

      Cúc Như Khanh hừ tiếng, gì nữa, cùng ra ngoài.

      Hai người lên xe, Cúc Như Khanh lái xe hướng về Aegean Sea, được đoạn, Mặc Thiên Trần nhìn ra ngoài cửa xe, ngờ thấy xe của Thiên Mộ Dương, ngồi xe còn có tiểu minh tinh đó.

      “Như Khanh, Như Khanh!” Mặc Thiên Trần kêu lên, “Thiên Mộ Dương lại đưa tiểu minh tinh , sao có thể như vậy?”

      Cúc Như Khanh theo xe của Thiên Mộ Dương, “Em nghĩ sao?”

      ràng em thấy tiểu minh tinh đó rời trước, sao Thiên Mộ Dương lại tìm được ấy, chừng lại ức hiếp ấy nữa rồi, chúng ta theo xem , được ?” Mặc Thiên Trần lo lắng thôi.

      “Tiểu minh tinh đó liên quan gì đến chúng ta?” Cúc Như Khanh thấy gấp gáp.

      “Chúng ta theo , dù sao có ở đây, cái gì em cũng sợ.” Mặc Thiên Trần nắm tay lắc tới lắc lui.

      Cúc Như Khanh cười tiếng, “Đúng là tiểu nha đầu!”

      Bọn họ theo xe Thiên Mộ Dương ra tới ngoại ô, Cúc Như Khanh tắt máy xe, rồi cùng Mặc Thiên Trần ngồi trong xe nhìn về xe của Thiên Mộ Dương ở trước mặt, lúc này bóng đêm lan tràn, xe cộ cũng rất thưa thớt, khoảng cách giữa bọn họ gần, nhưng vẫn có thể nhìn được người xe làm gì.

      “Như Khanh, xem có phải Thiên Mộ Dương định sát hại tiểu minh tinh rồi vứt xác ở đây ?” Mặc Thiên Trần bắt đầu liên tưởng đến mấy tin tức xã hội, “Chúng ta có cần đến đó xem ?”

      Cúc Như Khanh nhìn , “Theo được biết, Thiên Mộ Dương thần kinh rất bình thường, có lý do để sát hại tiểu minh tinh kia, làm gì có chuyện giết người vứt xác được?”

      “Nhưng mà…” Mặc Thiên Trần đỏ mặt, “Em thấy vẫn chưa vừa ý với tiểu minh tinh kia, đây phải là động cơ giết người sao?”

      “Vậy chúng ta xem !” Cúc Như Khanh hiểu ra, khom môi cười, rồi xuống xe, kéo đến gần xe của Thiên Mộ Dương, hai người núp đằng sau cây đại thụ.

      Lúc này, xe Thiên Mộ Dương truyền ra tiếng rên rỉ của phụ nữ, Mặc Thiên Trần há miệng, Cúc Như Khanh bịt kín miệng , lôi vào long, “Trần, đừng vội.”

      Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt nhìn , cũng là phụ nữ, tự nhiên rất tinh tường với loại thanh này.

      Xe ngừng chấn động, có tiếng thở gấp của đàn ông, và tiếng thét chói tai của phụ nữ, Mặc Thiên Trần mặt ngày càng hồng, và Triển Thanh Thanh chứng kiến cuộc đụng chạm rồi, bây giờ lại chứng kiến với Cúc Như Khanh, tim đập càng ngày càng nhanh.

      lát sau, cửa xe mở ra, Thiên Mộ Dương xuống xe, còn lôi theo người phụ nữ x era ngoài, đặt hai chân người phụ nữ lên vai .

      “Mộ Dương, hai người kia ở đâu xuất trong phòng, làm chúng ta mất hứng, là…” Tiểu minh tinh oán hận.

      Thiên Mộ Dương hừ tiếng, “Thích cho em cảm giác mạnh hơn ?”

      “Thích.” Tiểu minh tinh cười duyên.

      “Bây giờ ra ngoài rồi, nếu thích, còn mau bắt đầu?” Thiên Mộ Dương lập tức loay hoay thân thể ta.

      Tiểu minh tinh lập tức khóc thút thít, “Mộ Dương, buông em ra, em muốn ở đây.”

      Mặc Thiên Trần nghe được, mới hiểu chuyện và Triển Thanh Thanh ‘thấy việc nghĩa hăng hái làm’ chỉ là trò cười, giống như Chu Du đánh Hoàng Cái, người muốn đánh người chịu đựng, hai người họ hiểu được, làm lỡ chuyện tốt của bọn họ, chả trách Thiên Mộ Dương tức giận.

      “Trần, còn muốn cứu người ?” Cúc Như Khanh hài hước cười bên tai .

      Mặc Thiên Trần lườm cái, người đàn ông này sớm đoán được mà chịu cho biết, cố tình muốn đích thân cảm nhận. Vừa lúc đó, truyền đến tiếng người phụ nữ ngất ngây sung sướng, vươn tay bấm hông , “ mau!”

      Cúc Như Khanh ôm lấy hông , biến mất trong đêm, hai người lên xe, Mặc Thiên Trần xin lỗi, che mặt chôn ở chỗ ngồi.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần làm liền cho Triển Thanh Thanh nghe chuyện hôm qua của Thiên Mộ Dương, “Lần sau gặp Thiên Mộ Dương, nhất định phải vòng đường khác, nhất định là thần kinh có vấn đề, đừng để ý đến nữa, cũng thôi luôn chuyện báo thù .”

      Triển Thanh Thanh vỗ vỗ đầu óc của mình, “Đúng là tự làm trò cười cho bọn họ rồi!”

      Chiều đó, internet bỗng lan truyền đoạn video, chính là đoạn video hoan ái của Thiên Mộ Dương và tiểu minh tinh, mà tên tác giả đoạn video là Mặc Thiên Trần, Triển Thanh Thanh lên mạng vừa thấy, liền trợn to hai mắt, đến phòng làm việc của Mặc Thiên Trần, mở ra xem thấy đoạn video bị lược mất phần đầu.

      “Đây là sao? Thanh Thanh, em post lên đấy à?” Mặc Thiên Trần thể tin được đoạn video quay từ di động này.

      “Sao được chứ?” Triển Thanh Thanh kêu to, “Hôm qua sau khi tan việc em càng nghĩ càng tức, sau đó di động cũng ném vỡ vứt rồi.”

      “Vậy em có bỏ đoạn video này ?” Mặc Thiên Trần khỏi cau mày.
      mongmanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 196: Ngược : Ái tình tàn nhẫn (3)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P



      Triển Thanh Thanh lắc đầu, “ có.”

      “Thảm rồi, nhất định là có người lấy , rồi post lên mạng, bây giờ chúng ta lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát giải quyết chuyện này.” Mặc Thiên Trần lập tức .

      Triển Thanh Thanh : “Đại tiểu thư, tiểu minh tinh nhảy lầu, em nghe được cấp cứu.”

      “Cái gì?” Mặc Thiên Trần ngã ngửa ghế, ngờ đến hậu quả này. “Thanh Thanh, lần này to chuyện rồi.”

      “Giới giải trí luôn có quy tắc ngầm với nhau, nhiều nữ minh tinh, ở màn ảnh thuần khiết như tuyết, còn nằm trong ngực đàn ông chỉ để thỏa mãn phải sao? ta muốn chết có liên quan gì đến em? Nếu quả ta giữ mình trong sạch làm trò đó với bọn đàn ông.” Triển Thanh Thanh chịu nhận lỗi.

      Mặc Thiên Trần than tiếng, “Tuy là như thế, nhưng tiểu minh tinh cũng là vì những hình ảnh của chúng ta mới nhảy lầu, ta dù có chơi bời với Thiên Mộ Dương thế nào cũng liên quan đến chúng ta, bây giờ mạng người là quan trọng, chúng ta thể ngồi yên như thế được!”

      “Vậy muốn thế nào? Chúng ta đến đồn cảnh sát mọi chuyện, sau đó mua trái cây đến bệnh viện thăm ta à?” Triển Thanh Thanh đồng ý.

      “Đừng ở đây bàn tới bàn lui nữa, bây giờ lập tức đến đồn cảnh sát.” Mặc Thiên Trần kéo tay Triển Thanh Thanh, chạy về phía thang máy, rồi xuống bãi đậu xe lấy xe.

      Ngay lúc đó Lý Tình Y gọi đến, “Thiên Thiên, chuyện internet là à?”

      “Mẹ, đoạn video đó phải3acon tung lên, mẹ đừng lo,3acon giải quyết chuyện này. Đừng lo được ?” Mặc Thiên Trần chuẩn bị lên xe.

      Đúng lúc đó, chiếc xe khác ngừng lại, Cúc Như Khanh từ xe bước xuống, cầm lấy điện thoại trong tay Mặc Thiên Trần, : “Mẹ,3acon xử lý tốt chuyện này, tên tuổi người mạng đều phải thông tin , mẹ đừng lo lắng.”

      “Như Khanh cũng ở đó à, được rồi, mẹ yên tâm rồi.” Lý Tình Y cúp điện thoại.

      Mặc Thiên Trần nhìn , “Như Khanh, vì chuyện này đến đây à? Em và Thanh Thanh chuẩn bị đến cảnh sát báo án!”

      cần đâu, cảnh sát phong tỏa đoạn video đó rồi, cũng vừa từ đó đến đây, lấy được địa chỉ người tung đoạn video đó, lên xe chúng ta cùng tìm người.” Cúc Như Khanh gọi .

      “Làm phiền , Như Khanh.” Mặc Thiên Trần gật đầu, quay lại với Triển Thanh Thanh, “Em trở về chờ điện thoại của chị.”

      “Được!” Triển Thanh Thanh lập tức đáp, “Cảm ơn Cúc tiên sinh, cảm ơn đại tiểu thư.”

      Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần đến tiệm internet, Mặc Thiên Trần hỏi , “Như Khanh, chúng ta tìm được nơi tung đoạn video này, có thể chứng minh đoạn video này là Thanh Thanh quay , tòa án kết tội ấy chứ?”

      “Nhìn bề ngoài là vậy.” Cúc Như Khanh đồng ý quan điểm của .

      “Bề ngoài? Chẳng lẽ còn có ý khác?” Mặc Thiên Trần khỏi thấy kỳ lạ.

      Hôm nay là Trần Ích lái xe, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần ngồi phía sau, : “Thứ nhất, người post đề tên là Mặc Thiên Trần, nghĩ phải là tình cờ; thứ hai, nếu người đó nhặt được điện thoại của Triển Thanh Thanh, tất nhiên người đó phải biết hai người bọn em; thứ ba, phía dưới video đó còn có phần bình luận, bình luận , Mặc Thiên Trần hận Thiên Mộ Đình, nên hận luôn Thiên Mộ Dương là trai Thiên Mộ Đình. Từ ba điểm này, có thể chứng minh được là có người mưu tính từ trước, người chụp ảnh là Triển Thanh Thanh, nhưng từ đầu tới cuối đề cập đến Triển Thanh Thanh, mà chỉ nhắm vào người, chính là Mặc Thiên Trần.”

      Mặc Thiên Trần nghe phân tích, trợn to hai mắt, “Ý là chuyện này là nhắm vào em? Gần đây em nhớ có đắc tội với ai nha?”

      “Em đắc tội với ai, cũng phải là có ai ghét em.” Cúc Như Khanh nắm bàn tay của .

      “Chẳng lẽ Chu Tiểu Kiều?” Người Mặc Thiên Trần nghĩ đến đầu tiên chính là ta, ta luôn cho rằng chính Mặc Thiên Trần cướp Cúc Như Khanh .

      “Chuyện này cần phải điều tra ràng, chưa thể kết luận được.” Cúc Như Kanh biết gần đây Chu Tiểu Kiều bận theo bất động sản, ta còn dư thời gian làm chuyện này sao?

      Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm, “Tìm được người rồi thế nào?”

      “Nên làm gì làm nấy!” Cúc Như Khanh .

      Rất nhanh, xe đến được tiệm internet đó, mọi người xuống xe, Trần Ích kiểm tra hình ảnh của tiệm internet, bên ngoài tiệm có gắn camera, còn bên trong .

      Cúc Như Khanh nhìn xung quanh tiệm internet, “ điều tra khu vực này trong vòng bán kính 1km, tìm xem có ai khả nghi, loại hết mấy người có quen biết với Trần.”

      Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh cùng xem hình ảnh do camera ghi lại, khi thấy được bóng dáng Đồng Tâm Ấn, Cúc Như Khanh cũng phát .

      Trần Ích lập tức gọi người quản lý tiệm, “Tối qua nữ sinh này đến đây phải ?”

      Người quản lý , “Hôm qua có nhiều khách đến lắm, vì là kỳ nghỉ đông, tôi nhớ hết được.”

      Mặc Thiên Trần chợt nghĩ ra, “Có quy định, muốn online người dùng phải dùng thẻ căn cước ghi danh, chưa đủ 18 tuổi được truy cập internet, chẳng lẽ các người làm sao?”

      Cúc Như Khanh hừ lạnh, “Đến camera cũng chỉ là làm cho có, gì đến thẻ căn cước, cũng chính vì như thế, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, tới đây nhiều nhất chính là người chưa đủ tuổi thành niên. Về điểm nay, mà bị khui ra, bọn họ vốn kinh doanh có giấy phép gì, phải đóng cửa là chắc rồi.”

      Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ lắc đầu, biết gì nữa.

      “Trần Ích, cậu ở đây tiếp tục tra xem có ai khả nghi, tôi và Trần tìm Đồng Tâm Ấn, nếu có tin gì lập tức gọi cho tôi.” Cúc Như Khanh phân phó cho Trần Ích, rồi cùng Mặc Thiên Trần rời .

      Cúc Như Khanh lái xe, Mặc Thiên Trần ngồi bên cạnh, “Chúng ta chắc chắn chuyện này do Đồng Tâm Ấn làm, bây giờ tìm ấy, ấy chắc gì thừa nhận chứ?”

      đến lượt ta thừa nhận, chỉ cần ta làm, cần biết là thông minh đến đâu, nhất định vẫn có sơ suất, nhất định vẫn để lại chứng cớ.” Cúc Như Khanh khẳng định.

      Mặc Thiên Trần gật đầu, nếu chuyện này do Đồng Tâm Ấn làm, vậy mục đích chính là diệt trừ Mặc Thiên Trần khỏi tâm trí Nhâm Thần Phong.

      cũng nghĩ vậy.” Cúc Như Khanh khẽ .

      “Em gì, làm sao biết là suy nghĩ giống em?” Mặc Thiên Trần khỏi trừng mắt.

      “Em có gì có thể giấu được ?” Cúc Như Khanh cười khẽ, tiếp, “Nếu Đồng Tâm Ấn đủ thông minh, muốn loại bỏ vị trí của em trong lòng Nhâm Thần Phong, nên ra tay với Nhâm Thần Phong, nên ra tay với em mới đúng.”

      “Chuyện vẫn chưa ràng, em vẫn giữ ý kiến.” Mặc Thiên Trần hừ tiếng.

      Cúc Như Khanh gọi cho Trần Ích, “Lập tức tìm Đồng Tâm Ấn, bảo ta đến sòng bạc tìm tôi.”

      Sau đó, Cúc Như Khanh lái xe đến sòng bạc, và Mặc Thiên Trần vào phòng VIP, lập tức có người mang nước tới.

      “Đây chính là sản nghiệp Ám Dạ?” Mặc Thiên Trần chưa từng đến đây.

      “Đúng vậy.” Cúc Như Khanh đáp.

      Mặc Thiên Trần có biết đến sản nghiệp Ám Dạ, vẫn tưởng đó là thị trường tổng hợp mà TV thường nhao nhao nhắc đến, ngờ là sòng bạc mà cũng có người quản lý tốt như vậy, gian phòng được lắp đặt toàn các thiết bị xa hoa, người đến đây chơi chắc cũng phải là người có quyền lực và tiếng tăm ít.

      “Có muốn chơi ?” Cúc Như Khanh lúc chờ người, nên mấy khẩn trương.

      “Nhưng em biết chơi gì cả.” Mặc Thiên Trần chớp chớp mắt.

      Cúc Như Khanh cười , “Có ở đây, em còn sợ biết chơi.”

      “Ừ nhỉ!” Mặc Thiên Trần nhao nhao muốn thử, “Em muốn chơi ShowHand.”

      *ShowHand: bài 5 lá kiểu HongKong. ShowHand sử dụng bài poker 8, 9, 10, J, Q, K, A tổng cộng là 28 lá, mỗi ván có thể chơi từ 2 – 5 người, mỗi người được phát 5 lá bài. Luật chơi ShowHand: người chơi được phát 1 lá bài úp (lá này được mở sau cùng, còn gọi là lá chủ chốt, lá bài tẩy), sau đó lần lượt được phát thêm 4 lá, người chơi lần lượt so bài, bài lớn hơn thắng, trường hợp 4 lá được phát thêm hòa nhau, lá bài tẩy là lá quyết định. Chi tiết về ShowHand:http://mxhgame.com/game/bai-5-la-kieu-hong-kong.html.

      Mặc Thiên Trần nhìn trò ShowHand, Cúc Như Khanh trực tiếp hướng dẫn, lúc này hiểu luật chơi, hai người bắt đầu chơi vài ván, đều thắng, điều này làm nhiệt tình hơn , quên mất mục đích đến đây để làm gì.

      Cúc Như Khanh thấy vui, đường đường là Chủ tịch Cúc thị, lại đứng đầu sản nghiệp Ám Dạ, mà lại bại bởi tay Mặc Thiên Trần do mình vừa dạy, có thể thấy được rất cưng chiều .

      “Trần, em biết chơi rồi, bây giờ chúng ta đặt tiền cược, thế nào?” Cúc Như Khanh đề nghị.

      Mặc Thiên Trần cười đến mặt mày cong cong, “ phải là chơi vui thôi à?”

      tự tay gõ vào đầu , “Em muốn chơi tới cùng sao?”

      muốn!” dĩ nhiên biết nhường , nếu chơi chắc chắn nhường nữa, “Sao phải dùng tiền cược chơi chứ?”

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , “Đừng nghiêm túc như vậy, chỉ là trò chơi thôi mà. đoán chuyện này là Đồng Tâm Ấn làm, em mực nhận định là Chu Tiểu Kiều phải ?”

      “Đúng vậy!” Mặc Thiên Trần hào phóng thừa nhận, biết Chu Tiểu Kiều rất bản lĩnh, Đồng Tâm Ấn dù sao cũng chỉ là nữ sinh 17, 18 tuổi, làm sao có khả năng làm việc này!

      “Vậy bây giờ chơi ba ván ShowHand tính hai ván thắng, xem ai dự đoán chính xác, thế nào?” Cúc Như Khanh chuẩn bị chia bài.

      Mặc Thiên Trần gật đầu, “Được!”

      Ván thứ nhất: Mặc Thiên Trần thắng.

      Ván thứ hai: Cúc Như Khanh thắng.

      Ván thứ ba, ván mấu chốt, Mặc Thiên Trần nhìn vào 4 lá bài, và Cúc Như Khanh đều giống nhau, chỉ còn chờ mở ra lá bài tẩy, sau khi lá bài tẩy được mở ra, Mặc Thiên Trần nhảy lên, thắng!

      Cúc Như Khanh ngoắc ngoắc khóe môi, “Trần thắng rồi! Trần đoán chính xác vậy sao?”

      Mặc Thiên Trần ôm quyền hướng về phía , thở dài, “Tiểu nữ đa tạ Cúc chủ tịch.”

      Hai người cười cười , Trần Ích gõ cửa vào, “Chủ tịch, người tới, nhân chứng vật chứng cũng lấy được rồi.”

      “Được!” Cúc Như Khanh lập tức thu lại nụ cười mặt, kéo Mặc Thiên Trần vào ngồi sofa.

      Mặc Thiên Trần nhìn Trần Ích đưa người vào, mặc dù hy vọng người này phải Đồng Tâm Ấn, nhưng cũng biết Cúc Như Khanh tuyệt đối thích Chu Tiểu Kiều mà mang Đồng Tâm Ấn ra.

      Đồng Tâm Ấn vào, theo sát sau lưng là nam sinh đeo kính, nam sinh có vóc dáng thấp vừa tiến vào lập tức , “Đại ca, xin đừng trách bạn học Đồng Tâm Ấn, chuyện này là mình em làm, các người thả bạn ấy được ?”

      “Đồng Tâm Ấn, có gì muốn ?” Cúc Như Khanh giọng lạnh lùng, khác hẳn lúc chơi bài với Mặc Thiên Trần.

      Đồng Tâm Ấn nhìn Mặc Thiên Trần, “Chuyện này là tôi làm, tôi cố ý nhắm vào Mặc Thiên Trần.”

      “Đồng Tâm Ấn, bạn gì vậy, là mình làm mà!” Nam sinh kia lập tức quát bảo dừng lại.

      “Câm miệng! Cậu chỉ là kẻ tàn phế, chỉ giúp tôi lấy hình ảnh trong điện thoại ra thôi, trong mắt tôi trước đến giờ hề có cậu, trong lòng tôi chỉ có Thần Phong thôi, nhưng trong lòng Thần Phong lại chỉ người phụ nữ kia, ta kết hôn rồi, mà vẫn buông tha Thần Phong, khiến Thần Phong vì ta mà gây họa cho cha tôi, lại còn ngày đêm mong nhớ, chỉ có cách làm cho ta biến mất, Thần Phong mới là của tôi thôi.” Đồng Tâm Ấn .

      “Đồng tiểu thư, sao có thể nghĩ như vậy?” Mặc Thiên Trần nhịn được thở dài, “Nếu Thần Phong, sao biết ấy cần cái gì? ấy cần chính là bầu bạn với ấy, để sức khỏe ấy tốt hơn, chứ phải là ngày đêm căn hận tôi…”

      “Tôi cần lên lớp dạy tôi, tôi chỉ biết, chính là người hại Thần Phong ngã bệnh, cũng chính hại Thần Phong bị cảnh sát điều tra, cũng chính hại Đồng gia, hại cha tôi vô duyên vô cớ bị cắt chức. Tất cả đều là do làm, tại sao bị trừng phạt?” Đồng Tâm Ấn tố cáo.

      xin lỗi, chuyện đó là tôi đúng!” Mặc Thiên Trần xin lỗi, “Nhưng tôi tận lực bù đắp rồi, Đồng tiểu thư, chuyện đó phải chấm dứt rồi sao?”

      thể! thể!” Đồng Tâm Ấn mất khống chế quát lên, “Trừ phi biến mất khỏi tim Thần Phong, bằng tôi còn tính sổ với .”

      “Tôi…” Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ, “Tôi cũng mong Thần Phong có thể quên tôi , sống vui vẻ hạnh phúc với người khác, nhưng tôi có thể làm được gì đây?”

      Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần vào ngực, “Được rồi, để giải quyết.” xong bảo Trần Ích đưa Mặc Thiên Trần ra ngoài nghỉ ngơi.

      Trong phòng chỉ còn lại Cúc Như Khanh, nam sinh lùn kia và Đồng Tâm Ấn, Cúc Như Khanh giương khóe môi lãnh khốc, vỗ tay cái, lập tức có ly nước bưng lên trước mặt Đồng Tâm Ấn, “Uống nó rồi, tôi giúp thực ước mơ.”

      Đồng Tâm Ấn ngờ Cúc Như Khanh vậy, căn bản hiểu, nhưng thể cầm lấy ly nước, nam sinh kia muốn lấy, nhưng bị giữ chặt.

      “Bình thường phải là 100 người đàn ông luân phiên, đàn ông sau lưng sẵn sàng rồi đấy.” Cúc Như Khanh nhàn nhạt .

      !” Đồng Tâm Ấn quát to, “Cha tôi là người có quyền, các người thể đối xử với tôi như vậy?”

      Cúc Như Khanh sắc mặt lạnh lẽo, “Nếu phải Trần cầu xin tôi giúp Đồng Thọ Tề phục hồi nguyên chức, nghĩ rằng bây giờ ông ta có thể đứng trong phòng vung tay múa chân à?”

      Đồng Tâm Ấn ngẩn ra, Cúc Như Khanh hạ lệnh, đám đàn ông sau lưng tiến về phía , nhanh chóng xé rách quần áo .

      Mặc Thiên Trần ngồi ở phòng nghỉ bên ngoài, chờ kết quả của Cúc Như Khanh, ngờ nhìn thấy Trần Ích dẫn Nhâm Thần Phong vào, theo sau bọn họ vào phòng, lại nghe được tiếng3acon la thê thảm, nhìn thấy Đồng Tâm Ấn bị đám đàn ông xâm phạm, thể tin được đây chính là kết quả giải quyết của Cúc Như Khanh ư?

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 197: Ngược : Ác quỷ tàn nhẫn (1)
      Edit:
      Beta: N.P

      Đồng Tâm Ấn cả người trơn bóng, có vô số bàn tay với đủ mọi màu da sờ soạng người , sợ thét chói tai, làm thế nào cũng thoát khỏi được tay của bọn họ, nhưng rất nhanh, chìm đắm trong trận hỗn loạn này, dược hiệu phát huy tác dụng, khát vọng những đôi tay này có thể vuốt ve nhiều hơn nữa.

      Tiếng rên đầy mị, thể ngờ là phát ra từ tiểu nữ sinh, những đôi tay qua lại cơ thể như đánh guitar, Đồng Tâm Ấn phản kháng nữa, ngược lại còn dịu dàng phô bày thần sắc nữ tính, giống như làn khói trắng, vui sướng giãy giụa trong tay đàn ông như một3acon rắn.

      Mặc Thiên Trần miệng há hốc, biết tại sao tình hình lại thành thế này rồi. Lúc này, Nhâm Thần Phong chuyển hướng nhìn sang , “Thần Phong, em…”

      gì được nữa, biết mình gì lúc này cũng là sai, Đồng Tâm Ấn tuy có lỗi, làm Thiên Mộ Dương và tiểu minh tinh kia thân bại danh liệt, cũng là do hiểu lầm Mặc Thiên Trần nên đến trả thù .

      Phương thức trừng phạt này quả quá tàn nhẫn, Mặc Thiên Trần ngờ chuyện đến mức này, đối mặt với ánh mắt đau khổ của Nhâm Thần Phong, nhất thời tay chân luống cuống, nếu Đồng Tâm Ấn bị mấy trăm người xung quanh xâm phạm, vậy Đồng gia còn mặt mũi nào nhìn người. Đồng Thọ Tề và Nhâm Thần Vũ nhất định xung đột với nhau, Nhâm Thần Phong lại kẹt ở giữa, hậu quả thế nào, nhất định thể chấp nhận được.

      Mặc Thiên Trần sắc mặt nháy mắt tái nhợt, Nhâm Thần Phong cũng gì, nhưng ánh mắt chất chứa đau đớn, nó như làn roi da quật vào trái tim .

      “Như Khanh.” thu hồi ánh mắt nhìn Nhâm Thần Phong, rồi nhìn người đàn ông ngồi sofa, chạy như bay đến, đứng trước mặt Cúc Như Khanh, “Đừng, Như Khanh, bảo bọn họ dừng tay …”

      Cúc Như Khanh chỉ nhàng kéo vào ngực, giống như cảnh tượng trước mắt, cũng chỉ là những hình ảnh nhàng mà thôi, cũng gì, chỉ đưa tay vuốt gò má tái nhợt của , sau đó thở dài , “Biết em sợ cảnh tượng thế này, phải bảo em, giải quyết sao. Vào đây làm gì, vì Nhâm Thần Phong sao?”

      Giọng rất , đến nghe ra buồn hay vui, mỗi câu đều hàm chứa cưng chiều, nhưng câu cuối cùng đầy rét lạnh!

      “Em…” Mặc Thiên Trần nước mắt lăn xuống, “Van xin , Như Khanh, dừng lại , được ? Đồng Tâm Ấn tuy có lỗi, nhưng làm vậy, là đẩy Đồng gia vào cảnh vạn kiếp bất phục, Như Khanh, nên như vậy, được ?”

      Cúc Như Khanh dùng ngón tay tiếp được giọt nước mắt của , nhìn chằm chằm vào giọt nước mắt như trân châu đầu ngón tay, rồi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhắn đầm đìa nước mắt của , “Em lo rằng Nhâm Thần Phong rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục phải ?”

      Mặc Thiên Trần lắc đầu , “Đồng gia và Mặc gia có thâm tình lâu năm, Đồng Tâm Ấn thành ra thế này, Nhâm gia cũng mấy tốt đẹp, có đúng , Đồng Tâm Ấn còn , ấy làm việc chưa biết chừng mực, đừng nên trừng phạt như vậy, được ?”

      “Vậy, ý Trần là muốn đổi phương thức khác, em mới chấp nhận phải ?” Cúc Như Khanh trầm tư chốc lát, rồi .

      “Ừ.” Mặc Thiên Trần gật đầu mạnh.

      Cúc Như Khanh nâng cằm lên, “Trần thiện lương đến mức làm đau lòng…”

      vẫn chưa hết, cúi đầu hôn lên môi , Mặc Thiên Trần run rẩy tiếp nhận vừa hôn vừa cắn, nhắm hai mắt lại, mặc cho nước mắt chảy xuống, thủ đoạn Cúc Như Khanh tuy tàn nhẫn, nhưng bảo vệ , lại đứng trước mặt xin tha cho người tổn thương , biết vui, nhưng nhìn được cảnh tượng như vậy.

      Lúc này Đồng Tâm Ấn hoàn toàn chìm đắm, chủ động quấn tay lên cánh tay của người đàn ông, Nhâm Thần Phong vẫn câu nào, đẩy những người vây quanh Đồng Tâm Ấn ra, dù sao cũng phải người khỏe mạnh, bị người này đẩy, người kia xô khỏi choáng váng.

      Sau khi bị mấy người vạm vỡ đẩy tới đẩy lui, cuối cùng ổn định được tinh thần, muốn vọt lên lần nữa, lại thấy cả đám người dàn thành trận, xoay người, nhìn về phía Cúc Như Khanh, lại thấy ôm Mặc Thiên Trần hôn, từ góc độ của Nhâm Thần Phong nhìn đến, Cúc Như Khanh hôn rất thâm tình cũng rất bá đạo, nghi ngờ gì là biểu thị công khai Mặc Thiên Trần là người của , còn Mặc Thiên Trần thân thể kiều mị lại hoàn toàn cuộn vào ngực , bị bao bọc nghiêm ngặt.

      “Cúc Như Khanh, buông ấy ra!”

      Mặc Thiên Trần nghe Nhâm Thần Phong hét lên, mở mắt nhìn thấy Cúc Như Khanh và dán mặt vào cùng nơi, nhưng người đàn ông này dường như nghe tai này lọt tai kia, vẫn làm như có chuyện gì, vẫn bá đạo ôm lấy , hôn lên đôi môi đỏ mọng của .

      Đây là Cúc Như Khanh bá đạo biểu thị công khai, Mặc Thiên Trần ít nhiều cũng hiểu rõ3acon người , chống hai tay lên ngực , dám đẩy ra, nếu làm khéo, mọi chuyện biến thành kết cục bi thảm khó thay đổi.

      Thần Phong.” Thanh Đồng Tâm Ấn truyền đến, mặc dù thần trí hoàn toàn mê đắm, nhưng vẫn gọi tên Nhâm Thần Phong.

      Mặc Thiên Trần lập tức khôi phục lý trí, vội vàng đẩy Cúc Như Khanh ra, “Như Khanh, Như Khanh, ….”

      Cúc Như Khanh cúi đầu nhìn thần sắc lo lắng của , thương đưa tay vuốt ve làn môi của , rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhâm Thần Phong, “Buông ai ra?”

      Nhâm Thần Phong gặp phải vấn đề cần lựa chọn, là muốn Cúc Như Khanh buông Mặc Thiên Trần ôm trong ngực ra, hay là muốn mấy trăm người đàn ông vây quanh Đồng Tâm Ấn buông tay. nhìn ra Mặc Thiên Trần ở trong lòng Cúc Như Khanh, mà phải là Nhâm Thần Phong , muốn Cúc Như Khanh buông Mặc Thiên Trần ra, họa có là trò cười mà thôi!

      “Buông Đồng Tâm Ấn ra.” Nhâm Thần Phong ngữ thanh xuyên thấu gian phòng.

      Thần Phong, Thần Phong!” Đồng Tâm Ấn nghe được thanh của , vội vàng quơ tay sang bên cạnh, tìm kiếm bóng dáng của Nhâm Thần Phong.

      Cúc Như Khanh khẽ giương lên khóe môi lãnh khốc, cúi đầu nhìn Mặc Thiên Trần trong ngực, dường như muốn , bây giờ trong mắt Nhâm Thần Phong, Đồng Tâm Ấn là quan trọng nhất.

      Mặc Thiên Trần dĩ nhiên hiểu ánh mắt của , cười khổ, hy vọng Nhâm Thần Phong quên , rồi bắt đầu lại từ đầu, nếu lúc này Nhâm Thần Phong còn chọn , mới tức giận!

      thả Đồng Tâm Ấn ra được ?” giọng.

      “Tùy em.” Cúc Như Khanh xong, tỏ ý với Trần Ích.

      Trần Ích lớn tiếng : “Lui ra!”

      Lời vừa dứt, tất cả đàn ông xung quanh lui ra, Đồng Tâm Ấn lảo đảo chạy về hướng Nhâm Thần Phong, Nhâm Thần Phong tiến lên hai bước ôm chặt , cởi áo khoác ngoài, khoác lên người .

      Thần Phong, Thần Phong.” Đồng Tâm Ấn liền dán thân thể lên người , dược hiệu trong cơ thể phát huy đến đỉnh điểm, rất muốn hợp nhất với người đàn ông này.

      Mặc Thiên Trần nhớ lại hồi còn học, có nhiều bạn học nữ ngưỡng mộ tài hoa của Nhâm Thần Phong, luôn quấn lấy Nhâm Thần Phong bảo vẽ bọn họ, nhìn dáng vẻ bọn họ chung với nhau, mà hề có chút cảm giác ghen ghét, giống như bây giờ, Đồng Tâm Ấn quấn lên thân thể , cũng chẳng có cảm giác gì. Lúc đó, cứ cho mình là người bạn hào phóng, so đo! Nhưng bây giờ nghĩ lại, hóa ra tình cảm giữa và Nhâm Thần Phong chỉ là tình em, hề tồn tại cái gọi là tình nam nữ.

      Hơn nữa, người chính là người đàn ông bá đạo ôm lấy mình. Mặc Thiên Trần khẳng định ý nghĩ trong lòng, vòng tay ôm hông , giọng : “Như Khanh, thả bọn họ !”

      “Nhưng Đồng Tâm Ấn nổi rồi!” Cúc Như Khanh khóe môi giương lên nụ cười.

      Mặc Thiên Trần hiểu, nhìn theo ánh mắt của , thấy được Đồng Tâm Ấn tự cởi áo khoác người ra, rồi kéo kéo quần áo Nhâm Thần Phong, còn Nhâm Thần Phong cố ngăn cản Đồng Tâm Ấn.

      “Đưa ấy bệnh viện !” Mặc Thiên Trần đành lòng hành hạ như vậy.

      “Cũng kịp nữa!” Cúc Như Khanh than tiếng.

      “Hả?” Mặc Thiên Trần .

      Trần Ích : “Dược hiệu trong người của Đồng Tấm Ấn phát huy tác dụng, nếu hoan ái với đàn ông, chết. Nhâm Thần Phong, tôi nghĩ chắc muốn đụng đến Đồng Tâm Ấn, có cần tôi phái mấy người đến thỏa mãn ta ?”

      cho người hạ thuốc ấy?” Mặc Thiên Trần kinh ngạc nhìn Cúc Như Khanh.

      Cúc Như Khanh gì, thái độ cam chịu, “Chẳng lẽ Nhâm Thần Phong phải đàn ông sao?”

      Thấy cố ý phát hỏa với Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần từ trong ngực nhảy ra, “Cúc Như Khanh, tại sao lại phải tàn nhẫn như vậy?”

      tức giận lên án Cúc Như Khanh, cũng hiểu ra vở kịch hôm nay là thế nào, hóa ra đối tượng chính là Nhâm Thần Phong, chứ phải Đồng Tâm Ấn, nếu Nhâm Thần Phong chịu thỏa hiệp với Trần Ích, thân thể Đồng Tâm Ấn phải chấp nhận cả trăm người đàn ông kia. Còn nếu Nhâm Thần Phong đến, lấy luôn làm thuốc giải cho Đồng Tâm Ấn.

      rồi, Đồng Tâm Ấn nhất định phải trừng phạt, nếu Trần thích ấy bị mấy trăm người đàn ông luân phiên nhau, vậy coi như giải quyết được rồi! Dĩ nhiên ta cũng có thể giữ vững tấm thân, kiên cường mà chết!” Cúc Như Khanh thanh lạnh lẽo.

      …” Mặc Thiên Trần bị chọc tức đến nên lời, Cúc Như Khanh là ai chứ, chuyện gì làm cũng đều có mục đích, hôm nay là mượn chuyện trừng phạt Đồng Tâm Ấn để đẩy Nhâm Thần Phong vào thế vạn kiếp bất phục, nếu Nhâm Thần Phong chạm vào Đồng Tâm Ấn, vậy Đồng Tâm Ấn chỉ có3acon đường chết hoặc làm theo lời Trần Ích, để người khác chạm vào ấy. Chạm vào hay , Nhâm Thần Phong đều thể tránh khỏi đau khổ.

      Thần Phong, em muốn chết, Thần Phong, em sai rồi, em nên hãm hại Mặc Thiên Trần, Thần Phong, em muốn bị người khác chạm vào, Thần Phong, cứu em…” Đồng Tâm Ấn lúc này dù chịu đựng dược tính của thuốc nhưng giọng cực kỳ tỉnh táo, ngừng gọi tên Nhâm Thần Phong.

      Mặc Thiên Trần nghe những lời Đồng Tâm Ấn , che mặt khóc, nữ nhân nào hy vọng thân thể của mình được nam nhân mình thích đụng chạm. Đồng Tâm Ấn muốn Nhâm Thần Phong làm thuốc giãi dược vốn là chuyện dễ hiểu, nhưng Nhâm Thần Phong lại thương !

      Cúc Như Khanh đốt điếu thuốc, lạnh lùng nhìn mọi , thể phủ nhận, chính là kẻ tàn nhẫn như vậy, vì muốn cắt đứt mọi quan hệ giữa Nhâm Thần Phong và Mặc Thiên Trần, lợi dụng sai lầm lần này của Đồng Tâm Ấn, vốn dĩ muốn tha thứ cho Đồng Tâm Ấn, nhưng vì muốn thử thách Nhâm Thần Phong, tạm tha cho ta lần.
      mongmanh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 198: Ngược : Ác quỷ tàn nhẫn (2)
      Edit:
      Beta: N.P



      Lúc này, toàn bộ mọi ánh mắt đều tập trung lên người Nhâm Thần Phong, biết là Đồng Tâm Ấn đúng, hãm hại Mặc Thiên Trần, cũng muốn tha thứ cho Đồng Tâm Ấn. Nhưng xét tình hình , đành lòng để chết sao? Tội của đáng chết! Cũng nặng đến nỗi phải để cho cả trăm người luân phiên dày vò ! làm sao lại hiểu được mưu của Cúc Như Khanh! Đồng Tâm Ấn chỉ là3acon cờ thí chốt, còn chính là người nắm giữ sống chết và vinh nhục của , nhưng trắng ra người nắm giữ tất cả ai khác ngoài Cúc Như Khanh.

      Trần Ích thấy tình hình có gì biến chuyển, đưa tay nhìn đồng hồ, “Còn nửa phút.”

      Mặc Thiên Trần chấn động, buông xuống tay che mặt, nhìn về phía trước, cả trăm người đàn ông rời khỏi, chỉ còn lại vài người cơ thể đặc biệt cường tráng, vai u thịt bắp còn đứng đợi bên, nhìn về phía Nhâm Thần Phong, hai người ánh mắt giao nhau.

      Ánh mắt của Nhâm Thần Phong mặc dù nhìn rất đau khổ, nhưng vẫn che giấu thương đối với Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần khổ sở, nước mắt đầy mặt, “ xin lỗi, Thần Phong! Em xin lỗi !”

      hại Nhâm Thần Phong rơi vào tình huống khó xử này, nếu Nhâm Thần Phong chạm vào Đồng Tâm Ấn, ấy chết, còn nếu hành xử theo tình người, chạm vào Đồng Tâm Ấn, thể tránh được phiền phức bị Đồng gia bức hôn. Dù lựa chọn ra sao, cũng đều khó khăn, quá khó khăn!

      Cúc Như Khanh nghe Mặc Thiên Trần vừa khóc vừa xin lỗi, dập tắt thuốc, từ sofa đứng lên, đứng phía sau , sắc mặt lãnh khốc.

      “Còn 10 giây!” Trần Ích bắt đầu đếm ngược, “9, 8…”

      Khi Trần Ích đếm đến 3, Nhâm Thần Phong ôm lấy thân thể Đồng Tâm Ấn, rồi lạnh giọng, “Ra ngoài !”

      Trần Ích bảo đám đàn ông còn lại ra ngoài, cũng theo ra, Mặc Thiên Trần đè nén tiếng khóc ngồi đất, biết Nhâm Thần Phong bản tính lương thiện, cho dù có hay Đồng Tâm Ấn, nhất định thể để Đồng Tâm Ấn chết được.

      Cúc Như Khanh đỡ lấy Mặc Thiên Trần ngồi đất, ôm ra ngoài, cảm thấy giãy giụa, lãnh khốc : “Em muốn ở lại nhìn bọn họ ân ái?”

      Mặc Thiên Trần từ đầu vai nhìn sang, Đồng Tâm Ấn hai chân vòng lên hông của Nhâm Thần Phong, thân thể phập phồng bày tỏ tư thái muốn bắt đầu.

      Trong nháy mắt, khi cửa lớn đóng lại, Mặc Thiên Trần từ trong ngực Cúc Như Khanh giãy ra: “ đúng là3acon người tàn nhẫn, ma quỷ, buông tôi ra!”

      Cúc Như Khanh nhìn , sắc mặt lãnh khốc như băng, nắm chặt tay thành quả đấm, cũng tỏ tức giận kém, vì Nhâm Thần Phong mà khóc, luôn xin lỗi với , muốn Nhâm Thần Phong trở thành thuốc giải cho Đồng Tâm Ấn.

      “Trần, thu hồi lời em vừa ngay!” giọng lạnh như băng.

      “Thu hồi? Lời ra như nước tát , bảo tôi làm sao thu hồi?” Mặc Thiên Trần tức giận , “ luôn là người tay che trời, chưa bao giờ để ý tới người khác suy nghĩ thế nào, chỉ muốn làm theo ý mình!”

      Cúc Như Khanh nắm chặt cổ tay của : “Em dám với như vậy? Em có biết là người thế nào ?”

      Mặc Thiên Trần tay đau nhói, nhưng tim lại càng đau, “ là chồng của tôi, rong ruỗi hai bên hắc bạch ai biết, ai hiểu, hắc đế đó, mà đúng, cũng từng , tôi chỉ là công cụ cho tiết dục.”

      “Mặc Thiên Trần!” Cúc Như Khanh quát lớn, “Em nhất định muốn cãi nhau với sao?”

      “Còn tôi là ai chứ? Tôi chỉ là người phụ nữ bình thường, sao dám cãi nhau với ?” Mặc Thiên Trần muốn thoát khỏi bàn tay , “Buông tôi ra, tôi muốn !”

      “Em muốn đâu?” Cúc Như Khanh nắm chặt tay hơn, “Em muốn vào xem bạn trai cũ hoan ái với người khác à? phải em sao? phải rất chung thủy với em sao? Đây là chứng cứ chung thủy với em đó à? Đó là cách em sao?”

      “Đủ rồi! Cúc Như Khanh! cho rằng tôi biết là cố ý kéo Nhâm Thần Phong vào cuộc sao? phải cố ý muốn tôi chứng kiến cảnh đó sao?” Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm, “ cho biết, coi như hôm nay Thần Phong có quan hệ với Đồng Tâm Ấn, cũng ảnh hưởng đến vị trí của Thần Phong trong lòng tôi. Ngược lại là , muốn tôi toàn tâm , còn sao? dùng phương thức tàn nhẫn này để tôi sao? Hôm nay nếu đổi lại là , đứng ở góc độ của Nhâm Thần Phong, làm thế nào?”

      Cúc Như Khanh hừ tiếng, “Tôi tàn nhẫn? Nếu em cho rằng tôi tàn nhẫn, vậy tôi cho em biết, nếu đổi lại là Chu Tiểu Kiều bị hãm hại, đầu tiên tôi đứng ra trừng phạt ta, càng miễn tới việc dùng thân thể để cứu ta! Sống chết của ta liên quan đến tôi!”

      “Đó là vì Chu Tiểu Kiều và có họ hàng hay máu mủ, mới năng nhõm như thế, nếu đó là Cúc Như Mi phạm sai lầm, xử phạt ấy à? Cho ấy chết? có dám đại nghĩa diệt thân, trừng phạt ấy ?” Mặc Thiên Trần lớn tiếng cãi lại .

      Cúc Như Khanh ngẩn ra, nếu là em Cúc Như Mi phạm sai lầm, chỉ sợ thể để chết, Mặc Thiên Trần câu đánh trúng tim của , nhất thời gì được, chỉ đốt điếu thuốc, buông cổ tay ra.

      Mặc Thiên Trần rưng rưng : “Cúc Như Khanh, người thân của chính là người thân, người thân của người khác coi là chuyện vặt, mãi mãi vẫn như vậy, cao cao tại thượng, vĩnh viễn hành độc đoán, vĩnh viễn làm người ta khiếp sợ, dám đến gần, bảo tôi lấy cái gì để ? nghĩ tôi có thể sao?”

      “Tôi cần biết lấy cái gì để tôi, cũng cần biết làm sao tôi! Tóm lại, nhất định có cách để tôi, nếu hối hận, đời này thuốc gì cũng có bán, nhưng có bán thuốc hối hận đâu!” Cúc Như Khanh bá đạo trả lời.

      Mặc Thiên Trần nhắm hai mắt lại, để mặc cho nước mắt mãnh liệt rơi, ngửi thấy mùi thuốc lá ngập tràn xung quanh , hồi lâu sau, mới mở mắt, : “Được! Tôi miễn cưỡng bản thân , cần biết là tàn nhẫn ra sao, bá đạo thế nào, hiểm kiểu gì, tôi đều miễn cưỡng , vì chỉ có mới giúp tôi gặp được3acon , vì là người đàn ông chuyện gì làm được!”

      Cúc Như Khanh nghe nhắc tới3acon , thấy nước mắt rơi như suối chảy, thêm gì, chỉ cất bước rời .

      Đây chính là lựa chọn của Mặc Thiên Trần, lau nước mắt, quyết định vẫn ở với , chấp nhận phục tùng , phản đối hay phật ý . Chỉ đơn giản là tiếp nhận , thôi.

      Trong phòng, lâu, cuộc hoan ái của nam nữ vẫn chưa dừng lại, Đồng Tâm Ấn dược hiệu vô cùng nặng, cơn sóng này vừa lặn, cơn sóng tiếp theo điên cuồng dâng cao, Nhâm Thần Phong chưa từng trải qua tình huống như vậy, bây giờ , tim lạnh như băng, ngay cả lòng cũng chết, từng chết lần, từng thập tử nhất sinh, nên chẳng có gì để sợ hãi.

      Huống chi bây giờ, tình huống bi thương đến chết tâm! Khi tình của với Mặc Thiên Trần chết, còn gì quyến luyến thế gian này đây? Nhìn người3acon rên rỉ trong lòng, nhàng nhắm hai mắt, trong đầu ngập tràn hình bóng Mặc Thiên Trần.
      mongmanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :