1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [​IMG]

      Chương 15: Thiên Trần gặp được con trai
      Edit: Dandelion


      Cúc Như Khanh làm sao lại hiểu được tâm tư của , thấy tránh né giống như rắn rết, thầm đẩy dời tay , làm cho Liễu Nam Điềm dẫn lên.
      Mặc Thiên Trần nhìn tay đeo vòng tay long phượng lóe ra kim quang, thế nào có loại cảm giác bị Cúc gia bắt nhốt, chỉ nghĩ tới người, sợ hãi ánh sáng nhân sinh, cũng sợ hãi bị người bắt gặp, vô cùng sợ hãi.
      còn kịp suy nghĩ mấy vấn đề kia lúc này quản gia Đào Trung Ngọc gọi qua Cúc Thiên Lâm chờ người kính trà, khom người hướng bọn họ từng người chào kính trà sau, mệt tới đứng vững. ( Dan: Em mà là chị là xỉu đơ ơ. bị ảnh gạch đùi mà còn gặp nhà đông thế )
      Cuối cùng, Cúc Như Mi nắm tay : "Chị dâu, chị cực khổ!"
      Mặc Thiên Trần nhìn em Cúc gia này, cuối cùng cũng có người thông cảm với , bất quá, Cúc Như Mi tại sao gọi là chị dâu? Chẳng lẽ Cúc Như Khanh so với Cúc Như Phong lớn hơn sao???
      Rốt cuộc, kính trà tất cả cũng xong, thấy người Cúc gia lễ tiết cũng xong, Cúc Như Khanh chủ động đưa ra đề nghị về nhà Mặc Chấn Đông.
      "Ông nội, mẹ, chúng con về nhà ba vợ."
      Mặc Thiên Trần kỳ thực muốn về, đầu tiên là bởi vì quá mệt mỏi, thứ hai là mẹ nhất định hỏi chuyện tối ngày hôm qua, thứ ba là Cúc Như Khanh bộ dạng hầm hầm ở nhà bọn họ ăn cơm, phỏng chừng có người nuốt trôi. ;))
      Cúc Hoành Nghiêu lại đồng ý: " thôi!"
      Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần nhất nhất hướng bọn họ lời từ biệt, vẫn là kéo cánh tay rời khỏi, sáng sớm cặp tay nhau đương nhiên là diễn trò, tại là đứng yên.
      Khang Hạo lái xe đưa bọn họ đuổi về Mặc gia, hai người mặc dù đều ngồi ở phía sau xe, nhưng ai cũng câu. Bởi vì vô luận là con trai lớn Cúc gia, hay là người Mặc gia, cả hai đều là ngụy tạo thành vợ chồng hạnh phúc mới cưới. Bọn họ ở chung mình thời gian, kỳ thực liền thành người xa lạ.
      Mặc gia.
      "Cha , mẹ... Con trở về!" Mặc Thiên Trần vừa vào phòng liền cởi bỏ giày cao gót, kêu lên vui mừng chạy tới ôm mama cùng papa.
      Mặc Chấn Đông cùng Lý Tình Y đem con cưng ôm vào trong ngực, Lý Tình Y điểm điểm cái mũi của , "Lần sau phải 'Chúng con trở về!' " mama xong lập tức chuyển hướng phía sau con rể: "Như Khanh, mau vào ngồi!"
      "Ba vợ, mẹ vợ, hảo!" Cúc Như Khanh giọng như thường ngày ngang ngang lạnh lạnh, biểu tình cũng là hầm hầm vạn năm bất biến. ( Dan: hắc tính dịch là "vẻ mặt như ai thiếu tiền hầm hầm ngàn năm đổi" nhưng mà thấy ngắn gọn thui cho nó dễ hĩu :X)
      "Như Khanh, đến ngồi xuống uống trà!" Mặc Chấn Đông cũng lập tức .
      Bốn người sau khi ngồi xuống, Khang Hạo đưa đến lễ vật, trong đó có loại thuốc bảo vệ tim phổi, phi thường mắc tiền hơn nữa bán ra tới cũng là đặt hàng số lượng lớn. Mặc Thiên Trần luôn luôn để ý này đó đương nhiên là biết, bỏ số tiền lớn đặt hàng cũng phải tới sang năm mới có, chỉ là có nghĩ đến Cúc Như Khanh mua được đưa cho mẹ của .
      $$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
      Từ giã Mặc gia, hai người ngồi xe. Mặc Thiên Trần ngóng nhìn , phi thường chân thành : "Cúc tiên sinh, cám ơn !"
      Cúc Như Khanh chỉ là nhàn nhạt quét nhìn liếc mắt cái, ánh mắt của lóe ra lệ quang dịu dàng , nữ nhân này dễ dàng cảm động như vậy,rất dễ dàng bị người ta dụ . Bất quá, gì thêm, chỉ là hơi gật gật đầu.
      Mặc Thiên Trần ở Cúc gia sinh sống mấy ngày, thành thói quen, Cúc Như Khanh luôn lãnh khốc cùng trầm mặc, đây hết thảy phi thường yên lặng, tựa hồ cảm thấy cũng có cái gì tốt.
      Chỉ là, vào lúc hoàng hôn, khi nàng gặp được cậu bé trai ở trong rừng trúc luyện võ, đứng ở nơi đó nhìn cũng nữa. (Dan : ye ! gặp con trai rồi, còn con , hic hic, lâu….)
      , khoảng chừng năm, sáu tuổi, gương mặt nho lãnh khốc mà quật cường, nhưng ra quyền cùng đá chân lại có nề nếp phi thường nghiêm túc. (Dan : ảnh dạy mà hk nghiêm túc mới là lạ * xùy* )
      "Thiếu phu nhân, đây là tiểu thiếu gia!" Quản gia Đào Trung Ngọc theo từ trong rừng trúc tới.
      là con trai Cúc Như Khanh? Mặc Thiên Trần biết có con trai đâu! ——
      Tôm Thỏ, Chôm chôm, huyenlaw684 others thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [​IMG]
      Chương 16: Thiên tính mẫu tử ( mẹ con tâm liền tâm)

      Edit: Dandelion ( Tiểu Ngọc Nhi) hihi đổi tên cho nó hoa hoa chút, =D


      Ở dưới ánh mặt trời , có khoảng cách bóng mờ loang lổ, có tia sáng màu vàng óng ánh chiếu vào người Cúc Ác Du.

      Mặc Thiên Trần lúc này lại lại tỉ mỉ nhìn nhìn khuôn mặt cậu bé trai, trán no đủ ( Dan: hí hí trán dồ nga! ), mũi cao thẳng, mắt trong veo thâm thúy, làn môi mỏng lạnh mạc, chiếc cằm nhọn kiêu căng, quả nhiên là có thể là giống Cúc Như Khanh y đúc nhất là cái mặt nghiêm nghị lãnh khốc mà tuấn mỹ, đây là chỗ di truyền gien ngộ nghĩnh (lạ) a! ( Dan: em cũng thấy vậy, con giống mẹ như đúc, còn con trai giống ba như photocopy à nha! ;)) và đây chính là lý co mà ảnh hk nhận ra )

      cũng có con , cũng tầm cỡ cậu bé trai này, con của tại thế nào ra sao đâu! ( Dan: Để em chỉ cho, Như…. / tác giả: *bịt miệng lôi lôi zô * chỉ cho biết là truyện hết hay, im lặng mà theo dõi/ Thiên Trần: ??? / tác giả: hề hề! tiếp tiếp, nào chúng ta tiếp tục)

      Mặc Thiên Trần nghĩ đến đây, trong lòng lập tức đau như ai nhéo chặt thế nhưng, bước chân lại ko muốn rời .

      khoảng chừng đứng hồi lâu, Cúc Ác Du liền tập võ cách chăm chú, hơn nữa căn bản bị người khác quấy rầy, phi thường nghiêm túc tập luyện.

      "Đào quản gia, đứa này còn muốn tập bao lâu a?" Mặc Thiên Trần đau lòng.

      Đào Trung Ngọc nhìn : "Cúc tiên sinh bảo dừng lại vẫn phải tập." (Dan: ác quá à)

      Mặc Thiên Trần chấn động, Cúc Như Khanh trở về chưa? ta tại sao có thể huấn luyện đứa nghiêm khắc như vậy a!

      Bọn vốn dĩ nên được hưởng cái tuổi thơ đẹp đẽ vô tư vô lo, thế nhưng cậu bé này phải bị bắt buộc tập võ cùng học tập khắc khe, là do cậu bé sinh ra trong Cúc thị sao?

      Bỗng nhiên, Cúc Ác Du thân thể run lên, hai chân run rẩy, mồ hôi từ đầu cuồn cuộn mà rơi, thân áo trắng tinh vì tập võ cũng toàn bộ ướt đẫm.

      Mặc Thiên Trần cũng nhìn được nữa , chạy tới bên người Cúc Ác Du, vươn tay giúp bé lau mồ hôi, thấy thân thể nho của bé chịu nổi , lòng dâng lên niềm thương dứt.

      "Đào quản gia, cầu xin Cúc tiên sinh ! Đứa tiếp tục như vậy nữa chịu nổi !"

      Đào Trung Ngọc chỉ là nhàn nhạt : "Người trong nhà này, ai dám cãi lại mệnh lệnh của Cúc tiên sinh."

      Thế nhưng, đây là con ruột của ta a! ta lãnh khốc vô tình như vậy! Mặc Thiên Trần biết ta là làm thế nào lớn lên !

      "Tôi tìm Cúc tiên sinh cầu tình!" xong cũng hướng bên ngoài rừng trúc đến.

      Đào Trung Ngọc nhanh chậm : "Cúc tiên sinh còn chưa có về nhà!"

      Mặc Thiên Trần chỉ phải lại xoay người về, vừa được mấy bước, Cúc Ác Du lại bắt đầu tiếp tục tập võ.

      sốt ruột cũng vô ích, ở trong nhà này, Cúc Như Khanh lớn nhất, cái gì đều cũng là do ta định đoạt! ( Dan: edit truyện đại mà t cứ ngỡ là truyện cổ đại ko đấy, ban đầu thiệt còn tưởng là truyện cổ đại, t liệt nó vô mục cổ đại ai ngờ sau mới thấy có xe mới biết đại, nhà này thiệt là quá đậm chất pk lun )

      Thế nhưng, thương đứa a!

      Cuối mùa xuân, đầu mùa hè trong tiết chuyển mùa khí hậu hay thay đổi bất thường, mới vừa rồi còn là ánh mặt trời xán lạn, rất nhanh liền chính là mưa to như hạt đậu nành rơi thẳng xuống.

      Mà ba người đứng ở trong rừng trúc, ai động.

      Cúc Ác Du vẫn như cũ ở kiên trì tập võ, Đào Trung Ngọc y như tượng điêu khắc cũng đứng ở nơi đó, Mặc Thiên Trần cũng là cùng gặp mưa.

      "Thiếu phu nhân, trời mưa ! Thỉnh trở về phòng !" Đào Trung Ngọc lễ phép .

      Mặc Thiên Trần lo lắng : "Còn con trai ?" ( Dan: s chị nhận nó là con trai nhanh thế! ~^^~)

      "Cúc tiên sinh có hạ lệnh, tiểu thiếu gia vẫn phãi tiếp tục tập võ." Đào Trung Ngọc cũng là câu kia.

      " ta tại sao có thể như vậy? ta có phải hay là họp quên mất con trai sao? Hoặc là ở phi cơ gọi điện thoại về được sao?" Mặc Thiên Trần phẫn nộ , "Đào quản gia, cũng có thể linh hoạt ít, trời mưa nên mang đứa nghỉ ngơi, đứa còn bé như vậy ra mồ hôi lại gặp mưa rất dễ cảm mạo , đặc biệt trong mùa này lại hay thay đổi thời tiết ."

      Đào Trung Ngọc vẫn là như tượng cơ khí vẫn câu trả lời cũ: "Thiếu phu nhân, tôi chỉ chờ mệnh lệnh Cúc tiên sinh."

      "..." Mặc Thiên Trần thấy tiếp tục cùng ta nữa căn bản là thông, mà lúc này Cúc Ác Du cũng kiên trì nổi nữa ngã mặt đất, Mặc Thiên Trần rất nhanh tiến lên, đưa bé ôm vào trong lòng.

      Đào Trung Ngọc cũng chạy tới: "Thiếu phu nhân, bà thể động tiểu thiếu gia ..." ——
      Chôm chôm, huyenlaw68, kabi_ng0k3 others thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [​IMG]

      Chương 17: Trừng phạt của Cúc Như Khanh (1)


      Edit: Tiểu Ngọc Nhi



      "Ngươi tránh ra!" Mặc Thiên Trần phẫn nộ quát, bình thường dáng gầy lại có lực, lúc này lại xuất lực lớn vô cùng, đem ngăn cản của Đào Trung Ngọc đẩy ra, ôm Cúc Ác Du liền hướng trong phòng chạy .

      Đào Trung Ngọc cùng ở sau lưng nàng, trong lòng lo lắng hãi hùng Cúc Như Khanh nhất định tức giận, nhưng cũng lo lắng Cúc Ác Du xảy ra bệnh.

      Mặc Thiên Trần như cái máy bay, rất nhanh xông qua rừng trúc, sau đó hỏi Lục Thẩm: "Đứa ở gian phòng nào?"

      Lục Thẩm ở trong vịnh Aegean hầu hạ Cúc Ác Du, bà lập tức mang Mặc Thiên Trần tới gian phòng Cúc Ác Du lầu ba."Ác Du thiếu gia mắc mưa, lại bị bệnh a! Tôi thấy bé hôm nay cơm ăn được ít chút..."

      ta gọi Ác Du? Cúc Ác Du, ý vì trắng đẹp như ngọc vì phẩm hạnh cao thượng. Mặc Thiên Trần có nghĩ nữa, mà là ôm bé vào phòng tắm, lại đem quần áo ướt sũng lột ra.


      "Thiếu phu nhân,để tôi làm cho!" Bình thường đều là công việc Lục Thẩm làm.

      "Chúng ta cùng nhau làm! Như vậy có thể tranh thủ thời gian." Mặc Thiên Trần bảo lục thẩm mở ấm vòi nước, đem đứa trắng ngần bỏ vào trong bồn tắm .

      Nếu như con của nàng ở bên cạnh nàng, nên có bao nhiêu tốt! Mặc Thiên Trần vừa nghĩ tới lệ nóng tràn mi.

      Lục thẩm dùng nước nóng vì Cúc Ác Du làm ấm người, thấy Mặc Thiên Trần nước mắt vào trong bồn tắm, bà cũng khóc ròng : "Thiếu phu nhân, đừng khóc, Cúc tiên sinh biết tức giận."

      " ta là ai a! Khóc cũng cho người ta khóc?" Mặc Thiên Trần dùng khăn tắm lớn đem Cúc Ác Du bọc lại, "Thầy thuốc đâu? Nhanh kêu thầy thuốc a?"

      Lục thẩm vội vội vàng vàng cùng Mặc Thiên Trần đem Cúc Ác Du ôm tới gian phòng ngủ giường, thầy thuốc cũng tiến vào, theo phía sau là sắc mặt yên lặng của Đào Trung Ngọc.

      Thầy thuốc vì Cúc Ác Du kiểm tra rồi : "Tiểu thiếu gia bị phong hàn, tôi mở thuốc, ăn ngày mai tốt lên." ( Dan : thuốc tây hay thuốc đông nhỉ ? ko xác định nên để luôn là ăn nhé ^^)

      "Cám ơn thầy thuốc." Mặc Thiên Trần nắm tay bé Cúc Ác Du, nhìn bé còn nhắm mắt lại, vẫn còn trong trạng thái mê man.

      Đào Trung Ngọc tiễn thầy thuốc sau khi rời khỏi đây, Lục Thẩm xóa khóe mắt lệ : "Thiếu phu nhân, sau này có ngài đau lòng vì tiểu thiếu gia tốt rồi!"

      "Mẹ của Ác Du đâu?" Mặc Thiên Trần bất giác thắc mắc.

      Lục thẩm lắc lắc đầu, "Tôi chưa từng thấy qua tiểu thiếu gia ..."

      "LụcThẩm!" tiếng quát sẵng giọng truyền đến, Đào Trung Ngọc đứng ở cửa, "Ở trong này làm việc được bậy!" ( Dan: t cứ tưởng Khanh quát hk đó)

      "Vâng! Đào quản gia." Lục Thẩm lập tức dám thêm nữa.

      "Thiếu phu nhân, y phục của người cũng đều xối ướt , trở về phòng rửa mặt chải đầu chút, nên để bị cảm." Đào Trung Ngọc ngữ hai ý nghĩa, vì tốt cho cũng là đuổi rời khỏi gian phòng Cúc Ác Du.

      Mặc Thiên Trần đứng lên, "Được!"

      về tới gian phòng ,vào trong phòng tắm, tắm nước nóng rồi đổi lại y phục, bởi vì có thấy Cúc Như Khanh về nhà, lại tới gian phòng Cúc Ác Du.

      "Thiếu phu nhân, xin lỗi!" Lục Thẩm hướng .

      Mặc Thiên Trần lắc lắc đầu: "Tôi làm sao trách dì đâu! Dì trước , tôi xem đứa thêm lát nữa."

      "Dạ! Thiếu phu nhân." Lục Thẩm vào phòng tắm xử lý y phục Cúc Ác Du.

      **¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Cúc Như Khanh từ công ty làm về đến nhà sau, Đào Trung Ngọc tiếp nhận áo khoác tay .

      "Cúc tiên sinh, hôm nay chạng vạng có trời mưa, tiểu thiếu gia tập võ bị té xỉu, thiếu phu nhân chưa được cho phép của ngài ôm tiểu thiếu gia về phòng. Thầy thuốc đến xem qua, tiểu thiếu gia bị phong hàn, tại thiếu phu nhân ở trong phòng cùng tiểu thiếu gia."

      Cúc Như Khanh hai tròng mắt lạnh lẽo, vẫn cho là có tâm cơ, chỉ có thành công làm cho ông nội vui vẻ, bây giờ còn đưa mắt nhắm ngay con của ——
      Chôm chôm, Nhất Lam, huyenlaw684 others thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902

      Chương 18: Như Khanh trừng phạt (2)

      hum nay chủ nhật thêm 1 chương bù cho cả nhà quà kì trước nhé ♥♥♥

      Edit: Tiểu Ngọc Nhi

      Cúc Như Khanh gì, lại đốt điếu thuốc, đem toàn bộ thân thể tựa ở sô pha vàng nhạt, làm cho mình chậm rãi trầm tĩnh lại.
      Đào Trung Ngọc có nghe được chỉ thị tiếp theo của , vẫn là đứng ở bên chờ đợi mệnh lệnh của .
      điếu thuốc sau khi tan hết lên tiến, "Gọi ta trở về phòng!"
      "Dạ! Cúc tiên sinh." Đào Trung Ngọc hướng gian phòng lầu ba Cúc Ác Du đến.
      gõ cửa sau khi vào, "Thiếu phu nhân, Cúc tiên sinh trở về, gọi người trở về phòng."
      Mặc Thiên Trần đem tay bé Cúc Ác Du bỏ vào trong chăn, lại dùng tay dò xét nhiệt độ trán bé, thấy bé từ từ hạ nhiệt độ , gật gật đầu ra ngoài.
      Mặc Thiên Trần sau khi trở về phòng, thấy nam nhân chính là đưa lưng về phía mặt hướng trước cửa sổ mà đứng, hai tay lạnh lẽo chấp ở sau người, loại từ trong tới ngoài lãnh khốc giận mà uy.
      đứng nơi ấy, ngoài cửa sổ là mảnh biển rộng, mưa rơi xuống biển rộng lớn, vẫn như cũ nghe thấy thanh sóng lên sóng xuống lãng đến lãng vĩnh biễn thay đổi.
      "Cúc tiên sinh, tìm tôi?" Mặc Thiên Trần tới, cũng nhìn về biển rộng.
      Cúc Như Khanh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn kỹ ở mặt của nàng sẵng giọng."Theo thời gian dạy dỗ con trai của tôi, có bất kỳ quyền lợi nhúng tay!" ( Dan : ai ko có, kiện tội ngược đãi trẻ con bây giờ )
      Mặc Thiên Trần bị khí thế bức người dọa lui bước, thế nhưng vừa nhắc tới đứa , lập tức ngẩng cằm nho , nghĩa chính từ nghiêm ( nghĩa khí chính trực chậm rãi nghiêm túc): "Ác Du mới là đứa bé mà thôi, cư nhiên lãnh khốc vô tình làm cho bé tập võ lâu, chỉ có như vậy, trời mưa cũng cho bé nghỉ ngơi, phải theo như thường dạy bé, căn bản là ngược đãi thiếu nhi, người cha lãnh huyết vô tình tim phổi." ( Dan : hắc hắc, ta thêm từ ko tim ko phổi cho nó xom ý mà :p)
      luôn luôn sợ , liền cũng dám cùng mấy câu nhiều lời, lúc này lại toàn bộ dùng công lực từ ngữ thâm hậu công kích ngay cả chính bản thân cũng biết mình lôi ở đâu ra cái dũng cảm này nữa! (Dan : em biết nàk, tình mẫu tử á)
      Cúc Như Khanh lạnh lẽo tới gần bước, ánh mắt băng lãnh như mũi tên nếu có thể chắc chắn bắn thủng , sợ hãi thẳng lui về sau, thế nhưng mới lui bước thân thể liền chạm vào cửa sổ thủy tinh, bị đóng đinh ở tại nơi đó.
      " trong mắt người ngoài là nữ chủ nhân của Cúc gia, thế nhưng ở trong mắt của tôi, cái gì cũng đều phải, có bất kỳ quyền lợi chỉ trích tôi." lạnh lùng .
      Mặc Thiên Trần chấn động, chỉ là thương đứa , quên mất Cúc Như Khanh là nam nhân bá đạo lại dã man, làm sao hiểu.
      "Cúc tiên sinh, xin lỗi! Tôi . Thế nhưng Ác Du quá thực chịu nổi cường độ lớn như vậy, có thể cho bé tuần tự tiến gần, hơn nữa an bài thời gian thích hợp tập võ a! Tỷ như trời mưa xuống làm cho bé nghỉ ngơi hoặc là ở trong phòng tập..."
      Cúc Như Khanh trào phúng khóe môi lãnh ngạo vung lên: "Cùng đối thủ ở thời điểm chiến đấu là ở trong phòng sao?Thời điểm Trời mưa xuống ưng cũng trời bay lượn sao? Thời gian Sinh bệnh đối thủ thương tiếc mà buông tha sao?"
      cũng biết, sinh trưởng ở trong nhà ấm chính là bông hoa đẹp hoàn mỹ, Ưng thể bay lên trời cũng khác gì con gà, sinh bệnh mà thất bại là người nhu nhược!
      Mặc Thiên Trần bị loại giáo dục nghiêm khắc mà kinh sợ, nàng nhấp hé miệng môi gì.
      " chuyện a!" trầm giọng quát. ( Dan : giành nãy giờ có cho người ta đâu mà quát, quát cái gì mà quát/ CNK : IM / Dan : hết hồn à, im im *xùy*)
      Mặc Thiên Trần bị dọa đến run rẩy lên: "Tôi biết , cũng , thế nhưng..."
      " có thế nhưng! Làm người thừa kế Cúc thị, đó là lịch nhất định phải làm được." Cúc Như Khanh nghiêm nghị cắt ngang lời của .
      Mặc Thiên Trần bị ép nhìn khuôn mặt tuấn tú của , cần phải nghĩ ngợi câu: " là đương nhiệm người đứng đầu Cúc thị, hồi bé có phải hay cũng như Ác Du bị huấn luyện nghiêm ngặt ?" ( Dan : nó đó)
      lời còn chưa rơi xuống đất, Cúc Như Khanh cũng thay đổi sắc mặt ——
      Chôm chôm, Nhất Lam, huyenlaw684 others thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [​IMG]
      Chương 19: Trừng phạt của Cúc Như Khanh (3)
      Edit: Tiểu Ngọc Nhi ( Dan)


      Cúc Như Khanh vốn mặt đầy băng tuyết ( vừa trắng vừa lạnh), tại vừa nghe Mặc Thiên Trần , càng họa vô đơn chí ( họa tới ko cách nào chống đỡ được), lạnh như ở bắc cực.
      Mặc Thiên Trần bị bộ dáng của làm sợ đến cả hô hấp cũng càng ngày càng cạn, càng ngày càng ít, chỉ cảm thấy hít thở thông càng ngày càng gần, càng ngày càng cực khổ.
      "Ra ngoài ( cút )!" Rốt cuộc, đứng thẳng thân thể, lạnh giọng mệnh lệnh.
      Mặc Thiên Trần như phạm nhân vô tội được thả ra, vội vàng định thần lại nhàng, sau đó liền hướng bên ngoài phòng chạy , nếu , có bị hù chết cũng muốn nghẹn chết .
      Khi ra khỏi phòng, Cúc Như Khanh lần thứ hai đốt điếu thuốc, ở trước mười lăm tuổi là bị huấn luyện nghiêm khắc, vào năm mười lăm tuổi phụ thân sau khi qua đời, là tự huấn luyện chính mình như ma quỷ .
      Mười lăm tuổi năm ấy, ngày máu me thấm đẫm, nhớ tới vẫn còn sợ, làm đáy lòng lại lần nữa như thủy triều dâng.
      cũng là ở năm kia, gặp được Chu Tiểu Kiều, tia sinh mệnh cho ấm áp duy nhất. ( Dan: *xùy* là ngu có, loại người này)
      Vừa nghĩ tới người con kia, thống khổ nhắm hai mắt lại.( Dan: đáng s ? đáng vì con đó s?)
      Lần thứ hai khi mở mắt ra, khôi phục lãnh khốc thâm trầm của Cúc Như Khanh thường ngày.
      ở bên song cửa đứng lâu, sau đó ra khỏi gian phòng, vào trong phòng lầu ba Cúc Ác Du , lại thấy Mặc Thiên Trần nắm tay Cúc Ác Du, nằm úp sấp ở giường của bé ngủ.
      Tóc màu đen tùy ý xõa xuống ở gương mặt trắng nõn của , từng sợi oánh bạch như ngọc, đẹp đến mức tận cùng trong thị giác chấn động, làm cho hơi run sợ chút.
      Nhưng rất nhanh, ánh mắt của liền rời khỏi gương mặt của , dời về phía Cúc Ác Du, còn trong mê man , khuôn mặt nhắn của Cúc Ác Du là phiên bản thứ hai của , như vậy, tác phong Cúc Ác Du phải lãnh khốc vô tình giống như thể khác.
      **¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
      Sáng sớm ngày hôm sau, là do Cúc Ác Du rút lại tay nên làm Mặc Thiên Trần tĩnh lại.
      vừa ngẩng đầu, thấy bé dậy, khuôn mặt nhắn lãnh khốc mà tuấn mỹ lại quật cường, cùng Cúc Như Khanh là giống nhau như đúc.
      "Ác Du, buổi sáng tốt lành!" trước dễ dàng cùng bé chào hỏi, sau đó bàn tay sờ trán bé, thấy hạ sốt , cũng liền yên lòng .
      Thế nhưng Cúc Ác Du tiếng cũng trả lời, cũng nhìn , chỉ là đem hai mắt nhìn thẳng phía trước, đó là mảnh mênh mông vô bờ biển rộng.
      Mặc Thiên Trần nhìn đồng hồ tay chút, muốn làm.
      "Ác Du hôm nay ngoan ngoãn dưỡng bệnh, dì làm!" hướng bé khoát tay áo, sau đó ra ngoài, vừa lúc đụng tới Lục Thẩm, "Lục thẩm, Ác Du tỉnh, dì hỏi chút bé muốn ăn chút gì , tôi buổi tối trở về nhìn thăm bé."
      "Dạ, thiếu phu nhân." Lục thẩm hài lòng .
      Mặc Thiên Trần nhàng đẩy ra cửa phòng ngủ, thấy Cúc Như Khanh ở trong phòng, nàng đổi y phục xong,tài xế Cúc gia ở dưới lầu chờ .
      "Thiếu phu nhân, mời lên xe!"
      "Cám ơn!" Mặc Thiên Trần biết Cúc thị có quy củ nhiều, trực tiếp ngồi lên xe, sau đó chờ đến công ty.
      sai biệt lắm đến dưới lầu công ty Mặc thị, nhận được cái tin ngắn, mở ra vừa nhìn sợ đến lâu gì.
      Bởi vì, trong tin ngắn : "Mặc Thiên Trần, có tư cách làm bà chủ Cúc thị , nếu chịu tự động rời khỏi, tôi cho mọi người biết chuyện của ở sáu năm về trước."
      Sáu năm trước, ý là người này biết chuyện đẻ thay, sâu hơn tầng ý nữa đúng hơn là người này biết đứa ở nơi nào!
      Đối với vị trí bà chủ cúc thị, chưa từng có nghĩ tới. Thế nhưng đối với con của , lại là ngày mong đêm nhớ cuộc sống hàng ngày khó an nóng ruột nóng gan, ruột gan đứt từng khúc a! ——

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :