1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 189: Ngược : Phép nhân tình (2)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P


      Mặc Thiên Trần nghe tiếng bước chân cũng biết là đến, vùi đầu vào sofa buồn cười, nhưng cái mông đau đến mức muốn khóc, cứ như vậy rúc vào lòng , để ôm.

      “Như Khanh, đến rồi! đói , em lấy canh cho …” vừa bị ôm lên lầu vừa ngẩng đầu len lén nhìn .

      sớm bị chọc tức đến no rồi, còn tâm trạng uống canh à? trả lời, tiếp tục tiến lên phòng ngủ ở lầu hai, Trần Ích cầm bông sát trùng theo sau lưng, khi đến cửa liền đặt xuống, rồi tự động đóng cửa ra ngoài.

      “Như Khanh, giận em hả?” Mặc Thiên Trần thấy vẫn gì, có phải lại biến khéo thành vụng, chọc giận hơn nữa rồi !

      Cúc Như Khanh bàn tay vừa đụng đến cái mông của , liền đau đến mức rơi lệ, trợn to hai mắt đáng thương nhìn , làm cơn tức của cũng tiêu tan, ngồi sofa, đặt nằm lên hai chân , sau đó cởi quần ra.

      sao đâu mà.” Mặc Thiên Trần chịu.

      chưa từng nhìn thấy em trong bộ dạng này đấy?” rốt cuộc cũng chịu mở miệng, nhưng giọng vẫn lành lạnh như cũ.

      Mặc Thiên Trần đỏ mặt giải thích, “Bộ dạng em bây giờ rất xấu, cái mông sưng đỏ như tổ ong, nền nhìn, em lập tức đỡ đau.”

      Vốn dĩ chỉ muốn gai sầu riêng đâm vào chân, ngờ lảo đảo thế nào mà cái mông ngồi gọn lên quả sầu riêng luôn.

      “Đúng là đần!” hừ lạnh, “Thịt em rất non, mấy cái gai sầu riêng này ở trong da em thời gian, nhất định sinh mủ, rồi thối rữa, đến lúc đó chỉ cái mông em thối rữa, mà toàn thân cũng hư hết.”

      Có nghiêm trọng vậy ? Mặc Thiên Trần lập tức trợn to hai mắt, sớm biết thảm như vậy, nhất định chọn gai sầu riêng.

      “Chúng ta đến bệnh viện, được ?” bị hù sợ rồi.

      được!” cự tuyệt.

      “Tại sao?”

      “Em là người phụ nữ của !” trừng .

      Mặc Thiên Trần nghe trong lòng ngòn ngọt, nghe được câu “Em là người phụ nữ của !”, ngoan ngoãn nằm, mặc trừ độc động chạm.

      Cúc Như Khanh tháo quần của ra, đau đến thét lên.

      làm gì vậy? phải em muốn ngồi lên sầu riêng đâu, em rất đau, thương em thôi, sao còn mạnh tay như vậy?” Mặc Thiên Trần kêu la.

      Cúc Như Khanh để ý tới , cắt quần lót nhuộm máu của ra, nhìn cặp mông trắng như tuyết có những lỗ , may quá có gai trong thịt, cầm miếng bông thấm rượu cồn, tỉ mỉ khử trùng cho .

      “Đau…” nhịn được cong người lên.

      “Đừng lộn xộn!” khẽ quát.

      Mặc Thiên Trần đành nén đau, kêu tiếng nào, thỉnh thoảng bàn tay khẽ thoa lên mông , cuối cùng cũng khử trùng xong, lấy quần mới mặc vào cho .

      Mặc Thiên Trần thử đứng lên, đau đến trợn to hai mắt nhìn , Cúc Như Khanh vươn tay, ôm lên giường, “Ngoan ngoãn nằm xuống.”

      “Nhưng em muốn lấy canh cho uống.” ôm cổ buông tay.

      Cúc Như Khanh trầm giọng : “ còn được, lấy canh cho làm sao được mà đòi lấy?”

      uất ức mím môi lời nào, đặt nằm lên giường, “ tự lấy.”

      Cúc Như Khanh xong cũng ra ngoài, Mặc Thiên Trần giọng : “Như Khanh, em cũng đói!”

      Đúng là kiếp trước nợ gì em rồi mà! Cúc Như Khanh kéo cửa ra ngoài, xuống lầu, canh vẫn còn nóng, múc hai chén bưng lên, chén đưa Mặc Thiên Trần, chén tự mình uống.

      Sau đó, cầm chén ra khỏi cửa, Mặc Thiên Trần : “Cứ để đây cũng được, sáng mai em dậy dọn.”

      “Em tưởng đây là chuồng heo à! Ăn ngủ đều ở đây sao!” Cúc Như Khanh nhịn được bốc hỏa.

      Nhưng muốn tối nay ở lại đây, thấy người đàn ông này mặc dù tới, nhưng hỏa khí càng lúc càng lớn, Mặc Thiên Trần nháy mắt nhìn , dám gì nữa.

      Cúc Như Khanh bưng chén ra khỏi phòng, Mặc Thiên Trần lập tức : “Như Khanh, em muốn ăn sầu riêng.”

      Người đàn ông xoay người đến cạnh giường, tay cầm hai cái chén, tay xách lên, xuống lầu, “Ăn xong rồi về phòng, đây phải chuồng heo, khắp nơi là mùi đồ ăn.”

      Mặc Thiên Trần nằm sofa, nhìn Cúc Như Khanh cầm dao bổ sầu riêng, hài lòng hưởng thụ, “Sầu riêng làm em đau, em phải ăn nó cho hả giận.”

      Cúc Như Khanh vẫn để ý đến , đưa ăn, ăn.

      “Như Khanh, đừng giận em nữa? Hay cùng ăn với em , ăn rồi giận nữa.” Mặc Thiên Trần vừa ăn vừa , xong mới thấy hai tròng mắt của người đàn ông ngày càng tĩnh mịch, mới biết mình vừa gì.

      Mặt đỏ lên, vội vàng cúi đầu ăn sầu riêng, cố dời tầm mắt của mình .

      Cúc Như Khanh trong lòng tuy giận cũng còn cách nào, ngưng mắt nhìn , mặt càng ngày càng hồng, vẫn lên tiếng, có bất kỳ động tác gì.

      Kể từ lúc biết là mẹ đứa bé, có tiếp xúc da thịt, ngay cả thời gian buổi tối ngủ với nhau cũng rất ít, chủ động muốn , mở miệng, bây giờ mới nghe , cũng là vô tình lỡ miệng.

      khí chẳng mấy chốc vô cùng trầm mặc, Mặc Thiên Trần thấy câu nào, trừ ăn ra cũng biết phải làm gì, lắp bắp, “Như Khanh, thích ăn sầu riêng à?”

      “Ừ.” Người đàn ông giọng mũi trả lời chỉ chữ, biết, Cúc Hoài Cẩn thích ăn.

      Nghĩ đến3acon , tim trở nên mềm nhũn, tự tay quệt miếng sầu riêng dính bên miệng , “No chưa?”

      “No rồi.” tròn mắt nhìn .

      ôm lên lầu, đặt về giường, còn vào phòng tắm.

      Mặc Thiên Trần biết tối nay ở đây, lòng kích động, thân thể cũng lăn tăn, cẩn thận chạm đến cái mông, đau đến nhe răng trợn mắt, thấy ‘khổ nhục kế’ cũng có tác dụng, nhưng hình như vẫn chưa đủ.

      biết, vẫn rất bảo vệ , ít nhất có thể lợi dụng điều này xoa dịu cơn giận của , đợi đến lúc hết giận xin cho gặp3acon .

      phân vân biết tối nay có nên xin giúp luôn , Cúc Như Khanh bước ra từ phòng tắm.

      tắm xong cả người thơm ngát, đến bên cạnh , vừa nằm xuống, Mặc Thiên Trần gối đầu lên ngực , mái tóc đen tán loạn khắp lồng ngực , đầu khẽ ngẩng lên, sợi tóc lay động, phát qua da tay làm ngứa ngáy khó chịu. Từ khe hở giữa các sợi tóc len lén nhìn , nếu như bọn họ ngay từ đầu chỉ đơn thuần là được sắp đặt gặp nhau, nhất định thích ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng cuối cùng lại vì tầng tầng trở ngại,3acon đường của luôn gập ghềnh, được mấy ngày thuận lợi.

      “Như Khanh,3acon về nước rồi phải ?” nhớ từng ,3acon nghỉ đông về nước, bây giờ là kỳ nghỉ đông rồi.

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , “Quan tâm3acon làm gì?”

      Thần sắc tối sầm lại, thở dài, : “Về rồi.”

      “Vậy có nhiều thời gian cho nó ? Nếu có thời gian, em có thể.” Mặc Thiên Trần xung phong nhận việc.

      “Em là gì của hả?” Lông mày nhảy lên.

      “…” Khuôn mặt nhắn của Mặc Thiên Trần cứng đờ.

      Cúc Như Khanh hừ tiếng, “ phải em muốn làm vợ sao, thế tại sao phải giao3acon cho em?”

      Thấy vẫn vì chuyện đó mà để bụng, Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ , “ xin lỗi, em biết tổn thương .”

      Cúc Như Khanh lời nào, vừa nghe nhắc tới những chuyện này, tim lại khẽ đau.

      “Vậy có thể cho em gặp3acon em ?” Mặc Thiên Trần nhắc đến vấn đề.

      “Đây là mục đích của em nấu canh cho đấy à?” Cúc Như Khanh là kiểu người gì chứ, thoắt cái nhìn thấu được .

      phải!” Mặc Thiên Trần lập tức cãi lại, “Lâu rồi gặp , lại thấy ngày đêm làm việc vất vả, nên muốn nấu canh bồi dưỡng cho thôi.”

      Cúc Như Khanh thấy gấp đến độ nước mắt muốn rơi nữa, buông lỏng giọng, “Làm sao tin được em đây?”

      sờ vào tim em xem em có dối ?” nắm tay , đặt lên ngực .

      Bàn tay dọc theo đụng phải bộ ngực mềm mại của , mặt đỏ lên, cảm thấy ổn rồi, người đàn ông bị dẫn dắt phát dục, cách áo ngủ thoa thoa ngực , làm Mặc Thiên Trần ngượng ngùng thôi…

      Mặc Thiên Trần thuận thế bò cả người lên người , nhưng cẩn thận đụng phải cái mông, lập tức đau đến thét lên. Cúc Như Khanh cười, mang bỏ lại chỗ cũ, “Em định bò lên ngủ như rùa sao!”

      Người đàn ông này? đầu đầy vạch đen, chủ động, lại bác bỏ. Còn khó nghe như vậy, dám là rùa?

      Mặc Thiên Trần nằm ngủ bên cạnh , mặt hướng về phía , trừng , “Nhìn gì hả? mệt, ngủ thôi.”

      muốn gì đó lại dám, chỉ chu môi nằm bên nhìn chằm chằm .

      “Cuối tuần này đáp ứng nguyện vọng của em.” thấy chịu ngủ.

      sao?” kích động.

      Cúc Như Khanh mở mắt, như dội nước lạnh vào mặt , “Em muốn xin , có phải nên bày tỏ gì đó ?”

      Mặc Thiên Trần căng thẳng, đón ánh mắt của , “Ngày nào em cũng nấu canh cho , em chọc giận nữa, sau này chuyện gì cũng nghe hết, được ?”

      Cúc Như Khanh nhìn bộ dạng sợ hãi, đôi mắt hơi đỏ lên, cuối cùng nhịn được ôm vào lòng, trước kia thương , bây giờ vẫn thương , mãi mãi là mẹ của3acon .

      “Trần, tại sao em thể toàn tâm ?” than tiếng.

      Mặc Thiên Trần trong nháy mắt chảy nước mắt, nằm trong ngực , Như Khanh, Như Khanh, em muốn , nhưng em sợ là tổn thương . Em từng tổn thương3acon em, em muốn liên lụy đến nữa, Như Khanh, Như Khanh, em sợ, biết ?
      thanhbinhmongmanh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 190: Ngược : Phép nhân tình (3)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P


      Chủ nhật, Trần Ích lại đưa Dương Mi và Cúc Hoài Cẩn đến biệt thự, Mặc Thiên Trần gặp được3acon , tâm tình rất vui, kể từ lúc gặp được3acon , công việc của cũng rất trôi chảy.

      “Dương quản gia, chuyện lần trước xin lỗi! Tâm tình tôi mất khống chế.” Mặc Thiên Trần xin lỗi Dương Mi, biết Dương Mi chỉ là phụng lệnh làm việc.

      Dương Mi khẽ mỉm cười, “Tôi hiểu tâm trạng Mặc tiểu thư, chủ nhân cũng trách cứ, tôi muốn chủ nhân cũng có thể hiểu được tấm lòng của Mặc tiểu thư thôi.”

      “Mẹ,3acon dẫn Kiều Kiều đến thăm mẹ!” Cúc Hoài Cẩn hân hoan gọi.

      “Bảo Bảo, Bảo Bảo ngoan…” Mặc Thiên Trần ôm vào lòng, hôm nay là chủ nhật, lại có thể tận hưởng ngày ở cùng đứa bé.

      Quãng thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, Cúc Hoài Cẩn tới đây từ sớm, bây giờ trời ngã về tây rồi, Mặc Thiên Trần lại sắp chìm đắp trong tâm trạng đau khổ rồi.

      Mặc Thiên Trần mặc dù thương cảm, nhưng vẫn quan tâm đến tình hình học tập của đứa bé, “Bảo Bảo, nghỉ đông3acon phải làm bài tập à?”

      “Mẹ, bọn3acon có bài tập nghỉ đông.” Cúc Hoài Cẩn chơi ma phương, Kiều Kiều ngồi bên ngoan ngoãn nhìn.

      *Ma phương: trò chơi toán học. Chi tiết:http://www.baomoi.com/Toan-hoc--hoc-ma-choi-Ma-phuong/59/6808929.epi

      Mặc Thiên Trần biết giáo dục ở nước ngoài khác trong nước, trong nước là giáo dục chính quy, còn ở nước ngoài là tùy theo năng lực của trẻ mà dạy, căn cứ vào khả năng của trẻ để áp dụng phương pháp dạy phù hợp.

      “Mặc tiểu thư, đại tiểu thư học hay được thầy khen, đừng lo.” Dương Mi .

      “Bảo Bảo rất thông minh, tôi biết mà.” Mặ "Bảo Bảo rất thông minh, tôi biết." Mặc Thiên Trần cười.

      Cúc Hoài Cẩn nghiêm túc chơi ma phương, để ý chung quanh nữa, Dương Mi tranh thủ kể chuyện, “Chuyện lúc của đại tiểu thư, Mặc tiểu thư có muốn nghe ?”

      “Dĩ nhiên rồi, tôi rất muốn nghe, nhanh .” Mặc Thiên Trần hứng thú dồi dào.

      Dương Mi nhớ lại : “Ngày đầu tiên học, thầy giáo bảo cả lớp mỗi người phải kể câu chuyện mà mình thích, truyện cổ tích, truyền thuyết hay truyền kỳ đều được. Đại tiểu thư liền kể triết lý: nếu như là 1, là 0, 1 nhân với 1 ra 1 là nhau, 0 nhân với 0 ra 0 chính là , nếu 1 nhân với 0 ra 0 đơn phương có kết quả. Nếu hai người đều chỉ nửa, nghĩa là 0.5 nhân 0.5 ra 0.25 kết quả còn ít hơn. Thế giới này rộng lớn, người dễ, được người cũng dễ, nhưng cả hai nhau, rất khó. Còn tình được định sẵn chính là phép nhân 1 với 1.”

      Dương Mi đến đây, Mặc Thiên Trần liền hiểu, cha mẹ đối với3acon cái luôn có tình , và3acon cái đối với cha mẹ cũng có tình , đấy chính là phép nhân tình 1 với 1, còn lại hoặc là tình bày tỏ nam nữ hoặc là ai thương nhau.

      Đó là đạo lý thương của3acon , dùng phép nhân đơn giản để diễn tả, đúng là khiến người ta kinh ngạc, đứa bé tâm hồn trong sáng như nó, lại có hiểu được vấn đề phức tạp như vậy.

      Những người bình thường khác, nếu có thể hiểu được công thức của nó, nghĩa là cũng hiểu được đạo lý này rồi.

      Mặc Thiên Trần khỏi nhớ đến Cúc Như Khanh, mặc dù dám khẳng định là 1, nhưng cũng chưa bao giờ chần chừ, vậy vấn đề là nằm ở , là 0.5 hay 0.25 đây?

      cũng hiểu đạo lý này, và3acon thể nào gặp nhau như người bình thường được, vì quan hệ hai người giống với quan hệ bình thường của những người trong gia đình, nhưng tình thương giữa mẹ và3acon, cũng là đẳng thức vĩnh hằng 1 nhân 1 ra 1.

      Vì thế, lúc Cúc Hoài Cẩn ra về lần thứ hai, Mặc Thiên Trần khóc, khóc, đứa bé cũng khóc, dù sao nó cũng còn , sao hiểu được sinh ly tử biệt là cái gì… Tình thương này, muốn dùng để chúc phúc cho3acon , mong3acon được xa hơn, bay được cao hơn, chứ phải là dùng tiếng khóc ngăn trở nó tiến về phía trước.

      “Mẹ, tạm biệt!” Cúc Hoài Cẩn nhiệt tình vẫy tay, cảm giác như lần này rồi, vẫn còn có cơ hội được trở về bên mẹ.

      Mặc Thiên Trần kiềm nén tất cả nhớ nhung vào lòng, mỉm cười : “Bảo Bảo, tạm biệt!”

      Lúc Trần Ích lái xe , vẫn đứng tại chỗ, mặc cho nước mắt cuồn cuộn rơi, muốn3acon yên tâm mà , còn bản thân cố nén tất cả đau đớn.

      Quan hệ giữa Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh, mặc dù có lúc gần gũi, nhưng vẫn chưa có chiều hướng phát triển nữa, nhớ lại câu của Cúc Như Khanh, “Trần, tại sao em thể toàn tâm ?”

      Bứt rứt hàng đầu của bỏ lỡ3acon , nhưng giúp tìm lại được, bây giờ còn gì để lo lắng nữa? Đúng như hỏi, tại sao thể toàn tâm ?

      Lý Tình Y cũng thường hỏi Mặc Thiên Trần, hỏi và Cúc Như Khanh bây giờ là thế nào? Mặc Thiên Trần chỉ trả lời, quan hệ của bọn họ phải như mọi người đồn đâu, là người trong cuộc nên đương nhiên hiểu nhất.

      Tối đó, Khang Hạo gọi đến, “ Thiếu phu nhân, tối nay cùng tiên sinh tham dự buổi ký hợp đồng hợp tác thứ hai với Phí thị.”

      “Được, tôi biết rồi, cảm ơn.” Mặc Thiên Trần đặt điện thoại xuống.

      mở tủ quần áo tìm bộ dạ phục màu đỏ, từng , mặc màu đỏ trông rất đẹp, vậy tối nay, mặc bộ này cùng .

      Trần Ích đưa đến Cúc thị, nhân viên vẫn chưa tan việc, vừa vào công ty, liền lập tức trở thành tiêu điểm, Mặc Thiên Trần mỉm cười gật đầu chào mọi người, xuất , cũng giải tỏa bớt các lời đồn đại về tình cảm giữa và Cúc Như Khanh tan vỡ.

      Khang Hạo vừa từ phòng làm việc tổng tài ra, nhìn thấy lễ phục màu đỏ tôn lên dáng vẻ thanh tú, làm nổi bật nóng bỏng của , lộ ra dáng vẻ cao quý quyến rũ, hấp dẫn nhưng mất nét tao nhã.

      “Thiếu phu nhân, đẹp quá!” Khang Hạo than thở từ đáy lòng.

      “Cảm ơn.” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười.

      “Tiên sinh, thiếu phu nhân đến rồi!” Khang Hạo gõ cửa phòng làm việc Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần vẫn đứng ở cửa.

      Cúc Như Khanh mắt lập tức sáng lên, Khang Hạo biết điều lui ra ngoài, Mặc Thiên Trần từng bước tiến về phía , bước tiến của thong dong nhưng mất thăng bằng, mỗi bước sinh động, tựa như đóa hoa có sức sống lan tỏa ra từ mắt .

      mỉm cười nhìn , tròng mắt to tròn chứa đầy nhu tình, Cúc Như Khanh khẽ nhếch môi, màu đỏ là màu chọn cho , mặc vào người quả nhiên toát ra mị lực, là của , từ năm mười tám, từ cái đêm bão táp ngày 7 tháng 6 đó, định sẵn là của .

      phải em đến sớm chứ?” thấy gì.

      , em đến rất đúng giờ!” đứng dậy bỏ lại văn kiện bàn, mặc tây trang vào. Thấy khuôn mặt nhắn của có chút áy náy, về phía , vươn tay nắm lấy hông , bên tai , “Hại còn muốn xử lý nốt công việc.”

      Cái người này? Khen người ta câu chết sao! thể thẳng ra là hôm nay rất đẹp à! Có cần phải cua quẹo vòng đổ thừa dẫn dắt tầm mắt hay lấy tâm tư của .

      “Em thích khen em!” giương mắt cười, nụ cười sáng như hoa xuân.

      mở cửa, rất nhanh nhàng ấn xuống hai má cái hôn, cũng thích nụ cười sáng rỡ của , nó tựa như đóa hoa nở rộ dưới trời xuân, khiến tim đập loạn thôi.

      Lần đầu tiên xuất ở Cúc thị, người đàn ông tuấn lãng cao lớn, người phụ nữ lại xinh đẹp ưu nhã, Khang Hạo đứng ở trong phòng làm việc len lén nhìn ra, bây giờ hoàn toàn có thể xác định, mùa đông của rốt cuộc cũng kết thúc rồi, ngoài cửa sổ từng nụ hoa bắt đầu nở, mùa xuân của đất trời đến, còn mùa xuân của Khang Hạo ở đâu?

      Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần bước vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng tài, ở trong thang máy người nào đó đột nhiên hóa sói, nhanh chóng ôm lấy hông , ép cả người lại gần , bờ môi nóng như lửa ngay lập tức khắc lên môi .

      có chút ngượng ngùng dù ở trong thang máy, Mặc Thiên Trần chủ động ôm , đáp lại , tròng mắt to tròn in lại hình ảnh tuấn của , nụ hôn nóng bỏng ở trong gian bít bùng càng nóng hơn.

      “Đinh!” tiếng, cửa thang máy mở ra.

      Cúc Như Khanh nỡ buông ra, Mặc Thiên Trần vẫn còn treo tay cổ , cười tự nhiên.

      Trần Ích lái xe, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần ngồi ở hàng ghế sau, rúc vào ngực người đàn ông, bắt đầu trang điểm lại.

      “Lúc đến đó em thoa son à?” kinh ngạc, lúc hôn chỉ ngửi được mùi thơm của .

      Mặc Thiên Trần soi gương cười, “Phải! Em đoán hôn em!”

      Cúc Như Khanh cười ha hả, người phụ nữ của thỉnh thoảng tự đại cũng khiến vui vẻ.

      Rất nhanh, hai người đến trường thi công thứ hai của Phí thị, Mặc Thiên Trần mặc bộ dạ phục màu đỏ, lập tức trở thành tiêu điểm, hơn nữa bàn tay Cúc Như Khanh đặt lên hông , càng thêm công khai là của .

      Chu Tiểu Kiều đứng bên cạnh Phí Cường Liệt, nhìn vợ chồng Cúc Như Khanh, trái tim càng thêm chua xót khó nhịn, Mặc Thiên Trần làm thành ra thế này, làm sao nhịn được!

      Phí Cường Liệt thấy vợ chồng Cúc thị phu thê tình thâm, khuyên Chu Tiểu Kiều: “Chân trời nơi nào có cỏ thơm, cháu cần gì phải mê mẫn mãi như vậy? Quan niệm Cúc gia rất nặng, căn bản cháu lý giải được đâu.”

      “Đó là chuyện của cháu, nhọc công chú Phí lo giúp.” Chu Tiểu Kiều , “Phí thị ngừng lên, cháu nên quan tâm đến nó hơn.”

      “Chú rất tin tưởng vào năng lực của cháu, trò giỏi hơn thầy rồi.” Phí Cường Liệt cười xong, tiến về phía vợ chồng Cúc Như Khanh, “Như Khanh, hoan nghênh phu thê hai người đến đây, cùng chứng kiến Phí thị chúng tôi lên thêm tầm cao nữa, tối nay chúng ta nhất định say về rồi.”
      thanhbinhmongmanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 191: Ngược : Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau (1)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P
      *Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau: nguyên gốc từ câu 螳螂捕蝉,在后黄雀 (Đường lang bộ thiền, tại hậu hoàng tước) nghĩa là ‘bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ phía sau’, ý người ngu định làm việc gì, bị người khác lợi dụng chờ cơ hội hãm hại.

      Mặc Thiên Trần vừa đến, nhìn thấy Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều đứng cùng nhau, về phần Chu Tiểu Kiều, dám khẳng định là Chu Tiểu Kiều dễ dàng bỏ qua cơ hội hôm nay, còn Phí Cường Liệt rất xem trọng Cúc Như Khanh vì có thể lấy được bao nhiêu hợp đồng giao dịch, nếu có Cúc Như Khanh trợ giúp về phần giao dịch, Phí thị sao có thể trong thời gian ngắn giành được hai hạng mục công trình.

      Cúc Như Khanh vẫn như thường ngày, mặc dù trận chiến Normandy vẫn còn tiếp diễn, có thắng lợi hay vẫn chưa biết được, nhưng hợp tác giữa và Phí Cường Liệt bị gián đoạn.

      “Chúc mừng đại đương gia!” chúc mừng ngắn gọn.

      Mặc Thiên Trần cũng lễ phép chào hỏi, và Cúc Như Khanh cùng , sau khi thị sát công trình xong, đoàn người ngồi xuống.

      Khi Cúc Như Khanh và Phí Cường Liệt bàn về hạng mục hợp tác Mặc Thiên Trần kiêng dè, “Như Khanh, em ra ngoài chút, các cứ bàn việc, được ?”

      “Đừng xa, hai mươi phút là bọn xong.” Cúc Như Khanh n " cần xa, hai mươi phút sau chúng tôi là có thể xong." Cúc Như Khanh .

      “Ừ, em biết rồi.” Mặc Thiên Trần ưu nhã đứng lên.

      ra ngoài hóng mát, gạt bỏ suy nghĩ về giao dịch hợp tác giữa hai người họ, vẫn có chút do dự, về việc hợp tác giữa Phí thị và Cúc thị, vẫn cảm giác là mình liên lụy Cúc Như Khanh.

      Mặc Thiên Trần lấy ly nước chanh, Chu Tiểu Kiều cũng vào, ngồi đối diện với , Chu Tiểu Kiều lấy ly café uống.

      Lúc này, Trần Ích bước đến, “Thiếu phu nhân, chủ tịch cầm văn kiện quan trọng này tới cho chủ tịch.”

      Mặc Thiên Trần nhận lấy, là túi giấy màu lam, “Được, tôi ngay bây giờ.”

      Sau khi Trần Ích rồi, Mặc Thiên Trần đứng lên chuẩn bị , Chu Tiểu Kiều cũng đứng dậy, “Cùng !”

      “Tùy thôi.” Mặc Thiên Trần thản nhiên .

      Hai người song song, ánh mắt Chu Tiểu Kiều luôn liếc về phía túi giấy tay Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần để ý đụng phải người đàn ông, túi giấy lập tức rơi xuống đất.

      “Ai da…” Mặc Thiên Trần đưa tay vuốt vuốt bắp chân bị đau, : “ nhìn đường hả?”

      “Xin lỗi, tiểu thư, tôi vội quá, có bị thương , có cần đến bệnh viện ?” Người đàn ông đỡ , quan tâm hỏi.

      “Tôi sao! vội cứ !” Mặc Thiên Trần lắc đầu.

      Người đàn ông ngượng ngùng xin lỗi rồi , Chu Tiểu Kiều mở văn kiện ra xem, rồi trả lại cho Mặc Thiên Trần, “Thiên Trần, văn kiện của .”

      “Cảm ơn Chu tiểu thư.” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười.

      được ? Có cần tôi đỡ vào ?” Chu Tiểu Kiều tốt bụng hỏi.

      “Vậy làm phiền Chu tiểu thư rồi.” Mặc Thiên Trần bộ hơi khó khăn, hơn nữa còn giày cao gót, càng thêm khó chịu, có Chu Tiểu Kiều đỡ, thoải mái hơn chút.

      Chu Tiểu Kiều đỡ Mặc Thiên Trần vào, Cúc Như Khanh híp mắt lại, “Xảy ra chuyện gì?”

      Chu Tiểu Kiều thấy ánh mắt có vẻ khiển trách, vội vã : “Khanh, vừa rồi Thiên Trần bị người đàn ông cẩn thận đụng ngã, em đỡ ấy vào.”

      “Phải! Như Khanh, em sao.” Mặc Thiên Trần về phía Cúc Như Khanh, bước lên hai bước đỡ ngồi xuống, “Sao lại đần như vậy, vừa rời mắt thành ra như vầy?”

      “Văn kiện của , em mang đến rồi.” Mặc Thiên Trần đưa cho .

      Cúc Như Khanh đến nhìn cũng thèm, Mặc Thiên Trần đặt lên bàn, tự tay cầm bắp chân , “Bị thương ở đâu?”

      Bắp chân trắng nõn như tuyết ra trước mặt người đàn ông, Mặc Thiên Trần muốn rút lại, nhưng Cúc Như Khanh nắm rất chặt, mặt đỏ lên, ở trước mặt Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều mà thân mật như vậy, quen.

      Chu Tiểu Kiều liền nói: “Chú Phí, chúng ta ra ngoài trước ! Để Như Khanh kiểm tra vết thương cho Thiên Trần, nếu bị thương tới xương phải sớm chữa trị.”

      Phí Cường Liệt đứng lên, “Như Khanh, cậu xem , chúng tôi ra ngoài.”

      “Được!” Cúc Như Khanh gật đầu.

      Đợi Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều ra ngoài rồi, Cúc Như Khanh vung váy của Mặc Thiên Trần lên, đặt bắp chân của lên đùi , thấy đầu gối có chút sưng đỏ, nhàng ấn cái, Mặc Thiên Trần đau đến nhăn mặt.

      Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm , vô tội nháy đôi mắt to, bất đắc dĩ thở dài, “ muốn đeo lên cổ em tấm bảng: ‘ này vô cùng đần, xin chớ đến gần’ đâu.”

      “Hay!” bĩu môi, “Em ghi thêm: này dành riêng cho Cúc Như Khanh.”

      Cúc Như Khanh bị chọc cười, Mặc Thiên Trần cũng dựa vào bờ vai cười.

      Ra khỏi phòng, Chu Tiểu Kiều và Phí Cường Liệt giọng chuyện với nhau, Chu Tiểu Kiều hưng phấn : “Chú Phí, cháu vừa nhận được tin, Cúc thị chuẩn bị gia nhập bất động sản, kiểm tra, nếu cháu có thể mua trước mảnh đất đó, Cúc thị đứng sau chúng ta.”

      “Tin đó là hay giả?” Phí Cường Liệt có nghe Cúc Như Khanh nhắc đến, nhưng hay giả, đến giờ vẫn chưa chắc chắn.

      “Cháu bảo đảm là .” Chu Tiểu Kiều lấy di động ra, mở hình ảnh vừa chụp được từ túi văn kiện Mặc Thiên Trần đánh rơi cho Phí Cường Liệt xem, văn kiện đó là Cúc Như Khanh tự tay phê chuẩn.

      Phí Cường Liệt vừa thấy, cười : “Quả nhiên trò giỏi hơn thầy, cháu lập tức theo hạng mục này, chúng ta phải vượt trước .”

      “Dạ! Chú Phí.” Chu Tiểu Kiều cũng đắc ý cười. nhìn Mặc Thiên Trần trong phòng, Khanh, vẫn thích người phụ nữ ngu ngốc, có chút hữu dụng đó sao? ta luôn chỉ khiến thua cuộc, vĩnh viễn bước sau người khác.

      Trong phòng, Cúc Như Khanh bế Mặc Thiên Trần chạy ra ngoài, “Đầu gối Trần bị thương, chúng tôi trước.”

      “Được, tiễn!” Phí Cường Liệt cũng giữ người.

      Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần lên xe, Trần Ích lái xe rời .

      “Đến bệnh viện.” Cúc Như Khanh .

      cần đâu!” Mặc Thiên Trần lắc đầu.

      Cúc Như Khanh trừng mắt nhìn , vẫn gì, Khang Hạo gọi tới, “Tiên sinh, Phí Cường Liệt hành động như chúng ta dự liệu, bắt đầu hành động, muốn lấy mảnh đất kia trước, bây giờ chúng ta làm gì?”

      “Chúng ta án binh bất động, cứ để mua.” Cúc Như Khanh giương khóe môi câu.

      “Vâng!” Khang Hạo cúp điện thoại.

      Cúc Như Khanh đặc di động xuống, có chút áy náy nhìn Mặc Thiên Trần, ra chuyện hôm nay là do bày ra, Trần Ích mang văn kiện đến cho Mặc Thiên Trần là cố ý để Chu Tiểu Kiều thấy, chỉ có Mặc Thiên Trần biết, chỉ ngờ Mặc Thiên Trần vì vậy mà bị thương.

      “Còn đau ?” ôm vào ngực.

      “Đau…” đáng thương nhìn , nước mắt bắt đầu ứa ra, răng cắn cắn môi.

      Cúc Như Khanh cúi đầu khẽ hôn lên lông mi , “Đau cắn , đừng tự làm mình bị thương.”

      Mặc Thiên Trần rúc vào trong ngực , đưa tay vòng quanh cổ , sau đó cắn cắn cổ , nhưng dùng sức.

      Rất nhanh, đến bệnh viện, Mặc Thiên Trần vẫn đau, bác sỹ có ảnh hường tới xương, Cúc Như Khanh mới thở dài hơi, hai người trở về biệt thự.

      Hưởng thụ được chăm sóc của người đàn ông này, trong lòng Mặc Thiên Trần hồi hộp, biết rất tốt với .

      Tối đó, nằm trong ngực đọc sách, người đàn ông chỉ lẳng lặng ôm hông , tì cằm vào cổ , hai người hưởng thụ thời khắc ấm áp.

      “Trần, sao lại đỏ mặt?” Cúc Như Khanh nhịn được buồn cười.

      “Có à?” Mặc Thiên Trần bỏ sách ra, sờ mặt mình, quả nhiên là nhiệt độ thấp tí nào, che mặt len lén cười.

      Làn môi dời đến vành tai , “Vừa rồi nghĩ gì đó?”

      “Mỹ nam ở trước mặt, em mặt hồng tim đập cũng là bình thường thôi.” nghiêm túc .

      Cúc Như Khanh giương mắt cười, “Mặt hồng tim đập rồi Trần làm gì tiếp?”

      vừa vừa vươn tay nhàng phe phẩy hông , Mặc Thiên Trần lập tức run rẩy, lâu rồi bọn họ thân mật, nhưng thân thể vẫn có phản ứng kháng cự, ngược lại còn thầm thích thú.

      “Ưm…” tiếng, nháy đôi mắt to, thẹn thùng chui vào ngực .

      Cúc Như Khanh ôm vào ngực, phản ứng này của làm nhiệt huyết sôi trào, “Em sợ gãy xương sao?”. Bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều, tránh tác động lực vào đầu gối.

      sợ…” làm mặt quỷ.

      sợ!” nghiêm túc .

      Mặc Thiên Trần trong lòng ấm áp, hai người dường như trở lại thuở vui vẻ ban đầu, thương , rất thương .

      Cúc Như Khanh rút tay từ eo ra, vuốt tóc , “Ngày mai mình về nhà bố mẹ vợ, gửi em ở đấy.”

      Mặc Thiên Trần cười xấu xa : “ à!”

      đương nhiên , tối qua Trần vô cùng nhiệt tình,3acon mất khống chế nên lỡ làm ấy gãy xương.” Cúc Như Khanh bày bộ mặt phớt tỉnh.

      định thế à?” Mặc Thiên Trần trừng mắt.

      “Dĩ nhiên!”

      có thể bớt hư chút ?” Mặc Thiên Trần chịu, vươn tay gõ lên lồng ngực .

      “Có thể!” Dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

      Mặc Thiên Trần vừa kêu rên, người đàn ông này liền trêu cợt , chỉ có điều, chủ động đòi gặp cha mẹ , trong lòng rất vui, dù sao mẹ gọi điện thầm đến n+1 lần rồi, cần biết tình cảm của tiến triển ra sao, hy vọng chuyện đó ảnh hưởng đến cha mẹ, muốn cha mẹ lo lắng.

      Công ty Cúc thị.

      Khang Hạo báo cáo động thái gần đây của công ty Phí Cường Liệt, “Kế hoạch dẫn dụ bọn họ lọt bẫy lần trước của chúng ta thành công, thỉnh thoảng tôi còn tung tin Cúc thị có thể tham gia vào bất động sản, giờ chỉ còn chờ Phí Cường Liệt hoàn toàn mắc câu.”

      Cúc Như Khanh gật đầu, “Tốt lắm! Phí Cường Liệt cứ tưởng tôi có thể giúp rửa tiền, đây chính là cái giá phải trả.”

      Cúc Như Khanh là thế nào mà để người khác sai khiến được chứ, Phí Cường Liệt cứ tưởng có thể dùng chuyện Mặc Thiên Trần uy hiếp , vạn phần ngờ chính là người sinh3acon cho , trời ban cho cơ hội tốt như vậy, Cúc Như Khanh ngoài mặt biến sắc giả vờ đầu tư cho Phí thị, nhưng bên trong thầm tung lưới, Phí Cường Liệt chắc chắn điên đảo. Chương
      mongmanh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 192: Ngược : Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau (2)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P



      Công ty Mặc thị.

      Lúc Mặc Thiên Trần làm việc, khóe mắt đuôi mày cũng tươi cười, dáng vẻ tạo thành bức xuân ý dồi dào.

      “Giảng hòa rồi sao?” Triển Thanh Thanh xem xét biểu tình của , lập tức kết luận.

      cho em biết.” Mặc Thiên Trần ngâm nga hát.

      Triển Thanh Thanh khinh bỉ, “Xuân sắc khắp vườn cách, nhành hồng hạnh vượt tường ra, còn chịu em biết nữa, nghĩ em nhìn ra được à?”

      “Nếu nhìn ra được sao còn hỏi nữa?” Mặc Thiên Trần kéo cao lượng.

      “Chủ yếu em muốn chia sẻ niềm vui với chị thôi.” Triển Thanh Thanh hiến mị.

      *Hiến mị: ra vẻ nịnh nọt.

      Mặc Thiên Trần cười : “Em ngồi đó chờ lây sang là được rồi.”

      “Keo kiệt!” Triển Thanh Thanh phồng má.

      Mặc Thiên Trần bật cười, cười hồi, mới : “Em thấy Như Khanh là người thế nào?”

      Triển Thanh Thanh hí mắt, “Truyền thuyết kể rằng đó là người có thể làm bất kỳ chuyện gì, chỉ cần người đó muốn, nhất định thành công.”

      làm được? Đến mức vậy à?” Mặc Thiên Trần khỏi trừng mắt.

      Đến lượt Triển Thanh Thanh cười, “Nước sông có đổi màu em biết, nhưng chị có thể tự kiểm chứng mà.”

      “Em…” Mặc Thiên Trần trơ mắt nhìn chạy mất, nhưng trong lòng rất vui.

      cũng cảm thấy hình như có gì là làm được, tìm được3acon chính là ví dụ điển hình nhất.

      Vì vậy, cũng còn lo Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều hợp kế làm khó nữa, việc mà từ nay về sau phải làm, chính là ở bên cạnh , cùng vui vẻ sống từng ngày.

      Mặc Thiên Trần ngồi vào ghế, vươn đôi chân của mình ra, đầu gối vẫn còn khẽ đau, nhưng chuyện này càng chứng minh , cảm thấy vết thương này hoàn toàn đáng giá.

      Nhắm mắt lại hồi tưởng, thưởng thức phần diễn xuất của mình hôm qua, nhịn được cười ra tiếng, những chuyện tốt đẹp này đều là3acon mang lại cho .

      ra hôm qua thấy Trần Ích mang văn kiện đưa , thấy lạ, Trần Ích là người của Cúc thị, và Khang Hạo là hai người Cúc Như Khanh tin tưởng nhất, Cúc Như Khanh làm sao để Trần Ích chuyển văn kiện cho để Trần Ích tự tay mang vào? Sau đó lại thấy Chu Tiểu Kiều xấu bụng nhìn chằm chằm vào văn kiện càng chắc chắn phỏng đoán của mình là đúng, khi bị người đàn ông đụng vào, vừa lúc nhìn từ kính thủy tinh phản chiếu lại thấy được Chu Tiểu Kiều mở túi giấy ra vừa nhìn vừa chụp hình, vốn định ngăn cản, nhưng lại thấy Trần Ích đứng đằng xa, mặt biến sắc nhìn Chu Tiểu Kiều, cũng bước đến can ngăn gì, lúc đó liền nghĩ đến hai khả năng: là Cúc Như Khanh có lòng cho Chu Tiểu Kiều thấy nội dung văn kiện, hai là Cúc Như Khanh muốn gán cho tội bán đứng cơ mật.

      Nhưng sau khi Chu Tiểu Kiều đỡ vào phòng, Cúc Như Khanh từ đầu tới đuôi hề xem văn kiện, chỉ chăm chút lo lắng cho vết thương của , cảm thấy xấu hổ với suy đoán thứ hai của mình, mà muốn hãm hại , câu là đủ để chết. Khi ôm ra khỏi đó, có nhắc lấy văn kiện bàn, đến khi lên xe, lại nghe câu, “Chúng ta án binh bất động, cứ để mua.”

      ‘án binh bất động’, chứng tỏ kế hoạch được bố trí xong, chỉ chờ hiệu lệnh để công thành lướt trì. Trải qua mấy ngày này, hiểu hơn, biết dù làm chuyện gì, cũng đều nghĩ sâu tính kỹ, ngoài mặt dù biến sắc, nhưng bên trong khác.

      Vì thế, Mặc Thiên Trần cũng giả vờ biết Chu Tiểu Kiều xem lén văn kiện, tiếp tục giả trư ăn cọp, để Chu Tiểu Kiều nghĩ là mình làm được gì, ra tuyệt đối muốn đấu với Chu Tiểu Kiều, chỉ muốn ngày ngày được gặp3acon , được thương với Cúc Như Khanh. bị thương, quả nhiên khiến Cúc Như Khanh càng hơn, tình cảm hai người cũng dần dần dung hợp, đây chính là thu hoạch lớn nhất của .

      Đây gọi là ‘bọ ngựa bắt ve, hoàng tước đứng sau’, Cúc Như Khanh bố trí thời cuộc, dẫn dụ Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều vào bẫy, mà đây cũng là lần đầu tiên Mặc Thiên Trần thành công, phá vỡ được cục diện bế tắc trong tình cảm giữa và Cúc Như Khanh, hai người trải qua cuộc sống ngọt ngào, hạnh phúc.

      Mặc Thiên Trần vui vẻ mơ về cuộc sống tương lai giữa đồng hồ báo thức vang lên báo hiệu hết giờ làm việc, nhanh chóng sắp xếp văn kiện bàn, rồi chạy về phía phòng làm việc của cha, hôm nay Cúc Như Khanh muốn đưa về thăm cha mẹ, lần nào vậy là tan sở đến chờ sẵn trong phòng làm việc của cha .

      Nhưng lần này, chỉ thấy mỗi cha trong phòng làm việc, tìm nửa ngày, cũng thấy bóng người, Mặc Chấn Đông cảm thấy lạ, “Thiên Thiên,3acon tìm gì ở đây vậy?”

      có gì.” Mặc Thiên Trần thất vọng , có phải Cúc Như Khanh quên rồi ?

      Mặc Chấn Đông cười , “Vậy về !”

      “Vâng…” Mặc Thiên Trần tròn mắt, “Cha, cha về trước !3acon vừa nhớ ra có chuyện chưa làm xong,3acon làm xong về.”

      trở lại phòng làm việc, lấy văn kiện ra xem, nhưng chẳng lọt vô đầu được gì, bất đắc dĩ thở dài, nhìn ra phòng làm việc trước mặt thấy các nhân viên tan việc, vẫn mình ngồi đây mè nheo.

      Bảy giờ, chuẩn bị rót ly café Lý Tình Y gọi đến, Mặc Thiên Trần ngưng chặt chân mày, mấy lần mẹ gọi và Cúc Như Khanh về nhà ăn cơm, bị từ chối hết, hôm nay vốn dĩ có thể , nên trả lời thế nào đây?

      “Mẹ,3acon còn bận…”

      “3acon bận cái gì? Cha3acon về đến nhà, Như Khanh cũng tới rồi, chuẩn bị xong bữa tối, cả nhà chờ3acon,3acon còn mau về!” Lý Tình Y vui vẻ như đốt pháo.

      Cái gì? Cúc Như Khanh đến nhà nấu ăn? Mặc Thiên Trần mắt chữ A mồm chữ O, chiều nay đến công ty đón , hóa ra là đến nhà , sau đó còn…

      “Mẹ,3acon lập tức về.” xong, Mặc Thiên Trần nhanh chóng lấy túi xách, lái xe chạy về nhà.

      Mặc Thiên Trần vừa vào nhà, thấy Cúc Như Khanh cởi tạp dề, nhanh chóng nhào tới, ôm cổ , “Sao tới đây mà em biết?”

      rồi mà, lời độ tin cậy luôn là trăm phần trăm.” sờ sờ mũi .

      Cái người này, giờ thành là người trễ hẹn với , Mặc Thiên Trần cười cười xin lỗi, bên tai , “ thực , phải chịu phạt.”

      “Phạt thế nào?” có chút hăng hái ngưng mắt nhìn .

      Mặc Thiên Trần thầm bên tai , “Phạt cả đời phải đối xử tốt với em…”

      Lời còn chưa hết, Cúc Như Khanh cảm thấy thân thể căng thẳng, ôm , cúi đầu hôn lên môi , mong đợi đến ngày chủ động

      Lý Tình Y vừa vào đến cửa phòng bếp, liền nhìn thấy đôi trẻ ôm hôn nhiệt liệt trong sảnh, bà mỉm cười nhìn về phía Mặc Chấn Đông, Mặc Chấn Đông cũng khẽ mỉm cười.
      mongmanh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 193: Ngược :
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P



      Mặc Thiên Trần đắm chìm trong nụ hôn của Cúc Như Khanh, bờ môi giao nhau chặt, tay bé ôm cổ chặt, người ngập tràn mùi vị của .

      Cúc Như Khanh từ từ buông ra, làn môi của hơi đỏ lên, đôi mắt tròn trong suốt uyển chuyển, lại hôn tiếp, xem như gian chỉ có hai người họ.

      Mặc Thiên Trần lúc này cũng nhìn thấy cha mẹ đứng ở cửa phòng bếp, đầu tựa vào trong ngực Cúc Như Khanh xin lỗi, Cúc Như Khanh hào phóng cười với cha mẹ , rồi ôm ngang hông ngồi vào bàn ăn cơm.

      Cả nhà vui vẻ ăn tối, tài nấu nướng của Cúc Như Khanh đúng là hạng nhất, Mặc Thiên Trần ăn rất nhiều, nhưng chỉ là ăn cho vui.

      “Cha, mẹ, sao lại nhìn3acon như vậy?” Mặc Thiên Trần ăn no, vừa ngẩng đầu thấy cha mẹ ngồi đối diện, mặt phớt hồng.

      Lý Tình Y cười : “Phải xem thử trong thời gian này3acon có ngoan ?”

      “Sao3acon lại ngoan!” Mặc Thiên Trần vội vàng gắp đùi gà cho Cúc Như Khanh, mẹ nhất định hỏi3acon rể, phải ngăn miệng lại trước, lại há miệng mắc quai.

      “Như Khanh, Thiên Thiên có hay tùy hứng ?” Quả nhiên, lát sau, Lý Tình Y hỏi Cúc Như Khanh.

      Mặc Thiên Trần mong đợi nhìn Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh : “Có chút.”

      “3acon…” Mặc Thiên Trần thấy cái đùi gà mua chuộc được , vội vã nháy mắt.

      "”Đừng nháy mắt, Như Khanh, Thiên Thiên tùy hứng thế nào?” Lý Tình Y muốn thẩm tra .

      Cúc Như Khanh nghiêm túc : “Trần , muốn xa nhau, như vậy mới có cảm giác thần bí, tình cảm vợ chồng nhờ xa cách mới bền chặt.”

      “3acon..” Mặc Thiên Trần trừng mắt, ngay sau đó hiểu được tâm ý của , tìm đại cái cớ, lấp liếm chuyện hai người ở riêng , còn là độ tin dùng trăm phần trăm, người đàn ông này đúng là dối mà đỏ mặt.

      “Thiên Thiên, sao3acon có thể làm vậy?” Lý Tình Y lập tức dạy dỗ .

      Mặc Thiên Trần : “3acon chỉ muốn gia tăng niềm vui với Như Khanh thôi…”

      “Sau đó3acon hỏi nhà xã hội học, chuyên gia , những trẻ bây giờ thích những gì thần bí và mạo hiểm, bao gồm cả tình cảm, kết hôn năm tình cảm chưa chắc chắn, nếu muốn là rất yếu ớt, bây giờ quan niệm ‘thất niên chi dương’ xưa cũ rồi, chỉ cần năm thôi có khi tan vỡ, lúc đó3acon cũng biết Trần làm vậy là có ý gì, sau mới biết ấy làm vậy cũng là vì hôn nhân của tụi3acon, vì thế, cũng do sơ suất, nên mới gây hiểu lầm cho mọi người.” Cúc Như Khanh cách cứng cỏi, nhận trách nhiệm về phía mình.

      *Thất niên chi dương: quan niệm xưa, ý đôi lứa nhau nếu vượt qua được cái ngưỡng 7 năm được xem là bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, còn ngược lại xa nhau vĩnh viễn, mãi mãi thể tái hợp.

      Mặc Thiên Trần sắp xếp mọi việc công phu ai bằng, mà khiến là người trong cuộc cũng muốn tin là .

      Lý Tình Y tiếp tục dạy dỗ Mặc Thiên Trần, “Thiên Thiên, dù sao cũng là3acon đúng,3acon làm việc mà tính đến hậu quả trước sau, hết năm nay, là3acon 25 tuổi rồi, mà tính tình vẫn y như trẻ3acon…”

      “Mẹ, mẹ đừng nữa mà,3acon hiểu rồi. Cha, cha !” Mặc Thiên Trần vội vàng cầu cứu Mặc Chấn Đông.

      Mặc Chấn Đông vỗ vỗ bả vai vợ, “ sớm với em rồi, bọn trẻ bây giờ đều như vậy, khác với thế hệ chúng ta rồi, huống gì Như Khanh là người có trách nhiệm, nó nhất định mang hôn nhân ra làm trò đùa đâu…”

      “Cái em bây giờ là3acon chúng ta mang hôn nhân ra làm trò đùa, phải Như Khanh!” Lý Tình Y cắt đứt lời Mặc Chấn Đông.

      Mặc Thiên Trần đứng lên, “Cha, mẹ đừng cãi nữa, là3acon sai phải ? Bây giờ3acon nhận lỗi, về sau3acon như thế nữa.”

      Cúc Như Khanh cũng đứng lên, tay ôm lấy bả vai Mặc Thiên Trần, “Cha, mẹ, Trần còn trẻ, làm việc khó tránh khỏi chu toàn, có3acon ở đây, cha mẹ cứ yên tâm! Hôn nhân của tụi3acon mãi mãi bền chặt.”

      Mặc Chấn Đông : “Thôi đừng nữa, đừng vì chuyện tụi mà làm ầm lên như vậy, em xem, Như Khanh và Thiên Thiên đều là thanh niên xuất chúng, cũng chuẩn bị giao lại công ty cho Thiên Thiên, rồi cùng em du lịch vòng quanh thế giới.”

      “Cha, cha mau ! Mẹ ở nhà mãi cũng buồn bực, du lịch phải ngày ngày suy nghĩ lung tung.” Mặc Thiên Trần lập tức vỗ tay hoan hô.

      Lý Tình Y cũng cười, dịu dàng : “Lại đẩy đề tài sang tôi rồi.”

      Sau khi ăn tối ở Mặc gia xong, đường về, Mặc Thiên Trần nhịn được cảm kích , “Như Khanh, cảm ơn giúp em trước mặt cha mẹ.”

      “Cảm ơn thế nào đây?” vẫn chuyên tâm lái xe.

      “Sao cũng được!” cười đến mặt mày cong lại.

      Cúc Như Khanh : “Sau này có tin tưởng ?”

      biết cái thiếu nhất chính là tin tưởng.

      “Xin lỗi, Như Khanh, phải em cố ý giấu , em chỉ lo sau khi mẹ biết chịu nổi đả kích. Sau này có chuyện gì em cũng cho biết, em tin tưởng trăm phần trăm.” Mặc Thiên Trần thấy chỉ chuyện của bọn họ với cha mẹ , mà còn việc cớ để dối.

      Cúc Như Khanh gật đầu cái, “Tối nay về vinh Aegean Sea nhé?”

      “Được!” Mặc Thiên Trần lập tức đồng ý, nhưng rất nhanh, lại cảm thấy ổn, “Như Khanh, em có thể về đó bây giờ ?”

      “Tại sao?” Cúc Như Khanh phanh gấp, gương mặt lạnh lùng nhìn .

      Xe dừng lại đột ngột, Mặc Thiên Trần mém chút nhảy lên, vẫn chưa hoàn hồn, : “Như Khanh, đừng vội nóng giận, em chỉ lo, gặp được Bảo Bảo, nếu để bên ngoài biết em như vậy, thanh danh của phải bị tổn hại rồi sao?”

      Cúc Như Khanh vươn tay, vuốt ve gương mặt của , “Trong mắt em, là người đàn ông có trách nhiệm vậy à?”

      “Dĩ nhiên phải! Như Khanh, phải vậy. Em muốn liên lụy , em sợ lại bị người khác chê cười…” Mặc Thiên Trần gấp đến độ sắp khóc.

      “Đúng là ngốc!” than tiếng, rồi nặng nề : “ nhắc lại lần cuối cùng: Em chỉ cần toàn tâm , những chuyện khác cứ để lo!”

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần cảm động, lập tức rơi lệ.

      “Có đồng ý với ?” nâng cằm lên.

      “Ừ…” Mặc Thiên Trần lập tức gật đầu, “Em đồng ý, Như Khanh, sợ em tổn hại đến thanh danh sao? lo bị bọn họ uy hiếp hoặc chê cười sao?”

      Cúc Như Khanh nặng nề : “ chỉ biết, sợ Trần giận , rồi bỏ theo người khác…”

      đâu, đâu, Như Khanh…” Mặc Thiên Trần rưng rưng giải thích, “Trước giờ em và Thần Phong đều trong sạch, em có thể dùng tính mạng để thề…”

      biết rồi.” Cúc Như Khanh ngắt lời , người đàn ông của từ đầu đến cuối cũng chỉ có , từ năm 18 tuổi rơi vào sinh mệnh của rồi.

      “Còn sợ à? Còn lo cái gì?” hiểu.

      “Nha đầu ngốc!” lau nước mắt mặt , đây là cử chỉ thương !

      “Lại mắng em đần?” tố cáo.

      “Em đúng là đần còn gì.” tuyệt rút lại mấy lời này.

      lại cười, vì thích , thích người ngốc như .

      Cúc Như Khanh chuẩn bị khởi động xe, “Yên tâm về Aegean Sea, Cầm Du cũng nhớ em, chủ nhận muốn gặp Bảo Bảo, về lại biệt thự.”

      à?” Mặc Thiên Trần cười vui vẻ.

      gạt em à?”

      có.” vui mừng đến thể vui hơn.

      Cúc Như Khanh than trong lòng, trong lòng ,3acon mãi mãi luôn xếp thứ nhất.

      “Trần, Chu Tiểu Kiều công tác với , phải em thấy ổn sao?” Cúc Như Khanh chợt nhớ ra điều gì.

      “Trước kia có, bây giờ .” Mặc Thiên Trần đáp .

      khỏi thất vọng, “Tại sao?”

      Mặc Thiên Trần vươn ngón tay trắng nõn ra, chọc chọc ngực , cười : “Em biết trong lòng ta, ta làm gì cũng ghét, chỉ cần là cái mà Cúc Như Khanh thích bao giờ làm.”

      Cúc Như Khanh thể mở to măt nhìn , “Trần, có lúc em ngốc đến mức bất trị, có lúc lại thông minh nhìn thấu được người khác.”

      “Em đây bề ngoài đần độn, bên trong ngược lại đấy.” Mặc Thiên Trần khích lệ mình.

      “Hay lắm! Em bắt đầu khôn hơn rồi đấy.” nhàng gõ lên đầu .

      Mặc Thiên Trần cười ha ha, “Dĩ nhiên, chỉ cần có điểm tựa, em có thể làm bất kỳ chuyện gì.”

      ngưng mắt nhìn bộ dạng vui vẻ của , dáng vẻ này rất giống Cúc Hoài Cẩn.

      cho em thời gian thích nghi cuộc sống, cho em thời gian , đến khi nào em toàn tâm toàn ý , tặng em món quà lớn, thứ quý giá nhất đời này.” Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , chân thành .

      Mặc Thiên Trần hiểu nhìn , đôi mắt to chớp chớp, : “ giúp em tìm3acon , em cảm thấy đó là món quà quý nhất rồi, còn cái gì quý hơn nữa à?”

      “Dĩ nhiên!” Hai mắt tĩnh mịch, sâu thấy đáy.

      có thương ? nghĩ, rồi.

      Hai người trở về biệt thự Aegean Sea, Mặc Thiên Trần lâu gặp Cúc Cầm Du, khi ôm đứa bé đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trải.

      “Mẹ, sao giờ mẹ mới về?” Cúc Cầm Du nhìn .

      Mặc Thiên Trần hôn lên má cậu bé, “Mẹ rất nhớ Cầm Du, ngủ cũng mơ thấy, sau này mẹ nữa, ngày nào cũng chơi với Cầm Du, được ?”

      “Được!” Cúc Cầm Du cười vui vẻ.

      Cúc Như Khanh đứng bên nhìn mẹ3acon họ, trong lòng ấm áp, người nhà cuối cùng cũng đoàn viên, là hạnh phúc.

      “Thiếu phu nhân, về rồi!” Thím Lục đến đưa Cúc Cầm Du tắm, vừa lúc nhìn thấy Mặc Thiên Trần về nhà.

      “Thím Lục, cảm ơn thím chăm sóc Cầm Du.” Mặc Thiên Trần mỉm cười.

      Thím Lục vui vẻ : “Là công việc của tôi mà, Cầm Du, mẹ cháu về nhà rồi, bây giờ tắm có được ?”

      “Để tôi đưa Cầm Du tắm!” Mặc Thiên Trần vội vàng .

      “3acon tự tắm!” Cúc Cầm Du lớn tiếng : “3acon là nam, mẹ là nữ, nam nữ thụ thụ bất thân.”
      sói già gian ác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :