1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 182: Ngược : Mẹ3acon gặp nhau, lệ rơi đầy mặt (1)
      Edit: Song Ngư
      Beta: N.P


      Nếu đây chỉ là cơn ác mộng, tại sao nó vẫn còn tiếp diễn? Mặc Thiên Trần ngừng tự hỏi, muốn động đậy, lại phát toàn thân dưới đều bị rét lạnh, cóng đến thể nhúc nhích được.

      Ngay lúc này, người đàn ông đứng bên giường , dù bị bịt mắt, nhưng vẫn cảm thấy ngắm nhìn , cảm giác sợ hãi từ tận xương tủy này, khiến cứng miệng, muốn cũng thể được.

      muốn biết là ai, muốn biết3acon ở đâu, nhưng có phải ngay cả ở trong mơ cũng là đối tượng bị người ta ức hiếp?

      Khi bàn tay to đến giật cái chăn duy nhất người ra, thân thể tuyệt mỹ ra trong mắt người đàn ông, Mặc Thiên Trần cảm thấy người ngày càng lạnh, gió mưa vỗ ầm ầm vào cửa sổ, tay người đàn ông dời đến bụng

      “Đừng… Đừng…”

      Mặc Thiên Trần phát mình có thể được, bắt đầu vặn vẹo thân thể, muốn người đàn ông kia chạm vào mình, càng giãy giụa người đàn ông càng dùng sức, khi hai chân bị tách ra, toàn thân run rẩy kịch liệt…

      “Như Khanh… Cứu em… Cứu em… Như Khanh…”

      Nghe tiếng la khóc đến chảy nước mắt, người đàn ông từ từ buông ra. trận gió quét đến, Mặc Thiên Trần sợ tới mức hét lên tiếng, sau đó hôn mê bất tỉnh.

      Tỉnh lại lần nữa, phát mình nằm trong ngực người đàn ông, giật giật người, bị trói, giật giật mắt, cũng bị bịt, lập tức xem thử người đàn ông phía sau là ai, khi biết là Cúc Như Khanh, nằm trong ngực khóc thút thít, “Như Khanh…”

      Cúc Như Khanh nghe khóc đến run rẩy, để ý nhiều, để mặc cho ôm ngày càng chặt, Mặc Thiên Trần khóc rất lâu, lúc ngẩng đầu lên, sắc trời sáng, vẫn nằm ngủ ở biệt thự, chim chóc ngoài cửa sổ vẫn hót to, gặp ác mộng sao?

      xảy ra chuyện gì?” hỏi .

      “Tối qua gặp ác mộng, tôi mơ thấy người đàn ông đó, giống như lại trở về cái đêm sáu năm trước, tôi nhìn thấy từng tảng đá điêu tàn ở trang viên Hồng Phong, bị bịt kín mắt mười hai giờ đêm phải nằm chờ , tôi có dũng khí đối mặt tiếp nhận việc lớn như vậy lần nữa…” Mặc Thiên Trần nghẹn ngào , nhưng ở trong mơ gọi tên , “Như Khanh, còn muốn biết gì nữa? Tôi đều cho biết.”

      Cúc Như Khanh nghe xong, trầm mặc hồi lâu, Mặc Thiên Trần thấy lời nào, từ trong ngực ngồi ngay ngắn lại, nhìn lại mình vẫn mặc áo ngủ bình thường, bị xâm phạm như trong mơ, từ từ thở phào nhõm.

      nhìn đôi mắt của , hai tròng mắt vẫn còn dấu vết của nước mắt, cuối cùng cũng ra chuyện sáu năm trước, chỉ là sau khi biết được, ngờ mọi chuyện lại lẩn quẩn như vậy, vì muốn thừa kế chức chủ tịch mà tìm người sinh3acon hộ, chỉ gặp đúng lần, chính là đêm bão táp đó, cũng nhìn kỹ mặt thế nào, mắt bị bịt kín, trúc trắc đau đớn, còn có máu trinh nữ khi lần đầu tiên hai người hòa tan, chỉ cần người phụ nữ sạch sinh3acon cho , ngờ người đó chính là .

      biết nhớ3acon , cũng hiểu được lúc quốc gặp phải Dương Mi, nên chịu về nước, tước đoạt quyền nuôi3acon của , chỉ vì giữa bọn từng chỉ là tờ khế ước.

      đứng lên, đưa lưng về phía , mắt nhìn về rừng cây ngoài cửa sổ, “Tôi có thể giúp em gặp được người em muốn gặp nhất.”

      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, trong nháy mắt nước mắt rơi như mưa, quá khát vọng được gặp3acon gái, nhưng Cúc Như Khanh là ai chứ, tuyệt đối vô duyên vô cớ giúp gặp3acon , điều kiện của là gì chứ?

      “Như Khanh, sao luôn khiến tôi thể cự tuyệt ?” rưng rưng nhìn bóng lưng .

      Cúc Như Khanh ánh mắt tối sầm lại, “Vì tôi biết em muốn cái gì, nhưng vẫn hiểu tại sao em nhất định phải rời khỏi tôi?”

      “Tôi…” Mặc Thiên Trần nhất thời cứng họng, vì muốn thấy Cúc Như Khanh bị người khác uy hiếp.

      Cúc Như Khanh giọng lạnh lùng, “Em gặp hay gặp, hay !”

      “Nhưng mà…” Mặc Thiên Trần còn chưa hết, Cúc Như Khanh xoay người ra ngoài, biết đây là điểm yếu lớn nhất của , nếu trong tiềm thức của cô3acon thể thắng được Nhâm Thần Phong, nhất định mãi mãi cho được gặp3acon .

      có thể cưng chiều thương , cũng có thể tuyệt tình như vậy, bởi vì chính là Cúc Như Khanh.

      Mặc Thiên Trần che mặt khóc thút thít, được gặp3acon là tâm nguyện lớn nhất cuộc đời , nhưng đổi lại, Cúc Như Khanh rơi vào cạm bẫy của Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều, phải làm sao đây?

      Cúc Như Khanh đứng ngoài cửa, đốt điếu thuốc, ra chuyện tối qua đều là do sắp xếp, Mặc Thiên Trần nhìn thấy lá phong xơ xác, thấy quản gia Dương Mi, thậm chí người đàn ông vạch cái chăn của lúc nửa đêm, đều là , chỉ muốn cho biết, có thể tìm được3acon cho , nếu coi đó là mơ, cứ xem như là mơ cũng tốt.

      Mặc Thiên Trần khóc xong, suy nghĩ lại lần nữa, quá mong được gặp3acon , chạy ra khỏi phòng, Cúc Như Khanh rồi, bấm di động gọi cho , “Như Khanh, tôi muốn gặp3acon mình…”

      Cúc Như Khanh xử lý công việc ở công ty, trầm mặc gì, ra đợi câu này của .

      “Như Khanh, nghe được ? Nếu có thể giúp tôi tìm được3acon , van xin cho tôi gặp3acon bé, được ?” Mặc Thiên Trần tiếp, “Tôi tìm đến người khác nữa, từ nay về sau chỉ ở bên cạnh , được ?”

      xong, Mặc Thiên Trần đỏ mặt, vì câu này là lòng, phải qua loa với , tự trong lòng với ra ngoài miệng, cảm giác giống nhau.

      Cúc Như Khanh đối với lời hứa của , mất tinh tưởng, lần trước có thực đâu? ngừng lặp lặp lại hứa hẹn, phạm sai lầm, nhưng lại hết lần này đến lần khác bao dung , hết lần này đến lần khác tin tưởng .

      “Như Khanh… Như Khanh…” Mặc Thiên Trần thấy trả lời, nhìn lại di động, sau đó cắn răng , “Như Khanh, tin tôi lần này , được ?”

      “Quả em làm tôi gần như mất lòng tin vào em, dù sao nữa, tôi tin em lần cuối cùng.” Cúc Như Khanh nặng nề .

      “Như Khanh… Xin lỗi…” Mặc Thiên Trần vừa nghe trả lời, lập tức , “Khi nào tôi có thể gặp3acon ?”

      “Tan việc tôi sắp xếp.” Cúc Như Khanh xong cúp máy.

      Mặc Thiên Trần vui sướng nhảy lên, vào phòng tắm tắm rửa, rồi chọn bộ đồ mùa đông đẹp nhất, đeo trang sức tinh xảo, đây là lần đầu gặp3acon , hy vọng mình có thể xuất với bộ dạng hoàn mỹ nhất.

      Mặc dù mấy ngày nay rất tiều tụy, nhưng cảm giác sắp được gặp3acon xóa tan tất cả, rất mong đợi thời khắc đó. đứng ngồi yên, thử tưởng tượng lúc gặp3acon những gì, điều đó khiến vừa kinh sợ vừa vui mừng, thời gian trôi qua ngày mà như năm, từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua, chuẩn bị cho thời khắc quan trọng nhất.

      Cúc Như Khanh tăng ca xong mới đến biệt thự, Mặc Thiên Trần đứng ngồi yên, lo lắng thôi, lúc thấy xe của Cúc Như Khanh chạy vào chạy nhanh đến bên xe .

      Cúc Như Khanh vừa xuống xe nhìn thấy trang phục tỉ mỉ của Mặc Thiên Trần, còn chưa từng nhìn thấy xinh đẹp như vậy trước mặt , quả nhiên trong lòng ai có địa vị tối cao, cần cũng biết rồi.

      “Như Khanh, về rồi!” Mặc Thiên Trần đứng trước mặt , vốn muốn hỏi về đứa bẻ, nhưng thấy dường như muốn mở miệng, nên cũng dám tùy tiện mở lời.

      “Chưa từng mong đợi tôi về như hôm nay phải ?”

      Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, biết nên gì mới chọc giận đây, ra trong lòng rất quan trọng, chỉ là3acon là huyết mạch của , là tình thể so sánh được.

      “Như Khanh, mệt , hay vào trong ngồi nghỉ chút ?” chuyển đề tài.

      Cúc Như Khanh hừ tiếng, sau đó xoay người lên xe, chuẩn bị lái xe rời .

      “Như Khanh… Như Khanh… Đứa bé đâu?” Mặc Thiên Trần vội vàng vỗ vào cửa xe của .

      “Mai gặp.” tức giận.

      “A…” Mặc Thiên Trần uổng công tỉ mỉ chuẩn bị, giờ lại thành công dã tràng, “Như Khanh…”

      Cúc Như Khanh nhìn từ vui sướng tột cùng trong nháy mắt như rơi xuống vực sâu, cười lạnh, “Có phải thất vọng lắm ? Lần nào em đối với tôi cũng là như thế.”

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần thấy lại muốn trả đũa , nước mắt lập tức tràn ra, “Van xin cho tôi gặp lần được ?”

      lái xe , Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ chạy theo, “Như Khanh, vậy tối nay ở lại đây được ?”

      “Ở lại đây làm gì?” hạ tốc độ chậm lại, biết rồi nhưng vẫn hỏi.

      “Tối nay ở lại muốn gì cũng được.” Mặc Thiên Trần cắn môi.

      Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm tư thái tuyệt vời của , hừ lạnh, “Giờ tôi có hứng ở lại đây.”

      Mặc Thiên Trần bi thương nhìn lái xe xa, tim như vỡ thành từng mảnh

      giận lên lợi dụng ước vọng muốn gặp3acon của trả đũa , phải muốn ở lại, nhưng muốn liên lụy đến , kết quả lại ra làm sao rồi.

      Mặc Thiên Trần thất vọng đứng tại chỗ, rất lâu cũng nhúc nhích, vòm sáng của trời chiếu từ từ tắt dần, sương mù trong đêm tràn ngập chung quanh, nước mắt lạnh như băng, ước vọng muốn gặp3acon vẫn còn lan tràn trong khí…

      Cúc Như Khanh trở lại chỗ Dương Mi và Cúc Hoài Cẩn, xe của mới vừa lái vào khu biệt thự, Cúc Hoài Cẩn chạy vội ra, y như một3acon chim vui vẻ.

      “Ba, ba về rồi!”

      Lời của bé, hề chứa bất kỳ tạp niệm gì, vì là ba của , tình cảm đó là huyết mạch tương liên. Cúc Như Khanh khom lưng bế lên.
      sói già gian ácmongmanh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 183: Ngược : Mẹ3acon gặp nhau, lệ rơi đầy mặt (2)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P



      Cúc Hoài Cẩn hai tay ôm cổ , đầu nghiêng nghiêng cọ tới cọ lui bên đầu , “Ba, làm có mệt ?”

      Nghe cứ như hỏi thăm, Cúc Như Khanh nhịn được, cười hỏi, “Nếu mệt sao?”

      “3acon bảo Kiều Kiều đám bóp cho ba.” Cúc Hoài Cẩn vui vẻ đáp.

      “Kiều Kiều?” Cúc Như Khanh lạ lùng.

      Hai người vừa vào phòng khách, chợt có một3acon chó nhào ra, Cúc Như Khanh bất chợt hiểu ra, còn Cúc Hoài Cẩn hân hoan, “Kiều Kiều, Kiều Kiều, tới chào ba …”

      Kiều Kiều linh tính rất tốt, mặc dù chưa từng gặp Cúc Như Khanh, nhưng nó dường như biết mới là chủ nhân của ngôi nhà này, Cúc Như Khanh ngồi sofa, Kiều Kiều liền chạy đến, ngừng vẫy đuôi mừng .

      Cúc Hoài Cẩn trượt từ người xuống, ôm lấy Kiều Kiều, “Kiều Kiều, ba mệt rồi, sau này ba về nhà phải xoa bóp cho ba đó…”

      Kiều Kiều thân mật dùng đầu tựa vào khuôn mặt , dường như đồng tình…, sau đó chạy đến sofa, đến đùi Cúc Như Khanh, vui sướng làm nũng, y như3acon thú bông, chọc Cúc Như Khanh cười.

      “Ba, ba, Kiều Kiều rất đáng phải ?” Cúc Hoài Cẩn vui vẻ vỗ tay.

      Cúc Như Khanh đưa tay xoa đầu , nếu Mặc Thiên Trần đáng bằng nửa như thế thôi, tức giận như vậy!

      “Kiều Kiều, gọi ba …”

      Người đàn ông đầu đầy vạch đen, tự dưng lại thành ba của một3acon chó rồi!

      đúng,3acon là mẹ Kiều Kiều, Kiều Kiều phải gọi ba là ông ngoại…”

      Cúc Như Khanh vừa nghe, vạch đen đầu càng gia tăng, nhàng vỗ đầu Kiều Kiều, ý bảo nó ra chỗ khác chơi, Kiều Kiều chạy vào ngực Cúc Hoài Cẩn.

      “Hoài Cẩn muốn có mẹ ?” vuốt đầu bé.

      “Muốn.” Cúc Hoài Cẩn nháy to mắt nhìn , “Kiều Kiều cũng muốn.”

      Đôi mắt đó, tựa hồ rất giống người, Cúc Như Khanh thầm thở dài, “Nếu Hoài Cẩn gặp mẹ, gì với mẹ?”

      Cúc Hoài Cẩn suy nghĩ chút, rồi nghiêm túc : “3acon bảo Kiều Kiều gọi mẹ là bà ngoại.”

      “…” Cúc Như Khanh đoán, Mặc Thiên Trần nhất định đơ tại chỗ! ôm Cúc Hoài Cẩn vào ngực, “Dương quản gia đưa3acon gặp mẹ,3acon ở với mẹ thời gian, được ?”

      “Thế ba cùng3acon hả?” Cúc Hoài Cẩn chu môi.

      “Ừ!” Cúc Như Khanh gật đầu, “Ba đón3acon về, mẹ rất yêu3acon, rất thương3acon.”

      “Vâng!3acon lại được gặp ba thời gian rồi, rất nhớ ba.” Cúc Hoài Cẩn đung đưa hai chân .

      “Ngoan! Ba cũng nhớ Hoài Cẩn.” Cúc Như Khanh hôn lên gò má , “Nhớ phải nghe lời Dương quản gia.”

      Dương Mi từ trong phòng bếp ra, “Tiên sinh, cơm tối chuẩn bị xong!”

      Cúc Như Khanh gật đầu, ôm Cúc Hoài Cẩn lên bàn ăn, “Dương Mi, lát nữa Trần Ích đến đưa và Hoài Cẩn , những gì tôi giao phó nhớ kỹ chưa?”

      “Tôi nhớ kỹ, tiên sinh.” Dương Mi lập tức trả lời.

      Xong bữa tối, Trần Ích lái xe đưa Dương Mi và Cúc Hoài Cẩn , Cúc Như Khanh lái xe về vịnh Aegean Sea, thời gian rồi chưa về thăm Cúc Cầm Du, tối nay cha3acon nên gặp nhau rồi.

      Ở biệt thự, Mặc Thiên Trần nhìn màn đêm lan rộng, từ từ nâng bước chuẩn bị vào phòng, nhất định phải đợi được đến lúc gặp3acon , biết Cúc Như Khanh tức giận, nhưng chuyện hứa nhất định làm được.

      Đúng lúc đó, đèn xe ô tô rọi đến, dừng bước, thấy là Trần Ích lái, lắc đầu, còn tưởng là Cúc Như Khanh quay lại, lúc định tiếp tục cất bước về phòng sau lưng truyền đến câu quen thuộc.

      “Mặc tiểu thư…”

      Mặc Thiên Trần vĩnh viễn quên được thanh này, cả người như hóa đá, thể tin được vào lúc này, lại nghe được thanh đó, nước mắt lập tức tràn ngập cả hốc mắt, xúc động đến kịp xem là chuyện gì.

      Dương Mi dắt tay Cúc Hoài Cẩn xuống xe, Kiều Kiều ngoan ngoãn dựa vào ngực Cúc Hoài Cẩn, Dương Mi biết thế này là đột ngột quá, cũng chưa từng quên dáng vẻ thống khổ đuổi theo xe trong mưa của Mặc Thiên Trần, bây giờ gặp lại, là nhất thời khiến người ta chua xót.

      Trong gian tĩnh mịch, Mặc Thiên Trần chỉ nghe được tiếng gọi này, hy vọng Dương Mi gọi thêm tiếng nữa, để có thể xác nhận, thất vọng quá nhiều lần, dù có khi đến rất gần với thành công, nhưng rốt cuộc kết quả lại như ý.

      “Trần Ích…” Mặc Thiên Trần gọi tiếng.

      “Thiếu phu nhân, tôi đây!” Trần Ích bước lên trước, thấy bộ dạng khóc lóc của dưới ánh đèn.

      tôi biết, là ai đến?” Nhìn mọi thứ bằng đôi mắt đẫm lệ, mong đợi hỏi .

      Trần Ích vẫy tay với Dương Mi, “Thiếu phu nhân, là người mà muốn gặp nhất, tôi bảo đảm như vậy.”

      sao?” Mặc Thiên Trần hét lên.

      “Mặc tiểu thư, là tôi, tôi là Dương Mi, còn nhớ tôi ?” Dương Mi cũng bước lên phía trước, vội vàng .

      Mặc Thiên Trần lập tức xoay người, lau nước mắt, nhìn thấy Dương Mi đứng trước mắt, bên cạnh còn dắt tay bé, ôm một3acon chó đáng , hai mắt trợn to nhìn .

      Đôi mắt to tròn, giống như đúc, khuôn mặt nhắn, đó ngập tràn vui mừng, Cúc Hoài Cần lần đầu tiên đứng gần Mặc Thiên Trần như vậy, vui vẻ vẫy tay với Mặc Thiên Trần, “Mẹ…”

      tiếng ‘mẹ’ này làm trỗi dậy tất cả cảm xúc nhớ nhung của Mặc Thiên Trần, mỗi ngày mỗi khắc mỗi phút mỗi giây đều ở đây mong muốn được gặp lại3acon , bây giờ, đứa bé trước mặt, ngọt ngào gọi là mẹ.

      “3acon…” Mặc Thiên Trần chạy đến, ôm Cúc Hoài Cẩn vào ngực,3acon giờ phút này nằm trong ngực rất chân thực, ôm chặt, ôm chặt đứa bé, phút chốc muốn như vậy cả đời, vĩnh viễn buông tay.

      Trần Ích và Dương Mi thấy cảnh tượng trước mắt, Trần Ích là đàn ông cũng khỏi thổn thức, yên lặng lui ra, Dương Mi đứng bên, cũng rơi lệ, mãi mãi bao giờ quên cái khoảnh khắc khi lấy đứa bé từ trong bụng Mặc Thiên Trần ra, Mặc Thiên Trần thê lương la khóc, Mặc Thiên Trần chưa từng được nhìn thấy đứa bé, mãi cho đến lúc gặp nhau ở quốc, cũng chỉ là vội vã thoáng nhìn, giống như giờ phút này ôm nhau chân thực như vậy.

      Mặc Thiên Trần vào giờ khắc này, thể cảm kích Cúc Như Khanh, chuyện gì làm được, đều giúp , dường như đối với có chuyện gì là làm được. ôm đứa bé, sau đó nhìn vào khuôn mặt nhắn có nhiều nét giống mình, “3acon , mẹ xin lỗi3acon…”

      Đối với đứa3acon này đặc biệt luôn mang cảm giác áy náy, cho dù xảy ra chuyện gì, đáng lẽ cũng nên chấp nhận loại giao dịch đó, vì thế, Mặc Thiên Trần luôn cảm thấy có lỗi với3acon , lúc còn non trẻ, quá nóng lòng muốn có tiền, nên mới phải làm loại chuyện sai lầm này.

      Cúc Hoài Cẩn thấy Mặc Thiên Trần khóc đến thương tâm muốn chết, cũng khóc, hai mẹ3acon ôm nhau khóc, Kiều Kiều nhìn họ, nhịn được cũng nức nở ra tiếng, sau đó dùng đầu cọ cọ vào giữa hai người, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia.

      Dương Mi vội vàng lau nước mắt, “Mặc tiểu thư, chúng ta vào nhà ! Gió lên rồi, trời bắt đầu lạnh rồi.”

      “Phải phải phải…” Mặc Thiên Trần ôm Cúc Hoài Cẩn đứng dậy, nhìn Dương Mi, “Dương quản gia, cảm ơn chăm sóc đứa bé, cảm ơn …”

      “Là chuyện tôi nên làm mà.” Dương Mi rơi lệ.

      Mặc Thiên Trần nhìn Dương Mi, hai người phụ nữ cùng ôm đứa bé, thống khổ dần dần nhường chỗ cho tư vị ngọt ngào.

      Mặc Thiên Trần ôm Cúc Hoài Cẩn vào phòng khách, Dương Mi : “Mặc tiểu thư, trước khi đến đây chúng tôi ăn tối rồi.”

      “Vậy chúng ta lên lầu luôn, được ?” Mặc Thiên Trần nhanh nhẹn ôm đứa bé lên lầu.

      Họ cùng đến phòng vừa mới được bài trí hôm nay, Dương Mi đặt hành lý xuống, Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Hoài Cẩn dưới ánh đèn, có ánh đèn nhìn hơn lúc nãy rất nhiều.

      mẹ nghe,3acon tên là gì, được ?” Mặc Thiên Trần ngờ lần đầu tiên gặp3acon , nó lại sợ người lạ, còn khéo léo biết gọi là mẹ.

      “3acon tên Hoài Cẩn, ba thích gọi3acon là tiểu công chúa, Dương quản gia gọi3acon là đại tiểu thư, còn Kiều Kiều gọi3acon là mẹ.” Cúc Hoài Cẩn rúc vào ngực , sợ hiểu, bé chỉ còn3acon chó trong ngực, “Mẹ, nó chính là Kiều Kiều.”

      “…” Mặc Thiên Trần nhất thời nở nụ cười, “Kiều Kiều đáng , có phải nên gọi bà là bà ngoại rồi ?”

      “Kiều Kiều, gọi bà ngoại…” Cúc Hoài Cẩn vỗ vỗ Kiều Kiều, Kiều Kiều chui vào ngực Mặc Thiên Trần âu yếm.

      Mặc Thiên Trần thấy3acon vừa xinh đẹp vừa đáng , người đàn ông kia lại gọi nó là tiểu công chúa, nhất định nó là hòn ngọc quý được chiều ở nhà, điều này khiến cảm thấy an ủi phần nào, “Sau này mẹ gọi3acon là Bảo Bảo, được ?”

      “3acon gọi mẹ là Bối Bối nha?” Cúc Hoài Cẩn cười.

      Dương Mi nghe đến đó, có chút tự nhiên, ra Bối Bối sớm có, chỉ là hai mẹ3acon biết thôi, chẳng qua, chỉ nghe lệnh của Cúc Như Khanh, tất cả những gì có liên quan, cũng chỉ có thể nghe theo sự phân phó của mà làm.

      Mặc Thiên Trần nhàng ôm khuôn mặt nhắn của đứa trẻ,3acon thông minh như vậy, dáng dấp lại giống đến sáu, bảy phần, nhìn thấy huyết mạch máu mủ của mình, đột nhiên cảm thấy, vào giờ phút này, là người hạnh phúc nhất thế giới, hạnh phúc này, dĩ nhiên có công lao của Cúc Như Khanh.

      Đêm khuya, Cúc Hoài Cẩn nằm trong ngực Mặc Thiên Trần bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Mặc Thiên Trần vội vàng ôm bé lên giường, thay áo ngủ, rồi đắp chăn lại.

      Những việc này bình thường đều do Dương Mi làm, nhưng bây giờ Mặc Thiên Trần đảm nhận, biết đứa bé có thể ở đây đến khi nào, nên mỗi phút mỗi giây đều rất quý trọng.

      Lưu luyến muốn ra khỏi phòng, Mặc Thiên Trần để Dương Mi ở phòng bên cạnh, nắm tay Dương Mi, “Trần Ích đưa hai người đến đây, làm khó các người chứ?”
      mongmanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 184: Ngược : ở chung ngày, mãi mãi thương (1)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      [​IMG]




      [​IMG][​IMG]

      “Cảm ơn .” Mặc Thiên Trần chuẩn bị lên lầu.

      Trần Ích xách canh ra nhà để xe, gọi cho Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh lại , “Bảo ấy tự mang đến đây.”

      “Thiếu phu nhân, chủ tịch muốn tự mình mang đến.” Trần Ích lại với Mặc Thiên Trần.

      Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, “Được.”

      Rất nhanh, Trần Ích lái xe đến vịnh Aegean Sea, lâu rồi Mặc Thiên Trần về đây, vì hơn mười hai giờ đêm rồi, người làm trong nhà cũng ngủ hết, tự mình đến lầu hai, thấy thư phòng vẫn còn sáng đèn, biết Cúc Như Khanh ở trong đó, nhưng cũng nhớ Cúc Cầm Du, nên thừa dịp lần này trở về, lặng lẽ chạy lên làu ba vào phòng Cúc Cầm Du, nhìn cậu bé ngủ say, vươn tay nhàng vuốt ve khuôn mặt nhắn, dám ở lâu, lại len lén xuống, gõ cửa thư phòng Cúc Như Khanh.

      “Như Khanh, uống lúc còn nóng !” đặt canh lên bàn sách.

      Cúc Như Khanh để tài liệu sang bên, ngẩng đầu nhìn , vì gặp được con , cả người tinh thần tỏa sáng, sắc mặt cũng vui tươi hơn, ngay cả lúc đứng bên người , cũng cảm nhận được rất vui vẻ.

      “Tới đây đút cho tôi!” lạnh lùng.

      “…” Mặc Thiên Trần bắt đầu đổ mồ hôi, đến Cúc Cầm Du cũng cần đút cho ăn, Cúc Như Khanh lớn như vậy lại muốn đút canh cho ? Nhưng bây giờ là chiếu , đành phải tuân theo.

      đến bên cạnh , mở bình đựng canh ra, mùi vị thơm ngát nhàng lan tỏa, làm Cúc Như Khanh mặc dù còn tức, nhưng vẫn rất muốn uống, Mặc Thiên Trần dùng thìa đút uống…, thoải mái yên tâm hưởng thụ.

      Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ, đành phải đút từng muỗng cho uống y như đút con nít, rất nhanh hết chỗ canh mang đến. Cuối cùng cũng uống xong, thu dọn, , “Như Khanh, nghỉ sớm ! Em về nha.”

      Nhưng Cúc Như Khanh vẫn có ý định thả , “Tôi mệt, đến đây xoa bóp cho tôi.”

      vừa nhìn , nhắm hai mắt lại, thoải mái tựa vào ghế, Mặc Thiên Trần cẩn thận nhìn chằm chằm , trán vẫn còn vương nét ưu sầu, lòng đau đớn, sau đó vòng ra sau lưng , đưa tay nhàng xoa bóp vai , chưa từng học xoa bóp, chỉ đơn giản là nắn bóp lung tung thôi.

      Tay nắn bóp vai , nhưng ánh mắt lại đặt lên bản dự án hợp tác với Phí thị bàn, càng thêm khó chịu, nếu phải tại , nhất định hợp tác với Phí Cường Liệt! Hơn nữa, bây giờ trễ như vậy vẫn còn phải ở đây xem văn kiện, sao có thể để chịu khổ vì chứ?

      “Như Khanh…” nhàng gọi .

      Cúc Như Khanh phản ứng, Mặc Thiên Trần nghĩ là ngủ rồi, lại đưa mắt nhìn hồi, thấy vẫn có động tĩnh, đôi tay mới lẳng lặng ôm lấy cổ , sau đó tựa đầu vào bên cổ .

      Cũng chỉ có vào lúc này, mới dám gần như vậy, chỉ có lúc ngủ rồi mới biết được tâm của , tại sao vẫn đối tốt với như vậy? Như Khanh, tại sao? thầm hỏi trong lòng.

      lát sau, Mặc Thiên Trần đứng lên, đưa tay cầm lấy tài liệu các hạng mục hợp tác của Phí thị và Cúc thị, ngờ, công ty Cúc thị lại cung cấp nhiều hạng mục như thế, xem lướt qua, thấy phần bản kế hoạch, có ký tên Nghiêm Tiểu Huệ, Nghiêm Tiểu Huệ rất cẩn trọng trong bản kế hoạch này, còn nhằm vào Chu Tiểu Kiều ra cầu và phương án hợp tác, tranh thủ lợi ích lớn nhất cho Cúc thị.

      Mặc Thiên Trần biết Cúc Như Khanh rất tinh , có thể đặt bản kế hoạch này lên bàn làm việc của , nhất định là năng lực rất tốt, cầm lấy chăn mỏng sofa, trùm lên người Cúc Như Khanh, sau đó xoay người xách bình thủy .
      Cúc Như Khanh đợi Mặc Thiên Trần đóng cửa phòng, mới mở hai mắt ra. Lúc ôm cổ nhàng gọi tên , trong nháy mắt rất vui, nhưng khi lật hạng mục hợp tác bàn ra xem khỏi thấy lạ, từ lúc nào hiếu kỳ với công việc của rồi?

      vẫn biến sắc giả vờ ngủ, vẫn muốn tin, là phản bội ! nghe tiếng nhàng thở dài, lại đứng bên người , nhìn rất lâu, rồi mới xoay người ra khỏi phòng.

      đốt điếu thuốc, Trần Ích đưa Mặc Thiên Trần về, sau đó trầm mặc ở đây cả buổi tối.
      sói già gian ácmongmanh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 185: Ngược : Ở chung ngày, mãi mãi thương (2)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P


      cần biết là loại tình cảm gì, chỉ cần có thời gian thân cận, nó đích xác là sinh ra để được quý trọng.

      Mặc Thiên Trần và3acon chỉ có ngày ở bên nhau, sáng sớm nay rời giường làm bữa sáng cho đứa bé, mặc dù có cơ hội hỏi gì, Hoài Cẩn có phải ở quốc , nhưng dám khẳng định, thấy Dương Mi ở quốc, tuyệt đối là . Vì vậy, nghĩ, nếu đứa bé ở quốc, rất ít ăn đồ Trung, nên làm các món Trung mà hồi thích ăn cho Hoài Cẩn.

      Dùng lá sen ủ với cơm nếp gà, hương vị ngọt ngào liền tản mát ra, Mặc Thiên Trần cố tình gọi điện hỏi Lý Tình Y, tỉ mỉ nhớ kỹ, từng bước từng bước làm.

      Sau khi Dương Mi và Cúc Hoài Cẩn rời giường, Mặc Thiên Trần dẫn họ xuống lầu, ngồi vào bàn ăn điểm tâm, Cúc Hoài Cẩn vô cùng thích cơm nếp gà, Dương Mi khỏi cảm thán, đời này hiểu3acon nhất chỉ có mẹ nó, cho dù có ở cùng hay tình mẫu tử là thể ngăn cách.

      “Mặc tiểu thư, rất ngon, làm thế nào vậy? Có thể dạy tôi .” Dương Mi còn phải chăm sóc Cúc Hoài Cẩn, muốn học, để sau này làm cho Cúc Hoài Cẩn ăn.

      “Tôi viết lại cách làm cho , chỉ cần làm theo là được, nhanh lắm.” Mặc Thiên Trần tự nhiên hiểu được tâm ý Dương Mi, vô cùng vui vẻ truyền thụ cách làm cho .

      “Mẹ, rất ngon đó!” Cúc Hoài Cẩn liếm viên cơm nếp dính tay, nháy đôi mắt to nhìn Mặc Thiên Trần.

      “Là mẹ làm cơm nếp gà ngon, phải mẹ ngon đâu!” Mặc Thiên Trần dùng giọng trẻ3acon đùa với bé, rồi dùng tay gỡ hạt cơm dính miệng đứa bé, nhưng bị Cúc Hoài Cẩn cướp rồi bỏ vào miệng.

      khí bữa sáng vô cùng tốt, Mặc Thiên Trần lôi Cúc Hoài Cẩn tắm, và3acon chỉ ở chung có hôm nay, tối nay,3acon phải về với ba nó rồi, Mặc Thiên Trần nhịn được bi thương dâng lên trong lòng.

      Gặp nhau khó chia ly còn khó hơn, Mặc Thiên Trần cảm thán, rồi ôm Cúc Hoài Cẩn ra khỏi phòng khách, Dương Mi thu dọn bát đũa xong, Trần Ích vào.

      “Thiếu phu nhân, xe chuẩn bị xong.” Trần Ích .

      “Chuẩn bị xe? đâu?” Mặc Thiên Trần khỏi mong đợi, có phải Cúc Như Khanh chịu cho đưa3acon ra ngoài chơi ?

      Trần Ích : “Đổng trưởng Mặc gọi cho chủ tịch, công ty có chuyện quan trọng cần quay về xử lý, chủ tịch muốn tôi đưa về công ty.”

      Mặc Thiên Trần vừa nghe công ty Mặc thị có chuyện, người cũng nóng lên, tuần rồi làm, biết Cúc Như Khanh tức giận, giam cầm trong khu biệt thự này, cũng hề xin thả , chỉ là ngờ công ty xảy ra chuyện, cha lại phải trực tiếp gọi cho Cúc Như Khanh.

      Chỉ là, hôm nay là ngày duy nhất ở chung với3acon mình, vô cùng quý trọng ngày hôm nay, sao lại xảy ra chuyện đúng lúc này chứ?

      Mặc Thiên Trần hôn lên gò má đứa bé, sau đó lên lầu lấy điện thoại, thấy có cuộc gọi nhỡ từ công ty, vội vã gọi lại, nghe thấy thanh Triển Thanh Thanh thét đến chói tai, “Đại tiểu thư, chị còn mau về công ty? Mặc thị muốn đổi chủ rồi chị có biết hả?”

      “Em gì?” Mặc Thiên Trần biết chuyện xảy ra lại lớn như vậy, “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”

      Triển Thanh Thanh nóng nảy dứt: “Hội đồng quản trị họp, có người muốn thu mua Mặc thị, hôm nay đưa ra quyết định cuối cùng. Sao lâu vậy mà chị đến công ty? Cũng thèm hỏi han tình hình công ty thế nào là sao?”

      “Chị lập tức về.” Mặc Thiên Trần nghe như sét đánh ngang tai, Mặc thị bị người ta thu mua, xảy ra chuyện lớn như vậy, lại cái gì cũng biết!

      Mặc Thiên Trần thay quần áo, xuống lầu, thấy3acon chơi đùa với3acon chó Kiều Kiều, bước đến bên cạnh Cúc Hoài Cẩn, “Bảo Bảo, mẹ phải đến công ty, hôm nay thể chơi với Bảo Bảo rồi, Bảo Bảo đừng giận mẹ nhé?”

      Cúc Hoài Cẩn sờ sờ đầu Kiều Kiều, “Ba cũng ngày ngày làm, mẹ cứ ! Dù lúc3acon học, thể chơi với Kiều Kiều, Kiều Kiều cũng ngoan ngoãn ở nhà chờ3acon về.”

      “Bảo Bảo biết nghe lời!” Mặc Thiên Trần hôn lên trán3acon .

      Trước khi , Mặc Thiên Trần với Dương Mi, “Dương quản gia, tôi đến công ty, nhanh chóng xử lý việc rồi trở lại, chờ tôi, được ?”

      Dương Mi gật đầu, tiễn ra cửa.

      Mặc Thiên Trần rất nhanh đến công ty, Triển Thanh Thanh vừa nhìn thấy , y như thấy cứu tinh, Mặc Thiên Trần vội vàng cầm tài liệu Triển Thanh Thanh chuẩn bị lên xem, đối phương đưa ra điều kiện rất tốt nhưng Mặc thị thể bị mua lại được.

      “Người đứng đầu bên đối phương là ai?” Mặc Thiên Trần vừa tới phòng họp hội đồng quản trị, vừa hỏi.

      Triển Thanh Thanh chán nản, “Là Thiên Mộ Dương.”

      “Thiên Mộ Dương? phải làm việc ở công ty giải trí sao? Sao lại tham dự vào vụ mua lại Mặc thị?” Mặc Thiên Trần cảm thấy chuyện này ổn.

      Triển Thanh Thanh lắc đầu, “Em cũng biết.”

      “Vừa đụng đến người cũ, em thay đổi còn minh mẫn, Thanh Thanh, Thiên Mộ Dương phải vì em mới mua lại Mặc thị đấy chứ?” Mặc Thiên Trần nửa đùa nửa .

      “Vì em?” Triển Thanh Thanh hoảng hốt, “Vậy em lập tức thôi việc, thể liên lụy đến công ty.”

      “Chị chỉ đùa thôi, xem em sợ tới mức nào, được rồi, chị biết phải làm sao, đừng lo, về phòng làm việc , rồi mang báo cáo tháng này đến bàn làm việc của chị.” Mặc Thiên Trần vỗ vỗ bả vai Triển Thanh Thanh.

      “Vâng! Đại tiểu thư.” Triển Thanh Thanh ánh mắt hồng hồng, hiển nhiên là khóc.

      Mặc Thiên Trần nhìn Triển Thanh Thanh trở về phòng làm việc, khỏi cảm thán tình là cái gì, có thể khiến người thay đổi lớn như vậy sao? Nó luôn biết cách khiến cho Triển Thanh Thanh khôn khéo biến thành hoang mang lo sợ, nó luôn biết cách khiến Mặc Thiên Trần tin vào tình phải im lặng trước Cúc Như Khanh lòng, và nó luôn biết cách khiến Chu Tiểu Kiều ngừng theo đuổi tình , bày trăm phương ngàn kế để tiếp cận Cúc Như Khanh.

      lắc đầu, rồi đẩy cửa phòng họp hội đồng quản trị, nhìn tất cả các cổ đông, : “Tôi đồng ý bán Mặc thị cho người khác.”

      Tất cả những ai tham gia, đều ngừng lại, nhìn Mặc Thiên Trần.

      “Thiên Thiên,3acon đến rồi!” Mặc Chấn Đông rất lo lắng vì những lời đồn về hôn nhân của3acon .

      “Cha, xin lỗi,3acon đến muộn!” Mặc Thiên Trần đứng bên cạnh Mặc Chấn Đông, kiên định , “Tất cả những quyết định liên quan đến việc mua lại Mặc thị đều bị hủy bỏ.”

      Các cổ đông lập tức bàn luận xôn xao, sau đó có người lên tiếng, “Thiên Thiên, hôn nhân của và Cúc tiên sinh được như ý, bây giờ có người chịu ra giá cao mua lại Mặc thị, chúng tôi nhất trí cảm thấy có thể bán, nếu tình hình lại giống như sáu năm trước phải làm sao?”

      ground�Ut'�> � năm, lá phong ở đó nhiễm đỏ cả sinh mạng , dường như sinh mệnh của chúng cũng là màu đỏ, rất khiến người ta ngừng hy vọng, khiến người ta ngừng mong đợi, mong đợi tương lai tốt đẹp nhất.

      “Dương quản gia, xuất trong giấc mơ của tôi sao?” Mặc Thiên Trần nhìn về Dương Mi, khỏi cảm thán, “ cho tôi biết3acon tôi ở đâu, được ?”

      Dương Mi chỉ nhìn , gì.

      “Cho tôi lén thăm thôi cũng được, tôi chỉ muốn biết nó có sống tốt , cha mẹ nó có thương nó thôi?” Mặc Thiên Trần đến bên cạnh Dương Mi, ngừng thỉnh cầu.

      Chợt trong nháy mắt biểu tình Dương Mi biến thành hung thần sát khí, thấy nhóm người đến bắt , dùng vải đen bịt kín mắt .

      “Các người làm gì thế? Buông tôi ra!” Mặc Thiên Trần vô cùng sợ màu đen, nó làm gợi đến cái đêm với người đàn ông thần bí đó.

      Rất nhanh bị đẩy vào căn phòng, hai tay bị trói ra đằng sau, vẫn có cơ hội gỡ miếng vải đen ra.

      Lúc này, ngoài cửa sổ cuồng phong chợt như gào thét, sấm sét vang dội, rất nhanh, tiếng mưa rơi giống như bầu trời vỡ đê.

      Mặc Thiên Trần bị người ta cường hãn cởi quần áo người, chỉ cho cái chăn mỏng, bất đắc dĩ nằm giường, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, trong lòng càng ngày càng sợ.

      Giờ khắc này, lịch sáu năm trước như được tái , ngay cả hoàn cảnh xung quanh cũng tương tự, tiếng chuông mười hai giờ vang lên, trong lòng khỏi khẩn trương.

      Cửa lớn mở ra, gió lớn thổi vào, Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy gió lạnh ùa vào thân thể , người đàn ông đó đến rồi! Dù thời gian có thay đổi, nhưng hơi thở của người đó vẫn lãnh khốc như vậy, vẫn giống y như sáu năm trước.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 186: Ngược : Đừng mang3acon tôi (1)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P



      Thế là cuối cùng, vì hôn nhân của có nguy cơ, nên mới đẩy Mặc thị đến cảnh muốn đổi chủ, trước kia Mặc Thiên Trần vẫn chưa cảm thấy hôn nhân kiểu giao dịch này có tác dụng phụ gì, bây giờ thấy các cổ đông thảo luận quyết định, mới phát giác hôn nhân của và Cúc Như Khanh, hóa ra còn là vấn đề giữa hai người họ, mà trở thành vấn đề của cả hai bên Mặc thị và Cúc thị.

      khi hôn nhân của và Cúc Như Khanh xuất vấn đề gì, dù chỉ là gió thổi cỏ lay, Cúc thị và Mặc thị cũng bị ảnh hưởng, giờ này ở Cúc thị, có phải Cúc Như Khanh cũng bị các thành viên hội đồng quản trị bức cung giống , cũng có thể lắm. Bây giờ là thời đại hám lợi, điều mà cổ đông quan tâm mãi mãi chỉ có lợi ích là chính.

      Đối mặt với chất vấn từ các cổ đông, Mặc Thiên Trần biết và Cúc Như Khanh gần như chia tay thời gian, đời này có tường nào mà gió lọt qua được, hôn nhân rạn nứt sớm muộn người đời cũng biết, chỉ là vì nó có liên quan đến lợi ích kinh tế nên mới gây ra xung đột kịch liệt thế này.

      Mặc Thiên Trần nhìn mọi người, “Giữa Mặc thị và Cúc thị phải là hôn nhân kiểu hợp đồng, Mặc thị được như ngày hôm nay là nhờ vào cố gắng của tất cả mọi người, sáu năm trước gian nan là vậy, nhưng Mặc thị vẫn có thể vượt qua được, tôi cũng chưa từng dám tin có ngày, các vị ngồi ở Mặc thị, lại muốn đưa công ty vào tay người khác, mà nguyên nhân chỉ là vì hôn nhân giữa tôi và Như Khanh có vấn đề sao? Như Khanh chưa từng nhúng tay vào hoạt động của Mặc thị, ấy là chồng tôi, và cũng là bạn tôi, các vị ở đây, ai dám khẳng định với tôi, các vị chưa từng cãi nhau với nửa của mình?”

      Các cổ đông nghe xong, lại nhìn vào báo cáo tổng kết cuối năm iPad, phía có lợi nhuận hàng năm, trước mắt với Mặc thị, mọi người cũng bày tỏ quan ngại, “Thiên Thiên, nếu vụ mua lại Mặc thị lần này mà thành công, đối phương nhất định gây áp lực đối phó chúng ta, đến lúc đó cổ phiếu Mặc thị rớt giá, sóng gió chắc chắn nổi lên.”

      Mặc Thiên Trần nghe hội đồng quản trị bày tỏ nghi ngờ xong, nhanh chậm trả lời, “Hậu quả thế nào chúng ta ai cũng vẽ ra được, công ty Hồng Dương đưa ra điều kiện tốt như vậy, nhưng sau khi chúng ta bán rồi sao? Chúng ta phải làm gì? Mặc thị là do chúng ta sinh ra rồi nuôi lớn như đứa3acon của mình, muốn bán là bán? Bán rồi các người hối hận chứ? Còn nữa, đám người các người, làm vậy chắc chắn là có lòng tin chúng ta có dẫn dắt công ty phát triển lớn mạnh được à, tôi tán thành trước tiên. Còn ai tán thành bán công ty vì tôi và Như Khanh gây gổ giơ tay!”

      Nhất thời hội nghị trở nên ầm ĩ, các cổ đông bên nào cũng cho là mình đúng, rối rít biểu đạt ý kiến, Mặc Chấn Đông gì, ông hiểu3acon ông rất , Mặc Thiên Trần chắc chắn có chuẩn bị rồi mới đến, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần dù ở riêng, nhưng cuộc hôn nhân này, hai bên gia đình muốn nhiều lời, chỉ cần bọn họ chung thủy hòa thuận là được rồi.

      Trong chốc lát, biểu quyết của các cổ đông về việc bán Mặc thị, từ 81% hạ xuống 40%, Mặc Thiên Trần biết mình đúng hướng và giành được thắng lợi.

      “Các vị ở đây đều là vì tôi gây gổ với Như Khanh, mới nghĩ là công ty Hồng Dương đủ sức thâu tóm Mặc thị chúng ta đúng ? Nếu như vì chuyện nhà tôi mà liên lụy đến công ty, tôi có thể phân tích theo khía cạnh khác cho các vị hiểu: người dẫn đầu đến đòi mua lại Mặc thị là Thiên Mộ Dương, Thiên Mộ Dương là ai, là trai của Thiên Mộ Đình, ấy từng là người phụ nữ của Cúc Như Khanh, cũng là cháu của Chu Truyền Hảo, với thân phận này của ta, là muốn đối đầu với Cúc Như Khanh, hai là muốn ra mặt cho cậu mình vừa bị cắt chức. ta đại diện cho Hồng Dương đến muốn mua Mặc thị, mục đích là gì? Tôi chắc mọi người cũng biết. Nếu Mặc thị phá sản, còn bị mua lại đó là hạ sách, ai dám chắc đến năm sau, Mặc thị thua Hồng Dương? Nếu các vị vẫn muốn bán, tôi chỉ có thể nghĩ rằng, Thiên Mộ Dương từng đại diện cho Hồng Dương đến cam kết với các vị, sau khi các vị bán Mặc thị, các vị tiếp tục được làm cổ đông tại Hồng Dương.” Mặc Thiên Trần giọng cao, nhưng ràng từ chữ.

      Mặc Chấn Đông nhìn Mặc Thiên Trần tán dương, chỉ khôn khéo lôi kéo các mối quan hệ vào, mà còn liên kết được chúng lại, ông vốn vẫn lo nếu hôn nhân giữa và Cúc Như Khanh tan vỡ , có phải lại giống như sáu năm trước chịu đả kích.

      Mặc Thiên Trần xong, lập tức như viên đá khơi dậy từng đợt sóng ngầm, phản đối của các cổ đông dần bị lung lay.

      “Thiên Thiên, sao lại biết lớn lung tung…”

      “Chúng tôi chỉ là vì lợi ích cho công ty mới suy tính, quyết định như vậy…”

      “Thiên Mộ Dương là ai chúng tôi căn bản biết…”

      “Chúng tôi cũng chưa từng tiếp xúc với Hồng Dương…”

      “Chúng tôi muốn tìm người kế nhiệm mới…”

      Mặc Thiên Trần đối với lời giải thích kèm uy hiếp của bọn họ, chỉ cười nhạt, rồi , “Tôi lập tức gọi cảnh sát, bảo họ điều tra việc này, xem thử trong vụ thu mua Mặc thị của công ty Hồng Dương ra sao, nếu có ai tham gia cùng, tôi lập tức nhận lỗi và từ chức, cam tâm tình nguyện nhận hình phạt từ pháp luật.”

      Tất cả đều ngờ Mặc Thiên Trần làm việc, lại thêm đòn tấn công mạnh mẽ, nếu là có tội buôn bán , nhất định phải chịu án phạt, chỉ danh dự còn, còn có thể bị truy cứu trách nhiệm hình .

      Trong phút chốc, hội nghị vốn nhao nhao ầm ĩ tĩnh lặng. cho cùng, có bán , cũng đều là vì lợi ích cá nhân có dính dáng trong đó, khi bị lột trần, mấy bộ mặt xấu xa cũng theo đó mà lộ diện.

      Lúc này, Mặc Thiên Trần nhàn nhã ngồi ở chiếc ghế thứ hai, lấy di động ra, “Bây giờ tôi tự mình gọi cảnh sát, trước mặt mọi người luôn.”

      cần đâu!” Tất cả cổ đông đứng dậy, ngăn cản Mặc Thiên Trần.

      Vụ thu mua Mặc thị ầm ĩ cứ thế mà lắng xuống, tất cả cổ đông đều nhất trí, Mặc thị đồng ý với phương án mua lại của Hồng Dương.

      Sau khi hội nghị kết thúc, Mặc Thiên Trần lập tức muốn , Mặc Chấn Đông gọi lại.

      “Thiên Thiên, xảy ra chuyện gì,3acon lại muốn đâu?”

      “Cha,3acon biết cha muốn hỏi chuyện gì,3acon cũng muốn dối cha, đúng là3acon và Như Khanh có cãi nhau, nhưng phải chúng3acon , mà là quá đối phương. Cha yên tâm, chuyện này3acon tự biết chừng mực.” Mặc Thiên Trần nghiêm túc .

      Mặc Chấn Đông gật đầu, “Thiên Thiên,3acon trưởng thành rồi, cha tin3acon có thể dẫn dắt công ty tiến xa, ra chiêu thức3acon sử dụng hôm nay mang lại ít hiệu quả.”

      Mặc Thiên Trần cười, người mẹ, sớm trưởng thành, chỉ là vì uể oải hơn năm năm, hôm nay gặp được3acon , mới hiểu được đạo lý này.

      ra chuyện muốn báo cảnh sát cũng chỉ để thử mà thôi, chắc chắn mọi người ai đồng ý báo cảnh sát. Nếu đồng ý bán Mặc thị các cổ đông lo Mặc thị bị ảnh hưởng điều tra, còn đồng ý bán Mặc thị chắc chắn các cổ đông nhận được chỗ tốt ở Hồng Dương, khi tội buôn bán trái phép bị phanh phui, bọn họ nhất định là phải bóc lịch thời gian, nên khẳng định là ai dám báo cảnh sát, vì vậy mới thu được kết quả tốt đẹp nhất, Mặc thị vẫn là công ty kinh doanh độc lập.

      Mặc Thiên Trần hiểu đạo lý như vậy, Mặc Chấn Đông đương nhiên cũng hiểu.

      “Cha,3acon có việc phải trước, cũng là chuyện vui thôi, cha mẹ đừng lo cho3acon.” Mặc Thiên Trần chạy nhanh vào thang máy.

      Mặc Chấn Đông thấy bóng biến mất, khóe môi mỉm cười.

      Công ty Cúc thị.

      Khang Hạo cầm bản thảo thiết kế đồ chơi mới bước vào, “Tiên sinh, nhóm đồ chơi mùa xuân của chúng ta, đưa ra thị trường rất được hoan nghênh, Nghiêm Tiểu Huệ lại có mẫu thiết kế mới.”

      Cúc Như Khanh lấy đến nhìn, “Thiết kế của ấy có kết hợp màu sắc cả Trung cả Tây, lại tiếp nhận được tư tưởng của trẻ em phương Tây, đưa ra thị trường tôi có thể tính toán được hiệu quả. Khang Hạo, người này tốt nghiệp khóa này à?”

      “Tôi lập tức điều tra thân phận ta, nếu phải là gián điệp công ty khác cài vào, chúng ta cứ tiếp tục giữ lại.” Khang Hạo lập tức .

      “Được!” Cúc Như Khanh trả bản thảo cho Khang Hạo, “Nhóm đồ chơi mùa xuân tung ra rồi, dù ta có là gián điệp thương mại, tôi cũng thấy ta có giá trị sử dụng.”

      Khang Hạo nhận lấy, suy nghĩ hồi rồi tiếp, “Tiên sinh, tôi còn có lời muốn .”

      Cúc Như Khanh nhìn , “ ấy thế nào?”

      ấy, dĩ nhiên là Mặc Thiên Trần.

      “Tôi nhận được tin, công ty Hồng Dương bổ nhiệm Thiên Mộ Dương nhân lúc dầu sôi lửa bỏng đòi mua lại Mặc thị, các cổ đông của Mặc thị nghe cũng đồng ý bán, lý do là quan hệ giữa ngài và thiếu phu nhân bất hòa.” Khang Hạo vừa vừa quan sát sắc mặt Cúc Như Khanh.

      Cúc Như Khanh gì, thể nghi ngờ chuyện này nhất định có người đứng sau trợ giúp, Thiên Mộ Dương là hai của Thiên Mộ Đình, còn là họ Chu Tiểu Kiều, hai người này nhất định là liên thủ rồi.

      phải ấy đến công ty sao?” Cúc Như Khanh lông mày nhảy lên.

      Khang Hạo cười tiếng, “Đúng! Tôi nghe Trần Ích , thiếu phu nhân xử lý tốt, về nhà rồi.”

      Cúc Như Khanh ngưng mày, “ ấy bị các cổ đông khó dễ sao?”

      có! Hơn nữa hội đồng quản trị nhất trí quyết định bán rồi.” Khang Hạo xong đến gần giọng hỏi, “Có phải thiếu phu nhân muốn nối lại quan hệ với ngài ? Sau đó đến chặn miệng các cổ đông lại?”

      Kể từ lúc Mặc Thiên Trần bất hòa với Cúc Như Khanh, đám người Khang Hạo, Trần Ích cũng chẳng trải qua được ngày nào tốt đẹp, lần này Mặc Thiên Trần chịu áp lực từ hội đồng quản trị, chắc chắn phải thỏa hiệp với Cúc Như Khanh! Những ngày an nhàn của bọn họ có phải sắp trở lại rồi ?

      Cúc Như Khanh trừng mắt nhìn , “Ra ngoài làm việc!”

      Khang Hạo lập tức chạy mất, Cúc Như Khanh than tiếng, muốn Mặc Thiên Trần chủ động thỏa hiệp với , có thể là công dã tràng rồi.

      Lúc này, Mặc Thiên Trần trở lại biệt thự.

      thấy Dương Mi thu dọn đồ đạc chuẩn bị , trong lòng nổi lên chua xót.
      sói già gian ácmongmanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :