1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 177: Ngược : Chân tướng ràng, chọn3acon đường nào (3)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P



      Cúc Như Khanh ôm lấy toàn bộ thân thể vào lòng, cúi đầu hôn , khóe môi nhếch lên, giúp từ từ tỉnh táo lại, “Trần, làm tổn thương em…”

      Mặc Thiên Trần chân thành nhìn , tức giận cũng vô ích, bị ấm áp ôm lất, chỉ đành nhìn chằm chằm chứ còn cách nào.

      Cúc Như Khanh mỉm cười hôn lên mi mắt , hàng mi rẽ quạt rất đẹp, chống lưng thân cây, tách hai chân ra, vòng lên hông , sau đó cường thế bước nhập thành, thân là mãnh tướng công phá thành trì, luôn chút chậm trễ mà quyết định, lập tức triển khai công kích kịch liệt, xông vào nơi sâu nhất.

      Nơi sâu nhất trại địch ấm áp mà hẹp, nhu nhu non nớt hoàn toàn bao vây lấy , thể chọn lựa thế công càng hung mãnh, lần lại lần tiến công.

      Mặc Thiên Trần dù cũng động tình, còn để ý đến việc Cúc Như Khanh chơi liều hoan ái dưới cây đại thụ nữa, tay vì bị treo ngược lên cành cây thẳng tắp, hai3acon thỏ vui sướng thoát ra, tạo nên những đường cong kinh ngạc lòng người, cặp chân vòng qua hông , mỗi lần cường hãn tiến công, đều chút e dè nghênh tiếp.

      Đây đối với Cúc Như Khanh mà , là cuộc chiến rất vui sướng, người đàn ông nào lại thích người phụ nữ của mình toàn tâm toàn ý, huống chi còn là hắc đế bễ nghễ thiên hạ như .

      Ánh đèn tắt , bóng đêm trùm sâu hơn, chim cũng còn kêu nữa, chỉ còn có đôi nam nữ, vẫn diễn cảnh hoan ái.

      Mặc dù bị người xâm lăng cường đại như thế, Mặc Thiên Trần vẫn chút nào lùi bước, toàn lực nghênh chiến.

      Nơi ấm áp hẹp bao lấy , càng ngày càng co rút lại, làm lòng tin của với tăng lên rất nhiều, tiến công càng thêm mãnh liệt, muốn từng bước lên đến đỉnh điểm.

      Trong cuộc cuồng dã tiến hành, Mặc Thiên Trần sớm ngâm xướng, phát ra tiếng kêu kiều mỵ, “Như Khanh… Như Khanh…”

      Cúc Như Khanh nghe được tiếng gọi của , ngừng mãnh liệt tiến công, Mặc Thiên Trần hợp nhất nghênh tiếp, hai người cảm xúc cao trào kéo dài ngừng…

      Mãi đến khi sức cùng lực kiệt, Mặc Thiên Trần nộp khí giới đầu hàng, Cúc Như Khanh vẫn chưa thỏa mãn tiếp tục tiến công…

      rúc vào trong ngực , bị người đàn ông bá đạo này ấm áp bao bọc, xấu hổ dám mở mắt, nhưng bụng lại vang lên lời ‘thầm ’, lông mi run rẩy, làm Cúc Như Khanh cười khẽ hồi.

      mặc quần áo tử tế, cởi cravat cổ tay , nhặt quần áo dưới đất lên, chặt chẽ ôm vào ngực, sau đó trở lại phòng tắm, hai người tắm rửa sạch , cùng xuống lầu.

      “Em có nấu canh, uống ?” ngước mắt hỏi .

      Cúc Như Khanh cười tiếng, “Vừa mới ăn thịt xong, giờ lại được ăn canh.”

      “…” Mặc Thiên Trần trừng , sau đó chạy vào phòng bếp múc canh nóng, chỉ chốc lát sau, canh được bưng lên.

      ngờ, Cúc Như Khanh đút trước, “Đây là canh dành cho phụ nữ, Trần phải uống nhiều chút, vừa rồi hao tổn thể lực, bây giờ vừa đúng lúc nên bồi bổ.”

      “Yên lặng! Ăn canh !” Lại còn nhảm nhiều vậy nữa, Mặc Thiên Trần đỏ mặt giận dữ mắng mỏ .

      Nhưng người đàn ông nhất định muốn ngoan ngoãn uống trước, bất đắc dĩ, thể làm gì khác là há mồm uống, nhìn nụ cười mặt người đàn ông, vội vã : “Tự em mang canh đến uống.”

      Cúc Như Khanh bắt đầu ăn canh, “Mùi vị hôm nay nặng hơn chút.”

      Mặc Thiên Trần để ý đến , chuyện luôn câu hai nghĩa, đói bụng, chỉ muốn uống canh cho ấm bụng.

      “Trần, sao chuyện?” mở trừng hai mắt.

      Mặc Thiên Trần hạ mí mắt để ý đến , còn hơi sức chuyện.

      Cúc Như Khanh ôm ngực, “Canh hôm nay mùi vị dù nặng hơn chút, nhưng thích.”

      biết đây là canh gì sao?” Mặc Thiên Trần nghiêm trọng hoài nghi, đến canh, hay đến cuộc đại chiến bên gốc cây vừa nãy vậy.

      Cúc Như Khanh cười to, “ thích hết.”

      “Cúc Như Khanh, …” Người đàn ông quả quá hư.

      “Trần giận rồi, chờ lát nữa nhất định bồi thường cho em. Ngoan…”

      cần! biết đây là canh gì sao?” lấy chén canh về, đứng lên.

      Cúc Như Khanh ngạc nhiên nhìn chằm chằm , “Chẳng lẽ em biết đây là canh gì?”

      “Hừ!” Mặc Thiên Trần để ý đến , uống nhanh chén canh, rồi lấy chén thứ hai.

      làm sao lại biết đây là canh gì, canh bồ câu nấu đương quy, bồ câu được xem như người đưa tin thời cổ đại, chịu trách nhiệm truyền tin, mà khi về chỉ mang theo tin, mà còn mang theo người về cùng. mượn chén canh bồ câu nấu đương quy này, hy vọng có thể sớm ngày trở về. (Editor: chà, ý vị là sâu xa = :)

      Cúc Như Khanh dĩ nhiên thích canh này, thích canh này.

      Tối đến, hai người rúc vào trong chăn.

      “Trần, Cầm Du nhớ em!” Cúc Như Khanh ý muốn gọi về.

      Mặc Thiên Trần mở to đôi mắt, “ cho em về thăm nó sao?”

      “Em cũng nhớ nó sao?” Cúc Như Khanh thử hỏi .

      “Dĩ nhiên em nhớ nó!” Mặc Thiên Trần nghi ngờ thử dò xét, thở dài, “Em rất nhớ Cầm Du, nhưng em lại chọc giận, cho em gặp, em cũng còn cách nào…”

      “Nếu muốn sinh3acon, em muốn sinh3acon hay3acon trai?” khẽ gạt tóc .

      Mặc Thiên Trần cười, “Sinh3acon .”

      “Muốn nó giống em hay giống ?”

      “Muốn nó giống … Ừ, chính là giống vậy, kiên cường, dũng cảm, có thể làm bất cứ việc gì…” Mặc Thiên Trần mơ ước.

      lại thấy giống em tốt hơn, thiện lượng, mỹ lệ, dịu dàng…”

      Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Nhưng em thích3acon giống !”

      Nếu bọn họ có3acon , nhất định phải giống Cúc Như Khanh, gặp chuyện gì cũng chịu khó tiến lên, thỏa hiệp, làm gì cũng thành công, Mặc Thiên Trần nghĩ thế.

      Cúc Như Khanh dời tay từ tóc đến mặt , êm ái vuốt ve, “Trần, hãy tin , phải tin có thể cho em hạnh phúc, đối xử tốt với em, biết ?”

      Mặc Thiên Trần trong phút chốc cảm động đến lệ nóng quanh tròng, ngắm nhìn , hồi lâu sau, mới nặng nề gật đầu, “Như Khanh, đối với em rất tốt, là em hiểu biết quý trọng, về sau em dùng tâm để sống. Nhưng mà… Nhưng mà em rất đần, em làm chuyện bậy, em liên lụy đến …”

      “Chính vì em đần, mới bảo vệ em!” nửa nhạo báng nửa nghiêm túc .

      Mặc Thiên Trần quyền đánh vào ngực , sau đó nhào vào trong ngực . Đàn ông đối với phụ nữ ít khi chủ động ôm ấp thương như vậy, đương nhiên muốn quý trọng gấp đôi, vì thế, tục khúc đêm khuya vẫn là ngâm xướng ngừng…

      Công ty Mặc thị.

      Trải qua buổi tối được thương yên, Mặc Thiên Trần làm tinh thần tốt hơn rất nhiều, hiệu suất công việc cũng đặc biệt cao, xử lý công việc cũng rất thuận lợi, xong ngày làm việc, Mặc Thiên Trần vào phòng cha để tạm biệt nhìn thấy Cúc Như Khanh ngồi trong phòng. ngờ đến, còn chuyện vui vẻ với cha như vậy.

      “Thiên Thiên, xong việc rồi à, vừa lúc Như Khanh đến đón3acon đấy, mẹ3acon gọi điện đến, bảo cả nhà về ăn cơm!” Mặc Chấn Đông đứng dậy.

      Mặc Thiên Trần mắt nhìn về Cúc Như Khanh hỏi ý, Cúc Như Khanh : “Mọi người đều đợi em.”

      nhanh thôi!” Mặc Thiên Trần ngờ đồng ý theo về nhà, như vậy giảm bớt nghi ngờ của cha mẹ.

      Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ăn cơm ở Mặc gia xong, hai người ra về, Cúc Như Khanh nắm tay Mặc Thiên Trần, với cha mẹ , “Trần là người nhà họ Cúc,3acon để ba mẹ thất vọng.”

      Lý Tình Y nghe3acon rể vậy, dĩ nhiên rất vui, Mặc Chấn Đông tự nhiên cũng thế.

      Hai người từ Mặc gia ra, Mặc Thiên Trần ôm hông , “Hôm nay em rất vui, Như Khah, em có chuyện muốn cho biết, nhưng em lại muốn làm hỏng khí bây giờ, em nên làm sao đây?”

      Cúc Như Khanh mắt sáng chớp động, tì cằm lên đầu , “Vậy chờ đến lúc em muốn , cho nghe.”

      “Được!” Mặc Thiên Trần cảm động dựa vào ngực , muốn cho biết, mỗi lần nghe cam kết, đều muốn cho biết, nhưng vẫn sợ, mọi thứ, dường như trở nên tốt đẹp, lại muốn phá hỏng khí tốt đẹp này, điều này khiến chịu được.

      Cúc Như Khanh cũng biết dục tốc tất bất đạt, giờ Mặc Thiên Trần nguyện ý rộng mở nội tâm, đối với , mặc dù trong lòng rất mong đợi, nhưng cần phải cho thời gian, vì chỉ cần có , tất cả đều có thể hạnh phúc.

      Công Cúc thị.

      Khang Hạo vào phòng làm việc của tổng tài, “Tiên sinh, Chu Tiểu Kiều đến bàn về việc hợp tác với Phí thị.”

      Cúc Như Khanh lạnh nhạt, “Cậu bàn với ta là được rồi.”

      “Vâng!” Khang Hạo lại , “Về phương diện kỹ thuật, tôi phải đưa theo xưởng trưởng cùng .”

      “Chú Nghiêm chắc .” Cúc Như Khanh ngẩng đầu, chú Nghiêm biết chuyện năm đó Chu Truyền Hảo và cha Cúc Thiên Kỳ, bây giờ chắc chắn chịu hợp tác với Chu Tiểu Kiều.

      Khang Hạo suy nghĩ rồi gật đầu, “Vậy tôi trước. Phải rồi, tiên sinh, lần trước tôi theo ý nhận nhân viên Nghiêm Tiểu Huệ, bộ phận nhân có báo lại, ta tham gia hai khóa học, đủ năng lực để điều nhậm chức, bồi dưỡng thành nồng cốt của hãng, trở thành cánh tay phải của xưởng trưởng, tiên sinh thấy thế nào?”

      Cúc Như Khanh gật đầu cái, “Chú Nghiêm già rồi, phải có người kế nhiệm, rèn luyện nhóm nòng cốt, mà có ai nổi trội, vậy điều người đó .”

      “Tôi lập tức làm ngay.” Khang Hạo ra khỏi phòng làm việc tổng tài, gọi đến phòng nhân , sau đó bàn chuyện hợp tác với Chu Tiểu Kiều.

      Công ty Mặc thị.

      Nhâm Thần Vũ vào phòng làm việc của Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần vừa thấy , vội vàng gọi Triển Thanh Thanh mang nước đến, thét lên: “Chị Vũ, chị khỏe ?”

      “Thiên Thiên, Thần Phong đâu mất rồi!” Nhâm Thần Vũ chỉ cảm thấy thời gian này đúng là mưa sa gió giật, cả nhà bọn họ gà chó yên.

      “Chị cái gì?” Mặc Thiên Trần sợ hết hồn, “ phải Thần Phong tỉnh lại rồi sao? Sao lại đâu mất?”

      Nhâm Thần Vũ khổ sở, “Thiên Thiên, Thọ Tề nhà chị vừa trở lại làm việc được, Thần Phong lại xảy ra chuyện như vậy, em xem chị nên làm gì? Chị lo nhất là Thần Phong lại giống sáu năm trước, tiếng nào bỏ , bác sĩ trong đầu nó có đầu đạn, có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào…”

      “Đúng vậy! Đúng vậy!” Mặc Thiên Trần biết tình hình Nhâm Thần Phong, muốn liên lụy bất kỳ ai, chỉ muốn lặng lẽ , giống như sáu năm trước…

      “Bọn chị khắp nơi tìm, nhưng vẫn tìm thấy…” Nhâm Thần Vũ lấy tay che gương mặt nước mắt rơi như mưa, “Thiên Thiên, người Thần Phong thích nhất là em, em nghĩ xem, nó đâu được, em giúp chị đưa nó về được ?”

      Mặc Thiên Trần nghe vậy, cũng khóc, “Chị Vũ, chị phải làm vậy đâu, em nhất định giúp chị tìm Thần Phong, chị về trước ! Nếu có tin tức em lập tức báo cho chị.”

      Mặc Thiên Trần tiễn Nhâm Thần Vũ về, ra cũng biết Nhâm Thần Phong đâu, nếu người tuyệt vọng, đâu? Nếu là , trở về những nơi chứa đựng những hồi ức đẹp.

      “Hoa bỉ ngạn?” lập tức nhảy lên.

      đến bờ sông, hoa bỉ ngạn sớm tàn, bây giờ là mùa Đông, cây cối hoàn toàn thối lui, chờ đến mùa xuân năm sau mới mọc rễ, bây giờ bờ sông chỉ tạo nên cảm giác điêu linh, giống như sáu năm trước nhìn thấy cánh đồng hoa bỉ ngạn, cảnh sắc đổi khác, tâm tình cũng đổi thay.

      *Điêu linh : xơ xác, khổ sở, tàn tạ, cùng cực.

      Rất nhanh, Mặc Thiên Trần tìm được Nhâm Thần Phong, nằm bên cạnh bông hoa bỉ ngạn xác xơ khác, giống như sinh mệnh của cũng khổ sở tàn tạ như bông hoa kia, thấy cảnh này, kiềm được che mặt khóc.

      “Thiên Thiên, em đến rồi!” Nhâm Thần Phong mở mắt, thể tin được những gì ra trước mắt mình.

      Mặc Thiên Trần nhanh chóng lau nước mắt, “Thần Phong, chị Vũ rất lo lắng cho , sao mình đến đây chi vậy? Về cùng em , được ?”

      Nhâm Thần Phong nhìn , như muốn ghi lại hình ảnh trước mắt của vào trí nhớ, mỉm cười gật đầu, “Cùng ngắm bỉ ngạn, được ?”

      Mặc Thiên Trần ngồi xuống với , hai người giống như lúc còn niên thiếu, tựa hồ lại lần nữa nhìn thấy cánh đồng bỉ ngạn nở rộ trước mắt mình, nở rộ trong lòng, mặc dù cả hai đều biết đó chỉ là hình ảnh của quá khứ.

      “Thần Phong, hứa với em, nhất định phải kiên cường sống, phút giây cũng được buông xuôi, được ?” Mặc Thiên Trần nhịn được lại rơi lệ.

      “Được! Thiên Thiên đều hứa.” Nhâm Thần Phong lau nước mắt cho , “Thiên Thiên, xin lỗi, lúc em cần nhất lại ở bên cạnh em, nợ em rất nhiều, nhưng, rốt cuộc cũng có cơ hội trả nợ…”

      “Thần Phong…” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Những khổ cực, khó khăn kia đều qua rồi, biết chuyện năm đó rồi sao? Có phải cũng xem thường em, em vì tiền mà làm ra chuyện như thế…”

      “Thiên Thiên, cho phép em mình như vậy, ở trong lòng , em mãi mãi thuần khiết, mãi mãi muốn bảo vệ em.” Nhâm Thần Phong ôm vào ngực.

      Mặc Thiên Trần ở trong ngực hắn khóc nức nở, thống khổ phải đè nén sáu năm, vào giờ khắc này phát tiết hết ra ngoài…

      “Thần Phong, chúng ta về thôi! Em ở bên , giúp chiến thắng bệnh tật, được ?” Mặc Thiên Trần lôi kéo đứng dậy.

      Nhâm Thần Phong dám tin nhìn , “Thiên Thiên, mang lại hạnh phúc cho em được…”

      “Vậy bắt đầu từ bây giờ, phải dũng cảm mang lại hạnh phúc cho em…” Mặc Thiên Trần rưng rưng cười.

      “Thiên Thiên, em tình nguyện quay về bên ?” Nhâm Thần Phong vui vẻ đến dường như bệnh tật đều tan biến hết nửa, lúc đầu nhìn như có sinh khí, chỉ là vì có chỗ dựa tinh thần.
      sói già gian ácmongmanh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 178: Ngược : Chơi thế nào, trước mặt hay sau lưng (1)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P



      Mặc Thiên Trần thấy vui vẻ, dường như trong cuộc đời chỉ có , còn , lại tựa hồ cách ngày càng xa, rất muốn ở bên cạnh Nhâm Thần Phong, cần biết cuộc đời còn bao lâu, cảm thấy thể bỏ mặc .

      “Em nguyện ý, Thần Phong.” gật đầu. (Editor: chà chà, bà chị này ghê …)

      Hai người vui vẻ trở lại bệnh viện, Nhâm Thần Phong chấp nhận tiếp tục trị liệu, Nhâm Thần Vũ vừa thấy em trai quay về, ôm buông, “Thần Phong… Thần Phong… em về rồi, lần sau được dọa chị như thế nữa…”

      Đồng Tâm Ấn vẫn duy trì ánh mắt đối địch với Mặc Thiên Trần, Đồng Thọ Tề làm quan nhiều năm, cho dù trong lòng thích Mặc Thiên Trần, cũng biểu ra mặt, ông gật đầu với Mặc Thiên Trần coi như chào hỏi.

      “Cậu…” Đồng Tâm Nguyện sải bước chấn ngắn ngủn chạy đến, Nhâm Thần Phong ôm bé lên, hôn lên gò má .

      Mặc Thiên Trần thấy Đồng Tâm Nguyện lại nhớ đến3acon mình, nhịn được dùng ánh mắt ngưỡng mộ thương yên đặt lên người Đồng Tâm Nguyện, Nhâm Thần Phong hiểu tâm tư , ôm Đồng Tâm Nguyện đến trước mặt Mặc Thiên Trần, “Tâm Nguyện, gọi dì .”

      “Chào dì, cảm ơn dì đưa cậu3acon về…” Đồng Tâm Nguyện lau nước mắt khóc lem hết mặt.

      Mặc Thiên Trần ôm Đồng Tâm Nguyện vào ngực, nhất thời cảm động nên lời, Nhâm Thần Phong nhìn Nhâm Thần Vũ, “Chị hai, để Tâm Nguyện ở cùng em mấy ngày, được ?”

      “Chỉ cần em thích, sao cũng được.” Nhâm Thần Vũ gật đầu.

      Sau khi người nhà Đồng Thọ Tề ra về, Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần và Đồng Tâm Nguyện ở cùng nhau, Mặc Thiên Trần đột nhiên cảm thấy như thế này giống nhà ba người tốt.

      Tối đó, Nhâm Thần Phong ngủ giường bệnh, Mặc Thiên Trần và Đồng Tâm Nguyện ngủ giường khác, Mặc Thiên Trần chưa từng ôm đứa bé nào ngủ, giờ phút này xúc động đến an giấc.

      Khuya đó, Cúc Như Khanh vẫn còn ở công ty làm việc, phóng túng cả tuần lễ, rốt cuộc mọi thứ cũng trở lại quỹ đạo.

      Dương Mi gọi điện đến, “Tiên sinh, đại tiểu thư thi xong rồi, chúng tôi lập tức chuẩn bị về nước.”

      Cúc Như Khanh khóe môi tươi cười, “Được, Hoài Cẩn đâu?”

      “Ba, ba vẫn còn làm thêm giờ phải ?” Thanh non nớt của Cúc Hoài Cẩn truyền đến, “Ba vất va a! Chờ3acon về rồi,3acon giúp ba làm thêm giờ được ?”

      Cúc Như Khanh nụ cười ngừng mở rộng, thường xuyên nghĩ, Cúc Hoài Cẩn thông minh lại đáng , rất biết cách chuyện, luôn sưởi ấm lòng , tính cách của nó có phải là di truyền từ mẹ nó ?

      chuyện điện thoại với3acon xong, Cúc Như Khanh lại làm việc thêm lát, rồi mới trở về biệt thự, nhưng thấy Mặc Thiên Trần đâu.

      nghĩ, trải qua mấy ngày hai người tình cảm nồng ấm, gây ra chuyện gì đâu! Có lẽ chỉ là tăng ca, nên về đây thôi.

      Liên tiếp ba ngày sau đó, Cúc Như Khanh vẫn thấy Mặc Thiên Trần về nhà, trong lòng bắt đầu bất an, tan việc, đến căn hộ Mặc Thiên Trần thuê, lại nghe thấy tiếng cười vui vẻ truyền ra.

      Đồng Tâm Nguyện chịu ở bệnh viện, Mặc Thiên Trần đành đưa bé về nhà, chăm sóc như3acon mình, Nhâm Thần Phong cũng xuất viện, bác sĩ sức khỏe rất ổn, nếu thấy khó chịu có thể đến tái khám, đây đối với Nhâm Thần Phong và Mặc Thiên Trần, đều là chuyện tốt.

      Hôm nay bọn họ ở căn hộ của Mặc Thiên Trần chơi đùa, Nhâm Thần Phong phụ trách nấu cơm làm đồ ăn, Đồng Tâm Nguyện và Mặc Thiên Trần vui vẻ vẽ tranh, xem TV, chơi ghép hình.

      Cúc Như Khanh đẩy cửa phòng ra, chính là nhìn thấy bức tranh đó.

      “Như Khanh, đến rồi!” Mặc Thiên Trần thấy khuôn mặt lãnh khốc, mấy ngày nay về biệt thự, cũng gọi cho , vẻ mặt như vậy hiểu được.

      Cúc Như Khanh lạnh lùng : “Em làm gì ở đây!”

      “Em và đứa bé cùng ở đây!” Mặc Thiên Trần mở trừng hai mắt.

      Cúc Như Khanh nhìn người đàn ông trong bếp, lến trước, xách Đồng Tâm Nguyện ra khỏi ngực , “Mặc Thiên Trần, em làm tôi quá thất vọng!”

      đừng động đến3acon em!” Mặc Thiên Trần vội vàng đoạt Đồng Tâm Nguyện lại.

      “3acon của em?” Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm,3acon của Đồng Thọ Tề và Nhâm Thần Vũ thành3acon hồi nào vậy?

      “Phải!3acon của em.” Mặc Thiên Trần giấu Đồng Tâm Nguyện ra sau.

      Nhâm Thần Phong bưng đồ ăn từ trong bếp ra, “Thiên Thiên, Tâm Nguyện, ăn cơm!” thấy Cúc Như Khanh giận thể nuốt được vội vàng buông đồ ăn trong tay ra, chạy tới, “Thiên Thiên, sao vậy?”

      Mặc Thiên Trần nắm tay Nhâm Thần Phong, rồi ôm Đồng Tâm Nguyện, “Như Khanh, thấy rồi đó! Thần Phong chính là người đàn ông trước kia của em, còn Tâm Nguyện chính là3acon em, chuyện em muốn với , chính là chuyện này.”

      Nhâm Thần Phong ngờ Mặc Thiên Trần lại vậy, trầm mặc gì, còn Đồng Tâm Nguyện bị dáng vẻ lãnh khốc như băng của Cúc Như Khanh dọa sợ tới mức khóc toáng lên, Mặc Thiên Trần dỗ dành, “Tâm Nguyện, ngoan, đừng khóc…”

      Cúc Như Khanh giận giữ quát: “ muốn với tôi chuyện này?”

      “Đúng vậy!” Mặc Thiên Trần mặc dù chột dạ, nhưng vẫn đáp lời .

      Trong tíc tắc Cúc Như Khanh cảm thấy, tất cả những gì làm, bây giờ nhìn lại giống như trò cười, nguyện ý lòng chờ , từng cho là mình nắm được tất cả trong lòng bàn tay, ngờ Mặc Thiên Trần lại lừa . vẫn cho là tinh khiết thiện lương, ngờ vẫn có thể làm ra chuyện như vậy? cho là vẫn cần bảo vệ, ngờ bị đùa bỡn! đợi về nhà, lại ở đây chung sống với người đàn ông khác và3acon !

      Tay nắm thành quyền, nhìn sang Nhâm Thần Phong đứng bên cạnh, rồi nhìn Đồng Tâm Nguyện ngừng khóc, bé rúc vào ngực Mặc Thiên Trần, khóc đến thở ra hơi, khó trách Mặc Thiên Trần đối với bé này vô cùng khác thường, ra giữa bọn họ có mối quan hệ to lớn đến vậy!

      “Mặc Thiên Trần, mang chân tình của tôi vứt ở đâu hả?” Cúc Như Khanh chưa từng tức giận như vậy!

      Mặc Thiên Trần hờ hững : “Như Khanh, chân tình có lớn hơn nữa, cũng thể so được với tình thân máu mủ, ruột thịt là gì, là thứ dễ dàng biến mất, tình thân là vĩnh hằng, mãi mãi thể thay đổi.”

      Cúc Như Khanh đối mặt với Mặc Thiên Trần lạnh lùng và cái gọi là tình thân máu mủ, chỉ tin vào mắt mình, lần nào cũng thề son sắt với , sau khi thề xong lại tấu lên khúc nhạc phản bội, lần này, còn trực tiếp thăng cấp phản bội, dám ở ngoài chung hưởng gia đình với người đàn ông khác.

      Mặc Thiên Trần nhìn Đồng Tâm Nguyện trong ngực vẫn khóc ngừng, giọng dụ dỗ bé, “Tâm Nguyện, ngoan… Mẹ thực xin lỗi3acon, lâu như vậy mới đưa3acon về, về sau mẹ nhất định thương3acon, yêu3acon, cưng chiều3acon…”

      Cúc Như Khanh trực tiếp hóa đá tại chỗ, năng lực suy luận của cũng bắt đầu vỡ thành từng mảnh, nghe Mặc Thiên Trần dỗ dành thủ thỉ thù với đứa bé, câu nào nghe, cũng thành lời chói tai, từng lời từng chữ như kim nhọn đâm sâu vào lòng , máu tươi ngừng tràn…

      “Mặc Thiên Trần, lập tức trở về với tôi!” Cúc Như Khanh tay giữ cổ tay .

      Mặc Thiên Trần tay ôm Tâm Nguyện, dù sao sức cũng yếu, lại bị Cúc Như Khanh dùng lực kéo, nhất thời mất thăng bằng, vội vàng : “Thần Phong, đưa Tâm Nguyện trước !”

      Nhâm Thần Phong ôm Đồng Tâm Nguyện, trong ánh mắt hề mừng rỡ, mà đau thương nhàn nhạt, “Thiên Thiên…”

      “Em biết! Thần Phong, em biết!” Mặc Thiên Trần lập tức cắt đứt lời , “Để em với Như Khanh, sau đó chúng ta lại sống hạnh phúc, được ?”

      Nhâm Thần Phong nhàng dỗ Đồng Tâm Nguyện ngừng khóc, “Được, Thiên Thiên, và Tâm Nguyện chờ em.”

      Mặc Thiên Trần thoát được Cúc Như Khanh, nhìn chằm chằm, “Như Khanh, buông em ra! Em có chuyện muốn !”

      !” Cúc Như Khanh buông ra từ, lãnh nhược băng sương.

      *Lãnh nhược băng sương: lạnh lùng như băng.

      “Như Khanh, em tự biết thân biết phận, trước khi lấy em có3acon , vì trăm vạn, em bán tử cung của mình, những năm gần đây em vẫn ngừng tìm kiếm3acon , mãi đến bây giờ, em mới tìm được người đàn ông năm đó chính là Thần Phong, còn Tâm Nguyện nuôi nhờ ở Đồng gia chính là3acon em, nên em quyết định trở về với Thần Phong, muốn cho3acon em gia đình hoàn chỉnh. Còn , đừng nên cưới người là ‘hàng cũ’ như em, đừng nên muốn cùng người như em đến tận cùng, vượt ra khỏi khế ước hôn nhân.” Mặc Thiên Trần .

      Cúc Như Khanh càng nghe tâm càng lạnh, “Hàng cũ? là ‘hàng cũ’? Tại sao lúc gả cho tôi cho tôi biết?”

      “Vì lúc đó ép em phải lấy , hơn nữa chuyện này ảnh hưởng đến sinh tồn của Mặc gia, ảnh hưởng đến mẹ em, em chỉ còn cách che giấu , vốn muốn tìm cơ hội thích hợp cho biết, hôm nay em muốn thấy được bọn em nhà hòa thuận vui vẻ, đây chính là cơ hội tốt nhất.” Mặc Thiên Trần lúc này suy nghĩ dường như đặc biệt sáng suốt.

      “Vậy sợ bây giờ tôi biết rồi ảnh hưởng đến sinh tồn của Mặc gia sao? làm như vậy sợ mẹ bị tức đến bệnh cũ tái phát sao?” Cúc Như Khanh cực kỳ tức giận hỏi .

      Mặc Thiên Trần liếc mắt nhìn , thấy giận đến toàn thân phát run, hơi trầm ngâm , “Em sợ chứ. Nhưng em biết, phàm là người làm sai, phải chịu trách nhiệm với những gì mình làm. Huống chi bây giờ em tìm được3acon , em có thể bù đắp tình thương của người mẹ cho3acon mình, huống chi em cũng là người mẹ, mẹ tha thứ tất cả lỗi lầm của3acon mình…”

      “Đủ rồi!” Cúc Như Khanh hét lớn, ánh mắt nổi lên máu đỏ, bàn tay to nắm cũng đặc biệt run rẩy, Mặc Thiên Trần bị nắm chặt đến đau, cứ như là có ý muốn xé nát ra, “Tôi hỏi lần nữa, có trở về với tôi ?”

      Mặc Thiên Trần tránh ánh mắt của , “Nơi này chính là nhà tôi, có người đàn ông của tôi, còn có3acon tôi…”

      “Người đàn ông của ? Người đàn ông của chỉ có tôi thôi!” Cúc Như Khanh cắt đứt lời , “Mặc Thiên Trần, người đàn ông của chỉ là tôi thôi! Phải là tôi!”

      “Đứa bé kia chẳng qua là tìm cách lừa mình dối người thôi!” Cúc Như Khanh kéo tay , dắt thẳng đến phòng riêng của .
      sói già gian ác thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 179: Ngược : Chơi thế nào, trước mặt hay sau lưng (2)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P



      Cúc Như Khanh xông tới chống đỡ ngay cửa, như dã thú bị thương phát điên lên, bàn tay to nắm lấy cổ .

      Nhâm Thần Phong vội vàng ôm Đồng Tâm Nguyện bước tới, “Cúc tiên sinh, buông tay ra!”

      “Tránh ra! Đây là chuyện nhà Cúc gia!” Cúc Như Khanh vốn muốn giơ nắm đấm, nhưng thấy Đồng Tâm Nguyện khóc trong ngực Nhâm Thần Phong, mới buông tay.

      thể tổn thương Thiên Thiên như vậy!” Nhâm Thần Phong nóng nảy.

      ấy là người phụ nữ của tôi! Tôi muốn đối xử với ấy thế nào là quyền của tôi!” Cúc Như Khanh giận dữ, “Nhâm Thần Phong, nên biết, ấy là vợ của Cúc Như Khanh tôi! phải là người phụ nữ của !”

      “Oa oa oa…” Đứa bé trong ngực Nhâm Thần Phong khóc lớn, càng khóc càng thương tâm!

      “Tâm Nguyện… Tâm Nguyện…” Nhâm Thần Phong dù sao cũng là người đàn ông, tự biết phải dỗ dành đứa trẻ.

      Mặc Thiên Trần thấy vậy, cố hết sức đẩy Cúc Như Khanh ra, “Như Khanh, cho em dỗ nó trước… Nó còn , nó khóc thương tâm như vậy…”

      Cúc Như Khanh đến nghe cũng chịu, kéo vào phòng, khóa trái cửa.

      “Như Khanh, muốn làm gì? thế này là muốn làm gì?” Mặc Thiên Trần hoảng sợ nhìn chằm chằm.

      “Tôi muốn làm gì à? theo tôi bao lâu rồi, phải biết tôi muốn làm gì sao?” Cúc Như Khanh hoàn toàn mất lý trí, “ luôn miệng tôi phải người đàn ông của , bây giờ tôi chứng minh cho thấy tôi có phải người đàn ông của !”

      Mặc Thiên Trần bất chấp tất cả giùng giằng, “Cúc Như Khanh, điên rồi à? mau buông tôi ra! Tôi muốn ra dỗ3acon tôi…”

      “Tôi điên rồi! Tôi sớm điên rồi đó! Tôi bao dung tất cả của , nhưng kết quả là thế này đây, bảo tôi điên được sao? Mặc Thiên Trần, có gì hơn người chứ? có gì hấp dẫn hả? chính cũng chỉ là ‘hàng cũ’ sao? Vậy tôi biết, người đàn ông kia chơi thế nào?” Cúc Như Khanh chống đỡ sau cánh cửa, điên cuồng xé toang quần áo .

      Mặc Thiên Trần nhìn khí huyết như dã thú của Cúc Như Khanh, sợ đàn ông như vậy, người đàn ông tối nay với lần đầu tiên đó đều điên cuồng mất khống chế, “Buông em ra, Như Khanh, Tâm Nguyện vẫn còn ở bên ngoài, van …”

      Lúc này, Nhâm Thần Phong ở bên ngoài đập cửa, “Thiên Thiên… em sao vậy?”

      “Thần Phong, đưa Tâm Nguyện trước ! Em tìm mọi người sau.” Mặc Thiên Trần vội vàng .

      đừng mơ tưởng! Cả đời này tôi muốn phải ở bên cạnh tôi, đừng mơ tưởng đến được đâu! Mặc Thiên Trần, sống là người của tôi, chết cũng là ma của tôi!” Cúc Như Khanh bực tức quát lên, dùng tay đè xuống, phóng thích cường đại, từ sau lưng vọt vào…

      “A…” có bất kỳ dịu dàng, có bất kỳ dạo đầu nào, cũng có bất kỳ báo trước nào, người đàn ông trực tiếp xông vào nơi mềm mại nhất của , Mặc Thiên Trần trong nháy mắt đau đến quát to lên.

      “Thiên Thiên… Thiên Thiên…” Nhâm Thần Phong nghe tiếng quát của , vội vàng đứng ngoài cửa gọi, còn Đồng Tâm Nguyện khóc ngày càng to.

      Mặc Thiên Trần còn đáp lời được, bị người đàn ông phía sau vững vàng chống đỡ ở cửa, dùng hành động bạo lực chưa từng có, lỗ mãng đụng chạm, lần nào cũng cường hãn như vậy, lần nào cũng đều vào rất sâu, khoảng cách giữa các lần đều rất ngắn, đến thở dốc cũng cho cơ hội, chỉ phát điên muốn thân thể .

      đau đến sắp chết rồi! Nhưng người đàn ông tuyệt thương tiếc , vì bên trong khô khốc, nên va chạm mang đến bao la bát ngát đau đớn, cắn mạnh môi, nhưng vẫn khống chế được đau đớn lan tràn.

      cho biết ! cho biết làm sao vậy?”

      Cúc Như Khanh biết đau đến run rẩy, chỉ khống chế sức lực, mà ngược lại còn gia tăng sức mạnh ra vào, giam đến hận được tránh né, còn cho đường trốn, vững vàng nắm chiếc mông trắng của , dã tính mười phần, giống như3acon thú được thuần phục.

      “Đau… Em đau…” Mặc Thiên Trần nhịn được nức nở nghẹn ngào, đụng vào , đụng vào cửa sau lưng, có thể phải chịu đựng đau đớn cả trước mặt và sau lưng, phía trước đầu gối bị đụng đến đau, phía sau người đàn ông cường tráng ngừng va chạm mông , cả nửa người căn bản bị bàn tay nắm giữ, người tạo thành góc vuông chín mươi độ, bị phát tiết cưỡng bức.

      Cúc Như Khanh để ý đến tiếng gõ cửa của người đàn ông bên ngoài, và cả tiếng khóc của đứa trẻ, đưa tay vòng qua trước ngực , dùng sức xoa nắn đôi ngực tròn đong đưa của , dịu dàng như bình thường, mà giống như kẻ đường đường chính chính xâm lược, tiến hành chiếm đoạt , bàn tay to của nắm lấy tuyết phong, dùng sức lớn hơn, đau đớn thua gì lực va chạm sau lưng.

      Chỉ là, Mặc Thiên Trần rất nhanh bi ai phát , cho dù Cúc Như Khanh làm thế nào, dù là trực tiếp xâm lược chiếm đoạt , đều thể khống chế phản ứng của thân thể với , cho dù thô bạo với , rốt cuộc vẫn bị chinh phục…

      Người đàn ông khỏi đắc ý nắm cằm , cưỡng ép xoay đầu lại nhìn , “! Người đàn ông của là ai? Nhâm Thần Phong tốt như vậy sao? có thể làm cao triều ? Bình thường chơi thế nào? Trước mặt hay phía sau? có mang lại cảm thụ như thế cho ?”

      Mặc Thiên Trần thừa nhận cường đại của , ngậm chặt miệng nửa chữ, cho dù gì, cũng đều là trúng kế nhục nhã của , cắn chặt môi cố để tiếng ngâm xướng của mình truyền ra ngoài cửa, muốn dáng vẻ này bị Thần Phong biết, huống chi ngoài cửa còn có đứa trẻ khóc!

      Tâm tư làm sao qua mắt được ! Cúc Như Khanh giọng lạnh lùng cười cách hung ác, “Kêu lên cho tôi! Để người đàn ông đứng ngoài kia biết là loại người gì! Để biết ở trong này nằm dưới người tôi cầu hoan như thế nào! Để3acon biết nó có người mẹ phóng đãng ra sao!”

      !” Mặc Thiên Trần lắc đầu cầu xin, “Tôi chỉ là ‘hàng cũ’ đáng chào đón, cần gì đối xử với tôi như vậy!”

      Cúc Như Khanh tiến lại gần mặt , giọng khàn khàn, “Nếu là hàng xài rồi, thế cũng biết đàn ông thích phụ nữ làm gì nhất đúng ? Hôn nhân giữa tôi và vẫn còn thời hiệu, bây giờ vẫn là người đàn bà của tôi, tôi có chơi chết , cũng ai dám dù chỉ là nửa chữ ‘’! Lúc phụ nữ tiếp nhận đàn ông, nếu tỏ ra vui sướng, đàn ông mới càng thích! Nếu phải là đồ đàn bà dâm đãng, vì sao bị tôi cưỡng bức vẫn có thể có phản ứng hả?”

      Mặc Thiên Trần bị xấu hổ đến chữ cũng đáp được, tròng mắt đầy lệ, môi cũng tự cắn đến tróc da, nhưng tiếng cũng đáp trả, mặc kệ người đàn ông vừa những lời cực kỳ xấu hổ, vừa làm động tác xấu hổ nhất.

      quật cường của làm lùi bước, cười lạnh tiếng, vẫn ôm lấy rong ruỗi, bàn tay dời đến nơi hai người kết hợp, dính lấy chất lỏng tràn ra của , sau đó đưa đến trước mắt , Mặc Thiên Trần ngượng ngùng nhắm hai mắt lại, người đàn ông lại bôi lên bờ môi , sau lưng thúc mạnh cái làm cái miệng nhắn của phải mở ra, thừa dịp đó ngón tay của vào.

      “Ư ư ư…” Đầu lưỡi của bị buộc phải liếm mùi vị của mình, sắc mặt hồng như ánh nắng buổi chiều, mùi vị này chỉ là của , mà còn có của .

      “Ngon ?” Người đàn ông vương môi, liếm liếm làn môi của , còn ngón tay xấu xa ra vào trong cái miệng của , tần số ra vào và lực đạo cũng giống như va chạm sau lưng…

      Mặc Thiên Trần ngượng ngùng tiếp nhận kỹ xảo của , bắt đầu thốt ra thanh

      Cúc Như Khanh nghe được ngoài cửa bắt đầu yên lặng, nhưng biết, Nhâm Thần Phong vẫn chưa .

      dùng kỹ xảo cao nhất, đưa đến đỉnh điểm lại lui ra ngoài, sau đó đôi tay phủ lên nơi mềm mại nhất của , cho thỏa mãn tuyệt đối, giống như3acon thú nức nở.

      “Như Khanh… Như Khanh…”

      muốn tôi!” Người đàn ông lạnh giọng hạ lệnh.

      “Ư ư…” cảm giác cứ như trực tiếp rơi từ mây cao nghìn trượng xuống đất, tất cả giác quan như muốn rộng mở, chỉ nghĩ đến loại cảm giác kia, lắc lư cái mông trắng bị va chạm đến đỏ lên, “Cầu xin !”

      “Lớn tiếng lên! Gọi tên tôi!” Cúc Như Khanh mặc dù bị loại xúc cảm thị giác này làm chấn động, nhưng tức giận từ tận trong lòng vẫn chưa tan biến theo cuộc hoan ái này.

      Mặc Thiên Trần bị trêu chọc, nhưng vẫn chưa được thỏa mãn, nhịn được gào lên, “Như Khanh, cầu xin cho em! Cầu xin cho em! Cho em!!”

      Cúc Như Khanh bắt lấy hông , ngồi xuống sàn nhà, ra lệnh cho , “Ngồi xuống!”

      Mặc Thiên Trần hai chân như nhũn ra, cố mấy lần vẫn ngồi được, muốn xoay người ngồi đối diện với , nhưng người đàn ông vô tình : “Hai chân hướng về phía cửa còn lưng đưa về phía tôi ngồi xuống!”

      Mặc dù chỉ cách cánh cửa, nhưng Mặc Thiên Trần vẫn bị dọa sợ muốn chạy trốn, muốn ngồi ở tư thế này, Cúc Như Khanh tay nắm eo của , trực tiếp vào, bên trong vẫn vừa trơn vừa non, nhưng lại trở nên lớn hơn mạnh hơn, chọc phải thét lên…

      Ngoài cửa, Nhâm Thần Phong ôm Đồng Tâm Nguyện ngủ thiếp vì khóc mệt, giống như bức tượng điêu khắc đứng đó, nghe Mặc Thiên Trần ở trong phòng từ la khóc biến thành thanh rên rỉ.

      “Như Khanh, em … Em chút…”

      Hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống gò má Nhâm Thần Phong, cả căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hoan ái nam nữ, chỉ còn lại tiếng người phụ nữ lặp lại biết bao nhiều lần câu em .

      Mặc Thiên Trần bị Cúc Như Khanh cường thế áp bức, còn biết mình gì, cho cầu xin tha thứ, chỉ cho “Em !”. chỉ cho gọi tên , lần nào cũng gọi, biết bao nhiêu lần phải chỉ thích

      Ngực dán vào lưng , ôm cả thân thể bé của vào ngực, cặp chân dài trắng tuyết như hai sợi dây lượn quanh đùi , hai tay nắm hông , cho phép ngừng động tác, bắt phải đắm chìm trong thế giới của bằng tất cả giác quan.

      “Mặc Thiên Trần, nhớ kỹ cho tôi! cần biết trong lòng có ai, tính mạng của nằm trong tay tôi, chỉ có thể nhớ đến tôi!” bá đạo cắn vào tai , ngón tay trượt đến nơi hai người kết hợp, “Tôi cần biết sinh3acon cho tên đàn ông nào, thân thể của , chỉ có tôi mới được hưởng dụng…” g �g��� �σ �� dễ dàng biến mất, tình thân là vĩnh hằng, mãi mãi thể thay đổi.”

      Cúc Như Khanh đối mặt với Mặc Thiên Trần lạnh lùng và cái gọi là tình thân máu mủ, chỉ tin vào mắt mình, lần nào cũng thề son sắt với , sau khi thề xong lại tấu lên khúc nhạc phản bội, lần này, còn trực tiếp thăng cấp phản bội, dám ở ngoài chung hưởng gia đình với người đàn ông khác.

      Mặc Thiên Trần nhìn Đồng Tâm Nguyện trong ngực vẫn khóc ngừng, giọng dụ dỗ bé, “Tâm Nguyện, ngoan… Mẹ thực xin lỗi3acon, lâu như vậy mới đưa3acon về, về sau mẹ nhất định thương3acon, yêu3acon, cưng chiều3acon…”

      Cúc Như Khanh trực tiếp hóa đá tại chỗ, năng lực suy luận của cũng bắt đầu vỡ thành từng mảnh, nghe Mặc Thiên Trần dỗ dành thủ thỉ thù với đứa bé, câu nào nghe, cũng thành lời chói tai, từng lời từng chữ như kim nhọn đâm sâu vào lòng , máu tươi ngừng tràn…

      “Mặc Thiên Trần, lập tức trở về với tôi!” Cúc Như Khanh tay giữ cổ tay .

      Mặc Thiên Trần tay ôm Tâm Nguyện, dù sao sức cũng yếu, lại bị Cúc Như Khanh dùng lực kéo, nhất thời mất thăng bằng, vội vàng : “Thần Phong, đưa Tâm Nguyện trước !”

      Nhâm Thần Phong ôm Đồng Tâm Nguyện, trong ánh mắt hề mừng rỡ, mà đau thương nhàn nhạt, “Thiên Thiên…”

      “Em biết! Thần Phong, em biết!” Mặc Thiên Trần lập tức cắt đứt lời , “Để em với Như Khanh, sau đó chúng ta lại sống hạnh phúc, được ?”

      Nhâm Thần Phong nhàng dỗ Đồng Tâm Nguyện ngừng khóc, “Được, Thiên Thiên, và Tâm Nguyện chờ em.”

      Mặc Thiên Trần thoát được Cúc Như Khanh, nhìn chằm chằm, “Như Khanh, buông em ra! Em có chuyện muốn !”

      !” Cúc Như Khanh buông ra từ, lãnh nhược băng sương.

      *Lãnh nhược băng sương: lạnh lùng như băng.

      “Như Khanh, em tự biết thân biết phận, trước khi lấy em có3acon , vì trăm vạn, em bán tử cung của mình, những năm gần đây em vẫn ngừng tìm kiếm3acon , mãi đến bây giờ, em mới tìm được người đàn ông năm đó chính là Thần Phong, còn Tâm Nguyện nuôi nhờ ở Đồng gia chính là3acon em, nên em quyết định trở về với Thần Phong, muốn cho3acon em gia đình hoàn chỉnh. Còn , đừng nên cưới người là ‘hàng cũ’ như em, đừng nên muốn cùng người như em đến tận cùng, vượt ra khỏi khế ước hôn nhân.” Mặc Thiên Trần .

      Cúc Như Khanh càng nghe tâm càng lạnh, “Hàng cũ? là ‘hàng cũ’? Tại sao lúc gả cho tôi cho tôi biết?”

      “Vì lúc đó ép em phải lấy , hơn nữa chuyện này ảnh hưởng đến sinh tồn của Mặc gia, ảnh hưởng đến mẹ em, em chỉ còn cách che giấu , vốn muốn tìm cơ hội thích hợp cho biết, hôm nay em muốn thấy được bọn em nhà hòa thuận vui vẻ, đây chính là cơ hội tốt nhất.” Mặc Thiên Trần lúc này suy nghĩ dường như đặc biệt sáng suốt.

      “Vậy sợ bây giờ tôi biết rồi ảnh hưởng đến sinh tồn của Mặc gia sao? làm như vậy sợ mẹ bị tức đến bệnh cũ tái phát sao?” Cúc Như Khanh cực kỳ tức giận hỏi .

      Mặc Thiên Trần liếc mắt nhìn , thấy giận đến toàn thân phát run, hơi trầm ngâm , “Em sợ chứ. Nhưng em biết, phàm là người làm sai, phải chịu trách nhiệm với những gì mình làm. Huống chi bây giờ em tìm được3acon , em có thể bù đắp tình thương của người mẹ cho3acon mình, huống chi em cũng là người mẹ, mẹ tha thứ tất cả lỗi lầm của3acon mình…”

      “Đủ rồi!” Cúc Như Khanh hét lớn, ánh mắt nổi lên máu đỏ, bàn tay to nắm cũng đặc biệt run rẩy, Mặc Thiên Trần bị nắm chặt đến đau, cứ như là có ý muốn xé nát ra, “Tôi hỏi lần nữa, có trở về với tôi ?”

      Mặc Thiên Trần tránh ánh mắt của , “Nơi này chính là nhà tôi, có người đàn ông của tôi, còn có3acon tôi…”

      “Người đàn ông của ? Người đàn ông của chỉ có tôi thôi!” Cúc Như Khanh cắt đứt lời , “Mặc Thiên Trần, người đàn ông của chỉ là tôi thôi! Phải là tôi!”

      “Đứa bé kia chẳng qua là tìm cách lừa mình dối người thôi!” Cúc Như Khanh kéo tay , dắt thẳng đến phòng riêng của .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 180: Ngược : Tiểu công chúa về nhà (1)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P




      [​IMG][​IMG]Cửa khẩu.

      Cúc Như Khanh tự mình lái xe tới đón Cúc Hoài Cẩn về nước, từ đêm bị Mặc Thiên Trần đả thương nội tâm, ngó đến nữa, mà cho người canh giữ, dù cần , cũng cho phép tìm người đàn ông khác.

      rất kiêu ngạo, nhưng vì , chấp bỏ kiêu ngạo của người đàn ông, nghĩ hết cách chỉ vì muốn giữ bên người, nguyện ý chấp nhận quá khứ của , nguyện ý giúp tìm con , cũng nguyện ý chờ đợi . Thế nhưng, cứ như là khối đá tảng, cứng đầu chịu thay đổi.

      Có nhiều lúc, rất muốn mở đầu ra, xem nghĩ gì, đầu tiên là nằm trong ngực thầm hưởng thụ, vừa xoay lưng cái ở trong ngực người khác, cười tự nhiên với người khác, nhớ đến nữa, xem như vô hình.

      Muốn lên được Normandie, ra phải trả giá nhiều như vậy. giờ chính là phải sống trong trận chiến nước sôi lửa bỏng này, hy sinh vô số lần, bị thương vô số lần, chẳng lẽ phải thừa nhận mình là bại tướng sao?

      Cúc Như Khanh đốt điếu thuốc, bắt đầu suy nghĩ về tình cảm của mình, có phải lúc đầu cố gắng càng nhiều, có thể hy vọng sau đó gặt hái được càng nhiều ? Khi cố gắng nhiều mà gặt hái được bao nhiêu, dẫn đến mất mát, tệ hơn nữa là nếu phát triển trái với ý muốn, có phải nên buông bỏ?

      Mặc Thiên Trần, có nên buông tha em? Cúc Như Khanh tự hỏi.

      Tối nay, dành thời gian suy nghĩ lại, nếu tìm được lý do nào để giữ lại, buông tay, từ đó mặc kệ, muốn đâu !

      “Ba!”

      Thanh thanh thúy xuyên thấu cả trời đêm, xuyên qua cả màng nhĩ Cúc Như Khanh.

      Dương Mi dắt tay Cúc Hoài Cẩn qua cửa khẩu, “Tiên sinh, đại tiểu thư về rồi!”

      “Ba…” Cúc Hoài Cẩn nện bước chân bé, chen ra khỏi đám người mãnh liệt, chạy như bay đến chỗ , gương mặt tràn đầy hạnh phúc, giọng lúc nào cũng hàm chứa thân tình.

      Giờ khắc này, Cúc Như Khanh vứt hết mọi phiền não, bé chính là tiểu thiên sứ của , cuộc sống của nhờ có Cúc Hoài Cẩn mà trở nên tốt đẹp hơn.

      Cúc Như Khanh ôm lấy , còn chưa kịp chạy đến chạm vào người , nhưng đứa con huyết mạch tương liên này khiến rất vui vẻ.

      “Ba, con rất nhớ ba!” Cúc Hoài Cẩn che giấu tình cảm, ôm cổ , bờ môi mềm mại hôn lên mặt , “Ba vẫn đẹp trai như vậy a!”

      Cúc Như Khanh cười ha ha, được chính con gái mình ca ngợi, cũng là cảm giác vui vẻ từ đáy lòng, mấy ngày được cười vui thế này rồi, Dương Mi đứng bên thấy cha con họ thân thiết như vậy, cũng nhịn được niềm vui.

      “Cho ba xem tiểu công chúa nào, có phải xinh đẹp hơn trước rồi ?” nâng bé lên khoảng cách chừng thước, sau đó ngưng mắt nhìn cười đến mặt mày cong cong.

      Cúc Hoài Cẩn đôi tay mua may, như bay lượn, đôi mắt to tròn, hàng lông mi nháy mắt như chiếc quạt, làm Cúc Như Khanh nổi lên chút hoài niệm từ đáy lòng.

      Đôi mắt to tròn này, sáng ngời mà trong veo, giống như nước hồ phẳng lặng, phản chiếu cả người . Cúc Như Khanh chợt tỉnh ngộ, khó trách lần đầu tiên gặp Mặc Thiên Trần, cảm thấy đôi mắt kia giống như từng gặp ở đâu, hóa ra…

      “Ba… Ba, con xinh ?” Cúc Hoài Cẩn đợi hồi, thấy Cúc Như Khanh gì, vỗ tay làm nũng.

      Cúc Như Khanh phục hồi tinh thần, nhìn bờ môi cong lên của con , tay ôm , tay khác vươn ra phủ lên gương mặt nhắn, “Hoài Cẩn rất xinh, trong mắt ba, Hoài Cẩn là công chúa xinh đẹp nhất.”

      “Con ba…”

      Cúc Hoài Cẩn thanh thanh thúy vọng vào tai Cúc Như Khanh, hôn lên trán con , cũng rất tiểu công chúa, rất rất

      Tối đến, Cúc Hoài Cẩn ngủ thiếp , Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn bé ngủ ngon, khuôn mặt nhắn tràn ngập ngọt ngào, rất giống người phụ nữ hàng đêm làm bạn với kia, lúc nhìn thấy Cúc Hoài Cẩn phút chốc liền rung động.

      Dương Mi gõ cửa bước vào, “Tiên sinh, đại tiểu thư ngủ rồi.”

      “Tôi muốn ngắm nó lát nữa.” Cúc Như Khanh khóe môi tươi cười.
      sói già gian ácmongmanh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 181: Ngược : Tiểu công chúa về nhà (2)
      Edit: Hoa Trần Diệu
      Beta: N.P



      “Vâng, từ lúc ra đời đến giờ đây là lần đầu tiên đại tiểu thư về nhà, xa cách tiên sinh cũng lâu, tiên sinh, thiếu gia có khỏe ?” Dương Mi cũng mong đợi được gặp Cúc Cầm Du.

      Cúc Như Khanh ngẩng đầu, “Chờ tôi sắp xếp xong, cho mọi người gặp nhau.”

      Dương Mi dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại dám hỏi Cúc Như Khanh tại sao cho hai đứa trẻ ở chung, “Vâng, tiên sinh.”

      Cúc Như Khanh đứng lên , “Hoài Cẩn ngủ rồi, theo tôi đến thư phòng.”

      Dương Mi theo đến thư phòng, Cúc Như Khanh đưa bọn họ trở về vịnh Aegean Sea, mà đưa đến nơi khác.

      “Còn nhớ tư liệu về ấy ?” hỏi.

      ấy?”3acon ngươi Dương Mi lập tức mở to, “Tiên sinh, có phải đến mẹ của đại tiểu thư?”

      Cúc Như Khanh gật đầu.

      “Năm đó tôi hủy hết các tài liệu liên quan đến ấy, ai điều tra được.” Dương Mi nhớ rất , “Là tôi tự tay tiêu hủy.”

      Khó trách thể tra ra được mọi thông tin liên quan đến Mặc Thiên Trần, ra năm đó cho người tiêu hủy hết những tài liệu liên quan, chuyện này biết nên khóc hay nên cười nữa.

      ấy tên Mặc Thiên Trần, đúng ?” Hai mắt ngưng tụ, nhìn về phía Dương Mi.

      “Vâng!” Dương Mi là người duy nhất có liên quan đến mọi chuyện, “Tiên sinh…”

      “Hoài Cẩn và ấy có mấy phần giống nhau?” Cúc Như Khanh cắt đứt lời .

      “Bảy phần, đặc biệt là đôi mắt.” Dương Mi mặc dù hiểu sao Cúc Như Khanh lại hỏi vậy, nhưng vẫn lập tức đáp lại.

      Cúc Như Khanh thở dài hơi, “Về chuyện này, mặc dù tài liệu bị hủy hết, nhưng vẫn được để lộ bất kỳ chuyện gì, phải đợi chỉ thị của tôi. Được rồi, ngủ .”

      “Dạ, tiên sinh.” Dương Mi xoay người ra ngoài.

      Cúc Như Khanh đứng lên, lấy di động ra gọi cho Khang Hạo, “Lập tức điều tra cho tôi cha mẹ của Đồng Tâm Nguyện, tôi muốn có DNA của bọn họ.”

      “Vâng!” Khang Hạo lập tức làm việc.

      Ngày thứ hai, Khang Hạo cầm bản báo cáo DNA đến cho , trong lòng khỏi buồn bực, đây là chuyện của Đồng gia, sao Chủ tịch lại quan tâm làm gì?

      “Tiên sinh, Chu Tiểu Kiều dường như muốn chuyện hợp tác với chúng ta, ta đề nghị gặp mặt tiên sinh chuyện.” Khang Hạo .

      Chuyện này người ngoài cũng đoán được, Chu Tiểu Kiều trong lòng có tình cảm với Cúc Như Khanh, ai biết?

      Cúc Như Khanh hừ lạnh, “Giờ tôi bận lắm, muốn gặp ta.”

      Khanh Hạo chuẩn bị ra ngoài làm việc, Cúc Như Khanh lại : “Nếu ta còn nhiều, cậu trực tiếp đến gặp Phí Cường Liệt bàn chuyện, bảo Phí Cường Liệt tự mình đến đây bàn với tôi.”

      “Vâng!” Khang Hạo ra ngoài làm việc.

      Tan việc, Cúc Như Khanh đến khu biệt thự.

      “Chủ tịch!” Trần Ích dẫn đầu đám người Ám Dạ thấy đến liền chào hỏi.

      “Tình hình thế nào?” Cúc Như Khanh nhìn lên lầu.

      Trần Ích lập tức : “Thiếu phu nhân rất an toàn.”

      Cúc Như Khanh gật đầu, lên lầu hai.

      Mặc Thiên Trần ngắm nhìn những chú chim bay lượn tự do, nghe thấy tiếng mở cửa, thấy Cúc Như Khanh bước tới, mặt vẫn lộ ra biểu tình gì.

      cũng câu nào, vẫn đứng bên cửa sổ, cảm giác bóng đêm lại ập tới lần nữa.

      Cúc Như Khanh gì, tay nắm lấy cằm , bắt đối diện với , ngưng mắt nhìn khuôn mặt , hai khuôn mặt lớn kia đều khắc sâu trong đầu , đặc biệt là đôi mắt, lúc cười chân mày cong lên đến lúc nháy mắt đều giống nhau như đúc.

      có gì để với tôi sao?” Giọng buồn vui của vang lên.

      Mặc Thiên Trần nhìn , “Lời tôi , đến nghe cũng muốn mà? Tôi có ích gì.”

      Cúc Như Khanh hừ lạnh tiếng, buông ra gác tay đứng, “Tại sao dối tôi?”

      Mặc Thiên Trần trầm mặc.

      Cúc Như Khanh mang bản báo cáo DNA ra cho xem, “? Tại sao làm thế?”

      Mặc Thiên Trần nhìn tờ giấy giám định DNA, ngờ Cúc Như Khanh có thể diều tra được chuyện này, vốn nghĩ đến chuyện này, muốn khiến Cúc Như Khanh tin tưởng, sau đó buông tha , để tìm hạnh phúc thuộc về , ngờ lại điều tra về bọn trẻ.

      “Tôi có gì để .” trừng mắt.

      Cúc Như Khanh lạnh lùng : “Hay , có lời nào để ! Mặc Thiên Trần, nhớ kỹ nếu sau này có hối hận cũng phải là lỗi của tôi, hiểu ?”

      Mặc Thiên Trần than tiếng: “Như Khanh, phải trai rồi sao, đó chính là hạnh phúc của . Còn cuộc đời tôi chấm dứt ngay từ lúc tôi đánh mất3acon mình rồi.”

      chỉ sinh đứa3acon thôi sao?” ràng có đôi long phượng mà.

      đứa còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ muốn tôi sinh đứa nào mất đứa đó sao?” Mặc Thiên Trần buồn bã rơi lệ.

      Cúc Như Khanh ngẩn ra, Mặc Thiên Trần sao lại biết mình sinh đôi long phượng? Chuyện này có chút kỳ lạ?

      Cúc Như Khanh thấy thân thể bé của ánh lên nét đau thương, vốn thương tiếc nhưng sau đó khôi phục lại cảm xúc, dù xác định được chính là mẹ của bọn trẻ, nhưng dùng bọn trẻ trói chặt ở bên , cảm thấy mình có chút thất bại.

      phải muốn rời khỏi tôi sao? Tôi cho biết, Mặc Thiên Trần, đừng mơ tưởng! phải muốn trở về bên cạnh Nhâm Thần Phong sao? Tôi nhất định cho cơ hội!” hung dữ quát mắng.

      Mặc Thiên Trần nhìn cái, sau đó lại trầm mặc, quả nghĩ đến việc trở về với Nhâm Thần Phong, dù bệnh tình của Nhâm Thần Phong nặng đến đâu nữa, cũng chỉ muốn lấy thân phận là người bạn tốt, cùng vượt qua những năm tháng gian khổ này. Lúc trước muốn , là vì muốn tìm3acon mình, bây giờ mọi chuyện thành ra thế này, còn chờ đợi . Giờ rất muốn khỏi đây, muốn mà hủy hoại bản thân mình như vậy, nhưng ra bây giờ là rất khó.

      tan việc đến thẳng đây, có đói ? Tôi nấu ít đồ cho nhé!” chuyển đề tài.

      “Ăn ăn ăn! Chỉ có loại người có đầu óc suy nghĩ như mới suốt ngày chỉ biết có ăn thôi! Tôi bị làm cho tức đến no rồi, cái gì cũng ăn vô.” Cúc Như Khanh tức giận .

      Mặc Thiên Trần nhìn , đôi mắt mở to, biết có phải nghe mắng quen rồi chẳng thấy giận gì cả, cứ như vậy nhìn .

      Chết tiệt! Trong đầu Cúc Như Khanh lên hình ảnh đôi mắt này nhìn , cảm thấy giống như Cúc Hoài Cẩn nhìn , làm nũng với , “Ba… Ba…”

      Trong lòng còn ngập tràn giận dữ, nghĩ là do dự, nghĩ là muốn tìm đến người đàn ông khác, nghĩ là vẫn còn cố nghĩ cách rời khỏi , xoay người ra cửa.

      “Như Khanh…”

      Mặc Thiên Trần thấy ra khỏi cửa phút chốc kêu lên, quay đầu, nhưng dừng bước, Mặc Thiên Trần chán nản : “Xin lỗi!”

      ghét nhất là nghe xin lỗi, Cúc Như Khanh gì, đóng sập cửa.

      ra muốn : Như Khanh, nếu kiếp sau có thể gặp lại sớm chút, nhất định đơn thuần gả cho , làm dâu xinh đẹp của , sinh3acon dưỡng cái với , cùng nắm tay nhau đến cuộc đời, cùng đến khắp chân trời góc biển, cùng giươm buồm đến bất cứ đâu.

      Nhưng mà, những lời này thôi giữ lại kiếp sau cho nghe, nhất định tận hưởng bảo vệ dịu dàng của , dùng bộ dạng đáng làm nũng với , muốn chỉ được thương , tiếc nuối mình .

      Cúc Như Khanh tức giận bỏ , Mặc Thiên Trần nhìn mưa rơi ngoài cửa, lẳng lặng nằm giường, nghe thấy tiếng mưa càng lúc càng to ngoài cửa sổ, tắt đèn để bản thân chìm vào trong đêm tối, tự tổn thương bằng cách cắn vào nơi nào đó cơ thể, trong đêm lạnh tự bao bọc lấy mình.

      Trong giấc mộng, dường như được đưa trở về trang viên Hồng Phong, mùa đông ở trang viên Hồng Phong trông càng điêu linh, những tảng đá lớn , lá cây rơi rụng đầy và dày dưới đất, dường như trở về tuổi mười tám.

      Mặc Thiên Trần thể tin được cảnh vật trước mắt, bao nhiêu lần xuất trong giấc mộng của , ngừng chạy về phía trước, nghe rất tiếng Dương Mi gọi .

      Ở đó năm, lá phong ở đó nhiễm đỏ cả sinh mạng , dường như sinh mệnh của chúng cũng là màu đỏ, rất khiến người ta ngừng hy vọng, khiến người ta ngừng mong đợi, mong đợi tương lai tốt đẹp nhất.

      “Dương quản gia, xuất trong giấc mơ của tôi sao?” Mặc Thiên Trần nhìn về Dương Mi, khỏi cảm thán, “ cho tôi biết3acon tôi ở đâu, được ?”

      Dương Mi chỉ nhìn , gì.

      “Cho tôi lén thăm thôi cũng được, tôi chỉ muốn biết nó có sống tốt , cha mẹ nó có thương nó thôi?” Mặc Thiên Trần đến bên cạnh Dương Mi, ngừng thỉnh cầu.

      Chợt trong nháy mắt biểu tình Dương Mi biến thành hung thần sát khí, thấy nhóm người đến bắt , dùng vải đen bịt kín mắt .

      “Các người làm gì thế? Buông tôi ra!” Mặc Thiên Trần vô cùng sợ màu đen, nó làm gợi đến cái đêm với người đàn ông thần bí đó.

      Rất nhanh bị đẩy vào căn phòng, hai tay bị trói ra đằng sau, vẫn có cơ hội gỡ miếng vải đen ra.

      Lúc này, ngoài cửa sổ cuồng phong chợt như gào thét, sấm sét vang dội, rất nhanh, tiếng mưa rơi giống như bầu trời vỡ đê.

      Mặc Thiên Trần bị người ta cường hãn cởi quần áo người, chỉ cho cái chăn mỏng, bất đắc dĩ nằm giường, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, trong lòng càng ngày càng sợ.

      Giờ khắc này, lịch sáu năm trước như được tái , ngay cả hoàn cảnh xung quanh cũng tương tự, tiếng chuông mười hai giờ vang lên, trong lòng khỏi khẩn trương.

      Cửa lớn mở ra, gió lớn thổi vào, Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy gió lạnh ùa vào thân thể , người đàn ông đó đến rồi! Dù thời gian có thay đổi, nhưng hơi thở của người đó vẫn lãnh khốc như vậy, vẫn giống y như sáu năm trước.
      thanhbinh, sói già gian ácmongmanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :